Được biết rất nhiều người đang mạo danh Khương chưởng môn, đám đệ tử Phi
Tiên môn đều vô cùng tức giận.
Đan Thái người trước giờ luôn vui vẻ hòa nhã cũng nắm chặt tay tức giận khiển
trách: “Đám vô sỉ này, lừa người dối mình, đúng thật là tội ác tày trời!”
Tần Sướng lạnh nhạt nói: “Hành động này của bọn họ, chính là đang gán cho
Khương chưởng môn tội làm việc ác.”
“Đúng thế, mượn danh của Khương chưởng môn hành sự, những chuyện ác
không phải do hắn làm sau này cũng đều bị quy cho hắn!”
“Thật độc ác, đám người này thật quá đáng!”
“Chưa được sự cho phép, ai cho họ cái gan to như vậy?”
Ngay cả Mạc Trần cũng lộ ra vẻ mặt tức giận hiếm thấy.
“Chuyện này không thể cứ như vậy mà xong, nhất định phải lấy một vụ làm
gương để ngăn chặn hành vi xấu này!”
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng đúng, bị nhiều người mạo danh như vậy, có ảnh hưởng
rất xấu đến đánh giá dành cho Khương Thành.
Khương Thành giả mạo làm ra chuyện ác, hoặc là Khương Thành giả mạo có
thực lực không đủ mạnh, đều sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Khương Thành
thật sự trong mắt mọi người.
Dù sao, không phải ai cũng có thể phân biệt được thật giả.
Cho dù chỉ là một người đang mạo danh, cũng đủ để tạo thành ảnh hưởng rất
lớn, càng huống hồ khắp nơi đều là Khương Thành?
Đối với những đệ tử Phi Tiên môn mà nói, chuyện này vô cùng lớn, nhất định
phải nghiêm khắc trừng phạt.
Có điều, bản thân Khương Thành lại không nhìn nhận như vậy.
Chính vào lúc La Viễn chuẩn bị hạ lệnh, lôi hết tất cả những Khương Thành giả
mạo ra thì hắn đã khoát tay, ngăn mọi người lại.
“Chỉ là mượn dùng danh tiếng của ta một chút, không ảnh hưởng gì lớn cả,
không cần phải khua chiêng gõ trống lớn như vậy.”
“Nhưng chuyện này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của ngươi…”
Khương Thành vuốt vuốt bộ râu không hề tồn tại dưới cằm, lạnh nhạt nói: “Chỉ
là hư danh mà thôi, ta sớm đã chẳng màng, cần gì phải ôm thù hận chứ?”
Hắn hạ tay phải xuống, đặt ở sau lưng, ngắm nhìn những đám mây trắng bồng
bềnh ở phía xa.
“Huống hồ, tên tuổi của ta có thể đem đến cho họ một tấm chắn bảo vệ cũng
xem như là đang tạo đức rồi.”
“Ta không có gì bất mãn đối với loại chuyện này, ngược lại còn rất vui mừng.”
Sau khi những lời này của Thành ca được nói ra, mọi người có mặt đều trở nên
im lặng.
Ngay cả bốn tến Thánh Tôn đó cũng lộ ra biểu cảm không thể nào tin nổi.
Vậy mà vẫn còn người có thể đức độ đến mức này sao?
Bốp bốp…
Lục Phàm đệ tử đời thứ ba là người đầu tiên vỗ tay, sau đó Đơn Thái và Ngụy
Miêu cũng hoàn hồn, một bên tự trách ban thân sao lại quên mất vụ nịnh hót,
một bên thì nhiệt liệt vỗ tay cùng mọi người.
“Hãy nhìn mà xem tâm tư và cảnh giới này của Khương chưởng môn!”
“Cuối cùng vẫn là do cách nhìn của chúng ta quá nhỏ bé rồi, chỉ nhìn thấy chút
hư danh của người đó, mà Khương chưởng môn sớm đã trong lòng ôm cả chúng
sinh.”
“Sự khoan dung của Khương chưởng môn khiến bọn ta cảm thấy thật hổ thẹn!”
Trên thực tế, Khương Thành đâu có nghĩ được nhiều như vậy.
Khi hắn biết có nhiều người mạo danh mình để tự bảo toàn tính mạng, chỉ cảm
thấy rất đẹp mặt mũi mà thôi.
Nghĩ xem tại sao tất cả đều mạo danh mình, mà không phải là một người nào
khác?
Điều này không phải đã cho thấy rõ danh tiếng của bản thân là lừng lẫy nhất, tư
cách cũng cao nhất ở Nguyên Tiên giới sao?
Cho nên hắn đương nhiên là đắc ý còn không kịp.
Còn về những chuyện mà những người giả mạo làm sẽ ảnh hưởng đến danh
tiếng của bản thân, đổi lại là trước đây có lẽ hắn sẽ để ý một chút, nhưng hiện
tại thì không có vấn đề gì cả.
Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, căn bản không cần thiết phải quan tâm đến
cách nhìn của người khác.
“Đúng rồi, những người mạo danh ta, liên minh được tạo thành gọi là Vô Địch
minh sao?”
“Đúng vậy!”
Khương Thành bắt đầu suy nghĩ.
“Cái tên này có chút….”
Hắn nhất thời cũng không thể nghĩ ra được hình dung nào tốt.
Mà nhìn thấy thần thái cau mày không nói này của hắn, đám người Tần Sướng
và Đan Thái cũng lập tức chê bai.
