Diệp Huyền: "(╥╯^╰╥)!"
Hắn lau đuýt xong, đang định đứng lên ra ngoài giải thích rõ ràng thì lại nghe cô gái dưới lầu nói vô cùng dứt khoát: "Tiểu Lưu, theo tôi lên lầu! Lục soát!"
"Rõ!"
Tiếp đó liền nghe thấy mấy tiếng bước chân đi lên lầu hai.
Diệp Huyền cuống lên!
O(╯□╰)o!
Đột nhiên, cửa phòng vệ sinh bị người ta đá văng!
Một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc đồng phục cảnh sát hung dữ lao vào.
"Chỗ này nhất định có người!"
Sau đó…
Mỹ nữ cảnh sát và Diệp Huyền đang ngồi xổm trên bồn cầu trừng mắt nhìn nhau!
Diệp Huyền: "…"
Mỹ nữ cảnh sát: "…"
Mặt chị gái cảnh sát đỏ bừng, người run lên, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh, sao anh không mặc quần??"
Diệp Huyền bất lực trả lời: "Chị gái, phiền cô nhìn lại, rõ ràng tôi đang đi wc đó! Ai đi nhà xí mà còn mặc quần?"
Chị gái cảnh sát: "..."
Hình như hắn nói cũng có chút đạo lý.
"Hừ, bất kể thế nào, anh cũng đã bị tôi bắt được rồi! Mau tới đồn cảnh sát nhận xử lý!" Mỹ nữ cảnh sát hừ lạnh một tiếng nói.
"Này này, mỹ nữ cảnh sát, tôi nói rồi, tôi không phải loại người như vậy. Cô nhìn đồng phục của tôi đi, phía dưới còn có xe chuyển phát nhanh của tôi nữa, tôi tới giao đồ chuyển phát nhanh mà. Làm ơn, bây giờ là giữa ban ngày đấy. Giữa ban ngày các cô tới thanh tra, đúng lúc tôi tới giao chuyển phát nhanh thôi mà!"
Mỹ nữ cảnh sát làm bộ lạnh lùng quát: "Đây là lý do anh cởi quần trong cửa hàng xoa bóp sao?"
"Móa! Là cô xông vào nhà vệ sinh đòi bắt tôi mà…" Diệp Huyền kêu oan: "Chẳng lẽ, tôi đi giải quyết nỗi buồn cũng phải báo cáo với cô chắc? Cô có thể nói lý một chút được không?"
Mỹ nữ cảnh sát kéo Diệp Huyền: "Đi!"
Một tay kéo Diệp Huyền khỏi bồn cầu!
Sau đó…
Hai người lôi kéo qua lại, thở phù phù, ngửa mặt chỉ lên trời, ngã xuống…
Tiểu Lưu bên ngoài không nghe thấy giọng của Tiêu Vi liền kêu lên: “Tiêu Vi, cô đâu rồi?”
Tiêu Vi giật nảy mình, mau chóng trả lời: "Tôi không sao! Tôi phát hiện ra một người ở đây, đang đặt câu hỏi."
"A a a, có cần giúp một tay không?"
Cảnh sát Tiểu Lưu kêu lên.
"Không cần! Cậu điều tra chỗ khác đi, chỗ này giao cho tôi!"
Giọng Tiêu Vi hơi run.
"Được!"
Tiểu Lưu không nghi ngờ gì, gật gật đầu.
Hai người tạm thời vượt qua khó khăn.
"Vẫn chưa chịu dậy?"
Diệp Huyền cười khan một tiếng, mau chóng đứng dậy.
"Tên!"
Tiêu Vi trở lại vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo hỏi.
"Diệp Huyền."
Diệp Huyền tức giận nghĩ thầm, chị gái cảnh sát này, đúng là kéo quần lên rồi thì không nhận người nữa.
Ừm, hình như các chị gái xoa bóp ở đây cũng vậy…
→_→
"A, Diệp Huyền? Nam thần?!"
Chị gái cảnh sát Tiêu Vi đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Diệp Huyền.
Chẳng trách lúc nãy lại thấy hắn quen mắt.
Diệp Huyền này…
Không phải là…
Nam thần của mình sao?!
Còn đẹp trai hơn trên hình nữa!
Chính là “Anh giai chuyển phát nhanh đẹp trai nhất” rất hot trên mạng mấy ngày trước?
Là một cô gái, chị gái cảnh sát cũng rất thích soái ca, chủ đề “Anh chuyển phát nhanh đẹp trai nhất” được bàn luận nhiều như vậy trên Weibo, đương nhiên cô cũng chú ý tới.
Hơn nữa, anh giai chuyển phát nhanh đó còn ở khu của cô.
Là cảnh sát đời thứ hai, Tiêu Vi cũng tra được không ít tài liệu liên quan đến Diệp Huyền.
Lái xe thể thao!!
Ở Vương phủ!!
Còn có cổ phần của luật sở Quyền Cảnh!
Nhưng, vẫn chăm chỉ giao đồ chuyển phát nhanh hàng ngày!
Đây là đạo đức phẩm chất gì?
Kẻ khác có tiền, không phải đều chơi mô hình, đi bar, chơi gái, làm xằng làm bậy, tự cho là đúng, cao cao tại thượng hay sao…
Còn Diệp Huyền? Không kiêu không vội, vẫn vô cùng cố gắng...
Đúng là nam thần!
Cho nên, Tiêu Vi có thể tính là mê muội Diệp Huyền.
Mà bây giờ, cô đang được gặp nam thần của mình!
Chuyện này khiến trái tim cô không nhịn được đập rộn ràng.
Mặc dù hoàn cảnh không đúng lắm, nhưng vì đã mê muội, cho nên đầu óc tự sắp xếp: Nam thần là một người vô cùng có tiền, muốn chơi gái cũng sẽ không đến một nơi tồi tàn thế này, vậy nên nhất định là nam thần đến giao đồ chuyển phát nhanh, sau đó đúng lúc đụng phải mình… Ừm, nhất định là như vậy.