Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 105 - Chương 1975: An Lương Lại Thắng Rồi

Chương 1975: An Lương lại thắng rồi

Công ty đầu tư An Tâm.

An Lương tìm xem tình hình mua bán cổ phiếu của công ty Apple trong thị trường cổ phiếu Mỹ, trong lòng anh đưa ra quyết định, nếu đã không thể biến đổi bất ngờ, vậy thì làm cái thuận lợi thôi vậy.

Những tổ chức tài chính này không phải là đang nghi ngờ công ty đầu tư An Tâm ở đằng sau thao túng Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai hay sao? Đúng vậy!

Bọn họ đoán không sai, công ty đầu tư An Tâm chính là ở đằng sau thao túng Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai đấy!

Dựa theo kịch bản gốc, Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai nên đàm phán kịch liệt với công ty Apple một lần, từ đó khiến cho giá cổ phiếu của công ty Apple giảm xuống.

Thế nhưng bây giờ đông đảo tổ chức tài chính đã làm được điều này cho An Lương rồi, vậy thì đương nhiên là không cần An Lương tự làm chuyện này nữa đúng không?

“Lão Lý, chúng ta lại mua vào cổ phiếu của công ty Apple đi.” An Lương dặn dò.

Chưa đầy một tiếng, dưới sự chỉ huy của An Lương, Lý Cương và các nhân viên giao dịch của công ty đầu tư An Tâm lại mua vào cổ phiếu của công ty Apple, cuối cùng số lượng mua vào là 3 ức 3182,5 vạn cổ phiếu, bình quân mỗi một cổ phiếu có giá mua vào là 82,18 đô la Mỹ.

Công ty đầu tư An Tâm một lần mua vào hơn 3,3 ức cổ phiếu của công ty Apple, nhưng không có nâng giá cổ phiếu của công ty Apple quá nhiều, vì vậy có thể thấy được có bao nhiêu tổ chức tài chính đang bán khống giá cổ phiếu của công ty Apple.

Lần này, An Lương không sợ những tổ chức tài chính kia liên kết lại với nhau nhằm vào công ty đầu tư An Tâm, bởi vì lần này công ty đầu tư An Tâm đang ở vị thế mua, những tổ chức tài chính kia mới là đang ở vị thế bán.

Công ty đầu tư An Tâm đang ở vị thế mua, có nghĩa là giá cổ phiếu của công ty Apple tăng lên là có thể hưởng lợi, nhưng đối với tổ chức tài chính mà nói, đó chính là mối làm ăn đền tiền, càng quan trọng hơn là còn phải thanh toán tiền lợi tức tương ứng cho các công ty chứng khoán.

Dưới tình hình như vậy, một khi giá cổ phiếu của công ty Apple tăng lên, thì công ty đầu tư An Tâm sẽ chiếm quyền chủ động tuyệt đối, các tổ chức tài chính khác sẽ nghĩ cách đóng giao dịch vị thế bán để mua cổ phiếu của công ty Apple.

Còn về phần có bán cổ phiếu của công ty Apple hay không, đó chính là chuyện của An Lương, An Lương có thể lựa chọn bán, cũng có thể lựa chọn không bán.

Cũng giống như lúc trước công ty đầu tư An Tâm làm vị thế bán vậy, anh lo lắng bị các công ty tài chính khác vây quét, bây giờ sự lo lắng như vậy hoàn toàn đảo ngược lại rồi, anh có gì mà phải lo lắng chứ?

Nỗi lo lắng duy nhất đó chính là công ty Apple từ chối hợp tác? Đó chính là đang tán dóc!

Tim xác thực là Tổng giám đốc điều hành của công ty Apple, nhưng bên trên Tim còn có một hội cổ đông, nếu như Tim từ chối hợp tác với Tập Đoàn Kỹ Thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai, thì sợ là Tim chắc sắp xong đời rồi?

Tổng hợp lại tình hình trên, đơn giản mà nói, công ty đầu tư An Tâm chiếm quyền chủ động tuyệt đối, An Lương lại thắng một ván.

Ngày hôm sau, 9 giờ sáng Thứ 5, giờ nước Hạ.

