Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2536

Bị bọn họ giễu cợt một trận như vậy, đám người Địch Hoàng và Phong Hạnh

thực sự không nhịn nổi nữa.

Bọn họ có cảm giác trong chuyện này có gì đó sai sai.

Làm gì có sự tồn tại nào vượt quá cực hạn của điểm thiên phú?

Kể cả khi là thật thì hộ pháp của Vô Thượng Đạo Cực cũng phải bị kinh động

mà hiện thân chứ?

Bọn họ quả thực không biết vừa rồi hai vị hộ pháp phụ trách chủ trì hiện trường

thực sự bận bịu một phen.

Khương Thành không có thứ hạng, theo lý sẽ bị loại trừ.

Nhưng vì tránh để Thành ca mất hứng rồi xử lý cả Vô Thượng Đạo Cực, hai

người chỉ có thể lén lút thao túng trong hậu trường, tìm cách đưa hắn lọt qua

cửa.

Sau cửa ải này, mười ngàn người còn lại được truyền tống thẳng tới một biển

lớn mênh mông.

Trước mặt mọi người là một tượng đá cao chừng chín thước.

Tám mặt của tượng đá đều mang một phong cách kì dị.

Mỗi mặt đều có điệu bộ khác nhau, có mặt giống người, có mặt giống yêu ma,

có mặt hoàn toàn vượt xa sự nhận biết của mọi người.

Tượng đá đứng sừng sững trên biển lớn, không phát ra bất cứ dao động tiên lực

nào.

Nhưng điều kỳ lạ là mỗi lần nhìn nó, sẽ đều có cảm giác nó đã biến đổi.

Lúc này, trước mặt từng người đều có một trang giấy và một cây bút.

Nhìn cách bố trí này, có vẻ đang muốn họ vẽ tượng đá kia.

Người có mặt ở đây đều là thiên tài tu luyện, rất nhiều người lập tức suy đoán

hướng tu luyện.

“Như này là muốn chúng ta thấu hiểu sự ảo diệu của tượng đá, kiểm tra ngộ tính

của chúng ta ư?”

“Có lẽ là đạo tâm.”

“Không, có thể là lý niệm!”

“Tượng đá như thật mà không thật, tựa như ảo mà không ảo, trong mắt mỗi

người đều là điệu bộ khác nhau, nhưng dáng vẻ phản chiếu trong lòng mới đích

thực là ta…”

Ôm suy nghĩ trong đầu, gần như tất cả mọi người đều ngước lên gắng sức quan

sát tượng đá thật kĩ.

Có người nhìn một lát rồi lập tức cắm cúi bắt đầu vẽ tranh.

Có người từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng suy ngẫm cảm ngộ.

Ánh mắt của một số người dần dần trở nên thất thần, dường như đã đắm chìm

trong cái gọi là sự ảo diệu của tượng đá.

Trước phản ứng của họ, Hư Uyên và Khúc Vọng đứng đằng sau không lấy làm

lạ.

Thật ra biểu hiện của mọi người đều không có gì lạ.

Cửa ải này không đặc biệt khảo nghiệm ngộ tính, đạo tâm hay lý niệm, mà là

xem rốt cuộc họ có thể biểu đạt gì sau khi nhìn thấy tượng đá.

Hai người cũng không hiểu tiêu chuẩn là gì, bởi vì sau cùng vẫn là do Thiên

Đạo quyết định.

Bây giờ hai người chỉ tập trung vào Khương Thành.

“Khương chưởng môn ở cửa đầu tiên nhưng không hiểu vì sao lại thế, lại không

có điểm thiên phú.”

“Có thể là vì thể chất của hắn đặc biệt, chắc chắn ải này không thành vấn đề

đâu.”

“Không sai, ải này nhất định là sở trường của hắn!”

“Với thành tựu hiện tại, với những trải nghiệm, kinh nghiệm, cảm ngộ của

mình, chắc chắn hắn sẽ vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, cuối cùng thứ

nhảy nhót trên trang giấy nhất định sẽ là một bức hoạ tráng lệ thêu hoa dệt

gấm.”

“Ta có chút mong đợi đấy…”

Hai người chưa kịp nói hết lời đã im bặt lại.

Bởi vì Thành ca ở bên dưới là người đầu tiên nộp bài thi.

Hư Uyên vốn muốn nói không hổ là Khương chưởng môn, nhanh như vậy đã vẽ

xong.

Nhưng nhìn kĩ lại, hình như không giống hình ảnh mình tưởng tượng lắm.

Trên tờ giấy trắng, Khương Thành chỉ thuận tay vẽ một nét, chẳng biết là chữ

Nhất hay là nét phẩy.

Tóm lại là rất qua quýt, trông như làm lấy lệ.

Thành ca vẽ lấy lệ thật.

Hắn hoàn toàn không có hứng thú với thử thách này.

Dám bắt hắn bày tỏ tâm tư của mình lên giấy?

Kẻ nào có tư cách này?

E rằng dù Tiên Mẫu có đích thân cầu xin thì hắn cũng sẽ chẳng nể mặt.

Tiện tay vạch một đường, tạo một chút cảm giác tham gia là đủ rồi.

Thấy hắn tiện tay quẳng bức hoạ kia xuống, sau đó dập dìu ra ngoài tượng đá

theo sự chỉ dẫn của Thiên Đạo, Hư Uyên và Khúc Vọng trở nên nín lặng.

