Bắt Đầu Khen Thưởng 100 Triệu Mạng ( Dịch Full )

Chương 192 - Chương 2219: Đã Đến Lúc Ra Tay Rồi

Chương 2219: Đã đến lúc ra tay rồi

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, sáu căn nguyên kia đụng độ với hỏa phượng trong không trung.

Tia lửa bắn tung tóe đầy trời.

Lần này, nguyên thuật tứ bách trọng luôn vô địch của Khương Thành cuối cùng đã gặp phải đối thủ cừ khôi.

Căn nguyên của sáu Huyền Thánh kia đều ở cấp bậc thập bát trọng.

Sáu người cùng hợp lực, dù Khương Thành có sử dụng nguyên thuật ngũ bách trọng cũng chẳng thể nào thắng được.

Tung người bay lên, cả hai bên kéo ra một khoảng cách.

Cuối cùng Tông Quần cũng được thở phào một hơi.

Hắn hốt hoảng lôi ra Tam Hồn châu, giống như chỉ khi làm thế thì mới có được cảm giác an toàn vậy.

Bên phía khán đài, trái tim của mọi người đều dồn hết lên trận chiến đột nhiên xảy đến.

Lúc này, khi đã hoàn hồn lại, đám người Bạch La Chân và Ôn Trì đều lộ ra nét mặt lo lắng.

“Cái tên kia là ai thế?”

“Sao ta chưa từng thấy qua?”

“Nhìn thủ đoạn của hắn, hình như không giống là người của Huyền tộc cho lắm.”

“Hắn là Tông Quần, đến từ Nguyên Tiên giới.”

Đông Phàm Thánh Chủ nghiến răng nghiến lợi, tức giận trừng mắt nhìn cảnh tượng ở đằng xa.

“Cái tên khốn kiếp đó, lúc trước nếu không nhờ có Khương chưởng môn giúp đỡ ở thông đạo thì hắn đã sớm chết mất xác rồi.”

“Bây giờ hắn lại lấy oán báo ơn!”

Mọi người nghe xong đều thấy khó hiểu.

“Thông đạo gì chứ?”

“Trước đó các ngươi có quen biết nhau à?”

Đông Phàm thấy bản thân lỡ lời nên vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì.”

Bên trong trận pháp lúc này, sáu Huyền Thánh phụ trách mắt trận nhỏ ở bên cạnh Tông Quần cũng lấy ra cờ lệnh.

Cờ lệnh vừa mở ra, bên trong trận lớn lập tức tối sầm.

Lực Thiên Đạo cuồn cuộn hóa thành sáu người khổng lồ màu vàng kim, nắm đấm to lớn bổ mạnh về phía Khương Thành.

Cảnh tưởng này khiến cho tất cả mọi người ngồi ở khán đài quan sát đều kinh ngạc ngẩn người.

“Đây là thần thông gì thế?”

“Thiên Đạo! Đây là lực Thiên Đạo!”

“Trời ạ, một chọi bảy thì cũng thôi đi, phía đối phương lại còn có thể mượn dùng lực Thiên Đạo á?”

“Vậy đánh kiểu gì nữa?”

Bên trong trận pháp, Khương Thành có thể cảm nhận rất rõ ràng sự thay đổi của quy tắc thiên địa.

Giây phút này, thánh giới của hắn biến mất ngay tại chỗ.

Bởi vì sự áp chế của Thiên Đạo, đạo chỉ có cấp bậc Thánh Chủ của hắn hoàn toàn chẳng là cái thá gì.

Biểu hiện bên ngoài đó là áp lực khủng bố đến từ sáu người khổng lồ màu vàng kim này.

Hắn vung kiếm lên đỡ lại theo bản năng.

Tiếp đó, một chuyện thần kỳ đã xảy ra.

Sau khi người khổng lồ màu vàng đứng mũi chịu sào kia va chạm với Thái Ngư kiếm, nó lại không hề mang đến bất cứ thương tổn nào.

Phải biết rằng, khí đạo kèm theo của Thái Ngư kiếm lúc này đã tiêu tán cùng với thánh giới mất rồi.

Lúc này đây, nó chỉ là một thanh đạo khí bát giai phiên bản cao cấp mà thôi.

Khương Thành nhanh chóng hiểu ra.

Năm đó cái lần mà hắn từ chối hợp đạo, bản thân đã thông qua thử thách của Thiên Đạo, miễn dịch với sự ảnh hưởng từ lực Thiên Đạo.

Mà Huyền giới và Nguyên Tiên giới đều cùng một Thiên Đạo, vậy nên bản thân hắn vẫn được miễn dịch.

Nếu như kẻ dịch dùng đạo tự thân để công kích hắn, có khi Thành ca còn cần phải cố gắng để chống đỡ.

Nhưng bọn họ sử dụng thứ mạnh hơn là Thiên Đạo thì ngược lại chẳng thể làm hắn bị thương nổi.

“Đây là tuyệt sát chiêu của các ngươi đấy à?”

“Làm ảo thuật hay gì?”

Sáu Huyền Thánh cửu trọng ở đối diện đực mặt ra, tiếp theo lập tức hô lên đầy kinh ngạc.

“Thiên Đạo lại không làm hắn bị thương nổi?”

“Sao lại có thể chứ?”

“Cái tên Thiên ma ngoại vực này, rốt cuộc là tên quái vật gì thế!”

Trong lúc bọn họ la hét thì Tông Quần đã sử dụng Tam Hồn châu.

“Ta không tin ngươi còn có thể đỡ được cả Thiên Đạo chí bảo!”

Lần này, Tam Hồn châu làm mắt trận của hắn cũng nhận được sự gia trì từ Thiên Đạo Huyền giới.

Mặc dù không thể phát huy được uy lực giống như lúc Hồn Đế sử dụng, nhưng cũng đã có một phần thần thái của Thiên Đạo chí bảo rồi.

Chỉ thấy ba viên hồn châu kia xoay tròn rồi bay đến đỉnh đầu của Khương Thành.

Ngay lập tức, ba tia linh quang đen trắng xám tựa như ba mũi tên, chớp mắt xâm nhập vào hồn hải của Khương Thành.

Thiên Đạo chí bảo thì thật ra cũng phải nhờ lực Thiên Đạo dẫn dắt.

Nhưng sau khi trải qua sự chuyển hóa của Tam Hồn châu, nó đã trải qua một lần thay đổi.

Hơn nữa, bảo vật này lại còn chịu sự thao túng bởi tâm trí của Tông Quần nên đã sớm không còn liên quan gì đến lực Thiên Đạo thuần túy nữa rồi.

Lần này, cuối cùng Khương Thành cũng không thể nào miễn dịch.

Trên hồn hải của hắn mọc lên ba mặt trời rực lửa, hồn hải vốn đang hoạt bát đã yên tĩnh không một gợn sóng.

Nó nóng bỏng như thể bị thiêu nướng, sau đó nhanh chóng rút dần.

Một khi bị nướng khô thì sinh mạng của hắn cũng đi đến điểm cuối.

Lần này, sẽ không có hệ thống nào hồi sinh cho hắn nữa cả.

Vào lúc dầu sôi lửa bỏng, Khương Thành vội vàng triệu hồi ngọn núi lớn do Thiên Hồn hóa thành đến để che lại mặt trời chói rực kia.

Dưới bóng râm khổng lồ, cuối cùng hồn hải đã phục hồi một chút sức sống.

Nhưng cũng ngay lúc này, bản thân của hồn sơn lại có dấu hiệu sắp sửa bốc cháy.

Hơi thở nóng hổi và ngột ngạt, khiến cho ngọn núi khổng lổ này trở nên nguy hiểm như thể một ngọn núi lửa sắp phun trào.

Nếu như không phải nhân hồn đã tiến hóa thành thiên hồn thì ngay khi đối mặt với Tam Hồn Châu, Khương Thành đã chết luôn rồi.

Mà bây giờ, hắn ít nhất vẫn có thể chống đỡ thêm một lúc nữa.

Phản ứng của sáu Huyền Thánh cửu trọng ở đối diện cũng không hề chậm.

Nếu như lực Thiên Đạo không thể trực tiếp tấn công Khương Thành, vậy thì cứ dùng nó để gia trì thêm thực lực của bản thân vậy.

Sáu người đồng loạt vung cờ lệnh lên, sau khi có Thiên Đạo gia trì, linh hoa vốn đã vô cùng dày đặc của bọn họ gần như trở thành một cái áo giáp thật.

Uy lực của căn nguyên được bọn họ thi triển cũng tăng lên theo cấp số nhân.

Khương Thành đang chống đỡ Tam Hồn châu lại cố gắng thúc giục nguyên thuật tứ bách trọng.

Tuy nhiên lần này, nguyên thuật của hắn chỉ vừa mới đụng độ một căn nguyên thôi đã tiêu tán ngay.

Ngay lập tức, năm căn nguyên còn lại cũng đánh tới.

Hắn vung trường kiếm lên, mở ra thánh giới.

Dưới sự ảnh hưởng của đạo quy tắc, năm căn nguyên kia lập tức yếu đi.

Rầm!

Thánh giới của hắn lại bị phá vỡ một lần nữa.

Nhưng may mà đạo tâm và huyền văn của hắn hòa lẫn với nhau nên cực kỳ ổn định.

Oanh kích của năm căn nguyên ban nãy cuối cùng chỉ có thể gây ra một chút vết thương nhẹ cho hắn.

Đối với Khương Thành thì đây gần như là một thời khắc tuyệt cảnh.

Hồn hải cận kề nguy hiểm, kẻ địch bên ngoài lại trở nên mạnh hơn, mạnh mẽ đến mức nguyên thuật tứ bách trọng của hắn cũng đã chẳng là gì.

Ở bên ngoài lúc này, đám người Bạch La Chân và Kim Bột đã sớm biến sắc.

Dù cho không biết được hiệu quả của Tam Hồn châu, nhưng chỉ cần nhìn trạng thái trước mắt của Khương Thành, bọn họ cũng nhìn ra được sự gian khó của trận chiến này.

“Tiêu rồi.”

“Lẽ nào Khương hiền giả sẽ chết ở bên trong sao?”

Tất nhiên Khương Thành sẽ không chết.

Ngay khi sáu Huyền Thánh ở đối diện sắp sửa phát động tấn công, hắn bỗng nhiên nở một nụ cười thần bí với Tông Quần.

“Đã đến lúc ra tay rồi!”

Ra tay cái gì?

Sáu Huyền Thánh đột nhiên giật mình, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Tông Quần.

Động tác đang thực hiện cũng ngừng lại.

Bọn họ quả thực vẫn luôn không quá tin tưởng Tông Quần, về chuyện hắn nói có thù hằn với Khương Thành, họ cũng bán tin bán nghi mãi.

Dẫu sao thì tên này cũng là một “Thiên ma ngoại vực”.

“Ngươi dám lừa bọn ta?”

“Ta biết ngay ngươi không đáng tin mà!”

Vị trí mắt trận lại bị kẻ địch chiếm cứ, hậu quả không thể nào tưởng tượng được.

Sáu Huyền Thánh vội vàng chĩa binh khí về phía Tông Quần.

Tông Quần sầu hết sức.

“Các ngươi thật sự đi tin hắn á?”

“Đó chỉ là hắn tùy tiện nói để gây chia rẻ mà thôi, đừng có mà trúng kế!”

Vẻ mặt của sáu người đều căng thẳng, sự thù địch cũng không hề dịu đi chút nào.

“Hừ, ai biết ngươi là thật hay giả?”

Tông Quần suýt nữa bị đám đồng đội như heo này chọc điên.

Hắn giận dữ gầm lên.

“Ta... từ đầu đến cuối ta đều đang tấn công hắn, các ngươi không thấy sao hả?”

“Còn không mau nhân cơ hội giết chết hắn đi!”

Chương 2220: Chém chết bảy người cùng lúc

Nói thật thì đến cả Khương Thành cũng hơi ngạc nhiên.

Câu nói kia của hắn lúc nãy chỉ là tùy tiện nói mà thôi, cũng chẳng mong chờ sẽ thật sự chia rẽ được kẻ địch.

Muốn trách thì chỉ trách giữa Tông Quần và Huyền tộc không có bất cứ cơ sở nào để tin tưởng.

Ngòi lửa của sự nghi ngờ đã tồn tại từ lúc bắt đầu rồi.

Khẽ thổi một hơi cũng có thể làm cho nó bùng cháy.

Tông Quần đã sớm kích động đến mức nói loạn xạ, vì để chứng minh bản thân, hắn hận không thể bắt Thành ca làm chứng cho chính mình.

“Khương Thành, ngươi tưởng rằng ba cái chiêu trò này của ngươi sẽ có tác dụng hay sao?”

“Cũng chỉ là vùng vẫy hấp hối mà thôi, ta chắc chắn phải tận tay giết chết ngươi!”

Nhìn thấy hắn vẫn thao túng Tam Hồn châu, cái dáng vẻ vô cùng ra sức chiến đấu khiến cho sáu Huyền Thánh cũng bán tin bán nghi.

“Tạm tin ngươi thêm một lần đấy.”

“Hy vọng ngươi đừng để bọn ta thất vọng.”

Sau khi nói xong, cả sáu ngươi lại bắt đầu thúc giục căn nguyên, đồng loạt ép về phía Khương Thành.

Ngay lập tức, Thành ca lại nhấn chọn kỹ năng “hoán đổi” của hệ thống.

Hắn cũng hết cách rồi, đây xem như là cách phá trận hiệu quả duy nhất lúc này.

Còn về kiếm đạo hoàn mỹ, không phải hắn không muốn dùng, mà là ở sau đó còn tới sáu cái mắt trận lớn và ba mươi sáu mắt trận nhỏ nữa lận.

Lần này hắn chọn mục tiêu hoán đổi là Tông Quần.

Là một Thiên Thần, cảnh giới của Tông Quần quá cao, lần hoán đổi này đã tiêu tốn hết một triệu tám trăm nghìn huyền tinh của Khương Thành.

Trong chớp mắt, hắn đã hoán đổi thân phận với đối phương, xuất hiện ở vị trí mắt trận chính.

Có được thân phận của Tông Quần, Khương Thành cũng nghiễm nhiên lấy được quyền khống chế Tam Hồn châu.

Thu lại Thiên Đạo chí bảo này, hắn chuyển họng súng sang cái tên Huyền Thánh đang ở bên cạnh mình.

Tam Hồn châu không thể giết được Khương Thành trong tích tắc là do phẩm chất thiên hồn của hắn quá cao.

Còn nếu dùng để đối phó những người khác thì lại là một chuyện khác nữa.

Tên Huyền Thánh kia chưa kịp phản ứng lại thì đã bị ba tia sáng chiếu thẳng vào mi tâm.

Chỉ hai giây ngắn ngủi, hồn hải của người này đã bị Tam Hồn châu thiêu đốt thành mảnh đất khô cằn.

Một Huyền Thánh cửu trọng thực lực tràn trề cứ thế ngã xuống, chẳng hó hé được tiếng nào.

“Hiệu quả cũng tạm được nhỉ.”

Khương Thành vừa đánh giá vừa tiếp tục giết tới tên Huyền Thánh thứ hai.

Mãi đến lúc này, Tông Quần bị cưỡng chế hoán đổi cuối cùng đã ý thức được sự việc không đúng.

“Ngươi đã làm cái gì, ngươi lại dám...”

Lời của hắn bị một tràng cười dài của Thành ca cắt ngang.

“Ha ha ha ha, Khương chưởng môn à, ta đang giết mấy tên Thiên ma ngoại vực này theo lệnh ngươi đấy thôi!”

Lời còn chưa dứt, lại có thêm hai Huyền Thánh cửu trọng bị Tam Hồn châu hủy nát hồn hải, táng mạng ngay tại chỗ.

Ba người còn lại vừa kinh ngạc vừa tức giận.

“Tông Quần, quả nhiên ngươi là thứ lòng lang dạ sói!”

“Thiên ma ngoại vực xảo trá, chịu chết đi!”

Ba người vội vàng chuyển họng súng, chẳng thèm bận tâm đến “Khương Thành” còn đang đứng ở một bên.

Chỉ là, Tam Hồn châu được ý chí của Thiên Đạo tiếp sức, làm sao có thể ngăn cản dễ dàng như thế được?

Càng huống hồ, Thành ca chỉ lo tập trung tấn công chứ không hề né tránh công kích của bọn họ.

Dẫu sao cũng đâu phải là cơ thể của bản thân hắn, bị đánh đến tàn cũng chẳng làm sao.

Hắn cứ mặc kệ để cho ba căn nguyên kia chưởng lên người “chính mình”.

