Một ngày mới.
Diệp Huyền đưa thầy Trương, Trương Trình Trình và Ngô Lệ Hoa cùng nhau đến bệnh viện.
Bệnh viện Yên Kinh không hổ là bệnh viện xuất sắc nhất cả nước, tòa nhà vừa mới tu bổ, tốn đến hơn 200 triệu nên vô cùng hiện đại và các thiết bị kỹ thuật cao hàng đầu, cả nhà thầy Trương nhìn thấy đều trợn mắt hốc mồm.
Ngô Lệ Hoa tràn ngập cảm kích với Diệp Huyền: "Nhờ có em giúp lão Trương nên mới tìm được một bệnh viện có điều kiện tốt đến như vậy."
Trương Trình Trình ở bên cạnh liên tục gật đầu: "Anh Diệp là tuyệt nhất!"
Diệp Huyền bị tiểu sư muội đáng yêu như vậy bám chặt không buông, là đàn ông thì đều cảm thấy dễ chịu mà?
Hắn cưng chiều xoa đầu Trương Trình Trình, cười nói: "Chuyện thầy Trương cũng là chuyện của anh mà."
"Ừm!" Trương Trình Trình ngọt ngào kéo cánh tay Diệp Huyền, cười hì hì nói: "Em biết mà anh Diệp! Dù sao sớm muộn đều là người một nhà!"
Diệp Huyền: "••• "
Tiểu sư muội, anh nghi em đang lái xe hả!
Không ngờ tiểu sư muội có vẻ như đơn thuần vậy mà kỹ thuật lái xe lại kinh khủng quá.
- --- trời ơi!
Diệp Huyền dẫn thầy Trương đi tới khu nội trú phòng bệnh ung thư gan.
Tìm tới phòng y tá, Diệp Huyền giúp thầy điền mẫu xử lý thủ tục, Trương Trình Trình và mẹ thì đi đến phòng sắp xếp cho thầy Trương.
Hiện tại sức khỏe của thầy Trương khá suy yếu, cả ngày hai mẹ con đều không thể rời đi, toàn bộ thủ tục đều nhờ Diệp Huyền.
Diệp Huyền điền bản khai xong, thì lại phát hiện ra ••
Hai mắt tỏa sáng!
Y tá trong văn phòng này có một mỹ nữ tuyệt sắc vừa đi ra!
Với một người thường thấy các mỹ nữ như Diệp Huyền, nhưng y tá này vẫn khiến hắn kinh diễm không thôi.
Cô y tá mặc đồng phục trắng tuyết, da dẻ trắng nõn tinh khiết, đúng là thiên sứ áo trắng chân chính.
Cô mang một sợi dây chuyền trân châu, làm nổi bật cần cổ như thiên nga thon dài mỹ lệ, vành tai tinh xảo có đeo đông bông tai bằng bảo thạch màu lam, dáng vẻ dịu dàng như nước, cười lên là môi hồng răng trắng. Đôi mắt sáng liếc nhìn, đôi mắt phảng phất biết nói.
Diệp Huyền đứng bên cũng có thể ngửi được mùi hương nước hoa Dior xa xỉ.
Một câu —— bạch phú mỹ!
Đúng là đỉnh cấp!
Giờ mắt nhìn người của Diệp Huyền không thể so sánh với trước đó, liếc nhìn là biết •••
Cô y tá mỹ nữ tuyệt sắc này chỉ mang một sợi dây chuyền trân châu của thương hiệp cấp cao nhất Nhật Bản, nhãn hiệu này chỉ bán loại dây chuyền trân châu cao cấp nhất, giống nhau như đúc từ lớn tới nhỏ, đều là các loại được thu hoạch từ Đông Doanh Hải Châu!
Một sợi dây chuyền này chí ít phải mấy chục vạn.
So điều kiện bên ngoài xinh đẹp, bên trong thì khí chất cao quý ôn nhu.
