Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 1915: Tại Sao Trần Tư Vũ Không Đến Muộn?

Chương 1915: Tại sao Trần Tư Vũ không đến muộn?

Khi Trần Tư Vũ bước vào phòng ngủ cho khách, cô ngửi thấy trong phòng nồng nặc mùi rượu, trong lòng cô thầm cảm động, bởi vì cô đã nghĩ ra lý do tại sao An Lương ngủ ở phòng dành cho khách, có lẽ là vì cả người toàn mùi rượu, nên anh không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi?

Trần Tư Vũ bước đến bên cạnh An Lương, cô trộm hôn An Lương một cái, thấy An Lương vẫn đang ngủ say, Trần Tư Vũ lấy 2 chai nước đặt lên đầu giường cho An Lương, để An Lương tiện uống nước sau khi tỉnh dậy.

Dù sao thì sau khi uống rượu miệng lưỡi thường rất khô.

Trần Tư Vũ gửi tin nhắn cho Ninh Nhược Sương, nói rõ tình hình của An Lương, để Ninh Nhược Sương đỡ phải lo lắng.

Vốn dĩ, vừa rồi Trần Tư Vũ vẫn đang đoán trong lòng, rốt cuộc An Lương đi đâu, nhưng cô không nghĩ lung tung, chỉ là đoán xem có phải An Lương và mấy người Lý Tồn Viễn đang ngủ ở đâu đó không?

Trần Tư Vũ biết An Lương rất kén chọn, mấy chị gái trong tổ tạo không khí căn bản không thể lọt vào con mắt của An Lương, chỉ có Triệu Uyển Hề là mối đe dọa duy nhất, nhưng bởi vì tính cách nên không thể thầm công phá An Lương trong im lặng.

Cho nên Trần Tư Vũ rất yên tâm về An Lương!

7 giờ 55 phút sáng, Trần Tư Vũ đến phòng piano số 9 của Học viện m nhạc Quốc gia, Mộc Tầm Mỹ vẫn đang luyện đàn piano, Tôn Mẫn Chi nhìn Trần Tư Vũ, ra hiệu cho cô ngồi ở bên cạnh đợi vài phút.

Thời gian luyện đàn của Trần Tư Vũ và Mộc Tâm Mỹ luân phiên nhau nửa giờ 1 lần, bắt đầu từ 7 giờ 30 phút sáng, hiện tại Trần Tư Vũ đã đến, cũng không tính là muộn.

Đợi Mộc Tâm Mỹ chơi đàn xong, Tôn Mẫn Chi hỏi:

“Sao hôm nay em không đến muộn nữa?”

“Khụ khụ!”

Mộc Tâm Mỹ cố nhịn cười, cuối cùng tiếng cười lại thành tiếng ho. Thực ra, Mộc Tâm Mỹ cũng rất tò mò, tại sao Trần Tư Vũ lại không đến muộn?

Trần Tư Vũ trả lời: “Cô Tôn, sau này em cũng sẽ không đến muộn nữa.”

“Hi vọng là như vậy!” Tôn Mẫn Chi đáp: “Được rồi, em bắt đầu luyện tập đi!”

Gần 10 giờ sáng, An Lương mới tỉnh dậy, anh gửi tin nhắn vào nhóm chat bạn thân Đế Đô.

‘An Lương: @All: Các cậu tỉnh chưa vậy?'

Kết quả không có ai trả lời, rõ ràng 3 người Lý Tồn Viễn vẫn đang lâng lâng, hôm qua 3 người bọn họ thật sự uống không ít, chỉ có thể nói rằng tửu lượng của người Nga thật sự không phải là khoác lác?

An Lương lại gọi điện thoại cho Alek, 3 người Nga này chắc đã tỉnh rồi nhỉ?

Đến khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Alek truyền đến trước: “Anh An, anh tỉnh rồi sao?”

Quả nhiên 3 người Nga này đã tỉnh rồi!

“Tôi vừa tỉnh, 3 người các anh đã tỉnh táo chưa?” An Lương hỏi.

“Chúng tôi đã tỉnh rồi.”

Alek hỏi dò: “Anh An, anh vẫn nhớ việc hôm qua chứ?”

An Lương cười đáp: “Tôi nhớ, chúng tôi thua rồi, mua tài liệu kỹ thuật và phương án thiết kế của mô tô bay thế hệ 2 với giá 3000 vạn rup, đúng chứ?”

“Vậy khi nào chúng ta ký hợp đồng?” Alek hỏi.

“Các anh đợi ở quán rượu, tôi sẽ sắp xếp hợp đồng trước, sau đó sẽ đến gặp các anh.” An Lương nói rõ.

Số liệu liên quan của mô tô bay thế hệ 2 đã đạt đến tiêu chuẩn sản phẩm cấp tiêu dùng, An Lương định mua lại phương án thiết kế và tài liệu kỹ thuật, sau đó tối ưu hoá chúng rồi ra mắt sản phẩm cấp tiêu dùng.

Theo lượng sản phẩm mô tô bay thế hệ 2 được vận hành bằng pin Graphene đã được trưng bày ra ngoài, An Lương cảm thấy mức định giá có thể phải cao hơn một chút nhỉ?

Quy hoạch sản phẩm của Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai có hai lộ tuyến.

Lộ tuyến thứ nhất là tiêu thụ pin Graphene ra bên ngoài, trước mắt mới chỉ có điện thoại Huawei là có thể mua pin Graphene của Tập Đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai. Lộ tuyến thứ hai là chiếm giữ nhân viên nghiên cứu và phát triển kế hoạch Titan của công ty Apple, từ đó để Tập Đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai tự nghiên cứu ô tô điện.

Dựa theo trao đổi của An Lương và Ngô Xuân Sinh lúc trước, có lẽ trước cuối năm là có thể sản xuất ra ô tô điện của Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Bây giờ An Lương đang chuẩn bị mở tuyến sản phẩm thứ ba cho Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai.

Ở cái thời đại này, xe động cơ phi hành đã định sẵn là sản phẩm của phần ít người.

Lượng tiêu thụ chắc chắn là tương đối có hạn.

Hơn nữa mô tô bay còn có tranh luận nhất định, dù sao thì cũng là sản phẩm phi hành, giải quyết các loại luật pháp, luật lệ tương đối rắc rối, cho nên An Lương không muốn độc chiếm, anh lựa chọn đưa xe cơ động phi hành vào trong Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, từ đó nhận được nhiều sự ủng hộ hơn.

Thực ra đưa xe cơ động phi hành vào trong Tập đoàn công nghệ Pin Graphene Ước Mơ Tương Lai còn có một lợi ích tiềm ẩn, đó chính là có thể giống như pin Graphene, trực tiếp nhận được đơn đặt hàng từ phía quân đội, ngược lại lợi dụng kỹ thuật của quân đội ưu hoá xe cơ động phi hành.

Thiết kế mô tô bay của ba người Alek có giới hạn, đặc biệt là về phương diện công nghệ hoá có rất nhiều khiếm khuyết, cho nên An Lương tính toán thông qua Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai tiến hành ưu hoá lần hai.

An Lương cũng không trông cậy vào việc dùng xe cơ động phi hành kiếm tiền, anh coi xe cơ động phi hành như đồ chơi xuất hành, từ đó thuận tiện cho mình.

Đế Đô cũng được, Thiên Phủ cũng thế, lại thêm Thịnh Khánh, An Lương thường xuyên ở trong tình trạng tắc đường trên mặt đất, chỗ nào cũng tắc tắc đến nỗi trong lòng muốn nổi điên, nếu như có xe cơ động phi hành xuất hành thì sẽ nhiều hơn một sự lựa chọn.

Chương 1916: Đến từ sự tỉ mỉ của Triệu Uyển Hề

Ký kết hợp đồng rất thuận lợi, Aphrora cũng đến đây gặp Alek. Thực ra Aphrora đến đây là để giục nợ!

Alek nợ Aphrora 50 vạn Rúp, Aphrora nghe nói Alek sắp có tiền rồi, đương nhiên là phải đến đây thúc giục về vấn đề nợ nần.

Nếu như dựa theo tiền thưởng dự án lần trước, Alek chỉ có thể lấy được 100 vạn Rúp tiền thưởng, có trả nợ hay không là một vấn đề lớn.

Nhưng bây giờ Alek có thể lấy được hơn 1000 vạn tiền phân chia, nên 50 vạn Rúp tiền nợ cỏn con, Alek tiện tay là có thể trả ngay tức khắc đúng không?

Khi thuận lợi ký kết hợp đồng xong, An Lương lập tức liên hệ với Hoàng Quốc Tường, bảo Hoàng Quốc Tường thực hiện lời hứa mà mình đã từng hứa.

“Lão Hoàng, chuyện xe động cơ phi hành chắc là anh cũng đã biết rồi đúng không?” An Lương nói thẳng vào vấn đề.

Hoàng Quốc Tường trả lời khẳng định: “Ừ!”

“Tôi đã lấy được dự án thiết kế và tư liệu kỹ thuật rồi, nhân tiện lấy được 100% quyền sở thuộc, tôi sẽ đưa hạng mục này vào Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, chi phí liên quan đến phần kỹ thuật này, tôi sẽ gửi hóa đơn cho Triệu Uyển Hề.” An Lương bổ sung thêm, nói rõ Triệu Uyển Hề là người phụ trách giám sát vấn đề tài vụ của Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, từ đầu đến cuối An Lương đã tốn 4000 vạn Rúp, tương đương với hơn 300 vạn nhân dân tệ.

Tuy khoản tiền này cũng không phải là nhiều, nhưng công là công, tư là tư, An Lương mua dự án kỹ thuật cho Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, đương nhiên là phải tìm Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai thanh toán.

Công tư phân minh như thế thì càng tốt!

Trái lại còn sẽ giành được thiện cảm của người khác.

Nếu không thì An Lương bỏ tiền ra mua tư liệu kỹ thuật cho Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai là có ý gì? An Lương coi Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai là tài sản của riêng mình sao?

Như thế trái lại sẽ dẫn đến sự nghi ngờ của người khác, còn sẽ gây ra sự bất mãn. Lòng người chính là phức tạp như thế!

Cuộc điện thoại của An Lương và Hoàng Quốc Tường kết thúc, anh sắp xếp nhân viên an ninh của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đưa ba người Alek đến trụ sở của Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, do nhân viên kỹ thuật của bên đó kết nối với bọn họ…

Chuyện phương diện về kỹ thuật, An Lương không hiểu chút nào, bên phía An Lương vừa xử lý xong chuyện ba người Alek anh đã nhận được cuộc điện thoại của Triệu Uyển Hề.

“Trưa nay anh có thời gian không?” Triệu Uyển Hề hỏi.

Trước khi An Lương trả lời, Triệu Uyển Hề đã tiếp tục nói: “Buổi trưa Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều ăn cơm ở trường, vừa nãy anh lại vừa làm xong chuyện xe cơ động phi hành, cho nên buổi trưa hôm nay anh nhất định là rảnh.”

“Sau đó thì sao?” An Lương hỏi ngược lại, rồi bổ sung thêm vào: “Tôi vẫn luôn nói với cô, người phụ nữ quá thông minh không hề làm cho người ta thích.”

Triệu Uyển Hề không nói tiếp chủ đề này, cô ta trả lời: “Anh tôi mời anh ăn cơm.”

“Được thôi!” An Lương trả lời: “Ăn ở đâu?”

“Nhà hàng Tam Đạo Môn Lão thì thế nào?”

Triệu Uyển Hề trả lời: “Hôm qua anh đã uống rượu rồi, trưa hôm nay ăn thanh đạm chút, ăn một chút canh gà tốt cho dạ dày, canh gà của nhà bọn họ, anh cũng đã từng đi đến, mùi vị cũng rất ngon đúng không?”

Triệu Uyển Hề này…

Vậy mà lo lắng tỉ mỉ vì An Lương như thế sao?

Tuy chuyện này nhìn có vẻ chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng trên thực tế Triệu Uyển Hề quan tâm đến An Lương, hơn nữa còn tình nguyện lo lắng cho An Lương, đây chính là vấn đề thái độ.

An Lương thích loại thái độ bộc lộ tính tỉ mỉ chu đáo này.

Bởi vì thái độ bộc lộ tính tỉ mỉ chu đáo luôn chân thực hơn.

Ví dụ như lúc hai người đang nói chuyện, đối phương luôn không nhớ được những chủ đề mà bạn từng nói, cho dù là bởi vì phân lượng của bạn chưa đủ quan trọng ở trong lòng đối phương, khiến đối phương không thèm để ý đến chủ đề mà bạn nói mà thôi!

Giống như truyện cười có buồn cười hay không, từ trước đến nay không phải là chính câu truyện cười có buồn cười hay không, mà là người kể câu chuyện cười đó, có đáng để người khác bằng lòng cười phụ họa theo hay không.

12 giờ 15 phút trưa.

An Lương lái chiếc xe BMW của Trần Tư Vũ đến nhà hàng Tam Đạo Môn, gần đây Trần Tư Vũ thích lái chiếc Cullinan màu hoa anh đào, vậy nên An Lương mới lái chiếc BMW tới.

Khi An Lương đang đậu xe, anh đã nhìn thấy Triệu Uyển Hề, cô đang ở cổng sân trong của nhà hàng Tam Đạo Môn.

“Cái gì?”

Trong khi đậu xe, An Lương phát hiện bãi đậu xe của nhà hàng Tam Đạo Môn không kín chỗ, từ trước tới giờ, mỗi khi đến nhà hàng Tam Đạo Môn, bãi đậu xe của họ luôn chật cứng.

Bởi vì bãi đậu xe của nhà hàng Tam Đạo Môn chỉ có tám chỗ, ai đến trước thì giành được trước, lại còn là đậu xe miễn phí nên trước giờ nó luôn kín chỗ.

Sau khi xuống xe, An Lương hỏi: “Tại sao cô lại ở ngoài này?”

“Để chờ anh.” Triệu Uyển Hề đáp lại.

Triệu Uyển Hề lại nói tiếp: “Chúng tôi đã bao trọn nhà hàng Tam Đạo Môn này.”

Thì ra là thế!

Thảo nào bãi đậu xe không kín chỗ, hóa ra Triệu Uyển Hề và những người khác đã bao trọn nhà hàng, vậy nên mới không có vị khách nào khác đến đây ngoại trừ An Lương và Triệu Uyển Hề, sau đó họ đi vào trong đại sảnh của nhà hàng Tam Đạo Môn, vì đã bao trọn cả nhà hàng nên bọn họ cũng không cần phải chọn chỗ ngồi.

Chương 1917: Cậu nên tự tin hơn!

Khi An Lương bước vào phòng khách, anh trai của Triệu Uyển Hề là Triệu Đống Lương cùng chị dâu là Khương Uyển Oánh đều đứng dậy.

Triệu Nhân cũng nhìn thấy An Lương, cô bé nghiêng đầu nhìn An Lương: “Anh trai, sao anh lại đến đây?”

“Anh và cô ấy là bạn bè, cô ấy là thế nào với em?” An Lương hỏi ngược lại.

“Là dì của em ạ.” Triệu Nhân nói tiếp: “Anh có phải là bạn trai của dì em không?”

Mặt Triệu Uyển Hề đỏ bừng.

An Lương lắc đầu phủ định: “Không phải, anh có bạn gái rồi, anh và dì của em chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

“Ồ!” Triệu Nhân đáp lại.

“Làm một điếu không?” Triệu Đống Lương ở một bên nói xen vào.

An Lương không hút thuốc, nhưng anh hiểu ý của Triệu Đống Lương, cái gọi là hút thuốc cũng chỉ là bước đệm để nói chuyện mà thôi.

Hai người đi ra phòng khách, đi tới bãi đậu xe của tiểu viện.

“Thực sự tôi đã được nghe về chuyện của cậu từ rất lâu rồi.” Triệu Đống Lương chủ động nói.

Triệu Đống Lương tiếp tục nói: “Lúc mới bắt đầu, tôi cũng không thích cậu cho lắm. Tôi là một người một lòng một dạ, cậu có biết ý của tôi không?”

“Đương nhiên.” An Lương gật đầu: “Vừa rồi tôi không nói dối, tôi đã có bạn gái rồi, tôi và Triệu Uyển Hề chỉ là bạn thôi.”

“Tôi biết cậu có bạn gái.” Triệu Đống Lương đáp lại:

“Chuyện lần này cám ơn cậu rất nhiều, nếu không có cậu thì hậu quả thật khó lường.”

“Không cần cảm ơn, tôi cũng tự giúp mình mà thôi.” An Lương bình tĩnh đáp lại.

“Chúng tôi đã điều tra một số thông tin, nhân viên an ninh của cậu đã mang theo một chiếc dù để nhảy, cho dù lúc đó xảy ra tình huống xấu nhất thì cậu vẫn có cách để chạy thoát, đúng không?” Triệu Đống Lương hỏi.

An Lương kinh ngạc nhìn Triệu Đống Lương.

“Tuy là cậu đi qua cửa VIP, nhưng cũng vẫn phải kiểm tra an ninh, qua phân tích hình ảnh của kiểm tra an ninh, chúng tôi đã xác định là nhân viên an ninh của cậu đã mang theo dù để nhảy.” Triệu Đống Lương đáp lại.

An Lương không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Những gì cậu làm lần này đã khiến tôi nhìn cậu bằng một con mắt khác, tôi thực sự hy vọng cậu không có bạn gái, tôi thậm chí hy vọng rằng Uyển Hề có thể giành chiến thắng, cậu là một người bạn đời tốt.” Triệu Đống Lương nói tiếp.

“Tôi có nhiều hơn một bạn gái.” An Lương bình tĩnh nói.

“Tôi biết.” Triệu Đống Lương đáp lại:

“Cậu cho rằng chúng tôi không biết tình hình của cậu sao?” Triệu Đống Lương mỉm cười.

“Dù sao thì vẫn cảm ơn cậu rất nhiều vì chuyện lần này.” Triệu Đống Lương cảm ơn một lần nữa: “Cậu định giải quyết vấn đề về Cao Văn Vinh như thế nào?”

“Còn anh thì sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Tôi hận không thể chém anh ta thành trăm mảnh!” Triệu Đống Lương không che giấu sự thù hận của mình.

“Tên khốn này suýt chút nữa đã khiến cho Uyển Oánh và Triệu Nhân gặp nạn! Nếu có thể, tôi muốn được tự tay giải quyết anh ta!”

