“Ha ha? Tam Nhãn Hổ?”
Khương Thành suy nghĩ một chút, cũng xem như là đã đoán được vấn đề nằm ở
đâu rồi.
Hai câu trước đám người này đưa ra đáp án sai, thực tình cũng là điều dễ hiểu.
Dù sao thì thực lực của mình và Phi Tiên môn không ngừng nâng cao, bọn họ
nhận được tin tức đã thì cái tin đó đã cũ rích từ đời nào rồi.
Còn về ba câu hỏi cuối cùng, bọn họ hoàn toàn bị một con Hổ Yêu không chút
phẩm hạnh nào đó làm cho hiểu sai rồi.
Nghĩ kỹ lại thì, lúc Tam Nhãn Hổ khoe khoang bản thân, cũng thật là quá vô
liêm sỉ.
“Hắn là cái thá gì?”
“Bảo hắn cút ra đây cho ta, ta muốn xem xem bao năm không gặp, trình độ của
hắn bây giờ thế nào rồi.”
Các Cổ Thánh trong điện hiển nhiên là không xem cái yêu cầu của hắn là thật.
Bọn họ chỉ xem Khương Thành là người kẻ đứng chót bảng nên chỉ là không
phục mà thôi.
“Tam Nhãn Hổ Đế là chiến hữu thân cận nhất của Khương Thành, đương nhiên
là đi liên lạc với hắn rồi, cớ gì mà ngươi muốn gặp là có thể tùy ý gặp mặt được
chứ?”
“Được, được lắm.”
Thành ca giờ đến nổi giận cũng lười luôn rồi, chẳng hơi sức đâu mà nổi nóng.
“Vậy thì tiếp tục đi, ta muốn xem xem các ngươi còn có chiêu trò gì.”
Trong vòng thứ hai, những cánh hoa Lưu Ly mà bảy người đang đứng dần dần
trở nên mờ nhạt đi, xung quanh tràn ngập ánh sáng rực rỡ, những vì sao sáng
lấp lánh.
Một bức họa cuộn tròn từ từ mở ra trước mặt bảy người.
Trong bức họa cuộn tròn đó, các hình dáng chồng lên nhau mà xuất hiện trước
mặt mọi người.
Giống như đang xem một bộ phim vậy, Thành ca nhìn chăm chú, lại nhìn thấy
rất nhiều người quen trong số những hình dáng đó.
Còn có Quy Tàng, Hư Uyên, Thanh Vân, cũng có Huyết Đế, Hồn Đế, Không
Đế, còn có đám người Tỉ Trưởng, Hồn Tổ, Minh Đồng.
Đếm sơ qua cũng hơn bốn mươi người.
Tiếng của tông chủ Cửu Vũ tông vang vọng trong đại sảnh.
“Mỗi một người ở trong bức họa cuộn tròn này, các ngươi hẳn là đều biết tiếng
tăm vang dội của họ rồi đúng chứ?”
“Có người là hộ pháp và tinh anh của Vô Thượng Đạo Cực, có người là nhân
vật cốt cán của Phong Thiên cung, mỗi người bọn họ đều có thực lực cấp Cổ
Thánh.”
“Nếu như ngươi là Khương Thành, những người này đồng thời tới để giết
ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Thành ca đã nghe ra rồi, cái câu hỏi này là đang kiểm tra xem mọi người sẽ đưa
ra lựa chọn như thế nào khi đối mặt với chuyện đó.
Từ phản ứng khi gặp tình huống đó, có thể nhìn thấy nội tâm của bọn họ.
Từ đó phán đoán xem hắn có phải là người gần giống Khương Thành nhất hay
không.
Ngoại trừ hắn, sáu người còn lại đang chìm trong suy nghĩ.
Một lúc sau, sáu người lần lượt đưa ra đáp án.
