Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 942

Bị chặn ở ngoài cửa, Thành Ca suy nghĩ có nên bật hack giết chết Vân Soa tôn

giả này hay không.

Sau đó mạnh mẽ xông vào.

Nhưng nghĩ đến mấy đệ tử Kỷ Linh Hàm kia vẫn còn ở bên trong.

Ngộ nhỡ Băng Nguyên cốc đối xử với các nàng rất tốt, vậy mình giết người thì

hơi không tử tế.

Vì vậy chỉ có thể tạm thời bỏ quyết định này xuống.

“Cả hai con đường ta đều không chọn, nhưng ta vẫn muốn vào.”

“Không có con đường đó.”

Vân Soa tôn giả còn không biết vừa nãy mình suýt nữa đã chết.

“Vậy sao? Vậy ngươi quay về đi!”

Thành Ca mau chóng vẫy tay tạm biệt hắn, làm như rất vội vàng.

Vân Soa tôn giả tỏ vẻ đời này chưa từng gặp ai có phong cách này.

Sao, ngươi còn chê ta đứng ở đây rất thừa thải phải không?

Lại còn đuổi ta?

Ta chính là người của Băng Nguyên cốc!

Băng Nguyên cốc!

Ngươi có biết ngươi bỏ lỡ điều gì không?

Thật đúng là không biết điều!

“Đây chính là tự ngươi lựa chọn!”

Hắn nghiến răng, cũng mất đi một chút kiên nhẫn cuối cùng.

Quay người, trở về bên trong cánh cửa.

Sau đó cánh cửa kia chậm rãi biến mất trong hư không.

Nhìn thấy cảnh này, không biết bao nhiêu người phía dưới thở dài và kêu khóc.

Mặc dù bọn họ không thể vào được, nhưng nhìn thấy Khương Thành cũng

không vào được, vẫn cảm thấy thật đáng tiếc.

Một cơ hội tốt như vậy!

Lại vứt bỏ không không?

Rốt cuộc người này nghĩ thế nào?

Một đám cao thủ Băng Cung do Quý Thương dẫn đầu ngược lại bật cười thành

tiếng.

“Đây đúng là tự tạo nghiệp, không thể sống mà!”

“Đúng vậy, còn lo rằng hắn sẽ tiến vào Băng Nguyên cốc, kết quả tự hắn đẩy cơ

hội đi.”

“Nếu thật sự vào bên trong, chúng ta đúng là không có cách nào bắt hắn.”

Hiện tại Khương Thành chưa tiến vào, trừ khi cả đời này hắn đứng ở Khu vực

Trống này, nếu không thì hắn sớm muộn gì cũng bị Băng Cung bao vây.

Nhìn cánh cửa biến mất, Thành Ca lắc đầu, quay trở lại bên dưới một lần nữa.

Gặp phải ánh mắt khó hiểu của mọi người, gương mặt Thành Ca không hề có

chút chán nản hay mất mát nào.

Ngược lại đầy mừng thầm.

Bởi vì, hắn sắp sẽ làm bậy.

Lý do để Vân Soa tôn giả đi, chính là không muốn bị “giám thị” nhìn thấy mà

thôi.

Còn những người bên ngoài này, thì không có gì đáng kể, dù sao bọn họ cũng

không có cách nào chuyển lời vào bên trong.

“Ha ha, rất cảm ơn sự cổ vũ của các vị Băng giới!”

Hắn còn tươi cười chắp tay với mọi người.

“Ca sẽ lập tức đi Băng Nguyên cốc, lần gặp mặt sau cũng không biết là khi

nào.”

“Nếu các ngươi nhớ nhung, thì hãy chụp thêm ảnh đi, có lẽ tương lai sẽ không

có cơ hội gặp lại ca nữa!”

Trong lòng mọi người nói ngươi vừa mới bỏ qua mất một cơ hội trời ban, đây là

vui mừng vì cái gì?

Chẳng lẽ mạch não của ngươi không giống với bọn ta sao?

Quý Thương thật sự không nhìn nổi hắn huênh hoang như vậy, không nhịn được

làm cụt hứng.

“Hừ hừ, thật là nói khoác mà không biết ngượng!”

“Ngươi tưởng rằng Băng Nguyên cốc là nơi có thể tùy tiện bị trêu chọc sao?”

“Sau một đợt náo động như vậy, cho dù sau này ngươi có leo lên đỉnh một lần

nữa, đại môn nơi đó cũng sẽ không rộng mở cho ngươi.”

Cao thủ khác của Băng Cung cũng phụ họa theo.

“Đúng vậy, ngươi vĩnh viễn cũng không có cơ hội!”

“Tuy rằng bọn ta tạm thời không thể leo lên đỉnh, nhưng dù sao vẫn còn một cơ

hội, ngươi hoàn toàn không có!”

“Ha ha ha, có lẽ ngươi vẫn chưa biết được mình đã bỏ lỡ điều gì.”

“Nói thật cho ngươi biết, Băng Nguyên Cốc chính là cơ duyên lớn nhất của

Băng giới, không gì có thể sánh bằng!”

Bọn họ vẫn muốn nhìn thấy biểu cảm hối hận không thôi của Thành Ca.

Nhưng mà đương nhiên phải thất vọng rồi.

Chẳng những Ca không phản bác, ngược lại còn gật đầu liên tục tỏ vẻ đồng ý.

“Các ngươi nói rất đúng, xem ra ta thật sự phải đi vào một lần.”

Trong lòng Quý Thương nói ngươi đi vào bằng đầu chắc.