“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ đứng trên phương diện đạo đức mà nói rằng anh ta đang coi thường sự an toàn của tất cả các thành viên phi hành đoàn!” An Lương chế giễu.

“Nếu như đang đối mặt với những người khác thì chắc chắn tôi sẽ sử dụng cách nói như vậy.” Triệu Đống Lương đáp lại.

“Vậy lần này cậu dự định xử lý như thế nào?” Triệu Đống Lương tiếp tục hỏi.

“Tương tự như cách đối phó với Cổ Đức Văn sao?” Trước khi An Lương trả lời, Triệu Đống Lương lại tiếp tục nói:

“Nếu như cậu vẫn dùng cách này thì tôi sẽ giúp cậu!”

“Không, không, không phải như vậy, bên kia tuân thủ các quy tắc rồi nên tôi cũng sẵn sàng tuân theo quy tắc.” An Lương đáp lại.

Triệu Đống Lương im lặng vài giây trước khi đáp lại: “Có bao nhiêu % chắc chắn?”

“100%.” An Lương đáp lại.

“Vậy thì chờ tin vui của cậu, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ liên hệ với tôi!” Triệu Đống Lương đáp lại.

“Chúng ta có thêm một người bạn tốt, nhân tiện để lại số điện thoại, sau này có thể liên hệ trực tiếp với nhau.”

“Được.” An Lương đồng ý.

Sau khi hai bên kết bạn và trao đổi số điện thoại, Triệu Đống Lương mới hỏi lần nữa: “Cậu thực sự không có chút tình cảm nào với em gái của tôi sao?”

“Anh thấy có thể xảy ra không?” An Lương hỏi ngược lại.

“Có vẻ như không thể.” Triệu Đống Lương đáp lại.

“Đúng vậy, cô ấy cái gì cũng tốt, nhưng không hiểu sao tôi lại không hề rung động chút nào, nhưng rung động không có nghĩa là thay lòng đổi dạ.” An Lương nói tiếp.

“Tôi rất ngưỡng mộ cái cách anh dốc lòng như vậy, cũng rất kính nể điều đó, nhưng tôi không thể làm được.”

“Cậu nên tự tin hơn!” Triệu Đống Lương đáp lại.

“Ha ha ha!” An Lương nở nụ cười.

Triệu Đống Lương cũng nở nụ cười.

Hai người đều cảm thấy đối phương có thể trở thành bạn bè.

Nhà hàng Tam Đạo Môn.

Cả An Lương và Triệu Đống Lương đều cảm thấy rằng đối phương có thể trở thành bạn của mình.

“Được rồi, về chuyện của Cao Văn Vinh, cậu cần chú ý một chút thông tin.” Triệu Đống Lương nói rõ.

“Nói thử một chút được không?” An Lương hỏi.

“Cậu có biết mối quan hệ giữa Cao Văn Vinh và nhà họ Trần không?” Triệu Đống Lương hỏi.

An Lương gật đầu: “Hai nhà họ đã mấy đời thân nhau, đúng không?”

“Không chính xác.” Triệu Đống Lương đáp lại: “Nói một cách chính xác, phải là Trần Hồng, bố của Trần Minh, có ơn tri ngộ với Cao Văn Vinh, bọn họ qua lại với nhau đã hơn 15 năm.”

Triệu Đống Lương nói tiếp: “Mặc dù nhà họ Trần đã hoàn cảnh hiện tại, Cao Văn Vinh vẫn qua lại với nhà họ Trần.”

“Đó là trọng tình trọng nghĩa.” An Lương thở dài.

Như vậy, không có người tốt và người xấu tuyệt đối, nó đơn giản chỉ là không cùng lập trường mà thôi.

Nếu như đứng trên lập trường của nhà họ Trần, Cao Văn Vinh là đại diện cho hành động có tình có nghĩa, nhưng đứng ở lập trường An Lương và Triệu Đống Lương mà nói, hành vi của Cao Văn Vinh khiến bọn họ vô cùng khó chịu.

n oán hai bên, chỉ là do lập trường khác nhau.

Chương 1918: Bách Biến Yêu Cơ!

“Tên Cao Văn Vinh này rõ ràng không có nhược điểm, anh ta đã ly hôn tám năm trước, hiện đang độc thân, ngoài ra, bố mẹ anh ta cũng đã mất sớm, nên nếu cậu muốn đối phó với anh ta cũng không phải là dễ dàng gì.” Triệu Đống Lương nói.

Những thông tin này An Lương đều biết.

Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã điều tra rõ ràng những thông tin này.

Lúc trước khi An Lương biết được thông tin này, anh không khỏi đưa ra những suy đoán ác ý, rằng Cao Văn Vinh này có phải là nhân vật chính của một tác phẩm văn học kém cỏi nào đó hay không?

Xét cho cùng, luôn có một số tác phẩm văn học mà nhân vật chính là những đứa trẻ mồ côi cả bố lẫn mẹ!

“Tôi đã điều tra về Cao Văn Vinh, người này rất nghiêm túc trong công việc, tác phong cuộc sống ở ngoài đời cũng rất tốt, anh ta không có sở thích nào khác ngoài việc uống rượu và hát hò ở quán bar.” Triệu Đống Lương nói rõ.

An Lương gật đầu: “Điều đó thực sự có một chút khó khăn.”

Bảo sao Cao Văn Vinh này dám vượt qua ranh giới, hóa ra là vì anh ta gần như không có điểm yếu sao?

“Cho nên muốn nói chuyện quy tắc với anh ta, khó vô cùng!” Triệu Đống Lương đáp lại.

“Tôi muốn thử xem sao.” An Lương đáp lại.

“Đi thôi.” Triệu Đống Lương gật đầu.

Hai người quay lại phòng khác của nhà hàng Tam Đạo Môn để chuẩn bị cho bữa ăn, Triệu Uyển Hề thản nhiên hỏi: “Anh nói gì với anh trai tôi thế?”

An Lương bình tĩnh đáp lại: “Chuyện của đàn ông, cô hỏi ít một chút.”

Triệu Uyển Hề bĩu môi.

Triệu Đống Lương và Khương Uyển Oánh đều nhìn về phía Triệu Uyển Hề, trong mắt bọn họ lộ ra sự kinh ngạc, bởi vì nếu như những người khác nói như thế với Triệu Uyển Hề, Triệu Uyển Hề nhất định sẽ phản bác lại bằng nhiều cách khác nhau.

“…”

Nhưng bây giờ Triệu Uyển Hề lại không hề phản bác sao?

Triệu Đống Lương lại nhìn về phía An Lương, trong lòng thầm thán phục.

...

Trong khi An Lương và Triệu Đống Lương đang dùng bữa, công ty bảo vệ Nhân Nghĩa vẫn đang nghiên cứu tài liệu về Cao Văn Vinh.

Tất cả những thông tin mà Triệu Đống Lương đề cập đều được công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, kể cả ơn tri ngộ của Trần Hồng với Cao Văn Vinh, tất cả những thông tin này đều được điều tra.

Lý do ly hôn của Cao Văn Vinh cũng được công ty bảo vệ Nhân Nghĩa điều tra.

Tám năm trước, khi Cao Văn Vinh 29 tuổi, với sự giúp đỡ của Trần Hồng, anh ta đã trở thành cục phó cục kiểm soát không lưu Đế Đô, anh ta trở thành cục phó khi chưa đầy 30 tuổi, Cao Văn Vinh được xem là một người rất thành công.

Nhưng trong hôn nhân, Cao Văn Vinh chắc chắn đã thất bại!

Cao Văn Vinh dồn quá nhiều tâm sức cho công việc nên không còn nhiều thời gian lo lắng cho gia đình, vợ của Cao Văn Vinh là Lưu Mẫn bị ngã khi đang mang thai nhưng Cao Văn Vinh lại không cùng vợ vượt qua giai đoạn khó khăn nhất trong bệnh viện, vì lý do công việc.

Cuối cùng, vợ của Cao Văn Vinh mất đứa con, còn Cao Văn Vinh cũng mất đi cuộc hôn nhân này.

Trong hoàn cảnh như vậy, Cao Văn Vinh học cách dùng rượu để giải sầu. Anh ta sẽ đến quán bar vào thứ sáu và thứ bảy hàng tuần để uống rượu, nhưng anh ta không có ý trêu chọc các cô gái ở đó, anh ta chỉ uống và thả mình trong quá khứ.

Trong hoàn cảnh như vậy, muốn áp dụng quy tắc với Cao Văn Vinh là rất khó, nhưng Bách Biến Yêu Cơ Giả Tư Trân có biện pháp.

Chẳng phải Cao Văn Vinh đang đắm chìm trong quá khứ sao?

Vậy thì hãy cho Cao Văn Vinh một cơ hội để đối mặt với quá khứ!

Sau khi đọc tài liệu của Cao Văn Vinh, Giả Tư Trân bắt đầu nghiên cứu tài liệu của Lưu Mẫn.

Cách tốt nhất để đối phó với những người đang chìm đắm trong quá khứ như Cao Văn Vinh, chính là định hình quá khứ cho đối phương và để đối phương quay lại quá khứ một lần nữa.

Bách Biến Yêu Cơ sở dĩ được gọi là Bách Biến Yêu Cơ bởi vì nó có thể bách biến!

Giả Tư Trân có thể sử dụng thông tin của Lưu Mẫn để tạo nên một người giống như Lưu Mẫn, từ đó tiếp cận Cao Văn Vinh, sau đó tìm kiếm điểm yếu của Cao Văn Vinh.

Sáu giờ tối, khu chung cư quốc tế Vân Cảnh.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đi học về, Tống Thiến không đi cùng họ, cô ấy và An Lương gần như xa cách hơn, An Lương lại thích loại quan hệ như vậy.

“Hôm nay em có bị muộn không?” An Lương thuận miệng hỏi.

Trần Tư Vũ phủ nhận: “Ngày hôm nay không muộn đâu, cô Tôn còn khích lệ em, bảo em ngày mai không được đến muộn.”

An Lương gật đầu: “Yên tâm, ngày mai em sẽ không đến trễ đâu.”

“Được rồi, tối hôm nay em muốn ăn gì đây?” An Lương hỏi.

Trần Tư Vũ trả lời: “Trước đây, Tiểu Ngư có dẫn em đi ăn một món chân giò heo quay cực kỳ ngon, hay là chúng ta ăn thử xem sao?”

“Phong cách Đức à?” An Lương hỏi ngược lại.

“Vâng!” Trần Tư Vũ đáp lại một cách chắc nịch.

An Lương nhìn về phía Ninh Nhược Sương: “Sương Sương cảm thấy thế nào?”

“Không thành vấn đề.” Ninh Nhược Sương đáp lại.

“Vậy thì đi thôi!” An Lương nắm tay hai người cùng xuất phát.

Tuy nhiên, ngay khi An Lương vừa ra ngoài cửa, anh được nhân viên an ninh của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thông báo rằng anh đang bị theo dõi…

Chương 1919: Nhật Bản bí mật điều tra!

Khi An Lương đang chở Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương bằng chiếc xe Rolls Royce Cullinan màu hoa anh đào, anh nhận được thông báo từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa rằng mình đang bị theo dõi.

Quầy thịt lợn quay kiểu Đức nằm ở phía đông của chung cư quốc tế Vân Cảnh, An Lương đang lái xe về phía đông, nhưng đột ngột chuyển hướng về phía bắc.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đang tám chuyện nên cả hai đều không nhận thấy sự thay đổi hướng đi của An Lương.

Tần Thiên Tường của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đang báo cáo tin tức cho An Lương: “Tổng giám đốc An, chiếc Toyota Corolla đi cùng anh vừa rồi đã di chuyển, nhưng vẫn có một chiếc xe khác đang theo sau anh, tại ngã tư tiếp theo, hãy rẽ phải vào đường Ninh Tam.”

An Lương không trả lời, để tránh sự lo lắng của Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, anh nghe theo lời nhắc nhở của Tần Thiên Tường để rẽ phải ở ngã tư tiếp theo và đi vào đường Ninh Tam.

Mặc dù giao thông ở Đế Đô hay bị tắc nghẽn, nhưng đường xá mở rộng tứ phía, cảm giác giống như một cánh đồng.

Khi An Lương quay lại và đi vào đường Ninh Tam, giọng nói của Tần Thiên Tường lại phát ra từ tai nghe không dây: “Vẫn còn có xe đang đi theo tổng giám đốc An, điểm đến của anh là ở đâu?”

An Lương hỏi Trần Tư Vũ: “Tư Vũ, chỗ đó có chỗ đậu xe không?”

Trần Tư Vũ đáp lại: “Có, có một nhà để xe dưới tầng hầm.”

“Hầm để xe dưới lòng đất của khu ẩm thực Thiên Hưng, phải không?” An Lương hỏi.

“Vâng!” Trần Tư Vũ trả lời.

An Lương đã âm thầm chuyển thông tin liên quan thông qua giao tiếp với Trần Tư Vũ.

“Tốt, tổng giám đốc An, anh cứ trực tiếp đi đến địa điểm mục tiêu.” Tần Thiên Tường đáp lại.

An Lương đi theo thông tin điều hướng.

...

Một chiếc Toyota Camry đang theo sau An Lương, Akasaka Nanae, một thành viên của đội thứ nhất thuộc bộ phận điều tra thứ tư của Bộ phận Hải ngoại thuộc Cục Điều tra Tình báo Nhật Bản, đang báo cáo thông tin: “Đội trưởng Asakura, Egawa-kun và Kitano-kun bị nghi ngờ là đã bị lộ, tôi vẫn đang tiếp tục theo dõi đối phương.”

Đội trưởng đội thứ nhất Asakura đáp lại lời Akasaka Nanae: “Cô cứ tiếp tục đi theo, tôi sẽ gặp cô ở phía sau.”

Asakura Kaito tiếp tục nói: “Egawa-kun, Kitani-kun, hai người đi theo sau tôi, sẵn sàng hỗ trợ chúng tôi bất cứ lúc nào.”

“Vâng! Vâng!” Jun Egawa và Taro Kitano cùng đáp lại.

Trước đó khi các thành viên của đội thứ hai của đội điều tra số 4 đang chuẩn bị đến nước Hạ để điều tra An Lương, một vụ tai nạn giao thông xảy ra, mặc dù đã được điều tra bởi Sở Giao thông vận tải. Cùng với việc có video giám sát an toàn giao thông đường bộ, đã xác định thành viên đội thứ hai chạy xe vượt đèn đỏ dẫn đến tai nạn.

Tuy nhiên, một tình huống bất thường như vậy, lại thêm ba người chỉ huy điều tra của bộ kinh tế ngầm ám thị có thể cũng liên quan đến An Lương, vì vậy cục Điều tra tình báo Nhật Bản quyết định cử một người khác đến điều tra An Lương.

Để tránh việc vô tình tiết lộ thông tin, lần này cục Điều tra tình báo Nhật Bản đã không thông báo cho bộ kinh tế, cũng không cho ai biết mà chỉ liên lạc với nhóm thứ nhất của phòng Điều tra số 4 qua một đường dây duy nhất, cho phép bên kia vào cuộc điều tra nước Hạ.

Lần này quả nhiên không có tai nạn nào xảy ra nữa!

Nhóm bốn người của tổ thứ nhất tiến vào nước Hạ thành công, chuẩn bị sơ bộ cho cuộc điều tra, hiện tại bọn họ đang thuận lợi theo dõi An Lương, tuy rằng lần theo dõi vừa rồi có thể đã bị bại lộ, nhưng ít nhất có người chưa bị lộ.

Asakura Kaito cũng cảm thấy An Lương có vấn đề, trong tài liệu của bọn họ, An Lương này là chủ của một công ty đầu tư, nhưng sau lần theo dõi này, đối phương đã lộ ra khả năng chống lại việc theo dõi, đây không phải là chuyện bình thường.

Tuy nhiên Asakura Kaito lại không hề biết một điều kinh khủng, không chỉ có Egawa và Kitano Taro bị bại lộ, mà ngay cả Akasaka Nanae và Asakura Kaito cũng bị lộ thân phận, khi nhân viên an ninh của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa phát hiện ra có người theo dõi An Lương, dựa vào Thần Toán Thiên Cơ Số Bốn, anh ta ngay lập tức kết nối với hệ thống giám sát an toàn đường bộ của Đế Đô.

Để lấy được quyền truy cập vào Thần Toán Thiên Cơ Số Bốn từ cục Điều tra An ninh Quốc gia, lúc trước xâm nhập vào mạng nội bộ của cục, đã nhân tiện lấy được quyền này.

An Lương nghĩ Hoàng Quốc Tường sẽ không để tâm đến điều này chứ?

Dù sao thì An Lương cũng không làm gì phạm pháp, An Lương là người tốt, luôn tuân thủ pháp luật!

Thần Toán Thiên Cơ Số Bốn đã khóa quỹ đạo lái của các phương tiện liên quan thông qua hệ thống giám sát an toàn đường bộ của Đế Đô, nó nhanh chóng khóa bốn phương tiện có vấn đề này lại, điều này đương nhiên khiến Asakura Kaito và Akasaka Nanae cùng bị bại lộ.

Dù gì thì cũng đã là năm 2020 rồi, đây là thời đại công nghệ dữ liệu số!

Asakura Kaito cho rằng mình đã che giấu tung tích rất tốt, nhưng đối mặt với hệ thống giám sát an ninh của thời đại công nghệ, trừ phi anh ta cũng là một chuyên gia kỹ thuật, nếu không thì làm sao mà anh ta có thể tránh được những thiết bị công nghệ cao chứ?

Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa nắm được tình hình chung thông qua hệ thống giám sát an toàn hoàn chỉnh của Đế Đô, như thể không phát hiện được gì, An Lương vẫn lái xe đến hầm để xe dưới lòng đất của khu ẩm thực Thiên Hưng.

Chương 1920: Cô cần giúp đỡ không?

Đối mặt với tình huống An Lương đi vào hầm để xe, Akasaka Nanae lập tức trở nên bối rối: “Đội trưởng Asakura, tôi phải làm gì đây?”

“Tiếp tục theo sau!” Asakura Kaito trả lời ngay lập tức.

“Sau khi đợi đối phương đậu xe, cô tìm cách lắp thiết bị theo dõi lên xe của đối phương.”

“Được.” Akasaka Nanae đáp lại.

Nếu gắn được thiết bị theo dõi, họ sẽ dễ dàng theo dõi An Lương hơn, theo đó sẽ tránh được rất nhiều rủi ro bị lộ trong quá trình theo dõi.

