Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2614

Lần trước khi bọn họ thấy cảnh tượng đánh bại Cổ Thánh như chém dưa thái

rau, vẫn là Khương Thành ra tay.

Cũng vì vậy Thành ca được công nhận là sức chiến đấu Thiên Hoa Bản của

Nguyên Tiên giới.

Mà bây giờ, hai Kim Đồng bất động tại chỗ, chỉ có lặng lẽ mở mắt đánh tan ba

Cổ Thánh.

Vậy là nhẹ nhàng thoải mái cỡ nào?

Chẳng lẽ bọn họ cũng là cao thủ cấp độ Khương Thành?

Vài Cổ Thánh vốn dĩ muốn ra tay, vọt vào Vô Thượng Đạo Cực, trong nháy mắt

đã hành quân lặng lẽ.

Lòng tin của một vài Tiên nhân dưới trướng Vô Thượng Đạo Cực hơi bị chấn

động.

Mới vừa đối mặt khiêu chiến của Phi Tiên môn và những tộc khác, bọn họ còn

khá lo lắng.

Mặc dù thế Tiên Mẫu rất mạnh nhưng đại chiến đánh nhau, Vô Thượng Đạo

Cực có thể thắng hay không còn là một dấu chấm hỏi, bản thân có thể giữ được

mạng hay không cũng khó nói.

Mà bây giờ thấy thực lực hai Kim Đồng hoàn toàn áp đảo trên Cổ Thánh, eo

của bọn họ không cong nổi nữa, cằm cũng không tự chủ giương lên.

Thậm chí dám chỉ vào Phi Tiên môn và những tộc quần như Vu tộc, Huyền tộc,

Long tộc đối diện bắt đầu chế giễu.

“Ha ha, các ngươi còn muốn nói rõ? Phải nói rõ như thế nào?”

“Đúng rồi, suýt nữa quên mất các ngươi là Vô Địch minh, đây coi như là muốn

khai chiến với Vô Thượng Đạo Cực chúng ta sao?”

“Muốn phải nói rõ, vậy thì lấy thực lực ra đi!”

Bọn họ và Vô Địch minh và Phi Tiên môn thật ra thì không có thâm cừu đại hận

gì.

Chẳng qua là khoảng thời gian trước Khương Thành vẫn còn ở đây, cho dù là

Vô Thượng Đạo Cực hay là Phong Thiên cung cũng bị ép tới kinh sợ, bây giờ

khó mở mày mở mặt, dĩ nhiên muốn tử tế phát tiết một chút.

“Tình hình trước mắt của Nguyên Tiên giới là Thần Chủ chúng ta làm, vậy thì

như thế nào?”

“Kìm nén không phục!”

Có người còn cố ý nhìn về phía nhóm người Khúc Vọng, Quy Tàng và Hư

Uyên.

“Có vài người bày đặt không làm hộ pháp của Vô Thượng Đạo Cực, chạy đi gia

nhập Vô Địch minh, bây giờ có hối hận không?”

“Từng có cơ hội tốt bày trước mặt như vậy, không biết quý trọng, bây giờ nghĩ

lại đã muộn rồi!”

“Từ nay về sau Nguyên Tiên giới này chính là thiên hạ của Thần Chủ, cũng là

thiên hạ của chúng ta.”

Đối mặt với khiêu khích của bọn họ, những cao thủ của Vô Địch minh bên này

giận đến nghiến răng, nhưng Kỷ Linh Hàm lại không bị chọc giận.

Nàng trực tiếp che đậy âm thanh của những người khác, tầm mắt vững vàng tập

trung vào tên Kim Đồng trước mặt.

“Thế nên, đây coi như là các ngươi thừa nhận, đúng không?”

Thứ nàng chỉ chính là những thay đổi dị thường của Nguyên Tiên giới gần đây.

“Vậy thì như thế nào?”

Kim Đồng Đối diện hoàn toàn không có ý phủ nhận.

Bạch Vô Khải của Huyền tộc lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc các ngươi đã làm

gì? Tại sao tiên lực và 3000 căn nguyên thay đổi cổ quái như vậy?”

“Ôi, cổ quái ư?”

Một Kim Đồng khác cười lạnh một tiếng.

“Nguyên Tiên giới là thế giới của Thiên Đạo, căn nguyên cũng là căn nguyên

của Thiên Đạo.”

“Đối với kẻ phản nghịch bất kính Thiên Đạo, tại sao phải cho bọn họ tiên lực và

căn nguyên?”

“Trước kia mới không bình thường, bây giờ chẳng qua là khôi phục bình thường

mà thôi.”

Hắn vừa nói như thế, cuối cùng mọi người Phi Tiên môn hiểu được vấn đề xảy

ra ở đâu.

Nhất thời rống giận và chửi bậy không ngừng.

“Thì ra bây giờ dựa theo độ trung thành với Thiên Đạo để phân phối tài nguyên

sao?”

“Nếu đã như vậy, vậy tương lai dựa theo những phương thức phân phối khác

chắc cũng được rồi? Vậy không phải hoàn toàn dựa theo sở thích sao? Quả thực

hoang đường!”

“Chuyện như vậy hoàn toàn vi phạm phép tắc thiên địa sao?”

“Sao các ngươi có thể làm được?”

“Sao căn nguyên thế giới là Thiên Đạo được? Chúng ta không phục!”

“Đi ngược lại! Đây hoàn toàn là đi ngược lại!”

Đối với lần này, bốn gã Kim Đồng Ngọc Nữ cùng với những Tiên nhân phía sau

bọn họ đều không để ý một chút nào.

