Bắt Đầu Khen Thưởng 100 Triệu Mạng ( Dịch Full )

Chương 177 - Chương 2041: Muộn Phiền Của Địa Vị Quá Cao

Chương 2041: Muộn phiền của địa vị quá cao

Những năm này, Chính Thần và Cổ Thánh liên tiếp trở mình lên sân, việc Thánh Chủ chết đi vốn không hề hiếm gặp.

Nhưng chuyện Thiên Đạo thu lại thánh giới, kể cả những Chính Thần trong đó, cả Nguyên Tiên giới này số người biết cũng không quá mười người.

Bởi vì Thiên Đạo hiện nay mạnh hơn lúc ở kỷ nguyên đầu tiên nhiều.

Quá trình thu hồi thánh giới rất khó bị người ta lại phát hiện ra.

Lăng năm đó khi phát hiện được bí mật này, đó thật sự là chuyện vô cùng chấn động.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này mà nàng mới liên thủ với Vô Định Cổ Thánh mở ra địa giới Tiên Võ châu đặt biệt này.

Còn bây giờ, Khương Thành lại tiện mồm nói ra được bí mật này.

Hơn nữa còn nói ra “nội tình” khiến nàng càng kinh ngạc hơn.

“Thiên Đạo chí bảo lại do thánh giới chuyển hoá ra sao?”

“Sao ngươi lại biết được những chuyện này?”

Là người sở hữu Hám Thiên phủ, bản thân nàng còn không rõ được chí bảo này từ đâu mà có.

Chuyện này quá lớn nàng không thể không bận tâm.

Chỉ đáng tiếc là Thành ca không trả lời nàng.

Mà lại hỏi ngược lại nàng một câu: “Ngươi còn chưa trả lời ta, tại sao sau khi Thánh Chủ bị giết thì thánh giới lại bị Thiên Đạo thu hồi lại chứ?”

Lăng nôn nóng muốn biết được lai lịch của Hám Thiên phủ, thế là nhanh chóng trả lời: “Bởi vì nơi đây là Tiên Võ châu.”

“Ý của ngươi là, là hai Cổ Thánh kia cố ý sắp đặt?”

“Không sai, Hám Thiên Cổ Thánh và Vô Định Cổ Thánh liên thủ, ngăn cản Thiên Đạo thu hồi thánh giới. Cưỡng ép Giữ lại đạo của Thánh Chủ đã chết để cho những tiên nhân khác ở Tiên Võ châu.”

“Đây chính là nguyên nhân có cơ duyên Vẫn giới tiên tàng này, nhưng mà bình thường mỗi lần Vẫn giới tiên tàng chỉ có tiên nhân đại lục mới có thể tận hưởng được.”

“Do những đại lục khác cách đây quá xa nên ý niệm của bọn họ không thể nào được dẫn dắt được.”

“Hoá ra là vậy.”

Khương Thành vuốt cằm suy tư, cơ duyên này tính ra vẫn là bản thân mình tạo ra đây mà.

Suy cho cùng thì U Mộc tộc Thánh Chủ kia cũng là do bản thân giết.

Mà ngay sau đó hắn lại buồn bực.

“Hai Cổ Thánh kia tại sao không tự một mình nuốt luôn Vẫn giới tiên tàng đi?”

“Vậy mà còn chia sẻ cho nhiều Đạo Thần như vậy hưởng thụ, là do bọn họ giúp người làm niềm vui, hay là bọn họ chê đạo nhiều quá rồi?”

Lăng gật đầu một cách xa xăm: “Ngươi nói đúng rồi, bọn họ quả thực chê đạo quá nhiều rồi.”

Thành ca lại càng không hiểu: “Đây lại là ý gì đây?”

Lăng hất cằm, cố ý chế giễu: “Ngươi mới chỉ là một Đạo Thần, hỏi những bí mật cao cấp như vậy làm gì chứ?”

“Chờ đến khi ngươi trở thành Cổ Thánh rồi tự nhiên sẽ hiểu ra thôi.”

Khương Thành nhìn khinh khỉnh nàng.

Nếu phải đến Cổ Thánh mới biết được, vậy nha đầu này làm sao biết đây?

À cũng phải, trước đây nàng có “quan hệ” với Thiên Cung.

Có lẽ là tâm đắc dưới trướng của Chiến Đế, vậy nên mới có thể nghe ngóng được những điều này nhỉ?

Thế là hắn bĩu môi: “Ngươi cũng chỉ là nghe lỏm thôi chứ gì, biết một mà không biết mười.”

“Phải phải phải, ta đi nghe người ta nói thôi.”

Lăng thôi thúc: “Bây giờ ngươi nói cho ta biết, sao ngươi lại biết Thiên Đạo chí bảo là do thánh giới chuyển hoá thành không?”

Khương Thành vốn dự định nói ra rồi.

Dù sao thì mấy chuyện đã xảy ra ở kỷ nguyên đầu tiên nói cho người khác cũng chẳng tổn hại gì.

Nhưng nghĩ đến nữ nhân này vừa rồi còn chế giễu hạ thấp bản thân, thế là hất cằm lên.

Cao ngạo nói: “Con tiểu nha đầu ngươi lo làm gì nhiều chuyện vậy chứ?”

“Mấy bí mật cấp cao như thế xa quá xa tầng lớp của ngươi, biết quá nhiều cũng không có lợi ích gì với ngươi cả.”

Lăng suýt chút bị hắn chọc tức cho bộc phát tại chỗ.

Cái gì gọi là tầng lớp này?

Ngươi có tin ta một phát tát chết ngươi trăm lần không?

Hơn nữa ta tốt xấu gì cũng phổ cập cho ngươi nhiều vậy rồi, kết quả là phổ cập không công ư?

Tên này quả nhiên vẫn đáng ghét hệt như trước đây.

Thành ca đương nhiên không hiểu muội tử này đang thầm tức giận.

“Đúng rồi, thứ này hấp thu thế nào?”

Hắn chỉ về phía quang đoàn đạo vận phía trước.

“Tại sao ta lại hấp thu không được? Có phải còn cần có công pháp hấp thu gì nữa không?”

Lăng thật ra cũng rất tò mò.

Theo lí mà nói, bất cứ một tiên nhân tu đạo nào sau khi gặp phải những đạo vận tản ra thế này đều sẽ lập tức cảm nhận được sức hấp dẫn tự nhiên.

Căn bản không cần bất cứ công pháp nào, cũng không cần thao tác đặc biệt nào.

“Ngươi không tu luyện ra đạo tự thân sao?”

“Ta có chứ, ca là một Đạo Thần vẻ vang đấy nhé.”

Lăng không biết sự kiêu ngạo của hắn từ đâu đến.

Nhưng mà chuyện này vốn không ngăn cản được nàng cố ý đả kích Khương Thành.

“Đạo Thần bình thường chỉ cần chạm vào là có thể hấp thu được đạo vận, còn về ngươi hấp thu không được…”

Nàng liếc nhìn một cái, cố ý chế nhạo: “Có lẽ là do khí chất của ngươi quá kém rồi, những đạo vận này không thèm thân cận gì với ngươi.”

Nàng cũng xem như đã bốc thuốc đúng bệnh.

Câu nói này quả nhiên đã trúng tim đen của Thành ca.

“Ăn nói bừa bãi, khí chất của ca xưa giờ đều rất tốt đấy.”

Hắn vốn không nhụt lòng.

Tiếp theo đó liền liên tiếp thử năm quang đoàn, nhưng kết quả cũng chẳng hề thay đổi.

Vẫn không hề có chút thu hoạch nào cả.

Khương Thành chau mày, lộ ra biểu cảm bừng tỉnh ra.

“Ta hiểu rồi.”

Lăng có phần hứng thú cong môi lên: “Ngươi hiểu được gì rồi?”

“Cấp bậc của những đạo vận này thấp quá, đối mặt với một sinh linh cao cấp như ca, bọn nó chỉ tự hổ thẹn vì kém cỏi, tự biết không xứng với ca, vậy nên không có mặt mũi nào tiếp cận ta.”

“Ngươi cũng được đấy!”

Lăng bị đánh bại ngay tại chỗ.

Nàng cảm thấy nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ phải gặp đả kích rất lớn mới đúng nhỉ?

Một cơ duyên lớn như vậy, người khác có thể có được, chỉ riêng ngươi lại không.

Tại sao ngươi còn có tâm tình mà thiếp vàng lên mặt như vậy chứ?

“Địa vị cao quá có lúc cũng khiến người ta muộn phiền.”

Thành ca chán nản cảm thán.

Thật ra hắn đã tìm được đáp án thật sự rồi.

Thứ đạo vận này nói trắng ra là chỉ những nhân tài tu đạo mới có thể tinh tế cảm nhận được.

Còn bản thân tuy là Đạo Thần, nhưng thật ra chưa từng tu qua đạo gì cả.

Kiếm đạo hoàn mỹ và đạo căn nguyên đều có được ngoài ý muốn, căn bản không phải bản thân tham ngộ được.

Vậy nên bản thân chẳng có chút cảm ngộ gì về đạo vận cả.

Chỉ là chân tướng này hắn đương nhiên sẽ không nói ra.

Đôi mắt đen láy của Lăng liếc một cái, lại cười ngân nga: “Nếu đạo vận này đã không xứng với ngươi, vậy đạo hạch cao cấp hơn chắc cũng không sánh được với ngươi rồi nhỉ?”

“Đạo hạch?” Thành ca có chút hứng thú.

“Đúng vậy, ngươi có thể xem nó như là hạch tâm của thánh giới, là đạo trung tâm nhất của Thánh Chủ.”

Lăng biết dựa vào tính cách tham thú lợi nhỏ của tên khốn như Khương Thành chắc chắn sẽ không bỏ qua.

Thế là nàng cố ý cảm thán.

“Thật đáng tiếc.”

Thành ca lập tức truy hỏi: “Tiếc gì chứ?”

“Đáng tiếc, đạo hạch chỉ có Thánh Chủ mới có thể tiếp cận chạm đến được.”

Lăng nhìn đánh giá hắn một cái, lắc đầu.

“Ngươi mới chỉ là Đạo Thần thôi, ngươi vẫn đừng nên tự chuốc vạ vào thân nữa, để tránh lại bị bài xích ra lại mất mặt.

“Đùa à?”

Thành ca há có thể chấp nhận được sự coi thường đó.

“Cảnh giới của ca tuy mới chỉ là Đạo Thần, nhưng khí chất đặc ra đó, đạo hạch nhìn thấy ta phải ngoan ngoãn cúi đầu dập bái.”

“Phụt phụt!”

Lăng cười thành tiếng.

“Phải phải phải, khí chất của ngươi tốt lắm.”

“Vậy nên, đạo hạch đó ở đâu, tìm thế nào?”

Tinh vân này có hơi lớn, mà Khương Thành căn bản không cảm nhận được bất cứ khí tức đạo vận nào.

Hắn không thể nào giống những đám tiên nhân khác, phân rõ được đạo vận mạnh yếu.

Chương 2042: Quy tắc của Tiên Võ châu

“Muốn ta giúp ngươi dẫn đường?”

Ánh mắt của Lăng cười cong lên.

Thành ca có thể cảm nhận được sự ác ý ngập tràn của hắn, nhưng nghĩ đến những người khác lại càng không giúp mình, cũng chỉ có thể lựa chọn mục tiêu là nàng.

“Khụ, sao có thể nói là ngươi giúp ta chứ?”

“Nói cho ngươi biết một bí mật, ở Vẫn giới tiên tàng này, ca chính là tiểu bạch long trở mình trong sông, muốn gây sóng thế nào thì sóng thế ấy.”

Lăng không hề che đậy ý muốn bóc phốt: “Đến đường mà còn tìm không ra, lại còn tiểu bạch long trở mình ở sông?”

Nếu không có ta, Vẫn giới tiên tàng này sớm đã bị Thiên Đạo thu hồi lại rồi được chưa?

Hơn nữa cảnh giới của ngươi cũng chẳng phải là Thánh Chủ, tự tin từ đâu đến vậy?

“Đúng thế?”

Thành ca cười hi hi nói: “Có ta đây, lần này ngươi lại có thể hưởng thụ cảm giác được phục vụ an toàn có nằm cũng được cân rồi.”

“Có kích động không, hưng phấn không?”

Nếu hắn không nói được cân thì Lăng vẫn không có cảm xúc gì.

Nói như vậy, nhất thời lại nhớ đến những ngày tháng khổ sở ở đại hội Thông thần làm công miễn phí đó.

Thế mà cũng tính là được nằm sao?

Nội tâm của nàng muốn đập cho Khương Thành một trận, trên mặt lại cười tươi như hoa.

“Ngươi đúng là quá kích động rồi, nhưng thật đáng tiếc, cơ duyên lần này không cần phải chiến đấu. Vậy nên muốn ta dẫn đường thì ngươi phải đáp ứng một điều kiện.”

Thành ca có phần bất mãn: “Điều kiện gì?”

“Ngươi sao lại biết Thiên Đạo thu hồi lại thánh giới?” Lăng lại lần nữa trở lại câu hỏi này.

“Lòng hiếu kì của ngươi đúng là lớn ghê ha.”

Thành ca nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy nói cho nàng cũng không có gì cả.

“Rất đơn giản, ta đã nhìn thấy ở kỷ nguyên đầu tiên.”

Lăng khẽ ngơ ra: “Gì mà kỷ nguyên đầu tiên?”

“Ngươi từng nghe đến tranh đoạt Thần vị rồi chứ?”

“Đương nhiên!”

Chuyện này xem như là cái bóng trong lòng của Lăng, vậy nên giọng điệu trở nên lạnh đi.

Năm đó vì nàng bế quan nên không theo kịp buổi thịnh hội này.

Sau đó tám Thiên Đế tham gia tranh đoạt Thần vị trở về, toàn bộ đều thành tưu vị trí Chính Thần.

Thực lực trở nên mạnh hơn cả nàng.

Thế thì cũng thôi đi, sau khi tám người trở thành Chính Thần, dần dần đã không còn chung con đường với nàng, trực tiếp mỗi người một ngã.

Mà tám Thiên Đế đã từng kia cũng chưa từng nói cho nàng biết bất cứ chi tiết nào về quá trình tham gia tranh đoạt Thần vị cả.

Lúc này đột nhiên nghe thấy Thành ca nhắc đến, nàng mới nhớ ra ca này cũng là một người tham gia.

“Tranh đoạt Thần vị đã xảy ra chuyện gì?”

“Địa điểm xảy ra tranh đoạt Thần vị chính là ở kỷ nguyên đầu tiên, còn Nguyên Tiên giới mà hiện giờ chúng ta đang ở là kỷ nguyên thứ ba.”

Thành ca đương nhiên sẽ không miêu tả kĩ càng quá trình, chỉ nói sơ qua đại khái thôi.

“Năm đó trăm ngàn tiên nhân xuyên đến bên đó, mà ở kỷ nguyên đầu tiên thì có một Thiên tộc, thứ bọn họ tu luyện là dùng ý thức thao túng lực thiên địa, cũng vì thế mà chịu phải sự chèn ép của Thiên Đạo…”

Dù hắn không nhắc đến Thu Vũ Tuyền, cũng không nhắc đến việc có liên quan đến các bộ phận của Thần, lại càng không nhắc đến trận chiến cuối cùng với Thiên Đạo, nhưng chuyện này đã đủ khiến Lăng kinh hoàng vô cùng rồi.

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ thủ đoạn của cái gọi là tranh đoạt Thần vị lại lớn đến thế.

Quần tộc tu luyện linh ý, ý chí Thiên Đạo trực tiếp ra tay, thánh giới sau khi Thánh Chủ chết đi sẽ bị luyện thành Mệnh Nguyên bút, v.v các loại chí bảo…

Tất cả những chuyện này, toàn bộ đều vượt khỏi nhận thức của nàng.

“Cuối cùng trải nghiệm đó kết thúc một khác lạ kì, toàn bộ những người khác đều mất đi kí ức khi trải nghiệm đó.”

“Vậy sao ngươi vẫn còn kí ức?”

Thành ca không thể không đắc ý ưỡn ngực.

“Bởi vì bọn họ là hồn xuyên, ca là bản thể xuyên sang, vậy nên ngươi xem như đã hỏi đúng người rồi.”