Bãi đậu xe ngầm của khu mỹ thực Thiên Hưng.

An Lương tiến vào bãi đậu xe ngầm, dựa theo sự nhắc nhở của Tần Thiên Tường, sau khi anh tìm thấy một vị trí đậu xe tương đối trống trải để đậu, An Lương tự nhiên dắt Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương rời đi, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều không phát hiện điều bất thường gì, các cô còn đang tán gẫu buôn chuyện trong trường học.

Cho dù Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương là đại mỹ nữ nhan sắc vạn người có một, nhưng lúc buôn chuyện, các cô cũng rất xàm xí, lại còn thảo luận tin tức ngầm trong trường học.

Ví như một người nào đó lại tìm một người bạn trai lớn hơn 20 tuổi, một người nào đó lại bị đá. An Lương thuận miệng hỏi thăm: “Trong trường học có tin đồn của chúng ta không?”

Trần Tư Vũ yêu kiều hừ một tiếng: “Đương nhiên là có!”

“Ồ?”

An Lương nghi hoặc: “Tin đồn gì?”

“Hừ!” Trần Tư Vũ lại yêu kiều hừ lần nữa, không có ý nói rõ. Ninh Nhược Sương ở một bên đáp lại: “Có người nói em có lỗi với...”

An Lương cắt ngang Ninh Nhược Sương: “Được rồi được rồi, những người này hoặc là hâm mộ anh, hoặc là hâm mộ các em, tất cả đều là ghen ăn tức ở.”

Trần Tư Vũ tán thành: “Đúng vậy, những người đó tất cả đều ghen tức mà thôi, nam thì hâm mộ An đại sư, nữ thì hâm mộ chúng ta.”

“Đúng rồi, An đại sư, anh còn nhớ Vu Tinh không?” Trần Tư Vũ thuận miệng hỏi thăm.

“Đó là ai?”

An Lương có chút mơ hồ, trong giới Đế Đô hình như không có người họ Vu, trong nhóm chị em hay chơi với Trần Tư Vũ hình như cũng không có người này.

Ninh Nhược Sương ở một bên nói tiếp: “Quỷ xui xẻo của trường chúng em.”

Trần Tư Vũ tán thành: “Vào năm ngoái, Vu Tinh này tìm một người phú nhị đại, kết quả bị phú nhị đại ăn xong lau sạch rồi chia tay, năm nay cô ta thông minh hơn, cô ta biết phú nhị đại không đáng tin cậy, thế là tìm một phú nhất đại.”

“Phụt” An Lương trực tiếp cười phụt ra!

Phú nhị đại không đáng tin cậy, vậy thì tìm phú nhất đại? Không có gì sai!

Logic này hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì.

Ninh Nhược Sương ở một bên bổ sung: “Kết quả lần này càng thảm hơn, phú nhất đại lớn hơn Vu Tinh 26 tuổi, sau khi lừa dối đủ kiểu, Vu Tinh lại ảm đạm chia tay.”

An Lương trêu chọc nói: “Phú nhất đại đều là loại người tinh quái, nếu như không phải kẻ tinh quái, sao có thể trở thành phú nhất đại cơ chứ.”

Trần Tư Vũ thở dài nói: “Đúng vậy đó, em nghe nói lúc Vu Tinh lui tới với đối phương, hình như còn mua quà cho đối phương hết mấy vạn.”

An Lương không thể không khen chút, lớp mã này quả thực là nhân tài!

Ninh Nhược Sương nói tiếp: “Trước đó chúng em từng gặp cô ta ở phía sau ngõ hẻm, cô ta còn đang hâm mộ chúng em, nghe ý của cô ta, cô ta cũng muốn gia nhập vào đám chúng em đó!”

An Lương trực tiếp từ chối: “Tư Vũ, Sương Sương, các em cũng đừng hại anh!”

Trần Tư Vũ liếc An Lương liếc một cái: “Em không thích cô ta!”

Ninh Nhược Sương tán thành: “Em cũng không thích cô ta.”

“Vậy là tốt rồi!” An Lương thở phào một hơi. An Lương cực kỳ kén chọn!

Người bình thường căn bản không lọt vào được trong mắt của An Lương, đặc biệt là Vu Tinh này lúc trước tìm phú nhị đại, rồi lại tìm phú nhất đại, trực tiếp bị An Lương loại bỏ ra ngoài.

Trong lúc An Lương ở bên này đưa theo Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đi vào thang máy, Akasaka Nanae đã hoàn toàn rơi vào trong cạm bẫy của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, cô giống như diễn viên thực hiện giống theo kịch bản vậy, lái Toyota Camry dừng ở bên cạnh chiếc Rolls-Royce Cullinan màu hồng hoa anh đào.

“Tổ trưởng, tôi đã đi tới bên cạnh chiếc xe mục tiêu.” Akasaka Nanae báo cáo, sau đó xuống xe.

Khi đi đến bên cạnh chiếc Rolls-Royce Cullinan màu hồng anh đào, Akasaka Nanae làm bộ lấy ví tiền ra, sau đó một số đồng xu rơi xuống, Akasaka Nanae lập tức ngồi xuống nhặt đồng xu.

Nhưng trên thực tế, ngay vào lúc cô ta ngồi xuống là đang quan sát Cullinan màu hồng anh đào, tìm kiếm chỗ thích hợp lắp đặt thiết bị theo dõi.

Nhưng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Ngay lúc Akasaka Nanae ngồi xuống, một người thanh niên đi tới, lúc hắn vừa đi tới vừa hỏi: “Cô sao vậy, cần giúp đỡ không?”

Akasaka nghe hiểu được tiếng phổ thông nước Hạ, trong lòng cô âm thầm lo lắng, nhưng mặt ngoài cố gắng trấn tĩnh sử dụng tiếng phổ thông nước Hạ đáp lại: “Cảm ơn, tôi không sao, chỉ là rơi mất mấy đồng tiền xu.”

Akasaka Nanae lễ phép từ chối đối phương giúp đỡ.

Nhưng người thanh niên vẫn đi tới, hắn nhặt lên một đồng tiền xu trên đất lên, lại bắt đầu nhặt cái thứ hai, chờ sau khi nhặt xong, người thanh niên đi tới chỗ Akasaka Nanae, đưa mấy đồng xu ấy cho đối phương.

“...”

Chương 1921: Cô gái, có thể kết bạn Wechat không?

May mắn Akasaka Nanae không phải người Thịnh Khánh, nếu không cô nhất định sẽ nói ra một câu.

Cô muốn nhặt đồng xu à?

Những đồng xu kia là chính cô ném ra ngoài, vì che giấu hành động lắp đặt thiết bị theo dõi của cô mà thôi, nhưng bây giờ đối phương đã giúp nhặt tất cả các đồng xu, cô còn có thể làm gì?

Chỉ có thể miễn cưỡng vui cười tỏ vẻ cảm ơn thôi!

“Cám ơn cậu!” Akasaka Nanae trả lời.

Người thanh niên mỉm cười nói: “Không cần khách sáo, chỉ là tiện tay mà thôi.”

Akasaka Nanae trong lòng tràn đầy cảm giác cạn lời, cô cũng không thể lại đem tiền xu vứt trên mặt đất chứ?

“Đúng rồi, cô gái, có thể kết bạn Wechat không?” Người thanh niên nhìn Akasaka Nanae hỏi thăm.

Akasaka Nanae biết Wechat nước Hạ, cô cũng biết ý đối phương, đối phương đây là thuận tiện trêu gái, cô có một cảm giác sắp phát điên, đúng là xuất chiến không thuận lợi.

Rõ ràng bắt đầu còn rất thuận lợi, vì sao bây giờ có thể như vậy?

Akasaka Nanae rất muốn cho đối phương xéo đi, nhưng lại sợ nảy sinh sự cố bất ngờ, cô mỉm cười từ chối: “Thật ngại quá, tôi có bạn trai rồi, lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của cậu.”

“Vậy thì đáng tiếc quá!” Người thanh niên thở dài nói.

Nhưng Akasaka Nanae nhạy bén cảm giác được đối phương không phải đang cảm thán tiếc nuối không kết bạn Wechat được, người thanh niên này khiến cô cảm giác có chút kỳ quái.

Chờ chút... Hỏng bét!

Trong lòng Akasaka Nanae dâng lên một cảm giác không ổn!

Bên trong bãi đổ xe phía dưới lòng đất của khu ẩm thực Thiên Hưng, cuối cùng Akasaka Nanae cũng nhận ra tình hình có sự khác thường, từ khi cô và người thanh niên này bắt đầu trao đổi, hình như chưa hề nhận được tin tức từ Asakura Kaito?

Trong lòng Akasaka Nanae âm thầm lo lắng, nhưng bề ngoài thì vẫn rất bình tĩnh, cô khách sáo nói:

“Thật xin lỗi, tôi còn có chuyện, một lần nữa thành thật cảm ơn anh đã giúp đỡ.”

Người thanh niên lập tức ngăn cản rồi nói: “Chờ một chút.”

“Hửm?” Akasaka Nanae nhìn về phía đối phương.

Người thanh niên lấy một tờ chứng nhận bày ra: “Cục điều tra an ninh quốc gia, làm phiền cô đưa thẻ căn cước ra.”

Akasaka Nanae liếc nhìn giấy tờ chứng nhận đối phương cầm, tên của người kia là Tần Thiên Tường, cô biết bản giấy tờ chứng nhận này đúng là chứng nhận của cục điều tra an ninh quốc gia nước Hạ.

Akasaka Nanae còn phát hiện ra một chi tiết, tay đối phương chắp phía sau lưng, cô ta suy đoán là đối phương đang chuẩn bị rút súng chăng?

Đối mặt với tình huống như vậy, Akasaka Nanae chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời lại: “Tôi là du khách Nhật Bản tới nước Hạ du lịch, tôi không có thẻ căn cước nhưng tôi có hộ chiếu.”

“Thì ra cô gái là người Nhật Bản.” Tần Thiên Trường cười trả lời lại, sau đó tay trái điểm nhẹ lên tai nghe: “Ngụy Tử Dương, Chúc Khôn, các người tới đây một chút.”

Chưa tới hai phút, hai nhân viên bảo an thuộc công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, theo sự sắp xếp của Tần Thiên Trường, bọn họ dùng dây thừng trói hai tay Akasaka Nanae ra sau lưng, đồng thời đưa cô vào bên trong một chiếc xe thương vụ có cửa sổ xe màu tối.

Tần Thiên Trường thông qua tai nghe vô tuyến để báo cáo lại tình hình: “Sếp số bốn, chúng tôi đã bắt được một mục tiêu.”

Thần Toán Thiên Cơ Số Bốn trả lời: “Giám sát an ninh của bãi đỗ xe dưới lòng đất đã được bao phủ theo chu kỳ, ghi chép liên quan cũng đã được loại bỏ.”

“Được rồi, sếp Số Bốn, chúng tôi sẽ tiếp tục xử lý ba mục tiêu khác.”

Tần Thiên Tường trả lời lại.

...

Akakura Kaito hơi lo lắng trong lòng khi Akasaka Nanae bước vào bãi đổ xe dưới lòng đất, sau đó nghe thấy Akasaka Nanae báo cáo là đã đi tới bên cạnh chiếc xe mục tiêu, Asakura Kaito cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ngay sau đó, Asakura Kaito lập tức trở nên căng thẳng lại!

Bởi vì Asakura Kaito phát hiện tín hiệu của anh ta và Akasaka Nanae đã bị gián đoạn, tình huống này khiến Asakura Kaito tự hỏi đã có chuyện gì xảy ra với Akasaka Nanae.

Rốt cuộc là do tín hiệu ở bãi đổ xe ngầm không tốt hay là thật sự đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn?

Asakura Kaito nghĩ có lẽ mình phải đi tới bãi đổ xe dưới lòng đất, anh ta đang đứng bên ngoài của khu ẩm thực Thiên Hưng, tối đa năm phút là có thể tiến vào bãi đổ xe dưới lòng đất, nhưng Asakura Kaito lại lo lắng sẽ thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh ta lại đi xuống dò xét thì việc này có phải là tốn công hay không?

Đối mặt với tình huống như vậy, Asakura Kaito chỉ có thể thử tiếp tục liên hệ với Akasaka Nanae, hy vọng rằng việc gián đoạn thông tin chỉ là do tín hiệu ở bãi đỗ xe dưới lòng đất kém.

Nhưng Asakura Kaito cũng biết rõ xác suất của chuyện này vô cùng thấp!

Asakura Kaito rẽ một đường, chuẩn bị tiếp tục chạy xung quanh khu ẩm thực Thiên Hưng, nhưng anh ta vừa mới rẽ vào khúc quanh thì đã phát hiện vấn đề là bị kẹt xe và anh ta bị kẹt trong dòng xe cộ này.

Nếu như không có chuyện Akasaka Nanae mất liên lạc, vậy bây giờ có kẹt xe thì cũng không có vấn đề gì, Asakura Kaito cũng biết tới tình hình kẹt xe ở nước Hạ.

Nhưng mà bây giờ lại mất liên lạc với Akasaka Nanae, lại thêm đột nhiên bị kẹt xe, đó thật sự là vấn đề lớn.

Asakura Kaito cân nhắc xem có nên bỏ xe chạy trốn không, nhưng ở trong dòng xe cộ mà bỏ xe chạy trốn, vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện đầu tiên, Asakura Kaito chỉ có thể tiến lên theo dòng xe cộ, sau đó nhận ra cảnh sát giao thông nước Hạ đang tiến hành kiểm tra nồng độ cồn.

Sự bất an trong lòng Asakura Kaito càng lúc càng lớn, anh ta nhanh chóng liên hệ với Jun Egawa, chuẩn bị nhắc nhở đối phương nên nhanh chóng tránh xa khu ẩm thực Thiên Hưng, nhưng lại không thể kết nối điện thoại được với Jun Egawa.

Chương 1922: Tùy tiện bắt giữ

Asakura Kaito hít sâu một hơi, anh ta lại thử liên hệ với Taro Kitano, nhưng mà lại không thể nào liên hệ với Taro Kitano, anh ta cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, trực tiếp bắt đầu xóa bỏ tin tức trong điện thoại...

“Cốp cốp cốp!”

Một vị công an đi tới gõ cửa sổ kính ở phía điều khiển của Asakura Kaito, ra hiệu Asakura Kaito hạ cửa sổ xe xuống tiếp nhận kiểm tra, nhưng làm sao Asakura Kaito có thể hạ cửa kính xe xuống được.

Khi Asakura Kaito từ chối tiếp nhận kiểm tra, bốn người công an khác lập tức bao vậy ô tô của Asakura, trước sau lại là dòng xe cộ hỗn loạn, Asakura Kaito lập tức trở thành ba ba trong hũ.

Làm sao có thể trốn?

Hoàn toàn không có đường nào có thể trốn!

“Thưa ngài, mời ngài lập tức hạ cửa kính xe xuống để tiếp nhận kiểm tra!” Một người công an lại gõ cửa kính xe Asakura Kaito.

Asakura chỉ tập trung vào việc xóa thông tin trên điện thoại di động, căn bản không để ý tới vị công an kia.

Hành động của anh ta đương nhiên bị phát hiện, một vị công an trực tiếp dùng gậy đập vào cửa kính thủy tinh ở ghế điều khiển, đập phá cửa sổ kính, Asakura Kaito lập tức bị bắt giữ.

Tình huống như vậy, tự nhiên cũng bị những chủ xe xung quanh phát hiện, nhóm công an này lập tức nhắc nhở:

“Người này là nhân viên gián điệp của Nhật Bản, hành động lần này liên quan tới chuyện bí mật, các người được quay video, nhưng nếu công bố lên trên mạng thì các người phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật, mời tự giác phối hợp xóa hết video, đồng thời tiếp nhận kiểm tra.”

Những chủ xe xung quanh đều không phải là kẻ ngốc, xem náo nhiệt thì có thể nhưng không thể bị dính vào!

Đội công an điều tra nhắc nhở lần hành động này là bắt nhân viên gián điệp, bọn họ đương nhiên sẽ không dám đùa với pháp luật. Nhưng mà không có bất kỳ người nào nghi ngờ thân phận của những người công an này...

Asakura Kaito đã bị các nhân viên tuần tra kiểm tra nồng độ cồn đưa đi, một số nhân viên tuần tra khác ở lại hiện trường để kiểm tra video của các chủ xe khác, tất cả mọi công việc được tiến hành đâu vào đấy.

Từ đoạn Asakura Kaito bị bắt rồi đến đoạn video quay lại hiện trường bị xóa, suốt toàn bộ quá trình không ai nghi ngờ danh tính của mấy người tuần tra này cả.

Trên thực tế, danh tính của những người tuần tra này cũng không có vấn đề gì, bọn họ đều giữ giấy xác thực danh tính của Cục Điều tra An ninh Quốc gia, đồng thời các loại giấy tờ này đều là thật. Chúng đều là do Hoàng Quốc Việt bồi thường cho An Lương, để thuận tiện cho An Lương điều tra những sự việc liên quan tới chuyến bay XEA9008 trước đó.

. . .

Tại khu ẩm thực Thiên Hưng.

Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương dẫn đường đưa An Lương đến cửa hàng chân giò heo quay Đức Ký. Người ta đồn rằng chủ cửa hàng này đã sống ở Đức 20 năm, sau khi học được hết thảy tinh túy từ món chân giò heo quay ở đó, giờ họ đã trở về lập nghiệp ở Trung Quốc.

An Lương lật sang trang Menu thứ 08. Đặc sản của cửa hàng chân giò heo quay Đức Ký chính là món chân giò quay nên đương nhiên An Lương muốn gọi cả cái, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương lại cùng chung nhau một cái chân giò.

An Lương còn chọn lạp xưởng Đức nướng, giống như chân giò heo quay, đây cũng là món ăn tiêu biểu của Đức.

Đang xem Menu của quán, An Lương nhận được cuộc gọi từ Hoàng Quốc Tường, An Lương nói với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương: “Các em cứ gọi đồ ăn trước đi, anh đi nghe điện thoại một lát, là chuyện công việc.”

Trần Tư Vũ ngoan ngoãn gật đầu.

“Ừm!” An Lương đeo tai nghe không dây, rồi mới trả lời cuộc gọi.

Giọng của Hoàng Quốc Tường vang lên: “An Lương, cậu vừa mới bắt ai hả?”

