Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2573

Những Cổ Thánh đến từ hai thế lực lớn đương nhiên rất không bằng lòng với

việc gia nhập Vô Địch minh.

Nhiệm vụ lần này của họ chính là chia rẽ Vô Địch minh.

Kết quả bây giờ không vét được người của đối phương, trái lại bản thân còn

phải gia nhập vào phe đối phương?

Ai mà chịu được?

Mấy Cổ Thánh bước đến trước mặt Khương Thành, nghiêm túc nói.

“Ngươi muốn ép buộc bọn ta phản bội Vô Thượng Đạo Cực và Phong Thiên

Cung để quy thuận ngươi sao?”

Thái độ của Khương Thành rất quyết liệt.

“Đúng thế, thì sao?”

“Có phải quá bá đạo rồi không?”

Bên cạnh, Tam Nhãn Hổ chó cậy gần nhà cười phá lên.

“Hớ hớ? Đều là học từ các ngươi cả mà? Lúc các ngươi bức bách Vô Địch minh

chắc hòa nhã lắm nhỉ?”

Khương Thành không định tốn thời gian cò kè mặc cả với đối phương, mà vẫy

tay về một phía.

Ngay lập tức, hơn một ngàn đệ tử Phi Tiên môn từ bên trong nhanh chóng bay

ra.

Đám Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Mạc Trần và La Viễn đứng ở những phương

hướng khác nhau, bao vây hai thế lực lớn bên ngoài lại.

Tất cả đệ tử đều lộ ra cảnh giới thật.

Cảm nhận được mấy trăm khí tức cấp bậc Cổ Thánh, xung quanh không khỏi

xôn xao.

“Á đù, Phi Tiên môn chân chính xuất hiện rồi!”

“Trời đất, Phi Tiên môn có nhiều Cổ Thánh vậy sao?”

“Xem ra chúng ta đều chỉ có nghe đồn chứ chẳng biết thực tế thế nào hết…”

“Hóa ra những người đứng bên cạnh chúng ta đều là thật?”

Đám môn hạ của Thiên Hổ Phái kích động suýt ngất xỉu.

“Cho nên suốt dọc đường, chúng ta được ngồi hành cung của Phi Tiên môn?”

“Lại còn nói chuyện với họ suốt nữa chứ?”

“Ta cứ cho là họ cũng giống Thiên Hổ Phái chúng ta. Ôi ôi, đúng là không thể

tin nổi…”

“Tông môn đỉnh cấp lại thân thiện với chúng ta như vậy, thật đáng kinh ngạc!”

“Mau nói với ta đây không phải là mơ, ta không nhớ lầm đi!”

Thấy đám cao thủ Phi Tiên môn cũng ở đây, Tú Trường và Ý Hoành chỉ đành

kiềm chế suy nghĩ phá vây chạy trốn.

Thành ca thản nhiên nói: “Nếu các ngươi không đồng ý thì tiếp tục tái chiến đi.”

Còn chưa dứt lời, mấy Cổ Thánh trước mặt đã vội vã lắc đầu xua tay.

“Không không, ngươi hiểu lầm rồi.”

“Chúng ta có nói không muốn đâu, chỉ xác nhận lại thôi mà.”

Thành ca trở tay không kịp với sự lật mặt của họ. Hắn cứ ngỡ phải tiếp tục gây

sức ép, hoặc chém giết một bộ phận cơ.

“Nói vậy là các ngươi bằng lòng gia nhập Vô Địch minh rồi?”

“Tất nhiên, chúng ta đều gia nhập.”

Tất cả cao thủ Phong Thiên Cung phía sau Tú Trường Cổ Thánh đều cúi đầu

khom lưng với Khương Thành, vẻ mặt tươi cười.

“Khương minh chủ đã lên tiếng, bọn ta ai dám không theo?”

Mà đám Cổ Thánh của Vô Thượng Đạo Cực sau lưng Ý Hoành Cổ Thánh cũng

giơ tay hô to.

“Từ nay trở đi, bọn ta chính là người của Vô Địch minh.”

“Sống là người của Vô Địch minh, chết là ma của Vô Địch minh.”

“Từ lâu ta đã hướng về Vô Địch minh, song vẫn chưa tìm được cơ hội, cuối

cùng hôm nay cũng được toại nguyện.”

Chỉ trong nháy mắt, hơn năm trăm Cổ Thánh và đám Thánh Tôn đối diện đều

đứng về phía sau Khương Thành, trèo tường phải gọi là trơn tuồn tuột.

Người không biết thấy cảnh này còn cho rằng bọn họ là gián điệp mà Vô Địch

minh phái đi nằm vùng cũng nên.

Nếu là thời điểm khác, dù có chiến bại, bọn họ cũng không muốn đầu hàng.

Nhưng thực lực mà Khương Thành vừa thể hiện thật sự khiến người khác quá

tuyệt vọng, bọn họ không tìm được lý do không trèo tường.

Huống chi, trận chiến trên tiên sơn năm xưa, Thành ca từng chém giết một đám

Giáng Thần giả, cứu vớt Nguyên Tiên giới, vốn có uy danh hiển hách trong lòng

vô số người.

Nếu quy thuận những người khác, đám Cổ Thánh này có thể không phục.

Nhưng đổi lại là hắn thì chẳng có gì khó chấp nhận cả.