Trong lòng Lăng lại lần nữa dậy sóng.

Những người khác đều là hồn xuyên, tại sao cứ phải là hắn là bản thể xuyên qua chứ?

Giờ khắc này, nàng lại lần nữa cảm nhận được tính đặc biệt của Khương Thành.

Lòng hiếu kì đối với hắn cũng trở nên lớn hơn.

“Bây giờ có thể dẫn đường cho ta rồi chứ?”

“Được rồi.”

Lăng cười thật xinh, sau đó đưa Khương Thành bay về phía trung tâm của tinh vân.

Dọc đường đi đó, quang đoàn gặp phải cũng sáng lên.

Đây có lẽ là đại diện cho nồng độ đạo vận chất chứa bên trong càng lớn hơn nhỉ.

Chỉ có điều, muốn hấp thụ được đạo ở tầng lớp này không phải là chuyện mà Đạo Thần sơ giai có thể làm được.

Chi ít thì phải có đạo hành của Đạo Thần cao giai mới được.

“Đúng rồi, hai Cổ Thánh kia cho dù bản thân có không cần những đạo vận này thì cũng không cần thiết phải cố ý làm những chuyện này đâu nhỉ?”

Khương Thành vừa nhìn qua lại phía trước vừa tò mò hỏi: “Cho không không tất cả những Đạo Thần một cơ duyên thăng cấp như vậy, bọn họ có ý đồ gì?”

Lăng vốn chẳng hề quay đầu, chỉ cười nhẹ.

“Bởi vì Tiên Võ châu là một miếng thịt béo bở trong mắt rất nhiều người.”

Khương Thành đột nhiên nghĩ đến trận đấu pháp.

“Ý của ngươi là bọn họ đều muốn đến Tiên Võ châu truyền đạo, truyền những Thần đạo của bọn họ.”

“Không sai.”

Lăng ung dung nói: “Bọn ta không muốn tu thần đạo, mà những tiên nhân giống như bọn ta cũng có rất nhiều, dần dần đã hội tụ thành Tiên Võ châu mạnh nhất trong 81 châu.”

“Thánh Chủ ở đây nhiều hơn bất cứ một thần cung nào, Thánh Tôn ở đây cũng mạnh hơn cả những Thiên Thần nữa.”

“Nhưng thật đáng tiếc, vẫn không thể nào có thể chống lại sự dòm ngó của cả 27 thần cung được.”

“Vậy nên, chỉ có thể nghĩ cách gia tăng thực lực tổng thể của cả Tiên Võ châu, để càng nhiều Thánh Tôn xuất hiện hơn.”

Khương Thành lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra.

Nhìn như thế thì cả Tiên Võ châu này đúng thật sự là có tình đoàn kết đồng đội ha.

Suy nghĩ này của hắn vừa xuất hiện thì đã bị chính bản thân lật đổ.

Không, đây chỉ khiến nội bộ của Tiên Võ châu càng thêm gió tanh mưa máu thôi nhỉ?

Sau khi Thánh Chủ bị giết, đạo của thánh giới của bọn họ có thể được những người khác hấp thu.

Đó có nghĩa là Thánh Chủ chết đi giống như có được bữa ăn ngon vậy.

Ai lại không mong có nhiều bữa ngon hơn chứ?

Vậy thì cần phải giết nhiều Thánh Chủ hơn.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra tại sao khi những U Mộc tộc trước đó khi phát hiện ra Ngộ Sơn, không những không lo lắng, ngược lại còn vui mừng nữa.

Bọn họ đã xem Ngộ Sơn như một bữa ngon thịnh soạn!

“Theo như quy tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu, những Thánh Chủ buộc phải sống thành nhóm, nếu không thì rất dễ bị vây giết.”

Hai Cổ Thánh kia bên ngoài là làm việc tốt.

Trên thực tế, cũng biến tướng khiến Tiên Võ châu trở thành chiến trường giết chóc.

“Chuyện này thật sự vẫn có hơi tàn khốc rồi.”

Lăng ưu tư nói: “Chỉ có như vậy thì Tiên Võ châu mới có thể trở nên càng mạnh hơn.”

“Dùng cái chết của một đám Thánh Chủ để độn lên một Thánh Tôn mới?”

“Đúng thế, khi đối diện với Chính Thần, một Thánh Tôn phải có hiệu quả hơn cả trăm Thánh Chủ.”

Nhất thời Khương Thành cũng không biết nên đánh giá như thế nào với pháp tắc sinh tồn kiểu này.

Giống như cũng không có gì để khiển trách vậy.

Nếu như những Thánh Chủ ở Tiên Võ châu không bằng lòng thì hoàn toàn có thể rời khỏi nơi đây đến những châu khác.

Nhưng bọn họ lại không.

Suy cho cùng thì mỗi một người đều nghĩ là những Thánh Chủ khác bị giết, còn bản thân thì lại có thể ăn được bữa ngon, mượn cơ hội này để nhanh chóng gia tăng thực lực.

Trong bất giác, phía trước đã xuất hiện đạo vận.

Hiện ra trước mắt Khương Thành là một tinh thể to lớn như chim đại bàng.

Bên ngoài tinh thể có những quang mang màu đỏ đậm lấp lánh, những không phát ra quá kịch liệt.

Còn xung quanh của tinh thể này thì lại có hơn trăm bóng người lởn vởn.

Xuyên qua đạo vận, đối diện với đạo hạch, Khương Thành mơ hồ cảm nhận được lực đẩy cực mạnh trong đó.

Giống như một bức màn chắn vô hình vậy.

Lăng ngừng bước chân lại, nhìn hắn một cách ý vị.

“Có thể thông qua đây mà chạm đến được đạo hạch chỉ có Thánh Chủ thôi.”

Chương 2043: Bây giờ muốn ngừng tay rồi?

Lăng vốn không lo lắng sẽ gặp phải người quen biết nàng ở đây.

Nàng không giống kiểu thích xuất đầu lộ diện như Thành ca, hận không thể khiến thể diện càng ngày càng lớn càng tốt.

Số người gặp qua nàng ở Tiên Võ châu quả thực cực ít.

Ngoại trừ một vài bộ hạ ở Thiên Cung trước đây và một vài Thánh Tôn, những người khác căn bản không biết được gương mặt thật sự của nàng.

Khương Thành nhìn trăm bóng người ấy, bất giác cảm thán.

“Tiên Võ châu có nhiều Thánh Chủ vậy sao?”

“Tiên Võ châu?”

Lăng cười nhẹ một tiếng: “Đây chỉ là Thánh Chủ ở Thương Lan đại lục thôi.”

“Được thôi, không ngờ Thánh Chủ lại nhiều như chó vậy.”

Thành ca chỉ có thể cảm khái Tiên mẫu đúng là biết chơi.

Nhiều Thánh Chủ như vậy, nếu như Thiên Đạo còn làm như trước há chẳng phải là có mấy trăm Thiên Đạo chí bảo rồi à?

Lăng không bỏ qua bất cứ cơ hội chế giễu hắn nào cả.

“Dù cho Thánh Chủ có nhiều hơn nữa thì cũng có liên quan đến ngươi đâu, ngươi vẫn chỉ là một Đạo Thần thôi.”

“Đường ta đã dẫn rồi, có thể sang được không thì phải xem bản thân ngươi rồi.”

Khương Thành bĩu môi với vẻ mặt cạn lời: “Dùng cái này để kiểm tra một nhân vật chính như ca? Có nhân vật chính nào lại không thông qua được cửa ải nhỏ này chứ?”

Bỏ lại câu nói này, hắn trực tiếp bay đến đạo hạch màu đỏ đậm phía trước.

Lực đẩy ở phía trước càng ngày càng lớn.

Đó là bởi vì đạo của Thánh Chủ vượt xa tầng lớp Đạo Thần.

Dù đạo hạch đã là vô chủ, nhưng tầng lớp thì vẫn đặt ra đó.

Nếu đổi thành những Đạo Thần khác, lúc này sớm đã bị lực đẩy đó đẩy tan ý niệm.

Nhưng thật đáng tiếc, Khương Thành chưa từng tu qua đạo lại có linh ý.

So với những ý niệm yếu ớt kia, đây đúng là một tân bá đạo ra sân mà.

Lực đẩy đó không lay động được hắn một tí tẹo nào cả.

Nhìn thấy hắn nhẹ nhàng đến được, Lăng cũng không thể không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Quả nhiên, hắn vẫn khác với những người khác.

Nhưng mà đây chỉ là cửa ải đầu tiên mà thôi.

Đến gần đạo hạch, Khương Thành phát hiện ra tình cảnh phía trước mặt mình quá sức không giống những gì bản thân tưởng tượng.

Hơn trăm Thánh Chủ cơ bản chia làm bốn trận doanh.

Ở trước nhất của mỗi bên đều có một người trực tiếp dùng hai tay chạm vào đạo hạch, không ngừng hấp thụ đạo vô chủ trong đó.

Vị trí mà bọn họ chạm vào, đạo hạch đó đã dần hiện ra vết lõm.

Tinh thể màu đỏ thẫm có thể thấy đang từng chút biến nhỏ lại mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy.

Nhưng ngoại trừ bốn người này, hơn trăm Thánh Chủ còn lại chỉ ngồi thiền cạnh nơi gần đạo hạch đó để cảm ngộ kĩ càng.

Hắn cũng không hiểu là tại sao.

Lẽ nào, cấp bậc của đạo hạch quá cao, đám người rảnh ấy không thể chạm đến?

Nhưng mà, những người có thể đến được đây đều là Thánh Chủ.

Đạo hạch trước mặt là của U Mộc tộc, hắn cũng chỉ là một Thánh Chủ.

Mọi người đều là cao thủ đồng giai, cấp bậc chẳng có gì khác biệt đâu nhỉ?

Lúc này, tất cả mọi người đều chìm đắm vào trong trạng thái hấp thu cảm ngộ.

Sự có mặt của hắn không hề gây ra làn sóng nào.

Cũng chỉ có vài người khẽ liếc nhìn một cái, lộ ra vẻ hơn ngoài ý muốn.

Gần như là tò mò “Thánh Chủ” lạ mặt này là ai.

Nhưng theo việc Khương Thành từng bước từng bước duỗi hai tay ra, dự định chạm vào đạo hạch đó, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều bị động đến.

Ngoại trừ bốn Thánh Chủ đang chạm vào đạo hạch, toàn bộ những người khác đều nhanh chóng đứng dậy.

Vừa chớp mắt đã có mấy chục Thánh Chủ cản trước mặt hắn.

“Dừng tay!”

“Dừng lại!”

“Bỏ cái tay dơ bẩn của ngươi ra.”

“Tên ngu ngốc từ đâu ra vậy? Có hiểu quy tắc không?”

“Còn dám làm loạn nữa thì cút ra ngoài cho ta.”

Từng lời chỉ trích và mắng nhiếc khiến Thành ca cũng hoang mang.

Bản thân đã làm phải chuyện gì khiến cả nhân thần đều tức giận sao?

“Tình huống gì vậy? Lẽ nào đạo hạch có chủ, ta chạm vào không được?”

Từng Thánh Chủ trước mặt hắn cười lạnh.

“Ngươi nói đúng rồi, đây là đạo có chủ, không phải thứ ngươi có thể ăn phần.”

Mấy Thánh Chủ ở cạnh bên cũng cười lạnh chế giễu

“Ngươi là người mới đến chứ gì? Chút quy tắc cũng không hiểu?”

“Đạo hạch của Thương Lan đại lục chỉ có những người được chọn trong ba tông môn và một liên minh bọn ta khẩm định mới có thể trực tiếp chia phần.”

“Những Thánh Chủ khác chỉ có thể cảm ngộ ở một bên.”

“Ngươi là người mới đến, có thể được để cho cảm nhận bên ngoài đã nên đội ơn công đức rồi!”

“Còn không mau cút ra phía sau?”

Khương Thành xem như đã hiểu ra được dụng ý của hắn.”

Đạo hạch chỉ có một, đâu thể để cho nhiều Thánh Chủ chạm đến như vậy được.

Nếu như hơn trăm Thánh Chủ đều hấp thụ, vâỵ mỗi người cũng có được chia bao nhiêu đâu.

Đến muộn một chút e là đến miếng canh cũng không húp được.

Vì để tập trung tài nguyên nhanh chóng thúc đẩy ra một Thánh Tôn, bốn thế lực đỉnh cao “tam tông nhất minh” này chia đạo hạch thành bốn phần.

Mỗi một thế lực chọn ra một người được chọn, để người này đi hấp thu.

Người được chọn này nếu không ngoài ý muốn thì đó chính là Thánh Chủ thiên tài nhất, hoặc là chưởng môn của đại phái gì gì đó.

Còn về đám Thánh Chủ của những tông môn nhỏ hơn một chút kia thì làm gì có tư cách phân chia cái bánh ngọt này.

Sau khi vào sân, ngoan ngoãn ngồi bên ngoài cảm ngộ là được rồi.

Sau khi nghĩ rõ ra mọi thứ, Thành ca bật cười.

Bọn họ muốn chia đạo hạch của Thánh Chủ khác thì cũng thôi đi.

Bây giờ chủ nhân vốn có của đạo hạch này là do chính bản thân mình tự tay giết đấy.

Đây là chiến lợi phẩm của ta, được chưa?

Các ngươi chia chiến lợi phẩm của ta trước mặt ta, còn chỉ vào mũi ta nói ta không xứng?

Trên thế giới này làm gì có chuyện ngon lành vậy được?

“Nếu như ta vẫn cứ muốn chạm vào thì sao?”

Mọi người vốn đều cho rằng mình đang tức giận, Khương Thành sẽ ngoan ngoãn co mình lại như con chim cút.

Thật sự không ngờ rằng tiểu tử này lại cứng đầu như vậy.

Đối mặt với tập thể hơn một trăm thánh chút đáng sợ như vậy mà còn dám khiêu khích?

“Vậy ngươi cút sang một bên đi!”

“Thứ đáng chết, đúng là không biết điều!”

Bốn Thánh Chủ xung quanh Khương Thành đồng thời ra tay về phía hắn.

Trình độ gần đạt đến… linh ý phàm giai tam trọng.

Nhưng mà chung quy cũng không phải là linh ý, cũng không có bất kì thủ đoạn công kích nào, cái gọi là “ra tay” chính là trực tiếp ra tay xem linh ý của Thành ca.

Sau đó, bọn họ gặp phải quyền sát chính nghĩa của Thành ca.

Phịch! Phịch! Phịch!

Tiếng nổ khẽ như bong bóng bị chọc phải một lỗ, từng ý niệm đều bị Khương Thành nhẹ nhàng đánh vỡ.

Sau đó biến mất tại chỗ.

Ý niệm bị hủy, có nghĩa là cơ duyên lần này của bọn họ đã kết thúc.

Chỉ trong thời gian chớp mắt ngắn ngủi, bên cạnh Thành ca đã trống trơn.

Hơn trăm người vốn đó lập tức đã ít đi một nửa.

Dựa vào linh ý Thiên giai thập trong đó của hắn, muốn tiêu diệt ý niệm của những người này vốn chẳng phải phiền như vậy.

Một cơn gió linh ý quét qua, thoáng chốc đã có thể hủy diệt toàn bộ những ý niệm yếu ớt này rồi.

Cố ý dùng nắm đấm chỉ là vì để cho chút ẩn tượng cho đám người này mà thôi.

Mà “chiến tích” này của hắn đã đủ khiến mọi người kinh hãi rồi.

Những tiếng rít gào bốn phía liên miên không ngớt, hơn sáu mới Thánh Chủ còn lại liền chạy khỏi chỗ Khương Thành giống như đám sẻ nhỏ bay đi.

“Cái gì!”

“Sao lại có thể?”

Người chưa từng tiếp xúc với linh ý như bọn họ nào có nhìn thấy cảnh tượng như thế, nhận thức cũng bị sụp đổ rồi.

“Ngươi là ai?”

“Dừng tay.”

Nhưng mà đây vốn chẳng thể đánh tan ý định vung quyền của Thành ca.

“Bây giờ muốn dừng tay rồi? Trước đó đã làm gì chứ?”

Chương 2044: Sự trừng phạt của quyền sắt

Đương nhiên Khương Thành sẽ không dừng lại.

