Vị diện tên Thái La giới này cao cấp hơn rất nhiều so với Nguyên Tiên giới.
Cảnh giới Cổ Thánh ở đây có một cái tên khác.
Trên Cổ Thánh còn có mấy cảnh giới nữa, không phải hào quang lý niệm, cũng
không phải thanh trọc lực mà là phương hướng tu luyện hoàn toàn mới.
Thân phận xuyên việt mà Khương Thành trao cho họ đều là đại lão đứng đầu vị
diện này.
Thông qua đủ loại phương thức, các nàng dễ dàng quen thuộc hệ thống tu luyện
của vị diện, cũng nhanh chóng dùng lý giải của mình tiếp tục thăng cấp.
Tuy sau khi kết thúc lịch luyện, tu vi ở nơi này không mang theo được nhưng
cảm ngộ và kinh nghiệm lại là báu vật vô giá.
Cho nên mọi người đều cực kỳ quý trọng cơ hội lần này.
Theo thời gian trôi qua, họ dung nhập vào thế giới nơi đây, nhận thức cũng ngày
càng sâu sắc hơn.
Một mối nghi hoặc dần quẩn quanh trong lòng mỗi người – tại sao thế giới
cường đại này lại biến mất?
Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nghĩ không ra, Lăng và Cẩn nghĩ không ra, ngay cả
Vô Định Cổ Thánh và Thu Vũ Tuyền cũng nghĩ không ra.
Ngày qua ngày lịch luyện, rất nhiều người trong số các nàng tiếp tục nâng cao
cảnh giới của bản thân, đồng thời cũng phát hiện đẳng cấp vị diện đang không
ngừng tăng lên.
Nói cách khác, vị diện này còn chưa đạt tới giới hạn.
Mỗi ngày trôi qua, Thái La giới càng trở nên phong phú, rộng lớn, càng huyền
ảo hơn.
Điều này khiến những người tham gia lịch luyện cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Bọn họ khao khát hấp thu lực lượng mới, sinh ra càng nhiều cảm ngộ, cũng cảm
thụ được từng biến hóa nhỏ nhất của Thái La giới.
Diễn hóa dường như không có kết thúc, mang theo những sinh linh vị diện như
các nàng đi thẳng tới chân lý chí cao trong truyền thuyết.
Đến một ngày nào đó, Vô Định Cổ Thánh mơ hồ nhận ra một khí tức đặc thù.
Đó là khí tức tương tự với hỗn độn và quy tắc thiên địa đan xen.
Sau đó, đám Thu Vũ Tuyền, Tiên Mẫu, Cẩn, Lăng, Kỷ Linh Hàm v.v cũng lần
lượt nhận ra luồng khí tức này.
Các nàng cũng biết nó có ý nghĩa gì.
Có người vẫn đang sung sướng vì vị diện hưng thịnh, có người mơ hồ dự cảm
được điều gì đó không đúng.
Song khi họ muốn thoát ra, mới phát hiện mình đã không thể rời khỏi Thái La
giới được nữa.
Vị diện này quá cường đại, cường đại đến mức cao thủ hàng đầu cũng chỉ nhỏ
bé như hạt bụi khi đứng trước mặt nó.
Bọn họ rất khó tìm được ranh giới vị diện ở đâu, mà dù tìm ra thì cũng không
thể thoát khỏi ảnh hưởng của nó.
Huống chi, một thân đạo hạnh của họ đều xây dựng dựa trên vị diện này, không
cách nào rời khỏi nó được.
Cứ thế tiếp tục diễn hóa, không ngừng mạnh lên, tất cả như ngồi trên một
chuyến tàu cao tốc không thể đi xuống, cùng vị diện lao băng băng về phía mục
tiêu không biết.
Thiểu số người ngày càng trở nên bất an nhưng đa phần vẫn đang chìm đắm
trong đó.
Cuối cùng có một ngày, đại nạn của họ giáng lâm.
Hôm đó, mọi người bất kể tu vi cao thấp đều cảm nhận được một cỗ noãn ý
thần bí lan tỏa khắp cơ thể.
Cỗ noãn ý này khiến họ cảm thấy cơ thể và ý thức thần hồn của mình như bay
trên mây, cũng không biết là thăng hoa hay là trầm luân.
Có người nhận ra sự bất thường, cố gắng kích thích bản thân, hy vọng mình có
thể tỉnh táo lại.
