Không chỉ có Vô Lãng, Khương Thành trong nơi tối cũng không hiểu.
Nghe ý của Tiên Mẫu, chính là nàng thực sự được Vô Lăng mang lên.
Chỉ là thay thế hắn ở bước cuối cùng, hái mất quả đào.
Nhưng chuyện kiểu này sao mà có thể làm được chứ?
“Còn chưa hiểu sao?”
Chiếc ghế đá rất cao, đủ để Tiên Mẫu nhìn xuống Vô Lăng ở phía dưới.
“Ngươi vẫn chưa thoát khỏi sự kiểm soát của Thiên Đạo.”
“Mà mục tiêu bị Thiên Đạo khống chế cũng không thể thoát khỏi ta.”
“Không thể nào!”
Vô Lăng không tin chút nào vào lời nói của nàng.
“Ta căn bản không phải Nguyên Tiên giới thai nghén sinh ra, ngay từ đầu đã
không nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Đạo!”
Tiên Mẫu chậm rãi nói: “Chí, Mang, Di mấy cái tên sản phẩm thất bại, ngay từ
đầu đã tạo ra để trở thành kẻ địch của Thiên Đạo, cho nên bọn họ thật sự là
thoát ra ngoài phạm vi của Thiên Đạo.”
“Nhưng ngươi không phải.”
“Cái đồ bản sao thất bại nhà ngươi,vẫn có thể bị Thiên Đạo tiếp nhận.”
“Vốn dĩ ngươi không nằm trong sự khống chế của Thiên Đạo, nhưng lần này
lúc ngươi có được quyền hạn của Thiên Phong thạch, đã phạm phải cái tật tham
lam, cuối cùng thuận lợi tiến vào trong hệ thống Thiên Đạo.”
Được nàng nhắc nhở như vậy, Vô Lăng lập tức phản ứng lại.
Năm đó, đám người Hữu Nhất và Tả Nhị là nhắm vào lực đạo ấn tạo lối vào
Thiên Phong thạch, trên thực tế thì bảo vật kỳ lạ này đã có mối liên hệ chặt chẽ
với Thiên Đạo.
Trong quá trình Vô Lăng kiểm soát Thiên Phong thạch, đương nhiên cũng cần
phải giao lưu đôi chút với phần lực đạo ấn đó.
Vốn dĩ, hắn có thể trục xuất một phần lực đạo ấn.
Chỉ là hắn đã không làm thế.
Bởi vì hắn vẫn còn mơ tưởng về việc trở thành chủ nhân của Thiên Phong
thạch, rồi sau đó lợi dụng mối liên hệ của lực đạo ấn để kiểm soát ngược lại
Thiên Đạo.
Trục xuất lực đạo ấn, chẳng phải là cắt đứt can hệ với Thiên Đạo sao?
Sau này e sẽ không có cơ hội nào tốt như vậy đâu.
Vậy nên, hắn đã cưỡng chế luyện hóa phần lực đạo ấn đó.
Bằng cách sử dụng sợi dây liên kết đạo ấn, hắn đã thành công nhận được sự
chấp thuận của Thiên Đạo.
Sau này Phong Thiên cung mới có thể cạnh tranh với Vô Thượng Đạo Cực,
kiểm soát gần một nửa sức mạnh của Thiên Đạo.
Vào lúc này, hắn đương nhiên nằm trong phạm vi khống chế của Thiên Đạo.
Mà đây cũng chính là lòng tham mà Tiên Mẫu nói đến.
Sắc mặt Vô Lăng khó mà nhìn ra được là cảm xúc gì.
Hắn lờ mờ cảm nhận được việc bản thân đã trúng kế rồi.
Nữ nhân này ngay từ đầu đã bày ra bố cục, dùng lực đạo ấn làm mồi nhử, rồi
ngồi chờ mình mắc câu, rơi vào trong vòng cạm bẫy của Thiên Đạo.