Thế là cảnh tượng tiếp theo trở nên có phần tức cười.

Hơn sáu mươi Thánh Chủ còn lại chạy tán loạn, còn hắn thì vung quyền ở đằng sau.

Những Thánh Chủ này sao có thể nhìn không ra được, dù có liên thủ cũng không đánh lại Khương Thành.

“Ý niệm” của tên này sao lại mạnh đến vậy chứ, đã xảy ra chuyện lạ thường gì rồi sao?

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Ở hiện trường không ngừng vang lên những âm thanh giòn giã.

Dựa trên cảnh giới linh ý là Thiên giai thập trọng của Khương Thành hoàn toàn là kiểu dùng quyền đánh con nít.

Một quyền một bạn nhỏ cấp bậc Thánh Chủ.

Nhìn có vẻ một mình hắn đuổi theo sáu mục tiêu rất khó, thật ra khi khóa chặt mục tiêu là ai rồi thì có thể khiến ý niệm của đối phương đứng ra tại đó để chờ bản thân lướt qua.

Đúng là thú vui đến mông lung.

“Ca xuất đạo đến nay, còn chưa chơi thử trò nào có thể cục áp đảo kì lạ thế này.”

Được thôi, ngoại trừ việc hack.

Lần này tốt xấu gì cũng là đối quyết “thực lực cứng” mà.

Nhìn thấy từng Thánh Chủ xung quanh ít đi, bốn mươi người còn lại vừa chạy vừa liên tục hét lên.

“Dừng tay, dừng tay lại!”

“Mau ngừng lại!”

Bọn họ không muốn bị tiêu diệt.

Một đạo ý niệm bị diệt rồi, tương lai vẫn có thể hồi phục lại như vốn có, đối với thực lực cũng không có ảnh hưởng gì lớn.

Nhưng cơ duyên lần này thì lại kết thúc rồi.

Tại sao bọn họ lại đến đạo hạch này để cảm ngộ chứ, bởi vì tốc độ gia tăng đạo ở nơi đây nhanh hơn với hấp thụ đạo vận ở bên ngoài.

Một lần cảm ngộ đạo hạch ở cự li gần có thể tiết kiệm mấy chục triệu năm.

“Đừng ra tay với ta!”

“Còn không mau ngừng lại!”

“Ngươi là kẻ nào, lại dám hạ thủ với bổn toạ, lẽ nào không biết bổn toạ là…”

Ầm!

Lời nói còn chưa dứt, quyền của Thành ca đã đến phục vụ tận nơi rồi.

“Ca thèm bận tâm ngươi là ai chứ, người đánh ngươi là ngươi!”

“Bọn ta cho phép ngươi chạm vào đạo hạch rồi…”

Ầm!

Quyền sắt của Thành ca lại lần nữa giáng xuống.

“Ông đây còn cần các ngươi cho phép à? Các ngươi có tư cách sao?”

Mũi của hai mươi Thánh Chủ cuối cùng còn lại cũng sắp tức lệch luôn rồi.

“Thứ đáng chết!”

“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

Ầm!

Quyền sắt của Thành ca như cái máy không có tình cảm, không biết mệt mỏi.

“Gia đây chả muốn gì cả, chỉ muốn đập các ngươi!”

“Các hạ xin từ từ!”

Có người bị đuổi theo đến không chịu nỗi nữa rồi.

Nhìn thấy sắp chạy không thoát nên dứt khoát quỳ xuống.

“Nghe ta nói một lời, bây giờ ngươi hung hăng ở đây rất nở mày nở mặt, nhưng ngươi có từng nghĩ sau khi cơ duyên lần này kết thúc…”

Ầm!

Thành ca mất kiên nhẫn dùng quyền sắt cắt ngang tiết tấu giảng đạo lí của hắn.

“Ta khinh! còn tưởng ngươi tinh nói ra chân tưởng hay ho gì đó, lại là một đống từ lên giọng.”

Mười mấy Thánh Chủ còn lại nhìn thấy tên này cứng mềm đều không ăn, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ.

Nếu đạo hạch bên này đã không thể giữ được, vậy thì lùi một bước cầu cái sau, cũng đi ra ngoài hấp thu đạo vận với những người khác là được rồi.

“Được, bọn ta nhận thua.”

“Dời núi không dời nước, bọn ta sẽ rời đi.”

Ầm! Ầm! Ầm!

Bóng dáng Thành ca vừa lóe lên, bóng quyền vút lên, trong hiện trường lại vang lên những tiếng kêu liên tục.

“Muốn kiếm chuyện tốt, ta cho phép các ngươi đứng lên đi rồi sao?”

“Ngươi thật hiếp người quá đáng…”

Ầm!

“Chuyện này cũng bị ngươi nhìn ra rồi, có mắt nhìn đấy!”

Chỉ một khắc ngắn ngủi, Khương Thành đã đánh tanh bành hết tất cả những Thánh Chủ tháo chạy tứ phía.

Cuối cùng chỉ còn lại có bốn Thánh Chủ trực tiếp chạm đến đạo hạch kia.

Bốn người này lần lượt là Đoan Phong Thánh Chủ - tông chủ của Kim Hàn tông, Thiên Hợp Thánh Chủ của Bạch Tiên tông, hắn cũng là người được Thương Lan đại lục công nhận là Thánh chủ có thực lực xếp ba hạng đầu, Tử Tà Thánh Chủ - chưởng môn của Tử Tà tông, Tàng Ách Thánh Chủ - đệ nhất cao thủ Độ Linh tộc của liên minh bách tộc.

Bốn người này không phải tông chủ thì là thiên tài, đệ nhất cao thủ.

Thân phận đương nhiên không giống.

Khi Khương Thành tiêu diệt ý niệm của những người khác, bọn họ tuy tức, nhưng đến động cũng không động chút nào.

Vẫn còn ở đó tiếp tục hấp thu đạo hạch.

Nhìn thấy bốn người chẳng thèm bận tâm đến mình, dáng vẻ quên mình, Thành ca cảm thấy cũng nên dạy kèm cho bọn họ một chút, để bọn họ cũng ý thức được thế đạo hiểm ác.

“Bận rộn cái gì vậy?”

Khi hắn đột nhiên lóe đến trước mặt Đoan Phong, người này vẫn ngồi xếp bằng trên không, hai tay duỗi ra chạm vào nơi bị lõm đó.

Đối mặt với một vị khách không mời mà đến như Thành ca, hắn chẳng thèm nhích mí, chỉ hờ hững nói: “Ngươi đổi nơi khác đi!”

Ý là nơi này ta ngồi rồi, tránh xa ta ra một chút.

Không được làm phiền ta.

“Ha ha, ngươi vui tính thật đấy!”

Ầm!

Đoan Phong đến cả cái nhìn kinh ngạc phẫn nộ còn chưa kịp có thì đã bị quyền sắt này đánh tiễn ra khỏi sân.

Cũng hết cách, dù ở bên ngoài hắn có kinh đầu đến đâu, nhưng ở đây, tất cả đều do Thành ca nói mới được.

Ca này vẫn còn đang ở đó mắng chửi lèm bèm.

“Má nó, không biết chuyến xe này là ca lái sao?”

“Vé còn không mua mà các ngươi còn ra vẻ gì chứ?”

“Ai cho các ngươi sự tự tin tốt đẹp thế chứ?”

Lúc này, ba người khác cuối cùng cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề rồi.

Tiểu tử này không phải đến để hưởng đạo hạch chung với người khác mà là một mình chiếm lĩnh.

Bọn họ liền ngừng lại, trầm mặt xuống nhìn Khương Thành.

“Các hạ quá đáng rồi!”

“Bất cứ ai cũng không có tư cách chiếm lĩnh đạo hạch một mình!”

“Bốn người bọn ta bàn bạc chia đều cho bốn rồi, thêm ngươi vào đã xem như là phá lệ khai ân rồi…”

Ầm! Ầm! Ầm!

“Vậy phiền các ngươi khai ân thêm chút nữa vậy!”

Thành ca vung lên ba quyền cuối cùng.

Tiễn toàn bộ ba người này ra khỏi sân.

Lúc này, xung quanh tinh thể màu đỏ thẫm kia đã chẳng còn Thánh Chủ nào nữa.

“Ôi!”

Lăng vừa vỗ tay vừa thốt lên ngạc nhiên vào hiện trường!

“Ngươi lại có thể đuổi toàn bộ bọn họ đi được vậy, ngươi làm sao được thế?”

Nàng quả thực rất kinh ngạc.

Dù biết rõ Thành ca rất thần kì, nhưng cũng không ngờ hắn có thể làm được đến mức này.

Vốn cho rằng khi hắn đối mặt với hơn trăm Thánh Chủ sẽ vô cùng uất ức, chỉ có thể nhẫn nhịn im hơi lặng tiếng.

Không ngờ rằng hơn trăm Thánh Chủ đều bị một mình hắn quét như lá mùa thu.

Nàng lập tức liên tưởng đến trận chiến tranh đoạt Thần vị mà vừa rồi Khương Thành nói có nhắc đến một thiên phú tộc quần đặc biệt.

“Lẽ nào, ngươi đã tu luyện linh ý của Thiên tộc?”

Phản ứng của nàng khiến lòng làm màu của hắn rất thoả mãn.

“Đúng vậy, đã nói ta là tiểu bạch long ở sông mà, giờ hiểu rồi chứ?”

“Phải đó phải đó, đúng là mở mang tầm mắt.”

Trong lòng Lăng đã dậy sóng.

Là một Cổ Thánh, nàng hiểu được ý nghĩa to lớn về sau của việc tu luyện ý thức.

Khương Thành có thể tu luyện được linh ý, điều đó có nghĩa là hắn đã đi trước những người khác một bước.

Nhưng mà, những lời này đương nhiên nàng sẽ không nói thẳng mặt ra.

Để tránh lại giúp cho tên này càng oai phong hơn.

“Chỉ là không biết sau khi Vẫn giới tiên tàng lần này kết thúc, ngươi sẽ trở về Tiên Võ châu còn có thể hiểu ra nữa không?”

Đắc tội cùng lúc hơn trăm Thánh Chủ, mặt mũi của tất cả các thế lực đều bị giẫm cho một phát.

Không nghĩ cũng biết sẽ gây ra bao nhiêu hận thù.

Đặc biệt là Khương Thành chỉ là một Đạo Thần mà thôi.

Chuyện này nghĩ thôi đã thấy rất kích thích rồi.

“Phải đó, nhiều người đến tặng chiến lợi phẩm cho ta như vậy đúng là khiến người ta thấy phiền.”

Thành ca vừa nói vừa học tư thế của những người trước, đặt hai tay lên đạo hạch.

Mà lần này, cuối cùng hắn xem như cũng đã có thu hoạch.

Chương 2045: Lại một lần làm công vô ích

Đạo hạch không giống với đạo vận.

Đạo vận quá nhỏ bé, chỉ có thể dựa vào sự nhạy cảm với đạo mà cảm nhận và hấp thu.

Còn đạo hạch là hạch tâm của thánh giới, căn bản không cần Khương Thành thể ngộ gì cả.

Trực tiếp có thể cảm nhận được khí tức đạo mãnh liệt.

Đạo hải của hắn gần như có thể gia tăng tầng lớp nhanh đến mức mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

Trên thực tế, cơ duyên lần này vô cùng quan trọng đối với Khương Thành.

Ở cảnh giới Đạo Thần này muốn tiếp tục thăng cấp, thần hồn và căn nguyên, cảm ngộ võ đạo gì đó thì còn dễ nói.

Tiên lực có thể dùng thuốc để thăng cấp.

Chỉ có đạo nhìn không thấy sờ không được là không có cách nào ra tay.

Kỹ năng đạo huyền văn này của hệ thống, nguyên thuật gia tăng chỉ có thể xem như là một “thần thông” dùng trong chiến đấu thôi.

Vốn không hề trực tiếp gia tăng cảm ngộ về đạo của hắn, cũng không khiến đạo của hắn lớn mạnh.

“Vẫn may mà có cơ hội này.”

Hắn thậm chí còn vui mừng vì đã đến Tiên Võ châu.

“Nơi này đúng là một nơi tốt, nếu không cảnh giới của ca có thể cả đời này chẳng thể đến được Đạo Thần trung giai.”

Hắn cũng đâu thể cứ mãi hổn hà hổn hển đi ngộ đạo được.

Cảm nhận được sự gia tăng nhanh của đạo, tâm tình hắn vui mừng vô cùng.

Thậm chí đã bắt đầu gọi Lăng đến rồi.

“Cùng làm đi, ngươi còn ngơ ra đó làm gì?”

“Ca nói là sẽ giúp ngươi, quyết sẽ không nuốt lời.”

Lăng nhất thời dở khóc dở cười.

Là một Cổ Thánh, nàng đã không thể gia tăng đạo của mình nữa rồi.

Đây vốn không phải do thực lực của nàng đã đến giới hạn đỉnh phong trên.

So với những Chính Thần kia, đạo của nàng thật ra cũng yếu hơn một chút, càng đừng nói gì đến so với Thiên Đạo.

Nhưng Cổ Thánh có hai giới hạn thăng cấp ngắn.

Một là ý thức.

Theo việc đạo không ngừng tăng lên, ý thức dần dần cũng sẽ không kiểm soát nỗi đạo mạnh như vậy.

Bản thân tạo ra nguyên đạo, có xu thế trở thành Thiên Đạo, đạo đó vốn cũng có thể sinh ra ý chí.

Ý chí của đạo càng ngày càng mạnh, cuối cùng ngược lại sẽ nuốt chửng ý chí của mình.

Đây thật ra cũng là thiên số.

Giống như Thiên Đạo, nó không có tình cảm gì cả, thứ có được chỉ là ý chí Thiên Đạo máy móc mà thôi.

Những Chính Thần kia có được đạo ấn nên có được sự gia trì của ý chí Thiên Đạo, vậy nên mới có thể tránh khỏi tai họa ngầm.

Hai là tiên thể.

Đạo mạnh mẽ cũng cần có một cái xác đủ mạnh để tải.

Thiên Đạo nhìn có vẻ không có thể nào để tải, thực tế thì Nguyên Tiên giới chính là thân xác của nó.

Trước mắt Lăng và Vô Định Cổ Thánh gặp phải hai vấn đề.

Cũng vì vậy mà bọn họ không thể không dừng lại bước tiếp tục cảm ngộ đạo, để tránh mất đi bản thân hoặc tiên thể của mình.

Lăng rất muốn nói ngươi hưởng một mình đi, ta dùng không được.

Nhưng nói như vậy Khương Thành chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Thế là nàng chỉ có thể cứng đầu đến gần trước đạo hạch, tiện thể cười nhạt nhẽo với Khương Thành.

“Được thôi!”

Thành ca vừa hấp thu vừa không quên chế nhạo.

“Ca đối xử không tệ bạc với ngươi đấy chứ?”

“Cơ hội này những Thánh Chủ ở bên ngoài có cầu cũng không có đâu.”

“Còn không mau nói cảm ơn Khương đại ca?”

Ta cảm ơn ngươi cái đầu quỷ á.

Ngươi thế này là sợ ta không biết sao?

Lăng rất muốn ấn hắn xuống đất đạp cho hai đạp.

Nhưng vì để diễn tốt thân phận trước mắt, để tương lai có thể tìm được nhiều cơ hội chơi xỏ Khương Thành hơn, nàng chỉ có thể nén sự kích động này xuống.

“Cảm ơn Khương đại ca, ngươi đối xử với ta tốt quá, ta cảm động quá đi.”

“Ha ha ha, giữ cái cảm động đó ở trong lòng đi, đây là chuyện một người làm ca nên làm mà.”

Mang theo cảm giác hài lòng lại lần nữa gánh được muội tử, Thành ca tiếp tục nghiêm túc hấp thu đạo hạch.

Còn Lăng ở bên kia thì khổ rồi.

Nêu như so đạo hạch này với một ngôi sao nhỏ thì đạo nguyên của nàng chính là một hằng tinh khổng lồ.

Đạo nguyên đối với đạo hạch này đương nhiên có hiệu quả hấp dẫn mạnh mẽ.

Dù nàng muốn ngăn cản cũng không thể ngăn cản được đạo liên miên không ngớt chảy như thác về mình.

