Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2581

Phong Thiên cung cuối cùng chọn hơn chục ngàn Thánh Tôn của các phái.

Những Thánh Tôn này cũng không phải là phiên bản cấp tốc, tất cả đều có căn

cơ thâm hậu, đạo tâm vững chắc và có cơ hội tu luyện ra nguyên.

Đương nhiên, cũng chỉ là một tia cơ hội mà thôi.

Thánh Tôn có thể cảm ngộ ra nguyên, sau đó bình thường đột phá đến Cổ

Thánh, thường chỉ là ngàn dặm chọn một.

Ngoại trừ hơn chục ngàn Thánh Tôn, Phong Thiên cung còn có hơn ba trăm vị

Cổ Thánh cũng nhảy nhót gia nhập trận trọng đại này.

Trong đó tất nhiên bao gồm những người quen của Thành ca, ví dụ như Lam

Đề, Minh Đồng, Bạch La Chân, Tỉ Trường.

10799 người đi theo Khương Thành tiến vào Thiên Phong Thạch, trực tiếp xuất

hiện trên cái đĩa màu xám bạc kia.

Nhìn 10.800 thông đạo bốn phía, mọi người chậc chậc khen ngợi.

“Rốt cuộc đây là nơi nào?”

“Hẳn là sẽ không nguy hiểm chứ?”

“Không dễ nói trước, chẳng qua vì giúp Khương chưởng môn một phen, chúng

ta cũng nghĩa bất dung từ!

“Có lẽ bên trong có thể có cơ duyên không chừng?”

“Mọi người yên tâm.”

Lần này xem như Thành ca khó lắm mới tìm người đến trợ giúp, tuy rằng tác

dụng là dò đường, nhưng tỏ ý thì thì vẫn nên có.

“Dù cho bên trong có nguy hiểm như thế nào, phàm ngã xuống trong đó,

Khương mỗ ta đều sẽ nghĩ hết cách để chữ vị sống lại!

Nếu đổi lại là người khác nói như vậy, mọi người chắc chắn sẽ không tin.

Dù sao người ngồi đây, yếu nhất cũng đã là Thánh Tôn.

Dù cho quy tắc Sinh có luyện xuất sắc hơn nữa, phục sinh sinh linh ở cấp bậc

này cũng rất khó, huống chi nơi này còn có không ít Cổ Thánh.

Có điều đổi thành Khương chưởng môn được công nhận là chiến lực mạnh nhất

Nguyên tiên giới hứa hẹn thì đó lại là một chuyện khác.

“Có những lời này của Khương tiền bối, bọn ta yên tâm hơn rồi.”

“Không cần nói nữa, lần này nhất định toàn lực ứng phó!”

Rất nhanh, mọi người đã sắp xếp xong thông đạo mỗi người đều muốn vào.

Khương Thành và Lam Đề tạm thời cáo biệt, sau khi hắn nhìn theo bóng dáng

của nàng biến mất cũng đi vào thông đạo cuối cùng không được lựa chọn.

Vừa bước vào trong đó, hắn liền nhanh chóng cảm nhận được mùi của máu và

lửa, trộn lẫn đủ loại hương vị xơ xác tiêu điều, cuồng bạo, nặng nề và tàn khốc.

Phóng tầm mắt ra xa, phía trước chân trời nặng nề, làm cho người ta có một loại

cảm giác áp bách cực mạnh.

Cứ như nhất định phải giải toả ra mới có thể thoải mái được.

Đi chưa được bao xa, trong tầm mắt đã xuất hiện rất nhiều bóng người.

Sau khi Thành ca tiến vào nơi này thì liền làm cho cửa ải bí cảnh của nơi đây

trở nên trùng trùng điệp điệp, bóng dáng những người này, đương nhiên cũng

như quái vật chặn đường.

Nhưng nhìn kỹ, mới phát hiện hình như mình đã đoán sai.

Phía trước là hai đội quân thế tục.

Hai bên mỗi bên có mấy chục ngàn người, lúc này đang liều mạng lẫn nhau,

không phải tới hướng hắn.

Nhưng thấy cờ chiến tung bay, chiến trận xoay tròn đan xen, người ngã ngựa,

máu tươi và tay chân rơi rải bắn tung tóe.

Bụi bặm đầy trời giống như muốn bị nhuộm thành màu lửa.

“Tình huống gì đây?”

“Ta có thể cảm nhận được lực căn nguyên thế giới ở nơi này, theo lý thuyết thì

hẳn nên là tiên nhân khắp nơi chứ, sao lại có thế chiến đấu của trần thế?”

Hắn nhìn một hồi ở giữa không trung, dần dần mất đi hứng thú.

Dù sao đối với hắn mà nói, loại chiến đấu này cũng không có ý nghĩa gì lắm.

Tiếp tục bay đến phía trước, sau khi lướt qua mấy sườn núi, lại nhìn thấy một

tòa thành quách.

Cảnh đầu tiên đập vào mắt, chính là ba năm người đang chém giết lẫn nhau.

Đao kiếm hai bên đều ra khỏi vỏ, đánh rất ầm ĩ.

Mà gần đó cũng không có đám người vây xem nào, bởi vì tất cả mọi người

trong tòa thành, cho dù nam nữ già trẻ, cũng cho dù ăn mặc và nghề nghiệp, tất

cả đều đang chiến đấu.

