Tâm lý của Helena, đại diện cho tâm lý của đông đảo nữ trà xanh!
Mặc dù mình không mua nổi chiếc xe này, cũng không ăn nổi ở Trần Phủ Yến, nhưng đăng ảnh phú quý, cũng là phú quý!
Chỉ cần những liếm chó kia quỳ liếm mình, mình liền cảm thấy vui vẻ.
Hơn nữa, trong cuộc sống hiện tại, đẳng cấp là rất quan trọng, nếu sau này có đại lão nào xem vòng bạn bè của mình, sẽ cảm thấy mình rất có phẩm vị, rất đẳng cấp, khéo khi lại lọt vào mắt xanh của vị đại lão đó thì sao?
Ha ha, một cô gái cao cấp như mình, nếu không có một người đàn ông có gia tài to lớn thì sao xứng được?
Helena đắm chìm trong sự hâm mộ của người khác, như thế đẳng cấp cuộc sống đó chính là của cô ta thật vậy!
Nữ tâm cơ làm bộ làm tịch nhiều quá, chính cô ta cũng tin luôn.
Vậy mới là trâu bò thật sự.
Chụp ảnh, đăng lên vòng bạn bè xong!
"Đi thôi~~~ "
Mấy cô gái đi vào, bên trong là kiến trúc thiết kế như cung đình vương phủ, cao cấp quý khí!
Ngồi xuống, ăn cơm, bắt đầu nói chuyện phiếm.
"Này này, nói cho các cậu biết một chuyện buồn cười cực."
Helena nhớ tới Diệp Huyền, tâm tư trả thù nổi lên, muốn cùng đám bạn giễu cợt hắn: “Hôm nay, mình gặp một tên chuyển phát nhanh tự tin, hắn bảo mình là chủ công ty, là 1 trong 500 công ty đứng đầu thế giới, cuối cùng thì sao? Các cậu đoán xem? Công việc thật sự của hắn lại là đi đưa chuyển phát nhanh! Ha ha ha!"
"Ha ha ha!"
Cả mấy cô gái đều cười.
"Buồn cười hơn là…"
Helena cười lạnh: "Tên đó, hôm nay cóc ghẻ lại đòi ăn thịt thiên nga, muốn làm thân với mình!"
"Hừ! Cái loại suốt ngày chen trên xe buýt, nghèo mạt đó mà cũng muốn với tới người như mình?"
Helena cực kì khinh miệt.
Cô ta không có nói với bạn mình chuyện của Tô Viện Viện, dù sao thì liên quan đến chuyện xấu của cô ta, nhỡ đâu kể ra, người ta hỏi đến kết quả, cô ta sẽ rất lúng túng.
Vậy nên cắt câu lấy nghĩa, cắt ra đoạn chuyện ngắn thú vị liên quan đến Diệp Huyền, cùng mọi người khinh thường hắn là được.
Ban ngày, tuy Helena nhìn thấy Tô Viện Viện bên cạnh Diệp Huyền, nhưng cô ta cũng chỉ nghĩ là Tô Viện Viện chưa trải sự đời, bị vẻ đẹp trai của Diệp Huyền mê hoặc, là kiểu đại tiểu thư với cậu trai bao thôi.
Với tích cách bá đạo của Tô Chí Cường, sao lại gả con gái cho một thẳng chuyển phát nhanh được?
Cho nên, mặc dù bị Diệp Huyền đả kích, Helena vẫn không phục! Vẫn xem thường Diệp Huyền!
Lúc này, chuyện anh giai chuyển phát nhanh, cũng gợi chuyện cho Ngô Mỹ Lệ: “Đúng rồi, hôm nay mình cũng nghe được chuyện của một anh chuyển phát nhanh, ngầu cực."
Ngô Mỹ Lệ kể chuyện hôm nay ở công ty, Diệp Huyền tới đưa chuyển phát nhanh, có mười mấy bảo vệ theo hắn hộ tống, đến chủ tịch nhà mình cũng phải ra đón cho mọi người.
