Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 91

Diệp Huyền ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tô Viện Viện, giới thiệu: "Viện Viện, người phụ nữ đối diện, không cần anh phải giới thiệu nhỉ?"

Tô Viện Viện kỳ lạ, gật gật đầu: "Tựa như là bí thư của ba tôi a?"

"Đúng." Diệp Huyền cười đến xán lạn: "Vừa rồi, Helena tiểu thư này ý chí bừng bừng, lời nói hùng hồn, nói với anh là đang để ý đến cha em •• gia tài chục tỷ, quyết tâm nhất định phải cua được cha em, vào ở nhà em, nắm giữ gia sản chục tỷ đó, trở thành mẹ kế hào môn của em đấy."

"•• không, không phải, tôi không có!"

Helena bị dọa đến mức nói năng lộn xộn, sắc mặt còn khó nhìn hơn cả người chết!

Với cô gái tâm cơ như cô ta, suy nghĩ này là bí mật tuyệt đối không thể cho ai biết được!

Một khi bị người ta biết rồi, chỉ cần một câu của Tô Chí Cường là có thể để cô ta cuốn gói xéo đi ngay!

Một nữ thư ký mà lại mưu đồ muốn vào gia đình hào môn chục tỷ? Còn si tâm vọng tưởng, chim sẻ bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, muốn làm mẹ kế người ta?

Cô xứng sao? Nghĩ hay nhỉ?

"Tôi không có, thật sự không có..." Helena liều mạng lắc đầu, muốn giải thích với Tô Viện Viện, thanh minh cho mình.

Cô hiểu rất rõ ràng, Tô Chí Cường chỉ có một bảo bối khuê nữ như thế.

Ông nâng như hòn ngọc quý ở trên tay, yêu thương phải phép.

Ý kiến của Tô Viện Viện, đối với việc cô ta tranh thủ tình cảm của Tô Chí Cường là cực kỳ quan trọng!

Cô ta còn đang cố gắng làm sao để tiếp cận Tô Viện Viện, lấy được hảo cảm, trở thành chị em tốt nữa kìa.

Đáng tiếc, hiện tại đều bị Diệp Huyền phá hủy hết.

"Cô... Vậy mà lại muốn quyến rũ cha tôi!"

Cho dù Tô Viện Viện tốt tính đi nữa thì cũng không chịu được.

Nếu như là bạn, bạn có thể chấp nhận một người phụ nữ tâm cơ tiếp cận người cha độc thân của mình không, người đó lòng dạ khó lường muốn trở thành mẹ kế của mình, mưu đồ gia sản chục tỷ của mình sao?

Không thể nào!

Tô Viện Viện đột nhiên đứng lên, cầm lấy cái ly.

Rào!

Một chén nước hắt đi!

Trên mặt Helena, lập tức nở hoa rồi!

Không sai.

Đúng là nở hoa rồi.

Bởi vì ••

Cô ta trang điểm rất dày, trên mặt phải trát 2 lớp phấn.

Bị nước tạt vào như vậy thì nó trôi gần hết, mascara chảy ra, lông mi giả cũng rơi mất, dường như là biến thành nữ quỷ!

Người không ra người, quỷ không quỷ!

Lúc trang điểm thì sợ nhất là nước, như mấy nữ minh tinh vừa ra mồ hôi hay là chảy nước mắt, lớp trang điểm trên mặt trôi đi thì sao mà nhìn được?

"A!"

Helena che mặt, vẫn không quên giải thích với Tô Viện Viện: "Viện Viện, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là a ••• "

"Tôi khuyên cô cút nhanh khỏi công ty đi! Nếu không tôi mà nói cho cha tôi biết, cô sẽ biết tay!" Tô Viện Viện lạnh mặt nói.

Diệp Huyền: "Đi nào, không cần tức giận với loại người này."

Diệp Huyền dẫn Tô Viện Viện, đi chỗ khác ăn cơm.

Tô Viện Viện cảm kích nói với hắn: "Diệp Huyền, nhờ có anh phát hiện ra bên cạnh cha em có một người phụ nữ tâm cơ như vây, nhất định em phải nói cho cha biết, để ông đuổi cô ta. Ai, anh nói xem cha em là tổng giám đốc bá đạo, ông tốt đẹp bao nhiêu. Bên cạnh sao lại có người như vậy?"

Diệp Huyền cười ha ha nói: "Trà xanh thì anh gặp không ít, người này còn tài năng hơn cả người kia, anh nói em nghe..."

...

...

Ngày thứ hai.

Diệp Huyền tiếp tục đi làm, hiện tại đã tích lũy được chín đơn chuyển phát nhanh đặc thù, còn một đơn cuối cùng, cho nên phải tăng tốc độ hơn.

