Ngày thứ hai, Diệp Huyền tiếp tục đưa chuyển phát nhanh, kỳ vọng có thể sớm ngày có chuyển phát nhanh đặc thù mới.
Nhưng vào lúc này, hắn nhận được điện thoại của Lưu Hoa.
"Diệp Huyền, giúp mình một chút..." Tiếng Lưu Hoa run rẩy, có vẻ bị kích thích.
Diệp Huyền: "Sao thế?"
Lưu Hoa có chút tức giận nói: "Hôm nay vừa lúc mình đi trên đường, nhìn thấy Nghiêm Thừa cùng một nữ sinh khác tay trong tay, dạo phố!"
Diệp Huyền kinh ngạc: "Không phải Tiểu Châu?"
"Không phải! Cho nên mình mới tức giận như vậy!" Lưu Hoa phẫn nộ nói.
Diệp Huyền: "Nói như vậy, cậu quyết định, muốn đối phó Nghiêm Thừa sao?"
"Đúng vậy!" Lưu Hoa hung ác nói: "Hắn lại dám đùa bỡn tình cảm của Tiểu Châu, mình phải dạy cho hắn một trận ra trò!"
Diệp Huyền: "Vậy có phải cậu có kế sách rồi hay không?"
Lưu Hoa khẩn cầu: "Mình nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp lần trước cậu nói dùng tiền thăm dò hắn ta cũng không tệ."
Sau đó, hắn trịnh trọng nhìn Diệp Huyền: "Cậu giúp huynh đệ mình một lần, sau này có việc cần nhờ, Lưu Hoa mình xông pha khói lửa không chối từ!!"
Diệp Huyền nhìn Lưu Hoa khổ đại cừu thâm như thế, cũng không thể không giúp.
"Được rồi, đợi mình."
Ngẫm lại, lấy tiền đi nện người, hắn còn chưa từng làm bao giờ, nghĩ đã cảm thấy có chút kích thích.
...
...
Ngày thứ hai, Nghiêm Thừa hẹn Tiểu Châu ra.
Hai người bắt đầu dạo phố.
Nghiêm Thừa dỗ ngon dỗ ngọt Tiểu Châu.
"Cục cưng, em đẹp quá đi mất. Đời anh có thể gặp được em, chắc chắn là phúc khí đời trước đã tu luyện."
Nghiêm Thừa miệng còn ngọt hơn lau mật.
Tiểu Châu hơi đỏ mặt, cúi đầu xuống, nhưng không che giấu được sự ngượng ngùng lẫn vui vẻ.
Đây là cách Nghiêm Thừa lừa gạt Tiểu Châu tới tay.
Nhìn xem Tiểu Châu ngượng ngùng, miệng Nghiêm Thừa nhếch lên một tia khinh thường cười lạnh.
Thật ra Lưu Hoa nhìn không nhầm.
Tiểu Châu chỉ là một trong những người bạn gái bên cạnh hắn mà thôi!
Bản thân hắn ta vô công rỗi nghề, không biết làm ăn gì.
Kỹ năng duy nhất của Nghiêm Thừa, chính là cái miệng này.
Hắn chuyên môn dựa vào dỗ ngon dỗ ngọt, để thu hoạch được tiền tài từ trên người phụ nữ, đương nhiên hắn không đi vay tiền, mà là tìm các loại cớ.
"Ha ha, mấy em gái này ngu ngốc thật."
"Vẫn nói phụ nữ khó theo đuổi, nhưng trong tay tôi, còn không phải dễ như trở bàn tay?"
"Giống lần trước tôi lừa bạn gái của một cái phú nhị đại, lập tức lấy được mấy chục vạn đấy."
"Cô ngốc Tiểu Châu này thích tôi như thế, nếu tôi không lừa cô ta ít tiền, há chẳng phải có lỗi với sự si tình của cô ta sao?"
Nghiêm Thừa xưa nay lừa gạt tình cảm phụ nữ, không hề cảm thấy có cảm giác tội lỗi. Hắn chỉ cảm thấy mình có bản lĩnh lừa được nhiều phụ nữ như vậy, thậm chí là bạn gái của người khác, rất ngưu bức, rất có cảm giác thành công.
Nghiêm Thừa tằng hắng một cái, ra vẻ ưu thương: "Tiểu Châu à, mặc dù anh rất yêu em, nhưng anh nhất định phải rời khỏi em."
"Cái gì?"
Tiểu Châu giật nảy cả mình: "Tại sao anh phải đi?"
"Anh không muốn đi."
Nghiêm Thừa bụng cười như điên, trên mặt lại ưu thương: "Nhưng anh không thể liên lụy đến em. Anh nhất định phải đi."
"Liên lụy?"
Tiểu Châu khó hiểu nói: "Anh gặp vấn đề khó khăn gì sao?"
"Gần đây anh làm ăn, thua lỗ một số tiền lớn, không thể không cho đi vay nặng lãi."
Nghiêm Thừa cười thảm một tiếng: "Anh trả không nổi, bên kia nói muốn chặt một ngón tay của anh. Anh không thể làm gì khác hơn là ra ngoài tránh một chút."
" Anh? Vay nặng lãi?"
Tiểu Châu từng nghe nói rất nhiều thảm kịch khi vay nặng lãi, quá sợ hãi: "Tại sao anh lại đi mượn tiền của bọn hắn?"
"Anh không có cách nào khác."
Nghiêm Thừa thống khổ nói: "Anh phải đi, xế chiều hôm nay liền đi. Nếu không thì sẽ liên lụy đến em, cũng bị bọn hắn để mắt tới."