Ysera một lần nữa thay mặt công ty Apple đến tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, vẫn là Triệu Uyển Hề chịu trách nhiệm đàm phán với đối phương, nhưng An Lương và Triệu Uyển Hề đã thảo luận trước về các biện pháp đối phó.

Ở trong phòng họp của tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, Ysera thẳng thắn hỏi: “Cô Triệu, công ty Apple của chúng tôi sẵn sàng hợp tác với công ty của cô. Công ty của cô sẽ đồng ý hợp tác chứ?”

“Chắc chắn rồi!” Triệu Uyển Hề đáp lại một cách khẳng định.

Ysera sửng sốt trong giây lát, ngày hôm qua Tim đã lén nói cho cô ta biết rằng anh ta đã mơ thấy hôm nay tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ xác nhận hợp tác, Ysera vẫn không tin lắm, dù sao thì việc hợp tác quan trọng như vậy nên được thảo luận trong một thời gian dài hơn, chẳng phải sao?

Triệu Uyển Hề nói thêm: “Nhưng sự hợp tác của chúng ta có đi kèm với những điều kiện tương ứng.”

Các điều kiện cụ thể được liệt kê như sau:

1-Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai chỉ cung cấp pin Graphene cho công ty Apple ở nước Đại Hạ.

2-Trong giai đoạn đầu, tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ cung cấp 100 vạn viên pin Graphene phù hợp cho điện thoại di động iphone.

3-Nghiêm cấm chuyển điện thoại iphone phiên bản pin Graphene ra ngoài lãnh thổ nước Đại Hạ, nếu điều tra phát hiện ra điều đó, mỗi cái sẽ bị phạt 100 vạn đô la Mỹ;

4-Nếu công ty Apple vu khống tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai thì tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai có thể đơn phương chấm dứt hợp đồng mà không phải trả thêm khoản phí nào.

5-Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai hiện chỉ cung cấp pin Graphene cho điện thoại di động iphone, các sản phẩm khác cần thảo luận thêm…

Triệu Uyển Hề nêu hết điều kiện này đến điều kiện khác, tổng cộng có tới 22 điều hạn chế, hạn chế tất cả các khía cạnh của công ty Apple và từ chối cung cấp độc quyền.

Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai chỉ đơn thuần là hợp tác với công ty Apple theo hướng dẫn của An Lương, để kiếm tiền nhanh chóng trên thị trường chứng khoán Mỹ.

Hợp tác nghiêm túc ư? Không thể nào.

Đối mặt với các điều kiện nghiêm ngặt mà tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai đưa ra, Ysera không phản bác chút nào, cô ta cũng hiểu được ý của Tim, cô ta thậm chí còn đang tham gia vào dự án hút máu của các nhà đầu tư nhỏ lẻ này.

Chương 1976: Đắt và rẻ

Hợp tác?

Hợp tác thì có thể kiếm bao nhiêu tiền?

Cắt cổ các nhà đầu tư nhỏ lẻ mới là cách kiếm tiền tốt nhất!

“Chúng tôi chấp nhận những điều kiện đó, vậy mức giá của mỗi viên pin Graphene là bao nhiêu?” Ysera hỏi.

Khi Triệu Uyển Hề nghe Ysera nói rằng đồng ý tất cả các yêu cầu của cô mà không có điều kiện tiên quyết nào, cô biết rằng An Lương đã thắng một lần nữa, bởi vì An Lương đã nói trước với Triệu Uyển Hề rằng các giám đốc điều hành của công ty Apple nhất định sẽ phối hợp, hai bên đều ngầm hiểu kế hoạch này.

“Về giá cả, chúng tôi sẽ cung cấp cho bên cô mức giá ưu đãi nhất. Giá mỗi viên pin cho iphone 11 Pro Max là 900 NDT, còn giá pin của iphone 11 Pro là 700 NDT, đối với các dòng điện thoại cấp thấp hơn, công ty cô không có kế hoạch sử dụng pin Graphene đúng không?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.

Cái giá này vừa rẻ lại cũng vừa đắt!

Nói như vậy cũng không có gì mâu thuẫn, vì giá rẻ và giá đắt cũng là một vấn đề tương đối, giống như lý thuyết tương đối vậy.

Nói nó có giá đắt là do viên pin Graphene mà tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ bán cho công ty Huawei có dung lượng là 7000mah nhưng chỉ có giá là 200 NDT.