Người thứ nhất lớn tiếng nói: “Đội hình của 42 vị Cổ Thánh quá mạnh, không
nên liều mạng chiến đấu. Nếu ta là Khương Thành, ta sẽ tránh mũi nhọn của kẻ
địch, phân tán từng người bọn họ, rồi đánh bại từng tên một …”
Sau khi hắn nói xong, mười mấy người trong số hơn 300 vị Cổ Thánh ở bên rìa
đã giơ lệnh bài lên, biểu thị sự tán đồng của họ.
“Mười sáu điểm.”
Cửu Vũ tông tông chủ nhẹ giọng nói: “Người tiếp theo.”
Lúc đó Khương Thành mới biết rằng, thì ra đáp án lần này còn có bình thẩm
đoàn bỏ phiếu nữa.
Nhưng câu trả lời của gã vừa rồi cũng quá coi thường sức mạnh của bản thân
mình rồi.
Đội hình này, bản thân ta bây giờ dư sức để giải quyết hết bọn họ, còn cần phải
trốn tránh trước làm quái gì?
Lúc này, vị Cổ Thánh thứ hai tranh đoạt vị trí minh chủ cũng lên tiếng.
“Nếu như ta là Khương Thành, ta liền xông lên giết sạch bọn chúng là được rồi.
Với thực lực độc chiến năm đó của hắn, một mình hắn đã có thể đánh bại mười
một Giáng Thần giả, cho dù đối diện với một đội hình không thể diệt sạch, thì ít
nhất cũng có thể giết được một nửa, hơn nữa bản thân cũng sẽ không chết.”
Lần này, hơn 60 người trong số hơn 300 vị Cổ Thánh đã giơ cao lệnh bài.
“Sáu mươi tư điểm, người tiếp theo.”
“Rất đơn giản, đối phương đến từ các trận doang khác nhau, căn bản không phải
là người cùng một nhà.”
“Nếu ta là Khương Thành, trước tiên khiêu khích bọn họ chém giết lẫn nhau,
ngồi trên núi nhìn hổ tranh đấu, cuối cùng đi ra thu dọn bãi chiến trường, há
chẳng phải rất tốt sao?”
“105 điểm, người tiếp theo.”
“Hừ, hình như các ngươi đều bỏ qua một chuyện, trong số đó có rất nhiều người
đều là kẻ địch của Khương Thành, cần phải liều mạng chém giết sao?”
“Nếu ta là Khương Thành, dùng tình cảm để chạm tới con tim họ, dùng đạo lý
để bọn họ hiểu ra vấn đề, nếu ta có thể dùng lý trí và tình cảm trực tiếp nói với
họ, cho dù không thể thuyết phục họ đầu hàng, cũng có thể khiến họ bỏ vũ khí,
làm người ngoài cuộc, chuyện tốt như vậy cớ sao không làm chứ?”
“178 điểm, người tiếp theo…”
Cứ như vậy, sáu người đều lần lượt đều đặt bản thân mình vào vị trí Khương
Thành thật, rồi đưa ra những gì mà bọn họ cho là phù hợp nhất với hắn.
Cuối cùng, rốt cuộc cũng đến bản thân Thành ca.
Hắn liếc nhìn hơn bốn mươi Cổ Thánh trong cuộn tranh, rồi cười nhẹ một tiếng.
“Ta sẽ để bọn họ gọi thêm người tới, được có một tí người như vậy, cảnh tượng
hơi nhỏ, thực sự không đủ để xem.”
Bụp!
Nhiều người đứng bên ngoài đấu trường nhịn không được liền bật cười.
“Ha ha ha, tên này từ đâu chui ra vậy?”
“Nếu không phải là Cổ Thánh, ta thực đã hoài nghi hắn đến đây làm loạn rồi.”
“Lão huynh, nếu như ngươi đóng làm Khương Thành, cũng phải hiểu biết về
hắn một chút đi, nếu như hắn ngông cuồng giống ngươi như vậy, còn có thể
sống đến hôm nay sao?”
“Ngươi còn chê người quá ít, ngươi cho rằng Khương Thành là kẻ ngốc sao?”
“Khương Thành có được thành tích như hiện tại, nhất định là do đại cơ duyên,
đại thiên phú, đại trí tuệ, đại dũng khí, thiếu một trong số đó cũng không được.
