Lời của nàng cũng nói đến đây, Khương Thành phát hiện bản thân không có
cách phản bác.
Cẩn thận suy nghĩ xem, hôm nay định vị của bản thân quả thật không thích hợp
giới nhập trong tranh đấu bình thường.
Thế giới này là của mình, bản thân người cử hành gia nhập tranh đấu, không
khỏi mất địa vị.
Tin truyền đi cũng rất ảnh hưởng đến phong cách.
Cho nên hắn chỉ có thể gửi hi vọng ở “số chiêu” của Thu Vũ Tuyền mất hiệu
lực lần nữa.
Nhưng nhìn xem, hắn phát hiện mới vừa rồi nha đầu này thật sự thực hiện được
thành tựu phi thường “đột phá trong chiến đấu”.
Kếm trong tay nàng vẫn không thể tạo thành sát thương hữu hiệu đối với kẻ
địch, nhưng mỗi lần đều thành công ngăn chặn công kích của kẻ địch.
Hơn nữa với sự vận dụng theo từng lần của nàng, binh khi vốn dĩ chỉ dựa vào
sức mạnh thân thể để vận chuyển, lúc này dường như chiếm được sức gia trì đặc
biệt, trở nên càng nhẹ nhàng nhanh chóng hơn, khó có thể bắt được.
Nhưng mặt khác, Khương Thành cũng chú ý tới nàng chỉ dám sử dụng kiếm
ngăn chặn.
Về phần những bộ vị thân thể hai tay hai chân, vẫn không dám đón đỡ công
kích của kẻ địch.
“Chẳng lẽ binh khí của nàng cổ quái? Là thần vật sao?”
Nếu như là cấp bậc thần khí, ví dụ như chủy Diệt Không, trượng hóa vật, những
thứ đánh vỡ hạn chế hệ thống tu luyện của vị diện còn bình thường.
Nhưng Khương Thành thấy thế nào thì thanh kiếm trong tay Thu Vũ Tuyền
cũng chỉ là một thanh đế khí lăng tiên rất bình thường.
Loại binh khí này vốn dĩ không có hiệu quả ở thế giới thứ hai.
Nhìn tới nhìn lui, hắn vẫn không thể không thừa nhận một chuyện bản thân rất
không muốn thừa nhận - Thu Vũ Tuyền thật sự sáng chế ra một môn năng lực
hoàn toàn mới.
Chỉ có điều năng lực trước mắt kia vẫn chưa thành thục, chỉ có thể thông qua
binh khí để thi triển, hơn nữa chỉ đáng tin lúc phòng ngự.
Mặc dù với thực lực của Thành ca trước mắt, dễ dàng có thể nghiền áp Thu Vũ
Tuyền, mà lực trọc dường như cũng có thể xem nhẹ hệ thống tu luyện, thần cản
sát thần, nhưng hắn vẫn có chút không hài lòng lắm.
Cho dù lực trọc lớn mạnh hơn nữa, đó cũng là một loại sức mạnh đã tồn tại,
chẳng qua đúng dịp hắn nắm giữ, không hề giống Thu Vũ Tuyền trực tiếp ăn
không nói có.
“Nha đầu này có chút tài năng.”
“Lại chạm đến chõ mù kiến thức của ca.”
Mặc dù cho tới nay Khương Thành coi việc mở hack là vẻ vang, nhưng trong
xương tủy thật ra thì vẫn rất có lòng tin đối với thiên phú tu luyện của mình.
“Chẳng lẽ… Ta nói khả năng có lẽ đại khái ngộ tính của nàng thật sự cao hơn ta
một chút?”
Cẩn thận thử nghĩ xem, trước mắt, người chạm đến điểm mù kiến thức của hắn
lại không chỉ có Thu Vũ Tuyền, còn có “bản ngã” của Chí!
Vậy đó cũng là năng lực “hiếm thấy” hắn chưa thực sự khai phá ra
“Điều này không nên, ta là chủ thế giới rồi, sao có thể có thứ ta không hiểu
chứ?”
“Đã nói nhân vật chính, chẳng lẽ không phải ta sao?”
Khi ca khởi xướng tra hỏi linh hồn đối với mình, chiến cuộc bên kia cũng xảy ra
đảo ngược.
Khi đó, rốt cuộc công kích lúc linh lúc không của Thu Vũ Tuyền có hiệu quả
hai lần.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi dễ dàng chém giết hơn mười Tôn giả và người tu
luyện lực vật cấp Thiên Tôn khác, không có gì khác lúc trước chém giết mấy Đế
cảnh ngũ, lục trọng.
Đều là một kiếm quét qua, đối phương lập tức đoạn tuyệt sinh cơ, không tồn tại
bất kỳ may mắn gì.
Khương Thành đặc biệt hoài nghi, khi một kiếm linh quang của nàng đi qua,
cho dù đứng ở trước mặt người tu luyện lực vật cấp bậc Cổ Thánh cũng một
kiếm giết chết.
Hai kiếm này không hề có đạo lý, hoàn toàn đánh băng những người đối diện
còn lại.
Cứ rề rề không thể gây thương tổn Thu Vũ Tuyền, nguyên nhân bọn họ ra sức
chèo chống tiếp tục tiến công đơn giản chính là Thu Vũ Tuyền không thương
tổn được bọn họ, có thể không chút kiêng kỵ.
Bây giờ ưu thế này không còn sót lại chút gì, ý chí chiến đấu của bọn họ tan rã
trong nháy mắt.
“Yêu, Yêu Nữ!”
