“Chí?”
Thành ca vừa định mỉa mai cái tên quỷ gì thế, đột nhiên hắn nghĩ tới một người.
“Thiên Thần!”
Vì quá khiếp sợ, hắn suýt nhảy dựng lên.
“Ôi đệt, Thiên Thần vẫn còn sống, hơn nữa ngươi còn gặp được hắn?”
Biết tới tên “Chí”, vẫn là Giáng Thần giả Tả Nhị chủ động nói ra vào lúc hạ
màn cuộc chiến tiên sơn.
Thân phận của người này ở kỷ nguyên đầu tiên chính là Thiên Thần, đòng thời
còn là kiệt tác thứ nhất của Giáng Thần đài, là tiền bối của 3 người Vô Định Cổ
Thánh, Di và Thu Vũ Tuyền.
Nhưng khi đó, Thành ca cũng chỉ coi hắn như một nhân vật lịch sử đã mai một
theo năm tháng.
Vì trong trận chiến tranh đoạt thần vị, hắn từng nghe nói Thiên Thần đã chết từ
lâu, về sau chưa từng xuất hiện.
Ngay cả lúc Di nhắc tới tứ thần khí cũng nói rằng, món thần khí đầu tiên là chủy
thủ, biến mất theo sự ngã xuống của người thứ nhất.
Kết quả bây giờ, hắn lại nghe được tên của người nọ từ miệng Tam Nhãn Hổ.
Điều này thật sự khiến hắn không thể tin nổi.
“Thiên Thần gì?”
Tam Nhãn Hổ không trải qua kỷ nguyên đầu tiên, chẳng hiểu mô tê gì.
Khương Thành không giải thích, mà tiếp tục hỏi: “Lúc đó ngươi bị nhốt ở đâu?
Còn tìm lại được vị trí không?”
Tam Nhãn Hổ hùng hồn nói: “Chỗ quỷ quái đó sao ta tìm được chứ?”
“Sau khi ra ngoài, ta đã quay về thẳng Nguyên Tiên giới rồi.”
Khương Thành nhìn nó không giống đang nói dối, không khỏi hơi thất vọng:
“Chút đầu mối cũng mất tiêu rồi à?”
“Đúng vậy.”
Tam Nhãn Hổ lắc đầu, đột nhiên lại tỏ vẻ hả hê.
“Trừ ta ra, bên trong còn có một kẻ xui xẻo khác. Chắc ngươi sẽ không đoán
được hắn là ai đâu!”
“Là ai?”
“Là Mãng Dã - tên đại ngốc của Man giới trước đây.”
Nhắc tới tên này, hổ yêu hớn hở ra mặt, dường như có người cùng làm đệm
lưng là lãi to lắm.
“Ha ha ha, hắn bị nhốt còn sớm hơn cả ta, cũng là kêu trời trời không biết, gọi
đất đất chẳng hay.”
“Lúc ta đi vào, hắn sắp ngột ngạt phát điên rồi…”
“Hắn?”
Khương Thành ngẫm nghĩ, đúng là rất nhiều năm rồi chưa gặp lão huynh này
rồi.
Là một trong vài sinh linh viễn cổ cùng thời kỳ với đám Thương Linh, Huyền
Minh, thậm chí thiên phú của Mãng Dã còn mạnh hơn một chút so với những
người kia.
Nếu hắn vẫn ở Nguyên Tiên giới thì chắc giờ đã là nhân vật đứng sừng sững
trên đỉnh vị diện rồi.
“Sao các ngươi lại chui vào đó? Trong đó có gì?”
“Lần đó ta đang ngủ, tỉnh lại đã thấy ở bên trong rồi.”
“Còn trong đó có gì hả? Chẳng có gì hết.”
Khương Thành nhíu mày, “Không có gì á? Chẳng lẽ tiên lực cũng không có
luôn sao?”
Lúc này, bên ngoài chợt vang lên giọng nói của La Viễn.
“Khương chưởng môn, có người cầu kiến ngươi.”
Lúc đến đại điện tông môn, Thành ca bất ngờ nhìn thấy Hồn Tổ.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Hắn đùng đùng ngồi xuống ghế chưởng môn, như cười như không: “Mấy năm
nay ngươi sống thuận lợi lắm nhỉ?”
Hồn Tổ vốn cùng một cấp bậc với những Cổ Thánh khác, dù mạnh hơn cũng
chỉ có hạn.
Nhưng bây giờ, rõ ràng địa vị hắn lại cao hơn những đồng đạo ngày xưa rất
nhiều.
Năm đó sau khi lẫn vào ngũ thần Thiên Phong thạch, cuộc đời hắn như được bật
hack, lúc này đã trở thành sự tồn tại có thể ảnh hưởng đến Thiên đạo và đứng
ngang hàng với Tiên Mẫu.
Đó là cấp bậc mà Cổ Thánh khác khó có thể sánh bằng.
Nhưng trước mặt Khương Thành, hắn vẫn rất biết chừng mực.
“Ngươi đúng là biết đùa. Nếu không có sự dìu dắt của ngươi, ta cũng không có
cơ hội này.”
Hắn cười khan, sau đó nói ra ý đồ đến đây.
“Lần này ta tới là muốn xin ngươi giúp đỡ.”
Khương Thành lập tức xua tay từ chối.
“Nếu ngươi muốn ta giúp đỡ đối phó Tiên Mẫu thì giờ ngươi có thể về được
rồi.”
