Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 955

Lúc này trong Băng Nguyên cốc, toàn thể Băng Tiên giáo bắt đầu hành động,

rất nhanh đã tập hợp tất cả mọi người lại.

Cho dù là những người nhàn rỗi không vướng bận gì đến thế sự như Trọng Bi

tôn giả,Vân Soa tôn giả, hay là đám người Thành Ca, Kỷ Linh Hàm, tất cả đều

bị triệu tập lại với nhau.

“Anh Diễm, các ngươi lại muốn làm gì vậy?”

Tả Mạch tôn giả cau chặt mày, Phong Lẫm tôn giả trực tiếp trách mắng: “Băng

Tiên giáo các ngươi có thể an phận một chút được không?”

“Đúng vậy, các ngươi đi đường có tiền đồ thênh thang của các ngươi, bọn ta đi

đường gian nan của bọn ta, nước sông không phạm nước giếng.”

“Đừng làm chậm trễ việc tu luyện của bọn ta.”

Nhóm người phân tán như bọn hắn, không có hứng thú với việc kéo bè kéo

cánh.

Nếu đổi thành thường ngày, mấy người tôn giả của Băng Tiên giáo cũng xem

như không có liên quan gì đến nhau, hai bên xem như đối phương không hề tồn

tại.

Dù sao thì thực lực của nhóm người phân tán này cũng cự kỳ mạnh mẽ.

Nhưng lần này thì khác.

“Vân Soa, Phong Lẫm, Trọng Bi, Tả Mạch… Các ngươi nên đưa ra lựa chọn

đi.”

“Hôm nay chính là thời gian của tối hậu thư!”

“Các ngươi sẽ ảnh hưởng đến việc bọn ta thống nhất toàn bộ Băng giới sau này,

không thể bỏ mặc được.”

Sau này Băng Tiên giáo muốn thống nhất toàn bộ Băng giới, mang Băng cung

và các vực chủ, lãnh chúa thuộc hạ đi chinh phục mọi nơi, giành lãnh thổ giành

tài nguyên với các chân giới khác.

Lúc này, trong lãnh thổ vẫn còn một nhóm thế lực nhàn hạ không quan tâm thế

sự có thể chống đối lại Băng Tiên giáo.

Đấy gọi là chuyện gì?

Sự tồn tại của nhóm người này sẽ khiến cho danh tiếng của Băng Tiên giáo

giảm mạnh, cũng khiến cho bọn hắn như hóc xương cá, đứng ngồi không yên.

Cho dù các ngươi không tranh chiến với thế giới cũng không được!

Vì vậy, Băng Tiên giáo dự định thừa cơ hội hiện tại để sớm giải quyết nhóm

người mà bọn hắn cho là “Tai họa ngầm” này.

“Băng giới chỉ có thể có một tiếng nói!”

Anh Diễm tôn giả lạnh mặt hét lớn: “Hoặc là các ngươi gia nhập Băng Tiên

giáo bọn ta, hoặc là chết!”

Lời nói của hắn vừa dứt, hơn ba trăm tên cao thủ của Băng Tiên giới trong đó

bao gồm Thiên Hồng tôn giả, Lũy Nguyên tôn giả bắt đầu phân chia ra.

Giống như đã từng tự diễn tập vô số lần mà bao vây toàn bộ hơn một người ở

giữa lại.

Cảnh này, đừng nói đến bọn người Vân Soa, đến cả Thành Ca cũng phải vô

cùng kinh ngạc.

Băng Tiên giáo muốn giết hết nhóm người này, tự mình cũng sẽ thương vong

nghiêm trọng, căn bản không hề đáng mà?

Hơn nữa, trong Băng Nguyên cốc này còn có sự tồn tại của Băng Cực Thiên

Tôn.

Bọn hắn như vậy là bị điên rồi hả?

Quả nhiên, bọn người Văn Soa kia thấy được cảnh này đã cùng nhau sử dụng

chân khí ngũ giai!

