Khương Thành trong sân vốn không nghe thấy được lời này của Thanh Cơ.
Nhưng mà hắn cũng đoán ra được chuyện tốt mà trong lòng đám người này nghĩ.
Vòng thứ hai là thi đấu sự tương thích căn nguyên, vẫn là cách thức luân chiến.
Thanh Tiêu thánh địa tuy ngoài miệng thì bảo Khương Thành tìm ra sơ hở ở vòng đầu, nhưng vẫn sắp xếp cho hắn là người ra thi đầu tiên ở vòng hai.
Nếu ngươi có thể tiếp tục lập thần tích thì có thể giúp những Đạo Thánh khác tránh khỏi bị biến thành trò cười.
Nếu ngươi không tiếp tục lập thần tích thì cũng sớm hiện nguyên hình cho rồi.
Cách thức thi đấu tương thích căn nguyên cũng giống như một trò chơi.
Sau khi bắt đầu, hai bên cùng ở trong một không gian đặc biệt ngăn cách hoàn toàn thần hồn và tiên lực.
Trước đệm cói của mỗi bên có một cây non trong suốt, xem như là đại bản doanh, bị phá hủy thì xem như thất bại.
Xung quanh cây non còn có chín giá nến phân bố đan chéo nhau.
Khi tỉ thí, hai bên tranh đoạt căn nguyên trong không gian đặc biệt này, sau đó đốt cháy giá nến xung quanh.
giá nến sau khi được căn nguyên thắp lên thì có thể công kích cây non của đối phương, cũng có thể tăng cường lực phòng ngự của cây non bên mình.
Không giống với những trận đèn đài khác, và cũng không giống với những sự kết hợp căn nguyên khác, còn có thể kích phát ra hiệu quả phòng ngự không giống nữa.
Trận tỉ thí này không những chỉ so về mức độ tương thích căn nguyên, còn có sự công nhận của căn nguyên và năng lực vạch kế hoạch với chiến cục nữa.
Tiến hành thật sự ra mới thấy thật sự rất phức tạp.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Khương Thành và Địa Thần đầu tiên bên đối phương bắt đầu đấu pháp.
Theo như hắn thấy, trận tỉ thí này có nhắm mắt cũng có thể áp chế.
Suy cho cùng thì hắn cũng có ba căn nguyên thần đài là kiếm, băng, ám, đây chính là căn nguyên ở tầng lớp Đạo Thần.
Ngoài ra thì còn có các căn nguyên đồ đằng trong đó có tám môn quy tắc như tốc độ, hủy diệt, tử, v.v.
Đặt trong tầng lớp Đạo Thần vẫn là hàng duy đả kích.
Nhưng sau khi bắt đầu liên kết với căn nguyên trong không gian đặc biệt này, hắn mới phát hiện ra bản thân đã sai rồi.
Căn nguyên có thể kết nối rất nhiều, nhưng cường độ mỗi căn nguyên trong không gian đặc biệt này lại có hạn.
Mà giới hạn trên chính là ở mức độ Đạo Thánh.
Tuy cảm ngộ của ba môn căn nguyên của hắn đạt đến mức độ Đạo Thần, nhưng chán cái là trong không gian đặc biệt, tổng lượng của ba môn căn nguyên kiếm, ám, băng này lại không nhiều
Nhưng mà hắn vẫn có ưu thế.
Bởi vì dù là Địa Thần hay là Đạo Thánh thì bình thường cũng chỉ có ba đến bảy căn nguyên đồ đằng đạt đến tầng lớp Đạo Thánh mà thôi.
Bọn họ đều không thể thắp hết được bốn giá nến, còn lại chỉ có thể dùng hư ảnh căn nguyên bon chen cho đủ số lượng mà thôi.
Còn Khương Thành thì không giống vậy.
Chín giá nến chả đủ cho hắn xài đâu được chứ?
Vừa lên, hắn đã chọn căn nguyên kiếm.
Sau đó hắn gặp phải sự tranh đoạt của bên kia.
Một căn nguyên có số lượng tu luyện nhiều nhất như quy tắc kiếm vốn sẽ trở thành tiêu điểm tranh đoạt của hai bên ngay từ bắt đầu.
Bản thân giành được thì đối phương sẽ bớt đi một căn nguyên hùng mạnh.
Vô cùng có lợi đối với trận tỉ thí.
Địa Thần phía đối diện kia có cảm ngộ về căn nguyên kiếm cũng ở ngay mức Đạo Thánh, nhưng mà có được sự gia trì của Thần đạo mà có được ưu thế nhất định.
"Vòng trước đọ tiên lực không biết ngươi đã giở trò gì."
Sau khi phát hiện Khương Thành cũng đang tranh giành căn nguyên kiếm, hắn vô cùng tự tin nhìn về phía bên này nhếch môi nở cụ cười chế giễu.
"Vòng căn nguyên này chắc ngươi đã rõ được hiện thực rồi."
Lời của hắn vừa nói ra thì đã mất đi sự khống chế căn nguyên kiếm.
Bởi vì toàn bộ môn căn nguyên này đã bị Khương Thành giành mất, hơn nữa còn thắp lên giá nến trước.
"Ngươi vừa nói rõ hiện thực gì cơ?"
Thành ca lúc này mới có thời gian để ý đến hắn.
Cũng hết cách, mức độ cảm ngộ về căn nguyên kiếm của hắn bày ra đó.
Có được cảm ngộ cấp bậc Đạo Thần, nếu tranh giành căn nguyên mà giành không lại một "Đạo Thánh" thì còn làm ăn kiểu gì nữa?
"Ngươi, sao ngươi lại làm được?"
Địa Thần đối diện mang bộ mặt hoài nghi nhân sinh.
Bản thân có thần đạo gia trì, sao có thể có kết quả thế này được?
"Cái gì mà sao làm được?"
Khương Thành đã bận rộn thắp lên ngọn nến thứ hai rồi, lần này hắn lựa chọn căn nguyên tử mà bản thân yêu thích nhất.
Mà môn quy tắc này đối phương lại không tranh với hắn.
Suy cho cùng thì quy tắc tử không phải là thế mạnh của đối phương.
Mà trải qua lần tranh giành thất bại vừa rồi, đối phương cũng thành thật hơn nhiều.
Rất nhanh, Khương Thành đã chọn xong căn nguyên thứ chín, thắp lên toàn bộ chín ngọn nến rồi.
Bầu không khí bên ngoài trường đã dâng cao lên lần nữa.
"Ôi vãi, Khương Tuấn Soái này đúng thật là có thực lực ha!"
"Trạng thái của chín giá nến đều viên mãn, chuyện này có nghĩa là hắn có chín căn nguyên đồ đằng đấy!"
"Thật không tưởng nỗi, cho dù là trong chiến đấu bình thường thì tên này cũng là đỉnh cấp trong đám Đạo Thánh rồi nhỉ."
Vài Đạo Thần sơ giai còn không có được nhiều căn nguyên đồ đằng đến thế nữa.
"Xem ra lần này có thể thắng rồi."
"Còn chưa chắc, việc công kích và phòng thủ sau đó mới là quan trọng nhất trong những thứ quan trọng."
"Phải đó, Địa Thần có thần đạo gia trì, rất có ưu thế trong vòng này."
Động tác của Địa Thần phía đối diện vốn không chậm, cũng nhanh chóng thắp lên chín ngọn nến.
Tuy nến bên hắn chỉ có năm ngọn là đạt đến cấp bậc Đạo Thánh, bốn ngọn kia là hư ảnh căn nguyên ở cấp bậc Đạo Tôn.
Nhìn có vẻ bình thường không gì lạ cả.
Nhưng sau khi thắp lên, Địa Thần này lập tức bắt đầu điều chỉnh kết hợp bố trận.
Nhưng nhìn thấy chín ngọn nến kia thay đổi vị trí như hư ảnh.
Cường độ mạnh nhẹ của mỗi căn nguyên trên mỗi giá cũng tăng giảm.
Sau một loạt thao tác đau đầu hoa mắt chóng mặt, chín giá nến đột nhiên như biến mất khỏi hư không.
Thay vào đó là một cự đao toàn thân rực lửa.
Gần như chẳng cần cảm nhận gì, Thành ca đã có thể cảm nhận được cự đao kia của đối phương ẩn chứa uy năng hùng mạnh.
Chi ít phải mạnh hơn gấp ba lần chín đạo căn nguyên lúc trước cộng lại.
"Đây là thao tác gì vậy?"
Đây chính là điểm mù kiến thức của Khương Thành, khiến hắn cũng mơ hồ luôn.
"Căn nguyên trải qua sự kết hợp đặc biệt có thể có được hiệu quả đặc biệt vậy sao?"
Những tiên nhân bên ngoài lại là vẻ mặt chẳng còn gì xa lạ nữa.
Thiên Đạo tăng giới hạn vị diện đã qua trăm tỷ năm rồi.
Trong trăm tỷ năm này, các tiên nhân không những có tu vi gia tăng biên độ, đối với việc mở rộng thể hệ tu luyện cũng sâu hơn trước đây.
Kiểu sắp xếp căn nguyên tổ hợp này cũng là một trong số những phát hiện đó.
Những tổ hợp theo tỉ lệ số lượng căn nguyên, loại hình, mức độ và phương vị không giống nhau có thể hình thành nên những hiệu quả thần kì khác nhau.
Có thể khiến căn nguyên bạo phát ra theo cách gấp mấy lần trước kia.
Mỗi một tổ hợp căn nguyên có hiệu quả thì được gọi là "nguyên thuật".
Trăm tỷ năm nay, những "nguyên thuật" có hiệu quả được phát hiện ra đại khái có khoảng hai ngàn loại.
Nghe thì rất nhiều, nhưng nghĩ đến vô số khả năng sắp xếp ba ngàn căn nguyên thì thật ra cái thật sự có hiệu quả nhỏ vô cùng.
Mà ngoại trừ lác đác có mười mấy loại công khai, tuyệt đại đa số nguyên thuật trước mắt vẫn là bí mật không thể truyền ra.
Giống như công thức độc quyền, còn quý giá hơn cả bí tịch trấn phái nữa.
Nguyên thuật mà Địa Thần bên kia dùng tên là "Dao Hoả", có thể bạo phát ra một đạo căn nguyên đồ đằng hoả hệ có lực công kích gấp hai mươi lăm lần.
Đây gần như đã vượt qua uy năng hai thần đài của Đạo Thần sơ giai.
Mà chuyện lạ thường đó là trong chín căn nguyên mà hắn chọn lại không hề tồn tại căn nguyên hệ hoả.
Đây chính là sự thần kì của nguyên thuật, không hề liên quan gì đến đặc tính của bản thân quy tắc.
Chương 2006: Chỉ có thể gian lận thôiNhìn thấy chín ngọn nến kia của Khương Thành rề rà chẳng có động tĩnh gì, Địa Thần bên đối diện vẫn có phần do dự.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ Khương Thành lại chẳng hề đọc qua nguyên thuật.
Suy cho cùng thì ở độ tuổi này rồi, đến cả Đạo Tôn chắc cũng học qua hai ba nguyên thuật sớm đã được công khai rồi nhỉ.
Ai mà ngờ được ca này đến nghe cũng chưa từng nghe đến từ nguyên thuật này nữa.
Những tiên nhân bên ngoài nhìn thấy hắn cứ trì trệ không có động tĩnh, tất cả đều sốt ruột thay cho hắn.
"Khương Tuấn Soái, ngươi mau tổ hợp những ngọn nến căn nguyên đi!"
"Mau sắp xếp nguyên thuật chứ không là muộn đấy!"
"Ta xem xem, ngươi giờ có chín loại căn nguyên, có thể xếp được Tấn Không nguyên thuật còn mạnh hơn cả hắn nữa."
"Tấn Không gì chứ, toàn bộ chín loại đều đạt đến mức độ đỉnh phong của Đạo Thánh, hoàn toàn có thể tổ hợp được Liệt Lôi, uy năng hệ lôi có uy năng bốn mươi lần có thể đánh bại bên kia."
"Yêu cầu về mức độ thành thạo trong việc điều khiển Liệt Lôi rất cao, Tấn Không ổn hơn."
"Đừng quên bên đối phương có đạo phụ thêm đó."
"Đạo phụ thêm thì sao chứ, căn nguyên thoát khỏi đạo, đạo phụ thêm cũng không thể tăng thêm cường độ cho căn nguyên của bản thân được."
"Nhưng nó có thể tăng thêm cho ngươi chút gì đó, tổ hợp của Liệt Lôi sai là bại đó."
"Cái gì mà Tấn Không với Liệt Lôi, các ngươi đánh trận thật sự bao giờ chưa, ổn định mới là vương đạo…"
"Ta thấy ngươi mới là thứ chẳng hiểu gì…"
Bọn họ vì sự chiến thắng của Thành ca mà cũng xem như là tan nát con tim rồi.
Thế là lại cãi nhau ở phía ngoài.
Chỉ đáng tiếc, Thành ca trong không gian tỉ thí vốn chẳng nghe thấy được.
Nhìn thấy hắn rề rà không tô hợp sắp xếp, Địa Thần bên kia cũng chờ không nỗi nữa.
"Chả cần biết ngươi giả thần lộng quỷ gì, đừng hòng doạ được ta."
Nói xong, hắn thúc động thanh cự đao căn nguyên hoả diệm kia bổ tới.
Thành ca cũng chẳng có cách gì để đỡ được cả.
Chỉ có thể thúc động chín giá nến theo bản năng, chỉ huy chín căn nguyên trực tiếp tiến lên nghênh tiếp.
Một đao vừa đến, chín ngọn nến của hắn đã bị tắt mất bảy rồi.
Cũng hết cách, chín ngọn nến của hắn chính là chín căn nguyên bình thường, còn người ta là sự công kích căn nguyên hoả hệ gấp hai mươi lăm lần.
Còn có thể giữ lại được hai cái đã xem như hắn lợi hại rồi.
Lúc này, bên ngoài ồn ào hẳn lên.
"Chuyện này, sao hắn lại không dùng nguyên thuật?"
"Phải đó, sao có thể dùng căn nguyên để trực tiếp cản vậy chứ?"
"Đối mặt với căn nguyên phải dùng nguyên thuật đối kháng chớ!"
"Hắn vầy cũng sơ suất quá rồi!"
Rất nhiều người vẫn chưa ý thức được Khương Thành căn bản không hề biết nguyên thuật.
Suy cho cùng thì theo hắn thấy, một "Đạo Thánh đỉnh cao" có chín căn nguyên đồ đằng chắc phải là cao thủ về phương diện nguyên thuật mới phải chứ.
Thế là bọn họ nhìn mà chẳng hiểu Khương Thành muốn làm gì.
"Không hay rồi."
Trong đám người, Vân Tương Đạo Thần đột nhiên vỗ đùi, sốt ruột kêu lên kinh hoàng.
"Sao vậy?"
"Vân Tương đạo hữu, ngươi phát hiện ra gì rồi?"
"Không phải ta phát hiện ra gì, mà là nhớ ra một chuyện."
Mặt mày Vân Tương như khóc tang, cười khổ nói: "Khương Tuấn Soái là tiên nhân Thượng Cổ một mình bế quan mấy chục tỷ năm nay, gần đây mới xuất quan."
"Mà nguyên thuật thì ba mươi tỷ năm trước mới xuất hiện."
"Có thể hắn thật sự không biết bất cứ nguyên thuật nào."
"Cái gì?"
Mọi người mang theo bộ mặt không thể nào tưởng nỗi kinh hô lên.
"Hắn không biết nguyên thuật?"
"Ôi vãi, còn có thể được vậy luôn?"
"Một chuyện lớn như vậy sao ngươi không nói sớm?"
"Nói sớm thì ta đã tặng hắn một bí pháp nguyên thuật, giờ thì không kịp nữa rồi…"
Là những cấp cao các tông môn của Thương Lục châu, bọn họ đương nhiên vẫn hi vọng trận thi đấu đấu pháp có thể thắng rồi.
Vì thế mà dạy Thành ca mấy nguyên thuật đã công khai thì cũng chả là gì cả.
Nguyên thuật đơn giản cũng không cần tu luyện gì cả.