Khương Thành tập trung khống chế Tam Hồn châu, tặng cho hồn hải Huyền Thánh thứ tư một lể rửa tội.

Đùng đùng đùng!

Một tiếng nổ lớn vang lên, yêu thể của Tông Quần, nơi hắn đang trú ngự bị căn nguyên đánh đến mức máu tuôn ào ào, gân cốt đứt gãy.

Nhưng cũng cùng lúc này, mi tâm của tên Huyền Thánh thứ năm bị ba tia sáng chiếu thẳng vào.

Ca đây còn chê chậm nữa đấy.

“Tam Hồn Châu chỉ có thể công kích được một người thôi sao?”

“Hiệu suất này mà so với Vô Đạo kiếm thì đúng là chẳng ra làm sao...”

Cũng không biết Hồn Đế ở tít Nguyên Tiên giới nghe được câu này thì sẽ có cảm tưởng như thế nào đây.

Khi Huyền Thánh thứ năm ngã xuống, sự phẫn nộ của Tông Quần đã lên tới cực điểm.

Đây không phải là kịch bản mà hắn đã dự liệu.

Dưới cơn tức giận, hắn cũng hồ đồ luôn rồi.

Tên này vung Thái Ngư kiếm lên, hung hãn giết đến “bản thân” ở mắt trận lớn.

“Cái thứ chết tiệt này!”

“Cút ra mau!”

Ngay lúc ba tia sáng kia chiếu vào mi tâm của tên Huyền Thánh còn lại, Thái Ngư kiếm cũng đã giết đến trước mặt Khương Thành.

Tông Quần không có kỹ năng của hệ thống, chỉ đành thao túng vài căn nguyên một cách cứng nhắc, uy lực quả thực rất có hạn.

Tuy nhiên, Khương Thành lại không hề làm bất cứ phòng ngự nào.

Hắn thao túng Tam Hồn châu, khóa chặt tên Huyền Thánh thứ sáu.

Thành ca cứ thế mặc cho Thái Ngư kiếm đâm vào trong cơ thể của mình.

Phụt!

Máu tươi bắn ra, cả người dần mất hết sức lực.

Ngay lúc này, ba tia sáng kia cũng chiếu vào mi tâm của Huyền Thánh thứ sáu.

“Ngươi...”

Tông Quần trong cơn thịnh nộ lờ mờ ý thức được có gì đó không đúng.

Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn thì đã lại bị cưỡng chế thay đổi vị trí một lần nữa.

Bởi vì, Thành ca đã kết thúc trận hoán đổi giữa hai người họ.

Trở về trong cơ thể của chính mình, Thành ca vẫn giữ nguyên tư thế cầm kiếm, một đầu khác của thanh kiếm thì lại cắm vào trong cơ thể của Tông Quần.

Đây rõ ràng là cơ hội giết địch được dâng tới họng kia mà.

“Vất vả cho ngươi rồi.”

Hắn thúc giục huyền lực, hung hăng khuấy một vòng ở trong cơ thể của Tông Quần.

Tông Quần lúc này làm gì còn sức để mà chống cự nữa.

Ban nãy Khương Thành cố ý không né cũng không tránh, nhận trực tiếp những công kích từ Thái Ngư kiếm và căn nguyên của mấy tên Huyền Thánh đã sớm khiến cho yêu thể của hắn tàn tạ đến mức thoi thóp rồi.

Phụt!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi.

Đi về chầu trời mà lòng tràn đầy không cam.

Ngay lúc tên này bị chém chết thì Huyền Thánh cuối cùng ở bên cạnh cũng bị Tam Hồn châu xử gọn.

Thành ca cuối cùng đã phá được một mắt trận đầu tiên.

Tất cả mọi người ở bên ngoài đều tỏ ra vô cùng sững sờ.

Cách một cái khán đài, bọn họ không nghe thấy âm thanh, cũng không nhìn được quá trình hoán đổi, chẳng rõ lúc đó cụ thể đã xảy ra những gì.

Chỉ biết rằng Khương hiền giả lấy một chọi bảy thành công, tiêu diệt được sáu Huyền Thánh cửu trọng và một Thiên Thần.

“Mạnh quá đi mất!”

“Rõ ràng là sát thần nhập mà!”

Ôn Trì và Lịch Đường cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

Mặc dù hai ải trước toàn nhờ Khương Thành mới có thể vượt qua, nhưng đó đều là trường hợp đặc biệt dưới tình huống có vô vàn điều kiện hạn chế chứ không phải là chỉ dùng thực lực không.

Trong lòng bọn họ vẫn cứ cảm thấy thực lực chân chính của Khương Thành không bằng bản thân.

Nhưng trận chiến mới vừa nãy, cả hai bên đều sử dụng hết toàn bộ thực lực.

Thậm chí kẻ địch còn có được lực Thiên Đạo gia trì thêm nữa.

Dưới tình huống một chọi bảy mà vẫn có thể giành chiến thắng, bọn họ nghĩ cũng chẳng dám.

“Rốt cuộc ban nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Sáu người kia chết kiểu gì thế?”

“Hình như cái tên Thiên ma ngoại vực kia đã giúp Khương hiền giả, hắn là người của mình à?”

“Không thể nào, hắn cuối cùng chết trong tay của Khương hiền giả kia mà, sao lại có thể là người của chúng ta được chứ.”

Trong lúc bọn họ ở bên ngoài bàn tán xôn xao thì Khương Thành đã đang quét dọn chiến trường rồi.

Chiến lợi phẩm sáng chói nhất lần này hiển nhiên là Tam Hồn châu lại bị vô chủ.

Chỉ là sau khi Tông Quần chết, mắt trận này cũng bị phá, Tam Hồn châu vì thế mà mất đi gia trì của Thiên Đạo ở Huyền giới.

Nó lại trở về thành bình thường.

Còn về cờ lệnh do sáu người kia đem theo cũng dứt khoát thành thứ bỏ đi.

Điều này khiến Thành ca thất vọng không thôi.

“Còn tưởng rằng có thể dựa vào Tam Hồn châu cướp được này để phá mấy ải phía sau nữa chứ.”

“Bây giờ phiền phức thật rồi.”

Nghĩ đến tiếp theo còn có sáu cái mắt trận mạnh tương tự thế này, bây giờ trong lòng của đương sự là Khương Thành vô cùng hối hận.

Chẳng lẽ vẫn phải hoán đổi nữa sao?

Cái giá cần trả quá đắt, một lần tới một triệu tám trăm nghìn huyền tinh, ai mà chịu cho nổi chứ?

Huống hồ nếu hoán đổi với người khác, cũng chưa chắc đã có thứ có hiệu quả tiêu diệt liên tiếp sáu người trong thời gian ngắn như là Tam Hồn châu.

Sớm biết vậy thì ải này đã không làm ra vẻ rồi, mang theo nhiều người một chút để phá trận có phải hay hơn không.

Nếu như mang hết đám người Bạch La Chân, Thu Vũ Tuyền và Ôn Trì vào đây, lại mang thêm tám trăm hoặc mười nghìn Huyền Thánh bát trọng, vậy thì ải này nhẹ nhàng hơn nhiều rồi.

Những người khác tất nhiên không phải là đối thủ của người khổng lồ màu vàng do lực Thiên Đạo hóa thành, nhưng bản thân hắn vẫn có thể đỡ được mà.

Cùng lắm thì hắn ở phía trước kéo chân sáu người khổng lồ màu vàng đó, để bọn họ đi phá trận.

Hắn đang nghĩ như thế thì ở phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu đầy kinh ngạc và mừng rỡ.

“Khương hiền giả, cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!”

Chương 2221: Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện rồi

Khương Thành quay đầu nhìn, đã thấy Phạm Tình cùng là Thiên Thần.

Nữ nhân này vẫn là một trong những đại thần quan dưới trướng của Không Đế, lần trước cũng có tham gia vào trận tác chiến thông đạo kia.

Nếu như là khi trước, Thành ca chắc chắn sẽ tiến lên chào hỏi một phen.

Nhưng có cái hình mẫu xuất sắc của Tông Quần, hắn lập tức đề cao cảnh giác.

“Sao hả, ngươi cũng muốn đối đầu với ca đây à?”

“Ngươi hiểu lầm rồi.”

Phàm Tình vội vàng khoác tay.

“Mấy năm này, những tà ma của Huyền giới không ngừng truy sát ta, sao ta có thể giúp bọn chúng đối phó với ngươi được?”

“Vậy ngươi?”

“Ta nhận được tin ngươi đang phá trận, nên cố tình đến đây giúp ngươi.”

“Giúp ta á?”

Khương Thành hơi ngạc nhiên.

Phàm Tình gật đầu.

“Thực ra ta cũng là vì chính bản thân mình.”

“Ta có thâm thù đại hận với chín bộ của Huyền tộc, muốn chính tay tiêu diệt bọn chúng!”

“Như vậy à.”

Khương Thành vẫn lờ mờ cảm thấy không được đúng, nhưng nhất thời lại không tìm ra được sai ở đâu.

Suy nghĩ đến chuyện các mắt trận phía sau quả thực không dễ vượt qua, thế là hắn bèn gật đầu.

“Được thôi, ngươi đi theo ta.”

Hai người men theo đường vân của trận pháp tiếp tục tiến về phía trước.

Nếu đổi lại là tiên nhân bình thường thì đã sớm đụng phải các mắt trận khác, nghênh đón công kích rồi.

Nhưng Khương Thành biết rõ sự ảo diệu của Thất Linh Liên Hồi trận nên đã tránh được hết tất cả các mắt trận nhỏ.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại tìm được một mắt trận lớn.

Và người trấn thủ mắt trận này, chính là Bạch Trọng, một Huyền Thánh cửu trọng.

Sau khi nhìn thấy Khương Thành, người này không hề lập tức phát động tấn công mà hắn nhanh chóng triệu hoán sáu cái mắt trận nhỏ ở xung quanh.

Khi bảy người đã tề tựu đủ, hắn mới có tự tin chắc chắn chiến thắng.

“Những người khác đâu?”

“Thu Vũ Tuyền đâu?’

Khương Thành chậm rãi nắm lấy chuôi kiếm của Thái Ngư kiếm, bình thản nói: “Nàng không vào đây, có thể bắt đầu được rồi chứ?”

“Không vào đây?”

Bạch Trọng nhíu chân mày, lại có hơi thất vọng.

Bọn họ đã đáp ứng Tông Quần không ít điều kiện chỉ vì để có thể chém chết cái uy hiếp lớn nhất là Thu Vũ Tuyền ở ải thứ ba này.

Hơn nữa, họ cũng đã tính xong cả rồi, sau khi trận tỉ thí kết thúc sẽ qua cầu rút ván, tiêu diệt luôn cả ba người Tông Quần.

Kết quả nàng ta lại không vào sân?

Bảy Huyền Thánh đều rất là thất vọng.

“Vậy chẳng phải chúng ta chuẩn bị vô ích rồi sao?”

“Sao chỉ có hai người thôi chứ, đúng là lãng phí.”

“Hai người cũng được, ít nhất có thể thoải mái trấn thủ đại trận này.”

“Giết bọn chúng đi!”

Khi nói xong, cả bảy người đều đồng loạt vung cờ lệnh trong tay lên, phát động công kích của Thiên Đạo về phía Khương Thành.

Bọn họ không hề biết chuyện đã xảy ra ở mắt trận lớn trước, nên hiển nhiên vẫn dùng người khổng lồ màu vàng do lực Thiên Đạo hóa thành để mở màn.

Đối mặt với cái trò này, Thành ca tất nhiên không hề sợ hãi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đám người Bạch Trọng suýt nữa thì bật cười ra tiếng.

“Không biết tự lượng sức!”

“Tự tìm đường chết.”

“Đây là công kích bằng Thiên Đạo thuần túy đó, hắn lại dám không thèm tránh đi?”

Thái Ngư kiếm vung ra, nhìn thì có vẻ như nghênh chiến với bảy người khổng lồ kia, nhưng mục tiêu thật sự của Khương Thành lại là Bạch Trọng.

Dẫu sao thì hắn cũng hoàn toàn miễn nhiễm với thương tổn của bảy người khổng lồ hoàng kim này, có thể nhân cơ hội đánh kẻ địch trở tay không kịp.

Trong khoảnh khắc kiếm của hắn tiếp xúc với người khổng lồ hoàng kim đầu tiên, ở phía sau bỗng nhiên truyền đến hơi thở tràn ngập nguy hiểm.

“Chết đi!”

Thành ca giật mình một cái, vội vàng quay người nâng kiếm đỡ lại.

Rầm!

Sau một tiếng nổ lớn vang lên, hai bóng người đồng loạt bay ra ngoài.

Khương Thành nhìn lại phía đối diện, ở đó đã không còn bóng dáng của Phàm Tình nữa, mà biến thành một nam tử áo choàng đen.

Không phải Nguyên Ly Thánh Tôn thì còn ai nữa chứ?

“Lại là ngươi sao?”

Khương Thành thật sự cảm xúc đan xen, hận không thể cất cao giọng hát một khúc.

Nhưng Nguyên Ly ở đối diện lại không vui nổi, ngược lại sắc mặt sa sầm.

“Đáng chết, ngươi lại không sợ công kích của Thiên Đạo.”

Đúng vậy, Phạm Tình ban nãy chính là do hắn biến thành.

Mục đích của hắn rất đơn giản, đó là nhân lúc Khương Thành nguy hiểm nhất, từ sau lưng đâm hắn một đao.

Rồi lại lén tập kích hắn.

Hắn cũng rất biết thân biết phận, hiểu rằng dù có ẩn nấp trong chỗ tối cũng không giấu được cảm tri của Khương Thành.

Nhưng nếu biến thành tộc nhân của Huyền tộc hay Khí tộc thì hắn lại không có huyền phách và huyền linh, lại rất dễ bị nhìn ra sơ hở.

Vậy nên cuối cùng, hắn giả mạo thành Phạm Tình - một “đồng đội” cũng là Thiên Thần ở Nguyên Tiên giới, nhưng lại không có thù oán gì với Khương Thành.

Chỉ là hắn không ngờ được đã cố gắng đến bước này rồi, lại vẫn không thể đánh lén thành công.

Đối mặt với công kích vô cùng nguy hiểm của Thiên Đạo, Khương Thành hoàn toàn chẳng bị tốn chút xíu tinh lực nào.

“Đúng vậy, nhìn thấy ngươi xuất hiện thì ta cũng yên tâm rồi.”

Thành ca vừa nói vừa thu kiếm lại.

Sau đó, hắn âm thầm mở thanh công cụ của hệ thống ra, ngắm trúng một thanh đao lớn dài bốn mươi mốt mét.

Nguyên Ly chỉ nghĩ là hắn đang nói ngược lại.

Ban nãy đánh lén không thành, hắn chỉ có thể lựa chọn tấn công trực diện.

“Lần trước không giết được ngươi là do ta sơ suất.”

Đế khí siêu phàm trong tay phải của hắn cũng chậm rãi duỗi dài, tỏa ra hàn quang lạnh buốt xương.

“Lần này, ta chắc chắn sẽ nghiền ngươi thành tro!”

Bảy Huyền Thánh đứng ở một bên đều đực mặt ra.

Khương Thành có thể đỡ được công kích Thiên Đạo đã đủ khiến bọn họ khó tin rồi.

Mà bây giờ Nguyên Ly đột nhiên nhảy ra đối đầu với Khương Thành càng làm họ thêm ngu người.

Có người âm thầm truyền âm hỏi Bạch Trọng.

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Hai cái người này lại dám làm lơ chúng ta, đúng là không thể tha thứ được mà!”

“Có khi nào bọn chúng chỉ đang giả vờ, cố ý diễn kịch để lừa chúng ta hay không?”

“Cứ giết hết cả hai là được chứ gì, chỉ là hai tên Thiên ma ngoại vực mà thôi, không đấu lại chúng ta...”

“Không!”

Bạch Trọng vội vàng ngăn cản bọn họ.

“Để hai tên đó lưỡng bại câu thương được rồi, dẫu sao bất kể là ai thắng cuối cùng cũng đều xử lý rất dễ.”

Trong lúc bọn họ đang âm thầm thảo luận, đám người Bạch La Chân và Ôn Trì ở bên ngoài lại lo lắng vô cùng.

“Sao lại có thêm một kẻ địch nữa rồi?”

“Tên này là ai đấy?”

Đông Phàm Thánh Chủ phổ cập kịp lúc cho bọn họ.

