Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 2671

Dực – cao thủ Lục Yểm tộc dẫn đầu phe đối diện chỉ là một Đạo Thần trung

giai mà thôi, nếu là trước kia e rằng đứng trước mặt đệ tử Phi Tiên Môn cũng

chẳng dám thở mạnh.

Nhưng bây giờ được Thiên Đạo ủng hộ, tên này kiêu ngạo phách lối ra mặt, nào

có sợ hãi gì.

“Thần chủ chí cao vô thượng ban cho các ngươi một nơi yên thân, để các ngươi

kéo dài hơi tàn, chẳng lẽ không biết mang ơn hay sao?”

Mấy Thiên La Sử khác phía sau hắn cũng quắc mắt trừng trừng, hét lên.

“Đúng vậy, các ngươi nên dâng hiến đạo hạnh mà mình tu luyện làm lễ cảm tạ.”

“Bằng không các ngươi cũng chỉ là sâu mọt sống trên cõi đời này, chỉ biết đòi

hỏi không hề cố gắng, thật đáng hổ thẹn.”

Đám Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh và La Viễn đi qua bao nhiêu vị diện, vẫn là lần

đầu tiên vì tu luyện bình thường mà bị người ta mắng là sâu mọt.

Cách gọi này khiến họ “mở rộng tầm mắt”.

Người hòa nhã như Mạc Trần cũng tức giận đến run râu.

“Nực cười, các ngươi cho là ta không biết à?”

“Sinh linh tu luyện trong vị diện vốn đã cung dưỡng cho vị diện rồi, hai bên hỗ

trợ lẫn nhau, đây mới là thiên địa tuần hoán thật sự.”

“Bắt bọn ta bỏ ra toàn bộ tu vi chính là tát ao bắt cá, tên ma đầu Chí kia vốn

không có lòng tốt gì…”

“Câm miệng!”

Nghe hắn gọi Chí là ma đầu, Dực vội vã cao giọng cắt ngang.

“Đừng tưởng các ngươi là Phi Tiên Môn mà bọn ta không dám đụng tới.”

“Năm đó có Khương Thành dẫn dắt các ngươi cho nên Phi Tiên Môn mới cao

hơn người khác một bậc. Bây giờ hắn đã chết mất xác, các ngươi cũng chỉ như

sinh linh bình thường, tiêu diệt dễ như trở bàn tay.”

“Thức thời thì theo bọn ta đến đạo trì, bằng không…”

“Bằng không thì sao?”

Đám Lâm Ninh, Chung Ly Khuyết và Tần Sướng người cầm kiếm, người lấy ra

binh khí, sát khí không hề che giấu.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng, khi Khương chưởng môn thường không

ở bên cạnh, mỗi người họ đều có thể độc lập đảm đương một phía, không phải

quả hồng mềm mặc cho người nắn.

“Các ngươi định làm gì!”

Dực cực kỳ phẫn nộ.

“Chẳng lẽ còn muốn cả gan làm loạn, ra tay với Thiên La Sử bọn ta?”

“Ra tay với bọn ta chính là bất kính với Thiên Đạo, đối nghịch với thần chủ chí

cao vô thượng…”

Nhìn hắn thẳng tay chụp mấy cái mũ liền, đám Kỷ Linh Hàm không thèm phủ

nhận, trái lại cười nhạt như đang xem một tên hề.

“Vậy ngươi cứ xem như chúng ta đối nghịch với Chí đi.”

Bây giờ nàng đã nghĩ thông rồi.

Nếu không thể tiếp tục sống ở đây thì rời đi thôi.

Dù lang thang trong hỗn độn vô tận cũng còn hơn bị người ta nắm quyền sinh

sát trong tay.

“Ngươi thừa nhận rồi! Vậy mà ngươi lại thừa nhận mình muốn đối nghịch với

thần chủ chí cao vô thượng! Ngươi tiêu rồi!”

Năm tên Thiên La Sử nhảy dựng lên cả tiếng quát, biểu cảm vừa phẫn nộ vừa

ẩn ẩn sự hưng phấn khó kiềm chế.

Trước đây chúng không dám động đến Phi Tiên Môn.

Dù sao cũng là tông môn đứng đầu của thế giới cũ, hơn nữa có người nói Phi

Tiên Môn cường giả như mây, nhìn đã thấy không dễ chọc.

Nhưng các đinh trong mắt này khiến chúng đứng ngồi không yên, không nhổ thì

khó chịu.

Bây giờ thành công quy chụp tội danh cho Phi Tiên Môn, cuối cùng chúng cũng

có một cái cớ danh chính ngôn thuận.

“Đây chính là các ngươi tự chuốc lấy, đừng trách Thiên La Sử bọn ta thủ đoạn

độc ác.”

Dực ra lệnh, chỉ thấy hào quang sáng lên giữa hư không, cực kỳ chói mắt, khiến

người ta không thể nhìn thẳng.

Tám ngàn bóng dáng hình thái khác nhau, có hùng vỹ như sơn mạch, có nhỏ bé

như muỗi kiến.

Mỗi bóng dáng đều toát lên khí tức cường đại mà chí mạng, vì tất cả đều là

Thiên La Sử được Thiên Đạo ủng hộ.

Đồng tử của La Viễn co lại, trầm giọng nói: “Xem ra chúng đã chuẩn bị từ lâu,

chờ ngày tiêu diệt chúng ta.”