Chỉ cần biết được "bài thuốc gia truyền" kết hợp, sau đó luyện vài lần là có thể ra trận thi triển ra rồi.
Nhưng mà hiện tại, Khương Thành đã ở trong trận tỉ thí rồi, căn bản không có cơ hội nói cho hắn biết.
Sự công kích của "Dao Hoả" chỉ có một đợt sóng.
Sau khi đánh xong cần phải bổ sung căn nguyên bị hao phí, tổ hợp sắp xếp lại từ đầu.
Còn Khương Thành lại chẳng hề bổ sung căn nguyên của mình mà hớn hở nhìn đối phương bận bịu.
Những người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này đều sắp sốt ruột đến chết rồi.
"Hắn đang làm gì thế hả?"
"Không biết nguyên thuật thì mau chóng bổ sung căn nguyên đi chớ, tốt xấu gì cũng có thể kéo dài thời gian một chút!"
"Không có ý nghĩa gì cả, nếu không biết nguyên thuật thì vòng này hắn thua không nghi ngờ gì cả."
"Hầy, thật không ngờ đến cả nguyên thuật mà hắn cũng không biết…"
Lời này của Vân Tương Đạo Thần đã truyền ra.
Biết được Khương Thành không biết nguyên thuật, toàn bộ cao thủ Thương Môn cung vốn còn lo lắng vòng này Khương Thành sẽ lại thắng nữa đều bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha, đây là cái quái gì thế ta?”
“Các ngươi moi từ đâu ra một tên cổ hủ thế nhỉ?”
“Người mà đến cả nguyên thuật còn chưa nghe qua lại dám phái đến tham gia thi đấu, thế chẳng phải là uổng công à?”
“Mức độ cảm ngộ quy tắc của người này cao như vậy, thật đáng tiếc quá…”
“Đáng tiếc gì chứ, Thường Lục châu người ta là cố ý nhường chúng ta đó.”
“Nếu không thì sao có thể cố ý không dạy cho hắn nguyên thuật chứ?”
Minh Khánh Đạo Thần thậm chí còn cố ý vẫy tay với Thanh Tiêu Thánh Chủ nữa.
“Đa tạ đạo hữu, nhường rồi nhường rồi.”
“Nhưng mà nhường như vậy có phải là coi thường bọn ta quá rồi không?”
“Ha ha ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười đến run người không hề kiêng kị gì của hắn, sắc mặt của Thanh Tiêu Thánh Chủ xanh mét, hận không thể tóm lấy Vân Tương mà cho hắn hai bạt tai.
Một chi tiết quan trọng như vậy, sao ngươi có thể quên mất chứ?
Bây giờ bị người ta chế giễu ngay trước mặt, đúng là mất hết thể diện luôn rồi.
“Đúng là mất mặt hết cả nhà luôn mà.”
Thanh Cơ Đạo Thần tuy cũng hi vọng Thường Lục châu có thể thắng, nhưng lại chẳng nhìn thuận mắt Khương Thành tí nào.
“Vốn đã xem trọng hắn rồi, kết quả lại thế này đây?”
“Chậc chậc, nguyên thuật cũng không biết mà còn mặt mũi đòi phần thưởng?”
“Ta đã biết là hắn sẽ không được mà…”
Lời của hắn còn chưa nói xong thì Địa Thần phía bên kia đã phát động thế tiến công lần thứ hai về phía Khương Thành bên này rồi.
Lại là Dao Hỏa, lại là cự đao căn nguyên hỏa diệm.
Còn Khương Thành bên này chỉ còn lại có hai ngọn nến căn nguyên là còn sáng.
Khi đao kia bổ tới, tất cả mọi người dường như đã dự đoán được trước kết cục rồi.
Sau đó, cự đao hỏa diệm kia biến mất trên không.
Biến mất một cách sạch sành sanh, không kịp trở tay.
Đồng thời, căn nguyên tử và căn nguyên băng còn lại của Khương Thành đã xông thẳng lên chín ngọn nến bảo vệ cây non của đối thủ.
Quá trình này không có bất cứ trở ngại nào cả.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn đã dùng linh ý triển khai “thái thượng hóa đạo”.
Môn linh kỹ này vừa ra, lực thiên địa trong không gian tỉ thí đã toàn thuộc quyền khống chế của hắn rồi.
Đặc biệt là căn nguyên, tất cả đã nằm trong sự khống chế của hắn.
Đối phương dù có dùng lực khí hồi máu cũng không thể kết nối được lại tí tẹo căn nguyên nào, đồng nghĩa với việc đã bị giải trừ lực chiến đấu.
Thành ca cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Hắn không biết nguyên thuật, chỉ có thể lựa chọn phương thức “gian lận” không thèm nói ls này thôi.
Trên thực tế cũng không thể nói là gian lận, suy cho cùng thì đối phương cũng sử dụng thủ đoạn thần đạo khác không phải là căn nguyên mà.
Dưới sự công kích của hai đạo căn nguyên, cây non của đối phương bắt đầu rung động, rất nhanh đã trở nên run rẩy sắp ngã.
Chỉ là cảnh tượng này người khác nhìn không hiểu.
Lời nghị luận ồn ào bên ngoài, bọn họ nào có thấy chuyện quỷ dị đến vậy chứ.
“Chuyện gì vậy?”
“Dao Hỏa sao lại đột nhiên tản mất rồi?”
“Hơn nữa, đại bản doanh bị công kích rồi, đối phương sao lại không đánh trả?”
Chương 2007: Điều khiển cuộc tỉ thíMục tiêu cây non là “đại bản doanh” bị hủy đi thì xem như thua.
Người bình thường đánh đến đây chắc chắn sẽ phải điều động lực căn nguyên, liều mạng cản trở lại thế tiến công của đối phương.
Nhưng bây giờ, Địa Thần này căn bản không thể có bất kì của phòng ngự nào cả.
Chuyện này cũng chọc tức chết mấy cao thủ của Thương Môn cung bên ngoài.
Minh Khánh Giới Thần nhịn không được gào rống lên.
“Ngươi muốn làm gì vậy hả?”
“Trúng tà rồi sao? Còn không mau ra tay cho ta!”
“Lẽ nào muốn cố ý thua đối phương không bằng?”
Thanh Tiêu Đạo Thánh vừa rồi bị hắn chế giễu một trận xem như đã tìm ra được cơ hội xả giận, nghe vậy thì cười ha ha.
“Minh Khánh đạo hữu hà tất phải nóng thế nhỉ?”
“Tên Địa Thần bộ hạ này của ngươi chắc đã nhìn ra thần đạo là tà đạo rồi, vậy nên mới hoàn toàn hối cải, định giúp cho Thường Lục châu bọn ta.”
“Chuyện tốt tránh xa cái tối hướng về cái sáng này, Minh Khánh đạo hữu nên thấy yên lòng mới phải chứ…”
Lần này, đến lượt Minh Khánh bị chọc tức đến nỗi mặt mày tái xanh.
Địa Thần trong sân kia không nghe thấy được lời đối thoại của hai vị đại lão, nhưng mà hắn đã nôn nóng đến mức mồ hôi đầm đìa rồi.
Không phải hắn không muốn chống cự, cũng không phải hắn không muốn đánh trả mà là không có cách nào làm được.
Bây giờ hắn đã không thể kết nối được với chút xíu căn nguyên nào rồi.
Nếu như không phải Khương Thành đang dùng căn nguyên công kích bản thân, hắn cũng sẽ nghi ngờ trong không gian tỉ thí này phải chăng đã không còn tồn tại chút căn nguyên nào nữa rồi không đây.
“Ngươi đã làm gì rồi?”
“Đây là tà thuật gì, tại sao một đạo căn nguyên ta cũng không thể phát giác ra được?”
Khương Thành nhẹ nhàng điều khiển hai đạo căn nguyên công kích cú cuối cùng về phía cây non kia của hắn.
Rắc rắc!
Cây non đã bị lủng lỗ chỗ phát ra tiếng vỡ giòn tan.
Căn nguyên của Khương Thành biến mất, còn tên Địa Thần kia cũng bị tống ra khỏi sân.
Chuyện này có nghĩa là lượt đầu tiên kết thúc, Khương Thành giành chiến thắng.
“Thắng rồi!”
Bên ngoài lại lần nữa vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy.
“Ta biết ngay mà, Khương Tuấn Soái nhất định có thể mà.”
“Đó là tất nhiên rồi, hắn ổn hơn những Đạo Thánh khác nhiều, ta không thể không phục được.”
“Mấy người nào đó thân là trưởng lão của thánh địa mà vừa rồi còn cười trên nỗi đau của người khác, ta khinh!”
“Đồ có mắt không tròng…”
Mấy lời chế giễu trắng trợn như vậy khiến vẻ mặt Thanh Cơ Đạo Thần vừa rồi còn hát tang cho Khương Thành trở nên cực kì khó coi.
Dù cho số người nói ra mấy lời này ở hiện trường đếm không hết, nhưng hắn cũng không thể làm gì được.
Càng huống hồ gì đến cả Thanh Tiêu Thánh Chủ cũng nhìn hắn bằng ánh mắt không vui.
Hắn chỉ có thể kiềm chế lại nhận lấy sự chế giễu.
Còn về Vân Tương Đạo Thần và các cấp cao khác của các tông môn thì đó phải gọi là vui mừng hớn hở.
“Xem ra vòng thứ hai lại có hi vọng rồi.”
“Nhất định rồi, lại thêm màn một chọc mười lăm nữa đi, ta vô cùng xem trọng Khương Tuấn Soái.”
“Vừa rồi khi hắn có biểu hiện chẳng ra sao sao ngươi không nói mình xem trọng hắn hả?”
“Nhưng mà vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Đúng thế, kì lạ quá rồi.”
Rất nhiều người nhớ lại cảnh tượng trong đợt tỉ thí vừa rồi, đương nhiên là không thể nào hiểu được tại sao cuối cùng Địa Thần kia lại không có chút phản kháng nào cả.
Lẽ nào hắn thật sự trúng tà rồi?
Vấn đề này, mười bốn Địa Thần còn lại của Thương Môn cung càng muốn biết hơn.
Địa Thần mới thua kia vừa rời sân đã bị đồng đội vây trở lại.
“Ngươi mới làm gì vậy chứ?”
“Tại sao về sau lại không điều khiển căn nguyên nữa?”
“Lẽ nào ngươi thật sự phản bội Thương Môn cung chúng ta rồi?”
“Ta không có!”
Địa Thần kia liên tục kêu oan.
“Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa, lúc đó ta không phát giác ra được sự tồn tại của căn nguyên.”
Những đồng đội khác đương nhiên không hề tin.
“Không có sự tồn tại của căn nguyên à? Vậy căn nguyên của Khương Tuấn Soái từ đâu ra?”
“Ta cũng không hiểu nữa, nhưng sự thật là vậy mà…”
“Ngươi cứ bịa đi, trên thế giới này không thể nào có chuyện vô lí như vậy được.”
“Người này đến cả nguyên thuật còn không biết, căn bản không đỡ nỗi một kích, xem ta áp chế hắn thế nào.”
Nói xong, tên Địa Thần thứ hai đi ra sân.
Đối thủ của hắn vẫn là Khương Thành.
Sau khi hai bên bắt đầu, Khương Thành vẫn mở màn bằng việc giành giật căn nguyên kiếm với hắn.
Địa Thần phía đối diện phát cáu vô cùng, chỉ có thể chế giễu một cách chua ngoa.
“Mức độ cảm ngộ căn nguyên kiếm của ngươi cũng cao gớm ha.”
“Chỉ đáng tiếc là không có nguyên thuật,uổng cho một căn nguyên mạnh như thế.”
Nói xong, hắn dự định móc nối với những căn nguyên khác, thắp chín giá nến của mình lên trước.
Sau đó hắn lại phát hiện bước này hình như làm không được.”
Bởi vì trong không gian tỉ thí này, hắn đã không còn cảm nhận được bất kì khí tức căn nguyên nào nữa rồi.
“Chuyện này, sao lại thế này được?”
Nhìn thấy Khương Thành đã thắp lên ngọn nến thứ ba, hắn hoảng hốt.
Mồ hôi lạnh cứ tự nhiên tuôn ra khắp trán, hắn điên cuồng thay đổi đủ thứ căn nguyên để cảm nhận.
Nhưng dù cho hắn có kêu gọi căn nguyên nào đi nữa cũng chỉ như trâu đất xuống biển, không có chút hồi âm lại.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp tay chân luống cuống của hắn, Minh Khánh Giới Thần bên ngoài sắp tức đến hoang mang luôn.
“Ngươi làm gì thế, còn không mau thắp giá nến lên?”
“Còn ngây ra đó làm gì, ngươi cũng trúng tà rồi sao?”
Tiếng gào rống của hắn bên trong có nghe được đâu.
Nhưng lại chọc cho đám tiên nhân bên ngoài cười ha hả.
“Nhìn có vẻ như tâm thái của đệ tử Thương Môn cung không ra sao rồi, vừa mới lên đã căng thẳng quá, đến cả làm sao kết nối với căn nguyên cũng quên luôn rồi.”
“Ha ha ha, lẽ nào đây là hậu di chứng của việc tu thần sao?”
“Đừng nói thế, người ta không chừng là có phong cách vậy đó, cố ý thả cho lượt này đấy.”
“Thương Môn cung quá đáng quá đi, xem thường chúng ta dữ vậy hả?”
Miệng thì nói như vậy, trong lòng mọi người lại rất rõ, sở dĩ có chuyện quỷ dị như vậy chắc chắn là do Khương Thành đã làm gì đó rồi.
Dẫn đến việc đối phương căn bản điều động căn nguyên không được.
Nhưng mà sao làm được việc này thì chẳng ai nghĩ được.
Nhất thời, rất nhiều Đạo Thần đã nhìn Thành ca bằng ánh mắt nghiêm trọng.
Thậm chí đến cả hai Thánh Chủ cũng không ngoại lệ.
Giờ đây đã là thời đại nguyên thuật là đạo rồi, có được thần kĩ có thể dẹp sạch căn nguyên của đối phương có nghĩa gì chứ?
Nguyên thuật dù có mạnh hơn nữa cũng phải được xây dựng trên nền tảng của căn nguyên.
Một khi mất đi căn nguyên, dù nguyên thuật có thành thạo đến đau cũng chỉ là trăng dưới nước hoa trong gương mà thôi.
Khương Thành trông trường đấu rất nhanh đã thắp lên ngọn nến thứ chín.
Chuyện xảy ra sau đó thì đơn giản rồi.
Chín giá nến của đối phương căn bản chưa thắp lên được, không có chút năng lực phòng ngự nào cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn chín căn nguyên của hắn bay qua, vây đánh cây non của mình.
Chỉ ba giây ngắn ngủi sau, “đại bản doanh” của Địa Thần thứ hai đã bị vỡ.
Sau đó là người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm…
Một tên rồi một tên Địa Thần ra sân, sau đó lại bị chuyện không thể phản kháng lại như thế nhẹ nhàng loại đi.
Mỗi một người ra sân đều như đồ trang trí vậy đó, chẳng làm được quái gì cả.
Cho dù là người trong trường hay ngoài trường đấu, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng hoang đường này kích thích.
“Trước đây ta đã xem qua ba trận đấu pháp khác, nhưng chưa từng thấy tình hình như thế này.”
“Đây nào có phải là đối kháng qua lại, hoàn toàn là đơn phương điều khiển trận tỉ thí mà.”
“Hắn sao lại làm được vậy nhỉ?”
“Người này thật sự là một Đạo Thánh sao? Chuyện bây giờ hắn làm được, đến cả Thánh Chủ cũng khó làm được đúng không?”
Minh Khánh Giới Thần đã không còn rống lên nữa.
Vòng này, hắn chỉ có thể chấp nhận số phận, chịu kết cục thất bại này.
Bây giờ hắn chỉ muốn biết tên kì cục này từ đâu ra mà thôi.
Không phải nói là tên cổ hủ bế quan rất nhiều năm sau, cổ hủ mà thần kì vậy à?
Chương 2008: Sao ngươi lại ra rồiTiếng hoan hô của đám người liên miên không dứt.
Tổ Đạo Thánh vốn bị bỏ rơi lúc này đã trở thành tổ tâm điểm được ưu ái của mọi người.