Chẳng lẽ lúc đó là nàng cố ý ra vẻ yếu kém?
“Vậy thì đã sao?”
Hắn lạnh lùng nói: “Cho dù có chút can hệ với Thiên Đạo, cũng không đến mức
bị ngươi chiếm hữu mà không biết chứ? Ngươi không thể nào làm được chuyện
như này!”
“Nếu là lúc trước, quả thật là ta không làm được.”
Tiên Mẫu cười khẽ, trong tiếng cười mang chút kiêu ngạo.
“Nhưng rất đáng tiếc, mấy năm trước, địa vị của Thiên Đạo có chút thay đổi.”
“Kéo theo việcc ta cũng có thêm một loạt năng lực mà trước đây ta chưa từng
có.”
Khương Thành ở trong tối hiểu được cái thay đổi nhỏ mà nàng đang nói đến, là
đang chỉ đến việc Thiên Đạo đã trở nên mạnh hơn, hoàn toàn vượt qua cấp độ
của cái vị diện Nguyên Tiên giới này.
Với tư cách là người đại diện của Thiên Đạo, Tiên Mẫu đã trở nên mạnh hơn
trước rất nhiều.
Có một khoảng thời gian, nàng thậm chí còn xóa đi ký ức của vô số người về
Thiên Đạo.
Chỉ là sau này với sự xuất hiện của Vô Lăng, Phong Thiên cung mới bước lên
sân khấu đối đầu với Vô Thượng Đạo Cực, ký ức của mọi người về Thiên Đạo
mới lại được khôi phục.
Khi đó, Khương Thành nghĩ rằng cuộc đời hùng mạnh nhất của Tiên Mẫu đã
kết thúc rồi.
Bây giờ xem ra, có vẻ như không phải là vậy.
“Vậy sao ngươi vào được đây?”
Vô Lăng vẫn không thể nào chấp nhận được sự thực việc sắp thành lại hỏng.
“Cho dù ngươi có thể thông qua đạo của ta nhập vào cơ thể ta, vậy thì ngươi
cũng không vào được Thiên Phong thạch, càng không thể nào tới được nơi
này!”
Tiên Mẫu lắc đầu thông cảm như thể nàng đang nhìn một thằng ngốc.
“Ngươi còn chưa hiểu sao?”
“Chỉ cần lực đạo ấn vẫn còn ở trong Thiên Phong thạch, quyền kiểm soát của ta
vẫn sẽ luôn tồn tại.”
“Cho nên, ta cũng có thể là người được bảo vật này công nhận!”
“Cái gì?”
Cơ thể của Vô Lăng đột nhiên nghiêng thoáng qua, hắn kinh ngạc mà thốt lên:
“Quyền hạn của ngươi chưa từng biến mất?”
Tiên Mẫu khẽ mỉm cười: “Đương nhiên.”
“Vậy ngươi…”
Vô Lăng lúc này có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại hóa
thành một tiếng hét phẫn nộ.
“Thiên Đạo sao lại có thể có một tên hộ vệ xảo trá vô liêm sỉ như ngươi vậy
hả!”
Lúc này đây, hắn cuối cùng chắc chắn việc Tiên Mẫu đã sớm bố trận âm mưu
tính kế hắn rồi.
Trước đây hắn đã trục xuất nữ nhân này ra khỏi Thiên Phong thạch, không còn
quay lại được nữa.
Sau này bất luận Phong Thiên cung đánh nhau với Vô Thượng Đạo Cực đến
mức nào, Tiên Mẫu cũng chỉ dùng cách thông thường để giải quyết.
Căn cơ của Phong Thiên cung là Thiên Phong thạch, nếu như nàng vẫn còn
quyền kiểm soát nó, thì nàng sớm đã có thể trực tiếp giải quyết tận gốc luôn rồi
chứ?
Ai mà biết được nữ nhân này lúc đó lại là giả vờ, cố ý tỏ ra nhu nhược.
