Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 849

“Không, không thể!”

“Còn không mau phá giải khế ước này!”

Hai mắt của Cô Ma Chuẩn đế đỏ như máu, nghiến răng nghiến lợi xông đến

trước mặt tiểu Tước Yêu, biểu cảm méo mó giống như muốn ăn thịt nàng.

Dọa Thải Anh rùng mình sợ hãi.

Nhưng mà vào lúc này, khế ước cũng bắt đầu hoạt động.

Phát sinh ý định giết chết chủ nhân, khế ước cũng nhanh chóng ra tay với chủ

hồn của hắn.

Ngay sau đó, Cô Ma Chuẩn đế văng lên ba ngàn trượng.

“A!”

“Không…”

Hắn ôm lấy đầu đau khổ gào thét, giống như là bị niệm chú khẩn cô nhi, phải

gọi là đau khổ.

Thành Ca bên trong bao kiếm nhìn thấy cảnh này, không khỏi tặc lưỡi ra tiếng.

“Haiz, như vậy cũng không tệ lắm nhỉ.”

Hắn đột nhiên phát hiện, thực ra như vậy còn tốt hơn việc giết chết một chút.

Bây giờ Cô Ma Chuẩn đế chắc chắn là sống không bằng chết.

“Thật đáng tiếc lòng dạ của tiểu Tước yêu ngươi không đủ nhẫn tâm, nếu không

thì sau này có hắn chịu rồi.”

Hắn đoán không sai chút nào.

Tiểu thánh mẫu Thải Anh này đã bắt đầu đau lòng cho Cô Ma Chuẩn đế rồi.

“Hắn thật thê thảm mà.”

“Làm sao đây, ta phải làm sao mới có thể giảm bớt đau khổ cho hắn đây?”

Nàng lau lau mắt, có nước mắt để lau hay không vậy?

Thành Ca cũng không biết phải nói gì.

Chỉ có thể chúc nàng trong tương lai sẽ lớn lên khỏe mạnh mập mạp.

Sau khi đủ hai canh giờ, lúc Cô Ma Chuẩn đế trải qua hơn mười lần phản phệ

của khế ước, cuối cùng cũng thu lại tính hung dữ, khống chế được thái độ thù

địch phẫn nộ với Thải Anh.

Cuối cùng, hắn cực kì yếu ớt, rốt cuộc cũng trở nên an phận.

Ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt một Thiên Tiên là sự lựa chọn cam chịu số

phận từ tận đáy lòng

Đến lúc này, bản mẫu nhân vật chính của tiểu Tước yêu xem như lại hoàn thiện

thêm một bước.

Không những có một ông cụ đi theo bên cạnh, mà còn có thêm nô bộc sức lực

mạnh mẽ.

“Xin thượng tôn ra lệnh, tiếp sau đây muốn ta làm việc gì.”

Cách xưng hô này khiến Thải Anh trong lúc nhất thời có chút không thích ứng

được.

Mà nàng làm gì có chuyện sẽ ra lệnh cho người khác, căn bản là không quen,

thậm chí ánh mắt cũng bất giác trốn tránh “Nô bộc” này của mình.

Rõ ràng là nàng có một sự hổ thẹn không sao nói rõ được với kẻ thù này…

Nàng chỉ có thể truyền âm hỏi Thành Ca: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu vậy?”

Thành Ca thất vọng thở dài một hơi.

“Ta dạy ngươi cái gì ngươi đều quên hết rồi hả, đánh xong một trận, việc đầu

tiên cần làm đương nhiên là thu thập chiến lợi phẩm rồi.”

Trước đó có nhiều Chuẩn đế chết như vậy, một đống Tiên khí Tiên giáp và nhẫn

trữ vật nằm trên mặt đất.

Sau khi Thải Anh thu thập xong, Thành Ca để nàng thu thập Minh Trì Ngọc

Chi.

Nhìn thấy vật quý đó, Cô Ma Chuẩn đế một lần nữa lộ ra vẻ ngưỡng mộ kịch

liệt và lòng tham lam.

Tuy nhiên cuối cùng vẫn phải bình tĩnh đứng sang một bên, không dám có một

chút hành động thiếu suy nghĩ nào.

“Được rồi, bây giờ ngươi luyện hóa hết đống đồ chơi này đi.”