“Rút lui!”
Trong nháy mắt, Thôi Thiên tông và nhóm cao thủ các phái xung quanh mới
vừa rồi hùng hổ đã rút lui sạch sành sanh.
Thu Vũ Tuyền muốn đuổi theo cũng không đuổi kịp, mà Khương Thành vốn dĩ
không có sát tâm, hiển nhiên sẽ không đuổi tận giết tuyệt bọn họ.
Cho nên chiến trường mới vừa rồi còn tiếng động lớn rầm rĩ đột nhiên lạnh lẽo.
Người dẫn đầu phá vỡ yên tĩnh là Thu Vũ Tuyền.
“Thực sự xin lỗi, khiến ngươi thất vọng rồi.”
Chỗ nào nàng cũng không nhìn, nàng chỉ nhìn chằm chằm Khương Thành,
trong tròng mắt xinh đẹp tràn đầy chế nhạo.
Hiển nhiên, mới vừa rồi chỗ đứng của Thành ca trong chiến đấu khiến nàng có
chút ý kiến.
Chẳng qua người trong cuộc không xấu hổ một chút nào, ngược lại vẻ mặt đồng
ý gật đầu.
“Đúng vậy, ta quả thật rất thất vọng. Một đám kém gà như vậy, ngươi thở hổn
hển mất sức chín trâu hai hổ mới giải quyết xong mấy người như vậy.”
“Một trận tiêu diệt bị ngươi đánh thành trận chiến tan tác, những năm này thụt
lui bước không ít nhỉ.”
Lần này Thu Vũ Tuyền không bị lời nói của hắn chọc tức chết, hình như nàng
nhìn thấu suy nghĩ chân thực trong đầu Khương Thành.
“Có phải rất tò mò đối với năng lực ta tự nghĩ ra không?”
“Rất đáng tiếc, ngươi vĩnh viễn không xem hiểu.”
Trong lòng Thành ca hơi động một chút, như nghĩ tới chút gì, sau đó cố ý bĩu
môi, khinh thường nói: “Thôi đi, có gì đặc biệt hơn người, không phải cái gọi là
lý niệm sao, làm như chỉ có ngươi biết.”
Trên thực tế, hắn hoàn toàn không hiểu cái gì lý niệm hay không lý niệm.
Sở dĩ đột nhiên nói ra từ này là hồi tưởng lại lời nói ban đầu Chí nhắc tới “bản
ngã”.
Dựa theo cách nói của người này, hắn tin chắc toàn bộ thế giới và tất cả sinh
linh khác cũng tồn tại vì hắn.
Loại Lý niệm hoang đường cực độ, quả thực chính mình lừa gạt mình, cuối
cùng bị hắn dùng phương thức thần kỳ thực hiện một phần, hóa thành một loại
năng lực đặc thù lớn mạnh.
Năng lực của Thu Vũ Tuyền là cái gì?
Khương Thành không biết.
Chẳng qua là hắn cảm thấy hai người chạm đến đến điểm mù kiến thức, không
cùng một loại năng lực.
“Lý niệm?”
Thu Vũ Tuyền khẽ liếc, vẫn thật sự không trực tiếp phủ nhận.
Chẳng qua là nàng nghi ngờ nhìn chằm chằm ánh mắt của Khương Thành.
“Ta đúng là chuyển hóa một luồng niềm tin thành năng lực đặc thù, thì ra đó
được gọi là lý niệm sao? Hơn nữa ngươi đã sớm biết?”
Nghe thấy nàng vừa nói như thế, trong lòng Khương Thành liền có nhạc.
Cái gọi là “lý niệm” và “niềm tin” chỉ là cách gọi không giống thôi, suy cho
cùng Chí và Thu Vũ Tuyền khai sáng ra loại năng lực này, cũng không có kinh
nghiệm của tiền nhân có thể tham khảo, cũng không có hệ thống tu luyện như
thế.
Nha đầu này thật đúng là kỳ tài ngút trời, nàng lại vô cớ đi vào lĩnh vực giống
Chí.
Tiên Mẫu ở trong chỗ tối cũng hoàn toàn ngây ngốc.
Thiên phú tạo hóa của Thu Vũ Tuyền khiến nàng hoàn toàn không nói được gì.
Chẳng qua, Thành ca ở đối diện lại biểu hiện rất bình tĩnh.
“Dĩ nhiên ta đã sớm biết, niềm tin chuyển hóa thành năng lực đặc thù, không
phải là rất bình thường sao? Có cái gì kỳ quái chứ?”
Thu Vũ Tuyền ngờ vực nhìn hắn: “Chẳng lẽ ngươi cũng biết?”
Cằm Khương Thành hất lên, cả mặt ngạo nghễ hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy
thế nào? Ngươi cảm thấy ta không biết loại năng lực này sao?”
Mặc dù thật ra hắn hoàn toàn không biết, nhưng cũng không ngại hắn làm màu,
hắn càng không ngại đả kích ngược lại Thu Vũ Tuyền.
“Còn người khai sáng? Còn muốn dạy ta? Ngươi thật đúng là đủ thích khoe
khoang đấy!”
“Ca đã sớm đi qua con đường này, chẳng qua ngươi là kẻ đến sau. Biết cái gì là
múa rìu qua mắt thợ không, nói ngươi cũng không hiểu!”
“Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, biết chưa?”
“Phải học làm người khiêm tốn giống biểu ca, hiểu không?”
Một câu nói cuối cùng hắn đã tìm lại thể diện bị vứt bỏ lúc trước