Bắt Đầu Khen Thưởng 100 Triệu Mạng ( Dịch Full )

Chương 147 - Chương 1687: Khương Ẩn Hoàng Đến Rồi

Chương 1687: Khương Ẩn Hoàng đến rồi

Ngọc Phiêu Đạo Tôn nào dám nói không có lòng tin trước mặt Khương thành chứ.

Trong lúc lòng sụp đổ, hắn chỉ có thể cười.

“Có lòng tin, đương nhiên có niềm tin.”

“Có lòng tin là tốt.”

Thành ca hài lòng vỗ vai hắn.

“Vậy ta tiến công, đán sớm một chút thì sớm nghỉ.”

“Cái gì… tiến… tiến công?”

Lưỡi của Ngọc Phiêu Đạo Tôn suýt chút cuốn lại với nhau, mà đám tiên nhân ở phía sau thì lại ồn ào lên.

Bọn họ nghi ngờ tên này có phải bệnh rồi không.

Dù cho tất cả các tông môn của Khiếu Mang vực đến thì cũng không thể nắm chắc được.

Phi Tiên môn các ngươi có hơn hai ngàn người đến, không những không phòng thủ mà còn muốn tiến công phe đối diện?

“Không sai, mau dẫn đường đi.”

“Chuyện này, e là không được sáng suốt, kẻ địch thế mạng, nếu đánh sang…”

Gương mặt của Ngọc Phiêu Đạo Tôn sắp sụp đổ, nhưng lời lải nhải của hắn còn chưa xong đã bị Khương Thành cắt ngang.

“Vừa rồi không phải ngươi nói có lòng tin sao?”

“Cái này…”

Cuối cùng, hơn ba mươi ngàn người này vẫn bị Khương Thành đưa theo như làn sóng đến giết sang phía đối diện của Nhu Nguyệt lĩnh.

Không thù không oán, Khương Thành sẽ không hại chết bọn họ.

Hắn cũng chẳng xài được chút sức chiến đấu của đám người này, chỉ định cho bọn họ ở sau cổ vũ thanh thế thôi.

Sau khi nhìn phòng tuyến quân địch, hắn bảo mọi người ngừng lại.

“Được rồi, các ngươi ở đây chờ, ta đi xem thử.”

“Vậy bọn ta thì sao?”

Bọn người Lâm Ninh, La Viễn, Đan Thái, Tần Sướng đều xoa tay.

“Các ngươi cũng chờ ở đây.”

“Hả?”

Mọi người đều ngập tràn chiến ý, còn muốn kề vai sát cánh với Khương chưởng môn.

“Hả cái gì mà hả?”

Lẽ nào các ngươi muốn cướp spotlight của ta à?

Hơn ba ngàn người giết sang không thèm che giấu gì sớm đã bị Thiên Vi quân chuyên nghiệp bên ngày nhận được tình báo rồi.

“Cái gì, bọn họ lại dám chủ động tấn công chúng ta?”

“Cái đám chẳng ra gì bên kia chúng ta chỉ cần thời gian một nén nhang đã quét sạch rồi, thế này là chê sống dai quá à?”

Chủ soái của Thiên Vi quân là Cảnh Vương, nhưng bây giờ hắn không ở đây.

Bởi vì Nhu Nguyệt lĩnh rất lớn, chiến tuyến của Thiên Cung cũng rất dài, không thể để toàn bộ ba mươi Đạo Thánh đều ở một thành lũy được.

Trước mắt có ba tiên tướng và hai Đạo Thánh tùy quân của Thiên Vi Quân ở tiền tuyến này.

“Có phải bọn họ có cao thủ đến chi viện hay không, vậy nên mới dũng cảm thế?”

“Lo gì bọn họ có ai đến, chỉ đám hỗn tạp Khiếu Mang vực, để ta mang theo mười ngàn người đến tiêu diệt bọn chúng.”

“Nếu bọn chúng đã không biết sống chết thì chúng ta thành toàn cho chúng là được rồi.”

Đệ nhị tiên tướng của Thiên Vi Quân nắm chặt thanh kiếm trên tay, muốn điểm binh đi nghênh chiến.

“Chỉ là ba mươi ngàn con gà yếu, đâu cần phiền đến đệ nhị tiên tướng chứ?”

Đệ tứ tiên tướng ra mặt ngăn cản hắn.

“Ta đâu cần đến mười ngàn người, cho ta năm ngàn, ta đã có thể san bằng chúng.”

Đệ ngũ tiên tướng nhìn quanh bọn họ, cảm thấy bản thân cần tỏ chút thái độ.

“Ta chỉ cần ba ngàn.”

“Ba ngàn diệt ba mươi ngàn dễ như trở bàn tay, để cho ta là được.”

Đệ nhị tiên tướng tức giận.

“Vậy ta chỉ cần một ngàn.”

“Năm trăm, năm trăm người là đủ rồi.”

Hai Đạo Thánh tùy quân nhìn nhau một cái, cả hai đều nhìn thấy được sự chán chườn trong mắt đối phương.

Hết cách, Thiên Vi Quân quá sức mạnh.

Ba mươi ngàn người ở bên đối diện kia đều là đám bỏ đi, cho dù có vài cao thủ đến trợ giúp thì năm trăm người quét sạch bọn họ cũng không phải không thực tế.

Đúng là một sự phiền phức hạnh phúc.

Cuối cùng, ba tiên tướng bốc thăm, kết quả đệ tứ tiên tướng thống lĩnh năm trăm người đi nghênh chiến.

Hai tiên tướng không rút được thẻ đi vô cùng tiếc nuối.

Nhìn đệ tứ tiên tướng dương dương đắc ý giết ra ngoài, bọn họ nghiến răng nghiến lợi.

“Bị hắn cướp mất phần rồi.”

“Công lao đầu này hắn chiếm rồi, đúng là tức chết người mà.”

Hai người này mới nói xong chưa đến năm giây đã thấy đệ tứ tiên tướng chuyển hướng quay lại như nước sôi lửa bỏng.

Theo sau là năm trăm quân của Thiên Vi Quân.

“Sao ngươi lại về rồi?”

“Lẽ nào mới có một lúc mà đã san bằng cả rồi?”

“Không, không ổn rồi.”

Vẻ kinh hoàng của đệ tứ tiên tướng như gặp phải hung thú vậy.

“Khương Thành, Khương Thành đến rồi.”

“Cái gì?”

Bốn người còn lại trong thành lũy cũng kinh hoàng.

“Ai đến cơ?”

“Bên kia là Khương Thành, Khương Ẩn Hoàng.”

Những người vừa nãy còn tràn đầy tự tin không coi Khiếu Mang vực ra gì, sắc mặt giờ đã xanh lè.

“Ngươi chắc chắn hắn đến nhanh vậy à?”

“Không đúng chứ.”

“Không phải nói Trúc Tiên cung tổ chức lại cần thời gian à? Hơn nữa Phi Tiên môn còn bị phân tán?”

Bọn họ có kênh thông tin đặc biệt có thể biết được thông tin của Trúc Tiên cung.

Thực tế thì cũng rất bình thường.

Mỗi một tiên nhân của Thiên Cung đều đăng kí trong sổ quản lí, người ngoài muốn trà trộn vào vô cùng khó.

Mà các môn phái thì ngư long hỗn tạp, Thiên Cung muốn phái vài thám tử sang đó đơn giản vô cùng.

“Vấn đề là bây giờ làm sao đây?”

“Phải đó, Khương Thành không dễ chọc đâu.”

Trong mắt bọn họ, những Đạo Thánh khác chỉ là mấy con gà yếu.

Nhưng Khương Thành là ngoại lệ.

“Hắn kì thực cũng là Thần Quân đấy, hơn nữa Sát Vương nói hắn đã lĩnh ngộ được một phần lực Thiên Đạo từ Chiến Đế, ta với người hoàn toàn không phải là đối thủ.”

Hơn nữa biểu hiện thần dũng của Thành ca ở đại hội Thần Thông, rồi chưa nói đến chiến công thần thế của hắn ở Thiên Lạc Quân lúc trước, không lâu trước đây còn đích thân giết chết ba Đạo Thánh của Thiên Cung.

“Huống hồ gì sau hắn còn có bốn Đạo Thánh của Phi Tiên môn.”

“Trừ khi Thần Quân đích thân ra mặt chứ chỉ dựa vào sức của chúng ta thì không thì không thể cản hắn được.

“Vậy phải làm sao đây?”

“Kéo dài thời gian, kéo dài đến khi Cảnh Vương và những Thần Quân khác trở về hết…”

Theo như bọn họ thấy, một mình kẻ kinh khủng như Cảnh Vương thôi cũng chưa đủ, phải thêm vài Thần Quân nữa mới đủ.

Suy cho cùng thì Khương Ẩn Hoàng này cũng quá tà môn.

Nhưng còn chưa đợi hắn nói xong thì bên ngoài đã vang lên âm thanh cực lớn.

Ầm ầm!

“Báo!”

Tiên nhân truyền lệnh bên ngoài bay vội vào báo.

“Khương Thành giết vào rồi.”

“Cái gì?”

Mấy người bị dọa đến nhảy cẩng lên.

Đệ nhị tiên tướng sốt ruột gầm lên: “Bên ngoài thành không phải có phòng ngự đại trận sao?”

“Hắn, hắn phá vỡ rồi.”

“Ôi trời ơi…”

Mấy người này chỉ có thể nghiến răng ra nghênh đón.

Chỉ thấy bên ngoài cửa lớn của thành, kiếm của Khương Thành sớm đã phẫn nộ vô cùng.

Hơn mười ngàn thiên quân ở xung quanh tuy đã bao vây hắn, nhưng lại đứng im không ai dám chủ động tiến công.

Người có danh, cây có bóng.

Cho dù danh tiếng của Khương Ẩn Hoàng ở Thiên Cung bây giờ không tốt, bị xem như là tên phản tặc lớn nhất trong lịch sử, nhưng muốn có được cái danh này thì phải có đủ thực lực.

Người không có thực lực thì sớm đã bị Thiên Cung diệt rồi.

“Khương Ẩn Hoàng.”

“Lâu quá không gặp.”

Đệ nhị tiên tướng vốn không lấy binh khí ra, hơn nữa còn chắp tay.

Một mình Khương Thành giết vào đây còn tưởng sắp phải đón một trận đại chiến, nghe thấy câu xưng hô này cũng thấy lạ.

“Chức vị Ẩn Hoàng của ta vẫn chưa bị tước đi à?”

Hắn vẫn rất có lòng tự tôn.

Trải qua trận chiến ở Ma Hành Tinh Hà trước đó, Thiên Cung có lẽ phải hận hắn đến thấu xương rồi nhỉ?

“Không có không có.”

Đệ nhị tiên tướng thấy hắn còn có thể nói chuyện liền gượng cười.

“Ngươi là niềm tự hào của Thiên Cung chúng ta mà.”

“Phải đó phải đó, nhiều năm không gặp, ngươi vẫn oai như cũ.”

Chương 1688: Không biết hạ thủ

Ba tiên tướng và hai Đạo Thánh tùy quân có phần không muốn khai chiến.

Bởi vì không ai muốn chết cả, chỉ có thể giữ quan hệ.

“Lại gặp được Khương Ẩn Hoàng rồi, bọn ta kích động biết bao.”

“Phải đó, phải đó, có ngươi ở đây thì lòng bọn ta có thêm sức mạnh rồi.”

“Lại chả thế, chúng ta và Khương Ẩn Hoàng là người một nhà.”

Nhìn thấy những tiên tướng thượng cấp bình thường mặt nhăn mày nhó đột nhiên lại cười như nở hoa hệt như con mèo dụ khách kia, những tướng sĩ của Thiên Vi Quân xung quanh cảm thấy nổi cả da gà.

Đệ tứ tiên tướng thậm chí còn đến trận tiền khuyên hàng.

“Khương Ẩn Hoàng thống lĩnh bọn ta đi, chuyện san bằng Khiếu mang vực chỉ trong tầm tay.”

“Phải phải phải, chỉ cần một tiếng hạ lệnh của Khương Ẩn Hoàng, chỉ đâu đánh đó.”

Lời của bọn họ cũng không phải vô dụng.

Thiên Vi Quân tạm thời không tiến công ngoại trừ việc phải củng cố trận địa ra thì nguyên nhân lớn nhất là kiêng kị Khương Thành.

Nếu Khương Thành chuyển sang bên bọn họ thì căn bản chẳng cần trận địa hậu phương gì nữa, sớm đã thẳng đường mà đi rồi.

“Ngưng ngưng ngưng!”

Khương Thành nghe có phần sai sai.

“Ta giúp các ngươi sang bằng Khiếu Mang vực? Các ngươi nắm sai lập trường của ca rồi phải không?”

“Ta là người của Phi Tiên môn.”

“Chúng ta bây giờ là kẻ địch của nhau.”

Hắn huơ huơ Kị Khuyết kiếm trong tay.

“Được rồi, hỏi thăm người cũ đã xong rồi, nên làm thật rồi.”

Toàn bộ năm Đạo Thánh đều hoang mang.

“Không không không.”

“Bọn ta sao dám động thủ với ngươi chứ?”

“Thế này chẳng phải là đùa sao?”

Thành ca vẫn luôn muốn thử hiệu quả của “Tịnh Hồn Từ Độ Kinh”, mong muốn có một trận chiến.

“Chúng ta bây giờ là địch của nhau, yên tâm mà ra tay đi, dùng tuyệt chiêu nhất của các ngươi là được, ta không trách các ngươi đâu.”

“Không được.”

Năm tiên tường vừa lùi lại vừa xua tay tỏ vẻ từ chối.

“Tuyệt đối không được.”

“Tuy bây giờ ngươi ở bên Khiếu Mang vực, nhưng thân phận của ngươi ở Thiên Cung vẫn không hề thay đổi, sự tôn kính của bọn ta dành cho ngươi vẫn không hề đổi thay.”

Mặt hắn nghiêm lại, hét dứt khoát: “Ra tay với Khương Ẩn Hoàng tôn kính là chuyện hoàn ngược lại ý của ta, ta làm không được.”

Những người khác vừa thấy thì cũng lần lược bắt chước theo.

“Không sai, bọn ta làm không được.”

“Thế này là đang làm khó bọn ta.”

“Nếu thật sự ép bọn ta làm như vậy thì không bằng giết ngay bọn ta luôn đi cho rồi.”

Nói xong, mấy người dang tay ra, nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, làm ra tư thái chờ chết vô cùng nghĩa khí.

Lần này khiến Khương Thành không biết sao.

Ôi mẹ nó, các ngươi cảm thấy ta dễ bị chơi khăm vậy à?

Thật sự không sợ ta nhân lúc các ngươi không chuẩn bị cho một kiếm xuống à?

Ca xuất đạo nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ làm mấy việc không giảng võ đức đến vậy.

Khí tức bên ngoài thành lũy vào giờ phút này đã trở nên ngưng đọng.

Tất cả mọi người xung quanh nín thở, sợ chỉ một động tĩnh nhỏ sẽ dẫn đến hậu quả không thể vãn hồi.

Khương Thành hít một hơi thật sâu.

Sau đó huơ tay.

“Các ngươi giải tán đi.”

Hết cách, tài nịnh nọt của đám người này quá trơn tru, làm hắn thấy cũng ổn.

Cho dù biết là không thật lòng nhưng Thành ca vẫn quyết định tháo lưới.

Suy cho cùng thì những nhân tài trong “màn nịnh hót” này cũng cần được bảo tồn.

Mấy người đang nhắm mắt thật ra cũng sốt ruột đến chết đây, sắp muốn ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Nghe thấy câu nói này thì đúng là đúng là tin tốt, trời sắp sập xuống đã trở nên trong xanh trở lại.

“Ta biết ngay là Khương Ẩn Hoàng không nỡ giết bọn ta mà.”

