Những năm gần đây, tộc nhân Thiên tộc vẫn luôn say sưa nói về chuyện Vô Đạo kiếm.
Không nói đến phòng ngự, cái gì cũng có thể xuyên thủng, quả thực vô cùng thần kỳ.
Thanh kiếm này Khương Thành và Thu Vũ Tuyền đã từng lần lượt có được, đã chém giết ba vị trong tứ đại Thánh chủ của Tiên tộc.
Mang lại cho bọn họ cảm giác vô cùng tự hào và an toàn.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày thanh kiếm này lại vung về phía bản thân mình.
Hơn nữa còn vung lên mãnh liệt hơn so với mấy lần trước.
Không có cách nào, trước kia là ý thức của Khương Thành và Thu Vũ Tuyền điều khiển thanh kiếm đó.
Mà lần này là ý chí của Thiên Đạo.
Đương nhiên uy lực cũng là nước lên thì thuyền lên.
“Ma thai!”
“Nàng chính là Ma thai!”
Giọng nói sắc nhọn và thảm thiết của Tinh U quốc sư vang vọng khắp nơi.
Chỉ là không có được bao nhiêu người có thể nghe thấy nó.
Sau một kiếm, chiến trường vốn ồn ào và sôi sục cũng yên tĩnh trở lại.
Con số hàng chục triệu quân tinh nhuệ của Thiên tộc hầu như đã chết chẳng còn lại bao nhiêu.
Số lượng người còn sống rải rác chưa tới mười người.
Trong số mấy người này bao gồm Tinh U quốc sư và hai vị hoàng đế, còn có một vài vị thân vương thiên giai thập nhất trọng.
Ba người còn có thể sống sót sau đó là kết quả của việc bọn họ là ba người đầu tiên liều mạng ngăn cản.
Nhưng mà bọn họ cũng đã bỏ ra một cái giá khổng lồ.
Thân thể của Thiên tộc không quan trọng, bị hủy hoại rồi cũng có thể dễ dàng cải tạo.
Nhưng linh ý của bọn họ không thể nào che giấu được ở dưới một kiếm này, cũng phải chịu tấn công mang tính hủy diệt giống như trước.
Sau một kiếm, thiên địa mà ba người có thể nắm trong tay từ mấy tỷ dặm co rút lại chỉ còn mấy chục triệu dặm.
Linh ý của bọn họ bị cắt thành rất nhiều phần, phần lớn đều tan vỡ ngay tại chỗ.
Cũng không còn uy thế trước đó nữa.
Trên thực tế, thứ mà Vô Đạo kiếm có thể cắt ra chính là vật hữu hình, còn ý thức thuộc về vật vô hình, vốn dĩ có thể thoát khỏi đòn tấn công.
Nhưng rất đáng tiếc.
Thiên tộc đã tu luyện ý thức thành linh ý hùng mạnh, chẳng khác gì từ vô hình đã luyện thành hữu hình.
Vậy nên rất trùng hợp rơi vào phạm vi nghiệp vụ của Vô Đạo kiếm, biến thành mục tiêu bị cắt ra.
“Không!”
Cảm nhận được sự vắng vẻ yên tĩnh ở phía sau, tâm trạng của bọn họ hoàn toàn sụp đổ rồi.
Thậm chí còn không muốn tin tất cả những chuyện vừa mới xảy ra là sự thật.
“Không...”
“Tại sao có thể như vậy?”
Bởi vì có rất nhiều Tộc nhân chết đi, thậm chí bọn họ còn không xuất hiện cảm giác tức giận nữa rồi.
Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng còn sống sót cũng đã cũng không còn khí phách cấp trên lúc trước.
Cả người hồn bay phách lạc, giống như cây đại thụ chọc trời bị đổ sau cơn bão táp vậy.
“Chết rồi.”
“Đều chết cả rồi...”
Tinh U quốc sư lắc đầu với vẻ mặt đờ đẫn, lẩm bẩm tự nói.
“Không nên như vậy chứ!”
Trải qua bao nhiêu năm chiến đấu anh dũng như vậy, rõ ràng bọ họ cũng đã tiêu diệt được tứ đại thánh địa của Tiên tộc rồi, không phải vận mệnh của Thiên tộc cũng nên thay đổi rồi sao?
Tại sao vào khoảnh khắc bọn họ đang cực kỳ hưng thịnh đó đột nhiên lại chuyển biến bất ngờ, rơi vào vực sâu rồi?
Sự thay đổi nhanh chóng này vô cùng dữ dội.
“Tại sao ngươi phải làm như vậy?”
Hắn phát điên nhìn Thu Vũ Tuyền ở đối diện không có bất cứ cảm xúc nào, khàn giọng lên án.
“Tại sao!”
Nếu như Thành ca có mặt ở đây, nhất định sẽ không nhịn được than phiền.
Không phải ngươi cũng đã tiên đoán người ta là Ma thai sao?
Ma thai làm ra chuyện này không phải là lẽ đương nhiên?
Thu Vũ Tuyền ở đối diện không trả lời mà chỉ giơ tay phải lên lần nữa.
Một động tác đơn giản như vậy cũng đã làm cho bọn họ sợ đến mức hồn bay phách lạc.
“Trốn!”
“Chạy mau!”
Tinh U quốc sư và hai vị hoàng giả hoàn toàn không dấy nổi bất cứ ý chí chiến đấu nào cả.
Còn năm tên thiên giai thập nhất trọng ở phía sau bọn họ đã hoảng hốt tháo chạy giống như thỏ con bị giật mình từ lâu.
Nhưng lần này bọn họ cũng không gặp phải công kích.
Tay phải của Thu Vũ Tuyền vung lên cũng không xuất hiện mấy đường cắt nữa.
Ngược lại, thân hình của nàng trở nên càng mờ ảo hơn.
Mười mấy giây sau đã biến mất trong thiên địa.
Mấy người hoảng hồn chưa bình tĩnh được lần lượt dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao nàng lại không tiếp tục đuổi giết nữa rồi?”
Với tư cách là đại lão đứng đầu, ý chí của bọn họ mạnh hơn những người khác rất nhiều.
Cho dù gặp phải đả kích khổng lồ như vậy cũng có thể bình tĩnh bàn luận.
“Chẳng lẽ nàng chỉ có sức mạnh của một đòn đó thôi sao?”
“Một kiếm vừa rồi là ý chí của Thiên Đạo mượn nàng để ra tay.”
“Có lẽ, ý thức của chính bản thân nàng vẫn còn. Sau một kiếm ý thức của nàng đã phục hồi rồi?”
“Không rõ lắm.”
Tinh U quốc sư lắc đầu.
“Cái này cũng không có nghĩa là nàng đã thay đổi trở lại, chỉ dựa vào một người làm sao có thể thắng được ý chí của Thiên Đạo chứ?”
“Nàng đã hoàn toàn là một Ma thai rồi!”
“Bây giờ chúng ta phải nghĩ xem làm thế nào để ngăn cản công kích tiếp theo của nàng.”
Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng chỉ có thể im lặng.
Vừa rồi linh ý của bọn họ gần như đã bị đả kích hủy diệt, thực lực đã giảm mạnh chín mươi phần trăm rồi.
Hơn nữa đây không phải là tiêu hao bình thường mà là tổn thương trọn đời.
Muốn khôi phục lại như cũ thì lại phải mất mất chục tỷ năm.
Thiên Đạo và Thu Vũ Tuyền làm gì có chuyện để cho bọn họ ở lại lâu như vậy được.
Hơn nữa, cho dù có khôi phục lại như cũ thì phải làm như thế nào đây?
Lấy gì để ngăn cản khi đối mặt với một kiếm vừa rồi?
Còn hai thân vương thiên giai thập nhất trọng không nhịn được nhìn về phía Tinh U quốc sư như muốn nói gì đó.
Không phải ngươi nói Thần thai chính là khắc tinh của Ma thai sao?
Nếu Thu Vũ Tuyền là Ma thai, vậy Khương Thành chính là Thần thai rồi.
Để cho Khương Thành đối phó với nàng chẳng phải có thể hay sao…
Nhưng những lời nói giấu trong cổ họng này, chính bọn họ cũng không có mặt mũi nói ra khỏi miệng.
Nghĩ lại xem tại sao bọn họ lại xuất hiện ở đây, còn không phải là để xuất chinh tới Phi Tiên minh và tấn công Khương Thành hay sao?
Mấy người chạy về Vân Điên tiên cảnh, tộc nhân Thiên tộc ở lại đây còn không biết tiền tuyến đã xảy ra chuyện gì đâu.
Nhưng bọn họ cũng không cho là sẽ chiến thắng trở về giống như lần trước.
Bởi vì thần sắc của tất cả tám người quay trở lại đều trông rất tệ.
“Nhanh lên!”
“Mau rời khỏi đây thôi!”
Thậm chí Tinh Diệu Hoàng còn không còn kịp nói rõ tình hình mà vội vàng hạ lệnh sơ tán.
“Con dân Thiên tộc của ta, lập tức rời khỏi Vân Điên tiên cảnh!”
“Không nên tụ tập chung ở một chỗ, tất cả tản ra trốn đi.”
Không sai, Vô Đạo kiếm rất mạnh, gần như không thể nào ngăn cản được.
Nhưng Vô Đạo kiếm cũng có một thiếu sót không được tính là quá lớn - đó chính là chỉ có thể tập trung tiêu diệt một đám người trước mắt.
Chỉ cần Thiên tộc lùi về phía sau và phân tán ở khắp nơi thì ít nhất hơn phân nửa còn có thể sống sót.
Dù sao Thu Vũ Tuyền cũng không thể nào đuổi giết từng người một đúng không?
Cho dù ý chí của Thiên Đạo có phần thảnh thơi nhưng cũng không có khả năng này.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Tại sao phải rút lui, hơn nữa còn phải trốn đi?”
Nghe được mệnh lệnh này, tất cả tộc nhân Thiên tộc bên trong hoàng thành đều ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu cho lắm.
Có người mơ hồ có dự cảm xấu.
“Chẳng lẽ chúng ta lại thua Phi Tiên minh sao?”
“Không thể nào, hai vị hoàng đế và một vị quốc sư dẫn đội, còn có đại quân khổng lồ như vậy nữa!”
“Cho dù tấn công Tái Nguyên thánh địa chúng ta cũng không phái quá nhiều người như vậy.”
“Còn đại quân của chúng ta thì sao?”
“Chẳng lẽ tất cả bọn họ đều chết hết rồi?”
“Không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Bắt gặp ánh mắt, hoặc chấn động, hoặc kinh hãi, hoặc sợ sệt, hoặc khó mà có thể tin nổi, thậm chí Tinh Diệu Hoàng còn không biết phải nói ra chân tướng như thế nào.
“Bọn họ... Đúng là tất cả đều đã chết rồi.”
Nguyệt Ảnh Hoàng vừa mới dứt lời, tòa thành khổng lồ trên bầu trời lập tức rơi vào tình cảnh hỗn loạn.
Tiếng gào khóc giày vò tâm can và gào thét điên cuồng vang vọng tận mây xanh.
“Không...”
“Bọn ta không tin!”
“Nhiều người như vậy, làm sao có thể chết hết toàn bộ chứ?”
Chương 1970: Mệnh Nguyên bútDù cho những tộc nhân Thiên tộc ở lại trong thành có cảnh giới bình thường và thân phận cũng không cao.
Nhưng có lẽ bởi vì quá kích động, họ thậm chí còn dám gào thét chất vấn với cả Thiên giai thập nhị trọng.
“Đúng, bọn ta tuyệt đối không tin!”
“Khương Thành không thể nào mạnh như thế được?”
“Nếu những cường giả đỉnh cao như các ngươi đều vẫn ở đây thì sao bọn họ có thể chết được?”
“Dù hắn có là Ma thai đi nữa, nhiều người như vậy lẽ nào không chạy nổi một ai hay sao?”
Thành ca ở bên phía Phi Tiên minh xa xôi kia chờ đợi Thiên tộc đến tấn công lại vô duyên vô cớ bị chụp cho một cái mũ lớn.
Nhưng vẫn còn may, Nguyệt Ảnh Hoàng đã lập tức giúp hắn lấy cái mũ này xuống rồi.
“Bọn họ là bị Thu Vũ Tuyền giết chết.”
Sự thật này cũng không có cách nào giấu nổi.
Nếu không sau này những tộc nhân Thiên tộc khác nhìn thấy nữ nhân này lại còn tưởng nàng ta là người của mình mất.
Hắn vừa dứt lời, cả tòa thành như muốn nổ tung.
“Điều này lại càng không thể!”
“Thu thần nữ là Thần thai mà, sao nàng ấy có thể ra tay với chúng ta được chứ?”
Không lâu trước đây, trong số bọn họ còn có rất nhiều người nhớ nhung Thu Vũ Tuyền nữa đấy.
Tin tức này đã hoàn toàn đánh đổ hình tượng của nàng ở trong lòng bọn họ, sao có thể dễ dàng mà chấp nhận được.
“Nàng là người của chúng ta đó, là người bạn tốt nhất của Thiên tộc, các ngươi đều đang buông lời bịa đặt...”
“Quả thật là Thu Vũ Tuyền.”
Tinh U Quốc sư vẫn luôn im lặng cuối cùng không thể không ra mặt.
“Nàng bị ý chí Thiên Đạo chi phối, bây giờ đã là kẻ địch của chúng ta rồi.”
“Nàng mới là Ma thai.”
“Ngươi nói cái gì?”
Tộc nhân Thiên tộc ở khắp nơi nghe được tin tức chạy đến đều sụp đổ ngay tại chỗ.
Tiếp theo đó, rất nhiều người trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Tinh U Quốc sư gào lên.
“Sao Thu Vũ Tuyền có thể là Ma thai được chứ?”
“Ngươi tiên tri kiểu gì thế?”
“Một lúc Thần thai một lúc Ma thai, ngươi xem tiên tri như trò chơi đó hả?”
“Là một Quốc sư, sao ngươi có thể ăn nói lung tung như vậy được?”
Nếu đổi lại là lúc bình thường, những tộc nhân Phàm giai và Địa giai mà dám vô lễ như thế này đã sớm bị Tinh U Quốc sư lôi xuống trị tội rồi.
À không, nếu là lúc trước, những người này hoàn toàn không có cơ hội đứng trước mặt hắn.
Nhưng bây giờ, hắn bị mắng đến mức đáp trả cũng không được.
Chỉ bởi vì bản thân phán đoán sai Thần thai và Ma thai, lời tiên tri của hắn đã hoàn toàn trở thành một trò cười.
Nói nặng hơn thì xem như Thiên tộc đã xong đời chỉ vì cái miệng của hắn mà thôi.
Nếu như hắn không phán đoán sai lầm mà vẫn luôn đối xử thật tốt với Thành ca, giữ hắn ở lại Thiên tộc thì Nhật Thực Hoàng cũng sẽ không phải chết.
Dù cho có gặp phải tình cảnh như hiện giờ thì ít ra cũng có Khương Thành chắn ở phía trước Vô Đạo kiếm.
“Mau chạy thôi!”
“Chạy càng xa càng tốt!”
“Tập trung ở đây thì chỉ có nước trở thành một đám vật hi sinh kế tiếp dưới Vô Đạo kiếm mà thôi.”
Hắn vừa dứt lời, ánh sáng trên bầu trời đột nhiên tắt hẳn.
Ngay sau đó, một vầng sáng màu vàng chiếu xuống từ trên đỉnh đầu của mọi người.
Ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ nhìn thấy một chiếc thạch bút dài khoảng một thước đang lơ lửng giữa trời.
Xuyên thấu qua vầng sáng màu vàng bọc xung quanh, chiếc bút nhìn có vẻ vô cùng bình thường, nhưng dù là Tinh Diệu Hoàng hay Nguyệt Ảnh Hoàng đều không dám xem thường nó.
Bởi vì bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được ý chí của Thiên Đạo.
“Đấy là cái gì?”
“Sao Thiên Đạo lại có binh khí?”
“Cẩn thận!”
Chiếc thạch bút rạch ra một chuỗi ký tự đầy trừu trượng ở trên không trung.
Tất cả Thiên tộc đang có mặt đều không thể hiểu được ý nghĩa của nó,
Chỉ có thể nhìn thấy những bột phấn màu vàng tung bay còn chưa kịp rải rác khắp mọi ngõ ngách của Vân Điên linh cảnh thì đã biến mất không thấy tung tích rồi.
Nhìn có vẻ như không hề có tính sát thương chút nào.
“Mặc kệ nó là cái gì, cứ đánh hạ nó cái đã!”
Dù cho trước đó đã bị thương nặng thì lúc này cả ba vị Thiên giai thập nhị trọng và năm vị thập nhất trọng vẫn bắt tay nhau điều động lực thiên địa ở xung quanh cuốn lấy chiếc bút kia.
Nhưng dù cho công kích ngợp trời như thế đánh vào chiếc bút kia thì cũng chỉ một đi không trở lại mà thôi.
