Hắn nhìn sang điện thoại, phát hiện là số của thư ký công ty.
Lúc đầu thì không muốn nhận máy, nhưng thư ký lại gọi hoài liên tục, tiếng chuông inh ỏi vang lên.
Chủ tịch nổi giận.
Sắc mặt hắn âm trầm nhận điện thoại: "Tiểu Lưu, cô biết là tôi đang họp ban giám đốc, bàn bạc về một hạng mục công việc quan trọng, sao cô cứ gọi điện thoại hoài như vậy! Tốt nhất à cho tôi một lý do hợp lý."
"Chủ tịch!"
Thư ký Tiểu Lưu kinh hoảng nói: "Là như thế này, vừa rồi Diệp Huyền tiên sinh đột nhiên liên lạc với công ty chúng ta!”
"Cái gì?"
Chủ tịch lập tức đứng bật khỏi chỗ ngồi: "Diệp Huyền tiên sinh?"
"Đúng. Chính là chủ xí nghiệp mới của tòa cao ốc Diệp Huyền tiên sinh!"
Giọng Tiểu Lưu run lên nhè nhẹ: "Tôi đã xác nhận với chủ cũ, đúng là số của chủ nhân mới Diệp tiên sinh. Tôi chuyển máy sang nhé?"
"A a a!"
Chủ tịch tằng hắng một cái, nở nụ cười: "Tốt tốt tốt, nhanh nhanh nhanh!"
Mấy đổng sự thoáng nhìn nhau.
Nghĩ không ra, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.
Ban giám đốc công ty đang thương thảo chuyện liên quan đến Diệp Huyền, tiếp tục duy trì nghiệp vụ, nhưng không ngờ Diệp Huyền lại chủ động gọi điện thoại đến đây.
Đây là phúc hay là họa đây?
Phúc họa khó liệu.
Nhỡ Diệp Huyền điện thoại tới nói một câu "Các ông đừng làm nữa", công ty không phải là chết chắc à?
Trong ban giám đốc, không khí ngột ngạt, lo lắng bất an.
Điện thoại kết nối.
Chủ tịch không đợi Diệp Huyền nói chuyện mà đã cung kính đứng lên trước.
Không sai, mặc dù Diệp Huyền không ở đây, nhưng chủ tịch vẫn đứng lên như cũ.
Giọng điệu khiêm tốn nói: "Diệp Huyền tiên sinh, tôi là Đường Quân, chủ tịch công ty vật nghiệp, chuyên môn phục vụ cho cao ốc trung tâm tài chính quốc tế của ngài, xin hỏi ngài có dặn dò gì không?"
Đây là chỗ cay độc của chủ tịch.
Hắn vừa nói đã tỏ thái độ rất khiêm nhường, nói rõ ràng là mình phục vụ cho Diệp Huyền. Cái gọi là đưa tay không đánh mặt tươi cười. Hắn lấy lòng Diệp Huyền thì không sai.
"Đường Quân? Chủ tịch ~!?"
Diệp Huyền vừa nói chuyện điện thoại di động, vừa nhìn sang Trương Võ cuồng vọng ngồi ở ghê đối diện, thản nhiên nói: "Có phải ông có một người em vợ, kiêm phó tổng công ty, tên là Trương Võ?"
Trương Võ ngồi đối diện, lại giật mình kêu lên!
Diệp Huyền gọi điện thoại cho công ty của mình thật sao?
Thư ký Ccng ty có thể qua loa đuổi hắn được mà?
Sao lại chuyển cho anh rể của mình, chủ tịch Đường Quân?
Nhất định là gạt người!
Nhất định là đang lừa gạt mình!
"Ha ha ha!"
Trương Võ tự nhận mà hiểu rõ Diệp Huyền đang giả bộ, hắn lặng lẽ cười lạnh: "Giả bô? Hay nhỉ? Anh rể của tôi rảnh hay sao mà có thể nhận điện thoại của anh? Ha ha, đùa tôi à!"
Trong hội trường ban giám đốc, Đường Quân lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Từ giọng nói của Diệp Huyền, hắn đã nghe được, nhắc đến Trương Võ chắc chắn là không có chuyện tốt!
"Cái này •• "
Đường Quân bối rối nhìn thoáng qua thành viên của hội đồng quản trị.
Mấy đổng sự đều như yêu tinh, ánh mắt nhìn về phía chủ tịch là hắn cũng bắt đầu gian xảo.
Ban giám đốc cũng là một chiến trường tranh quyền đoạt lợi.
Thành viên hội đồng quản trị ai mà không muốn làm chủ tịch kia chứ?
Mọi người đều biết, Trương Võ và Đường Quân có quan hệ đặc thù.