Nói thật, nếu không phải Hồn Tổ và Thánh Hoàng đều là người quen, hơn nữa
có người mình là Lam Đề, Tỷ Trường và Minh Đồng cũng ở bên đó thì không
chừng Khương Thành đã giúp Vô Thượng Đạo Cực hủy diệt Phong Thiên Cung
rồi.
Tuy trong đầu Tiên Mẫu toàn là toan tính nhưng tất cả những điều nàng làm đều
vì bảo vệ Thiên Đạo, mang lại sự ổn định cho Nguyên Tiên giới.
Giết chết nàng, Thiên Đạo sẽ rơi vào tay người khác, có lẽ còn chẳng làm tốt
bằng nàng.
“Ngươi hiểu lầm rồi.”
Hồn Tổ ngưng tụ thành hình người, cái đầu như mây như khỏi lắc lắc.
“Người ta muốn đối phó không phải Bà Sa Ngọc Nhân, mà là Vô Lăng.”
“Vô Lăng?”
Khương Thành lập tức nhớ ra người nọ là ai.
Dù sao lần trước tham gia cuộc thi tuyển người của Vô Thượng Đạo Cực, hắn
đã gặp phải người này.
Lúc đó đối mặt Hỗn Độn Chi Tinh, những người khác đều bó tay, chỉ có hắn và
Vô Lăng khắc chế được loại quái vật đặc biệt đó.
Hắn có ấn tượng rất sâu sắc với Vô Lăng.
Còn nhớ cuối cùng Vô Lăng nhảy vào hố sâu nơi quái vật chạy ra, hóa ra bên
kia nối liền với Thiên Phong thạch sao?
“Hắn thì sao?”
“Chuyện này nói ra dài lắm.”
Hồn Tổ nhanh chóng thuật lại một lượt chuyện năm xưa Tiên Mẫu tiến vào
Thiên Phong thạch.
Trong điện, đám Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần đều được mở rộng tầm mắt. Đây là
lần đầu tiên họ biết đến những chuyện cơ mật này.
“Hóa ra Tiên Mẫu cũng nắm một phần quyền khống chế Thiên Phong thạch?”
“Đúng vậy, nhưng may thay quyền hạn của nàng vẫn kém sáu người bọn ta.”
“Cho nên những năm qua, tuy bọn ta bị nàng trấn áp trong Thiên Phong thạch
nhưng dù sao cũng có thể tự bảo vệ bản thân.”
“Sau này bọn ta còn bất ngờ kết nối đến dòng chảy hỗn độn, tạo ra một bầy Hỗn
Độn Chi Tinh.”
Khương Thành sững sờ.
“Hay lắm, hóa ra Hỗn Độn Chi Tinh là do các ngươi tạo nên?”
Hồn Tổ đắc ý nói: “Đúng vậy, nếu nàng coi bọn ta như kẻ địch thì tất nhiên bọn
ta cũng phải phản kích.”
“Các ngươi tạo ra chúng bằng cách nào?”
“Ặc…”
Hồn Tổ ngập ngừng, sau đó sửa lại cách diễn đạt.
“Thật ra cũng không phải năng lực của bọn ta, là thủ đoạn có sẵn của Thiên
Phong thạch. Bọn ta chỉ vô tình phát động nó mà thôi.”
Đám Kỷ Linh Hàm không đụng phải Hỗn Độn Chi Tinh nhưng về sau cũng
nghe Khương chưởng môn nhắc tới, biết được sự đáng sợ của lũ quái vật kia.
Thứ biến chủng của dòng chảy hỗn độn này không chỉ dễ dàng giết chết Cổ
Thánh trong nháy mắt mà còn có thể hủy diệt tất cả sự vật mang thanh khí, thậm
chí bao gồm cả Thiên Đạo và căn nguyên thế giới.
Nếu không nhờ Thành ca khắc chế chúng thì không chừng bây giờ cả Nguyên
Tiên giới đã bị đám quái vật kia hủy diệt rồi.
“Vậy tại sao mấy năm nay tranh chấp với Vô Thượng Đạo Cực, các ngươi
không sử dụng Hỗn Độn Chi Tinh?”
Hồn Tổ lại im lặng, mất một lát mới lên tiếng: “Hỗn Độn Chi Tinh muốn thành
hình cần năm tháng dài lâu, Thiên Phong thạch cũng không tạo ra được bao
nhiêu.”
“Mặt khác, bọn ta không thể khống chế được chúng.”
“Một khi thả chúng vào trận tranh đấu này, bọn ta cũng sẽ mất đi Nguyên Tiên
giới.”
Thứ mà đám thủ lĩnh Phong Thiên Cung như họ tranh giành là quyền khống chế
Thiên Đạo, là vị trí chủ nhân Nguyên Tiên giới.
Nếu cả Thiên Đạo và Nguyên Tiên giới đều bị Hỗn Độn Chi Tinh hủy diệt thì
họ cũng xem như mất tất cả.
“Hóa ra là thế.”
“Đúng vậy, về sau Vô Lăng xuất hiện ở Thiên Phong thạch.”
Hồn Tổ tiếp tục nói: “Ban đầu bọn ta còn rất hoan nghênh hắn. Dù sao bao
nhiêu năm rồi không gặp được người sống bên ngoài.”
“Nhưng sau đó phát hiện, kẻ này không tầm thường.”
“Hắn cũng có thể khống chế Thiên Phong thạch, thậm chí còn thành thạo hơn cả
bọn ta.”