Chiếc bút kia lại không chịu chút tổn hại nào.
Và ngay giây tiếp theo, cả tòa Hoàng thành lại dấy lên âm thanh gào rống liên tiếp không thôi.
Gào gào gào!
Lực thiên địa điên cuồng tàn phá bừa bãi.
Vừa khéo đó lại là công kích mà tám vị cao thủ điều động lúc nãy.
Những công kích này không chỉ nổ banh mọi ngóc ngách ở trong Hoàng thành mà thậm chí còn tạo thành vết thương chí mạng cho những tộc nhân Thiên tộc đang ở trong thành nữa.
Không biết đã có bao nhiêu người phải táng mạng bên trong vụ oanh tạc trên diện rộng này.
“Sao lại như thế này?”
“Sao công kích của chúng ta lại đánh ngược lại bản thân chúng ta chứ?”
Các cường giả đều biến sắc.
Nhưng sau khi trải qua lúc trước, hiện giờ khả năng chịu đựng của bọn họ cũng đã mạnh hơn gấp mấy lần rồi.
Bọn họ vội vàng thôi thúc linh ý, tạo nên một cái lồng bảo vệ ở trên đầu của tất cả tộc nhân.
Qua trận công kích vừa rồi, số lượng tộc nhân Thiên tộc ở trong thành đã giảm đi một nửa.
Nhìn thấy được Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng đều tức đến muốn nổ mắt.
Nhưng chuyện tiếp theo còn quỷ dị hơn nữa.
Chiếc thạch bút tiếp tục chuyển động ở trên không, viết xuống những ký tự trừu tượng.
Tinh U Quốc sư cảm thấy lòng đầy nôn nóng, dường như ý thức của bản thân không được ổn định cho lắm, giống như đang bị một lớp sương mờ ảnh hưởng vậy.
Không chỉ riêng hắn mà cả Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng ở bên cạnh cũng đều cảm thấy như thế.
Nhưng đến cả bọn họ mà cỏn vậy thì những tộc nhân Thiên tộc kém xa bọn họ chỉ có càng thảm khốc hơn thôi.
Có rất nhiều người đột nhiên nát tan linh ý, biến mất khỏi thế giới này.
Cũng có người trong lúc hoảng loạn chạy trốn đột nhiên lảo đảo ngã nhào xuống đất, sau đó vừa đúng lúc lại bị rơi vào vết nứt không gian không biết từ đâu mà có, bị trận gió mạnh thổi cắt cho tiêu tán.
“Chuyện này, sao lại như vậy chứ?”
“Ta biết rồi!”
Đột nhiên Nguyệt Ảnh Hoàng thét lớn một tiếng.
“Đây chẳng phải là đạo Mệnh Số của Thiên Uyên Thánh Chủ năm đó hay sao?”
“Chiếc bút kia đã thay đổi số mệnh của tất cả mọi người!”
“Chúng ta thì còn miễn cưỡng chống lại được ảnh hưởng của nó, nhưng tộc nhân của chúng ta thì sẽ chống không nổi!”
Là một đối thủ lâu đời của Tiên tộc, năm đó hắn đã từng có tiếp xúc qua với Thiên Uyên Thánh Chủ, biết rõ được cái mệnh số thánh giới kia của hắn sau khi tế ra thì đáng sợ bao nhiêu.
“Cái gì?”
Vài vị thân vương ở bên cạnh cũng biến sắc theo.
“Không phải Thiên Uyên Thánh Chủ đã sớm chết rồi sao?”
“Tại sao đạo mệnh số của hắn vẫn còn tồn tại được chứ?”
“Sau khi hắn chết đi, Thánh giới tàn tạ đã bị Thiên Đạo thu lại mất rồi!”
Cuối cùng Tinh U Quốc sư cũng phản ứng lại.
“Mất đi ý thức của hắn thì Thiên Đạo sẽ có thể bá chiếm Thánh giới của hắn rồi.”
“Chiếc bút kia, chính là Đạo lúc trước của Thiên Uyên Thánh Chủ!”
Nếu như lúc này Tiên nhân của Thiên cung ở kỷ nguyên thứ ba có mặt, thì chỉ cần liếc mắt bọn họ đã nhận ra chiếc bút ở trên không trung kia.
Không phải đó là Mệnh Nguyên bút, một trong những Thiên Đạo chí bảo dược Nguyên Đế nắm giữ đó hay sao?
Thật ra tác dụng chủ yếu của Thiên Đạo chí bảo này là trợ giúp, chứ không phải là chí bảo dùng để sát phạt giống như Vô Đạo kiếm và Hám Thiên phủ.
Mệnh Nguyên bút không quá thích hợp dùng cho chiến đấu.
Nếu như đang ở thời kỳ đỉnh phong thì chắc chắn những vị Thiên giai thập nhị trọng có mặt tại đây đều có thể một mình chống lại nó.
Nhưng lúc này tất cả bọn họ lại đều đang ở trạng thái suy yếu, vậy nên chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn số mệnh của những tộc nhân ở tầng dưới tiếp tục bị thay đổi bởi Mệnh Nguyên bút dưới sự thao túng của ý chí Thiên Đạo.
Những người chết ngay tại chỗ chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Có rất nhiều người bị thay đổi số mệnh, dù ngay lúc này sẽ không nhận ra có gì khác thường, nhưng vài ngày sau hoặc vài tháng có lẽ sẽ bộc phát ra.
Tinh U Quốc sư đã dự đoán được cảnh tượng đó, nhưng bây giờ hắn lại không có cách nào ngăn cản.
Chỉ có thể lớn tiếng kêu lên, muốn để mọi người bình tĩnh lại, giữ vững linh ý, đừng làm quá nhiều chuyện để tránh số mệnh của bản thân có thời cơ bị bóp méo.
Chương 1971: Rơi vào đường cùngCách ứng đối của nhóm người Tinh U Quốc sư và Nguyệt Ảnh Hoàng tuy không thể nói không có hiệu quả nhưng hiệu quả nhận được lại vô cùng ít ỏi.
Bọn họ trơ mắt đứng nhìn Mệnh Nguyên bút vung vẩy không chút cố kỵ gì, bản thân chỉ có thể tiếp nhận một cách bị động, hoàn toàn không biết phản kích như thế nào.
“Cứ tiếp tục như thế thì chúng ta sẽ bị nó giày vò từng chút đến chết mất!”
“Đúng đấy, chống được một lần cũng không chống được nhiều lần.”
“Đúng là số mệnh thật mà, rõ ràng chúng ta đã tiêu diệt Tiên tộc rồi, giờ lại phải đối đầu với Đạo của Thiên Uyên Thánh Chủ.”
“Đáng ghét! Rõ ràng là Thiên Đạo đang muốn đuổi cùng giết tận chúng ta mà!”
Việc đã đến nước này, sao bọn họ lại không biết tất cả đều là do Thiên Đạo cơ chứ.
Nếu như không phải đích thân Thiên Đạo ra tay thì làm sao Thu Vũ Tuyền biến thành Ma thai được đây?
Tất nhiên, nếu như Tuyền muội tử biết được bọn họ qua cầu rút ván, giết chết hàng chục ngàn người xuyên không, kể cả Quân Vương thì e là nàng cũng sẽ không tiếp tục ở lại Thiên tộc nữa.
Cũng vào ngay lúc mọi người rơi vào đường cùng, một bóng hình đột nhiên bay đến trên không trung.
“Chỉ Dư!” Mọi người kinh ngạc hô lên.
Nghênh đón chiếc bút kia, nàng thúc giục linh ý, lực thiên địa thập nhất trọng càn quét qua đó.
Chỉ là hiệu quả vẫn không quá lớn.
Chiếc bút kia chỉ nhẹ nhàng run rẩy một chút đã vững vàng trở lại.
Nhưng dường như Chỉ Dư cũng không hề chịu ảnh hưởng bởi đạo mệnh số của nó, nàng lại bay thẳng một đường về phía trước gần nó.
Ngay sau đó, lực thiên màu tím từ bốn phía bắt đầu hội tụ lại.
Một chiếc lồng khổng lồ dần được hình thành và nhanh chóng co về phía Mệnh Nguyên bút.
Trong khoảnh khắc, đạo mệnh số vừa nãy vẫn còn giăng kín khắp cả thành đã biến mất không thấy đâu.
“Hay lắm!”
Trong mắt của nhóm người Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng tràn ngập niềm vui.
“Quá tốt rồi, cuối cùng cũng đỡ được rồi!”
“Ta biết ngay mà, nữ nhân này sẽ không bỏ mặc cả tộc đâu!”
Nghe bọn họ nhận xét như thế, biểu cảm của Tinh U Quốc sư không được tự nhiên cho lắm.
Lần này trước khi xuất chinh, hắn còn chụp cho Chỉ Dư cái mũ là cấu kết với kẻ địch bên ngoài Khương Thành nữa kìa.
Vậy mà giờ đây, hắn chỉ có thể giống như những người khác, ngẩng đầu ngước nhìn bóng dáng yểu điệu ở trên bầu trời cao kia.
Mang hết niềm hi vọng gửi gắm lên người nàng, chờ mong nàng cứu vớt mọi người.
Vào lúc ánh sáng màu tím co về phía Mệnh Nguyên bút còn cách khoảng hơn mười trượng thì đã nghênh đón một lực đẩy thần bí.
Ánh sáng màu vàng bao bên ngoài chiếc thạch bút đột nhiên rung động kịch liệt.
Vầng sáng tím vây ở bên ngoài cũng bắt đầu nhanh chóng bùng cháy.
Lực thiên và sức mạnh của đạo lại mở ra một trận giao chiến đầy kịch liệt.
Hiện giờ Chỉ Dư vẫn chưa thể nào cản nổi được ý chí của Thiên Đạo.
Hy vọng duy nhất đó là công kích “bản thể” của Mệnh Nguyên bút, khiến cho ý chí Thiên Đạo mất đi chỗ dựa.
Nếu không phải có sự cản trở của ý chí Thiên Đạo, nàng thậm chí còn có thể trực tiếp vươn tay bắt lấy chiếc bút kia, khống chế nó trong lòng bàn tay nữa kìa.
Loại giao chiến giằng co kiểu này diễn ra trong vòng khoảng nửa khắc, gương mặt xinh đẹp vốn bình thản của Chỉ Dư cũng đã lấm tấm những giọt mồ hôi.
Hai má đỏ gay cũng đã thể hiện được áp lực vào lúc này của nàng.
Chỉ là lực thiên thần kỳ cũng đã từng bước co lại đến trong chu vi một trượng.
Không gian phát huy của Mệnh Nguyên bút dường như cũng sắp sửa thu hẹp đến không còn gì!
Cứ mãi tiếp tục như thế có lẽ nó sẽ thật sự bị Chỉ Dư hoàn toàn nhốt kín, cuối cùng trở thành một “tù binh”.
Đối diện với tình hình như thế, Mệnh Nguyên bút bị ý chí Thiên Đạo khống chế đã rời khỏi vị trí ban đầu, bắt đầu công kích vào vòng tròn bao vây mình.
Ánh sáng vàng lượn lờ, uyển chuyển tựa một thanh chủy thủ sắc nhọn, chọc thủng một lỗ trong vầng sáng tím kia.
Chỉ Dư vội vàng điều động lực thiên vây đuổi chặn bắt nhưng cuối cùng vẫn là thất bại trong gang tấc.
Sau khi Mệnh Nguyên bút thoát khỏi vòng bao vây của lực thiên thì đã hóa thành ảo ảnh và biến mất trong không trung.
Hiển nhiên, ý chí Thiên Đạo cũng mang theo nó cùng nhau rút lui.
“Thắng rồi!”
“Cuối cùng cũng thắng một lần!”
Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng vô cùng xúc động.
Mới một khoảng thời gian trước, Thiên tộc vẫn còn thế như chẻ tre, tựa như là cái tên đại diện cho thắng lợi vậy.
Nhưng dạo gần đây sau khi liên tiếp hứng chịu quá nhiều nạn kiếp ập đầu, đến mức chiến thắng cũng chỉ còn là điều xa xỉ thì sự tự tin của bọn họ đã hoàn toàn bị đánh mất.
Khi Chỉ Dư bay xuống, nàng đứng không được vững, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Mọi người vội vàng vây xung quanh nàng.
Hai vị hoàng giả đích thân đỡ lấy nàng, cẩn thận từng tí cứ như thứ họ đang đỡ là một món đồ quý giá vô cùng dễ vỡ vậy.
Người duy nhất vẫn còn giữ được chiến lực không thua kém gì Thiên giai thập nhị trọng, hơn nữa Thần thể gần như có thể vô hiệu hóa hoàn toàn sự tấn công và xâm chiếm của Đạo, Chỉ Dư xem như là con át chủ bài cuối cùng mà Thiên tộc có thể trông chờ.
“Ngươi thế nào rồi?”
“Có phải tiêu hao quá nhiều linh ý không?”
Trên khuôn mặt mệt mỏi của Chỉ Dư tràn đầy sốt ruột.
“Ta phải mau chóng bế quan tĩnh dưỡng, đề phòng lần sau Thiên Đạo lại đến tập kích.”
Nguyệt Ảnh Hoàng vui mừng yên tâm vỗ vào vai nàng.
“Đi đi...”
“Ầy!”
Nhìn theo bóng dáng biến mất của nàng, Tinh Diệu Hoàng than vãn thở dài một tiếng: “Đáng tiếc tộc của ta không có bảo vật nào có thể mau chóng hồi phục linh ý.”
“Nếu như Thiên Đạo lại đến tập kích thì biết phải làm sao đây?”
“Bắt buộc phải mau chóng rời khỏi nơi này, để tất cả tộc nhân phân tán tìm chỗ ẩn náu!”
Tinh U Quốc sư nhìn về phái hai hoàng giả và năm Thiên giai thập nhị trọng khác.
“Kế sách hiện giờ là trước tiên để tộc nhân chia làm tám đội. Chúng ta mỗi người mang theo một đội, tìm những chỗ khác nhau để ẩn nấp!”
“Phải cố gắng tách mọi người ra!”
“Đợi sau này khi thực lực của chúng ta đã hồi phục thì sẽ bắt đầu mưu tính việc vùng dậy sau.”
Mọi người đều âm thầm gật đầu.
Nghĩ đến những tộc nhân đã chết đi rồi lại nghĩ đến tương lai mịt mù sau này, tâm trạng của mỗi người đều vô cùng xuống dốc.
Tinh Diệu Hoàng cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cũng không cần quá bi quan đâu mà.”
“Ít ra Tiên tộc, Tứ đại thánh địa và các tông môn vừa và lớn đều bị chúng ta diệt gọn cả rồi.”
“Dù cho sau khi tách nhau ra cũng sẽ không lại có kẻ địch nào lớn mạnh hoặc gặp phải nguy hiểm nào quá lớn đâu.”
Mọi người nghe xong lời hắn nói, cuối cùng tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, thật sự đã không còn kẻ địch mạnh nào nữa sao?
Phi Tiên minh thì sao đây?
Khương Thành thì sao?
Hắn sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng chứ?
Nghĩ đến Khương Thành vốn là Thần thai, mọi người lại bắt đầu hối hận muốn đứt ruột.
Tộc nhân Thiên tộc ở trong Vân Điên linh cảnh còn lại hơn năm mươi triệu người, cảnh giới cũng chỉ trải tầm Phàm giai và Địa giai.
Đây đều là những huyết mạch còn sót lại của Thiên tộc.
Bọn họ được chia thành tám đội, được tám vị cao tầng mỗi người dẫn mỗi đội, đi hướng về tám phía khác nhau của Thiên giới.
Thứ chờ đợi bọn họ sẽ là một tương lai như thế nào, đến ngay cả Tinh U Quốc sư cũng không nói chính xác được.
Vào lúc chia tay, cả một tòa thành trên không đều tràn ngập tiếng khóc thảm thương, so sánh với bầu không khí tưng bừng vui vẻ vài ngày trước tựa như một trời một vực.
Trong một đám mây trắng ở góc phía đông bắc của Vân Điên linh cảnh, Chỉ Dư đang ngồi xếp bằng, vận chuyển công pháp của Thiên tộc, cố gắng hồi phục linh ý của bản thân.
Thiên tộc gặp phải nguy cơ như thế này, nàng bắt buộc phải duy trì chiến lực, trở thành chỗ dựa để mọi người có thể nương tựa, cũng giống như lúc ban đầu nàng nương tựa Khương Thành vậy.
Nghĩ đến Thành ca, trái tim của nàng không khỏi run lên.
Có người kia ở đây, dù là khó khăn gì cũng đều không cần nàng phải bận tâm, chỉ việc đứng ở phía sau là được rồi.
Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, nàng cũng chỉ còn cách chôn giấu ý nghĩ muốn đi tìm hắn của mình.
Trong tầng mây yên tĩnh, lặng lẽ xuất hiện một bóng dáng uyển chuyển.