Tốc độ đó phải nhanh hơn gấp trăm lần không chừng so với bốn Thánh Chủ trước đó cộng lại.

“Không được, không thể tiếp tục như vậy được!”

Lăng thầm sốt ruột.

Trước mắt nàng vẫn miễn cường duy trì được sự cân bằng giữa ba thứ là ý chí, tiên thể và đạo nguyên.

Nếu như hấp thu một nửa đạo hạch, sự cân bằng sẽ bị phá vỡ.

Nghĩ đến đây, nàng thôi động đạo nguyên, vừa cố gắng cản trở sự rót vào của đạo hạch, vừa cố gắng đẩy đạo vô chủ bên trong đạo hạch về phía bên dòng thác kia.

Mà ngay cửa thác lại chính là Khương Thành.

Theo như tiết tấu bình thường, Khương Thành muốn hoàn toàn hấp thu đạo hạch này không mất một tháng thì làm không xong.

Bởi vì đạo của hắn vẫn là ở cấp bậc Đạo Thần sơ giai, tầng lớp thấp hơn một chút.

Lực hấp dẫn đối với đạo hạch thật sự rất yếu.

Nhưng theo sự cố ý đẩy của Lăng, hắn đột nhiên tiếp thu được đạo vô chủ một cách mãnh liệt.

“Ôi vãi, đây là tình huống gì vậy?”

“Sao lại đột nhiên trở nên mạnh như thế rồi?”

Khương Thành ngạc nhiên, nhưng mà ngay sau đó thì trở nên dương dương đắc ý.

“Lẽ nào lại là do thiên phú dị bẩm của ca? Vậy nên đạo hạch này mới nóng lòng muốn chạy về phía ta?”

Dưới sự thôi động ngầm của Lăng, Đạo hạch giống như một quả bong bóng bị xì, nhanh chóng thu nhỏ lại.

Còn đạo của Khương Thành cũng tăng lên với tốc độ nhanh chóng.

Đạo không giống nhau tự nhiên sẽ có khác biệt, độ khó tăng lên cũng không giống nhau.

Đạo quy tắc mà hắn lựa chọ vốn vô cùng dồi dào, xem như đã là đạo đỉnh cao ròi, thăng cấp cũng không dễ dàng gì.

Nhưng bởi vì thứ bây giờ đang hấp thu là đạo hạch còn lại của Thánh Chủ, tầng lớp phải cao hơn Đạo Thần sơ giai rất nhiều, vậy nên khi đạo hạch tiêu hao đi hết, hắn vẫn rất thuận lợi thăng cấp đạo quy tắc của mình đến tầng lớp Đạo Thần trung giai.

Khiến đạo tăng lên một tầng lớp, Đạo Thần bình thường không mất hơn chục tỷ năm cảm ngộ thì làm không được.

Đạo quy tắc này của Khương Thành không phải người bình thường có thể tu luyện được.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ mất có mấy phút là đã vượt qua được bước này.

Đương nhiên, đằng sau chuyện này có không ít sự cố gắng của Lăng.

Thời khắc đạo hạch biến mất, muội tử này thầm thở phào nhẹ nhõng.

Vẫn may, đạo vô chủ vừa rồi bản thân hấp thu rất ít, phần lớn đều đẩy cho Khương Thành rồi.

Sau đó, nàng nghe thấy lời phát biểu đắc ý của tên này.

“Ha ha ha, thế nào, nhanh chứ?”

“Ca đã nói rồi, địa vị của ta cao, đạo hạch cũng phải cúi đầu bái, chủ động chảy về phía ta một cách điên cuồng.”

Nhìn mặt mũi có được những cái chẳng đáng nhắc đến của hắn, trong lòng Lăng tức giận vô cùng.

Địa vị ngươi cao cái rắm, vừa rồi đều là do ta giúp ngươi đấy được chưa?

Lại làm không công giúp tên này một lần, hắn không những không biết cảm kích mình, ngược lại còn chạy đến trước mặt mình khoe khoang.

Có được hời còn khoe mẽ, đúng là đáng ghét.

“Phải đó phải đó, ngươi đúng là được chuyện.”

Nàng đã thầm quyết định rồi, những ngày tháng tiếp theo, nhiệm vụ hàng đầu sẽ là hại cho tên này vài lần.

Bù đắp toàn bộ những gì đã lỗ hôm nay.

Sau khi hấp thu xong đạo hạch, đạo vận ở bên ngoài cũng nhanh chóng tiêu tan.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt vô số những tiên nhân chính là tinh vân bắt mắt kia biến mất.

Nhất thời, các nơi đều ồn ào lên.

“Vẫn giới tiên tàng lần này sao lại kết thúc nhanh vậy chứ?”

“Phải đó, bình thường chi ít cũng phải ba ngày nhỉ?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Các ngươi còn không biết sao?”

“Có một ý niệm của một tiên nhân lạ mặt vô cùng mạnh mẽ đi vào, hủy đi cơ duyên lần này.”

“Bây giờ Thánh Chủ cảu các đại tông môn đều đang nổi trận lôi đình.”

Chương 2046: Sư tôn nâng đỡ ta với

Biết được có người đuổi hết hơn trăm Thánh Chủ về, cả Thương Lan đại lục đều sôi sục hẳn lên.

Ngày đầu tiên Thành ca đến đây đã nhanh chóng trở thành mục tiêu nghị luận của vô số tiên nhân ở đây rồi.

Thứ không hoàn hảo chính là hắn quên để lại tên.

“Người này lại có thể phá vỡ cơ duyên của hơn trăm Thánh Chủ?”

“Vậy thực lực của người này mạnh đến nhường nào chứ?”

“Vẫn giới tiên tàng, Thánh Tôn lại không vào được, hắn có mạnh hơn nữa thì cũng mạnh có giới hạn.”

“Theo như vậy thì hắn chỉ có ý niệm mạnh, có lẽ là ở phương diện này có gì đó đặc biệt mà thôi.”

“Vậy hắn toi rồi, lại đồng thời đắc tội với nhiều Thánh Chủ như vậy.”

Có người tin tức nhanh nhạy đã nghe ngóng được trạng thái mới nhất.

“Toàn bộ ba tông môn một liên minh nhất thời đều phát lệnh truy sát ra bên ngoài, thề phải bắt được người này.”

“Người này đúng là tự tìm đường chết mà.”

Trong miệng những người này, Khương Thành đã xem như là một người nhất định sẽ chết rồi.

Bây giờ bọn họ chỉ tò mò người này rốt cuộc là ai, cuối cùng sẽ chết thảm như thế nào.

Còn Thành ca bị bọn họ thương tiếc lúc này đã trở về lại chỗ cũ, vui mừng kiểm tra trạng thái trước mắt.

Quy mô đạo hải vốn không to ra bao nhiêu.

Bởi vì nó chủ yếu vẫn phải xem những nền tảng là căn nguyên và tiên lực, hồn lực.

Nhưng tầng lớp của đạo hải thì đã tăng.

So với thời kì Đạo Thần sơ giai, đạo hải của hắn hiện nay đã dung hợp với thiên địa ngoại giới rồi.

Trừ khi sự liên hệ với thiên địa xung quanh bị cường hành cắt đứt, nếu không thì dựa vào lực thiên địa tuần hoàn không ngừng nghỉ này là có thể duy trì đạo hải không ngưng.

Ý nghĩa trong trận chiến đương nhiên cũng to lớn vô cùng.

Mà sau khi có được gia tăng, thần hồn trước khi hắn hao tổn cũng hồi đầy lại.

“Xem ra sau này gặp phải Thánh Chủ, chỉ cần giết chết thì không cần phải lo lắng thần hồn bị hao tổn.”

Ngộ Sơn và đám người Trường Dương, Trường Linh đều ngây ra nhìn cảnh tượng này.

Đạo Thần trung giai đối với bọn họ mà nói chẳng là cái quái gì cả.

Quan trọng là nếu bọn họ nhớ không lầm thì chuyện Khương Thành tấn nhập Đạo Thần sơ giai là chuyện chưa đến một tháng nhỉ?

Hơn nữa gần đây cũng không thấy hắn tu luyện mà!

Vừa mới thoáng một cái đã đột nhiên tấn cấp rồi?

Chuyện này cũng vô lí quá rồi nhỉ?

Mãi đến khi Thành ca thu hồi lại đạo hải, Ngộ Sơn cuối cùng mới hét lên!

“Ôi, sư tôn tấn nhập lên Đạo Thần trung giai nhanh như vậy sao?”

“Chúc mừng sư tôn, chúc mừng sư tôn!”

Bây giờ hắn đã hoàn toàn nhận định “sư tôn rẻ tiền” này rồi.

Vị diện chi tử mà, thao tác cơ bản thôi.

Bình tĩnh bình tĩnh.

Đám người Trường Dương, Trường Tân cũng chẳng hề tiếc gì chạy lại nịnh hót!

“Tốc độ tăng cấp nhanh như vậy đúng là trước nay chưa từng có, không hổ là sư tổ của chúng ta!”

“Lại chả phải à, nội tình của sư tổ quá mạnh rồi.”

“Lão nhân gia hắn đột phá không phải xem được hay không, mà là xem thử muốn hay không muốn!”

Trường Linh ở một bên cạn lời nhìn ba sư huynh biến chất này, rất muốn nói các ngươi trước đây đâu có như vậy đâu.

Nhưng nghĩ đến chiến tích không lâu trước đó đã giết chết Thánh Chủ U Mộc tộc của Khương Thành, muốn khiêu khích cũng không chọc được.

“Đúng rồi sư tôn, vừa rồi ngươi thúc động linh ý có giết kẻ địch, cứu Nguyên Tiên giới khỏi nước sôi lửa bỏng?”

Ngộ Sơn hỏi như vậy, toàn bộ đám người Trường Dương cũng tò mò lên.

“Chuyện đó tất nhiên là thành công rồi.”

“Không nhìn thấy sư tổ đã tấn cấp rồi sao?”

“Ta đoán nhất định là cảm ngộ đột phá trong lúc chiến đấu, không hổ là sư tổ!”

Tinh vân vừa rồi rốt cuộc là gì, bọn họ cũng đều không biết.

Sau khi Khương Thành vào thì mấy người lo lắng đoán mò.

“Khụ, chuyện này ấy à…”

Đón lấy ánh mắt tò mò của mấy người này, Thành ca cũng bị lúng túng khó có.

Tinh vân vừa rồi trong tưởng tượng của hắn là sự tập kích của Thiên tộc, ngược lại lại là một cơ duyên ngộ đạo một lần.

Chỉ là bản thân phán đoán sai, khó tránh bị tát mặt.

Thế là hắn chỉ có thể tiếp tục cường hành làm màu.

“Tinh vân đó thật ra là thánh giới tàn tồn của thủ lĩnh U Mộc tộc vừa bị ta giết, được gọi là Vẫn giới tiên tàng.”

“Nếu như vào trong đó cảm ngộ thì có thể có được một ít đạo vận và đạo vô chủ, rất có lợi cho sự tu luyện của các ngươi.”

Còn chưa chờ đám người kinh hô lên, hắn đã chuyển chủ đề.

“Nhưng mà bữa ăn ngon như vậy đương nhiên sẽ gây ra vào sự dòm ngó của những tiên ma ngoại vực.”

“Vừa rồi ta tiện tay hủy diệt một vài thiên ma ngoại vực rồi.”

Mọi người lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ.

Hóa ra là như vậy à?

Chả trách đột phá Đạo Thần trung giai, hóa ra còn có cơ duyên như vậy.

“Thánh giới còn sót lại lại có thể được hấp thu sao?”

“Lần đầu tiên nghe thấy đó!”

“Tiên Võ châu này thật là thần kì.”

“Nhưng mà cũng may có sư tổ tiêu diệt thiên ma ngoại vực, nếu không thì cơ duyên sẽ trở thành tai nạn rồi.”

“Lại chả phải…”

Sau khi nịnh hót xong, lúc này mới xoa tay cười tít mắt nhìn sang Khương Thành.

“Sư tôn, lần sau nếu có Thánh Chủ chết đi, có thể đưa bọn ta cũng đến Vẫn giới tiên tàng kia không?”

“Phải đó phải đó, cơ hội ngộ đạo như vậy quá báu quá rồi.”

“Sư tổ nâng đỡ bọn ta với!”

Thành ca được nịnh hót đã quá nên đương nhiên sẽ rất dễ nói chuyện rồi.

“Không thành vấn đề, lần sau ta sẽ đưa các ngươi đi.”

“Nhưng mà phải chờ ta đánh bại thiên ma ngoại vực rồi các ngươi mới có thể đi vào.”

Hai tay hắn chắp sau lưng, ngửa mặt lên trời hờ hững nói: “Suy cho cùng thì thủ đoạn của thiên ma ngoại vực cũng kì dị vô cùng, liên quan đến chiến đấu ở tầng lớp linh ý, các ngươi ứng phó không được.”

Ca này đã quyết định rồi, lần sau có vẫn giới tiên tàng nữa sẽ lập tức dọn sạch hiện trường.

Như vậy Ngộ Sơn và đám người Trường Dương vào sân sẽ không nhìn thấy những người khác nữa, cũng không phát hiện ra được chân tướng.

Chỉ xem như bản thân thật sự đã tiêu diệt một đám thiên ma ngoại vực.

“Hu hu hu, sư tôn ngươi tốt với bọn ta quá.”

“Đa tạ sư tổ.”

“Sư tổ hồng phúc tề thiên…”

Ngộ Sơn và đám người Trường Dương, Trường Bách suýt chút nước mắt lưng tròng.

Trước đó bọn họ nịnh nọt gọi sư tôn chỉ là vì ôm cho chắc cái đùi này, dưới đại thụ kiếm bóng mát mà thôi.

Hai bên mới quen biết chưa lâu, sao có thể thật sự nảy sinh tình cảm sư đồ chứ.

Bây giờ lại thật sự có chút cảm động rồi.

Đây là một người tốt như thế nào chứ.

Không những đưa bọn ta đến với cơ duyên, còn suy nghĩ cho bọn ta, loại bỏ nguy hiểm từng li từng tí.

Nguyên Tiên giới nhiều người làm sư tôn sư tổ như vậy, cũng đâu có bao người làm được đến vậy đâu nhỉ?

Đến cả Trường Linh cũng không thể không thay đổi cách nhìn về Khương Thành.

“Phải rồi, sư tôn, Thê Vũ quán chúng ta còn tiếp tục xây dựng ở đây không?”

Bây giờ Thành ca rất nôn nóng muốn có Vẫn giới tiên tàng tiếp theo, chỉ sợ kẻ địch sẽ không tìm đến thôi.

“Đương nhiên, khi tiên nguyên nơi đây dồi dào, rất thích hợp xây dựng tông môn.”

“Được thôi!”

Nếu như là một khắc trước, Ngộ Sơn chắc chắn sẽ muốn đổi một chỗ khác tránh nạn.

Vừa rồi giết chết thủ lĩnh U Mộc tộc, không chừng sẽ thu hút nhiều kẻ địch mạnh hơn.

Nhưng bây giờ Khương Thành tấn nhập lên Đạo Thần trung giai, cái gan của Thánh Chủ như hắn lại càng to hơn.

Mọi người lần lượt thi triển thần thông, biến cái hố lớn kia trở thành một cái hồ phong cảnh hữu tình.

Chỉ sau nửa canh giờ ngắn ngủi, Thê Vũ quán mới đã sừng sững ở giữa hồ.

Chương 2047: Xây dựng lại Phi Tiên môn

Sau khi xây dựng Thê Vũ quán, Khương Thành bắt đầu chờ đợi kẻ địch chạy đến cửa kiếm thù.

Hắn chẳng đi đâu cả, chỉ ở một cái lầu nhỏ bên hồ.

“Thái thượng hóa đạo” hai phần trước sau đều đã đưa cho Ngộ Sơn.

Nhưng mà, đám người Trường Dương và Trường Tân cũng đã từ bỏ việc tu luyện “thần thuật”.

Bọn họ đã không còn bất cứ hi vọng gì với việc tu luyện ra linh ý nữa, chỉ có Ngộ Sơn vẫn ngày ngày luyện công vô dụng.

Những ngày tháng rảnh rỗi sóng yên biển lặng kéo dài cả một tháng.