Bởi vì mọi người cuối cùng cũng đã nhìn thấy khả năng chiến thắng.
Rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy kết quả đã định ở vòng thứ hai chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Đã bắt đầu vòng đoàn chiến của vòng tiếp theo rồi.
“Nếu như vòng thứ ba Khương Tuấn Soái vẫn còn thần kì được như vậy thì lần thi đấu đấu pháp này, Thường Lục châu chúng ta hắn chẳng phải chuyển bại thành thắng hay sao?”
“Còn chưa chắc, hai vòng trước chỉ là tỉ thí một phương diện nào đó, không đại diện cho sức chiến đấu chân chính.”
“Phải đó, quần chiến vòng thứ ba này, thần đạo bên đối phương có thể hoàn toàn nở hoa rồi.”
“Tiên lực và căn nguyên của Khương Tuấn Soái rất đặc biệt, thực lực của hắn có lẽ không yếu hơn bất cứ Địa Thần nào.”
“Nhưng ngươi đừng quên, vòng thứ ba hắn phải đối diện với mười lăm Địa Thần đó, còn mười bốn Đạo Thánh đồng đội kia cũng chẳng giúp ích được gì.”
“Vòng đầu tiên hai điểm, vòng thứ hai hai điểm, chúng ta dẫn trước bốn điểm, ưu thế này vẫn đang rất lớn.”
“Cho dù vòng thứ ba chúng ta thua, nhưng chỉ cần số lượng còn lại trong sân của đối phương ít hơn bốn người thì thắng lợi trong trận thi đấu đấu pháp này vẫn sẽ thuộc về Thường Lục châu.”
“Đúng, vòng thứ hai chỉ cần không thảm bại là được.”
Thanh Cơ Đạo Thần vừa rồi bị mọi người chế giễu, giờ chỉ dám thỏ thẻ trong đám mấy tên Đạo Thần.
“Tên tiểu tử này đúng là tà môn.”
“Dựa trên biểu hiện hai vòng trước của hắn đúng là không biết nên đối xử với hắn ra sao.”
Khương Thành hiện nay đã xem như là minh tinh Đạo Thánh của Thường Lục châu rồi.
Vì trận thi đấu đấu pháp lập được đại công như thế, dù Thanh Tiêu Đạo Thánh có muốn động thủ với hắn cũng phải suy nghĩ đến ý kiến của vô số tiên nhân ở hiện trường.
Nhưng mà đám nguời Thanh Cơ Đạo Thần lại không cho là thế.
“Vậy thì đã sao, hắn chẳng phải do chúng ta thích làm gì thì làm à?”
“Vậy đó, Đạo Thánh cũng chỉ là Đạo Thánh, không có tư cách để trả giá với chúng ta.”
“Hi vọng vòng thứ ba sẽ cứ lợi hại, đừng để chúng ta thất vọng…”
Ngay vào lúc bọn họ còn cao cao tại thượng bàn luận về một Đạo Thánh nhỏ nhoi thì Khương Thành cũng đã hoàn thành cú liên sát mười bốn người ở vòng thứ hai.
Vòng quyết đấu căn nguyên này, những đối thủ bị cắt bỏ căn nguyên sau đó đã không còn tại nên bất cứ sự uy hiếp nào nữa rồi.
Giờ đây chỉ còn cách chiến thắng cuối cùng một đối thủ mà thôi là vòng thứ hai sẽ có thể chiến thắng.
Sau đó, Thành ca lại đứng dậy khỏi ghế cói.
Đi thẳng ra khỏi không gian tỉ thí.
Hiện trường vốn nhiệt liệt vô cùng đột nhiên trở nên chết lặng.
Đừng nói là âm thanh, đến cả động tác cũng ngừng lại.
Mọi người giống như bị triển khai thuật định thân vậy, rất lâu chẳng trở lại bình thường.
Cho dù là Thanh Tiêu Đạo Thánh hay là Minh Khánh Giới Thần thì cũng không phải ngoại lệ.
Vẻ mặt hai đại năng ngây ra nhìn bóng dáng của Khương Thành, không hiểu chút gì về chuyện đang xảy ra lúc này cả.
Vòng đối kháng vòng hai… có lẽ… vẫn chưa kết thúc đâu nhỉ?
Bên kia chẳng phải vẫn còn một Địa Thần chưa ra sân sao?
Khương Thành sau khi đi ra, người gặp đầu tiên chính là mười bốn “đồng đội” Đạo Thánh kia.
Nhìn thần thái bình tĩnh ung dung kia của hắn, toàn bộ mười bốn người đều có phần sụp đổ.
“Ngươi, sao ngươi lại ra rồi?”
Theo như quy tắc đấu pháp, ra khỏi sân thì không thể nào vào sân lại nữa.
Cho dù là bị đánh bại nên loại hay tự bản thân chủ động đi ra thì cũng vậy.
Vậy nên, Khương Thành đã không thể nào vào lại để xử lí tên Địa Thần cuối cùng rồi.
Tuy bản thân hắn thấy đây là một chuyện có vẻ rất bình thường.
“Đánh xong hết việc, còn có vấn đề gì nữa không?”
“Nhưng mà còn có một kẻ địch khác còn chưa đánh.”
Lỗ Chi Hàn có phần hoài nghi có phải hắn đếm sai số lượng người không, đếm mười bốn thành mười lăm.
Vậy nên mới hiểu lầm, chạy ra trước trước.
Nhưng nghĩ lại, Khương Thành đã là Đạo Thánh rồi, có lẽ đâu có đáng để phạm lỗi sai cấp bậc ấu trĩ như vậy chứ nhỉ?
“Làm người không nên quá tự tư tự lợi mà.”
Khương Thành vỗ vai hắn, sau đó đi thẳng vào một góc sân, biến ra một cái ghế nằm thoải mái ngồi xuống.
Mọi người có phần không thể nào hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
“Chuyện này sao lại có liên quan gì với việc tự tư tự lợi chứ?”
“Ta suýt chút còn lầm, may mà kìm lại kịp thời.”
Thành ca nhàn nhã phả một hơi thuốc ra.
“Bởi vì ta đột nhiên ý thức được, nếu như đánh bại toàn bộ mười lăm đối thủ bên kia thì các ngươi há sẽ chẳng có chút cảm giác tham dự nào cả à?”
“Tương lai nhớ lại trận đấu pháp này há chẳng phải sẽ đầy tiếc nuối sao?”
“Sao ta có thể tự tư tự lợi như vậy, chỉ quan tâm để thể nghiệm của bản thân trong trận tỉ thí mà hoàn toàn quên đi cảm nhận của những người khác được chứ?”
“Vậy nên ta có lòng để lại cho các ngươi, tránh để các ngươi đến vô ích một chuyến.”
Hắn thong dong nằm xuống, còn duỗi cả lưng ra nữa.
“Bây giờ các ngươi có thể lên đó thể nghiệm, hưởng thụ niềm vui của việc đấu pháp rồi đó.”
“Đây là chuyện ta nên làm mà, không cần cảm ơn ta.”
Toàn bộ mười bốn Đạo Thánh tham gia đều ngây cả ra.
Thời khắc này, bọn họ có biết bao nhiêu lời bóc phốt muốn tuôn ra ngoài.
Nhưng bởi vì có hơi nhiều nên không biết nên nói từ đâu.
Bọn ta chẳng muốn thể nghiệm cảm giác hay ho gì cả được chứ?
Bọn ta chỉ muốn thắng, chỉ muốn nằm đó chờ được cân thôi.
Tại sao ngươi lại ra trước thế kia?
Tại sao cứ phải chừa lại một người cho bọn ta chứ?
Nhưng nhớ lại chuyện ở trang viên bên cạnh bờ hồ của thánh địa trước đó, bọ họ á khẩu không còn lời nào để nói với Khương Thành được cả, giờ còn có thể nói gì chứ?
Bọn họ chỉ có thể theo thứ tự đã sắp xếp để tiếp tục tiến hành tỉ thí.
Lời nói trong khi chuẩn bị kia, những người bên ngoài có thể nghe thấy được.
Mà do vừa rồi bên ngoài tất cả đều yên tĩnh nữa, nên lời đối thoại vừa rồi của bọn họ cũng lọt vào tai của tất cả mọi người.
Mãi đến lúc hai Đạo Thánh vào trong không gian tỉ thí, toàn trường cuối cùng mới bùng nổ.
“Tình huống gì vậy? Ta vừa mới nghe gì thế?”
“Chỉ bởi vì lí do không hiểu nỗi đó mà hắn lại chủ động ra khỏi trường đấu trước sao?”
“Đó gọi là sao nhỉ? Làm loạn chơi vậy à?”
Rất nhiều tiên nhân ở bên ngoài giậm tay giậm chân, nắm cổ tay than thở.
“Rõ ràng có thể thắng nhẹ nhàng, tại sao lại không dứt khoát thắng luôn đến cùng, đáng ghét!”
“Lần này rắc rối rồi, mười bốn Đạo Thánh còn lại của chúng ta có thể thắng được Địa Thần cuối cùng của đối phương không đây?”
“Viễn vông, thật là viễn vông mà…”
So với những tiên nhân khác, mấy cấp cao của các tông môn lớn lại càng khó chịu hơn, bọn họ đã sắp thổ huyết ra luôn rồi.
Đặc biệt là những đệ tử và đám trưởng lão của thánh địa, kể cả Thanh Cơ trong đó nữa, họ càng nhảy ra gào rống lên hơn.
“Hắn điên rồi sao?”
“Cái tên điên này, đồ ngu! Hắn biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì không?”
“Hoang đường, loạn cả rồi! Hắn xem đấu pháp này là cái gì chứ?”
“Trong mắt hắn có Thường Lục châu không, còn có vì tình hình chung không hả?”
“Trận đấu pháp quan trọng như vậy há lại có thể hành động ngông cuồng, đúng là không biết nên nói sao luôn!”
Bọn họ rất rõ, mười bốn người còn lại căn bản không thể thắng được tên Địa Thần cuối cùng.
Nếu có căn nguyên mạnh nhiều, hơn nữa còn là Đạo Thánh thiên tài tinh thông nguyên thuật thì mới có được chút hi vọng…
Chỉ đáng tiếc, toàn bộ mười bốn Đạo Thánh kia chỉ là đệm lót mà thôi…
Thắng lợi đến tay cứ thế mà bay đi mất rồi.
Chỉ vì hành động nhỏ nhoi là ra sân trước trong gang tấc như vậy, chuyện này sao có thể không tức được?
Mà so với bọn họ, đám cao thủ của Thương Môn cung bên này lại vui mừng hớn hở.
Do chuyện vui đến quá nhanh, Minh Khánh Giới Thần suýt chút bật dậy khỏi ghế luôn.
“Lại có thể có chuyện tốt vậy ư?”
“Ha ha, Thanh Tiêu Thánh Chủ, chuyện này không thể trách bọn ta đâu nhá.”
“Thắng lợi dâng đến tận cửa, bọn ta không có lí do gì không nhận, nhường rồi nhường rồi!”
Chương 2009: Chỉ ra sân, không bao thắngThanh Tiêu rất muốn trả lời lại một câu, nhường cái ông nội ngươi á.
Nhưng vì để tránh cho đối phương càng đắc ý hơn, hắn chỉ có thể nhịn.
Hắn lúc này hận không thể quật chết Khương Thành.
Cục diện đang thắng ngon lạnh, tại sao lại tự ý hành động ngông cuồng như thế?
Nếu Khương Thành là đệ tử của Thanh Tiêu thánh địa thì sau chuyện này hắn nhất định sẽ đích thân sắp xếp cho ba set phục vụ “phế luôn tu vi”, xét xử công khai mà đuổi khỏi tông môn.
Không ngoài dự liệu của hắn, những Đạo Thánh sau đó vào trong cứ từng người một bị thua.
Căn bản chẳng phải là đối thủ của tên Địa Thần cuối cùng bên Thương Môn cung.
Tuy bọn họ biết nguyên thuật, nhưng căn nguyên cấp bậc Đạo Thánh mà mỗi người bọn họ nắm giữ cơ bản đều từ ba đến năm căn nguyên.
Nguyên thuật cũng không đủ mạnh, lại thêm vào đối phương có ưu thế thần đạo, khoảng cách đúng là một trời một vực.
Tuy quá trình Địa Thần kia giành được chiến thắng không nhẹ nhàng tùy ý được như Khương Thành, nhưng cũng không có khó khăn gì cả.
Cuối cùng, hắn cũng thành công lập nên chiến tích 14/0, giành được thắng lợi ở vòng thứ hai.
Sau khi trận tỉ thí kết thúc, toàn trường vang lên tiếng thở than.
“Thua rồi!”
“Thật sự thua rồi, sao lại có thể như vậy?”
“Vốn dĩ chúng ta có thể dẫn trước bốn điểm giờ thì hay rồi, ưu thế lại như nhau rồi.”
“Trận sau đây căn bản chẳng có hi vọng.”
Rất nhiều người lấy hai tay ôm đầu, buồn như khóc tang, hoàn toàn không thể chấp nhận kết quả như thế được.
Nói ra thì tổ Đạo Thánh vốn chỉ là lướt qua cho có lệ, cũng không ai cảm thấy lần này có thể thắng.
Chỉ là biểu hiện vừa rồi của Khương Thành khiến mọi người có kì vọng cực cao.
Thậm chí đã bắt đầu nghĩ đến việc vòng thứ ba sẽ tiếp tục giành thắng lợi nữa.
Kết quả khi hi vọng lên đến đỉnh điểm, kết cục thắng rõ ràng trong tầm tay lại mất tiêu, kiểu hụt hẫng này vô cùng sụp đổ.
“Tất cả đều vì hắn…”
Mười lăm Đạo Thánh tham gia vừa ra, Thanh Cơ Đạo Thần đã mang một đám trưởng lão thánh địa theo đến quát trước mặt Khương Thành.
“Ngươi biết bản thân đã làm gì rồi không hả?”
“Lại dám đi ra trước khi trận tỉ thí kết thúc, để cho kẻ địch giành chiến thắng, ngươi đúng là một tên điên mà.”
“Đúng là gan to bằng trời, tội không thể tha.”
Đối mặt với sự dữ tợn của hắn, Thành ca bình tĩnh cười.
“Ta có tội gì?”
“Lẽ nào quy định là phải một tuyển thủ làm được chuyện một chọi mười lăm mới là hợp quy? Xử lí mười bốn tên là có tội hả?”
Chuyện này…
Đám Đạo Thần cũng hằm hằm tức giận xông qua theo kia còn chưa kịp gia nhập vào hàng ngũ gào rống xả hận kia, đã lập tức câm như hến.
Đừng nói là xử lí mười bốn tên, cho dù Khương Thành chỉ đánh bại được một tên thì cũng đã tính là làm tận bổn phận của tuyển thủ, không hổ thẹn với bất kì ai rồi.
Nói trắng ra, nguyên nhân chủ yếu khiến lạc mất chiến thắng không phải Khương Thành, mà là mười bốn người kia quá yếu rồi.
Người ta đã xử đẹp mười bốn Địa Thần rồi, các ngươi cộng hết lại mà không đánh bại được một người, thế mà còn nói gì nữa?
Thanh Cơ há có thể chấp nhận được lí do thoái thoát này?
Bây giờ hắn rất nóng, nóng đến mức hận không thể ra tay ngay lập tức với Khương Thành.
“Ngươi không toàn tâm toàn lực, cố ý buông bỏ trận tỉ thí, còn có lí nữa à?”
Thanh cả nhếch mi mắt lên, liếc ngang hắn một cái, hờ hững nói: “Ta thích tỉ thí ra sao thì tỉ thí, không tận tâm tận lực thì sao hả, ngươi quản được à?”
Mọi người xung quanh ồn ào lên.
Ai cũng không ngờ thái độ của Khương Thành lại cứng như vậy.
Đối mặt với một trưởng lão hạch tâm của thánh địa mà dám không nể mặt đến thế.
Đặc biệt là Thanh Cơ trong đám Đạo Thần, hắn đã bị đổi mới nhận thức rồi.
“Ngươi lại dám bất kính với ta? Còn tưởng không có ngươi là không được à?”
Thanh Cơ Đạo Thần nộ khí công tâm, giáng một bạt tai xuống.
