Ba người này ra tay rất đột ngột, đừng nói là đám Lẫm Đế, Nguỵ Miêu ở “khán
phòng tạm thời” phía đối diện, ngay cả Khương Thành cũng ứng phó không kịp.
Không phải phản ứng của hắn không đủ nhanh, mà vì mục tiêu công kích của ba
người này có chút kì lạ.
Người bị họ tấn công không phải Khương Thành mà chính là Tả Lục.
Nội chiến đồng đội? Tự tàn sát nhau?
Kịch bản này chưa đến mức hiếm thấy, chỉ là thời điểm có phần sai sai thì phải?
Đối mặt với đòn đánh lén của ba người, Tả Lục vốn chẳng hề phòng bị hoàn
toàn không thể chống cự.
Không có gì bất ngờ, con rối của hắn đã bị tiêu diệt.
Ngay sau đó, chính hắn cũng ngã xuống cùng lúc.
Khương Thành lập tức hiểu ra dụng ý của đối phương, bởi lẽ con rối của hắn và
đám Lẫm Đế cũng đã đồng loạt biến mất.
Bọn Tả Nhị và Hữu Nhị đã nhìn thấu chuyện Khương Thành mở hack và thao
túng cuộc chiến này.
Nếu muốn tránh khỏi cái chết chóng vánh, bọn hắn chỉ có thể dừng trận chiến
con rối lại.
Nhưng để nguyên năng này dừng lại thì thuật giả là Tả Lục phải chết đi, bằng
không sẽ phải chờ đến lúc phân định thắng thua.
Vậy nên bọn họ đâm sau lưng Tả Lục, coi đó là “tráng sĩ chặt tay.”
Sau khi tất cả con rối biến mất, đôi bên lần nữa đối đầu với nhau.
Mười một người bên Giáng Thần giả nay chỉ sót lại ba tên, nhưng toàn bộ mười
một thành viên phe Khương Thành vẫn còn nguyên lành.
Quyết chiến đỉnh phong đã đánh tới nước này, bất luận là đám Lẫm Đế hay
Thân Lô thì tất cả đều ôm lòng tin tất thắng.
Tuy vậy, Tả Nhị phía đối diện vẫn chẳng tỏ ra tuyệt vọng.
“Khương Thành, ngươi nhất định không thắng bọn ta được đâu.”
Khương Thành ngẫm nghĩ, các ngươi đã mất tám đồng đội, mấy lời cay nghiệt
kia chẳng có tí sức thuyết phục nào.
“Thật sao, các ngươi còn thủ đoạn mới hả?”
Tả Nhị liếc mắt sang Hữu Nhị và Hữu Tứ, ba người không hẹn mà cùng gật
đầu.
Ngay sau đó, Tả Nhị trước mặt từ từ nâng tay phải lên, giơ ngón cái với
Khương Thành.
“Ha ha?”
Thành ca bật cười tại chỗ.
“Ngươi muốn làm gì đây?”
“Lẽ nào biểu hiện của ta vừa rồi quá xuất sắc nên ngươi không nhịn nổi mà bật
ngón cái khen ta?”
Kỳ thực hắn cũng biết điều đó là không thể.
Bởi vì vân tay trên ngón cái tay phải mà Hữu Nhị giơ lên với hắn bỗng bắt đầu
xoay tròn.
Từng vòng từng vòng, từ màu gốc chuyển sang màu đỏ thẫm, thoạt nhìn vô
cùng kỳ dị.
Lẫm Đế đằng sau lập tức nhắc nhở.
“Cẩn thận!”
“Đấy là nguyên năng thời gian, nhất định đừng để hoa văn đỏ khóa lại, mau
tránh ra!”
Thật ra lời nhắc của nàng chỉ là vô nghĩa.
“Ha ha ha ha ha!”
Tiếng cười đầy đắc ý của Tả Nhị vang khắp đấu trường.
Hữu Tứ giễu cợt ra mặt: “Còn muốn tránh hả?”
“Nếu là nơi khác thì tránh dễ thật, nhưng nơi này là không gian ảo, vị trí của
hắn là cố định, tránh đi đâu?”
Hắn nói không sai, ở không gian ảo này, chỉ có thi thuật giả là Tả Nhị mới có
thể tự do di chuyển, những người khác đều đứng cố định trong ô lưới của mình.
Dù cho Khương Thành có dịch chuyển nhanh thế nào thì hắn cũng chỉ ở trong ô
lưới ấy.
Hữu Nhị chỉ cần nhắm ngay ô lưới hắn đứng là chắc chắn thành công.
Không gian ảo của Tả Nhị nhìn qua không có tính công kích gì, nhưng có thể
tạo ra các môi trường hoàn hảo để cho rất nhiều nguyên năng khác được phát
huy.
Song, Khương Thành hiện đã có cách phá giải.
Đó chính là trực tiếp vung kiếm qua.
Tuy kiếm được tăng cường lực trọc thập tam trọng không thể chém rụng Hữu
Nhị nhưng ít nhất cũng có thể ngăn chặn nguyên năng của đối phương một lát.
Nhưng Thành ca không làm thế.
Nhìn phản ứng mạnh mẽ của mọi người, trái lại hắn càng muốn tìm hiểu thêm
chút nữa.
Lẽ nào đường vân đỏ kia là thôi miên?