“Ngươi đã đến đường cùng rồi.”
Chỉ Dư mở hai mắt ra, nữ nhân đứng trước mặt nàng là Thánh Hoàng đã lâu không gặp.
Những năm này, Thánh Hoàng vẫn luôn không xuất hiện, thậm chí khiến cho rất nhiều người đều sắp quên mất nàng ta.
Nhưng Chỉ Dư lại không bao giờ quên.
“Ngươi đến tìm ta để dung hợp sao?”
Chương 1972: Thiên Thần tái sinh“Đúng vậy.”
Thánh Hoàng chậm rãi bước đến trước mặt nàng.
“Bây giờ ngươi đã thay đổi quyết định rồi chứ?”
Ở lần trước, Chỉ Dư vô cùng kiên quyết từ chối lời đề nghị dung hợp của nàng.
Nhưng lần này, Thiên tộc đã rơi vào đường cùng, nàng gần như đã không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ngươi có thể chiến thắng Thiên Đạo không?”
Ánh mắt Chỉ Dư nhìn Thánh Hoàng tràn đầy mong mỏi và khao khát.
Nhưng người này lại không hề cho nàng câu trả lời.
“Có lẽ có thể.”
Chỉ Dư ngay lập tức thất vọng.
“Vì sao chứ?”
“Không phải lần trước ngươi tự tin lắm hay sao?”
Do tâm trạng quá kích động nên giọng điệu của nàng trở nên quá khích theo.
“Không phải ngươi nói chỉ cần sau khi khơi lên chiến tranh toàn mặt trận giữa Thiên tộc và Tiên tộc, làm chết vô số cao thủ thì Thiên Đạo sẽ trở nên suy yếu sao?”
“Bây giờ tinh anh của Thiên tộc chẳng còn được bao nhiêu, cao thủ của Tiên tộc cũng đã chết hết, Thiên Đạo hẳn phải nên yếu đến hấp hối chứ?”
“Đây không phải là cục diện hoàn hảo mà ngươi muốn đó à?”
“Sao bây giờ ngươi lại không tự tin nữa rồi?”
Đối mặt với lời chất vấn của nàng, Thánh Hoàng lại không hề nổi giận.
Nàng chỉ là bình tĩnh đưa ra lời giải thích.
“Thiên tộc hoàn toàn không phải là sinh linh do Thiên Đạo sinh ra.”
“Hơn nữa ta cũng không ngờ nó lại có thể biến Đạo của Thánh Chủ trở thành binh khí của riêng mình.”
Nàng quả thực là không nghĩ đến.
Nếu không lúc trước khi cùng Khương Thành giết chết Thiên Uyên Thánh Chủ, nàng chắc chắn sẽ nghĩ cách ngăn cản Thiên Đạo thu hồi Thánh giới đã tàn tạ kia.
“Quả thực Thiên Đạo đã yếu hơn lúc trước gấp mấy lần rồi.”
“Nhưng nó sở hữu binh khí kia nên không còn dễ đối phó như vậy nữa.”
“Đặc biệt là Vô Đạo kiếm, quá nguy hiểm, ta không chắc bản thân có thể chống đỡ nổi hay không.”
“Còn có chiếc thạch bút kia nữa, ngươi nên cảm thấy may mắn vì nó được ý chí Thiên Đạo khống chế.”
Thánh Hoàng nói như thế khiến cho Chỉ Dư không hiểu cho lắm.
“Vì sao chứ?”
“Không phải ý chí Thiên Đạo là mạnh nhất sao?”
Thánh Hoàng bình thản nói: “Đúng là ý chí Thiên Đạo là mạnh nhất, nhưng nó chỉ biết gia tăng sức mạnh chứ không hề có nhiều suy nghĩ giống những sinh linh như chúng ta.”
Chỉ Dư ngẫm nghĩ lại cũng thấy rất đúng.
Nếu như hôm nay đổi thành là người khác điều khiển Mệnh Nguyên bút, vậy thì hắn sẽ có thể giở ra cả ngàn trò bịp mà hoàn toàn không cần giao đấu trực diện.
Lúc đó mới là không thể đề phòng.
“Cũng may, hẳn là ý thức của những người khác không khống chế nổi cây thạch bút đó? Dù cho có khống chế được thì cũng không thể phát huy được quá nhiều uy lực.”
“Ngươi tưởng rằng chỉ có mỗi chiếc thạch bút đó thôi sao?”
Gương mặt xinh đẹp của Chỉ Dư khẽ biến: “Lẽ nào Thiên Đạo vẫn còn có vũ khí khác ư?”
Thánh Hoàng gật đầu như lẽ hiển nhiên.
“Đừng quên là Tiên tộc có tổng cộng bốn vị Thánh Chủ.”
“Bọn họ đều đã chết rồi, vậy tất nhiên Thiên Đạo sẽ có được thêm bốn món binh khí. Cộng với cả Thu Vũ Tuyền, Thiên Đạo của bây giờ nguy hiểm hơn lúc trước rất nhiều.”
“Sao lại thế chứ...”
Chỉ Dư cuối cùng đã lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Khoan nói tới Vô Đạo kiếm từ trước đến giờ vẫn chưa có một ai có thể may mắn thoát được của Thu Vũ Tuyền kia.
Chỉ riêng cây thạch bút ngày hôm nay thôi cũng đã khiến cho nàng tiêu hao Linh Ý quá độ, phải xuất ra toàn lực rồi.
Nếu như lại có thêm ba món nữa thì làm sao có thể đỡ nổi được đây?
“Tiêu rồi!”
“Vậy bây giờ những người khác...”
Nàng cũng không ngồi yên được nữa, tức tốc gấp rút chạy đuổi ra ngoài.
Dường như Thánh Hoàng cũng đã đoán đúng.
Trước cuộc nói chuyện của các nàng nửa canh giờ, đám tộc nhân Thiên tộc do Tinh U Quốc sư dẫn đầu đã đụng phải Quy Trần phướn.
Vật này là do Thánh giới của Trí Di Thánh Chủ năm đó chuyển hóa mà thành.
Hiệu quả rất trực tiếp, đó là thao túng tuổi thọ của mục tiêu.
Tác dụng này nhìn thì có vẻ chẳng thấm vào đâu.
Bởi vì phần lớn người dù là ở Nguyên Tiên giới hay là Thiên giới thì đều không phải lo âu về tuổi thọ.
Đạt đến được cấp bậc Tôn Giả rồi thì việc sống hàng trăm tỷ năm cũng vô cùng dễ dàng.
Vậy nên dù là tăng hay giảm thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Nhưng ý chí Thiên Đạo lại quá mạnh, dưới sự thao túng của nó, Quy Trần phướn phát huy được hiệu quả reset luôn tuổi thọ về con số không.
Dù cho tuổi thọ của ngươi có sánh ngang trời đất, chỉ cần quay về con số không thì đều phải chết.
Khi Chỉ Dư chạy đuổi đến nơi, trên đất đã la liệt vô số thi thể.
Mỗi người đều chết rất thanh thản, trên cơ thể không có bất kỳ thương tích gì, cũng càng không có dấu vết đã từng đánh nhau.
Chỉ là, mỗi một người đều già cỗi đến không nhìn thấy dáng vẻ, bởi vì bọn họ đều là “chết già tự nhiên”.
Người duy nhất sống sót đó là Tinh U Quốc sư.
Chỉ là lúc này hắn cũng đã gần đất xa trời mất rồi.
Lúc Chỉ Dư đỡ hắn dậy, cái người đã từng là một nhà tiên tri mạnh mẽ giờ đây lại sắp thở không ra hơi.
Nhìn thấy Chỉ Dư, trong mắt hắn ánh lên tia sáng cuối cùng.
Dường như Tinh U Quốc sư có điều gì đó muốn nói, nhưng đến cả linh ý còn không điều động được thì lấy đâu ra sức mà truyền tin cơ chứ.
Bờ môi khô đét khẽ mấp máy nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ.
“Không có tác dụng đâu, hắn chỉ còn nhiều nhất nửa khắc tuổi thọ nữa thôi.”
Thánh Hoành bình tĩnh đưa ra kết luận.
“Xem ra, hắn không thể chống lại sự tấn công của binh khí do Thánh giới của Trí Di Thánh Chủ hóa thành rồi.”
Chỉ Dư không có cách nào bình tĩnh được như nàng.
“Chúng ta dung hợp, Thiên Thần một lần nữa xuất hiện, liệu có thể chiến thắng Thiên Đạo không?”
“Có thể cứu vớt tất cả những tộc nhân còn lại không?”
Thánh Hoàng lắc đầu.
“Ta đã nói rồi, ta cũng không chắc được.”
Đứng trước mặt một thủ lĩnh nguyên sĩ bị Thiên Đạo giết cho chỉ còn thoi thóp một hơi thở lại đi bàn luận về việc hồi sinh Thiên Thần của năm đó, cảnh tượng này đúng là giống một vòng luân hồi mà.
Chỉ là, đương sự là Tinh U Quốc sư đã không thể nào bày tỏ bất cứ thái độ gì nữa rồi.
“Vậy thì ai chắc chắn?”
Chỉ Dư đau khổ lắc đầu.
Đột nhiên nàng nghĩ đến người kia.
“Khương Thành! Khương Thành có nắm chắc không?”
Nàng giống như một người đang đuối nước lại bắt được một khúc gỗ trôi nổi, gấp gáp hỏi: “Nếu như bây giờ ta đi cầu xin hắn, hắn sẽ giúp chúng ta chứ?”
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi.”
Thánh Hoàng bình thản nói: “Dù cho hắn thật sự chịu giúp ngươi, ngươi cảm thấy hắn có thể lấy cái gì để chống lại ý chí Thiên Đạo đây?”
“Người này quả thực rất thần kỳ, hắn có được những thủ đoạn bộc phát không thể tin nổi.”
“Nhưng những thứ đó ở trước mặt Thiên Đạo cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi.”
“Một khi Thiên Đạo tấn công hắn thì đến cả thân mình hắn còn khó giữ nổi nữa kìa.”
Một tia sáng cuối cùng ở trong mắt của Chỉ Dư dần dần vụt tắt.
“Vậy nên, chỉ có thể dung hợp với ngươi sao?”
Thánh Hoàng vô cảm nói: “Dung hợp với ta, ít ra ngươi còn có một cơ hội.”
“Nhưng nếu không dung hợp, vậy thì đến cả một cơ hội cũng đều không có.”
Nàng tin chắc rằng Chỉ Dư sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn.
Bởi vì nàng ta so với bất kỳ ai khác đều rất muốn bảo vệ Thiên tộc.
“Sau khi dung hợp, ta thật sự sẽ mất đi toàn bộ ý thức sao?”
“Ta không biết.”
Thánh Hoàng lại lắc đầu.
“Ta cũng chưa từng dung hợp lần nào, chỉ có thể đoán là... rất có thể sẽ như thế.”
Chỉ Dư lặng người đi.
Nhưng lúc này rất có thể những nơi khác cũng đang bị hai món Thiên Đạo Chí Bảo còn lại công kích, hoàn toàn không có quá nhiều thời gian để cho nàng được do dự.
Thế là cuối cùng, nàng vẫn đưa ra quyết định.
“Ta đồng ý dung hợp với ngươi, nhưng ngươi phải hứa với ta một chuyện.”
Thánh Hoàng biết, điều mà nàng muốn đó là phải bảo vệ được Thiên tộc.
“Được thôi.”
Hàng mi tinh xảo chậm rãi khép lại, Chỉ Dư nhắm chặt hai mắt.
“Vậy bắt đầu thôi.”
Khi hai đầu ngón tay của cả hai tiếp xúc với nhau, dung hợp chính thức bắt đầu.
Bóng dáng của Thánh Hoàng cũng dần dần biến mất trong trời đất, mà ở mi tâm của Chỉ Dư cũng lóe qua ánh sáng, vầng sáng màu tím bao khắp người cũng bắt đầu lấp lánh sáng lòa như mặt trời rực lửa.
Tinh U Quốc sư từng tham gia giết chết Thiên Thần, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn trở thành người duy nhất chứng kiến “Thiên Thần tái sinh”.
Chương 1973: Sự ra đời của Thiên Đạo chí bảoChính vào lúc Thiên tộc bên này trải qua kịch biến liên tục, Thanh ca vẫn chờ đợi kẻ địch đến tập kích ở Phi Tiên minh.
Chờ đợi mấy ngày mà vẫn không chờ được.
Chuyện này khiến hắn thấy buồn bực vô cùng.
“Lẽ nào Thiên tộc bên đó sợ rồi à?”
“Không phải chứ, ta giết nhiều người của bọn họ như vậy rồi mà bọn họ lại chẳng có chút phản ứng nào sao?”
“Lẽ nào phải chờ ta phải xuống nước đích thân tiến công vào Vân Điên linh cảnh sao?”
“Tiến công! Nhất định phải tiến công!”
Trong điện vang lên tiếng to nhất là của Phạm Lôi.
Lão già này lần trước bị đám cấp cao bên Thiên tộc đâm sau lưng một nhát, bây giờ cực kì muốn trả thù.
Nhưng chút thực lực của bản thân hắn chả bõ bèn gì, chỉ có thể đi cạnh thành ca phất cờ hò hét, miễn cường duy trì thể diện mặt mũi.
“Đánh tan Thiên tộc, diệt trừ tộc bọn chúng!”
“Một người cũng không được giữ lại.”
“Ngươi có ý gì?”
Biểu cảm này của hắn khiến Nguyệt Khinh ở bên cạnh vô cùng tức tối.
Mê muội này lần trước chạy đến khuyên Thành ca mau trốn đi, coi như cũng đứng về phía Thành ca rồi.
Nhưng chuyện này không có nghĩa là nàng hi vọng Thiên tộc sẽ bị diệt.
Nàng không biết người đứng trước mặt chính là quốc sư nguyệt hoàn, tức giận la hét với Phạm Lôi: “Thiên tộc bọn ta thì liên can gì ngươi chứ?”
“Trước đó tiến công Phi Tiên minh là quá đáng rồi, nhưng mà cũng trả giá bằng máu mà.”
“Tương lai ta sẽ là người giảng hòa cho hai tộc, hai bên không cần phải cùng sống…”
“Giảng hòa?”
Phạm Lôi không kìm được mà bật cười.
“Ha ha, lại còn giảng hòa?”
“Ngây thơ…”
“Ngươi…”
Nhìn thấy trước mắt hai người này hận không thể đánh nhau, Thành ca cũng phải nhíu mày.
Từ sâu trong lòng hắn cũng nghiêng về việc tiếp tục công đánh Thiên tộc.
Ngươi công đánh ta rồi bị ta phản sát, chuyện cứ thế mà kết thúc à?
Trên thế gian làm gì có chuyện đơn giản như vậy chứ.
Mà cũng ngay vào lúc này, bên ngoài Quy Tàng và Tịch Vân đi do thám tin tức bay vào.
“Có chuyện lớn rồi!”
Một khắc sau, mọi người đều đã biết chuyện gì xảy ra.
Nhất thời, tất cả mọi người kể cả Khương Thành cũng đều bị ngớ ra.
“Chuyện này… Thiên tộc lại sắp bị diệt rồi sao?”
“Thiên Đạo lại đích thân ra tay ư?”
“Thiên Đạo chí bảo! Ta biết rồi, Thiên Đạo chí bảo xuất hiện rồi.”
Đa số người trong điện đều là từ kỷ nguyên thứ ba đến.
Đối với chuyện Thiên Đạo chí bảo này cũng như sấm bên tai.
Rất nhiều người lập tức đã liên tưởng được.
Lăng Tinh nóng lòng nói: “Thật ra trước kia ta đã lấy làm lạ, hiệu quả thánh giới của Thiên Uyên thánh chủ và Mệnh Nguyên bút cực kì giống nhau, mà Sinh Tử thánh giới của Trí Di Thánh chủ cũng gần như Quy Trần phướn…”
“Hóa ra Mệnh Nguyên bút, Quy Trần phướn, Cực Vọng hoàn, Độ Tâm kính mà sau này chúng ta biết lại thoát thai từ Thánh giới của bốn vị Thánh chủ, chính là đạo mà khi còn sống bọn họ tham ngộ ra ư?”
“Nếu như vậy thì những Thiên Đạo chí bảo sau đó chẳng lẽ lại là sinh ra sau khi những Thánh chủ ở kỷ nguyên thứ hai chết đi?”
“Ôi trời ơi, thế này cũng thật khó tưởng tượng được quá rồi nhỉ?”
Mạch Phong nhíu mày nói: “Chuyện này là kết quả do chúng ta đến đây thay đổi hướng đi của lịch sử mới tạo thành.”
“Đặc biệt là Khương chưởng môn và Thu Vũ Tuyền, có thể nói bốn vị Thánh chủ đã chết vì họ.”
“Vậy lịch sử vốn có thì sao?”