Nhưng còn chưa chờ Khương Thành làm gì thì rất nhiều Đạo Thần ở bên cạnh không hẹn mà cùng giúp hắn ngăn lại rồi.
“Ngừng tay.”
“Mau ngừng tay.”
“Thanh Cơ ngươi điên rồi sao?”
Nhất thời, sự dao động đạo hải chấn động thiên địa xung quanh, khiến những tiên nhân ngoài khi ai nấy đều đứng không vững.
Giữa Thanh Cơ và Khương Thành đã có bảy Đạo Thần cao giai cản ở giữa.
Mấy Đạo Thần này ai nấy cũng mang theo ánh mắt không vui, nhìn đằm đằm vào đám trưởng lão thánh địa.
“Thanh Cơ, ngươi muốn nói thì nói, động thủ với Đạo Thánh tham chiến khó tránh quá bừa bãi rồi.”
“Lẽ nào Thanh Tiêu thánh địa các ngươi muốn phá hỏng đại cục của trận đấu pháp này sao?”
“Ngươi nói gì chứ?”
Thanh Cơ suýt chút tức chết.
Mình thân là Đạo Thần cao giai, muốn xử tử một Đạo Thánh mạo phạm mình cũng không được luôn?
Nhưng hắn nhìn trái phải xung quanh, kể cả Vân Tương trong đó nữa, toàn bộ những cấp cao các phải đều nhìn về phía hắn.
Thế là hắn cuối cùng đã hiểu, bản thân đã chọc giận đến mọi người.
Còn Khương Thành lúc này căn bản không phải là người mà hắn có tư cách động đến được.
Bởi vì trong lòng những người khác, trận đấu pháp này không có Khương Thành thì thật sự không được.
Hắn chỉ có thể áp chế cơn giận, lạnh lùng giễu cợt: “Ngươi đã lấy của ta ba mươi ngàn đế đan mà cứ vậy tỉ thí hả? Đúng là người chả có chút chữ tín, khiến người ta cười khinh.”
Thành ca nhìn hắn như nhìn một tên ngốc, lần này mới nhếch môi khẽ chế giễu.
“Ba mươi ngàn bình đế đan đó của ngươi chỉ là phí cho một Đạo Thánh bình thường ra sân mà thôi.”
“Ta đã ra sân rồi, thậm chí còn đánh bại mười bốn đối thủ, ngươi nên cảm thấy mất số đế đan đó là quá xứng đáng đê.”
“Lẽ nào ngươi còn tưởng chút đồ đó mà có thể mua được chiến thắng cuối cùng à?”
“Đây là đại sự liên quan đến vận mệnh của cả một châu, ngươi đang nghĩ gì thế?”
Sau khi hắn nói mấy lời này mọi người cuối cùng đã hiểu tại sao hắn lại rời sân ở lượt cuối cùng rồi.
Không phải là để cho người khác có cơ hội thể nghiệm đấu pháp gì.
Mà bởi vì phần thưởng trước đó chưa có được.
Cố ý rời sân vào thời khắc quan trọng, trả thù tất cả mọi người.
Nói cho bọn họ biết, muốn ăn hời thì chỉ có thất bại mà thôi.
Sau khi hiểu rõ hết tất cả mọi chuyện, gần như tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt oán than và phản cảm về phía Thanh Cơ Đạo Thần.
Cmn, ban đầu bọn ta đã dự định gom góp phần thưởng rồi.
Cứ thuận lợi đưa cho Khương Thành thì tốt biết bao, vậy giờ vòng hai đã thắng rồi.
Kết quả ngươi cứ làm như mình thông minh, nhảy ra cắt ngang, thậm chí còn không cho người khác đưa phần thưởng cho hắn.
Có vài Đạo Thần cao giai tính tình nóng nảy đã nhịn không được chất vấn Thanh Cơ.
“Bây giờ ngươi hài lòng rồi? Đây chính là kết quả mà ngươi muốn?”
Thanh Cơ Đạo Thần nào chịu được sự chỉ trích như vậy.
Nghe vậy thì giận dữ quát: “Hắn chỉ là một Đạo Thánh, căn bản không có tư cách…”
Lời còn chưa nói xong đã bị những Đạo Thần khác nhấn chìm rồi.
“Được rồi chứ?”
“Đã đến thời khắc mấu chốt rồi, ngươi còn chưa nhìn rõ được hiện thực sao?”
Cho dù là Vân Tương hay là những người khác đều đã ý thức được cục diện trước mắt.
Bây giờ tất cả các tông môn ở Thường Lục châu đều phải nhờ vào Khương Thành.
Không có hắn thì không thể thắng được trận đối kháng đấu pháp này.
Có liên quan gì đến việc hắn có phải Đạo Thánh, bản thân có phải là Đạo Thần không chứ?
“May mà đây là vòng hai, chứ nếu là vòng ba thì ngươi chính là tội nhân của cả Thường Lục châu rồi.”
“Đường đường là trưởng lão thánh địa mà một chút tầm nhìn cũng không có, chỉ có thể nhìn thấy mấy chuyện không đâu.”
“Như ngươi mà cũng muốn dạy người khác làm việc à?”
Từng lời chế giễu nối tiếp nhau phun vào khiến sắc mặt Thanh Cơ lúc xanh lúc đỏ, căn bản chẳng nói được lời nào.
Trưởng lão môn hạ mình cùng bị vây quanh mắng tức, người chưởng môn thánh địa như Thanh Tiêu Thánh Chủ cũng chỉ có thể lựa chọn không nhìn thấy.
Nếu như bây giờ đứng ra chống lưng cho Thanh Cơ, thì đó là không muốn đấu pháp có được chiến thắng, thế là đứng về hướng ngược lại với tất cả các tông môn của Thường Lục châu rồi.
Cho dù là Thánh Chủ cũng đỡ không nỗi.
Chương 2010: Tình cảm nồng nàn khó khước từXử lí xong Thanh Cơ, đám cấp cao các tông môn lại bắt đầu an ủi vỗ về Khương Thành.
“Khương Tuấn Soái, bọn ta đồng ý với ngươi.”
“Định ước về phần thưởng mà ngươi và Vân Tương đạo hữu đã có, bọn ta có thể cho ngươi một phần trước.”
“Các ngươi hẹn ước cứ thắng một trận là cho ba mươi ba phần trăm đúng không?”
“Trận vừa rồi chưa thắng, vậy bọn ta đưa ngươi ba mươi ba phần trăm của trận đầu tiên nhá.”
“Nếu như trận thứ ba người còn có thể thắng thì bọn ta lại đưa thêm cho ngươi một phần ba nữa.”
Nói xong, các vị Đạo Thần định gom góp phần thưởng rồi.
Trong lòng Thành ca nói các ngươi đúng là nhân tài mà.
Đã đến bước này rồi còn muốn trả giá, bớt mất một phần ba phần thưởng mà ta vốn nên có?
“Không cần không cần.”
Hắn cười híp mắt xua tay.
“Hay là bỏ đi, phần thưởng của các ngươi sao mà khó khăn thế, ta cũng không muốn gây khó dễ cho người khác nữa.”
“Hả?”
Mọi người đều không thể ngờ.
“Ngươi không cần phần thưởng nữa?”
“Đúng thế.”
Thành ca cười khẽ: “Dù sao thì vòng sau ta cũng sẽ làm hết bổn phận mà một Đạo Thánh như bản thân nên làm thôi.”
Mọi người cũng đâu ngốc, lập tức nghe ra được ý ngoài lời nói của hắn.
Đạo Thánh bình thường đâu có đánh lại được Địa Thần chứ!
Muốn đánh bại Địa Thần thì phải có thực lực vượt lên cả Đạo Thánh.
Khương Thành nói làm hết bổn phận của một Đạo Thánh có nghĩa là vòng ba này hắn vẫn sẽ không toàn tâm toàn lực.
Chỉ ra sân, không bao thắng.
Chuyện này đúng là khiến mọi người sốt sắng.
“Sao ngươi có thể chỉ là một Đạo Thánh được?”
“Ngươi nên phát huy thực lực mạnh hơn chứ.”
Khương Thanh cười xòa xua tay: “Cảnh giới của ta chính là Đạo Thánh mà, làm hết bổn phận của Đạo Thánh là đương nhiên mà.”
Mọi người nhếch môi, trong lòng buồn chán vô kể.
Tên này giống như đang từ chối khéo, cứng mềm không ăn, khiến người ta cũng không thể giận.
“Bọn ta cho ngươi phần thưởng mà, vòng tiếp theo cũng cho ngươi trước luôn, thế nào?”
“Thôi mà thôi cũng được.”
Thành ca tiếp tục xua tay, nói với lời lẽ đanh thép: “Vì Thường Lục châu mà chiến, đó là vinh hạnh của ta, nói phần thưởng tầm thường biết bao?”
“Lương tâm của ta không cho phép ta làm như vậy.”
Trong lòng mọi người thầm chửi bới, nếu ngươi thật sự có lương tâm thì đã không cố ý không dốc toàn lực rồi.
Bọn họ cũng xem như đã nhìn ra được, Khương Thành thế này là đang lợi dụng điểm yếu của người khác.
Không biết phải làm sao, mọi người chỉ có thể nhượng bộ tiếp.
“Vòng thứ hai cũng xem như ngươi thắng, tất cả phần thưởng bọn ta đều đưa ngươi hết!”
“Bây giờ đưa luôn!”
“Thế là được chứ gì?”
Theo như bọn họ thấy, chuyện tốt như thế Khương Thành chắc chắn có thể đồng ý.
Nhưng mặt Khương Thành lại không cảm xúc, chẳng vui nói: “Quy tắc của đấu pháp trước nay đều không có phần thưởng, ta há có thể phá vỡ quy tắc? Các ngươi xem ta là ai chứ?”
“Nếu các ngươi còn cho ta phần thưởng nữa thì đó chính là sự sỉ nhục nhân cách của ra, ta không thể chấp nhận được.”
Nói xong, hắn trực tiếp đẩy mọi người ra, đi thẳng vào bí cảnh của vòng đấu pháp thứ ba.
Lúc này, tất cả mọi người đều hoang mang.
Đã không lấy phần thưởng, lại không tận lực, thế này là muốn làm loạn thế nào đây?
Nhìn thấy Khương Thành sắp vào sân, mọi người cũng sốt ruột.
Một đám Đạo Thần liền nhanh chóng bay đến phía trước, cản đường hắn lại.
“Khương Tuấn Soái, rốt cuộc ngươi cần gì?”
Thành ca buông thõng tay tỏ vẻ vô tội: “Ta không cần gì cả, các ngươi vẫn nên mau nhường đường đi, ta phải nhanh chóng vào sân tỉ thí, vì Thường Lục châu mà chiến!”
Ngươi cứ vậy mà vào sân sao bọn ta có thể yên tâm được chứ?
Dựa theo phong cách của tiểu tử này, hắn chắc chắn có thể làm ra việc tiếp tục nhượng bộ đối thủ ở vòng ba nữa.
Suy cho cùng thì hắn cũng đâu thuộc bất kì tông môn nào của Thường Lục châu đâu.
Đấu pháp mà thua, hắn cũng đâu có áp lực gì.
“Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới dốc toàn lực?”
“Ta vốn dốc toàn lực mà.”
Nhìn thấy vẻ mặt cười khổ của Thành ca, mọi người suýt chút tin thật rồi.
“Ngươi cứ nói thẳng đi, ngươi muốn gì bọn ta nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của ngươi!”
“Không sai, chỉ cần vòng thứ ba ngươi có thể toàn lực đi tới, đánh thắng trận đấu pháo thì chuyện gì bọn ta cũng sẽ đồng ý với ngươi.”
Ánh mắt của Thành ca cuối cùng cũng sáng lên: “Cái gì cũng có thể đồng ý?”
Trong lòng mọi người thầm mắng, cuối cùng ngươi cũng bộc lộ ý đồ rồi.
Làm ầm cả nửa ngày, quả nhiên là muốn có nhiều thêm một chút.
Đám Đạo Thần thầm cân nhắc đến hậu quả thất bại trong trận đấu pháp tiếp theo, cắn chặt răng.
“Phải đó, cái gì cũng có thể đồng ý.”
Đã đến bước này rồi, bọn họ xem như đã giác ngộ ra được việc tổn thất kinh tế.
Muốn ngựa chạy thì phải khiến ngựa ăn no.
Muốn mua được sự phục vụ cho trận đấu pháp thắng thì phải trả giá đủ.
Thành ca cảm thán một hơi: “Vì Thường Lục châu mà chiến tuy không phải là thiên chức của ta, nhưng trước nay ta vẫn luôn nhiệt tình, vốn vì đạo nghĩa mà không thể chối từ.”
“Nhưng mà các ngươi cứ muốn cho ta, vậy thì tình cảm nồng nhiệt khó khước từ, ta không nhận lại thành ra không nể mặt mọi người rồi.
Mọi người suýt chút bị hắn chọc cho tức cười.
Tên này có được món hời mà còn ra vẻ.
Nhưng mà bây giờ, tất cả các tông môn ở Thường Lục châu đều nhờ hắn, bọn họ chỉ có thể phối hợp.
“Phải phải phải, bọn ta cứ muốn cho ngươi.”
“Mong ngươi nhận lấy đi mà.”
“Không nhận là không nể mặt bọn ta.”
“Mau ra cái giá đi.”
Thành ca giờ này mới ra vẻ trầm ngâm một lát.
“Ở đây nhiều môn phái như vậy, nếu ta lấy ít thì thành ra coi thường thực lực hùng hậu của các ngươi rồi.”
“Vì để bày tỏ sự tôn trọng cho các ngươi, hay là vầy đi, cứ tăng phần thưởng vừa rồi lên mười lần.”
“Cái, cái gì?”
“Mười lần?”
Tất cả các cấp cao có mặt ở hiện trường đều nhịn không được nhảy cẫng lên.
“Ngươi điên rồi sao?”
“Biết mười lần phần thưởng đó là bao nhiêu không?”
“Dùng sư tử há mồm to còn không đủ để miêu tả nữa, ngươi đúng là ăn cướp mà!”
“Sao ngươi có thể không ngại mà đưa ra cái giá này chứ? Lại còn không đỏ mặt hay thở gấp nữa?”
“Bọn ta không cần tôn trọng, ngươi cho giá ít thôi…”
Mà há chỉ có bọn họ, những tiên nhân bên ngoài nghĩ đến số lượng mười lần phần thưởng khổng lồ kia cũng sắp bùng nổ luôn.
“Thừa nước đục thả câu!”
“Đúng là thừa nước đục thả câu mà, tên này thật đáng ghê tởm mà!”
“Không phải nói Nguyên Tiên giới trước kia bần cùng lạc hậu lắm sao? Là một tên cổ hủ bế quan mấy chục tỷ năm mới vừa ra, sao hắn lại dám đưa ra cái giá cao vậy chứ?”
“Chỉ riêng đế đan bát phẩm đã đến năm trăm ngàn bình rồi, còn có số thiên tài đại bảo đến không hết nữa, trời ơi…”
“Thế này chi ít cũng phải quét sạch mấy tông môn mới góp đủ nhỉ?”
Đến cả Minh Khánh Giới Thần của Thương Môn cung đối diện cũng bị cái giá mà Khương Thành đưa ra làm cho đờ đẫn.
Thậm chí còn quên đốc thúc bộn họ sớm bắt đầu trận tỉ thí một chút.
Còn Thanh Tiêu Thánh Chủ lại không thể nào che giấu được gương mặt tức giận của mình.
Phần thưởng này nếu thật sự muốn có thì cần tất cả tông môn phải gom góp.
Thanh Tiêu thánh địa bọn họ cầm đầu Thường Lục châu, chắc chắn phải làm gương, không đổ nhiều máu thì không được mà.
Vòng trước từ chối đưa phần thưởng cho Khương Thành là do thấy hắn không đáng.
Chỉ một Đạo Thánh nhỏ nhoi mà cũng có tư cách ra điều kiện?
Kết quả giờ thì hay rồi…
Ai mà ngờ “Đạo Thánh” này lại khó nhai dữ vậy, căn bản chẳng sợ mấy Đạo Thần, Thánh Chủ bọn họ, cũng không nể nang bọn họ chút nào luôn.