“Anh nói vậy là có ý gì?” An Lương hỏi ngược lại.

“Vừa rồi, nhân viên của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã lợi dụng danh tính của Cục điều tra An ninh Quốc gia chúng tôi để lập thẻ kiểm tra hành vi lái xe khi say rượu tại khu ẩm thực Thiên Hưng, sau đó bắt giữ một người, mà người của chúng tôi cũng có mặt tại hiện trường, họ đều tận mắt chứng kiến chuyện này.” Hoàng Quốc Tường nói rõ, tỏ ý bảo An Lương đừng giả ngu nữa.

“Chờ một chút.” An Lương đáp lại một tiếng, rồi trực tiếp ngắt điện thoại.

Hoàng Quốc Tường hiểu ý của An Lương, anh ta đang mở phần mềm liên lạc bảo mật của Cục Điều tra An ninh Quốc gia.

Trong phần mềm liên lạc bảo mật của Cục Điều tra An ninh Quốc gia, Hoàng Quốc Tường nhận được tin nhắn từ An Lương gửi đến.

‘An Lương: Vừa rồi người đó theo dõi chúng tôi.’

‘Hoàng Quốc Tường: Đối phương là ai vậy?’

‘An Lương: Tạm thời chưa chắc chắn. Tổng cộng có bốn người, họ hiện đang bị điều tra.’

‘Hoàng Quốc Tường: Giao bọn chúng cho chúng tôi?’

‘An Lương: Không cần đâu.’

‘An Lương: Đối phương đang theo dõi tôi, chắc chắn là không có tốt đẹp gì. Tôi cần phải biết thông tin tình báo này mới được.’

‘Hoàng Quốc Tường: Sau khi điều tra rõ rồi hãy giao chúng cho bên chúng tôi nhé?’

‘An Lương: Được.’

‘Hoàng Quốc Tường: Còn vụ về Cao Văn Vinh có tiến triển gì mới không?’

‘An Lương: Tôi sẽ tự giải quyết.’

‘Hoàng Quốc Tường: Được, nếu như cậu cần giúp đỡ thì cứ nói trước với tôi.’

‘An Lương: Được, cảm ơn anh.’

‘Hoàng Quốc Tường: Không cần khách sáo, chúng ta là bạn mà.’

‘An Lương: Nếu đã là bạn thì anh sắp xếp để người bên quân đội xem xét mô tô bay thế hệ thứ hai đi, rồi lắp sắp xếp nhân viên liên quan kiểm tra thiếu sót và bổ khuyết của thiết kế thứ hai nữa.’

Chương 1923: Từ chối

‘Hoàng Quốc Tường: Chúng tôi đã thấy mô tô bay thế hệ thứ hai của cậu rồi, về mặt thông số nó còn yếu lắm, tải trọng tối đa chỉ 150kg, tuy tốc độ đã tốt nhưng nếu bay liên tục thì sức chịu đựng kém hơn một chút.’

‘An Lương: Cho nên nó mới là mô tô bay thế hệ thứ hai của chúng tôi. Như trước đây tôi đã nói với anh, nó là dòng sản phẩm thứ ba của Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai.’

‘An Lương: Các anh cũng có một phần ở Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai nhỉ?’

‘Hoàng Quốc Tường: Được!’

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi sẽ đề cử nó cho bên quân đội.’

‘Hoàng Quốc Tường: Nhân tiện, tôi sẽ sắp xếp thiết kế thứ hai này lại một chút. Tính an toàn của nó quả thực hơi kém.’

‘An Lương: Còn có thể tối ưu hóa năng lượng hành trình bay. Ngăn chứa pin hiện tại chỉ là một ngăn chứa pin hình chữ nhật thông dụng, nếu có thể tối ưu hóa thêm được, thiết kế cái khoang chứa pin đó thành một cấu trúc có hình dạng đặc biệt.’

‘An Lương: Cố gắng để thời gian bay được cải thiện tốt nhất nhé!’

‘Hoàng Quốc Tường: Được rồi, để tôi thu xếp’

‘Hoàng Quốc Tường: Nhân tiện, nếu Cục Điều tra An ninh Quốc gia của chúng tôi muốn mua hàng, chắc cũng phải có ưu đãi chứ nhỉ?’

‘An Lương: Thế thì để tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai tặng cho anh 20 chiếc xe nhé, có được không?’

‘Hoàng Quốc Tường: Thế thì quá cảm ơn cậu luôn.’

‘An Lương: Không có chi.’

‘An Lương: [Hình ảnh 1]'

‘An Lương: Giờ tôi phải đi ăn cơm với bạn gái đây, có gì tôi sẽ thông báo cho anh nếu có tình hình mới nhất.’

‘Hoàng Quốc Tường: OK’

An Lương và Hoàng Quốc Tường kết thúc cuộc trao đổi.

Trần Tư Vũ đang cắt chân giò heo quay cho An Lương, cô thuận miệng hỏi:

“Công việc của anh xong rồi à?”

“Ừ, cũng xử lý được tàm tạm rồi, còn vấn đề về sản phẩm mô tô bay nữa thôi.”

An Lương cũng thuận miệng đáp lại. Trần Tư Vũ tò mò: “Khi nào thì mô tô bay sẽ được bán ra? An đại sư, em cũng muốn mua một chiếc.”

“Không được!”

An Lương thẳng thừng từ chối.

“Tại sao?”

Trần Tư Vũ hầu như chưa bị An Lương từ chối bao giờ, nhất là khi cô chủ động ngỏ lời.

“Anh thấy mô tô bay rất nguy hiểm. Nó không phải là dành cho em đâu.” An Lương đáp lại.

“Sương Sương, cậu thấy mua mô tô bay thế nào?”

“Tớ cũng cảm thấy nó rất nguy hiểm.” Ninh Nhược Sương đáp lại.

Trần Tư Vũ bất lực nhìn An Lương:

“An đại sư, em sẽ cẩn thận một chút, thế cũng không được sao?”

“Thực sự là không được.” An Lương đáp lại.

“Trước hết phải chờ nâng cấp cái đã!”

An Lương nói thêm:

“Nếu như em muốn chơi, chúng ta có thể đến trường đua quốc tế Goldenport, nhưng em không được phép lái mô tô bay ra phố chơi.”

An toàn là trên hết mà!

Rìa phía Đông Nam của Đế Đô.

Trong một nhà kho hàng lạnh, Asakura Kaito tìm thấy ba người khác, anh ta cũng phát hiện khung cảnh xung quanh rõ ràng cũng không phải trong trạm tuần tra, vậy nên có thể suy nghĩ ra hoàn cảnh của bọn họ.

Tần Thiên Tường bắt đầu chế độ thẩm vấn, sau một hồi thẩm vấn, thẩm vấn ra được thân phận của bốn người đám Asakura Kaito, bao gồm cả lý do tại sao bọn họ sang đây để điều tra An Lương.

Thu được kết quả thẩm vấn, Tần Thiên Tường lập tức báo cáo về cho An Lương, anh ta biết rằng có lẽ lúc này An Lương vẫn đang ăn tối với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, thế nên đã gửi tin nhắn thông qua phần mềm liên lạc bảo mật của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Quả thực An Lương vẫn đang ăn cơm, sau khi nhận được tin nhắn của Tần Thiên Tường, anh xem kỹ lại một lát, sau đó trả lời tin nhắn của Tần Thiên Tường.

‘An Lương: Thông báo cho Cục Điều tra An ninh Quốc gia tiếp nhận.’

‘Tần Thiên Tường: Được.’

Thực ra Tần Thiên Tường dự đoán rằng bốn người đám Asakura Kaito sẽ lành ít dữ nhiều, vì bọn họ sang đây để điều tra An Lương, vậy mà cuối cùng An Lương lại lựa chọn bỏ qua cho bọn họ?

Mặc dù trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng Tần Thiên Tường vẫn lựa chọn nghe theo lời dặn của An Lương. Lý do mà An Lương bỏ qua cho bốn người này rất đơn giản.

Nếu như bốn người đám Asakura Kaito bị Công ty đầu tư An Tâm phát hiện ở Nhật Bản thì An Lương sẽ không hề do dự mà giải quyết đối phương. Nhưng đối phương đã đến nước Hạ, còn đến tận Đế Đô, hơn nữa mục tiêu điều tra cũng rõ ràng.

Nếu như bọn họ biến mất một cách bí ẩn, liệu chính phủ Nhật Bản có thấy lạ không? Liệu chính phủ Nhật Bản có cho rằng An Lương đang bày trò không?

Sau đó lại cử thêm nhiều người hơn sang đây điều tra An Lương, hay thậm chí còn tìm cách giải quyết An Lương? An Lương không sợ những thủ đoạn nhỏ này, nhưng An Lương sẽ thấy rất phiền phức.

Vậy nên dứt khoát bỏ qua cho đối phương, đơn giản là để chứng tỏ rằng những gì đã xảy ra trước đó không phải là do An Lương bày trò.

Chương 1924: Thả ra là mưu đồ

Trong nhà kho đông lạnh, Tần Thiên Tường nhìn Asakura Kaito: “Vận may của các người vô cùng tốt. Ông chủ của chúng tôi nói rằng chuyện anh ấy muốn điều tra không liên quan gì đến đến các người, vì vậy chúng tôi sẽ giao các người cho Cục Điều tra An ninh Quốc gia của chúng tôi.”

Asakura Kaito hơi sững người một chút, thực ra anh ta cũng đoán rằng bốn người họ sẽ lành ít dữ nhiều. Nhưng đối phương cứ như vậy mà bỏ qua cho họ sao?

Tần Thiên Tường nhìn vẻ mặt sững sờ của Asakura Kaito, anh ta nói thêm một câu: “Ông chủ của chúng tôi là một người làm ăn, anh ấy sẽ bảo vệ sự an toàn của chính mình, không hề muốn tham gia vào cuộc chiến mà các người tưởng tượng.”

Asakura Kaito trở nên trầm mặc.

“À đúng rồi, các người kiên nhẫn đợi một lát. Một lát nữa, khi nhân viên của Cục An ninh Quốc gia đến, chúng tôi sẽ thả các người ra, nhưng các người bị nghi ngờ nhập cảnh trái phép, nên có lẽ sẽ bị trục xuất.” Tần Thiên Tường bổ sung.

Khi bốn người đám Asakura Kaito nhập cảnh vào nước Hạ đã che giấu đi danh tính của mình, bây giờ danh tính đặc vụ của Cục Điều tra tình báo Nhật Bản của họ đã bị bại lộ, đương nhiên bọn họ sẽ bị trục xuất ra khỏi nước Hạ.

Gần hai tiếng sau, bốn người đám Asakura Kaito được đưa đến trụ sở của Cục Điều tra An ninh Quốc gia, sau khi đến đó, họ lại bị thẩm vấn thêm một lần nữa.

Lần thẩm vấn lần này vô cùng suôn sẻ, bởi vì trước đó bốn người đám Asakura Kaito đã từng khai ra một lần, lần này đương nhiên không hề có trở ngại gì cả.

Sau khi thẩm vấn xong, Hoàng Quốc Tường đã nhìn thấu ý của An Lương, anh ta nhìn về phía Asakura Kaito rồi nói: “Ngài Asakura, mặc dù lần này mọi người đều là hiểu lầm nhau cả, nhưng các anh bị nghi ngờ che giấu danh tính của mình vào nước Hạ để hoạt động gián điệp, chúng tôi nhất định phải trục xuất các anh ra khỏi nước Hạ.”

“Tôi hiểu rồi.” Asakura Kaito trả lời.

Dù sao thì việc có thể sống sót cũng đã vượt xa dự đoán của Asakura Kaito, anh ta còn tưởng rằng mình chết chắc.

Hơn 11 giờ tối, bốn người đám Asakura Kaito bị Cục Điều tra An ninh Quốc gia đưa đến sân bay. Hoàng Quốc Tường gửi tin nhắn cho An Lương.

‘Hoàng Quốc Tường: Tôi vốn tưởng rằng sẽ không được gặp bốn người này.’

‘An Lương: ???’

‘An Lương: Lão Hoàng, có phải anh hiểu lầm gì tôi không?’

‘An Lương: Trong mắt anh, có phải tôi là loại người biến thái, một kẻ xấu có thể tùy tiện quyết định số phận của người khác không?’

‘An Lương: Tôi là một người tốt trân trọng mạng sống và luôn tuân theo pháp luật.’

‘Hoàng Quốc Tường: Cậu đoán thử xem tôi có tin không?’

‘An Lương: Anh có tin hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng là tôi chính là một người như vậy.’

‘An Lương: Tôi thực sự không biết về chuyện của Cục Điều tra tình báo Nhật Bản. Tôi nói lại một lần nữa, chuyện đó không liên quan gì đến tôi cả.’

‘An Lương: Vậy nên, tôi sẵn sàng chủ động thể hiện điều tốt, để bọn họ biết được tôi không hề có ác ý.’

‘Hoàng Quốc Tường: Không có tác dụng đâu, bọn họ vẫn sẽ nghi ngờ cậu thôi.’

‘An Lương: Nhưng sẽ không cử người đến điều tra tôi nữa.’

‘An Lương: Lần này tôi đã thể hiện quyền lực, trong lòng họ sẽ cảm thấy kiêng dè.’

Hoàng Quốc Tường không hề phản bác, bởi vì tình hình hiện tại đúng như gì mà An Lương nói, An Lương đã thể hiện được lực lượng của mình, thả bốn người đám Asakura Kaito về nước.

Nếu như Cục điều tra tình báo Nhật Bản vẫn muốn điều tra An Lương, thì chỉ có thể tiến hành điều tra trong âm thầm, sẽ không trắng trợn như lần này nữa.

‘Hoàng Quốc Tường: Chuyện lúc trước thật sự không phải do cậu làm sao?’

‘An Lương: Thực sự không phải!’

‘An Lương: Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa không thần thông quảng đại như vậy.’

Trong lòng An Lương thầm nghĩ, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thật sự không hề thần thông quảng đại như vậy, nhưng Chúc Phúc Hòa Bích lại có uy lực như vậy, vậy chắc không thể trách An Lương đâu nhỉ?

Chuyện của Chúc Phúc Hòa Bích, dựa vào đâu mà đổ lên đầu An Lương chứ?

Gần 12 giờ đêm.

Trần Tư Vũ đã ngủ say, An Lương cũng bỏ điện thoại xuống đi ngủ.

7 giờ sáng hôm sau.

Điện thoại di động của Trần Tư Vũ phát ra tiếng chuông báo thức ầm ĩ, nhưng Trần Tư Vũ còn chưa tỉnh lại, An Lương đẩy Trần Tư Vũ, nhắc nhở nói: “Không phải em đã đồng ý với cô Tôn sẽ không đến trễ sao?”

Trần Tư Vũ ngáp một cái đáp: “Em dậy bây giờ đây.”

“Anh sẽ đặt đồ ăn sáng cho em, em muốn ăn sủi cảo tôm thủy tinh phải không?” An Lương hỏi.

“Vâng ạ!” Trần Tư Vũ đồng ý đáp lại.

Dường như con mèo lớn Đế Đô này ăn sủi cảo tôm thủy tinh mãi cũng không biết ngán thì phải.

An Lương lại đặt thêm salad trái cây và sữa cho Trần Tư Vũ, thuận tiện đặt luôn bữa sáng cho Ninh Nhược Sương.

“Anh đi gọi Sương Sương, em mau rửa mặt đi, hôm nay đừng tới trễ!” An Lương nhắc nhở.

Nếu Trần Tư Vũ đến trễ, An Lương nghĩ tám phần mười là muốn anh gánh vác trách nhiệm thay rồi? Thật ra thì An Lương vẫn có thể tự tin thêm một chút!

Nếu Trần Tư Vũ đến trễ, mặc dù Trần Tư Vũ không vứt gánh nặng sang cho anh thì Tôn Mẫn Chi cũng sẽ cho rằng An Lương có vấn đề chứ không phải Trần Tư Vũ có vấn đề.

Trong phòng 8805, An Lương đến đánh thức Ninh Nhược Sương dậy.

Ngày hôm qua An Lương vốn định ôm Ninh Nhược Sương tới, kết quả lại bị Hoàng Quốc Tường nhắn tin làm gián đoạn, sau đó cũng quá muộn rồi nên không ôm Ninh Nhược Sương tới nữa.

Tuy rằng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương không cho phép An Lương làm cùng lúc, nhưng chỉ ngủ cùng một chỗ thì cũng không có vấn đề gì.

Chương 1925: Không có đúng sai

“Sương Sương, mau rời giường đi, anh gọi bữa sáng cho em rồi.” An Lương nhắc nhở.

“Vâng.” Tốc độ rời giường của Ninh Nhược Sương nhanh hơn một chút.

An Lương rửa mặt ở phòng 8805 bên này, ở hai bên phòng anh đều có đồ vệ sinh cá nhân riêng.

7 giờ 40 phút sáng, An Lương nhìn theo bóng dáng Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương ra ngoài, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều lái xe nên anh không đưa các cô đến trường, anh còn phải chú ý điều tra chuyện của Cao Văn Vinh nữa.

An Lương vừa chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi thăm chuyện liên quan đến Cao Văn Vinh thì anh lại nhận được tin nhắn của giáo sư Biên Tiểu Cương.

‘Biên Tiểu Cương: Trò An, Đông Thanh Tử sinh sản thành công rồi!’

???

Đông Thanh Tử sinh sản thành công?

Hệ thống có ở đó không?

An Lương bày tỏ muốn hỏi Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng một chút, trước đây đã nói Đông Thanh Tử không thể sinh sản, không thể cấy ghép mà? Nhưng mà Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng lại như trở thành người câm, căn bản không có ý định để ý tới An Lương.

Tình huống như vậy, An Lương cũng đã hiểu được ý của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng rồi, đó chính là mọi chuyện đã có đáp án, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng căn bản sẽ không để ý tới nữa.

Nếu đã nói không thể sinh sản, không thể cấy ghép, đó chính là kết quả như vậy.

‘An Lương: Chuyện gì đang xảy ra vậy?’

‘Biên Tiểu Cương: Video’

‘Biên Tiểu Cương: Tôi sử dụng ba cây mẹ để nuôi dưỡng cây non, tỷ lệ sống hiện tại lên đến 97%, không ảnh hưởng đến cây mẹ, hiện nay có gần 200 cây non được sinh sản rồi.’