Thành ca có phần chịu không nỗi nữa.

“Chuyện gì vậy, ta đắc tội đồng thời nhiều Thánh Chủ như vậy sao lại chẳng có ai đến báo thù?”

“Còn chưa kể khi tiêu diệt U Mộc tộc thì những tộc quần xung quanh cũng nên đến xem thử chứ nhỉ?”

“Sao một chút động tĩnh cũng không có thế này?”

“Lẽ nào nhân duyên của U Mộc tộc kém đến vậy? Sống chết chẳng ai thèm lo?”

Hắn vốn không hề biết sự suy đoán của bản thân thật sự đúng.

U Mộc tộc do có đặc tính sống kí sinh, lại thêm phong cách hành sự lạ kì đời nên chẳng hề được nhưng Mộc Tộc khác thích chút nào.

Hai bên không những không qua lại gì, ngược lại còn tích lũy thù hận.

Những Mộc tộc khác nếu biết được tin Thánh Chủ của U Mộc tộc bị tiêu diệt, không chừng sẽ cười to, tặng cho hắn một ngọn cờ gấm nữa.

Còn về sự truy sát toàn diện của ba tông môn một liên minh kia thì quả thực rất dữ dội.

Nhưng do bên này là địa bàn của U Mộc tộc nên những tông môn khác không tiện can dự vào.

Khương Thành chưa rời khỏi đây xem như là biến tướng của việc “không biết gì”.

Theo thời gian từng ngày trôi qua, ca này dần dần không ngồi yên được nữa.

“Tiếp tục như thế này không được.”

“Đã hơn một tháng rồi mà không có thu hoạch gì cả rồi.”

Hắn triệu tập Ngộ Sơn và đám người Trường Dương lại.

“Ta dự định sẽ rời khỏi đây, rừng núi xa xăm, căn bản sẽ chẳng có ai đến gây chuyện.”

“Vậy nên tạm biệt tại đây, cáo từ!”

Mọi người ngây cả ra.

Đại lão, sóng yên biển lặng đó, không có ai đến gây chuyện chẳng phải nên vui sao?

Tại sao ngược lại ngươi lại như không hài lòng vậy?

Ngộ Sơn lại lần nữa nước mắt lưng tròng níu giữ.

“Sư tồn, ngươi không thể bỏ rơi bọn ta được.”

“Nếu ngươi đi thì bảo bọn ta phải sống làm sao đây?”

Nhìn thấy tên này lại sắp chạy đến ôm chân mình, Thành ca liền né tránh.

“Trước giờ ra chưa từng nói sẽ nhận một đồ đệ như ngươi.”

“Hơn nữa bây giờ các ngươi đã cắm rễ ở Tiên Võ châu rồi, thái thượng hóa đạo cũng đã cho các ngươi hết rồi, còn có gì mà không thể sống chứ?”

“Cũng không thể cứ mãi ở bên các ngươi thế này đến già được đúng không?”

Ngộ Sơn nghĩ lại thì thấy cũng phải.

Vị diện chỉ tử vốn chính là đi đến đâu cũng gây chuyện, sao có thể ở mãi ở một chỗ năm này qua năm nọ được?

“Vậy sư tôn ngươi dự định đi đâu, bọn ta đi cùng ngươi.”

“Đi cùng ta, vậy sơn môn Thê Vũ quán mới vừa xây dựng không cần nữa à?”

“Chỉ cần có sư tôn ở đây, bất cứ nơi nào cũng là Thê Vũ quán.” Ngộ Sơn tiện tay nịnh nọt một cách chuyên nghiệp.

Khương Thành cũng sắp bị hắn đánh bại luôn rồi.

Cái thứ trâu bò này có đá cũng đá không đi rồi.

Thế là hắn cố ý nói: “Sau khi ta đi, ta sẽ xây dựng lại Phi Tiên môn.”

“Chẳng hề có tí quan hệ gì với Thê Vũ quán của các ngươi cả, vậy nên ngươi không cần phải đi theo ta nữa rồi.”

Nói xong, hắn phất tay áo định bay đi.

“Chờ một chút!”

Ngộ Sơn lại lần nữa đuổi đến.

“Sư tôn, ta nghĩ kĩ rồi, ta cũng muốn gia nhập Phi Tiên môn.”

Lời này vừa nói ra, đừng nói là Khương Thành, đến cả đám người Trường Dương và Trường Linh cũng đều mang vẻ mặt sụp đổ.

Chúng ta đã ở Thê Vũ quán mấy chục tỷ năm, một lão tổ lập phái như ngươi lại đột nhiên muốn mặc kệ theo người rồi?

Hơn nữa còn muốn gia nhập tông môn của người khác?

Chuyện này cũng kì cục quá rồi nhỉ?

“Sư tôn, ngươi thế này là vô lí quá rồi nhỉ?”

“Thê Vũ quán là do ngươi sáng lập ra, cứ thế mà vứt đi à…”

Ngộ Sơn chả thèm bận tâm vung tay: “Nếu các ngươi có cảm tình quá sâu đậm với Thê Vũ quán thì có thể tiếp nối cái bảo tọa của Thê Vũ quán này, ta không có ý kiến.”

“Dù sao thì chỉ là năm đó ta nổi hứng nên tùy tiện xây dựng một tiểu môn phái mà thôi.”

“Cũng chẳng có gì mà không thể cắt đứt cả.”

Những lời nói kiểu không chịu trách nhiệm này suýt chút khiến mấy đệ tử tức chết.

Trường Linh dựng đôi lông mày lá liễu lên, chất vấn ngay trước mặt.

“Chẳng phải lúc trước ngươi nói phải xem Thê Vũ quán là nhà, không thể quên đi đạo thông này, phải thề bảo vệ hay sao?”

Ngộ Sơn chìa tay với vẻ mặt vô tội: “Tùy ý nói thôi mà, mỗi một tông môn đều sẽ nói mấy lời thế này với đệ tử cả.”

“Ngươi!”

Trường Linh suýt chút bị cái tên không biết xấu hổ này chọc cho tức chết.

Nàng hít sâu một hơi, cười lạnh.

“Ta không cần biết, năm đó ngươi đã lừa ta vào.”

“Ngươi đừng có mơ mà chạy, ta sẽ không để ngươi yên đâu.”

Nàng trước giờ vẫn chẳng hề tôn kính Ngộ Sơn như ba sư huynh, quả thực là có lí do.

Ba người Trường Dương, Trường Bách, Trường Tân đều là những đệ tử Ngộ Sơn nghiêm túc thu nhận lúc hắn đi vân du tứ phía.

Còn Trường Linh thì bị day theo.

Có một năm, Trường Linh vẫn chỉ là một Tôn Giả tham gia báo danh ở cuộc khảo hạch tuyển người mới của thánh địa đỉnh cấp, biểu hiện xuất chúng.

Lúc đó Ngộ Sơn vẫn là một Đạo Thần trung giai là khách mời đến xem đã động tâm bất chính.

Trước lúc vòng ba khảo hạch kết thúc, vòng bốn vẫn chưa bắt đầu, tên này đã mạo nhận là người phụ trách cấp cao của thánh địa.

Lừa Trường Linh nói nàng đã được chọn trước rồi, có thể gia nhập vào “Thê Vũ quán” được đặc biệt xây dựng để chuyên môn bồi dưỡng thế hệ sau của thánh địa để tiếp nhận sự dạy bảo càng chuyên nghiệp hơn, hưởng thụ được đãi ngộ còn cao hơn của đệ tử chân truyền.

Trường Linh lúc đó ngây thơ chưa hiểu chuyện vốn chưa từng gặp qua nhiều chuyện lòng người hiểm ác nên cũng tin vào lời dối trá của hắn.

Vui vẻ theo hắn rời khỏi thánh địa, rời khỏi cuộc khảo hạch, đến Thê Vũ quán xa xôi.

Sau khi đến đó, Ngộ Sơn nếu không phải dạy dỗ một một với nàng thì cũng sắp xếp nàng bế quan dài lâu, gọi với một cái tên hay là huấn luyện đặc biệt.

Căn bản chẳng thể gặp được ba người khác.

Cho đến một tỷ năm sau, đột nhiên khi trò chuyện cùng Trường Dương sư huynh, Trường Linh cuối cùng mới biết được chân tướng.

Thê Vũ quán này chẳng hề có chút quan hệ nào với cuộc khảo hạch năm đó mình tham gia cả.

Ấn tượng của nàng với Ngộ Sơn cũng tự nhiên không còn tốt nữa.

Mãi ôm trong mình sự canh cánh về ân sư và tên lừa đảo.

Bởi vì chuyện đào góc tường này bị bại lộ nên Ngộ Sơn đắc tội với thánh địa đỉnh cao, không thể không trốn đông trốn tây, cũng không dám mở rộng quy mô của Thê Vũ quán.

Cho đến về sau hắn trở thành Thánh Chủ, cuối cùng mới dám lộ ra chút tăm hơi.

“Nếu ngươi đã muốn gia nhập Phi Tiên môn thì ta sẽ cùng ngươi đi.”

“Năm đó ngươi lừa ta, đừng nghĩ có thể đi là xong!”

Đối với sự uy hiếp của nàng, Ngộ Sơn không những không muộn phiền, ngược lại còn vui mừng khôn xiết.

“Vi sư biết ngươi chu đáo nhất mà.”

“Chu đáo cái đầu quỷ nhà ngươi!” Trường Linh nhịn không được, lại lần nữa véo tai lão đầu này.

Nhìn thấy nàng cũng quyết định gia nhập Phi Tiên môn, lại liên tưởng đến sự thần kì của Khương Thành, Trường Dương và Trường Bách, Trường Tân nhìn nhau một cái, cuối cùng cùng nhau gật đầu.

“Khương sư tổ, bọn ta cũng chuẩn bị gia nhập Phi Tiên môn đó.”

“Vẫn mong ngươi có thể thu nhận.”

Thành ca có phần dở khóc dở cười.

“Các ngươi thế này là qua loa quá rồi nhỉ?”

“Cơ nghiệp tông môn đang tốt đẹo, nói mất là mất à?”

Lời của hắn chỉ mới vừa nói, bên tai đã vang lên tiếng ầm ầm.

Thê Vũ quán lại bị nổ tung lên trời lần thứ ba.

Mà lần này là tự tay Ngộ Sơn Thánh Chủ ra tay.

“Bây giờ không còn cơ nghiệp nữa rồi.”

Chương 2048: Mồi nhử

Rời khỏi lãnh địa Mộc tộc, Khương Thành đưa năm người thẳng một đường về phía trước.

Lần nà hắn không lựa chọn rừng sâu núi cao nữa.

Mà tìm một địa giới người người đông đúc.

Ở trên không khẽ dùng thần hồn cảm nhận một chút, hắn phát hiện ra xung quanh có mấy cái tông môn.

“Nơi này mới đúng là bảo địa phong thủy mà.”

Hắn ấn mây xuống, tìm một hà châu có khí tiên nguyên dồi dào, bắt đầu khởi công.

Một khắc sau, một toà cung điện lầu các nguy nga lộng lẫy đã được dựng nên.

Bức hoành Phi Tiên môn lại lần nữa xuất hiện ở Nguyên Tiên giới.

Động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ kinh động đến những tiên nhân xung quanh.

Phát hiện nơi đây nhiều thêm một tông môn, rất nhiều người kinh ngạc không thôi.

Mà sau khi phát hiện ra tông môn này chỉ le que mấy người thì lại càng ngạc nhiên hơn.

“Đây là thần thánh phương nào?”

“Chỉ có chút người này lại dám khai tông lập phái ư?”

“Hơn nữa còn xây dựng tông môn ngay trong tầm mắt của Trảm Nghiệp tông, đúng là gan to bằng trời mà!”

“Bọn họ không biết quy tắt ở đây sao?”

“Phi Tiên môn? Cái tên này sao lại có vẻ khá quen tai nhỉ?”

“Ta cũng nhớ từng có một tông môn như vậy.”

“Ta nhớ ra rồi, Khiếu Mang vực chục triệu năm trước từng có một Phi Tiên môn!”

Những tiên nhân sống từ thời đại đó đến giờ ở Thương Lan đại lục vẫn có không ít!

Được người khác nhắc như vậy, rất nhiều người lập tức có ấn tượng ngay.

Có vài người kinh hoàng thét lên: “Ôi trời ơi, lại là Phi Tiên môn ấy ư?”

“Thế cũng nghiêm trọng quá rồi, năm đó tung hoành Nguyên Tiên giới nổi như cồn không ai bằng!”

“Có lẽ không phải đâu nhỉ? Đệ tử của Phi Tiên môn nhiều lắm.”

“Phải đấy, tông môn có cùng tên cũng bình thường thôi, vốn không có gì lạ cả.”

“Có lẽ là người mới đến, tưởng rằng nơi này yên bình như ngoài kia.”

“Cái gọi là Phi Tiên môn này hoặc là bị thu nạp, hoặc là bị tiêu diệt, sẽ không có con đường thứ ba đâu.”

Khi mọi người lũ lượt nghị luận, ở sơn môn hùng vĩ kia, Ngộ Sơn Thánh Chủ và đám người Trường Dương lũ lượt bay ra.

Bọn họ cũng biết trong tối có rất nhiều người đã quan sát Phi Tiên môn.

Suy cho cùng thì thần niệm quét đến ở xung quanh nhiều không phải hàng triệu thì cũng phải tám trăm ngàn rồi.

Nhìn hư không phía trước không một bóng người, phất trần của hắn vung lên, thánh giới cuồn cuộn chống đỡ ra.

Nhất thời bầu trời biến sắc, uy phong vô kể.

“Bổn toạ Ngộ Sơn, là đại trưởng lão của Phi Tiên môn!”

Vị trí này là hắn mới dùng mọi thủ đoạn mới xin được từ phía Khương Thành.

Tương lai nếu đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần quay trở lại thì vị trí của hắn sẽ lùi về sau hơn ngàn bậc rồi.

“Lần đầu đến đây, khai tông lập phái, đặc biệt thông báo đến chư vị một tiếng…”

Khai tông lập phái vốn không cần phải đăng kí ghi danh với ai cả, nhưng mà bình thường vẫn phải nói cho những thế lực khác ở xung quanh biết.

Ngộ Sơn vốn không biết thánh giới của bản thân mới mở ra chưa được bao lâu thì đã gây nên sóng gió.

“Thánh Chủ!”

“Hắn là một Thánh Chủ!”

“Ngộ Sơn Thánh Chủ, trước đây ta có gặp hắn ở Thường Lục châu!”

Vô số thần niệm giao lưu, cũng thầm sôi sục.

“Lão đầu này điên rồi sao, thân là Thánh Chủ, xung quanh lại chỉ mang theo có mấy người?”

“Thánh Chủ lẻ loi là một con cừu béo tốt đấy!”

“Ngộ Sơn đáng thương, chắc hắn mới đến Thương Lan đại lục chúng ta nhỉ? Căn bản chẳng hiểu được pháp tắc sinh tồn nơi đây.”

“Trước mắt chư vị đại năng đều đang bận rộn tìm kiếm kẻ địch chung đã phá hoại Vẫn giới tiên tàng, nếu không thì đã đến đây để vây công rồi.”

“Chờ Côn Hoàng chưởng môn của và Trảm Nghiệp tông và song Thánh của Ma Diễm tông trở về thì đó chính là ngày chết của hắn!”

Ngộ Sơn vốn không biết bản thân đã trở thành một “người sắp chết”.

Là người đại diện cho Phi Tiên môn phát ngôn với bên ngoài, cảm giác của hắn rất tốt.

Xem ra địa vị của bản thân trong mắt vị diện chi tử này rất cao.

Sau khi bận rộn xong, hắn lại xách đít về lại trong sơn môn.

“Sư tôn, thế nào?”

Thành ca lười xuất đầu lộ diện gật đầu khen ngợi.

“Làm rất tốt, rất có tiền đồ.”

Bây giờ hắn cũng lười phủ nhận mối quan hệ “sư đồ” này nữa.

Có được sự công nhận của hắn, gương mặt già nua của Ngộ Sơn vui đến nỗi lộ ra hết những nếp nhăn.

“Hi hi hi, đây là chuyện mà đồ nhi nên làm.”