Thanh Cơ Đạo Thần vừa mới bị mọi người tập hỏa giờ lại nhảy ra lại.
“Các ngươi đều thấy cả rồi chứ?”
“Tên này đến đây để cướp đấy, hắn căn bản không định giúp đỡ Thường Lục châu chúng ta.”
“Bị một Đạo Thánh chơi xỏ như vậy, các ngươi còn mặt mũi mà sống à?”
“Càng huống hồ gì, ai có thể đảm bảo vòng ba hắn còn có thể thắng được Địa Thần của bên kia chứ?”
Hắn cho rằng Khương Thành sư tử há lớn mồm, bản thân nhảy ra xúi giục thì tên này sẽ trở thành mục tiêu của mọi người.
Nhưng kì lạ là sau khi lời này ra hết, mấy trăm Đạo Thần xung quanh chỉ nhìn hắn một cách ác ý, không một ai lên tiếng phụ họa.
Chương 2011: Vậy thì mười lăm lần là đượcThanh Cơ Đạo Thần cho rằng bản thân mình xúi giục như vậy rất cao minh, nhưng những Đạo Thần xung quanh nào có ai là kẻ ngốc đâu chứ.
Khương Thành ngồi tại chỗ tăng giá không sai.
Nhưng ai đã cho hắn có cơ hội tăng giá thế kia?
Chẳng phải là Thanh Cơ Đạo Thần sao?
Vốn mọi người đang thành thật đưa phần thưởng cho hắn, Khương Thành cũng sẽ không nói lời nào.
Suy cho cùng thì ban đầu hắn với Vân Tương cũng đã thương lượng ổn rồi.
Kết quả đám người Thanh Cơ Đạo Thần cứ phải làm loạt thao tác như mãnh hổ, xé mất định ước về phần thưởng này.
Sau đó “thành công” nâng phần thưởng lên gấp mười lần.
Tự cho mình là có công lao vĩ đại chứ gì?
Nghĩ đến đây, các cấp cao của những tông môn lớn đều muốn xé xác hắn ra.
Ngươi thật lợi hại, một cái mồm đã hại bọn ta tổn thất nghiêm trọng.
“Nói hay đó, quá có lí luôn!”
Hiện trường yên tĩnh, vẫn là Khương Thành phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng này.
Thanh Cơ ở đối diện được khen như vậy có phần không biết làm sao.
Thành ca cười tươi roi rói, thậm chí còn vỗ tay với đám người đang còn hoang mang nữa.
“Hắn nói đúng là có chí lí đấy!”
“Không sai, ai có thể đảm bảo vòng thứ ba ta nhất định có thể thắng chứ?”
“Nghĩ kĩ lại thì mười lần phần thưởng quả thực không có đạo lí mà!”
“Vậy hay là các ngươi không cần đưa nữa, dù sao thì ta cũng không thắng nỗi…”
Mọi người không những không vui, ngược lại đều sốt ruột cả lên.
Không nhận phần thưởng có nghĩa là vòng ba sẽ không toàn tâm toàn lực.
Thế chẳng phải lại vòng trở lại rồi à?
“Đừng đừng đừng!”
“Khương Tuấn Soái, phần thưởng này dù có thế nào ngươi cũng phải nhận đấy.”
“Ai nói ngươi không thắng nỗi? Bọn ta tuyệt đối tin tưởng ngươi có thể thắng!”
“Mong ngươi nhất định phải nhận.”
Khương Thành xua tay liên tục, tỏ vẻ chả cần.
Mọi người chỉ có thể dựa vào ca này vừa khổ sở khuyên can lần nữa, trong lòng lại mắng mười tám đời tổ tông Thanh Cơ Đạo Thần.
Bọn ta khó khăn lắm mới nói lung lay được, ngươi cứ phải nhảy ra làm loạn thêm vậy chứ?
Sau một hồi an ủi vỗ về, Thành ca cuối cùng mới khua tay.
“Được rồi được rồi được rồi, mười lăm lần phần thưởng thì mười lăm lần phần thưởng vậy!”
“Nếu mọi người đã nhiệt tình yêu cầu đến vậy thì ta chỉ có thể tin tưởng vào thực lực của mình, dốc hết sức thẳng tiến đến vòng ba thôi.”
Cái gì?
Mười lăm lần?
Sắc mặt mọi người đều biến đổi.
“Không phải đã nói là mười lần sao?”
“Hả?”
Thành ca ngạc nhiên vờ hồ đồ: “Nói khi nào vậy? Mười lần chẳng phải chưa thỏa thuận được sao?”
“Ta vừa mới nghe các ngươi nói mười lăm lần nên mới đồng ý đó.”
“Làm gì có?”
“Ngươi nghe lầm rồi phải không?”
Mọi người liên to tiếng sửa chữa, giúp ca này nhớ lại một chút.
“Bọn ta căn bản không nói mười lăm lần khi nào cả.”
“Vốn dĩ chưa từng nói sao?”
Thành ca thất vọng thở dài một hơi.
“Vậy thôi đi, dù sao thì ta vốn cũng đâu thắng nỗi.”
Nói xong, Thành ca lại chuẩn bị tư thế đi thẳng vào sân.
Mọi người suýt chút thổ huyết ngay tại chỗ.
Bọn họ cuối cùng cũng hiểu ra được, chỉ cần Thanh Cơ chen tay vào là tên này sẽ tăng giá một lần.
Thừa nước đục thả câu còn dịu dàng hơn thế nhiều.
Sợ hắn lại tiếp tục tăng giá, gây nhiều phiền toái hơn, mọi người chỉ có thể nghiến chặt răng mà nhận lấy.
“Được được được! Mười lăm lần thì mười lăm lần.”
“Bọn ta nhớ ra rồi, vừa rồi quả thực có nói đến mười lăm lần không sai.”
“Đúng đúng đúng, vậy cứ mười lăm lần phần thưởng thôi.”
Mọi người giống như bị đâm một nhát, đây đúng là tạo nghiệt mà.
Vốn chẳng có việc quái gì cả, đưa cho ngươi một phần là được rồi, bây giờ lại phải đưa mười lăm phần.
Chuyện này nói sao nhỉ?
Thanh Cơ Đạo Thần hoàn toàn không thể chấp nhận được.
“Đùa gì vậy hả, hắn nói mười lăm lần thì mười lăm lần sao…”
Nghe thấy giọng nói của hắn, trong lòng mọi người đều tê dại.
Lão huynh, ngươi có thể thu thần thông lại được không?
Còn làm loạn nữa không chừng sẽ là hai mươi lần, thậm chí là ba mươi lần đấy.
Giờ phút này, bọn họ hận không thể bóp chết Thanh Cơ.
Nhưng mà cũng không cần mọi người ra tay.
Bốp!
Một tiếng bạt tai giòn giã vang lên khắp trường.
Dọa cho mấy tiên nhân ở xa kia run rẩy, còn tưởng sắp xảy ra chuyện lớn gì.
Đường đường là Đạo Thần cao giai, còn là trưởng lão hạch tâm của thánh địa, ai dám đánh hắn chứ?
Cho hắn một bạt tai chẳng phải muốn trở trời à?
Nhưng khi mọi người nhìn thấy kẻ ra tay thì toàn bộ đều yên tâm.
Bởi vì người này chính là Thanh Tiêu Thánh Chủ.
Thanh Cơ vốn còn định giận tím mặt, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt hắn thì lập tức trở nên kinh ngạc tím mặt.
Cái bạt tai này đánh đến mức hắn phải hoài nghi nhân sinh.
Hoàn toàn không dám tin, bản thân lại bị đánh trước mặt mọi người giống như đệ tử mới gia nhập tông môn vậy.
“Chưởng môn, ta, ta…”
“Cút về đi!”
Sắc mặt Thanh Tiêu Thánh Chủ lạnh như băng.
Hắn cũng không thể chịu nỗi việc làm loạn thêm của Thanh Cơ này nữa.
Tuy hắn chẳng thuận mắt gì Khương Thành, nhưng sự việc đang gấp, còn phải chiến thắng trận đấu pháp nữa.
Sắc mặt Thanh Cơ Đạo Thần đột nhiên không còn chút máu, trở nên trắng bệch.
Hắn rất rõ hậu quả của ba chữ này.
Nó không những có nghĩa là mất mặt trước mọi người, còn mang ý nghĩa sau này, địa vị nắm giữ quyền hành trong Thanh Tiêu thánh địa sẽ rớt thẳng xuống.
Mà trước mặt Thánh Chủ, hắn nào dám nói thêm điều gì.
Chỉ có thể mặt mày xám xịt bay về sơn môn phía sau.
Còn những trưởng lão khác của thánh địa cũng câm như hến, không dám tự tiện nói gì nữa.
Thanh Tiêu Thánh Chủ đưa tay cầm lấy danh sách phần thưởng từ trong tay Vân Tương về tay mình, sau đó nhìn Khương Thành một cách xa xăm.
“Mười lăm phần giải thưởng, bây giờ bắt đầu phân chia phần ngạch.”
Hắn hành sự như sấm vang chớp giật.
Một tiếng lệnh vừa vang, tất cả những tông môn ở hiện trưởng đều bắt đầu hành động.
Tất cả những tông môn thứ bậc trên ở hiện trường đều dựa theo thực lực quy mô, toàn bộ đều vạch rõ nên đưa ra bao nhiêu.
Đến cả Ngộ Sơn Thánh Chủ tọa trấn Thê Vũ quán cũng đưa ra ba trăm bình đế đan cửu phẩm, ngoài ra còn có một bộ phận thiên tài địa bảo.
Xem như là bày tỏ sự ủng hộ lòng quyết tâm của Thường Lục châu.
Sau khi mười lăm phần phần thưởng toàn bộ đều đã được gom góp, mười lăm chiếc nhẫn trữ vật được đặt trước mặt Khương Thành, chính bản thân hắn cũng thấy rất thần kì.
Ở trong này có hơn hai trăm ngàn bình đế đan bát phẩm, còn có hơn năm ngàn bình đế đan cửu phẩm nữa.
Tài liệu luyện đan luyện khí, thiên tài địa bảo đủ loại lại càng không thể đếm xuể.
Lần đầu tiên hắn cảm thấy Tiên mẫu thay đổi Nguyên Tiên giới là một chuyện tốt.
Nếu đổi thành Nguyên Tiên giới năm đó, căn bản chẳng hề tồn tại đế đan cửu phẩm.
Còn đế đan bát phẩm thì dù có là Thiên cung cũng chưa chắc định kì có thể nhận được mấy ngàn bình một lần.
Còn về những tài liệu cửu giai đó, Nguyên Tiên giới năm ấy dù có lột da hết một lần cũng không thể góp được một phần mười những gì trước mặt hắn nữa.
“Đây đúng là một thời đại tốt!”
“Nói thế có phải ta ra giá thấp quá rồi không?”
“Cảm thấy Thánh Chủ móc ra đế đan cửu phẩm hoàn toàn không phí sức, có vẻ rất bình thường.”
Trong lòng thì tiếc nuối, nhưng hắn vẫn rất chân thực thu hết tất cả toàn bộ nhẫn trữ vật quý báu lại.
Lúc này mới cười tít mắt vẫy tay với mọi người.
“Vòng thứ ba này giờ ta nắm chắc dữ lắm rồi!”
Mọi người đều thầm bĩu môi, ngươi cũng chân thực quá he, không có phần thưởng thì không nắm chắc chứ gì?
“Có tự tin là được.”
Đám Đạo Thần giống như những phụ huynh đưa con đi thi vậy, ai nấy đều tràn đầy hi vọng.
“Bọn ta tin tưởng ngươi, nhất định có thể thắng!”
“Chờ tin chiến thắng của ngươi.”
Vẫy tay, Khương Thành bay vào trong bí cảnh chuyên dụng trong trận tỉ thí thứ ba.
Hắn vừa mới bước vào có năm giây, Vân Tương đã vỗ đùi.
“Hỏng rồi!”
Chương 2012: Cố ý bạo lộ“Gì mà hỏng rồi?”
“Lời đó của Vân Tương đạo hữu là có ý gì?”
Những Đạo Thần khác xung quanh tỏ vẻ không hiểu.
“Không phải Khương Tuấn Soái đã vào trong rồi sao?”
“Lẽ nào hắn còn nuốt lời?”
“Hắn dám!”
“Đã lấy mười lăm phần phần thưởng, nếu hắn còn không tận lực thì sau khi ra đây có thể sống mà rời đi?”
“Ta đâu có nói chuyện này.”
Vân Tương dở khóc dở cười lắc đầu.
“Mà là nguyên thuật đó!”
“Các ngươi quên rồi sao, Khương Tuấn Soái căn bản không biết nguyên thuật.”
Được hắn nhắc nhở như vậy, tất cả mọi người ở hiện trường đều ngây ra.
“Ôi vãi, đúng rồi.”
“Vòng thứ ba là vòng đại chiến trực tiếp, không có nguyên thuật thì thực lực chi ít cũng giảm mất chín mươi phần trăm.”
“Vòng ba vốn là vòng mà Địa Thần chiếm ưu thế lớn nhất trong các vòng, thần đạo gia trì, bây giờ Khương Tuấn Soái còn chưa biết nguyên thuật, toi rồi!”
“Chuyện này… há chẳng phải sắp thua rồi?”
“Sớm biết vậy thì vừa rồi cho hắn hai phần bí pháp nguyên thuật là ngon rồi.”
“Bây giờ hắn đã vào sân thi đấu rồi, có nói gì cũng muộn rồi.”
Bởi vì gom góp phần thưởng, Khương Thành là người cuối cùng của tổ Đạo Thánh vào sân.
Sau khi hắn vào sân, vòng thi đấu thứ ba cũng chính thức bắt đầu.
Bây giờ có muốn những Đạo Thánh tham chiến khác giúp đỡ cho hắn một phần bí pháp nguyên thuật thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Những tiên nhân bên ngoài cũng mang vẻ mặt hoang mang.
Tiếp sau đó là cảm khái liên miên.
Sai lầm lần này thật sự hơi vô lí quá.
“Khó khăn lắm mới có một tia hi vọng, kết quả cứ vậy mà bị dập tắt rồi?”
“Chuyện này cũng hoang đường quá rồi.”
So với bọn họ, đám cao thủ của Thương Môn cung lại vui mừng không xiết.
“Ha ha ha ha…”
Minh Khánh Giới Thần ngửa mặt cười lớn.
“Đây là ý trời đấy!”
“Xem ra thiên mệnh chung quy vẫn không thuộc về đám tiên nhân các ngươi rồi.”
Hắn vốn còn thật sự hơi lo lắng Khương Thành sẽ lại tạo nên kì tích ở vòng ba.
Bây giờ đã hoàn toàn yên tâm lại rồi.
Vòng thứ ba không có bất cứ hạn chế nào, thực lực tất cả Địa Thần toàn khia, Khương Thành không có nguyên thuật thì chỉ có thể bị vùi dập.
Mà trong sân lúc này, Thành ca đã quan sát môi trường xung quanh đây rồi.
Sau khi vào sân, mu bàn tay của hắn có thêm một đồ án lệnh bài hình hỏa diệm.
Nội dung tỉ thí vòng thứ ba chính là giành lấy “lệnh bài” trên người kẻ địch.
Của tổ tu tiên bên này là hỏa lệnh, còn của tổ tu thần bên kia là thủy lệnh.
Sở dĩ cố ý tạo nên hình vẽ không thể xóa đi này là để tránh có người tham sống sợ chết, vào sân thì lau đi lệnh bà, chủ động bị loại.
Loại hình vẽ lệnh bài này chỉ có thể dùng hình vẽ lệnh bài không giống của đối phương để xóa đi mà thôi.
Nhưng mà trong mỗi lần tỉ thí trước đó, cách thức loại bỏ đối phương thấy nhiều hơn chính là giết chết đối phương, đến cả lệnh bài trên người cũng bị xóa sạch.
Hai đệ tử tham dự của Không Vân điện trước đây ảo tưởng sau khi vào trưởng thì sẽ chủ động nhận thua, rồi để đối phương từ từ xóa bỏ hình vẽ của mình.
Nhưng mà đây cũng chẳng thực tế mấy.
