Tô Thiển Thiển không hề nhường bước: "Tôi tìm anh Diệp Huyền, thì sao? Cô là gì của anh ấy?"
"Chuyện này…"
Giang Phiêu Phiêu nghẹn lời.
Cô ta là gì của Diệp Huyền?
Hai người chỉ gặp nhau một lần lúc xem mắt, tổng cộng không quá 5 phút, vừa nãy cô ta còn chạy tới mỉa mai Diệp Huyền nữa.
Mà Tô Thiển Thiển nhìn có vẻ vô cùng thanh thuần này, lại rất thắm thiết với Diệp Huyền.
Chuyện này…
"Tôi là bạn gái anh ấy!"
Giang Phiêu Phiêu gào lên, cưỡng ép nói Diệp Huyền là bạn trai mình.
Diệp Huyền: "???"
Meo meo meo?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Sao mình không biết chuyện này?
"Cái gì?"
Tô Thiển Thiển giật nảy mình, nhưng nhìn vẻ mặt sững sờ của Diệp Huyền, cô không hề tin, còn chống nạnh nói: "Hừ! Sao anh Diệp Huyền lại thích một người ngang ngược như cô được?"
"Cô nói ai ngang ngược?"
Giang Phiêu Phiêu nổi giận.
Hai cô gái tranh chấp.
Lúc này, một người đàn ông đi tới.
"Giang Phiêu Phiêu, không phải em hẹn gặp anh à? Sao lại chạy tới đây?"
Thì ra, hắn chính là bạn trai của Giang Phiêu Phiêu.
Lúc Giang Phiêu Phiêu cao giọng nói “Diệp Huyền là bạn trai tôi!” liền nhìn thấy bạn trai mình đi tới. Cô ta lập tức trợn mắt.
Không xui xẻo như vậy chứ
Hình như hôm nay mình ra ngoài không xem hoàng lịch thì phải?
Mới ra đường liền nhận siêu xe là của bạn trai mình, kết quả là chủ xe tới…
Vừa nhìn trúng Diệp Huyền, nhận hắn là bạn trai thì thì bạn trai thật bước tới...
Sao lại thê thảm vậy?
Giang Phiêu Phiêu muốn khóc.
Lúc này, bạn trai Giang Phiêu Phiêu nổi giận đùng đùng.
Hắn đi từ xa đến, nhìn thấy Giang Phiêu Phiêu kéo một người đàn ông bên đường, còn kêu to “Đây là bạn trai tôi”, hơn nữa có vẻ còn đang tranh nhau với một cô bé khác.
Quan trọng là, người đàn ông đó không phải hắn!
Vậy hắn là gì?
Lốp xe dự phòng sao?!
Ánh mắt bạn trai phun lửa, lòng muốn giết người, khí thế hùng hổ lao đến.
"Giang Phiêu Phiêu, đồ đê tiện!"
"Còn cái thằng kia nữa, tao sẽ cho mày biết mặt!"
Nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Huyền, hắn liền giật mình!
"Diệp tổng, là ngài sao?"
Thật trùng hợp, hắn chính là quản lý đã mang rượu lên cho Diệp Huyền ở nhà hàng Lệ Uyển!
Diệp Huyền kinh ngạc nhìn hắn: "A, là anh sao..."
Bạn trai cung kính nói: "Diệp tổng."
Giang Phiêu Phiêu không biết thân phận của vị Diệp tổng này, nhưng hắn rất rõ.
Tối hôm qua, lúc hắn đang trực ban thì đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại của tổng bộ.
Thì ra, thông qua hệ thống phân tích khuôn mặt, tổng bộ nhìn thấy Diệp Huyền vào nhà hàng của tập đoàn mình ăn cơm, vậy nên lập tức gọi điện thoại thông báo cho hắn.
Thế nên hắn mới có cơ hội nhìn thấy khuôn mặt của cổ đông lớn thứ ba này!
"Diệp tổng?"
Giờ Giang Phiêu Phiêu mới biết, Diệp Huyền không chỉ có một con siêu xe 9000 vạn…
Mà còn là tổng giám đốc tập đoàn của bạn trai mình?
Giang Phiêu Phiêu sững sờ.
Không đúng!
Giang Phiêu Phiêu cảm thấy có vấn đề!
"Sao anh ta có thể là Diệp tổng của tập đoàn các anh được? Rõ ràng nửa năm trước anh ta vẫn còn là một người thất nghiệp bình thường!"
