Tô Thiển Thiển múc một thìa bún thêm thịt viên, có cả nước cánh thơm nồng đưa đến miệng Diệp Huyền.
Trông như một cô vợ hiền lành.
"Ừm..." Diệp Huyền ăn một miếng, ánh mắt sáng lên.
"Không tệ!!" Diệp Huyền mơ màng giơ ngón tay cái lên.
Nhưng không cẩn thận cắn vào lưỡi.
"A!!"
Tô Thiển Thiển: "Sao vậy?"
Diệp Huyền đau đến mức không nói lên lời, phun ra, chỉ vào bàn cơm rồi chỉ vào miệng mình, sau đó phun ít máu đỏ lên đĩa…
Diệp Huyền cứ nghĩ là mình nói rất rõ ràng.
Ai ngờ!
Tô Thiển Thiển lại sợ hãi kêu to.
"Tất cả mọi người đừng ăn nữa, trong thức ăn có độc!!"
Phụt ~~
Diệp Huyền phun vào mặt nam sinh ở bàn bên cạnh.
Nam sinh: "..."
Mười mấy bàn thực khách đều nhìn sang, dừng đũa, thìa trong tay lại.
"Có độc?"
Có mờ mịt, có sợ hãi nghi ngờ.
Nhìn thức ăn trên bàn.
Nhất thời, mọi người không biết đó có phải sự thật không.
Lúc này, Diệp Huyền nhìn thấy quản lý cửa hàng ba phần giận, ba phần mờ mịt, bốn phần bối rối chạy đến trước bàn mình.
"Xin hỏi hai vị, đồ ăn có vấn đề gì ạ?"
Tô Thiển Thiển như một con thỏ nhỏ tức giận: “Các anh biết không, trong đồ ăn của các anh có… Ưm..."
Diệp Huyền vội vã che miệng mình lại, xin lỗi quản lý cửa hàng: “Không có gì đâu, nhầm thôi, nhầm thôi, tôi cắn phải lưỡi nên chảy chút máu, bạn gái tôi lại nghĩ là tôi trúng độc..."
Quản lý cửa hàng thở phào một hơi.
Lúc này, Diệp Huyền cảm thấy lòng bàn tay của mình bị Tô Thiển Thiển liếm nhẹ một cái..
Diệp Huyền: "..."
Nhìn sang Tô Thiển Thiển.
Em đúng là tiểu yêu tinh!!
Diệp Huyền đứng dậy, vô cùng áy náy nhìn những người khác:”Không có gì đâu, không có gì đâu, quấy rầy mọi người rồi, bữa này tôi mời, xin lỗi mọi người."
Mọi người lập tức vui mừng.
"Móa, ngưu bức!"
"Thổ hào!"
"A, đậy không phải vị soái ca toàn thân mấy trăm vạn sao?"
"Đúng là người có tiền."
Tô Thiển Thiển bụm mặt, vô cùng mất mặt, kéo áo Diệp Huyền: "Chúng ta mau tính tiền rồi đi thôi."
Diệp Huyền cảm thấy cũng đúng, nhanh chóng tính tiền, sau đó ra khỏi Mãn Việt Hiên.
Hai người lại đi chơi một lúc, đến 7 giờ tối mới kết thúc việc dạo phố.
Đến đến ga ra tầng ngầm, Diệp Huyền lái xe đưa Tô Thiển Thiển rời đi.
Ra khỏi nhà để xe, đi vào đường lớn, dòng xe rất đông đúc nên lái xe khá chậm.
Diệp Huyền nhàm chán, đánh giá cửa hàng hai bên dường và mọi người xung quanh.
"Ừm??"
Đột nhiên...
Hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
"Là Lưu Hoa?"
Diệp Huyền lái xe lên trước một chút, khoảng cách gần hơn, cuối cùng cũng thấy rõ, người đó đúng là Lưu Hoa.
Lưu Hoa là bạn cùng bàn của hắn hồi phổ thông, cùng chơi bóng rổ, quan hệ của hai người rất tốt.
Diệp Huyền dừng xe ở ven đường, hạ cửa sổ xe xuống, đang định chào hỏi Lưu Hoa.
Dù sao cũng từng là bạn học, tình cảm không tệ, Diệp Huyền cũng không phải là loại chó giàu sang thì quên người khác.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Huyền đột nhiên nhìn thấy một mỹ nữ uống say, nhào về phía Lưu Hoa.
Diệp Huyền: "???"
Hắn nhìn ra được, hình như quan hệ của Lưu Hoa và mỹ nữ này rất không bình thường.
