Sau khi tiêu diệt Chí, cuộc sống của Khương Thành và Phi Tiên Môn trở nên
bình lặng, yên ổn chưa từng thấy.
Thế giới mới có hàng tỷ sinh linh, không ngừng phát sinh đủ loại tranh đấu lớn
nhỏ nhưng tất cả đều không liên quan gì đến họ.
Thế giới này không có tồn tại nào uy hiếp được đến Thành ca.
Hắn mạnh hơn cũng chỉ là gia tăng sự cách biệt vốn đã không thể đong đếm
giữa hắn và những người khác.
Cảm giác ngôi cao lạnh lẽo này khiến Thành ca không khỏi cô đơn.
Hắn nghĩ tới Thu Vũ Tuyền. Bây giờ cô em này là sự tồn tại có thực lực gần với
hắn nhất.
Còn Vô Định Cổ Thánh, lần đó bị Chí cắn nuốt căn nguyên Tiên Vũ châu, tuy
cảnh giới vẫn còn nhưng tu vi chưa khôi phục hoàn toàn.
Tìm tòi một lát, hắn đã biết được tung tích của hai người này.
Thu Vũ Tuyền và Vô Định, hai con người không thân không quen đang kết bạn
đồng hành.
Hai người đã rời khỏi Nguyên Tiên giới không biết bao xa, lúc thì tiến lên, lúc
thì lùi lại, dường như không có mục tiêu.
Mà đó cũng là điều mà Sơ và Chí từng làm trước kia.
“Thật ra vốn không cần truy tìm.”
Hắn thở dài sâu kín.
Không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng dài lâu, cuối cùng lực hỗn độn của
hắn cũng đã chuyển hóa xong.
Nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, Khương Thành chợt cảm thấy như
đã cách mấy đời.
Hắn chậm rãi đứng lên, cơ thể dần biến mất, sau đó tái tạo.
Lần tái tạo này dùng lực hỗn độn 100%, chứa đựng toàn bộ uy năng của hắn.
Hắn dễ dàng khôi phục hồn hải, khí hải, ý thức hải trước đây, cũng khôi phục lại
trạng thái vốn có của thần khu như da thịt, xương cốt, kinh mạch v.v…
Song vẫn có sự khác biệt so với trước kia.
Thần khu không còn là trọc thể hay thanh thể mà là hỗn độn thể hoàn chỉnh,
trong khí hải tràn đầy lực hỗn độn.
Cỗ lực lượng này có thể trực tiếp thi triển thành mọi loại lực lượng, bất kể là
kiếm thuật, nguyên thuật hay hồn kỹ, linh kỹ.
Chỉ với một ý niệm, lực hỗn độn cũng dễ dàng bị hắn chuyển đổi thành bất cứ
lực lượng nào.
Cảm giác viên mãn không ngừng quanh quẩn trong lòng.
Hắn bay đến chính điện Phi Tiên Môn. Hiện tại đã thay đổi mấy đời trưởng môn
nhưng đám nguyên lão Kỷ Linh Hàm, La Viễn, Mạc Trần, Thiện Thái vẫn nghe
tin chạy tới.
“Khương chưởng môn, ngươi xuất quan rồi?”
“Uây, cuối cùng cũng thần công đại thành?”
“Thần công đại thành gì chứ, Khương chưởng môn đã cử thế vô địch từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, Nguyên Tiên giới còn có tồn tại nào sánh ngang với hắn sao?”
“Liệu có tồn tại những thế giới khác không?”
“Có thì sao? Trước mặt Khương chưởng môn cũng chỉ là gà đất chó sành thôi.”
Thời đại hiện nay, phần lớn tu sĩ vẫn tu hành như trước đây, từng bước tiến bộ.
Nhưng đám đệ tử đầu tiên của Phi Tiên Môn đã đứng trên đỉnh vị diện rồi.
Thậm chí họ còn trải qua giai đoạn lịch sử Nguyên Tiên giới hủy diệt, cảm nhận
sự bất lực và cô đơn khi vị diện tan vỡ, cho nên “có tồn tại thế giới mới hay
không” được xem như vấn đề mà thường ngày họ hứng thú nhất.
Thành ca nhìn đám đệ tử đầu tiên của mình, bây giờ phần lớn vẫn là Cổ Thánh.
Mà mấy người Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh v.v đã bắt đầu hình thành cơ sở của
hào quang lý niệm, có thể bước vào cảnh giới khác bất cứ lúc nào.
Điều này khiến hắn không khỏi vui mừng nhưng về đề tài mà đám đệ tử thường
tranh luận, hắn từ chối cho ý kiến, cũng chưa bao giờ tham gia thảo luận.
Hôm đó, Tiên Mẫu tới Phi Tiên Môn, xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Khương Thành chú ý tới viên ngọc của nàng có chút thay đổi, vốn sáng bóng
lộng lẫy trở nên loang lổ, thoạt nhìn rất bụi bặm.