"Bình thường?" Tên quản lý vô cùng thất vọng về bạn gái mình, cười lạnh nói: “Anh ta chắc chắn là cổ đông thứ ba của tập đoàn ẩm thực Lệ Uyển! Là phú hào mấy trăm triệu trẻ tuổi đấy! Sao cô lại biết anh ta? Còn la liếm nói anh ta là bạn trai cô?"
"Thật sao..." Giang Phiêu Phiêu cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
Diệp Huyển thật sự là phú hào trẻ tuổi, có tài sản mấy trăm triệu?
Hắn còn có xe thể thao quý báu như thế?
Mà mình…
Nửa năm trước, cô ta được hẹn xem mắt với phú hào này, đúng là còn may mắn hơn là trúng sổ xố!
Nếu lúc đó mình có thể nắm lấy cơ hội, cùng phú hào Diệp Huyền tạo nên một cuộc tình thì…
Chẳng phải giờ mình đã vô cùng giàu có ư?
Nhưng mình đã làm gì?
Mình giễu cợt người ta!
Mắt chó coi thường người khác.
Sắc mặt Giang Phiêu Phiêu lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ, hối hận, tức giận, phiền muộn, bao nhiêu cảm xúc xoắn lại với nhau.
Hối hận không kịp!!
Sao mình lại hành xử như vậy?
Không không!
Mình vẫn còn cơ hội!
Chỉ cần có thể bắt được Diệp Huyền, để hắn hồi tâm chuyển ý, chẳng phải mình vẫn có thể trở thành phu nhân nhà giàu sao?
Cô ta hét lên: "Diệp Huyền! Em sai rồi! Em quỳ xuống cầu xin anh quay lại được không?!"
Giang Phiêu Phiêu quỳ xuống.
Nam quản lý bên cạnh lạnh lùng nói: "Người ta đi lâu rồi! Cô quỳ không khí à?"
Giang Phiêu Phiêu ngẩng đầu, quả nhiên Diệp Huyền đã đạp xe ba bánh đi mất, Tô Thiển Thiển cũng không thấy đâu.
Giang Phiêu Phiêu: "••• "
"Ha ha..."
Khóe miệng quản lý giật giật, ánh mắt lạnh lùng: “Cuối cùng hôm nay tôi cũng nhìn rõ bộ mặt thật của cô. Không những hống hách, lại còn khinh thường Diệp tổng. Nếu cô đã muốn tìm người có tiền như thế thì chúng ta chia tay!"
Hắn quay đầu bước đi.
Giang Phiêu Phiêu quỳ liếm Diệp Huyền không thành, lại bị bạn trai chia tay. Cô ta hoảng hốt, đuổi theo: “Này, em không muốn chia tay. Anh cho em một cơ hội được không?"
Quản lý hất tay cô ta ra, hét lớn: “Sao cô không soi gương đi! Người như cô mà cũng mơ tưởng đến Diệp tổng? Đừng có mơ! Mình như thế nào, chẳng lẽ không tự nhận thức được sao? Đừng có làm phiền tôi nữa!"
Giang Phiêu Phiêu bị chửi vô cùng chật vật, tóc tai lung tung trong gió.
Gà bay trứng vỡ, mất cả chì lẫn chài!
Diệp Huyền không hề biết những chuyện sau đó, giờ hắn đang phải đi giao đồ chuyển phát nhanh.
Vừa rồi bạn trai Giang Phiêu Phiêu xông tới làm ầm ĩ với cô ta, Diệp Huyền liền nhân cơ hội rời đi.
Hắn không có thời gian lãng phí ở trên người Giang Phiêu Phiêu.
Còn Tô Thiển Thiển, Diệp Huyền nhận hoa của cô, sau đó đưa cô đến tiểu khu, trao đổi số Wechat, lúc này cô gái nhỏ mới hài lòng.
Nhưng sau khi trải qua cuộc chiến tranh đoạt Diệp Huyền với Giang Phiêu Phiêu, cô cũng ý thức được nguy hiểm.
Hừ, đến loại tiện nữ đó cũng dám để ý đến anh Diệp Huyền, muốn cướp với mình.
Không được, anh Diệp Huyền là của mình, của một mình mình.
Tô Thiển Thiển thầm hạ quyết tâm, phải tăng tốc, dù thế nào cũng phải nhanh chóng ngồi lên cái ghế bạn gái của Diệp Huyền mới được.