Có người đánh đơn, có người thì đánh tập thể.

Hơn nữa Khương Thành có thể nhìn ra rất rõ ràng, những người này hẳn đều là

tự phân tán, không phải tranh đấu giữa hai hoặc mấy thế lực lớn.

Cũng chỉ đơn giản là chiến đấu tự phát của cá nhân mà thôi.

“Không phải chứ?”

Hắn dừng lại giữa không trung, nhìn xuống thành thị phía dưới giống như đang

nhìn một nồi cháo sôi.

Khắp nơi cả tòa thành quách đều có thể thấy đường phố bị phá nát và nhà cửa

sụp đổ, những người này giống như đã điên rồi.

“Những người này bị nguyền rủa khát máu sao?”

“Có cần phải như vậy không?”

Nhưng ngay sau đó, hắn đã bị thu hút bởi một chi tiết khác.

Tất cả mọi người đánh nhau trong thành quách đều có tu vi, từ Tụ nguyên cảnh

đến Đạo Cung cảnh không bằng nhau.

So với hai đại quân tục giới lúc trước, thực lực khác nhau một trời một vực.

“Cái này cũng quá kỳ quái rồi?”

“Chỉ là cách mấy ngọn núi thôi mà giống như là cách một thế giới vậy.”

“Hả? Thế giới?”

Hắn đột nhiên nhớ tới điểm gì đó, sau đó tiếp tục bay về phía trước.

Trên đường đi, hắn thấy nhiều người hơn.

Những người này nếu không phải là chiến đấu thì là đang trên đường đi chiến

đấu.

Dường như họ không có gì khác để làm ngoại trừ chiến đấu.

Không cần sinh sống, cũng không cần tu luyện, chỉ cần gặp người thì chém.

Bọn họ cũng có đủ loại kiểu chiến đấu, có người khá chính thức, có cả lôi đài và

giác đấu trường. Lại có không phải đao đến kiếm lui thuần túy, mà là sử dụng

một ít phương thức tương đối phức tạp.

Mà tu vi của bọn họ cũng đang tăng lên từng cấp.

Khương Thành rất nhanh đã thấy được Chân Tiên, Tiên Đế, Tôn Giả, Đạo

Thánh.

Theo đoàn người không ngừng xâm nhập, hắn dần dần nhìn ra một chút manh

mối.

“Chẳng lẽ đây là một thế giới lấy chiến đấu làm tất cả?”

Để xác minh suy đoán này, hắn dừng lại.

Dừng chân trên mây, hắn nhìn xa xa bốn vị Thánh Chủ trong lúc hỗn chiến.

Bốn vị Thánh Chủ này đều có thánh giới, chẳng qua thánh giới của bọn họ trừ

cường độ có hơi khác ra thì còn lại quả thực giống như một khuôn khắc ra.

Tất cả đều đến từ một loại chiến đấu nào đó.

Mà trong giao thủ kịch liệt, Khương Thành vẫn nhìn ra một ít khác thường.

Mặc dù đều là chiến đấu thánh giới, nhưng phong cách của bốn vị Thánh Chủ

không giống nhau.

Có người cực kỳ cuồng bạo, có người thiên về thâm trầm.

Dù sao cũng đều là loại hình chiến đấu, mỗi người cũng có tâm trạng và hiểu

biết khác nhau.

Khương Thành hơi kiên nhẫn chờ đến khi bọn họ phân ra thắng bại.

Khi một trong số đó bị đánh bại, cơ thể của hắn hoá thành điểm sáng lấp lánh

trên bầu trời.

Điều này cũng làm cho Thành ca càng thêm xác định một suy đoán khác… đây

cũng không phải là vị diện thật.

Càng giống vị diện mô phỏng hắn từng gặp phải khi tham gia con đường vàng

kim lúc trước hơn, những người này cũng không phải là sinh linh thật sự.

Ánh sáng đầy trời chiếu lên người người vừa thắng.

Sau đó khí thế toàn thân người chiến thắng tăng lên nhanh chóng, rất nhanh đã

đến gần cấp độ Thánh Chủ đỉnh phong.

“Còn được thế luôn?”

“Đây chính là cách thức tu luyện của thế giới này sao?”

“Đánh bại đối thủ, có thể tăng thực lực?”

Khương Thành được coi như có kiến thức rộng, rất nhanh đã tiếp thu loại quy

tắc vị diện kỳ lạ này.

Hắn phất phất tay về phía trước, lực trọc dễ dàng chém giết ba gã Thánh chủ.

Ba người hóa thành điểm sáng đầy trời, có điều không giống như hắn nghĩ, là sẽ

rơi trên “người thắng” là hắn.

Mà là tiêu tán giữa không trung, hóa thành vô hình.

“Còn tưởng dưới loại quy tắc vị diện này thì sức mạnh cũng có thể tiến bộ thêm

chút, kết quả là không có chỗ tốt nào hết.”

Thành ca thất vọng.

Nhưng không đợi hắn bay về phía trước thì hào quang đã dữ dội nở rộ trong hư

không.

Vô số điểm sáng hội tụ giữa không trung, sau đó ngưng kết thành đường viền

hình dáng ba người.

Khi hào quang tản đi, ba vị Thánh Tôn cầm trường kiếm trong tay xuất hiện

trước mắt hắn.
Bình Luận (0)
Comment