Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2538

Đối với 499 trận tỷ thí kia, Khương Thành chỉ nhìn một cái thôi đã mất đi hứng

thú rồi.

Tỷ thí thực tế vốn muôn hình muôn vẻ.

Suy cho cùng thì toàn bộ nhưng người tham dự đều là những tuyệt đỉnh thiên tài

đến từ các tông môn, mỗi một người đều có điểm đặc biệt của riêng mình.

Dù cho bọn họ có bị áp chế đến cấp bậc Chân Tiên cũng có sự khác biệt.

Chỉ đáng tiếc, thứ mà Khương Thành biết quá nhiều đi rồi.

Dù cho những người này biểu hiện thế nào cũng không khiến hắn thấy ok.

Khi hắn biến ra một cái ghế nằm nằm xuống, hai người chủ trì ở cánh gà lại gãi

đầu.

Bây giờ Hư Uyên và Khúc Vọng có phần sụp đổ.

Vốn còn nghĩ vòng thứ ba không cần bản thân mình chen tay vào, với thực lực

của Khương chưởng môn thì có thể nhẹ nhàng gây chấn động toàn trường.

Bây giờ quả thực đã chấn động toàn trường rồi, chỉ là cách thức khác một trời

một vực so với bản thân mình tưởng tượng mà thôi.

“y, nên làm sao mới tốt đây.”

“Sao Khương chưởng môn lại không được phân vào nhỉ?”

“Ai mà biết được…”

“Bây giờ nên làm sao đây? Hắn không lên chiến đấu, vậy vòng này chắc chắn

lại không qua nữa rồi.”

“Còn có thể làm gì được nữa, nghĩ cách tiếp tục tiễn hắn một đoạn thôi.”

Lúc này, từng trận quyết đấu lần lượt phân thắng bại.

Bên thất bại nhanh chóng bị truyền tống ra ngoài, đồng nghĩa với việc kết thúc

việc khảo hạch người mới.

Còn bên chiến thắng thì sẽ được truyền tống vào trung tâm của sân đấu, chờ

trận tỉ thí tiếp theo.

Thời gian dần trôi, trung tâm sân đấu xuất hiện hơn ba trăm người giành chiến

thắng.

Đám người này ngoài việc vui mừng vì bản thân đã chiến thắng ra, còn quan sát

thêm tình huống của những tổ khác chiến đấu thế nào, còn lại thì chỉ chỉ trỏ trỏ

Thành ca.

“Sao hắn còn ở đây, chưa bị loại ra ngoài ư?”

“Không phải lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa đấy chứ?”

“Chắc chắn không, hắn còn chưa đánh, chắc chắn sẽ bị loại.”

“Tên không có đối thủ kia đúng là may, trực tiếp không đánh mà thắng rồi.”

“Đúng thế, đỡ được biết bao công sức.”

Khi bọn họ còn đang bàn luận, hơn một trăm tổ còn chưa phân thắng bại kia

cũng tự động kết thúc.

Bởi vì thời gian đã hết, Thiên Đạo trực tiếp phán định thắng thua, loại bỏ những

kẻ bại ra ngoài.

Sau đó, cảnh tượng ngoài dự liệu của mọi người lại xảy ra.

Vóng này có một ngàn người, chia thành năm trăm tổ, do Khương Thành không

vào sân nên có một người vào trong nhưng không có đối thủ.

Tất cả mọi người vốn còn tưởng người này xem như là không có đối thủ, tự

động không đánh mà thắng.

Vừa rồi trong lúc mọi người chiến đấu, người này còn dương dương đắc ý ở Tử

tinh mà mình ở, cảm thấy lần này ăn may rồi.

Khi thời gian kết thúc, sau khi toàn bộ các trận tỉ thí kết thúc, người này thế mà

lại bị đưa ra khỏi vòng khảo hạch.

“Hắn, sao hắn lại bị loại rồi?”

“Không có đối thủ thế mà lại bị loại ư?”

Mọi người vừa rồi còn nói người này may mắn, nào có ngờ nhanh như thế đã bị

vả mặt rồi.

“Thế này không nên chứ?”

Hắn quay đầu nhìn Khương Thành, tỏ ra hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Người bị loại không phải nên là hắn mới đúng sao?”

“Có phải đã làm ngược rồi không?”

Nhìn vẻ hoài nghi nhân sinh của hắn, đám người Triển Hải và Hàn Triệt cười ra

thành tiếng.

“Ha ha ha ha…”

“Vừa rồi ai nói Khương tiền bối bị Vô Thượng Đạo Cực tước mất tư cách, nhất

định sẽ bị loại cơ chứ?”

“Nói đến mức ta suýt tin luôn.”

Sở dĩ Khương tiền bối không vào sân là vì thực lực quá mạnh, một khi vào thì

sẽ phá vỡ thế cân bằng đó, hiểu chưa?”

“Vậy nên chỉ có thể để hắn chờ ở khu trung tâm chờ kết thúc, còn về đối thủ

phân cho hắn thì từ đầu đã định là thua rồi.”

Đám người Phong Hạnh và Địch Hoàng cảm thấy vô cùng hoang đường.

Gì mà thực lực quá mạnh, phá vỡ thế cân bằng, đúng là khoác lác tận trời cao.

Nhưng sự thật là Khương Thành chẳng hề bị loại bày ra trước mắt đó đâu đến

lượt bọn họ không tin.