Pin của sản phẩm công ty Apple iPhone 11 ProMax có dung lượng là 6200mah, nhưng tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai lại đưa ra mức giá 900 NDT, có phải là rất đắt không?

Trên thực tế, giá thành của một viên pin 7000mah chỉ khoảng 40 NDT, đây là chi phí sản xuất thử nghiệm ban đầu, hiện nay khi được mở rộng quy mô, nó đã giảm xuống còn khoảng 30 NDT, tương đương với chi phí cho dung lượng pin 1wh là 1,16 NDT.

Nếu giai đoạn thứ hai của cơ sở sản xuất 120Gwh được đưa vào sử dụng thì chi phí sản xuất này sẽ giảm xuống khoảng 1 NDT/wh.

Chờ giai đoạn 3 hoàn thành cơ sở sản xuất với công suất 1Twh, chi phí sản xuất sẽ giảm 10%. Pin Graphene của iPhone 11 ProMax có dung lượng 6200 mah tương đương với 22,94wh, sẽ có giá khoảng 26,57 NDT.

So sánh một cách toàn diện, cho dù là so sánh với giá mua của công ty Huawei hay so với chi phí sản xuất thì giá mua pin Graphene của công ty Apple là quá đắt.

Xét cho cùng, giá bán cao hơn 33 lần giá thành sản xuất, thậm chí bán thuốc phiện cũng không có lợi nhuận khủng khiếp như vậy, còn về mức giá rẻ thì đó là sự so sánh với chính công ty Apple.

Theo dữ liệu được hiển thị trên trang web chính thức của công ty Apple, giá thay thế một viên pin iphone 11 ProMax là 519 NDT, chỉ một viên pin thông thường mà dám yêu cầu mức giá 519 NDT.

Bây giờ, tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai cung cấp cho họ pin Graphene, không chỉ có tuổi thọ cao hơn, dung lượng tăng hơn 50%, quan trọng hơn là tốc độ sạc được cải thiện rất nhiều, ít tỏa nhiệt và những hiệu năng tuyệt vời khác.

Ngay cả với những viên pin thông thường có cùng dung lượng thì công ty Apple cũng có giá thay thế là 800 NDT, vậy nên An Lương chỉ đạo ở sau cánh gà giá 900 NDT, thực sự là không hề đắt.

Trước mức giá mà Triệu Uyển Hề đề xuất, Ysera vẫn không từ chối, bởi công ty Apple đã nghiên cứu về phiên bản pin Graphene của điện thoại di động Huawei ở phiên bản b40 Pro+ rồi, họ biết rằng pin Graphene có công năng thực sự mạnh mẽ, vậy nên với giá tiền này vẫn được xem là phù hợp.

Công ty Apple đã nghiên cứu về điện thoại Huawei sử dụng pin Graphene phiên bản b40 Pro+ từ lâu, ngay cả công ty Apple luôn cao ngạo cũng phải thừa nhận hiệu suất tuyệt vời của pin Graphene.

Vì vậy, trước việc Triệu Uyển Hề tăng giá quá cao, Ysera vẫn đồng ý: “Không thành vấn đề!”

Ysera hỏi thêm: “Khi nào công ty của cô có thể giao pin cho chúng tôi? Nếu có thể, chúng tôi hy vọng sẽ mua luôn cả các sản phẩm sạc do công ty của cô thiết kế.”

“Tất nhiên là có thể, nhưng giá là 1 ức đô la Mỹ.” Triệu Uyển Hề đáp lại.

“Chúng tôi muốn có bản quyền sáng chế này!” Ysera đáp lại.

“Chúng tôi có thể ủy quyền sáng chế vĩnh viễn cho công ty, nhưng chúng tôi không thể chuyển giao quyền sáng chế cho công ty cô được.”

Việc Triệu Uyển Hề từ chối không nằm ngoài dự đoán của Ysera, đối phương từ chối là chuyện bình thường, còn nếu đối phương đồng ý thì Ysera sẽ cảm thấy có vấn đề.

“Ủy quyền vĩnh viễn cũng không có vấn đề gì.” Ysera đồng ý.

