Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2420

Vì lo chiêu sau của Khương Thành còn đáng sợ hơn nên Hữu Thất lui ra rất xa.

Khương Thành vốn đang ngồi trước mặt nàng bỗng xuất hiện trên khoảng trời

cách đó hàng chục dặm.

Khuôn mặt đẹp đẽ của nàng lập tức chất chứa nét kinh hoàng và phẫn nộ trùng

trùng.

“Khương Thành, ngươi làm trò gì thế?”

“Ta đã nói không chấp nhận khiêu chiến, ngươi còn ra tay đánh lén ta?”

“Nhận lời đánh cược mà còn sợ thua, đường đường là chưởng môn của Phi Tiên

môn, thật sự khiến người ta phải thất vọng!”

Thành ca không tiếp tục truy kích.

Hắn thong dong tra kiếm về vỏ.

Tiếp đó trưng bản mặt vô tội rồi xòe tay ra: “Ta đâu có đánh nhau với ngươi.”

“Vừa rồi vì muốn ra khỏi đình nghỉ mát nên mới thử nhắm vào vị trí then chốt

thôi mà.”

“Chẳng qua vị trí đó lại trùng hợp ở rất gần nơi ngươi ngồi, vì thế trùng hợp dọa

sợ ngươi.”

Hữu Thất suýt bị hắn chọc cười.

Chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ đến thế.

Ngươi nói đó là trùng hợp?

Nhưng điều khiến nàng càng thêm điên tiết là câu nói tiếp theo của Khương

Thành.

“Phải rồi, vậy là ta thắng vụ cá cược kia rồi nhỉ?”

“Ngươi thắng cái gì, vụ đánh cược kia ngươi…”

Hữu Thất đang định bùng nổ, nhưng phân nửa những lời muốn nói lại bị kẹt

trong cổ họng.

Vì, đúng là Khương Thành chẳng còn ở trong đình nghỉ nữa.

Bên cạnh hắn chẳng những không có đình nghỉ mát hay biển hoa nữa, mà đã

biến thành một bãi sông được điểm xuyết bằng đá cuội và cỏ xanh.

Dựa theo quy tắc cược, hắn chỉ cần ra khỏi đình nghỉ mát là được.

Với tình trạng hiện tại, hiển nhiên hắn thắng rồi.

Trên mặt Hữu Thất bừng bừng lửa giận, tiếp đó biến thành nét hối hận và không

cam lòng.

“Ngươi cố ý làm thế!”

Thành ca xua tay, cười tủm tỉm, đáp: “Trùng hợp, trùng hợp, niềm vui bất ngờ

thôi.”

Đương nhiên đây không phải chuyện bất ngờ.

Sở dĩ hắn có thể rời khỏi đình nghỉ mát là vì đã phát hiện ra điểm mấu chốt.

Mới đầu, hắn cho rằng mình đang nằm mơ.

Giống như thứ gọi là thôi miên, bản thân hắn đã trúng chiêu của Hữu Thất, bị

nàng thao túng trong mộng cảnh của hắn.

Sau đó hắn nhận ra không có chuyện như thế xảy ra.

Không chỉ có mỗi một Giáng Thần giả duy nhất.

Nếu mình đã bị người ta mê hoặc đến mức nằm mơ, vậy bản thể thực sự còn

sức đâu mà chồng cự?

Thế thì đã bị đám Giáng Thần giả còn lại thừa cơ giết chết rồi?

Vậy đối phương đâu cần bày trò đánh cược với mình nữa?

Huống hồ sau khi kiểm tra bản thân, hắn phát hiện thần hồn hay ý thức không

có gì khác lạ, bản thể hoàn toàn ở trạng thái bình thường.

Điều này chứng minh bản thân hắn không hề nằm mơ.

Vậy vì sao lại bị rơi vào mộng cảnh?

Rốt cuộc, hắn nghĩ tới một khả năng – Người nằm mơ không phải hắn, mà là

Hữu Thất.

Ngay từ đầu, chính hắn đã rơi vào mộng cảnh của người khác.

Song, quan sát tiếp một hồi, hắn lại nhận thấy hình như Hữu Thất cũng là bản

thể.

Không phải hình thái trong mộng cảnh.

Vả lại, mình cũng đã thực sự tấn công bản nguyên nọ, vậy tại sao không phá

giải nổi một mộng cảnh này?

Và còn một chi tiết cuối cùng – Tại sao Hữu Thất chỉ muốn ngồi trong đình một

cách bàng quan?

Nàng hoàn toàn có thể tránh ra xa một chút mà?

Rốt cuộc, hắn đã đoán ra chân tướng.

Hữu Thất không nằm mơ, nhưng nguyên năng của nàng đã tạo ra một lĩnh vực

mộng cảnh.

Lĩnh vực ấy lấy nàng làm trung tâm, phạm vi do nó bao trùm sẽ hoàn toàn thuộc

sự khống chế của nàng.

Bởi thế, bản thân nàng phải ở cạnh Khương Thành đủ gần, từ đó mới có thể

khiến Thành ca chịu sự ảnh hưởng của mộng cảnh, mãi không thể thoát ra.

Nếu chạm mặt nàng trong một trận chiến, hắn chỉ cần tấn công trực diện vào

bản thân nàng là được, cần gì quan tâm mơ hay không mơ.

Nhưng Hữu Thất là một bên trong vụ đánh cược, nếu thực sự làm tổn thương

nàng thì chắc chắn sẽ phạm quy.

Khương Thành cố ý đề cập tới việc đối cá cược thành giao chiến, chính là để

ám chỉ đối phương, khiến nàng cho rằng hắn muốn giết nàng.

Vì thế, hắn mới vung kiếm, quả nhiên Hữu Thất bị dọa cho chạy y như chim sợ

ná.