“Gì thế này, đây là mạnh hơn hay yếu đi?”
Tiếng nói trầm thấp của Tiên Mẫu vang lên.
“Ta đồng ý với ngươi.”
Vỏn vẹn mấy chữ này, Thành ca đã nhìn ra được hoàn cảnh của nàng những
năm gần đây không được tốt.
Bằng không cũng chẳng đến mức chịu thua.
“Xem ra cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông suốt rồi.”
Hắn phất tay, hai người đột nhiên xuất hiện trước mặt biển của Thiên Đạo mới.
Ngay sau đó, gương mặt hắn toát lên vẻ kinh ngạc.
Vì hắn cảm giác được một ý chí mới đang dần được thai nghén sinh ra, mà Tiên
Mẫu vốn nên khôi phục sau khi tiến vào biển Thiên Đạo lại càng trở nên yếu ớt.
Khương Thành nhanh chóng phản ứng lại.
“Thiên Đạo này đang sinh ra một người đại diện mới?”
“Đúng vậy…”
Tiếng nói của Tiên Mẫu bắt đầu gián đoạn: “Mấy năm nay… Ta bị nó chèn ép,
ngày càng yếu đi…”
“Vậy sao?”
Ngẫm lại, Thành ca cũng hiểu ra nguyên nhân.
Dù sao thế giới mà mình và Chí sáng tạo ra cũng là thế giới cá nhân, bị ý chí
của bản thân chi phối cho nên Thiên Đạo sẽ không giở trò gì được.
Song Nguyên Tiên giới hiện nay là thế giới tự nhiên, chịu ảnh hưởng của pháp
tắc thiên địa tuần hoàn.
Pháp tắc thiên địa quyết định để Thiên Đạo sinh ra một người đại diện mới,
đương nhiên Thiên Đạo sẽ diễn hóa theo kết quả đó.
Bây giờ Thiên Đạo có người đại diện rồi, không thể tiếp nhận Tiên Mẫu nữa.
Trừ khi ép buộc thay đổi, khiến Tiên Mẫu trở thành người đại diện Thiên Đạo
lần nữa.
“Cho nên ta nhất định phải để ngươi thay thế nó?”
“Ừ… Chuyện này đối nghịch với pháp tắc thiên địa tuần hoàn.”
Thanh âm của Tiên Mẫu mỏng manh, yếu ớt.
Ngừng một lát, nàng sửa lời: “Không, là sửa chữa nó, để ta nhận được sự công
nhận của nó, độ khó không nhỏ đâu…”
“Đúng là khó thật.”
Khương Thành vừa nói vừa phất tay, lực hỗn độn xông vào biển Thiên Đạo.
Ngay sau đó, ý chí mới vừa được Thiên Đạo thai nghén đã biến mất vô tung.
Tiên Mẫu còn chưa kịp kinh ngạc, cả người đã chìm trong sự ấm áp quen thuộc.
Đó là khí tức Thiên Đạo tư nhuận.
“Sao lại…”
Nàng phát hiện, bản thân đột nhiên được Thiên Đạo tiếp nhận.
Mà trình độ tiếp nhận hoàn toàn không thua kém thời kỳ Nguyên Tiên giới
trước kia.
Chỉ chớp mắt nàng đã nắm rõ cả biển Thiên Đạo như lòng bàn tay, cũng có thể
điều động sức mạnh của nó.
Được ý chí của nó lấp đầy, trạng thái của nàng khôi phục với tốc độ mắt thường
trông thấy.
Điều này khiến nàng cảm thấy bất ngờ, đồng thời không khỏi chấn động sâu
sắc.
Vỏn vẹn hai giây ngắn ngủi, Khương Thành đã thay đổi pháp tắc thiên địa tuần
hoàn, khiến nàng lại trở thành người đại diện Thiên Đạo, thật sự quá nhanh
chóng, quá dễ dàng.
Hời hợt như thể chỉ cần ngoắc ngón tay là làm được.
Điều này chứng tỏ trước mặt Khương Thành, vị diện như Nguyên Tiên giới chỉ
đáng là món đồ chơi tùy ý nhào nặn.
“Rốt cuộc thực lực của ngươi cao cỡ nào?”
Nàng vừa dứt lời, trong hư không chợt vang lên một tiếng trầm đục.
Giờ khắc này, mọi người chỉ thấy vòm trời trắng xóa và một vết rách ngoằn
ngoèo trên vòm trời.
Ở đó, một luồng khói xanh dần tản đi, vết rách nhanh chóng khép lại.
Sau đó, tầm nhìn của mọi người lại trở về bình thường.
“Vừa rồi là cái gì?”
Tiên Mẫu hướng ánh mắt cầu xin về phía Khương Thành, phát hiện hắn đang
chậm rãi buông tay, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.