Nhưng khi họ lao ra khỏi động phủ, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài đã thay
hình đổi dạng từ lâu.
Giữa thiên địa một khoảng mông lung, sương mù dày đặc trôi nổi, biến ảo khôn
lường.
Rõ ràng rất không ổn rồi lại khiến người ta có cảm giác yên tâm chưa từng thấy,
dường như là nơi quy túc của bản thân.
Có người tiếp tục giãy dụa nhưng đều vô dụng.
Bọn họ cảm thấy dường như mình đang dần tan ra, hòa vào giữa thiên địa, đến
tận khi một luồng ý thức cuối cùng tiêu vong.
Trong khoảnh khắc ấy, Vô Định Cổ Thánh và Thu Vũ Tuyền cố gắng dựng lên
hào quang lý niệm của mình, muốn thoát ra ngoài.
Bọn họ là sinh linh cuối cùng còn sống sót của Thái La giới nhưng hào quang
của hai người nhanh chóng tan rã trong sự chiếu rọi của ánh hào quang rực rỡ
hơn, cho đến khi lý niệm hóa thành hư vô.
Lúc tất cả chấm dứt, mọi người lại quay về hiện thực.
Nhìn Khương Thành trước mặt cùng với nhật nguyệt tinh thần và sơn xuyên hà
lưu quen thuộc, cảm nhận được tu vi tiên lực cấp Cổ Thánh vốn thuộc về mình,
mọi người đều cảm thấy may mắn vì sống sót sau tai nạn.
Cũng may vừa rồi chỉ là một hành trình hư ảo.
“Ôi trời, vừa rồi làm sao thế?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng ta đang tu luyện bình thường, đột nhiên
lại mất đi ý thức?”
“Là ta tu luyện xảy ra vấn đề à?”
“Không, cuối cùng ta thấy cả Thái La giới đều thay đổi!”
“Mộng cảnh có vấn đề?”
“Chẳng lẽ Khương minh chủ kết thúc lịch luyện sớm?”
Trái ngược với những người đang tranh luận ầm ĩ, Thu Vũ Tuyền trước nay vẫn
luôn không hợp với Thành ca lại im lặng không lên tiếng.
Mà Vô Định Cổ Thánh và Tiên Mẫu đều lộ vẻ suy tư.
Lăng, Cẩn cùng với đám Kỷ Linh Hàm, Lâm Ninh, Mâu Vũ v.v dường như
cũng nghĩ tới điều gì, vì phần sau của hành trình lịch luyện ở Thái La giới, các
nàng đều cảm nhận được sự bất thường.
Khương Thành quét mắt nhìn mọi người xung quanh, lúc này mới lắc đầu.
“Ta không dừng lịch luyện sớm. Sự việc cuối cùng các ngươi trải qua chính là
thời khắc Thái La giới biến mất.”
Rất nhiều người bất ngờ thốt lên thành tiếng.
“Cái gì?”
“Thời khắc Thái La giới biến mất?”
“Sao lại thế được?”
Bọn họ nhớ lại lúc bắt đầu lịch luyện, Khương Thành đã nói đây là một thế giới
tiêu vong.
Nhưng vẫn không thể giải thích nổi.
“Dù tiêu vong thì cũng không phải vào lúc đó chứ?”
“Đúng vậy, khi ấy Thái La giới đang phồn vinh, có thể nói là như mặt trời ban
trưa, hơn nữa cũng không nổ ra đại kiếp nạn gì, càng không có đại ma đầu gieo
họa thương sinh, sao lại đột nhiên hủy diệt?”
“Căn bản không thể hiểu nổi.”
“Dù là cực thịnh mà suy thì cũng phải có quá trình suy tàn chứ? Trạng thái lúc
đó của Thái La giới vốn không phù hợp với điều này.”
“Là vì hỗn độn.”
Khương Thành thản nhiên nói: “Sự tiêu vong của Thái La giới không phải là
hủy diệt, dưới tác dụng của pháp tắc thiên địa tuần hoàn, cuối cùng biến thành
hình thái hỗn độn.”
“Nói đúng ra, đây chính là một lần tiến hóa vị diện.”
“Song hỗn độn không có thuộc tính, cũng không phải lực lượng mà các ngươi
có thể điều động, cho nên đối với tất cả sinh linh Thái La giới khi ấy, đó chính
là ngày tận thế.”
