Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng

Chương 958

Vào lúc bọn hắn đang bàn luận sôi nổi, Thành Ca cũng nghe thấy tiếng hệ thống

nhắc nhở như mong muốn.

“Ting! Kí chủ bị giết, hiện đang kiểm tra thực lực kẻ thù, sắp xếp phương án hồi

sinh!”

“Ting! Kí chủ có một lần cơ hội sử dụng vòng lặp thời gian!”

“Ting! Kí chủ hồi sinh!”

Vòng lặp thời gian là gì vậy?

Bảo bối của quy tắc thời gian hả?

Vừa sống lại hắn đã vội vã mở tàng hình, trước tiên nghiên cứu kỹ năng kia một

chút.

Xem xét kỹ lưỡng sách hướng dẫn sử dụng của “Vũ khí làm màu mới”.

Xuất hiện trước mặt hắn là một vòng tròn trắng tinh.

Chỉ có điều, vòng tròn kia có chút to quá mức, tưởng chừng giống như một cái

mặt trăng rỗng ruột.

“Hóa ra thật sự là quay ngược thời gian?”

“Cái này thì có cái gì nghiêm trọng đâu?”

“Vốn dĩ anh cũng có kỹ năng này rồi mà.”

Đối với phương án hồi sinh lần này của hệ thống, hắn rất không hài lòng.

Hắn vốn biết đảo ngược thời gian.

Chỉ có điều cảnh giới của những người xung quanh càng cao, cái giá phải trả

của việc đảo ngược cũng càng nhiều.

Hắn luôn luôn tiết kiệm công đức và điểm tiên nguyên, trừ khi vì muốn làm

màu, nếu không sẽ rất ít khi mở ra kỹ năng này.

Nhưng mà nỗi thất vọng của hắn cũng chỉ kéo dài một khoảng thời gian ngắn

ngủi.

Bởi vì tiếp theo hắn đã có thể nhìn rõ các giai đoạn dày đặc trên bề mặt của

vòng tròn.

Nhìn kỹ hơn, mỗi một giai đoạn đại diện cho một trăm nghìn năm.

Trong nháy mắt nhìn đến phần cuối, vòng tròn này lại có thể quay ngược đến

một nghìn tỷ năm trước…

“Đệch mợ, một nghìn tỷ năm trước có lẽ những chân giới này còn chưa tồn tại

đâu nhỉ?”

Ca đây cũng bị kinh ngạc rồi.

Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ được chỗ lợi hại của vòng lặp thời gian này là ở đâu

rồi.

Đổi thành kỹ năng đảo ngược thời gian kia của bản thân hắn, cho dù chỉ là đảo

ngược về một trăm năm trước, số lượng tiên nguyên điểm bị tiêu hao nhiều như

biển cũng đủ khiến hắn phải phá sản.

Mà chỉ đảo ngược về một trăm năm trước, người hắn đánh không lại vẫn sẽ

đánh không lại.

Một chút ý nghĩa cũng không có.

Nhưng vòng lặp thời gian này thì khác như vậy…

Sau khi hiểu được cách sử dụng hắn mới giải trừ tàng hình.

Ca đây hoàn toàn không có nghĩ cách thừa cơ hội tàng hình để đánh lén người

khác.

“Ngươi lại còn chưa chết?”

Nhìn thấy hắn lại vui vẻ thoải mái xuất hiện trong sân, tất cả mọi người đều có

chút hoài nghi cuộc đời.

Dưới loại công kích tập trung vừa rồi, cho dù là Băng Cực Thiên Tôn cũng sẽ

chết không sót lại chút gì rồi chứ?

Kết quả Thành Ca này không những không chết mà còn không phát hiện chút

thương tích nào.

“Cái gì?”

Hàm dưới của đám người Anh Diễm tôn giả và Lũy Nguyên tôn giả ở đối diện

suýt chút nữa bị kinh ngạc mà rơi ra ngoài.

“Tại sao có thể như vậy?”

“Vậy mà giết không chết?”