Bởi vì đưa hàng vào khu vực hẻm nhỏ, cho nên Diệp Huyền phải lái ba gác đi giao hàng.

Ở giao lộ chờ đèn xanh đèn đỏ, Diệp Huyền thấy một ông anh chuyển phát nhanh khác.

Người này râu ria xồm xoàm, mặt mũi tang thương, như đã trải qua nhiều kinh nghiệm cuộc sống.

Hai người đều đi đưa chuyển phát nhanh, lúc chờ đèn xanh đèn đỏ thì bắt đầu nói chuyện phiếm.

"Anh đưa bao nhiêu hàng vậy?" Diệp Huyền hỏi.

"80 món."

"Ôi, nhiều vậy? Anh giỏi thật." Diệp Huyền kinh ngạc, hắn giơ ngón cái lên.

Anh trai chuyển phát nhanh cười hắc hắc: "Là vì tôi đi làm sớm, hơn 7 giờ là bắt đầu đi đưa chuyển phát nhanh rồi."

Diệp Huyền rất hiếu kì: "Anh dậy sớm như thế làm gì? Chẳng lẽ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn một chút hay sao?"

Ông anh chuyển phát nhanh lắc đầu: "Không phải."

Diệp Huyền mờ mịt: "Thế dậy sớm như thế để làm gì gì?"

Ông anh chuyển phát nhanh hít một hơi thuốc lá, mang theo vẻ tự tin khó mà miêu tả được, hắn nói: "Hôm nay là cuối tuần, cậu nhớ kỹ, cuối tuần hoặc là ngày nghỉ lễ, nhất định phải đi càng sớm càng tốt."

Diệp Huyền: "???"

Cảm giác như có một bí mật rất lớn!

Một bí mật kinh thiên động địa!

Người kia lo lắng nói: "Bởi vì, càng sớm, cậu sẽ dễ nhìn thấy một mặt của các mỹ nữ khách hàng mà không ai biết được."

Trời đất, vô tình!

Diệp Huyền trừng mắt.

Không có cách nào phản bác!

Lời lẽ chí lý! Tràn ngập triết lý! Khiến người ta tỉnh ngộ! Đinh tai nhức óc!

Quả nhiên là kinh nghiệm phong phú, lão ca nhân sinh tang thương, là một tài xế vững vàng.

Đèn xanh đèn đỏ sáng lên.

Người nọ tiêu sái rú xe ba gác, chạy vội rời đi, tấm lưng kia sao lại hèn mọn như thế.

Diệp Huyền lại giơ ngón tay giữa lên với người kia... Sau đó lại cảm thấy không đúng, lại đổi sang ngón tay cái!

Anh, trâu bò lắm!

...

Đưa bảy tám món hàng xong, Diệp Huyền cầm một món hàng mới.

"A, là phố tài chính à? Cao ốc trung tâm tài chính quốc tế?"

Cái này không phải là tòa nhà của mình đó sao?

Từ khi sở hữu tòa cao ốc này, Diệp Huyền sở hữu nó mà còn chưa tự tới nhìn bao giờ.

Như vậy sao được?

Ba phút sau...

Cao ốc trung tâm tài chính quốc tế, đến rồi.

Diệp Huyền ngửa đầu nhìn lên.

Không sai, đúng là phải ngửa đầu.

Cao ốc trung tâm tài chính quốc tế này tọa lạc ở trên phố tài chính ở khu trung tâm, 20 tầng lầu, diện tích tổng cộng 6 vạn mét vuông, đây đúng là văn phòng cấp A (cấp cao nhất)!

Năm ngoái nó vừa mới hoàn thành, mới tinh rạng rỡ dưới ánh mặt trời, đúng là tòa nhà chọc trời văn phòng cấp A!

Tiền thuê nơi này, một ngày một mét vuông khoảng 20 đô la Mỹ.

Bình thường các công ty nhỏ thì không thể mướn nổi.

Có thể làm việc ở chỗ này đều là các công ty tài chính đỉnh cấp! Họ cần một văn phòng ưu việt và bề ngoài hoàn cảnh làm việc cũng thể hiện hình tượng thực lực của công ty. Chỉ cần in trên danh thiếp, tầng xx cao ốc trung tâm tài chính quốc tế, thì đã thể hiện được thực lực của họ rồi.

Cái gọi là người muốn áo quần, Phật muốn mạ vàng, công ty cũng cần hình tượng.

Diệp Huyền đi vào văn phòng này, thoải mái đưa đồ chuyển phát nhanh.
Bình Luận (0)
Comment