Chưa nói đến việc đối phương chiếm ưu thế tuyệt đối về thực lực, có bằng lòng chấp nhận việc nhận thua hay không.
Dù có bằng lòng, đầu hàng trước mặt nhiều người như vậy cũng mất mặt cả Thường Lục châu.
Sau khi đi ra chắc chắn cũng không còn đường sống nữa.
Khương Thành nhìn mu bàn tay giống như bị xăm lên có phần không hài lòng.
“May là sao khi kết thúc ra khỏi sân, cái hình vẽ này sẽ biến mất!”
Bí cảnh mà đấu pháp dùng vẫn có điểm khác biệt đối với những bí cảnh tự nhiên khác.
Bên trong đã thiết đặt cấm chế và đạo trận bát giai ngầm.
Mục đích chủ yếu cũng chẳng phải để công kích tuyển thủ, mà là cho tuyển thủ sử dụng.
Sau khi rơi vào thế hạ phong, nếu có thể chiếm cứ một tòa đại trận làm thành lũy, không nói có thể chuyển bại thành thắng, nhưng chi ít cũng có thể kéo dài thời gian một chút.
Khương Thành quen thói thả thần hồn ra xung quanh để cảm nhận.
Thiên hồn vừa quét qua, hắn rất nhanh đã phát hiện ra mấy người xung quanh hắn.
Trong đó có hai Địa Thần, ba Đạo Thánh.
Trước mắt năm người này vẫn đang hành động một mình, bởi vì sau khi vào sân, vị trí của mọi người là khác nhau.
Trước mắt hơn nữa vẫn ở giai đoạn thám thính.
Dù có là Địa Thần cũng phải cẩn thận từng li từng tí, để tránh thần niệm vừa ra là đối phương sẽ phát giác ra được vị trí của bản thân.
Nếu như xung quanh toàn là Đạo Thành thì có thể bớt đánh, Địa Thần cũng vẫn có thể lật xe mà.
Nhưng mà, Thành ca hiển nhiên không có mấy kiểu nghĩ ngợi đó rồi.
Thiên hồn của hắn cao cấp như vậy, Địa Thần ở cái tầng lớp này vốn không thể phát giác ra được hắn.
Nhưng vì để tăng tiết tấu lên, ca này cũng lười ẩn nấp, cố ý để lộ vị trí của bản thân.
Năm người đồng thời cảm nhận được do động thần hồn đều ngây ra.
Ai mà to gan dữ vậy?
Lại dám không chút kiêng kị nào trong bí cảnh này?
Là kẻ địch hay là đồng đội?
Nếu là đồng đội thì mau qua đó có thể hợp đội.
Đây cũng là tư thái chơi đúng nhất của vòng thứ ba, đánh đồng đội lấy đông đánh ít.
Nhưng nếu như là kẻ địch, vậy thì sang đó không chừng sẽ là sa đầu vào lưới.
Hai Địa Thần kia do dự hai giây, rồi không hẹn mà cùng chạy sang hướng mà Khương Thành để lộ vị trí.
Còn ba Đạo Thánh sau khi trải qua cả mười mấy giây đấu tranh tư tưởng, có một người lựa chọn không làm gì cả.
Còn hai người kia thì bay sang.
Tất cả mọi người cách bí cảnh bên ngoài, nhìn cảnh tượng bên trong được truyền tống ra, tiêu điểm của sự chú ý đương nhiên chính là Khương Thành.
Người có được tầm nhìn thượng đế như bọn họ sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đều ồn ào nghị luận lên.
“Có chuyện gì vậy?”
“Sao ai cũng bay về phía hắn vậy?”
Rất nhanh đã có người đoán ra được chân tướng.
“Lẽ nào là hắn chủ động mở thần hồn ra, để lộ vị trí rồi?”
“Có lẽ là thế rồi.”
“Hắn cũng lỗ mãng quá rồi phải không?”
Kể cả những trưởng lão thánh địa trong đó nữa, toàn bộ những cấp cao của các tông môn lớn đều thấp tha thấp thỏm.
Mong đợi lớn nhất của bọn họ chính là Khương Thành.
Cho dù không có nguyên thuật vẫn cứ ôm ấp niềm mong đợi nhất định đối với biến số này.
Nếu như vừa mới mở màn mà Thành ca đã ngủm rồi thì trận đấu pháp này có thể nói là thất bại trước rồi.
Trường Dương Đạo Thần tham gia vòng hai mang theo nụ cười nhẹ.
“Cục diện này vốn không tệ.”
“Đối phương có hai người đến, chúng ta cũng có hai người đang đến tụ họp.”
“Không sai! Đây là cục diện tốt.”
Thanh Dung Đạo Thần của thánh địa của gật đầu.
“Chỉ cần Khương Tuấn Soái chủ động đến với hai Đạo Thánh kia nương tựa thì có ba người rồi.”
“Ba đánh hai không chừng có thể thắng trước hai mươi phần trăm!”
Nghe thấy lời thảo luận của hai “chuyên gia” cấp cao, chúng tiên nhân lại kì vọng tiếp.
Còn Minh Khánh Giới Thần lại cau chặt mày.
Vị trí vào trong sân là tùy cơ, nhìn thấy bốn người lũ lượt về phía Khương Thành, đối với bọn họ mà nói đúng là một chuyện không tốt.
Hắn chỉ có thể hi vọng Khương Thành vốn không mạnh đến thế.
“Không có nguyên thuật, dù có ba đánh hai, chắc hắn cũng không có phần thắng gì đâu nhỉ?”
Vào lúc hắn đang đoán như vậy, Khương Thành trong sân cũng đã hành động.
Hắn vốn không chờ đợi ở chỗ cũ quá lâu mà lựa chọn chủ động lên trước nghênh đón.
Mà phương hướng mà hắn lựa chọn là đường của hai Địa Thần kia.
Đối với Thành ca mà nói, đây là lựa chọn đương nhiên.
Vòng ba này là đến chiến đấu với kẻ địch, đương nhiên phải đi tìm kẻ địch sau đó tiêu diệt rồi.
Còn về việc dựa dẫm vào đồng đội à?
Hắn cần đồng đội sao?
Chỉ là lựa chọn này trong mắt mọi người bên ngoài là vô lí đến nhà luôn rồi.
“Hắn đang muốn làm gì vậy?”
“Vừa rồi chủ động để lộ vị trí thần hồn, có lẽ hắn đã biết được thân phận của bốn người đó rồi chứ nhỉ?”
“Điên rồi sao? Không những không tìm đồng đội, ngược lại còn cố ý xông về phía kẻ địch?”
Chương 2013: Các ngươi nhận thua điTheo như tất cả mọi ngươi thấy thì quyết định này của Khương Thành thật quá ngu xuẩn.
Một lá bài hay mà cứ đánh cho ra kết quả thậm tệ.
Minh Khánh Giới Thần vốn mang vẻ mặt nghiêm trọng, giờ đã giãn hàng mày ra.
“Ha, người này đã không còn phải nghĩ nữa rồi.”
Mấy Hư Thần sau lưng hắn cũng ùa lên cười, gật đầu.
“Không sai, bòng ba này sao chứa chấp nỗi tên khinh suất đến vậy.”
“Nhìn có vẻ hai lượt trước khiến hắn quá tự tin rồi.”
“Cho dù hắn có vài thủ đoạn đặc biệt, nhưng khi đối diện đồng thời với Địa Thần có thần đạo cũng đã định không có cách nào sống sót trở về rồi.”
Sau mười mấy giây, hai Địa Thần nhanh chóng bay về phía Khương Thành đã gặp phải nhau trước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người nhịn không được lắc đầu.
“Xong rồi.”
“Hết hi vọng rồi.”
Bọn họ banh to mắt nhìn Khương Thành đụng đầu với hai Địa Thần đó.
Còn hai “đồng đội” Đạo Thánh của hắn thì còn ở xa phía sau, trong thời gian ngắn căn bản không thể đến được.
Ba người gặp mặt, hai Địa Thần kia cứ như nhặt được chí bảo.
“Ha ha, xem thử chúng ta gặp phải ai nè?”
“Khương Tuấn Soái!”
“Đây đúng là đi mòn giày không thấy, ở đâu lại tự nhào vào, chẳng phí chút thời gian nào cả.
Hai người mặt mày hớn hở lập tức một trái một phải vây sang.
Giống như bắt được một con cá lớn vậy.
Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là con cá lớn.
Sau khi lấy binh khí chặn đường của Thành ca, hai người cũng trở nên quái đản.
“Sự chú ý của hai vòng trước đều bị ngươi cướp hết, ngươi đúng là được việc ha.”
“Người không biết còn cho rằng không có gì ngươi không làm được nữa kìa.”
Trong bụng hai người là cơn tức vô kể.
Hai vòng trước bị Khương Thành đánh bại nhẹ nhàng, mặt mũi mất hết, sớm đã kìm nén mong muốn đòi lại thể diện này rồi.
“Bây giờ lợi hại thêm lần nữa xem nào?”
“Ngươi thật sự cho rằng hai trận trước dù thủ đoạn để giành chiến thắng thì có thể ngang hàng với Địa Thần bọn ta sao?”
“Ta không cảm thấy ngang hàng với các ngươi.”
Thành ca thành thật lắc đầu.
“Ta vốn mạnh hơn các ngươi nhiều, vượt xa trên các ngươi.”
Hắn vốn không giết đối phương một cách chớp nhoáng ngay.
Mà chìa tay trái có hình vẽ hỏa lệnh được in về phía hai người.
“Vậy nên vì nghĩ cho cái mạng nhỏ, hai người các ngươi nên thức thời một chút, chủ động nhận thua giao thủy lệnh của mình ra đi.”
“Suy cho cùng thì cũng chỉ là một trận tỉ thí, ta không muốn tạo quá nhiều sát nghiệp.”
Hai Địa Thần đối diện ngơ ngác nhìn nhau, suýt chút bị hắn làm cho hồ đồ luôn rồi.
Là một Đạo Thánh tu thần, khi gặp một Đạo Thánh tu tiên, bọn họ đã gặp qua rất nhiều phản ứng.
Đối phương hoặc chủ động yếu thế nhận thua, hoặc vội vàng chạy trốn, hoặc ngu ngốc giết đến để bị diệt.
Còn bảo bọn họ lập tức đầu hàng như Khương Thành thì vẫn là lần đầu tiên.
Sau khoảng thời gian ngạc nhiên ngắn ngủi, hai người cuối cùng đã ý thức được bản thân bị xem thường, nhất thời tức giận.
“Ngông cuồng.”
“Ngươi tưởng đây vẫn là hai trận đầu sao?”
“Giết hắn!”
Lời còn chưa nói hết, hai người đã đồng thời lấy ra đạo khí bát giai và bí bảo, thôi động pháp tắc không gian, công sát về phía trung tâm.
Dựa vào thực lực hiện giờ của Thành ca, có thể có rất nhiều tư thế khiến hai người này bị tiêu diệt.
Ví dụ như linh ý trực tiếp hủy diệt ý thức của đối phương.
Ví dụ như “thái thượng hóa đạo” rút hết căn nguyên, giải trừ lực chiến đấu của đối phương.
Ví dụ như lực trọc cường hành phá hỏng phòng ngự của đối phương, trực tiếp công kích vào tiên thể của đối phương.
Chứ đừng nói đến đại chiêu như kiếm đạo hoàn mỹ và phần linh.
Nhưng lúc này, hắn căn bản không làm như vậy.
Chỉ là mở ra pháp tắc không gian bình thường mà mình có, kiểu một địch hai một cách vô cùng bình thường.
Cũng không phải hắn muốn che giấu thực lực gì, càng không phải hắn thủ hạ lưu tình.
Mà là hai người đối diện ra tay là dùng nguyên thuật.
Vòng trước đối mặt với tổ hợp nguyên thuật thần kì cổ quái, thật ra cũng khiến Khương Thành rất buồn bực.
Hắn vốn còn tưởng rằng là bản thân chính giá nến đó có vị trí đặc biệt gì.
Bây giờ xem ra, vòng thứ ba mà đối phương vẫn còn triển khai ra được thủ đoạn đó, nhất thời cũng có chút hứng thú.
Căn nguyên được khai phá ra cách dùng mới rồi sao?
Thế là, hắn dự định cảm nhận một chút, nếu mà không ổn thì lập tức xử đẹp đối phương.
Đột nhiên, ba pháp cảnh va chạm phải nhau.
Còn hai Địa Thần kia cũng bị dọa cho kêu lên tại chỗ.
“Căn nguyên thần đài!”
“Đây là pháp cảnh gì chứ?”
Không những bọn họ, bên ngoài cũng ồn ào lên như thế.
Cho dù là Minh Khánh Giới Thần hay là Thanh Tiêu Thánh Chủ cũng không thể ngồi yên nữa.
Đến cả Ngộ Sơn Thánh Chủ có phong thái thanh cao cũng lộ ra thần sắc khó tin được.
Đạo Thần bên dưới và đám tiên nhân bên ngoài sớm đã sôi nổi hẳn lên.
“Ôi vãi! Hắn lại có ba tòa căn nguyên thần đài!”
“Không phải nói là Đạo Thần mới có thể lĩnh ngộ căn nguyên thần đài sao, sao hắn có thể làm được chứ?”
“Còn có tám tòa căn nguyên đồ đằng với mấy trăm căn nguyên hư ảnh nữa!”
“Thế này còn là Đạo Thánh?”
“Đạo Thần cũng không thể có nhiều căn nguyên như vậy đâu nhỉ?”
“Trên thế gian này lại có thể tồn tại một quái thai như vậy sao?”
Hai vòng trước, bọn họ cho rằng Khương Thành có chín căn nguyên đồ đằng, thế đã đủ kinh ngạc rồi.
Mà bây giờ khi nhìn thấy chân tướng, cằm cũng suýt chút rớt ra luôn rồi.
Trên thực tế, trong vô số những lần đại chiến ở kỷ nguyên đầu tiên, Thành ca cũng nhiều lần triển khai ra pháp cảnh biến thái có nhiều căn nguyên vậy rồi.
Chỉ là ở vị diện đó, mọi người càng chú trọng sự thao túng và phá vỡ lực thiên địa hơn.
Nhìn thấy pháp tắc không gian rõ ràng không bình thường của hắn, tuy cũng kinh ngạc nhưng chung quy vẫn không mãnh liệt bằng ở đây bây giờ.
Kỷ nguyên thứ ba tu luyện nguyên thuật giờ đây là thời kì dựa vào căn nguyên hơn bất cứ thứ gì, tự nhiên cũng sẽ nhạy cảm nhất.
“Không phải nói hắn bế quan mấy chục tỷ năm, gần đây mới xuất quan sao?”
“Lẽ nào Nguyên Tiên giới trước kia dễ dàng có được căn nguyên vậy sao?”
Nhất thời, rất nhiều người đều hướng về Nguyên Tiên giới trước đây.
“Không thể nào, ta đã từng tiếp xúc với Đạo Thần từ thời đại đó đến, chưa hề gặp ai có thể có nhiều căn nguyên đến thế!”
“Nếu người này tu luyện nguyên thuật rồi thì có đối diện với Đạo Thần trung giai cũng chẳng có áp lực nhỉ?”
Nghe thấy câu này, rất nhiều người liền phấn chấn lên.
“Vậy bây giờ hắn một chọi hai há chẳng phải có được hi vọng chiến thắng rồi sao?”
Nhưng ngay sau đó, lại có người mang vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu.
“Còn chưa chắc, hắn suy cho cùng cũng không tu luyện ra được đạo tự thân.”
“Căn nguyên không có đạo rất khó cân bằng với đạo.”
Bây giờ trong sân, hai Địa Thần kia sau khi trải qua một khắc kinh ngạc, cũng dần ổn định lại tình thế.
Là những Địa Thần được dốc lòng chọn ra để đến đây đấu pháp như bọn họ, thực lực vốn áp đảo đồng giai.
Một người có bảy căn nguyên đồ đằng, mười hai căn nguyên hư ảnh.
Sau khi tổ hợp thành nguyên thuật lạ hóa ra một cự long đen kịt khổng lồ, phát ra từng đợt công kích về phía căn nguyên thần đài của Khương Thành.
Mỗi một lần đều đủ khiến cho căn nguyên thần đài của Thành ca chấn động.