Vào lúc này, đến cả Minh Quyết Thiên Tôn cũng có chút như bị đánh bại.

Lần đầu tiên hắn nghi ngờ bản thân không biết có phải bị trúng tà rồi hay

không.

Tại sao lại chạm phải một thứ kỳ dị như vậy.

Thần hồn giết không chết, căn nguyên giết không chết, vây đánh vẫn không thể

giết chết được.

Đổi thành bất cứ một người nào khác cứ năm lần bảy lượt gặp phải loại tình

trạng như thế này chắc chắn đều sẽ nảy sinh cảm giác nghi ngờ bản thân.

Con mẹ nó đây là tình huống gì vậy?

“Chuyện làm sao làm được vậy?”

“Cũng quá là thần kỳ rồi đúng không?”

Bọn người Phong Lẫm tôn giả và Vân Soa tôn giả vô cùng khó hiểu như nhau.

Cung quân sư đã hoàn toàn rơi vào trong thế đờ đẫn.

Nàng lại một lần nhớ lại câu nói kia của Thành Ca – hắn đã vô địch trên thế giới

này.

Cho dù câu nói đó nghe có vẻ hoang đường, nhưng bây giờ Cung Tình đã

không thể không tin.

Bởi vì thật sự chỉ có lời giải thích đó.

Trên sân chỉ có vài khuôn mặt bình tĩnh chính là Kỷ Linh Hàm, Chung Ly

Khuyết bốn đệ tử của Phi Tiên môn.

Bọn nàng sớm đã quen rồi.

Cho dù không biết cụ thể là làm sao lại làm được như vậy.

Nhưng khi Khương chưởng môn đột nhiên tan biến một lúc ở bước đường cùng,

sau đó tình cảnh lại một lần vào sân đại sát tứ phương, bọn nàng đã thấy qua rất

nhiều lần rồi.

Đấy không phải là hoạt động thường thấy của lão nhân gia hắn hay sao?

Bọn nàng một chút cũng không lo lắng.

Loại tiết tấu này, loại mùi vị này, bọn nàng đã vài triệu năm rồi không thể hiểu

được, thậm chí cũng có chút nhớ nhung.

“Các ngươi như vậy là không được đâu.”

Thành Ca thất vọng lắc lắc đầu, hắn vừa được sống lại, rất thông thạo nhập vào

khuôn mẫu làm màu.

“Ta đã cho các ngươi ba cơ hội rồi.”

Hắn nói giống như nhường các ngươi đánh trước ba chiêu vậy.

“Còn nghĩ rằng các ngươi có thể cho ta một chút bất ngờ, cho dù một chút xíu

thôi cũng được, cho ta nếm thử mùi vị tổn thương đã lâu lắm rồi không gặp.”

“Kết quả là các ngươi bận đến nửa ngày trời, đến cả một sợi tóc của ta cũng

không tổn thương nổi?”

“Chỉ với chút đạo hạnh đó của các ngươi, còn thành lập môn phái cái gì nữa, về

nhà gánh phân là được rồi!”

Lời này nói đến mức đám cao thủ của Băng Tiên giáo suýt chút nữa nổ tung tại

chỗ, đến cả bọn người Vân Soa cũng có chút muốn oán giận luôn hắn.

Ngươi cũng thật biết khinh người nhỉ?

Hắn nói cứ giống như là sự thật, vốn dĩ không thể hận được.

Điều này thật đáng giận.

“Ta không tin là thật sự không thể giết chết ngươi!”

Minh Quyết Thiên Tôn buộc tâm trạng của mình phải một lần nữa bình tĩnh trở

lại.

Cho dù chuyện này quá mức kỳ lạ nhưng tâm thế của hắn vẫn không hề sụp đổ.

Trước mắt hắn vẫn chưa thua.

Hắn chưa tổn hại đến một cọng lông của Thành Ca, Thành Ca cũng chưa tổn hại

đến hắn, không phải sao?

Băng kiếm của hắn chậm rãi giương cao lên.

