Lúc Khương Thành đứng ra, Tam Nhãn Hổ cũng đã cảm nhận được sự khác
thường.
Tuy nhiều năm không gặp, gần đây lại đụng trúng quá nhiều Khương Thành giả
nhưng nó vẫn có sự thấu hiểu không tầm thường về Thành ca.
Mà ngay khi Khương Thành lên tiếng, nó không khỏi chấn động.
Sau đó tỏ vẻ vừa mừng vừa sợ.
“Á đù! Ca! Ngươi đã đến rồi sao?”
Khương Thành chẳng thèm nhìn nó lấy một cái.
Dù sao con hổ yêu vô sỉ này đi đâu cũng nói xấu mình, lại dám nói mình là tiểu
đệ của nó, nếu mình không dạy cho nó một bài học thì quá vô lý rồi.
Tam Nhãn Hổ còn chưa nhìn ra Khương Thành đang khó chịu với nó.
Vừa phát hiện đây là cái đùi to đùng trong kí ức, nó lập tức đứng thẳng lưng,
hưng phấn vẫy đầu.
“Ca, bọn chúng quá kiêu ngạo, thật là quá quắt!”
“Vừa rồi chúng bắt nạt ta thế nào ngươi cũng thấy rồi đó, hoàn toàn không coi
ngươi ra gì!”
“Ta bị sỉ nhục cũng chẳng sao nhưng chúng lại dám mắng ngươi, không thể chịu
đựng nổi.”
“Giết chết chúng, nhất định phải giết chết chúng!”
Nó thu nhỏ thân hình nhảy đến bên cạnh Thành ca, như chó săn chỉ vào hai kẻ
dẫn đầu Tú Trường và Y Hoành, lớn tiếng kêu gào.
“Nhất là hai tên rác rưởi không có mắt này!”
“Phế chúng đi, giao cho ta rút gân lột da để xả mối hận trong lòng!”
Khương Thành vẫn không để ý gì tới nó, mặc nó tự biên tự diễn.
Mà trừ hắn và đám đệ tử Phi Tiên môn ra, những người khác đều sững sờ.
Thầm nghĩ có phải con hổ yêu này phát bệnh không, thế mà lại gửi gắm hy
vọng vào tên kia.
Qua vài giây, mấy trăm Cổ Thánh đối diện cười ồ lên.
“Hế? Ta vừa nghe thấy cái gì ấy nhỉ? Nó gọi ca à?”
“Dù con hổ yêu này có cùng đường cũng không đến mức như vậy chứ?”
“Chẳng lẽ tân minh chủ thật sự có tài cán gì?”
Tộc trưởng Hải tộc và đảo chủ Ngự Song đảo nghe thế thì càng cười to hơn.
“Ha ha ha ha, tên này có cái thá gì chứ.”
“Hắn vốn không phải tân minh chủ, chỉ là thằng ngu không biết chui từ đâu ra
thôi.”
“Hắn xông vào điện nói muốn cạnh tranh chức minh chủ, kết quả lót đáy. Nếu
không phải các ngươi đột nhiên tập kích, bọn ta còn định bắt hắn lại trừng trị
đấy.”
“Cái ngữ này căn bản không đáng nhắc tới, tùy tiện phái một Cổ Thánh ra cũng
dễ dàng chiến thắng.”
Được bọn họ phổ cập kiến thức, các tiên nhân còn lại của Vô Địch minh đứng
đằng sau lại quay về tuyệt vọng.
Vừa rồi thấy Khương Thành tràn đầy tự tin bước ra, bọn họ còn ôm một tia hy
vọng.
Ngộ nhỡ…
Ngộ nhỡ tân minh chủ này lấy một chọi mười thì sao?
Kết quả là thế này?
“Thật à?”
Nghe họ nói vậy, Tú Trường và Ý Hoành yên tâm hẳn.
Hai người họ vốn còn giữ chút đề phòng, bây giờ nghĩ lại thật là lãng phí tình
cảm.
Mà lúc này, một thanh niên sau lưng tộc trưởng Hải tộc cũng nhảy ra.
“Ta khó chịu tên này từ nãy đến giờ rồi, xin đạo hữu cho ta một cơ hội, cho
phép ta chém hắn!”
Người này cũng là một thành viên của Hải tộc. Trong cuộc tuyển chọn minh chủ
trước đó, hắn chính là một trong những người đứng trên cánh hoa lưu ly.
Khi ấy, hắn đã cảm thấy Khương Thành lỗ mãng vô tri, không biết sống chết,
cực kỳ chướng mắt Khương Thành.
Bây giờ hắn về phe Ý Hoành Cổ Thánh, coi như một thành viên của Vô Thượng
Đạo Cực.
Chỉ là vừa gia nhập, chưa có công tích gì, bất lợi cho việc nâng cao địa vị ở thế
lực mới sau này, cho nên hắn vẫn luôn mong muốn chớp lấy cơ hội lập công.
Tiêu diệt tân minh chủ chưa được công nhận là Khương Thành chắc cũng coi
như đại công nhỉ?