“Hắn là Nguyên Ly Thánh Tôn, bàn về thực lực thì không thua gì Huyền Thánh cửu trọng cả, là kẻ thù của Khương chưởng môn.”

“Trước khi tiến vào Huyền giới, Khương chưởng môn đã từng bị tên này đánh lén trọng thương một lần.”

“Cái gì?”

Nghe được ngày trước Nguyên Ly từng đánh lén Khương Thành một lần, ánh mắt mọi người nhìn hắn lại càng thêm thù hận.

“Tên đó là kẻ thù của Khương hiền giả á?”

“Đáng hận, đừng có để ta đụng phải hắn.”

“Lần này sau khi kết thúc vượt ải, ta bắt buộc phải giết tên này!”

Nhưng Bạch La Chân lại tràn đầy lo lắng: “Chuyện cấp bách bây giờ đó là Khương hiền giả làm sao sống sót vượt qua ải này đây.”

Mặc dù bọn họ không biết cái chuyện “hoán đổi”, nhưng cũng có thể nhìn ra được ở trận chiến trước Khương Thành đã phải trả một cái giá rất đắt.

Trạng thái của hắn không thể nói là không viên mãn, mà chỉ có thể là nỏ mạnh hết đà thôi.

“Trước mặt là kẻ thù, bên cạnh lại có sáu Huyền Thánh như hổ đói rình mồi...”

“Đây hoàn toàn là tuyệt cảnh rồi.”

Bọn họ nôn nóng sốt ruột ở đây cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Khương Thành một mình đối mặt.

Thành ca không hề lập tức ra tay.

Hắn đang bận di chuyển vị trí, tìm góc độ.

“Hy vọng rằng một đao này của hệ thống có tác dụng chút xíu, không chỉ đâm chết Nguyên Ly mà sẵn tiện còn bổ chết luôn hai cái mắt trận nữa.”

Vì thế, hắn cố ý vòng đến một đầu khác, để cả hai phe đều tiến vào phạm vi công kích của chiêu đao này.

Nguyên Ly còn tưởng rằng hắn muốn bỏ trốn nữa kìa.

“Ngươi nghĩ rằng bây giờ vẫn còn trốn được sao?”

Chương 2222: Chiêu đao kia

“Trốn á?”

Khương Thành dùng ánh mắt nhìn người chết để nhìn hắn.

Nói một câu có ý tứ sâu xa.

“Thực ra nếu hôm nay ngươi không xuất hiện, ta quả thực không có tự tin tuyệt đối sẽ phá nổi trận này.”

“Tính ra thì, phải cảm ơn sự trợ giúp của ngươi đấy.”

Nguyên Ly cười khẩy: “Ngươi đi chết được rồi...”

Hắn còn chưa dứt lời, Khương Thành ở đối diện đã rút “đao” ra rồi.

Trên thực tế, cũng chỉ là ấn nút sử dụng thanh đại đao bốn mươi mốt mét của hệ thống thôi.

Việc sau đó thì chẳng cần hắn phải lo nữa.

Tầm mắt của Nguyên Ly từ lúc bắt đầu không hề nhìn thấy bóng dáng của thanh đao kia, hắn chỉ có thể nhìn thấy ánh đao chói mắt.

Ánh đao kia khiến cho cả không gian trận pháp bị phản chiếu thành một màu trắng xóa.

Nguyên Ly ở ngay chính diện của đại đao chẳng hề biết chuyện gì đang xảy ra thì đã trực tiếp bị một đao kia chém thành hai nửa.

Một đao này, không chỉ bổ dọc tiên thể của hắn, mà đến cả thần hồn và ý thức cũng bị phá hủy cùng lúc.

Đường đường Thánh Tôn mà lại chết thẳng cẳng.

Bạch Trọng đứng ở phía sau hắn cũng nối gót theo sau.

Trước khi chết, hắn chỉ biết đột nhiên tầm nhìn của bản thân trở nên mơ hồ, sau đó thì chẳng có sau đó nữa.

Lúc hắn chỉ chẻ ra làm hai, thực ra sáu Huyền Thánh ở bên cạnh kia không hề nằm trên đường thẳng bị đao phong quét qua.

Bọn họ chỉ nằm trong phạm vi của “đao mang” thôi.

Vậy nên, tình cảnh của bọn họ cũng tốt hơn được một chút.

Đao mang kia không chém chết bọn họ ngay, mà lại cho họ một giây để vỡ vụn.

Để bọn họ biết rằng bản thân sắp chết rồi.

Nhưng sau khi xử gọn sáu Huyền Thánh kia và hủy luôn cái mắt trận này, đại đao bốn mươi mốt mét vẫn không hề dừng lại.

Phong mang của nó tiếp tục cắt thẳng một đường dọc, trực tiếp chẻ đôi cả cái Thất Linh Liên Hồi trận này.

Ba mươi lăm người khác ở trong trận pháp này, dù là Huyền Thánh cửu trọng hay là Thiên Thần, đều bị một đao này chém thành bột phấn hết.

Chỉ với một đao thôi, Khương Thành coi như đã phá được ải thứ ba này.

Nhưng thanh trường đao lớn bốn mươi mốt mét này không chỉ có như thế.

Có lẽ cảm nhận được uy hiếp của lực Thiên Đạo ở trong trận pháp này nên sau khi chém chết mục tiêu gốc là Nguyên Ly Thánh Tôn và giết xuyên qua đại trận, thanh đao này vẫn không hề dừng lại.

Nó trực tiếp giết đến Thái Di Diệu cảnh ở đối diện.

Khoảnh khắc ấy, không biết có bao nhiêu người tưởng rằng sắp sửa diệt thế, bị dọa đến mức hồn vía lên mây.

Lúc mọi chuyện đã xong, Thái Di Diệu cảnh khổng lồ đã bị một cái khe sâu cực đại chia làm hai.

Sức sát thương kiểu này đừng nói là người khác, đến cả bản thân Khương Thành cũng bị dọa nữa kìa.

“Mẹ nó, khoa trương quá rồi đấy?”

Ải thứ ba bị phá, khán đài cũng tự động biến mất.

Tuy nhiên vào lúc này, tất cả mọi người đứng xem ở bên kia, bất kể Huyền tộc hay Khí tộc đều lặng ngắt như tờ.

Ai cũng đều bị một đao này dọa cho ngu người.

Dù là Thu Vũ Tuyền cũng vô cùng sốc.

Nàng không thể ngờ, Khương Thành lại còn có một chiêu đao như thế.

So sánh với chiêu đao này thì Vô Đạo kiếm của nàng hình như có vẻ kém uy lực hơn hẳn.

Qua hồi lâu sau, Ôn Trì mới phá vỡ sự tĩnh mịch như chết này.

“Điên cuồng thật đấy.”

“Hắn lại còn có một sát chiêu đáng sợ đến thế á...”

Lời nói của hắn cuối cùng cũng khiến mọi người ở xung quanh bừng tỉnh.

Tiếng bàn tán xôn xao nhanh chóng lan ra, khắp nơi ai cũng trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Chiêu đao này, hoàn toàn chẳng thua kém thì một kiếm kia của Thu Vũ Tuyền.”

“Trời ạ, một đao diệt sạch mấy chục Huyền Thánh cửu trọng, lại còn bổ đôi Thái Di Diệu cảnh nữa, dù là Huyền Thần cũng chưa chắc đã làm được nhỉ?”

“Mạnh thật đấy!”

“Rốt cuộc Khương hiền giả mạnh đến mức nào vậy?”

“Không phải hắn dùng kiếm à, sao đột nhiên lại chuyển sang dùng đao rồi?”

“Đây là cao nhân chân chính đấy, thâm tàng bất lộ...”

“Thật đáng kinh ngạc, ta sắp sửa bị chiêu đao kia dọa muốn khùng luôn.”

Chiêu đao ban nãy đã trực tiếp làm mới nhận thức của tất cả mọi người đối với sức chiến đấu.

Thậm chí khiến cho lúc này chẳng có ai đi quan tâm cái chuyện ba ải đã được vượt qua thành công.

Mỗi người đều gấp gáp muốn phát tiết sự chấn động ở trong lòng mình, giống như nếu không làm như thế thì bản thân sẽ không đứng vững được vậy.

Khương Thành ở bên trong đại trận có thể cảm nhận rõ ràng giá trị thống trị của bản thân lại đang tăng lên vùn vụt.

Những giá trị thống trị này vẫn là đến từ tộc nhân của Tiểu Huyền giới, dẫu sao bọn họ mới là thuộc hạ của Khương Thành.

Trải qua một đao khi nãy, độ công nhận của những người này dành cho Khương hiền giả đã tăng lên và đạt đến cực điểm.

Dù là hai Thần tử Ôn Trì và Lịch Đường cũng không ngoại lệ.

Bây giờ hai người này đã hoàn toàn bỏ đi cái ý nghĩ so sánh với Khương Thành, ngoan ngoãn làm một tiểu đệ của hắn.

Thành ca đứng ở phía trên của cái khe sâu không thấy đáy kia, bây giờ đã chẳng thể tìm thấy hộ giáp hay binh khí hoàn chỉnh nào.

Những chiến lợi phẩm kia đều đã bị hủy bởi một đao ban nãy.

Nó chỉ còn lại được bốn món không hư hao gì, đó là Tam Hồn châu của Tông Quần, Loạn Vân phiến của Nguyên Ly, Phược Linh cỏa của Mãn Thiệu và Cực Vong hoàn của Cốc Tuần.

Mặc dù bây giờ bọn chúng tạm thời không có uy lực gì lớn, nhưng dẫu sao cũng đều là chí bảo.

Thành ca vốn cũng mang tâm thế không thể chiến đấu không công nên vẫn thu hết tất cả bọn nó lại.

Mãi đến khi hắn bận rộn xong thì vẫn không thấy Di hiện thân như hai cửa ải trước để tuyên bố rằng hắn đã chiến thắng.

Nhưng mà, giờ đây, dù có hay không có cái đóng dấu của “Huyền Thần” như hắn cũng đã không còn quan trọng nữa.

Bởi vì một đao ban nãy cũng đã đủ khiến cho cả Đại Huyền giới sợ rồi.

Ai lại còn dám chống đối Khí tộc nữa chứ?

Từ nay về sau, chỉ cần Khương Thành còn sống một ngày thì sẽ chẳng có ai dám bài xích tộc nhân dưới trướng của hắn cả.

“Được rồi, chúng ta thắng rồi.”

Khi Khương Thành tự mình nói ra câu này, tất cả tộc nhân đang có mặt lại phát ra tiếng hoan hô như sấm.

“Đại hiền giả!”

“Đại hiền giả!”

Cả đám người dần đồng thanh hét lên.

Ánh mắt mọi người nhìn hắn cũng giống như đáng nhìn một thần minh mới vậy.

Ôn Trì và Lịch Đường nhất thời cũng không dám đến gần hắn.

Nhưng may mà sức miễn dịch của đám người Bạch La Chân và Kim Bột cao hơn nhiều.

“Khương hiền giả, thực lực của ngươi kinh khủng thật đấy!”

“Sao ngươi làm được chiêu đao kia thế?”

“Sao lúc trước lại không thấy ngươi dùng tới?”

Đối với câu hỏi này, Thu Vũ Tuyền cũng đặc biệt tò mò.

Trong ấn tượng của nàng, đây hẳn là lần đầu tiên Khương Thành dùng đao.

Hơn nữa điểm then chốt nhất là, hình như sau khi dùng xong một đao mạnh đến mức khiến người khác phải bật thốt khen hay này, hắn không hề phải trả bất cứ cái giá nào.

Cũng không hề có tác dụng phụ gì cả.

Điều này thực sự không hợp lẽ thường tí nào.

Trong mắt Thành ca hiện lên tràn đầy vẻ sầu muộn.

“Rất lâu trước đây, ta cũng đã từng tìm tòi khám phá sự thâm thúy của đao đạo.”

“Chỉ là sau đó, ta đổi sang dùng kiếm rồi.”

Mọi người vẫn đang đợi hắn nói ra nguyên nhân đây, vì sao ngươi lại chuyển sang dùng kiếm?

Nhưng Thành ca chỉ là vì giả ngầu ra vẻ nên mới nói cái câu tầm phào kia thôi, chứ làm gì có tại sao?

Bọn họ chỉ đành tự động thêm thắt vế sau, chắc chắn đằng sau một đao này chứa đựng một câu chuyện đầy phức tạp.

Lẽ nào là bởi vì chiêu đao này quá mạnh, đã phạm phải một vài cấm kỵ chưa được biết nào đó?

Đợi bọn họ tự thêm thắt cũng kha khá rồi, lúc này Thành ca mới thở dài một tiếng đầy cô đơn.

“Ta đã từng nghĩ, phải vĩnh viễn phong ấn chiêu đao này.”

“Nhưng thật không ngờ lần này vẫn phải bất đắc dĩ dùng tới nó, đúng là tội lỗi.”

“Sau này các ngươi đừng nhắc về chiêu đao này nữa, để ta vĩnh viễn quên nó đi...”

Trong lòng mọi người thầm oán, tội lỗi kiểu này, bọn ta tình nguyện hứng chịu một trăm lần đấy, sao lại có thể quên đi được?

Chương 2223: Thông đạo hai giới

Sau khi Khương Thành phá được ải thứ ba, hơn trăm triệu tộc nhân của Tiểu Huyền giới đã thuận lợi tiến vào Thái Di Diệu cảnh.

Mặc dù Di không hiện thân, nhưng cũng không ai dám cản trở.

Bản thân Thái Di Diệu cảnh vốn là động thiên phúc địa tốt nhất ở Huyền giới, vượt xa Tiểu Huyền giới nhiều.

Sau khi ổn định lại, đám người Bạch La Chân và Kim Bột lại lần nữa xây dựng lại thần điện.

A Linh lại xây thêm một Luyện Văn tháp ở bên ngoài thần điện mới.

Tất cả đều phát triển theo phương hướng rất tốt, chỉ có vết tích duy nhất đó chính là khe cốc do thanh đao bốn mươi mốt mét kia bổ ra.

Khe cốc kia nhìn không thấy đáy, trên không và xung quanh đều ngập tràn khí tức hủy diệt ngập tràn nguy hiểm.

Dưới Huyền Thánh cửu trọng, thậm chí cũng không thể lại gần.

Nếu không nhẹ thì gân cốt đứt đoạn, nặng thì sẽ táng mạng tại chỗ.

Đám người Bạch La Chân và Kim Bột từng cùng nhau thám thính thử, nhưng sau khi mấy người dò thám được một đoạn thì lại sợ không thể quay ngược trở lại.

Cũng vì thế mà khe cốc này trở thành một vật ngăn cách tự nhiên chia Thái Di Diệu cảnh ra làm hai.

Hôm nay, ba người Sở Đình, Phạm Tình, Quy Bình chủ động tìm đến cầu kiến Khương Thành.

Gặp lại lần nữa, trong lòng ba người cảm xúc ngổn ngang.

Ai có thể ngờ sau khi Khương Thành đến Huyền giới lại có thể đứng ở địa vị cao đến được như thế.

Rồi lại nhìn Đông Phàm Thánh Chủ có vẻ quen thuộc với mấy vị đại điện chủ, Sở Đình hận đến xanh cả ruột.

Sớm biết vậy thì lần đó cùng Khương Thành vào Tiểu Huyền giới, vậy bản thân cũng sẽ có được địa vị tương tự như vậy.

Còn không nữa thì trước lần thông ba ải đó đừng có do dự đứng ngoài quan sát mà chủ động tìm đến, vậy tình huống bây giờ đây sẽ khác đi một chút.

“Khương đạo hữu, không biết ngươi có cách nào để quay về không?”

Bọn họ chưa thật sự dung nhập với Huyền giới, vẫn muốn trở về Nguyên Tiên giới.

Thật ra Khương Thành cũng nghĩ đến chuyện sẽ quay trở về.

Hắn cũng không phải không thích ứng được với Huyền giới, chủ yếu là trận tác chiến ở thông đạo vốn là một trận tỉ thí, thắng rồi còn có được hỗn độn Kim Ngọc Tủy nữa.

Phần thưởng này nhất định phải lấy.

“Thông đạo kia đã bị cắt đứt rồi, giữa hai Thiên Đạo không có lối thông.”

“Cũng không thể chờ mong Di giúp chúng ta mở thêm thông đạo nữa.”

“A, Khương hiền giả ngươi muốn đi sao?”

Đám người Bạch La Chân sốt ruột cả lên.

“Ngươi không thể rời xa bọn ta đâu.”

Thành ca xua tay.

“Ta cũng có phải đi không trở về đâu, còn quay về nữa mà.”