Hắn vẫn không biết bản thân thật ra bản thân đã bị “sư tôn rẻ tiền này” coi như là mồi nhử để câu xá.

Khương Thành biết được pháp tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu này.

Hắn biết rõ một Thánh Chủ lẻ loi ở Thương Lan đại lục này sẽ gây ra hững chuyện gì.

Thánh Chủ bị giết sẽ trở thành cơ duyên của những người khác.

Cố ý để một “đệ tử rẻ tiền” như Ngộ Sơn ra ngoài tuyên bố thông tin thành lập của Phi Tiên môn là để những người có ý đồ khác ngoài kia nhìn thấy Thánh Chủ lộ diện, nhanh chóng chạy sang đánh mà thôi.

Bản thân lâu quá không há mồm rồi.

Còn về hành vi câu cá không chuyên này?

Không tồn tại.

Chỉ vì một lí do người ta là Thánh Chủ lẻ loi mà chạy đến đánh vốn chẳng cần giữ lại.

Sau khi tin tức truyền đi, hắn chỉ còn ngồi ở chính điện của Phi Tiên môn để chờ kẻ địch dâng đến tận cửa mà thôi.

Kết quả chờ mấy chục phút, kẻ địch chưa đến mà Lăng đã đến rồi.

“Ôi, hóa ra ngươi ở đây ư?”

Là Hán Thiên Cổ Thánh, muội tử này thật ra cả quá trình đều chú ý đến Khương Thành.

Chỉ là lúc trước ở trong rừng sâu núi xa, nàng cũng ngại trực tiếp tìm đến, như vậy thì đột ngột quá rồi.

“Ồ, sao ngươi lại đến đây rồi?”

Nhìn thấy muội tử thường xuyên được mình che chở, trong lòng Thành ca vẫn rất vui vẻ.

Lăng cười tít mắt bay đến chính điện, tự nhiên mà ngồi bên cạnh hắn.

“Đúng thế, vừa mới nhìn thấy tông môn mới thành lập là ta biết ngay là ngươi rồi, vậy nên mới ngưỡng mộ mà đến đây.”

Hành động của nàng khiến Ngộ Sơn ở một bên cau mày, cảm thấy chuyện vốn không đơn giản như thế.

Bản thâ chỉ có thể là người đầu tiên ngồi ở dưới trướng bên trái sư tôn, nữ tử này lại có thể ngồi bên cạnh?

Nàng ta rốt cuộc có thân phận thế nào?

Thành ca thì lại không nghĩ nhiều đến thế.

Mà cố ý chế giễu nói: “Cuối cùng cũng phát hiện ra Thiên Cung bên đó không có tiền đồ nên muốn thầm gia nhập làm bộ hạ của ta rồi à?”

Lăng chẳng tốt lành tí nào nhìn khinh hắn một cái.

Tỷ là chúa tể của cả Tiên Võ châu này, lại còn làm bộ hạ cả ngươi ư?

Ngươi đúng là dám nghĩ nhỉ?

“Phi Tiên môn của ngươi có mấy con cá nhỏ, ta chả thèm gia nhập, ta đến để cho xôm thôi.”

Chỉ một câu nói đơn giản đã đắc tội tất cả mọi người ở trong điện.

Cái gì gọi là mấy con cá nhỏ chứ?

Ngộ Sơn nhịn không được nữa.

“Dám hỏi sư tôn vị này là ai? Vừa rồi nghe thấy ngươi nhắc đến Thiên Cung, chẳng lẽ đây là đạo lữ của ngươi?”

Nếu như là đạo lữ thì hắn phải gọi là sư mẫu rồi.

“Ngươi hiểu lầm rồi.”

Khương Thành cười lắc đầu.

“Nữ tử này là Lăng, là một tiểu nhân tài ở Thiên Cung trước đây.”

“Ta nhiều lần tình cờ gặp gỡ nàng, tiện thể có giúp đỡ nàng vài lần, cũng xem như là có chút duyên phận.”

Hắn vừa giải thích như vậy, mấy người trong điện lập tức thở phào nhẹ nhõng.

Vẫn may, không cần phải thêm một trưởng bối không không nữa.

Ngộ Sơn còn ngang ngược nhìn đánh giá Lăng mấy cái, lúc này mới khinh thường bĩu môi.

“Hóa ra là một tiểu nhân vật vì cơ duyên là bám lấy chân sư tôn ta, nhìn phong cách của ngươi, ta còn tưởng ngươi là Thiên Đế đã từng đến đây nữa đó.”

Lăng có hơi bị hắn chọc cười.

Khương Thành bất kính với ta thì cũng thôi đi, đồ đệ của hắn mà cũng dám ngang ngược vậy à?

Chỉ là ở trước mặt Khương Thành, nàng không muốn lộ thân phận.

Thế là cố ý cười sâu xa.

“Sao thế, hình như ngươi thấy ta không thoải mái lắm?”

Chương 2049: Khương Thành ta đã trở lại rồi

Ngộ Sơn quả thực rất chướng mắt Lăng.

Vị trí bên cạnh sư tôn kia bản thân mình không có tư cách ngồi, nữ tử này lại đặt mông lên ngồi.

Thế mà sư tôn lại chẳng nói gì cả.

Chuyện này khiến lòng hắn xót xa, suýt chút mất cân bằng.

Ta là đại đệ tử đỉnh môn duy nhất của sư tôn đấy, con nha đầu từ đâu đến mà dám tranh sủng với ta?

Nhưng mà những lời này đương nhiên không thể nói ra ngoài được.

“Làm gì có, ta làm gì không thoải mái với ngươi chứ.”

Tên này vuốt chòm râu trắng dài bạc phơ, nheo mắt cười lộ rõ ý giễu cợt.

“Ta chỉ là đồng tình với ngươi thôi.”

“Đồng tình?”

Lăng có phần không rõ được tư duy của hắn rồi.

Bản thân đường đường là Cổ Thánh, cần được người khác đồng tình sao?

“Đúng đó.”

Ngộ Sơn cười ha ha: “Lúc trước khi Thiên Cung còn thế mạnh, tiểu Tiên quan như ngươi có thể sẽ oai lắm. Nhưng thế sự biến hoá vô thường, Thiên Cung hiện nay đã tan tác rồi, sự oai phong trước kia đã không còn nữa rồi.”

“Chắc chắn ngươi mới không thể nào chấp nhận được chuyện sa sút như vậy chứ gì?”

Khoé mắt của Lăng khẽ run lên.

Nàng tuy không phải Tiên quan gì, nhưng đây vẫn đúng là vẩy ngược của nàng.

Thiên Cung năm đó là thứ nàng đã hao tổn tâm huyết để xây dựng nên.

Cuối cùng tám người kia có được vị trí Chính Thần, còn chia đường chia lối với nàng, nội tâm nàng thật ra cũng vô cùng thất vọng.

Ngộ Sơn thì thuộc loại cứ nhắc những gì người ta không thích.

Nếu như không mang cái danh “đồ đệ của Khương Thành”, vậy dù giờ hắn chưa chết thì cũng thuộc kiểu sống không bằng chết rồi.

Là Thiên Đế Chiến, tính tình của Lăng chẳng thể gọi là dễ chịu được.

Thế mà Ngộ Sơn lại không hề cảm nhận được.

“Thiên Cung bị đổ, ngươi chỉ có thể nhờ vào người khác, mong chờ sư tôn ta tiếp tục nâng đỡ người.”

“Nhưng ngươi lại cứ đi soi mói bắt bẻ, lại dám chê Phi Tiên môn bọn ta chỉ là một cái miếu nhỏ, ngươi nói ngươi có đáng thương không chứ?”

Là một nữ tử có tâm địa đen tối tiêu chuẩn, lòng dạ của Lăng cũng thâm sâu khó lường.

Nghe thấy lời nói kiểu này không những không bực mà ngược lại còn cười tươi như hoa.

“Ha, ngươi nói đúng lắm.”

“Ta chính là chê cái miếu nhỏ của các ngươi đó, nhưng ta vẫn cứ có thể ngồi trên đầu ngươi, ngươi có thể sao được chứ?”

Nàng vừa nhìn là đã thấu được chút suy nghĩ đố kị của Ngộ Sơn, thế là không thích chỗ nào thì cứ chọc chỗ đó.

“Ta có thể đứng ngang hàng làm bạn với sư tôn của ngươi, Khương đại ca, ngươi nói xem có đúng không?”

Thành ca cũng không ngờ kiểu xưng hô “Khương đại ca” này lại có thể trở thành lợi khí để làm màu.

Nghe thấy vậy chỉ có thể mang vẻ mặt cạn lời gật đầu.

“Nhìn thấy chưa? Ngươi vẫn phải gọi ta một tiếng tiền bối đấy!”

Lăng cố ý thu nụ cười lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Sư tôn ngươi chưa từng dạy ngươi phải biết lễ nghĩa sao?”

Lúc này đến lượt Ngộ Sơn bị phá bỏ phòng ngự rồi.

“Chuyện này, chuyện này…”

Bảo hắn gọi Lăng vừa bị bản thân chế giễu là tiền bối, hắn thà chết còn hơn.

Chỉ có thể thay đổi chủ đề.

“Nếu ngươi đã là dư nghiệt của Thiên Cung, vậy ngươi nên đi đầu quân cho Chiến Đế và Tiêu Đế chứ, ở đây làm gì chứ?”

“Ta bằng lòng, ngươi quản được ta sao?”

“Ta biết rồi, nhất định là hai vị Thiên Đế không coi ngươi ra gì chứ gì?”

“Phải đó phải đó, bọn họ không đánh giá cao ta, nhưng ta lại xem trọng ngươi, hay là ta đưa ngươi đi gặp bọn họ?”

Nhìn thấy hai ngươi lại đối đầu nhau gay gắt, Thành ca không thể không ra điều đình.

“Được rồi, dừng lại dừng lại. Các ngươi cũng chẳng có thù hận gì, cãi nhau gì chứ?”

Hắn cũng nhìn Lăng bằng ánh mắt bất mãn.

“Ngươi cứ trái một câu miếu nhỏ, phải một câu miếu bé, thế thì cũng không nể mặt ta quá rồi nhỉ?”

Lăng lộ ra nụ cười vô tội: “Điều ta nói là sự thật mà, vốn chỉ có mấy người như vậy, xem ra mị lực của ngươi không bằng xa trước đây rồi.”

“Cũng phải, thời đại bây giờ thay đổi rồi, ngươi cũng hiểu biết hơn rồi.”

Nàng vốn không phải muốn đấu võ mồm với Khương Thành.

Chỉ là cố ý khiêu khích hắn, dù sao thì cũng là xem náo nhiệt thôi nên đâu chê việc to.

Mà cách này quả nhiên rất có hiệu quả.

Thành ca chẳng bận tâm thứ khác, nhưng mị lực, khí chất, tư cách làm màu, thể diện gì đó thì lại xem trọng vô cùng.

Hắn vốn dĩ không có ý định sẽ mở rộng quy mô của Phi Tiên môn.

Suy cho cùng thì tông môn cũng đã đủ lớn rồi, còn có năm trăm ngàn môn đồ còn lưu lạc bên phía Vu tộc đó nữa.

Nhưng Lăng nói như vậy, hắn cảm thấy bản thân phải lấy lại oai phong lần nữa.

Cũng phải, bản thân không làm lớn thanh thế một chút thì không thể thu hút được những chiến lợi phẩm chủ động đưa đến cửa.

Hơn nữa “giá trị thống trị” của hệ thống cũng lâu quá không tăng lên rồi, bản thân vốn cần thu hoạch thêm chút thủ hạ.

“Nếu như là có thể nhanh chóng thu nhận được nhiều môn đồ thì sao?”

Lăng cười tít mắt: “Nhiều là bao nhiêu?”

“Chi ít một triệu!” Khương Thành nói ra một con số tự cho là rất bảo thủ.

Phịt phụt!

Lăng cười ra thành tiếng.

“Nếu ngươi có thể thu nhận được một triệu môn đồ ở đây thì ta cũng sẽ lập tức gia nhập Phi Tiên môn. Chịu thiệt một chút, làm phó chưởng môn là được rồi.”

“Ngươi đúng là biết ăn hời nhỉ, có thế nào ngươi cũng không thiệt thòi.”

Khương Thành vốn không biết việc nàng gia nhập vào Phi Tiên môn có nghĩa thế nào.

Nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ Lăng sẽ có được gì ở đây.

“Vậy ngươi dụi mắt cho sáng lên, nhìn cho rõ rồi học hỏi theo/”

Nói xong, hắn bước trên không bay ra khỏi đại điện.

Tiếng cười của Lăng vang lên ở bên cạnh.

“Ta nhìn đây, xem thử ngươi chiêu mộ người như thế nào?”

Khương Thành đã bay đến ben ngoài sơn môn.

Lúc này cả đôi mắt đều mang hàm ý sâu xa nhìn thiếu nữ bên cạnh.

“Có phải ngươi đã quên chuyện gì rồi không?”

“Chuyện gì chứ?”

“Quên rằng sức kêu gọi của ca ở Nguyên Tiên giới trước đây lớn đến nhường nào?”

Khiếu Mang vực hỗn loạn năm đó được hắn biến thành một vùng bình yên.

Lúc đó có không biết bao nhiều tông môn, thế gia, tộc quần đều mang cả nhà đến đầu quân.

Rất nhiều tông môn thậm chí còn cầu ông cầu bà để tất cả được gia nhập vào Phi Tiên môn, nhưng lúc đó không có công năng “giá trị thống trị” này, ca này chê phiền nên toàn bộ đều từ chối hết.

“Thương Lan đại lục này chắc có rất nhiều tiên nhân đời trước đã từng trải qua thời đại đó nhỉ?”

“Những người đó bây giờ có không phải Thánh Chủ thì cũng là Đạo Thần Đạo Thánh rồi.”

“Hạ tay một cái chắc cũng có không ít đồ tử đồ tôn rồi ha?”

“Ca vốn muốn khiêm nhường dùng tên thường gọi thôi, để tránh nổi tiếng quá lại mệt, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể nói ra tên thật thôi.”

Hắn chắp tay sau lưng, ngửa mặt một góc 5 độ nhìn trời cao.

“Nghe thấy một hiệu lệnh của ta, triệu tiên nhân đến đầu quân chỉ là chuyện vài phút mà thôi.”

Lăng ngây ra, đúng là có phần không chắc lắm rồi.

Suy cho cùng thì Khương Thành năm đó quả thực là cái tên có sức ảnh hưởng vô cùng, cực kì có sức kêu gọi.

Nhưng mà bỏ qua phần này, nàng vẫn cười lắc đầu.

“Ta không tin.”

Thành ca không do dự nữa.

Tiên lực rót vào, thần hồn không chút kiêng kị bao trùm tất cả các tông môn trong phạm vi hơn trăm triệu dặm.

“Khương Thành ta đã trở lại rồi.”

“Phi Tiên môn này là do ta thành lập.”

“Bây giờ ta dự định chiêu mộ môn đồ mới, bằng lòng thì mau đến đầu quân.”

Giọng nói của hắn không ngừng vang vọng ở các dãy núi, dòng sông, nhất thời kinh động đến vô số tiên nhân.

Nghe thấy những lời này, khi cảm nhận được dung mạo của hắn, rất nhiều tông môn nhất thời đều bùng nổ.

Những lão cổ hủ đã trải qua trăm tỷ năm kia như ngồi trên đống lửa, gấp rút bay ra.

“Khương Thành!”

“Thật sự là Khương Thành của năm đó!”

“Ôi trời ơi, hắn lại xuất hiện rồi? Ta còn tưởng là hắn đã chết rồi nuwax.”

“Phi Tiên môn này vậy mà chính là của hắn?”

“Chuyện này thật khó tin, Thương Lan đại lục sắp trở trời rồi.”

Chương 2050: Sức mạnh lời kêu gọi của Thành ca

Nhìn thấy phản ứng chấn động của những thế hệ trước, rất nhiều tiên nhân được sinh ra sau đều hoàn toàn không thể hiểu được.

“Khương Thành là ai?”

“Nghe còn chưa nghe đến, có lẽ là một danh nhân nào đó ở thời đại Thượng Cổ nhỉ?”

“Ta thấy hắn chỉ là một Đạo Thần trung giai thôi, có đáng phải phản ứng mạnh vậy không?”