Đệ nhị tiên tướng suýt nước mắt lưng tròng.

“Đó là đương nhiên rồi, giao tình năm ấy ắn có thể vì chuyện thay đổi lập trường mà thay đổi hay sao?”

“Lòng dạ của Khương Ẩn Hoàng có thể là người như vậy sao?”

Lòng Khương Thành nghĩ ta với các ngươi cũng có giao tình gì đâu.

Lúc trước tuy cùng ở Thiên Cung nhưng còn chưa gặp mặt lần nào.

“Được rồi được rồi, cút đi.”

Suy cho cùng thì mục đích của hắn là đánh lùi đại quân Thiên Cung, thu phục Nhu Nguyệt lĩnh và Ma Hành Tinh Hà.

Dù là giết lùi hay ép lui Thiên Cung thì kết quả cũng như nhau.

Mấy người này tính day dưa thêm chút để kéo dài thời gian.

Chờ đến khi bọn người Cảnh Vương quay về, cục diện có thể sẽ được xoa dịu.

“À thì, đám bi chức cũng là tuân mệnh hành sự.”

Ánh mắt lưu luyến của đệ tứ tiên tướng nhìn có vẻ thật đáng thương.

“Bên trên chưa có lệnh, bọn ta tự ý cho lùi thì e sẽ…”

“Vậy có liên quan quái gì đến ta?”

Khương Thành lại chẳng kiên nhẫn mà nhấc Kị Khuyết kiếm lên.

“Còn không đi nữa thì ta sẽ ra tay thật đấy.”

Nói xong, hắn trực tiếp tế ra pháp tắc không gian của bản thân.

Nhìn thấy tám cột đồ đằng to lớn, trái tim năm người lạnh thấu lại.

Ôi mẹ ơi, đây còn là người nữa sao?

Mấy Thần Quân lâu năm còn không được nhiều đến vậy.

Lúc trước ở đại hội Thông Thần khi hắn gặp thần giết thần không phải nói hắn chỉ có ba cột cự đồ đằng thôi sao?

Mới qua có ba ngàn năm thôi, sao lại thêm những năm cột rồi?

Thế này còn đánh quái thế nào nữa, may mà vừa rồi quỳ vừa nhanh vừa chuẩn chứ không bây giờ đã chẳng còn ai lượm xác cho rồi.

“Vâng vâng vâng, bọn ta giải tán ngay đây.”

“Giải tán ngay lập tức.”

“Mau mau mau, thu dẹp thành trì.”

Năm người hét lên với mọi người xung quanh, những tướng sĩ xung quanh cũng không còn chút ý chí muốn phản kháng nào nữa.

Hành động nhanh như một cơn gió.

Hơn ba mươi ngàn người vẫn còn đang quan sát chờ đợi.

Ngoại trừ một mình Khương Thành “giết vào” bên trong ra thì sao đó chẳng hề thấy động tĩnh gì nữa.

“Bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Khương tiền bối chắc không xảy ra chuyện gì chứ?’

Chờ đợi một hồi, Ngọc Phiêu Đạo Tôn cảm thấy ngày càng bất an.

Sợ vào giây phút nào đó đám thiên quân bên trong sẽ như làn sóng giết ra, sau đó ngya trong chốc lát dẹp sạch nơi đây, sợ sẽ chết tại chỗ.

“Chư vị đạo hữu Phi Tiên môn, tiền bối…”

Hắn cẩn thận từng li từng tí nói ra đề nghị nho nhỏ của bản thân.

“Hay là chúng ta đi xem thử, trợ lực cho Khương tiên bối.”

Còn chưa đợi đám người La Viễn, Đan Thái đáp lại, bên Thiên Vi Quân phía trước đã xảy ra động tĩnh.

Mấy cục ngàn Thiên Vi Quân bay đi vội vã.

Quả thực là như làn sóng thật, nhưng mà không phải bay về bên này mà là ngược về bên kia.

Chỉ sau một khắc ngắn ngủi, thành lũy trước mặt lúc trước đã biến mất không còn.

Đến cả bố trí của cấu trúc đại trận hay cấm chế cũng bị gỡ bỏ.

Còn chưa đợi bọn họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì hơn mười ngàn đại quân đã biến mất khỏi tầm mắt họ.

Chỉ còn để lại trên tiền trận một cái hố lớn còn chưa kịp đắp lại, sau một cơn gió chỉ còn lại bụi trần.

Như tâm tình hỗn loạn của mọi người.

Cũng may mà Khương Thành vẫn còn.

Hắn đứng sừng sững trên không, đưa mắt nhìn về phương xa.

Đám người Kỷ Linh Hàm, La Viễn nhanh chóng đi sang.

Ngọc Phiêu Đạo Tôn hoàn toàn không hiểu được tình huống đang xảy ra: “À thì, Khương tiền bối… đây, chuyện này là thế nào?”

“Sao bọn họ lại đi rồi?”

Hơn ba mươi ngàn người ở phía sau cũng vô cùng tò mò.

Chiến đấu đâu?

Chưa khai chiến mà đối phương sao đột nhiên giải tán hết rồi?

Ba ngang năm nay bọn họ qua lại với Thiên Cung không biết bao nhiêu lần cũng chưa từng thấy cảnh tượng này.

Hồn kĩ của Thành ca đến nay còn chưa dùng lần nào nên vô cùng khó chịu.

Thế là chẳng có chút hào khí nói: “Nhìn thấy ta, bọn họ có thể không lui à? Lẽ nào chờ chết sao?”

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Đến cả Phi Tiên môn cũng không chấp nhận nỗi cách nói này.

Nếu ngươi nói ngươi dùng thực lực mạnh nhất giết đối phương, bọn ta chắc chắn sẽ tin.

Nhưng nhing thấy ngươi đã bị dọa bỏ chạy thì khó tránh hơi hoang đường.

Chương 1689: Kế dụ địch?

Ngoại trừ đám Mông Thuần, Xích Linh ở quân đoàn số tám kia biết vì sao họ lại sợ Khương Ẩn Hoàng đến vậy ra thì những người khác vốn không biết những việc Khương Thành đã trải qua ở Thiên Cung.

Theo như bọn họ thấy, bên kia nhìn thấy Khương chưởng môn nên gia trì buff phục thù, sĩ khí phải tăng lên gấp bội mới phải.

Sao có thể lui rồi?

Nhưng bên kia quả thực đã lui.

Thế này cũng vô lí quá.

“Không hổ là Khương chưởng môn, chỉ cần xuất hiện là đã dọa bên kia chạy trối chết.”

Mông Thuần và Xích Linh đã nóng lòng ra màn nịnh hót mới ra lò.

“Cái gì gọi là cảnh giới?”

“Binh không chiến mà đã phục chính là cảnh giới cao nhất.”

“Người ta phải khổ chiến vô cùng, Khương chưởng môn lại như gió thoảng mây bay, lá không đụng người, so sánh vậy thảm không biết bao.”

Sự tâng bốc của hai người khiến tâm tình có phần tiếc nuối của Khương Thành trở nên tốt hơn hẳn.

Hắn cười vỗ vai Mông Thuần, Xích Linh.

“Ha ha ha, khiêm tốn khiêm tốn, phải khiêm tốn nào.”

Spotlight bị người mới đến cướp mất, đám đệ tử của Phi Tiên môn sao có thể lạc hậu lại được?

Khương chưởng môn mỗi lần nói” khiếm tốn khiêm nhường” là phải thêm sức nặng vào.

“Khương chưởng môn lần này triển lộ một tuyệt chiêu mới, các ngươi có phát hiện ra chưa?”

Đan Thái làm ra vẻ cao thâm sờ cằm.

“Cái gì mà tuyệt chiêu mới?”

Đến cả Khương Thành cũng có phần tò mò.

Lẽ nào thiên hồn của ca ngươi có thể nhìn ra à?

Nhưng mà ta còn chưa dùng trước mặt người khác mà.

Đón lấy ánh mắt tò mò của mọi người, Đan Thái ưỡn ngực, lấy uy quyền vô biên tuyên bố đáp án.

“Đó chính là tài ăn nói.”

Mọi người như chợt hiểu ra.

Phải rồi, đám địch kia bị cái mồm như bắn pháo của Khương Thành đẩy lui.

Đúng là dùng loại năng lực này.

“Lợi hại lợi hại.”

“Chỉ dựa vào hai ba câu đã có thể đẩy lùi kẻ địch, không hổ là Khương chưởng môn.”

“Tài ăn nói như vậy đúng là hiếm gặp.”

“Không ngờ Khương chưởng môn không những có thực lực xuất chúng mà còn có một cái miệng hơn người.”

“Lại chả thế, miệng của Khương chưởng môn có thể biến chết thành sống.”

Theo làn sóng tâng bốc của các đệ tử, gương mặt Thành ca sầm lại.

Má nó, ông đây là hệ thống hack, trước nay đều dựa vào thực lực là giết địch, cần ăn nói làm gì?

Đan Thái nịnh ngựa lành thành ngựa què rồi.

“Được rồi, được rồi.:

Hắn bực bội khua tay.

“Kẻ địch rút lui rồi, chúng ta tiếp tục tiến công, sớm lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh về.”

Trong lúc bộn họ tiến công, chủ soái Thiên Vi Quân là Cảnh Vương và chủ soái Thiên Thí Quân là Sát Vương cũng đã nhận được tin tức của Khương Thành.

Cũng biết hai nhanh quân ở tiền tuyến đã lui binh.

“Khương Thành mang theo hơn hai ngàn người của Phi Tiên môn và hơn ba mươi ngàn đồ tạp nham, hơn nữa còn đang tiếp tục tiến công chúng ta?”

“Hắn ngông cuồng vậy ư?”

“Coi chúng ta như hết người à?”

Suy cho cùng thì Cảnh Vương và Sát Vương cũng là Thần Quân, trong lòng vẫn xem Khương Thành không là gì đáng kể.

“Theo ta điểm binh, đi diệt hắn trước.”

“Ta không tin hắn thật sự thần kì như họ nói.”

Dù chăng hắn cũng là dân lâu năm, tư cách bày ra đó, đối với một Thần Quân mới cũng thấy không vừa mắt.

Nhưng mà những phụ tá thì lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Nghe nói Khương Thành có những tám cột đồ đằng, không thể khinh thường được.”

“Phi Tiên môn mà hắn dẫn theo có đến bốn Đạo thánh, còn có Mâu Vũ của Vân Bái vực.”

“Nhìn có vẻ không nhiều nhưng sức mạnh thực tế lại rất lớn.”

“Ta đã nghiên cứu thử những chuyện Khương Thành đã trải qua, cả một đường đầy kì tích, có lẽ là may mắn theo.”

“Nếu muốn đối phó với loại người này thì phải tập trung sức mạnh, dùng tư thái lôi đình là nghiền ép, không có hắn con đường sống.”

“Hơn nữa hắn giết sang đây không chút che đậy có khả năng vẫn còn cao thủ ở sau.”

Cảnh Vương và Sát Vương nghe cũng rất có lí.

Quá trình Khương Thành ở Thiên Cung kia cho dù ở Thiên Đan Tư, triển khai kiếm đạo thập tam trọng, ở đại hội Thông Thần hay là chiến tích nghịch thiên ở Thiên Lạc Quân sau cùng, thậm chí là bức lui Tẫn Uy tinh, toàn bộ đều là kì tích.

Loại người này có phần giống với khí vận chí tử.

Cho dù sức mạnh có mạnh hơn hắn thì vẫn luôn có khả năng bị giết.

“Truyền lệnh xuống, Khương Thành đến tập kích không được đánh.”

“Tiếp tục lùi, dụ dịch vào sâu.”

“Chời khi hai nhánh quân Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân lùi đến Vũ Đường cốc của Nhu Nguyệt lĩnh thì tập trung sức mạnh của ba mươi Đạo Thánh đến vây kích tiêu diệt.”

“Đến lúc đó thì một tên cũng không được bỏ qua.”

Dưới mệnh lệnh như thế của hai nhánh quân, Khương Thành rất nhanh đã giết đến trước thành lũy thứ hai.

Lần này không cần chờ hắn một mình phá trận thì bên kia đã chủ động tản hết phòng ngự đại trận.

Ngay sau đó, mấy tiên tướng hộ vệ nơi đó mang hơn mười ngàn người đến đón.

Khương Thành còn tưởng đối phương sẽ giết ra, bản thân cũng sẽ có một trận dã chiến.

Nào ngờ đối phương lại chắp tay.

“Khương Ẩn Hoàng, hân hạnh hân hạnh, đại danh của ngươi sớm đã được nghe đến.”

Khương Thành từ từ nâng Kỵ Khuyết kiếm lên.

“Được rồi, được rồi, mấy lời này không cần nói nữa, bắt đầu đi.”

“E là Khương Ẩn Hoàng hiểu lầm rồi.”

Tiên tướng phía đối diện xua tay liên hồi.

“Bọn ta không phải đến khai chiến với ngươi.”

Thành ca ngây ra: “Ý ngươi là sao?”

Tiên tướng kia cười híp mắt nói: “Ngươi đến tiên công thành lũy bọn ta đễ lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh đúng không, bọn ta hắn lại dám đối đầu với ngươi chứ?”

“Cùng là thân phận đồng liêu của Thiên Cung, đương nhiên phải toàn lực phối hợp rồi.”

“Ngươi quay lại thì bọn ta đi.”

Nói xong còn chưa đợi Khương Thành nói gì, lão huynh này đã phất cờ lệnh, đại quân hơn mười ngàn ngươi quay người, thu hết những doanh trướng hành cung và thành lũy, nhanh chóng bay về hậu phương.

Thêm mấy câu thoại khi nãy thì cũng chưa đến hai phút, bên đối diện đã không còn lại một ai cả.

Làm trường kiếm của tành ca tiêu điều ngay tại chỗ.

“Chậc, thế này là sao?”

Đám người Phi Tiên môn và Ngọc Phiêu Đạo Tôn ở sau cũng nhìn đến ngớ người.

Lần trước mấy lời diễn ra trong thành lũy, bọn họ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Lần này diễn ra ngay trước mắt khiến họ hoang mang.

“Thế này nhìn có vẻ như dựa vào ăn nói mà tiến công nhỉ.”

“Phải đó, Khương chưởng môn còn chưa nói gì mà phía đối diện đã chủ động lui rồi.”

“Còn có cả chuyện như vậy sao?”

“Thế này cũng thật là kì lạ, lẽ nào là khí thế bá vương trong truyền thuyết?”

Đám đệ tử Phi Tiên môn lần lượt chạy đến, Thành ca rất nhanh đã chìm vào những lời tâng bốc.

Nhưng mà đám người Kỷ Linh Hàm và Mâu Vũ thì lại dần chau mày.

“Thế này quá không bình thường.”

“Phải chăng đây là kế dụ địch?”

Lòng Thành ca bảo ta sợ bọn họ làm thế lắm cơ.

Hắn xua tay, gương mặt cao thâm nói: “Yên tâm đi, tất cả đều nằm trong dự liệu của ta.”

Chúng đệ tử lại lần nữa lên làn sóng nịnh nọt chưởng môn thần cơ diệu toán, gì cũng biết.

Nhưng lại không hề biết hắ chẳng nghĩ đến gì cả.

Nhu Nguyệt lĩnh rất lớn, khu vực của Thiên Cung chỉ có hai mươi hai cứ điểm, phân bố ở những nơi khác nhau.

Nếu Khương Thành muốn thu hồi toàn bộ nơi đây thì chỉ có thể quét qua từng cứ điểm.

Khi hắn đến cứ điểm thứ ba thì các tiên tướng kia không ngoài dự liệu, lại lần nữa đầu hàng.

Chương 1690: Đi xem thử Phi Tiên môn đã bị diệt chưa

“Khương Ẩn Hoàng đến thu hồi Nhu Nguyệt lĩnh, bọn ta há có thể không phối hợp chứ?”