“Hóa thành hỗn độn?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
“Là vậy sao?”
“Một vị diện đang yên đang lành sao lại biến thành hỗn độn? Ai làm?”
Họ hoàn toàn không thể giải thích được chuyện này.
Khương Thành nhún vai: “Không có ai làm cả, tất cả đều do pháp tắc thiên địa
và ý chí của vị diện mà thôi.”
Hai hàng lông mày của Vô Định Cổ Thánh run lên, dường như hiểu ra điều gì.
“Ý của Khương đạo hữu là, vị diện diễn hóa đến cuối cùng đều sẽ hóa thành
hỗn độn?”
Thành ca gật đầu.
“Bình thường chính là vậy đấy.”
Câu trả lời này khiến mọi người không khỏi biến sắc, Minh Tổ cung kính hỏi:
“Vị diện thuộc hệ thống thanh khí, không liên quan gì đến trọc khí, sao lại hóa
thành hỗn độn? Kính xin Khương minh chủ chỉ giáo.”
Đối mặt với những ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, Khương Thành từ tốn nói: “Các
ngươi đều tu đạo, cũng từng cảm ngộ quy tắc, hắn phải biết đạo lý rằng trong
âm có dương, có chính thì ắt có phản.”
Nói tới đây, Vô Định Cổ Thánh bừng tỉnh đại ngộ.
“Thanh trọc cũng là hai mặt, thanh khí thuần túy không thể tồn tại độc lập, vị
diện muốn tiếp tục diễn hóa tất phải kết hợp với trọc khí, như vậy mới có thể đạt
đến cân bằng.”
“Đây là nguyên nhân khiến Thái La giới có đẳng cấp cao hơn Nguyên Tiên giới
nhưng cũng làm cho Thái La giới diễn hóa theo hướng hỗn độn, cuối cùng biến
thành hỗn độn chân chính ngay ở thời kỳ cực thịnh, ngay cả sinh linh vị diện
cũng không may mắn tránh khỏi, có phải vậy không?”
“Đúng vậy!”
Khương Thành khẽ gật đầu: “Điều này cũng phù hợp với chí lý tuần hoàn của
pháp tắc thiên địa, vị diện đến từ hỗn độn, cuối cùng trở về với hỗn độn.”
“Thế giới cao cấp hơn mà các ngươi theo đuổi thực chất chính là như vậy…”
Câu trả lời này khiến Tiên Mẫu luôn coi sự hưng thịnh của Nguyên Tiên giới là
trọng trách của mình không thể tiếp thu nổi.
Nàng gấp giọng nói: “Không thể nào, nếu quy túc cuối cùng của vị diện là hỗn
độn thì ba kỷ nguyên trước của Nguyên Tiên giới phải giải thích thế nào?”
Theo bản năng, trong lòng mọi người cũng không muốn tin vào lời giải thích
này, vì kết quả khiến nội tâm các nàng trở nên khủng hoảng.
Cho nên vội vàng phụ họa.
“Đúng vậy, Nguyên Tiên giới đã hủy diệt nhiều lần rồi mà?”
“Đâu phải chưa từng biến thành hỗn độn?”
“Nhưng đã sống lại rồi.”
Lần này không cần Khương Thành lên tiếng, Cẩn đã giải thích cho họ.
“Ba kỷ nguyên trước, Nguyên Tiên giới không thật sự bị hủy diệt vị diện vì
Thiên đạo và căn nguyên thế giới vốn không chịu tổn hại, chỉ xem như Thiên
Đạo đổi cách thức vận hành khác mà thôi.”
“Từ ba kỷ nguyên đó đến nay, đẳng cấp của Nguyên Tiên giới không ngừng
được nâng cao, nó không hề dừng bước, tiếp tục đi trên con đường diễn hóa.”
Tiên Mẫu lập tức gắt lên: “Bốn thế giới trước của Nguyên Tiên giới thì sao?
Phải giải thích thế nào?”
Nàng không thể tin tưởng kết cục của Nguyên Tiên giới là biến thành hỗn độn.
Cho nên thậm chí không tiếc dùng vị diện hủy diệt thật sự để phản bác.
“Đó là một kết quả khác.”
Khương Thành nhìn thẳng vào mắt nàng, không hề để tâm đến sự kích động của
nàng.