‘Biên Tiểu Cương: Cây non được trồng giai đoạn một, đã di chuyển vào vùng hấp thu chất dinh dưỡng trước rồi, để giữ lại 100% tính chất của cây mẹ, chúng ta sẽ không áp dụng phương thức ghép, mà thay vào đó chuẩn bị bắt đầu nuôi dưỡng từ nhỏ.’

‘Biên Tiểu Cương: Cây non hiện đang tăng trưởng tốt, dự kiến năm tới sẽ có kết quả rồi.’

An Lương nhìn tin nhắn của Biên Tiểu Cương gửi tới, anh có cảm giác không nói nên lời, thì ra đây chính là ý tứ thành công của ông ta sao?

Ngay cả cây non cũng chưa sinh trưởng, còn chưa có kết quả, cũng chưa kiểm chứng thu hoạch từ cây non có hiệu quả bổ thận tăng cường xương cốt hay không đã tuyên bố thành công rồi sao?

Có vẻ như có mùi mờ ám? An Lương lại không thể giảm thiểu quỹ nghiên cứu và phát triển được!

‘An Lương: Làm tốt lắm!’

‘An Lương: Giáo sư Biên, ông tiếp tục xử lý vấn đề này đi, chờ cho cây non được lai tạo ra hoa, tôi muốn xem hiệu quả của những cây Đông Thanh Tử này.’

‘Biên Tiểu Cương: Cậu yên tâm, những cây Đông Thanh Tử này tuyệt đối không có vấn đề gì.’

‘Biên Tiểu Cương: Cây non được gieo trồng giống như gen của cây mẹ, cho nên những cây Đông Thanh Tử này cũng sẽ giống nhau 100%.’

Đạo lý này An Lương cũng hiểu!

Nhưng có Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng nhắc nhở nên An Lương không tin Biên Tiểu Cương, chỉ là bề ngoài không nói ra mà thôi.

‘An Lương: Ừ!’

‘An Lương: Làm tốt lắm, chờ khi cây Đông Thanh Tử được nhân giống, tôi sẽ cho các người một bao lì xì lớn!”

‘Biên Tiểu Cương: Cảm ơn.’

An Lương và Biên Tiểu Cương vừa kết thúc trao đổi thì anh lập tức gửi tin nhắn cho Trọng Hồng Lâm.

‘An Lương: Việc giữ gìn an ninh ở Thập Lý Loan bây giờ thế nào rồi?’

Trọng Hồng Lâm là nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, hiện tại anh ta chuyên phụ trách bảo vệ Đông Thanh Tử ở quê nhà của An Lương.

‘Trọng Hồng Lâm: Xin Tổng giám đốc An cứ yên tâm, bên này tất cả đều bình thường.’

‘An Lương: Chú ý bảo vệ tốt Đông Thanh Tử.’

‘Trọng Hồng Lâm: Được.’

Lúc này, An Lương đột nhiên nghĩ đến người còn cây còn. Ồ?

Lời thoại sai rồi sao?

Sau khi An Lương và Trọng Hồng Lâm trao đổi xong, anh đưa ra phần mềm bảo mật truyền tin trong nhóm ra quyết định của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa chỉ có 10 người được ra quyết định đại diện cho Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa từ số 0 đến số 9.

‘Số 0: Điều tra Cao Văn Vinh như thế nào rồi?’

‘Số 4: Cao Văn Vinh này hầu như không có dấu vết trên mạng, anh ta không mua hàng trực tuyến, không có thông tin phần mềm xã hội.’

‘Số 1: Mạng lưới các mối quan hệ thế giới thực của anh ta cũng rất đơn giản, điểm yếu duy nhất là vợ mình.’

‘Số 0: Không cần điều đó.’

An Lương trực tiếp phủ nhận đề nghị của số 1, loại chuyện này không thể làm được.

Cũng không phải là do An Lương nhân từ nương tay, mà là dùng thủ đoạn phá vỡ quy tắc như vậy thì những người khác cũng có thể dùng thủ đoạn này với An Lương.

‘Số 9: Tôi đã tìm thấy sơ hở của anh ta, buổi tối thứ sáu tôi sẽ hành động.’

‘Số 9: Mục tiêu vẫn không thể quên vợ mình, tôi thích loại người nhớ tình cũ như thế này.’

Thật ra theo điều tra về Cao Văn Vinh, An Lương không ghét Cao Văn Vinh, chỉ vì hành vi của Cao Văn Vinh gây phiền toái cho An Lương, vậy nên An Lương mới muốn giết gà dọa khỉ mà thôi.

Chỉ có thể nói lập trường của hai bên đối lập nhau chứ không có gì đúng hay sai cả!

Chương 1926: Vở kịch hay vừa diễn

Thế giới thực là một tập hợp phức tạp, không có không phải trắng thì là đen, cũng không có không phải thiện thì là ác, giữa đúng sai cũng không có giới hạn rõ ràng.

Lấy An Lương làm ví dụ, An Lương không phải là đàn ông tốt sao? Không hẳn như vậy! Cái gọi là đúng và sai, thật ra chỉ là lập trường bất đồng mà thôi.

Thứ 6, ngày 5 tháng 6, tiết Mang chủng.

7 giờ 50 tối.

Đường Bắc Tam Đế Đô, quán bar Mê Vụ.

Cao Văn Vinh đi vào, bartender Lâm Lăng chủ động chào hỏi: “Chào buổi tối, ngài Cao.”

“Chào buổi tối.” Cao Văn Vinh đáp lại.

“Vẫn quy tắc cũ sao?” Lâm Lăng hỏi.

“Đúng vậy.” Cao Văn Vinh lên tiếng.

Quy tắc cũ của Cao Văn Vinh là: “Cocktail cổ điển.”

Dùng Whiskey phối với rượu đắng Bitters, đường viên, lại thêm đá viên làm lạnh, trang trí thêm lát chanh và quả cherry. Hương vị độc đáo của cocktail cổ điển dễ dàng làm cho người ta nhớ lại những năm tháng đã qua.

Nguyên nhân mà Cao Văn Vinh thích cocktail cổ điển chính là như thế, anh ta lúc nào cũng trầm luân trong quá khứ, cho nên làm tê liệt bản thân.

Lúc Lâm Lăng bắt đầu pha chế rượu, Cao Văn Vinh ngồi xuống trước quầy bar, thật ra anh ta không thích quầy bar, chỉ là ngồi đợi Lâm Lăng pha chế rượu mà thôi, đợi lát nữa anh ta sẽ bưng rượu đi tìm một góc khác.

Một lát sau, một ly cocktail cổ điển màu nâu nhạt đã pha chế xong, Lâm Lăng khách sáo nói: “Ngài Cao, chúc ngài cuối tuần vui vẻ.”

“Cuối tuần vui vẻ.” Cao Văn Vinh đáp lại, sau đó bưng ly cocktail cổ điển lên rời đi, anh ta chuẩn bị đi đến vị trí cũ của mình.

Cao Văn Vinh lại lần nữa ngồi ở vị trí cũ của mình, anh ta đánh giá khách hàng trong quán bar Mê Vụ, đây là thói quen của Cao Văn Vinh, anh ta thích quan sát mọi người.

Ở vị trí đối diện Cao Văn Vinh, Yêu cơ Bách Biến số 9 Giả Tư Trân đang bưng một ly cocktail Hồi Ức màu hồng phấn, ánh mắt cô mê mang, ánh mắt không có tiêu cự tràn ngập khí chất u buồn giống như là đang thất tình.

Cao Văn Vinh nhìn lướt qua Giả Tư Trân, ánh mắt anh ta khẽ động.

Trên thực tế, Cao Văn Vinh ở trong quán bar Mê Vụ chưa từng tiếp xúc với người khác phái, lúc anh ta nhìn Giả Tư Trân, kỳ thật là đang liên tưởng đến vợ mình Lưu Mẫn, lúc trước sau khi Lưu Mẫn xuất viện cũng cực kỳ giống như vậy, cả người đều là khí chất u buồn.

Mặc dù Giả Tư Trân rất giống với Lưu Mẫn, nhưng Cao Văn Vinh cũng chỉ là nhìn thoáng qua mà thôi, anh ta không có ý cua gái.

Giả Tư Trân thu động tác của Cao Văn Vinh vào đáy mắt, kiên nhẫn của cô ta vô cùng tốt, hơn nữa bây giờ chỉ là bước đầu tiên của kế hoạch, nếu Cao Văn Vinh không cắn câu, cô ta còn có phương án tiếp theo.

Lúc Giả Tư Trân bắt đầu uống ly Hồi Ức màu hồng phấn thứ hai, Cao Văn Vinh cũng chỉ liếc nhìn một cái, sau đó tự mình ngẩn người, anh ta đang đắm chìm trong hồi ức của bản thân.

Giả Tư Trân dùng dư quang nhìn thoáng qua Cao Quang Vinh đang ngẩn người, cô ta cầm di động gửi một tin nhắn, bắt đầu thực hiện giai đoạn thứ hai của kế hoạch.

Sau khi Giả Tư Trân gửi tin nhắn đi, thời gian không đến năm phút, một người đàn ông đi tới trước mặt Giả Tư Trân, tâm tình của anh ta thoáng kích động nói: “Yến Tử, em quay về với anh!”

Lúc người đàn ông vừa nói chuyện, vừa vươn tay bắt lấy Giả Tư Trân. Giả Tư Trân lập tức đề cao âm lượng: “Anh làm gì?”

Cao Văn Vinh phục hồi tinh thần lại, anh ta nhìn sang phương hướng của Giả Tư Trân, anh ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông.

“Yến Tử, đừng ầm ĩ nữa được không, quay về với anh!” Người đàn ông tiếp tục nói.

Giả Tư Trân vẫn lớn tiếng đáp lại: “Tôi đừng ầm ĩ nữa? Phải là anh đừng ầm ĩ nữa được không, chúng ta đã chia tay, chính anh ăn vụng bên ngoài, còn có mặt mũi tới tìm tôi sao?”

Khách uống rượu xung quanh cũng chú ý đến tình huống bên này, nhân viên phục vụ của quán bar Mê Vụ cũng chú ý cẩn thận, từ đó phán đoán xem có cần báo cảnh sát hay không.

“Anh sai rồi được không, cho anh một cơ hội nữa, sau này anh định sẽ đối xử tốt với em, anh cam đoan!” Người đàn ông hứa hẹn.

Giả Tư Trân cười lạnh: “Trước đây anh cũng nói như vậy, nhưng kết quả thì sao?”

“Trước đây tôi từng tin lời anh, tôi tin anh sẽ hối cải, sẽ thay đổi, tôi đã tin lời ma quỷ của anh!” Giả Tư Trân tiếp tục nói: “Rõ ràng tôi biết, anh là chó không thay đổi được tập tính ăn phân!”

“Đàn ông các anh đấy à, ăn vụng bên ngoài được một lần thì sẽ có vô số lần tiếp theo!”

Giả Tư Trân cười lạnh. Người đàn ông đứng trước mặt Giả Tư Trân nghe những lời Giả Tư Trân nói, anh ta nhất thời luống cuống.

“Lưu Yến, rốt cuộc cô có quay về với tôi không?” Người đàn ông nâng cao âm lượng.

Giả Tư Trân nhìn chằm chằm đối phương: “Ngô Hải, tôi nói với anh một lần nữa, sau này chúng ta không hề có liên quan gì đến nhau nữa, nếu anh còn làm phiền tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát sao?” Ngô Hải trực tiếp nắm lấy di động đang đặt trên bàn của Giả Tư Trân, anh ta dùng lực ném mạnh di động xuống đất, khiến di động lập tức sập nguồn.

“Bây giờ cô báo cảnh sát thế nào?” Ngô Hải nhìn chằm chằm Giả Tư Trân.

“Anh...” Giả Tư Trân tức giận nhìn Ngô Hải.

Ngô Hải lại chuẩn bị đưa tay nắm cổ tay Giả Tư Trân, nhưng lần này anh ta bị người khác ngăn cản.

Cao Văn Vinh tóm được cổ tay Ngô Hải, anh ta nhắc nhở: “Người anh em, anh uống say rồi!”

Ngô Hải khoát tay Cao Văn Vinh ra: “Ai là anh em của mày, con mẹ nó mày là ai?”

Trước khi Cao Văn Vinh đáp lại, Ngô Hải vừa nhìn Cao Quang Vinh, lại quay nhìn Giả Tư Trân, hắn cười lạnh: “Tôi hiểu rồi, chẳng trách cô đòi chia tay, thì ra là tìm được một thằng già à?”

“Ha ha ha, Lưu Yến, tôi không hề nghĩ tới, vậy mà cô là đồ đê tiện như vậy!” Ngô Hải cười lạnh.

Cao Văn Vinh nhíu mày.

Giả Tư Trân phản bác: “Anh nói bậy, tôi đâu có quen anh ấy!”

Chương 1927: Thay nhau diễn trò: Chim sẻ rình phía sau

Quán bar Mê Vụ.

Giả Tư Trân phản bác Ngô Hải, tỏ vẻ bản thân cũng không biết Cao Văn Vinh, thế này cũng là để làm giảm sự cảnh giác của Cao Văn Vinh. Trên thực tế một chiêu này rất hiệu quả!

Lúc đầu trong lòng Cao Văn Vinh âm thầm cảnh giác, nhưng sau khi Giả Tư Trân tỏ vẻ bản thân không hề quen biết anh ta, lòng cảnh giác của anh ta cũng giảm xuống một mảng lớn.

“Tôi cũng không quen biết cô ta, tôi chỉ muốn nói với anh là đàn ông cần phải có khí độ một chút, đàn ông chúng ta nên…” Cao Văn Vinh chỉ nói được một nửa đã lập tức bị một đấm của Ngô Hải cắt ngang:

“Ông đang dạy tôi làm người ra sao đấy à?” Ngô Hải lạnh lùng nhìn Cao Văn Vinh, sau đó chỉ vào Giả Tư Trân, tiếp tục nói: “Này ông già, tôi nói cho ông biết, ông chính là hiệp sĩ đổ vỏ cho tôi, tôi cho ông chiếc giày rách này luôn đó!”

Sau khi Ngô Hải nói xong thì quay người rời đi.

Giả Tư Trân nhìn Ngô Hải rồi lại nhìn sang Cao Văn Vinh, vẻ mặt áy náy nói: “Rất xin lỗi, anh… anh có bị thương gì không?”

Cao Văn Vinh trả lời: “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

“Hay là chúng ta đi báo án có được không?” Giả Tư Trân nhặt điện thoại di động của mình lên, nhưng di động đã bị Ngô Hải ném hỏng rồi.

“Anh, anh có thể đi báo án, tôi làm chứng cho anh, tất cả mọi người đều có thể làm chứng cho anh.” Giả Tư Trân cao giọng nói.

Xung quanh có khách uống rượu trả lời lại, tỏ vẻ sẵn lòng làm chứng cho Cao Văn Vinh.

Trong đó có một vị khách quen nhận ra Cao Văn Vinh, anh ta trêu chọc nói: “Ôi chao, lão Cao, anh hùng cứu mỹ nhân đó à?”

Cao Văn Vinh cười khổ: “Lão Diêu, ông đừng có chê cười tôi, tôi đây là bị tai bay vạ gió thôi mà!”

Giả Tư Trân ở bên cạnh ra vẻ áy náy: “Thật xin lỗi anh, tôi thật sự không ngờ…”

Cao Văn Vinh ngắt lời Giả Tư Trân: “Không sao đâu.”

“Cám ơn anh, đúng rồi, tôi là Lưu Yến.” Giả Tư Trân tự giới thiệu.

“Xin hỏi anh là…”

“Tôi họ Cao, Cao Văn Vinh.” Cao Văn Vinh cũng tự giới thiệu.

“Anh Cao, tôi muốn mời anh uống một ly.” Giả Tư Trân nói được một nửa thì ngừng lại, cô cầm cái điện thoại di động bị rớt bể không thể mở nguồn lên được, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Năng lực quan sát của Cao Văn Vinh cực kỳ mạnh, anh ta nhìn thấy động tác của Giả Tư Trân đã hiểu ý. Chắc chắn là Giả Tư Trân không có mang theo tiền mặt, bây giờ di động lại bị rớt bể, như vậy thì sẽ không có cách nào trả tiền được rồi đúng không?

Cao Văn Vinh đáp lời: “Không việc gì. Tôi tin rằng nếu như không có tôi ra mặt thì những người khác cũng sẽ ra mặt mà thôi.”

Giả Tử Trân áy náy nói: “Thật ngại quá.”

Cô ta lại bổ sung thêm: “Anh Cao, tôi có thể mượn điện thoại di động của anh một chút được không? Tôi muốn gọi điện thoại cho mẹ tôi, tránh cho bà ấy gọi điện thoại cho tôi không được lại lo lắng.”

Cao Văn Vinh mở khóa điện thoại di động của mình, sau đó chuyển cho Giả Tư Trân.

Giả Tư Trân chỉ về phía cửa: “Tôi có thể đi ra cửa gọi điện thoại được không, âm nhạc ở trong hơi ồn ào.”

Cao Văn Vinh làm một động tác mời.

Giả Tư Trần cầm điện thoại di động của Cao Văn Vinh đi ra cửa, lúc ở trên đường đi, cô ta nhanh chóng cắm cái USB siêu nhỏ được giấu tinh vi vào trong khe hở trên điện thoại, sau đó điểm nhẹ vài cái lên trên màn hình chọn, để cho điện thoại xác nhận truyền thông tin vào trong thiết bị USB.

Chờ tới khi Giả Tư Trân ra tới cửa, cô ta đã gỡ thiết bị USB xuống, ra khỏi quán bar Mê Vụ. Cô ta cầm di động của Cao Văn Vinh gọi cho một dãy số.

Chờ sau khi điện thoại vừa kết nối, cô ta đã mở miệng trước một bước:

“Mẹ, Ngô Hải lại tới đây tìm con, di động của con đã bị anh ta ném hỏng rồi, hiện tại con đang mượn điện thoại của người khác để gọi cho mẹ để mẹ khỏi phải lo lắng.”

Một giọng nữ trung niên truyền tới: “Được rồi, vậy thì khi nào con mới trở về?”

“Đợi lát nữa con sẽ trở về.” Giả Tư Trân trả lời.

“Chú ý an toàn đấy nhé…” Giọng nữ trung niên dặn dò.

“Dạ.”

