Ăn cơm xong, Tô Viện Viện được Diệp Huyền đưa về đến nhà.
Diệp Huyền tự mình đón xe đi.
Tô Viện Viện vào trong nhà, bước vào đại môn, đi qua vườn hoa, bước vào lầu một, lên lầu hai, lại đi qua 7 gian phòng,
Trên đường đi, quản gia, người hầu đều chào hỏi cô, mất mấy phút, mới đi đến phòng ngủ của mình...
Tô Viện Viện nằm ở trên giường, nghĩ đến Diệp Huyền, bất tri bất giác cười.
Diệp Huyền là người bạn trai thứ nhất cô ước hẹn.
Lần đầu hẹn hò này thật thú vị, xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Tắm rửa, nằm lên giường.
Tô Viện Viện lăn qua lăn lại vẫn ngủ không được, nhịn không được lấy điện thoại ra, lật xem vòng bạn bè của Diệp Huyền một chút.
—— Niềm vui thú đưa chuyển phát nhanh, các người vĩnh viễn không trải nghiệm được.
—— Tiền bối nói với tôi, đưa chuyển phát nhanh phải đội mũ bảo hiểm, nếu không thì sẽ bị bạn học lái BMW nhận ra, sau đó, bạn học lái BMW tới thật. Tôi không muốn trang bức mà, vì sao các người muốn bức tôi.
—— Xem mắt, chờ thật lâu tại quán cà phê, đối phương nói đợi cô ta tập gym thêm 2 giờ mới bớt thời gian gặp tôi, sau đó vài ngày sau, cô ta hối hận muốn hẹn hò một lần nữa.
—— Đi đưa chuyển phát nhanh trên phố đèn đỏ, kết quả bị chú cảnh sát tập kích kiểm tra, suýt chút bị bắt vô đồn công an.
—— Hôm nay dạy dỗ một tên lừa đảo lừa tình cảm phụ nữ lấy mấy trăm vạn, hắn bị một đám nữ nhân đánh cho rất thảm, tôi nhìn rất sung sướng!
"Ha ha!"
Tô Viện Viện bị mấy chuyện ly kỳ cổ quái trên vòng bạn bè của Diệp Huyền chọc cho bật cười, cười đến vui vẻ vô cùng.
Mãi cho đến đêm khuya, đèn trong phòng Tô Viện Viện còn không có tắt.
"Không được! Vòng bạn bè của Diệp Huyền có độc! Tiếp tục như thế, ngày mai đi làm có mắt gấu trúc mất, khó coi, a a a! Mình phải nhanh đi ngủ mới được!"
"Hì hì, Diệp Huyền này, thật thú vị, ngày mai lại hẹn~"
Đúng lúc này, một thanh âm từ dưới lầu truyền đến.
"Con gái, còn chưa ngủ à?"
Tô Viện Viện bị dọa giật mình, ba ba trở về lúc nào vậy? Không phải ở nước ngoài à?
...
...
Sáng sớm hôm sau, Diệp Huyền đưa chuyển phát nhanh, đi vào Đế Cảnh Giai Uyển cư xá.
Nơi này là khu biệt thự người giàu có nổi danh, mỗi một nhà đều mấy ngàn vạn đổ lên.
Diệp Huyền cũng không biết, Tô Viện Viện cũng ở trong khu cư xá này, thế giới cứ nhỏ như vậy.
Lúc này, trong nhà Tô Viện Viện, bầu không khí ngưng trọng.
"Cha, cha làm gì thế? Tại sao lại tịch thu điện thoại di động của con?"
Tô Viện Viện tức đỏ mặt, mỉm môi phát cáu với một người nam nhân trung niên. Điên thoại di động của cô vừa mới bị ba cô, Tô Chí Cường đoạt đi.
Tô Chí Cường, siêu cấp đại thúc soái ca, siêu cấp phú hào, thân gia chục tỷ, bá cái tổng giám đốc... nhan sắc của Tô Viện Viện, có một nửa là di truyền từ trên người hắn.
"Cha đã nói chuyện với con hai lần, bảo con từ từ chức ở bệnh viện sự, con cân nhắc thế nào?"
Đối mặt với sự chất vấn của Tô Viện Viện, Tô Chí Cường lại không có ý trả lời, hỏi ngược lại.
"Để con từ chức?" Tô Viện Viện nhăn mày: "Con đang làm tốt, tại sao lại phải từ chức?"