Một đổng sự có ngôn từ sắc bén, trầm giọng nói: "Đường chủ tịch, Diệp Huyền tiên sinh đang chờ câu trả lời của ông đấy."
Đường Quân khó khăn nuốt nước miếng một cái, cười làm lành nói: "Không sai, nó là Phó tổng công ty của tôi, xin hỏi nó ••• "
Trong Di Hoà viên, Diệp Huyền thản nhiên nói: "Hắn rất tốt. Ông có thể hỏi thẳng xem là hắn đang làm gì. Tôi nghĩ, nếu không được tôi công nhận kết quả, công ty vật nghiệp các ông cũng không cần thiết tiếp tục làm nữa đâu!"
Nói xong, Diệp Huyền trực tiếp cúp điện thoại.
Ban giám đốc, hoàn toàn tĩnh mịch!
Thành viên của hội đồng quản trị bắn từng ánh mắt hận không thể ăn thịt người, nhìn chằm chằm Đường Quân.
Đường Quân như ngồi phải bàn chông, mồ hôi đầm đìa, hắn mắng: "Trương Võ, đồ điên Trương Võ kia, rốt cuộc hắn lại làm gì rồi? Sao lại đắc tội với Diệp Huyền tiên sinh chứ?"
Một đổng sự lạnh lùng nói: "Đường Quân, tôi đã sớm nói rồi, kiểu tiểu nhân như Trương Võ không thể ủy thác trách nhiệm được. Ông lại dựa vào quyền lực của chủ tịch, ép buộc quyết định, bổ nhiệm hắn làm phó tổng. Bây giờ thì tốt chứ rồi?"
Một đổng sự bỗng đứng lên, mắt như phun lửa: "Đường Quân! Đừng trách tôi không cảnh cáo ông. Nếu như lần này bởi vì Trương Võ mà đắc tội với Diệp Huyền tiên sinh, khiến cho công ty của chúng ta mất đi công việc ở trung tâm tài chính quốc tế! Chúng tôi sẽ liên hợp lại, bãi miễn chức chủ tịch của ông! Ông phải chịu hết trách nhiệm!"
Nhìn thấy từng thành viên của hội đồng quản trị chỉ hận không thể ăn mình, Đường Quân đau đớn hạ quyết tâm, hắn lập tức nói: "Các vị, cho tôi một cơ hội. Tôi sẽ gọi điện thoại cho tên Trương Võ này ngay."
Ở Di Hoà viên, Trương Võ đắc ý, hắn nhìn Diệp Huyền cúp điện thoại, nhẹ nhàng thở ra.
Xem đó, bày đặt nói chuyện với anh rể Đường Quân.
Nhưng sao hắn nhìn mình bằng ánh mắt như nhìn một người chết vậy?
"Ha ha ha! Anh gọi điện thoại khiếu nại à? Ai nhận khiếu nại thế?"
Trương Võ phình bụng cười to nói: "Đã nói xong chưa, không chỉ một cái tát đâu nhỉ? Tôi thấy không ai xử lý được đâu nhỉ?"
Hắn còn chưa dứt lời, thì chuông điện thoại đã vang lên inh ỏi.
Đang tỏ vẻ thì bị cắt ngang, khó chịu!
Trừng mắt!
Trương Võ cầm điện thoại di động lên, trong lòng hoảng hốt!
Điện thoại hiển thị: "Anh rể"!
Mẹ nó.
Trương Võ lập tức biến thành cháu trai, cẩn thận nhận điện thoại, cười hiền nói: "Anh rể à?"
Trong điện thoại vang lên tiếng gào thét rung trời mà tiếng mắng điên cuồng.
"Mẹ nó! Cái đồ điên Trương Võ kia! Mày ra ngoài làm cái trò gì rồi?"
"Trò gì?"
Bị Đường Quân mắng làm Trương Võ cũng không hiểu ra sao, hắn buông tay uất ức nói: "Em không làm gì cả? Em đang ở Di Hoà viên mà?"
"Đồ heo! Vừa rồi mày gặp ai? Đắc tội với ai?"
Đường Quân nổi giận đùng đùng.
"Ai? Không có ai cả?"
Trương Võ vô tội: "Không có đại nhân vật gì mà, em rất cẩn thận."
"Phi!"
Đường Quân hận không thể bò qua đường dây điện thoại, túm cổ thằng em vợ mà mắng to: "Có phải mày đắc tội với một người trẻ tuổi không?"
"Người trẻ tuổi ••• "
Trương Võ run rẩy!
Trời ơi •••
Diệp Huyền ngồi đối diện không phải là người trẻ tuổi đó sao?