Sau khi Giả Tư Trân kết thúc cuộc gọi, quay trở về quán bar Mê Vụ, cô ta đưa trả điện thoại di động lại cho Cao Văn Vinh rồi chủ động mở miệng:

“Tôi đã xóa bỏ dãy số của mẹ tôi rồi, nhưng số máy đầu tiên trong lịch sử cuộc gọi lưu lại chính là số của tôi. Tôi đi trước đây, ngày mai tôi sẽ liên hệ với anh, mời anh ăn cơm.”

Cao Văn Vinh trả lời: “Không cần khách sáo, tôi chỉ là tiện tay mà thôi.”

Giả Tư Trân phất phất tay: “Ngày mai gặp lại.”

Cao Văn Vinh nhìn theo bóng lưng của Giả Tư Trân rời đi, mặt mày phút chốc trầm lại, gần ba phút sau, anh ta mở điện thoại di động của mình ra, xóa bỏ số điện thoại đầu tiên trong lịch sử ghi chép cuộc gọi.

Mặc dù Cao Văn Vinh cảm thấy Giả Tư Trân không tệ, nhưng anh ta nhận thấy bản thân và cô ta không thích hợp. Giả Tư Trân ra khỏi quán bar Mê Vụ, không đến ba phút đã ngồi lên một chiếc taxi rời đi.

Chờ sau khi Giả Tư Trân rời đi rồi, một gã thanh niên trẻ tuổi mới bước vào trong quán bar, anh ta đi tới bên người Cao Văn Vinh nhanh chóng thuật lại chuyện trước đó Giả Tư Trân gọi điện thoại ở cửa ra vào, kèm theo chuyện cô ta ngồi xe taxi rời đi. Đây chính là vệ sĩ đặc biệt mà Cao Văn Vinh thu xếp cho mình, sau khi anh ta đắc tội An Lương xong, lập tức như mọc thêm 1 cái tâm nhãn, còn âm thầm sắp xếp một tên vệ sĩ, dựa vào đó bảo vệ an toàn cho bản thân.

Cao Văn Vinh nghe vệ sĩ thuật lại xong, khóe môi bất giác cong lên, bởi vì anh ta nhìn ra được Giả Tư Trân không có vấn đề gì, gần như chỉ là một lần gặp gỡ ngẫu nhiên trong quán bar.

Nhưng thực tế, Cao Văn Vinh lại không hề hay biết rằng Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã sớm nắm được toàn bộ thông tin mà anh ta nắm giữ, đương nhiên cũng biết cả chuyện anh ta bố trí vệ sĩ, cho nên Giả Tư Trân mới phối hợp với nhân viên an ninh Ngô Hải của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa tới đây biểu diễn một màn đặc sắc.

Cao Văn Vinh nghĩ rằng anh ta đã tự mình bố trí vệ sĩ, âm thầm nắm giữ toàn cục, nhưng trên thực tế Giả Tư Trân mới chính là “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau.”

Chương 1928: Bắt lấy sơ hở

Hơn nửa giờ sau, Giả Tư Trân đến tiểu khu Đông Phúc ở đường Nam Tam.

Thần Toán Thiên Cơ Số 4 cung cấp thông tin nhận dạng đã xác thực cho Giả Tư Trân, bao gồm địa chỉ cùng với thông tin việc làm, thậm chí là mối quan hệ gia đình…, toàn bộ đều đã sắp xếp hợp lý. Ở trong phòng số 202 tòa nhà số 3 tiểu khu Đông Phúc, Giả Tư Trân liên lạc với Thần Toán Thiên Cơ Số 4.

‘Số 9: Anh đã tra ra được thông tin gì từ trong điện thoại di động của đối phương chưa?’

Trước đó ở quán bar Mê Vụ, Giả Tư Trân đã lưu lại phần mềm virus được phát triển bởi Thần Toán Thiên Cơ Số 4, nhờ đó mà thu được thông tin bên trong điện thoại di động của Cao Văn Vinh.

‘Số 4: Vẫn đang trong quá trình điều tra, trước mắt xem ra thật sự có vấn đề.’

‘Số 4: Trong điện thoại di động của mục tiêu có phần mềm liên lạc bảo mật, chúng tôi đang thử phá giải.’

‘Số 4: Nếu như hôm nay nhóm chúng ta không tra ra được bất kỳ sơ hở gì thì ngày mai cô cứ tiếp tục tiếp cận với mục tiêu thử xem.’

‘Số 9: Được.’

10 giờ tối, Cao Văn Vinh về đến nhà, anh ta cầm điện thoại di động lên đọc tin tức. Ở trong phần mềm liên lạc bảo mật này, Cao Văn Vinh bắt đầu trao đổi với người thần bí.

‘Canh Kim: Chúng ta lại có một lô hàng tới rồi, từ Nam Vân đến Thượng Hải.’

‘Hồi Ức: Để tôi điều tra tình hình trước một chút.’

‘Canh Kim: Chờ tin tốt của anh.’

Cao Văn Vinh thoát ra khỏi phần mềm liên lạc bảo mật, mở ứng dụng đặt vé máy bay ra, sau đó kiểm tra thông tin bên trong và đặt vé máy bay, cuối cùng chọn một chuyến bay rồi lại tiếp tục mở phần mềm liên lạc bảo mật.

‘Hồi Ức: Chuyến bay NYM9062.’

‘Hồi Ức: Sáng mai lúc 07:15 tôi sẽ sắp xếp xong.’

‘Canh Kim: hợp tác vui vẻ.’

‘Hồi Ức: hợp tác vui vẻ.’

Lúc Cao Văn Vinh ở bên này đang nói chuyện thông qua phần mềm liên lạc bảo mật, Thần Toán Thiên Cơ Số 4 vẫn chưa bẻ khóa được phần mềm liên lạc bảo mật trong di động của Cao Văn Vinh, nên không biết được lịch sử cuộc đối thoại của Cao Văn Vinh. Nhưng lúc Cao Văn Vinh vừa mới thoát ra khỏi phần mềm liên lạc bảo mật đã vào trong ứng dụng đặt vé máy bay chọn chuyến bay, toàn bộ quá trình đều bị Thần Toán Thiên Cơ Số 4 giám sát, nhờ đó mà thuận lợi tìm được thông tin về chuyến bay NYM9062.

Dựa vào thông tin này, Thần Toán Thiên Cơ Số 4 đã mở rộng phạm vi điều tra ra, Số 4 vốn đang định kiểm tra nhiều thông tin trong điện thoại di động của Cao Văn Vinh hơn, nhưng anh ta đã kìm nén ý định này lại.

Bởi vì Cao Văn Vinh vẫn còn đang sử dụng điện thoại, nếu như Số 4 khống chế điện thoại của Cao Văn Vinh, mở rộng phạm vi tìm kiếm tài liệu bên trong di động sẽ khiến cho nhiệt độ của điện thoại tăng lên, hơn nữa thao tác trên di động sẽ từ từ chuyển sang tình trạng lag. Nếu vậy sẽ có nguy cơ bị bại lộ.

Xét thấy tình huống như vậy, Số 4 chuẩn bị chờ Cao Văn Vinh cắm di động vào nguồn điện sạc pin, đồng thời vào lúc anh ta không sử dụng điện thoại di động nữa mới tiếp tục mở rộng phạm vi rà soát tài liệu trong điện thoại di động.

Ở cái thời đại khoa học kỹ thuật hiện đại hóa này, máy móc đã trở thành vật dụng thiết yếu của cư dân thành phố, mỗi ngày cắm sạc điện thoại vào buổi tối cũng đã trở thành thao tác cơ bản.

Buổi tối lúc gần 11 giờ, quả nhiên Cao Văn Vinh đi sạc điện thoại di động, tự mình ngã xuống giường đi ngủ.

Nhưng mà anh ta lại không hề biết sau khi anh ta đi ngủ, số 4 đã bắt đầu rà soát quy mô lớn trong điện thoại di động của anh ta. Sau khi một phen rà soát, Số 4 đã phát hiện ra vấn đề!

Tài khoản ngân hàng của tên Cao Văn Vinh này xuất hiện tình huống khác thường.

Không đúng!

Không phải là tài khoản ngân hàng của Cao Văn Vinh, mà là tài khoản ngân hàng không ghi tên ở nước ngoài mà Cao Văn Vinh nắm trong tay.

Mặt khác ở trong điện thoại di động của Cao Văn Vinh còn chứa một bản kế hoạch đầu tư, Thần Toán Thiên Cơ Số 4 lần theo dấu vết, sau đó đã tra ra được bản kế hoạch đầu tư này là do vợ cũ của anh ta Lưu Mẫn đề xuất ra ở trong công ty.

Cao Văn Vinh thông qua thân phận giấu kín, từ đó đầu tư cho chỗ công ty của Lưu Mẫn, để cho địa vị của Lưu Mẫn trong công ty liên tục tăng lên, trước mắt đã là tổng giám đốc của công nghệ Ryan.

Số 4 lại tiếp tục điều tra về chuyến bay NYM9062, sau khi trải qua thâm nhập điều tra, trên cơ bản Số 4 đã nắm rõ được tình hình của Cao Văn Vinh, anh ta lập tức liên hệ với An Lương.

Gần 0 giờ đêm, An Lương vốn đang chuẩn bị đi ngủ lại nhận được điện báo của Thần Toán Thiên Cơ Số 4.

An Lương nhìn thoáng qua Trần Tư Vũ đã sắp ngủ, cẩn thận khoác áo rời giường, sau khi đi tới phòng khách mới trượt màn hình nghe điện thoại.

“Có chuyện gì?” An Lương hỏi.

“Đã tìm được kẽ hở của mục tiêu rồi!” Thần Toán Thiên Cơ Số 4 nói rõ ra. Anh ta thuật lại từ đầu tới cuối một lần, hơn nữa cũng nói ra suy đoán của bản thân.

An Lương trả lời: “Vậy ở Ma Đô bên kia điều tra tình hình của chuyến bay NYM9062, nghiệm chứng suy đoán một chút.”

“Đã rõ.” Thần Toán Thiên Cơ Số 4 đáp lại.

“Ngày mai sau khi có kết quả thì nói cho tôi biết.” An Lương căn dặn.

“Được.” Thần Toán Thiên Cơ Số 4 trả lời.

Chương 1929: Hại thì không thấy mặt trời hôm sau rồi.

Hôm sau, thứ bảy, gần 10 giờ sáng.

Cao Văn Vinh đang im lặng để ý tới những tin tức có liên quan tới Lưu Mẫn, mặc dù anh ta và Lưu Mẫn đã ly hôn, thế nhưng Cao Văn Vinh vẫn không tái hôn mà cứ một mực yên lặng bảo vệ Lưu Mẫn.

Lúc Cao Văn Vinh vẫn còn đang chú ý tới Lưu Mẫn, Thần Toán Thiên Cơ Số 4 đã liên hệ với An Lương. Sau khi An Lương bắt máy, anh chủ động hỏi: “Kết quả thế nào rồi?”

Thần Toán Thiên Cơ Số 4 trả lời: “Kết quả tốt nhất! Mục tiêu chết chắc rồi!”

“Hả?” An Lương hỏi thăm: “Tình huống cụ thể ra sao?”

Thần Toán Thiên Cơ Số 4 bắt đầu giải thích cụ thể, sau khi anh ta nói xong, An Lương cảm thán một tiếng, Cao Văn Vinh này đúng là tự mình đi tìm đường chết, không trách ai được.

“Lập tức sắp xếp người, lấy thân phận của Cục điều tra An ninh Quốc gia bắt Cao Văn Vinh.” An Lương phân phó.

“Rõ!” Thần Toán Thiên Cơ Số 4 trả lời.

Phòng số 3203 chung cư Thiên Vũ đường Bắc Tam.

Sau khi Cao Văn Vinh ly hôn, anh ta để lại nhà cho vợ trước, còn mình thì dọn vào chung cư Thiên Vũ.

“Cốc cốc cốc!” Một tràng tiếng gõ cửa truyền tới.

Cao Văn Vinh hỏi: “Ai đấy?”

“Xin chào, ngài Cao, chúng tôi ở bên quản lý tòa nhà, dưới lầu có người khiếu nại phòng vệ sinh bị rỉ nước nên chúng tôi tới kiểm tra một chút.” Nhân viên bên quản lý tòa nhà giải thích.

Cao Văn Vinh mở cửa: “Được, các anh kiểm tra đi...”

Cao Văn Vinh chưa nói xong thì đã phát hiện tình huống ngoài cửa.

Ngoài cửa không chỉ có nhân viên bên quản lý tòa nhà mà còn có bốn nhân viên mặc thường phục, nhân viên đứng đầu lấy giấy chứng nhận ra.

“Chào anh, Giám đốc Cao, chúng tôi là Cục Điều tra An ninh Quốc Gia, phiền anh theo chúng tôi trở về tiếp nhận điều tra.” Ngụy Tử Dương nói với Cao Văn Vinh.

Cao Văn Vinh cố gắng bình tĩnh nói: “Các anh có nhầm lẫn gì không?”

“Giám đốc Cao, anh không cần phủ nhận, chuyện của anh bị phơi bày rồi!” Ngụy Tử Dương giải thích, còn Cao Văn Vinh thì nhíu mày: “Tôi có thể gọi một cuộc điện thoại không?”

“Xin lỗi, bây giờ thì tạm thời không thể, sau khi về Cục Điều tra An ninh Quốc Gia anh mới có thể gọi.” Ngụy Tử Dương trả lời.

Rồi anh ta nói tiếp: “Giám đốc Cao, xin anh đừng làm chúng tôi khó xử!”

“Tôi muốn xem giấy chứng nhận của các anh.” Cao Văn Vinh nói.

Ngụy Tử Dương lấy giấy chứng nhận ra đưa cho Cao Văn Vinh, giấy chứng nhận của bọn họ là thật, do Hoàng Quốc Tường cung cấp thì có vấn đề gì được chứ?

Cao Văn Vinh nhìn giấy chứng nhận của Ngụy Tử Dương thì thở dài một hơi, cuối cùng anh ta chọn khoanh tay chịu trói. Không chọn khoanh tay chịu trói thì còn làm gì được đây?

Đối phương có khoảng bốn người, hơn nữa giấy chứng nhận còn là thật, vì vậy Cao Văn Vinh không muốn ngoan cố kháng cự.

Ở trụ sở chính Cục Điều tra An ninh Quốc gia.

Như thường lệ An Lương đang cắn hạt dưa trong phòng họp.

Hoàng Quốc Tường kiểm tra tài liệu An Lương mang tới, những tài liệu này làm anh ta vừa thấy đã giật mình.

Lúc Hoàng Quốc Tường đang kiểm tra tài liệu, Triệu Đống Lương cũng đến phòng họp, anh ta nhìn về phía An Lương hỏi: “Cậu giải quyết Cao Văn Vinh rồi à?”

“Đúng vậy, ở đây có một phần tài liệu, anh xem trước đi, tôi đã cho người đi bắt anh ta rồi, lát nữa sẽ đưa đến trụ sở chính ngay thôi.” An Lương lấy một phần tài liệu văn kiện đưa cho Triệu Đống Lương.

Triệu Đống Lương lập tức kiểm tra, anh ta vừa xem xong trang thứ nhất thì lập tức do dự nói: “Những tài liệu này thật không, hay cậu...”

An Lương hiểu ý Triệu Đống Lương: “Mấy cái này không phải quá khứ đen tối do tôi sắp xếp đâu, là tình hình thực tế chúng tôi điều tra được đấy.”

“Nếu phải dùng thủ đoạn vi phạm quy tắc để đối phó anh ta thì tôi đã chẳng quanh quẩn một vòng lớn vậy rồi.” An Lương bổ sung.

Rồi lại nói tiếp: “Lúc trước tôi đã nói nếu đối phương tuân thủ phép tắc, lợi dụng luật lệ nhằm hạn chế tôi, thì tôi cũng sẽ không phá luật.”

“Chúng tôi đã chặn hành lý chuyên biệt của chuyến bay NYM9062 ở Maison rồi, đồng thời cũng bắt giữ các nhân viên có liên quan.”

An Lương nói: “Đúng rồi, Lão Hoàng, hay chúng ta dùng thân phận Cục Điều tra An ninh Quốc gia của các anh đi.”

Hoàng Quốc Tường chỉ trả lời sao cũng được: “Nếu là chuyện này thì lúc nào cần dùng cứ dùng, tôi sẽ sắp xếp người bên kia liên lạc với người của cậu, chúng tôi ở bên này kiểm soát trận cuộc.”

“Được!” An Lương cho Hoàng Quốc Tường phương thức liên lạc, đồng thời cũng gửi tin giải thích tình hình.

Sau khi Triệu Đống Lương xem tài liệu, anh ta khen ngợi nói: “Tôi vẫn cho rằng Cao Văn Vinh không hề có sơ hở, kết quả anh ta lại cứ như mất trí vậy?”

“Lưu Mẫn chính là sơ hở của anh ta.” An Lương trả lời.

Chưa đầy nửa giờ, Cao Văn Vinh đã đến trụ sở chính của cục điều tra, hơn nữa còn bị dắt đến phòng họp, dĩ nhiên anh ta sẽ gặp An Lương, còn có Triệu Đống Lương.

“Hóa ra là các người hại tôi!” Cao Văn Vinh cười nhạt.

Thật ra lúc mới bắt đầu Cao Văn Vinh cũng không biết trên chuyến bay XEA9008 có vợ của Triệu Đống Lương, anh ta chỉ biết có mặt An Lương, sau đó mới biết được vợ Triệu Đống Lương cũng ở đó.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Dù sao chuyện cũng đã làm, giờ không còn cơ hội hối hận nữa rồi, với lại Cao Văn Vinh cũng chẳng hối hận.

Hiện tại nhìn thấy An Lương và Triệu Đống Lương, đầu tiên anh ta đoán chắc chắn đối phương cố ý gài bẫy hại mình, chứ không phải chuyện của anh ta đã bị bại lộ.

An lương cười nhạt: “Chúng tôi hại anh sao?”

“Nếu chúng tôi hại anh thì sau khi tôi xuống máy bay an toàn, anh đã không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau nữa rồi!” An Lương khinh thường nói.

Còn Triệu Đống Lương chỉ lạnh nhạt nhìn Cao Văn Vinh.

Chương 1930: Được chết một cách rõ ràng

“Về chuyến bay NYM9062, tôi phải kể lại tỉ mỉ lần nữa sao?” An Lương bình tĩnh nói, Cao Văn Vinh cố ý giả ngốc: “Chuyến bay này cũng xảy ra chuyện sao?”