“Cứ điểm này là của ngươi, bi chức cáo từ.”

Tên tiên tướng này nói như thể Khương Thành và mình ở cùng một bên vậy nhưng trên thực tế đó là lệnh của cấp trên bảo lui.

Nói nhanh câu nói ấy, hắn lập tức xoay người mang theo hơn tám ngàn người chuẩn bị rời đi,

Lần này, Khương Thành nhịn không nỗi nữa.

“Ngươi đứng lại cho ta.”

“Ý gì đây? Hoàn thành nhiệm vụ hay ứng phó chuyện không hay đây?”

“Ngữ khí qua loa vậy à?”

Tên tiên tướng kia bị dọa cho run cầm cập, lập tức mỉm cười quay lại.

“Ngươi hiểu lầm rồi, bọn ta thế này là bị dọa, uy danh của ngươi vang xa, bọn ta có phần căng thẳng…”

Mỗi lần hắn gặp mấy lời thoại như thế này, Khương Thành đều rất phiền.

“Nói cho thành thật, các ngươi dự định công kích bọn ta ở đâu, nói thẳng tên địa điểm ra cho ta.”

Tên tiên tướng này vốn không hề biết có mai phục, chỉ biết lệnh của cấp trên là rút lui đến Vũ Đường cốc mà thôi.

Nghe thế hắn khóc như oan lắm: “Ta há lại dám mai phục ngươi? Chuyện thế này chắc chắn không bao giờ xảy ra.”

Khương Thành vốn không hề tin hắn.

“Ngươi nói thẳng ra là được rồi, ta sẽ phối hợp với kế hoạch mai phục tấn công của các ngươi không phải là được rồi sao?”

“Trước khi đến nơi có các cao thủ của các ngươi thì ta sẽ không ra tay.”

“Chờ các ngươi mai phục thành vòng rồi, ta đảm bảo sẽ hiên ngang bước vào, thế đã được chưa?”

“Ta chỉ không muốn đến hết các cứ điểm, chạy đông chạy tây như thế phiền quá.”

Nói mấy lời này ra làm những thống lĩnh phía sau tiên tướng kia cũng hết sức bóc phốt nỗi.

Ngươi đang tự xem mình là kẻ ngốc hay bọn ta là kẻ ngốc vậy?

Lời nói cấp bậc thần tiên này, người cho rằng bọn ta sẽ tin dù chỉ là một chữ ư?

“Khụ, Khương Ẩn Hoàng cứ thích nói đùa.”

“Mai phục gì chứ, thật sự không có chuyện đó, ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Bọn ta giải tán đây…”

“Chờ một chút.”

Tên tiên tướng kia sắp khóc luôn rồi.

“Lại sao nữa vậy?”

“Tốt xấu gì cũng phải đánh một trận chứ, nếu không thì ngươi bảo ta sao có thể chịu được?”

Khương Thành nhìn đám đệ tử phía sau, lòng nói bản thân đường đường là một phái có thực lục mà sắp biến thành chuyên gia đàm phá rồi, như thế thì nhìn tượng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.”

Tên tiên tướng và thống lĩnh đắng sau nghe được bị dọa cho hồn bay phách lạc, liền xua tay từ chối.

“Không không không, bọn ta sao có thể đánh với ngươi được chứ?”

Khương Thành hét lên nói: “Cũng đâu phải thật sự muốn mạng của các ngươi đâu, chỉ làm ra vẻ thôi.”

“Thật sự chỉ là làm ra vẻ?” Tiên tướng kia vẫn còn chút lo lắng.

“Ta muốn giết các ngươi còn phải lừa các ngươi à? Càng huống hồ gì cho dù các ngươi thất bại rút lui thì cũng đã đánh một trận, nếu không sao có thể ăn nói với cấp trên?”

Mọi người lòng thầm nói lệnh của cấp trên là rút lui, không có bảo bọn ta tiếp chiến.

Nhưng mà nếu không có gì phải lo về tính mạng thì phối hợp một chút cũng không sao.

Còn có thể kéo dài thời gian được một chút.

Thế là ngay khắc sau, toàn bộ bọn họ đều tế ra binh khí và căn nguyên, còn Khương Thành thì triển ra pháp cảnh không gian gồm tám trụ căn nguyên đồ đằng của mình.

Mấy ngàn tiên nhân phía đối diện suýt chút bị dọa chết tại chỗ.

Những đệ tử Phi Tiên môn và hơn ba mươi ngàn tiên nhân phía sau cũng kinh hoàng.

“Đánh rồi!”

“Ôi trời ơi, hóa ra Khương chưởng môn lại có nhiều trụ căn nguyên đến vậy?”

Toàn bộ đám người Tần Sướng, Ngụy Miễu đều trở nên kích động.

“Nhìn rõ hết rồi chứ, học hỏi đi, Khương chưởng môn đang dạy chúng ta cách chiến đấu, cơ hội này không nhiều đâu.”

“Khương chưởng môn anh vũ, phe đối diện ba chân bốn cẳng chạy lui…”

Bọn họ cứ nói rồi nói, vẻ mặt dần trở nên kì lạ.

Bởi vì trận đánh này sấp chớp đầy trời mà không đổ mưa.

Thanh thế lớn đến lạ lùng, đánh cho trời long đất lỡ nhưng bên kia chẳng một ai chết.

Hơn ngàn người bị pháp cảnh của Khương Thành che phủ tuy không lo về tính mạng nhưng tiên tướng với thống soái và mọi người vẫn run cầm cập.

Cái này nếu không phải là phối hợp thì e rằng đã chết mất rồi.

Đánh đủ ba phút, tiên tướng kia cẩn thận từng li từng tí truyền âm.

“Khương Ẩn Hoàng, được, được chưa vậy?”

Khương Thành lúc này mới sực nhớ thu tay lại.

“Được rồi, các ngươi giải tán cả đi.”

Mọi ngươi như được đại xá.

Vừa chạy vừa hét.

“Lợi hại lợi hại quá.”

“Bọn ta lép vế chịu thua.”

Chớp mắt, đám hơn ngàn người này đã chạy sạch sành sanh.

Để lại mọi người ở đây như sắp hóa đá.

Không biết là vì chiến lực của Thành ca quá kinh khủng, hay là bị màn biểu diễn kia làm cạn lời, mà là…

Hai bên đối địch nhau, Khương chưởng môn sao lại có thể bảo bên kia phối hợp với bản thân giả vờ đánh thế kia?

Cứ đánh bình thường với đối phương khó lắm sao?

Đến cả Kỷ Linh Hàm cũng cảm thấy rất tò mò.

“Khương đại ca, đây cũng là những cấp dưới trước kia của ngươi à?”

Thành ca hết muốn cười.

“Làm gì có, ta vốn chẳng quen biết bọn họ.”

Lòng của mọi người càng u uất.

Vậy bên kia sao thấy ngươi cứ như chuột gặp phảo mèo, đến chút ý chí cũng không có?

Tên tiên tướng bên đối diện cũng là Đạo Thánh, theo tình huống bình thường thì sẽ đổ máu một trận đấy.

Đan Thái dương dương đắc ý ngẩng đầu lên: “Đã nói đây là khí thế bá vương trong truyền thuyết mà, các ngươi còn không tin ư?”

“Khí thế bá vương của Khương chưởng môn chấn động, kẻ địch phải đầu hàng quỳ lạy…”

“Lạy cái đầu ngươi!”

Thành ca bực bội cắt ngang lời nói của hắn.

Ngươi mới là đồ chả ra sao, tất cả đều chả ra sao cả.

“Mau chóng đến cứ điểm tiếp theo!”

“Đời này của ca trời sinh vất vả, ầy.”

Khi hắn đang cẩm khái bên ngày thì Mông Đoan Đạo Thánh ở hậu phương cuối cùng cũng cùng các cao thuur của Trúc Tiên cung đến Nhu Nguyệt lĩnh.

Bởi Khương Thành tự mình đi làm kế hoạch loạn cả lên nên bọn họ tạm thời không chia làm năm bộ nữa.

Toàn bộ 31 Đạo Thánh đều có, ngoài ra còn có hơn năm ngàn Đạo Tôn cà hơn hai trăm ngàn Chí Tôn của các tông môn, thế gia ở Khiếu Mang vực.

Đây coi như là toàn bộ lực lượng đỉnh cao nhất của Khiếu Mang vực đã tụ họp lại.

Nhìn từ xa, tiên xa, hành cung, phi thuyền, tọa kỵ rợp trời như phong ba bão táp đang đến gần, to lớn khiến người ta thấy ngợp thở.

Một đội hình như vậy mà đám người Mông Đoan, Khôi Tàng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Vì để thêm chút cảm giác an toàn, bọn họ đã lệnh cho các tông môn và gia tộc gọi hết những tiên nhân trên Tôn Giả đều đến tiền tuyến để chiến.

Đến biên giới của Nhu Nguyệt lĩnh, Mông Đoan Đạo Thánh ngừng lại.

Hắn không dám ngang ngược như Khương Thành.

Nhìn tòa thành lũy trống trơn phía trước có sắp xếp hơn ba mươi ngàn người của Ngọc Phiêu Đạo Tôn không còn nữa.

Lẽ nào đã chạy cả rồi?

Hay bị kẻ địch tiêu diệt hết rồi?

Đối với việc hơn ba mươi ngàn người này chết sạch, hắn không hề thấy bi thương chút nào, bởi vì đó chỉ để ở tiền tuyến làm bia đỡ đạn chơi chơi thôi.

“Phái người đi xem thử tình hình ra sao, Phi Tiên môn thế nào rồi?”

Mông Việt Đạo Thánh ở một bên bĩu môi.

“E là chẳng còn một ai sống nữa.”

Khôi Tàng Đạo Thánh quái gở: “Ta vô cùng nghi ngờ bọn họ khi đối diện với chiến trận đã bỏ chạy.”

Thanh Tịch Đạo Thánh nhếch môi.

“Nếu như không bỏ chạy thì điều chờ đón bọn họ chỉ có bị diệt sạch toàn quân thôi.”

“Đâu thể nói thế được.”

Mông Đoan Đạo Thánh không vui.

“Phi Tiên môn tốt xấu gì cũng ở phe ta, chúng ta nên mong bọn họ còn khỏe, sao có thể nói mấy lời bi ai?”

“Ha ha ha ha…”

Mọi người ồ lên cười to.

“Phải phải phải, chúng ta chúc bọn họ thắng lợi đi.”

“Tuy điều này cơ bản là không thể, nhưng cũng coi là lời chúc tốt đẹp mà…”

Trong lúc bọn họ còn quái gỡ ở đây thì mấy trinh thám vừa được phái đi điều tra tình báo đã vội vã quay trở về.

Mỗi người đều mang trên mình vẻ mặt khó tin.

Chương 1691: Đơ cả mắt

“Thế nào rồi?”

Mông Đoan Đạo Thánh sốt ruột bước lên trước, nôn nóng hỏi: “Phi Tiên môn bị diệt hết chưa?”

Lời này nói được ra đủ thấy hắn sốt ruột đến nhường nào?

“Không, không nhìn thấy bọn họ.”

Mặt của Chí Tôn trinh sát kia vẫn còn mang sự ngạc nhiên.

“Cái gì?”

Đám người Mông Đoan và Mông Việt giận dữ.

“Há lại có lí này! Bọn họ không chiến đấu mà bỏ chạy ư?”

Sắc mặt thì tức giận nhưng lòng họ lại rất vui.

Được rồi, đám đối thủ Phi Tiên môn từ nay không còn tranh sức tranh lực nữa rồi.

“Trước trận bỏ chạy, Phi Tiên môn bị khai trừ khỏi Trúc Tiên cung, cũng không thể dừng ở núi Huyễn tắc nữa rồi!”

“Còn không biết xấu hổ mà nói gì mà vị trí chủ đàm, kết quả lại thế này?’

“Không phải.”

Mấy tên trinh thám lắc đầu.

“Có lẽ bọn họ từng chiến đấu, bởi vì xứ điểm đã bị san bằng rồi.”

“Ngươi nói cái gì?”

Niềm vui nhất thời của Mông Đoan đơ lại.

“San bằng cứ điểm của bên kia?”

“Ta nhớ rõ ràng cứ điểm ở ven tiền tuyến có những năm mươi ngàn Thiên Vi Quân, còn có cả năm Đạo Thánh trấn giữ mà.”

“Đối phương dựa vào một thành lũy đại trận như vậy, còn có thể kịp thời có được sự trợ giúp của xung quanh, sao có thể bị san bằng?”

Đám người Mông Việt và Thanh Tịch cũng tỏ vẻ khó tin.

Chờ bọn họ mang theo quân đến đó xem, không phải là thế sao?

Nhưng toàn thành liên miên lúc trước sớm đã sạch sành sanh, khắp mựt đất chỉ còn những hố sâu theo gió bụi bay mịt mù.

Nếu không phải bên kia còn để lại một chút “rác rưởi” thì e rằng đã không thể nhìn ra đây từng là một cứ điểm vô cùng kiên cố rồi.

“Sao có thể như vậy được?”

Mông Đoan Đạo Thánh há hốc mồm, nhìn cảnh trời lờ mờ nơi xa, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Rõ ràng là đánh thắng rồi nhưng lại không vui chút nào cả.

Bời vì kết quả này hắn không hề muốn nhìn thấy.

Lá cờ đầu Phi Tiên môn đã thắng rồi?

Vậy cũng có nghĩa là Khương Thành thục sự đang tiến dần đến vị trí chủ đàm rồi?

“Bọn họ sao có thể làm được?”

“Kẻ địch mạnh như vậy mà, chuyện này không thể nào.”

Đám người Mông Việc, Mông Ung và cả Khôi Tàng, Thanh Tịch đều đứng về phía ngược lại với Phi Tiên môn.

Nhìn thấy cảnh này họ đều ngây cả ra.

Tiếp theo lại nhịn không được mắng một phát.

“Thiên Vi Quân yếu kém vậy sao?”

“Bọn họ cũng khiến người ta quá thất vọng rồi.”

Đám người này không nhìn thấy cảnh tượng Thiên Vi Quân tán lui.

Nhìn thấy cảnh thế này đương nhiên sẽ tưởng đã trải qua một trận đại chiến long trời lở đất rồi.

“Cho dù Thiên Vi Quân bị đánh bại nhưng có lẽ cũng nên đánh cho Phi Tiên môn thân tàn ma dại, bây giờ xem ra bọn họ căn bản không làm được.”

“Đáng ghét.”

Nếu Phi Tiên môn bị đánh cho thân tàn ma dại thì bọn họ chắc chắn sẽ ở tại chỗ để tu dưỡng hồi phục.

Bây giờ ở hiện trường lại chẳng còn ai chứng tỏ Phi Tiên môn đã giết tiếp đến rồi.

Cách suy diễn này cũng rất hợp tình hợp lí, cũng khiến lòng đám người Mông Đoan trở nên tồi tệ hơn.

Hắn mơ hồ cảm thấy vị trí chủ đàm của bản thân có vẻ thật sự gặp nguy hiểm rồi.

Lần này hắn càng muộn phiền hơn.

“Đám Thiên Vi Quân vô năng.”

Nếu nhưng tiên tướng kia trước đây nghe thấy lời này, có lẽ sẽ nói xin lỗi chớ thật sự làm ngươi thất vọng rồi.

Nhưng mà người nghĩ thế này cũng chỉ có số ít đám người Mông Đoan và Khôi Tàng mà thôi.

Những Đạo Thánh, Đạo Tôn, Chí Tôn theo sang đây sau khi ý thức được “tin thắng lợi đầu tiên” của Phi Tiên môn, rất nhanh đã chìm trong sự vui sướng.

“Ôi vãi, Phi Tiên môn mạnh vậy ư?”

“Quá tốt rồi ha ha ha, Phi Tiên môn uy vũ quá.”

“Đánh bại Thiên Vi Quân, hỏi còn có ai nữa?”