Xét cho cùng, họ vốn dĩ cũng cảm thấy cái tên này rất không vừa ý.
“Đây là tên do ai đặt vậy, chả có chút tố chất nào cả!”
“Quá ấu trĩ, lại còn vô địch, sao không bảo là diệt thiên luôn?”
“Loại liên minh này quả thực khiến cho người ta cười rụng răng, vô cùng xấu
hổ, nếu ta là bọn họ thì cũng ngại không giám gia nhập cùng.”
Họ đang bận rộn coi thường ‘Vô Địch minh’ vô dụng đó, đột nhiên khựng lại
sau khi nghe thấy câu nói của Khương Thành.
“Ta cảm thấy cái tên này cũng được, nó tệ đến vậy sao?”
Thực ra Khương Thành ra rất hài lòng đối với cái tên này.
Vô địch đó có lẽ là đang nói bản thân mình sao?
Thật bá khí biết bao!
Hoàn toàn phù hợp với khí chất của mình.
“À cái này?”
Đám người Tần Sướng và Ngụy Miễu ngây ngốc, những lời nói đều bị chặn lại
trong họng.
Lão đại, lần sau người nói chuyện đừng lớn tiếng thở mạnh chứ, bọn ta nịnh hót
cũng không dễ dàng gì.
Bọn họ chỉ có thể thay lời bắt đầu nịnh hót lại.
“Nghĩ kĩ lại, Vô Địch minh này vừa đơn giản lại vừa có tính cá nhân, quả thật là
độc nhất vô nhị ở Nguyên Tiên giới!”
“Đúng thế đúng thế, cái tên Vô Địch minh này vừa dễ gọi vừa dễ hiểu, khiến
cho người ta vừa nhìn vào liền thấy được điểm đặc biệt của chúng ta, quả thực
ra đỉnh.”
“Thoạt nghe có vẻ thô tục, nhưng nghĩ kỹ lại thì chứa đựng đầy ý nghĩa sâu
sa….”
Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh ở bên cạnh không nhịn nổi mà quay mặt đi.
Dường như có chút không muốn người khác cho rằng mình cùng một tông môn
với những người này.
Mà sau khi bọn họ đi lên hành cung rời khỏi nơi đây, vừa khởi hành không lâu
thì thật sự đã gặp phải người của Vô Địch minh.
Nhìn thấy phía trước có hơn hai trăm người đang bay đến, tất cả đều có tu vi ở
giữa Đạo Thần và Thánh Chủ, người dẫn đầu đó quả nhiên là một ‘Khương
Thành’ -Khương Thành phiên bản sơn trại.
Ngoài việc không thể mô phỏng ra được khí chất thì bề ngoài của người này gần
như giống hệt với Khương Thành.
Mà tu vi của hắn, vừa nhìn qua căn bản không thể nhìn ra được độ nông sâu, bởi
vì hắn đã dùng mật bảo đặc biệt che chắn đi.
Hết cách, Khương Thành giả mạo thật sự không thể nguy trang được thực lực
kinh thiên động địa của Khương Thành chính bản.
May mắn thay, trong hai lần xuất hiện trước công chúng gần đây nhất của
Khương Thành, do rào cản của lực trọc, hắn chưa để lộ ra tu vi cấp độ Cổ
Thánh của mình.
Cho nên chỉ cần che đậy được, sẽ không thể thăm dò được.
Đằng sau của người này đem một thanh trường kiếm cổ, người mặc một bộ
trường bào màu trắng, nét mày có một tia kiêu ngạo khinh thường thiên hạ, quả
thực là rất giống với Khương Thành thật.
Khi hai Khương Thành đụng mặt, hai bên đều ngây ra vài giây.
Sau đó, Khương Thành ở phía đối diện đã mở lời.
“Ha ha, không thể ngờ ở đây lại gặp được đồng đạo liên minh, vinh hạnh vinh
hạnh!”
“Tại hạ là Qua Hổ chưởng môn của Thiên Hổ phái, không biết nhị huynh cao
danh quý tính là gì?”
Quả nhiên, hắn xem Khương Thành cũng là người mạo danh như mình.
Mặc dù Vô Địch minh không phải tông môn, tổ chức lỏng lẻo, nhưng chung
quy không phải là Vô Thượng Đạo Cực và Phong Thiên cung, cũng xem như là
một nửa người của mình rồi.
Cho nên hắn đã thú nhận ngay.
Đám người Mạc Trần, La Viễn, Ấn Tuyết Nhi đánh giá qua trận dung của đối
phương, nhất thời cũng không nói nên lời.
Lão huynh, cứ cho là ngươi muốn mạo danh, tốt xấu gì thì cũng chú ý tiểu tiết
một chút chứ, diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn.
Khương chưởng môn thật sự, sẽ đem theo một đám Đạo Thần và Thánh Chủ đi
rêu rao khắp nơi sao, quá là kém cỏi?
Chưa nói cấp độ Cổ Thánh, dù gì thì cũng phải đem theo vài Thánh Tôn chứ.
Thật sự là không thể tìm được đội hình như vậy, thì cũng nên để cho hai trăm
tên đó tất cả đều ẩn giấu tu vi đi chứ.
Nếu không bị người của hai đại trận doanh đó nhìn thấy, nhìn qua đã lộ tẩy rồi?
“Ta chính là Khương Thành của Phi Tiên môn.” Khương Thành mỉm cười chắp
tay hướng về phía Qua Hổ.