"Con ấy!" Tô Chí Cường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vỗ bàn nói: "Không xem tin tức à? Có biết không, hôm qua ban đêm cha đến bệnh viện Dương Hướng một người bạn cũ, vừa lúc lại xảy ra một vụ cố ý thương tổn y bác sĩ? Cha tận mắt nhìn thấy, người nhà đưa một người bị tai nạn xe cộ trọng thương đến bệnh viện, nhưng thời gian đã trễ, không cứu được. Người nhà họ thế mà lại ẩu đả bác sĩ cùng y tá tham gia cứu chữa, còn có một người móc dao từ trong xe ra, thọc bác sĩ ngoại khoa cấp cứu một dao!"
"Hở?"
Tô Viện Viện chấn kinh.
Hôm qua cô mới nói với Diệp Huyền về mối quan hệ khẩn trương giữa bác sĩ và người nhà bệnh nhân, làm cô buồn rầu, không ngờ đêm hôm qua lại xảy ra vụ này?
Những người này, lòng dạ đen đến nhường nào?
"Nhưng cái này có quan hệ gì cùng chuyện cha lấy điện thoại di động của con?"
Tô Viện Viện khó hiểu nói.
Tô Chí Cường hừ lạnh một tiếng: "Con nói con đường đường là một đại tiểu thư nhà giàu, làm gì phải đến bệnh viện làm y tá? Nghề nghiệp nguy hiểm như vậy, vạn nhất có một ngày đứa dở hơi nào nghĩ quẩn, cầm đao thọc con, cha chỉ có một đứa con gái như vậy, cha nên làm cái gì?"
"Đâu mà!"
Tô Viện Viện biết cha lo lắng cho mình, sợ mình xảy ra chuyện, cười cười: "Bệnh viện Yên Kinh của con sẽ không vậy đâu."
"Nói bậy!"
Tô Chí Cường lạnh lùng nói: "Bệnh viện Yên Kinh của con danh khí càng lớn, bệnh nhân càng nhiều, đều là bệnh nhân trầm trọng nguy hiểm, khả năng xảy ra chuyện cũng nhiều hơn!"
"Ê, hai người!"
Tô Chí Cường chỉ hai hộ vệ áo đen tinh thần nội liễm bên người.
"Dạ thưa lão bản?"
"Giữ vững cửa nhà! Không cho phép cô chủ ra ngoài!"
Tô Chí Cường ra lệnh.
"Rõ!"
Hai bảo tiêu gật gật đầu, đi ra ngoài, một trước một sau, giữ vững cổng biệt thự.
"Cha rốt cuộc muốn làm gì?"
Tô Viện Viện luống cuống: "Làm sao không cho con ra ngoài? Hôm nay con còn phải đi làm mà."
"Đi làm?"
Tô Chí Cường hừ lạnh: "Loại công tác nguy hiểm kia, không đi cũng được! Nghe kỹ cho cha, trong khoảng thời gian này, không cho con liên lạc với bên ngoài, không cho phép ra khỏi cửa, càng không đươc đi làm! Cha sẽ đến bệnh viện từ chức thay con."
"Ơ?" Tô Viện Viện bị hành vi ngang ngược của Tô Chí Cường chấn kinh, không phục kêu to: "Cha, cha có quan tâm đến suy nghĩ của con không. Làm làm y tá là đam mê của con, con thích đi bệnh viện làm, chăm sóc người bị thương. Cha nhất định phải đem giam con lại, buộc con từ chức, đây là thô bạo chà đạp nhân quyền."
"Hừ! Cô ngốc!"
Tô Chí Cường một mặt bá đạo: "Ngươi vừa trường, đối với xã hội đơn thuần như vậy, biết cái gì? Con gái Tô Chí Cường còn cần phải đi làm y tá, nhìn sắc mặt người ta à? Còn cần phải đối mặt với đám cặn bã xã hội kia uy hiếp chắc? Loại sự tình này, tự nhiên có người khác đi làm, sau này con ở nhà cho cha, ngoan ngoãn làm i đại tiểu thư! Công ty của cha nhiều nơi như vậy, con muốn làm chức vị gì, tương lai tùy ý chọn!"
"Không!"
Tô Viện Viện mím môi: "Con cảm thấy làm y tá không nguy hiểm như vậy... "
"Cha không muốn con cảm thấy! Cha muốn cha cảm thấy!" Tô Chí Cường không kiên nhẫn được nữa, đột nhiên đứng lên, chỉ vào Tô Viện Viện bá đạo nói: "Cha là cha ngươi! Cha không cho phép con đi, là con không thể đi! Nghe chưa?"
Nói xong, hắn liền rời khỏi nhà, đi xử lý sự vụ công ty.