Khương Thành biết linh ý trên thập ngũ trọng chắc chắn sở hữu uy lực kinh
người, có thể áp chế kẻ địch ở cấp bậc Cổ Thánh.
Đây cũng là nguyên nhân hắn tự tin không cần binh khí, thậm chí không dùng
hai tay.
Nhưng hắn không ngờ hiệu quá áp chế của linh ý đã mạnh đến mức gần như đả
kích đa chiều.
Chỉ một linh ý đơn giản bao phủ xung kích, thậm chí chưa từng sử dụng đại
chiêu nào của linh ý, ý thức hải của mấy chục người đi đầu đã bị phá hủy ngay
lập tức.
Cùng lúc đó, linh ý nhanh chóng ăn mòn chủ hồn của họ.
Nếu là người sống bình thường thì hồn hải vẫn có sức đề kháng nhất định. Song
bây giờ ý thức của những người này đã mất, không khác gì hoạt tử nhân.
Cho nên thế công của linh ý như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục, dễ dàng đánh
tan tác hồn hải của họ.
Một khi chủ hồn bị hủy diệt, bọn họ cũng thân tử đạo tiêu.
Từ bên ngoài nhìn vào, những người này vừa mở thánh giới, cầm binh khí xông
lên, ngay sau đó thánh giới đã tan vỡ, họ rơi thẳng từ không trung xuống, không
còn sinh tức.
Mọi người có mặt bị cảnh tượng này dọa cho đứng hình.
Ngay cả đám đệ tử Phi Tiên môn cũng không ngoại lệ.
Họ biết Khương chưởng môn rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy.
Chỉ cần đứng tại chỗ, mấy chục Cổ Thánh bay màu trong chớp mắt, đây là khái
niệm gì?
Giết Cổ Thánh như giết gà.
Chắc chắn là cảnh giới cao hơn cả Cổ Thánh trong truyền thuyết.
Ngay cả đám La Viễn và Mạc Trần cũng bất giác hít sâu một hơi.
“Thực lực của Khương chưởng môn thật khiến người khác phải kinh ngạc.”
“Thế gian có tồn tại cảnh giới này sao?”
“Chí ít cũng phải trên Cổ Thánh hai đại cảnh giới ấy chứ?”
Thực tế linh ý mà khương Thành sử dụng chưa đạt đến Thiên giai thập lục trọng
vô tiền khoáng hậu.
Sở dĩ hiệu quả nghiền ép như vậy chủ yếu là do đại đa số tiên nhân thiếu thủ
đoạn phòng ngự về mặt ý thức.
Phía trước mấy chục người bị giết, hơn trăm Cổ Thánh xông lên đằng sau chỉ
thấy như bị một thùng nước đá giội từ đầu xuống chân, cả người giật thót.
Một bầu lửa giận và chiến ý lập tức hóa thành hư không, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Vừa rồi còn hô to gọi nhỏ muốn xẻ Khương Thành ra thành trăm ngàn mảnh,
nghĩ rằng hắn xem thường bọn họ, giờ chỉ hy vọng Khương Thành coi họ như
vô hình.
Đáng tiếc, đã muộn.
Không đợi bọn họ kêu ra tiếng, một lượt linh ý xung kích mới đã tiến vào ý thức
hải của họ.
Nếu đã khai chiến, đương nhiên Thành ca sẽ không chờ kẻ địch tiến công mới
phản kích.
Cho nên ngay sau đó, lại có mấy chục Cổ Thánh rơi từ trên không xuống, hệt
như mưa rơi.
“Không!”
“Dừng tay!”
“Có gì từ từ nói…”
Đám Cổ Thánh phía sau lập tức phanh gấp.
Trong mắt họ, Khương Thành đằng trước không phải một người nữa mà là một
vòng xoáy đáng sợ có thể nuốt chửng bọn họ bất cứ lúc nào.
Chỉ cần tiếp cận hắn thì đến xương vụn cũng chẳng còn.
Đáp lại họ là loạt linh ý xung kích tiếp theo.
Bất kể họ liều mạng chống đỡ hay quay đầu chạy trốn đều không có tác dụng gì.
Dù sao tấn công ý thức là vô hình vô sắc, vốn khó lòng phòng bị.
Chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, hơn hai trăm Cổ Thánh mới rồi còn đằng đằng sát
khí, giờ đã đi đời nhà ma.
Khi tất cả trần ai lạc định, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Đám Tú Trường Cổ Thánh và Ý Hoành Cổ Thánh đối diện ngơ ngác đứng tại
chỗ, như bầy gà chịu kinh hãi cực độ, không chỉ cơ thể cứng đờ mà ngay cả cơ
mặt cũng không dám động đậy mảy may.
Dường như chỉ cần mình chớp mắt một cái là sẽ bị sự tồn tại đáng sợ kia chú ý
tới, ngay sau đó người chết chính là mình.