“Không có sự can dự của bọn họ thì bốn Thiên Đạo chí bảo cũng sinh ra như thế à?”
Quy Tàng trầm ngâm hồi lâu, chầm chậm nói: “Có lẽ… dù không có sự xuất hiện của chúng ta thì sau kỉ nguyên thứ nhất vẫn sẽ có đại kiếp khác, bốn vị Thánh chủ đó vẫn sẽ chết.”
Những phát hiện này quả thực đã khiến mọi người mở mang tầm mắt, lại không thể không thấy sợ hãi.
“Đạo tu luyện được, Thiên Đạo còn có thể thu hồi lại được sao?”
“Thiên Đạo rốt cuộc muốn làm gì?”
“Không cần lo lắng, nếu không chết thì Thiên Đạo cũng sẽ không lấy đi được Thánh giới của ngươi đâu. Nếu chết đi thì cũng đâu vào đó, chẳng sao cả.”
“Phải đó, đầu tiên ngươi phải tu luyện đến cảnh giới Thánh chủ mới có thể được Thiên Đạo để mắt tới được.”
Người mà hầu hết những kiếm tu trong điện quan tâm đến nhất vẫn là Thu Vĩ Tuyền.
“Chẳng phải nàng vẫn chưa chết sao? Sao cũng bị Thiên Đạo lấy mất đạo rồi?”
“Hơn nữa ta nhớ lúc trước nàng không phải là Đạo Thần, sao đột nhiên lại có Thánh giới của Vô Đạo kiếm chứ?”
“Hay là nàng chính là Vô Đạo kiếm nhân hình?”
Sự suy đoán của bọn họ khiến Khương Thành không thể không cười ra nước mắt.
“Các ngươi nghĩ đi đâu vậy chứ, sao nàng có thể là Vô Đạo kiếm được.”
Ca này vẫn mang theo kết luận Thu Vũ Tuyền chính là “Tiên mẫu chuyển thế” đây.
Theo như hắn thấy thì Tiên mẫu có được Vô Đạo kiếm là hợp tình hợp lí.
Mà bản thân Tiên Mẫu cũng là một Thiên Đạo chí bảo rồi.
Vậy nên chuyện cả Thu Vũ Tuyền và Vô Đạo kiếm đều bị Thiên Đạo thu trở về cũng là chuyện đương nhiên.
“Nàng và Thiên Đạo có mối quan hệ rất sâu.”
Ca này vuốt hàm râu không hề tồn tại dưới cằm, gương mặt đắc ý như ta sớm đã dự liệu trước được chuyện này rồi.
“Ta chẳng thấy lạ khi cuối cùng nàng sẽ đứng về phía của Thiên Đạo.”
Đối với sự việc Thiên tộc gặp phải, mọi người trong điện cơ bản đều như cười trên nỗi đau của người khác, hoặc là vui ra mặt.
Chỉ có một ngoại lệ duy nhất chính là Nguyệt Khinh.
Muội tử này đã bị tin dữ đánh tan, đau lòng ở một bên.
Nghe thấy lời này, đôi mắt nàng đỏ lên, giọt lệ rơi xuống nhìn sang Khương Thành.
“Ngươi sớm đã biết được Thu Vũ Tuyền sẽ trở thành Ma thai rồi?”
“Cho là vậy đi.”
Khương Thành quả thực đã sớm biết rồi.
Suy cho cùng thì tên đứng sau muốn tiêu diệt Thiên tộc cũng chính là Thiên Đạo mà.
Mà bản thân với Thiên Đạo thì vốn không hợp.
Ngược lại, Thu Vũ Tuyền lại cùng một giuộc với Thiên Đạo.
Hắn huơ tay: “Từ đầu ta đã đoán được sau cùng nàng sẽ trở thành kẻ địch của Thiên tộc rồi, chỉ là không ngờ lại bằng cách bất ngờ vậy thôi.”
Một trận đánh tiêu diệt những cao thủ tinh anh của Thiên tộc, Thành ca tỏ ra vẻ như tròng mắt mình kinh ngạc đến sắp nổ rồi.
Tương lai khi Thu Vũ Tuyền hoàn toàn thức tỉnh rồi, cũng xem mình như kẻ địch, vậy có phải cũng sẽ chơi trò này?
“Vậy sao ngay từ đầu ngươi không nhắc nhở bọn ta?”
“Ta nói cũng vô ích, Thiên tộc các ngươi có ai tin ta chứ?”
Nguyệt Khinh nhất thời không có gì để nói.
“Ha ha ha, ta tin.”
Phạm Lôi chẳng hề che đậy giọng cười vui mừng của mình lại.
“Chẳng phải ta sớm đã tuyên bố Khương Thành không phải là Ma thai rồi sao?”
“Chỉ đáng tiếc bọn họ không tin.”
“Đây thật sự là báo ứng! Báo ứng đã lắm ha ha!”
“Đáng tiếc quá, Tinh Diệu Hoàng và Nguyệt Ảnh Hoàng vẫn chưa chết, nhưng mà chắc cũng không sống được bao lâu nữa đâu nhỉ?”
Có lẽ là bị đả kích quá lớn mà lần này Nguyệt Khinh đã không còn tâm trạng đâu mà cãi nhau với hắn nữa rồi.
Cả người nàng cứ như mất hồn.
Nàng từ từ đứng lên, bay ra phía ngoài điện.
Nhưng mà vừa mới bay ra đến cửa điện đã bị Khương Thành giữ lại.
“Tránh ra, ta muốn trở về…”
“Ngươi trở về cũng không thay đổi được gì.”
Lời khuyên của Thành ca vừa thành thật mà cũng thật tàn khốc.
“Nếu như những Thiên tộc khác đều bị Thiên Đạo giết chết sạch, vậy ngươi chính là mầm mống cuối cùng rồi.”
“Nếu giờ ngươi muốn qua đó chết chung thì sẽ là diệt tộc hoàn toàn rồi.”
Trong đầu vốn đang còn ù ù của Nguyệt Khinh bỗng chốc bình tĩnh lại, nàng phát hiện ra bản thân căn bản chẳng thể phản bác.
Thế là cuối cùng, thần sắc của nàng đã trở thành cầu xin.
“Vậy ngươi giúp bọn ta đi, có thể cứu được Thiên tộc không?”
“Không thể.”
Câu trả lời của Khương Thành không hề do dự.
“Có lẽ trong tương lai ta sẽ bị cuốn vào trong vòng chiến Thiên Đạo, nhưng nó chẳng có quan hệ gì với sự sống chết của Thiên tộc cả.”
Khi đến Thiên giới, hắn cho rằng trận đại kiếp này là nhằm vào Thiên tộc, sau này lại nghĩ là nhằm vào người xuyên đến đây. Còn bây giờ thì hắn quả thực không xác định được mục tiêu của đại kiếp này rồi.
Chương 1974: Cường đại vô địchBầu trời lúc sáng lúc tối.
Dưới đất cát bay đá lăn, cát vàng cuốn bay.
Lúc thì đao kiếm vang lên, khi thì bốn bề trở thành vạn trượng thâm uyên.
Mà đây lại chẳng phải là ảo giác, tất cả đều thật sự xảy ra.
Hàng triệu tộc nhân Thiên tộc khóc lóc kêu than, loạn cả lên.
“Yên lặng!”
“Đây là đạo hư thực, vốn không có uy năng công kích quá lớn.”
Tinh Diệu Hoàng gào thét với đám người.
“Chỉ cần giữ chặt linh ý thì sẽ không chịu phải tổn hại.”
Hắn nhìn chằm chằm vào vòng tròn khi thì trắng sáng, lúc thì đen kịt kia, trong ánh mắt vô cùng sốt ruột.
Từng là một Thiên giai thập nhị trọng, hắn dễ dàng cảm nhận được khí tức quen thuộc.
Đế là Thánh giới Hư Thực của Thiên Uyên Thánh chủ.
Thiên Đạo lại lần nữa tập kích, hắn từ đầu đã cho rằng tai nạn diệt vong đã đến rồi.
Nhưng rất nhanh sau đó hắn phát hiện vòng tròn này không quá đáng sợ như trong tưởng tượng.
Tuy bản thân công kích không nỗi nó, nhưng nó cũng không làm gì được những người này của mình.
Đạo hư thực dưới sự nắm giữ của Thiên Uyên Thánh chủ có thể khiến sự công kích của đối phương từ thực thành hư, biến công kích của bản thân từ hư thành thật, vậy nên đương nhiên sẽ vững chãi, chặn thần giết thần rồi.
Nhưng Thiên Đạo vốn không có thủ đoạn công kích nào.
Khi nó điều khiển, cho dù biến bất cứ sự tồn tại nào bên dưới thành hư ảo hay biến hư ảo thành thật thì cũng không tạo thành tổn hại quá nhiều với linh ý của Thiên tộc.
Nói trắng ra là tác dụng chủ yếu của đạo Hư Thực là bổ trợ.
Rời vào trong tay cao thủ đỉnh cao mới có thể phát huy hiệu quả lớn nhất được.
Nó vốn không phải là loại chí bảo chinh chiến có thể giết một cách chớp nhoáng có thể cầm được như Vô Đạo kiếm và Quy Trần phướn.
Sự phán đoán của Thánh Hoàng là chính xác - Thiên Đạo không biết chiến đấu.
Nhưng lúc này, có một vào tộc nhân Thiên tộc đã thực sự bị giết chết ngay tại chỗ.
Nguyên nhân rất đơn giản, khi bọn họ kinh hoàng thì đã ra tay khắp tuwsbeef, ngược lại đã bị Thiên Đạo mượn để thay đổi hư thực, ngộ thương người của mình.
“Bình tĩnh hết lại đi.”
“Nếu các ngươi còn ra tay bừa bãi thì chỉ tạo thêm cơ hội cho Thiên Đạo tác oai tác quái thôi.”
Lời nói của hắn vốn không có hiệu quả gì cả.
Bởi vì dưới sự giật dây của Thiên Đạo, giọng nói của hắn sớm đã chuyển hóa thành hư ảo rồi, những người xung quanh cơ bản chẳng thể nghe được.
Ngược lại thi thoảng lại có một vài công kích khó hiểu đánh lên người hắn.
Chính vào lúc hắn cùng đường hết cả, vòng tròn trên không đột nhiên bị một bàn tay bắt lấy.
Màn trời vốn vàng nhạt đột nhiên trở nên trong xanh như mới gột.
Những tộc nhân Thiên tộc rơi vào trạng thái hoảng kia đều tỉnh lại.
Ngoại trừ xung quanh có một ít người đồng hành đã ngã xuống thì những người khác không thay đổi gì cả.
Đưa mắt nhìn lên thì thấy chủ nhân của bàn tay xinh đẹp đó.
“Chỉ Dư!”
“Là Chỉ Dư!”
Toàn trường vang lên tiếng hoan hô mãnh liệt.
Rất nhiều người thoát khỏi đại nạn, cảm xúc kích động đến mức dòng lệ rưng rưng.
“Lại là nàng ấy cứu chúng ta.”
“Hu hu hu, Chỉ Dư mới thật sự là Thần thai chân chính của Thiên tộc.”
“Lúc trước nàng ấy che giấu thực lực ư, sao có thể mạnh như vậy được?”
“Người có được thân thể Thần giống như là hóa thân của Thiên Thần, tự nhiên có sao cũng sẽ không kiêng kị…”
Trong giọng điệu của bọn họ mang đầy cảm giác tự hào và kiêu hãnh.
Bởi vì Chỉ Dư là tộc nhân Thiên tộc chân chính, hoàn toàn là người của mình.
Tinh Diệu Hoàng cũng vui mừng khôn xiết.
“Chỉ Dư, sao ngươi lại hồi phục lại nhanh thế?”
“Mà hơn nữa còn trở nên mạnh hơn nữa? Lẽ nào ngươi đột phá rồi?”
Lúc trước khi đối phó với Mệnh Nguyên bút, Chỉ Dư cần phải trả một cái giá rất lớn mới có thể miễn cưỡng chế ngự được chí bảo đó.
Mà hiện tại khi đối phó với Cực Vọng hoàn này, nàng có thể trực tiếp cầm trong tay.
Từ sự chấn động mãnh liệt của vòng tròn kia, Tinh Diệu Hoàng có thể cảm nhận được sự giãy giụa của chí bảo.
Nhưng trong bàn tay trắng nõn như ngọc kia của Chỉ Dư thì lại như bắt một con cá dưới nước, bị nàng áp chế mạnh mẽ không thể nào vùng vẫy được nữa.
Cuối cùng, ý chí của Thiên Đạo chỉ có thể lui đi, Cực Vọng hoàn cứ như vậy mà rơi vào tay nàng một cách dễ dàng.
Cảnh tượng này khiến Tinh Diệu Hoàng phải tặc lưỡi, tiếp đó vừa kinh ngạc vừa mừng rữ.
“Ngươi mạnh quá nhỉ?”
“Lại có thể đoạt lấy binh khí từ trong tay Thiên Đạo, đây là thực lực thế nào chứ?”
“Xem ra Thiên tộc chúng ta được cứu rồi, ha ha ha.”
Hắn như đã nhìn thấy cảnh tượng Chỉ Dư dẫn đầu Thiên tộc quật khởi trở lại, thậm chí lại lần nữa chinh phục cả Thiên giới nữa.
Chỉ là, sự nhiệt tình của hắn vốn không lay động được nữ nhân có gương mặt quen thuộc trước mắt.
Một Chỉ Dư vốn dĩ ôn nhu dịu dàng lúc này đã lạnh lùng đến mức như người lạ.
Nàng lạnh lùng nhìn xuống những tộc nhân Thiên tộc đang hoan hô bên dưới như một nữ hoàng nhìn đám giun dế vậy.
“Tinh U quốc sư đã chết.”
“Nguyệt Ảnh Hoàng vẫn còn sống.”
“Độ Tâm kính công kích hắn bên kia đã bị ta đoạt lấy được.”
“Các ngươi cứ trốn trước đi, có thể sống được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”
“Dù gì thì nguyện vọng lớn nhất của nàng cũng chính là Thiên tộc có thể tiếp tục sống mà.”
Nàng?
Sắc mặt của Tinh Diệu Hoàng thay đổi, đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Hắn đã quên cả việc ngạc nhiên vì cái chết của Tinh U quốc sư, bởi vì tin tức khác còn quan trọng hơn.
“Ngươi…”
Hắn hô lên thất thanh: “Ngươi không phải là Chỉ Dư nữa, ngươi rốt cuộc là ai?”
Nữ nhân trước mặt cất Cực Vọng hoàn đi.
Lúc này mới nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Mục tiêu cuối cùng của việc dung hợp thân thể Thần là tái hiện lại uy của Thiên Thần, bọn ta hiện tại đương nhiên là Thiên Thần mới ròi.”
Nói xong, bóng dáng nàng biến mất tại chỗ.
Bọn ta?
Nhìn theo bóng dáng đã biến mất khỏi hư không, tâm trạng Tinh Diệu Hoàng trở nên trống rỗng.
Hắn cuối cũng đã ý thức được vì để cứu Thiên tộc mà Chỉ Dư đã phải trả giá những gì.
Vào lúc nguy hiểm nhất, Thiên tộc cuối cùng đã chờ được cứu tinh.
Chỉ là người đó đã không còn thuộc về Thiên tộc nữa rồi.
Ở một không gian thần bí có lưu quang sặc sỡ, Thánh Hoàng ngừng lại.
“Ta đã cứu được bọn họ, ngươi vẫn không thể nào buông sao?”
Xung quanh không có bóng dáng của ai khác, nàng trông có vẻ tự nói một mình.
Cũng hết cách, nàng và Chỉ Dư dung hợp đã xảy ra chút vấn đề.
Thiên Thần mới quả thực cường đại vô biên.
Nếu như gặp phải những Thánh chủ khác lúc trước thì nàng một chọi bốn cũng thắng một cách dễ dàng.
Dù sao thì có được lực thiên dồi dào, có thân thể Thần không sợ bị Thiên Đạo trấn áp, bản thân nàng có đạo nhân quả trước kia.
Ngoài mấy thứ này ra thì còn có được một vài thần thông đặc biệt của Thiên Thần và cảnh giới linh ý vượt khỏi giới hạn Thiên giai nữa.
Một sự bố trí như vậy đúng là kinh thiên động địa.
Chỉ có một “tì vết” duy nhất đó chính là chấp niệm cứu vớt Thiên tộc của Chỉ Dư quá lớn, có một khoảng không thể dung hợp được.
Tuy không có ảnh hưởng quá lớn về thực lực, nhưng chung quy vẫn không thể xem là viên mãn.
“Bỏ đi, xem ra ngươi phải nhìn thấy Thiên Đạo hàn toàn bị đánh bại mới có thể yên tâm.”
“Vậy bây giờ ta đưa ngươi đi.”
Thiên Đạo không đâu là không có, nhưng chung quy vẫn có một bản thể hạch tâm.