Đối với đa số những tiên nhân mà nói, chuyện bảo vệ Khiếu Mang vực, đánh lui Thiên Cung mới là chuyện quan trọng nhất.

Bởi vì bọn họ biết được bản thân và nới tông môn đóng có thể tiếp tục ở trong Nguyên Tiên giới.

Có nghĩa là đã an toàn rồi.

Rất nhiều người vui mừng khoa tay múa chân, vui đến mức sắp mất đi lí trí rồi.

“Xem ra trận thắng lợi ở Ma Hành Tinh Hà đó không phải là chuyện ngẫu nhiên, mà thật sự là thực lực bình thường của Phi Tiên môn.”

“Ta vô cùng nghi ngờ Phi Tiên môn không chỉ có năm Đạo Thánh đâu, môn phái này che giấu sâu quá rồi.”

“Che giấu tốt, che giấu hay! Vào lúc nguy hiểm ập đầu này ta càng mong tông môn thế này ẩn giấu thêm vài người nữa.”

“Không sai, bình thường không tỏ vẻ, đến lúc quan trọng lại có thể dựa được, một Phi Tiên môn như thế sao ta có thể không yêu được chứ?”

“Khiếu Mang vực có thể mong chờ được vào Phi Tiên môn rồi, không giống thế lực nào đó bình thường thích chỉ tay năm ngón…”

“Nhỏ tiếng thôi, đừng để bị nghe thấy.”

“Nghe thấy thì đã sao, ta giờ rất mong Phi Tiên môn trở thành chúa tể của Trúc Tiên cung đây này.”

Lời phát ngôn này cơ bản chẳng phải truyền âm, đám người Môn Đoan, Mông Việt và Khôi Tàng đương nhiên nghe thấy rồi.

Mấy người này tức xì khói, hận không thể lôi mấy người này ra giết như cắt tiết gà, nhưng ở đây tiên nhan nào cũng nói như thế, sao có thể bắt được?

“Tiếp tục thế này không được nữa rồi.”

“Đáng ghét! Mới có một trận mà đã hướng về Phi Tiên môn rồi.”

Lòng Mông Đoan tức giận vô cùng.

Hắn rất rõ dù cho Phi Tiên môn không thể thu hồi lại được Nhu Nguyệt Lĩnh, nhưng chỉ dựa vào “chiến trận” thế này thôi thì địa vị của bản thân cũng có thể bị lung lay.

Nhưng trước cục diện nhưu thế này, hắn vốn không có cách nào để giải quyết.

Thời chiến loạn, chỉ có chiến tích mới có sức thuyết phục, những cái khác chả có trọng lượng.

Trừ phi hắn có thể đánh được một trận như thế.

Nếu không thì chỉ có thể giương mắt nhìn mọi người ủng hộ Phi Tiên môn hơn thôi.

“Tiếp tục do thám, tiếp tục báo.”

“Ta không tin bọn họ có thể cứ thắng mãi được?”

“Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân nhất định có một chiến trận đáng sợ chờ bọn họ, tám Thần Quân há có thể dễ sống cùng thế chứ?”

“Không chừng ở cứ điểm tiếp theo, Phi Tiên môn sẽ bị diệt.”

Mang theo “những lời chúc phúc tốt đẹp” này, bọn họ lại phái một đám trinh sát mới đến cứ điểm tiếp theo điều tra.

Một khắc sau, trinh sát báo – cứ điểm tiếp theo bị Phi Tiên môn “san bằng” rồi.

“Cái gì?”

“Lại bị diệt rồi?”

Mông Đoan mang theo đại quân nhanh chóng đến hiện trường, nhìn thấy doanh địa bị “phá” đầy thương tích kia, cả người đều thấy không ổn.

“Vãi, sao lại thành ra thế này?”

“Sao có thể thế được?”

Đám người Mông Việt, Mông Ung và Thanh Tịch, Khôi Tàng lúng túng vô đỗi.

“Thiên Vi Quân làm ăn kiểu gì vậy?”

“Lại bị đánh bại rồi?”

“Ta không tin Phi Tiên môn lại mạnh như vậy, chắc chắn có vấn đề.”

“Đáng ghét, Thiên Vi Quân làm hại Phi Tiên môn cũng không được thì còn trông mong gì họ nữa chứ?”

“Sớm biết đám thiên quân này yếu như thế thì chúng ta đã tự mình diệt rồi.”

Chưa nhìn thấy Phi Tiên môn bị diệt, bọn họ mắng chửi giậm chân.

Dáng vẻ đau lòng đó người ta không biết lại còn tường là do mấy người bọn họ bị diệt nữa kìa.

Nhưng mà tâm tình của nhưng tiên nhân đằng sau lại hoàn toàn ngược với họ.

“Phi Tiên môn lại hạ thành rồi.”

“Ha ha ha, thế như chẻ tre ha?”

“Mới bao lâu thôi mà đã thắng liên tiếp hai trận, thật không thể tưởng tượng nỗi mà.”

“Không hổ là chỗ dựa vững chắc của Khiếu Mang vực.”

“Có một tông môn như vậy sừng sững ở Khiếu Mang vực chính là may mắn của ta.”

Nghe thấy lời bàn tán đó, Mông Đoan Đạo Thánh suýt chút thổ huyết.

Chương 1692: Giành công lao

Trong lúc Mông Đoan Đạo Thánh mang theo hơn hai trăm ngàn cao thủ không ngừng phát hiện những cứ điểm đều bị “phá hủy”, Khương Thành cũng đang từng bước lặp lại “công việc tiếp quản”.

Nhu Nguyệt lĩnh tổng cộng có hai mươi hai cứ điểm, trước mắt hắn đã đến mười bảy cái rồi.

Phe đối diện vẫn lui binh không chút do dự, nhường lại cứ điểm.

Nói thật thì đến bước này, Khương Thành quả thực đã hoàn toàn xác định đối phương có vấn đề rồi.

Mấy tiên tướng của Thiên Cung này cho dù có phần sợ chết hoặc sợ bản thân, nhưng không thể tất cả đều vậy chứ?

Cũng phải có mấy tên cứng không sợ chết chứ?

Cũng phải có mấy tráng sĩ hận Đạo Tuyệt Chi Địa, biết rõ không thể mà vẫn làm chứ?

Nhưng đến mười bảy cứ dierdrm rồi mà một tên cũng không gặp phải.

Cái nào cũng chuồn rất trơn tru.

À không, có cái thậm chí hắn còn chưa đến đã bỏ lại vườn không nhà trống rồi.

“Bọn họ rốt cuộc muốn mai phục ta ở đâu chứ?”

“Cũng nói với ta một tiếng chứ, lỡ ta đi sai rồi thì phải làm sao đây?”

Mà ở bên khia, đám Thần Quân Sát Vương và Cảnh Vương cũng đã tụ lại với nhau.

Nhưng tiên tướng trở về kia khi đến Vũ Đường cốc đã nhận được mệnh lệnh lập tức được bố trí vào những vị trí khác nhau.

Một cái bẫy đã thành hình.

Chỉ còn chờ Khương Thành đặt chân vào thì sẽ cho một trận ra trò.

Lúc này, bọn họ có được tin tức của đám đại quân ở hậu phương.

“Mông Đoan cũng đến rồi?”

“Không những chỉ có Mông Đoan mà những ai có thể đến được ở Khiếu Mang vực đều đến, có hơn hai trăm bảy mươi ngàn người.”

“Bọn họ không ở cùng với Khương Thành.”

Cả Sát Vương và Cảnh Vương đều coi thường lực lượng này, suy cho cùng thì cũng chỉ có 31 Đạo Thánh với hơn ngàn Đạo Tôn.

Nói về mặt ngoài thì hơn bọn họ một chút.

“Lẽ nào kế hoạch của bọn họ là dù Khương Thành để thu hút sự chú ý của chúng ta, đại quân thật sự sẽ đến tập kích?”

“Hay cũng có nghĩa là chia làm hai nhánh quân để đánh chúng ta?”

Rất nhanh, bọn họ đã nhận được tình báo.

“Mông Đoan luôn ở sau Khương Thành, trên đường luôn do thám những cứ điểm đã bị bỏ.”

“Hửm?”

Với kiến thức rộng rãi của Cảnh Vương và Sát Vương, chuyện này có hơi khó hiểu.

“Bọn họ thế này là muốn làm gì đây?”

“Điều tra những cứ điểm đã giải tán, có ý nghĩa gì sao?”

“Lẽ nào… bọn chúng và Khương Thành vốn không hề phối hợp với nhau?”

Trong lúc bọn họ nghi thần nghi quỷ, Mông Đoan Đạo Thánh cảm thấy bản thân buộc phải làm gì đó rồi.

Bọn họ lúc này đã đến cứ điểm thứ mười lăm.

Thành lũy này vẫn bị Phi Tiên môn “dọn sạch” triệt để, chứng tỏ lại lần nữa “đại thắng”.

“Mười lăm lần chiến thắng liên tiếp.”

Những tiên nân đằng sau hoan hô lên lần thứ mười lăm.

“Ôi trời ơi, thế này là thần tích hộ thân mà.”

“Có lẽ hai nhành thiên quân kia đã bị giết chết sạch rồi nhỉ?”

“Chắc chắn rồi.”

“Xem ra Khương tiên bối không hề nói quá, cần nhiều người như vậy làm gì chứ? Có Phi Tiên môn bọn họ là đủ rồi.”

“Không sai, chúng ta cũng là thừa mà.”

Bọn người Mông Đoan ngghe được mấy lời bàn tán này cũng sôi máu lên.

Má nó, các ngươi dư thừa nhưng ta thì không.

Hắn cũng có phần nghĩ không thông.

Mới bao lâu đâu chứ, dù cho toàn bộ mấy cứ điểm này đều bị san bằng thì cũng phải cần thời gian nhất định mà.

“Dù Phi Tiên môn có mạnh hơn đi nữa nhưng cũng không thể giết nhanh được vậy nhỉ?”

Thế nhưng những cứ điểm “bằng phẳng” kia lại ở trơ trơ trước mắt hắn, hắn cũng không tìm thấy lí do để phản bác.

“Nhất định phải làm gì đó.”

“Nếu không thì chức vị đàm chủ sẽ bị cướp mất.”

“Nhưng chúng ta có thể làm gì được đây?”

Khương Thành như ánh mặt trời ban ngày, đám người Mông Việt và Thanh Tịch cũng hết cách.

“Cướp công.”

Mông Đoan lạnh lùng nói ra hai chữ.

Mông Ung đột nhiên phản ứng lại.

“Ý của sư huynh là, giành lấy công lao thu hồi Nhu Nguyệt lĩnh?”

“Không sai.”

Mông Đoan gật mạnh đầu.

“Theo như thám báo thì chúng ta cách Khương Thành phía trước không xa.”

“Chỉ cần chúng ta đến Vũ Đường cốc trước, giành cứ điểm ở đó lại thì công lao thu hồi Nhu Nguyệt lĩnh sẽ không phải là của hắn.”

Mọi người lần lượt hiểu ra.

“Đúng thế.”

“Vũ Đường cốc là biên giới ở ngoài cùng Nhu Nguyệt lĩnh.”

“Chỉ cần chúng ta đến cứ điểm đó trước thì có thể tuyên bố chúng ta đã giành lại được Nhu Nguyệt lĩnh rồi.”

“Đến lúc đó thì cho dù Khương Thành có nói đó là công của hắn cũng vô dụng.”

“Đúng, cứ làm như vậy.”

“Vị trí chủ đàm đã định không có duyên với hắn.”

Thanh Tịch Đạo Thánh vẫn còn không yên tâm cho lắm.

“Lỡ như ở đó có kẻ địch mạnh thì phải làm sao?”

Mông Bích Đạo Thánh không nghĩ thế, nói: “Sợ cái gì, bọn họ đánh hạ mười mấy cứ điểm, bên kia chắc chắn đã bị thương nghiêm trọng rồi, có thể còn bảy tám Đạo Thánh cũng không chừng.”

“Phải đó, chúng ta có 31 Đạo Thánh, còn sợ đám tàn binh bại tướng đó sao?”

“Không!”

Mông Ung Đạo Thánh lắc đầu.

“Đó không phải là công lao của tất cả mọi người sao? Còn có chuyện gì của Tịnh Trúc Tiên phủ nữa chứ?”

Mông Đoan Đạo Thánh nghĩ cũng phải, công lao chỉ nên thuộc về một mình Tịnh Trúc Tiên phủ.

Chỉ có như vậy thì vị trí chủ đàm của bản thân mới có thể tiếp tục củng cố.

Thế là hắn lập tức hạ lệnh chia binh.

Hắn tự mình mang theo Tịnh Trúc Tiên phủ và Kỳ La tông, Thông Nguyên thế gia với vài cao thủ tinh anh của các tông môn đi về Vũ Đường cốc.

Còn trăm mấy ngàn tiên nhân không thuộc phe Tiên phủ thì sẽ tiếp tục do Mông Ung Đạo Thánh thống lĩnh đi đến cứ điểm tiếp theo do thám.

“Xuất phát.”

Mông Đoan rất nhanh đã mang theo đội ngũ hơn tám mươi ngàn người phân binh đi khỏi.

Đám tiên nhân ở phía sau cũng không phải ngốc, nghe thấy mệnh lệnh này đã lập tức ý thức được Tịnh Trúc Tiên phủ muốn giành công rồi.

Nhưng mà cũng hết cách, bọn họ cũng cản đâu được.

Khi đám hơn tám mươi ngàn người của Mông Đoan Đạo Thánh đến Vũ Đường cốc, Khương Thành đã giết đến cứ điểm thứ hai mươi rồi.

Cách thắng lợi chỉ còn một bước.

Chỉ đáng tiếc, công lao “lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh” này của hắn dường như sắp bị người ta giành mất rồi.

Bởi vì Mông Đoan Đạo Thánh đã giết đến Vũ Đương cốc.

Nơi đây vốn không phải là một sơn cốc bình thường mà là kì địa do quy tắc mưa và quy tắc mây trộn lẫn mà thành.

Những Chí Tôn bình thường đi vào sẽ rất dễ bị lạc đường.

“Ở đây quả nhiên không có kẻ địch.”

“Có vẻ như hai nhánh thiên quân kia đã bị đánh sạch rồi, chúng ta chẳng phí chút hơi đã chiếm được cứ điểm này.”

Mông Đoan Đạo Thánh có thể nói là đắc ý vô cùng.

“Thật mong Khương Thành sớm đến đây để xem chúng ta biểu diễn.”

“Ha ha ha, rất định sẽ rất đặc sắc.”

Bọn họ đi trong Vũ Đường cốc, vừa nghĩ làm sao giành công lao lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh này thật vẹn toàn.

Cho đến khi…

Sát Vương và Cảnh Vương phát hiện vòng mai phục của mình đã có kẻ ngoài bước vào.

“Tám mươi ngàn đại quân?”

“Do thám chẳng phải báo Khương Thành phải tầm một khắc nữa mới đến sao?”

“Ai đến thế?”

“Là Mông Đoan.”

“Sao tự dưng hắn lại chạy đến đây rồi, lẽ nào muốn đến tập kích chúng ta?”

“Làm sao bây giờ?”

Trong đầu tám Thần Quân này chỉ trong một giây đã có chung một ý nghĩ.

“Xử đẹp bọn chúng.”

“Bọn chúng chỉ là mấy Đạo Thánh bình thường, đâu phải yêu nghiệt như Khương Thành.”

“Chủ động xông vào vòng mai phục, chúng ta không có lí do không đùa.”

“Truyền lệnh xuống, giết!”

Chương 1693: Phược Linh Sách

Theo mệnh lệnh của Cảnh Vương, các nhánh thiên quân mai phục hai bên Vũ Đường cốc đồng thời giết ra.

Cùng lúc này, tám Thần Quân trước mặt và sau lưng cũng giết vào trung tâm.

