Xa xa nhìn lại, đạo trì sương khói lượn lờ, tiên khí lơ lửng, giống như động tiên.
Nhưng sau khi lại gần sẽ cảm nhận được khí bi oán ngất trời.
Bên trái đạo trì, nhiều nhóm tiên nhân bị thần sử xua đuổi tiến vào trong đó.
Giống như kẻ tù tội bị ép chạy tới pháp trường, trên mặt mỗi người hoặc là chết
lặng, hoặc là không cam lòng, hoặc là tức giận.
Không người nào sẵn sàng để đạo hạnh mà minhg chịu khổ tu luyện bị người
khác lấy đi.
Tuy nhiên cho dù tâm trạng bọn họ như thế nào, cuối cùng kết quả cũng giống
nhau.
Thực lực những thần sử không mạnh, nếu như mọi người liên thủ, hoàn toàn có
thể chạy trốn, thậm chí phản sát, nhưng không ai có thể chống lại một người lớn
mạnh như Chí.
“Nhanh lên một chút!”
“Lề mề cái gì?”
“Còn không mau đi tiếp, muốn chết sao?”
Kèm theo từng tiếng quát lớn của nhóm thần sử, cùng với âm thanh từng tiếng
roi đập xuống, từng bầy sinh linh cho dù già trẻ đến từ các tộc, liên tục bị đuổi
vào đạo trì.
Sau khi bước vào, bọn họ lập tức lạc mất bản ngã.
Không ngừng trầm luân ở trong đạo trì, hồn nhiên không biết bản thân đã trải
qua cái gì.
Cho đến lúc đi ra từ phía đối diện, rất nhiều sinh linh đã ở trạng thái thất hồn lạc
phách, hình dạng hư ảo, thậm chí có người hôn mê ở bên cạnh đạo trì.
Hiển nhiên, quá trình bị rút đạo hạnh không tuyệt vời như thế, mà thứ khủng bố
Chí lấy ra chỉ sợ không chỉ là tu vi.
Cao thủ các tộc như Phi Tiên môn, Vu tộc, Huyền tộc, Băng Tộc bị chuyển dời
đến nơi này vô cớ, hiển nhiên cũng là bút tích của Chí.
Suy cho cùng ngoài hắn ra, không còn ai có thể đồng thời giam cầm và chi phối
nhiều Cổ Thánh như vậy.
Mà người làm được chuyện này, thậm chí hắn không cần hiện thân, có thể biết
thực lực bây giờ của người này kinh khủng cỡ nào.
Thấy những nhân vật lớn cấp cao như Kỷ Linh Hàm và Bạch Vô Khải, Minh
Đồng, Băng Cực đều bị áp tới đây, những sinh linh ở hiện trường vốn đang
trong không khí trầm lặng vô cùng chấn động.
“Tình hình như thế nào?”
“Ngay cả các nàng không chạy thoát cực hình bị rút đạo hạnh?”
“Đúng vậy, nhưng đều là nhân vật lớn đó! Khó có thể tưởng tượng các nàng sẽ
biến thành kẻ tù tội.”
“Có cái gì không thể, ở trước mặt Chí, Cổ Thánh cũng chỉ là con kiến hôi thôi
nhỉ?”
“Ài, vậy cũng phải…”
“Nhưng tốt xấu gì Phi Tiên môn cũng là tông môn trước đây của Khương minh
chủ, khai đao với các nàng, không khỏi có một chút quá đáng sao?”
“Chí và Khương minh chủ là kẻ địch, không phải là bạn, không đáng lưu tình
với Phi Tiên môn.”
Có lẽ là bởi vì chứng kiến rõ ràng sự tồn tại lớn mạnh hơn bản thân nhiều lần
cũng không chạy thoát, sự tức giận trong lòng rất nhiều sinh linh lặng lẽ biến
mất, thay vào đó là tuyệt vọng vô lực từ sâu thẳm trong lòng.
Nhiều Cổ Thánh bị bắt tới đây như vậy, huống hồ bản thân?
Xem ra… Chỉ có thể nhận mệnh, chi ít còn có thể kéo dài chút hơi tàn sống sót.
Mà những nhóm thần sử thấy một màn như vậy, mặt mày hớn hở, hận không thể
dùng cái loa lớn truyền âm cho “thế giới mới” một lần.
“Thấy không? Đây chính là kết quả đắc tội Thần Chủ tối cao!”
“Quan tâm ngươi là ai à, kết quả đều giống nhau!”
“Ai cũng đừng nghĩ chạy trốn, cái gì mà môn phái của Khương minh chủ, ta
khinh!”
Lửa giận các đệ tử Phi Tiên môn dâng trào, nhóm người Đan Thái và Tần
Sướng rất muốn ra tay, lại phát hiện không thể lấy ra ngay cả căn nguyên quy
tắc thuộc về mình.
Bởi vì, đây là Chí đang điều khiển tất cả.
Bây giờ bọn hắn tựa như lần đầu tiên tiến vào bốn thế giới lúc trước, hệ thống tu
luyện khác biệt, tất cả mọi người không phát huy được thực lực.
Nhưng Chí lại hoàn toàn thể, ai có thể phản kháng?
“Xem ra lần này thật sự chạy trời không khỏi nắng rồi.”
Cuối cùng vẻ mặt Kỷ Linh Hàm cũng trầm xuống, nhóm người Lam Đề, Mâu
Vũ, Thương Linh cũng yên lặng than thở.
Trừ khi Khương Thành còn sống, hơn nữa thần kỳ đến đây, nếu không thật sự
có cánh cũng khó thoát.