Cũng chính là biển Thiên Đạo mà trước kia đám người Khương Thành từng đến.
Tay Thánh Hoàng vừa triển, một cái kính và một vòng tròn bay lơ lửng trên hư không phía trước.
Có được vết tích của ý chí Thiên Đạo trước kia, nàng rất nhanh đã khóa được nơi bản thể Thiên Đạo ở.
Ngay khắc sau, nàng xé không gian trước mặt ra.
Một cánh cửa thần kì xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng bước một bước về phía trước, trực tiếp đến trước mặt Thiên Đạo.
Cho dù đây là lần đầu tiên đối mặt thẳng với nó, nhưng Thánh Hoàng vẫn dễ dàng nhìn ra sự yếu ớt của nó.
Sự suy đoán của nàng là đúng.
Sinh linh mà Thiên Đạo thai nghén càng mạnh thì bản thân Thiên Đạo cũng sẽ càng mạnh.
Sau khi chiến đấu liên tục mấy trận, cả Thiên giới ngoại trừ Phi Tiên minh vẫn còn hơn ba trăm Đạo Thần ra thì gần như không còn cao thủ đỉnh cấp nào còn tồn tại nữa.
Thiên Đạo tự nhiên cũng sẽ yếu đi.
Chương 1975: Nhiều trứng đá hơnSau khi nhìn thấy Thiên Đạo, Thánh Hoàng không hề có chút do dự nào.
Nàng trực tiếp phát động công kích với Thiên Đạo.
Nhân quả Thánh giới của Thánh Hoàng phải mạnh hơn bốn vị Thánh chủ trước kia cả một bậc.
Nếu không thì nàng cũng sẽ không chiến thắng liên tiếp bốn trận.
Nhưng đạo của nàng so với Thiên Đạo mà nói thì giống như tiểu vu và đại vu vậy, hoàn toàn không có sức nặng.
Cho dù Thiên Đạo yếu đến cực điểm bởi vì mất đi quá nhiều Sinh linh.
Nếu đổi lại thành lúc trước như rắn nuốt voi thì nàng sẽ chẳng có chút hi vọng nào cả.
Nhưng mà bây giờ đã có cơ thể của Thần, nàng có được ưu thế cực lớn, vậy nên sẽ không bị Thiên Đạo nuốt chửng.
Sau khi hai bên tiếp xúc nhau thì nàng cũng thuận tiện dung nhập luôn cả khu vực rìa Thiên Đạo.
Và sau khi thúc động đạo Nhân quả thì cũng bắt đầu đồng hóa.
Quá trình này khi vừa bắt đầu thì rất thuận lợi.
Nhưng mà vừa mới đồng hóa được một bộ phận nhỏ thì đã dẫn đến sự phản kích từ Thiên Đạo.
Đối diện với ý chí Thiên Đạo ngập tràn, Thánh Hoàng liên tục thúc động linh ý của bản thân chống lại để tránh sẽ bị Thiên Đạo đồng hóa ngược lại.
Cả quá trình này cực kì nguy hiểm.
Chỉ cần bất cẩn một chút thôi thì nàng sẽ mất đi ý thức của mình, trở thành một bộ phận của Thiên Đạo.
Nói thật lòng thì cả Thiên giới này chỉ có nàng mới có thể làm được chuyện thế này, bởi vì linh ý của nàng đại diện cho ý chí của Thiên Thần.
Người khác dù có linh ý Thiên giai thập nhị trọng đi chăng nữa thì cũng sẽ dần dần chìm đi.
Suy cho cùng thì Thiên Đạo đại diện cho ý thức của cả một thế giới mà.
Hai bên giao phong lúc này chính là Thiên Thần và cả thế giới này giao phong.
Mà vào lúc bọn họ giao phong thì cả Thiên giới như trở trời, sinh ra những thay đổi kịch liệt.
Có nơi nguyên lực trở nên dồi dào vô cùng, giống như thực chất chỉ cần duỗi tay ra là có thể sờ đến được vậy.
Có nơi thì núi lở đất sụp, bạo phát thiên tai.
Có nơi thậm chí còn xuất hiện những sức mạnh xa lạ căn bản không hề tồn tại ở Thiên giới nữa.
Bên phí Phi Tiên minh này, Thành ca cảm nhận được khí tức Thiên Đạo quen thuộc.
Nhưng hắn lại không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Đại kiếp lần này đúng là một phi vụ lớn.”
“Phải đó.”
Đám người Quy Tàng và Thái Thường không biết đã đến bên hắn từ lúc nào.
“Bây giờ ta đã không thể nào đoán được sẽ xảy ra chuyện gì nữa rồi.”
“Tất cả đều vượt khỏi nhận thức trước đây.”
“Đây thật sự là một giấc mơ sao?”
Mạch Phong cũng ngẩng đầu lên nhìn trời cao.
Hoặc có lẽ là sau khi Thiên Đạo bị công kích đã trở nên có phần hỗn loạn.
Hắn lsc này đã có một “ảo giác” kì lạ - bản thân có lẽ là Tuệ Thạch Đạo Thần.
Chứ không phải là một người hồn xuyên dùng thân thể và đạo hạnh của người khác.
“Ta cũng có cảm giác như vậy.”
Lăng Tinh không hề xoay đầu lại nhưng lại tự nói với mình: “Lần tranh đoạt Thần vị lần này chẳng giống một giấc mộng chút nào, mà nó chính là lịch sử thật sự xảy ra.”
Tịch Vân đột nhiên kêu lên thất thanh: “Nhưng gì giờ đây chúng ta trải qua có phải là chuyện năm đó ở kỷ nguyên đầu tiên xảy ra không?”
“Mà chúng ta dù có làm thế nào thì thật ra cũng đều phù hợp với lịch sử khi ấy?”
Thành ca không phát biểu ý kiến gì.
Nếu như đây là lịch sử của kỷ nguyên đầu tiên, vậy những gì Dịch Sơn đã trải qua lại không giải thích được.
Hơn nữa trong nội tâm hắn còn có một nghi hoặc khác.
Kỷ nguyên đầu tiên vốn mạnh hơn xa kỷ nguyên thứ ba, từ đầu đến cuối chỉ có Đạo Thần chứ không hề xuất hiện Nguyên Tổ được căn nguyên công nhận.
Chuyện này quả thực là không bình thường.
Hoặc có lẽ trong lòng có cảm giác, hắn lúc này vừa hay lại nghĩ đến Thiên Thần.
“Sự tồn tại kiểu ấy cũng là do sự lịch luyện của Thiên Đạo có thể tạo ra sao?”
Mà trong không gian Thiên Đạo, sự “giao phong” của hai ý chí đã đến mức gây cấn.
Thánh Hoàng có được tính năng đặc biệt của ý chí Thiên Thần vốn không bị đồng hóa một cách nhanh chóng.
Nhưng nàng cũng ở trạng thái không được tốt.
Ý chí của hai bên so với nhau giống như một ngọn núi lớn với cọng cỏ nhỏ dưới chân núi vậy.
Sự chênh lệch quá lớn.
Hiện tại, nàng hoàn toàn bị chìm trong ý chí của Thiên Đạo, chỉ có thể nắm giữ lấy phần tỉnh táo cuối cùng, thử xâm nhập vào ý chí Thiên Đạo ở xung quanh.
Mà vào ngay lúc này, sự công kích mà nàng lo lắng rất lâu đã đến.
Chỉ nhìn thấy bóng ngược của ý chí Thiên Đạo xung quanh từ từ xuất hiện một kiếm, một phướn, một bút.
Thánh Hoàng biết sự khảo nghiệm thật sự đã đến rồi.
Quy Trần phướn và Mệnh Nguyên bút thì nàng còn có phần có thể đỡ được.
Vô Đạo kiếm thì nàng chẳng nắm chắc được, chỉ có thể mong chờ vào sự thần kì của thân thể Thiên Thần thôi.
Ba Thiên Đạo chí bảo đồng thời phát động công kích về hướng nàng.
Đối diện với Quy Trần phướn có hiệu quả giảm thọ nguyên, Thánh Hoàng chỉ như gió thoảng trên mặt mà thôi.
Thiên Thần sớm đã thoát khỏi phạm trù thọ nguyên rồi, cơ bản không chịu ảnh hưởng gì cả.
Đối diện với Mệnh Nguyên bút có thể thay đổi số mệnh, nàng lại lần nữa dựa vào đạo Nhân quả để chống cự, đỡ lại ảnh hưởng của số mệnh.
Mà sau cùng, nàng cuối cùng vẫn đón lấy đường hư kiếm của Vô Đạo kiếm.
Đối diện với kiếm này, Thánh Hoàng gần như đã thi triển hết khả năng của mình.
Chỉ trong thoáng chốc, Vô Đạo kiếm nhờ và khí cơ chỉ dẫn cũng có hơn trăm mục tiêu.
Mỗi một mục tiêu đều là Thánh Hoàng, đều có khí tức của nàng.
Trong quá trình lan ra, đường cắt đó cũng phân tán thành vô số những đường cắt khác, ngang dọc giao nhau như một tấm lưới.
Nếu trong cú công kích, kết cục của Thánh Hoàng giống với đám người Tinh Diệu Hoàng, Nguyệt Ảnh Hoàng lúc trước.
Vậy linh ý sẽ bị tổn hại nghiêm trọng đến mức chỉ còn thoi thóp.
Nhưng cũng vào thời khắc đường thẳng hư không đó đến cơ thể, khí cơ mà Thánh Hoàng có đột nhiên trở lại, nghênh đón đường cắt đó với trạng thái mạnh nhất.
Đối diện với sự khóa chặt từ Vô Đạo kiếm, tuyệt đại bộ phận người ta đều không thể giãy giụa.
Mà còn có thể làm được mấy thao tác phức tạp này thì cả Thiên giới chỉ có một mình nàng.
Phật!
Không gian Thiên Đạo yên tĩnh, lần đầu tiên nàng nghe được âm thanh.
Đó là âm thanh thân thể của bản thân bị cắt ra.
Lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự đau đớn, thân thể của Thần cũng biết chảy máu.
Nhưng mà so với những đối thủ trước đó thì lần này Vô Đạo kiếm không thể làm được kiểu một kiếm chặt làm hai, chỉ vạch một vết thương cạn trên cơ thể Thần mà thôi.
Mặc dù vết thương này không thể nào dễ dàng trị khỏi được như những vết thương bình thường, nhưng vẫn chưa làm tổn hại đến linh ý của nàng, cũng không làm tổn thương căn cơ của nàng.
Mà sau một kiếm này, ba chí bảo giống như đã bị tiêu hao quá nhiều mà dần biến mất.
Thánh Hoàng vui mừng.
Chống được làn sóng công kích lần này, nàng đã nhìn thấy được hi vọng thành công.
Nhưng ngay vào lúc nàng chỉnh đốn lại thì ý chí Thiên Đạo bốn bên lại xuất hiện một đám hư ảnh.
Mắt của Thánh Hoàng cũng rất tinh, vừa nhìn qua một cái đã nhìn ra những bóng hư ảnh đó.
Lại chính là những “trứng đá”.
Đếm sơ lược thì có những một ngàn không trăm ba mươi mốt cái.
Mấy trứng đá này có vẻ rất thô kệch, không có chút bóng loáng chút nào.
Nhưng nhìn có vẻ rất lâu đời, giống như đã tồn tại ngay từ ngày đầu có Thiên Đạo vậy.
“Đây là gì?”
“Trong Thiên Đạo sao lại chứa nhiều trứng đá quỷ dị đến thế?”
Nàng đột nhiên liên tưởng đến hai trứng Thần “thai nghén” ra Thu Vũ Tuyền và Khương Thành trước đó.
Thế là trong lòng cảm thấy không hay.
Mà cũng vào ngay lúc này, quả trứng đá đầu tiên đã có dấu hiệu rạn nứt bề mặt.
Hai cái sừng rồng hiện ra trong tầm mắt nàng.
Tiếp sau đó là đầu rồng, vuốt rồng, thân rồng,... từng cái xuất hiện.
Sau một tiếng rồng ngâm thánh thót, cơ thể một Thương Long to lớn hiện ra trong Thiên Đạo.
“Đây là… cái gì?”
Thánh Hoàng vốn không phải kinh ngạc về bản thân Thương Long, nàng chỉ kinh ngạc vì sao trong hạch tâm Thiên Đạo lại tồn tại sinh linh như vậy.
Chương 1976: Phi Tiên môn ra trậnSự xuất hiện của cửu văn Thương Long chỉ mới là bắt đầu.
Rất nhanh, vỏ trứng thứ hai đã bị nứt ra.
Một cơ thể Thanh Long to lớn vắt ngang trước mặt Thánh Hoàng.
Sau đó là vỏ trứng thứ ba.
Lần này không phải là Long tộc xuất hiện, mà là Nhân tộc.
Theo từng quả trứng nứt ra, Thánh Hoàng nhìn thấy từng người một.
Nguyên lực toàn thân của những người này vốn không mạnh, cũng ở tầng lớp Đạo Thần sơ giai mà thôi.
Trên người mỗi người đều có ý chí Thiên Đạo nồng đậm.
Sau khi 1031 quả trứng đá này nở ra hoàn toàn, thứ xuất hiện trước mặt Thánh Hoàng là hai rồng, một hổ và 1029 người.
Nếu như Thành ca có mặt ở hiện trường thì nhất định sẽ không kìm được mà xông thằng đến.
Bởi vì toàn bộ 1031 sinh linh này đều là người quen của hắn, không một ngoại lệ.
Hai rồng là Thương Linh và Huyền Minh, một hổ là Tam Nhãn Hổ.
Còn trong 1029 người kia, ngoại trừ Mâu Vũ ra thì tất cả đều là đệ tử Phi Tiên môn.
Ngoại trừ Đoạn Hà có kịch bản nhân vật chính không có ra thì những đệ tử đời thứ ba gồm đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần, La Viễn, Lâm Ninh, Đan Thái đều ở trong đó.
Nhưng bây giờ, giữ bọn họ vốn không có bất cứ sự giao lưu nào.
Bởi vì bọn họ đều là “hồn xuyên”, thân phận sử dụng chính là thân phận của kỷ nguyên thứ nhất.
Vậy nên cơ bản chẳng quen biết nhau.
Cho dù nhìn thấy Thương Long và Thanh Long kia, bọn họ cũng không nghĩ đây chính là hai người mà bản thân quen biết, chỉ xem như là Long tộc ở kỷ nguyên đầu tiên mà thôi.
Khi nhìn thấy những người khác ở xung quanh, phản ứng đầu tiên của bọn họ giống hệt như những “người xuyên không” khác.
Che giấu thận phận, tuyệt đối không để lộ bản thân.
Đầu tiên xem thử người ta làm thế nào rồi học theo sau vậy.
Thế làn, tất cả mọi người đều mắt to mắt nhỏ, chẳng có ai làm gì.
Từ sâu trong tâm, mỗi một người đều như có được một thứ đồ chơi mới vậy, vô cùng mừng rỡ.
Bởi vì thân xác của bọn họ mạnh hơn trước quá nhiều.
Đệ tử Phi Tiên môn trước đó đa số đều là Đạo Tôn, còn hiện tại đều chỉ có một vẻ - là Nguyên Tổ.
Phải đó, trước đây Thành ca buồn bực vì kỷ nguyên đầu tiên này sao lại chẳng có Nguyên Tổ.
Còn hiện tại thì hơn ngàn người quen này ai ai cũng đã thành Nguyên Tổ.
Thế thì cũng thôi đi, mấu chốt là mỗi một người đều có được sự gia trì của ý chí Thiên Đạo.
Đây là đãi ngộ mà Nguyên Tổ ở kỷ nguyên thứ ba hoàn toàn không có được.
“Sao vẫn chưa có ai ra tay?”
Tuy mọi người hoàn toàn chưa quen với thân phận mới, nhưng trong lòng vẫn rất sốt ruột.
“Thế này là đang làm nghi thức đặc biệt gì sao?”
“Nữ nhân ở trước mặt là ai?”
“Ở đây là ở đâu? Không gian Thiên Đạo sao?”
“Những người xung quanh là cùng một phe sao?”
“Khương chưởng môn ở đâu rồi, ra đây gánh ta với..”
Do mới vừa phá trứng mà ra nên bọn họ chẳng biết gì về tình huống ở Thiên giới cả.
Thậm chí còn không biết nơi này là Thiên giới, lại càng không biết về sự tồn tại của Thiên Thần và Thánh Hoàng.
Còn Thánh Hoàng đối diện bọn họ cũng không biết tình huống là thế nào.
Đổ nhiên, biển Thiên Đạo xung quanh nàng rút đi như đặc biệt nhường ra một chiến trường vậy.
Sau thời gian ngắn ngủi giáp mặt, cuối cùng vẫn là nàng đánh vỡ bầu không khí yên lặng trước.
Lực thiên như cái lồng bao lấy, cắt đứt khí tức căn nguyên với bên ngoài một cách nhanh chóng.