“Phải đó, người không biết còn tưởng đó là Thánh Tôn đến nữa.”

“Các ngươi hiểu cái rắm!”

Có một vài trưởng lão tông môn lớn tiếng chỉ trích.

“Đó là Khương Thành đó! Các ngươi chưa từng trải qua thời đại đó, căn bản không biết được uy lực của hắn mạnh đến bao nhiêu.”

“Người này năm đó được gọi là vị diện chi tử, há có thể xem như là Đạo Thần trung giai bình thường chứ?”

“Hắn lần này xuất sơn lần nữa, thế cục của Thương Lan đại lục sắp biến rồi!”

Sức kêu gọi của Khương Thành quả thực vô cùng kinh người.

Có một vào tiên nhân thế hệ trước thậm chí đã bay ra khỏi tông môn của mình.

“Cát trưởng lão, ngươi thế là muốn đi đâu?”

“Lẽ nào muốn phản lại rời khỏi Trảm Nghiệp tông chúng ta sao?”

“Tần hộ pháp hà tất đã biết rồi mà còn cố ý hỏi? Năm đó ngươi ở Khiếu Mang vực, Khương Thành mạnh bao nhiêu chắc ngươi còn rõ hơn ta!”

“Bây giờ bọn họ chiêu mộ người ở bên ngoài, cơ hội này không được bỏ qua dễ dàng.”

“Huống hồ gì tông môn ở Tiên Võ châu vốn không giống với bên ngoài, mọi người đều vì ở cùng nhau nên việc ra ra vào vào cũng rất bình thường, cũng chẳng có gì gọi là phản với không phản cả.”

Vị Đạo Thần cao giai Tần hộ pháp kia nghe thấy vậy liền chau mày.

“Các huynh, ta chỉ không muốn ngươi lầm đường lỡ bước.”

“Khương Thành năm đó quả thực rất mạnh, nhưng thời đại nay đã thay đổi rồi, khi vận hắn mang trên mình là thứ một Đạo Thần trung giai có thể thuận lợi có được không phải sao?”

“Chim khôn lựa cành mà đậu, hắn chẳng phải cành tốt gì…”

Cảnh tượng như vậy xảy ra ở rất nhiều nơi khác nhau.

Thâm chí có tông môn trung đẳng như Thanh Vụ tông cũng đã triệu tập tất cả những môn đồ lại, dự định sẽ đầu quân hết cho Thành ca.

Nhưng mà cũng gặp pải sự phản đối kịch liệt y như vậy.

“Xung Vi chưởng môn, mong ngươi hãy suy nghĩ kĩ.”

“Người này chỉ là một Đạo Thần trung giai, tu vi còn không cao bằng ngươi, không đáng đâu mà!”

“Cho dù năm đó hắn có oai phong đến đâu thì đã sao?”

“Thanh Vụ tông chúng ta trước mắt không có Thánh Chủ, vậy nên không quá nổi, còn có thể yên ổn đứng ở Thương Lan đại lục mà. Nếu như gia nhập Phi Tiên môn thì cây đại thụ cản gió Ngộ sơn kia chắc chắn sẽ thu hút sự tiến công tiêu diệt của Trảm Nghiệp tông và Ma Diễm tông.”

“Mong chưởng môn thu hồi mệnh lệnh!”

Không những có lượng lớn môn đồ không quen biết Khương Thành, đến cả những trưởng lão từng nghe đế uy danh của Khương Thành cũng bày tỏ thái độ phản đối kịch liệt.

“Xung Vi đạo huynh, ta biết ngươi đánh giá rất cao Khương Thành, tin vào khí vận ngút trời của hắn, hoặc có thể lại lần nữa uy phong.”

“Nhưng… phải chờ đến bao giờ chứ?”

“Ngươi có thể sống được đến ngày đó không?”

“Khi vận ngút trời của hắn chỉ là của mỗi hắn thôi, tu vi Đạo Thần trung giai kia hiện giờ vốn không thể che chở được cho ngươi…”

Vì mấy lời tuyên cáo ngắn ngủn kia của Khương Thành mà vô số những tông môn xung quanh đều loạn cả lên.

Đủ loại tranh cãi kịch liệt, có kích động, có cẩn thận, có xem trọng, có tiếc thương…

Nhất thời, cái tên Khương Thành lại nhanh chóng khắc ghi lại trong lòng mỗi người.

Còn ở ngoài sơn môn của Phi Tiên môn, Thành ca biến ra một cái ghế nằm nhàn nhã chờ đợi.

“Xem đi, rất nhanh thôi sẽ có một làn sóng tiên nhân đến đây.”

Lăng ở một bên cười ha ha.

“Ta thấy là chờ không được rồi.”

Ngộ Sơn thì lại vô cùng có lòng tin với uy danh của Thành ca.

“Nha đầu Thiên Cung như ngươi thì hiểu cái gì chứ?”

Hắn còn bận rộn chỉ huy đám người Trường Dương và Trường Linh nữa.

“Lát nữa sẽ có rất nhiều cao thủ đến nương nhờ Phi Tiên môn, các ngươi sẽ vô cùng bận rộn.”

“Toàn bộ đều tập trung tinh thần cho ta, tuyệt đối không được ghi chép sai đấy!”

“Chúng ta trở thành đệ nhất đại phái ở Thương Lan đại lục là chuyện trong tầm tay!”

Trong lòng bốn đệ tử thầm mắng chửi.

Bóng người còn chưa thấy được ai, lại còn đệ nhất đại phái?

Bọn họ cũng không quá tin việc Khương Thành có thể thật sự dựa vào cái tên để thu hút người khác đến gia nhập.

Mà ngay vào lúc mọi người nghĩ như thế thì phía trước đột nhiên có một bóng dáng xuất hiện.

“Khương chưởng môn! Ta đến rồi.”

Nhìn gần một chút, đó là một nam tử trung niên mặc áo bào có tua đen.

Thật sự có người đến à?

Sau khi nhìn thấy người này là Đạo Thần cao giai, đám người Trường Dương và Trường Linh cảm thấy thật không tưởng nỗi.

Một Đạo Thần cao giai đi nương nhờ Đạo Thần trung giai?

Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng mấy người cũng vội lên đón, dù sao thì cấp bậc cao thủ cũng không thể thờ ơ được.

“Hoan nghênh hoan nghênh!”

“Không biết các hạ là…”

Nam tử áo bào xanh kia phớt lờ bọn họ, trực tiếp bay đến trước mặt Khương Thành, khom lưng thật sâu.

“Khương chưởng môn, ta là Diệu Du ở Minh Tái vực năm đó, từng nhận được đại ân của ngươi, chỉ là trước giờ chưa có cơ hội báo đáp.”

Đại ân gì?

Bản thân Thành ca cũng chẳng có ấn tượng gì cả.

Nghĩ kĩ lục tìm lại trong kí ức mới nhớ ra.

Năm đó Thiên Cung tiến công Minh Tái vực, bản thân sang đó đón đệ tử Phi Tiên môn, tiện tay có xử lí một tốp đại địch Thiên Cung.

Còn tiêu hủy Minh Nhai Thiên mạnh nhất ở Minh Tái vực nữa.

Thực lực của những tiên nhân còn lại kia khá yếu, đối mặt với sự tấn công của Thiên Cung tinh nhuệ đã định là sẽ thương vong rất thảm.

Bản thân nhìn chịu không được nên đã lộ diện bức ép đại quân Thiên Cung về.

Không ngờ rằng lần ra tay thuận tiện đó lại có người khắc ghi cho đến bây giờ.

Hắn đứng dậy chắp tay, cười ha ha.

“Chuyện trở tay năm đó mà thôi, ngươi nói nặng lời rồi, hoan nghênh hoan nghênh!”

Diệu Du lại kích động vô cùng.

“Chuyện trở tay của ngươi lại là ân tái sinh với ta.”

“Tuy ta không thể mang những đệ tử của ta đến, tông môn bên đó cũng nói đầu quân cho ngươi là chuyện không sáng suốt, nhưng ta không lo nhiều như vậy.”

“Khương chưởng môn, từ nay ta sẽ theo ngươi!”

Lời này nói khiến cho lòng Thành ca nóng lên.

Hắn nói một cách quyết đoán: “Yên tâm đi, ngươi sẽ không phải hối hận vì quyết định ngày hôm nay đâu!”

“Dọa ta một trận rồi, còn tưởng mị lực của ngươi thật sự mạnh đến vậy, hóa ra chỉ là một người đến báo ân!”

Tiếng cười của Lăng vang vọng đến.

“Không phải nói là một triệu người sao?”

“Đây chỉ mới có một, vẫn còn chín trăm chín mười chín ngàn chín trăm chín mươi chín người nữa đi đâu tìm?”

“Có người thứ nhất tự nhiên sẽ có sau nữa mà!”

Thành ca cũng không gấp.

Mà cũng vào lúc đám người Trường Dương bắt đầu đăng kí cho Diệu Du, phía xa cuối cùng cũng có bóng dáng của người khác đến.

Có đám ba đến năm người, có người đến một mình, còn có người còn mang theo hàng trăm người đồng đội đến nữa.

Trong những người này có Đạo Thần cao giai, cũng có Đạo Tôn mà hiện giờ chỉ có thể coi như là tầng đáy.

“Khương chưởng môn, không ngờ hôm nay lại có thể gặp lại lão nhân gia ngươi!”

“Một lời kêu gọi của ngươi, ta há có thể không đến?”

“Năm đó ở Khiếu Mang vực không thể gia nhập Phi Tiên môn vẫn luôn thấy tiếc, không ngờ lần này đã có cơ hội rồi.”

“Khương chưởng môn, Minh Đồng ta sớm đã chờ được đầu quân cho ngươi rồi…”

Chỉ một khắc ngắn ngủi, tiên nhân bốn phương tám hướng đã vây chặt lấy Khương Thành như nêm.

Đám người Trường Dương và Trường Linh nhìn thấy cũng ngây ra.

Một tông môn muốn chiêu mộ một Đạo Thần vốn chẳng dễ dàng gì.

Nhưng bây giờ chỉ với mấy câu ngắn ngủn của Khương Thành, trước mắt đã xuất hiện hơn trăm Đạo Thần rồi.

Đối với bọn họ mà nói, đây quả thực là một chuyện đi ngược với lẽ thường.

Đến cả Lăng ở một bên, trong mắt cũng lộ những ý đặc sắc.

Chương 2051: Chiến Đế trông như thế nào?

Lăng biết danh Tiếng của hắn năm đó rất lớn.

Cũng đoán được sẽ có một bộ phận những người sẽ đến đầu quân cho hắn.

Suy cho cùng thì thời đại đó, Khương Thành chính là thao tác của vị diện chi tử, đã định là sẽ thu hút được vài người đến quy phục rồi.

Nhưng theo như những gì nàng đoán thì có thể có hơn trăm người đã là rất tốt rồi.

Nhưng mà lúc này, số lượng người xuất hiện trước mặt nàng đã đạt đến hơn chục ngàn người rồi.

Mặt dù trong số những người đến đều là từ Minh Tái vực năm đó, vì để báo đáp ân tình của hắn năm ấy, nhưng mà cũng đã khó tưởng lắm rồi.

Nhưng người này ở Thương Lan đại lục nhiều năm như vậy, có lẽ đã quen với pháp tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu rồi.

Biết được sau khi đầu quân cho Khương Thành thì sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng mà rồi cũng đã đến.

Chỉ sao hơn nửa ngày trời, hơn mười hai ngàn người cuối cùng mới được đăng kí xong.

Trong những người này đã có đến năm Đạo Thần cao giai.

Trong đó có Diệu Du Đạo Thần đến ngay từ lúc đầu, Xung Vi Đạo Thần từ bỏ cơ nghiệp của Thanh Vụ tông, và Cát Khánh Đạo Thần đã rời bỏ Trảm Nghiệp tông kia.

Đạo Thần trung giai có hai mươi bốn người, ngoài ra còn có tám mươi ba Đạo Thần sơ giai.

Những người còn lại, hơn mười ngàn người là Đạo Thánh, và có gần hai ngàn người là Đạo Tôn.

Chuyện này nếu đặt ở kỷ nguyên đầu tiên, thêm vào Thánh Chủ Ngộ Sơn này nữa thì có thể ngang bằng với bất cứ thế lực nào rồi.

Nhưng mà đặt ở Thương Lan đại lục Thánh Chủ nhiều như chó này thì chỉ miễn cưỡng đạt đến tiêu chuẩn của một đại phái mà thôi, còn thua xa thánh địa được xem là đỉnh cấp.

Mà hơn mười ngàn người gia nhập Phi Tiên môn này trở thành bộ hạ của hắn, cuối cùng đã khiến giá trị thống trị của hắn lại lần nữa tăng cao.

Hắn vốn chỉ còn có bảy mươi ngàn huyền tinh, sau khi Ngộ Sơn và đám người Trường Dương quy thuận thì đã nhiều thêm một trăm tám mươi ngàn.

Còn bây giờ, hai trăm năm mươi ngàn này đã tăng lên đến ba trăm năm mươi ngàn.

“Xem ra Đạo Thần đúng là không đáng tiền lắm.”

“Hơn một trăm Đạo Thần, hơn mười ngàn Đạo Thánh gia nhập mà chỉ tăng lên có một trăm ngàn huyền tinh.”

“Còn không nhiều bằng một mình Ngộ Sơn cho nữa.”

Nhưng nghĩ kĩ lại thì cùn bình thường.

Cho dù là giá trị kinh sợ trước nhất hay là giá trị thanh danh sau đó, tiêu chuẩn để tính đều phải xem cảnh giới của mục tiêu.

Năm đó khi hắn làm tổng quản ở vương triều Nguyệt Hoàn ở Thiên giới, thời khắc bốn quân đoàn bộ hạ bảy trăm ngàn người quy thuận, trở thành bộ hạ của hắn cũng chỉ khiến huyền tinh tăng lên hơn năm ngàn mà thôi.

Bởi vì bốn quân đoàn kia chỉ có hơn hai mươi người là Thiên giai cửu trọng ngang với Đạo Thần sơ giai mà thôi.

Lần này hơn một trăm ngàn người, chủ yếu cũng là mấy Đạo Thần cao giai và hơn hai mươi Đạo Thần trung giai để tạo chút sóng mà thôi.

Lượng lớn môn đồ gia nhập khiến sơn môn vốn yên lặng tĩnh mịch trở nên ồn ào hẳn ra.

Một tổ chức tinh nhuệ như vậy, muốn quản lí đương nhiên rất tốn thời gian.

Nhưng mà may mà đám người Trường Dương và Trường Bách hay hành tẩu ở bên ngoài, có qua lại với rất nhiều tông môn nên cũng biết nên sắp xếp chức vị như thế nào.

Năm Đạo Thần cao giai mới gia nhập lại phối hợp lạ thường.

Dưới mệnh lệnh của Khương Thành, năm người mỗi người giữ một chức vị trưởng lão nội môn, giúp quản lí sự vụ ở tông môn.

Nhìn thấy Phi Tiên môn nhanh chóng đi vào quỹ đạo đúng đắn, Thành ca cảm thấy an ủi tuổi già.

“Rất tốt, rất tốt, không phụ công ta đích thân đi chiêu mộ người.”

Lăng ở một bên cười hả hê cắt ngang sự hứng khởi của hắn.

“Một triệu người đã nói đâu?”

“Hình như vẫn còn thua xa lắm.”

Thành ca nhìn bầu trời cao phía xa đã trống rỗng rồi.

Sau hơn nửa ngày bận rộn, người mới bằng lòng đến cũng đã đến rồi.

Những tiên nhân xòn lại xung quanh hoặc không quen biết hắn, hoặc là không đánh giá cao hắn, căn bản sẽ không đến nữa.

“Khụ, đây chỉ mới là bắt đầu mà.”

“Vậy sao? Sao ta lại thấy giống như đã kết thúc vậy nhỉ?”

Nói thì nói như vậy, nhưng Lăng quả thực hiểu được việc chỉ dựa vào tên tuổi mà khiến hơn một trăm ngàn người đầu quân đã xem như là một kì tích rồi.

Hơn nữa khu vực có sức kêu gọi của Thành ca mới chỉ là trong một góc của Thương Lan đại lục mà thôi.