Nếu như ngươi nói, hắn ngu dốt ngông cuồng như vậy, sớm đã chết không biết
bao nhiêu lần rồi, hiểu chưa?”
Có hơn 300 bình thẩm viên, mà không một ai giơ lệnh bài cả, Thành ca rất hân
hạnh khi dính điểm 0 lần nữa.
Điều này làm hắn cảm thấy vô cùng hoang đường.
Đám người này thật kém hiểu biết, đến việc mình là vua làm màu mà bọn họ
cũng không biết.
Vậy mà dám ngồi vào bình thẩm đoàn?
ĐM, trong cuộc thi đấu diễn vai Khương Thành, bản thân hắn, bản tôn đây
không được thứ nhất thì thôi đi, vậy mà lại đứng bét.
Trên đời này còn điều gì vô lý hơn nữa không?
Cũng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng cười dài.
“Ta nghe nói Vô Địch minh của các ngươi đang chọn minh chủ. Các ngươi đã
xong việc chưa?”
Nghe thấy giọng nói này, tất cả các vị Cổ Thánh trong chính điện đều cực kỳ
tức giận.
Vừa rồi Khương Thành tới gây rối, bây giờ lại có người tới đây làm càn, lẽ nào
lại có cái lí đó.
“Là ai, dám to gan như vậy?”
“Chán sống rồi à?”
“Thực muốn xem xem là kẻ nào muốn tìm chết đến vậy!”
Trong nháy mắt, hơn ba trăm Cổ Thánh đồng loạt xông ra ngoài.
Sau đó, sự tức giận của bọn họ lập tức bị dập tắt, bởi vì đội hình bên ngoài vô
cùng mạnh.
Nhưng khi nhìn thấy khu vực xung quanh và phía trên Vô Địch minh sớm đã bị
đủ loại tọa kị và thuyền tiên vây quanh, một vị tiên đang chờ đợi toàn lực rút vũ
khí ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo.
Đã vậy thì thôi đi, vấ đề mấu chốt ở đây là ở mỗi phương vị đều có Cổ Thánh.
Đếm sơ qua, thế mà lại không dưới năm trăm người.
Trong đám người đó, bọn họ nhìn thấy nhiều bóng dáng quen thuộc, tất cả đều
là những nhân vật lớn mà họ đã “chào hỏi” trước đó.
“Phong Thiên cung! Vô Thượng Đạo Cực!”
“Ngươi, sao các ngươi lại đột nhiên tới đây?”
“Các ngươi sao lại đến cùng với nhau?”
Đội hình xuất hiện trước mặt bọn họ có Phong Thiên cung, lại có Vô Thượng
Đạo Cực.
Hơn năm trăm vị Cổ Thánh trình kém hơn nhiều so với toàn bộ thực lực của hai
nhà bá khí này, thậm chí không bằng một nửa của một nhà.
Nhưng đội hình này đủ để san bằng Vô Địch minh cả đống lần ấy chứ.
Bất kể là Cổ Thánh ở bên trong hay là các môn phái vừa và nhỏ ở bên ngoài đến
tham gia đại hội Chân Thần, lúc này đều bị bao vây, có cánh cũng khó mà bay
được.
Chứng kiến tất cả những chuyện này, Ngọc Vũ Cổ Thánh vừa kinh ngạc vừa
hoang mang, cảm thấy khó mà tin được.
“Hai nhà các người, trước nay không phải như nước với lửa sao?”
Nhìn thấy một số vị Cổ Thánh đứng đầu ở phía đối diện hoặc đắc ý hoặc thờ ơ
bay tới.
“Chúng ta quả thật là như nước với lửa.”
“Nhưng mà chuyện đi diệt cỏ dại này, thì chúng ta liên thủ một lần cũng chẳng
sao.”
“Vốn là các ngươi phân tán làm chúng ta cũng không dễ giải quyết sạch sẽ
được, nhưng lần này chúng ta đã có được cơ hội một mẻ hốt gọn rồi!”