Triệu Uyển Hề đưa một tài liệu cho Ysera, sau đó giải thích rõ hơn: “Chúng tôi có một yêu cầu khác. Chúng tôi cần các ủy quyền bằng sáng chế sau đây trong kế hoạch Titan của bên cô.”

Công ty Apple đã dự liệu được những điều kiện này, Ysera kiểm tra danh sách tài liệu mà Triệu Uyển Hề giao cho, cô ta không trả lời ngay mà chụp ảnh gửi cho Tim.

Sau khoảng nửa tiếng đồng hồ trì hoãn, cuối cùng hai bên đã đạt được thỏa thuận thống nhất cuối cùng.

Thỏa thuận mới chỉ thay đổi thông tin về khối lượng cung cấp và phạm vi cung cấp, công ty Apple sẵn sàng cấp phép miễn phí các bằng sáng chế liên quan của kế hoạch Titan cho tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai trong vòng 5 năm.

Trong 5 năm, Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ cung cấp cho công ty Apple ít nhất 500 vạn viên pin Graphene cho iphone, 100 vạn viên pin Graphene cho máy Macbook, 200 vạn viên pin Graphene cho ipad, 200 vạn viên pin Graphene cho iwatch và 500 vạn viên pin Graphene cho Airpods Pro.

Công ty Apple rõ ràng muốn xây dựng một hệ thống các sản phẩm gia đình dùng pin Graphene.

Chương 1977: Ký hợp đồng

Sau khi thảo luận với An Lương, Triệu Uyển Hề cũng không từ chối yêu cầu như vậy mà chỉ bổ sung thêm một số thiết bị bị hạn tiêu thụ trong nội địa nước Hạ.

Đừng nghĩ rằng, việc hạn chế tiêu thụ nội địa ở nước Hạ của công ty Apple đồng nghĩa với việc cắt mất quyền và lợi ích của người tiêu dùng. Nếu chỉ suy nghĩ như vậy thì quá là ngây thơ.

Theo dữ liệu do công ty Huawei cung cấp, chỉ có 9,4% điện thoại Huawei Graphene phiên bản b40 Pro+ bán ra được sử dụng ở nước Hạ và hơn 90% điện thoại Huawei Graphene phiên bản b40 Pro+ được sử dụng bên ngoài nước Hạ.

Nói một cách đơn giản, hầu hết những người may mắn mua được điện thoại Huawei Graphene phiên bản b40 Pro+ đều đã bán nó ra bên ngoài, sau đó, những kẻ ở nước ngoài đã nhân cơ hội này mua để đầu cơ.

Loại chiến lược phân biệt đối xử theo khu vực này làm cho người tiêu dùng ở nước ngoài chửi bới điên cuồng, nhưng họ vẫn chấp nhận móc hầu bao. An Lương đoán rằng điện thoại di động của công ty Apple cũng sẽ rơi vào tình huống tương tự như vậy, đúng không?

Trừ khi công ty Apple đã sẵn sàng để trở thành người đầu cơ trục lợi?

Theo những điều giới hạn của tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai đề ra, phiên bản pin Graphene của điện thoại di động của công ty Apple phải được kích hoạt trong phạm vi trong nước của nước Hạ, không được tiêu thụ số lượng lớn và mang ra ngoài, cần phải kiểm tra biên giới nghiêm ngặt, mỗi lần quá cảnh thì có thể mang theo một cái, vậy nên việc buôn lậu với số lượng lớn là quá khó khăn.

Do đó, vấn đề lớn nhất với phiên bản iPhone dùng pin Graphene của công ty Apple chính là đắt tiền, cho phép công ty Apple kiếm tiền trước, còn việc người mua xử lý thế nào là việc của người mua. Cho dù đó là để sử dụng cá nhân hay là bán lại, công ty Apple cũng không cần phải quan tâm.

Khoảng 12 giờ trưa, Triệu Uyển Hề đại diện cho Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai và Ysera đại diện cho công ty Apple, hai bên đã ký thỏa thuận hợp tác trong tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai.

“Hợp tác vui vẻ!” Triệu Uyển Hề chủ động đưa tay ra.

Ysera bắt tay Triệu Uyển Hề, nói nước đôi: “Hợp tác vui vẻ!”

Hai công ty ngầm hợp tác “cắt cổ” nhà đầu tư nhỏ lẻ để thu lợi cho bản thân, đó không phải là một sự hợp tác vui vẻ sao?