Nàn vừa di chuyển là lĩnh vực mộng cảnnh bên người cũng rời khỏi theo.

Rõ ràng Thành ca không bước một bước nào nhưng cũng có thể ra khỏi đình

nghỉ, đó là vì hắn đã thoát khỏi mộng cảnh kia.

Cả quá trình có vẻ đơn giản, không hề cầu kỳ hoa mỹ.

Nhưng trên thực tế lại ẩn chứa những tính toán rất phức tạp.

“Sao vẻ mặt ngươi lại suy sụp như ta nợ tiền ngươi vậy?”

“Vui lên chút đi, chẳng phải ngươi vừa nói nếu ta vượt qua thử thách thì ngươi

sẽ chúc mừng ta sao?”

Làm sao Hữu Thất cười nổi.

Để thua vụ cá cược này nàng vô cùng bất mãn.

Vừa nãy mình không nên bỏ chạy, trúng kế rồi.

Nàng không tin Khương Thành thực sự dám phạm quy.

Dù sao đi nữa cũng phải ở lại trong đình chống đỡ kiếm kia của hắn, chẳng

đáng phải tháo chạy khỏi vị trí.

“Ngươi thắng mà không dùng võ, dùng cách này, ngươi không cảm thấy mất…”

“Được rồi được rồi.”

Khương Thành không nhịn được mà cắt lời nàng.

“Bất kể ra sao, ta thắng rồi, đúng chứ?”

“Sao nào? Thấy thua dễ quá nên không cam lòng à?”

“Vừa rồi ta đã cho ngươi cơ hội giao chiến, cho ngươi thể hiện sở trường, chính

ngươi bảo không cần.”

Hắn vươn tay trái ra với Hữu Thất.

“Vậy hãy sẵn lòng nhận thua, giao ngọc phù của ngươi ra đây.”

“Còn không thì…”

Tay phải hắn đặt lên chuôi kiếm.

“Đường đường là Giáng Thần giả, ngươi không thể chịu thua?”

Sắc mặt Hữu Thất u ám mà mờ mịt, quả thực bây giờ nàng rẩt muốn ra tay.

Tiếc là đám Giáng Thần giả đang lén quan sát lại không ủng hộ nàng.

“Hữu Thất, hắn nói rất đúng, thua cược thì phải chịu.”

“Hy vọng ngươi đừng làm mắt mặt Giáng Thần đài ta.”

“Người chủ động yêu cầu dùng mộng cảnh để giăng bẫy hắn là ngươi, khi ấy

bọn ta cũng đã khuyên ngươi. Bây giờ ngươi thua rồi, vậy hãy thay người thôi.”

“Đúng đấy, ngươi bị loại rồi.”

Không phải chỉ có mình Hữu Thất thèm thuồng miếng ngọc phù của Tả Thập

Nhất, các Giáng Thần giả khác cũng muốn có nó bằng được.

Nhưng họ lại bị Hữu Thất nhanh chân xí trước cơ hội mà thôi.

Lúc này nàng đã thua, đám người kia chẳng những không thất vọng mà trái lại

còn có chút hả hê.

Không có sự trợ giúp từ bọn hắn, Hữu Thất phải một mình đối đầu với Khương

Thành, thực sự không giành nổi chiến thắng.

Cuối cùng, nàng chỉ có thể móc miếng ngọc phù ra một cách cực kỳ bất đắc dĩ.

“Ai nói ta không thể thua?”

Đó cũng là một miếng ngọc phù trắng toát và hoàn mỹ, nhưng có bền ngoài hơi

khác biệt, nó bất chợt lóe lên rồi đáp xuống tay trái Thành ca.

“Đừng tưởng ngọc phù này sẽ thực sự thuộc về ngươi!”

Bỏ lại một câu nói cay độc, nàng biến mất ngay tại chỗ.

Đám Giáng Thần giả trốn ở một xó lao nhao than phiền.

“Hữu Thất, ngươi có ý gì đây?”

“Đang nhắc nhở tiểu tử kia đề phòng bọn ta hả?”

“Ngươi thua rồi cũng đừng quấy nhiễu bọn ta chứ.”

“Đúng đấy, kẻ thất bại không có tư cách nói nữa!”

Khương Thành không nghe thất đoạn đối thoại ngầm của họ.

Hắn nghịch miếng ngọc phù một chút, nhưng không tìm ra điểm đặc biệt nào.

Cho nên hắn thuận tay ném nó vào kho hàng của hệ thống.

“Bất luận thế nào cũng vừa kiếm được một mảnh của thần khí.”

“Đám Giáng Thần giả thật là hiếu khách, mới đến đã tặng quà cho ta. Nếu tới

thêm mấy lần, chẳng phải ta sẽ gom đủ mảnh Hộ Tâm kính hay sao?”

Nhìn ra xa dọc theo bãi sông dưới chân, biển hoa khi trước sớm đã mất dạng,

thay vào đó là vùng đồng nội xanh mướt và dịu dàng.

“Chắc không phải ảo cảnh đâu nhỉ?”

Hắn quay đầu nhìn về dòng sông nhỏ bên cạnh bãi sông.

Nước sông róc rách, quanh co ngoằn nghèo, cuối cùng hợp thành một mặt hồ

trong như gương ở phía xa.

Trong cái hồ ấy, có một chiếc cầu phao.

Trên cầu phao, có một người đàn ông đầu đội nón rộng vành, mặc áo tơi đang

thả cần câu một mình.

Thành ca trông như vừa được báu vật, khóe miệng nở một nụ cười vui mừng.

“Xem ra ngươi chính là sứ giả tặng quà thứ hai.”
Bình Luận (0)
Comment