“Đúng vậy, sau khi hạ cánh ở Maison đã bị người của chúng tôi khống chế, hàng hóa anh sắp xếp trong đó cũng bị chúng tôi tìm thấy tại hiện trường rồi, anh còn gì muốn nói không?”

An Lương nhìn chằm chằm vào Cao Văn Vinh.

Sắc mặt anh ta trắng bệch.

“Anh không biện minh à?” An Lương cười hỏi: “Nếu anh muốn cãi, tôi đã chuẩn bị thông tin tài khoản ngân hàng của anh rồi này, dù anh sử dụng tài khoản ẩn danh ở nước ngoài nhưng chúng tôi vẫn tra được thông tin có liên quan.”

Cao Văn Vinh hít sâu một hơi, vừa rồi lúc anh nói hàng hóa trên chuyến bay NYM9062 đã bị điều tra và tịch thu tài sản, anh ta cũng biết bản thân không còn ngày trở mình nữa.

“Có thể cho tôi chết một cách rõ ràng không?” Cao Văn Vinh hỏi:

“Sao các anh tra được những thông tin này?” Cao Văn Vinh nói tiếp: “Đáng lẽ tài khoản ẩn danh ở nước ngoài sẽ không thể điều tra được?”

An Lương cười hỏi: “Anh muốn biết hả?”

“Đúng vậy.” Cao Văn Vinh quả quyết đáp lại.

“Nhưng tôi không muốn nói với anh đấy!”

An Lương cười ha ha đứng dậy. Chết một cách rõ ràng sao?

Được thôi!

Nằm mơ đi!

Tổng bộ Cục Điều tra An ninh Quốc Gia.

Trong một phòng hội nghị ở tầng ba, An Lương từ chối ý tưởng quỷ quái của Cao Văn Vinh. Đối với sự từ chối của An Lương, Cao Văn Vinh mới đưa ra tiền đặt cược mới.

“Tôi có thể nói cho các cậu biết có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này.” Cao Văn Vinh nhìn An Lương, An Lương lại thẳng thắn từ chối: “Anh có phải quá khinh thường Cục Điều tra An ninh Quốc gia rồi không?”

“Được thôi!” An Lương châm biếm nói: “Lần này Cục Điều tra An ninh Quốc Gia quả thực có vấn đề, các anh thông qua chuyến bay NYM0962 vận chuyển 30 cân heroin, Cục Điều tra An ninh Quốc Gia lại không hề biết tình hình.”

Mặt Hoàng Quốc Tường tối sầm, anh ta ở bên cạnh giải thích: “Việc của cơ quan kiểm soát vận chuyển hàng không, dưới tình thế Cục Điều tra An ninh Quốc Gia chúng tôi không hề biết gì, quả thực là không có cách nào điều tra.”

“Đùa chút thôi mà!” An Lương trả lời.

Trên thực tế quả thật giống như Hoàng Quốc Tường nói, tình hình của cơ quan kiểm soát vận chuyển hàng không bên này, dựa vào năng lực của Cao Văn Vinh, anh ta hoàn toàn có thể bỏ qua các thủ tục giám sát an ninh, sau đó vận chuyển hàng hóa lên máy bay.

Dưới tình huống như vậy, thông qua hàng không dân dụng để vận chuyển heroin quả là chuyện dễ dàng. Thông qua mạng lưới vận chuyển heroin này khiến cho Cao Văn Vinh thu được một số tiền lớn, do đó mới có cách để duy trì sự nghiệp của Lưu Mẫn.

Cao Văn Vinh là thiên sứ phía sau màn của Lưu Mẫn, anh ta giang rộng đôi cánh ẩn hình của mình để bảo vệ Lưu Mẫn, mặc dù đôi cánh ẩn hình này là màu đen của đọa thiên sứ.

An Lương trêu Hoàng Quốc Tường xong thì tiếp tục nhìn Cao Văn Vinh nói: “Các anh lén vận chuyển heroin xem ra đều rất bí mật, đó là bởi vì cho tới bây giờ không có ai chú ý đến các anh, các anh thông qua thủ đoạn quy tắc bên trong để ẩn núp.”

“Nhưng mà hiện giờ các anh đã bại lộ rồi, anh còn cho rằng sau khi các anh bại lộ mà còn có thể tiếp tục ẩn núp?” An Lương giễu cợt cười nói: “Trên thực tế, chúng tôi đã điều tra rõ ràng những chuỗi lợi ích liên quan với cơ quan kiểm soát vận chuyển hàng không của anh ở Ma Đô.”

Cao Văn Vinh trả lời: “Các cậu không muốn biết đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện sao?”

“Đầu đuôi mọi chuyện tôi còn cần anh nói sao?” An Lương giễu cợt.

Hoàng Quốc Tường biết lực lượng của An Lương ở khu vực Đông Nam Á. Giống như An Lương nói, nếu như không biết tới sự tồn tại của chuỗi vận chuyển này, vậy thì rất có thể sẽ bị thừa nước đục thả câu.

Thế nhưng hiện giờ chuỗi vận chuyển này đã bị đưa ra ánh sáng, dựa vào lực lượng của An Lương ở khu vực Đông Nam Á, nếu như anh muốn điều tra rõ ràng kết quả là người nào giao hàng thì nhất định sẽ rất ung dung nhẹ nhàng.

Triệu Đống Lương ở bên cạnh lên tiếng: “Chuyện 30 cân heroin, dựa theo pháp luật của đất nước chúng ta, hẳn là tội tử hình đúng chứ?”

Sắc mặt Cao Văn Vinh có chút khó coi, An Lương lại tiếp lời: “Dựa theo pháp luật của quốc gia chúng ta, với cân nặng của lần heroin này, xác thực chính là tội tử hình.”

Nói tới đây, An Lương nhìn về phía Cao Văn Vinh, anh nhịn không được bật cười: “Trước đó anh sử dụng quyền lực quy tắc ngầm để nhằm vào tôi, tôi quả thực không muốn nhằm vào anh, vốn dĩ tôi muốn điều tra một chút xem anh có tham ô hay không, nếu như có tham ô gì đó thì chúng tôi có thể cách chức anh, lại can thiệp vào những công việc khác của anh, từ đó khiến cho anh phải sống khốn đốn.”

“Kết quả, ai biết được anh lại tham gia vào việc vận chuyển heroin, đây chẳng phải là chính anh đưa dao vào tay chúng tôi hay sao?” An Lương cười giễu cợt.

Cao Văn Vinh này làm việc quá lộ liễu!

Vốn cho là người không có sơ hở nào có thể tấn công, vậy mà không phải, hơn nữa lại còn tồn tại một sơ hở lớn như vậy. Đây đúng là tự mình tìm đường chết.

“Lão Hoàng, tiếp theo giao cho anh xử lý?” An Lương nhìn về phía Hoàng Quốc Tường, Hoàng Quốc Tường gật đầu: “Căn nguyên ngọn nguồn mọi chuyện giao cho cậu?”

“Không vấn đề.” An Lương khẳng định gật đầu.

“Tôi ở bên này sẽ điều tra.” Triệu Đống Lương ở bên cạnh bổ sung: “Anh Hoàng, tôi hy vọng anh ta không có đường trở mình.”

“Yên tâm, Đống Lương, loại chuyện như bí mật vận chuyển heroin này, cho dù là ai cũng không bảo vệ được anh ta.” Hoàng Quốc Tường trả lời.

An Lương ở bên cạnh nói mát: “Bây giờ hẳn là không có người nào muốn bảo vệ anh ta, ngược lại còn muốn cho anh ta câm miệng.”

Chương 1931: Tội tử hình

Sắc mặt Cao Văn Vinh thay đổi liên tục, anh ta sao có thể không hiểu được ý An Lương, nhưng hiểu được thì thế nào đây?

Người ta là dao thớt, mà anh ta là cá.

Triệu Đống Lương cũng hiểu rõ ý của An Lương, anh ta nhìn về phía Cao Văn Vinh: “Tôi thật tò mò, hiện giờ anh có hối hận không?”

Cao Văn Vinh yên lặng không nói, hối hận hay không hối hận đến giờ đã không còn bất cứ ý nghĩa gì. Đây chính là sai một li đi một dặm.

Sau khi đi sai một bước, mỗi bước sau này đều là sai lầm. Anh ta ngàn lần không nên, vạn lần không nên đi đối phó với An Lương, chỉ có thể nói đây chính là số mệnh.

“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm chứ?” Triệu Đống Lương mời An Lương.

“Uống một ly nhé?” An Lương hỏi ngược lại.

“Được!” Triệu Đống Lương đáp lại, rồi nói tiếp: “Hôm nay đúng là một ngày tốt, hẳn nên uống vài ly chúc mừng!”

Đây chính là chúc mừng người chiến thắng!

Còn về Cao Văn Vinh?

Chỉ là một kẻ thất bại mà thôi, không đáng để nhắc tới.

An Lương cười đáp lại: “Hôm nay quả thực là một ngày tốt lành, anh xem trưa nay ăn gì?”

“Để cậu sắp xếp sao?” Triệu Đống Lương hỏi ngược lại.

“Món thịt lợn và lòng hầm ở Đế Đô các anh thế nào?” An Lương đề nghị, Triệu Đống Lương đồng ý: “Không thành vấn đề!”

Hai người rời khỏi Cục Điều tra An ninh Quốc Gia. Sau khi bọn họ rời đi, Hoàng Quốc Tường lập tức bắt đầu xử lý chuyện của Cao Văn Vinh. Lần này Cao Văn Vinh đã được định trước là tội tử hình.

Hoàng Quốc Tường chỉ là làm chuyện đúng với sự thực, dù sao Cao Văn Vinh cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa.

Hàng rào lớn đường phía Tây Đế Đô.

An Lương dẫn Triệu Đống Lương đi tới cửa hàng đồ ăn vặt nhà ông Tằng.

“Anh đã từng tới cửa hàng này chưa?” An Lương hỏi.

Triệu Đống Lương lắc đầu đáp: “Chưa đến.”

“Trước đây tôi đã từng tới, là cửa hàng cũ đã mở mấy chục năm rồi, mùi vị không chê vào đâu được.” An Lương trả lời.

Trước kia anh và Trần Tư Vũ đã từng tới đây, Trần Tư Vũ khen cửa hàng này không dứt miệng.

Triệu Đống Lương cũng không làm giá chê cửa hàng này quá cũ, anh ta đi theo An Lương vào trong.

An Lương quen thuộc gọi món: “Ông Tằng, hai phần thịt và lòng heo hầm, một phần gan chiên, hai cái bánh bao, tiện thể mang thêm hai bát canh thịt dê.”

Nói tới đây An Lương nhìn về phía Triệu Đống Lương: “Đúng rồi, anh uống canh thịt dê hay là nước đậu?”

Triệu Đống Lương vội vàng đáp lại: “Canh thịt dê là được rồi, tôi cũng không thích nước đậu.”

“Vậy anh nhất định là người Đế Đô giả rồi.” An Lương đùa.

Triệu Đống Lương kêu ca: “Đâu có phải người nào ở Đế Đô cũng thích nước đậu.”

Chỉ chốc lát sau, ông Tằng đã mang phần thịt và lòng hầm lên trước, ông dò hỏi: “Uống chút chứ?”

“Ngưu Lan sao ạ?” An Lương đùa giỡn đáp lại.

“Rượu này uống quả thực là choáng đầu lắm!”

Triệu Đống Lương tán thành: “Ngưu Lan đúng là choáng đầu!”

“Tôi bảo người đưa rượu tới, chờ một lát, lập tức tới ngay.” An Lương nói, lời anh vừa mới dứt, Tần Thiên Tường đã xách hai bình rượu quý Mao Đài đi vào.

“Mỗi người một chai nhé?”

An Lương đề nghị, Triệu Đống Lương gật đầu: “Được!”

Thập Lý Loan, Thịnh Khánh.

Một hàng xe SUV hình thành một nhóm nhỏ dừng ở ven đường, một người trẻ tuổi hạ cửa kính xe xuống hỏi: “Xin chào, anh trai, tôi muốn hỏi một chút, đường đến nơi ở cũ của nhà họ An đi thế nào?”

Người đàn ông trung niên được hỏi thăm chần chờ nhìn đối phương: “Cậu đến nơi ở của của nhà họ An làm gì?”

“Nghe nói bên đó có Đông Thanh Tử rất thần kỳ, tôi muốn đi xem xem.” Cậu trai trẻ tuổi này cũng không giấu giếm.

“Không thấy được đâu, bên đó có bảo vệ của nhà họ An, người bình thường đều không cho phép xem, hơn nữa bọn họ cũng không cho phép người nào qua đó.” Người đàn ông trung niên đáp lại.

“Ngang ngược như vậy sao?” Cậu trai trẻ tuổi hỏi ngược lại.

“Đất ở bên đó đều được nhà họ An thuê với giá cao, người xung quanh đều rất vui vẻ, nào có thấy ngang ngược gì đâu?” Người đàn ông trung niên nói rõ.

Cậu trai trẻ tuổi nói tiếp: “Tôi cứ muốn đi xem, bọn họ hẳn sẽ nói đạo lý chứ?”

“Thôi đi, lười nói với cậu, cậu đi thêm về phía trước 500 bước thì dừng, rẽ trái ở giao lộ thứ hai thì thấy!” Người trung niên nói xong thì lắc đầu một cái.

Cậu trai trẻ tuổi nâng cửa kính xe lên, anh ta sử dụng một chuỗi tiếng anh nói một tràng, sau đó lại hỏi: “Tiến sĩ Lawrence, hiện giờ chúng ta phải làm gì?”

Lawrence trả lời: “Chúng ta đi qua đó xem một chút.”

Ba chiếc SUV theo lời chỉ dẫn của người trung niên vừa rồi đi qua đó, nhưng mà sau khi bọn họ vừa mới rẽ trái thì phát hiện giữa đường có bố trí một hàng rào, không phải là hàng rào giao thông bằng cao su thông thường, mà là hàng rào tam giác bằng sắt, hơn nữa còn bố trí đủ ba hàng.

Tình huống như vậy khiến đoàn người Lawrence đều không biết nói gì.

“Eric, cậu đi hỏi thăm tình hình.” Lawrence phân phó người trẻ tuổi lái xe đi tới hỏi thăm tình hình. Người trẻ tuổi lái xe tên là Eric, vốn tên là Ngải Bằng.

“Được, xin đợi một lát, tôi đi hỏi thăm tình huống.” Ngải Bằng trả lời xong thì xuống xe.

Bốn người địa phương Thập Lý Loan phụ trách an ninh của cửa vào, sau khi bọn họ nhìn thấy Ngải Bằng, Tiếu Gia Hào chủ động mở miệng: “Người trẻ tuổi, chỗ này không được đi qua đâu.”

Ngải Bằng trả lời: “Xin chào, anh trai, chúng tôi tới đây thăm nơi ở của của nhà họ An, chúng tôi tới từ công ty Fippzer quốc gia Bạch Đầu Ưng. Đúng rồi, ở nước Hạ của các anh, công ty chúng tôi có tên là Huy Thụy.”

Tên Ngải Bằng này mở miệng là “các anh” và “chúng tôi”, cứ như xem chính gã là người của quốc gia Bạch Đầu Ưng luôn vậy?

Chương 1932: Sự thèm muốn của công ty đầu ngành

Tiếu Gia Hào phất phất tay: “Chỗ này của chúng tôi không tiếp nhận vào thăm, ở đây là nơi nghiên cứu khoa học quan trọng, có dính dáng đến bí mật thương nghiệp, không tiếp đãi người ngoài tới.”

Ngải Bằng đáp lại: “Chúng tôi biết các anh có Đông Thanh Tử rất quý giá, công ty Huy Thụy chúng tôi cũng là một công ty y dược vô cùng lớn, chúng tôi có thể hợp tác cùng các anh, khiến cho sản phẩm của các anh tiến ra toàn thế giới.”

“Đi đi đi, không có hứng thú. Còn không đi nữa chúng tôi sẽ báo cảnh sát!” Tiếu Gia Hào không khách khí nói.

Bởi vì phía trên đã từng dặn dò không hợp tác với bên ngoài, càng không tiêu thụ sản phẩm ra bên ngoài, người ngoại lai không được phép tiến vào nơi ở cũ của nhà họ An.

Vì bảo vệ ba gốc cây Đông Thanh Tử, An Lương thuê luôn toàn bộ đất đai xung quanh nơi ở cũ của nhà họ An với giá cao, từ đó tạo thành vòng bảo hộ hoàn thiện.

“Chúng tôi thật sự là tới giúp đỡ, chúng tôi mang tới thư giới thiệu của công ty, còn có thẻ công vụ, chúng tôi...” Ngải Bằng còn chưa nói xong đã bị Tiếu Gia Hào ngắt lời: “Nhắc lại lần nữa, đi nhanh chút, chúng tôi không chấp nhận bất cứ hợp tác nào, cũng không chấp nhận trợ giúp gì đó. Nếu vẫn còn không đi sẽ báo cảnh sát!”

Tiếu Gia Hào nhìn chằm chằm vào Ngải Bằng.

Ngải Bằng có chút bất đắc dĩ, gã cảm thấy mình như tú tài gặp quan binh, gã thậm chí còn hoài nghi, mấy tên bảo vệ nông dân này có phải là không biết Huy Thụy là công ty đầu ngành có đẳng cấp thế nào hay không?

Đối mặt với tình huống như vậy, Ngải Bằng quay về bên trong xe, gã chuẩn bị mời giáo sư Lawrence xuống. Lawrence là người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh tiêu chuẩn, có lẽ để người nước ngoài tới nói thì sẽ có hiệu quả tốt hơn với mấy người bảo vệ nông dân này?

Ngải Bằng quay trở lại trong xe nói rõ tình huống, Lawrence âm thầm nhíu mày: “Giáo sư Lawrence, hay là ông và tôi cùng đi nói rõ tình hình một chút?”

Ngải Bằng đơn giản nói rõ lý do, bày tỏ rằng những người bảo vệ nông dân này kiến thức có hạn, căn bản chưa từng nghe qua đại danh Huy Thụy của bọn họ.

“Được rồi!” Lawrence đáp ứng, ông ta cũng cảm thấy tự mình đi nói một chút là có thể khiến đối phương biết điều hoan nghênh bọn họ.

Nói cho cùng ông ta cũng là chuyên gia đến từ công ty y dược cao cấp Huy Thụy của quốc gia Bạch Đầu Ưng.