“Nhân tiện, cô Triệu, công ty Apple của chúng tôi đang chuẩn bị cho việc xúc tiến và tuyên truyền ra bên ngoài. Cô có thể cùng phối hợp không?” Ysera hỏi.

Bây giờ là thời điểm thị trường chứng khoán Mỹ đóng cửa, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc thông báo tin vui trước, sau khi thị trường mở cửa, giá cổ phiếu của công ty Apple sẽ vượt qua cả mức cao nhất của ngày hôm nay.

“Đương nhiên không thành vấn đề!” Triệu Uyển Hề trả lời: “Vào lúc 8 giờ tối nay, chúng tôi đã sắp xếp một cuộc họp báo tại trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô, chúng tôi sẽ cùng công ty Apple cho ra mắt các sản phẩm mới.”

Triệu Uyển Hề nói thêm: “Ngoài ra, đầu ra của công ty Apple của cô, cho dù đó là iphone, Mac, iWatch, iPad, Airpods Pro… chúng tôi đều đã có loại pin tương ứng.”

Trong lòng Ysera thầm kinh ngạc, xem ra công ty đầu tư An Tâm đã chuẩn bị tốt lắm rồi!

“Xin chân thành cảm ơn sự chu đáo của công ty cô, hôm nay chúng tôi sẽ phát hành lại các sản phẩm này, để chúng mở ra một sức sống hoàn toàn mới!” Ysera đáp lại.

“Chúng ta có nên cùng thông báo cuộc họp báo trên mạng xã hội không?” Triệu Uyển Hề đề nghị.

“Đó là một ý kiến hay!” Ysera tán thành.

12 giờ trưa.

An Lương đăng một thông báo trên trang Weibo chính thức của tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai.

‘Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai: @Apple nước Hạ: Vào lúc 8 giờ tối, tại trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô, bạn đã chuẩn bị xong chưa?

Chuyển tiếp tin tức Weibo này xong, chọn ngẫu nhiên 88 người, đưa ra một lời nhắc nhở rằng vào 8 giờ tối nay, tại cổng trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô, có thể sẽ có người có được may mắn tại trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô.’

Ngay sau khi An Lương đăng Weibo xong, tài khoản chính thức của công ty Apple nước Hạ đã phát lại bài đăng cùng một dòng trại thái ủng hộ.

‘Apple nước Hạ: @Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai: 8 giờ tối, trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô, tôi đã chuẩn bị xong!’

Chuyển tiếp tin Weibo này xong, họ cũng chọn ngẫu nhiên 88 người, đồng thời tặng vé vào cửa tại trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô vào lúc 8 giờ tối nay.

Lời nhắc của họ viết rõ ràng hơn, tất cả những người có mặt đều có thể nhận được quà và họ sẽ rút thăm thêm 18 người may mắn để nhận phần thưởng đặc biệt.

Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai và công ty Apple nước Hạ cùng đăng bài Weibo tương tác với nhau khiến cho Đổng Đại Ngư lo lắng, dù ở trong mơ anh ta cũng không nghĩ đến tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai và công ty Apple nước Hạ sẽ đạt được thỏa thuận hợp tác.

Đổng Đại Ngư ngay lập tức gửi tin nhắn đến wechat của An Lương.

‘Đổng Đại Ngư: Chào buổi trưa, anh An.’

An Lương nhìn tin nhắn hỏi thăm của Đổng Đại Ngư, anh vừa nhìn qua đã biết được ý của Đổng Đại Ngư.

‘An Lương: Anh yên tâm, sản lượng sản xuất của chúng tôi đã tăng lên rồi. Mặc dù chúng tôi đã hợp tác với công ty Apple, nhưng nguồn cung cho công ty các anh sẽ không giảm đâu.’

‘Đổng Đại Ngư: Cảm ơn anh An.’

‘An Lương: Anh thực sự nên cảm ơn tôi, vì pin 6200 mah của công ty Apple, giá bán ra của chúng tôi là 900 NDT.’

‘Đổng Đại Ngư: Cảm ơn anh An.’

‘An Lương: Anh chú ý bảo mật về vấn đề giá cả đấy.’