Đây xem như là nghi thức ra tay chuẩn bị của Thiên tộc.
Mà một người có được Nhân Quả Thánh giới như nàng cũng có thể chơi chiến thuật hai đánh một như Khương Thành với Dịch Sơn.
Đám người Thương Linh, Huyền Minh và Kỷ Linh Hàm đối diện sau khi thấy công kích, lập tức triển khai đáp trả lại.
Ảnh hưởng của Nhân Quả Thánh giới vừa mới lan tràn ra thì mỗi người đều tự động thúc động ý chí Thiên Đạo “bẩm sinh” có ra.
Sau đó thì Thánh Hoàng có phần bi kịch một chút.
Nếu thật sự đổi thành hơn ngàn Đạo Thần bình thường thì nàng sẽ chả bận tâm, dự vào Thánh giới của bản thân là có thể chống lại được, thậm chí là còn áp chế.
Nhưng hơn ngàn người hiện giờ ai ai cũng có ý chí Thiên Đạo gia trì, đạo của nàng không những không xâm thực được đối phương mà ngược lại còn bị đánh cho lỗ chỗ.
Chuyện này khiến Thánh Hoàng cực kì khó hiểu.
“Dung khí” có thể chịu được ý chí của Thiên Đạo chỉ có trên Thánh chủ.
Thánh chủ tu luyện ra Thánh giới đã thoát khỏi sự ràng buộc của Thiên Đạo rồi.
Tuy đạo củ bọn họ yếu hơn Thiên Đạo rất rất nhiều, nhưng cũng đã coi như là sự tồn tại ngang ngửa với Thiên Đạo rồi.
Bởi vì nguyên nhân nào nên Thánh chủ có thể miễn cưỡng chịu được sự gia trì của ý chí Thiên Đạo.
Còn những người khác thì dù có là Đạo Thần sơ giai hay là Đạo Thần cao gai thì cũng có hạn chế nằm trong thể hệ của Thiên Đạo.
Bọn họ chỉ là vật phụ thuộc vào Thiên Đạo thôi nên căn bản không có tư cách này.
Một ngoại lệ duy nhất mà Thánh Hoàng từng thấy trước đây cũng chính là Thu Vũ Tuyền.
Mà hiện giờ thì nàng đã nhìn thấy hơn ngàn ngoại lệ khác.
Nhưng mà hơn ngàn người này lại chẳng có ai là Thánh chủ cả.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng như thế nào chứ?
“Lẽ nào đây là dung khi đặc biệt mà Thiên Đạo chuyên nuôi dưỡng chứ không phải là sinh linh thật sự?”
“Không ngờ Thiên Đạo không những có binh khí mà còn có thể thai nghén ra thủ vệ nữa.”
Trong mắt nàng, hơn ngàn người này chắc chắn không phải là Tiên tộc, mà là vai người bảo vệ Thiên Đạo gì gì đó.
Vậy nên mới có được ý chí Thiên Đạo.
Mà ngay sau đó, toàn bộ hơn ngàn người bên trong bắt đầu dùng căn nguyên.
Thương Linh đi đầu như trở thành hóa thân của căn nguyên tốc độ.
Thánh Hoàng nhờ vào thân thể của Thần và một thân tu vi thông thiên triệt địa lại không thể thoát được nàng.
Mà ở sau hắn, Huyền Minh sớm đã dời non lấp bể, vờn với căn nguyên thủ cho ra hoa.
Ở sau hơn, mỗi một đệ tử Phi Tiên môn đều điều khiển một đạo căn nguyên giết về phía Thánh Hoàng.
Đối với bọn họ mà nói, đây chính là trận chiến đầu tiên khi đến với thế giới mới này.
Mặc dù không quen biết đối phương, nhưng nếu đối phương đã ra tay rồi thì đó chính là kẻ địch.
Thánh Hoàng cũng ngớ ra.
Nhìn căn nguyên phủ rợp trời đất, mỗi một đạo dường như đều có uy năng hủy diệt thiên địa.
“Sao lại có thể như vậy?”
Lần đầu tiên nàng kinh hô lên.
Theo lí mà nói, lực thiên đã ngăn cách thiên đại rồi, những người này sau có thể điều động được căn nguyên chứ?
Hơn nữa, căn nguyen của bọn họ dù chỉ mỗi người một loại, nhưng độ mạnh lại hơn nhiều so với nhưng Thánh chủ trước đây nàng từng thấy.
Đây rốt cuộc là dung khi gì đây?
Hết cách, đây chính là năng lực của Nguyên Tổ.
Có được sự công nhận của căn nguyên, lực thiên ngăn cách thiên địa một phương cũng không thể nào ngăn cách được sự liên hệ giữa bọn họ và căn nguyên được.
Rồi theo mỗi người bọn họ đều điều động căn nguyên thuộc về mình, Thánh Hoàng cũng phát hiện ra lực thiên địa mà bản thân có thể điều động cũng trở nên yếu đi nhiều.
Bởi gì những căn nguyên thuộc về những người này đều đã bị rút đi toàn bộ.
Khiến một phương thiên địa nàng nắm giữ trở nên yếu đi.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể dựa vào thân thể cường hãn của Thần mà chống lại sự công kích của những căn nguyên này, cưỡng hành xâm nhập vào hư không, thoát khỏi không gian Thiên Đạo.
Lần giao phong giữa nàng với Thiên Đạo này cũng tuyên bố thất bại rút lui.
Sau khi nàng lui đi, Thương Linh, Mâu Vũ và đám đệ tử Phi Tiên môn đều ngơ ngác tại chỗ.
Nói thật lòng thì đến bây giờ bọn họ cũng không rõ được tình huống thế nào nữa.
Kẻ địch vừa mới chiến một trận kia là ai?
Sau khi Thiên Đạo rút đi, ở đây không còn là không gian Thiên Đạo nữa.
Bọn họ cũng không biết đây là nơi nào.
Mỗi một người đều mong chờ một “người bản địa” ở xung quanh để phổ cập kiến thức cho mình một chút.
Cho dù có nói cho bản thân tiếp theo nên làm gì thôi rồi tính tiếp cũng được.
Vừa mới đến thế giới này, cũng phải hòa hợp một chút chứ.
Nhưng thật đáng tiếc vì nơi đây chẳng có “tiên nhân bản địa” nào cả.
Vậy nên sau khi đánh xong, mọi người vẫn mắt to mắt nhỏ trong tình trạng lúng túng khó khăn.
Ai cũng không dám tự tiện hành động, sợ làm quá thì sẽ dẫn đến sự hoài nghi của những người khác.
Chương 1977: Thành ca tiếc nuốiNhìn thấy những người xung quanh đều không có biểu hiện gì, gần như nội tâm tất cả mọi người đều dậy sóng.
Kỷ nguyên đầu tiên này thật đáng sợ quá.
Vốn nghĩ bản thân vừa đến đã có thực lực kinh thiên động địa, không ngờ chọn đại một người xung quanh, chẳng có ai yếu hơn mình cả.
Còn về kẻ địch vừa mới đến đã chạm phải thì lại càng khiến người ta ngạt thở.
Cao thủ như vậy còn bao nhiêu như?
Không phải là đầy đường đấy chứ?
Đây đúng là phó bản địa ngục mà.
Hơn nữa bầu không khí nơi đây sao lại nghiêm trọng và nặng nề đến vậy?
Lẽ nào bọn họ phát hiện ra mình là “người xuyên không” rồi sao?
Thế là bọn họ lại càng không dám tiếp tục hành động ngông cuồng.
Trong đám đệ tử Phi tiên môn cũng có không ít người bị ám ảnh cưỡng chế giao tiếp xã hội.
Nhưng giờ đến cả tên những người xung quanh còn không biết, cũng không dám xưng hô bừa.
Lỡ như đó là bạn của mình, vậy một câu “vị đạo hữu này” có phải là bại lộ ngay tại chỗ rồi không?
La Viễn ngưỡng cổ lên trời cười ha ha.
Nói một cách đầy hàm ý: “Thực lực cũng nàng đúng là không mạnh bình thường đâu nhỉ?”
Hắn nói giống như rất quen thuộc với Thánh Hoàng vậy.
Thực tế là hi vọng thông qua câu cảm khái này có thể dấy lên sự bàn tán của mọi người.
Sau đó bản thân sẽ thông qua sự bàn tán mà có được nhiều tin tức hơn.
Trong lòng những người khác thầm mắng ối mẹ nó, nàng là ai chứ, ngươi tốt xấu gì cũng nên nói ra tên của nàng chứ!
Đám người Ấn Tuyết Nhi và Tần Sướng liền phụ họa.
“Phải đó, phải đó, tuy sớm đã biết nàng lợi hại nhưng mà vừa rồi đúng là vượt ngoài dự liệu.”
Nhưng người khác thấy thế cũng vội bắt chước theo.
“Mạnh quá.”
“Lại chả phải sao?”
Huyền Minh chậm rãi gật đầu rồng: “Vốn cứ tưởng lần này có thể giết chết nàng, không ngờ chúng ta liên thủ lại mà vẫn để nàng chạy mất rồi.”
“Hầy, đúng là toi công rồi.”
“Thật đáng tiếc quá.”
“Đúng thế, lần sau nhất định phải tính toán cho tốt, tranh thủ không cho nàng có cơ hội chạy nữa.”
Mọi người vừa tạo cảm giác an toàn chả biết quái gì vừa mắng nhiếc.
Sao các “tiên nhân bản địa” các ngươi đều thích nói mấy lời thừa thải thế, một chút thông tin hữu ích nào cũng chẳng nói ra.
“Người này có nhiều bộ hạ, chúng ta vẫn nên tính kế lâu dài.”
Người nói ra câu này là Mạc Trần.
Hắn cảm thấy thực lực của nữ nhân vừa rồi chắc chắn là từ một đại tộc hay một đại tông môn nào đó.
Có lẽ sẽ có không ít sư huynh đệ với đệ tử đệ tôn, vậy nên nói vây cánh bộ hạ nhiều chắc cũng không có vấn đề gì.
Kết quả lời này vừa nói ra, những người khác đều ùa ùa nhìn về phía hắn.
Làm cho lòng Mạc tiên nhân cũng loạn bình bịch.
Toi rồi, lẽ nào bản thân mình nói sai rồi?
Lại không hề biết những người khác lại mừng sắp khóc rồi - cuối cùng cũng tìm được một “thông tin hữu ích”.
Hoá ra nữ nhân kia còn có đồng bọn khác nữa ư?
Nhớ rồi nhớ rồi!
“Đúng đúng đúng, chúng ta phải cẩn thận vây cánh của nàng.”
“Thật vậy, những đồng bọn kia của nàng cũng không dễ đối phó.”
“Hôm nay chỉ có mỗi một mình nàng, lần sau chắc sẽ đông hơn rồi.”
Mạc Trần giờ mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cũng không dám phát huy bừa nữa.
Sau kiểu hội thoại không có tí dinh dưỡng nào như vậy tiếp tục kéo dài mấy phút, hiện trường lại dần dần trở nên yên tĩnh tiếp.
Thời gian trôi qua từng chút một, cuối cùng Ngụy Miễu cũng không chịu nỗi áp lực nữa, cảm thấy nên kiếm cho bản thân chút chuyện nhìn có vẻ bình thường một chút để làm.
“Khụ!”
Hắn sờ mũi, cố gắng dùng cách thức tự nhiên nhất ngồi xếp bằng xuống.
“Trận chiến vừa rồi ta hao sức quá, phải hồi phục lại chút đã.”
“Các ngươi muốn làm gì thì cứ làm trước đi, ta sẽ theo ngay sau.”
Nói xong, hắn giả vờ làm ra vẻ ngồi tu luyện
Mọi người đều thầm mắng trong lòng.
Làm gì chứ?
Sao ta biết được nên làm gì?
Truy sát nữ tử vừa rồi sao?
Xin đấy, nàng ta mạnh như vậy, ta đâu dám đi đối phó một mình.
Càng huống chi quỷ mới biết nàng ở đâu?
“Ta cũng cần tu luyện một chút.”
“Vừa rồi có bị thương một chút, ta phải tranh thủ chữa trị, các ngươi cứ tự nhiên.”
“Ta cũng thế, tu luyện trước đã.”
Sau một khắc ngắn ngủi, tất cả mọi người đều đã ngồi xếp bằng lại.
Đến cả ba Yêu tộc Thương Linh, Huyền Minh và Tam Nhãn Hổ cũng không ngoại lệ.
Cứ như vậy, bọn họ tu luyện tập thể, tự mình nhốt bản thân lại tại chỗ.
Mà ở bên khác, Thánh Hoàng vẫn đang sứt đầu mẻ trán vì đám “người bảo vệ Thiên Đạo” hùng mạnh kia.
“Thật không ngờ Thiên Đạo lại còn có chiêu khác vậy nữa.”
Lần đầu tiên nàng cảm thấy thật bất lực.
Đối mặt với sự phong tỏa từ hơn ngàn người, nàng cơ bản không thể nào tiếp cận được Thiên Đạo.
Thay thế Thiên Đạo đúng là một giấc mơ không thể nào với tới được.
Nàng cuối cùng cũng nghĩ đến việc tìm trợ thủ.
Mà hiện giờ trợ thủ có thể có được cấp bậc này ở Thiên giới cũng chỉ có Khương Thành.
Bên phía Phi Tiên minh thật ra cũng loạn cả lên rồi.
Không lâu trước đó, sự giao phong giữa Thánh Hoàng và Thiên Đạo đầu tiên đã dẫn đến đủ loại kịch biến trong Thiên giới.
Sau đó là hơn ngàn Nguyên Tổ xuất hiện, điều động hơn ngàn căn nguyên ở Thiên giới, cũng gây nên những dị tượng lớn.
Lúc này dù vẫn thở bình thường, nhưng trong lòng mọi người đều không yên.
Không hiểu lại sắp xảy ra chuyện lớn gì.
“Thiên Đạo và toàn bộ căn nguyên đều xuất động rồi, chuyện này rốt cuộc là tình huống gì chứ.”
“Ai là có tư cách làm màu cao vậy, có thể có được đãi ngộ kiểu này luôn à?”
Thành ca vừa ngưỡng mộ thể diện của đối phương, vừa thật sự nghĩ đến Thánh Hoàng.
Mà cũng vào ngay lúc này, Thánh Hoàng đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Chỉ Dư!”
Khương Thành liền chạy lên đón, nhưng mới nhìn một cái là đã phát hiện ra có gì đó không đúng.
“Ngươi… đã hợp thể rồi?”
Thánh Hoàng gật đầu.
“Thiên tộc gặp phải sự truy giết của Thiên Đạo, ở bước đường cùng, lựa chọn duy nhất của nàng chỉ có hợp thể với ta.”
“Cái gì?”
Khương Thành kinh ngạc la lên.
“Lại có thể thật sự dung hợp ư?”
Bởi vì có hệ thống, trước giờ hắn chẳng hề có gì phải hối hận cả.
Đồng bọn chết đi thì có thể hồi sinh, làm sai thì quay ngược thời gian lại.
Nhưng lần này, cuối cùng cũng có cảm giác tiếc nuối.
Hắn không có tâm trạng đâu mà quan tâm “Thiên Thần” mạnh đến cỡ nào, mà là sốt ruột mở hệ thống ra, muốn quay ngược thời gian lại.
Nhưng mà Thánh Hoàng và Chỉ Dư lần này đã là Thiên Thần hợp thể, lại giao phong với Thiên Đạo rồi và cũng điều động hơn ngàn căn nguyên, cái giá quá lớn rồi.
Muốn quay ngược thời gian lại, những thứ bị ảnh hưởng quá nhiều, nó cũng có nghĩa là số huyền tinh cần tiêu hao quá sức lớn.
Thành ca đến phần lẻ còn không có, chỉ có thể đánh tan ý định này, chuyển sang hỏi Thánh Hoàng.
“Chuyện hợp thể lớn như vậy sao lại không nói cho ta biết?”
Thánh Hoàng nhìn hắn một cách kì lạ.
Hợp thể có liên quan quái gì đến ngươi, tại sao phải báo cho ngươi biết?
“Nguyện vọng lớn nhất của nàng ấy là bảo vệ Thiên tộc.”
“Nếu như ngay từ đầu ngươi thật sự muốn ngăn nàng ấy hợp thế, vậy ngươi nên đến Thiên tộc giúp nàng ấy.”
“Nhưng ngươi lại không đi, chuyện này mới dẫn đến nàng cuối cùng chỉ có thể lựa chọn ta.”
Khương Thành không còn gì để nói nữa.
Hắn phát hiện ra đây chính là một nút chết.
Lúc đó Thiên tộc muốn đến tiến công Phi Tiên minh, bản thân lại bị coi thường, sao có thể đi giúp nàng giải cứu Thiên tộc được?
“Vậy ý thức của nàng ấy thì sao?”
“Từ nay trên thế giới sẽ không còn Chỉ Dư này nữa sao?”