Thập Lý Loan, Thịnh Khánh.

Lối rẽ vào nơi ở cũ của nhà họ An trước mắt đã bị hàng rào sắt trên đường chắn lại, như vậy để có thể bảo vệ Đông Thanh Tử được tốt hơn. Đội xe của Công ty dược phẩm hàng đầu Huy Thụy của Quốc gia Bạch Đầu Ưng bị chặn lại, nơi đây vốn không cho phép những người này tiến vào.

Ngải Bằng dẫn theo chuyên gia Lawrence xuống xe, tiến về chỗ bị rào chặn, vẻ mặt gã tự đắc nhìn 4 người Tiếu Gia Hào, giới thiệu: “Đây là chuyên gia Lawrence đến từ Quốc gia Bạch Đầu Ưng, ông ấy là chuyên gia y học hàng đầu trên toàn thế giới, lần này tới đây là để giúp các người nghiên cứu Đông Thanh Tử, đây là chuyện cực tốt đối với các người!” Ngải Bằng nói rõ.

Lawrence ra vẻ, thần sắc trên mặt ông ta rất cao ngạo.

Tiếu Gia Hào cầm bộ đàm gọi: “Đội trưởng Trọng, tôi là Tiếu Gia Hào.”

Trọng Hồng Lâm đáp lại: “Chuyện gì?”

“Chỗ bọn tôi có chuyên gia y học gì đó của Huy Thụy, bọn họ…” Tiếu Gia Hào tiếp tục báo cáo tình huống.

Trọng Hồng Lâm nghe xong trực tiếp phân phó: “Bảo bọn họ cút đi, Huy Thụy cái gì chứ, chúng ta không cần giúp đỡ.”

“Được.”

Tiếu Gia Hào buông bộ đàm xuống, nhìn về phía Ngải Bằng nói: “Anh cũng nghe thấy rồi đấy, đội trưởng của chúng tôi bảo các người cút đi.”

Sắc mặt Ngải Bằng đỏ bừng, gã đề cao âm lượng: “Chúng tôi đến từ công ty lớn của Quốc gia Bạch Đầu Ưng đấy!”

“Thì đã sao?” Tiếu Gia Hào hỏi lại.

Ngải Bằng cắn răng nói: “Các người không sợ bị Huy Thụy chúng tôi chèn ép sao?”

“Các người là những nông dân không có kiến thức, Huy Thụy chúng tôi muốn bóp chết các người còn dễ hơn bóp chết một con kiến!” Ngải Bằng tiếp tục nói năng ngông cuồng.

Trọng Hồng Lâm đi xe điện tới, anh nghe thấy Ngải Bằng đang phát ngôn bừa bãi.

Đối mặt với sự ngông cuồng của Ngải Bằng, Trọng Hồng Lâm hừ hừ nói: “Mẹ nó! Những người này cố ý đến đây lấy trộm bí mật thương nghiệp của chúng ta, đánh chúng đau vào cho tôi!”

Bốn người Tiếu Gia Hào nghe thấy Trọng Hồng Lâm phân phó như vậy, toàn bộ rút gậy cao su ra.

Ngải Bằng vội vàng hét to: “Các người muốn làm gì?”

Tiếu Gia Hào cười hì hì quái dị, tay phải cầm gậy cao su vỗ vào lòng bàn tay trái, đây là động tác cậu ta học được từ trên tivi, nhưng chẳng ai nói cho cậu ta biết là đây là động tác của nhân vật phản diện cả?

“Đánh!” Tiếu Gia Hào hô.

Thời điểm Tiếu Gia Hào ra tay, 7, 8 người trong mấy chiếc xe việt giã của Huy Thụy nhảy xuống, Trọng Hồng Lâm lập tức thông qua bộ đàm gọi cứu viện, sau đó chính mình cũng gia nhập cuộc chiến.

Trọng Hồng Lâm là nhân viên của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, anh ta ra tay rất ác độc, khi tiếp viện đến, Trọng Hồng Lâm đã đánh ngã 4 người.

Chưa đến 15 phút, 10 người của công ty Huy Thụy bao gồm 6 người nước ngoài tính cả Lawrence, toàn bộ bị đội bảo vệ Thập Lý Loan đánh ngã đầy đất.

Nhìn một đám đang kêu la oai oái, Trọng Hồng Lâm lựa chọn báo cho cảnh sát.

Chương 1933: Đánh cho tôi

Không đến 5 phút sau, tiểu đội trưởng đội tuần tra Thập Lý Loan là Cao Lộ mang theo cộng sự Phùng Thế Hoa đến hiện trường, Thập Lý Loan chỉ là một thị trấn nhỏ nên không có tình trạng kẹt xe, bởi thế mà đội tuần tra tới rất nhanh.

Cao Lộ nhìn đám người vẻ mặt buồn bã đang kêu gào, đặc biệt là có mấy người nước ngoài, anh ta vội vàng dò hỏi: “Đội trưởng Trọng, chuyện gì vậy?”

Trọng Hồng Lâm đáp lại: “Bọn người này định xông vào căn cứ nghiên cứu Đông Thanh Tử của chúng tôi, tôi nghi ngờ bọn họ muốn đánh cắp bí mật thương nghiệp của chúng tôi, chúng tôi cảnh cáo không có tác dụng nên mới quyết định ngăn chặn bọn họ, nhưng bọn họ lại dùng bạo lực phản kháng, chúng tôi chỉ đành phòng ngự thôi.”

Cao Lộ cạn lời, lý do thoái thác này có vấn đề.

Nhưng hai bên đường vào nơi ở cũ của nhà họ An quả thật có dán mấy bảng cảnh báo đây là căn cứ nghiên cứu Đông Thanh Tử ở Thập Lý Loan, người ngoài cấm vào…

Lại thêm bọn người Ngải Bằng nhìn đã biết là người từ bên ngoài tới, Cao Lộ cũng không muốn phức tạp, anh ta nhìn về phía Ngải Bằng hỏi thăm: “Các người là ai, vì sao lại muốn cưỡng ép xông vào căn cứ nghiên cứu Đông Thanh Tử?”

Cưỡng ép xông vào căn cứ nghiên cứu Đông Thanh Tử?

Ngải Bằng vừa nghe đã biết xong rồi, gã nhanh chóng chứng minh thân phận của mình, sau đó lại tỏ rõ bọn họ không có ý định cưỡng ép muốn xông vào, chỉ là muốn tới hỗ trợ nghiên cứu Đông Thanh Tử.

Cao Lộ âm thầm châm biếm, hỗ trợ nghiên cứu Đông Thanh Tử?

Bọn người này là thật sự không hiểu hay cố tình giả ngu?

“Anh Ngải, chúng tôi muốn dẫn các anh về lập biên bản.” Cao Lộ nói.

Ngải Bằng nhìn về phía mấy người Trọng Hồng Lâm, hỏi: “Bọn họ thì sao?”

“Cũng phải lập biên bản.” Cao Lộ đáp lại, anh ta bề ngoài làm như có vẻ đối đãi công bằng lắm.

Nhưng Ngải Bằng rất nhanh phát hiện gã quá ngây thơ rồi, bởi vì phía gã 10 người đều bị mang về đồn, bên kia chỉ có hai người Trọng Hồng Lâm và Tiếu Gia Hào bị mang đi thôi, đối đãi hai bên hoàn toàn không như nhau.

Ngải Bằng đột nhiên nghĩ tới một câu: Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh!

Ở lĩnh vực y dược, Huy Thụy là công ty hàng đầu, nhưng ở Thập Lý Loan cũng không có tác dụng gì, Thập Lý Loan không phát triển ngành nghề y dược, dựa vào cái gì phải cho Huy Thụy thể diện?

May là đối phương không muốn làm lớn sự việc, bọn họ ở đồn bị ghi lại tội danh cưỡng ép xông vào căn cứ nghiên cứu Đông Thanh Tử ở Thập Lý Loan, sau đó mới được thả ra.

Trọng Hồng Lâm vừa đi ra từ đồn đã gửi tin nhắn cho An Lương để báo cáo tình hình, rồi mới hỏi An Lương bước tiếp theo nên xử lý như thế nào.

Trọng Hồng Lâm là người đi ra từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, anh ta biết Huy Thụy là công ty đẳng cấp như thế nào, nên ngay lập tức báo cáo lại tình hình cho An Lương.

Gần 2 giờ chiều. Ở Đế Đô.

Vị trí bên ven hai đường Đông Nam.

Bốn người An Lương và Lý Tồn Viễn đang tuần sát tình hình của khu biệt thự Di Long.

Không!

Ở đây đã không thể gọi là khu biệt thự Di Long được nữa rồi, bởi toàn bộ khu này đã bị dỡ bỏ, trước mắt vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, bởi vì muốn thi công ở giữa hai đường, nên những thứ cần chuẩn bị rất nhiều. Bao gồm tường cách âm cùng tấm che, tuyến đường vận chuyển rác thải xây dựng cùng với xử lý rác thải xây dựng như thế nào cũng cần hoạch định sớm.

An Lương đang trên đường tuần sát thì nhận được tin nhắn của Trọng Hồng Lâm, anh xem xong rồi trả lời.

‘An Lương: Anh giải quyết chuyện này tốt lắm!’

‘An Lương: Đông Thanh Tử của chúng ta không cần người khác đến nghiên cứu.’

‘An Lương: Nếu còn có người nào muốn tới nghiên cứu, bảo họ cút đi.’

‘Trọng Hồng Lâm: Được.’

An Lương cất điện thoại đi, anh thuận miệng hỏi: “Vậy mà Huy Thụy lại để mắt tới Đông Thanh Tử.”

Tiền Tiểu Cương chần chờ hỏi: “Là Huy Thụy kia sao?”

Vân Hải Dương hỏi lại: “Huy Thụy nào?”

Lý Tồn Viễn nói tiếp: “Cái Huy Thụy vô cùng mạnh của quốc gia Bạch Đầu Ưng kia sao?”

“Ừ!” An Lương khẳng định trả lời: “Loại công ty hàng đầu trong ngành dược phẩm như vậy mà lại cũng để ý đến Đông Thanh Tử.”

Tiền Tiểu Cương ở một bên chửi bậy: “Lương ca, thật ra là cậu quá coi thường Đông Thanh Tử, chúng ta đều đã dùng tinh chất Đông Thanh Tử, mọi người nói thử hiệu quả cụ thể xem?”

Lý Tồn Viễn đáp lại: “Tôi cảm thấy cực kỳ tốt, mấu chốt là eo không mỏi chân không đau, tinh thần cũng rất tốt.”

Vân Hải Dương tán thành: “Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác như vậy.”

Tiền Tiểu Cương gật đầu tán đồng: “Hiệu quả của tinh chất Đông Thanh Tử vượt xa cái viên viagra xanh lét kia, với tiền đề như thế, mặc dù trước mắt số lượng Đông Thanh Tử còn rất ít, nhưng thông qua gây giống chiết cành, nhiều nhất 10 năm nữa sẽ có thể tạo thành chuỗi sản xuất Đông Thanh Tử tương đối quy mô.”

Tiền Tiểu Cương nói tiếp: “Mối làm ăn lợi nhuận như thế, chỉ cần nằm giữ bí mật chủ chốt trong tay là có thể phá vỡ cân bằng thị trường, nếu có thể lũng đoạn nó, lợi nhuận một năm hơn ngàn ức cũng không phải không thể.”

Nghe Tiền Tiểu Cương phân tích, trong lòng An Lương rục rịch, những người khác dường như cũng kiên định cho rằng Đông Thanh Tử có thể gây giống, hơn nữa có thể mở rộng với quy mô lớn hơn.

Chương 1934: Hình như có thể đặt bẫy

Đã như vậy thì lợi dụng một chút?

Đằng nào mọi người cũng tin là như vậy, An Lương sẽ công khai thông báo tuyển đối tác với bên ngoài, đóng gói Đông Thanh Tử tương lai bán đi như khái niệm xào xáo, tương lai của Đông Thanh Tử rất sáng sủa, An Lương có thể tiết lộ tương lai của Đông Thanh Tử, coi Đông Thanh Tử như một phương án rồi bán phương án này đi.

Nếu như quả thật một năm có thể kiếm được hàng ngàn ức, vậy lợi nhuận chắc phải rất nhiều tiền đi?

“Các anh em, mọi người nói xem, nếu tôi lấy Đông Thanh Tử làm cơ sở, thiết lập một liên minh hợp tác và nghiên cứu Đông Thanh Tử, mọi người thấy thế nào?” An Lương hỏi.

Tiền Tiểu Cương là người đầu tiên hỏi lại: “Lương ca có ý mọi người cùng nhau hưởng lợi?”

An Lương gật đầu khẳng định: “Tôi càng thích mọi người cùng nhau kiếm tiền.”

Tiền Tiểu Cương nhắc nhở: “Liên quan đến Đông Thanh Tử, tôi cả thấy Lương ca có thể tự mình kiếm tiền.”

Lý Tồn Viễn tán thành: “Tôi cũng cảm thấy lần này cậu nên làm một mình. Đông Thanh Tử khác, đó là sản nghiệp tổ tiên của nhà họ An, là một thứ không ai có thể nhúng tay vào.”

Vân Hải Dương gật đầu tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy Lương ca nên làm một mình.”

Lý Tồn Viễn nói tiếp: “Huy Thụy đúng là rất mạnh, nhưng ở nước Hạ chúng ta, nó vốn chẳng thể gây ra sóng gió gì được cả.”

“Không sai!” Tiền Tiểu Cương tự tin nói: “Sự việc lần này, Huy Thụy cũng không làm được gì.”

An Lương không lập tức đưa ra quyết định: “Hôm nay tôi sẽ trở về cân nhắc lại tình hình rồi mới đưa ra quyết định, thật ra trong lòng tôi có chút nghi hoặc.”

“Lương ca phải rời khỏi Đế Đô?” Lý Tồn Viễn nghi hoặc.

“Ừ!” An Lương gật đầu khẳng định: “Có máy bay tư nhân cũng thật thuận tiện, hôm nay tôi định trở về xem sao.”

“Đúng rồi, các cậu có đi cùng không?” An Lương hỏi thăm, sau đó nói thêm: “Chúng ta bay thẳng từ Đế Đô đến Thịnh Khánh, tiếp đó các cậu ngồi máy bay trở về Đế Đô, còn tôi từ Thịnh Khánh đi luôn Thiên Phủ.”

“Được!” Lý Tồn Viễn đáp lại.

Vân Hải Dương tán thành: “Không thành vấn đề, tôi cũng đang muốn đi thăm Tiểu Hinh.”

Tiền Tiểu Cương gia nhập: “Tôi cũng muốn đi. Đúng rồi, Lương ca, mau cứu anh em đi, anh em thật sự khó khăn quá, cho tôi thêm một chai tinh chất Đông Thanh Tử nữa đi.”

An Lương móc mỉa đáp lại: “Tôi đang bị các cậu bóc lột, lúc trước ở vịnh Thánh Á, Lý Minh Phi và Chu Vinh Hoa cũng tới xin một lần, Bàng Chính Phong lại giả bộ đáng thương để xin thêm một chai nữa, tôi thật khổ quá!”

“Chai cuối cùng!” Tiền Tiểu Cương giả bộ đáng thương nói: “Không có tinh chất Đông Thanh Tử, tôi thật sự không phải đối thủ của các cô ấy.”

An Lương thở dài một hơi: “Tôi cho cậu 2 chai.”

“Cảm ơn Lương Ca!” Tiền Tiểu Cương đáp lại.

“Đừng cảm ơn vội. tôi nói trước, tôi còn đúng 8 chai, 4 người chúng ta chia đều, mỗi người 2 chai, đây là 2 chai cuối cùng.” An Lương nói rõ.

Tiền Tiểu Cương rầu rĩ nói: “Đông Thanh Tử phải đến mùa đông mới chín sao?”

“Nếu không thì sao gọi là Đông Thanh Tử?” An Lương móc mỉa lại một câu.

Màn đêm buông xuống, tại căn hộ chung cư quốc tế Vân Cảnh.

Vốn dĩ An Lương định hôm nay trở về Thịnh Khánh, nhưng anh đã thay đổi chủ ý, hôm nay anh sẽ ở lại với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương, ngày mai lại trở về.

Lần này sau khi trở về, đợi đến khi Trần Tư Vũ sẵn sàng tham gia cuộc thi Piano quốc tế thì An Lương mới đến Đế Đô.

Trong phòng ngủ chính tại căn hộ 8806 chung cư quốc tế Vân Cảnh, Trần Tư Vũ vẫn nằm trong vòng tay An Lương.

“An đại sư, ngày mai anh phải trở về rồi sao?” Trần Tư Vũ hỏi.

“Ừm.” An Lương trả lời: “Trường bọn anh phải kiểm tra cuối kì vào ngày 22, trước khi em xuất phát thì bọn anh đã thi xong rồi, vừa vặn có thể cùng em tham gia cuộc thi Piano quốc tế.”

Trần Tư Vũ bật cười vui vẻ: “Em sẽ cố gắng thi đấu để vào được vòng chung kết cuối cùng!”

“Cố lên! Anh tin em có thể làm được.” An Lương vuốt ve mái tóc của Trần Tư Vũ.

Ngày hôm sau, An Lương gọi Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương dậy: “Các em sắp muộn rồi!”

Ninh Nhược Sương ngáp một cái: "Hôm nay là chủ nhật.”

Trần Tư Vũ phiền não nói: “Chủ nhật tớ cũng phải đến lớp, Sương Sương, hôm nay An đại sư phải về Thịnh Khánh một chuyến, cậu đi cùng với An đại sư đến đó chơi không?”

Ninh Nhược Sương từ chối: “Tớ cũng phải tập múa, gần đây tớ có hơi buông lỏng, nếu như không luyện tập cho tốt, sợ rằng trình độ sẽ tụt xuống mất.”

Trần Tư Vũ cười xấu xa: “An đại sư, bọn em gọi Thiến Thiến đi cùng anh nhé?”

An Lương xua tay liên tục: “Thôi thôi, anh trở về là vì công việc, Đông Thanh Tử nhà anh bị người ta để ý đến rồi, anh phải trở về xem tình hình.”

“Bị người khác để ý đến rồi sao?”

Trần Tư Vũ có chút căng thẳng: “Không có vấn đề gì chứ?”

“Đừng lo, chuyện nhỏ thôi.” An Lương an ủi.

Bình Luận (0)
Comment