Há há.
Không ngờ tên tiểu tử Lưu Hoa này cũng có bạn gái?
Có mỹ nữ ôm ấp yêu thương? Diễm phúc không tệ đâu.
Diệp Huyền không chào hỏi Lưu Hoa nữa mà tìm một chỗ đỗ xe tạm thời, dừng xe lại, hứng thú quan sát.
"Thế nào?" Tô Thiển Thiển hiếu kì hỏi.
"Anh nhìn thấy bạn hồi phổ thông." Diệp Huyền chỉ vào Lưu Hoa ở ven đường cách đó mấy mét.
Tô Thiển Thiển chỉ vào cô gái kia: "Đó là bạn gái hắn sao?"
Diệp Huyền: "Chắc vậy."
Lưu Hoa ngửi thấy mùi rượu trên người mỹ nữ, nhíu mày nói: “Sao uống say vậy? Sao lại tự hành hạ mình thế."
Mỹ nữ say khướt vui vẻ cười: "Họp lớp mà, vui mà, nên uống hơi nhiều."
Lưu Hoa bất đắc dĩ nói: "Vậy chúng ta về đi, em nghỉ ngơi nhiều một chút."
Mỹ nữ say không biết trời đất trăng sao gì, mơ mơ màng màng nói: "Em gọi Tích Tích, anh xem xem Tích Tích đến đâu rồi?"
Lưu Hoa cầm điện thoại của bạn gái, ấn mở, lại phát hiện điện thoại có mật khẩu: “Mật khẩu của em là gì?"
Mỹ nữ thuận miệng nói: "Sinh nhật anh."
Lưu Hoa nhập ngày sinh của mình vào, không đúng.
Lúc này, Diệp Huyền cũng phát hiện sắc mặt Lưu Hoa có chút không đúng…
Lưu Hoa: "Sinh nhật anh là ngày nào?"
Mỹ nữ say khướt, mắt say lờ đờ mê ly nói: "Đồ đần, sao đến sinh nhật của mình mà anh cũng không nhớ vậy, Nghiêm Thừa? Anh sinh ngày mùng 3, tháng 12, năm 96, anh xem em nhớ có đúng không?"
Lưu Hoa im lặng, nhập mật khẩu vào, đúng rồi.
Điện thoại mở.
Trên xe, Diệp Huyền thấy cảnh này, thở dài.
Một màn này, quá thảm rồi.
Bạn học Lưu Hoa vất vả lắm mới thích một nữ sinh, vậy mà trong lòng người ta lại có người khác.
Nếu không phải uống say, say rượu nói lời thật, thì sợ là Lưu Hoa vẫn không biết
Nhưng Lưu Hoa lại im lặng, hình như đang nghĩ xem nên làm gì tiếp.
Một lát sau, Lưu Hoa hỏi lại: "Số điện thoại của anh là bao nhiêu?"
Mỹ nữ ngồi xổm trên mặt đất, mơ mơ màng màng: "1375143..."
Lưu Hoa nhập số, trên màn hình hiện “Anh yêu”.
Diệp Huyền nhìn thấy rất rõ, lắc đầu.
Tô Thiển Thiển bên cạnh cũng nhìn ra quan hệ của Diệp Huyền và Lưu Hoa khá tốt, liền thấp giọng nói: “Cô bé này, chắc là yêu người khác rồi, cậu ta tên là Nghiêm Thừa, còn Lưu Hoa..."
"Ừm."
Diệp Huyền lắc lắc đầu nói: "Đây là chuyện của người trong cuộc, người ngoài không xen vào được. Chuyện tình yêu, không thể dùng đạo lý để xét đoán."
Lưu Hoa im lặng, gọi cho người có tên trong danh bạ là “Anh yêu” kia.
"Alo?"
"Nghiêm Thừa phải không? Tiểu Châu uống say rồi."
Giọng nói của Lưu Hoa rất nặng nề: "Ở số 85 đường Đại Mộc Thương… Cậu mau tới đón cô ấy đi.."
Lưu Hoa nói chuyện điện thoại xong, liền đưa điện thoại cho bạn gái đang ngồi xổm trên mặt đất, quay người rời đi.
Hắn không dám quay đầu, sợ mình không nhịn được rơi nước mắt.
"Anh không để ý chuyện em từng yêu ai, nhưng anh không thể chịu được chuyện em vẫn còn yêu người ta."
Diệp Huyền và Tô Thiển Thiển nhìn thấy rất cả mọi chuyện, vô cùng rõ ràng.