Thánh Hoàng lắc đầu.
“Nàng vẫn còn một đoạn chấp niệm vẫn chưa dung hợp, coi như là vết tích cuối cùng nàng còn để lại trên thế gian.”
Đối mắt Khương Thành vốn hiu quạnh lập tức sáng bừng lên.
“Còn có một đoạn chấp niệm? Vậy có nghĩa là nàng vẫn còn hi vọng sống lại?”
“Ta không biết.”
Khương Thành xoa tay, cười hi hi.
“Hay là ngươi thử xem, Thiên Thần có thể giải thể không?”
Chương 1978: Để nàng chết một lầnKhó khăn lắm mới hợp thể lại giải thể à?
Thánh Hoàng đương nhiên sẽ không đồng ý chuyện này rồi.
“Chưa nói đến việc không thể giải thể, dù cho linh ý của ta có thoát ra khỏi thân thể Thần này thì sao chứ?”
“Chỉ còn lại một đoạn chấp niệm, ngươi có thể giúp nàng ấy hồi sinh lại tinh thần và trí tuệ sao?”
Thành ca đếm kĩ lại kĩ năng hệ thống của mình, phát hiện thật sự là không thể.
Trạng thái trước mắt của Chỉ Dư vốn không phải là chết đi, thân thể của nàng vẫn còn, vậy nên không thể nào hồi sinh.
Những thứ khác dù chăng có trao đổi hay cướp đợt thì cũng không phải thuốc đúng chữa bệnh.
“Không thể hồi sinh…”
Trong đầu Khương Thành đột nhiên lóe lên một linh quang.
Nếu Chỉ Dư vẫn chưa chết thì cứ giết luôn nàng, thế chẳng phải là có thể hồi sinh rồi sao?
Cơ thể này vốn là của Chỉ Dư, sau khi nữ nhân trước mắt sống lại rồi thì chắc không còn là Thánh Hoàng nữa đâu nhỉ?
Còn về việc sau đó Thánh Hoàng sẽ không còn?
Thì có liên quan gì chứ?
Cũng chả quen…
Ca này suýt chút không nhịn được mà ca một bài, góp vui cho thần kế diệu toán của một thiên tài như mình.
Thánh Hoàng đột nhiên cảm thấy ánh mắt nam tử trước mặt nhìn mình trở nên có phần bất lương.
Nhưng mà nàng cũng không nghĩ nhiều.
Suy cho cùng thì nàng và Khương Thành cũng không có xung đột lợi ích gì, sao có thể nghĩ đến việc tên này đang kìm lại ý nghĩ muốn hại chết mình chứ.
“Ta đến tìm ngươi là muốn nói chuyện đi chiếm đoạt Thiên Đạo.”
Nàng nói như vậy làm Thành ca cũng nghĩ về chính sự.
“À, đúng rồi, vừa nãy là ngươi đánh với Thiên Đạo?”
Hắn vẫn nhớ lời khi xưa của Thánh Hoàng.
Nữ nhân này muốn làm rắn nuốt voi, thay thế ý chí Thiên Đạo, biến cả Thiên giới này thành đạo của bản thân.
“Đúng vậy.”
Thánh Hoàng gật đầu.
“Ta đã đánh giá thấp nó.”
“Sao vậy?”
“Thủ đoạn của Thiên Đạo quá nhiều, không những biến những thánh giới của mấy Thánh chủ kia chuyển hóa thành binh khí đặc biệt mà còn thai nghén cả một đám thủ vệ Thiên Đạo nữa.”
“Thủ vệ Thiên Đạo? Hơn nữa còn là một đám?”
Cả mặt Thành ca không thể tưởng nỗi.
Hắn nghĩ đến năm ấy ở Long giới, vì để lừa đảo Huyết Đế mà cố ý tạo ra một “người bảo vệ Thiên Đạo”.
Cảm thấy giờ thật sự tồn tại rồi?
Hơn nữa lại còn không phải chỉ có một?
Sao lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Thánh Hoàng tiếp tục nói: “Những thủ vệ đó có sự gia trì của ý chí Thiên Đạo, hơn nữa toàn bộ đều nắm giữ căn nguyên rát mạnh, lực thiên cũng không thể khóa được.”
“Lơi hại vậy sao?”
“Đúng thế.”
Thánh Hoàng đang nghĩ đến việc lựa chọn từ ngữ.
Nàng phải nghĩ cách để lôi kéo Khương Thành cùng bản thân tiến công Thiên Đạo.
Tự hỏi bản thân, nàng cảm thấy nếu mình là Khương Thành thì chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Có lẽ ngươi cảm thấy kẻ địch của Thiên Đạo chỉ có Thiên tộc, không liên quan gì đến ngươi.”
“Nhưng ta phải nói cho ngươi biết là suy nghĩ này đã sai rồi.”
Khương Thành lập tức nghe ra ý của nàng.
Thế là cố ý cười nói lòng vòng: “Ồ? Sai ở đâu nhỉ? Ta cảm thấy mối quan hệ giữa ta và Thiên Đạo khá tốt, nước sông không phạm nước giếng.”
Thánh Hoàng lập tức nói một cách chắc nịch.
“Những tinh anh trên Đạo Tôn hiện tại của Tiên tộc gần như đều chết liên tục trong những trận đại chiến liên tiếp.”
“Thiên Đạo cũng vì thế mà yếu đi.”
“Vậy nên?” Khương Thành nhất thời không biết nàng đang muốn nói gì.
“Sự suy yếu của Thiên Đạo có nghĩa là năng lực khống chế của nó yếu đi, rất khó làm chủ vận mệnh của sinh linh mạnh.”
Thánh Hoàng hờ hững nói: “Vốn dĩ việc Thiên Đạo yếu đi cũng chẳng sao, suy cho cùng thì sinh linh trong thế giới lúc đó cũng yếu kém, bọn họ rất dễ khống chế.”
“Nhưng sự tồn tại của Phi Tiên minh lại trở thành một kẽ hở.”
“Các ngươi đây còn có hơn ba trăm Đạo Thần, mười Đạo Thần trung giai, hiện giờ Thiên Đạo yếu đi nên rất khó trấn áp những sinh linh cao giai như các ngươi.”
Cuối cùng Thành ca cũng hiểu ra được ý của nàng.
Đại chiến liên tục, Thiên tộc và Tiên tộc đều thoi thóp, chỉ có mỗi Phi Tiên minh không bị thương tổn già cả, thoát khỏi đại kiếp này.
Mọi người đều yếu đi, chỉ mỗi người chẳng hề yếu.
Vô tình, Phi Tiên minh trở thành một thứ mà Thiên Đạo cũng dần khó tiết chế.
“Ý của ngươi là Phi Tiên minh của ta rất nhanh thôi sẽ bị Thiên Đạo đánh à?”
“Đúng thé.”
Mặc dù đây là kỷ nguyên đầu tiên, vẫn chưa có cách nói đại kiếp gì, nhưng Thánh Hoàng rất tinh tế nhìn ra được rất nhiều vấn đề.
“Đại chiến liên tục quả thực đều do Thiên Đạo thầm ra tay.”
“Dù là ta cũng thuận theo phương hướng của nó từ khi nào không biết.”
“Mục tiêu của Thiên Đạo rất rõ ràng, diệt trừ những nhân tố có khả năng làm loạn, làm chúa tể một cách ổn định trong thế giới tuần hoàn.
“Sau khi trừ khử đi mấy Thánh chủ thoát khỏi Thiên Đạo, rồi lại diệt trừ Thiên tộc không phải do Thiên Đạo thai nghén ra, mục tiêu tiếp theo chính là ta và Phi Tiên minh các ngươi.”
Thành ca cười như không cười tiếp lời.
“Vậy nên chúng ta cần liên thủ?”
“Không sai.”
Thánh Hoàng không thể không cảm khái việc nói chuyện với người thông minh thì thật đỡ sức.
Nàng vốn không biết thật ra Khương Thành sớm đã có ý này rồi.
Muốn Thánh Hoàng chết đi, sau đó hồi sinh cho Chỉ Dư, cũng không thể mong đối phương sẽ đứng đó cho mình giết một cái đúng không?
Thành ca suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy đối phương có lẽ sẽ không thỏa mãn yêu cầu nhỏ bé không đáng là bao này của mình.
Vậy nên chỉ có thể nghĩ cách hại chết Thánh Hoàng thôi.
Cùng nhau tiến công một Thiên Đạo mạnh mẽ, sau đó phát huy thất thường, đồng đội không cẩn thận chết đi, đúng là hợp tình hợp lí mà.
Nhưng mà trước khi đồng ý, hắn vẫn quen lừa đảo một tí.
“Liên thủ tiến công Thiên Đạo cũng được, nhưng cuối cùng ngươi thay thế Thiên Đạo rồi, trở thành chúa tể của thế giới mới, vậy ta có thể có được lợi ích gì chứ?”
Thánh Hoàng lại rất dứt khoát.
“Ngươi muốn gì?”
Thành ca cười tít mắt xoa tay: “Gì mà đan dược nè, binh khí hộ giáp nè, bí bảo nè, rồi thiên tài địa bảo các kiểu, nói chung thứ bảo vật gì ta cũng cần hết.”
Để tránh Thánh Hoàng trả giá, hắn còn làm một công tác tư tưởng.
“Dù sao thì sau này ngươi cũng là lão đại của Thiên giới rồi, lúc đó cần gì chả có?”
“Mấy vật ngoài thân ngươi chả dùng được, so với phù phiếm thì chi bằng cứ giao hết cho một người tục như ta, ta có lòng giúp ngươi xử lí, để những bảo vật đó tiếp tục phát huy giá trị nên có.”
Một người đằm tính như Thánh Hoàng mà suýt chút cũng nhịn không được mà mắng Khương Thành là đồ vô sỉ rồi.
Đây là lời mà con người có thể nói ra sao?
Nhưng mà việc chinh phục Thiên Đạo đối với nàng mà nói quan trọng hơn mọi thứ, thử nghĩ một chút, nàng quả thật đã đồng ý.
Thế là ngay khắc sau, trước mặt Thành ca xuất hiện một đống bảo vật.
Thứ mà Thánh hoàng thu được toàn là tinh phẩm, thiên tài đại bảo đỉnh cao nhiều, cần gì có nấy.
Ngoài ra, binh khi hộ giáp bát giai cũng có đến mấy bộ.
Không có thứ gì là hoàn hảo cả, chính là số lượng hơi ít.
Cũng hết cách, mấy thứ hàng cấp thấp này Thánh Hoàng chả xem là gì.
Nhưng mà nàng không giống như Khương Thành cái gì cũng lấy.
Khương Thành khẽ đếm một chút, lần thu hoạch này có thể sánh với lần vơ vét ở Thông Hư thánh địa rồi.
“Tuy chút bảo vật này có phần không phù hợp với thân phận Thánh Hoàng cao quý của ngươi, nhưng ai bảo ta là người chân thực nhiệt tình chứ.”
“Trận này Khương mỗ ta nhất định sẽ giúp.”
Ca này vừa mang ý cười vì có được bảo vật, vừa có được lợi ích mà nói mấy lời khôn lỏi.
“Xuất phát thôi.”
Thánh Hoàng chau mày, nhìn sang đám người Quy Tàng và Tịch Vân ở đằng sau.
“Chỉ một mình ngươi?”
“Không thì sao?”
Ý định vốn có của Thánh Hoàng là để Khương Thành mang theo tất cả mọi người của Phi Tiên minh đi.
Suy cho cùng thì bên đó có hơn ngàn “người bảo hộ” lận, nhiều người một chút thì cũng có thể phân tán sức phòng ngự của Thiên Đạo mà.
Dựa vào sức chiến đấu của Đạo Thần, tuy không thể chống lại ý chí của Thiên Đạo nhưng chắc kéo dài thời gian một chút thì không thành vấn đề.
Chương 1979: Không có chút cảm giác tham giaĐám người Quy Tàng, Tịch Vân tuy không có bất kì địch ý gì với Thiên Đạo, nhưng mà một trận chiến cao cấp như vậy vẫn rất muốn xem thử.
Hơn nữa giúp Khương chưởng môn một trận cũng là chuyện đương nhiên mà.
Thế là ai nấy đều hăng hái lên.
“Không sai, tính thêm ta đi.”
“Trận này sao có thể thiếu bọn ta được?”
Thành ca thầm bĩu môi.
Thiên Đạo mạnh như vậy, mang theo các ngươi lỡ như chết rồi lại hại ta mất huyền tinh hồi sinh cho các ngươi, đúng là lỗ.
“Binh quý là chất chứ không quý ở lượng.”
“Các ngươi vẫn nên tiếp tục nhiệm vụ trông nhà vừa vĩ đại vừa vinh quang này đi, việc tiến công Thiên Đạo có một tinh anh như ta là đủ rồi.”
Lời này khiến tất cả mọi người đều cạn lời.
Lần đầu tiên Thánh Hoàng cảm thấy hối hận vì tìm hắn để hợp tác.
Bởi vì người này trông có vẻ không đáng dựa dẫm.
Nhưng nghĩ đến cả Thiên giới ngoại trừ tên này ra thì cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác.
Chỉ có thể ôm lấy tâm thái thử xem sao.
Dù sao thì có thất bại, nàng cũng nắm chắc có thể lui được.
Lại lần nữa xé toang không gian ra một cánh cửa truyền tống, hai người kề vai bước vào trong.
Biển Thiên Đạo nuốt nhả bất định, Khương Thành có được cảm giác quen thuộc lâu lắm không gặp.
“Đây chính là Thiên Đạo yếu ớt mà ngươi nói đấy sao?”
Hắn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Thiên Đạo trước mặt phải mạnh hơn gấp mấy lần Thiên Đạo ở kỷ nguyên thứ ba đấy.
Thế này mà là sau khi suy yếu ư?
Vậy thời kì đỉnh phong của nó phải mạnh đến đâu chứ.
“Thiên Đạo vốn sẽ không chủ động ra tay, nhưng sẽ phản kích.”
Thánh Hoàng nhìn hắn một cái,
“Ngươi chuẩn bị xong chưa, nếu như cần tu luyện điều chỉnh thì ta có thể chờ.”
“Không cần đâu, lúc nào ca đây cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
Thánh Hoàng cũng dần quen với phong cách của hắn.
Nghe thấy vậy cũng không có ý định sẽ bóc phốt.
Trực tiếp giống như lần trước, tìm một khu vực bên rìa, bắt đầu dùng đạo Nhân quả của bản thân để đồng hóa Thiên Đạo.
Quá trình này khi vừa mới bắt đầu quả nhiên đã dẫn đến sự phản kích của Thiên Đạo.
Hai người nhanh chóng bị biển Thiên Đạo vây lấy.
Mà đây cũng là tình tiết mà Thánh Hoàng lo lắng đầu tiên.
Biển Thiên Đạo có thể nuốt chửng toàn bộ sinh linh.
Vì nàng có được thân thể của Thiên Thần mới có thể chống lại được sự nuốt chửng này.
Nhưng người khác thì không thể.
Nếu như Khương Thành chết ở đây thì sau đó mọi thứ cũng đừng nghĩ nữa.
Nhưng ngay vào lúc nàng định khai triển thần thông che Khương Thành lại thì phát hiện ra người ở bên cạnh đã không thấy đâu.
“Ngươi làm gì vậy?”
Thánh Hoàng suýt chút bị chọc cho tức lên.
Tên này không biết biển Thiên Đạo nguy hiểm đến đâu ư?
Lại không biết phải trốn bên cạnh mình để nhận sự che chở của mình chứ.
Nhưng ngay sau đó, chuyện khiến nàng ngạc nhiên không tưởng đã xảy ra.
Xung quanh bốn bề của Thành ca vốn đã lấp đầy bằng biến Thiên Đạo rồi, nhưng mà hắn vẫn cứ sống sờ sờ ra.
Biển Thiên Đạo giống như không phát hiện ra hắn vậy, không hề có chút bận lòng.
Chuyện này thật ra cũng rất bình thường, kỷ nguyên đầu tiên và kỷ nguyên thứ ba là cùng một Thiên Đạo.
Năm đó Khương Thành thông quan khảo nghiệm Thiên Đạo ở kỷ nguyên thứ ba, vậy Thiên Đạo ở kỷ nguyên đầu tiên bây giờ cũng sẽ không động đến hắn.
Thánh Hoàng vốn không biết tất cả những chuyện này, nàng cảm thấy vô cùng khó tin.
Phải biết rằng thân thể của Thiên Thần mà nàng có thật ra vẫn phải chịu sự công kích từ biển Thiên Đạo.
Chỉ có điều là đã được cơ thể Thần cản lại, có vẻ như miễn dịch mà thôi.
Còn Khương Thành thế này há chẳng phải là miễn dịch với sự tập kích của Thiên Đạo sao, đúng là giống như Thiên Đạo không tồn tại vậy.