Lực Băng cuồn cuộn toàn thân, dưới sự che chở của căn nguyên giống như sức

mạnh hủy diệt thế giới.

Trong chớp mắt, tất cả đều đã sẵn sàng chiến đấu.

Cũng chính ở bên trong Băng Nguyên cốc, nếu như ở bên ngoài mà đám người

này lại bắt đầu đánh nhau, sợ rằng sẽ hủy diệt tất cả Băng giới trừ căn nguyên

ra.

“Băng Tiên giáo các ngươi có thể thử!”

“Muốn bọn ta gia nhập, không có cửa đâu!”

“Vốn dĩ lão phu không có một chút cảm giác nào đối với Băng Tiên giáo các

ngươi, nhưng điệu bộ của các ngươi bây giờ, thật là tăng thêm phần chán ghét!”

“Anh Diễm, ngươi có thể thử xem!”

“Cho dù người của các ngươi nhiều thì làm sao, còn có Băng Cực Thiên Tôn

làm chủ cho bọn ta!”

Bọn người Vân Soa và Phong Lẫm không hề sợ hãi.

Mặc dù bọn hắn không có chút dã tâm nào, nhưng có thể luyện đến cảnh giới

này, đâu có đơn giản như vậy?

Làm sao có thể tùy tiện khuất phục trước người khác?

“Băng Cực Thiên Tôn?”

Bọn người Anh Diễm và Thiên Hồng nhìn nhau một cái sau đó ngước mặt cười

lớn.

“Ha ha ha ha…”

“Các ngươi lại còn trông chờ vào lão già đó?”

“Câm miệng!”

Phong Lẫm và Tả Mạch đồng thời tức giận hét lớn.

“Các ngươi dám bất kính với lão nhân gia như hắn?”

Với tư cách là một trong năm trăm người đầu tiên được chọn vào năm đó, mặc

dù bọn hắn chưa từng nhận được sự chỉ bảo của Băng Cực Thiên Tôn, nhưng

trong lòng đã xem hắn như sư tôn của mình.

Bọn người Anh Diễm tôn giả kia gọi Băng Cực Thiên Tôn là lão già, điều đó

xem như đã chạm vào điều cấm kỵ của bọn hắn.

“Bất kính?”

Lũy Nguyên tôn giả chế nhạo: “Hắn đã không còn lối thoát rồi, sắp chết không

thấy xác rồi, còn bất kính với không bất kính cái gì?”

“Các ngươi nói cái gì?”

Sắc mặt đám người Vân Soa thay đổi, có chút linh cảm không được tốt lắm.

Và lúc đó, Minh Quyết Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện ở giữa sân.

“Băng Cực Thiên Tôn đã chết rồi.” Mặt hắn không có biểu cảm nói.

“Bây giờ Băng Nguyên cốc, đã là do ta quyết định.”

Lời này vừa nói ra, đừng nói đến đám người Vân Soa và Phong Lẫm, đến cả

hơn ba trăm tên thuộc hạ của Băng Tiên giáo bên trong, đa số các Đế cảnh bát

trọng cũng trở nên kinh ngạc.

Bởi vì bọn hắn cũng vừa mới nhận được tin tức.

Mà tin tức này thật sự quá lớn.

“Cái gì?”

Các tôn giả như Vân Soa và Tả Mạch, Phong Lẫm suýt chút nữa phát điên tại

chỗ.

“Băng Cực Thiên Tôn chết rồi?”

“Không thể nào!”

“Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”

“Không thể nào?”

Minh Quyết cười mỉa mai: “Vậy các ngươi bảo hắn xuất hiện đi, xem xem hắn

còn có thể đến đây để ngăn cản ta?”

Tâm trạng của Vân Soa sắp sụp đổ rồi, hắn lạnh lùng thét lớn: “Minh Quyết, rốt

cuộc tên nghịch tặc ngươi đã làm gì rồi?”