Còn nguyên thuật của người còn lại thì hóa thành một cự kiếm màu vàng kim.
Cự kiếm như thần binh lợi khí chuyên công kích căn nguyên, mỗi một làn chém xuống đều tóe ra những tia lửa, vùi dập căn nguyên hư ảnh như đám ma quỷ múa may.
Tuy bọn họ chỉ ở tầng lớp Đạo Thánh, nhưng dựa vào nguyên thuật lại có thể thành công san bằng ưu thế với căn nguyên thần đài của Khương Thành.
Chương 2014: Ý chí của ThầnTrận đại chiến kịch liệt bước vào giai đoạn gay cấn ngay khi vừa bắt đầu.
Theo như tất cả mọi người thấy, căn nguyên của Khương Thành chính là chiêu kích sát mạnh nhất.
Chiêu kích sát này bị nguyên thuật của hai Địa Thần chặn lại thì cũng hết game luôn.
Thứ chờ đợi hắn chỉ có kết cục thất bại.
Còn về kiếm đạo thập tam trọng cũng đáng kinh ngạc như thế, vốn chẳng đủ để xoay chuyển tình thế.
Bởi vì hai Địa Thần kia còn có thần đạo.
"Tuy căn nguyên này của hắn có thể gọi là kì tích, nhưng mà vẫn không đủ."
"Phải đó, đối mặt với sự xâm thực của đạo, pháp cảnh của hắn sẽ vỡ nhanh thôi."
Rất nhiều người buồn bã cảm thán.
"Với cơ sở căn nguyên này của hắn, nếu như trước khi vào sân có thể học hai môn nguyên thuật thì há chỉ có vậy?"
"Thế cần phải nói à?"
"Nếu như vậy thì hắn thật sự có cơ hội lấy một chọi hai, chiến thắng hai Địa Thần kia."
"Quá đáng tiếc rồi, thật khó xuất hiện một Đạo Thánh tiên lưu nghịch thiên như vậy."
Nhưng mà các Đạo Thần cấp cao của các tông môn và mấy vị Thánh Chủ, Giới Thần lại không phát biểu bất cứ cách nhìn nào.
Bọn họ đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng chiến đấu trên không, giống như muốn đi sâu vào mỗi chi tiết trong đó.
Bởi vì, pháp cảnh của Thành ca vốn không bị vỡ dưới cú đánh thần đạo.
Trận chiến vẫn cứ tiếp tục một cách sốt sắng như vậy.
Cũng chẳng hề có hiện tượng kết thúc.
Dần dần, nhiều người khác cũng đã để ý đến điểm khác thường này.
"Pháp cảnh của hắn, sao có thể chống lại sự xâm nhập của đạo ư?"
"Chuyện này cũng kì lạ thật!"
"Không phải nói đạo có thể áp chế hết tất cả à?"
"Lẽ nào hắn thật ra là Đạo Thần, chẳng qua là ẩn giấu thực lực nên tra không ra?"
"Không, hắn không phải Đạo Thần."
Đám Đạo Thần cao giai Trường Dương lắc đầu.
Tuy không đích thân vào sân nhưng bọn họ nhìn thấy hình ảnh cách đó cũng thấy được vài điểm đặc biệt của Khương Thành.
"Người này có thể chống lại được thần đạo chỉ vì pháp cảnh của hắn có căn cơ quá thâm hậu."
Rất nhiều người tỏ ra không hiểu.
"Chỉ vì nguyên nhân này thôi ư?"
"Hoá ra pháp tắc không gian mạnh đến một mức độ nhất định là có thể chống lại được Đạo Thần?"
Thanh Dung Đạo Thần hờ hững nói: "Chỉ là một đạo của Địa Thần cỏn con, còn chẳng đáng để so với Đạo Thần nữa."
Mọi người mới chợt hiểu ra.
Đạo của hai Địa Thần này chung quy thì vẫn hơi yếu.
Vậy nên căn bản chẳng thể áp chế được pháp tắc không gian của Khương Thành.
Nhưng đạo nhỏ yếu này trước đó chẳng có Đạo Thánh nào có thể đỡ được cả.
Từ điểm này mà nói, biểu hiện của Khương Thành đã đủ nghịch thiên rồi.
"Pháp tắc không gian của hắn có thể là cái mạnh nhất từ trước đến nay trong lịch sử!"
"Trận chiến này nếu như hắn có thể kéo dài đến lúc hai Đạo Thánh kia đến giúp thì có thể vẫn có khả năng thắng."
Khi bên ngoài lũ lượt bàn luận, Thành ca trong trận chiến đấu thật ra đã lơ đểnh.
Cũng hết cách, hai người này căn bản chẳng gây cho Thành ca chút áp lực nào cả.
Bây giờ hắn chỉ muốn mượn việc chiến đấu để rút ngắn khoảng cách quan sát cự long màu đen và cự kiếm màu vàng kim của đối phương mà thôi.
Khi thì dùng thiên hồn kiểm tra cấu tạo trong đó, khi thì dùng linh ý xâm nhập vào sâu trong nội bộ, cảm nhận sự biến hóa của lực thiên địa.
Quá trình này, hai Địa Thần của đối phương căn bản chẳng biết tí gì cả.
Bọn họ vẫn hồn nhiên không biết bản thân chỉ là hai vật thể bị nghiên cứu phân tích, đang bị kẻ địch quan sát với cấp bậc kính hiển vi.
Có lúc, Khương Thành còn chủ động tiếp cận để cảm nhận rõ hơn.
Chuyện này trong mắt người ngoài giống như không cẩn thận bị đánh trúng, rơi vào thế hạ phong vậy.
Thế là hai Địa Thần bên đối diện vui mừng hớn hở, càng đánh lại càng hăng.
Hai người hết lần này đến lần khác lợi dụng “đạo phụ thêm” để quấy rối kiếm đạo thập tam trọng của Khương Thành, ý đồ muốn hắn sai sót, để lộ ra lỗ hổng chí mạng.
Nhưng mà đây hiển nhiên là tưởng bở rồi.
Kinh nghiệm chiến đấu của Thành ca phong phú nhường nào chứ.
Kiếm thuật không những không xuất hiện những lỗ hổng, ngược lại còn nhiều lần lợi dụng tăng phúc của đối phương để đánh ra công kích còn lớn hơn.
Theo việc thời gian trôi qua từng chút một, Thành ca xem như cũng đã có chút hiểu biết về nguyên thuật.
Tuy không thể nào không không nhờ vào việc chiến đấu mà có được bí pháp kết hợp căn nguyên được, nhưng chi ít đã nhìn ra được một vài quy luật sơ sơ.
Mặt khác, hai “đồng đội” kia cũng xem như đã phát giác ra được sự dao động của trận chiến, nhanh chóng chạy về phía này.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, mọi người bên ngoài lại kích động lên.
“Ổn rồi!”
“Sau khi hai Đạo Thánh kia sang thì Khương Thành đã có thêm hai trợ thủ.”
“Một mình hắn đã có thể đánh được như vậy rồi, ba đánh hai thắng chắc.”
Vào ngay lúc bọn họ đang mong mỏi, Khương Thành cũng phát giác ra được hai Đạo Thánh kia đang tiếp cận.
“Xem ra cũng nên kết thúc ròi.”
Thế là còn chưa đợi hai đồng đội đến gần, hắn đã trực tiếp cho hay kẻ địch trước mặt một bộ xung kích linh ý.
Nhưng mà ngoài dự liệu của hắn, lần xung kích linh ý này lại không giết được một cách thuận lợi như lần giết ba đệ tử Không Vân điện trước đây.
Khi linh ý xâm nhập vào ý thức của đối phương đã gây nên một phản kích ý chí đặc biệt.
Ý chí kia tuy rất yếu, giống như một cái bóng thôi, nhưng lại mang theo khí tức của tầng lớp cao hơn Địa Thần và Đạo Thần.
Giống như một tia ánh sáng của thần giữa nghìn trùng mây đen, lẫm liệt không thể xâm phạm.
Rõ ràng có lẽ không thuộc về hai Địa Thần này.
Khương Thành đột nhiên hiểu ra, đây chính là ý chí của Cẩn Võ Chính Thần!
“Hóa ra tu thần đạo của hắn thì ý thức còn nhiều thêm chút gì đó?”
Thời gian chớp nhoáng, hắn cũng không có tâm trạng đâu mà suy nghĩ chuyện này là tốt hay là xấu.
Linh ý Thiên giai thập trọng cuối cùng vẫn xông vào hai cổ ý chí của thần kia, sau đó nhanh chóng tiêu hủy ý thức của hai Địa Thần kia.
Mất đi ý thức, hai kẻ địch vốn ở thế như hổ điên đột nhiên trở thành xác sống, thế công kích đột nhiên ngưng lại.
Khương Thành cũng không do dự, huơ kiếm nhẹ nhàng diệt hai cái vỏ rỗng này trong tích tắc, thuận tiện giành được thắng lợi trong trận chiến này.
Bên ngoài lại lần nữa vang dội.
Bởi vì quá trình giành được chiến thắng quá khác biệt so với những gì bọn họ tưởng tượng.
Mọi người vốn đang trông chờ hai đồng đội kia cùng lên, ba đánh hai để đánh bại kẻ địch cơ.
Kết quả hai người mới vừa tới, còn chưa kịp ra tay thì trận đấu dựa vào sức của Khương Thành đã kết thúc trước một cách khó hiểu.
“Tình huống gì vậy?”
“Vừa rồi không phải hắn đang ở thế hạ phong hay sao?”
“Sao lại đột nhiên chiến thắng rồi?”
“Thời khắc sau cùng đã xảy ra chuyện gì thế?”
Không những có mấy tiên nhân vây xem, đến cả những Đạo Thần cao giai mạnh mẽ kia cũng nhìn không hiểu nữa.
Tất cả xảy ra quá đột ngột, lại thêm vào cả quá trình xảy ra ở phương diện linh ý, người ngoài căn bản không thể hiểu được.
Trong mắt bọn họ, cái chết sau cùng của hai Địa Thần này có điểm đáng nghi ngờ vô cùng.
“Trước khi hai Địa Thần kia chết đã ngừng lại một cách quỷ dị trong thoáng chốc, giống như ý thức đột nhiên không còn vậy.”
Ngộ Sơn Thánh Chủ nhìn Khương Thành đang bận rộn tìm kiếm chiến lợi phẩm trong màn hình, cả ánh mắt đều ngập tràn sự nghiên cứu kĩ lưỡng.
“Người tu luyện thần đạo sẽ không xuất hiện kiểu tình hình thế này.”
“Rốt cuộc hắn đã làm gì?”
Thành ca vốn không biết bên ngoài đang bàn tán về điều gì.
Trên người hai Địa Thần này, ngoại trừ hai đạo khí bát giai và hai kiện đạo giáp ra thì cũng chẳng có bao nhiêu chiến lợi phẩm đáng giá cả.
Mà lúc này, hai Đạo Thánh kia cũng chủ động chạy sang.
"Khương Tuấn Soái!"
Thần sắc hai người vừa ngạc nhiên vừa vui sướng.
"Ngươi lại có thể một chọi hai mà giết chết hai Địa Thần?"
"Có ngươi ở đây, vậy trận thứ ba chúng ta có hi vọng thắng lớn rồi!"
Chương 2015: Vậy các ngươi mau đi tổ đội điĐối với lời tâng bốc của hai người này, Thành ca vẫn rất hưởng thụ.
Nghe vậy từ cười ha ha thật lớn: "Hai kẻ địch bình thường mà thôi, không đáng nhắc đến."
"Đây là Địa Thần đấy, sao có thể nói là không đáng nhắc đến được chứ?"
Hai người tỏ vẻ bản thân mình đã hoàn toàn phục rồi.
"Ngươi thế này là mạnh quá rồi!"
"Ta dám cá, ngươi chính là Đạo Thánh mạnh nhất ở Nguyên Tiên giới, không có một trong những."
"Lần đầu tiên ta được nhìn thấy một Đạo Thánh đánh bại Địa Thần, hơn nữa còn là một chọi hai, đúng là kì tích mà!"
Thành ca xua tay liên tục, tỏ ý quá lời rồi.
"Chỉ là hai Địa Thần nhỏ nhoi, chỉ là chút chiến tích nhỏ chẳng là bao mà thôi!"
"Muốn lên được vị trí Đạo Thánh đứng đầu này, có sao cũng phải tiếp được hai chiêu của Thánh Chủ mới tính chứ."
Hai Đạo Thánh bĩu môi.
Trong lòng nói làm màu tuy hay nhưng cũng không nên ham hố.
Ngươi thế này là làm màu quá lố rồi, lại còn tiếp hai chiêu của Thánh Chủ, sau không nói Chính Thần luôn đi?
Nhưng biểu hiện bên ngoài chỉ là cười hi hi.
"Đúng thế đúng thế!"
"Không hổ là Đạo Thánh thiên tài, chí cao chí lớn mà!"
Hai người bọn họ xem ra đã giác ngộ được trận đấu pháp này thật sự vẫn cần vào cái đùi Khương Thành này.
Đi theo hắn, chỉ cần không gặp phải tổ đội có hơn ba Địa Thần thì chả cần phải lo lắng nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Sau đó, hai người liền nhìn thấy Khương Thành vẫy tay chào tạm biệt với mình.
"Được rồi, trận vừa đánh xong, tạm biệt ở đây được rồi."
Nhìn thấy hắn quay người, sắp biến mất đi, hai người sốt hết cả ruột.
Liền ngay lập tức chạy lên.
“Đây… ngươi không định cùng nhau họp đội sao?”
“Phải đó, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi thì nên tổ đội chứ.”
“Tổ đội?”
Thành ca mang vẻ mặt cổ quái quay đầu lại.
“Đâu cần thiết phải vậy đâu ha?”
“Cần thiết chứ, vô cùng cần thiết.”
Hai Đạo Thánh liền phổ cập kiến thức cho hắn, giảng giải cho hắn biết sự quan trọng của việc tổ đội.
“Ở vòng ba này, những người tu tiên như chúng ta tự nhiên sẽ có bất lợi, cơ hội duy nhất chính là tìm được nhiều đồng đội hơn trước.”
“Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đồng tâm hiệp lực, tiêu diệt một vài Địa Thần lạc có một mình.”
“Ồ, hóa ra là thế à?”
Khương Thành chợt hiểu ra gật đầu.
“Vậy các ngươi mau đi tìm người khác tổ đội đi, còn ngay ra ở chỗ ta làm gì chứ?”
Hai Đạo Thánh suýt chút không theo kịp logic của hắn, lẽ nào ngươi không phải đồng đội của bọn ta sao?
“Bọn ta định đi cùng với ngươi.”
“Đúng đấy, ngươi lợi hại như vậy, bọn ta…”
Còn chưa đợi hai người nói hết, Thành ca đã xua tay liên tục.
“Không được không thể được, ta nào đáng để đi cùng với các ngươi chứ.”
“Ta nhớ các ngươi đã từng nói không cần ta giúp đỡ, còn bỏ ta tránh xa ngươi ra một chút cơ đấy.”
“Vậy nên hai từ đồng đội này vẫn chả nên nhắc nữa, ta chịu không nỗi đâu.”
Ca này cũng đâu phải là người không biết cáu.
Mười bốn Đạo Thánh kia vì để lấy lòng Thanh Tiêu thánh địa mà kiên quyết vạch rõ giới hạn với bản thân, đủ loại chế giễu, thậm chí còn nguyền rủa.
Chuyện như thế đâu thể cười một cái là cho qua được.
Từ giờ phút đó, mười bốn Đạo Thánh này đã không còn chung đường với hắn nữa rồi.
Hắn không ra tay với cái đám gọi là “đồng đội” này chỉ là không muốn trận đấu pháp xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà thôi, đó đã xem như là cao thượng lắm rồi.
Nhìn bóng dáng hắn biến mất tại chỗ, hai Đạo Thánh kia há hốc mồm rồi mới phát hiện ra đã không còn cơ hội nữa rồi.
Còn chúng tiên nhân bên ngoài cũng ồn ào lên lần nữa không lạ gì.
“Sao hắn lại rời khỏi đội ngũ?”