Hắn nói như vậy cuối cùng mọi người mới yên tâm trở lại.

“Mấu chốt quan trọng bây giờ là biển Thiên Đạo liên kết hai giới nằm đâu, chúng ta đâu thể đi vào cửa khác.”

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình gật đầu khổ sở.

Mấy năm nay, bọn họ từng tìm kiếm rất nhiều lần nhưng chẳng có thu hoạch gì cả.

Hắn nói như vậy, mi tâm Ôn Trì khẽ động rồi nhớ ra gì đó.

“Biển Thiên Đạo của Huyền giới không phải ở dưới khe cốc này sao?”

“Đúng!”

Kim Bột cũng gật đầu: “Lần trước khi thăm dò khe cốc này, ta đã cảm nhận được khí tức Thiên Đạo mãnh liệt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt chửng chúng ta vậy.”

“Cũng bởi vì nguyên nhân này mà bọn ta mới bất đắc dĩ trở về.”

“Lại có chuyện như vậy sao?”

Trong khoảng thời gian này, Khương Thành vẫn luôn uống thuốc để khôi phục lại huyền lực và hồn lực đã bị tiêu hao trong lúc phá trận, đúng là chưa đi dò thám qua.

Mấy người đứng ở bên rìa cốc, Bạch La Chân vẫn còn rất lo lắng.

“Khương hiền giả, biển Thiên Đạo quá nguy hiểm, hay là đừng mạo hiểm nữa.”

Khương Thành tắt ngúm nụ cười.

“Yên tâm đi, đối với ta mà nói, ở đó có thể là nơi an toàn nhất.”

Thiên Đạo của Huyền giới và của Nguyên Tiên giới vốn là một thể.

Lực Thiên Đạo của hai bên hắn đều miễn dịch cả.

Nhảy vào khe cốc không lâu, hắn đã đến vị trí mà trước đó đám người Bạch La Chân không dám đến.

Tiếp tục chìm xuống trên đường, cuối cùng hắn đã cảm nhận được khí tức quen thuộc của biển Thiên Đạo.

Phía trước lúc sáng lúc tối, có lúc còn có mạch chảy ngầm, cỏ vẻ không được ổn định.

“Lẽ nào là vì Thiên Đạo này bị Di ảnh hưởng nên mới bất ổn định?”

Không biết qua bao lâu, xung quanh hắn đột nhiên nhẹ tênh, phía trước lại xuất hiện một căn nhà gỗ nhỏ.

Ở trung tâm của biển Thiên Đạo có một tòa kiến trức đương nhiên là chuyện kì lạ vô cùng.

Nhưng Khương Thành khẽ cảm nhận một chút đã hiểu ra.

Mở cửa gỗ ra, hắn quả nhiên đã nhìn thấy Di.

Lúc này, vị chúa tể của Huyền giới này đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, khi sắc nhìn có vẻ không được tốt lắm.

Lúc Khương Thành đi vào, hắn cũng mở mắt ra.

Trong ánh mắt không có chút ý địch nào, ngược lại có vẻ như đã hiểu chuyện gì.

“Nếu như ngươi muốn quay về Nguyên Tiên giới thì bây giờ có thể làm được rồi.”

Hắn dường như đã biết lí do Khương Thành đến từ sớm.

Thành ca cũng khá thấy ngoài dự liệu.

“Bây giờ có thể làm được? Lẽ nào thông đạo lại liên kết lại rồi?”

Di lắc đầu: “Tất cả chuyện này vẫn là nhờ một đao của ngươi tặng cho.”

“Một đao của ngươi đã trực tiếp đánh xuyên Thiên Đạo của Huyền giới, chạm đến một góc nào đó của Nguyên Tiên giới bên kia.”

“Giữa hai giới vạch ra một lối thông đặc biệt.”

“Xuyên qua nơi đây, ngươi có thể trực tiếp đến Nguyên Tiên giới, cũng không cần phải đối mặt với biển Thiên Đạo.”

Hắn ung dung đứng dậy.

“Đương nhiên, ta cũng vì thế mà bị một ít thương tổn.”

Hắn và Thiên Đạo Huyền giới tổn thương là cùng nhau, Thiên Đạo bị thương thì đương nhiên hắn cũng bị tổn.

Ơ chuyện này?

Thành ca tỏ vẻ bản thân đã khắp kinh ngạc đến ngây người rồi.

Uy lực của một đao kia rốt cuộc mạnh đến đâu chứ?

Hệ thống đúng là sắp phát điên rồi, giết một Thánh Tôn mà lại dùng một đại chiêu cấp bậc như vậy ư?

Hắn không lập tức trở về Nguyên Tiên giới, bởi vì ý thức được một chuyện càng nghiêm trọng hơn.

“Ý của ngươi là sau này ngươi cũng có thể đến Nguyên Tiên giới bất cứ lúc nào rồi?”

Khóe miệng Di khẽ nhếch lên, gật đầu đầy thâm ý.

“Không sai, ta vẫn phải cảm ơn ngươi nữa đấy.”

“Từ nay về sau, ta không cần phải vất vả làm thông đạo gì nữa rồi.”

Chuyện này…

Khương Thành có nằm mơ cũng không ngờ rằng bản thân phá trận lại mang lại hậu quả như vậy.

Nhất thời tâm hắn rối bời.

Đôi mắt Di sáng ngời vô cùng, giống như lại lần nữa nhìn thấu những gì hắn đang nghĩ.

“Có phải đột nhiên cảm thấy lập trường có mình trở nên gượng gạo rồi?”

“Một đao đánh thông hai giới này, tương lại không những bọn ta có thể đi mà bên kia cũng có thể đến Huyền giới.”

“Đến lúc đó đã định là sẽ có đại chiến giữa hai giới.”

Hắn nhìn Khương Thành với vẻ hứng thú, cười hỏi: “Ngươi sẽ đứng về phía bên nào?”

“Ngươi là người của Nguyên Tiên giới, nhưng ngươi lại là Đại hiền giả của Huyền giới, đây đúng là lực chọn làm khó người ta.”

Nhìn ánh mắt đầy ý đùa giỡn của hắn, Thành ca có phần bực bội.

Lão tử xui xẻo, ngươi cười trên nỗi đau người khác gì chứ?

“Tất cả những chuyện này đều nằm trong dự liệu của ngươi?”

“Ngươi đặt ra ba cửa ải, chính là vì dự tính được cảnh tượng này, cố ý lợi dụng ta đánh xuyên hai giới”

Di trước hết gật đầu rồi sau đó lại khẽ lắc đầu.

“Quả thực ta có dự đoán được trước, tính ra ba cách tỉ thí mà ta có lợi nhất.”

“Nhưng ta lại không thể nào dự đoán được ngươi.”

“Vậy nên ta vốn không biết cụ thể quá trình là thế nào, lại càng không biết đến sự tồn tại của một đao cuối cùng.”

Cuối cùng hắn cảm khái nói: “Mặc dù biết ngươi chắc chắn có thể tạo ra kì tích, nhưng không thể không thừa nhận, nhát đao cuối cùng đúng là đã khiến ta kinh ngạc.”

Hắn giải thích như vậy ngược lại càng làm Khương Thành khó hiểu.

“Cũng chính là nói từ khi bắt đầu ngươi đã biết chín đại bộ tộc kia của Đại Huyền giới nhất định sẽ thua?”

Chương 2224: Người Thần giáng

“Không sai, ta biết bọn họ sẽ thua.” Di rất dứt khoát thừa nhận.

Khương Thành bất giác mở to mắt.

“Lão huynh à, bọn họ là bộ hạ của ngươi đó.”

“Ngươi rõ ràng biết bọn họ sẽ chết mà còn bảo bọn họ tự nạp mạng đến, đây là tâm thái gì đây hả?”

“Ngươi lại đi chấp chuyện này?”

Di lắc đầu ngưng cười, giống như cảm thấy vấn đề này chẳng đáng để hỏi vậy.

“Khi Thiên Đạo diệt thế thì sẽ có tâm thái gì chứ?”

Câu hỏi ngược lại này khiến Thành ca suýt chút hết lời.

Không sai, Nguyên Tiên giới đã bị hủy diệt hai lần rồi.

Cũng có thể nói là Thiên Đạo đã làm lại hệ thống thế giới hai lần.

Nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng đằng sau đó thật sự đã mang theo cái chết của vô số những sinh linh.

“Đối với Thiên Đạo mà nói, cho dù có là Huyền Thánh hay là Tôi Thể, cho dù có là Nhân tộc hay là Yêu tộc, cho dù có là tu thần, tu tiên hay là phàm nhân đều như nhau cả.”

“Bọn họ chẳng khác gì với cỏ dại đất đá cả.”

Đôi mắt xa xăm của Di dần dần lộ ra vẻ thăng trầm vĩnh cửu.

Khương Thành xem như đã nhìn ra rồi, Di có phần giống với Thiên Đạo, là một người chả có cảm tình.

Cửu đại bộ tộc thì xem hắn như Huyền Thần của mình, còn bản thân hắn thì không xem thân phận này là gì cả, vậy nên dù có chết nhiều Huyền Thánh cửu trọng như vậy cũng chả sao.

Nhưng mà cũng may mà hắn có tâm thái lạnh lùng như vậy.

Nếu không thì đám người Bạch La Chân và Kim Bột của Tiểu Huyền giới đã s bị hắn tiêu diệt rồi.

"Nếu ngươi đã vô tình như thế sao lại cứ muốn chinh phục Nguyên Tiên giới làm gì?"

Di lắc đầu: "Vô tình đâu có nghĩa là không có lợi ích gì."

"Nhưng mà, thật ra ta từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ chinh phục Nguyên Tiên giới, thống trị vô số tiên nhân đối với ta mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Vậy việc ngươi còn tiến công Thiên Đạo của Nguyên Tiên giới?"

"Ta không tiến công bên đó, Bà Sa Ngọc Nhân sẽ bỏ qua sao?"

Khoé miệng của Di nhếch lên chế giễu: "Nàng ta lúc nào cũng muốn tiêu diệt ta cả."

Khương Thành chau mày: "Vậy nên rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Ta muốn gì, có lẽ ngươi hiểu rõ nhất không phải sao?"

Di chắp hai tay đằng sau, ngước mặt 45 độ nhìn biển Thiên Đạo có mây tản mây trôi nơi xa xa.

"Bốn người chúng ta không giống với những người khác ở thế giới này."

"Bọn họ có rất nhiều mục đích để trở nên mạnh hơn, còn chúng ta chỉ vì để giải thoát."

Thành ca tỏ ra bản thân nghe hoàn toàn không hiểu.

"Gì mà bốn người, trước đây chúng ta quen nhau sao? Thoát khỏi cái gì?"

Di ngạc nhiên nhìn hắn một cái.

"Ngươi chưa từng nghe người Thần giáng sao?"

"Gì mà người Thần giáng?"

"Xem ra ngươi chẳng biết gì cả, nhưng mà cũng không sao, rồi sẽ có một ngày ngươi hiểu thôi."

Thành ca dở khóc dở cười.

"Lão huynh à, có gì thì cứ nói cho rõ ràng ra, hà tất cứ phải úp úp mở mở?"

Đối với vấn đề này, Di dường như có phần như giữ bí mật.

"Ta nói cho ngươi trước có thể sẽ làm loạn số mệnh vốn có của ngươi."

Thành ca ưỡn ngực, nói oang oang: "Không sao cả, ca xuất đạo toàn dựa vào thực lực, không dựa vào số mệnh."

"Ha ha…"

Nhìn thần thái cao ngạo của hắn, Di không thể không cười nhẹ.

“Người Thần giang chính là một đám điên tính toán tạo ra Thần thật.”

“Tạo ra Thần? Có ý nghĩa gì chứ?”

Di đã nhìn ra cách nghĩ không cho là vậy của Khương Thành.

“Thần mà bọn họ muốn tạo ra không hề giống với Chính Thần, Thiên Thần mà ngươi hiện gặp.”

“Thần chân chính không phải chịu sự ràng buộc, đạo của hắn có thể sánh được với Thiên Đạo, thậm chí còn mạnh hơn.”

Nói đến đây, vẻ mặt của Do đã trở nên nghiêm túc hiếm thấy.

“Cái gọi là Chính Thần, Thiên Thần chỉ là một sinh linh mạnh mẽ hơn một chút mà thôi.”

“Thần thật sự đã thoát khỏi ý nghĩa thân phận là sinh linh rồi…”

Thành ca nghe đến mù mị cả.

Thứ duy nhất hắn nghe ra được chính là Thần thật sự rất mạnh, vô cùng mạnh.

“Thần mà còn có thể tạo ra? Nếu đã có năng lực như vậy, vậy người Thần giáng sao không tự tạo mình thành Thần?”

“Bản thân bọn họ làm không được.”

“Vậy tại sao bọn họ lại muốn làm Thần?”

Di nhún vai: “Tương lai gặp bọn họ thì đích thân mà hỏi bọn họ.”

Thành ca có hơi cạn lời, xem ra Di cũng không phải cái gì cũng biết.

“Sau đó thì sao, bọn họ tạo ra Thần thật sự rồi ư?”

Di nhìn hắn một cách cổ quái.

“Bọn họ tổng cộng đã tạo Thần bốn lần, ba lần trước vì không đủ hoàn hảo nên đã thất bại.”

Khương Thành định hỏi người thứ tư thì sao?

Ngay sau đó, hắn đã nhớ đến bốn người mà vừa rồi Di nói.

Thế là hắn há hốc miệng hình chữ o.

“Không phải chứ, ý của ngươi là Thần thứ tư được tạo ra đó chính là ta?”

Chả trách người này lần trước gặp mặt đã nói bản thân là đồng môn với hắn.

“Không sai.”

Di tự cười giễu: “Ba người bọn ta đều là sản phẩm thất bại, không biết người sẽ là sản phẩm thành công đầu tiên hay sẽ là sản phẩm thất bại thứ tư.”

Thành ca há miệng, nhất thời không biết nên nói gì cho hay.

Bản năng hắn không bằng lòng tin bản thân là người được tạo ra, như vậy thì tư cách làm màu thấp quá rồi.

Nghe có vẻ như một con rối máy móc, không có chút thể diện gì cả.

Bản thân là người xuyên đến đây, nào có phải được tạo ra chứ?

Nhưng ở Nguyên Tiên giới đối mặt với Huyền giới, cái kiểu trùng sinh rồi xuyên việt như thế chả có trăm cũng đến tám mươi rồi, cũng chẳng có gì gọi là bí mật đặc biệt cả.

“Ngươi dựa vào đâu mà nói chắc nịch ta là người thứ tư chứ?”

Di đánh giá hắn một vòng từ trên xuống dưới, lúc này mới cười nhẹ nói: “Thần mà bọn họ tạo ra có vài đặc trưng nổi bật.”

“Vượt qua thiên phú đỉnh cao của tộc quần, năng lực đặc biệt phá vỡ quy luật théo của giới tu luyện, những người khác không thể nào có được những thủ đoạn thần kì này.”

“Ngoại trừ điều này ra, còn có một ngoại hình hoàn mỹ.”

“Mà ngươi thì vừa hay lại phù hợp.”

“Chuyện này…”

Nghe đế ngoại hình hoàn mỹ, Thành ca còn có thể nói gì chứ?

“y, nhìn như vậy thì đúng là khiến người ta tin phục đấy.”

Miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một người khác - Thu Vũ Tuyền.

Những đặc trưng vừa rồi, nữ nhân này gần như có vẻ đều phù hợp cả.

Ngoại hình của nàng sắp khiến những tiên nhân cấp cao khác chịu không được nữa, mà thiên phú của nàng lại càng khiến người khác không còn gì để nói cả.

Bản thân Vô Đạo kiếm cũng là một thủ đoạn khác thường rồi.

Lẽ nào nàng cũng là một trong bốn người đó? Hoặc là nàng mới là người thứ tư, còn bản thân mình thì không phải?

“Hai người còn lại là ai?”

“Người đầu tiên…”

Di nói đến đây, đột nhiên giống như đã nghĩ được gì đó, mày khẽ nheo lại.

Theo đó, nàng lại cảm thán một hơi.

“Xem ra ta không thể nói.”

“Được rồi, ngươi có thể rời đi rồi.”

Còn chưa chờ Khương Thành nói thêm gì, hắn đã huơ tay.

Theo đó, Thành ca phát hiện ra bản thân đã trở về lại ngoài khe cốc kia, lại lần nữa nhìn thấy lại đám người Bạch La Chân, Ôn Trì và Thu Vũ Tuyền.

“Thế nào?”