Là một thiên hoa bản của Thiên giới, Thánh Hoàng cảm thấy nhận thức của bản thân đã đủ nhiều rồi, căn bản chẳng có gì có thể khiến nàng kinh ngạc được nữa.
Nhưng bây giờ, nếu không phải bận giao phong với ý chí của Thiên Đạo thì nàng thật sự rất muốn hỏi: Sao ngươi có thể làm được như vậy?
Khi nàng bận day dưa với Thiên Đạo, Thành ca ở bên này lại có vẻ như chả có việc gì để làm.
Suy cho cùng thì hắn cũng đâu có đạo của mình, căn bản chả day nỗi vào việc tranh đoạt ở tầng này.
Cũng không thể cho một kiếm đạo hoàn mỹ nhỉ.
Mà một khắc sau, làn sóng phản kích thứ hai của Thiên Đạo đã ập đến.
Vẫn là một kiếm, một phướn, một bút.
“Cẩn thận!”
Thánh Hoàng bỏ lại hai chữ này rồi chuyên tâm ứng phó với sự tiến công của Thiên Đạo chí bảo.
Sự tiến công của Thiên Đạo cũng rất cứng nhắc.
Lần đầu ra tay đã thanh trừ sự phục vụ thọ nguyên của Quy Tàng phướn.
Thánh Hoàng vẫn nhờ vào cơ thể của Thiên Thần để đối cứng, tranh thủ thời gian để trông chừng Khương Thành, phát hiện hắn cũng không chút thay đổi nào.
Không những không chết mà thậm chí cũng không trở nên già đi.
Trên thực tế thì bản thân của Khương Thành cũng lấy làm lạ.
Hiệu quả của Quy Tàng phướn hắn có nghe qua ở kỷ nguyên thứ ba.
Bản thân bình thường cứ chốc chốc lại chết, theo lí mà nói thì thọ mệnh chắc rất dễ mất đi chứ nhỉ.
Sao Quy Tàng phướn hoàn toàn không làm lay chuyển được thọ nguyên của mình chứ.
Lẽ nào thọ nguyên của bản thân bị hệ thống khóa định rồi nên chỉ có bị giết thì mới chết?
Hắn cũng không xác định lắm.
Mà ngay sau đó thì Mệnh Nguyên bút cũng phát động.
Thứ mà chí bảo này thay đổi chính là số mệnh.
Lần trước lúc đại chiến với Thiên Uyên Thánh chủ, hắn đã nhìn thấy hiệu quả của Thánh giới này.
Khi Thánh Hoàng dựa trên thân thể của Thần và đạo Nhân quả để chống đỡ, Thành ca cũng xem như có chút cảm giác tham dự.
Đạo số mệnh ảnh hưởng lên người hắn một cách cứng nhắc.
Hại toàn thân khí cơ của hắn loạn lên, suýt chút vì sự tổn hại của khí vận mà ngã ngay xuống đất.
Nhưng may mà biển Thiên Đạo vẫn lờ hắn đi nên cũng không tạo thành nguy hiểm gì cả.
“Thứ nguy hiểm nhất là Vô Đạo kiếm đã đến rồi.”
Thánh Hoàng mang gương mặt căng thẳng, ngay lập tức triển khai thần thông, lại lần nữa phân tán khí cơ dồi dào.
Từ đó khuấy động mục tiêu công kích của Vô Đạo kiếm, phân tán uy năng của nó.
Nhìn Khương Thành đến kiếm cũng lười lấy ra, cứ đứng im ở một bên, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
“Vô Đạo kiếm không giống với những binh khí khác…”
Lời của nàng vừa mới nói thì thanh kiếm kia đã vạch nên một đường thẳng.
Ngay sau đó, phân tán thành vô số đạo.
Trong đó có ít nhất mấy chục đạo giết về hướng Khương Thành.
Nếu đổi thành người khác thì cảnh tượng tiếp theo đã định là sẽ bị cắt thành mấy chục phần.
Nhưng thật đáng tiếc, Vô Đạo kiếm không phá vỡ được vòng phòng ngự của Thiên hoang bất diệt thể, đây cũng là Thiên Đạo chí bảo mà hắn miễn dịch đầu tiên.
Mấy chục đường kiếm cắt trên người hắn giống như không khí vậy.
Một chút tổn hại cũng không có.
Bên Thánh Hoàng bên đó lại bị thương nhẹ thêm lần nữa.
Khi nàng chống được làn công kích này, lại lần nữa nhìn sang thì đã bị kinh ngạc đến mức cả mặt ngớ ra.
Chỉ thấy một Khương Thành không hề bị thương tổn, đã nắm được Vô Đạo kiếm sắp mất đi.
“Ngươi lại có thể miễn dịch với sự công kích của Vô Đạo Kiếm ư?”
Thánh Hoàng lại lần nữa không kiềm được nội tâm hiếu kì.
Nàng cảm thấy chuyện hôm nay thật sự quá ngược đời, đồng đội mà mình chọn có còn là người không?
Thành ca mang vẻ mặt cổ quái nhìn nàng một cái.
“Vô Đạo kiếm vốn chính là binh khí của ta, khi đó ngươi không thấy ta dùng nó ở Thông Hư thánh địa sao? Nó không hại kí chủ cũng là chuyện đương nhiên mà đúng không?”
“Binh khí của ngươi?”
Trong lòng Thánh Hoàng nói nếu ta chưa từng thấy Thu Vũ Tuyền, không chừng còn có thể tin.
Cầm lấy Vô Đạo kiếm, Khương Thành quen tay vung một kiếm về phía trước.
Một đường kiếm vạch ra một đường về phía biển Thiên Đạo phía trước.
Mặt biển cuồn cuộn lại bị cắt ra một khe hở, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể vào sâu.
Mà sau một kiếm này, ý chí Thiên Đạo trên Vô Đạo kiếm cũng bị đẩy lùi.
Bởi vì thanh kiếm này sau khi bị Khương Thành nắm lấy thì đã xem như là đổi kí chủ, Thiên Đạo không dùng được nữa.
Chương 1980: Thánh Hoàng hoài nghiThành ca cũng không trông mong kiếm này có thể hủy diệt được Thiên Đạo.
Suy cho cùng thì trong mắt hắn, Vô Đạo kiếm vốn chính là chí bảo mà Thiên Đạo tạo ra, không có lí do nào lợi hại hơn Thiên Đạo cả.
Hắn đắc ý giương kiếm, theo thói quen thu kiếm lại.
“Nhìn thấy chưa, ca dùng rất thuận tay.”
Giọng nói vừa nói ra, Vô Đạo kiếm bị hắn thu lại đã hóa thành những tinh mang, biến mất trong không gian thiên địa.
Thánh Hoàng vẫn chưa kịp phát biểu suy nghĩ thì đã thấy ca này đấm ngực dậm chân như ruột gan bị đứt.
“Ôi vãi! Lại biến mất rồi.”
“Thất sách thất sách quá, lại có thể quên thanh kiếm này không thể tụt tay.”
“Ô hô thương thay, lại lần nữa mất đi tình yêu của ta rồi…”
Nếu như là một khắc trước thì Thánh Hoàng cũng lười bận tâm đến hắn.
Nhưng trải qua một loạt biểu hiện như vừa rồi, Khương Thành trong lòng nàng đã có chút cảm giác thay đổi quỷ thần.
Nàng cảm thấy đối với một đồng đội như thế này thì bản thân cũng nên có chút tôn trọng.
“Nén bi thương.”
Dường như cảm giác sự an ủi đó có phần khô khan và không chân thành, nàng đặc biệt phổ cập một chút.
“Vô Đạo kiếm không giống với những binh khí khác.”
“Mấy binh khí đó thoát thai khỏi những Thánh giới của những Thánh chủ đã chết đi, nhưng Vô Đạo kiếm thì không.”
“Nó vẫn còn sống, ý chí bản thân vẫn tồn tại.”
“Thiên Đạo và ngươi chỉ có thể tạm thời chiếm hữu, một khi có một chút sơ hở thì ý thức tự thân nó sẽ khôi phục lại sự thức tỉnh, không còn thuộc về các ngươi nữa.”
“Lời này có lí.”
Thành ca gật đầu tán đồng, giả vờ như bản thân cũng nghĩ như vậy.
“Tiếp theo sẽ là thủ vệ của Thiên Đạo, tuyệt đối không được lơ là.”
Thánh Hoàng sợ hắn lại không xem trọng.
Đồng đội này rất kì lạ, nhưng khoảng cách giữa có thể dựa dẫm và không thể dựa dẫm chỉ là một bước nhảy, khiến nàng cũng thấy mệt mỏi.
Nàng nhìn Kỵ Khuyết kiếm của Thành ca một cái.
“Ngươi có tuyệt chiêu gì thì cứ dùng sớm, đừng giữ lại.”
Giống như kiếm đạo hoàn mỹ, phần linh gì đó cứ tuôn hết ra.
Thấp thoáng phía trước hai người xuất hiện hơn ngàn bóng dáng.
Thánh Hoàng sớm đã rút kiếm ra chuẩn bị.
Còn sau khi đám người đột ngột chuyển đổi không gian cũng súyt chút loà mắt.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy bóng dáng Thánh Hoàng thì lại càng thấy đột ngột.
Nữ nhân đó lại giết trở lại rồi?
Hơn nữa còn mang theo trợ thủ?
“Ôi vãi, Khương chưởng môn!'
“Ôi trời ơi, lại là Khương chưởng môn!”
“Đây chẳng phải là Long Vương miếu trong đại thủy sao, ha ha ha ha…”
“Quá tốt rồi, Khương chưởng môn ngươi xem như đã xuất hiện rồi.”
Đám người vốn còn đang phòng bị lại lập tức rơi vào sự mừng rỡ điên cuồng, bay luôn về phía hắn.
Hành động này doạ cho Thành ca một phen, thủ vệ của Thiên Đạo phòng thủ kiểu đó sao?
Suy cho cùng thì người hắn nhìn thấy đều mang dáng vẻ của người ở kỷ nguyên đầu tiên, vốn nhìn không ra.
Ngay lập tức lấy kiếm chặn trước ngực, gương mặt phòng bị nói: “Các ngươi là ai?”
“Ta là La Viễn này!”
“Ta là Ấn Tuyết Nhi, đến cả ta mà ngươi cũng nhận không ra hả?”
“Thành ca, ta là Kỷ Linh Hàm!”
“Tiểu tử, thấy một Thanh Long uy phong như vậy, lẽ nào ngươi không nghĩ đến bổn toạ đầu tiên sao?”
“Khương Thành, ta biết là ngươi sẽ đến mà…”
Thành ca rất nhanh đã bị chìm trong sự bao vây của đám người.
Kiếm của hắn sớm đã hạ xuống, cả gương mặt ngập tràn nụ cười.
“Cuối cùng cũng tìm được các ngươi rồi, đúng là khiến người ta hao tâm.”
Ý định ban đầu khi hắn đến tham gia tranh đoạt Thần vị là để giúp các đệ tử của mình.
Ai mà ngờ bọn họ mãi đến giờ mới xuất hiện.
Hơn nữa còn trở thành “người bảo hộ Thiên Đạo” nữa, có sai lầm gì không vậy?
Bọn họ có liên quan quái gì với Thiên Đạo chứ?
Mà đám người ríu ra ríu rít vui mừng không tưởng lúc này mới tỉnh ngộ ra.
“Hoá ra mọi người đều là người quen cả?”
“Sao không nói sớm chứ?”
“Hại ta cứ nghĩ toàn bộ đều là tiên nhân bản địa, phải nói là cẩn thận từng li từng tí ấy.”
“Ngươi còn có mặt mũi mà nói à, chẳng phải ngươi cũng không để lộ thân phận trước sao?”
“Vậy nên cuối cùng chúng ta đã làm gì vậy, đấu trí đấu dũng với kẻ địch giả tưởng chăng?”
“Ha ha, ta sớm đã nhìn ra, chỉ là cố ý không nói mà thôi…”
“Thôi đi ngươi ơi, ta còn nhớ lúc đó ngươi vẫn mang dáng vẻ ngờ nghệch lắm.”
“Chuyện này tất cả đều giữ hết trong lòng cho ta, sau này không ai được nhắc lại nữa!”
“Nhất định!”
“Chắc chắn!”
Nghe thấy mấy lời bốc phốt linh ta linh tinh của bọn họ, nhìn cảnh tượng vui vẻ gặp lại sau thời gian xa cách trước mặt, Thánh Hoàng ở một bên ngẩn ra tại chỗ.
Đây là tình huống gì vậy?
Không phải đã nói là cửa ải này khó nhất sao?
“Toàn bộ thủ vệ của Thiên Đạo lại là người của ngươi cả?”
Nàng chớp mắt, nhìn Khương Thành ở trước mắt với vẻ mặt có phần nghiêm trọng.
Lẽ nào đây là một cái bẫy?
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Chẳng lẽ Thiên Đạo đã có thể hành tẩu trên thế gian? Còn ngươi chính là hoá thân đó?”
Thành ca dở khóc dở cười quay đầu lại.
“Ngươi nghĩ gì vậy?”
“Ta cũng rất tò mò sao lại như vậy đây.”
“Một trăm ngàn người xuyên không chắc giờ ngươi cũng biết rồi, bọn họ đều là bằng hữu và đệ tử của ta ở thế giới đó.”
“Ta cũng không ngờ sau khi bọn họ xuyên đến đây thì lại mang thân phận là người bảo hộ Thiên Đạo nữa.”
Hắn quả thực có phần buồn bực.
Nếu tính cho đúng thì bản thân với Thiên Đạo đâu có hợp.
Lần trải nghiệm này dù thật sự có chọn người bảo hộ Thiên Đạo thì cũng chẳng đến lượt người bên cạnh mình đâu nhỉ?
Hắn nói như vậy làm những người khác cũng thấy được điều kì lạ.
“Đúng thế, tại sao lại là chúng ta?”
“Bên trong nhất định có nguyên nhân.”
Bọn họ nói vậy, Khương Thành đúng là tìm được điểm khác nhau giữa bọn họ và những tiên nhân khác.
1031 người ở hiện trường đều trói buộc với huyền văn của mình.
Cho dù là 1027 đệ tử ba đời đầu của Phi Tiên môn hay là Thương Linh, Huyền Minh, Tam Nhãn Hổ và Mâu Vũ đều không ngoại lệ.
Nhưng vẫn có ba huyền văn không ở hiện trường.
Lần lượt là Dịch Thần, Đoạn Hà của Phi Tiên môn và Mãng Dã đã mất tích.
“Cho dù thế nào thì nhất định cũng có liên quan đến Huyền Văn.”
Nhìn thấy phản ứng như thế của bọn họ, Thánh Hoàng cũng không thể không tin lời Khương Thành nói là thật.
Nếu như vậy thì những người này không phải là người bảo hộ do ý chí Thiên Đạo tạo nên mà thật sự là sinh linh rồi?
“Các ngươi đều có được sự gia trì của ý chí Thiên Đạo.”
“Mà muốn chịu được ý chí của Thiên Đạo thì nhất định phải có đủ hai điều kiện.”
Mạc Trần liền hỏi: “Dám hỏi là hai điều kiện gì?”
Nếu Thánh Hoàng đã là bằng hữu của Khương chưởng môn rồi thì bọn họ tất nhiên cũng sẽ không còn địch ý gì.
Mà bọn họ quả thật cũng muốn biết sự ảo diệu trong đó.
“Tu đạo, nhưng lại muốn thoát khỏi Thiên Đạo, không dựa vào nó.”
Thánh Hoàng chầm chậm nói: “Toàn bộ Thiên tộc đều thoát khỏi ngoài Thiên Đạo, nhưng bọn họ không tu đạo. Ý chí Thiên Đạo dù có vào ở thì cũng chỉ như bọt bèo không nơi nương tựa.”
“Còn tất cả Tiên tộc tuy tu đạo, nhưng bọn họ lại là sinh linh do Thiên Đạo sáng tạo ra, chỉ có thể lệ thuộc vào nó.”
Khương Thành hiểu ra.
“Tiên tộc chỉ là người lệ thuộc vào Thiên Đạo, địa vị không đủ, vậy nên không có tư cách để chịu được ý chí Thiên Đạo cao cấp như vậy?”
Thánh Hoàng gật đầu.
“Người có thể thoả mãn được hai điều kiện trên chỉ có Thánh chủ.”
“Mà khoảng cách cảnh giới của ngươi chênh lệch quá xa.”
Nàng thật sự nghĩ không thông, những người này sao có thể chịu được ý chí của Thiên Đạo chứ, lại còn không bị bạo nổ nữa.
Theo lí mà nói, cảnh giới này của bọn họ không thể làm nỗi “dung khí” này.
Nàng nói như vậy, trong lòng Khương Thành cũng hiện lên một ý niệm quỷ dị.
Lẽ nào trói buộc huyền văn của mình thì không còn phụ thuộc vào Thiên Đạo nữa sao?