Mấy cô gái đều há miệng thán phục, sợ hãi vô cùng.
"Anh giai chuyển phát nhanh lợi hại vậy sao?"
"Rốt cuộc là ai vậy?"
"Móa, bây giờ các anh giai chuyển phát nhanh đều trâu bò vậy sao?"
Nụ cười của Helena hơi miễn cưỡng.
Cô ta vừa kể chuyện đã nghe thấy chuyện này của Ngô Mỹ Lệ, điều này khiến cô ta cảm thấy hơi bất an…
Không phải là…
Ha ha.
Chắc không trùng hợp như vậy đâu nhỉ?
Helena đột nhiên nhớ tới, ban ngày, Tô Viện Viện dựa vào người Diệp Huyền, ngoan ngãn như một con cừu nhỏ...
Một đại tiểu thư như Tô Viện Viện, sao lại chưa từng trải chuyện đời được, cũng không tới mức bị một thằng nghèo rớt lừa chứ?
Dự cảm rất bất an.
"Đúng rồi, chủ tịch của bọn mình nói hôm nay sẽ mở tiệc chiêu đãi nam thần đó ở đây, lát nữa các cậu có thể nhìn thấy đấy, cực kì đẹp trai!"
Hai mắt Ngô Mỹ Lệ sáng lên.
Mấy cô gái cũng vô cùng chờ mong.
"Đẹp trai như vậy thật sao?"
"Có khi tối nay chúng ta sẽ có cơ hội gặp được anh đẹp trai đó?"
"Hì hì, hay là các chị em cùng ra tay đi??"
"Có thể khiến chủ tịch của cậu coi trọng, có phải bọn mình nên suy tính một chút không?"
Cả đám mây cô gái đều nghĩ xem có cách gì hay không…Diệp Huyền hiện tại đang ở trong phòng bao.
Qua ba lần rượu, mọi người nói chuyện cũng nhiệt tình hơn.
Lục Viễn Bác xưng anh gọi em với Diệp Huyền rồi.
Chủ tịch Lục Viễn Bác hiếu kì hỏi: "Đúng rồi, Diệp Huyền, chú còn trẻ vậy đã có triển vọng, lợi hại như vậy, có cả một tòa cao ốc ở phố tài chính, sao lại chọn đi chuyển phát nhanh?"
Diệp Huyền cười cười, bình tĩnh nói: "Vì muốn trải nghiệm cuộc sống!"
Lục Viễn Bác nghẹn họng nhìn trân trối: "(Д)"
Giơ ngón cái lên!
"Đúng là có lý tưởng, anh bội phục chú!"
Lục Viễn Bác cùng Diệp Huyền trò chuyện vui vẻ.
Hắn càng xem càng là cảm thấy Diệp Huyền sâu không lường được, là rồng phượng trong loài người.
Chỉ riêng câu "Vì muốn trải nghiệm cuộc sống" vừa bá đạo vừa tùy hứng, lại ngập tràn cảm giác cuộc sống, cũng đủ khiến Lục Viễn Bác phải kính trọng.
Bởi vì quá kính trọng Diệp Huyền, đến chuyện tiền thuê mặt bằng, Lục Viễn Bác cũng quên luôn…
Có tiền hay không, đều không còn quan trọng nữa!
Đại lão "Đi đưa chuyển phát nhanh để trải nghiệm cuộc sống, còn tính toán chút tiền thuê đó sao?
Lục Viễn Bác sao dám nhắc tới nữa?
Cơm nước xong xuôi, tan cuộc.
Hai người xuống lầu.
Lúc này, thư kí Ngô Mỹ Lệ tinh mắt nhìn thấy Lục Viễn Bác: "Ra rồi! Ra rồi! Quả nhiên chủ tịch của bọn mình ở đây! Người bên cạnh hắn chính là anh giai chuyển phát nhanh trâu bò mà mình đã kể! Mau nhìn đi!!"
Theo ngón tay của cô ta, Helena nhìn sang…
Sững sờ ngay tại chỗ!
Mịa! Diệp Huyền thật kìa!