Sở Đình vừa thấy hắn đi ra, lập tức liền đi lên đón.

“Khương đạo hữu, có tìm được cách trở về không?”

Khương Thành gật đầu.

“Vốn dĩ không có đường,nhưng dưới sự cố gắng của ta thì cuối cùng đã tìm ra được con đường trở về.”

Lời này của hắn cũng không thể xem là khoác lác,vốn cũng là nhờ có một đao của hắn.

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình cùng lúc vui mừng khôn xiết.

“Thật vậy ư?”

“Thật tốt quá!”

“Đa tạ Khương đạo hữu, vẫn là ngươi lợi hại.”

Thành ca cười tiếp nhận sự tâng bốc của bọn họ, lúc này mới nhìn sang Thu Vũ Tuyền và Đông Phàm Thánh Chủ.

“Hai người các ngươi chuẩn bị một chút đi, bây giờ có thể khởi hành rồi.”

Chương 2225: Trở về Nguyên Tiên giới

“Ta không về Nguyên Tiên giới nữa.”

“Đây là tất cả những Thiên Khuyết thạch mà ta có được trong chuyến đến Huyền giới lần này, còn có cả Huyết Hải ấn.”

Thu Vũ Tuyền nói xong liền đưa nhẫn trữ vật cho Sở Đình.

“Ngươi trở về giao cho bọn họ đi.”

Sau đó, nàng lại đưa một nhẫn trữ vật cho Khương Thành.

“Đây là một nửa thu hoạch.”

Thành ca há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Thật ra hắn sớm đã không muốn dùng kiểu cá cược để “bắt nạt” Thu Vũ Tuyền nữa rồi.

Nhưng đáng tiếc là Thu muội tử quá giữ lời.

“Hai biểu ca biểu muội chúng ta, ngươi nên học hỏi nhiều…”

Hắn vừa định nói không cần rồi, sau đó thử cảm nhận thấy số lượng bảo vật vô kể bên trong nhẫn trữ vật.

Lần trước Thu Vũ Tuyền dùng một kiếm kia tiêu diệt hơn nửa cao thủ tinh anh của Thiên Dung bộ, thu hoạch không thể gọi là không lớn được.

“Nhưng mà nếu như ta không nhận thì lại thành ra không nể mặt ngươi.”

Nói xong, hắn “miễn cưỡng” cất lấy nhẫn trữ vật.

“Ta cũng không trở về nữa.”

Đông Phàm Thánh Chủ nói xong, lại đưa cả nhẫn trữ vật có Thiên Khuyết thạch và Hư Minh đăng cho hắn.

“Hư Minh đăng thì phiền ngươi đưa cho Tiêu Đế nhá.”

Không phải hắn không xem trọng Thiên Đạo chí bảo.

Mà là thứ này đã định là không pahir của hắn, để lại cũng không có tác dụng gì.

Khương Thành khẽ ngơ ra một cái” “Sao ngươi cũng không trở về nữa rồi?”

Đông Phàm gãi đầu, cười hi hi: “Ta vẫn muốn học theo Tiêu Đế ẩn dật, không thích hợp đánh đánh giết giết.”

Trở về Tiên Võ châu, hắn vẫn phải đối mặt với áp lực từ những Thần cung bên ngoài, trải qua ngày ngày nguy hiểm.

Còn ở Huyền giới thì không giống như vậy.

Là bạn của Khương hiền giả, lại thêm việc “lập công” ở cửa ải đầu tiên, hắn ở đây như cá gặp nước, mỗi ngày đều được một đám Huyền Thánh bát trọng, cửu trọng trò chuyện thành thân.

Chín bộ tộc lớn ngoài kia thì đã bị Khương Thành và Thu Vũ Tuyền đánh cho tàn rồi, Huyền Thánh cửu trọng còn lại chỉ có mười mấy người.

Lại thêm vào có A Linh tọa trấn, thần điện ở đây căn bản không có thiên địch gì, quả thực rất an dật.

“Vậy được thôi, ngươi thích là được rồi.”

“Ừ, dù sao thì lần cá cược này chúng ta thắng chắc rồi, hai vị Thiên Đế có lẽ sẽ rất vui.”

“Cá cược?”

Khương Thành nhướn mày: “Cá cược gì chứ?”

Hắn mơ hồ ý thức được bản thân có lẽ đã bỏ sót điều gì đó.

“Hả? Ngươi lại không biết sao?”

Đông Phàm lại không che giấu gì cả, rất nhanh đã nói hết một lượt đầu đuôi sự việc về cuộc cá cược giữ Chiến Đế, Tiêu Đế và tám Thiên Đế khác.

“Nếu chúng ta thắng thì Chiến Đế sẽ có được bốn phần hỗn động Kim Ngọc Tủy?” Đôi mắt Thành ca mở ta.

Một chuyện lớn như vậy mà bản thân lại không hề biết.

Hắn chỉ biết có một trận tỉ thí, thứ mà so chính là số lượng Thiên Khuyết thạch.

Vốn không biết đằng sau đó còn có cả một vụ cá cược.

Còn tưởng chỉ có một phần hỗn độn Kim Ngọc Tủy là thưởng cho minhg, thậm chí còn nghĩ là Chiến Đế tự móc ra thưởng nữa cơ.

Kết quả lông cừu đều ở trên thân cừu thôi.

“Thật đáng ghét, tổng cộng bốn phần mà chỉ chia cho ta một phần, còn có chút lương tâm nào không chứ?”

Sở Đình, Phạm Tình và Quy Bình mất cả một tháng mới chuyển hóa được huyền lực trở về lại tiên lực.

Sau một bữa tiệc lớn đưa tiễn, Khương Thành mang theo bọn họ lên đườg trở về lại Nguyên Tiên giới.

Ba người này có Thiên Đạo chí bảo che chở, hơn nữa còn có Di âm thầm mở đường, cả chặng đường vốn không gặp phải bất kì bất trắc gì cả.

Con đường trống không dọc đường đao ấy vạch ra, bọn họ thuận lợi đến được đầu bên kia.

Phía trước sáng lên một luồng ánh sáng mãnh liệt.

Theo đó không gian lại vặn vẹo, bốn người đồng thời xuất hiện ở đại địa của Nguyên Tiên giới.

Còn chưa chờ Sở Đình và Phạm Tình cảm khái, xung quanh đã vang lên tiếng hô hoán ầm ĩ.

“Ra rồi!”

“Lại có thể có người từ đó ra rồi.”

“Là ai?”

“Ở đây không phải là đạo ấn sao?”

“Sao lại có bốn người đi ra?”

“Ta biết, đó chẳng phải là Sở Đình thần quan sao, sao hắn lại đi ra từ đó?”

Khương Thành đưa mắt nhìn sang, tiên nhân xung quanh chi ít cũng có trăm mấy ngàn người.

Tu vi chênh lệch không đều, từ Đạo Thánh đến Thiên Thần đều có cả.

Lúc này mấy người này đều đang vây quanh một miệng hố sâu, giống như ở đây đang cất giữ bảo tàng gì đó vậy.

Thật ra đây cũng rất bình thường.

Sau một đao vạch đến Nguyên Tiên giới của Khương Thành, ở đây đã hình thành một vực sâu không đáy.

Một động tĩnh lớn như vậy đương nhiên sẽ kinh động đến không ít tiên nhân đến xem.

Mà thứ bọn họ liên tưởng đến đầu tiên chính là bảo vật xuất thế.

Chỉ là giống với đầu Huyền giới bên kia, vực sâu ở bên này cũng rất nguy hiểm, khí tức hủy diệt của đao ấy còn chưa tản đi hết, lại có lực Thiên Đạo bảo trùm khắp bốn phương.

Tạm thời vẫn chưa có ai có thể thám thính được vào bên trong.

Rất nhiều Giới Thần và Thiên Thần đi lên nghênh đón.

“Sở Đình thần quan, không biết bên trong vực sâu ấy rốt cuộc có gì?”

“Phạm Tình thần quan, sao ngươi lại xuất hiện ở bên dưới kia?”

“Có liên quan gì đến ngươi?”

Phạm Tình lạnh lùng nhìn ngang bọn họ một cái.

“Tránh ra hết cho ta.”

Nàng khách khí trước mặt Khương Thành, nhưng trước mặt những người này thì phải nói là đại thần quan ngự trị trên vô số người.

Sở Đình và Quy Bình cũng không có hứng để trả lời.

Chuyện xảy ra ở bên Huyền giới quá nhiều rồi, hơn nữa có vài chuyện đã định là cơ mật quan trọng, sao có thể nói cho những người qua đường này được.

Mọi người bị nàng nhìn như vậy liền tránh ra.

Nhưng ngay sau đó, Khương Thành lại bị vây lại.

“Vị đạo hữu này, sao ngươi lại ở cùng với ba vị đại thần quan này?”

“Ngươi có biết bên trong vực sâu ấy có gì không?”

“Có phải ngươi đã có được bảo vật bên trong đó không?”

“Bảo vật đó là hỗn độn Ngọc Tủy ư, hay là đạo ấn?”

Nếu như bọn họ là kí giả thì Khương Thành sẽ không nghi ngờ gì việc có những micro xung quanh mình.

Hắn vốn định nói thẳng sự tình ra.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy thì thật quá bất công cho Huyền giới bên kia.

Thế là giống như một minh tinh mở một buổi lễ phát biểu, khua tay về phía mọi người.

“Không có gì để nói, không có gì để nói.”

“Tránh ra cả đi…”

Mọi người xung quanh vốn không hề tránh đi.

Bọn họ không dám cản Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình, đó là bởi vì thực lực của ba người này quá mạnh, tiếng đồn vang xa, bọn họ không dám trêu vào.

Nhưng Khương Thành thì không giống vậy.

Một Thánh Chủ mà cũng dám không trả lời câu hỏi của bọn họ?

“Ai cho ngươi bỏ đi đó?”

“Dám không nể mặt bọn ta à?”

“Lại còn không có gì để nói? Ngươi có tư cách từ chối trả lời sao?”

Khương Thành đang chen ra ngoài dừng chân lại.

“Muốn biết bên trong có gì như vậy à, ngươi có thể tự mình xuống xem.”

Nếu những người xung quanh dám xuống thì đã xuống từ sớm rồi.

“Thật là to gan!”

“Ngươi tìm cái chết à?”

Khương Thành thu lại nụ cười, nhìn những người xung quanh một vòng đây ý vị.

“Vậy rồi sao? Các ngươi muốn thế nào?”

Mấy người dẫn đầu cười khặc khặc.

“Bọn ta nghi ngờ ngươi đã có được bảo vật không thuộc về mình ở trong vực sâu đó.”

“Trừ khi để bọn ta lục soát toàn thân, nếu không thì đừng mơ mà đi.”

Thành ca cảm thấy bản thân có phần càng sống càng đi ngược lại, lại có người dám cướp đồ của mình à?

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình đang định rời đi nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa cho một phát.

Đám ngu xuẩn này, chọc ai cũng được lại cứ đi chọc vào sát thần.

Chê chết chưa đủ nhanh hay sao?

Ba người liền sốt sắng chạy trở lại.

“Các ngươi còn không mau lui xuống?”

“Khương đạo hữu là bạn của bọn ta, ai dám động đến hắn?”

“Đúng là đám mắt chó của các ngươi mù mà.”

Chương 2226: Bây giờ bọn ta sẽ cút đây

Ba người nhanh chóng xuất đầu lộ diện, cũng là vì để kiếm chút thiện cảm từ Thành ca.

Trong lòng của bọn họ, địa vị của một Thánh Chủ bình thường như Khương Thành đã vượt qua những Chính Thần bình thường rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, những người khác xung quanh thì lại không giác ngộ được như vậy.

Trong đám người này có hai Thiên Thần, vốn không hề sợ bọn họ.

“Sở Đình đại thần quan, lời này của ngươi chẳng có ý nghĩa gì cả.”

“Người này rõ ràng là tu tiên, như nước với lửa không hề hợp với mấy người tu thần chúng ta, càng huống hồ gì các ngươi tu luyện cũng chẳng phải cùng tầng lớp nữa.

“Sao lại có thể trở thành bạn của các ngươi chứ?”

Đám người này thậm chí tự cho mình là thông minh, bắt đầu động não.

“Ta biết rồi, bọn họ nhất định là đã có được bảo vật to lớn ở bên trong vực sâu ấy, chỉ sợ bị người khác ngắm trùng nên mới cố ý để ở trên người mà chúng ta không xem ra gì.”

“Đúng, bảo vật chính là ở trên người Thánh Chủ này.”

“Ba vị thần quan, bọn ta đã chờ ở đây nhiều ngày như thế rồi, cho dù không chia cho bọn ta một phần thì tốt xấu gì cũng lấy ra cho bọn ta mở mang tầm mắt đi chứ?”

“Phải đó, lẽ nào để bọn ta phí công vô ích một lần sao?”

“Ta đồng ý rồi những những người khác cũng không đồng ý đâu.”

“Đúng, bọn ta không đồng ý.”

Sở Đình và Phạm Tình trực tiếp bị bọn họ chọc cười.

“Các ngươi điên rồi sao…”

Khương Thành trực tiếp đưa tay lên ngắt ngang lời ba người.

“Được rồi, chuyện này không đến lượt các ngươi chọc tay vào.”

Sau đó, hắn lại lần nữa lộ ra nụ cười, đưa lên hai ngón tay với hai Thiên Thần lạ mặt kia.

“Ta từ bên kia trở về đây vất vả gian nan, vừa hay cần một thứ gì đó bù đắp.”

“Bây giờ cho các ngươi hai con đường.”

“Hoặc là chủ động giao hết bảo vật và trang bị ra đây, hoặc là bị ta giết, sau đó để ta tự lấy.”

Lời này vừa nói ra, toàn trường liền yên tĩnh trở lại.

Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn nhau, rồi sau đó bật cười.

“Ha ha ha ha, ngươi nói gì vậy?”

“Lại dám uy hiếp bọn ta à?”

“Tiểu tử, ta thấy ngươi đúng là muốn chết rồi, cũng không nhìn thử tình cảnh của mình.”

“Ba vị đại thần quan, chuyện này không thể trách bọn ta rồi, là do hắn tự tìm đến đấy.”

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình thầm đứng ra xa, trong ánh mắt hiện lên sự đồng tình.

Sau đó, hiện trường đã bị ánh sáng của Thái Ngư kiếm lấp đầy.

Khi nguyên thuật tức bách trọng hóa thành phượng hoàng lửa phóng ra giữa đám người, tất cả mọi người đều ngơ cả ra.

Mấy trăm Giới Thần và Đạo Thần cách Khương Thành gần nhất còn chưa kịp mở ra thánh giới thì đã bị phượng hoàng lửa rợp trời thôn tính lấy.

Do Thái thượng hóa đạo tạm thười cách tuyệt căn nguyên hơn hàng trăm triệu dặm, bọn họ căn bản không kịp tổ chức phòng ngự sao cho có hiệu quả.

Đạo tâm của mấy trăm người này gần như sụp đổ cùng một lúc, tiên thể bị tan thành mây khói.

Mà đây lại chưa phải là thời khắc nguyên thuật tứ bách trọng thật sự bộc phát.

Đối với Khương Thành hiện nay mà nói, Giới Thần bình thường đã là pháo hôi có thể tiện tay là tiêu diệt chớp nhoáng được rồi.

Khi bóng dáng phượng hoàng lửa kia biến mất, một tia lửa nhỏ phóng ra, Thiên Thần ở đối diện cuối cùng cũng mở ra được thánh giới.

Thoáng chốc, tia lửa đó đã chạm phải thánh giới.

Ngọn lửa nhanh chóng phun ra, Khương Thành không hề ngưng lại mà giải phóng linh ý, xông thẳng vào biển ý thức của đối phương.

Còn về đạo của đối phương thì hoàn toàn chẳng cho bọn họ có cơ hội để chỉnh đốn lại.

Đồng thời, khí đạo đỉnh phong của Thái Ngư kiếm cũng theo đó chèn áp đến.

Hiện trường vang lên những tiếng thét tiếng kêu liên miên không dứt, mang theo đó là sự hoài nghi nhân sinh nồng đậm.

“Nguyên thuật tứ bách trọng.”

“Đế khí đỉnh phong.”

“Nguyên thuật sao lại bị ngăn cách rồi?”

“Không…”

“Đây là quái vật gì vậy?”

Thiên Thần còn lại kia cũng không phản ứng chậm, liền thúc động nguyên thuật đến công kích Khương Thành.

Còn mục tiêu của Khương Thành lại vô cùng rõ ràng, tập trung toàn bộ công kích xử lí một người.