Mà đâu chỉ mỗi họ?
Đám tiên nhân của trận doanh bên này cũng không dám thở mạnh.
Về lý thuyết, Khương Thành một lúc chém giết hơn hai trăm cường địch, Vô
Địch minh không còn phải lo lắng bị kẻ địch bao vây, thậm chí không cần lo
chuyện phá vây nữa.
Người cần lo lắng là kẻ địch kìa.
Nhưng bây giờ, nội tâm đám Ngọc Vũ Cổ Thánh toàn “a đù mé”, lấy đâu ra vui
mừng?
Bọn họ cũng chịu đả kích nghiêm trọng.
Trong đầu chỉ có một vấn đề - Đây rốt cuộc là ai?
Dù là chủ thần của Vô Thượng Đạo Cực và Phong Thiên Cung cũng không thể
sở hữu thực lực kinh thế hãi tục đến vậy chứ?
Mà trước đây không lâu, bản thân mình còn thất lễ với người này…
Nghĩ tới đây, bọn họ mồ hôi lạnh nhễ nhại, sau lưng ướt sũng.
“Uầy!”
Một tiếng kêu sợ hãi phá tan không gian tĩnh lặng.
Tam Nhãn Hô lại nhảy dựng lên, sau đó quay ba trăm sáu mươi độ trên không
tiếp một cú trượt bằng đầu gối, trực tiếp quỳ đến trước mặt Khương Thành, ôm
lấy đùi hắn.
“Ca, thực lực của ngươi mạnh đến quá đáng luôn ấy.”
“Thế này còn cho người khác sống không?”
“Tung hoành thiên hạ, bất kể có bao nhiêu kẻ địch cũng vô dụng.”
Tuy hắn kích động đến mức nói năng lộn xộn nhưng bản năng nghiệp vụ vẫn
còn, không quên cọ chút thể diện, dát vàng lên mặt mình.
“Ta biết ngay mà, hai anh em ta liên thủ chính là gặp thần giết thần, sớm muộn
gì cũng xưng bá toàn bộ Nguyên Tiên giới.”
Khương Thành đưa ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn hắn, sau đó dùng sức đẩy tên
cặn bã vô sỉ này ra.
Ta liên thủ với ngươi lúc nào?
Mà lúc này, Qua Hổ đứng bên cạnh đám La Viễn và Thiện Thái, trong đầu xẹt
qua một tia chớp.
Đột nhiên, hắn thất thanh hét lên.
“Hắn! Hắn chính là Khương Thành!”
Đúng vậy, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra.
Lần đầu gặp mặt, Thành ca đã cho hắn biết thân phận thật, song lúc đó hắn
không xem trọng, chỉ coi đó là lời nói đùa.
Bây giờ kết hợp với sức chiến đấu không gì sánh được trước mắt, hắn nghĩ tới
cũng chỉ có người đó.
Mà tiếng kêu thất thanh của hắn chẳng khác gì một quả bom hạt nhân phát nổ
ngay tại hiện trường.
Oa!
Đám người vốn im lặng bùng nổ trong nháy mắt.
Tất cả không thể tin vào tai mình nhưng
“Khương Thành!”
“Hắn thật sự là Khương Thành!”
“Ôi trời đất, Khương Thành thật đã xuất hiện rồi sao?”
“Thực lực thế này sao mà giả được? Chỉ có hắn mới làm được chuyện như
vậy!”
“Á đù! Nghe đồn hắn đã mạnh lắm rồi, giờ tận mắt nhìn thấy lại càng không thể
tin nổi…”
Đám tiên nhân của Vô Địch minh suýt nữa phát điên.
Trong số họ từng có rất nhiều người biến thành Khương Thành, mạo danh hắn.
Nhưng họ có nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày, bản tôn lại đích thân tới
Vô Địch minh.
Hơn nữa còn dùng chiến tích cực kỳ khoa trương để chứng minh thân phận của
mình.
Nhất thời, trong lòng rất nhiều người vừa khiếp sợ vừa khủng hoảng.
Nếu hắn trách tội mình mạo danh hắn thì phải làm sao đây?
Nghĩ tới đây, họ cuống quít biến về dáng vẻ ban đầu.
Song mặt khác, một cảm giác thân thiết bất giác nảy ra trong lòng họ.
Dù sao, nhờ uy danh của Thành ca, Vô Địch minh mới xuất hiện.
Tuy lần đầu nhìn thấy bản tôn nhưng họ lại giống như gặp được người một nhà
tri kỷ từ lâu.
Ngọc Vũ Cổ Thánh mấp máy môi, nhất thời lại không thốt ra được lời nào.
Nghĩ đến trước đó Thành ca nói rõ thân phận mà mình lại không tin, hắn hận
không thể cho mình hai cái bạt tai.
Sao lại dám bất kính với Thành ca như vậy?