Cảnh giới quy tắc của Thành Ca cao hơn Chuẩn đế rất nhiều nên cũng không

cần dùng đến đống bảo vật này.

Tiểu Tước yêu không nghi ngờ hắn, cũng đang dự định luyện hóa.

Cô Ma Chuẩn đế đứng ở bên cạnh vội vàng lên tiếng ngăn cản.

“Đừng, thượng tôn tuyệt đối không được luyện hóa!”

“Hả, làm sao vậy?” Thải Anh ngạc nhiên hỏi.

Biểu cảm của Cô Ma Chuẩn đế có chút sốt ruột, hắn nhanh chóng giải thích:

“Minh Trì Ngọc Chi được sản sinh từ Minh Trì, mà nơi đó là nguồn gốc xuất

hiện của luồng Ma khí đầu tiên.”

“Vật này không chỉ chứa đựng sức mạnh quy tắc, mà còn có một số hơi thở

khác.”

“Nếu như đổi thành Kim Tiên, Ma Tôn tất nhiên sẽ không có lo ngại gì, Ma

Vương, Chuẩn đế càng có thể không có gì đáng lo, nhưng bây giờ ngươi chỉ là

một Thiên Tiên, sợ rằng sẽ chịu không nổi…”

Đương nhiên hắn không phải lo nghĩ cho chủ nhân vì lòng trung thành tuyệt

đối, hắn chỉ là lo lắng cho Thải Anh trong quá trình luyện hóa lỡ như không cẩn

thận bị giết chết.

Như vậy hắn cũng phải bị chôn theo rồi.

“Nguy hiểm như vậy sao?”

“Không sai, hơn nữa muốn luyện hóa vật này ít nhiều cũng phải cần đến mấy

canh giờ, mà ở đây lúc nào cũng đều có thể có ngoại địch từ các chiến khu khác

đến.”

Cô Ma Chuẩn đế chân thành đề nghị: “Ngươi hoàn toàn có thể đợi trong tương

lai khi cảnh giới đã tăng lên, lại luyện hóa cũng không muộn.”

Hắn vừa nói như vậy, Thải Anh cũng nửa đường bỏ cuộc.

Chỉ có thể xin ý kiến của Khương chưởng môn: “Yêu chủ à, hắn nói có thật

không vậy?”

Thành Ca làm sao biết được có phải thật hay không chứ, hắn vẫn chưa từng

luyện hóa qua.

Chỉ nghe thấy hắn ném lại một câu nói.

“Có ta ở đây, ngươi sợ cái khỉ gì.”

Cho dù như ngươi chết rồi, ta cũng có thể khiến ngươi sống lại mà.

Còn về nguy hiểm ở đây?

Có ca ở đây, chỉ có người khác nguy hiểm thôi?

Một câu nói của Yêu chủ, Thải Anh lập tức quăng hết tất cả sự khuyên nhủ của

Cô Ma Chuẩn đế ra sau đầu, ngay sau đó bắt đầu luyện hóa.

Dọa cho sắc mặt Cô Ma Chuẩn Đế thay đổi rõ rệt, suýt nữa đã sụp đổ ngay tại

chỗ.

Bà cô nhỏ này quả thật điên rồi.

Khi bất cứ người nào luyện hóa Minh Trì Ngọc Chi, chắc chắn đều sẽ che giấu

kĩ càng kín đáo, ngay cả người thân hay bạn bè cũng không hề, tiết lộ.

Kết quả nàng thì hay rồi, vậy mà lại ở ngay trên chiến trường để luyện hóa.

Có thể phóng khoáng hơn chút không?

Chỉ đáng tiếc là, hắn cũng ngăn cản không nổi, chỉ có thể lo lắng bất an đứng ở

một bên quan sát.

Khi quá trình luyện hóa vừa bắt đầu, xung quanh Thải Anh xuất hiện vô số hình

dạng kì dị.

Lúc thì muôn vàn hình ảnh ma quái, lúc thì sương mù dày đặc trùng trùng điệp

điệp.

Mà biểu cảm của nàng cũng đang không ngừng thay đổi.

Lúc thì hung ác, lúc thì thờ ơ.

Cũng không biết đang trải qua những gì.

Hơi thở quy tắc huyền ảo rất nhanh đã dập dờn mở ra.