Cứ như vậy, hai thế lực lớn mới rồi còn là cường địch nhanh chóng được đăng

kí vào hộ khẩu, gia nhập phe Vô Địch minh.

Mà vì có bản tôn Khương Thành tọa trấn, cuối cùng Vô Địch minh cũng có lãnh

tụ, không còn chia năm xẻ bảy nữa.

Sự gia nhập của bọn họ khiến thực lực của Vô Địch minh trở lên lớn mạnh chưa

từng thấy.

Mặt khác, cũng làm cho lực lượng của Vô Thượng Đạo Cực và Phong Thiên

Cung suy yếu nghiêm trọng.

Áp lực đè nặng lên vai hai người dẫn đầu là Tú Trường Cổ Thánh và Ý Hoành

Cổ Thánh. Họ được thả về nhưng không biết nên báo cáo với cấp trên thế nào.

Ý Hoành Cổ Thánh vừa trở về Vô Thượng Đạo Cực, lập tức được bốn vị cung

chủ triệu kiến.

Cuối cùng còn gặp được Tiên Mẫu người thật.

Đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy thần chủ từ khi gia nhập đến nay.

Nhưng cảnh tượng bị trách phạt trong suy nghĩ của hắn vẫn chưa xuất hiện.

Tiên Mẫu chỉ hỏi thăm thật kỹ toàn bộ chi tiết lúc Khương Thành ra tay, cùng

với suy đoán của bản thân hắn ở thời điểm đó.

Xong bèn phất tay cho hắn lui xuống.

Toàn bộ quá trình chưa từng trách cứ hắn đại bại trở về, càng không trừng trị

hắn.

Điều này khiến Ý Hoành Cổ Thánh cảm thấy vừa may mắn vừa khó hiểu.

Điều tương tự cũng xảy ra ở Phong Thiên Cung.

Sau khi quay về, Tú Trường Cổ Thánh cũng không bị hạch tội, chỉ hỏi thật kỹ

tình hình của Khương Thành là xong việc.

Sau đó, hai thế lực lớn cũng không có kế hoạch phản công Vô Địch minh.

Dường như lần đại bại đó chưa từng xảy ra.

Không riêng Tú Trường và Ý Hoành, những Cổ Thánh khác thuộc hai thế lực

lớn cũng không thể hiểu nổi chuyện này.

Mà Ý Hoành không biết, bốn vị cung chủ là Kim Đồng Ngọc Nữ cũng có mối

nghi hoặc tương tự.

“Thực lực của Vô Địch minh hiện nay đã không kém gì chúng ta và Phong

Thiên Cung nữa.”

“Sự xuất hiện của Khương Thành khiến cục diện lưỡng cường tranh đấu ban

đầu biến thành thế chân vạc, nhất định phải xử lý thận trọng.”

“Hơn nữa Khương Thành lộ diện làm cho những hộ pháp và Cổ Thánh dưới

trướng chúng ta bắt đầu dao động.”

Người bọn họ nhắc đến chính là đám Hư Uyên và Lẫm Đế.

Trước đây Khương Thành biến mất, bọn họ gia nhập Vô Thượng Đạo Cực là

hợp tình hợp lý.

Bây giờ Khương Thành xuất sơn, còn gia nhập vào cuộc tranh đấu này, rất có

khả năng bọn họ sẽ lựa chọn lại phe cánh.

Nếu những người này cũng gia nhập Vô Địch minh thì thực lực của Vô Thượng

Đạo Cực sẽ suy yếu thêm một bậc.

Trong mắt bốn vị Kim Đồng Ngọc Nữ, đây chính là thời khắc nguy hiểm nhất,

nhất định phải làm gì đó để thay đổi cục diện.

Nhưng Tiên Mẫu lại tỏ ra rất bình thản, dường như hoàn toàn không lo lắng gì

cả.

“Nếu đám Quy Tàng, Hạ Khanh và Lăng Hiển muốn đi theo Khương Thành thì

cứ để bọn họ đi, không cần để tâm.”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết, bên phía Phong Thiên Cung còn có người của Khương

Thành cơ mà?”

Người Tiên Mẫu nhắc đến tất nhiên là đám Lam Đề của Vu tộc và Tỷ Trường

của Hoang tộc, thậm chí Hồn Tổ cũng có mối quan hệ mật thiết với Khương

Thành.

“Về mặt này, tình cảnh của chúng ta cũng giống với Phong Thiên Cung, sẽ

không thay đổi cục diện thực lực.”

Kim Đồng Ngọc Nữ không khỏi lo lắng.

“Nhưng Vô Địch minh sẽ biến thành phe mạnh nhất, đến lúc đó chúng ta phải

làm sao?”

Tiên Mẫu hỏi ngược: “Cần phải làm gì à?”

Tầm mắt nàng lướt qua cửa điện, dường như xuyên qua vô số tầng mây ngoài

kia, nhìn thấu hư huyễn vô tận.

“Mục đích của chúng ta chỉ là sự ổn định của Nguyên Tiên giới.”

“Mà Khương Thành không thể nhúng chàm Thiên Đạo, dù Vô Địch minh có

mạnh hơn nữa, thật sự đến tiêu diệt Vô Thượng Đạo Cực thì cũng không ảnh

hưởng đến những gì thuộc về Thiên Đạo.”

“Đây chỉ là vị diện tranh bá bình thường thôi, sẽ không phá hoại sự ổn định của

Nguyên Tiên giới.”
Bình Luận (0)
Comment