‘Đổng Đại Ngư: Hoàn toàn không có vấn đề gì.’

‘Đổng Đại Ngư: Mà này, anh An, tôi có cần phối hợp quảng bá trên Weibo của anh không?’

‘An Lương: Tùy anh.’

Chương 1978: Thông báo chính thức

Sau cuộc trao đổi với An Lương, Đổng Đại Ngư vẫn quyết định phối hợp đăng bài lên Weibo.

‘Đổng Đại Ngư: @Apple nước Hạ: Ơ? Sao anh lại đánh lén? Nhà cung cấp độc quyền của chúng tôi, tại sao anh lại đập chậu cướp hoa chứ?

@Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai: Tình yêu nào rồi cũng sẽ biến mất, đúng không?’

Chia sẻ lại Weibo này, chúng tôi cung cấp vé vào cửa lúc 8 giờ ở trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô, nhưng chúng tôi có thể cung cấp một cái điện thoại di động pin Graphene phiên bản 40 Port. Cầu xin tất cả cư dân mạng có phép thuật hãy an ủi và vỗ về trái tim của một người đồng chí già bị thương.’

Vậy là thông điệp trên Weibo của Đổng Đại Ngư lại có rất nhiều bình luận mang phong cách khác.

‘Thần Tú: A ha ha ha

Đổng Đại Ngư toang rồi sao?

Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai vậy mà lại đi ngoại tình, công ty Apple đã sớm chờ đợi ngày này, cả thế giới ăn mừng sự thất bại của anh Đổng.’

Cậu bình luận này trở thành bình luận phổ biến nhất, cách tuyên truyền khoa trương, cũng như tính cách thích thổi phồng vô tội vạ của Đổng Đại Ngư khiến anh ta có rất nhiều antifan trên Weibo. Tài khoản Weibo của Đổng Đại Ngư cầu xin lời an ủi mà chẳng những không nhận được lời an ủi nào, ngược lại còn khiến cho mọi người hả hê khi thấy người gặp nạn.

Tài khoản Weibo chính thức của công ty Apple nước Hạ còn ủng hộ Đổng Đại Ngư, chia sẻ lại bài đăng của Đổng Đại Ngư.

‘Công ty Apple nước Hạ: Mong bạn trúng thưởng! Nếu như trúng giải, sau này bạn phải dùng nó để đăng bài. Chuyển bài: Đổng Đại Ngư.’

Hành động này của tài khoản Apple nước Hạ đã nhận được nhiều lời khen từ quần chúng hóng chuyện, bọn họ vô cùng thích thú với kiểu tương tác này, hết người này đến người khác bình luận dưới bài đăng về sự kiện lúc 8 giờ tối tại trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô của công ty Apple.

Chi nhánh của công ty Apple tại nước Hạ đã tổ chức một buổi lễ ra mắt vô cùng hoành tráng, tại đây họ đã ra mắt một loạt sản phẩm sử dụng pin Graphene tại Trung tâm biểu diễn nghệ thuật Đế Đô, hầu hết đều là các sản phẩm chính của công ty Apple.

Sau khi phát hành sản phẩm sử dụng pin Graphene mới, công ty Apple đã không bán nó ngay lập tức mà họ nói rằng họ đang nghiên cứu các quy tắc bán hàng để có thể bán sản phẩm cho những người thực sự cần nó càng nhiều càng tốt, thay vì được bán trực tiếp bởi các đại lý.

Đồng thời, công ty Apple chọn ra 18 người may mắn, họ sẽ nhận được một iPhone 11 ProMax miễn phí, phiên bản 512GB, thực sự được xem là chơi lớn. Trên thực tế, phiên bản iPhone có pin Graphene và các sản phẩm khác đều có cấu hình cao nhất.

Cuộc họp báo kéo dài gần một tiếng rưỡi, khi cuộc họp báo kết thúc, thị trường chứng khoán Mỹ mở cửa và giá cổ phiếu của công ty Apple tăng chóng mặt, khiến cho những tổ chức tài chính đã bán khống cổ phiếu của công ty Apple vô cùng tức giận.

Có lẽ nào trong tương lai, tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ không hợp tác với công ty Apple nữa sao?

Có phải là nước Hạ muốn ngăn tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai và công ty Apple hợp tác với nhau?