Công kích nguyên thuật của Thiên Thần còn lại, hắn lựa chọn dùng thánh giới quy tắc để phá hoại, làm suy yếu đi thế công kích của đối phương.

Còn về những Giới Thần và Đạo Thần xung quanh khác kia, bây giờ vẫn còn đang tìm cách để phá tan sự phong tỏa của Thái thượng hóa đạo đây này.

Thiên Thần ban đầu kia từ khi bắt đầu đã rơi vào tình cảnh cực kì nguy hiểm.

Thánh giới của hắn rất nhanh đã bị nguyên thuật tứ bách trọng thiêu cho thủng lỗ chỗ.

Chuyện này cũng là một chuyện rất bình thường.

Suy cho cùng thì khi Tông Quần với hắn khi giao thủ cũng bị đánh cho thoi thóp đó thôi.

Mà Tông QUần lại là đại thần quan xếp top 3 dưới trướng của Hồn Đế, nói về thực lực thì phải hơn cả hai Thiên Thần trước mặt.

Khi nguyên thuật tứ bách trọng phát nổ lần thứ ba, biển ý thức của hắn cũng đồng thời thất thủ.

Linh ý của Khương Thành vừa xông lên đã trực tiếp giết cho ý thức hắn chết sạch sành sanh.

Sau đó thì ngay lập tức giết đến Thiên Thần thứ hai.

Lúc này, những Giới Thần và Giới Thần đỉnh phong khác xung quanh cuối cùng cũng đã phá tan sự phong tỏa của Thái thượng hóa đạo.

Chỉ là, nguyên thuật của bọn họ căn bản đột phá không được thánh giới quy tắc.

Còn chưa đợi đến khi bọn họ trực tiếp va chạm với thánh giới thì Khương Thành đã triển khai linh ý bao trùm lấy, quấy nhiễu thế công kích của bọn họ.

Phượng hoàng lửa lại lần nữa xuất hiện, lại có mấy trăm người bị ảnh hưởng đến, rồi “bất cẩn” bị giết.

Mà ngọn lửa cũng kích trúng đến Thiên Thần thứ hai.

Cả quá trình thuận lợi như nước chảy mây bay.

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình ở xa nhìn thấy cảnh tượng này lại vốn không lộ rõ vẻ mặt gì.

Suy cho cùng thì ở Huyền giới đến một đao hủy diệt thiên địa của Khương Thành cũng đã dùng qua rồi.

Bây giờ chỉ là thao tác cơ bản mà thôi.

“Khương đạo hữu hay là thu kiếm lại đi.”

“Phải đó, có lẽ một đao đó đã trả giá không nhỏ nhỉ, chỉ là bên ngoài tỏ ra không sao thôi.”

“Có lẽ là vậy.”

“Nhưng mà chiến lực bây giờ hắn triển lộ ra đã đủ kinh người rồi.”

“Nguyên thuật tứ bách trọng, thật sự không biết sao hắn có thể dùng ra được…”

Khi bọn họ nói chuyện thì Thiên Thần thứ hai đã nối gót Thiên Thần thứ nhất.

Trước khi chết, người này đã biết hối hận rồi.

Đây là đá phải tấm sắt nào chứ, đúng là tự xông vào quỷ môn quan mà.

Hắn vừa cố gắng vung đao cố gắng phản kháng lại, vừa hét lên cầu cứu.

"Dừng tay…!"

"Bây giờ ta sẽ cút ngay đây…"

Lời còn chưa kịp dứt thì đã bị bóng dáng của phượng hoàng lửa kia nhấn chìm hoàn toàn.

Lại thêm một Thiên Thần nữa chết đi, những người khác xung quanh cuối cùng cũng bị đánh cho sợ rồi.

Thiên Thần còn không đánh lại, mấy Giới Thần và Đạo Thần như bọn họ sao có thể chiến đấu lại được với Khương Thành chứ?

Bây giờ bọn họ chẳng còn nghĩ gì đến bảo vật nữa rồi, chỉ muốn tìm đường sống mà thôi.

"Chạy!"

"Mau chạy thoát thôi…"

"Tha mạng đi!"

Khương Thành lại lần nữa phát động Thái thượng hoá đạo, tạm thời ngăn cách căn nguyên xung quanh phạm vi mấy trăm triệu dặm.

Linh ý xung kích bao trùm lên cả ngàn người ở bên ngoài cùng nhất.

Khiến tốc độ của bọn họ trực tiếp giảm đi mấy chục lần.

Sau đó lại một làn sóng nguyên thuật tứ bách trọng nữa.

Trên bầu trời như có cơn mưa sủi cảo, những xác chết rơi lộp bộp xuống dưới.

Cảnh tượng này khiến những Giới Thần muốn chạy ở phía sau lo lắng kinh khủng, suýt chút bị dọa cho tè ra quần.

“Ai chạy nấy chết.”

Lời của Khương Thành vang vọng trên hư không.

Hơn trăm ngàn người còn lại không còn dám co giò bỏ chạy nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn dừng lại.

Giữa bọn họ thật ra còn có hơn ngàn Giới Thần.

Còn Khương Thành thì đã dùng bảy lần nguyên thuật rồi, sau khi dùng công kích cứng một lần nữa thì trạng vốn đã không tốt.

Chỉ là, bây giờ những người khác đã bị giết sợ rồi, làm gì có ai dám ra tay với hắn nữa?

Chương 2227: Thứ nhìn thấy là thật

Hơn trăm ngàn người giống như bị thanh kiếm của Khương Thành đàn áp trở lại.

Cho dù có là Đạo Thành Đạo Thần, hay là Giới Thần, toàn bộ đều bị trận chiến đấu đầy kích thích vừa rồi làm cho kinh hãi đến run cầm cập.

Hai Thiên Thần bình thường bọn họ còn phải ngước nhìn, hơn mấy trăm Giới Thần nữa, cứ vậy mà đã chết trước mặt.

Toàn bộ cả quá trình còn chưa đến một phút nữa.

Trái tim bé nhỏ của bọn họ hoàn toàn không thể chịu nỗi cảnh tượng đầy kích thích như thế.

Khương Thành vốn không thu lại Thái Ngư kiếm.

"Vừa rồi bảo các ngươi cút các ngươi lại cứ thích ở lại thêm chút nữa."

"Nếu đã không muốn đi thì đừng đi nữa."

Mọi người còn tưởng lần này là lời tuyên ngôn đại khai sát giới nữa, nhất thời bị doạ cho mất hồn, than khóc cầu xin được tha mạng.

“Tha mạng đi mà!”

“Tiền bối tha mạng, bọn ta không dám đối địch với ngươi nữa.”

“Đúng đúng đúng, là bọn họ muốn đối địch với người, bọn ta cũng không vừa mắt lắm rồi.”

“Vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi.”

“Hiểu lầm?”

Khương Thành suy nghĩ một lúc, vừa rồi bọn họ cũng rút binh khí, mở thánh giới ra, chuyện này còn xem như ta là đứa mù à.

“Đừng hiểu lầm với ta.”

“Không phải các ngươi rất muốn biết bên dưới vực sâu đó có bảo vật gì hay sao?”

“Không phải muốn lục soát người ta sao?”

“Đến đây mà soát này…”

Hơn trăm ngàn tiên nhân trước mặt kia bây giờ nào có dám lục soát người hắn nữa.

Mấy Giới Thần ở ngay trước nhất liền lắc đầu xua tay.

“Không không không, bọn ta không muốn biết.”

“Sao bọn ta lại dám lục soát người ngươi chứ?”

“Bọn ta tuyệt đối không dám nghĩ đến bảo vật gì, không hề có chút quan hệ nào với bọn ta cả.”

“Đúng đó, bọn ta chẳng có chút hứng thú gì với cái gọi là bảo vật cả.”

“Không có hứng với bảo vật?”

Sắc mặt Khương Thành sầm lại.

“Có phải các ngươi không nể mặt ta không?”

Mọi người liền sửa lại.

“Không không không.”

“Bọn ta rất có hứng thú.”

“Đúng đúng đúng, bọn ta vô cùng có hứng thú với bảo vật, còn mong chờ không được để mở mang một chút.”

“Vậy sao?”

Khương Thành nở một nụ cười đầy ý vị.

“Nếu đã có hứng thú đến vậy thì ta thành toàn cho các ngươi là được rồi.”

Lời này nói ra làm mọi người cũng có phần mù mị luôn rồi, đến cả đám người Sở Đình và Phạm Tình cũng có phần không hiểu nỗi.

Lẽ nào ngươi thật sự giao những bảo vật đó ra cho mấy người này xem ư?

Có cần phải phối hợp vậy không chứ?

Sau ba giây, bọn họ mới phát hiện ra bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.

Chỉ thấy Khương Thành sử dụng hai đạo xung kích linh ý, bên ngoài thì mang theo xung kích thần hồn ở mức chân hồn, hai bên đánh áp.

Với tư thế sét đánh không kịp bưng tay, xử lí đẹp đẽ hai Giới Thần ngay trước mặt tại chỗ.

Còn chưa chờ mọi người kịp kinh hô thì hắn đã xách cổ hai người này lên, vứt bọn họ một cách manh bạo vào trong thông đạo thông qua Huyền giới.

Sau đó thì phủi tay, cười hi hi nhìn sang đám người đứng xem đang mang cẻ mặt kinh hãi kia.

“Nghe thì không biết, chỉ những gì trước mắt mới là thật.”

“Vậy nên ta để bọn họ tận mắt xuống đó xem, như vậy mới có thể có được tình huống thực tế nhất mà.”

“Chờ lát nữa bọn họ trở lại thì các ngươi hỏi lại xem bọn họ có được bảo vật gì.”

Trong lòng mọi người điên cuồng muốn bóc phốt, ngươi nói ngôn ngữ gfif vậy, tại sao bọn ta lại nghe không hiểu cơ chứ?

Cảm thấy dù có trả lời lại ra sao thì cũng là một cái chết ngang thôi.

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình ở đằng xa mang vẻ mặt sụp đổ.

Lão huynh, ngươi cảm thấy hai Giới Thần này còn có thể quay về không?

Còn chưa nói đến hai người đó trước khi đó còn bị người phế trước khi vào đó nữa, dù trạng thái có hoàn mỹ đi chăng nữa thì cũng chẳng thể sống được.

Bên kia vừa là khí tức hủy diệt của đao kia, lại thêm sự nguy hiểm từ biển Thiên Đạo hai bên, ở giữa lại có Di tọa trấn.

Dù bọn họ có thông qua được những cửa ải này thì cuối cùng nơi đến được cũng là Thái Di Diệu cảnh.

Đến đó rồi, lập tức sẽ bị mang cái danh Thiên ma ngoại vực, chịu sự đối đãi với quy cách rất cao là tập hỏa từ đám Huyền Thánh cửu trọng.

Khương Thành chờ một lúc, đương nhiên sẽ không chờ được hai người kia trở về.

“Xem ra hai người bọn họ bị bảo vật làm mê muội đến mức đi không được nữa rồi.”

“Đều vui quá quên nước luôn rồi, không muốn quay về lại nữa rồi.”

Hắn lại nhìn đám người ở ngay trước mặt mình.

“Thế này đi, phái thêm vào người nữa xuống dưới đó giục bọn họ xem sao.”

Một câu nói bình thường như vậy đã trực tiếp dạo cho mặt hơn trăm ngàn người tái mét.

Bọn họ cũng có phải đồ ngốc đâu, nào có thể không nghe ra được Khương Thành đang tìm cớ để giết bọn họ chứ.

“Không, không cần đâu.”

“Bọn ta không muốn gặp bọn họ nữa.”

“Để bọn họ ở dưới đó đi…”

Mọi người vừa xin tha vừa lùi về sau.

Khương Thành nhìn một cái, cố ý làm ra vẻ không vui: “Vậy sao mà được chứ?”

“Vừa rồi các ngươi còn ở cùng nhau, người một nhà đương nhiền phải kề vai sát cánh, không được vứt bỏ xa rời nhau.”

“Sau có thể để bọn họ cô đơn nơi dưới đó được?”

Nói xong, hắn lại tóm lấy mấy tên xui xẻo vứt xuống dưới.

Nếu như hai Thiên Thần lúc trước không chết nhanh như vậy thì hơn trăm ngàn người lần này chắc chắn sẽ phản kháng lại một chút.

Nhưng bây giờ, bọn họ nào có cái gan đó chứ.

Mấy chục Giới Thần đứng trước trực tiếp quỳ phịch xuống.

“Bọn ta sai rồi, bọn ta thật sự đã sai rồi.”

“À đúng rồi, trước đó tiền bối có cho bọn ta hai con đường phải không?”

“Đây là nhẫn trữ vật của ta, mong tiền bối hãy nhận lấy.”

“Đây là của ta, mong tiền bối xem xét nhận giúp…”

Thoáng chốc, Khương Thành bị đống nhẫn trữ vật bắt mắt bao lấy.

Mọi người vì để sống sót mà tranh nhau trước hết, lo nhau mua mạng.

Bọn họ cũng nhìn ra được rồi, trước đây đắc tội cái tên “sát thần” này như vậy không đổ ít máu thì không có đường lui rồi.

“y, các ngươi lại làm đi đâu đâu rồi?”

Thành ca cố ý để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhưng động tác tay cũng không hề chậm.

“Làm thế này thì xa lạ quá.”

“Cái gì, đến cả binh khí và hộ giáp cũng giao cho ta luôn à?”

“Thế này thì làm sao ta có thể không biết xấu hỗ mà nhận chứ?”

Phụt!

Mọi người suýt chút thổ huyết tại chỗ.

Bọn ta nói sẽ giao binh khí và hộ giáp cho ngươi lúc nào chứ?

Rõ ràng là do ngươi cố ý nhắc đến đó được chưa?

Nhưng Khương Thành đã “ám thị” như vậy rồi, bọn họ còn có thể làm sao được nữa.

Chỉ có thể vừa đau lòng chảy máu mà cởi bỏ hộ giáp, bỏ binh khí xuống, vừa dâng lên tay Khương Thành.

“Ngươi nhất định phải nhận lấy đó.”

“Đây đều là chút tâm ý của bọn ta, không nhận chính là không nể mặt bọn ta.”

Khuông Thành cảm khái cắt ngang lời bọn họ.

“y, thế này này này, vậy ta chỉ có thể nể mặt các ngươi rồi.”

Sở Đình và Phạm Thình ở phía xa đều mang bộ mặt cạn lời.

Bọn họ quyết định rồi, sau này nhất định phải tránh xa tên này một chút để tránh có một ngày bị hại đến mức chẳng còn quần để mà mang.

Mà cũng vào ngay lúc này, trên không trung đột nhiên truyền đến mấy đạo thương mang có khí tức cực mạnh.

Sắc mặt ba đại thần quan trở nên run sợ, ngay lập tức khom người hành lễ.

“Tham kiến sư tôn.”

“Tham kiến cung chủ.”

Bóng dáng tám vị Thiên Đế là Nguyên Đế, Huyết Đế, Tu Đế, Hồn Đế,... xuất hiện ngay tại hiện trường.

Thật ra bọn họ đã có được tin tức truyền đến từ Sở Đình nên đặc biệt đến đây.

Vừa nhìn thấy bóng dáng của mười vị Chính Thần, đám người vốn còn đang vây quanh Khương Thành bị dọa cho run lạnh.

Đội hình này lớn quá rồi.

Lớn đến mức rất nhiều người trong bọn họ bò lết xuống ngay.

“Tham kiến chư vị Chính Thần.”

Chỉ là, tám Thiên Đế đó vốn không thèm để ý đến bọn họ.

Tu Đế nôn nóng bay đến trước mặt ba người, sốt ruột truy hỏi: “Sao chỉ có mấy người các ngươi, những người khác đâu?”

“Đúng vậy, Tông Quần đâu? Mãn Thiệu đâu?”

“Thu Vũ Tuyền và Tiên Đồ Thánh Tôn đâu?”

Trong lòng Sở Đình thầm mắng, lại còn Tiên Đồ à, rõ ràng là Nguyên Ly Thánh Tôn.

Chương 2228: Chí bảo của bọn ta đâu?

“Những người khác…”

Sở Đình thở dài một hơi.

“Hầy, Tiên Đồ Thánh Tôn và Tôn Quần, Mãn Thiệu, Cốc Tuần bọn họ đều chết cả rồi, Thu Vũ Tuyền và Đông Phàm Thánh Chủ thì còn ở bên kia…”

“Cái gì?”

Tám Thiên Đế cùng đồng thanh cắt ngang lời hắn.