Đến cả chủ trì là Hư Uyên và Khúc Vọng ở sau lúc này cũng mơ hồ.

“Sao Thiên Đạo lại không loại người này đi nhỉ?”

“Theo lí mà nói, người đó còn không chiến đấu, sao lại thua chứ?”

Đến cả bọn họ còn không hiểu, những người khác đương nhiên lại càng không

hiểu.

Và rồi mang theo một đầu câu hỏi, rất nhanh mọi người đã bước vào vòng tỷ thí

thứ hai.

Năm trăm ngôi Tử tinh biến mất một nửa, còn lại hai trăm năm mươi cái từ từ

tiến lại gần trung tâm hơn một chút, sau đó các tuyển thủ lại bị truyền tống đến

những tử tinh khác nhau.

Tất cả mọi người ngay từ lúc đầu tiên đã nhìn vào khu nghỉ ngơi nơi trung tâm.

Sau đó giọng bóc phốt lại lần nữa vang lên.

“Ôi vãi, hắn lại không vào sân à?”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

“Không chiến mà thắng thì cũng thôi đi, đến cả vào sân cũng không vào, quá

đáng quá rồi nhỉ?”

250 sân đấu, 249 sân đều có hai người đối quyết với nhau, chỉ có một cái là chỉ

có một người.

Lần này thì không còn ai ngưỡng mộ người “không có đối thủ” nữa rồi.

Đến chính bản thân hắn còn tức xì khói, hét to tỏ ra bất mãn.

“Ta không phục!”

“Thực lực của ta không nên thế.”

“Cho dù thật sự thua cũng phải để ta thua trong trận chiến chứ? Không chiến mà

bại là sao chứ?”

Lời tố cáo của hắn căn bản không có tác dụng gì.

Trận tỷ thí kết thúc sau một khắc, có 250 người bị loại, hắn cũng bị truyền tống

ra ngoài.

Còn Khương Thành thì tiếp túc ở trong sân không chút hồi hộp gì.

Trên thực tế, đến cả bản thân Thành ca cũng thầm buồn bực.

Hắn cuối cùng cũng bắt đầu hoài nghi phải chăng có người thầm thao túng đằng

sau.

“Lẽ nào là Tiên Mẫu?”

“Nàng hiểu rõ trận tỷ thí này chẳng có ý nghĩa gì với ta cả, vậy nên mới trực

tiếp cho ta qua ải luôn à?”

Nguyên nhân mà hắn đoán ra được chỉ có vậy.

Mà trận tỷ thí thứ ba tiếp theo đó, quá trình cũng chẳng khác gì hai trận trước.

Khương Thành vẫn chẳng bị truyền vào, kết quả của người không đối thủ kia

vẫn là bị loại.

Cho đến khi trận tỷ thí thứ ba còn lại 125 người chiến thắng.

Bọn họ sẽ bước vào trận khảo hạch tiếp theo.

Chỉ là lúc này, rất nhiều người không thể nào vui vẻ dược, mà chau mày, hoặc

nhìn Khương Thành đăm đăm.

Đến bước này rồi, nào còn ai không nhìn ra vấn đề nữa.

“Chuyện này hoang đường quá.”

Phong Hạnh chăm chú nhìn Khương Thành, nói lạnh lùng: “Đúng là không

công bằng mà.”

Những người khác cũng lần lượt bóc phốt.

“Thế ày thì qua ải còn có ý nghĩa gì nữa chứ?”

“Lừa dối qu ải, căn bản không thể phục chúng được.”

“Ta thấy người này nhất định có vấn đề.”

Những người ủng hộ xung quanh Thành ca trải qua ba vòng đã bị loại đi không

ít, chỉ còn lại hơn hai mươi người, nhưng mà may là hai người chủ lực Triển

Hải và Hàn Triệt vẫn còn.

Bọn họ không những không hề có bất cứ bất mãn nào về việc Khương Thành

qua ải, ngược lại còn lấy đó làm vinh dự.

“Có thể lừa lọc mà qua ải cũng là một loại năng lực đó.”

“Gì mà lừa dối, Khương tiền bối rõ ràng là dựa vào mị lực của nhân cách mà

chinh phục Vô Thượng Đạo Cực.”

“Với thực lực của Khương Thành, tham gia mấy vòng tỷ thí này là sự sỉ nhục,

hắn không vào sân mới là đúng.”

“A, không đánh mà thắng là ở cảnh giới nào rồi chứ.”

“Ha ha, vừa rồi ai nói nếu còn có thể dối lừa qua ải thì sẽ trồng cây chuối mà đi

chứ?”

“Phải đó, đứng ra đây cho bọn ta xem thử nào.”

Mặt đám người Phong Hạnh và Ngụy Tư sắp biến thành màu gan lợn luôn rồi.

Bọn họ giờ đây chỉ có thể thầm cắn răng, hi vọng vòng tiếp sẽ không còn cơ hội

nào để Khương Thành có thể qua ải.

Còn Hư Uyên và Khúc Vọng ở sau cánh gà khi định mở vòng tiếp theo thì có

một bóng dáng đột ngột xuất hiện trước mặt hai người.

Nhìn kỹ lại thì đó lại là Tiên Mẫu cực kì ít xuất hiện.

Hai người liền đứng dậy.

Còn chưa chờ mở miệng ra đã nghe thấy quyết định của Tiên Mẫu.

“Vòng tỷ thí tiếp theo sẽ thay đổi.”
Bình Luận (0)
Comment