Tiên lực toàn thân nhanh chóng dâng trào giống như sao nổ, từng đường quy tắc

băng đan xen ngang dọc với nhau, gần như muốn phá vỡ ngăn trở tại Băng

Nguyên cốc.

Thậm chí cùng với hơi thở căn nguyên ở bên ngoài phạm vi phát sinh đụng

chạm dữ dội.

Khiến cho toàn bộ Băng Nguyên cốc đều trở nên bất ổn.

Sắc mặt Vân Soa và Phong Lẫm đều nghiêm trọng.

Trận công kích này nếu như đổi lại là bọn hắn, sợ rằng cũng rất khó để tiếp

nhận.

Đối diện với loại công kích như vậy, Thành Ca quyết định sử dụng vòng lặp

thời gian.

Khi hắn chạm xuống khởi động, tất cả mọi thứ tại đó đều trở nên ngưng đọng.

Cho dù là Minh Quyết hay là Vân Soa, thậm chí là tất cả mọi người đến cả ý

niệm cũng đều ngừng lại.

Và trước mặt Thành Ca xuất hiện một loạt mục tiêu để lựa chọn.

“Thì ra vòng lặp thời gian này còn có thể lựa chọn mục tiêu?”

Bởi vì chỉ có cơ hội sử dụng một lần nên hắn cũng không dám lơ là, trực tiếp

khoanh vùng tất cả mọi người trừ Phi Tiên môn và Cung Tình ra vào trong

phạm vi quay ngược.

Sau khi chọn xong thì xuất hiện thêm một bước tiếp theo – lựa chọn giai đoạn.

Thành Ca có hơi suy tư một chút, cuối cùng quyết định giai đoạn ở một trăm tỷ

năm trước.

Vòng lặp thời gian xoay vòng, sau đó dần dần biến mất trong vô hình.

Đạo cụ hệ thống này đã hoàn thành sứ mạng, sau này chỉ có thể xem biểu hiện

của Khương chưởng môn.

Tất cả mọi thứ bất động ở bên ngoài lại trở nên chuyển động một lần nữa.

Biến động hủy thiên diệt địa dần dần tan biến, một nhát kiếm nhanh chóng

chém đến trước mặt.

Chỉ với một kiếm này, đối với Khương Thành vào lúc này mà nói chậm không

thể tin được.

Hắn nâng tay vung áo, đảo ngược nhát kiếm kia trở về.

Một bóng người cao cao bay đến, giống như có muôn vàn đạn pháo rơi lên tòa

Băng sơn ở nơi xa phía sau sơn cốc.

Ầm!

Băng sơn chấn động, bị phá vỡ ra một lỗ hổng lớn.

Ở sâu trong lỗ hổng đó, sắc mặt Minh Quyết Thiên Tôn không còn chút máu,

miệng ho ra máu tươi, vô cùng yếu ớt.

Sự tồn tại của vị này mạnh hơn Đế cảnh cửu trọng rất nhiều, vậy mà lại dễ dàng

bị trọng thương như vậy, giống như con ruồi bị đánh bay.

“Không thể nào!”

“Chuyện này không thể nào!”

Những học trò còn lại của Băng Tiên giáo do Anh Diễm đứng đầu, tâm trạng

của tất cả đều sụp đổ ngay tại chỗ.

Cảnh tượng này, bọn hắn nhất quyết không dám tin.

Nhưng mà thứ càng khiến bọn hắn sụp đổ hơn nữa vẫn còn đang ở phía sau.

“Tại sao ta lại yếu như vậy?”

“Tiên lực của ta đâu rồi?”

“Thần hồn của ta, quy tắc băng của ta tại sao lại hạ xuống đến mức này…”

Sắc mặt từng người bọn hắn đều kinh sợ, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.

Mà đâu phải chỉ có bọn hắn?

Những người cũng trở nên vô cùng yếu kém còn có đám người Vân Soa và

Phong Lẫm.
Bình Luận (0)
Comment