Ngô Lệ Hoa đưa tiễn mấy người Diệp Huyền rồi mặt ủ mày chau.
"Mẹ, không phải anh Diệp đã liên hệ với chủ nhiệm Phương Thanh Sơn rồi sao? Ngày mai cha sẽ làm giải phẫu, mẹ còn phát sầu cái gì?"
Trương Trình Trình hỏi.
"Tiền a."
Ngô Lệ Hoa khổ sở nói: "Mẹ vừa mới hỏi Mã chủ nhiệm, giải phẫu cần có 100 vạn. Bởi vì công nghệ giải phẫu rất tiên tiến, sử dụng đều là thiết bị và thuốc nhập khẩu, bảo hiểm y tế không trả được. Trong thời gian ngắn, trong nhà mình sao có nhiều tiền như vậy được? Dù có tìm người mượn, cũng mượn không được nhiều như vậy."
"A?" Trương Trình Trình không nghĩ tới, sự tình lại phiền toái như vậy, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó u sầu.
"Ai •• "
Ngô Lệ Hoa theo thói quen luồn vào túi, đột nhiên tay đụng phải một thứ thô ráp.
"? Cái gì đây?"
Bà lấy ra xem, bên trong lại là một tấm thẻ ngân hàng.
Một tấm thẻ bạch kim màu đen!
Ngô Lệ Hoa kinh hãi: "Đây là cái chuyện gì?"
"Mẹ? Sao thế?"
"Có một tấm thẻ chi phiếu, không biết là ai nhét vào túi mẹ, còn viết mật mã, là ai đang đùa mình?"
"Chúng ta đi xem một chút..."
Ngô Lệ Hoa dẫn Trương Trình Trình chạy đến ATM dưới lầu kiểm tra.
Một chuỗi chữ số xuất hiện.
1, 000, 000. 00...
Hai mẹ con nhìn nhau, chấn động vô cùng.
"Cái này cái này cái này, là ai cho vậy? Hơn nữa còn không có để lại tên!"
Ngô Lệ Hoa không thể tưởng tượng, ai chịu cho không nhà mình 100 vạn, còn làm việc tốt mà lại không lưu danh?
"Chắc là các học sinh vừa rồi để lại!" Trương Trình Trình cực kì thông minh, trong đầu đã hiện ra một bóng người anh tuấn.
"Đi, đi tìm bọn họ!"
Ngô Lệ Hoa nói ra: "Nhất định phải ở cảm ơn trực tiếp! Đó là ân nhân của nhà mình!"
...
Lúc này, Diệp Huyền, Lưu Hoa, Dư Thắng Nam và các bạn đang liên hoan ở nhà hàng gần bên.
Bởi vì vừa rồi chuyện giải phẫu của thầy Trương đã được giải quyết, các bạn học vui vẻ, trò chuyện cao hứng bừng bừng.
Rất nhanh, mọi người lại nói đến chuyện đó.
"Diệp Huyền, rốt cuộc cậu đang làm gì?"
"Đúng đấy, vừa rồi Lưu Hoa nói cậu lái siêu xe về à. Để cho bọn mình nhìn với?"
" Bộ quần áo này của cậu, chậc chậc. Chưa thấy qua đó, đâu ra vậy?"
"Để mình kiểm tra xem, đồng hồ Patek Philippe, trên mạng bán 20 vạn!..."
Từng người một đều chấn kinh hoảng hồn.
Từng chi tiết trên người Diệp Huyền bắt đầu bị các bạn học bát quái, từ từ khai quật ra.
Diệp Huyền là người khiêm tốn, dù cho bị các bạn học hỏi han, hắn cũng chưa từng khoe khoang, chỉ là gật đầu đáp lại. Đối với những thứ ngoài thân này, Diệp Huyền lại không quá coi trọng.
Ngược lại Lưu Hoa thì thao thao bất tuyệt, nói Diệp Huyền có hai chiếc siêu xe trâu bò lắm, còn vui hơn cả mình.
"Đợi chút nữa cho các cậu xem siêu xe củdìệp Huyền! Trời ơi, đời tớ chưa thấy con xe nào trâu bò như vậy. Cậu ấy còn có một chiếc là Rolls-Royce SUV! A? Diệp Huyền vì sao mỗi lần mình gặp cậu, cậu lại lái một chiếc khác? Chẳng lẽ cậu còn chiếc khác nữa?"
Lưu Hoa tỏ vẻ kinh khủng.
Diệp Huyền: "••• "
Thích ca tụng tôi là cái bệnh gì?
"A?"