Ngay sau đó liền nhìn thấy Thành Ca chậm rãi bay lên.

“Ngươi muốn làm gì?”

Thành Ca ngoảnh lại nhìn hắn với vẻ mặt giống như đang nhìn tên ngốc.

“Ngươi nói xem?”

“Nếu thang băng không mở cửa, vậy thì trực tiếp xông vào thôi!”

“Ngươi chỉ có chút hiểu biết ấy thôi sao? Ngay cả con đường này cũng không

nghĩ ra?”

Quý Thương bị hắn xem thường suýt nữa thì chửi ầm lên.

Ngươi còn châm biếm ta không có hiểu biết?

Đương nhiên ta biết có con đường này, nhưng quan trọng con đường này là

đường chết đấy được không?

Muốn vào Băng Nguyên cốc tổng cộng có ba con đường, hoặc là lấy được

Thông Thiên Phù của Băng Cực Thiên Tôn, hoặc là trèo thang băng để vào cửa,

hoặc là mạnh mẽ xông thẳng vào.

Mà con đường cuối cùng, đã sớm bị chứng minh là đường chết.

Trong lịch sử đã từng có vô số người thử qua, ngoại trừ Băng Cực Thiên Tôn

đầu tiên, không một ai có thể thành công.

Là Băng nhãn ở vùng cốt lõi của Băng giới, hơi thở căn nguyên ở nơi này quá

mạnh mẽ.

Người bình thường hoàn toàn không chịu nổi, đi vào sẽ bị căn nguyên nuốt

chửng, Đế Cảnh bát trọng cũng không ngoại lệ.

Hắn đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng ngay sau đó lại vội vàng

nuốt lại lời nói.

Tự người này muốn tìm chết, không phải rất tốt sao?

Mình cần gì phải lôi kéo hắn?

Vì vậy chẳng những hắn không ngăn cản, ngược lại bí mật truyền âm cảnh cáo

mọi người ở đây, không được hé răng, không được ngăn cản.

Nếu không sau này Băng Cung sẽ luận tội thông đồng với địch!

Bản thân hắn lại nặn ra vẻ tươi cười, cố tình khuyến khích.

“Ồ vậy sao? Vậy bổn tọa phải mỏi mắt mong chờ!”

Những cao thủ khác của Băng Cung cũng đều bắt chước.

Giả bộ dáng vẻ rất khâm phục Thành Ca.

“Ồ! Ngươi lại có thể xông thẳng qua?”

“Quá lợi hại nhỉ?”

“Không ngờ được vậy mà còn một đường như vậy, ngươi thật sự có một phát

hiện to lớn!”

Bọn họ vẫn cảm thấy, có lẽ là bởi tên này đến từ dị giới, không biết sự nguy

hiểm trong đó.

Cho nên mới đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.

“Thất lễ thất lễ, lợi hại lợi hại!”

“Vậy ngươi có thể tạo nên lịch sử rồi, há chẳng phải là muốn bỏ xa bọn ta ở

phía sau sao?”

“Nếu ngươi làm được kỳ tích này, toàn thể Băng Cung bọn ta hoàn toàn chịu

thua!”

“Từ nay về sau chỉ cần nhìn thấy ngươi, chắc chắn bọns ta sẽ cung kính khom

lưng hành lễ, hô chào tiền bối!”

Vẻ mặt của vô số tên tu sĩ khác ở đây sụp đổ.

Các ngươi cũng xấu xa quá rồi đấy?

Đây rõ ràng là đường chết, còn nói chịu thua cái gì, người cũng đã chết, còn

phục cái quá gì?

Đây là xúi giục người ta vào chỗ chết!

Trong lòng Thành Ca nói các ngươi đúng là lừa ta giống như lừa trẻ con ba tuổi,

Ca biết đi vào sẽ chết.

Nhưng mà có hack trên người, hắn không hề sợ hãi.

“Vậy các ngươi hãy trừng to mắt chó nhìn ca biểu diễn thật tốt!”

Quý Thương suýt nữa bị hắn chọc tức hộc máu.

Biểu diễn cái đầu ngươi!

Ngươi mắng ai?

Thế nhưng để xúi giục tên này đi tìm chết, hắn cũng không phản bác được.

Chỉ có thể tiếp tục giữ nguyên vẻ tươi cười vặn vẹo, liên tục vẫy tay từ biệt.

Đi đi, đi đi…

Nhìn thấy Thành Ca sắp bước vào, sự vui sướng của đám người này sắp lao ra

khỏi cổ họng, kết quả Thành Ca lại dừng lại và quay đầu lại.

“Đúng rồi, những gì các ngươi vừa nói chính là sự thật?”

Khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười tinh quái: “Chỉ cần ta có thể xông vào như

vậy, sau này các ngươi gặp ta sẽ khom người hành lễ, hô chào tiền bối?”

Vẻ mặt Quý Thương cứng lại, hô cái lông, bọn ta chỉ ước băm ngươi thành trăm

mảnh.

Nhưng mà nghĩ rằng ngươi cũng không có cách nào để sống sót quay về, không

sao cả!

“Đúng vậy đúng vậy, bọn ta nói lời giữ lời!”

“Nhiều người làm chứng như vậy, Băng Cung bọn ta sao có thể lật lọng?”

Quý Thương lại xúc động thề: “Nếu bọn ta đổi ý, vậy toàn thể Băng Cung

không chết tử tế được!”

Mọi người vỗ ngực bảo đảm.
Bình Luận (0)
Comment