Có phải là lãnh đạo của tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai có tư tưởng phân biệt đối xử khu vực nghiêm trọng, những người cấp cao của nước Hạ thì sao?

Những tin đồn này vốn được lan truyền rộng rãi trong giới tài chính, nay đã bị dẹp tan nhờ cuộc họp báo của công ty Apple. An Lương còn làm một chuyện khiến người ta khó chịu hơn nữa.

Anh cố tình sắp xếp cuộc họp báo vào lúc 8 giờ, khiến cho giao dịch thị trường chứng khoán của quốc gia Bạch Đầu Ưng ở trạng thái bán hủy bỏ, bởi vì tất cả người bán đang chờ tin tức về cuộc họp báo và hoàn toàn không sẵn sàng tiến hành giao dịch trước giờ mở cửa.

Nếu không có giao dịch trước giờ mở cửa, các tổ chức tài chính bán khống đó không có cách nào để ngăn chặn thua lỗ. Sau khi thị trường mở cửa, giá cổ phiếu của công ty Apple nhanh chóng vượt qua ngưỡng 100 đô la Mỹ một lần nữa.

Tình huống đã khiến tâm lý các tổ chức tài chính bùng nổ, bởi vì họ đã phải chịu một khoản lỗ khủng khiếp.

Lần này An Lương sử dụng những tính toán của Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai nhằm vào công ty Apple.

Kịch bản đã viết xong từ sớm, làm thế nào biến đổi bất ngờ, làm thế nào phối hợp ăn ý với công ty Apple, làm thế nào để thuận lợi “cắt cổ” nhà đầu tư nhỏ lẻ… Tất cả những chuyện này đã sớm được trù tính trong kịch bản của An Lương, nhưng kịch bản của An Lương bị tổ chức tài chính nước Bạch Đầu Ưng làm rối loạn, những tổ chức tài chính kia cưỡng ép tham gia vào trong kịch bản của An Lương.

Nhưng mà những tổ chức tài chính kia không để ý đến một việc.

Mặc dù bọn họ làm rối loạn kịch bản của An Lương, nhưng mà bọn họ cũng đã tiến vào trong kế hoạch của An Lương, An Lương lựa chọn tương kế tựu kế lập kế hoạch thuận nước đẩy thuyền, lập tức sửa đổi kịch bản ngay, để kịch bản nhảy qua biến đổi bất ngờ.

Kịch bản thuận buồm xuôi gió khiến cho nhóm tổ chức tài chính của nước Bạch Đầu Ưng nhao nhao lâm vào tình trạng “thiếu máu”, lúc đầu bọn họ cho là đi theo Công ty Đầu tư An Tâm bán khống cổ phiếu Công ty Apple là rất an toàn.

Kết quả là có ai biết An Lương sửa đổi kịch bản đâu?

Chương 1979: Rau hẹ tự tìm đến cửa

9 giờ 30 phút tối Thứ Năm, sau khi thị trường chứng khoán Mỹ mở cửa, giá cổ phiếu của công ty Apple đã trực tiếp nhảy vọt lên mức giá cao là 95 đô la Mỹ, đồng thời giá tiền này chỉ 3 phút sau khi bắt đầu phiên giao dịch đã đột phá luôn tới 100 đô la Mỹ.

100 đô la Mỹ cũng không phải đỉnh điểm của giá cả.

Đêm khuya lúc 11 giờ 55 phút, giá cổ phiếu của công ty Apple đã tăng lên tới mức cao 115 đô la Mỹ, tốc độ tăng bắt đầu chậm dần, nhưng lượng nhu cầu đặt mua rất dồi dào.

Bởi vì trước đó nhóm tổ chức tài chính nước Bạch Đầu Ưng bán khống quá nhiều cổ phiếu của công ty Apple, mỗi một lần giá cổ phiếu của công ty Apple tăng lên, tổn thất của bọn họ lại càng nhiều thêm, đồng thời còn phải thanh toán lợi tức cổ phần cho các công ty chứng khoán.

Nếu như có mức giá thích hợp, những tổ chức tài chính này sẵn sàng mua lại cổ phiếu của công ty Apple trên quy mô lớn từ thị trường, do đó đóng các lệnh đóng giao dịch vị thế bán bị buộc dừng lỗ, tránh tổn thất lớn hơn.