Với cảnh giới của Thải Anh, đương nhiên sẽ không có khả năng lĩnh hội hết sức

mạnh quy tắc đủ để thăng cấp Chuẩn đế kia.

Nhưng mà vật quý này vô cùng huyền diệu, trước mắt không lĩnh hội nổi, tương

lại vẫn có thể từ từ hấp thụ.

Nhìn thấy những hình dạng kì dị kia, Cô Ma Chuẩn đế càng lo lắng hơn.

Động tĩnh lớn như vậy, rất có khả năng sẽ thu hút người của các chiến khu khác

đến đây!

Đến lúc đó hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.

Có đôi lúc, càng lo lắng chuyện gì thì càng có chuyện đó.

Không bao lâu sao, phía xa xa có vài bóng người nhanh chóng tiến gần.

“Không xong rồi không xong rồi!”

Tâm tư của Cô Ma Chuẩn đế hoàn toàn nặng nề.

Hắn chỉ muốn được sống.

Nhưng bây giờ cho dù hắn có chạy xa nơi này, hay là tiến lên nghênh đón kẻ

địch cũng đều là con đường chết.

Điều này rất tuyệt vọng.

Vài người vừa bay đến rất nhanh đã kinh hãi kêu lên.

“Minh Trì Ngọc Chi!”

“Vậy mà đã bắt đầu bị người khác luyện hóa rồi?”

“Thật đáng chết, chậm mất một bước!”

“Chỉ là một Thiên Tiên?”

“Giết nàng ấy đi!”

Cô Ma Chuẩn đế vội vã tiến lên cố gắng khuyên ngăn: “Mấy vị đạo hữu xin

dừng bước, hay là thôi đi, đã bị người khác luyện hóa rồi, cho dù các ngươi giết

được nàng ấy cũng không giải quyết được gì.”

Bây giờ giết chết Thải Anh, bọn hắn cũng không có cách nào lấy được Minh Trì

Ngọc Chi đã bị sử dụng.

“Hay là bỏ qua đi.”

“Bỏ qua?”

Mấy tên kia nhìn thấy vật quý không cách nào lấy được, đã không kìm được

giận từ lâu.

“Ngươi đang nói chuyện hoang đường gì vậy?”

“Ai là đạo hữu với ngươi? Ngươi là cái thá gì chứ?”

“Cút ra!”

“Giết hắn luôn là được!”

“Không…”

Cô Ma Chuẩn đế gào thét trước khi chết.

Tiếp sau đó, xung quanh hắn yên tĩnh trở lại.

Mấy tên Chuẩn đế đó từ trên không trung rơi xuống từng người một, chết không

còn một ai.

Đương nhiên Thành Ca sẽ không để bọn hắn làm cắt ngang quá trình luyện hóa

của Thải Anh rồi.

Nhìn thấy mấy tên Chuẩn đế đó bị giết chết, Cô Ma Chuẩn đế giống như sống

sót sau tai nạn, kích động và mừng rỡ cùng lúc ập vào trong lòng.

“Ha ha ha ha, quá tốt rồi!”

Hắn cũng không biết đây là tình huống gì.

Hay là do Ảnh tộc trốn trong bóng tối làm?

Vậy tại sao Ảnh tộc không giết luôn hắn và tên tiểu Thiên Tiên kia?

Hắn không đoán ra được lý do.

Theo thời gian trôi qua, Chuẩn đế bị thu hút đến đây càng lúc càng nhiều.

Mỗi một lần đến đây, căn bản Thành Ca đều không cho đối phương cơ hội lên

tiếng.

Trực tiếp dùng tiên hồn tấn công giết chết, tiêu hủy trong một lần hành động.

Dần dần, Cô Ma Chuẩn đế tê hết cả người.

Đám Chuẩn đế này chết hết một người lại đến một người, chỉ cần xuất hiện

trong tầm mắt đều sẽ trực tiếp rơi xuống.

Cho dù là Chuẩn đế sơ kỳ hay là Chuẩn đế hậu kỳ, thật giống như tự chui đầu

vào lưới.

Chuyện này thật sự quá đáng sợ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi chiến trường này đóng cửa, còn có thể còn lại bao

nhiêu kẻ sống sót?
Bình Luận (0)
Comment