“Nếu như các ngươi không phục, có thể tới tấn công Vô Thượng Đạo Cực.”

“Không có thực lực vậy thì nghiêm chỉnh tuân thủ quy củ mới.”

“Quy thuận Vô Thượng Đạo Cực sớm một chút, trở thành con dân trung thành

của Thiên Đạo, tương lai còn đường sống, nếu không thì chờ diệt vong đi!”

“Nói thiệt cho các ngươi biết, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu.”

“Tương lai cả Nguyên Tiên giới cũng sẽ trùng tu gây dựng lại, sẽ thay đổi rực

rỡ hẳn lên…”

Mọi người gần như có thể tiên đoán được, đó là một tương lai đẳng cấp nghiêm

ngặt hơn so với thời kỳ Thập Thiên Đế thống trị.

Nhưng mặc dù bọn họ bất mãn nhưng không thể làm gì.

Suy nghĩ đến thực lực của hai gã Kim Đồng mới vừa rồi, huống chi Tiên Mẫu

còn chưa ra sân.

Vô Địch minh với Phi Tiên môn cầm đầu, rất nhiều thủ lĩnh tộc quần và môn

phái bắt đầu chủ động truyền âm.

“Kỷ chưởng môn, hay là lui về trước xem sao.”

“Bàn bạc kỹ hơn, không thể liều mạng.”

“Không biết khi nào Khương chưởng môn trở về?”

Kỷ Linh Hàm cũng dự định vậy, cho nên sau khi nàng hít sâu một hơi thì giơ

tay phải len.

“Chúng ta đi thôi!”

Nhưng không chờ các nàng rời đi, mắt hai Kim Đồng tiếp tục mở thần quang,

mà mục tiêu của lần này là giữa không trung.

Bốn đường thần quang lan tràn rất nhanh, qua giây lát đã ở giữa không trung tạo

thành một mạng lưới khổng lồ.

Ngay sau đó, mạng lưới khổng lồ phủ xuống, đều bao phủ tất cả cao thủ cấp Cổ

Thánh và Thánh Tôn của Vô Địch minh lại bên trong.

Nhìn từ đàng xa, mạng lưới khổng lồ này tựa như nhà giam, nhốt bọn họ lại.

Sắc mặt nhóm người Kỷ Linh Hàm và Mạc Trần thay đổi.

“Các ngươi, đây là ý gì?”

“Ý chính là bây giờ các ngươi sớm đưa ra quyết định.”

Hai Kim Đồng cũng không biết có phải là học từ Tiên Mẫu hay không, đồng

thời ra tối hậu thư.

“Hoặc là thần phục, hoặc là chết!”

Đối với bọn họ, những cao thủ của Vô Địch minh chính là ước số không ổn

định của tương lai Nguyên Tiên giới.

Thay vì sau này đối mặt một loạt phản kháng không thể biết trước, chi bằng

thừa dịp bây giờ một lưới bắt hết.

“Các ngươi chỉ có thời gian ba giây suy nghĩ.”

“Thật sao?”

Kỷ Linh Hàm chậm rãi rút Đế kiếm.

Mà phía sau nhóm người Lâm Ninh, Mạc Trần, La Viễn, và tất cả các cao thủ

như Mâu Vũ, Lam Đề, Thương Linh, Bạch Vô Khải bên cạnh đều dâng lên

chiến ý.

Mới vừa rồi các nàng định lui, cảm thấy bây giờ khai chiến là không sáng suốt.

Nhưng bây giờ…

“Các ngươi đã muốn khai chiến với Vô Thượng Đạo Cực, vậy thì chiến thôi!”

Thứ Kỷ Linh Hàm tu chính là nguyên quy tắc, không có thánh giới.

Thấy trên thân kiếm trong tay nàng, một luồng băng lạnh bắn nhanh ra, đánh

thẳng phía trước mạng lưới thần quang khổng lồ giăng khắp nơi.

Theo như mọi người thấy, một kích kia, thanh thế còn không bằng nguyên thuật

của mấy Cổ Thánh trước, nhất định sẽ bị thần quang phá hủy dễ dàng.

Nhưng sau một khắc, chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Xịt!

Một tiếng vang nhỏ, băng xanh nhạt đánh vào trên thần quang.

Nó chẳng những không nát bấy, ngược lại giống như lửa rừng thiêu đốt, nhanh

chóng lan tràn ra bốn phía.

Thần quang bị băng bao trùm mờ dần ánh sáng rực rỡ.

Đổ rào rào!

Thần quang giống như bị đông cứng kết thành băng, sau khi rơi xuống mặt đất,

vỡ nát.

Trong chớp mắt, mạng lưới khổng lồ phía trước Kỷ Linh Hàm, xuất hiện một lỗ

hổng ba trượng vuông vắn.

Mặc dù cuối cùng thần quang ở ngoài phạm vi ba trượng át chế trụ băng xâm

nhập, nhưng vốn dĩ lồng giam khó lọt cũng trở thành một chuyện cười.

Mạng lưới thần quang khổng lồ xuất hiện, tất cả mọi người cảm thấy lần này

không ra được.

Chẳng ai ngờ, Kỷ Linh Hàm một thân một mình lại mở được lối đi.

Sau khi kinh ngạc ngắn ngủi, cao thủ Vô Địch minh các tộc reo hò ầm ầm.

“Hay!”

“Kỷ chưởng môn tốt chứ!”

“Không hổ là người điều khiển Phi Tiên môn!”
Bình Luận (0)
Comment