“Chết rồi?”

“Sao lại chết chứ?”

“Bọn họ đã gặp phải chuyện gì rồi?”

Bị Khương Thành giết chết rồi đó.

Nếu như bản thân Khương Thangh không ở trước mặt Sở Đình thì hắn chắc chắn sẽ nói sạch sẽ mọi chuyện ra.

Nhưng bây giờ, nghĩ đến sự tồn tại của một nhát đao ấy, hắn chỉ có thể lau những giọt mồ hôi trên trán.

Hàm hồ nói: “Bọn ta gặp ám toán của Di, rơi vào Thứ Tiên giới, mà bên đó chính là Huyền giới. Bọn ta trở thành những Thiên ma ngoại vực trong mồm bọn họ, lúc nào cũng bị truy sát…”

Nghe hắn nói như vậy, tám Thiên Đế chỉ có thể xem như người của mình bị mấy tộc nhân Huyền tộc, thậm chí là đích thân Di giết chết.

Nghĩ kĩ lại thì Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình có thể thoát được khỏi “vuốt ma” của Di đã xem như là kì tích rồi.

Cũng không thể khiển trách nặng nề được.

“Vậy chí bảo của bọn ta thì sao?”

Mấy năm nay, điều mà tám Thiên Đế quan tâm nhất chính là chuyện này.

Chí bảo ở trong tay đám người Tông Quần, Sở Đình không thể phát huy ra được uy lực quá lớn, nhưng trong tay bọn họ thì không giống vậy nữa.

Hiệu quả chẳng khác gì với đế khí thông thiên cả.

Sở Đình liên móc Độ Tâm kính ra, dùng hai tay nên lên đưa cho Tâm Đế.

Tâm Đế vừa nhìn thấy chí bảo của mình thì yên tâm trở lại, nhất thời vui mừng khôn xiết.

“Tốt, Sở Đình ngươi làm rất tốt, có thể sống sót quay trở về từ Thứ Tiên giới, lại còn mang theo chí bảo của ta trở về được, ngươi đã lập đại công rồi!”

Phạm Tình và Quy Bình ở bên cạnh cũng lần lượt lấy ra Quy Trần phướn và Mệnh Nguyên bút trả lại cho Không Đế và Nguyên Đế.

Còn Sở Đình thì lại móc ra Huyết Hải Ấn từ trong nhẫn trữ vật ra giao cho Huyết Đế.

“Đây là trước lúc đi Thu Vũ Tuyền nhờ ta đưa lại cho ngươi.”

Huyết Đế cười ngập mặt nhận lấy, bất giác khen ngợi một câu: “Nàng vẫn là đáng tin tưởng, chúng ta quả nhiên không nhìn nhầm người.”

Thu Vũ Tuyền ở Huyền giới bên kia nếu không trả lại thì hắn cũng không lấy lại được.

Bốn Thiên Đế cầm lấy chí bảo mất rồi lại có của mình vui mừng không gì tả nỗi.

Nhưng vẻ mặt của bốn Thiên Đế còn lại thì lại ở một thái cực khác.

Hồn Đế chau mày: “Thế còn chí bảo của bọn ta đâu?”

“Đúng đó, chí bảo của bọn ta ở đâu rồi?”

Tu Đế sầm mặt chìa tay ra.

“Còn không mau đưa luôn một lần cho ta, dám giấu nữa à, hay là chờ bọn ta cho các ngươi vạn kiếp bất phục luôn!”

“Bọn ta không có giấu đi mà.”

Sở Đình và Quy Bình, Phạm Tình liền xua tay.

“Chí bảo của bọn họ…”

Ba người khẽ đưa mắt nhìn Khương Thành một cái.

Ánh mắt đó dường như đang hỏi: Ngươi không định trả lại chí bảo cho bọn họ sao?

Lẽ nào ngươi muốn nuốt luôn?

Nhưng mà ngươi giữ lại mấy chí bảo đó cũng đâu có tác dụng gì đâu.

Nghĩ đến sự tồn tại của “nhát đao kia”, ba người cũng không dám vạch trần trước mặt.

Chỉ có thể hàm hồ nói: “Chí bảo của bọn họ, lúc họ chết đi đã mất tích rồi.”

“Bọn ta cũng chưa từng nhìn thấy.”

“Cái gì?”

Tu Đế suýt chút từ trên cao ba thước té ngửa.

“Lại có thể sơ suất để mất tích rồi?”

“Há lại có cái lí ấy!”

Hồn Đế và Lẫm Đế, Huyền Đế cũng bị tức đến mức bóng dáng loạng choạng.

Trong suy nghĩ của bọn họ, bốn người kia chắc chắn đã bị Di giết, chí bảo nhất định đã bị Di lấy đi mất.

“Cái tên Di đáng chết này, lại dám nuốt chí bảo của chúng ta.”

“Mối thù này chúng ta nhất định phải trả lại gấp bội.”

Sau một hồi mắng nhiếc nguyền rủa Di một cách tàn nhẫn, bốn người lại lần nữa oán trách bộ hạ của mình.

“Tông Quần đúng là khiến ta quá thất vọng rồi, chí bảo cũng giữ không được.”

“Ta còn trông chờ vào Mãn Thiệu rất nhiều, kết quả lại chết ở bên kia, đúng là vô năng mà.”

“Lại còn Nguyên Ly kia nữa, đúng là phế vật.”

“Đúng thế, Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình có thể trở về, bọn họ sao lại không thể trở về chứ?”

Mối quan hệ giữa Tâm Đế và Huyết Đế, Không Đế, Nguyên Đế với bọn họ trong mấy năm nay vốn chẳng thể nói là hòa hợp.

Nghe thấy thì thầm cười trên nỗi đau của người khác, những vẻ mặt vẫn là kiểu mèo khóc chuột an ủi mấy câu.

“Yên tâm đi, nhất định có thể tìm lại được mà.”

“Đúng đó đúng đó, dù sao thì Thiên Đạo chí bảo cũng không thể bị hủy đi được.”

“Tương lai có thể đến được Huyền giới thì tự nhiên cũng sẽ có cơ hội thôi.”

“Các ngươi mới là bốn người thiên mệnh của bốn kiện bảo vật kia mà, Di cũng đâu thể đoạt đi mất được…”

Tuy là nói như thế, nhưng tâm trạng của đám người Hồn Đế hòa toàn không thể nào tốt lên được.

Đó là Di đó.

Có thể cưỡng chế cắt đi một phần Thiên Đạo, còn có thể là một sự tồn tại đáng sợ có thể ngang ngửa với Thần chủ.

Giành thức ăn từ trong miệng hổ là hắn, nói dễ vậy à?

Khương Thành khoanh hai tay trước ngực, đứng xem kịch một các vui vẻ ở kế bên.

Cho đến khi bọn họ nguyền rủa được kha khá rồi cuối cùng mới đứng ra.

“Gì ấy nhỉ, ta nghe nói giữa các người và Chiến Đế với Tiêu Đế còn có một vụ cá cược?”

Hắn vừa mở miệng thì tám Thiên Đế đang bị chuyện chí bảo dắt mũi kia cuối cùng mới lại lần nữa chú ý đến “con sâu làm rầu nồi canh” này.

“Cá cược?”

Tâm trạng của Hồn Đế trở nên tồi tệ.

Tu Đế thì lại đột nhiên vung tay.

Hắn nhìn Khương Thành một cách sắc bén: “Xem ra ngươi muốn so sánh thử số lượng Thiên Khuyết thạch?”

Huyết Đế và Lẫm Đế ở bên cạnh không thể không bất giác nhíu mày.

“Tiết Dương, ngươi vậy là đang muốn làm gì?”

“Hiện giờ vụ cá cược đó còn có ý nghĩa gì nữa cơ chứ?”

“Đừng có nói như vậy.”

Là kẻ địch trước nay của Khương Thành, Tu Đế lộ ra một nụ cười vô cùng khác thường.

Chỉ có điều là nụ cười đó có phần lạnh thấu lòng người thôi.

“Cuộc cạnh tranh đã nói rồi, phải xem được kết quả mới xem như có đầu có cuối không phải sao?”

Nói xong, hắn nhìn đám người Sở Đình một cái.

“Mang Thiên Khuyết thạch mà các ngươi có được ra đây đi.”

“Xem thử rốt cuộc có bao nhiêu.”

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình nghe thấy vậy thì thầm cười khổ.

Bọn ta trốn đông trốn tây ở Huyền giới, Khương Thành ở đó thì hô một phát trăm tiếng hưởng ứng, thế thì còn có tính cạnh tranh gì nữa chứ?

Nhưng mà mệnh lệnh của Thiên Đế thì bọn họ cũng đâu có dám phản kháng lại.

Ba người không hẹn mà cùng móc nhẫn trữ vật của mình ra.

Đổ hết Thiên Khuyết thạch trong đó ra.

Những viên đá chín sắc bay lơ lửng trên không trung như những viên bảo thạch vô cùng sặc sỡ.

Đến cả đám tiên nhân đang nằm rạp ở một bên cũng nhịn không được mà ngẩn đầu lên.

Hóa ra bên dưới vực sâu kia thật sự có bảo vật đặc biệt?

Nhìn những viên đá kia, mỗi một viên đều ẩn chưa sức mạnh đặc thù, cho người ta có cảm giác thần bí huyền ảo khó nói, vừa nhìn đã thấy bất phàm rồi.

Trong ba người, Sở Đình có được bảy viên Thiên Khuyết thạch, Phạm Tình và Quy Bình thì có được năm viên.

Trong lúc bọn họ gặp phải biến cố ở thông đạo thì không có được gì cả, những trong mấy năm trốn đông trốn tây ở Huyền giới thì cũng trải qua không ít trận chiến.

Vẫn có được chút chiến lợi phẩm.

Còn về con số này, tám Thiên Đế không những không thất vọng, ngược lại lại lộ ra vẻ tán thưởng.

Tâm Đế cười tươi rói khen một câu.

“Tốt lắm Sở Đình à, không ngờ ngươi còn có thể có được thu hoạch như vậy nữa.”

Nguyên Đế và Không Đế hài lòng vuốt chòm râu trắng.

“Đúng đó, các ngươi gặp phải tính toán của Di vốn sẽ chẳng có được viên nào kia.”

“Có thể có được thu hoạch như vậy đã khiến bọn ta bất ngờ rồi.

Đám người Hồn Đế và Huyết Đế, Lẫm Đế cũng công nhận.

“Biểu hiện rất tốt.”

Thiên Khuyết thạch vốn vô cùng quý giá.

Phía Huyền giới bên kia, Huyền Thánh bát trọng cũng chưa chắc gì có được.

Ban đầu bọn họ còn đoán đâu tầm ba đến năm viên, số lượng ba người này có được đã vượt khỏi dự liệu của bọn họ rồi.

Chương 2229: Lần tranh đoạt thứ hai

Sự khen ngợi của những Thiên Đế khiến Quy Bình và Sở Đình thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ vốn còn nghĩ khi trở về lại Nguyên Tiên giới thì sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích nghiêm khắc nữa.

Sở Đình đột nhiên nhớ đến điều gì đó, liền móc ra thêm một nhẫn trữ vật nữa.

“Đúng rồi, trước khi đi thì Thu Vũ Tuyền cũng mang Thiên Khuyết thạch của nàng giao cho ta, nhờ ta đưa luôn về một lượt.”

“Ồ?”

Hứng thú của các Thiên Đế lại càng cao hơn.

“Hóa ra còn có một phần của nàng nữa à?”

“Các ngươi đều đã sáu bảy viên rồi, Thu Vũ Tuyền chắc có không dưới hai mươi ba mươi đâu nhỉ?”

“Dựa vào thực lực của nàng thì chắc là không vấn đề gì.”

“Thế này đúng là khiến mọi người mong mỏi mà.”

Cùng với việc Sở Đình đổ hết toàn bộ những Thiên Khuyết thạch trong nhẫn trữ vật ra, vẻ mặt của tám Thiên Đế lại dần cứng đơ lại.

“Đây, nhiều như vậy ư?”

Khoảng không trước mặt Sở Đình có một đống đá chín màu lơ lửng.

Đếm sơ qua còn số lại đến hơn hai trăm.

“Hai trăm hai mươi bốn viên, ôi trời ơi!”

“Ta không nhìn lầm đấy chứ?”

“Ôi trời, Thu Vũ Tuyền đã làm gì bên đó vậy?”

“Đúng là Thần mà.”

Tám Thiên Đế thật sự đã bị dọa cho kinh hồn rồi.

Ngay vừa nãy, bọn họ còn cảm thấy biểu hiện của ba người Sở Đình rất tốt rồi, bây giờ cái cảm giác đó đã sớm tan theo gió mây rồi.

“Hóa ra trận tỉ thí này chúng ta vẫn thắng rồi!”

Hồn Đế vui mừng hớn hở, trận thi đấu chiến thắng thì vẫn vui chứ.

“Không hổ là Thiên Đế thứ mười một.”

Tâm Đế cười ngập mắt: “Ta biết ngay là nàng sẽ không khiến chúng ta phải thất vọng mà.”

Lẫm Đế lại càng tươi hơn, giống như đây chính là chiến tích của mình vậy.

“Đây há chỉ là không làm chúng ta thất vọng chứ, hoàn toàn là bất ngờ to lớn mà.”

“Chúng ta quả nhiên đã không chọn nhầm người.”

Huyết Đế nói từ tận đáy lòng: “Chỉ cần tin tưởng nàng thì nàng sẽ mang lại kì tích.”

“So với nàng thì Tông Quần, Mãn Thiệu có là gì đâu chứ?”

“Đúng là không thể so sánh được.”

“Thật là không ngờ, thế mà cũng có thể thắng được.”

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình ở một bên mang vẻ mặt cạn lời, các ngươi vui mừng hơi bị sớm đấy.

“Khương Thành, mau móc Thiên Khuyết thạch của ngươi ra đây luôn đi.”

Tu Đế hấc cằm, vẻ mặt quái đản nói: “Vốn đã không muốn hơn thua với ngươi rồi, kết quả ngươi cứ thích tự chuốc lấy nhục.”

Thiên Khuyết thạch tuy không phải cao cấp quá như hỗn độn Ngân Ngọc Tủy, nhưng là một bảo vật đỉnh cao thì cũng chỉ đứng sau hạng cao cấp thôi.

Cả hai trăm sáu mươi mốt viên, nó đã vượt khỏi sự tưởng tượng của hắn rồi.

Theo như bọn họ thấy, trận tỉ thí này thắng là cái chắc rồi.

Sau đó bọn họ đã nhìn thấy được một đống Thiên Khuyết thạch khác.

Trước mặt Khương Thành nổi trôi bồng bềnh một đống Thiên Khuyết thạch, quy mô dường như to hơn một chút.

Đếm kĩ lại thì nhiều đến ba trăm năm mươi ba viên.

Thật ra Thành ca cũng bị thu hoạch kia của Thu Vũ Tuyền dọa cho một vố.

May mà sau khi mấy chục Huyền Thánh cửu trọng kia chết đi ở hai trận tỉ thí trước, chiến lợi phẩm đều thuộc về bản thân.

Nếu không thì thật sự không thể lôi ra được nhiều như thế, trận tỉ thí này sẽ lất xe mất.

Còn về việc phá trận ở ải thứ ba, hắn chỉ có được chiến lợi phẩm của bảy người Tông Quần mà thôi.

Sau đó một đai đao 41 mét kia xử đẹp mọi thứ tan thành mây khói rồi.

“Ba trăm năm mươi ba viên!”

Tám Thiên Đế ngớ cả mắt ra.

“Sao lại có được nhiều như vậy?”

Tâm Đế vừa rồi còn cười ngập mặt, giờ nói chuyện cũng trở nên lắp ba lắp bắp.

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đã làm gì ở Huyền giới?”

“Thế này là dọn sạch cả Huyền giới luôn rồi phải không?”

“Hay là nói Thiên Khuyết thạch đã không còn là bảo vật ở Huyền giời nữa rồi?”

Bọn họ biết được Khương Thành rất thần kì.

Nhưng thật sự vẫn không ngờ rằng hắn có thể thần kì được đến mức này.

Tên này quả nhiên cứ không để ý là sẽ gây nên chuyện lớn, đúng là phòng cũng chả phòng được mà.

Tận hưởng vẻ mặt hoài nghi nhân tình của bọn họ, Thành ca cười hớn hở nói.

“Khen nhầm rồi khen nhầm rồi, ta đây suýt chút là tự rước lấy nhục rồi nè.”

“Xem ra biểu hiện của ta vẫn bình thường mà thôi.”

Tu Đế nghe thấy mặt tái xanh, hắn nào không biết được Khương Thành đang vòng vo chế giễu mình chứ.

“Theo như trận cá cược thì bên thua sẽ đưa hết Thiên Khuyết thạch cho bên thắng.”

“Vậy ta có từ chối thì sẽ bất kính rồi.”

Nói xong, Khương Thành định cất hết hai trăm sáu mươi mốt viên Thiên Khuyết thạch đi.

“Khoan đã.”

Hồn Đế, Tu Đế và Không Đế không hẹn mà cùng ngăn cản hắn lại.

“Thiên Khuyết thạch này ngươi không thể lấy đi.”

Sắc mặt của Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình biến sắc.

Đường đường là Thiên Đế mà lại nuốt lời, thế này thì chẳng có chút chuyên nghiệp chút nào.

Hơn nữa tên này không được đắc tội đâu.

Nhưng mà không chỉ có ba Thiên Đế, mấy người còn lại cũng có thái độ như vậy.

Trong tám người chỉ có Huyết Đế là lắc đầu.

“Khương Thành, ngươi vẫn nên đi ngay đi.”

“Chuyện này đã không còn đơn giản như ngươi nghĩ nữa rồi.”

Còn chưa chờ đến Thành ca trả lời thì Tu Đế đã cười lạnh.

“Đi? Đi đâu chứ?”

Hắn mang ánh mắt đầy ý vị nhìn Khương Thành như nhìn một con kiến đang bị mình tùy ý nghiền ép.

“Không những không thể đi, ngươi và những Thiên Khuyết thạch đó đề phải ở lại đây thôi.”

Đám tiên nhân ở một bên bị dọa cho ngây cả người ra.

Thế này là đã xảy ra chuyện gì?

Hóa ra cái ngươi họ Khương này không phải cùng một đường với tám Chính Thần ư?

Tâm tư của bọn họ lập tức trở nên linh hoạt.

Nếu như Khương Thành bị Chính Thần giết thì bản thân há chẳng phải không cần giao nhẫn trữ vật và trang bị ra nữa rồi?

Nghĩ đến đây, không biết có bao nhiêu người bắt đầu thầm cổ vũ cho mấy vị Thiên Đế này.

Lại chả sợ bọn họ ngay giây sau giết chết Khương Thành.

“Ồ? Đến ta cũng không được đi à?”

Thành ca đã quen với sóng gió, đương nhiên sẽ không hò hét gì rồi.

Mà lại có hứng thú mỉm cười.

“Cũng chính là nói các ngươi nuốt lời rồi?”

“Nuốt lời?”

Hồn Đế cười nham hiểm một tiếng.

“Trận cá cược đó sớm đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Mấy vị Thiên Đế không hề che giấu nụ cười trên nỗi đau người khác của bản thân.

“Ngươi vẫn chưa biết chứ gì, Chiến Đế và Tiêu Đế đã mất tích rất lâu rồi.”

“Điều kiện cá cược là bọn ta thua thì sẽ bỏ ra bốn phần hỗn độn Kim Ngọc Tủy, thắng rồi nàng sẽ giao ra Tiên Võ châu.”

“Bây giờ Tiên Võ châu đã không còn nữa, trận cá cược cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu?”

Lại còn có chuyện như vậy nữa?

Khương Thành cũng không kịp trở tay.

Xem ra đến Huyền giới mấy năm như vậy, bên này đã xảy ra những biến cố không ít.

“Sao bọn họ lại mất tích được chứ?”

Tu Đế hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi vẫn nên nghĩ đến hoàn cảnh của mình đi, có nghe ngóng thêm cũng vô dụng.”

Huyết Đế đã không thể nghe nỗi nữa rồi.

Là một “tiểu đệ rẻ tiền” của Khương Thành, hắn vẫn có lòng tốt giải thích với ca này.

“Mấy năm nay liên tục xuất hiện rất nhiều Chính Thần mới.”

“Sau khi mất đi Hám Thiên phủ, Chiến Đế đã không thể trụ được nữa.”

“Đặc biệt là những người bản địa ở Tiên Võ châu lại xuất hiện đạo ấn, vậy nên hoàn toàn rơi vào tầm ngắm của mọi người.”

“Vì để tránh khỏi vòng xoáy của sự tranh chấp, Chiến Đế chỉ có thể thu lại Tiên Võ châu nên đã ở ẩn đi xa.”

Có thêm nhiều Chính Thần mới?

Khương Thành vừa nghĩ đã hiểu ra.

Vậy là vòng tranh đoạt Thần vị thứ hai đã bắt đầu rồi.

Tiên mẫu đáng chết, lại dám nhân lúc bản thân mình không có ở đây lén lút gây ra động tĩnh lớn như vậy.

Chuyện này là cố ý chứ gì?

“Được thôi, ta biết rồi.”

Sau đó hắn lại lần nữa duỗi tay phải ra.

“Cho dù Tiên Võ châu có không còn, trận cá cược đó ta vẫn thắng rồi, bây giờ các ngươi có thể giao Thiên Khuyết thạch và hỗn độn Kim Ngọc Tủy ra đây rồi.”

“Khoản nợ của ta còn có ai có thể quỵt chứ.”

Nghe thấy câu này, tám Thiên Đế đều không thể không rơi vào trầm tư.

Tên này rốt cuộc vẫn chưa biết tình cảnh hiện giờ của mình?

Sau lưng ngươi không có Chiến Đế, lại còn dám đòi bồi thường của bọn ta à?

Ai cho ngươi cái dũng khí đó vậy?

Những tiên nhân đang nằm rạp xuống dưới đó lại càng cảm thấy hoang đường vô kể.

Tên này điên rồi sao?

Còn không mau nằm xuống xin tha cho cái mạng nhỏ của mình nữa, lại dám khiêu khích tám Chính Thần?

Chương 2230: Chí bảo của các ngươi ở chỗ ta

“Ta rất tò mò, ngươi lấy đâu ra tự tin lại chẳng lo ngại gì như thế?”

Tu Đế đã dần dần phóng ra uy áp của Chính Thần.

Cho dù chỉ là hình chiếu nhưng vẫn đủ để khiến hơn trăm ngàn tiên nhân xung quanh kia run cầm cập.

Đối với bọn họ mà nói, đây chính là uy trời sắp ập đến đầu.

“Tưởng rằng đây vẫn là Thiên Cung năm xưa ư?”

“Cảm thấy bọn ta không tiện giết ngươi?”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã chậm rãi hiện ra một thanh kiếm.

Sát ý không che giấu chút nào.

“Trận cược đó ngươi thắng rồi thì sao chứ?”

“Bọn ta chơi ngươi, không bồi thường cho ngươi đấy, ngươi còn có thể thế nào đây?”

Hồn Đế và Huyền Đế đều cười lạnh, Không Đế và Lẫm Đế mặt không biểu cảm.

Mà Nguyên Đế và Tâm Đế cũng chỉ hơi nhíu mày, không hề nói gì nhiều.

Người duy nhất ra mặt ngăn cản vẫn chỉ có “tiểu đệ rẻ tiền” của Thành ca.

“Tiết Dương, lần này bỏ đi.”

Huyết Đế khẽ thở dài một tiếng : “Tốt xấu gì bọn họ cũng vừa từ bên kia trở lại, bất luận thế nào, Khương Thành cũng vì ngăn cản Thứ Tiên giới xâm nhập mà lập công đấy.”

“Cho dù ngươi muốn chấm dứt thù oán năm xưa cũng không nhất thiết phải vào lần này!”

Hắn vừa cản Tu Đế, vừa âm thầm truyền âm cho Khương Thành.

“Ngươi mau rời đi đi, lần này không phải đùa giỡn đâu.”

Sự xuất của hắn khiến Thành ca có hơi bất ngờ.

“Ta cũng không đùa giỡn với bọn họ đâu.”

Lần trước hệ thống hồi sinh bị trục trặc, hắn còn dám mang theo đại quân Tiểu Huyền giới đi xông pha, càng huống hồ là bây giờ?

Hoàn toàn không có gì phải kiêng kị được không hả?

Huyết Đế tức đến cắn răng, đổi thành người khác chấp mê bất ngộ như vậy hắn đã tát cho một phát rồi.

Nhưng đổi thành Khương Thành, đó lại là một chuyện khác.

Hắn không muốn trở mặt với Thành ca.

“Ngươi hà tất phải làm ầm đến cỡ đấy chứ? Coi như là nể mặt ta được không?”

“Vậy thì phải xem biểu hiện của bọn họ rồi.”

Khương Thành nói xong câu này liền cắt đứt truyền âm.

Khiến Huyết Đế ở một bên giương mắt nhìn.

Mà Tu Đế cũng không nể mặt hắn.

“Lăng Hiển, đây là ân oán giữa ta và hắn, không đến lượt ngươi nhúng tay vào.”

“Khương Thành, hôm nay là ngày chết của ngươi!”

Hắn đang muốn ra tay đây.

Đột nhiên nhìn thấy một chiếc quạt tinh vi bay lơ lửng ở trước mặt mình.

“Loạn Vân phiến!”

Hắn lập tức kêu lên thất thanh.

Mà bảy vị Thiên Đế khác cũng trừng to mắt theo.

“Hoá ra Loạn Vân phiến không bị Di cướp đi?”

“Vậy mà lại ở trong tay tiểu tử này!”

Ngay sau đó, chiếc quạt này đã bị Khương Thành thu hồi lại.

Cho dù chỉ liếc nhìn một cái, nhưng Tu Đế cực kì tin chắc đó chính là Thiên Đạo chí bảo của mình.

Bất luận là khí tức quen thuộc kia hay là lực Thiên Đạo thuần tuý kia, đều không giả chút nào.

Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Khương Thành, trong mắt ẩn chứa hàn ý dày đặc: “Ngươi thật to gan, lại dám chiếm giữ chí bảo của ta không trả!”

“Trả?”

Khương Thành trực tiếp bị hắn chọc cười.

“Đây là chiến lợi phẩm của ta, ngươi lại nói ta trả lại? Có thể đừng ngây thơ như thế không?”

Huyết Đế cũng không rảnh quan tâm đến châm biếm của hắn mà lạnh lùng chất vấn: “Nguyên Ly là do ngươi giết đúng không?”

Khương Thành nhếch miệng cười, thản nhiên gật đầu: “Đúng thế, có vấn đề gì sao?”

Mấy vị Thiên Đế cũng không khỏi trầm mặt xuống.

“Ngươi thật to gan, lại dám giết chết thành viên tỉ thí!”

“Được rồi được rồi.”

Khương Thành không kiên nhẫn ngắt đứt tiết tấu hỏi tội của bọn họ.

“Cố ý tìm Nguyên Ly qua đó, các ngươi có tâm tư gì, bản thân các ngươi có lẽ cũng có tính toán.”

“Càng huống hồ, không phải nói cuộc thi đó không có ý nghĩa gì sao, giết đội viên thì sao chứ?”

Hắn vừa nói, vừa móc ra ba món chí bảo khác đảo một vòng.

Hồn Đế và Lẫm Đế, Huyền Đế lập tức nhảy lên.

“Tam Hồn châu!”

“Phược Linh sách!”

“Cực Vọng hoàn!”

“Toàn bộ chí bảo của bọn ta lại ở hết trên người ngươi!”

“Đúng thế.”

Khương Thành vô cũng vui vẻ gật đầu.

“À đúng rồi, ba Thiên Thần mà các ngươi phái ra kia cũng bị ta giết chết đấy, các ngươi đừng hỏi nhiều chi tiết nữa.”

Xùy!

Những tiên nhân ở nơi không xa kia hít vào một hơi khí lạnh.

Cái tên này rốt cuộc là sát tinh đến từ đâu?

Ngay cả quan đại thần dưới trướng Chính Thần cũng dám giết, hơn nữa còn một lần giết ba người.

Thậm chí, còn dám thừa nhận trước mặt chính chủ.

Hắn điên rồi à?

Sở Đình và Phạm Tình, Quy Bình sớm đã mặt như màu đất.

Vốn dĩ bọn họ tưởng rằng chỉ cần không nói ra, ai cũng không thể tra ra được đám người Tông Quần chết thế nào.

Ai biết được, Khương Thành lại tự chủ động nói ra.

Đây là hoàn toàn không coi mấy vị Thiên Đế ra gì đấy.

Hắn muốn làm gì?

Thật sự muốn khai chiến ở đây sao?

Đám người Hồn Đế và Huyền Đế đều đã cảm nhận được sự khiêu chiến nồng động.

“Hay lắm, xem ra chúng ta đều đã hiểu lầm Di.”

“Hoá ra tất cả đều là nghiệt do ngươi tạo ra!”

“Ngươi đúng thật là gan to bằng trời, vậy mà lại dám làm ra loại chuyện điên rồ này.”

“Ngươi muốn chết thế nào?”

Không chỉ bốn Thiên Đế bọn họ, Nguyên Đế và Không Đế ở phe cánh khác cũng không hẹn mà cùng chặn đường lui của Khương Thành.

Mưu đoạt Thiên Đạo chí bảo, còn giết chết ba vị đại thần quan.

Chuyện này quá lớn.

Nếu như bọn họ không tìm lại mặt mũi, tương lai còn đặt chân ở Nguyên Tiên giới thế nào?

“Thiên Đạo chí bảo cũng là thứ ngươi có thể tranh giành ư?”

Hồn Đế và Tu Đế không hẹn mà cùng giơ tay về phía Khương Thành.

“Chưa từng nghe qua thuộc về thiên mệnh à?”

“Không phải là của ngươi, vĩnh viễn đều sẽ không thuộc về ngươi…”

Mấy người cứ nói mãi, giọng nói dần dần nhỏ xuống.

Vốn dĩ dáng vẻ khí thế hung ác ngút trời, cũng có một chút dấu hiệu dập tắt.

Bởi vì, bốn món Thiên Đạo chí bảo kia không hề giống như bọn họ đã mong đợi, ngoắc ngoắc ngón tay liền bay ra từ trong nhẫn trữ vật của Khương Thành, sau đó trở lại trên tay bọn họ.

Bốn vị Thiên Đế có hơi không tin.

Tuy nhiên bất luận bọn họ ngoắc ngón tay, hay là thúc động Tiên Lực và Thần Đạo của mình, hay là phóng ra thần hồn bao trùm lấy Khương Thành, toàn bộ đều chẳng ăn thua gì.

Bốn món chí bảo kia giống như rơi vào dưới đáy biển sâu, chẳng có chút tin tức gì.

Thành ca vui tươi hớn hở nhìn bọn họ làm việc vô ích.

“Cố lên nhé.”

“Không phải là thuộc về thiên mệnh sao?”

“Thêm chút sức lực, không chừng sẽ có thể lấy về, ta coi trọng các ngươi.”

Trên miệng thì nói như thế, nhưng trong lòng lại đang cười thầm.

Nếu như các ngươi có thể lấy đồ ra khỏi thương khố của hệ thống, vậy coi như ta thua.

Cảnh tượng này khiến đám người Huyết Đế và Tâm Đế cũng tặc lưỡi kêu lạ.

Rõ ràng ở cùng một vị diện, thế mà lại có người có thể cách tuyệt liên hệ của Thiên Đế với chí bảo?

Tiểu tử này làm thế nào vậy?

Bất giác, bọn họ đều hơi vui mừng.

May mà chí bảo của mình không rơi vào tay Khương Thành, bằng không thì phiền phức rồi.

Cuối cùng Tu Đế và Hồn Đế cũng không còn làm chuyện vô ích nữa.

Chí bảo của mình ở ngay trước mặt, ngay trong tầm với, nhưng lại chẳng thể lấy được.

Bốn người nhìn chằm chằm Khương Thành, giống như muốn ăn thịt người.

“Ngươi đã làm gì rồi?”

“Còn không mau trả chí bảo của bọn ta lại đây!”

“Thèm muốn chí bảo của bọn ta, ngươi muốn chết à?”

Đối với sự uy hiếp của bọn họ, Khương Thành hoàn toàn không coi ra gì.

“Đúng thế, vậy các ngươi đến giết ta đi.”

Nói xong, hắn hiện ra Thái Ngư kiếm của mình.

“Chí bảo ở chỗ ta, muốn lấy thì đến lấy đi.”

“Ngươi đúng thật là không biết sống chết!”

Kiếm trong tay Tu Đế sáng lên.

Nhưng vẫn chưa đợi hắn ra tay đã bị Hồn Đế và Lẫm Đế cùng nhau cản lấy.

Bình Luận (0)
Comment