Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2520

Chỉ một lời nói tùy tiện của Hư, lại có thể khiến cho vẻ mặt của Minh Tổ trở

nên co chút vi diệu.

“Không có chuyện gì không làm được?”

“Vậy hắn có phải là làm quá sức được luôn không?”

Thượng Huyền Cổ Thánh và hai người khác ở bên cạnh cũng cùng nhau thu lại

nụ cười.

Ánh mắt của mấy người đều đem chút ý tứ.

Hư cũng là một người tinh ý, làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của mấy

người này,

Kẻ địch lớn nhất trước đây là Giáng Thần giả, cho nên mong rằng Khương

Thành càng mạnh càng tốt, chỉ có như vậy mới có thể tiêu diệt được kẻ địch.

Bây giờ Giáng Thần giả sắp bị xóa sổ hoàn toàn, Khương Thành thật sự không

thể càng mạnh càng tốt nữa.

Người này mạnh như vậy, chẳng phải sẽ đe dọa đến quyền thống trị Tiên Sơn

trong tương lai của mình sao?

“Các ngươi không phải muốn diệt trừ hắn đấy chứ?”

Giọng nói của Hư cũng có phần lạnh lùng.

“Trở thành kẻ địch của Khương Thành không phải là một nước cờ sáng suốt,

đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.”

“Nếu ngươi nhất quyết làm thì đừng kéo ta vào, chuyện này không liên quan

đến ta.”

Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh nhìn nhau một cái rồi bật cười.

“Ngươi hiểu lầm rồi.”

“Vừa rồi Khương Thành đã giúp chúng ta một chuyện lớn, chúng ta còn chưa

kịp cảm ơn, làm sao đối phó được với hắn được, ha ha ha …”

“Đúng thế, ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”

Họ đang ở đây cười cợt, đột nhiên cảm thấy dường như có địa chấn.

Dưới chân hắn lắc lư, không gian xung quanh cũng rung chuyển theo.

“Chuyện gì vậy?”

Cả năm người họ giật mình.

“Thiên Phong thạch này là lãnh thổ của chúng ta, ai có thể làm loạn ở đây?”

“Ai vậy?”

“Còn không mau cút ra ngoài chịu chết!”

“Chẳng lẽ là Thu Vũ Tuyền?”

“Khụ khụ, nếu là nàng ta, vậy cũng không phải là không thể tha thứ…”

Ngay khi họ đang nghi thần nghi quỷ, lại càng có nhiều biến cố hơn xảy ra.

Đầu tiên là một cú sốc dữ dội hơn bên trong Tiên Sơn.

Hàng trăm triệu tiên nhân vốn vẫn đang chú ý đến trận chiến đỉnh phong đều

kinh ngạc hét lên.

Nhưng họ chưa kịp làm gì thì cả Tiên Sơn đã bị vặn vẹo dữ dội, không gian lên

xuống thất thường.

Ngay sau đó, “thế giới mới” này dường như chìm xuống, nhanh chóng mất đi

màu sắc ban đầu.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy!”

“Đây có phải là ngày tận thế không?”

“Không thể nào, đây không phải là thế giới mới sao, làm sao nó có thể bị phá

hủy?”

Vô số tiếng la hét và tiếng kêu gào đan xen vào nhau thành một mảnh.

Ngay cả Thiên Dịch sơn nơi từng là chiến trường, cũng sụp đổ ngay lập tức, chỉ

còn lại lôi đài đấu lơ lửng tại chỗ.

Các tiên nhân sống ở khắp nơi trên Tiên Sơn, cho dù là tộc quần nào, cho dù là

cảnh giới cao thấp, trong khoảnh khắc này đều giống như biến thành những

cọng bèo không có chỗ dựa.

Bọn họ lần đầu tiên cảm nhận được sức lực nhỏ bé của bản thân mình, chỉ có

thể chấp nhận trôi theo dòng.

Khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ phát hiện bản thân đã trở về Nguyên Tiên giới.

Mà Nguyên Tiên giới đã bước đến “thời đại mạt pháp”, chỉ còn lại một vài

Huyền Tiên Thiên Tiên, dường như lạnh giá cũng đã qua đi, nước băng tan chảy

đón chào một dòng chảy ấm áp.

“Dòng chảy ấm áp” đó hỗn loạn, thậm chí mọi người còn tận mắt chứng kiến

cảng tượng mùa xuân hoa nở trong vài giây.

Bởi vì, đó là căn nguyên thế giới.

Cùng với sự sụp đổ của Tiên Sơn, căn nguyên nhanh chóng rút lui và trở về

Nguyên Tiên giới.

Những tiên nhân vừa trở về vẫn đang gào thét trước biến cố, than thở về sự suy

tàn của Nguyên Tiên giới, liền nhận thấy rằng nồng độ tiên khí xung quanh họ

đang tăng lên nhanh chóng.

“Lại xảy ra chuyện gì vậy?”

“Nguyên Tiên giới sắp được khôi phục rồi sao?”

“Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?”

“Ai làm ra chuyện này vậy, Khương Thành sao?”

“Cho dù người làm là ai, dù sao đây cũng là chuyện tốt!”

“Đúng thế đúng thế, Nguyên Tiên giới trở về với khí hậu trước đây, chúng ta

cũng có nơi để sống rồi!”

Những tiên nhân vừa trở về, chớp mắt đã quên đi “sự hủy diệt” của Tiên Sơn.

Xét cho cùng, tất cả những gì họ cần là một vị diện có thể chở họ và cho phép

họ tiếp tục tu luyện, bất kể là ở đâu cũng được.

Ngay sau đó, những tiếng la hét ban đầu lại trở thành những tiếng cổ vũ ăn

mừng.