Nhất thời tám mươi ngàn người đã trở thành cá trong lưới.

Cho dù là trước sau trái phải hay là trên dưới, toàn bộ đều ngập tràn thiên quân.

Mỗi một hướng đều có những Đạo Thánh tế ra pháp cảnh.

Bốn bề đột nhiên nhảy ra mấy trăm ngàn tên vạm vỡ dọa cho đám người Mông Đoan, Thanh Tịch suýt chút hồn phi phách tán.

“Tình huống gì đây?”

“Sao lại như vậy?”

“Thế này là không nên.”

Hắn nghĩ mấy cũng không thông.

“Cái gì không nên chứ?’

Cảnh Vương vừa lắc đạo kiếm bát giai trong tay, khóe môi cũng lộ ra nụ cười giễu.

“Các ngươi cũng khoa trương thật đấy, lại dám nghênh ngang xông vào nơi này.”

“Thật sự cho rằng bọn ta chẳng là gì ư?”

“Bọn ta không có.”

Nhìn thấy các nhanh quân đội hình chỉnh tề, hoàn toàn không có chút thương tích nào, Mông Đoan Đạo Thánh như đã đoán được ra chân tướng rồi.

Hóa ra đây mới là nguyên nhân mười mấy cứ điểm trước đó bị “san bằng”?

Đây vốn không phải do Phi Tiên môn đánh hạ được, chỉ là bọn họ lui về để mai phục mà thôi?

Vậy cho nên, đây vốn là cái bẫy dụ Khương Thành vào vòng mai phục?

Hắn tức đến xanh cả ruột.

Sớm biết thế thì kiên nhẫn thêm một chút, chờ thêm một chút nữa, cho dù có kéo dài thêm một chút cũng có thể đợi được kết quả tốt đẹp là Phi Tiên môn bị diệt mà.

Bây giờ thế này… thế này thì còn nói lí với ai nữa?

“Hiểu lầm cả rồi.”

Bọn ta cứ tưởng ở đây không có ai mai phục, vậy nên mới chạy đến chiếm một chút.

Nếu sớm biết các ngươi ở đây thì đánh chết bọn ta cũng không dám đến.

“Chuyện thế này còn có thể có hiểu lầm sao?”

Sát Vương suýt chút bị bọn họ chọc cười.

“Lẽ nào các ngươi định nói các ngươi và bọn ta không phải kẻ địch?”

Mông Đoan Đạo Thánh thậm chí còn không dám tế đạo khí ra.

Hắn để hai tay trống không để tỏ vẻ bản thân là vô hại.

“Bọn ta tuyệt đối không hề có ý mạo phạm, chỉ bất cận vào đây thôi…”

Đám người Mông Bích ở bên cũng liên tục nói lòng vòng.

“Thật ra chúng ta có chung một mục tiêu, các ngươi muốn xử lí Phi Tiên môn, bọn ta sẽ tận lực trợ giúp mà.”

Đám người Sát Vương, Cảnh Vương suýt chút ngớ ra.

Tịnh Trúc Tiên phủ là loại người thế luôn?

“Đã đưa đến tận cửa thì làm gì có lí không ăn?”

“Diệt bọn chúng rồi giết Khương Thành, Khiếu Mang vực bị tiêu diệt rồi sẽ bớt đi rất nhiều lực lượng.”

Tám Thần Quân lại lần nữa thống nhất.

Thế là ngay phút tiếp theo, tám người đồng thời ra tay.

“Giết!”

“Giết đi!”

Thoáng chốc, cả ba mươi Đạo Thánh của Thiên Cung gồm cả tám Thần Quân phát động hỏa lực về phía đám người Mông Đoan.

Đồng thời, hai nhánh thiên quân gồm năm mươi ngàn người xung quanh cũng xuất động ba mươi ngàn quân tinh nhuệ.

Bao vây giết sang hơn tám mươi ngàn người ở phía sau Mông Đoan.

Hết cách, số lượng hai bên chênh lệch quá lớn, đa số thiên quân căn bản không thể thọc tay vào được.

Chỉ có thể được sắp xếp vây ở bên ngoài, chặn đường lui của đám cá trong lưới này để tránh có con cá nào lọt lưới chạy trốn.

Cứ thế, thế cục giết chóc đã hình thành.

Một trận đại chiến lẽ ra đã xảy đến với Phi Tiên môn, giờ đây đã phát sinh trước.

Tám mươi ngàn tiên nhân theo sau lần đầu tiên đón phải sự công kích ngợp trời đến thế.

“Giết!”

“Giết mở đường máu.”

“Chúng ta chưa chắc đã sợ bọn họ.”

“Xông ra!”

Bọn họ vốn chưa đến mức hoàn toàn tuyệt vọng.

Tám mươi ngàn người Mông Đoan Đạo Thánh mang theo đều ở cảnh giới Chí Tôn trở lên.

Đừng thấy số lượng ít hơn đối phương mấy lần, nhưng giới tu luyện vẫn phải xem thực lực.

Bàn về thực lực tổng thể thì tám mươi ngàn người này căn bản cũng hơn Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân.

Nhưng sự tự tin này chỉ kéo dài trong mười mấy giây ngắn ngủi đã hết.

Bởi vì mức độ phối hợp tổ chức của hai bên không hề ở cùng một đẳng cấp.

Sự tiến công của Thiên Vi Quân và Thiên Thí Quân căn bản không phải hai người vây đánh một mà là chia ra bao vây.

Tách tám mươi ngàn người này thành mười mấy phần, mỗi một phần đều bị thiên quân ngăn lại, khống chế bọn họ trước.

Rồi sau đó tập trung cao thủ tiêu diệt từng phần một.

Sự tấn công của bọn họ như làn sóng thủy triều quét qua, rất có cảm giác tầng lớp và tiết tấu.

So với thế thì nhưng cao thủ của các tông môn, thế gia ở Khiếu Mang vực cùng lắm chỉ có sự phối hợp tầm ba đến năm, giỏi lắm là mười người.

Căn bản không hề tồn tại cái gì mà sự phối hợp hô ứng cả.

Bên Tịnh Trúc Tiên phủ này thật ra cũng có những Đạo Thánh, Đạo Tôn có năng lực chỉ huy.

Nhưng thật đáng tiếc, bọn họ giờ đây đã bị tám Thần Quân và 22 Đạo Thánh khác công kích trọng điểm rồi.

Tự mình lo còn chưa xong, lấy đâu ra sức mà lo cho người khác.

Sức chiến đấu của bản thân Mông Đoan cũng rất mạnh.

Là đại đệ tử của Tịnh Trúc Tiên phủ, trong pháp tắc không gian của hắn có đến bảy trụ căn nguyên.

Thậm chí có hai trụ đã đạt đến mức độ đỉnh phong, lờ mờ có dấu hiệu đột phá.

Mà đạo khí bát giai, đạo giáp của hắn cũng là bí bảo cấp thượng phẩm, toàn bộ đều là cực hạn của cấp Đạo Thánh.

Ngoài điều này ra, hắn còn có thần hồn đặc biệt mà huyết mạch bí thuật, tất cả đều có thể nghịch chuyển thế cục trong chớp mắt.

Nhưng mà cũng thật đáng tiếc, lúc này hắn đang bị Cảnh Vương và một Đạo Thánh khác của Thiên Cung vây kích.

Một đánh hai thì thôi đi, Cảnh Vương lại là Thần Quân lão luyện, cồn có thể dùng một phần lực Thiên Đạo.

Mông Đoan rất nhanh đã nhân thấy được sự ảnh hưởng.

Lực tiên nguyên của hắn như vo hình chung bị một xiềng xích khóa lại, càng cử động lại càng mất sức hơn.

“Phược Linh Sách!”

Hắn lập tức nhớ ra Cảnh Vương là bộ hạ của ai rồi.

Lẫm Đế, một trong mười Thiên Đế, Thiên Đạo Chí Bảo là Phược Linh Sách.

Bảo vật này có thể trói buộc tất cả mọi vật trong một phạm vi Thiên Đạo, cho dù là sông núi đang động hay là yêu ma quỷ quái, cho dù là tiên lực, căn nguyên hay là đạo khí, bí bảo.

Chỉ cần tế ra Phược Linh Sách thì có thể trói buộc được tất cả.

Tuy chỉ hạn chế về việc trói buộc, không có lực sát thương nào nhưng cũng đã đủ nghịch thiên rồi.

Chỉ dựa vào chí bảo này thôi, sức chiến đấu của Lẫm Đế trong Thập Thiên Đế đã có thể xếp vào top 4 rồi.

Sau đại hội Thông Thần, Nguyên Đế và Không Đế đặc biệt sắp xếp Thu Vx Tuyền đến dưới nàng đủ để thấy sự lợi hại rồi.

Cảnh Vương là một trong những Thần Quân dưới trướng nàng nên đương nhiên cũng có thể có uy năng của toàn bộ bản Phược Linh Sách rồi, thức hắn nắm giữ chính là lực tiên nguyên có thế trói buộc một phần.

Bộ phận tiên lực bị trói buộc kia vốn không biến mất, cũng không bị hao mòn, nhưng lại không thể dùng được.

Tiên lực của Mông Đoan Đạo Thánh lúc này đã bị trói buộc ba mươi phần trăm, chuyện này vô cùng chí mạng khi chiến đấu.

Thứ mang đến đầu tiên chính là uy lực một lần ra tay đều bị suy giảm, thứ hai là uy năng của pháp tắc không gian cũng bị suy giảm, cuối cùng là một chuỗi các phản ứng.

Cho dù hắn còn có một mớ thủ đoạn khác như căn nguyê, thần hồn, đạo khí, nhưng sức chiến đấu tổng thể đã bị giảm đi hai lần.

Thế này thì còn đánh gì nữa chứ?

Đối mặt với một Cảnh Vương có thực lực và trang bị hơn hẳn hắn, hắn rất nhanh đã rơi vào thế bị động.

“Sao lại như thế này?”

“Không nên có kết quả như thế này.”

Không phải điều vốn không nên là bản thân đi cướp công lao của Khương Thành để chiếm lợi sao?

Khi Thông Nguyên Đạo Thánh ở phía xa bị Sát Vương nhanh chóng giết chết, hắn mới ý thức được bản thân có lẽ sẽ phải chết ở đây.

Chương 1694: Thiên đoàn minh tinh Phi Tiên môn

Khi trận chiến có thắng lợi nghiêng hẳn về một bên cuối cùng trở thành cuộc đơn phương tàn sát ở Vũ Đường cốc thì Thành ca cũng đã “thu hồi” lại được cứ điểm thứ hai mươi mốt.

“Khương chưởng môn anh vũ!”

“Thần uy bất phàm.”

Đám người Mông Thuần và Đan Thái lại chạy đến nịnh nọt.

Dù cứ điểm này chỉ còn lại có hơn trăm người đầu hàng, những người khác đều đã đi rồi, nhưng bọn họ lại tâng bốc đến mức như đã chiến thắng mấy trận liên tiếp vậy.

“Mới chưa đến hai ngày mà đã thu phục như triệt để Nhu Nguyệt lĩnh rồi.”

“Chỉ còn lại cứ điểm cuối cùng ở Vũ Đường cốc, tốc độ phá địch nhanh đến vậy từ trước đến nay chưa từng có ai…”

“Được rồi, được rồi.”

Khương Thành không vui khua tay.

“Sớm biết có quân mai phục ở Vũ Đường cốc thì ta đã không lãng phí nhiều công sức vậy rồi.”

Cảm giác này giống như bốc 22 lá thăm, trong đó có một cái trúng thưởng nhưng kết quả hắn thật sự phải bốc cho đến cái cuối cùng vậy.

“Đánh trận thế này mệt quá.”

Hắn tỏ vẻ nhưng sau đó còn phải chiến tranh bôn ba khắp nơi vậy.

Chiến lợi phẩm chẳng được cái nào, cả chặng đường chỉ bỏ chạy mà thôi.

Vừa phỉ nhổ, hắn vừa tiếp tục khởi hành, phía sau vẫn vang lên những âm thanh náo nhiệt.

Nhìn ra xa xa, bầu trời bên kia dần hiện ra những tọa kỵ và tiên khí phi hành rợp trời, ngoài nó ra còn có rất nhiều cờ của các tông môn, thế gia.

Nhìn sơ qua có không phải hai trăm ngàn thì cũng có hai trăm tám mươi ngàn.

“Sao bọn họ lại đến rồi?”

“Không phải đã nói Nhu Nguyệt lĩnh để chúng ta một mình thu hồi sao?”

Khi chúng đệ tử và đám người Ngọc Phiêu Đạo Tôn dừng chân quay đầu lại, hơn mấy chục ngàn người ở phía sau đều hoan hô lên.

“Phi Tiên môn!”

“Là Phi Tiên môn, cuối cùng cũng đến chỗ bọn họ rồi.”

“Ha ha ha, cứ điểm thứ hai mươi mốt, Phi Tiên môn quả nhiên vẫn thắng liên hoàn.”

Rất nhiều người rời khỏi đội ngũ, chạy sang với tốc độ bình sinh nhanh nhất.

Nhìn thấy Phi Tiên môn như nhìn thấy thiên đoàn minh tinh vậy, vui đến mức mặt đỏ tai ong, thậm chí còn nước mắt lưng tròng.

“Các anh hùng vẫn ổn chứ?”

“Thắng liên tiếp 21 trận mà lại không bị thương chút nào, đúng là kì tích mà.”

“Không hổ lã Phi Tiên môn, không hổ là trụ cột của Khiếu Mang vực!”

“Kỷ chưởng môn, La trưởng lão, sao các ngươi có thể làm được vậy?”

“Thật không thể tưởng tượng nỗi.”

Chỉ mới một khắc mà hơn hai ngàn người của Phi Tiên môn đã vị vây chặt như nêm.

Cảnh tượng có phần giống như đám người Mông Đoan và Mông Bích bị vây bên kia vậy.

Chỉ có điều đãi ngộ của hai bên lại khác một trời một vực, bên nyaf được bao vây chúc tụng, bên kia bị bao vây để giết.

Sự nhiệt tình của mọi người khiến cho đám người La Viễn, Đan Thái ngớ ra.

Không lâu trước kia, chúng ta không phải mới gặp ở Trúc Tiên cung sao?

Sao bây giờ cứ làm như bằng hữu lâu năm không gặp giờ lại trùng phùng thế?

Có cần kích động thế không nhỉ?

Nhưng theo lời từng người từng người bao quanh nói, chúng đệ tử rồi cũng hiểu rõ ra được nguyên nhân.

Cảm thấy bọn họ tưởng Phi Tiên môn đã huyết chiến hai mươi mốt trận, liên tiếp trảm giết mấy trăm ngàn đại quân Thiên Cung đến đây?

Hiểu lầm này… có hơi lớn rồi.

Trên người bọn ta đừng nói đến một giọt máu cũng không có, thậm chí đến binh khí còn chưa lấy ra nữa kìa.

Hơn nữa đều là Khương chưởng môn ra mặt, bọn ta có làm quái gì đâu.

Cứ được mấy ánh mắt ngưỡng mộ cùng bái bao quanh, được vô số những lời tán dương tâng bốc vây lấy, đúng là khiến người ta… phải phóng lao theo lao rồi.

“Ha ha ha, đều là chuyện bọn ta nên làm mà.”

Còn chưa đợi Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nói ra chân tướng, La Viễn đã cười hí hí chắp tay với đám tiên nhân.

“Bọn ta chỉ làm mấy chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi.”

“Không ngờ lại nhận được sự hậu ái đến vậy, thật khiến bọn ta được yêu mà lo sợ.”

“Không đáng nói, hoàn toàn không đáng nói đâu.”

Đan Thái, Tần Sướng cũng bị ảnh hưởng theo, bắt chước Thành ca làm màu.