“Đẳng cấp của bốn thế giới trước vốn không cao, thanh lực phát triển thẳng đến
giới hạn cuối cùng, mất đi cân đối, không thể tiếp tục, cuối cùng chỉ có kết cục
hủy diệt chân chính.”
Đến đây, tất cả đều hiểu rõ.
Sự diễn hóa của vị diện, hoặc là thanh lực đi thẳng tới vực sâu cho đến khi hoàn
toàn hủy diệt.
Hoặc là giai đoạn sau dung hợp với trọc lực, như vậy đẳng cấp vị diện sẽ tiếp
tục tăng lên nhưng cuối cùng sẽ hóa thành hỗn độn.
Bất kể là hình thức nào, đối với những sinh linh trên vị diện như họ đều không
phải kết quả tốt đẹp.
Nghĩ đến tương lai Nguyên Tiên giới sẽ rơi vào một trong hai tình huống trên,
mọi người ở đây đều mất đi sự nhiệt tình lúc trước.
Bây giờ họ đều nghĩ đến cùng một chuyện, đó chính là làm thế nào sống qua
ngày đó.
Nhìn dáng vẻ mọi người mặt ủ mày chau, Tam Nhãn Hổ bật cười xem thường.
Chỉ thấy nó hếch mặt, như chúa cứu thế bước ra khỏi đám người, cái miệng
rộng như bồn máu há to, cười đùa nói: “Vấn đề có thể dễ dàng giải quyết như
vậy mà sao mọi người lại không nói được gì, chẳng lẽ cố tình giả vờ nghĩ không
ra?”
“Không phải chứ? Bây giờ đang thịnh hành mốt khiêm tốn à?”
Mọi người vốn đang hết đường xoay xở, con hổ yêu này còn nhảy ra nói móc,
nhất thời tức đến đau cả mề.
Nếu không cân nhắc đến quan hệ giữa nó và Khương chưởng môn thì e rằng đã
có người đứng ra đập nó rồi.
Bạch Hổ Đại Đế tức giận quát lớn: “Ngươi có ý tưởng quái gì thì mau nói ra,
bằng không bọn ta đánh đến khi ngươi nói mới thôi.”
Đối mặt với thủ linh hổ tộc, Tam Nhãn Hổ nhớ lại thời gian đặc huấn hắc ám,
không khỏi rụt cổ lại.
“Khụ khụ, thật ra rất đơn giản. Trước khi Nguyên Tiên giới hủy diệt hoặc biến
thành hỗn độn, chúng ta cùng dời đến vị diện khác là được mà?”
“Đợi đến khi vị diện đó cũng tới ngày diệt vong, chúng ta lại đến vị diện tiếp
theo, cứ chạy như thế.”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của rất nhiều người đều sáng lên.
Không ngờ con hổ yêu này thật sự có thể nêu ra phương án có tính xây dựng
như vậy.
“Nhà lữ hành vị diện, nghe cũng không tệ.”
“Tuy không có nơi ở cố định nhưng ít ra vẫn sống sót được.”
Song rất nhanh, có người đặt ra vấn đề.
“Hệ thống tu luyện của vị diện khác không giống với Nguyên Tiên giới, không
còn là hệ thống tiên lực nữa.”
“Sau khi qua đó, chúng ta phải bắt đầu lại từ đầu, khó khăn đến mức nào?”
“Hơn nữa các ngươi đừng quên, những vị diện đó vốn có sinh linh tu luyện,
khác với bốn thế giới không người mà Khương minh chủ tạo ra.”
“Hàng tỷ sinh linh không hề có tu vi như chúng ta đi qua đó để cho tiên nhân
bản địa tha hồ bắt nạt chèn ép à? Đến bao giờ mới nở mày nở mặt được?”
Giữa đám người, Thiện Thái chợt cười nói: “Thật ra cũng không cần lo lắng đến
thế, có Khương chưởng môn và Thu thần nữ, những tiên nhân bản địa ở vị diện
khác không bắt nạt được chúng ta đâu.”
Trước đây ở thế giới thứ hai, Thu Vũ Tuyền không có vật lực tu luyện, vẫn có
thể tùy ý giết người, lay động vị diện.
Nguyên nhân do tính đặc thù trong lực lượng của nàng, phương diện này chỉ có
Chí nắm giữ thanh lực mới so sánh được, ngay cả Vô Định Cổ Thánh cũng
không bằng nàng.