Chỉ có một số người không thể vui nổi.

Đó là Hồn Tổ, Minh Tổ và Thượng Huyền Cổ Thánh.

Chỉ ba phút trước, họ vẫn còn tưởng tượng về viễn cảnh tươi sáng tương lai

thống trị Tiên Sơn và cai trị vô số sinh linh.

Kết quả Tiên Sơn cứ như thế mà biến mất.

Không chỉ Tiên Sơn không còn nữa, mà ngay cả sức mạnh của Thiên Phong

thạch cũng đang suy giảm nhanh chóng.

Bởi vì căn nguyên thế giới bên trong bảo vật này cũng đang nhanh chóng quay

ngược lại, nó chảy ngược về Nguyên Tiên giới.

Căn nguyên thế giới đó trước đây đã được rút ra từ Nguyên Tiên giới thông qua

Thiên Phong thạch, bây giờ nó có thể được coi là trở lại với chủ sở hữu ban đầu,

nhưng Minh Tổ và những người khác không muốn thấy điều này xảy ra.

Nếu như bên trong Thiên Phong thạch không có sức mạnh của căn nguyên, sức

mạnh mà họ có thể kiểm soát được sẽ càng yếu hơn.

Mấy người vội vàng lợi dụng thân phận của thất tinh, sử dụng nhiều phương

pháp khác nhau để cố gắng ngăn chặn sự trở lại của căn nguyên thế giới.

Chỉ là cho dù họ làm gì, cũng không thể ngăn chặn được quá trình này.

Bởi vì ở một nơi kín đáo có một người đang thao túng tất cả, không chỉ thao

túng sự trở về của căn nguyên, còn thao túng một phần sự biến hóa của Thiên

Phong thạch.

Năm người họ chiến đấu chống lại người đó trong sự tuyệt vọng.

Thế nhưng cùng với sự biến mất không ngừng của căn nguyên thế giới, sức

mạnh của bọn họ cũng càng ngày càng yếu, không thể đấu lại với đối thủ.

Cho đến một lúc nào đó, một bóng dáng quen thuộc từ từ xuất hiện trước mặt

năm người họ.

“Bà Sa Ngọc nhân!”

“Thì ra là ngươi!”

“Ngươi đang muốn làm gì vậy?”

Trước sự chất vấn và quát tháo của hắn, Tiên Mẫu chỉ thờ ơ, dửng dưng như thể

đang nhìn xuống năm viên đá cứng đầu.

“Hoặc là các ngươi quy y Thiên Đạo.”

“Hoặc là các ngươi sẽ bị mắc kẹt trong Thiên Phong thạch này mãi mãi, cả đời

không có được tự do.”

Nghe thấy “bản án” của nàng ta, năm người vô cùng tức giận.

“Ngươi nói gì?”

“Ngươi là cái thá gì?”

“Cướp đi căn nguyên thì cũng thôi đi, Thiên Phong thạch thì có liên quan gì đến

ngươi?”

“Lẽ nào ngươi không biết, chủ nhân của Thiên Phong thạch này chính là bọn ta

sao? Ngay cả Khương Thành cũng không thể can dự, huống hồ là ngươi?”

Chờ đến khi bọn họ nói xong, Tiên Mẫu mới nói một câu.

“Thiên Phong thạch trước kia không có quan hệ gì với ta, nhưng sau khi 50 sợi

lực đạo ấn đó bị cuốn vào, thì tự nhiên lại có liên quan.”

“ Ý ngươi là gì?”

Vì năm người này chưa từng trải qua một số chuyện nên họ không thể hiểu

được.

Nếu Khương Thành, Lẫm Đế hoặc Tả Nhị có mặt ở hiện trường, họ chắc sẽ

hiểu ngay, sau đó than thở rằng Tiên Mẫu quá quỷ quyệt.

Năm đó khi Liên minh Thần Đạo và Lạc Tiên điện tranh đấu, để chống mũi

nhọn của Di, hàng chục vị Chính Thần của Liên minh Thần Đạo chỉ có thể

chuyển sang cầu cứu sự giúp đỡ của Giáng Thần đài.

Mà lần đó điều kiện của Giáng Thần đài đưa ra chính là mọi Chính Thần đều

cần truyền vào Thiên Phong thạch một chút lực đạo ấn.

Vào thời điểm đó không ai biết hậu quả của việc này sẽ như thế nào.

Mãi về sau, Viên Thiên Phong thạch đã sử dụng sức mạnh của năm mươi đạo ấn

để đánh lừa thành công lòng tin của Thiên Đạo, tiếp cận thành công căn nguyên

thế giới và chiếm lấy nó.

Điều này cũng dẫn đến “thời đại mạt pháp” ở Nguyên Tiên giới.

Truyền sức mạnh của năm mươi sợi đạo ấn vào Thiên Phong thạch, cũng được

xem như Liên minh Thần Đạo trúng kế, Tiên Mẫu thất bại, Giáng Thần giả

thành công.

Nhưng bây giờ nghe Tiên Mẫu nói như vậy, chuyện này xem ra không đơn giản.

Lần truyền lực đạo ấn đó, đã khiến cho Thiêc Phong Thạch có được lòng tin của

Thiên Đạo, nhưng đổi lại, Thiên Đạo cũng nhận được lòng tin của Thiên Phong

thạch.

Hậu quả cuối cùng, chính là Tiên Mẫu người phát ngôn cho Thiên Phong thạch

cũng có thể thao túng Thiên Phong thạch.

Chỉ là, nữ nhân này vẫn luôn nhẫn nhịn, không bại lộ với bất kỳ ai.
Bình Luận (0)
Comment