Mọi người vừa nghe lại càng thêm tôn sùng Phi Tiên môn hơn.

“Làm ra chiến tích nghịch thiên đến thế mà còn khiêm tốn như vậy, đây là phẩm cách cao cấp đến nhường nào chứ?”

“Phải đó phải đó, chư vị đạo hữu Phi Tiên môn thật biết khiêm nhường mà.”

“Các ngươi huyết chiến ở tiền tuyết, bọn ta lại chẳng giúp gì được, đúng là vô cùng hổ thẹn…”

“Một tôn môn nào đó còn muốn giành chiến công ngút trời này, nào ngờ ai ai cũng thấy được, lòng mọi người tự biết cân đo đong đếm.”

“Không sai.”

“Công lao lấy lại Nhu Nguyệt lĩnh này nhất định là của Phi Tiên môn.”

Theo tiết tấu này tiếp tục phát triển, đám người Phi Tiên môn rất nhanh đã có một fandom.

“Khụ!”

Mạc Trần hắng giọng, tỏ ra bản thân phải thể hiện chút cảm giác tồn tại.

“Các vị đánh giá cao bọn ta quá, bảo vệ Khiếu Mang vực là thiên chức của bọn ta mà.”

“Chỉ cần bọn ta còn ở núi Huyễn Tắc thì sự an nguy của Khiếu Mang vực vẫn phải đặt trên vai, mấy chuyện nhỏ này không cần nhắc.”

Lời này của hắn vừa nói ra, rất nhiều người đã lập tức phản bác.

“Há có thể vậy được?”

“Nhất định phải nhắc.”

“Không sai, chiến tích của Phi Tiên môn nhất định phải được ghi chép lại để dời đời biết đến.”

“Sau khi trở về, bọn ta sẽ dựng tượng vàng anh hùng cho các vị.”

“Bọn ta cũng thế.”

Bầu không khí ở hiện trường náo nhiệt vô cùng, ứng với trận đại chiến kịch liệt ở bên kia.

Khương Thành ở một bên suýt chút bị đám bảo vật sống này chọc tức cười.

Ôi má nó, tuy không đánh nhưng người ra sức là ta cơ mà.

Kết quả bây giờ đám cổ vũ các ngươi lại làm màu, thế còn ra gì không?

Hết cách, lần đại chiến trước đó ở Ma Hành Tinh Hà người ngoài đều nghĩ đó là công lao của cả tập thể Phi Tiên môn, vốn không hề biết đó là công sức của một mình hắn.

Tuy trước mắt Thành ca vang danh ở Khiếu mang Vực, nhưng người nổi tiếng nhất ở Phi Tiên môn lại là Kỷ Linh Hàm.

Tiếp theo là Mạc Trần, La Viễn, Lâm Ninh…

Sau đó mới đến một Đạo Thánh mới nổi không biết từ đâu lòi ra là hắn.

Lần mở hội ở Trúc Tiên cung trước đó, Khương Thành ra mặt nói chuyện đã khiến nhiều người cảm thấy rất kinh ngạc.

Người này sao lại vô lễ đến thế chứ, lại dám cướp spotlight của Kỷ chưởng môn.

“Đủ rồi.”

Khôi Tàng Đạo Thánh ở một bên đang mong chờ Phi Tiên môn xảy ra chuyện đã không còn nhìn tiếp được nữa.

Hắn sầm mặt lại, lạnh lùng hét: “Nhu Nguyệt lĩnh vẫn còn chưa lấy lại được, các ngươi chúc mừng tâng bốc gì chứ, phải chăng còn sớm quá rồi.”

Mông Ung Đạo Thánh ở xa xa cũng cười nguy hiểm.

“Nhu Nguyệt lĩnh này rốt cuộc do ai lấy lại được vẫn còn là một câu hỏi.”

“Chưa đến cuối cùng ai có thể biết được chứ?”

Bầu không khí bị phá hoại như thế nên mọi người mới trở lại bình thường.

Khương Thành nhìn xa xăm Mông Ung một cái, ý của người này vừa rồi là gì.

Lẽ nào công lao lần này còn có kẻ khác đến cướp sao?

Nhìn kĩ một chút, đúng thật là nhìn thấy đám người Mông Đoan Đạo Thánh thật.

Khong phải chứ, công lao bị các đệ tử tranh không sao, người ngoài cũng dám xỏ tay vào à?

Chán sống rồi chứ gì?

“Xuất phát!”

“Đến cứ điểm cuối cùng.”

Theo mệnh lệnh này của hắn, hơn hai ngàn người của Phi Tiên môn lập tức đi theo.

Còn đám gà yếu Ngọc Phiêu Đạo Tôn và trăm mấy chục ngàn cao thủ đến sau, tổng cộng có hơn hai trăm mấy ngàn người cũng theo.

Bọn họ biết chuyện Mông Đoan muốn cướp công, trong lòng cũng không nhẫn tâm muốn thấy.

Còn về Mông Ung Đạo Thánh thì lại vô cùng đắc ý.

Hắn vô cùng mong đợi sau khi đến Vũ Đường cốc Phi Tiên môn sẽ có tâm trạng ra sao.

Nhất định là đặc sắc vô cùng nhỉ?

Chương 1695: Xát muối lên vết thương

Khi Khương Thành nhanh chóng đến Vũ Đường cốc thì nơi đây đã máu chảy thành sông.

Từ số lượng hơn tám mươi ngàn người của hơn ba mươi tông môn lớn nhỏ đến từ Tịnh Trúc Tiên phủ, Kỳ La tông, Thông Nguyên thế gia, giờ bị giết chỉ còn lại có hơn ba ngươi ngàn người.

Mười lăm Đạo Thánh cùng đến đây mà giờ chết chỉ còn có sáu người.

Mà bốn Đạo Thánh của Tiên phủ lúc này cũng chỉ còn Mông Đoan và Mông Việt còn sống.

Dù lúc này trận chiến đột nhiên dừng lại, trận doanh Tiên phủ đã không thể dùng từ nguyên khí tổn thương để hình dung nữa rồi.

Càng huống hồ gì số lượng người chết ở đây vẫn không ngừng tăng cao.

Mông Đoan sớm đã bị thương, cả người máu me bê bết, mồ hôi sớm đã chảy vào làm hỏng đạo giáp.

Bởi vì đột nhiên đốt cháy quá mức lực huyết mạch, thậm chí đến cả hai mắt cũng biến sang màu nâu, giống như một con thú bị mắc bẫy chứ không còn là dáng vẻ oai phong nắm cán của Khiế Mang vực trước kia nữa.

Hắn thế xem như đã tốt rồi.

Rất nhiều người khi chiến đấu đã thân tán ma dại, thậm chí sắp mất đi khả năng suy nghĩ.

Trước đó trên đường, họ còn mắng đám Thiên Vi Quân, Thiên Thí Quân yếu ớt, vô năng.

Nói say mê lắm.

Bây giờ người ta cuối cùng cũng phản kháng rồi, bọn họ lại tỏ ra chịu không nỗi.

Chỉ tiếc là Sát Vương và Cảnh Vương không hề có ý định sẽ nương tay.

Đối phương vốn là kẻ địch không chết không ngừng, làm gì có khả năng nhẹ tay chứ!

Đánh đến giờ, Thiên Cung bên này cũng thương vong hơn năm mươi ngàn người.

Hơn nữa càng đánh về sau thì Tiên ohur bên này càng yếu đi, khuynh hướng chiến thắng áp đảo của Thiên Cung lại càng lớn hơn.

“Bên trong đang làm gì vậy?”

“Đánh náo nhiệt vậy ư?”

Nhìn vào lớp sương mù ngưng kết rợp trời, rồi lại nhìn vào kết giới ngăn cách chấn động như nước kia, Khương Thành thật ra cũng đoán ra được đã xảy ra chuyện gì rồi.

Vốn là một trận chiến thuộc về mình mà giờ đã bị Mông Đoan Đạo Thánh giành lấy.

Thế này khiến hắn khó chịu vô cùng.

Hắn dứt khoát dừng lại bên ngoài kết giới, cũng chẳng định sẽ vào trong.

Mà đằng sau hắn lại bùng nổ.

“Ôi vãi cả chưởng, bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Sao bên trong lại đánh nhau kịch liệt đến thế?”

“Ta vừa mới nhìn thấy Thanh Tịch Đạo Thánh bị giết, có phải nhầm rồi không?”

“Mông Đoan Đạo Thánh! Ta thấy rồi, hắn đang bị ba Đạo Thánh vây công kìa!”

“Trời đất ơi!”

Mọi người trước đó còn tức giận chuyện Tiên phủ tranh công, giờ đây ngoài kết giới nhìn thấy cảnh tượng bên trong nên tâm trạng thật sự rất phức tạp.

“Khong phải đến cướp công sao, ta thấy đây là đến nạp mạng thì đúng hơn.”

“Thảm!”

“Thảm khốc quá!”

Đừng nói là những thiên quân ẩn nấp, những thiên quân đang chiến đấu thôi cũng đã hơn ba trăm ngàn rồi.

Cho dù ở vị trí nào thì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của những Thần Quân và Đạo Thánh của Thiên cung.

Suy cho cùng thì mấy đồ đằng kia quá bắt mắt, phải nói là ai nấy thần thông bất phàm, gây cho người ta một sự đả kích khá nặng.

Nếu không phải Phi Tiên môn đứng ở trước nhất thì rất nhiều người thậm chí có thể bị dọa chạy ngay tại chỗ.

“Khương Thành!”

Mông Ung Đạo Thánh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Khương Thành, nhưng tâm trạng của bản thân lúc này lại không hề đặc sắc.

Tứ Thánh xuất chinh lần này mà giờ hắn qua kết giới chỉ còn nhìn thấy Mông Ung và Mông Việt đang trong tình trạng khó khăn.

Hai người còn lại… không cần nghĩ cũng biết sao rồi.

Tận mắt nhìn thấy cảnh này khiến cho vị đường đường là Đạo Thánh này lại có phần xót xa.

Hắn thình lình quay đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chăm chăm vào Khương chưởng môn.

Hét thật lớn: “Tại sao ở đây lại có nhiều thiên quân đến thế?”

“Tại sao lại có nhiều Thần Quân và Đạo Thánh của Thiên Cung đến vậy?”

Câu hỏi này vừa đặt ra, những người khác cuối cùng mới ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

Sở dĩ Mông Đoan dám tung tăng chạy đến Vũ Đường cốc cướp công là vì theo như dự định thì sẽ không có chuyện có kẻ địch.

Bởi vì kẻ địch có lẽ đã bị Phi Tiên môn “diệt sạch” rồi.

Trong tưởng tượng của mọi người, Phi Tiên môn một đường phá bỏ nhiều cứ điểm như vậy thì bên Thiên Cung chắc chắn đã thương vong nghiêm trọng.

Hai nhánh Thiên Quân có lẽ còn lại không đến một phần, Thần Quân Đạo Thánh cùng lắm còn ba đến năm là không tệ rồi.

Mông Đoan mang theo mười lăm Đạo Thánh sang đây còn có thể bị quật à?

Kết quả lại thấy thế này, căn bản không phải chuyện như trên nữa.

Đội hình của Thiên Cung chỉnh tề vô cùng, tám Thần Quân và hai mươi hai Đạo Thánh vẫn còn ở hiện trường.

Khôi Tàng Đạo Thánh lạnh lùng hét lên chất vấn: “Phải đó, tại sao ở đây lại có nhiều kẻ địch đến vậy?”

Trong lòng hắn thật sự lại vui trên nỗi đau của người khác.

Hắn hận Phi Tiên môn, lại càng hận Tịnh Trúc Tiên phủ hơn, suy cho cùng thì nhiệm vụ lần trước phải thủ ở Ma Hành Tinh Hà là do Tiên phủ cường hành sắp xếp.

Nhìn thấy bên Tiên phủ thương vong thảm hại như vậy, hắn hận không thể làm cái tiệc ăn uống nhảy nhót để ăn mừng.

Nhưng mà bên ngoài vẫn phải nghiêm túc.

“Phi Tiên môn các ngươi phải đưa ra một lời giải thích hợp lí.”

Thành ca suýt chút bị chọc cười.

“Muốn giải thích cũng được thôi, các ngươi đi hỏi bên kia đi. Kẻ địch cũng có phải ta chỉ huy đâu, liên quan quái gì đến ta?”

Hắn còn nhường đường lên phía trước, làm động tác mời cho mọi người.

“Đáng chết!”

Mông Ung tức đến toàn thân phát run.

“Bây giờ kẻ địch ở trước mắt mà ngươi không cùng ta đến giải cứu sao?”

Trong lúc nói, hắn đã cùng hai Đạo Thánh khác của Tiên phủ xông đến phá kết giới.

Ầm! Ầm! Ầm!

Kết giới chấn động bốn bề lấp lóe, phát ra tiếng vang chói tai.

Khôi Tàng Đạo Thánh mong đám Mông Đoan này chết sạch luôn cho rồi, nhưng mà trước mặt Thiên Cung thì cũng phải tỏ vẻ một chút.

Thế là hắn cũng bắt đầu chạy đến kết giới làm ra vẻ.

Còn Khương Thành lại lui về sau một bước, thậm chí còn ngăn các đệ tử Phi Tiên môn lại.

“Chúng ta không cứu bọn họ sao?”

Lâm Ninh có chút không hiểu.

Bên trong là kẻ địch – Thiên Cung, không phải đây là mục tiêu nhiệm vụ lần này sao?

Hơn nữa bên trong đánh đến long trời lở đất, đây chính là thời cơ xông vào chiến trường.

Thành ca khoanh tay trước ngực, không nghĩ thế.

“Cứu gì chứ? Ngươi không xem Mông Đoan Đạo Thánh ra gì sao?”

“Người ta đang cao hứng mà mình xỏ tay vào làm gì, há chẳng phải là cướp công sao?”

Hắn híp mắt cười: “Phi Tiên môn chúng ta là danh môn đại phái, làm việc phải có nguyên tắc.”

Lần này đến cả Hư thầm ẩn trong tối cũng nhịn không được bóc phốt.

“Hóa ra tâm ngươi còn đen hơn cả Hồn tộc bọn ta.”

Lâm Ninh như hiểu như không cất kiếm lại, những đệ tử khác cũng tỏ vẻ đã học được.

“Tốt!”

“Phi Tiên môn các ngươi tốt lắm!”

Mông Ung đang đánh kết giới mà suýt chút bị Khương Thành chọc cho tẩu hỏa nhập ma.

Hắn khi đang rơi vào sự tức giận cùng cực đã hét lên.

“Ta nhìn ra rồi, Phi Tiên môn các ngươi chính là gian tế.”

“Các ngươi phối hợp với Thiên Cung diễn kịch, cố ý hãm hại bọn ta, bây giờ các ngươi đã như ý nguyện rồi…”

Đối với việc giận quá hóa ngu này, Thành ca chả thèm quan tâm.

Bây giờ hắn đang bận lên lớp cho các đệ tử.

Rồi thấy Khương Thành chỉ và bóng dáng Mông Đoan ở trong kết giới.

“Nhìn thấy chưa? Hắn vừa ra một chiêu rất tuyệt, nhưng mà thật ra hắn nên dùng căn nguyên thủy để cản lại…”

“Thần Quân của Thiên Cung bên kia đánh bảo thủ quá.”

“Nếu vừa rồi hắn tiếp tục công kích thì có lẽ sẽ trực tiếp xử đẹp Mông Ung luôn, có lẽ là sợ bị thương…”

Đám đệ tử Phi Tiên môn ban đầu còn dở khóc dở cười, trong lòng nói Khương chưởng môn ngươi có thể đừng xát muối lên vết thương người ta nữa được không?

Chương 1696: Ngươi đào phần mộ tổ tiên bọn hắn à?

Trong kết giới, đám người Cảnh Vương, Sát Vương đường nhiên cảm nhận được bên ngoài đã có đại quân đến.