Kỷ Linh Hàm cầm một thanh đế kiếm lăng tiên, dẫn đầu bay lên.

“Thì sao, ai tiêu diệt ai còn chưa chắc đâu.”

Trên gương mặt tươi cười của nàng chỉ có quả cảm kiên quyết, không một chút

mềm yếu.

Dưới sự chỉ huy của nàng, đệ tử Phi Tiên Môn vốn hơi bất an lập tức, hào khí

xông thẳng vân tiêu.

“Đúng vậy, liều một phen cá chết lưới rách đi!”

“Chúng ta là đệ tử của Khương chưởng môn, Chí vốn là kẻ địch của chúng ta.”

“Trận chiến này đã định sẵn từ lâu.”

Thấy các nàng không phục tùng, trái lại còn lộ rõ chiến ý, Dực vội vã vẫy tay.

“Phi Tiên Môn ngu xuẩn hồ đồ, mưu toan đối nghịch với thần chủ, tội không thể

tha!”

“Giết ngay tại chỗ!”

Tám ngàn Thiên La Sử sát khí trùng trùng, không thấy vẻ thần thánh gì, ngược

lại khí tức bạo ngược như ngưng tụ thành thực chất.

“Chúng ta thay trời diệt ma, giết!”

Một trận đại chiến lập tức bùng nổ.

Cảnh giới của tám ngàn Thiên La Sử không phải quá cao.

Tuy được Thiên Đạo ủng hộ, lực lượng đến từ căn nguyên thế giới của Chí có

thể trực tiếp nâng cao tu vi nhưng vẫn khuyết thiếu vài thứ căn bản so với Cổ

Thánh bình thường.

Ví dụ như cảm ngộ, đạo tâm, kinh nghiệm.

Nhưng mặt khác, chúng có thể mượn thiên uy, được toàn bộ vị diện giúp sức.

Trừ phi đệ tử Phi Tiên Môn có thể phá vỡ cực hạn của vị diện, nếu không thì

chẳng có cách nào thật sự giết chết đám người đại diện Thiên Đạo này.

Từ lúc bắt đầu, cuộc đại chiến của hai bên đã cực kỳ kịch liệt.

Đối diện tương đương với tám ngàn Cổ Thánh phiên bản sản xuất hàng loạt

nhưng chúng có thể điều khiển hệ thống tu luyện của vị diện này, tiến hành thay

đổi bất cứ lúc nào.

Ví như thay đổi sở hữu của tiên lực trên chiến trường, thay đổi hiệu quả của ba

ngàn quy tắc, thay đổi lực sát thương của tiên thuật và thần thông thông thường,

dẫn đến hiệu quả bật hack suy yếu đối phương, tăng cường bản thân.

Song đệ tử Phi Tiên Môn cũng không phải ăn không ngồi rồi.

Dực nhanh chóng phát hiện lời đồn đại về Phi Tiên Môn chẳng những không hề

phóng đại mà còn hơi kém.

Tông môn này có số lượng Cổ Thánh đạt hơn một ngàn, thật là khủng bố.

Hơn nữa mỗi người đều không phải Cố Thánh bình thường mà hắn biết.

Rõ ràng ba ngàn căn nguyên quy tắc đã bị Thiên La Sử thay đổi và cắt đứt, đệ

tử 3 đời đầu vẫn có thể sử dụng thủ đoạn công kích căn nguyên đặc biệt như

bình thường, uy lực không kém gì nguyên thuật.

Trong đó, chưởng môn Kỷ Linh Hàm quyết đấu với hắn và năm tên khác liên

thủ là người nổi bật nhất.

Một thanh đế kiếm lăng tiên như kinh hồng, trong nháy mắt đã giết cho chúng

không thở nổi.

Chúng như bị cách ly khỏi thế giới hiện tại, ném vào một lĩnh vực xa lạ chỉ tồn

tại băng tuyết. Đừng nói tổ chức phản kích, ngay cả đột phá vòng vây cũng trở

thành hy vọng xa vời, chỉ có thể bị động chịu đòn.

Nếu không có vị diện bảo vệ thì e rằng chỉ mấy phút ngắn ngủi đã chết bảy tám

lần rồi.

“Sao lại thế?”

“Sao nàng có thể mạnh như vậy?”

“Vô lý!”

Dực cảm thấy trước kia mình đã đủ xem trọng Kỷ Linh Hàm, coi nàng là một

trong những Cổ Thánh mạnh nhất.

Bây giờ mới phát hiện, thực chất vị Kỷ chưởng môn khiêm tốn này có thực lực

gần với nhóm người Chí, Khương Thành, Thu Vũ Tuyền, Thánh Hoàng và

Lăng, chí ít cũng có thể xếp trong top mười.

Song sự dũng mãnh của Kỷ Linh Hàm chỉ ảnh hưởng rất nhỏ đến chiến cuộc.

Đệ tử ba đời đầu của Phi Tiên Môn đều là Cổ Thánh nhưng đạt đến đẳng cấp

như nàng chỉ có lác đác mười mấy người Lâm Ninh, Mạc Trần, Đường Như,

Đoạn Hà và Dịch Thần.

Dù tiếp theo Kỷ Linh Hàm lại kéo hơn hai mươi Thiên La Sử vào vòng chiến

của mình cũng không thay đổi được hoàn cảnh xấu của những đồng môn khác.

Suy cho cùng, đây là đang đối nghịch với trời.
Bình Luận (0)
Comment