Hắn ra vẻ si tình, tuyệt không liên lụy người phụ nữ của mình, ngược lại làm cho tình mẹ trong lòng Tiểu Châu đại phát.
"Đừng đi, chúng ta cùng nghĩ biện pháp."
Tiểu Châu thống khổ vô cùng.
"Anh có thể có biện pháp nào?"
Nghiêm Thừa cười khổ.
"Kỳ thật…"
Tiểu Châu có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng một cái nói ra: "Trong khoảng thời gian này, kỳ thật em có tích trữ một chút tiền, nếu như anh cần thật thì lấy đi dùng đi."
"Ồ? Bao nhiêu tiền?"
Hai mắt Nghiêm Thừa sáng lên.
"Kỳ thật cũng không có nhiều."
Tiểu Châu cắn môi, thật ra tiền này cô khó khăn lắm mới tích trữ được, chuẩn bị tiếp tục đi học: "3 vạn đồng."
3 vạn?
Nghiêm Thừa ánh mắt sáng lên.
Có điều Nghiêm Thừa diễn kịch sâu, không lập tức đồng ý, ngược lại lắc đầu nói: "Tiểu Châu, anh không thể nhận tiền của em. Anh đường đường là đàn ông, ngược lại phải để phụ nữ tới giúp, thực sự băn khoăn."
"Không sao mà." Tiểu Châu nhoẻn miệng cười: "Em nguyện ý giúp anh. Lại nói, chúng ta sớm muộn gì cũng sống với nhau… "
Nghiêm Thừa bí mật quan sát, Tiểu Châu đã mắc lừa, mắt thấy cô sắp cam tâm tình nguyện hiến ra của cải tích bóp của bản thân, trong lòng hắn ngầm đắc ý.
Con ngu!
Thật là ngu đến đáng yêu.
Vậy đây chắc là chút của cải cuối cùng của cô nàng này.
Ép khô một đợt này, nên biến mất.
Quỷ mới muốn sống hết đời cùng cô ta.
Nghiêm Thừa một mặt u buồn, đang muốn lừa tiền Tiểu Châu, đột nhiên…
Két………
Lúc này, một chiếc SUV ngầu lòi từ bên cạnh lao đến!
Nghiêm Thừa hai mắt tỏa sáng, xe sang!
Rolls-Royce!!
Mặc dù hắn không biết chiếc xe này cụ thể bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định, không có tám chữ số bắt không mua được.
Nghiêm Thừa nhìn chiếc Rolls-Royce này, con mắt hâm mộ không thôi.
Đời này, hắn ta phải lừa bao nhiêu cô gái mới mua được chiếc xe này chứ?
Lúc này, một soái ca siêu cấp xuống xe.
Đẹp trai khó ngăn cản!
Khí chất nam thần!
Diệp Huyền.
Tiểu Châu cùng Nghiêm Thừa cũng không nhận ra Diệp Huyền, Lưu Hoa cũng chưa từng nói với Tiểu Châu rằng hắn có một người bạn đẹp trai lại ngưu bức như thế.
May nhờ Tiểu Châu không quan tâm, nếu không thì lấy cái tính rộng miệng của Lưu Hoa, chắc chắn cũng đã sớm nói.
Ngay cả Tiểu Châu nhìn thấy Diệp Huyền, cũng sửng sốt một chút.
Nghiêm Thừa so suất khí cùng Diệp Huyền, đúng là • hạt mè so sáng với trăng.
Nghiêm Thừa nhiều lắm chỉ tính là tiểu bạch kiểm, dựa vào miệng, ăn cơm mềm, nhưng Diệp Huyền, đó mới đúng là đẹp trai!
Cấp bậc nam thần, so với những minh tinh trên TV còn đẹp trai hơn.
Tiểu Châu khẩn trương, đỏ mặt.
Diệp Huyền cầm theo một cái túi, tiêu sái, thoải mái, đi xuống xe.
Đang chuẩn bị đi vào trong trung tâm mua sắm.
Đột nhiên, Diệp Huyền nhìn thấy Tiểu Châu, hai mắt tỏa sáng, kêu: "Tiểu Văn?"
Tiểu Châu: "??? Tiểu Văn?"
Diệp Huyền đi đến trước mặt Tiểu Châu, quan sát một chút.
Tiểu Châu bị ánh mắt nóng rực của Diệp Huyền làm cho tim loạn nhịp.
Cuối cùng Diệp Huyền thất vọng nói: "Xin lỗi, tôi nhận lầm người, dung mạo của cô cùng mối tình đầu của tôi thực sự quá giống, đôi môi nhỏ này, đôi mắt này..."
Diệp Huyền thất vọng quay người rời đi.
Đang lúc Nghiêm Thừa, Tiểu Châu tưởng kịch bản đến đây là kết thúc, chuẩn bị tiếp tục dạo phố——
Đột nhiên, Diệp Huyền lại quay người đi trở về.
"Chờ đã... Xin dừng bước..."
Nghiêm Thừa, Tiểu Châu dừng bước, mờ mịt nhìn Diệp Huyền.
Diệp Huyền đi đến trước mặt Tiểu Châu, dò xét trên dưới toàn thân Tiểu Châu, sợ hãi than nói: "Thực sự quá giống mối tình đầu của tôi."
Diệp Huyền nói xong, ánh mắt nhìn về phía Nghiêm Thừa: "Huynh đệ, như vậy đi, để cô ấy đi khách sạn cùng tôi một giờ, để cho tôi tròn mộng tưởng với mối tình đầu, điều kiện tùy huynh đệ anh ra, thế nào?"
Cuối tuần là mùa deadline, ra chương hơi thất thường một chút, xin lỗi các bạn:c mai đăng 5 chương