Sau khi hắn nhảy ra, phía sau mấy chục Cổ Thánh vừa quy thuận đều tỏ vẻ
không cam lòng. Có người vỗ đùi tiếc hận tại sao mình không nghĩ tới cơ hội tốt
để lập công thế này.
Ý Hoành Cổ Thánh hài lòng gật đầu.
“Được, ta cho phép.”
Lần này hắn chiêu mộ hơn trăm Cổ Thánh, đã lập được công lao lớn hơn, chẳng
cần phải tranh giành nữa.
Có người làm thay, hắn cũng lười động thủ, có thể tiết kiệm công sức.
Cho nên, Cổ Thánh Hải tộc nọ lập tức bay đến trước mặt Khương Thành.
Chỉ thấy cơ thể hắn nhoáng lên, hóa thành vô số mảnh vỡ trong suốt bay lượn
trong gió.
Mảnh vỡ kia không phải vàng chẳng phải ngọc, tựa như gợn nước ánh vào mắt
mọi người, hiện ra sắc thái huyễn lệ kỳ dị.
Nhưng quan trọng hơn là uy áp dày đặc cường đại kia dường như có thể nuốt
chửng người ta bất cứ lúc nào.
Rõ ràng còn chưa khai chiến, đám Qua Hổ đứng bên cạnh La Viễn đã cảm thấy
áp lực nặng nề. Có những tiên nhân tu vi thấp hơn thậm chí không nhịn được
mà nhắm mắt lại.
Nhưng khi nhắm mắt, vẻ mặt của họ lại càng trở nên đau khổ.
Bởi vì trong khoảnh khắc vừa vào trận, vị cao thủ Hải tộc kia đã xuất chiêu.
Mắt thấy Khương Thành trước mặt không hề hấn gì, hắn cũng chẳng lấy làm
ngạc nhiên.
Dù sao trước đó Thành ca có thể bước lên cánh hoa lưu ly đủ để chứng tỏ người
nọ chính là Cổ Thánh.
Dù một Cổ Thánh có yếu cỡ nào cũng không đến mức bị uy áp đánh bại.
“Còn duy trì được bộ dạng của Khương Thành cơ à?”
Sau khi thay đổi hình thái, giọng của cao thủ Hải tộc cũng xảy ra biến hóa.
Âm thanh cất lên giống như có ngàn vạn người đồng thời thì thầm bên tai, mang
ý giễu cợt rõ ràng.
“Nếu thích thân phận của hắn như vậy thì cả đời ngươi cũng đừng hòng cho
người khác biết thân phận thật nữa. Cứ dùng khuôn mặt của Khương Thành
chết đi, hoàn toàn chôn vùi trong dòng chảy lịch sử, không người hay biết.”
Khương Thành chẳng có cảm giác gì với lời mỉa mai của hắn.
Đành chịu, thực lực của Thành ca đã quá mạnh rồi, Cổ Thánh trước mặt hắn
cũng chỉ có vậy.
Trong mắt hắn, chiêu khích tướng của cao thủ Hải tộc hệt như trẻ con uy hiếp
người lớn, hoàn toàn không đáng để tức giận.
“Nếu ngươi giết được ta thì ta sẽ có thưởng cho ngươi. Đợi lát nữa đặc cách tha
cho bộ tộc phản bội nhà ngươi.”
“Nhưng nếu giết không chết thì chỉ có thể trách ngươi vô năng, không nắm bắt
được cơ hội.”
Lời hắn nói là thật lòng thật dạ.
Bây giờ hắn muốn tử chiến một lần là chuyện muôn vàn khó khăn.
Nếu cao thủ Hải tộc thật sự làm được, Thành ca tình nguyện cảm ơn tám đời tổ
tông nhà hắn.
Đáng tiếc, cao thủ Hải tộc đối diện chẳng có vẻ gì là cảm kích.
“Đã đến nước này còn dám kiêu ngạo như vậy?”
“Thật sự cho rằng tùy tiện bước lên cánh hoa lưu ly là có thể đứng ngang hàng
với bổn tọa sao?”
“Ta sẽ khiến ngươi chết thật thê thảm…”
Vừa dứt lời, hắn lập tức tấn công Khương Thành một cách điên cuồng.
Chỉ trong chớp mắt, xung quanh Khương Thành đã biến thành một khoảng biển
gầm.
Mà đây chỉ là khúc nhạc dạo.
Ngay sau đó, hắn đã cảm nhận được sự khác biệt của khoảng biển này.
Mỗi giọt nước biển đều ẩn chứa sức mạnh kỳ lạ. Sức mạnh kia không phải đạo,
cũng không phải tiên lực thuần túy, trái lại khá tương đồng với công kích tinh
thần.
Tên này khác hẳn với tộc nhân Hải tộc mà Khương Thành từng thấy.
Nếu Thánh Chủ gặp phải, chỉ cần một giọt nước cũng đủ để đè sập đạo hạnh
suốt đời của đối phương.
Đáng tiếc hắn lại đụng trúng Khương Thành.
Thành ca chẳng những không rút kiếm mà còn không ra tay