Lần lịch luyện ở Thái La giới, nếu không phải nàng xuyên thành thân phận khác
mà là bản thể thì đại kiếp chung cực khi vị diện hóa thành hỗn độn, nàng có thể
thoát ra bên ngoài.
Còn Thành ca càng không cần phải nói.
Lực hỗn độn hủy thiên diệt địa, vốn không bị bất cứ vị diện nào ảnh hưởng.
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người lập tức hướng về phía hai người.
Thu Vũ Tuyền không phản đối đế nghị này, Khương Thành lại tiếc nuối lắc đầu.
“Không phải ta không muốn che chở các ngươi mà là các ngươi vốn không thể
đến được những vị diện khác.”
“Muốn thực hiện cái các ngươi gọi là du hành vị diện thì hoặc là hóa thành hỗn
độn, hoặc là nắm giữ lực hỗn độn.”
Tam Nhãn Hổ hoàn toàn không để tâm: “Thành ca cứ cất bọn ta vào không gian
đặc biệt mang theo là được mà.”
Khương Thành bất đắc dĩ nhún vai: “Khoảnh khắc mang theo các ngươi xuyên
qua hàng rào hỗn độn, bước vào vị diện khác, các ngươi sẽ trực tiếp bốc hơi.”
“Vậy bọn ta sẽ tu luyện lực hỗn độn!”
“Đúng, bọn ta cũng tu luyện đến trình độ đó!”
“Bản thân có lực hỗn độn thì dù vị diện hóa thành hỗn độn cũng không ảnh
hưởng đến bọn ta phải không?”
Nhìn dáng vẻ bừng bừng chiến ý của mọi người, Khương Thành không khỏi dở
khóc dở cười.
Lực hỗn độn dễ dàng tu luyện vậy chắc?
Ngay cả thanh lực, hiện tại cũng chỉ có một người duy nhất là Chí lĩnh ngộ
thành công.
Huống chi…
“Tuy các ngươi thật sự thiên phú dị bẩm, chạm đến cảnh giới hỗn độn thì cũng
chỉ là hóa thành hỗn độn, trở về nguyên thủy mà thôi. Lúc đó chẳng khác gì
chết cả.”
Hắn nhận được lực hỗn độn hoàn toàn là nhờ hệ thống và tiên thụ ngộ đạo cùng
bật hack, những người khác nào có cơ hội đó?
“A chuyện này…”
Mọi người hoàn toàn tuyệt vọng.
“Chẳng lẽ thật sự không có cách nào sao?”
“Chỉ có thể đợi đến ngày tận thế?”
Sau lần giao lưu này, mọi người đều tản đi.
Họ không tìm được cách giải quyết, tuy tâm trạng nặng nề nhưng cuộc sống vẫn
phải tiếp tục, tu luyện không thể dừng lại.
Ngày lại qua ngày.
Khương Thành vẫn tiếp tục tu luyện. Hắn đang tìm hiểu hào quang lý niệm của
mình, cố gắng bước lên cảnh giới cao hơn.
Song hắn cũng không ngừng việc tu luyện lực hỗn độn mà cố gắng thu được
càng nhiều lực hỗn độn, hoặc thử rèn luyện ra lực lượng ở trình độ cao hơn.
Mà ngoài thời gian tu luyện, hắn sẽ ở cùng với Phi Tiên Môn và Kỷ Linh Hàm.
Đối với họ, dường như tương lai của vị diện đã bị lãng quên vì quá xa xôi, quan
trọng nhất là trân trọng hiện tại.
Tân Nguyên Tiên giới thuận lợi phát triển, lớp cường giả mới xuất hiện như
măng mọc sau mưa.
n oán gút mắc mới và tất cả kiếp nạn lớn nhỏ cũng xuất hiện như lẽ thường tình.
Khương Thành không can thiệp vào sự vụ của vị diện, Vô Định Cổ Thánh tiếp
tục cuộc sống lánh đời ẩn dật, mà Thu Vũ Tuyền cũng đã lâu chưa xuất hiện
trước mặt mọi người.
Qua năm tháng dài đằng đẵng, mọi người cũng bắt đầu suy đoán có phải họ nên
rời khỏi thế giới này rồi không.
Thẳng đến một ngày, những cao thủ từng tham gia lần lịch luyện ở Thái La giới
cảm nhận được khí tức tương tự, đó là khí tức trọc lực.