Dư Thắng Nam đang xem tin tức trên điện thoại, đột nhiên kêu lên: "Các cậu mau nhìn này, trong vòng bạn bè, có một đầu "ở Thạch gia trang có soái ca lái xe tăng tốc chặn lại xe vô lương tâm"! Toàn bộ Thạch gia trang đều đăng rồi!"
"Ồ?"
Mọi người đều hứng thú, dù sao cũng là tin liên quan đến quê mình, nên ai cũng quan tâm.
Đây là hiện trường ở trên đường cao tốc, cô gái nhìn thấy Diệp Huyền lái siêu xe ngăn lại chiếc xe vô lương tâm màu đen, động cơ bứt tốc, rồi đăng lên vòng bạn bè, không ngờ lại gây chấn động.
Chấn động cực lớn!
Trong nhóm bạn bè, mọi người điên loạn share bài.
Dưới bài còn bình luận rất nhiệt.
"Thấy việc nghĩa hăng hái làm, tán dương!"
"Xã hội cần nguồn nhiệt huyết như vậy!"
"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một siêu xe oách vậy, nhưng người lái xe cứu người còn đẹp trai hơn.”
"Ai nói kẻ có tiền đều bất nhân? Soái ca này tỏa năng lượng ánh nắng! Yêu yêu."
Sau đó, mọi người thấy được siêu xe ở trong video và cảnh sát tới nói chuyện với Diệp Huyền.
Đám người, trầm mặc một chút.
Mọi người ầm ĩ!
"Oa, là cậu à!"
"Cậu lái siêu xe đó hả?"
"Còn bắt chiếc xe kia ngừng lại, thật sự là trâu bò!"
"Diệp Huyền, rốt cuộc cậu có bao nhiêu bí mật mà chúng tôi không biết?"
Lúc này, Lưu Hoa đứng lên, cười hắc hắc nói: "Mình đã sớm nói rồi, Diệp Huyền không phải người bình thường! Cậu ấy lái siêu xe về. Nhưng các cậu lại không tin. Mới vừa rồi có người còn nói Diệp Huyền giả bộ nữa?"
Lưu Hoa liếc mắt nhìn Lô Sâm một chút.
Lô Sâm lúc này, đã không còn muốn nói chuyện nữa •••
Lúc trước hắn nói Diệp Huyền lái xe về là giả bộ, giờ trong vòng bạn bè chia sẻ video đó, rõ ràng cho thấy ••
Chẳng những Diệp Huyền không giả bộ, ngược lại ••
Là trâu bò thật!
Chiếc siêu xe này rất kinh người, động lực siêu cường, có giá trị không nhỏ!
Không thấy chiếc xe màu đen kia, ngay cả chạm đuôi cạ xe cũng không dám sao? Trước đó nó phách lối với xe cứu thương, hoàn toàn đã bị chiếc siêu xe này dập tắt.
Lô Sâm lại thấy mình nói xấu lúc nãy, chẳng khác nào đang tát vào mặt, nóng bỏng.
Từ đầu đến cuối, Diệp Huyền đều không nói một câu, chỉ yên lặng mà thôi.
Lưu Hoa đã kể lại từ đầu đến cuối, một năm một mười, nói cho mọi người nghe.
Diệp Huyền và hắn tận mắt trông thấy tai nạn xe cộ, lái xe kia dọa dẫm nạn nhân, xe cứu thương đi vào hắn lại thầm hận trả thù, trên đường cao tốc nguy hiếp ép xe cứu thương phải ngừng, Diệp Huyền gặp chuyện bất bình đi lên dạy cho hắn một bài học•••
Lưu Hoa có tài ăn nói, hắn thao thao bất tuyệt, kể lại vô cùng đặc sắc, được đông đảo các bạn học nhìn đăm đăm, không ít thiếu nữ nhìn về phídìệp Huyền, ánh mắt càng tràn đầy kính ý.
Người người đều khát vọng xã hội tràn ngập chính nghĩa, năng lượng tích cực, nhưng có năng lực để làm điều đó, được xã hội thừa nhận, Diệp Huyền là một trong số không nhiều.
"Diệp Huyền, đẹp quá rồi!"
"Anh đẹp trai trên đường cao tốc!"
"Nam thần trên đường cao tốc!"
"Lưu Hoa, lúc trở về, tớ mua vé xe cho cậu, cậu đừng ngồi xe Diệp Huyền nữa, để tớ.”
Có bạn học không kịp chờ đợi nói.
"Khó mà làm được, cậu mua vé máy bay tớ cũng không dùng. Tớ chỉ muốn ngồi xe Diệp Huyền!"
Sắc mặt Lưu Hoa thay đổi, đánh chết không làm.
Các bạn học náo loạn một trận, chỉ có Lô Sâm không rên một tiếng.
Không dám nói tiếp nữa.