Trong đó có cả người họ kiêng kị là Khương Thành.

Trước mặt bày ra chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc tiếp tục giết, hoặc mau chóng thu tay để phòng Khương Thành.

Vốn bọn họ còn muốn day dưa thêm một chút.

Nhưng thấy Khương Thành vốn không hề có ý định vào trong nên nhất thời không do dự nữa.

Cứ giết hết hơn chục ngàn tên còn lại bên trong trước rồi tính sau.

Thế là bên trong Vũ Đường cốc đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hoang đường.

Bên trong chiến đấu kịch liệt, ở giữa là một đám bận rộn phá kết giới.

Cồn ở ngoài cùng là Khương chưởng môn đang lấy hiện trường trận chiến để lên lớp cho các đệ tử.

Sự dạy dỗ của ca này là vô cùng hiếm.

Chúng đệ tử tỏ vẻ như cả đời này đây là lần đầu tiên được nghe hắn chỉ điểm tu luyện, cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Lão đại, cuối cùng ngươi cũng có chứ trách Chưởng môn truyền đạo thủ nghiệp rồi?

Chỉ là chọn thời cơ có phần không được đúng lắm.

Người ta thì đổ máu bên trong, ngươi dùng hiện trường bọn họ bây giờ để làm giáo trình có phải không đúng đạo lắm không nhỉ?

Đám người La Viễn, Đan Thái, Tần Sướng lúc đầu còn mang tâm thái chơi chơi dở khóc dở cười mà nghe.

Nhưng dần dần, biểu cảm của họ đã thay đổi.

Bởi vì, tiết học của Khương chưởng môn… quá hay.

Dường như câu nào cũng đánh đúng trọng yếu.

Tuy nhờ việc hack nhưng mà số trận chiến Thành ca đã trải qua cũng không đếm được nữa, nói một câu kinh nghiệm chiến đấu phong phú cũng là khiêm tốn.

Sự am hiểu của hắn về kĩ năng chiến đấu thật sự cao hơn tất cả mọi người ở hiện trường.

Hơn nữa hắn còn tinh thông tất cả các quy tắc, những người chiến đấu dưới mức Đạo Thánh cơ bản không thể nhìn thấy sự ảo diệu của hắn.

Có lúc một câu nói của hắn mọi người không thể lập tức hiểu được, nhưng nghĩ lại sau đó thì càng ngày càng có lí, đơn giản mà nói là cảm giác mở mang tầm mắt.

Dần dần, đến cả trăm mấy ngàn tiên nhân ở sau cũng có không ít người chìm đắm vào trong lớp học.

Suy cho cùng thì bọn họ đều có khời điểm là Chí Tôn.

Nhưng mà lớp học này đã định chỉ có ngắn ngủi tạm thời, bởi vì chỉ ba phút sau, kết giới cuối cùng đã bị đám người Mông Ung Đạo Thánh phá vỡ.

Là một Đạo Thánh còn toàn vẹn duy nhất của Tiên phủ, Mông Ung sao có thể ngồi im nhìn đám người Mông Đoan bị giết được?

Hắn cứ như phát điên giết vào trong.

Mà theo với hắn còn có hơn mà mươi ngàn cao thủ của phe Tiên phủ.

Còn về Khôi Tàng Đạo Thánh, hắn không hề xông vào đầu, mà từ từ lạc ở sau, tránh đụng phải sự công kích của Thiên Cung.

Cho dù bên ngoài Thiên Cung có trăm mấy ngàn thiên quân ngăn trở nhưng uy lực của hơn ba mươi ngàn cao thủ tinh nhuệ này vẫn không kém.

Dưới sự công kích liều mình quên thân của Mông Ung, vòng bao vây rất nhanh đã bị phá vỡ một chỗ.

Lúc này, hơn tám mươi ngàn người Mông Đoan mang theo ban đầu, giờ chỉ còn lại mười ngàn.

Còn mười lăm Đạo Thánh cũng chỉ còn lại bốn người.

“Giết ra!”

Nhìn thấy Mông Ung đến tiếp ứng, Mông Đoan cứ như cháy gặp được nước, lại lần nữa có hi vọng.

“Sư đệ cứu ta!”

Mông Ung Đạo Thánh đương nhiên muốn cứu hắn.

Nhưng còn chưa chờ được hắn xông đến bên Mông Đoan thì đã bị một Thần Quân và hai tiên tướng chặn lại.

Thế lực Thiên Cung lớn như vậy, căn bản sẽ không bị có thêm ba mươi ngàn người này nữa mà tình thế nghịch chuyển.

Bọn họ rất nhanh đã hoàn thành vòng vây, vây hết hơn ba mươi ngàn người vừa nãy lại, sau đó thành thạo chia ra đánh.

Cả quá trình này vô cùng tự nhiên, giống như đã được diễn tập vô số lần vậy.

Khiến người ta không thể không nghi ngờ vừa rồi có phải đám người Mông Ung phá được một lối hay do bọn họ cố ý thả cho vào.

Nhìn thấy ba mươi ngàn người rất nhanh cũng đã bị toàn quân vây lấy, trăm mấy ngàn tiên nhân đằng sau Khương Thánh cũng ngồi không yên nữa.

“Bây giờ nên làm sao đây?”

“Nếu bọn họ cũng bị diệt thì Khiếu Mang vực phải làm sao đây?”

“Đã chiến tử gần mười ngàn cao thủ tinh anh rồi…”

“Không thể tiếp tục ngồi nhìn nữa, đây chính là trận chiến cuối cùng của Khiếu Mang vực chúng ta.”

“Hai nhánh thiên quân kia còn rât chỉnh tề, sao có thể thắng được?”

“Chúng ta xông qua là nạp mạng đấy.”

“Khiếu Mang vực toang rồi, toang thật rồi! Chúng ta cũng không thể chặn lại được, mọi người giải tán đi…”

“Sau khi bọn họ bị diệt thì sẽ đến chúng ta ngya thôi, ngươi tưởng mình sẽ thoát thân được à?”

Mọi người rất nhanh đã chia làm hai phe, một phe cho rằng không thể ngồi im chờ chết, còn phe kia thì bị thực lực của Thiên Cung làm chấn động, muốn bỏ chạy.

Đám người Kỷ Linh Hàm và Lâm Ninh nhìn sang Khương Thành.

“Làm sao bây giờ?”

“Chúng ta tiếp tục án binh bất động sao?”

Khương Thành nhìn một cái, bên Tiên phủ cũng chết kha khá rồi, nên thu dọn hiện trường rồi.

“Nên ra tay rồi.:

Hắn chầm chầm nâng Kỵ Khuyết kiếm lên, chiến ý của đám đệ tử Phi Tiên môn đằng sau lập tức dâng trào.

“Giết!”

“Theo Khương chưởng môn, giết!”

Còn chưa đợi bọn họ triển ra pháp tắc không gian, Khương Thành đã bực bộ quay đầu.

“Ta bảo các ngươi ra tay bao giờ?”

“Cứ ở yên đằng sau chờ đi, trận này một mình ta đi đánh là đủ rồi.”

“Hả?”

“Lại bảo bọn ta làm khán giả à?”

Chúng đệ tử lũ lượt oán than, nhưng Khương Thành đã một mình giết vào rồi.

Hắn phải cho tất cả mọi người được biết vai chính của Phi Tiên môn rốt cuộc là ai.

Ngoài chuyện này ra thì hắn cũng rất rõ, trận này dù cho có toàn bộ Phi Tiên môn vào trong cũng không thắng nỗi.

Thiên Vi quân và Thiên Thí quân tổng cộng có năm trăm ngàn đại quân, tám Thần Quân và thêm cả hai mươi hai Đạo Thánh.

Một đội hình như vậy, nếu Tịnh Trúc Tiên phủ không chết đi trăm ngàn tinh anh, không chết đi mấy mươi Đạo Thánh, hơn nữa còn phối hợp với nhau thì may ra còn có chút hi vọng.

Nhưng bây giờ ta và địch chênh lệch quá lớn, Phi Tiên môn mà vào trong sẽ thương vong nghiêm trọng.

Đến lúc đó còn phải tốn điểm tiên nguyên để hồi sinh cho các đệ tử, hà tất phải khổ thế?

Còn không bằng một mình mình đánh đến chết rồi hồi sinh thì bớt chuyện biết bao.

“Một mình người?”

Hư vẫn luôn ẩn nấp một bên bị hành động này làm hoang mang.

Lúc trước mỗi lần một mình Khương Thành tự mình xuất chiến, hắn còn có thể hiểu được, suy cho cùng thì chút sức mạnh của các cứ điểm bên kia cũng có hạn.

Cho dù đánh không lại thì bản thân chạy về cầu cứu cũng còn kịp.

Bây giờ hiện trường năm trăm ngàn người mà vẫn chỉ một mình xông lên?

Cho dù là Đạo Thần đích thân đến thì cũng đâu kích động vậy?

Một Đạo Thánh như ngươi xông vào thì sẽ nhanh chóng bị nghiền cho bã cũng không còn.

Không chỉ hắn mà Khôi Tàng Đạo Thánh bên trong và cả những tiên nhân các phải xung quanh cũng có phần trở tay không kịp.

“Thế này là điên hả?”

“Phi Tiên môn mấy Đạo Thánh như vậy cũng không đưa theo, lại cứ một mình mình giết vào trong?”

“Đây là đi tìm cái chết mà!”

Tuy tám Thần Quân bên kia vẫn đang chiến đấu nhưng vẫn chú ý vào nhất cử nhất động của Khương Thành.

Thấy hắn cuối cùng cùng xông vào chiến trường, Sát Vương lập tức bỏ rơi Thanh Tịch Đạo Thánh đang bị giết như ngọn nến trước gió lại, còn Cảnh Vương cũng bỏ lại “người nắm cán” là Mông Đoan.

“Giết Khương Thành trước.”

“Diệt tên phản tặc đó.”

Cả năm Thần Quân và hai mươi Đạo Thánh trong trường cũng bỏ lại kẻ địch đang đánh nhau kịch liệt, không màn thân mình xông đến giết về phía Khương chưởng môn.

Cả chiến cục đã xảy ra sự thay đổi to lớn.

Nhiều người đánh một người như thế?

Nhưng tiên nhân đang chiến đấu cũng nhịn không được mà nhìn sang một cách kinh ngạc.

Hư cũng bị cảnh tượng này làm cho trở tay không kịp, nhanh chóng trốn ra xa.

“Lão huynh à, có phải người đào phần mộ tổ tiên người ta lên không vậy?”

Chương 1697: Tất cả thực lực của Khương Thành

Hư không biết những gì Khương Thành đã trải qua ở Thiên Cung.

Thậm chí toàn bộ sức chiến đấu của Khương Thành hắn cũng không rõ.

Chỉ biết hắn có được thiên hồn, có tám trụ căn nguyên, trong đám Đạo Thánh có thể gọi là hơn người.

Ngoại trừ vầy ra thì ba ngàn quy tắc, kiếm đạo hoàn mỹ, kĩ năng thiên đạo các thứ hắn vẫn chưa biết.

Những tiên nhân xung quanh cũng vậy.

Bọn họ hoàn toàn không thể hiểu được cảnh tượng trước mắt.

Năm Thần Quân và mười hai Đạo Thánh, cả mười bảy người đều chạy đến hô đánh một mình Khương Thành.

Có cần phải thế không?

Nếu Cảnh Vương và Sát Vương nghe thấy tiếng lòng hắn thì sẽ thành thật đáp, đương nhiên là đáng.

Trước mắt ngoại trừ một bộ phần binh lực để lại bảo vệ trận doanh thì đa phần thiên quân và tiên quan đều được phái đi xuất chiến rồi.

Hai bên chiến trường chủ lực là Các Tương vực tự nhiên sẽ phái người đi nhiều nhất.

Còn mười mấy vực bình thường khác thì có một nhánh thiên quân, ba bốn Thần Quân với mười Đạo Thánh.

Ngoại lệ duy nhất chính là Khiếu Mang vực.

Binh lực Thiên Cung rót vào bên này cao gấp đôi tình huống bình thường.

Là vì báo thù cho trận ở Ma Hành Tinh Hà sao?

Đó là chuyện không thể nào.

Những nơi Thiên Cung mất đi trong ba ngàn năm nay quá nhiều, Ma Hành Tinh Hà chả đáng là gì.

Phái thêm nhiều người như vậy chỉ có một lí do duy nhất – Khương Thành.

Bên Tử Tiêu Cung không hề khinh địch, để tiêu diệt một Ẩn Hoàng một thời này mà thà xuất động nhiều binh lực hơn đến một vực.

Đây cũng là để phòng chuyện ngoài ý muốn.

Thậm chí trước khi xuất chiến, Tâm Đế còn tự mình giao phó – hạ Khiếu Mang vực là chuyện phụ, giết chết Khương Thành mới là chính!

Chỉ cần giết được Khương Thành thì dù Khiếu Mang vực có không đánh hạ được cũng coi như thắng rồi.

Vậy nên Sát Vương mới quả quyết lập tức bỏ rơi Thanh Tịch Đạo Thánh đang hấp hối, Cảnh Vương cũng bỏ tên Mông Đoan Đạo Thánh không còn đường lui kia lại.

Bởi vì ở trước mặt Khương Thành, bọn họ chẳng đáng nhìn đến.

Khương Thành bất cứ lúc nào cũng có thể tạo ra kì tích, còn mấy người này dù có duy trì chút tàn hơi, ẩn nấp sống sót thì có sao đâu?

“Khương Thành.”

“Lần này ngươi xong rồi.”

Nghênh đón ngay trước mặt là Sát Vương bên trái và Cảnh Vương bên phải!

Ngay từ đầu lên hai người đã triển khai toàn bộ sức mạnh, không giữ lại chút nào.

Pháp cảnh có sáu và bảy đồ đằng sáng chói cả hiện trường, lực thiên đạo của hai người bao trùm Khương Thành.

Đồng thời, Sát Vương cũng sử dụng ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng.

Đạo khí bát giai quẹt một đường tạo ra thế giới sặc sỡ muôn màu.

Lực thiên đạo thậm chí khiến xung quanh tràn ngập trong tiên âm…

Cảnh tượng này gần như khiến cho những tiên nhân đang chiến đấu phải nhịn không được mà thốt lên.

Cảnh tượng này đối với những Chí Tôn, Đạo Tôn mà nói chỉ là nhìn trong phạm vi gần mà đã như nhìn thiên uy giáng lâm vậy.

Ánh mắt Khôi Tàng và mấy Đạo Thánh trốn trong đám người cũng kinh sợ vô cùng.

Thần Quân của Thiên Cung mạnh mẽ hơn bọn họ tưởng rất nhiều.

Khương Thành đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc mở hack trước lúc chết vẫn phải chiến đấu ứng phó.

Để tránh hệ thống cho là tự sát.

Vậy nên hắn không chút do dự triển khai pháp cảnh có tám trụ căn nguyên của mình ra nghênh đón.

Ầm!.

Vào khoảng khắc pháp cảnh hai bên va phải nhau, không gian chấn động không thôi.

Căn nguyên vô tận bắn tung tóe, trào dâng ngợp trời.

Dù cho là những Chí Tôn, Đạo Tôn ở xung quanh hay là thiên quân đều bị chấn động bay vụt ra.

Rất nhiều người thậm chí còn ngất đi.

Mà thế này chỉ mới là màn khai chiến mà thôi.

Ngay sau đó, hai ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng chính thức giao phong.

Khương Thành lập tức cảm nhận được một bộ phận tiên lực của bản thân bị trói buộc lại, đó chính là lực thiên đạo của Sát Vương.

Ngoài ra, thân hình hắn cũng đột nhiên cũng nặng nề, như kiểu đến cả việc bay lên là cơ bản nhất cũng trở nên tốn sức.