Điều này mang nghĩa tương lai Nguyên Tiên giới cũng sẽ biến thành hỗn độn.
Biết được kết quả đó, họ cảm thấy cực kỳ hoảng loạn, cố gắng làm điều gì đó
nhưng bây giờ căn nguyên thế giới đã mạnh đến mức nào, họ vốn không thể
thay đổi được gì.
Có người phó mặc cho số phận, có người chọn thoát ly khỏi vị diện…
Căn nguyên thế giới dung hợp trọc lực dường như phá tan chướng ngại nào đó,
bắt đầu phát triển nhanh chóng, Nguyên Tiên giới cũng ngày càng mạnh hơn.
Lại qua một quãng thời gian dài, ngày mà Nguyên Tiên giới biến thành hỗn độn
cuối cùng cũng tới.
Những sinh linh không biết chuyện vẫn đang đắm chìm trong sự phồn vinh của
vị diện, mà người biết rõ lại nghênh đón thời khắc cuối cùng của mình bằng
những phương thức khác nhau.
Ôm tâm trạng suốt ruột chờ đợi là một sự giày vò.
Nhưng hôm đó lại trôi qua trong bình yên.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba…
Nguyên Tiên giới vẫn đang vận hành bình thường, không biến thành hỗn độn
như họ dự đoán.
“Sao lại thế?”
“Ngày tận thế đâu? Ta giải tán hết tông môn rồi.”
“Lạ thật, chẳng lẽ Nguyên Tiên giới sẽ không tiêu vong nữa?”
“Không thể nào, Khương chưởng môn không lừa chúng ta đâu…”
“Vậy rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì?”
“Ha ha ha ha, bất kể thế nào, đây chẳng phải chuyện tốt hay sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, vấn đề này đúng là chuyện vô cùng tốt!”
Sau khi phát hiện Nguyên Tiên giới vẫn có thể tiếp tục tồn tại, vô số sinh linh
bắt đầu nhảy múa, vỗ tay reo hò.
Thậm chí rất nhiều tông môn và tộc quần vốn là kẻ thù cũng ôm chầm lấy nhau.
Dù họ không biết nguyên nhân, cũng không biết đằng sau đã xảy ra chuyện gì.
Sâu trong căn nguyên thế giới của Nguyên Tiên giới, Khương Thành thở phào
nhẹ nhõm, không giấu nổi sự mệt mỏi nơi đáy mắt.
“Được rồi, chí ít một khoảng thời gian dài sẽ không có vấn đề gì xảy ra.”
Trước mặt hắn, căn nguyên thế giới được tạo thành từ sự dung hợp của thanh
lực và trọc lực toát ra hai loại khí tức hừng hực và trầm tĩnh trái ngược đan xen.
A Linh và A Hoàng người ngồi ngay ngắn, người chạy tới chạy lui.
Hai cỗ lực lượng dung hợp vốn nên hóa thành hỗn độn đang hòa vào nhau
nhưng không đi về phía két quả đã định sẵn.
Vì giữa chúng có những tia sáng kỳ lạ như ẩn như hiện.
Đó là cỗ lực lượng thứ ba.
Nó đủ để đối kháng với thanh lực và trọc lực, cũng sẽ không bị bất cứ phe nào
cắn nuốt, đồng hóa.
Thanh khí dung hợp với trọc khí sẽ xuất hiện hỗn độn nhưng khi có thêm nó,
quá trình này lại xuất hiện sai lệch, cho nên hỗn độn không thể hình thành được
nữa.
“Khương đại ca thật lợi hại! Ngươi đã cứu vớt Nguyên Tiên giới và tất cả mọi
người!”
Tiên Mẫu đằng sau vỗ tay, vẻ mặt đầy sự hưng phấn và sùng bái.
“Ha ha ha, chuyện nhỏ, chỉ là một cái nhấc tay, không đáng nhắc tới.”
Thành ca thân mật xoa đầu nàng.
Nếu là Tiên Mẫu trước đây đã chẳng thân thiết với hắn như vậy, càng không
xuất hiện với dáng vẻ thiếu nữ ngoan ngoãn thế này.
“Bây giờ ca thích khiêm tốn thôi, Chỉ Dư đừng nói ra ngoài nhé.”
Tiên Mẫu mang hình dáng Chỉ Dư mỉm cười, mắt cong cong như trăng non.