Đối mặt với loại kẻ địch lớn mạnh gần như toàn bộ phương hướng không có
góc chết như Chí, mặc dù thiên phú số mệnh các nàng cao tới đâu, đạt tới cực
hạn tiên nhân có thể sánh bằng, cũng vẫn lộ ra vẻ nhỏ yếu bất lực.
Tiên nhân xung quanh vây xem càng ngày càng nhiều.
Chí không vội vã bắt các nàng vào trong ao, hình như là cố ý dùng kết cục của
Phi Tiên môn làm kinh sợ quần tiên, làm tan rã ý chí chống cự trong lòng mọi
người.
Mà ý đồ của hắn quả thật được như ý hơn phân nửa.
Trong đám người có người lộ ra vẻ bầu bí thương nhau rất nhiều, nhưng ánh
mắt của không ít người dần trở nên chết lặng, hàng phục.
Nhất là sau khi hắn tuyên bố sắp lựa chọn một nhóm Thiên La mới lần nữa, bốn
phương tám hướng đều có người anh dũng ghi danh.
Nếu không chống cự được, vậy thì gia nhập là được.
Điều này khiến chúng đệ tử Phi Tiên môn vô cùng thất vọng, nhưng không thể
làm gì.
Mắt thấy thời gian khá ok rồi, cuối cùng Chí bắt đầu thúc giục nhóm người Kỷ
Linh Hàm rảo bước tiến vào trong đạo trì.
Đối với hắn, dường như nhóm người Phi Tiên môn, Huyền tộc, Vu tộc, Băng
Tộc, Yêu tộc, Quy Tàng Hư Uyên Khúc Vọng tập kết một nửa tinh hoa cường
giả đứng đầu Nguyên Tiên giới, coi như là bữa ăn ngon thịnh soạn nhất.
Chỉ cần hấp thu đạo hạnh của các nàng, có lẽ bản thân có thể tiến một bước
nữa!
Nhưng không đợi hắn bắt đầu hưởng dụng, một thanh kiếm đột nhiên đâm tới từ
phía bên trên.
Người chưa đến, kiếm quang đã chém xuống như ngựa phi nước đại.
Ùng ùng!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc, mây mù đầy trời giống như bị gió thổi tán.
Trên màn trời, “ao nước” lớn chiếu nghiêng xuống.
Hai loại đạo trì tính chất đặc biệt cực đoan gồm thần thánh và âm trầm lại bị
một kiếm cắt ra.
Trong đạo trì, còn giữ lại một phần “đạo hạnh” chưa bị Chí lấy đi, lúc này tất cả
đều tản mát ra ngoài.
Những thứ đạo hạnh vô hình vô chất, mọi người ở đây không còn năng lực và
thủ đoạn hấp thu.
Nhưng trong đó ẩn chứa huyền ảo vẫn là thứ quỷ thần khó lường!
Trong phút chốc, dường như mọi người đón nhận một trận tẩy lễ đặc biệt.
Có người hôn mê tại chỗ, cũng có người như si như say, giống như nghi thức
xối nước lên đầu, chiếm được cơ hội lĩnh ngộ.
Chẳng qua, càng nhiều người vẫn chú ý một kiếm này đến từ đâu hơn.
Bọn họ rất nhanh đã thấy hình bóng quen thuộc - Thu Vũ Tuyền.
Một bộ váy đen trắnglộ ra tư thế khí chất hiên ngang, nhưng dưới sự hỗ trợ từ
dung nhan tuyệt mỹ của nàng, tất cả đều muốn ảm đạm không biểu cảm.
Chân đạp hư không, nàng phủ xuống từ đám mây.
Mặc dù không phải Khương Thành trong ảo tưởng của nhóm người Kỷ Linh
Hàm và Lam Đề Mâu Vũ, nhưng sau khi một kiếm của nàng vung lên, xiềng
xích gia tăng ở trên thân mọi người cũng đồng thời bị phá vỡ.
Trong nháy mắt, mọi người đã khôi phục tự do.
Mà Chí ẩn thân chỗ tối không tiếp tục ra tay với các nàng, bởi vì kình địch Thu
Vũ Tuyền đến, khiến hắn không thể không nghiêm túc.
Đã lâu rồi Chí chưa hiện chân thân.
Vẫn là dáng vẻ từ trước, nhưng khí chất lại không tự nhiên ngang ngược giống
như ban đầu, mà là thên chút âm hiểm.
Hấp thu đạo hạnh của tất cả sinh linh quả thật có lợi rất lớn đối với hắn, nhưng
không phải hoàn toàn không có tác dụng phụ, suy cho cùng đây không phải là
căn nguyên thế giới thuần túy, mà là ý chí cá nhân hàng tỉ sinh linh khác nhau
mang theo.
Hắn vẫn có thể duy trì bình thường đã coi như là vô cùng kỳ diệu.
“Sao hả? Lần này hiện thân, là có lòng tin đánh một trận với ta sao?”
Thu Vũ Tuyền không nói gì, nàng đáp lại chính là giơ kiếm.
Đưa ra một kiếm, kiếm đạo thập tứ trọng mênh mông cuồn cuộn đánh tới.
“Ôi, chút tài mọn.”
Lần trước, Chí ăn một hố, lần này hiển nhiên sẽ không dùng kiếm, mà là lấy
chủy Diệt Không đánh trả.
Hào quang bản ngã và hào quang của kiếm vô địch cùng giao chiến trong cùng
một lúc