Sát Vương là một trong những Thần Quân dưới trướng của Chiến Đế, hắn có được phần lực thiên đạo liên quan đến Hám Thiên Phủ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những người phía sau đều kinh hãi.

Một người bị hai Thần Quân lão làng đỉnh cao vây đánh, phía sau còn có mười mấy Đạo Thánh đang giết đến, thế này cũng thảm quá rồi nhỉ?

Sát Vương và Cảnh Vương cười điên cuồng.

“Khương Thành, ngươi cho rằng chỉ có mỗi mình ngươi có kiếm đạo thập tam trọng sao?”

“Tưởng bọn ta không bằng ngươi hả?”

“Năm ấy chỉ bị cản trở là vụ cá cược nên mói để ngươi chạy nảy thôi.”

Hai người sớm đã muốn giết Thành ca rồi.

Vẫn luôn nghĩ nếu không phải vì vụ cá cược với Tà Tiên giới kia thì căn bản chẳng đến lượt Khương Thành ra mặt nhiều thế.

“Bây giờ không có vụ cá cược đó bảo vệ nữa…”

“Ngày chết của ngươi đã đến rồi.”

“Các ngươi nói ngược rồi.”

Khương Thành đáp lại một câu, đồng thời mở kĩ năng thiên đạo 2 – lực hám thiên.

Ngay chốc sau, toàn thân của hắn nhẹ hều.

Hiệu quả trấn áp của lực thiên đạo của Sát Vương đã nhẹ nhàng trở lại.

Đồng thời, có thể hắn phát sáng như ánh mặt trời.

Sự trói buộc của lực thiên đạo quanh người hắn bị ánh mặt tời khia nhanh chóng thiêu đốt, giải trừ trói buộc tiên lực cho hắn.

“Thế này là không thể nào.”

Hai Thần Quân kinh ngạc hét lên đồng thời.

Cả đời này của hai người chưa bao giờ gặp phải chuyện thế này.

Dù Thần Quân cùng cấp bậc cũng có rèn luyện với nhau nhữn cũng không ai có khả năng hoàn toàn hóa giải được lực thiên đạo của đối phương, cùng lắm là ảnh hưởng lẫn nhau.

“Vẫn còn rất nhiều chuyện không thể nào lắm.”

Đối với hiệu quả của lực hám thiên, Khương Thành vô cùng hài lòng.

Phải biết rằng lực hám thiên này của hắn vốn không phải nhờ Thiên Đế cho mà là hệ thống cấp.

Dù tiến độ chỉ có 25% cũng không bằng hám thiên phủ phiên bản gốc, nhưng nó lại chứa tất cả các lực thiên đạo trong thể hệ này như trọng lượng, uy áp, khí thế, lực lượng…

Thứ Sát Vương có chỉ là phần phần trọng lượng mà thôi.

Hơn nữa vì không có hám thiên phủ nên hắn chỉ nắm được chút lông, còn không bằng 25% của Thành ca bên này.

Bị quật trở lại cũng là chuyện bình thường.

Nhưng mà phàm chuyện có lợi thì cũng sẽ có hại, khuyết điểm lớn nhất của hệ thống chính là đốt cháy điểm tiên nguyên.

Khi Thành ca nhìn thấy tốc độ bay mất điểm tiên nguyên là một triệu năm trăm ngàn điểm tiên nguyên một giây, hắn suýt tức xanh ruột, sớm biết thế đã không tốn sức vậy rồi.

Thúc động lực thiên đạo, hắn hằn học cho hai người này một người một bộ.

Nhất thời, Sát Vương và Cảnh Vương đang chiếm ưu thế lại đột nhiên toàn thân nặng nền, đến khi từ trên không rơi xuống trăm trượng.

Lần này, đến lượt bọn họ nếm thử hậu quả của việc bị thiên áp.

Hơn nữa không chỉ dừng lại ở đó, hai người không chỉ có cơ thể bên ngoài thôi, mà cả cơ thể bên trong cũng bị chèn ép nặng nề.

Thậm chỉ đến cả tiên lực, căn nguyên cũng vì thế mà biến dạng.

“Không thể nào!”

Hai người hét lên kinh ngạc.

Khương Thành phía đối diện không hề do dự mà thúc động kiếm đạo thập tam trọng giết sang.

Cả quá trình tuy phức tạp nhưng thật ra chỉ diễn ra trong có mười mấy giây mà thôi.

Lúc này, ba Thần Quân của Thiên Cung và hai mươi Đạo Thánh ở phía sau cuối cùng cũng giết đến.

Lại là cú kích kiếm đạo thập tam trọng, Khương Thành tiếp tục dùng lực hám thiên chặn lại.

Nhưng lại phát hiện có một vài lực không điều khiển được.

Suy cho cùng thì hắn đâu có lực hám thiên phủ phiên bản gốc, huống hồ gì cảnh giới cũng không thể chèn ép, muốn một mình ngăn cản sự công kích của nhiều lực thiên đạo như vậy mà chỉ dựa vào mỗi lực hám thiên thì không thực tế lắm.

“Liều thôi.”

Nghĩ đến điểm tiên nguyên đang bị đốt, hắn thúc động chiêu mới cuối cùng là hồn tháp tiến công về phía hồn hải của Cảnh Vương.

Triển khai một tầng giao phong khác với kẻ địch.

Chương 1698: Chiến thuật độc môn

Khi “chủ hồn” của Khương Thành xông vào trong hồn hải của mình, Cảnh Vương muốn nói ngươi tiêu rồi.

Hai người đều là Đạo Thánh, đều là thánh hồn như nhau.

Xông vào hồn hải của người khác cũng giống như đi sang địa bàn của người khác vậy.

Một khi đã bị cắn hay vây lại thì sẽ là vạn kiếp bất phục.

Khương Thành bây giờ lại dám xông vào hồn hải của hắn, hắn cảm thấy đầu óc tên này có vấn đề rồi.

Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ đến đó mà thôi.

Hắn còn chưa kịp thúc động hồn hải đến tấn công Khương Thành thì hồn tháp chỉ ta như hạt đậu kia đã nghênh phong nở rộng trên mặt biển.

Hồn tháp xanh thẫm đột nhiên trầm xuống.

Vào khoảnh khắc nó tiếp xúc với mặt biển, hồn hải của Cảnh Vương đột nhiên ngưng đọng lại một vùng lớn.

Ý thức của hắn vẫn còn nhưng chủ hồn lại không thể động.

Mà bộ phận hồn hải bị mất khống chế kia lại hóa thành bùn, chuyện này trước giờ chưa từng có.

“Chuyện này sao có thể?”

Từ khi khai chiến đến nay, đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc kinh hãi.

Hắn liên tục thu rút chủ hồn của bản thân, toàn lực phùng ngự ở hồn hải.

Dựa vào hồn kĩ mà Khương Thành có được từ chỗ của Hồn tổ, tiếp đến trấn áp hồn chủ của Cảnh Vương, sau đó sẽ đến một chiêu xuyên thấu, cơ hội giết chết đối thủ cực lớn.

Nhưng hắn không làm như vậy.

Bởi vì quá lãng phí thời gian, không mất cả tiếng thì không xong.

Cũng vì lí do là cảnh giới thần hồn của hắn chưa đủ cao, chỉ ở mức lam hồn mà thôi.

Trong thể hệ hồn tộc, đây chỉ mới bằng Thiên Tôn.

Nếu như bây giờ hắn có thiên hồn kim sắc như hồn thánh thì có thể tăng nhanh tốc độ.

Càng huống hồ gì bên ngoài hắn còn có những đối thủ khác.

Người ta cũng sẽ không chờ hắn khi đánh nhau bằng thần hồn mà dừng tay.

Hắn quả nhiên đã thu hồn tháp lại, mà Cảnh Vương đã không còn pháp cảnh giá trì ở bên ngoài hắn nữa.

Nguyên nhân rất đơn gian, pháp cảnh cần có sự chống đỡ duy trì của thần hồn.

Cảnh Vương vừa mới bị thần hồn trấn áp, bị dọa phải thu hồi chủ hồn về hồn hải để phòng ngự, pháp cảnh bên ngoài tự nhiên cũng sẽ biến mất.

Mà hắn không còn pháp cảnh nữa, đồng thời còn bị lực hám thiên trấn áp, trong mắt Thành ca đúng là một miếng thịt gà.

Kỵ Khuyết kiếm không chút vướng bận nào quét qua.

Một Thần Quân lão luyện đã đi đời ngay tại chỗ.

Trước khi chết, thậm chí hắn còn không kịp phản ứng chút nào.

Thời gian cứ như ngừng lại vào thời khắc này.

Ai cũng không thể ngờ được khi chống chọi với sự vây công của năm Thần Quân và hai mươi Đạo Thánh, một mình Khương Thành không những không bị giết mà càn giết ngược lại được một kẻ mạnh nhất của đối phương.

Còn chưa chờ mọi người tiêu hóa được kết quả này, Khương Thành đã sử dụng lại chiến thuật tương tự với Sát Vương.

Hồn tháp giáng lâm, lần này Thành ca sử dụng hồn kỹ hỗn loạn.

Hồn hải vừa định cuốn về của Sát Vương đột nhiên như bị rối loạn, vang lên vô số tiếng gió lốc, hơn nữa còn quấn lấy lẫn nhau.

Chuyện này dọa cho hắn phải thu hồn chủ về phòng ngự như bản năng, đồng thời thu hồi phân hồn ở bên ngoài.

Hết cách, đây chính là bản năng của tu sĩ Nhân tộc.

Thần hồn là căn bản sự sống còn của bọn họ, tiên thể mất đi nhưng chỉ cần còn một chút tàn hồn thì sau này vẫn còn cơ hội.

Thần hồn mà mất đi thì thật sự sẽ về với cát bụi hồng trần.

Khi pháp cảnh của Sát Vương biến mất, hắn không hề do dự phát ngang một kiếm, khiến hắn đầu lìa khỏi cổ.

Đồng thời, pháp cảnh của hắn cũng tuyên bố phá vỡ.

Ba Thần Quân và hai mươi Đạo Thánh xung quanh cũng không phải để trang trí, Khương Thành chống lại sự công kích của bộn họ mà vẫn giết chết được hai Thần Quân đã xem như phát huy cực hạn rồi.

Ầm ầm ầm!

Vô số đạo công kích vào pháp cảnh sau khi bị vỡ đã ập lên người hắn.

Hắn vận dụng lực hám thiên trấn áp tất cả sự công kích, phản kháng lần cuối cùng.

Dù đại bộ phận công kích đều không bị tiêu biến, chỉ bị lực thiên đạo trấn áp thôi nhưng cũng đã đủ rồi.

Khi bọn họ đánh đến vòng phòng ngự của Khương Thành thì đã không còn uy lực ban đầu nữa.

Khi vô số công kích rực rỡ hướng tới, mọi người đột nhiên phát hiện bóng hình kia vẫn oai nghiêm tại chỗ, đứng sừng sững như thế.

Ba Thần Quân và mười hai Đạo Thánh đều ngớ cả mắt.

Những thiên quân và tiên nhân các phải ở xung quanh không biết từ lúc nào đã chủ động ngưng tay.

Mọi người đều dại ra nhìn Khương Thành như nhìn một con quái vật.

Trong đầu giống như nham thạch đang nóng chảy, gần như bị kinh động đến mất đi lí trí.

Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả mọi chuyện vừa xảy ra đều là thật sao?

Chủ soái Cảnh Vương của Thiên Vi Quân, chủ soái Sát Vương của Thiên Thí Quân, cả hai đều đã chết!

Trong lúc cùng ba Thần Quân và mười hai Đạo Thánh cùng nhau vây công đã bị Khương Thành phản sát!

Chuyện này sao có thể?

Dù là tận mắt nhìn thấy cả quá trình nhưng cũng chẳng ai dám tin.

Khôi Tàng Đạo Thánh hận Phi Tiên môn ở trong đám người giờ cũng trơ mắt mà nhìn.

Hắn không rõ mọi thứ đã diễn ra như thế nào.

Mông Đoan Đạo Thánh toàn thân đầy thương tích kia cũng tràn ngập vẻ khó tin.

Thậm chí còn quên cả việc phải nhanh chóng bỏ chạy.

Còn về mười mấy Đạo Thánh của Thiên Cung đang vây đánh Khương Thành giờ đây cũng ngơ ra.

Hai chủ soái của hai nhánh quân đã tử trận.

Thời kì ba ngàn năm trước khi Đạo Tuyệt Chi Địa phản công, Thiên Cung cùng không bị tổn thất như vậy.

Đột nhiên, bọn họ trở thành rồng mất đầu.

Mà người khiến bọn họ kinh ngạc là Khương Thành đã giết chết hai Thần Quân lão làng mà chỉ trong có mười mấy giây.

Tuy đây không coi là giết trong chớp mắt được, nhưng đã vượt khỏi sức tưởng tượng của bọn họ rồi, đủ để trong lòng họ cảm thấy lạnh lẽo sợ hãi.

Hóa ra… Ẩn Hoàng thật sự ngự trị trên Thần Quân à!

Khương Thành không hề truy kích, một là vì hắn tiêu hao quá lớn, hai là hắn vẫn còn bận mở Tịnh Hồn Từ Độ Hải Kinh.

Kẻ địch vừa mới bị giết, chỉ cần kéo dài mười mấy giây thì tàn hồn sẽ tản mất.

Nhưng nhìn thấy trên không trung, hai làn khói xanh vẫn vung vẩy kịch liệt trong mấy giây, đó là bản năng kháng cự của tàn hồn đã mất đi ý thức của hai người.

Làn sóng rất nhanh đã bình lặng lại, điều đó có ý nghĩa là nó đã trở thành hồn lực thuần khiết.

Ngay sau đó, làn sóng đổ về phía mi tâm của Khương Thành.

Hắn lập tức cảm nhận được hồn tháp của bản thân đã được bổ sung rất nhiều, cảnh giới thiên hồn tăng lên nhanh chóng.

Dù không phải ngay lập tức tăng lên thần hồn hồng sắc nhưng cũng đã lên một bước lớn.

“Thăng cấp thế này quả thật nhanh thật, đi đường tắt còn hơn mấy loại công pháp.”

Hắn bất giác cảm khái.

“Chỉ tiếc trong chiến đấu kịch liệt thế này thì không có nhiều cơ hội.”

Nếu như mười mấy người bao vây tiếp tục tấn công thì hắn chỉ có thể tiếp tục chiến đấu.

Chỉ kéo dài thời gian một chút thôi thì sẽ mất cơ hội khai triển Tịnh Hồn Từ Độ Kinh.

Hư ở trong tối ngưỡng môn vô cùng.

Suýt chút đã nhịn không được mà chạy đến nuốt chửng hai thánh hồn hai người kia rồi.

Chỉ tiếc là trước mặt Khương Thành, hắn chỉ có thể kiềm chế bản tính kích động lại.

“Thật không ngờ ngươi lại có thể dùng cách này để tiêu diệt kẻ địch.”

Trận chiến vừa rồi người khác nhìn không hiểu bởi vì bọn họ không biết có sự tồn tại của thiên hồn.

Nhưng Hư thì hiểu.

Trước kia hắn chỉ nghĩ Khương Thành có cảnh giới lam hồng, có học thêm được hồn kĩ cũng vô dụng.

Muốn tiêu diệt được thánh hồn thì không đến mấy canh giờ thì không làm được.

Nhưng trong thực chiến thì làm gì có thời gian cho ngươi từ từ tiên hành giao phong thần hồn chứ?

Nhưng thật không ngờ rằng Khương Thành chỉ dùng thiên hồn để kiềm chế kẻ địch, tạo thời cơ để tiêu diệt đối thủ.

Chiến thuật như vậy e chỉ có một mình hắn mới có thể làm được.

Bởi vì những người khác không có thiên hồn, còn hồn tộc lại không có hồn thể, không có những cách công kích khác.

Bình Luận (0)
Comment