“Hì hì, đang là bí mật của hai ta!”
“Ngươi về biển Thiên Đạo đi. Sau biến hóa lần này, chắc Thiên Đạo sẽ có rất
nhiều chuyện cần người phải lao tâm.”
“Ừm!”
Sau khi Chỉ Dư rời đi, Thu Vũ Tuyền mặc quần lụa mỏng hai màu đen trắng,
dung nhan xinh đẹp không chút tỳ vết chậm rãi bước ra từ phía sau Khương
Thành.
“Không ngờ ngươi lại có thể chuyển hóa thành lực lượng của ta, còn dùng nó để
thay đổi căn nguyên thế giới.”
Thành ca quay đầu mỉm cười với nàng.
“Chút tài mọn mà thôi, dù sao ca cũng là một kiếm tu chuyên nghiệp.”
Đẳng cấp lực hỗn độn của hắn cao hơn hai khí thanh trọc, nhúng tay vào sẽ phá
vỡ sự cân đối, hủy diệt căn nguyên thế giới.
Cho nên lực lượng áp dụng phải có đẳng cấp ngang bằng với hai khí thanh trọc.
Cuối cùng hắn nghĩ tới cỗ lực lượng hoàn toàn mới mà Thu Vũ Tuyền sáng tạo
ra.
Nhưng muốn lợi dụng lực hỗn độn chuyển hóa thành cỗ lực lượng này thật sự
không hề dễ dàng, vì bản thân hắn không sở hữu nó.
Nếu Khương Thành không có lĩnh ngộ kiếm đạo đủ cao thì e rằng đã không làm
được điều này.
Đối với việc hắn nói lực lượng của mình là chút tài mọn, Thu Vũ Tuyền cũng
lười phản bác. Dù sao nàng đã quá quen với phong cách làm màu của tên này
rồi.
“Ta rất tò mò.”
“Tò mò gì cơ?”
Thu Vũ Tuyền nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi: “Lợi dụng cỗ lực lượng
này thay đổi kết quả quy về hỗn độn, chắc ngươi đã nghĩ ra từ lâu rồi nhỉ?”
Khương Thành gật đầu: “Tất nhiên, những năm này ta vẫn luôn chuẩn bị cho
điều đó.”
Đáy mắt Thu Vũ Tuyền thoáng qua vẻ khó hiểu.
“Đã vậy thì sao lúc đó ngươi không nói ra?”
Nếu hắn nói thẳng ra, mọi người nhất định sẽ lại coi Khương Thành như chúa
cứu thế, sự ngưỡng mộ dành cho hắn cuồn cuộn không dứt.
Mà không phải như bây giờ, lặng lẽ đứng sau màn tỏa sáng, hầu như bị người
đời lãng quên.
Khương Thành rít một hơi thuốc, từ tốn phả ra một vòng khói trắng.
“Hư danh chỉ là phù vân mà thôi. So với việc khoe khoang trước mặt người
khác, ca vẫn quen đứng phía sau hỗ trợ hơn.”
Thu Vũ Tuyền lườm hắn: “Chậc, ngươi nghĩ đây là lần đầu ta gặp ngươi à?”
Nàng có nhận thức sâu sắc về phong cách chúa tể làm màu của Khương Thành.
Giang sơn dễ đổi, nàng không tin bây giờ tên này lại biến thành con người
khiêm tốn.
Nhìn bóng lưng Khương Thành rời đi, nàng không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Ngươi định đi đâu?”
“Quay về Phi Tiên Môn, cùng mọi người chúc mừng Nguyên Tiên giới bất ngờ
vượt qua đại kiếp chung cực. Ngươi có muốn đi cùng không?”
Hóa ra ngay cả Kỷ Linh Hàm cũng bị lừa, không biết lần này hắn đã cứu vớt
mọi người ư?
Thu Vũ Tuyền nhíu mày.
“Vì sao?” Nàng lại hỏi.
Thành ca đưa lưng về phía nàng, phóng khoáng vẫy tay.
“Làm chúa cứu thế áp lực quá, lúc ta giết Chí đã được trải nghiệm rồi, tội gì
phải làm lại.”
“Hơn nữa, lúc nào cũng bị người khác cứu vớt thì kém tắm lắm. Ta không muốn
khiến mọi người cảm thấy mình trở thành người bị cứu vớt lần nữa.”