Bọn họ mới vừa mơ tưởng ba người Khương Thành sẽ thành một đội, sau đó lại thu hoạch thêm mấy đầu người cô đơn nữa, thuận tiên lại tụ hội với vài đồng bọn.
Cứ như vậy, cuối cùng đội ngũ của mình sẽ như quả cầu tuyết, càng cuộn càng to.
Còn đối phương kẻ thì chết người thì tan, đúng là hoàn mỹ!
Bây giờ Khương Thành không ở cạnh hai người đó, kế hoạch hoàn mỹ này đã không còn rồi.
“Vừa lên đã diệt được hai người, còn tụ tập được ba người, chuyện này là mở màn tốt biết bao!”
“Ưu thế như vậy lẽ nào lại tiễn đi mất?”
“Hắn đang nghĩ gì vậy?”
“Lẽ nào không coi đồng đội của mình ra gì?”
“Thế này cũng quá ngông cuồng rồi, một người có mạnh ra sao đi nữa thì có thể ve được mấy cây đinh chứ?”
“Không có sự giúp đỡ của người khác thì hắn sẽ ra sao chứ?”
Rất nhiều người hận không thể xông vào trong bí cảnh, tóm lấy tai Khương Thành để nói cho hắn biết cách chơi đúng nhất.
Sau đó lại cường hành bắt hắn đưa theo hai đồng đội bên cạnh mình.
Chỉ đáng tiếc, bọn họ không thể vào được.
Chỉ có thể đấm ngực dậm chân nhìn Khương Thành và hai người kia càng đi càng xa.
Không qua bao lâu, Thành ca tùy ý tìm một sơn cốc tĩnh lặng trong bí cảnh, ngồi xếp bằng lại.
Hắn cũng chẳng phải uống thuốc gia tăng tu vi, mà muốn thử nghiệm.
Vừa rồi trong trận chiến đấu, hắn có chút hiểu biết sơ sơ về tổ hợp nguyên thuật, dự định tự mình mò mẫm một chút.
Cũng hết cách, trước mắt ca này căn bản không biết sự tồn tại của “nguyên thuật”, cũng không biết thứ này chỉ cần có được bí pháp là có thể học được.
Hắn còn tưởng là giống với căn nguyên và đạo, cần cảm ngộ từng chút một.
Còn mặt khác, hắn cũng lười tìm kẻ địch khắp nơi ở bên ngoài.
Dù sao thì đến sau cùng, hai bên cũng sẽ tự tụ họp thành đội với nhau, đến lúc đó làm luôn một mẻ cho khỏe.
Chỉ là cách làm này của hắn chẳng ai bên ngoài có thể hiểu được cả.
Nhìn thấy hắn tế ra mười mấy đạo că nguyên, thử đủ cách, mọi người chẳng hề muốn khen hắn tận lực tu luyện.
Bọn họ cũng sắp sụp đổ luôn rồi.
“Hắn muốn làm gì đây? Nghiên cứu nguyên thuật sao?”
“Lại tu luyện trong thời khắc mấu chốt của trận đấu pháp, hắn nghĩ gì vậy?”
“Ta phục rồi, hắn có biết bây giờ đang là tỉ thí không, sự việc gấp gáp là đánh bại kẻ địch?”
“Thật hối hận vì vừa rồi không dạy hắn hai bộ nguyên thuật, nếu không thì cũng không đáng phải thế này…”
Cho dù bọn họ có sốt ruột đến đâu cũng chẳng ảnh hưởng nỗi đến sự kiên định của Khương Thành.
Thế cục trong sân quả thực hệt như những gì trong dự liệu của bọn họ, bắt đầu ác liệt hơn rồi.
Bên này Khương Thành tu luyện một mình xem như là thoát li khỏi tiết tấu cảu cuộc tỉ thí.
Còn những người khác ở bên ngoài lại bắt đầu sự quyết đấu bình thường.
Không có Khương Thành, bên ngoài chính là mười bốn Đạo Thánh đối đầu với mười ba Địa Thần.
Tính ra thì Thành ca xem như đã tạo ra cục diện có lợi cho trận doanh bên này rồi.
Nhưng nó cũng chả chống lại được sự chênh lệch về thực lực to lớn giữa Đạo Thánh và Địa Thần.
Tuy nói là mười bốn Đạo Thánh, ai ai cũng biết một hai môn nguyên thuật, nhưng bọn họ chẳng thể chống lại nỗi sự xâm nhập và tập kích của thần đạo.
Mà đám đệ tử Thương Môn cung căn bản chẳng có dự định sẽ thủ hạ lưu tình, gặp mặt là chỗ chết thôi.
Vốn dĩ đạo không giống thì không cùng đường, càng huống hồ gì hai vòng trước đã không thuận lợi, mong muốn giết người của bọn họ đã muốn phát ra lắm rồi.
Rất nhanh, trong trường đấu đã có Đạo Thánh gặp phải Địa Thần, sau đó bị giết.
Theo thời gian dần trôi, tình thế trong trường cũng đã trở nên càng ngày càng rõ ràng.
Ba canh giờ, hai bên đã nổ ra chín trận chiến.
Có ba trận vì có một Địa Thần gặp phải từ hai Đạo Thánh trở lên nên không phân ra thắng bại, chỉ có thể để đó rút lui.
Còn lại sáu trận, Đạo Thánh của Thường Lục châu đã bị giết bảy người.
Còn về Thương Môn cung thì chỉ có một Địa Thần lạc bầy không cẩn thận đụng phải bốn vòng mai phục của bốn Đạo Thánh nên mới bị vây giết.
Sự chênh lệch về số lượng người của hai bên đã càng ngày càng lớn.
Khó hơn nữa đó là đám Địa Thần của Thương Môn cung đã dần dần tụ họp lại với nhau.
Chương 2016: Một mẻ bắt gọnKhi thời gian đến mốc bốn canh giờ sau, thế cục của vòng thứ ba đã hoàn toàn rõ.
Ngoại trừ Khương Thành bị bỏ lơ ra, những người khác đều liên tục bị giết và tự lo lấy mình.
Thương Môn cung bên này, trước mắt mười hai Địa Thần đã tổ thành ba chi đội.
Số người của ba đội lần lượt là ba người, bốn người và năm người.
Cho ở trong sân không thể có góc nhìn của thượng đế nên bọn họ cũng không biết Thường Lục châu bên này còn lại bao nhiêu người, có tổ thành đội ngũ mười mấy người không.
Vậy nên vẫn duy trì sự cẩn thận dè dặt, vốn không dám ngang tàng.
Còn Thường Lục châu bên này chỉ có bốn Đạo Thánh tổ thành một đội.
Bọn họ may mắn tìm được một đại trận phòng ngự bát giai.
Trước mắt mỗi người đều cố thủ ở một góc của đại trận, dự định dựa vào đại trận chơi xấu mấy tên Địa Thần lạc loài.
Còn có ba Đạo Thánh khác chạy thục mạng, chạy đông trốn tây một mình, căn bản không có ý chí chiến đấu.
Nhưng mà vẫn chỉ uổng công mà thôi.
Trong trận đấu pháp, nếu số lượng một bên không về số không thì sẽ không kết thúc.
Cho dù có lẩn trốn kĩ đến đâu, cuối cùng vẫn sẽ bị tìm ra.
“Toi rồi.”
Những tiên nhân bên ngoài đã không biết hét lên cảm thán như vậy bao nhiêu lần.
“Hoàn toàn không còn hi vọng nữa rồi.”
“Thảm bại! Thảm bại đã định sẵn.”
“Ngoại trừ bốn Đạo Thánh tổ đội, người khác đúng là không phải đến để tỉ thí mà.”
“Vốn đâu có đáng phải vậy…”
Sự hụt hẫng to lớn hoàn toàn bao trùm những tiên nhân này, cuối cùng đã trở thành chỉ trích Khương Thành.
“Đều do tên Khương Tuấn Soái kia, thật đáng ghét.”
“Nếu như không phải hắn không màn đại cục thì há lại rơi vào tình thế như thế?”
“Thực lực của người này quả thực mạnh, nhưng hắn cũng không nên vì sự ngạo mạn của mình mà trả cái giá như vậy.”
“Hắn sẽ hối hận…”
Trong mắt bọn họ, Khương Thành đối mặt với Địa Thần nhiều nhất là có thể lấy một địch hai.
Gặp phải ba tên thì tính mạng mình khó giữ.
Suy cho cùng thì ở trận chiến đấu trước hắn vẫn có vẻ ở thế hạ phong.
Bây giờ với việc đồng đội càng ngày càng ít, khoảng cách về số người càng ngày càng lớn, cho dù Khương Thành có giết lại từ đầu cũng chẳng làm được gì nhỉ?
Sắc mặt những cấp cao các tông môn và những trưởng lão thánh địa đều chẳng tốt chút nào.
“Đáng chết, hắn còn lấy của chúng ta mười lăm phần phần thưởng nữa.”
“Kết quả hắn lại báo đáp chúng ta vầy đây?”
“Chiến thắng đã nói đâu?”
“Sớm biết vậy thì không nên gửi gắm hi vọng vào hắn.”
“Lãng phí không không nhiều đan dược và tài nguyên…”
Nếu như Khương Thành bị giết thì bảo vật trên người hắn tự nhiên sẽ bị đệ tử Thương Môn cung cướp đi.
Đến lúc đó là dâng không món hời cho kẻ địch rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng này, mọi người đều cảm thấy lòng buồn bực vô kể.
Chỉ có đám người Minh Khánh Giới Thần ở bên kia là vẫn cố ý ra vẻ cổ quái, nhìn sang bọn họ xát muối vào vết thương.
“Thanh Tiêu Ngộ Sơn, đa tạ quà tặng của các ngươi ha!”
“Bọn ta chỉ đến đấu pháp thôi, không ngờ lại nhận được sự ưu ái của chư vị, còn tặng lễ vật cho bọn ta nữa, chuyện này nhân tình sao chịu được chứ?”
“Các ngươi cũng không cần hà khắc với Khương Tuấn Soái kia quá, hắn tốt xấu gì cũng tạo nên vào trắc trở nhỏ trong trận tỉ thí này, cũng xem như là tăng thêm màu sắc rồi mà!”
“Ha ha ha ha…”
Theo tiếng cười của hắn, ba chi đội của Thương Môn cung trong trường cuối cùng cũng đã phát hiện ra nhau.
Khi mười hai Địa Thần toàn bộ đã tập trung lại với nhau, giao lưu chiến tích với nhau, bọn họ nhanh chóng tinh ra được bên Thường Lục châu này đại khái còn lại khoảng bảy tám người.
Bảy tám người này dù có tụ tập lại hết cùng với nhau cũng không phải là đối thủ của bọn họ nữa rồi.
Thế là bọn họ chẳng còn cẩn thận dè dặt giống như trước đó nữa.
Mười hai Địa Thần kết thành một đội tản thần hồn ra xung quanh tìm kiếm chẳng chút kiêng kị.
Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra một Đạo Thánh cô đơn đầu tiên.
Mười hai người cùng hô hào xông tới, chẳng cần đến một giây đã giết Đạo Thánh kia thành bã rồi.
Đúng là quá sức nhẹ nhàng.
Sự tĩnh mịch ngoài kia giờ chỉ còn lại đám người Minh Khánh Giới Thần khua tay múa chân hò hét ầm ĩ, đúng là chói tai lạ thường.
“Đến rồi!”
“Thời khắc săn mồi cuối cùng đã đến rồi.”
“Mau diệt sạch toàn bộ bọn họ, khiến lũ tu tiên kia ý thức được một chút!”
“Hai vòng trước đúng là cho các ngươi mặt mũi quá rồi, thật sự cho răng tu tiên có thể thắng tu thần sao?”
“Giết giết giết!”
Theo giọng hò hét ầm ĩ của bọn họ, Đạo Thánh thứ hai ẩn nấp dưới đất cũng bị bọn họ tìm ra, sau đó nhanh chóng tập hỏa giết chớp nhoáng.
Tên Địa Thần dẫn đầu chẳng cần nhìn lấy một cái đã huơ tay.
“Tiếp tục tìm!”
“Lôi hết đám chuột này ra!”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt đã cảm nhận được có mỗi lực thần hồn đang thăm dò trên cơ thể hắn.
Chuyện này khiến hắn có phần không hiểu.
Quay đầu nhìn sang đám người phía sau cũng đều mang vẻ mặt lạ thường như vậy.
“Ai lại to gan như vậy?”
“Bên kia lại có người dám chủ động mở thần hồn ra sao?”
“Chê chết không đủ nhanh à?”
Khương Thành cuối cùng cũng có hành động rồi, còn những người đang yên ắng bên ngoài cũng nhịn không được lại lần nữa ồn ào.
“Đáng chết, hắn giờ biết đi ra rồi à?”
“Muộn rồi, đã kết thúc rồi!”
“Bây giờ ra còn có tác dụng gì nữa chứ? Tìm cái chết à?”
Nghĩ đến cục diện tốt đẹp lúc trước bị “lãng phí” mất, trong lòng bọn họ đều đổ huyết.
Sự oán hận mang theo với Khương Thành cũng lớn hơn.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy hán đi ra, lại chủ động bay về phía đám mười hai Địa Thần đã kết đội nữa, lại càng bị chọc cho tức cười hơn.
“Hả? Tên này lại ngu ngốc đến mức phóng thần hồn ra để cảm nhận, để lộ vị trí của bản thân chứ gì?”
“Thế thì cũng thôi đi, hắn chắc đã phát hiện ra được đội hình của đối phương rồi nhỉ, thế mà còn dám chủ động chạy sang đó?”
“Ta thật sự không biết đầu tên này đang nghĩ gì nữa.”
“Điên rồi, tên này thật sự là một tên điên.”
“Sự kì vọng to lớn gửi gắm vào hắn lúc đầu, đúng là mù mắt mà…”
Khương Thành và mười hai Địa Thần trog sân đều tiếp cận nhanh chóng về phía đối phương.
Chỉ sau mười mấy giây ngắn ngủi, hai bên đã gặp được nhau.
Nhìn thấy đối diện là Thành ca, mười hai Địa Thần đều hi ha hí hửng.
“Ha ha ha, thì ra là ngươi!”
Phản ứng giống hệt như hai Địa Thần trước đó, bọn họ cũng hệt như nhặt được bảo vật.
“Hai vòng trước đó để ngươi thu hút hết, ngươi lại không biết bản thân họ gì rồi à?”
“Vòng thứ ba này cũng là lúc cho ngươi nhận ra hiện thực rồi.”
“Lui hết ra sau cho ta, ta muốn một mình nghiền chết hắn!”
“Dựa vào đâu mà ngươi giải quyết chứ, phải là ta chứ!”
“Không, giao hắn cho ta, ta sớm đã thấy hắn chướng mắt rồi.”
Nhìn thấy bọn họ lại xem mình như con mồi mà giành giật, Khương Thành có phần dở khóc dở cười.
Hắn vốn còn muốn nói bọn họ chủ động nhận thua thì có thể giữ lại một cái mạng.
Nhưng nhìn tên nào tên nấy ở phía đối diện đều có vẻ mài đao xoàn xoẹt, chút tâm ý này có lẽ cũng chẳng được nhận.
“Được rồi được rồi, các ngươi không cần tranh nhau nữa.”
“Cùng nhau lên là được rồi, hà tất phải người này tranh người nọ có vui gì đâu?”
Còn chưa chờ mười hai người nổi giận, hắn đã mở pháp cảnh ra, huơ kiếm về phía trước.
Linh ý gia trì, “thái thượng hóa đạo” phát động.
Lực thiên địa của cả bí cảnh đều được hắn khống chế trong tay.
Mười hai người đột nhiên phát hiện bản thân không thể dùng ra nguyên thuật được nữa rồi.
Bởi vì toàn bộ căn nguyên ở thiên địa nơi đây đều bị Khương thành nắm giữ.
Chỉ dựa vào chút thần đạo cỏn cỏn yếu ớt kia căn bản không thể phá bỏ được phong tỏa của hắn.
“Không…”
Nhìn pháp cảnh và biển kiếm đạo đang ùa ùa tập kích đến, mười hai người biến sắc, nhưng mà cũng đã muđến, mười hai Đạo Thánh mặt biến sắc, nhưng đã muộn rồi.