Đặt trên người đám Giáng Thần giả thì hơi kém nhỉ?
Vì thế Thành ca cố ý nhìn thẳng vào vân đỏ trước mặt.
Sau đó hắn phát hiện tu vi của mình đang tụt không phanh.
Không chỉ tu vi tiên lực mà tu vi hồn lực cũng đang biến mất nhanh chóng.
Sau lưng là tiếng gào thét đầy sốt ruột của Lẫm Đế.
“Lúc này nguyên năng thời gian sẽ làm tu vi của ngươi trở về trạng thái nhiều
năm trước, vô cùng nguy hiểm!”
Sau khi nàng nói câu này, tiên lực và hồn lực của Khương Thành đã rơi về thời
kỳ ở Cổ Tiên giới.
Cơn dao động này trực tiếp đẩy hắn tụt về hơn trăm tỷ năm trước, nhưng vẫn
chưa dừng lại.
Tương tự vậy, thi thuật giả Hữu Nhị cũng lùi về hơn trăm tỷ năm.
Đây chính là hạn chế của nguyên năng, hai bên cùng ở trạng thái tụt dốc, không
ai có thể tránh khỏi.
Mặt khác, trạng thái chính xác của Khương Thành thật ra không biến mất hẳn.
Nếu lúc này có kẻ khác tấn công hắn, ví dụ như Tả Nhị và Hữu Tứ, thì chúng sẽ
đối đầu với Khương Thành “gốc”.
Chỉ khi thi thuật giả Hữu Nhị tấn công mới đụng phải phiên bản suy yếu
Khương Thành sau khi tua ngược thời gian.
“Ngươi thậm chí không thèm ngăn cản chút nào.”
Hữu Nhị thu lại “nút like”, bây giờ hắn đã nắm chắc phần thắng.
“Lần này rút lùi nhiều năm như vậy, chắc hẳn ngươi chưa tới Đế Cảnh đâu
nhỉ?”
Đám Giáng Thần giả hiểu rất rõ kinh nghiệm trước kia của Khương Thành.
Tính toán qua loa một chút là có thể tính ngược cảnh giới của hắn trong những
năm trước.
Thành ca thật thà gật đầu.
“Quả thật, hiện tại ta chỉ có tu vi bằng Chuẩn Đế, nguyên năng thời gian của
ngươi còn rất mạnh.”
“Ha ha ha ha ha…”
Hữu Nhị ngửa mặt cười lớn, trong tiếng cười chứa đầy sự thích thú.
“Vậy bây giờ ngươi đấu với ta bằng gì?”
Hắn không giống Khương Thành, tuy đã tụt mất tẳm tỷ năm nhưng lúc đó hắn
vẫn là Giáng Thần giả.
Mặc dù bị hạn chế trong giới hạn đẳng cấp của Vị Diện, chưa tới cảnh giới Cổ
Thánh như bây giờ nhưng cũng là đỉnh của cấp bậc Thánh Chủ.
Tả Nhị và Hữu Tứ không hẹn mà cùng thở phào, thậm chí hai người còn cố ý
châm biếm.
“Thánh Chủ đánh Chuẩn Đế, đúng là quá tàn nhẫn!”
“Đúng vậy, nếu như bị lan truyền thì người khác sẽ nói chúng ta cậy mạnh hiếp
yếu mất.”
Hữu Nhị huơ huơ đao trên tay, cười khà khà một cách quái dị: “Hết cách rồi, ai
bảo hắn là Khương Thành chứ, dù sao cũng phải đối xử đặc biệt thôi!”
Dứt lời, hắn nhắm vào Khương Thành trước mặt.
“Chẳng phải ngươi rất am hiểu khiêu chiến vượt cấp sao? Bây giờ ngươi cho ta
xem lần nữa nhé?”
Tả Nhị và Hữu Tứ lại cười phá lên.
“Đúng vậy, không phải trong đại chiến con rối vừa rồi ngươi cũng thắng nhiều
đại cảnh giới sao?”
“Bây giờ cho ngươi cơ hội chiến đấu vượt cảnh giới đấy, ngươi nắm chắc cơ hội
cho tốt đi ha ha ha…”
Lần này không còn là đại chiến con rối, bọn hắn không cần lo lắng.
Cách biệt giữa Chuẩn Đế và Thánh Chủ thật sự hơi lớn, phải tầm mười mấy đại
cảnh giới.
Như này đúng là con rồng đánh nhau với con kiến, không thể sai được.
Đám Lẫm Đế và Thân Lô ở sau lưng Thành ca không khỏi thở dài.
Cả bọn nghĩ lần này Khương Thành chơi lố rồi.
Nếu có khả năng, Lẫm Đế hận không thể phi sang tẩn tên này một chút.
Rõ ràng là có thể dùng thực lực ngăn chặn chúng, sao lại cứ để đối phương có
cơ hội thi triển nguyên năng, tội gì chứ?
Nhưng trái với dự đoán của nàng, Khương Thành chẳng hối hận tí nào, càng
không tỏ ra lo lắng dù chỉ một chút.
Thành ca quơ quơ cốt kiếm trên tay, cười dài: “Nếu các ngươi mong đợi ta
khiêu chiến vượt cấp như thế thì ta không thể nói lời từ chối với nguyện vọng
của các ngươi nữa.”