“Chỉ dựa vào ngươi cũng có thể địch lại lão nhân gia như hắn?”

“Ta không tin!”

Bị hơn một trăm người bao vây, khi trước mặt có hơn ba trăm người nhưng hắn

vẫn có thể bình tĩnh như thường.

Mà bây giờ, nghe về cái chết của Băng Cực Thiên Tôn, giống như bầu trời đang

sập xuống, ngay lập tức hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

Bởi vì đó là Băng Cực Thiên Tôn.

Dùng sức của riêng mình để thay đổi Băng giới, Băng Cực Thiên Tôn được vô

số người xem như thần linh.

Lão nhân gia như hắn… làm sao có thể chết được?

Miệng thì nói là không tin, nhưng trong lòng thì không thể không tin.

Đã xảy ra chuyện lớn như vậy rồi, lão nhân gia như hắn vẫn chưa hề ra sân, kết

cục kia có thể tưởng tượng ra được.

Trên mặt của Minh Quyết không có chút biểu cảm nào.

Nhìn hơn một trăm người gục đổ tại chỗ kia, sâu trong đôi mắt của hắn cũng

hiện lên một sự cô đơn.

“Nếu như có thể, ta tuyệt đối sẽ không làm như vậy…”

“Nhưng rất đáng tiếc, đối diện với tình hình rối loạn của ba ngàn chân giới

trong thời gian sắp tới, ta không còn lựa chọn nào khác.”

“Sức mạnh của Băng giới… Không thể phân tán dù chỉ một chút!”

“Ta rất tôn trọng lão nhân gia như hắn, nhưng quan niệm của hắn, không thích

hợp với tình hình rối loạn trong thời gian sắp đến,”

Uy danh của Băng Cực Thiên Tôn quá cao.

Nếu như hắn còn sống.

Vậy sau này hắn chỉ cần đứng đó nói một tiếng “Rút khỏi Băng Tiên giáo”, sợ

rằng trên dưới Băng giới sẽ có vô số người xem Băng Tiên giáo như tà môn ma

đạo.

Thậm chí hắn không cần làm gì cũng sẽ có vô số người đi hành hương tự phát.

Đây là cảnh mà Minh Quyết Thiên Tôn không có cách nào chịu đựng được.

“Tên điên!”

Bọn người Vân Soa sớm đã đỏ mắt.

“Tên điên nhà ngươi!”

“Quên nguồn quên gốc, dối gạt sư phụ tiêu diệt tổ tiên, kẻ phản bội ngươi!”

“Ta giết chết ngươi tên tặc tử!”

Giây tiếp theo, ôm theo sự phẫn nộ và oán hận tột cùng, các vị tôn giả không

màng tất cả đánh về phía Minh Quyết Thiên Tôn.

Tuy nhiên, đó chỉ là uổng công mà thôi.

Bọn hắn là tôn giả còn Minh Quyết là Thiên Tôn.

Thiên Tôn có một tia căn nguyên thuộc về riêng mình.

Đối diện với sự vây đánh của bọn hắn, Minh Quyết sử dụng một tia căn nguyên

kia.

Trong không trung, có thể nhìn thấy một vài hoa băng đang chầm chậm tung

bay ở phía trước.

Những hoa băng đó nhìn rất bình thường không có gì kỳ lạ, rất yếu ớt, rất nhỏ

bé.

Còn ở phía đối diện của nó, các vị tôn giả cứ vung ra từng đợt công kích hủy

thiên diệt địa.

Mỗi một đợt đều ẩn chứa uy năng bất tận, biến hóa vô tận!

Sự tương phản của hai người đã chênh lệch đến cực điểm.

Trước bầu trời sao mênh mông do quy tắc băng kia tạo nên, một chút hoa băng

thật sự quá tầm thường
Bình Luận (0)
Comment