“Kết thúc?”

Cú làm màu mà Thành ca đã muốn làm thì có đánh chết cũng không được phép lật xe.

Ca này láo liên đôi mắt, đột nhiên đã có tính toán.

Sau đó hắn khẽ kéo Lăng sang một bên, còn đặc biệt dùng truyền âm.

“À thì, ngươi biết Chiến Đế trông như thế nào không?”

“Chiến Đế?”

Lăng khẽ chột dạ, quan sát kĩ đôi mắt của Khương Thành một cái, có phần nghi ngờ có phải hắn đã đoán được thân phận của mình rồi không.

Nhưng mà nhìn lại có vẻ không giống.

“Ngươi hỏi nàng làm gì?”

Khương Thành thuận miệng nói gượng một câu: “Tự nhiên sẽ có việc cần dùng, ngươi cứ nói là đã gặp qua hay chưa là được.”

“Có gặp qua.”

“Vậy ngươi mau biến thành hình dạng của hắn cho ta xem đi.”

Lăng cũng không biết rõ được ý đồ của hắn nữa rồi.

Thế là cố ý to gan thăm dò một chút.

“Ta đã biến thành hình dáng của nàng rồi.”

Thành ca ngơ ra, rồi lập tức bực bội nhìn chăm chăm nàng một cái.

“Ca giờ đang bận chính sự, không rảnh để đùa với ngươi.”

“Vậy ngươi có thể xem ta như là Chiến Đế mà…”

“Ngươi đang chơi trò gia đình với ca à?”

Thành ca chẳng hề che đậy ý nghĩ khinh thường chê trách của mình.

“Chỉ với khí chất của ngươi mà còn đòi sắm vai Chiến Đế, diễn vai thị nữ cả hắn còn chả đủ tư cách nữa kia.”

“Ca biết ngay là chẳng mong chờ gì được ở ngươi mà.”

Nói xong, hắn hậm lực đi về phía xa.

Bở lại Lăng vừa tức vừa mắc cười.

Ta không những không đáng sắm vai của mình, mà đến cả thị nữ cạnh bên cũng khôn đáng hả?

Được! Tương lai khi biết được chân tướng xem thử phản ứng của ngươi sẽ ra sao.

Còn ở mặt khác, Khương Thành đã triệu tập đám người Diệu Du Đạo Thần và Xung Vi Đạo Thần vừa mới đâu quân lại.

“Các ngươi biết Chiến Đế trông như thế nào không?”

“Hám Thiên Cổ Thánh sao?”

Mấy người này ngơ ra trước rồi lũ lượt lắc đầu.

“Cao nhân ở cấp bậc đó cách bọn ta quá xa rồi.”

“Bọn ta nào có tư cách mà đối mặt trực diện với thiên nhan chứ?”

“Phải đó, Hám Thiên Cổ Thánh xưa nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Đừng nói là bọn ta, đến cả Thánh Chỉ cũng chẳng có mấy người từng gặp qua nàng.”

“Vậy hắn là nam hay nữ?”

“Chắc là nữ? Ta nhớ năm đó hình như có nghe người ở Thiên Cung nhắc đến.”

“Nam chứ, năm đó hắn là Thiên Đế Chiến, đương nhiên phải là một tráng sĩ cường tráng rồi.”

“Là nữ, ta chắc chắn đấy.”

“Nam mà! Ta dám cá luôn!”

Hay đấy, đám người này đến nam nữ còn không xác định được, xem ra cũng chẳng mong chờ gì được.

Nhưng mà từ trong câu trả lời của bọn họ, Thành ca xem như đã có được một tình báo quan trọng - Chiến Đế rất thần bí, không có mấy người thật sự nhìn thấy gương mặt thật của hắn.

Vậy thì dễ rồi.

Hắn lập tức triệu tập Ngộ Sơn đến, bắt đầu truyền thụ chuyện cơ mật.

Lúc bắt đầu, Ngộ Sơn còn kinh hoàng vô hạn.

Nhưng mà dần dần lại bắt đầu gật đầu lia lịa.

Cuối cùng thậm chí còn khua tay múa chân nhảy lên.

“Được, không thành vấn đề, sư tôn ngươi cứ xem đi!”

“Ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau một hồi hai “sư đồ rẻ tiền” này âm mưu, Khương Thành tìm một cái cớ trở về hậu điện.

Mà cũng vào ngay lúc này, một đám khách không mời đã đến trước sơn môn của Phi Tiên môn.

Số người không nhiều, chỉ có hơn ba mươi người, nhưng toàn bộ đều là Đạo Thần cao giai.

Đội hình như vậy đương nhiên phải chú trọng rồi, Ngộ Sơn không rõ chân tướng liền chạy lên nghênh đón.

“Ha ha, các ngươi cũng ngưỡng mộ danh tiếng của sư tôn ta mà đến chứ gì?”

“Mặt mũi lão nhân gia hắn cũng lớn thật, nhanh như vậy mà lại có nhiều tinh anh như thế đến đầu quân rồi…”

“Sư tôn của ngươi?”

Mấy Đạo Thần đi đầu nhất thời chưa kịp phản ứng lại.

“Sư tôn của ngươi là ai?”

Người có thể làm sư tôn của một Thánh Chủ, vậy há chẳng phải là một Thánh Tôn rồi sao?

Chương 2052: Cổ Thánh đến

Ngộ Sơn Thánh Chủ cười ha ha nói: “Sư tôn của ta chính là Khương Thành đó.”

“Cái gì?”

“Khương Thành lại là sư tôn của ngươi ư?”

Đấm Đạo Thần cao giai ở phía đối diện kia ngập tràn sự không thể tưởng nỗi.

“Ngộ Sơn, có phải ngươi điên rồi không?”

“Ngươi tốt xấu gì cũng là một Thánh Chủ, lại đi bái một Đạo Thần trung giai làm sư à?”

“Không không không.”

Ngộ Sơn lắc ngón tay, dương dương đắc ý nói: “Lúc ta bái sư thì sư tôn vẫn còn là một Đạo Thánh cơ.”

Mọi người suýt nữa thì ngã luôn.

Bái một Đạo Thánh là sư thì cũng thôi đi, ngươi còn ra vẻ gì chứ?

Tên này có phải não có vấn đề rồi không?

“Đủ rồi.”

Đạo Thần cao giai ngay chính giữa có cảm giác chỉ số thông minh của mình.

“Ta là Quang Dương, đại trưởng lão của Trảm Nghiệp tông, vị này là Hoàng Mông, đại trưởng lão của Ma Diễm tông.”

Thanh niên cao gầy mặc áo bào đen ở bên cạnh hắn rũ mắt xuống, gương mặt lạnh lùng cao ngạo.

Vừa định nói gì đó thì Ngộ Sơn đã vui vẻ vỗ tay nhìn sang.

“Ta có nghe nói đến Trảm Nghiệp tông và Ma Diễm tông rồi, toàn là đại tông môn cấp bậc thánh địa thôi.”

Quan Dương Đạo Thần cũng không biết hắn đang vui vì điều gì.

Nghe thấy vậy thì hếch cằm: “Ngươi biết thế là tốt…”

Ngộ Sơn cười nheo mắt.

“Ha ha, không ngờ sức kêu gọi của sư tôn ta lại mạnh đến vậy.”

“Lại có thể khiến hai vị đại trưởng lão của thánh địa đến đầu quân luôn.”

Người bình thường mà có thể trở thành đại trưởng lão của một tông môn thì thực lực phải xếp trong top ba của tông môn.

Hơn nữa trong nhiều tông môn, có rất nhiều sự vụ của thường ngày của tông môn đều do đại trưởng lão xử lí, chưởng môn chỉ là cái danh thôi.

“Thất kinh thất kính, sự có mặt của các ngươi khiến Phi Tiên môn của ta càng thêm huy hoàng, hoan nghênh hoan nghênh…”

Quan Dương và Hoàng Mông suýt chút cũng bị hắn làm nhiễu luôn rồi.

Bọn ta nói muốn gia nhập Phi Tiên môn bao giờ chứ?

“To gan!”

Ánh mắt hai người lạnh lùng, to tiếng hét lên: “Phi Tiên môn các ngươi đúng là gan to bằng trời, lại dám lôi kéo người của bọn ta?”

“Há lại chưa nghe đến uy danh của ba Thánh Chủ?”

“Bọn ta đến đây là để thông báo cho các ngươi, lập tức giải tán Phi Tiên môn, bảo Khương Thành kia đến Trảm Nghiệp tông để nhận tội!”

“Nếu không thì tự gánh lấy hậu quả.”

Ngộ Sơn lúc này mới nghe ra, cảm thấy đối phương là liên thủ đến đây để hỏi tội.

Nhất thời thất vọng vô cùng.

“Sao có thể nói như thế được?”

“Sư tôn của ta cũng có đến tông môn các ngươi để khuyên từng người đâu, hắn chỉ tuyên bố Phi Tiên môn muốn chiêu mộ môn đồ mà thôi.”

“Mọi người đều ngưỡng mộ uy danh của hắn nên chủ động đến nương nhờ, thế sao có thể gọi là lôi kéo người được?”

“Càng huống hồ gì rất nhiều người cũng đâu phải của hai phái các ngươi đâu.”

“Chính bản thân các ngươi không giữ được người mới nên tự suy nghĩ lại, xem thử có phải bình thường không làm nên hình không chứ…”

“Hả?”

Toàn bộ hơn ba mươi Đạo Thần cao giai đều bị tức điên lên.

Ngươi cướp người của bọn ta mà còn bảo bọn ta suy ngẫm lại?

“Được! Được lắm!”

“Vậy các ngươi cứ chờ bị diệt phái đi!”

Bởi vì có một Thánh Chủ như Ngộ Sơn ở đây, Quan Dương và Hoàng Mông cũng không dám khai chiến lúc này, chỉ có thể nói mấy lời hung tàn trước.

Hai đại trưởng lão chỉ về những tiên nhân vừa mới đầu quân ở phía sau, không hề che đậy ý nghĩ uy hiếp của mình.

“Bây giờ các ngươi rời khỏi Phi Tiên môn, tuy tội sống khó thoát nhưng chi ít cũng còn một con đường sống.”

“Nếu như còn tiếp tục ngu ngốc không thức thời, hừ hừ…”

“Một người cũng đừng hòng thoát!”

Phi Tiên môn bên này, có vài Đạo Thần và Đạo Thánh mới đầu quân khẽ biến sắc.

Hai đại thánh địa tổng cộng có ba mươi Thánh Chủ tọa trấn.

Còn bên này chỉ có một mình Ngộ Sơn.

Còn về tầng lớp Đạo Thần thì lại kém xa.

Bọn họ chỉ có thể theo bản năng mà nhìn về phía tông môn đằng sau, hi vọng Khương Thành có thể đến chủ trì cục diện, ổn định lòng người.

Nhưng chính vào lúc này, bầu trời cao phía trước đột nhiên vang lên tiên âm lả lướt.

Ráng mây bồng bềnh, quang hoàn cửu sắc ẩn hiện những khí tức quy tắc ảo diệu, tản ra thần vận huyền diệu.

Cả bầu trời đột nhiên được chiếu sáng thay phiên, hoàn toàn trở nên rực rỡ.

Bầu không khí thần thánh trang nghiêm bao trùm mỗi một người ở hiện trường.

Giờ khắc này, toàn bộ tiên nhân ở phạm vi trăm triệu dặm xung quanh đều nhanh chóng đến.

Nhìn quang hoàn cửu sắc ở trên bầu trời, toàn bộ đều kinh ngạc nói không nên lời.

Quy tắc ẩn hiện trong quang hoàn đó không mạnh, nhưng không đâu không có, khiến người ta khó mà tin được.

Ai lại có được năng lực kinh khủng vậy?

Khi bọn họ có được vài suy nghĩ, mười sáu tiên đồng ngọc nữ bước ra khỏi một chiếc xe hào hoa bên cạnh, quần sáng trên không đi đến.

Giống như đến từ một thế giới khác vậy.

Hoa rợp trời từ đâu rải xuống, hư ảnh thụy thú các điểu ngũ sắc lòe loẹt, vừa thấy đã biết là mặt mũi lớn rồi.

Chiếc xe đó từ từ hạ xuống hàng vạn dây tơ, bóng dáng thấp thoáng ẩn hiện trong thần quang nhìn không rõ đượ.

“Người này là ai?”

Đám người Quan Dương và Hoàng Mông không hẹn mà cùng lộ ra vẻ nghiêm trọng.

Muốn dùng thần niệm cảm nhận thử một chút, nhưng lại phát hiện một sức mạnh không thuộc về thân hồn đang ngăn cách tất cả mọi thứ ở quanh xe đó.

Thế gian này lại có loại thần thông đó ư?

Chuyện này khiến lòng mọi người mơ hồ.

Quan Dương hít sâu một hơi rồi ung dung hỏi: “Các hạ là thần thánh phương nào?”

Bóng người ở chiếc xe phía trước vốn chẳng đáp lại.

Chỉ là, một áp lực trầm trọng đột nhiên tập kích từ bốn phương tám hướng đến, xuyên qua trong ngoài.

Cơ thể tất cả mọi người đột nhiên trở nên nặng nề.

Vừa lúc định dựa vào đạo tự thân để chống lại, sức mạnh đó đột nhiên biến mất tăm.

“Đây là đạo hám thiên!”

Ngộ Sơn làm như gặp phải quỷ, nhảy thót là lên.

“Hám Thiên Cổ Thánh!”

“Ngươi là Hám Thiên Cổ Thánh!”

Lão đầu này như con quay trở mình 3600 độ, sau đó bò lại.

“Tham kiến Hám Thiên Cổ Thánh!”

Ồn ào!

Tất cả mọi người ở hiện trường suýt chút bị dọa tè cả ra quần.

Mấy Đạo Thần của Phi Tiên môn kia toàn thân run rẩy, nghay lập tức cúi đầu khom eo, nào dám ngửa mặt nhìn thẳng?

Còn đám người Quan Dương và Hoàng Mông vừa mới chạy đến hỏi tội kia, tim thì đập loạn xạ.

Hám Thiên Cổ Thánh?

Vị cường giả đỉnh phong sao đột nhiên lại đến nơi này?

Nhưng mà khí tức của ba ngàn quy tắc kia, còn có sức mạnh ngăn cách chưa biết được đó, toàn bộ đều đã vượt khỏi nhận thức về cường giả của bọn họ.

Tuy bọn họ chưa từng thấy Cổ Thánh ra tay, nhưng nghĩ thì thủ đoạn này chỉ có mỗi Cổ Thánh mới có thể làm được thôi nhỉ?

Hơn nữa, áp lực vừa rồi tuy không mạnh, nhưng quả thực có khí tức cực giống với Hám Thiên phủ của tinh hệ bao bên ngoài Tiên Võ châu.

Có lẽ thật sự là đạo hám thiên.

Ngoại trừ Hám Thiên Cổ Thánh ra còn có ai có thể làm được nữa chứ?

“Bái kiến Hám Thiên Cổ Thánh!”

Hơn ba mươi Đạo Thần khí thế hung hãn nhanh chóng thu lại khí thức của mình, trở nên ngoan ngoãn như con chim sẻ, ngoan ngoãn bái.

Cho đến lúc này, bên trên không cuối cùng mới vang lên giọng nói.

Nhưng mà vốn không phải là của bóng dáng trong xe kéo kia, mà là mười sáu kim đồng ngọc nữ cùng lên tiếng.

“Không ngờ mới đến đây mà đã bị nhận ra rồi.”

Mười sáu người đồng thanh lạ thường, giọng nói chồng lên nhau không mang theo bất cứ cảm xúc ào, nhưng lại vang đến địa vực hơn chục triệu dặm.

Nhất thời, vố số tiên nhân của các đại tông môn đều vội vàng bái lạy, giống như con kiến nhìn thấy cự long vậy.

Đây là Hám Thiên Cổ Thánh đấy!

Chúa tể đứng trên đỉnh cao của cả Tiên Võ châu này.

Những Thánh Chủ tung hoành Thương Lan đại lục kia trước mặt người này chỉ là một góc chẳng đáng nhìn đến mà thôi.

Càng huống hồ gì là mấy Đạo Thần như bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment