Đế cảnh lục trọng, mang tinh hồn phải đến cửu trọng mới có khả năng đạt được.
Điều này đã đột phá nhận thức của tất cả mọi người tại đó.
Nhất là một vài Đế cảnh bát trọng kia, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Một giây trước, bọn hắn vẫn dùng góc nhìn của tiền bối, cao cao nhìn xuống tên “Tiểu bối” như Khương chưởng môn.
Kết quả là người ta ở phương diện thần hồn còn cao hơn cả bọn hắn.
Cái này còn trông xuống cái lông gì nữa?
“Ngươi giấu cũng thật kỹ đấy!”
Minh Quyết Thiên Tôn có chút bối rối, vốn nghĩ rằng cao thủ đè bẹp, chắp tay sau lưng, ở tại chỗ dùng một luồng thần hồn xung kích là có thể hoàn thành, kết quả lại thất thủ.
Nhưng mà dù sao hắn cũng là người làm chuyện lớn, cho dù đối diện với tình huống khác thường như vậy, hắn vẫn nhanh chóng bình tĩnh trở lại như thường.
“Chẳng trách Băng Cực Thiên Tôn lại đánh giá cao ngươi như vậy!”
“Ở trước mặt ngươi, Ngụy Sơn thật sự không là gì...”
Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Chỉ đáng tiếc, ngươi nhất định không quy phục ta.”
“Vậy ta chỉ có thể hủy diệt ngươi thôi!”
Nói xong, hắn trực tiếp thúc giục một tia căn nguyên thuộc về mình.
Lúc này, hắn hoàn toàn xem Khương Thành như đối thủ ngang hàng để đối mặt, dùng kỹ năng mạnh nhất để ra tay.
Bọn người Vân Soa và Phong Lẫm bị chặn ở bên ngoài lớn tiếng mắng.
“Minh Quyết, ngươi có cần mặt mũi nữa hay không!”
“Đối diện với một Đế cảnh lục trọng, ngươi không quan tâm đến thân phận tự mình ra tay thì cũng thôi đi!”
“Vậy mà còn điều động căn nguyên...”
“Ngươi thật là đã vứt sạch bộ mặt Thiên Tôn!”
Đối với sự chỉ trích của bọn hắn, Minh Quyết không để ý chút nào.
Hắn không có loại thói quen phái một tên lên trước cho đối phương tăng thêm kinh nghiệm, nếu như đã muốn giết, vậy đương nhiên tự mình ra tay là đáng tin cậy nhất.
Hơn nữa ra tay không chừa đường thoát.
Đối diện với một chút hoa băng trực tiếp đánh đến kia, Thành Ca sẽ không lơ là.
Vừa nãy bốn vị tôn giả kia bị đánh lui như thế nào, hắn đã nhìn rất rõ.
Căn nguyên quá mạnh, trực tiếp nghiền nát tất cả!
Vì vậy hắn thúc giục huyền văn băng thập nhị trọng cùng 49 huyền văn khác, nghênh đón toàn bộ.
Không một chút hồi hộp, những đòn tấn công ngay lập tức chạm đến căn nguyên băng liền tan thành mây khói.
Tiếp theo đó, mọi thứ đều sụp đổ.
Ở trước mặt căn nguyên thật sự, cấp độ của các huyền văn kia vẫn còn kém rất nhiều.
“Không...”
Cung Tình ở phía sau nghẹn ngào hét lên.
Nhưng mà cuộc chiến này làm gì có chỗ cho nàng nhúng tay vào?
Nàng và Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết cũng những người khác vào lúc này đến cả thần lực cũng không thúc giục nổi.
Băng Tiên giáo có nhiều Đế cảnh bát trọng cửu trọng như vậy, chỉ cần thần hồn và sự áp bức cũng đè bẹp, các nàng chết là cái chắc.
Bọn nàng chỉ có thể nhìn Khương Thành bị một tia căn nguyên đó đánh trúng!
Sau đó, chuyện gì cũng không có xảy ra.
Đúng vậy, trong suy nghĩ của tất cả mọi người, căn nguyên đánh đâu thắng đó, cảnh tượng ai cản thì sẽ giết luôn người đó cũng không hề xảy ra.
Khương Thành không bị nổ chết tại chỗ, cũng không bị tiêu diệt thân thể tin thần.
Hắn vẫn đang đứng đó rất khỏe mạnh.
Không những không chết, cũng không lùi về phía sau một bước nào, thậm chí ngay cả thân thể cũng không nhúc nhích một xíu.
Cho người khác cảm giác giống như hắn chỉ bị một chút hoa băng bình thường chạm trúng, không hề có phản ứng nào.
Nói thật thì bản thân Khương Thành cũng rất bất ngờ.
Hắn cũng nghĩ mình chắc chắc sẽ chết.
Sau đó tranh thủ thời gian chết bật hack hồi sinh là được rồi.
Kết quả lại như thế này?
Giả dối?
Nhưng sau đó, ngược lại hắn đã nghĩ ra được chút gì đấy.
Lần trước khi xuyên qua căn nguyên phong tỏa, hắn có hack một lần, kế hoạch lần đó đạt được là sự công nhận của căn nguyên băng.
Lúc đó hắn không hề biết được cái gọi là công nhận đó rốt cuộc có ý nghĩ gì.
Nhưng bây giờ thì hắn biết rồi.
Một tia căn nguyên kia là do Minh Quyết Thiên Tôn vô cùng cố gắng, trải qua ngàn tỷ năm mới đoạt được từ căn nguyên băng.
Bản chất của nó vẫn là một bộ phận của căn nguyên băng.
Căn nguyên băng công nhận Thành Ca, vậy một tia căn nguyên tự nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Nó làm sao có thể sẽ tổn hại Khương Thành chứ?
Lúc nãy khi chạm vào người, thậm chí Thành Ca còn cảm nhận được cảm giác vô cùng gần gũi của nó.
Sau khi nghĩ thông suốt, bản thân Thành Ca cũng có chút chết lặng.
Điều này có nghĩa là... Sau này bất cứ người nào dùng căn nguyên băng cũng sẽ không thể làm hắn bị thương được?
Miễn dịch rồi?
Cái hack lần trước có phải là mở quá lố rồi không?
Hệ thống có chút thao tác đi!
Cho dù tính cách có điềm tĩnh hơn, lòng dạ có thâm sâu hơn, chạm phải loại tình huống vô lý này, Minh Quyết Thiên Tôn cũng phải chết lặng.
Đôi mắt của hắn suýt chút nữa rơi luôn xuống đất.
“Chuyện này là không thể nào!”
Tia căn nguyên kia là kỹ năng mạnh nhất của hắn!
Bởi vì có được một tia căn nguyên đó, hắn mới trở thành Thiên Tôn cao hơn bọn người Vân Soa, Anh Diễm một bậc.
Kết quả bây giờ sự tấn công của căn nguyên này lại không có hiệu quả?
Thậm chí điều này còn làm ý chí tu luyện của hắn dao động một chút.
Mà những người khác cũng có biểu cảm giống như nhìn thấy quỷ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Căn nguyên lại không thể làm hắn bị thương?”
“Lẽ nào đó không phải là căn nguyên băng?”
“Không thể nào!”
Sự tấn công huyền văn do Khương Thành thúc giục vừa nãy thật sự bị một tia căn nguyên kia san bằng.
Đủ để nói rõ căn nguyên bá đạo biết bao nhiêu.
Cuối cùng sau đó đánh lên người Khương Thành, vô duyên vô cớ lại không còn tác dụng.
“Lẽ nào hắn còn mạnh hơn Thiên Tôn?”
“Điều này làm sao có thể, cho dù là người mạnh hơn nữa, đối diện với căn nguyên cũng không thể một chút cũng không bị thương?”
Nhìn thấy biểu cảm kinh ngạc không thể tin được của đám người kia, Thành Ca thong thả mở bảng điều khiển hệ thống kiểm tra một chút.
Không sai không sai, hai lần không bị giết chết đã đem đến giá trị thanh danh rất lớn.
Thanh toán thành điểm tiên nguyên, lại sắp có mười triệu.
Đây cũng là bởi vì một vài người tại đó có cảnh giới quá cao, sự kinh ngạc của bọn hắn rất quý giá!
Trong lòng ca đây rất thoải mái, miệng vẫn muốn làm màu.
“Chặc chặc chặc, lão huynh ngươi như vậy không được đâu!”
Sắc mặt hắn thất vọng và tiếc nuối xuôi tay về phía Minh Quyết Thiên Tôn.
“Uổng công ta đặt kỳ vọng cao vào ngươi, nghĩ rằng có thể sẽ giống như thử thách một chút.”
“Kết quả ngươi lại như vậy?”
“Ngươi chơi đùa với ta hay sao? Gãi ngứa hả?
“Có thể tôn trọng ca đây một chút được không?”
Cả đời này đây là lần thứ hai Minh Quyết Thiên Tôn cảm thấy xấu hổ, cảm giác bị sỉ nhục này quá mạnh mẽ.
Mạnh đến mức khiến hắn sinh ra phẫn nộ mãnh liệt!
“Cùng nhau lên, giết chết hắn!”
Hắn không nhẫn nại nữa, xung phong đi đầu trực tiếp đánh lên phía trước.
Căn nguyên với không căn nguyên cái gì chứ, hắn đã không còn quan tâm đến nữa.
Vân Soa hay Phong Lẫm cái gì nữa, bây giờ đều không còn quan trọng.
Chuyện quan trọng nhất trước mắt bọn hắn chính là trước tiên giết chết tên yêu quái này!
Nếu không thì trên dưới Băng Tiên giáo đều không thể yên tâm!
Cùng với mệnh lệnh này của hắn, Anh Diễm, Thiên Hồng, Lũy Nguyên và hơn ba trăm cao thủ của Băng Tiên giáo ở xung quanh đồng thời thi triển chiêu thức mạnh nhất, tấn công về phía Khương chưởng môn.
Lần này, xem như là bọn hắn dùng đúng phương pháp.
Ca đây có thể miễn nhiễm với căn nguyên băng, cũng có thể ngăn chặn công kích của Tinh hồn, nhưng không thể chặn nổi oanh kích của lực băng thông thường.
Dù sao hắn vẫn chỉ là một Đế cảnh lục trọng.
Thậm chí là đòn công kích của bản thân Minh Quyết Thiên còn chưa chạm đến thì hắn đã mất mạng ngay tại chỗ.
Mà khi những công kích đó đánh kên người hắn, hắn trực tiếp trở thành tro khói, hoàn toàn chết đi.
Cùng với chấn động của tiếng nổ lớn và tàn phá từ từ lắng xuống, bụi bặm giữa sân cũng dần dần ổn định.
“Chết rồi?”
Sau khi trận oanh kích đó kết thúc, đến cả bản thân Minh Quyết Thiên Tôn cũng có chút không chắc chắn về kết quả trận chiến.
Cái này là giết chết rồi sao?
Thật sự là thành công giết chết tên yêu quái đó?
Thành Ca đã liên tục ngăn chặn hai lần kỹ năng mạnh nhất của hắn, hắn vốn nghĩ rằng đợt vây đánh tiếp theo có khả năng sẽ rất khó khăn.
Kết quả lại đơn giản như vậy?
“Có lẽ là chết rồi?” Bọn người Anh Diễm tôn giả cũng có chút không chắc chắn.
“Ôi, dù sao hắn chỉ là Đế cảnh lục trọng...”
“Mất mạng dưới loại oanh kích như thế này cũng rất bình thường.”
“Hắn thật sự là Đế cảnh lục trọng sao?”
Chương 963: Vòng lặp thời gianVào lúc bọn hắn đang bàn luận sôi nổi, Thành Ca cũng nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở như mong muốn.
“Ting! Kí chủ bị giết, hiện đang kiểm tra thực lực kẻ thù, sắp xếp phương án hồi sinh!”
“Ting! Kí chủ có một lần cơ hội sử dụng vòng lặp thời gian!”
“Ting! Kí chủ hồi sinh!”
Vòng lặp thời gian là gì vậy?
Bảo bối của quy tắc thời gian hả?
Vừa sống lại hắn đã vội vã mở tàng hình, trước tiên nghiên cứu kỹ năng kia một chút.
Xem xét kỹ lưỡng sách hướng dẫn sử dụng của “Vũ khí làm màu mới”.
Xuất hiện trước mặt hắn là một vòng tròn trắng tinh.
Chỉ có điều, vòng tròn kia có chút to quá mức, tưởng chừng giống như một cái mặt trăng rỗng ruột.
“Hóa ra thật sự là quay ngược thời gian?”
“Cái này thì có cái gì nghiêm trọng đâu?”
“Vốn dĩ anh cũng có kỹ năng này rồi mà.”
Đối với phương án hồi sinh lần này của hệ thống, hắn rất không hài lòng.
Hắn vốn biết đảo ngược thời gian.
Chỉ có điều cảnh giới của những người xung quanh càng cao, cái giá phải trả của việc đảo ngược cũng càng nhiều.
Hắn luôn luôn tiết kiệm công đức và điểm tiên nguyên, trừ khi vì muốn làm màu, nếu không sẽ rất ít khi mở ra kỹ năng này.
Nhưng mà nỗi thất vọng của hắn cũng chỉ kéo dài một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Bởi vì tiếp theo hắn đã có thể nhìn rõ các giai đoạn dày đặc trên bề mặt của vòng tròn.
Nhìn kỹ hơn, mỗi một giai đoạn đại diện cho một trăm nghìn năm.
Trong nháy mắt nhìn đến phần cuối, vòng tròn này lại có thể quay ngược đến một nghìn tỷ năm trước...
“Đệch mợ, một nghìn tỷ năm trước có lẽ những chân giới này còn chưa tồn tại đâu nhỉ?”
Ca đây cũng bị kinh ngạc rồi.
Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ được chỗ lợi hại của vòng lặp thời gian này là ở đâu rồi.
Đổi thành kỹ năng đảo ngược thời gian kia của bản thân hắn, cho dù chỉ là đảo ngược về một trăm năm trước, số lượng tiên nguyên điểm bị tiêu hao nhiều như biển cũng đủ khiến hắn phải phá sản.
Mà chỉ đảo ngược về một trăm năm trước, người hắn đánh không lại vẫn sẽ đánh không lại.
Một chút ý nghĩa cũng không có.
Nhưng vòng lặp thời gian này thì khác như vậy...
Sau khi hiểu được cách sử dụng hắn mới giải trừ tàng hình.
Ca đây hoàn toàn không có nghĩ cách thừa cơ hội tàng hình để đánh lén người khác.
“Ngươi lại còn chưa chết?”
Nhìn thấy hắn lại vui vẻ thoải mái xuất hiện trong sân, tất cả mọi người đều có chút hoài nghi cuộc đời.
Dưới loại công kích tập trung vừa rồi, cho dù là Băng Cực Thiên Tôn cũng sẽ chết không sót lại chút gì rồi chứ?
Kết quả Thành Ca này không những không chết mà còn không phát hiện chút thương tích nào.
“Cái gì?”
Hàm dưới của đám người Anh Diễm tôn giả và Lũy Nguyên tôn giả ở đối diện suýt chút nữa bị kinh ngạc mà rơi ra ngoài.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Vậy mà giết không chết?”
Vào lúc này, đến cả Minh Quyết Thiên Tôn cũng có chút như bị đánh bại.
Lần đầu tiên hắn nghi ngờ bản thân không biết có phải bị trúng tà rồi hay không.
Tại sao lại chạm phải một thứ kỳ dị như vậy.
Thần hồn giết không chết, căn nguyên giết không chết, vây đánh vẫn không thể giết chết được.
Đổi thành bất cứ một người nào khác cứ năm lần bảy lượt gặp phải loại tình trạng như thế này chắc chắn đều sẽ nảy sinh cảm giác nghi ngờ bản thân.
Con mẹ nó đây là tình huống gì vậy?
“Chuyện làm sao làm được vậy?”
“Cũng quá là thần kỳ rồi đúng không?”
Bọn người Phong Lẫm tôn giả và Vân Soa tôn giả vô cùng khó hiểu như nhau.
Cung quân sư đã hoàn toàn rơi vào trong thế đờ đẫn.
Nàng lại một lần nhớ lại câu nói kia của Thành Ca – hắn đã vô địch trên thế giới này.
Cho dù câu nói đó nghe có vẻ hoang đường, nhưng bây giờ Cung Tình đã không thể không tin.
Bởi vì thật sự chỉ có lời giải thích đó.
Trên sân chỉ có vài khuôn mặt bình tĩnh chính là Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết bốn đệ tử của Phi Tiên môn.
Bọn nàng sớm đã quen rồi.
Cho dù không biết cụ thể là làm sao lại làm được như vậy.
Nhưng khi Khương chưởng môn đột nhiên tan biến một lúc ở bước đường cùng, sau đó tình cảnh lại một lần vào sân đại sát tứ phương, bọn nàng đã thấy qua rất nhiều lần rồi.
Đấy không phải là hoạt động thường thấy của lão nhân gia hắn hay sao?
Bọn nàng một chút cũng không lo lắng.
Loại tiết tấu này, loại mùi vị này, bọn nàng đã vài triệu năm rồi không thể hiểu được, thậm chí cũng có chút nhớ nhung.
“Các ngươi như vậy là không được đâu.”
Thành Ca thất vọng lắc lắc đầu, hắn vừa được sống lại, rất thông thạo nhập vào khuôn mẫu làm màu.
“Ta đã cho các ngươi ba cơ hội rồi.”
Hắn nói giống như nhường các ngươi đánh trước ba chiêu vậy.
“Còn nghĩ rằng các ngươi có thể cho ta một chút bất ngờ, cho dù một chút xíu thôi cũng được, cho ta nếm thử mùi vị tổn thương đã lâu lắm rồi không gặp.”
“Kết quả là các ngươi bận đến nửa ngày trời, đến cả một sợi tóc của ta cũng không tổn thương nổi?”
“Chỉ với chút đạo hạnh đó của các ngươi, còn thành lập môn phái cái gì nữa, về nhà gánh phân là được rồi!”
Lời này nói đến mức đám cao thủ của Băng Tiên giáo suýt chút nữa nổ tung tại chỗ, đến cả bọn người Vân Soa cũng có chút muốn oán giận luôn hắn.
Ngươi cũng thật biết khinh người nhỉ?
Hắn nói cứ giống như là sự thật, vốn dĩ không thể hận được.
Điều này thật đáng giận.
“Ta không tin là thật sự không thể giết chết ngươi!”
Minh Quyết Thiên Tôn buộc tâm trạng của mình phải một lần nữa bình tĩnh trở lại.
Cho dù chuyện này quá mức kỳ lạ nhưng tâm thế của hắn vẫn không hề sụp đổ.
Trước mắt hắn vẫn chưa thua.
Hắn chưa tổn hại đến một cọng lông của Thành Ca, Thành Ca cũng chưa tổn hại đến hắn, không phải sao?
Băng kiếm của hắn chậm rãi giương cao lên.
Tiên lực toàn thân nhanh chóng dâng trào giống như sao nổ, từng đường quy tắc băng đan xen ngang dọc với nhau, gần như muốn phá vỡ ngăn trở tại Băng Nguyên cốc.
Thậm chí cùng với hơi thở căn nguyên ở bên ngoài phạm vi phát sinh đụng chạm dữ dội.
Khiến cho toàn bộ Băng Nguyên cốc đều trở nên bất ổn.
Sắc mặt Vân Soa và Phong Lẫm đều nghiêm trọng.
Trận công kích này nếu như đổi lại là bọn hắn, sợ rằng cũng rất khó để tiếp nhận.
Đối diện với loại công kích như vậy, Thành Ca quyết định sử dụng vòng lặp thời gian.
Khi hắn chạm xuống khởi động, tất cả mọi thứ tại đó đều trở nên ngưng đọng.
Cho dù là Minh Quyết hay là Vân Soa, thậm chí là tất cả mọi người đến cả ý niệm cũng đều ngừng lại.
Và trước mặt Thành Ca xuất hiện một loạt mục tiêu để lựa chọn.
“Thì ra vòng lặp thời gian này còn có thể lựa chọn mục tiêu?”
Bởi vì chỉ có cơ hội sử dụng một lần nên hắn cũng không dám lơ là, trực tiếp khoanh vùng tất cả mọi người trừ Phi Tiên môn và Cung Tình ra vào trong phạm vi quay ngược.
Sau khi chọn xong thì xuất hiện thêm một bước tiếp theo – lựa chọn giai đoạn.
Thành Ca có hơi suy tư một chút, cuối cùng quyết định giai đoạn ở một trăm tỷ năm trước.
Vòng lặp thời gian xoay vòng, sau đó dần dần biến mất trong vô hình.
Đạo cụ hệ thống này đã hoàn thành sứ mạng, sau này chỉ có thể xem biểu hiện của Khương chưởng môn.
Tất cả mọi thứ bất động ở bên ngoài lại trở nên chuyển động một lần nữa.
Biến động hủy thiên diệt địa dần dần tan biến, một nhát kiếm nhanh chóng chém đến trước mặt.
Chỉ với một kiếm này, đối với Khương Thành vào lúc này mà nói chậm không thể tin được.
Hắn nâng tay vung áo, đảo ngược nhát kiếm kia trở về.
Một bóng người cao cao bay đến, giống như có muôn vàn đạn pháo rơi lên tòa Băng sơn ở nơi xa phía sau sơn cốc.
Ầm!
Băng sơn chấn động, bị phá vỡ ra một lỗ hổng lớn.
Ở sâu trong lỗ hổng đó, sắc mặt Minh Quyết Thiên Tôn không còn chút máu, miệng ho ra máu tươi, vô cùng yếu ớt.
Sự tồn tại của vị này mạnh hơn Đế cảnh cửu trọng rất nhiều, vậy mà lại dễ dàng bị trọng thương như vậy, giống như con ruồi bị đánh bay.
“Không thể nào!”
“Chuyện này không thể nào!”
Những học trò còn lại của Băng Tiên giáo do Anh Diễm đứng đầu, tâm trạng của tất cả đều sụp đổ ngay tại chỗ.
Cảnh tượng này, bọn hắn nhất quyết không dám tin.
Nhưng mà thứ càng khiến bọn hắn sụp đổ hơn nữa vẫn còn đang ở phía sau.
“Tại sao ta lại yếu như vậy?”
“Tiên lực của ta đâu rồi?”
“Thần hồn của ta, quy tắc băng của ta tại sao lại hạ xuống đến mức này...”
Sắc mặt từng người bọn hắn đều kinh sợ, hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh.
Mà đâu phải chỉ có bọn hắn?
Những người cũng trở nên vô cùng yếu kém còn có đám người Vân Soa và Phong Lẫm.
Chương 964: Giúp ngươi được toại nguyệnHiệu quả của vòng lặp thời gian thật ra chỉ có 5 phút.
Sau 5 phút, tất cả sẽ trở lại như trạng thái ban đầu.
Nhưng đáng tiếc là có một vài người không biết điều đó!
Bọn hắn vào lúc này, tất cả trạng thái đều đã trở về một trăm tỷ năm trước.
Vào lúc đó, bọn hắn chỉ vừa mới được Băng Cực Thiên Tôn lựa chọn, lần đầu tiên bước vào Băng Nguyên cốc.
Lúc đó, Vân Soa tôn giả là khởi điểm cao nhất trong số bọn hắn cũng chỉ là Đế cảnh tam trọng.
Còn bọn người Anh Diễm và Thiên Hồng đều chỉ là Đế cảnh nhị trọng.
Còn về Minh Quyết Thiên Tôn sau này phát triển nhất?
Rất không may, lúc đó hắn chỉ là Đế cảnh nhất trọng.
Không chỉ có tu vi trở về trăm tỷ năm trước, đến cả pháp bảo chân khí mà bọn hắn nắm giữ tất cả cũng đều trở về trạng thái của hàng nghìn năm trước.
Thứ mà bọn hắn cầm trong tay lúc này chỉ là một tiên khí cửu giai và thập giai mà thôi.
Từ đầu đến cuối, ngay cả so với Cung Tình còn không so nổi.
Có thể nói, bây giờ Cung Tình còn có thể lật đổ tất cả chứ đừng nói đến Khương chưởng môn đã đạt đến Đế cảnh lục trọng.
Nhóm cường giả đang đứng sừng sững trên đỉnh Băng giới, tu luyện đã hàng trăm tỷ năm, trong một ngày đột nhiên mất hết tất cả, ai có thể chịu nổi loại đả kích này?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong cốc đều giống như bị điên.
“Tu vi của ta đâu rồi?”
“Tinh hồn của ta! Quy tắc của ta!”
“Không đúng, không phải là như vậy!”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào kinh nghiệm trăm tỷ năm qua của ta chỉ là một giấc mộng?”
“Không! Không! Ta không thể chấp nhận chuyện này!”
“Băng Cực Thiên Tôn, Thiên Tôn ngươi đâu rồi?”
Thành Ca phát hiện, vòng lặp thời gian này và đảo ngược thời gian của lúc bình thường có sự khác biệt rất lớn.
Ngoài việc có thể lựa chọn đối tượng cụ thể để đảo ngược ra, đối tượng được chọn còn có thể giữ lại ký ức.
Nếu như đảo ngược thời gian như lúc bình thường trở về một trăm tỷ năm trước, vậy những người kia bây giờ căn bản sẽ không thể nhớ được tất cả chuyện đã xảy ra trong một trăm tỷ năm qua.
Bọn hắn hoàn toàn không thể biết được bản thân sau này sẽ trở thành tôn giả và Thiên Tôn.
Nhưng bây giờ rõ ràng không phải là như vậy.
Bọn hắn bây giờ chỉ có thực lực và tài sản trở về trạng thái của một trăm tỷ năm trước.
Một số thứ khác không hề có thay đổi.
Thậm chí đến cả cảm ngộ tu luyện và tìm hiểu của bọn hắn cũng đều còn đó.
Vì vậy, thật ra cái này không thể xem là đảo ngược thời gian?
Hắn lắc lắc đầu, không quản nữa.
Dù sao quan trọng nhất bây giờ là làm màu.
“Ôi, vừa nãy cho các ngươi ra tay ba lần, kết quả cái gì các ngươi cũng không làm được.”
“Vậy bây giờ đến lượt của ta.”
Hắn cười híp mắt thu kiếm.
“Lòng dạ của ca đây rộng lượng hơn các ngươi nhiều, để tránh các ngươi nói ta ức hiếp người khác, ta sẽ không dùng binh khí tốt.”
Lời này hệ thống nghe cũng muốn chửi bậy.
Hắn còn có thể cần một chút mặt mũi nữa hay không?
Đế cảnh lục trọng đánh một nhóm Đế cảnh nhị trọng tam trọng chẳng khác gì đánh nhau với bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Dùng kiếm hay không, có gì khác nhau sao?
Vào lúc này, đám người ở phía đối diện kia đang trong trạng thái suy sụp, cũng không chú ý đến cảnh giới của hắn.
Nhìn thấy hắn xông đến, một vài người chủ động tiến lên nghênh đón.
Sau đó là cảnh tượng bất hạnh.
Cảnh giới kia của bọn hắn hiện tại, đặt trước mắt Thành Ca căn bản sẽ chả là gì cả.
Vung tay áo một cái, tất cả tiên kiếm đều bay ra rời khỏi tay.
Chút lực quy tắc của Đế cảnh nhất trọng kia, ở trước huyền văn băng không chịu nổi một đòn đánh, còn chưa kịp chạm đến đã trực tiếp tán loạn.
Tiếp sau đó, tất cả mọi người giống như va phải một bức tường thành với tốc độ cao.
Bùm bùm bùm!
Hơn mười tên “cao thủ” của Băng Tiên giáo bị vung trúng tại đó hóa thành hoa băng ở trên đất.
Căn bản một chút sức chống cực cũng không có
Thành Ca sảng khoái đến mức rối tinh rối mù.
Đời này của hắn không phải là đang thử thách vượt bậc thì sẽ là đang trên đường đến thử thách vượt bậc.
Mà lần này, cho dù là tiên lực hay là thần hồn, tất cả quy tắc phương vị của hắn đều cao hơn đối phương.
Cao hơn không biết bao nhiêu cấp độ.
“Ôi, ta còn chưa dùng đến binh khí, kết quả là các ngươi vẫn không thể chịu nổi một đòn.”
Hắn còn cố ý lắc lắc đầu.
“Xem ra ta chỉ có thể không dùng hai tay thôi, nếu không thì đối với các ngươi mà nói là còn quá cao cấp.”
Lúc này đã không còn ai so đo những lời khinh bỉ kia của hắn nữa.
“Ngươi, tại sao thực lực của ngươi vẫn còn?”
Nhận thấy thần lực rõ ràng vẫn thuộc về Đế cảnh lục trọng của hắn, sắc mặt của tất cả mọi người thuộc Băng Tiên giáo lại thay đổi lần nữa.
Nếu như tất cả mọi người đều trở nên yếu đi, vậy trái lại vẫn có thể dễ hiểu.
Nhưng hiện tại chỉ có bọn hắn trở nên yếu đi, Khương Thành vẫn không thay đổi, vậy sẽ rất thê thảm rồi.
“Câu hỏi này của các ngươi thật kỳ quái, thực lực mà ta khó khăn cực khổ tu luyện tại sao lại không còn được chứ?”
Hắn nói giống như những người kia chưa từng khó khăn cực khổ tu luyện lần nào hết.
Hay ta của ca đây chắp phía sau, sắc mặt mong đợi nói: “Tiếp sau đây ai lên? Ta bảo đảm sẽ không dùng tay.”
Đáng chết!
Đám cao thủ của Băng Tiên giáo suýt chút nữa bị hắn chọc tức đến nổ phổi.
“Ta còn chưa tin đâu!”
“Tên thế gian này không thể nào có chuyện kỳ quái như vậy!”
“Đây nhất định là Huyễn thuật!”
“Đúng, chắc chắn là Huyền thuật cổ quái nào đó!”
Bao gồm cả Lũy Nguyên tôn giả trong đó, cả hơn trăm người xông về phía Thành Ca.
Bọn hắn cảm thấy tất cả những thứ ở trước mắt đều là giả tạo.
Sau đó, đã không còn sau đó nữa.
Thành Ca thật sự chắp hai tay ở phía sau, vấn đề nằm ở trình độ kia của bọn hắn, lúc chiến đấu cho dù không cần dùng tay, lực quy tắc cũng như cũ có thể nhẹ nhàng phát huy sức mạnh.
Hắn chỉ dùng huyền văn băng.
Quét qua đám người kia một lúc.
Hơn trăm tên cao thủ của Băng Tiên giáo, trước đó cho dù có là Đế cảnh bát trọng hay là cửu trọng thì tất cả đều giống như lính mới bị tiêu diệt rất nhẹ nhàng.
Huyền văn kia của Thành Ca đối với bọn hắn mà nói giống như là uy quyền của trời.
Hoàn toàn không thể ngăn cản nổi.
Bị giết dễ như lòng bàn tay khiến người khác khó mà tin được.
“Ôi, ta đã làm như vậy với các ngươi, còn chưa được nữa sao?”
Hắn cũng không nghĩ bản thân chiến thắng là vì chơi xấu.
Vừa nãy khi Cảnh giới của bản thân thấp hơn bọn hắn cũng đâu thấy bọn hắn nể tình đâu.
Nếu như bọn hắn có thể dựa vào cảnh giới để chèn ép hắn, vậy bây giờ hắn trả những chèn ép kia lại, không phải rất công bằng sao?
“Không!”
“Không thể nào!”
Nhìn thấy sự tồn tại trên đỉnh cao Băng giới như bọn người Lũy Nguyên tôn giả và Thiên Hồng tôn giả vô duyên vô cớ chết đi như vậy, tất cả những học trò còn lại của Băng Tiên giáo đều phát điên.
Bọn hắn không có cách nào tiếp nhận tất cả.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đột nhiên xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lũy Nguyên, Thiên Hồng... Cứ như vậy mà chết?”
Anh Diễm thiên tôn trước đó vẫn vô cùng kiêu ngạo giờ đã hồn bay phách lạc.
Không chỉ có bọn hắn, vẻ mặt của bọn người Vân Soa và Trọng Bi cách đó không xa cũng ngỡ ngàng.
Bọn hắn không hiểu tại sao lại biến thành như vậy.
Đây là thủ đoạn gì?
Quy tắc thời gian sao?
Nhưng cái này nhìn cũng không giống lắm!
Răng rắc!
Minh Quyết Thiên Tôn bị đánh gục đầu tiên, kéo thân thể đang bị thương nặng từ trong núi băng chầm chậm bay ra ngoài.
Chỉ trong một khoảng khắc mà Băng Tiên giáo chết nhiều cao thủ như vậy, kế hoạch thống trị của hắn đã biến thành bong bóng.
“Ngươi...”
Hắn thở hổn hển, hung hăng trừng mắt nhìn Khương Thành giống như một con thú dữ đang bị thương nặng.
“Cuối cùng đã làm gì?”
Thành Ca nhếch khóe miệng, cười híp mắt nói: “Ngươi nhìn ta như vậy làm gì, không phải ta làm theo mong muốn của ngươi hay sao?”
Làm theo mong muốn của ta?
Minh Quyết Thiên Tôn phun máu ra ngoài.
“Kiềm chế một chút, đừng quá kích động.”
Thành Ca còn tốt bụng nhắc nhở hắn một chút.
“Không phải trước đó ngươi nói, ngươi rất nhớ khoảng thời gian vào một trăm tỷ năm trước khi vừa mới gia nhập Băng Nguyên cốc hay sao?”
“Lời đó nói đến mức thật sự quá động lòng người.”
“Ca đây bị ngươi cảm động rồi!”
Thành Ca giương cao tay áo, chậm rãi nhìn tất cả mỗi một người tại đó.
“Cho nên là, ta đặc biệt hao phí tinh lực cả đời, khiến toàn bộ các ngươi đều trở về trạng thái của trăm tỷ năm trước, thỏa mãn ước nguyện vọng của ngươi.”
“Cảm giác được toại nguyện rốt cuộc là có sướng hay không?”
Chương 965: Đám cao thủ nghèo khóToại nguyện?
Ngươi lại gọi những thứ này là toại nguyện?
Hóa ra ý của ngươi là bọn ta còn phải biết ơn ngươi?
Không chỉ Minh Quyết Thiên Tôn mà tất cả mọi người tại đó đều điên cuồng muốn chửi bậy.
Câu nói khi đó của Minh Quyết, cái gì mà “Ta vẫn còn nhớ rõ vào trăm tỷ năm trước, cảnh tượng của ngày đầu tiên khi chúng ta vừa được thu nhận vào trong cốc cùng nhau”, cũng chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Có lẽ hắn thật sự có một chút hoài niệm.
Nhưng cho dù thế nào, sẽ không ai có thể thật sự sẵn lòng từ mạnh mẽ trở về yếu ớt như năm đó.
Ngươi còn thật sự xem lời nói đó là thật hả?
Nhưng mà khiến bọn hắn càng kinh ngạc hơn vẫn là chuyện như thế này lại có thể làm được?
Rốt cuộc tên tiểu tử này có kỳ lạ đến bao nhiêu vậy?
Anh Diễm tôn giả nghiến nghiến răng, hổn hển hỏi: “Vậy bây giờ bọn ta toại nguyện đủ rồi, có thể biến trở lại được chưa?”
“Không được!”
Thành Ca nặng nề lắc đầu: “Ta tốn nhiều công sức như vậy, các ngươi vừa trải nghiệm một chút đã xong rồi sao?”
“Vậy há chẳng phải là rất không tôn trọng thành quả lao động của ta hay sao?”
“Cho ta cảm nhận thử, hồi tưởng lại sự tốt đẹp của thời gian năm đó!”
Hồi tưởng cái đầu ngươi!
Ông đây không muốn làm một con gà yếu ớt!
Cho dù Anh Diễm tôn giả hay là bọn cao thủ Vân Soa, Phong Lẫm không liên quan đến chuyện này cũng đều đang mắng mẹ rồi.
Minh Quyết Thiên Tôn đối diện với loại đả kích này vậy mà vẫn không mất đi lý trí.
“Tình trạng này chắc chắn sẽ không thể kéo dài lâu!”
“Chỉ cần chống đỡ đến khi kết thúc thì tất cả sẽ hồi phục như ban đầu!”
Hắn lau vết máu ở khóe miệng, chậm rãi quay đầu nhìn Anh Diễm tôn giả cùng những người khác một lượt.
“Sau này... phát triển thật tốt Băng Tiên giáo của chúng ta!”
Tiếp sau đó, hắn thúc giục thần lực và quy tắc của cảnh giới nhất trọng kia, hung hãn đánh về phía Khương chưởng môn!
Cùng lúc đó, hắn hét lớn một tiếng.
“Chạy!”
Thành thật mà nói, nhìn thấy cảnh này, Thành Ca cũng có chút khâm phục người kia.
Khi gia nhập cốc vào trăm triệu năm trước ở thứ hạng thấp nhất, cuối cùng trở thành nhân vật thứ hai chỉ đứng sau Băng Cực Thiên Tôn, một tay thành lập tông môn lớn mạnh như Băng Tiên giáo.
Hắn quan tâm đến tình hình trong tương lai, vạch ra kế hoạch trước, có thể nói là lo trước tính sau.
Nếu so với Băng Cực Thiên Tôn, thật ra hắn càng thích hợp làm người đứng đầu Băng giới hơn.
Có hắn ở đó, có lẽ tương lai của Băng giới sẽ thật sự trở nên mạnh hơn.
Nhưng thật đáng tiếc, hắn không thể dung nổi bản thân, cũng không thể dung nổi đám người Kỷ Linh Hàm.
Vậy đã định trước là kẻ thù.
Khương Thành không còn chắp hai tay sau lưng mà đã đặc biệt rút Hàn Sát kiếm ra.
Nghênh tiếp người có dã tâm của Băng giới kia, thi triển đòn mạnh nhất của bản thân, cho hắn đầy đủ sĩ diện.
Keng!
Hoa băng khắp trời nổ tung thành bột phấn, tung bay tán loạn!
Minh Quyết Thiên Tôn đã trở thành lịch sử.
Các học trò còn lại của Băng Tiên giáo bỏ chạy khắp nơi, chỉ là làm sao có thể chạy thoát được chứ?
Khương Thành dùng một luồng thần hồn tấn công, tất cả Băng Tiên giáo bao gồm cả Anh Diễm tôn giả trong đó đều ngã xuống, không một tiếng động.
Trận chiến này đã kết thúc như vậy.
Đến lúc này, trên thế giới đã không còn Băng Tiên giáo nữa.
Vào lúc này tất cả mọi thứ đều yên tĩnh, bọn người Vân Soa và Trọng Bi trước đó còn vì thực lực trở nên yếu kém mà lúng túng hoang mang, tất cả đều trầm mặc im lặng.
Chỉ lặng lẽ nhìn những xác chết và mảnh vỡ đầy trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Rất lâu sau đó, Tả Mạch tôn giả mới thở dài một hơi.
“Có lẽ đây chính là số phận của hắn rồi...”
“Chết tại Băng Nguyên cốc cũng xem như là chết có ý nghĩa.”
“Trăm tỷ năm như một giấc mộng, đến cuối cùng trở thành hư không.”
Bọn hắn không phải là cha Thánh.
Mặc dù có muôn vàn cảm xúc nhưng cũng không thể trách Khương Thành giết hại quá nhiều.
Nếu như không giết chết đám người kia, vậy cuối cùng người phải chết sẽ là bản thân mình.
Hiệu quả của vòng lặp thời gian biến mất, tất cả mọi người đều phục hồi lại trạng thái trước kia.
“Khương Thành...”
Khi nhìn Thành Ca, ánh mắt của bọn hắn đều rất phức tạp.
Rốt cuộc bây giờ nên dùng thái độ như thế nào để đối xử với con người kỳ lạ này đây?
Với sức của một mình hắn đã tiêu diệt toàn bộ Băng Tiên giáo, đây là chuyện mà Băng Cực Thiên Tôn không thể nào làm được.
Nhưng mà, cảnh giới của hắn thì thật sự chỉ là Đế cảnh lục trọng thôi.
Mà bản thân Thành Ca vào lúc này căn bản không có lòng dạ nào để vui mừng.
Bởi vì hắn phát hiện, trận chiến này không có chiến lợi phẩm như các trận chiến ngày trước.
Những người bị giết này, trạng thái sau khi chết là của trăm tỷ năm trước, vật phẩm tự nhiên trên người cũng như vậy.
Người chết như một ngọn đèn đã tắt, bây giờ cho dù hiệu quả của vòng lặp thời gian không còn, tất cả những thứ mà bọn hắn có được khi còn làm Thiên Tôn và tôn giả cũng sẽ không thể khôi phục.
Nhìn đống tiên khí cửu phẩm rơi đầy trên đất, ca đây khóc không ra nước mắt.
Như này không được, đánh thắng một trận chiến nhưng không thu được gì, vậy há chẳng phải phí công hay sao?
Hắn chỉ có thể xoa xoa ngón tay, cười hì hì với Vân Soa và Phong Lẫm cùng những tôn giả khác.
“Cái này, vừa rồi xem như là ta đã cứu các ngươi đúng không?”
“Khụ, chính xác.”
Các vị cao thủ tiền bối sờ sờ mũi, thật sự không thể không thừa nhận điều này.
Nếu như không có hắn, vậy chắc chắn cuối cùng bản thân cũng sẽ bị Băng Tiên giáo vây giết.
Đối diện với Minh Quyết Thiên Tôn, chỉ một người trong bọn hắn cũng không thể sống sót.
“Đa tạ ơn cứ mạng của Khương đạo hữu!”
“Khương đạo hữu biểu hiện thần kì, bọn ta khâm phục!”
Thành Ca nôn nóng trong lòng, các ngươi đừng chỉ cảm ơn bằng lời nói, nên thực tế một chút đi.
Trong từ điển của ca đây không có chuyện ban ơn không cần báo đáp loại tinh thần quý giá cao thượng như vậy đâu.
Để nhanh chóng thăng cấp thì hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
Nhìn những tiền bối đều chưa hiểu rõ kia, hắn chỉ có thể chủ động nhắc nhở.
“Trong trăm tỷ năm này của các ngươi, có lẽ... khụ, cái đấy, có không ít bảo vật không dùng được nhỉ?”
“Nếu như các ngươi vẫn cứ muốn cho, vậy ta cũng không nỡ không nhận.”
Cái này...
Bọn người Vân Soa và Phong Lẫm, cuối cùng cũng hiểu được ý muốn của hắn.
Trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay nên cười.
Bọn ta kiên quyết muốn cho vào lúc nào vậy?
“Cái đó, thật sự không có.”
Phong Lẫm tôn giả có chút xấu hổ.
“Bọn ta bình thường đều tu luyện trong cốc, trăm tỷ năm này cũng chỉ ra ngoài vài lần, căn bản không có đường nào có được bảo vật.”
Nghèo như vậy sao?
Thành Ca có chút khó mà tin được.
Hắn cũng chẳng thèm đào sâu, bây giờ ngược lại càng hiếu kỳ.
“Vậy chân khí ngũ giai và tài nguyên mà hiện tại các ngươi sử dụng là từ đâu mà có?”
Vân Soa Tôn Giả cười khổ lắc đầu.
“Những thứ đấy đều là Băng Cực Thiên Tôn vào năm đó ban cho bọn ta.”
“Toàn bộ do hắn ban cho?” Thành Ca càng không thể tin nổi.
Băng Cực Thiên Tôn lấy đâu ra nhiều chân khí cao cấp như vậy?
“Đúng vậy.”
“Binh khí hộ giáp mà đám người Băng Tiên giáo sử dụng cũng đều là hắn ban?”
“Không sai.”
“Chặc, vậy tên Minh Quyết Thiên Tôn kia thật sự chả ra sao cả!”
Trong nháy mắt Thành Ca xóa sạch sự ngưỡng mộ đã dành cho hắn trước đây.
Hắn ăn của người khác, dùng đồ của người khác, đến cuối cùng còn giết chết luôn họ.
Cái này đối nhân xử thế cũng quá là không có điểm giới hạn rồi đúng không?
“Ôi, đúng vậy, thật đáng tiếc cho Băng Cực Thiên Tôn!”
Nhắc đến hắn, tâm trạng của vài vị tôn giả trở nên cô dơn buồn bã.
“Với thực lực của hắn, làm sao lại bị Minh Quyết giết chết chứ?”
Khương chưởng môn hơi khó hiểu.
“Có lẽ là do lúc tu luyện sâu trong căn nguyên đã bị Minh Quyết đánh lén.”
“Đúng không, vậy để ta đi xem thử.”
Thành Ca vừa nói xong liền bay vào bên trong căn nguyên kia.
Xuyên qua một lúc, hắn lại phát hiện ra Băng Cực Thiên Tôn.
Vị chủ nhân của Băng Nguyên cốc vào lúc này thật sự vô cùng thê thảm.
Sau khi quy tắc không gian bị phá vỡ, băng thể của hắn phải chịu sự gặm nhấm trực tiếp của căn nguyên.
Vào lúc này đã bị tiêu hao không còn gì.
Thứ còn lại đến cuối cùng chỉ là một thần hồn yếu ớt mà thôi.
Mà thần hồn này cũng giống như vậy sẽ không thể kiên trì được lâu, bởi vì căn nguyên kia đến cả thần hồn cũng nuốt chửng.
Nhưng mà nhìn chung thì hắn vẫn chưa chết.
Chương 966: Nguồn gốc của Băng giớiNhìn thấy Thành Ca xông đến trước mặt mình, thần hồn thoi thóp kia của Băng Cực Thiên Tôn vô cùng kinh ngạc.
Vài năm trước đây, hắn vẫn luôn đợi Khương Thành vào tìm mình.
Lúc đó hắn định dựa vào thân phận tiền bối, điểm hóa tên kỳ tài được hắn xem trọng này.
Kết quả Thành Ca mãi chưa đến, khiến hắn rất thất vọng.
Bây giờ hắn bước đến đường cùng, Khương Thành cuối cùng lại xuất hiện.
“Lão đầu ngươi không có hack, lại còn khinh suất như vậy.”
Thành Ca một mặt bóc phốt, một mặt kéo hắn từ sâu trong căn nguyên kia ra.
“Không phải người nào cũng đều có thể không bị cản trở giống như ca đây.”
Băng Cực Thiên Tôn được hắn đưa ra vô cùng kinh hãi.
Đây chính là chỗ sâu trong căn nguyên đó!
Tên tiểu tử này không cần dùng pháp tắc không gian, có thể sống trong đó thì cũng thôi đi.
Bây giờ nội bộ căn nguyên bị phá rối, mức độ nguy hiểm đã không chỉ cao hơn một trăm lần, vậy mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự.
Thậm chí còn nhẹ nhàng đem mình ra ngoài, đây rốt cuộc làm sao mà làm được vậy?
Sau một lát, hai người đã trở về thế giới bên ngoài.
Chỉ có điều Thành ca thì chơi vui, nhưng Băng Cực Thiên Tôn đã chỉ còn lại thần hồn bị thương nặng.
Băng thể của hắn đã không còn nữa, bây giờ chỉ là trạng thái hồn thể.
Loại trạng thái này, đổi lại là Tiên nhân cấp thấp thì sẽ không còn sống được bao lâu.
Cũng may thần hồn của hắn đã đạt đến cấp độ Tinh hồn, cho dù bị Đế cảnh tứ ngũ trọng bình thường ra sức tấn công cũng không thể tổn thương đến một cọng lông của hắn.
“Thiên Tôn!”
“Băng Cực tiền bối!”
Nhìn thấy Băng Cực vẫn còn sống, đám người Vân Soa và Phong Lẫm vui mừng ra mặt.
Đều mừng rỡ nồng nhiệt nghênh đón lên trên.
“Tốt quá rồi, lão nhân gia ngươi vẫn chưa chết!”
“Ha ha, ta biết là Băng Cực Thiên Tôn sẽ không ngã xuống dễ dàng như vậy mà!”
Thần hồn của Băng Cực bồng bềnh giữa không trung, trạng thái có chút uể oải.
Hắn bị mọi người vây quanh, đầu tiên là bày tỏ lòng cảm ơn với Khương chưởng môn.
“Lần này nếu như không có Khương Thành đạo hữu, thì ta chắc chắn không thể sống xót trở về.”
Bây giờ hắn cũng đã thay đổi cách xưng hô, không gọi là tiểu hữu nữa, mà gọi là đạo hữu rồi.
Hiển nhiên, hắn cũng không thể không đối đãi với Khương Thành giống như người ngang hàng.
Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều quay người, cúi người tạ ơn với Thành Ca.
“Đa tạ Khương đạo hữu!”
“n tình của Khương đạo hữu, bọn ta mãi mãi không quên!”
“Sau này chỉ cần một câu nói của Khương đạo hữu, ta có chết cũng không chối từ!”
So với lần trước đây, lần này sự cảm kích của bọn họ càng tỏ rõ là phát ra từ tâm can.
Băng Cực Thiên Tôn không phải là sư phụ của bọn họ, nhưng trong lòng bọn họ, tình cảm lại không chỉ như thầy trò.
Đối với bọn họ mà nói, bản thân được cứu cũng không quan trọng bằng Băng Cực Thiên Tôn được cứu.
Sau bảy ngày.
Băng Cực Thiên Tôn đã hồi phục một chút nguyên khí lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Băng thể của hắn bị căn nguyên nuốt chửng, trong thời gian ngắn không thể tu luyện trở lại nữa.
Lúc này đã dùng một khối băng chế hình nộm làm thành vật dẫn tạm thời, trạng thái vẫn yếu ớt như cũ, e rằng cần phục hồi rất lâu.
“Không ngờ, Minh Quyết bọn họ vậy mà đều chết trong tay ngươi.”
Bảy ngày này, hắn cũng biết đã xảy ra những gì.
Lúc biết được tin tức này, boss của Băng giới này cũng bị kinh động không hề nhẹ.
“Xem ra Khương đạo hữu còn thần kỳ hơn những gì ta tưởng tượng!”
“Đến cả chuyện này cũng có thể làm được.”
Hắn xúc động thở dài một cái: “Trước đây ta muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ, bây giờ xem ra, là ta không biết tự lượng sức mình rồi.”
Thành Ca vội vàng chắp tay tỏ ra khiêm tốn.
“Ha ha ha, chỉ là chuyện nhỏ chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để nhắc đến!”
Dù sao với việc khen ngợi, hắn từ trước tới nay đều nhận hết.
Nhìn thấy hắn vẫn là cái phong cách này, đám người Băng Cực Thiên Tôn cũng không nhịn được mà mỉm cười.
“Thay đổi lớn của Băng giới sắp tới, không biết Khương đạo hữu tiếp theo định làm như thế nào?”
Nghe hắn nói đến vấn đề này, Thành Ca lập tức nói: “Ta đang muốn hỏi ngươi đó, Thiên đạo với ba nghìn Chân giới gì đó, rốt cuộc là sao?”
Hắn hỏi như vậy, đến cả Vân Soa tôn giả và Phong Lẫm tôn giả cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.
Trên thực tế, những cao thủ như bọn họ cũng chưa hiểu rõ hết về chuyện này.
“Chuyện này...”
Băng Cực Thiên Tôn lại một lần nữa im lặng.
Rất lâu sau, hắn mới thở dài một tiếng.
“Thôi được rồi, tiếp tục giấu giếm cũng không có ý nghĩa gì.”
Nhận lấy ánh mắt tràn ngập tò mò của tất cả mọi người có mặt ở hiện trường, hắn từ tốn nói: “Ba nghìn Chân giới, thật ra vốn dĩ chính là một thể, lúc đó cũng không phân biệt từng Chân giới, có một cách gọi chung, tên là Nguyên Tiên giới!”
Thông tin này giống như một quả bom khổng lồ, bùng nổ khiến cho tất cả những Tôn giả và Đế cảnh bát trọng có mặt ở hiện trường liên tục kinh ngạc.
“Cái gì?”
“Băng giới của chúng ta và những Chân giới khác trước đây chính là một thể?”
“Nguyên Tiên giới, đó là cái gì?”
“Vậy mà còn có cả chuyện này? Ta vẫn luôn tưởng rằng trời đất sơ khai cũng chỉ một nghìn tỷ năm, lẽ nào còn có thời đại cổ xưa hơn nữa?”
Mà Khương chưởng môn sau khi nghe thấy từ Nguyên Tiên giới này, cũng không khỏi nhìn đám người Kỷ Linh Hàm, Chung Ly Khuyết một cái.
Từ này sao lại gần gũi với Tiên giới như vậy?
Chỉ nghe Băng Cực Thiên Tôn lại tiếp tục nói: “Cấp độ của Nguyên Tiên giới, cao hơn Băng giới và bất kỳ một Chân giới nào, đó là một thế giới hoàn chỉnh.”
“Ở trong thế giới đó, Đế cảnh cửu trọng không đủ để làm nên điều khác biệt.”
“Ba nghìn căn nguyên, dưới sự chải chuốt của Thiên đạo tuần hoàn lặp đi lặp lại gọn gàng ngăn nắp.”
“Mà Thiên đạo cũng đang nằm trong sự bảo bọc của ba nghìn căn nguyên, chúa tể vạn vật tuần hoàn của cả một Nguyên Tiên giới!”
“Cũng vì vậy, Thiên đạo liền trở nên vô cùng quan trọng.”
“Ai nắm giữ Thiên đạo, thì có thể ảnh hưởng đến ba nghìn căn nguyên, tiến tới ảnh hưởng đến cả một Nguyên Tiên giới!”
“Trở thành chủ Nguyên Tiên giới của Vạn cổ vô thượng!”
“Vì đó, tu sĩ các tộc thường xuyên tranh đấu, khói lửa chiến tranh không ngớt, có chiều hướng đánh cho Nguyên Tiên giới chia năm xẻ bảy.”
Giải thích của hắn rất bình thường.
Nhưng mọi người đã có thể từ trong đôi ba câu này, tưởng tượng đến cảnh tượng lúc ấy hùng vĩ và thảm thiết ra sao.
Dù sao, đó chính là xoay quanh cuộc đại chiến giữa căn nguyên và Thiên đạo.
“Nguyên Tiên giới khi ấy, các tộc san sát nhau, đại năng vô số...”
“Ta thân làm Đế cảnh cửu trọng, có một số chuyện không thể động chạm đến.”
“Chỉ biết, cuối cùng có một vị đại năng thần bí đã âm thầm lấy trộm Thiên đạo.”
“Lấy trộm?”
Đám tôn giả Phong Lẫm và Tả Mạch vẻ mặt khó tin.
“Thiên đạo còn có thể bị lấy trộm sao?”
“Đúng thế, đây là sự thật đã được công nhận.”
Trong mắt của Băng Cực Thiên Tôn cũng đã lộ ra một chút mơ màng, hiển nhiên kiểu hành động này quá cao cấp, hắn cũng không hiểu làm thế nào để làm được.
“Hắn lấy trộm Thiên đạo, từ đó biến mất, chưa từng xuất hiện lại.”
“Sau khi không còn Thiên đạo nữa, ba nghìn căn nguyên mất đi sự ràng buộc khống chế, cuối cùng cũng làm cho Nguyên Tiên giới sụp đổ!”
“Đó là một tai họa xưa nay chưa từng có, rất nhiều cường giả đã ngã xuống.”
“Sau rất nhiều năm căn nguyên tại đây phân tán, dần dần đã hình thành rất nhiều Chân giới, Chân giới Băng cũng từ đó mà ra.”
“Mà ta chính là người sống sót từ trong trận đại kiếp đó...”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Bọn họ lúc này mới biết, hóa ra trước đây Băng giới còn có một đoạn lịch sử như vậy.
Không không không.
Thời kỳ Nguyên Tiên giới, có lẽ căn bản là không tồn tại Băng giới gì hết.
Lúc đó toàn bộ quy tắc ba nghìn căn nguyên của Nguyên Tiên giới đều có thế giới hoàn chỉnh tồn tại, không phải là một đống những Chân giới cực đoan như hiện tại.
“Ba nghìn Chân giới mất đi Thiên đạo đều không còn trọn vẹn.”
“Thiên đạo Di Hải của Băng Nguyên Cốc, chính là một chút dư vị cuối cùng của Thiên đạo mà năm đó căn nguyên tiêm nhiễm phải.”
“Vĩnh viễn không bằng Thiên đạo thật sự.”
Chương 967: Địa vị của Tiên giới“Thiên đạo quan trọng như vậy sao?”
Đám người Vân Soa và Phong Lẫm đều là những người sau khi Băng giới được hình thành mới sinh ra.
Bọn họ cũng đều không có đạo tâm và pháp tắc.
Băng Cực Thiên Tôn gật gù.
“Cấp độ của bản thân thế giới sẽ quyết định cực hạn có thể đạt đến được của tất cả những sinh linh tồn tại trong thế giới này.”
“Không có Thiên đạo tồn tại ba nghìn Chân giới, cực hạn chính là Thiên tôn, tất cả mọi người đều không thể tiến thêm mức nữa.”
“Mà trong Nguyên Tiên giới năm đó, còn có cấp độ cao hơn Thiên tôn.”
“Thiên đạo vậy mà còn có loại hiệu quả này?”
Ngay cả Kỷ Linh Hàm và Chung Ly Khuyết đều trở nên tò mò.
Bọn họ là người từ bên Tiên giới qua đây, bên đó ngày ngày đều đắm chìm trong Thiên đạo, cũng thật sự không có ai cảm thấy việc này có gì đặc biệt.
“Thế giới không có Thiên đạo, tu sĩ không có cách nào lấy được đạo tâm, chỉ là không ngừng lĩnh hội quy tắc căn nguyên, đồng nghĩa với việc không có cơ sở để nhanh chóng trở Tiên nhân.”
Băng Cực Thiên Tôn nhìn đám người Vân Soa và Phong lẫm một cái, lắc đầu.
“Thực lực hiện tại của các ngươi đã đạt đến Đế cảnh cửu trọng, nhưng nếu như ở trong Nguyên Tiên giới thời Thượng cổ, một Đế cảnh cửu trọng có đạo tâm liền có thể nhẹ nhàng đánh bại các ngươi.”
Thành Ca đột nghiên nhớ đến Viêm tộc và Ảnh tộc, nhất thời trong lòng khẽ động.
“Cho nên, có phải là có một số Chân giới đang tranh đoạt Thiên đạo ở khắp nơi không?”
Băng Cực Thiên Tôn gật đầu: “Để tu luyện đến cấp độ cao hơn, quả thật có làm như vậy.”
“Có điều Thiên đạo mà bọn họ tranh lấy thông thường cũng chỉ là dư vị Thiên đạo, không có ý nghĩa quá lớn.”
“Chân giới đại chiến, thường là vì tranh đoạt dư vị Thiên đạo của đối phương, tăng cấp độ Chân giới, nhằm đột phá cực hạn tu vi của bản thân.”
Trong lòng Thành Ca nói thầm, hai cái Thiên đạo của Huyền giới và Tiên giới năm đó, không phải là dư vị còn sót lại gì cả!
Thiên đạo của hai giới kia thậm chí còn có ý thức tự chủ.
Nếu như lúc đó bản thân không tiêu diệt Ảnh tộc, không giết hết mấy người Viêm tộc kia, sẽ ra sao?
Cuối cùng Huyền giới và Tiên giới thất thủ, nếu như Thiên đạo thật sư bị cướp mất, Chân giới hỏa có phải trở thành Chân giới mạnh nhất rồi không?
“Thiên đạo của Nguyên Tiên giới, một khi đã mất đi chính là cả trăm tỷ năm.”
“Nó vẫn luôn ẩn náu ở một nơi lạ, không một ai biết được vị trí.”
“Mãi cho đến mười triệu năm trước, mới vô tình bị lộ tung tích.”
Mười triệu năm trước?
Thành ca nhíu ấn đường, đó không phải chính là lúc bản thân vừa rời khỏi Tiên giới, đi vào Băng giới sao?
Lẽ nào cái Thiên đạo đó, thật sự chính là cái Thiên đạo của Tiên giới mà bản thân từng ở kia sao?
Làm cho Tiên giới bị lộ?
Không phải chứ, vậy bản thân há chẳng phải đã trở thành tội nhân của Tiên giới sao?
“Lúc đó trong Chân giới Dương và Chân giới m, có tu sĩ từ ngoài đến xông vào, sau khi bọn họ gia nhập tông môn bên đó, đã chủ động báo cáo tin tức này.”
Thành Ca hỏi: “Tin tức gì?”
“Bọn họ nói thế giới của mình có Thiên đạo.”
“Cũng vì vậy, hai đại Chân giới âm Dương bắt đầu thăm dò, cuối cùng cảm nhận được Thiên đạo đã từng có.”
“Hóa ra, Thiên đạo năm đó bị lấy trộm của Nguyên Tiên giới, cuối cùng cũng hình thành một tiểu thế giới, được gọi là Tiên giới, giấu ở chỗ sâu trong sự hỗn độn loạn lạc.”
Nghe đến đây, Thành ca không nhịn được mắng thành tiếng: “Con mẹ nó, hai con chó Cửu Tuyệt và Ám Cơ này!”
Mất một hồi lâu không phải là bản thân hại, mà là hai tên đó.
Hắn đã có thể chắc chắn rồi.
Thiên đạo của Nguyên Tiên giới chính là cái Thiên đạo hiện tại của Tiên giới kia.
Có lẽ là bởi vì rời xa căn nguyên, cái Thiên đạo đó đã trở nên suy yếu hơn rất nhiều lần.
Người bán đứng Thiên đạo của Tiên giới chính là Cửu Tuyệt Tiên đế và Ám Cơ Ma đế.
Hai người này, một người tu luyện quy tắc dương, một người tu luyện quy tắc âm.
Năm đó sau khi bị truy sát, hai người đã lần lượt đi vào trong Chân giới có quy tắc của riêng mình.
Thời gian cũng là mười triệu năm trước, vừa hay trùng khớp.
Hắn thật sự không còn gì để nói.
Người Tiên giới đi vào Chân giới thật ra không ít, ví dụ như đệ tử Phi Tiên môn, ví dụ như những kiếm tiên Quy Tàng Thanh Vân, ví dụ như Mãng Dã…
Tính kỹ lại có lẽ cũng không dưới trăm ngàn người.
Những người này đã sống ở những Chân giới khác hơn chục triệu năm, toàn bộ đều giữ kín như bưng, chưa từng nhắc đến sự tồn tại của Tiên giới.
Duy nhất có hai tên cẩu tặc Cửu Tuyệt và Ám Cơ này, sau khi đi vào không lâu đã vội vàng hiến cái bí mật quý giá này lên trên.
Bọn họ muốn làm gì?
Chỉ vì trả thù mình sao?
Lẽ nào bọn họ không biết, Tiên giới còn có ngàn tỷ tu sĩ, căn bản không chống đỡ được sự phá hủy của những Chân giới ở bên ngoài kia sao?
“Ngươi biết bọn họ?”
Băng Cực Thiên Tôn cũng rất bất ngờ.
Thành Ca gật đầu.
Đến mức này, hắn cũng không có gì để giấu giếm nữa.
Dù sao sự tồn tại của Tiên Giới sớm đã bị lộ hơn chục triệu năm rồi, bây giờ e rằng đã có rất nhiều Chân giới đang đuổi qua đó rồi.
“Đúng thế, ta cũng đến từ Tiên giới đó.”
“Không chỉ là ta, bọn họ cũng đến từ Tiên giới.” Hắn vung tay chỉ bốn người Kỷ Linh Hàm và Chung Ly Khuyết.
Lời này vừa nói ra, đám người Vân Soa và Phong Lẫm toàn bộ đều kinh sợ.
“Hóa ra các ngươi cũng đến từ nơi đó?”
“Chẳng trách năm đó lúc lựa chọn bảy người đó, bọn họ toàn bộ đều chọn trúng...”
“Xem ra, bọn họ đều là những người có đạo tâm!”
“Đây so với ba thiên tài Ngụy Sơn, Lục Thanh, Tông Tịch chỉ có một chút dư vị đó mạnh hơn nhiều.”
Đám người Kỷ Linh Hàm và Chung Ly Khuyết khẽ gật đầu.
Mà Cung Tình ở bên cạnh cũng xem như là được làm mới hiểu biết.
Nàng lúc này mới biết, Dị giới mà Thành Ca từng nói là có ý gì.
Cảm thấy đó không phải là bất kì một Chân giới nào, mà là thế giới có tồn tại Thiên đạo.
Sau khi nghe xong Băng Cực Thiên Tôn giải thích như vậy, Thành Ca cũng xem như đã hiểu ra Tiên giới đặc biệt ra sao.
Không hề ngoa khi nói, ở đó chính là trung tâm của cả một Nguyên Tiên giới!
So sánh với nhau, vị trí của ba nghìn Chân giới ngược lại vẫn không sánh được với Tiên Giới yếu hơn.
Thiên đạo chỉ là đem về một chút khí tức còn xót lại của căn nguyên, cũng chính là cái được gọi là tâm quy tắc.
Cho nên tiên nhân lĩnh ngộ tâm quy tắc, sức mạnh lớn nhất cũng chính là Đế cảnh nhất trọng.
Còn về những sinh linh nguyên cổ như Thương Linh, Huyền Minh, Mãng Dã, Cơ Dao là sao, Khư Địa Chi Tinh có được 990 đạo quy tắc chủ đến từ đâu, Tiên Mẫu lại là ai?
Những điều này e rằng phải đợi đến sau này mở ra được nhiều bí mật của Nguyên Tiên giới hơn mới có thể biết được.
Còn có người mà năm đó cướp Thiên đạo đi, sau đó cất giấu thiên đạo lại kia bây giờ đang ở đâu?
Dựa theo cách nói của Băng Cực Thiên Tôn, sức mạnh của người này ít nhất cũng là trên Thiên tôn!
Tiên giới có người mạnh như vậy sao?
“Ta đã từng giao chiến với Thiên đạo của Tiên giới, xem ra cũng không mạnh lắm mà.”
Băng Cực Thiên Tôn khẽ cười: “Việc này rất bình thường, Thiên đạo không có sự bảo vệ của ba nghìn căn nguyên, trở thành nước không có nguồn, chắc chắn không mạnh được bao nhiêu.”
“Một khi ba nghìn căn nguyên trở về, sức mạnh của Thiên đạo đó cũng sẽ liên tiếp tăng lên, cấp độ của cả Tiên giới cũng sẽ tăng lên nhanh chóng!”
“Hóa ra là như vậy!”
Cùng lúc Thành Ca gật đầu, một sự lựa chọn lớn nhất bày ra ở trước mặt hắn.
Quá trình hợp nhất của ba nghìn căn nguyên và Tiên giới, bản thân cần phải ngăn cản phá hoại, hay là tích cực thúc đẩy đây?
Lựa chọn này nếu như nói ra ngoài, e rằng sẽ khiến cho người ta cười rụng răng.
Trước mặt vô số đại năng của ba nghìn Chân giới, ngươi tính là gì chứ?
Chiều hướng này ngươi có thể ảnh hưởng được sao?
Thế nhưng kết hợp với hệ thống hack sau lưng ca đây, nếu như ngươi thật sự muốn cố gắng về một hướng nào đó, đúng thật là vẫn có khả năng thay đổi được chiều hướng chung.
Chương 968: Ngươi mới chính là người nguy hiểm nhấtKhương Thành cẩn thận suy nghĩ một lượt, nếu như bây giờ bản thân ngăn cản cũng đã muộn rồi.
Hai giới âm dương và những Chân giới khác đều đã động chạm đến Tiên giới, bên đó sớm đã bị ảnh hưởng rồi.
Mà nếu như không ngăn cản, Băng giới và Tiên giới đều có thể trở nên hoàn chỉnh lại.
Nguyên Tiên giới sẽ phục hồi lại, cấp độ thế giới sẽ được tăng lên trước giờ chưa từng có, tất cả những Tiên nhân sẽ có cơ hội tiếp tục đột phá giới hạn.
Xem ra cũng không cần phải ngăn cản nữa.
Cuối cùng, hắn đứng dậy hỏi một câu.
“Ta nên làm thế nào mới có thể khiến cho căn nguyên băng tìm thấy Thiên đạo nhanh nhất?”
Nếu đã không ngăn cản, vậy thì khiến cho Băng giới dung hợp với Thiên đạo sớm hơn một chút.
Bản thân cũng có thể trở về sớm hơn, dẫn đám thuộc hạ Phi Tiên môn và Yêu giới kia lại một lần nữa bay lên.
Chỉ là, sau khi đến được Băng giới, đã mất liên lạc với Tiên giới, căn bản không trở về được.
Cũng không biết năm đó Mãng Dã làm sao ra ra vào vào được.
Nhắc đến cái này, Băng Cực Thiên Tôn cũng lộ ra biểu cảm đau đầu hiếm thấy.
“Ta ở trong Thiên đạo Di Hải, đã bày ra Thất Tinh Vân Văn trận.”
“Bốn triệu năm trước chiêu mộ bảy người bọn họ, chính là để bọn họ trong rất nhiều ngộ đạo có thể nhanh chóng nhất cảm nhận được vị trí của Thiên đạo.”
“Bây giờ Ngụy Sơn, Lục Thanh, Tông Tịch đã chết, chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.”
Bảy người này hoặc là có đạo tâm, hoặc là có đạo vận, những người khác cũng không thể thay thế được.
“Hoặc là bố trí đại trận khác, hoặc là chờ đợi Băng giới xuất hiện ba thiên tài có đạo vận mới, tập hợp bảy người.”
“Lão đầu, bản thân ngươi sao lại không vào?”
Thành ca rất ngạc nhiên nói: “Không phải ngươi cũng có đạo tâm sao?”
Nghe hắn gọi Băng Cực Thiên Tôn là lão đầu, đám người Vân Soa tôn giả ở bên cạnh cũng không dám nói gì.
Cũng chỉ có ngươi có thể gọi như thế thôi.
Đổi lại là người khác, sợ rằng Thiên Tôn sẽ nổi giận.
Băng Cực Thiên Tôn không cho rằng đây là ngang ngược, ngược lại cười khổ: “Thất Tinh Vân Văn trận có tác dụng tập hợp đạo vận, tu vi đế cảnh của ta hơi cao một chút, một khi bước vào, Thiên đạo Di Hải sẽ nhanh chóng co cụm lại.”
“Hóa ra là như vậy.”
Thành ca gật đầu: “Vậy thì hãy để ta làm.”
“Ngươi?”
Mọi người ngây ra.
“Cảnh giới của ngươi sẽ không vượt quá sao?”
Ngươi đến cả Băng Cực Thiên Tôn cũng đều xử lý được.
Thành Ca lắc đầu.
“Không đâu, hiện tại ta chính là Đế cảnh lục trọng sơ kỳ, rất thích hợp.”
Mọi người im lặng.
Ngươi có thật là không che giấu Cảnh giới không?
Chiến tích trước đó rốt cuộc là làm sao mà có được?
Một đoàn người rất nhanh đã đuổi đến Thiên đạo Di Hải.
Nhìn Thất Tinh Vân Văn trận kia, các vị Tôn giả đều lắc đầu.
“Cái này cho dù có thêm ngươi vào, cũng vẫn thiếu hai người!”
Tiếng nói còn chưa dứt, Thành Ca đã tự mình bay vào trong vị trí trận nhãn của trận.
“Đợi đã...”
Băng Cực Thiên Tôn nói thầm ngươi đây cũng quá là liều lĩnh rồi.
Thế nhưng sau đó, một vệt sáng từ trong đại trận đó đâm thẳng lên trời.
Khương Thành căn bản không dùng cảm nhận, khi mới bước vào trong đại trận, hắn đã tìm thấy tung tích Thiên đạo của Tiên giới rồi.
Đây là chuyện mà bảy người kia đã dùng bốn triệu năm cũng không làm được.
Không còn cách nào khác, muốn nói về mức độ quen thuộc với Thiên đạo, trên đời này ngoài Tiên mẫu ra, người còn lại chính là Khương Thành.
Không phải bị xem là Kiếp tâm, thì là bị Thiên đạo trừng phạt.
Trên người hắn thật ra vẫn còn dấu tích vết thương do Thiên đạo để lại, đến giờ vẫn chưa mất đi.
Đổi lại là người khác, chỉ có thể dựa vài một chút đạo vận hoặc là đạo tâm từ từ đi cảm nhận khí tức.
Mà hắn sau khi vừa đi vào trong cái đại trận đặc biệt này, căn bản không cần tìm kiếm, Thiên đạo đã tự tìm đến tận nơi rồi.
“Là ngươi?”
Tiên mẫu lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn.
Thành Ca giơ tay lên, nhiệt tình chào hỏi: “Hi, lâu rồi không gặp!”
“Ngươi lại đang muốn làm gì?”
Tiên mẫu vẻ mặt đề phòng, sau đó trở nên kinh ngạc.
“Ngươi vậy mà lại nhận được sự thừa nhận của căn nguyên Băng?”
Không biết là tại sao, Thành ra cảm thấy rõ ràng Tiên mẫu lần này không còn giống trước đây lắm.
Nàng đã trở nên nhân tính hóa rất nhiều.
Không giống như trước đây, giống như trí tuệ nhân tạo.
“Ngươi đúng là biết nhìn hàng đó, gần đây Tiên giới sao rồi, còn thái bình không?”
Tiên Mẫu lạnh nhạt nói: “Ngươi là đang cười trên nỗi đau của người khác sao?”
Xem ra gần đây Tiên giới thật sự không bình yên lắm.
“Không có!”
Thành Ca khoát tay: “Ta đây không phải là định đến giúp ngươi đó sao?”
“Ngươi mới chính là tên nguy hiểm nhất đó...”
Tiên Mẫu nói xong lời này, một cỗ lực Thiên đạo mạnh hơn rất nhiều lần so với trước đây đột nhiên nổ hướng về phía hắn.
“Má ơi, ngươi làm gì vậy?”
Thành ca vẫn chưa kịp phản ứng, đã bị nàng quét từ trong cái không gian thần bí đó ra ngoài.
Cả một Thất Tinh Vân Văn trận, lập tức đã mãnh liệt vỡ vụn!
“Ngươi đây là có ý gì?”
“Có cần phòng bị ta như vậy không?”
Thành Ca có chút buồn bực.
Nghĩ kỹ lại, hắn cũng chưa từng làm ra chuyện làm tổn hại Thiên đạo mà.
Hắn cũng chưa từng nói mình sẽ nghịch thiên sao đó, chỉ an phận làm màu mà thôi.
Cái gì gọi là “ngươi mới chính là người nguy hiểm nhất?”
Ba nghìn Chân giới nhiều Tôn giả Thiên tôn như vậy, ngươi lại cứ nói ta nguy hiểm nhất?
Chỉ vì Huyền văn của ta có thể trói buộc những Tiên đế khác sao?
Đám người Băng Cực Thiên Tôn ở bên ngoài cũng bị dọa cho một trận.
“Sao đại trận đã bị phá vỡ rồi?”
“Chuyện gì thế này?”
Cái này là khơi thông Thiên đạo không phải là đánh nhau, sao lại trở nên dữ dội như vậy?
Lẽ nào đã xảy ra biến cố gì rồi?
Còn chưa đợi bọn họ đi qua kiểm tra, Thành Ca đã bắt đầu bước tiếp theo.
“Mẹ nó, đây là đang ép ta rồi!”
Nếu tác dụng của bản thân là cây cầu nối liền căn nguyên Băng và Thiên đạo, vậy bây giờ mình đã tìm thấy Thiên đạo, tiếp theo chính là đem căn nguyên qua đó.
Thế là ngay sau đó, hắn bắt đầu khơi thông căn nguyên Băng.
Quá trình này vốn dĩ rất khó khăn.
Không đạt đến cảnh giới nhất định, căn bản không thể chạm đến căn nguyên.
Mà cho dù là có chạm đến căn nguyên rồi, cũng rất khó khiến nó sinh ra phản ứng.
Cho dù sinh ra phản ứng rồi, cũng sẽ là một quá trình dài đằng đẵng.
Trước mắt đã tìm thấy một số Chân giới của Thiên đạo, đến bước này đã phải dùng cả triệu năm.
Nhưng tất cả những trình tự này đối với Thành ca mà nói, toàn bộ đều là dư thừa.
Hắn nhận được sự thừa nhận của căn nguyên, chỉ trong phút chốc sinh ra cái ý nghĩ này, căn nguyên Băng đã bắt đầu hưởng ứng.
Hơn nữa, cả căn nguyên hết sức hưởng ứng.
Trong nháy mắt, cả Băng Nguyên cốc trời đất rung chuyển.
Âm thanh ình ình phía dưới xé tan mặt đất, từng vệt ánh sáng giống như nham thạch nóng chảy phun ra hướng thẳng lên không trung.
Thế nhưng trên thực tế, đó là lực băng cực lạnh.
Tiếp theo, Di Hải Thiên đạo thu lại dữ dội, giống như bị một sự tồn tại vô hình nào đó rút ra.
Mà sự tồn tại vô hình đó, đương nhiên chính là căn nguyên Băng ở bên dưới.
Chớp mắt một cái, trong Băng Nguyên cốc đã không còn tồn tại một chút dư vị thiên đạo nào.
“Căn nguyên!”
“Tại sao căn nguyên lại chuyển động rồi?”
Cả Băng giới này chính vì căn nguyên Băng nên cuối cùng mới hình thành.
Nó khẽ chuyển động một chút, đó đối với cả Băng giới mà nói, sẽ là một tai họa.
Băng Nguyên cốc sẽ hoàn toàn không còn tồn tại.
Không chỉ là ở đây, lúc này tất cả băng nhãn của Băng giới đều tắt cùng một lúc.
Rất nhiều tu sĩ bay lên trên không trung, hồn nhiên không biết sắp phải đối mặt với cái gì.
Khoảnh khắc này, dường như cả Băng giới đã đi vào bóng tối vĩnh hằng.
Không còn tồn tại một chút sức mạnh của căn nguyên Băng nào.
Sự rung lắc dữ dội của rất nhiều sông băng và sự tĩnh mịch của lực quy tắc, đã hình thành sự cân bằng quỷ dị.
“Đây... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Ngày tận thế của Băng giới đến rồi sao?”
Cho dù là Băng cung hay là các khu vực ở bên dưới, cho dù là đế cảnh bát trọng hay là nhất trọng, lúc này đều yếu đuối bất lực.
Tiên nhân có mạnh hơn nữa, trước mặt lực thiên địa cuồn cuộn không thể địch nổi này, đều lộ ra sự nhỏ bé như vậy.
Chương 969: Trở thành điều kiện của Băng ThầnĐám người Băng Cực Thiên Tôn nhanh chóng rời khỏi vị trí ban đầu.
Mà ở một nơi xa, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy căn nguyên Băng thật sự.
Giống như một mặt trời khổng lồ, chỉ là lúc này sự chói chang của nó thu lại hết sức, có vẻ giản dị tự nhiên.
Mà ở vị trí trung tâm của căn nguyên đó, bóng dáng của Khương Thành càng phát ra rõ ràng.
Cùng với sự tăng lên của hắn, căn nguyên Băng cũng đang chậm rãi bay hướng về không trung.
Cùng lúc đó, cả Băng giới phía dưới cũng cùng chuyển động, nhanh chóng đi qua một hướng nào đó.
“Hắn, hắn vậy mà lại có thể dẫn động cả một căn nguyên Băng!”
Biểu cảm của Băng Cực Thiên Tôn giống như nhìn thấy ma quỷ.
Dựa theo trình tự ban đầu, có lẽ là bọn họ dùng mấy triệu năm bày trận tìm thấy Thiên đạo, sau đó thông báo căn nguyên.
Sau khi trải qua nỗ lực rất nhiều lần, căn nguyên sẽ từng chút một giơ râu ra để thăm dò.
Khoảng triệu năm, căn nguyên Băng sẽ chính thức liên hệ với Thiên đạo.
Sau đó bắt đầu ổn định tiếp cận.
Cái quá trình đó lại cần mấy triệu năm.
Hai quá trình sau đó, đã không còn là chuyện mà những Tiên nhân như bọn họ có thể tham gia nữa.
Quá là cao cấp, bọn họ cũng không thể tham dự được.
Đó là bản thân căn nguyên đang hành động.
Mà hiện tại cái quá trình này bị người khác tăng nhanh lên rất nhiều lần, nguyên nhân chính là sự tồn tại của Khương Thành.
Hắn gần như... đang chỉ huy cả căn nguyên bay nhanh về phía Thiên đạo đó.
Nhìn từ góc độ của bọn họ, Khương Thành dường như đã trở thành hóa thân của căn nguyên băng.
Cả căn nguyên băng đều đang vì hắn mà hành động.
Phản ứng của đám người Vân Soa và Phong Lẫm cũng không biết tốt đến đâu.
“Việc này... quá là khó tin rồi.”
“Lẽ nào hắn đã khống chế cả căn nguyên băng?”
“Nếu là như vậy, vậy hắn rốt cuộc là cảnh giới gì?”
“Băng Thần trong truyền thuyết sao?”
“Nguyên Tiên giới năm đó... gần như đã không còn ai có thể nắm giữ cả một căn nguyên nữa!” Băng Cực Thiên Tôn vẻ mặt thừ ra, tự lẩm bẩm.
Cũng không thể trách bọn họ lại kinh ngạc như vậy, quả thật cái dự đoán này quá là đáng sợ.
Ngẫm lại Băng Cực Thiên Tôn và Minh Quyết Thiên Tôn, hai người này bởi vì bọn họ nhận được một chút căn nguyên băng thuộc về bản thân, cho nên mới có thể trở thành Thiên Tôn.
Mượn một chút căn nguyên, bọn họ quả thật đã đè ép đế cảnh cửu trọng.
Mà một chút căn nguyên đó, so với cả một căn nguyên vô cùng to lớn trên bầu trời của Băng giới lúc này, đến cả giọt nước trong biển cả cũng không sánh được.
Nếu một người thật sự muốn khống chế cái mặt trời khổng lồ này, vậy hắn phải mạnh nhường nào chứ?
Thôi động cả một căn nguyên đi đánh nhau, đừng nói Thiên Tôn gì đó nữa, cả ba ngàn chân giới cũng có thể hủy diệt.
“Không, không phải!”
Băng Cực Thiên Tôn kịch liệt lắc đầu.
“Hắn vẫn chưa trở thành thần chúa tể của cả một căn nguyên Băng!”
“Vậy hắn...”
Đám người Vân Soa và Phong Lẫm tất cả đều ném đi ánh mắt tràn ngập tò mò.
“Chuyện hiện tại hắn làm...”
Mấy người bọn họ ngay cả va chạm với căn nguyên cũng không làm được, sẽ lập tức bị nuốt chửng.
Mà Khương Thành không chỉ cơ thể ở trong đó, thậm chí còn kéo theo căn nguyên, đây không phải là Băng Thần thì là gì?
Băng Cực Thiên Tôn lại một lần nữa lắc đầu.
“Khương Thành đạo hữu có lẽ là nhận được sự thừa nhận của cả một căn nguyên băng.”
Trong mắt hắn đem theo sự ngưỡng mộ vô cùng.
Loại chuyện này, boss của Băng giới như hắn cũng không thể làm được.
“Hắn có đủ những điều kiện khó nhất để trở thành Băng Thần.”
“Chỉ cần cảnh giới và lĩnh ngộ quy tắc sau này của hắn đạt đến mức đó, hắn liền có thể thuận lợi năm giữ cả căn nguyên Băng.”
“Khi đó, hắn sẽ có thể trở thành Băng Thần thật sự!”
“Mà hiện tại, hắn vẫn không không chế được nhiều căn nguyên như vậy.”
Chuyện này thật ra rất dễ hiểu.
Khương Thành nhận được sự thừa nhận của căn nguyên băng, giống như một con kiến nhận trước được tất cả quyền lực trên một ngọn núi cao vạn trượng.
Ngọn núi này trên danh nghĩa thuộc về nó rồi.
Nhưng nó bây giờ vẫn hoàn toàn không di chuyển được.
Trừ phi sau này nó tiến hóa đến một mức nhất định, có được sức mạnh đủ lớn đi rung chuyển ngọn núi đó, lúc đó mới xem như là nắm giữ thật sự.
Đây cũng chính là nguyên nhân thật sự tại sao Minh Quyết Thiên Tôn dùng một chút căn nguyên đó không thể tổn thương đến Khương chưởng môn.
Chút căn nguyên mà Thiên Tôn đang có đó, chỉ là mượn về mà thôi.
Không hề luyện hóa, không giống như Tiên lực của bản thân kia toàn bộ đều thuộc về mình.
Cách giải thích của Băng Cực Thiên Tôn, không thể khiến cho những cao thủ khác hiểu hết được.
“Bây giờ hắn không phải đã khống chế cả căn nguyên băng sao?”
Cả Băng giới hiện tại đều đang dịch chuyển nhanh chóng về phía Thiên đạo.
Xuyên qua rất nhiều hỗn độn loạn lạc, vượt qua không gian và thời gian.
Nhanh đến mức không thể tin nổi!
“Đây không phải là hắn đang không chế căn nguyên.”
Băng Cực Thiên Tôn thở nhẹ một hơi.
“Thiên đạo vốn dĩ là có sức hấp dẫn cực mạnh với căn nguyên, đây là căn nguyên băng đang chủ động phối hợp với sự chỉ đạo của hắn.”
Mặc dù nói là như vậy, nhưng sự ngưỡng mộ của hắn dành cho Khương chưởng môn khó có thể che giấu.
Đó là sự thừa nhận của căn nguyên đấy!
Chuyện kiểu này, Nguyên Tiên giới năm đó có từng xảy ra chưa?
Tên tiểu tử này chỉ có Đế cảnh lục trọng, sao có thể làm được chuyện này?
Thời gian trong khoảnh khắc này, giống như đã mất đi ý nghĩa.
Bọn họ giống như đã trải qua rất nhiều năm, lại giống như chỉ mới vài phút.
Bùm!
Một âm thanh truyền đến.
Cả Băng giới dường như đâm phải cái gì.
Sau đó, giống như ngọn núi băng Chân giới Băng này bắt đầu sụp đổ.
Cũng may tất cả mọi người ở Băng giới đều là tiên nhân, phần lớn còn đều đạt đến cấp độ đế cảnh, loại thay đổi bề mặt tự nhiên này khổng thể làm chết người được.
Sau chấn động dữ dội, Băng giới trống rỗng thấp đi hơn trăm lần.
Có điều phạm vi cũng mở rộng ra không ít.
Căn nguyên băng biến mất trong hư không, xem ra là đi tìm Thiên đạo rồi.
Lực băng của Băng giới vẫn còn, chỉ là cảm giác đem đến cho người ta lại trở nên xa cách hơn rất nhiều.
Mà cùng lúc đó, một cỗ khí tức hoàn toàn mới nhanh chóng cuộn cả một Băng giới.
Ở trong đó, rất nhiều người Băng tộc lần đầu tiên cảm nhận được khí tức thuộc về bản thân mình.
Thế giời này trở nên hoàn chỉnh.
Một số tu sĩ thiên tài, gần như đang ngay lập tức cảm nhận được khí tức Thiên đạo, đã nhận được hạt giống đạo.
Còn có một số cao thủ thì lại đột nhiên đi vào trong trạng thái ngộ đạo và đột phá.
Băng giới lấy được Thiên đạo, cấp độ vị diện cũng tăng lên rồi.
Ngoài sự dũng mãnh của khí tức Thiên đạo ra, rất nhiều người còn cảm nhận được ba cỗ khí tức căn nguyên khác không kém gì lực băng.
Một là dương, một là âm, một là hỏa.
Ba đại Chân giới này, xem ra là trước khi Băng giới đến, đã đến Tiên giới rồi, và cùng dung hợp rồi.
Mà 2996 cái Chân giới khác, hiện nay vẫn chưa đến, nếu có e rằng cũng vẫn chưa biết tin tức phát hiện Thiên đạo.
Di chỉ của Băng Nguyên cốc trên không, Thành Ca chậm rãi bay xuống dưới.
Trên mặt hắn đem theo vẻ mệt mỏi hiếm thấy.
Lần này dung hợp căn nguyên và Thiên đạo, hắn là người chủ đạo duy nhất, không cần nghĩ cũng biết đã phải mất bao nhiêu tinh lực.
Sau khi hắn bay xuống dưới, Băng Cực Thiên Tôn dẫn đầu nghênh đón.
“Ngươi vẫn ổn chứ?”
Trong âm thầm, hắn đã đổi cách xưng hô.
Thành ca nhún vai: “Vẫn ổn.”
Chút tổn hại này của hắn không lâu sau liền có thể phục hồi lại.
Băng Cực Thiên Tôn thở phào một cái như trút được gánh nặng.
Sau đó, hắn điều khiển cơ thể của hình nộm, đột nhiên cúi đầu khom lưng cúi xuống sát đất.
“Tham kiến chủ Băng giới!”
Chương 970: Chủ Băng giớiChủ Băng giới?
Một tiếng gọi này, đừng nói là đám người Vân Soa, Phong Lẫm và Kỷ Linh Hàm, ngay cả bản thân Thành ca cũng bị làm cho ngớ ra rồi.
Hắn trước đây đúng là có tên gọi chủ Yêu giới.
Nhưng so với Băng giới, vị trí của Yêu giới thấp hơn rất nhiều bậc.
Yêu giới mạnh nhất cũng chỉ có vài tên đế cảnh nhị trọng như Thanh Long, Băng Phượng,...
Mà ở Băng giới, Đế cảnh nhị trọng chỉ là bia đỡ đạn mà thôi.
Hiện tại những đế cảnh cửu trọng còn có bốn vị.
Đế cảnh bát trọng thì có hơn trăm vị.
Trong hoàn cảnh không mở hack, những người này, Thành Ca không đánh lại được một ai.
Mặc dù hắn thích sĩ diện, nhưng chủ của Băng giới này từ đâu nói lên chứ?
“Thiên Tôn ngươi đây là?”
Đám người Phong Lẫm Tả Mạch không thể hiểu được.
“Sao người lại như vậy!”
Băng Cực Thiên Tôn trong mắt bọn họ chính là cao quý nhất.
Hơn nữa, ngươi không phải là không dính dáng đến chính sự, không gia nhập bất kỳ thế lực nào, cũng không thuần phục bất kỳ ai sao?
Một người như vậy, vậy mà lại chủ động bái người khác?
Việc này làm cho trong lòng bọn họ có chút khó chấp nhận nổi, thậm chí có một loại cảm giác vỡ vụn.
Mà đón nhận vẻ mặt ngập tràn kinh sợ và khó hiểu của mọi người, sắc mặt của Băng Cực Thiên Tôn vẫn thản nhiên cười cười.
“Khương Thành đã nhận được sự thừa nhận của căn nguyên Băng.”
“Hắn chính là thần băng tương lai.”
“Sau này, tất cả những sinh linh tu luyện quy tắc băng, đều sẽ do hắn quản lý, ngươi và ta đều không ngoại lệ.”
“Ta chỉ là bái Băng Thần trước mà thôi!”
Trên thực tế, trong lòng hắn thậm chí còn rất vinh hạnh nữa.
Đổi thành thời đại thượng cổ, bản thân làm gì có tư cách tiếp xúc với một đấng đại năng nhận được sự thừa nhận của căn nguyên?
Loại nhân vật đó, ở Nguyên Tiên giới chắc chắn là đứng sừng sững trên đỉnh cao nhất!
Bản thân kém tận mấy tầng, căn bản không xứng nói chuyện cùng.
Chỉ là bây giờ Khương Thành vẫn chưa trưởng thành, nhưng hắn đã có đủ cái tư cách khác biệt đó, cái tư cách này mới là khó có được nhất.
Qua lại thân thiết từ trước với hắn, nhất định sẽ có lợi.
Hơn nữa, sau này hắn thật sự trở thành Băng Thần rồi, nắm giữ căn nguyên băng, vậy thì mình có thể đi theo hắn lấy được những cái có ích.
Ví dụ như... nhiều lực căn nguyên hơn nữa.
Loại lợi ích này, hắn không thể từ chối được.
Cái gì mà không màng chính sự, giờ phút này hắn sớm đã vứt đi rồi, có lợi cho tương lai của bản thân mới là đúng đắn nhất.
Mà hắn nói như vậy, mọi người cũng đều hiểu rồi.
Cho dù vẫn cảm thấy việc này quá là khó tin.
Đặc biệt là đám người Vân Soa tôn giả, oán thầm trong lòng.
Băng Thần?
Cái tên tiểu tử vừa lười biếng vừa cứng đầu này, có một chút cơ sở để sau này trở thành thần sao?
Nhưng nếu như Băng Cực Thiên Tôn đã chứng thực rồi, vậy thì còn gì để nói nữa?
Thế là, bốn vị tôn giả cửu phẩm và 157 vị đế cảnh bát trọng còn lại của Băng Nguyên cốc, cùng nhau khom người cúi đầu.
“Tham kiến chủ Băng giới!”
“Tham kiến chủ Băng giới!”
Sau khi bọn họ bái lễ xong, trong bảng điều khiển hệ thống của Khương Thành, giá trị thanh danh tăng lên nhanh chóng.
Lần này, không phải là thừa nhận với bái phục gì đó, cũng không phải là sự kinh hãi ngắn ngủi.
Mà là sự thần phục phát ra từ trong nội tâm!
Thần phục ở trong kỹ năng giá trị thanh danh, là một loại trạng thái đáng tiền nhất.
Mà hiện tại người thần phục hắn là một đám đế cảnh bát trọng cửu trọng, cảnh giới của bản thân bọn họ đã rất cao.
Giá trị thanh danh mang lại, đương nhiên là cũng rất nhiều.
Một cái bái lạy như vậy, hắn trực tiếp làm điểm tiên nguyên lên đến một trăm năm mười triệu, nhiều hơn rất nhiều so với nhiều lần bận rộn trước đây của hắn cộng lại.
Đối với cảnh tượng này, đám người Kỷ Linh Hàm và Chung Ly Khuyết lại rất bình tĩnh.
Dù sao trong mắt bọn họ, cho dù Thành Ca có làm ra chuyện gì cũng không đáng phải ngạc nhiên.
Nhưng trong mắt Cung Tình, đó lại là một câu chuyện khác.
Thành ca lúc nào cũng làm càn... vậy mà lại trở thành chủ Băng giới?
Băng Cực Thiên Tôn trong truyền thuyết cũng chủ động khuất phục trước hắn rồi?
Việc này cũng quá là li kỳ đi rồi?
Lúc vừa mới bắt đầu đi theo Thành Ca, nàng thật sự có nằm mơ cũng không ngờ đến, người này vậy mà lại có thể trèo lên được đỉnh của Băng giới.
Thành ca vốn dĩ không có ý nghĩ gì với Băng giới.
Hắn cũng không muốn quản nhiều người như thế.
Nhưng nhìn giá trị thanh danh tăng lên ào ào, hắn cũng không kiềm chế được nữa!
Thế là, hắn nhanh chóng thích ứng với thân phận mới của bản thân.
“Khụ, yên tâm đi! Đi theo ca đây, chắc chắn sẽ không bạc đãi các ngươi!”
Lời này nghe ra thì không hề có gì cách điệu, vẫn không bằng hồi đó lúc Băng Tiên giáo lôi kéo người ưng thuận với đủ các loại viễn cảnh hào hùng.
Nhưng không chịu nổi lời này là do Băng Thần tương lai nói.
Đám cao thủ trước mặt không bằng lòng gia nhập bất kỳ tông môn nào, nhưng bọn họ còn có thể từ bỏ tu luyện quy tắc băng hay sao?
Thế là tất cả mọi người đều hô hào hưởng ứng.
Phải gọi là cuồng nhiệt.
Rất lâu sau đó, mọi người cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Không biết ngươi định xây dựng một tông môn hoặc là một tổ chức như thế nào?” Băng Cực Thiên Tôn thăm dò hỏi.
“Tông môn?”
“Tổ chức?”
Thành Ca nói trong lòng ta đến cả Phi Tiên môn còn vứt cho Kỷ Linh Hàm quản lý, giống với một người bằng lòng gánh vác một thế lực còn lớn hơn sao?
Vị trí chưởng môn của Phi Tiên môn, hắn vẫn luôn từ chối nhận lại.
Thế cho nên bây giờ vẫn duy trì tình trạng một phái hai chưởng môn.
Nếu như lại xây dựng một tông môn gì đó ở Băng giới, vậy cả ngày không phải sẽ phiền chết sao?
“Không cần đâu, các ngươi chỉ cần giữ gìn sự kính trọng ở trong lòng, biết ta là chủ Băng giới là được rồi.”
“Trước đây mọi người như thế nào, sau này vẫn cứ như vậy.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, việc này không giống với những gì bọn họ tưởng tượng.
Bọn họ còn cho rằng Khương Thành sẽ giống như Minh Quyết Thiên Tôn, định thống nhất kết hợp sức mạnh của cả Băng giới, sau đó bừng bừng dã tâm muốn làm chút chuyện lớn cơ.
Phải biết rằng, điều kiện của hắn dễ dàng hơn Minh Quyết rất nhiền lần.
Ngay cả Băng Cực Thiên Tôn cũng ra mặt ủng hộ hắn, có được mọi người ủng hộ không?
Kết quả hắn chẳng muốn làm gì cả?
Có điều, sau sự kinh ngạc ngắn ngủi, mọi người đều trở nên vui mừng.
Đám người bọn họ đều là tâm thái tán tu, trong lòng chung quy vẫn là chống đối gia nhập tông môn.
“Ha ha ha, tấm lòng của chủ Băng giới quả nhiên người bình thường không thể làm được!”
“Không cần môn quy ép buộc, mà là dùng sức hấp dẫn cảm hóa, không hổ là Băng Thần tương lai!”
“Minh Quyết so với người, trở nên vô cùng tầm thường!”
“Tầm nhìn này đúng là khác biệt quá lớn rồi!”
“Bái phục bái phục!”
Sự bái phục này của bọn họ là thật lòng.
Lại tăng thêm một chút giá trị thanh danh cho Thành Ca.
Tự nhiên được khen ngợi Thành ca cũng thấy bất ngờ, hắn chỉ là lười để quản mà thôi, nào có nghĩ nhiều như vậy.
“Ha ha ha, quá khen quá khen!”
Băng Cực Thiên Tôn cũng có chút yên tâm.
“Thật ra sau này sau khi xác nhập ba nghìn Chân giới, Nguyên Tiên giới hoàn toàn thành hình, cũng sẽ không còn có phân chia Chân giới gì nữa.”
“Lúc đó, khắp nơi đều là ba nghìn căn nguyên và Thiên đạo nắm trong tay giới hạn, ở đâu cũng như nhau, chúng ta cũng sẽ không bị hạn chế ở bất kỳ một giới nào.”
Mọi người đều gật đầu.
Mà lúc này, bên ngoài cuối cùng cũng có người từ từ lần mò qua.
Đám người Băng Cực và Vân Soa khẽ cau mày, chợt thoải mái giãn ra.
“Còn tưởng rằng ba giới âm, dương, hỏa nhanh như vậy đã qua đến rồi chứ, hóa ra là người của Băng cung.”
“Chuyện lớn như vậy, cũng thật sự cần giải thích với bọn họ một chút.”
“Ừ, ít nhất cũng phải để tất cả những sinh linh của Băng giới hiểu là vừa xảy ra những gì.”
Băng Cực Thiên Tôn đang định đích thân đi ra, Thành Ca lại trở nên vui vẻ.
Hắn vẫn nhớ đến vụ lần trước Băng cung cá cược với mình.
Sau khi bọn họ thua, gặp mặt thì phải gọi là Tiền bối.
“Thôi để ta đi!”
Nói xong hắn dẫn theo Cung Tình bay ra ngoài.
Chương 971: Mặt mũi xanh hết cả rồiLần này Băng giới đã xảy ra động tĩnh lớn như thế, trên dưới Băng cung đều ngơ ra rồi.
Bọn họ căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cảm nhận được sự thay đổi của ngoại giới, trong lòng bọn họ không yên tâm chút nào.
Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Thế là chỉ có thể đến tìm Băng Nguyên cốc thỉnh giáo.
Kết quả vừa đến mới phát hiện, Băng Nguyên cốc cũng không còn nữa.
“Trời ơi, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
“Lẽ nào là trời sập?”
Một đám cấp cao của Băng cung bàn tán sôi nổi, đang do dự có nên tiếp tục đi về trước hay không.
Đây là, Thành ca bay qua.
Vừa ra đến bên ngoài, người đầu tiên mà hắn gặp chính là Quý Thương - tam cung chủ của Băng cung năm đó.
“y dô, người quen cũ!”
“Gặp tiền bối còn không mau hành lễ?”
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đó của Khương Thành, nghe thấy câu nói này, khuôn mặt của Quý Thương xanh hết cả rồi.
Mẹ nó, sao hắn vẫn chưa chết?
Lần trước sau khi Thành Ca xông vào thang băng xông vào căn nguyên, hắn dẫn theo một đám người của Băng cung chán chường trở về.
Sau đó càng nghĩ càng tức.
Vẫn luôn âm thầm mong mỏi cuối cùng Thành Ca chết trong căn nguyên, hoặc là sau khi đi vào Băng Nguyên cốc sẽ bị những tiền bối ở trong giết chết.
Kết quả tên tiểu tử này lại xuất hiện trước mặt hắn.
Quý Thương liếc một lượt từ trên xuống dưới, tên tiểu tử này mới đi vào trong cốc hơn 20 năm, vậy mà lại biến thành Đế cảnh lục trọng?
Bên trong đó thần kỳ như vậy sao?
Hắn không muốn hành lễ với Thành Ca, thế là rầu rĩ nói: “Tiền bối cái gì, ta không biết ngươi đang nói linh tinh cái gì.”
“Mau tránh ra, bọn ta cần gặp tiền bối Băng Nguyên cốc!”
“Ngươi đây là muốn nuốt lời sao?”
Thành Ca cười ha ha.
“Băng Nguyên cốc bây giờ do ta cầm đầu, nếu như ngươi nuốt lời, vậy hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”
Quý Thương vốn dĩ còn có chút xấu hổ, nghe hắn nói như vậy, suýt chút phát cười.
“Do ngươi cầm đầu? Chỉ dựa vào ngươi?”
“Ngươi đúng thật là nói khoác không biết ngượng mồm, vậy mà lại dám bôi nhọ sỉ nhục những tiền bối ở bên trong?”
Hắn giống như nắm được thóp vậy.
“Lần này ngươi xong rồi!”
“Ngươi thật sự tiêu đời rồi!” Hắn chỉ vào Thành Ca, đó phải gọi là mở cờ trong bụng.
Lúc này, đại cung chủ Doãn Tông và nhị cung chủ Lâu Đằng của Băng Nguyên cốc, cùng với một đám đế cảnh thất trọng ở phía sau cũng đều đuổi đến rồi.
“Ngươi chính là Khương Thành người Dị giới kia sao?”
Trên vẻ mặt uy nghiêm của Doãn Tông mang theo một chút khinh thường.
“Lần trước bổn tọa chưa xuất quan, lại để ngươi may mắn sống sót.”
“Còn để ngươi chơi một trận náo kịch.”
“Giết người của Băng cung ta, đã đến lúc nên nợ máu phải trả bằng máu rồi!”
“Bổn tọa đây chính muốn thay các vị tiền bối Băng Nguyên cốc xử lý môn hộ...”
Lời của hắn còn chưa kịp dứt, một đám cao thủ Băng cung đã hừng hực bao vây lấy.
Mà lúc này, đám người Vân Soa tôn giả và Phong Lẫm tôn giả cũng đã nhanh chóng bay đến.
“Ai dám làm tổn thương hắn?”
“Hỗn xược!”
“Khoan đã!”
Vừa nhìn thấy bốn vị đế cảnh cửu trọng cùng lúc xuất hiện, các cấp cao của Băng cung bị dọa một trận.
Từ đại cung chủ trở xuống, tất cả mọi người vội vàng thu lại binh khí cung kính hành lễ.
“Tham kiến chư vị tiền bối của Băng Nguyên cốc!”
“Tham kiến Vân Soa tôn giả...”
“Tham kiến Phong Lẫm tôn giả...”
Doãn Tông lão đại của Băng cung đó bên ngoài nói một là một hai là hai, nhưng ở trước mặt Băng Nguyên Cốc, hắn chỉ là một nhân vật nhỏ bé không cùng đẳng cấp.
Dù sao trong cốc này thấp nhất cũng là Đế cảnh bát trọng giống bọn họ.
Hắn vội vàng cẩn thận dè dặt giải thích: “Ta tới đây, là bởi vì Băng giới phát sinh biến cố, muốn thỉnh giáo các vị tiền bối, tuyệt đối không có ý làm phiền!”
“Được rồi được rồi!”
Vân Soa tôn giả mất kiên nhẫn vẫy vẫy tay.
“Vừa nãy các ngươi muốn giết Khương Thành?”
Hắn nhắc đến chuyện này, Quý Thương lập tức lấy lại tinh thần.
Còn chưa đợi Thành ca lên tiếng, hắn đã cáo trạng trước rồi.
“Là như vậy, tên tặc tử của Dị giới này, lần trước dám lén lút vào Băng Nguyên cốc, quả thật là cả gan làm loạn.”
“Hơn nữa tên tiểu tử này còn bất kính với chư vị tiền bối, nói cái gì mà Băng Nguyên cốc do ta cầm đầu.”
“Lời đại nghịch bất đạo này, cho dù các vị tiền bối có thể mỉm cười cho qua, chứ ta tuyệt đối không thể ngồi nhìn không quan tâm!”
“Cho nên bọn ta mới muốn thay các tiền bối xử lý môn hộ...”
“Bất kính với bọn ta?”
Đám người Vân Soa, Tả Mạch vẻ mặt buồn cười.
“Còn thay bọn ta xử lý môn hộ?”
Việc này nếu như là trước đây, quả thật là Khương Thành không biết phép tắc, nhưng bây giờ thì.
Hắn đã là chủ Băng giới rồi đó.
Nói một tiếng Băng Nguyên cốc do ta cầm đầu không hề sai, thậm chí còn là khiêm tốn nữa.
Quý Thương nhìn thấy biểu cảm của các vị tiền bối có chút tế nhị, còn tưởng rằng bọn họ không tin cơ.
Thế là, hắn long trọng rút ra một cái Tiên khí truyền ảnh tinh xảo.
“Ta chính là phòng ngươi một tay đó!”
Hắn vô cùng đắc ý liếc nhìn Khương Thành một cái: “Ta không thể chối cãi được!”
Nói xong, cái tiên khí đó xoay tròn bay đến không trung, mấy câu mà trước đây Thành Ca nói đúng thật là bị hắn ghi lại hết rồi.
“Lần này chứng cứ xác thực, ngươi còn gì để nói không?”
Doãn Tông và Lâu Đằng ở bên cạnh vô cùng mừng rỡ, không hẹn mà cùng đưa một ánh mắt tán thưởng cho Quý Thương.
Làm rất tốt!
Lần này Khương Thành cho dù có miệng lưỡi sắc sảo cũng không thoát tội được.
“Không những tự ý xông vào Băng Nguyên cốc, còn dám khoe khoang Băng Nguyên Cốc do hắn cầm đầu, hắn đặt các vị tiền bối ở đâu chứ? Đặt Băng Cực Thiên Tôn và Minh Quyết Thiên tôn ở đâu chứ?”
Giọng nói của ba vị cung chủ vô cùng dõng dạc.
Khiến cho đám người Vân Soa và Phong Lẫm tôn giả có chút đồng cảm với bọn họ.
“Khụ!”
Bốn vị Tôn giả vẫn luôn đợi bọn họ nói xong, lúc này mới ho nhẹ một tiếng.
“Cái đó, Khương Thành thật sự là chủ của Băng Nguyên cốc ta.”
Nói xong, bốn người cùng nhau cúi người với Thành Ca để thể hiện sự tôn kính.
Mà Thành ca thì lại cười tủm tỉm gật đầu.
Sau đó lại một lần nữa nhìn về phía Quý Thương, ngươi còn có chiêu gì?
Con ngươi của Quý Thương suýt chút bị dọa cho rơi ra ngoài rồi.
Doãn Tông và Lâu Đằng cùng với tất cả các cao thủ của Băng cung ở bên cạnh, tất cả đều hóa đá ngay tại chỗ.
Cái gì?
Vừa nghe thấy cái gì?
Khương Thành là chủ Băng Nguyên cốc?
Hắn mới là Đế cảnh lục trọng mà!
Đây là nghe nhầm sao? Hay là nhìn nhầm rồi?
Doãn Tông cứng họng, lắp bắp nói: “Đây đây đây... các vị tiền bối đúng thật là thích nói đùa...”
“Ai nói đùa với ngươi?”
Trọng Bi tôn giả hừ lạnh một tiếng: “Khương Thành không chỉ là chủ Băng Nguyên cốc, cũng là chủ cả Băng giới, trên dưới Băng Nguyên cốc đều thừa nhận rồi!”
“Các ngươi vậy mà lại dám bất kính với hắn, muốn chết sao?”
“Cái, cái gì?”
Nghe đến đây, miệng của tất cả mọi người trên dưới Băng cung đều không khép lại được.
Bọn họ giống như đã nghe thấy chuyện cười hoang đường nhất trên đời.
“Chủ Băng giới?”
“Băng Nguyên Cốc tất cả đều thừa nhận?”
Một tên Đế cảnh lục trọng, trở thành chủ Băng giới?
Hơn nữa hắn còn là một người Dị giới.
Đây rốt cuộc là tập thể trên dưới của Băng Nguyên cốc điên rồi sao, hay là bản thân không theo kịp trào lưu thời đại?
“Việc này việc này việc này sao có thể được chứ?”
“Hắn... có tài đức gì chứ?”
“Quá là hoang đường đi rồi?”
Bọn họ mặc dù nói nhỏ không lớn tiếng, nhưng tất cả mọi người có mặt đều nghe thấy.
Thế nhưng sau đó, lại một bóng dáng hạ xuống giữa sân.
Vừa nhìn thấy người này, trên dưới Băng cung đều đem vẻ mặt cuồng nhiệt kèm theo sùng bái quỳ xuống.
“Băng Cực Thiên Tôn!”
“Trời ơi, cuộc đời ta vậy mà lại có thể tận mắt gặp được Băng Cực Thiên tôn!”
“Tham kiến Băng Cực Thiên tôn!”
Chương 972: Thực hiện đánh cượcSự kiêng kị lúc trước của Minh Quyết Thiên Tôn, cũng rất có đạo lý.
Địa vị của Băng Cực Thiên Tôn ở Băng giới quá tách biệt, hoàn toàn chính là địa vị tối cao.
Băng Nguyên Cốc là do hắn sáng lập.
Sau khi Nguyên Tiên Giới tan rã, đạo chính thống của Băng giới là do hắn truyền lại.
Băng nhãn của các Vực các Lĩnh đều do hắn mở ra.
Mấy lần đại chiến của Băng giới và những chân giới khác, cũng là hắn mang theo Băng Nguyên Cốc ra mặt đi đánh.
Có thể tưởng tượng được, hắn có ý nghĩa như thế nào đối với Băng giới.
Những người này của Băng cung, đều xem hắn trở thành thần từ lúc khai thiên lập địa để đối đãi.
Hắn vừa xuất hiện, ba vị Cung chủ của Băng cung giống như những fan boy cuồng nhiệt, kích động đến mức cả người đều đang run rẩy.
“Cung nghe Thiên Tôn chỉ bảo!”
Đối với bọn họ mà nói, bất cứ chữ nào của Băng Cực Thiên Tôn cũng đều là thần dụ.
Sau đó, bọn họ đã thật sự nghe thấy lời chỉ bảo của lão nhân gia hắn.
“Bọn họ nói không sai.”
“Khương Thành chính là chủ của Băng giới, bổn Thiên Tôn cũng phải chịu sự khống chế của hắn, sau này các ngươi cần phải nghe theo mệnh lệnh của các ngươi, không được chống lại!”
Vừa nói ra câu này, đầu óc của mọi người trong Băng cung suýt nữa đã nổ tung, phát ra tiếng ong ong, ý thức cũng trở nên hỗn loạn.
Băng Cực Thiên Tôn vừa mới nói gì?
Khương Thành thật sự là chủ Băng giới?
Thậm chí đến cả Thiên Tôn lão nhân gia hắn cũng chịu sự khống chế của Khương Thành?
Chuyện này cũng quá vô lý rồi nhỉ?
Bọn họ há hốc miệng, vẻ mặt hoang mang bất lực ngẩng đầu lên.
Sau đó đúng lúc nhìn thấy Thiên Tôn chắp tay hành lễ về phía tiểu tử kia, vẻ mặt… mang theo một sự tôn kính.
Ba vị Cung chủ của Băng cung hoàn toàn hoang mang.
Những cao thủ khác của Băng cung tất cả đều hóa ngốc rồi.
Đó chính là Băng Cực Thiên Tôn!
Hắn đường đường là Thiên Tôn tại sao lại tôn kính với một kẻ Đế Cảnh lục trọng như vậy?
“Bây giờ tin chưa?”
Thành Ca cười mỉm nhìn về phía bọn họ.
Vẻ mặt của Doãn Tông dại ra gật gật đầu: “Tin rồi…”
Mặc dù vẫn hoàn toàn không thể hiểu được y như trước, nhưng sự thật nằm ngay trước mặt.
“Ta có phải là thủ lĩnh của Băng Nguyên Cốc hay không?”
Vẻ mặt của Lâu Đằng cay đắng: “Phải, phải…”
“Vậy được rồi.”
Sắc mặt của Thành Ca lạnh xuống, nhưng còn không đợi hắn làm thêm chuyện gì, tam Cung chủ Quý Thương bùm một tiếng thì đã quỳ xuống.
Bùm bùm bùm lạy sát đất.
“Tiểu nhân tham kiến tiền bối!”
Cảnh tường này, làm cho những cao thủ Băng cung ở phía sau vô cùng xem thường.
Ngươi chính là Đế cảnh bát trọng, hơn nữa Khương Thành còn có thù với chúng ta, sao ngươi có thể tự xưng tiểu nhân còn dập đầu với hắn, thật mất mặt!
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, tiền bối của Băng Nguyên Cốc cũng hành lễ với hắn.
Băng cung bọn họ, dường như thật sự chỉ có thể xem như mấy nhân vật nhỏ nhoi.
Vốn dĩ Thành Ca còn muốn phạt cảnh cáo bọn họ một chút.
Hoàn toàn không ngờ tới tên này lại quỳ nhanh như vậy, dứt khoát như vậy.
“Vừa rồi không phải ngươi định nuốt lời sao?”
Quý Thương lập tức lớn tiếng nói: “Không có không có, lần trước sau khi đánh cược thua, ta vẫn luôn xem ngươi như tiền bối để đối đãi, thậm chí khi ngươi không có ở đây, ta mỗi ngày đều nhớ nhung tiền bối…”
Con mẹ nó, ngươi cũng thật biết cách lấy lòng.
Thành ca cắn chặt răng: “Thật sao? Nhưng vừa rồi ngươi giống như đang muốn đối nghịch với ta!”
Quý Thương nịnh nọt nói: “Ta chỉ muốn đùa với ngươi một chút thôi, dựa vào thân phận tiền bối ngươi, mấy câu nói đùa của loài giun dế như ta ngươi khẳng định sẽ không để ý nhỉ…”
Phì!
Ngay cả Cung Tình cũng bị tên này đánh bại.
Kẻ này cũng quá không biết xấu hổ rồi nhỉ?
Không đợi nàng mở miệng, đại Cung chủ Doãn Tông và nhị Cung chủ Lâu Đằng ở đối diện cũng quỳ xuống bùm bùm bùm lạy sát đất.
“Tham kiến tiền bối!”
“Vừa rồi bọn ta chỉ là đùa một chút, không ngờ tới đã mạo phạm ngươi…”
“Mong tiền bối tha thứ!”
Bọn họ cũng nghĩ thông rồi.
Đến cả Băng Cực Thiên Tôn cũng đã thần phục, cho dù chính mình có quỳ thì cũng không mất mặt nhỉ?
Cứ coi như hắn là nhân vật còn cao quý hơn so với Băng Cực Thiên Tôn.
Bọn họ vừa quỳ xuống, những Đế cảnh thất trọng khác của Băng cung ở phía sau tất cả cũng quỳ theo.
“Tham kiến Khương tiền bối!”
“Tham kiến chủ Băng giới!”
“Sự tôn kính của bọn ta đối với tiền bối giống như đỉnh băng nghìn dặm mãi mãi cũng không nghiêng đổ…”
Trong lòng Thành ca oán thầm, đỉnh cao nhất của Băng giới vừa mới sụp đổ cách đây không lâu nhỉ?
Các ngươi xác định thật sự là đang nịnh nọt sao?
Hắn mở hệ thống ra nhìn thử, giá trị thanh danh lại tăng cao.
Đừng thấy cảnh giới sức mạnh của đám người Băng cung này kém xa Băng Nguyên Cốc, nhưng bọn hắn mới là kẻ điều khiển Băng giới thực sự.
Băng Nguyên Cốc các Vực, các Lãnh, các Cảnh, tất cả đều là do bọn họ quản.
Khi tập thể tầng lớp cấp cao của Băng cung thần phục, Thành Ca xem như đã hàng phục được cả Băng giới.
Giờ phút này, giá trị thanh danh to lớn đang điên cuồng tăng lên.
Lại mang đến cho hắn hai trăm triệu điểm tiên nguyên.
Đến bước này, điểm tiên nguyên mà hắn có được đã đạt tới ba trăm chín mươi triệu.
Nể mặt điểm tiên nguyên, tâm trạng vốn dĩ đang khó chịu của Thành Ca cũng trở lại bình thường.
Ngẫm lại nếu giết chết những người này, còn không thể có được nhiều như vậy.
Quý Thương thấy hắn cũng không có ý tức giận, còn tưởng rằng không sao, đang muốn đứng dậy.
Thành Ca cố ý bày ra gương mặt không cảm xúc nói: “Ngươi có phải vẫn còn quên chuyện gì hay không?”
“Hả?”
Trong lòng Quý Thương hoảng hốt: “Vẫn mong tiền bối nói rõ hơn?”
“Đánh cược lần trước, cũng bao gồm cả Cung Tình, ngươi nói xem?”
A cái này…
Gương mặt của Quý Thương lập tức sụp xuống.
Muốn hắn lạy Khương Thành, hắn còn có thể thuyết phục chính mình.
Dù sao thì tiểu tử này vốn đặc biệt thần kỳ, hơn nữa Thiên Tôn và một đám tôn giả đều thần phục hắn, bản thân mình thần phục cũng không mất mặt.
Cung Tình… Nàng tính là cái gì?
Nàng chỉ là một Băng nữ bình thường.
Trước mắt cũng chỉ là Đế cảnh tam trọng mà thôi, vô cùng bình thường.
Cũng không có Thiên Tôn nhận chứng!
Một Băng nữ như vậy, dưới tình huống bình thường, đến cả tư cách để gặp một Đế cảnh bát trọng như hắn cũng không có!
Nàng cũng xứng để mình hành lễ?
Nhưng mà đối mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm của Thành Ca, hắn chỉ có thể mang theo vẻ mặt giống như đưa đám dập đầu về phía Cung Tình.
“Tham kiến Cung tiền bối, ngươi khỏe chứ ạ…”
Bản thân Cung Tình cũng bị dọa hết hồn.
Lúc đầu khi Khương Thành và Quý Thương đánh cược, nàng đang ở bên trong Toàn Cơ Đồ, cũng không biết chuyện này.
Đột nhiên nhìn thấy một kẻ Đế cảnh bát trọng dập đầu với chính mình, suýt nữa sợ tới mức ngất xỉu tại chỗ.
Lâu Đằng và Doãn Tông bất đắc dĩ nhìn nhau một cái, trong lòng biết nếu không tuân theo thỏa thuận đặt cược lần trước, hôm nay sợ là không qua được ải này.
Thôi bỏ đi, coi như là dám đặt cược thì phải nhận thua là được rồi.
Vì thế cũng dập đầu hành lễ về phía Cung Tình.
Sau khi tất cả người của Băng cung đều quỳ xuống trước mặt chính mình, trong lòng của Cung Tình trăm cảm xúc lẫn lộn.
Từng là một Băng nữ ở tầng lớp thấp nhất giống như chó nhà có tang trốn đông núp tây, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày Băng cung cao cao tại thượng cũng sẽ phủ phục ở dưới chân chính mình?
Mà tất cả những chuyện này, đều bắt đầu từ ngày nàng hạ quyết tâm đi theo Khương Thành.
Nàng lặng lẽ truyền âm: “Cám ơn ngươi…”
Thành Ca mỉm cười: “Không có gì, đây là những gì ngươi xứng đáng có được.”
Mặc dù Cung quân sư cũng không giúp được chuyện gì, còn luôn muốn cản trở mình làm màu, nhưng nàng quả thật rất trung thành với mình.
Mỗi lần nàng rõ ràng đã phán định đó là đường cùng, nhưng cũng không vứt bỏ mình chạy đi.
Dựa vào điểm này, Thành Ca sẽ không bạc đãi nàng.
Cung Tình hỏi: “Ngươi tính xử trí bọn hắn ra sao?”
Khương Thành hỏi lại: “Ngươi thấy sao?”
Cung quân sư lập tức nói: “Chỉ cần có tiền bối của Băng Nguyên Cốc ở đây, bọn họ sẽ không làm phản. Giết chết bọn họ dĩ nhiên là hả giận, nhưng Băng giới sẽ bởi vì như vậy mà đại loạn.”
Thành Ca nhún vai: “Vậy được thôi, cứ làm theo ý ngươi.”
Cung Tình ngạc nhiên.
Đây dường như là lần đầu tiên Khương Thành tiếp nhận ý kiến của nàng.
Vì vậy nàng nhịn không được nói: “Ngươi không định hỏi nguyên nhân sao?”
Thành Ca lắc đầu bật cười: “Ngươi thật sự cho rằng ta không hiểu gì cả sao?”