Cô y tá tuyệt sắc này có điều kiện tốt như vậy, vậy mà không hề vênh mặt hất hàm sai khiến, sống an nhàn sung sướng, mà lại cười hiền lành, bình dị gần gũi, thấy có người đến đều đi ra giúp đỡ, đúng là nội tâm còn đẹp hơn cả vẻ bên ngoài.
Diệp Huyền hơi nhếch khóe môi lên, đi bắt chuyện nhỉ?
Diệp Huyền: "Người đẹp à, cô xinh đẹp thật đấy, cô đã từng nghe có người giả vờ bị đụng chưa?"
Y tá mỹ nữ kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Huyền thì hai mắt cũng tỏa sáng, cô gật đầu nói: "Nghe nói rồi."
Diệp Huyền mỉm cười: "Nếu tôi muốn xin Wechat của cô, cô muốn tôi nằm trên đất trước, cô mới cho hay là bây giờ chủ động cho đây?"
Đôi mắt xinh đẹp của y tá mỹ nữ bỗng chốc mở to!
Phì ~
Cô nhịn không được che miệng cười!!
"Ha ha ha ~~~ anh biết đùa quá!"
Trước đó, cô chưa từng gặp ai thích đùa như thê!
Vô lại thật.
Các y tá chung quanh đều sợ ngây người.
Nhóm bảo vệ thì phẫn nộ!
Mẹ nó!
Người này, thật vô sỉ a!
Ăn vạ mà lại còn thế ăn vạ trắng trợn như thế?
Lại có kiểu vô lễ như vậy, bắt chuyện với Tô Viện Viện à!
Tô Viện Viện là y tá nữ thần được cả bệnh viện Yên Kinh công nhận!
Ngay cả những bác sĩ cao soái phú cũng biết ở khoa ngoại ung thư phổi có một người tên là Tô Viện Viện, các bác sĩ cao lãnh cũng chạy tới muốn được quen biết với nữ thần!
Về phần những nhân viên an ninh, cả đám đều thầm mến Tô Viện Viện.
Nếu gặp được người bình thường dám vô lễ bắt chuyện với cô như thế, dù Tô Viện Viện có tốt tính thế nào, chỉ sợ cũng lúc ấy cũng trở mặt.
Dù y tá mỹ nữ không động thủ, thì chỉ cần hơi động bờ môi một cái, hét một tiếng lưu manh, chỉ sợ những bảo vệ thô kệch cao lớn trong bệnh viện thầm mến cô sẽ lập tức xông lên, thay cô xử lý tên lưu manh này.
Nhìn thấy Diệp Huyền dứt khoát xin Wechat điện thoại của Tô Viện Viện như thế, các nhân viên an ninh đều nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay chuẩn bị chờ nữ thần nói một câu, bọn hắn sẽ xông lên, ném Diệp Huyền ra ngài!
(╯д)╯3,
Đáng tiếc •••
Diệp Huyền là người bình thường sao?
Các anh em bảo vệ, các y tá kinh ngạc đến ngây người •••
Tô Viện Viện che miệng cười một tiếng: "Vậy tôi nên cho nhỉ, nhỡ đâu anh lại giả vờ thì sao!"
Cô đưa Wechat cho Diệp Huyền!
"Trời đất!"
"Cho kìa!"
Đông đảo y tá, bảo an lúc ấy đều ngã rạp!
Các nhân viên an ninh đều nước mắt giàn giụa.
(╥╯^╰--)!,
Quả nhiên, đẹp trai thì có thể muốn làm gì thì làm!
"Được rồi!"
Tô Viện Viện trừng mắt nhìn Diệp Huyền một chút: "Bây giờ anh hài lòng chưa? Còn không nhanh xuống dưới lầu đóng tiền nằm viện đi?"
"Mỹ nữ bái bai ~!"
Tâm trạng của Diệp Huyền rất tốt, dưới ánh mắt giết người của các bác sĩ nam và các nhân viên an ninh, hắn tinh thần phấn chấn rời đi.
Quả nhiên, trong đời rất cần mỹ nữ! Có mỹ nữ thì tâm tình người ta cũng khoái trá hẳn lên!