Cứ mở mắt chằm chằm nhìn quyền kiểm soát của Phong Thiên cung chia một
nửa cho Thiên Đạo, trơ mắt nhìn Vô Thượng Đạo Cực thường xuyên chịu
đòn…
Tất cả những điều này đều là vì mê hoặc bản thân, tự thuyết phục bản thân tin
rằng nàng đã thực sự mất quyền kiểm soát Thiên Phong thạch.
Sự nhẫn nhịn này, sự kiên nhẫn này, làm cho hắn không lạnh mà rùng mình.
Mà bây giờ, Tiên Mẫu cuối cùng là người cười đến cuối cùng.
Sử dụng ấn ký Thiên Đạo trên người Vô Lăng, lại thông qua sự chấp thuận
quyền hạn của Thiên Phong thạch, nàng đã chiếm hữu thành công, ngồi chơi xơi
nước cũng lên đến tận đỉnh của đài cao chín tầng, rồi ngồi lên chiếc ghế đá màu
đen.
Với thân phận là người đại diện của Thiên Đạo, nàng đã thành công trở thành
chủ nhân của Thiên Phong thạch!
Khóe miệng của Thành ca trong bóng tối giật giật, hắn nhịn không được điên
cuồng chế giễu.
“Nữ nhân này là yêu quái sao?”
“Đầu óc ngoài tính kế thì là bày mưu, nàng không thấy mệt sao?”
“Ca đây có chút thông cảm với Vô Lăng rồi, vất vả trước giờ, cuối cùng làm
việc không công cho người khác.”
Suy nghĩ kỹ lại, Vô Lăng hình như cũng chẳng làm sai điều gì, mọi một lựa
chọn trong toàn bộ quá trình đều có vẻ hợp tình hợp lý.
Nhưng hắn vẫn trúng chiêu mất rồi.
Giờ còn có thể nói cái gì nữa?
“Không tồi, không tồi.”
Chí ở bên cạnh hắn tỏ vẻ tán thành.
Thành ca dùng ánh mắt kì quái nhìn người này hai cái.
“Bây giờ người mà ngươi nhìn trúng đã bị người ta tính kế rồi, sắp thua rồi đó,
ngươi còn không định ra tay sao?”
Hắn đây là đang khích bác Chí, cốt là để xem xem tên này rốt cuộc muốn gì.
Không thể nào thực sự là đến đây để làm dân đến góp vui hóng chuyện chứ?
Chí nhún vai, cũng không có ý ra tay.
“Sống chết của Vô Lăng không liên quan gì đến ta cả.”
Khương Thành không thể không hỏi.
“Lão huynh à, rốt cuộc ngươi muốn cái quái gì thế?”
Chí không hề trả lời, ngược lại chỉ là cười hì hì khích lệ hắn: “Ngươi muốn ra
tay thì có thể tự mình lên mà, ta cam đoan sẽ không xen vào.”
“Mơ đi cưng!”
Trong khi hai người đang nói chuyện ở đây, Vô Lăng ở trên đài cao cuối cùng
cũng lấy lại được bình tĩnh.
Đến bước này rồi, hắn chỉ có thể chấp nhận hiện thực đã bị thay thế, đồng thời
tìm cách đảo ngược tình thế bất lợi này.
“Dù sao ngươi cũng không biết nhiều lắm về Thiên Phong thạch, ta không tin
hiện tại ngươi có thể thi triển ra uy lực lớn thế nào.”
“Cái vị trí này, chưa chắc là ngươi đã ngồi được vững!”
Hắn chậm rãi giơ tay phải lên, một cây trượng gỗ màu lam chậm rãi vươn ra từ
trong lòng bàn tay.
Sau khi nhìn rõ cây trượng gỗ, ánh mắt Tiên Mẫu vốn đã nắm trong tay phần
thắng lại không khỏi hơi sững lại.
“Vậy mà ngươi lại có được bảo vật của Vô Định?”