Hai người rất muốn giáp mặt than trách một phen.

Lão đại, rốt cuộc ngươi muốn làm gì đây?

Có thể ngừng gây chuyện cho bọn ta không?

Sau khi nhìn thấy đường nét còn không được tính là vẽ bậy của hắn, những

người đang có mặt cũng sắp không chịu đựng thêm nữa.

Nếu không phải vì bọn họ đang bận thi, e rằng những tràng cười nhạo và bàn

tán sẽ nổ ra long trời lở đất.

Bản thân Khương Thành lại bình chân như vại.

Sau khi “nộp bài thi”, Thành ca trực tiếp biến ra một cái trường kỉ, nằm xuống

ngay tại trận, chờ đến khi màn này kết thúc.

Hắn vẫn giữ suy nghi mình sẽ qua ải thôi, bằng không thì đánh thẳng vào Vô

Thượng Đạo Cực là được.

Bởi vậy, hắn chẳng mong đợi gì cả.

Hắn hoàn toàn không quan tâm thành tích của đám hậu bối đang ở đây.

Thời gian trôi qua, mọi người cũng lục tục vẽ xong.

Dĩ nhiên tranh của họ sẽ đặc sắc hơn Thành ca rất nhiều lần, thậm chí có bức

chỉ lướt qua cũng thấy thứ tiên vận đặc thù cuồn cuộn trên giấy, một số lại ẩn

chứa sự huyền ảo và chân lý đặc biệt.

Sau một hồi bận rộn, không có gì đáng ngạc nhiên khi rất nhiều người bắt đầu sỉ

vả Khương Thành.

Đơn giản là do thứ dở hơi hắn vẽ ra, thứ không có tài cán này sẽ bị loại ngay và

luôn cho xem.

Dù vậy, Khương Thành vẫn được một đám người xun xoe xu nịnh.

Bọn Triển Hải và Hàn Triệt vẫn giống hệt cửa đầu, tiếp tục dốc sức tâng bốc

Khương chưởng môn, cho dù chẳng có gì nổi bật vẫn phải kiếm chỗ mà khen.

“Một nét này của Khương tiền bối đúng là nét bút của thần!”

“Đúng vậy, đúng vậy, tuy ngoài mặt rất tuỳ ý nhưng thực ra lại ẩn chứa chân

lý.”

“Nếu có thể nhìn thấu thì hữu dujg vô cùng.”

“Đa tạ Khương chưởng môn ban cho bọn ta cơ duyên này…”

Tâng đến mức bản thân Thành ca cũng có phần chịu phục.

Ngẫm lại thì chính ta cũng chẳng thấy chân lý ở đâu, các ngươi cảm nhậm kiểu

gì thế?

Lại diễn “Bộ đồ mới của Hoàng đế” cho ta hả?

Cơ mà, ta thích.

Hắn vui mừng ra mặt, gật đầu lia lịa với đám Hàn Triệt, tỏ vẻ tán thưởng.

“Hay, hay lắm, ngộ tính của các ngươi được đất, quả nhiên đều là nhân tài!”

“Sau này có cơ hội qua chỗ ta thì cứ báo tên ta ra là được.”

Hắn cảm thấy bản thân mình phải thu nhận cái đám nhân tài nịnh hót mới xuất

hiện này về dưới trướng, như vậy thì cuộc sống ở Phi Tiên môn về sau sẽ càng

trở nên đặc sắc hơn nữa.

Gì chứ?

Hắn chủ động mời mình gia nhập Phi Tiên môn ư?

Đám Triển Hải và Hàn Triệt mừng muốn điên lên.

Có Khương chưởng môn trấn thủ, Phi Tiên môn hoàn toàn không thua kém Vô

Thượng Đạo Cực!

“Đa tạ Khương tiền bối!”

“Bọn ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng!”

“Thật sự quá vinh hạnh, vậy mà sau này ta có thể có chung môn phái với một

nhân vật truyền kì nhường này…”

Bọn họ bỗng cảm thấy cuộc thi trước mắt không còn là “kèo thơm” nữa.

Cho dù có được chọn vào Vô Thượng Đạo Cực thì cũng chỉ đi lên từ chân tạp

dịch, thậm chí chẳng móc nối gì với các hộ pháp, càng đừng nói đến cấp cao

hơn là cung chủ, hay cả Thần Chủ trong truyền thuyết.

Nhưng nếu gia nhập Phi Tiên môn, lại còn được lão tổ sáng lập môn phái đích

thân điểm tên.

Đãi ngộ có thể tương đồng ư?

Ngoại trừ bọn họ, hơn chín nghìn người xung quanh đều cảm thấy mấy tên này

bị điên rồi.

Cứ đâm đầu bợ đỡ một tên vô dụng, tính là gì đây?

Lại còn gia nhập môn phái của đối phương nữa, chẳng lẽ là liên minh Thần

Đạo?

Giữa lúc họ mải xì xào hoài nghi, kết quả vòng này đã xuất hiện.

Vòng này không chấm điểm, cũng không công bố thành tích.

Nhưng ngay trong khoảnh khắc tượng đá biến mất, mười ngàn người ở đây lập

tức tụt mất chín nghìn, chỉ còn một nghìn người thuận lợi vượt qua thử thách.

Và Khương Thành, đương nhiên vẫn ở trong cuộc.
Bình Luận (0)
Comment