. . .

Công ty đầu tư An Tâm.

An Lương nhìn cổ phiếu của công ty Apple tăng lên, trong lòng anh cảm thấy cực kỳ bình tĩnh, bởi vì anh biết Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai và công ty Apple tuyên bố hợp tác, giá cổ phiếu công ty Apple tất nhiên sẽ tăng lên.

12 giờ đêm, điện thoại An Lương đổ chuông cuộc gọi, số điện thoại hiển thị mã vùng nước Bạch Đầu Ưng, nhưng số điện thoại cụ thể lại không có trong danh bạ của An Lương.

An Lương đeo một cái tai nghe không dây lên nghe điện thoại.

Trong tai nghe không dây truyền đến tiếng phổ thông nước Hạ không sõi: “Xin chào ngài An, tôi là Andy Meyer, Phó Tổng Giám đốc đầu tư cao cấp của Công ty Merrill Lynch.”

An Lương sử dụng tiếng Anh đáp lại: “Ngài Meyer có chuyện gì không?”

Andy Meyer thuận thế đổi sang nói tiếng Anh, trình độ tiếng phổ thông nước Hạ của ông ta quá kém, rất khó có thể dùng khả năng nói tiếng kém cỏi ấy để nói chuyện.

“Chúng tôi muốn mua lại cổ phiếu công ty Apple trong tay ngài An.” Meyer đi thẳng vào vấn đề.

“Sao ông biết trong tay của tôi có nắm giữ cổ phiếu công ty Apple?” An Lương hỏi lại.

“Tôi đoán.” Meyer đáp lại: “Dựa theo dự tính của công ty chúng tôi, trong tay ngài An hẳn là có 3 đến 3,5 ức cổ phiếu của công ty Apple, đúng không?”

“Ông đoán sai rồi, tôi không có cổ phiếu của công ty Apple.” An Lương đáp lại.

Meyer ngay thẳng nói: “Xin ngài An yên tâm, cho dù anh có nắm giữ 3,5 ức cổ phiếu của công ty Apple, anh cũng không đạt tới ngưỡng giới hạn, cũng không vi phạm các quy tắc của thị trường chứng khoán Mỹ của chúng tôi.”

“Ngài An, công ty Merrill Lynch của chúng tôi sẵn sàng mua cổ phiếu công ty Apple trong tay anh với giá cao hơn giá cổ phiếu hiện tại.” Meyer bổ sung nói rõ.

“Vì sao?” An Lương hỏi lại.

“Sản phẩm sử dụng pin Graphene của công ty Apple chưa đưa ra thị trường, chúng tôi đánh cược một lần khi các sản phẩm sử dụng Graphene của công ty Apple đưa ra thị trường, giá cổ phiếu của nó sẽ còn tăng lên, các ngài sớm rút tiền, an toàn rời sân.” Meyer nói rõ.

Tiền trong thị trường chứng khoán không phải là tiền.

Chỉ có sau khi từ thị trường cổ phiếu lui ra ngoài rồi mới có thể tính toán được mình có hay mất, nếu không chỉ là một đống con số mà thôi.

Khóe môi An Lương nhếch lên, sau khi sản phẩm sử dụng pin Graphene của công ty Apple đưa ra thị trường, giá cổ phiếu chắc chắn sẽ còn tăng lên, nhưng bên ngoài cũng không biết số lượng pin Graphene của Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai cung cấp cho công ty Apple là có hạn.

Với tiền đề số lượng có hạn, cổ phiếu của công ty Apple muốn tăng lên tới trình độ nào?

“Các ông định chênh lệch giá bao nhiêu?” An Lương hỏi thăm.

Nếu tỷ lệ chênh lệch giá phù hợp, An Lương cũng không ngại các giao dịch ngoài phiên.

“Ngài An có thể tiết lộ các ngài có bao nhiêu cổ phiếu của công ty Apple không?” Meyer hỏi lại.

Trong mắt An Lương hiện lên vẻ trào phúng, Andy Meyer này có vấn đề. Chủ động bày tỏ mức chênh lệch giá để giảm bớt cảnh giác của mình, sau đó lại hỏi thăm vấn đề quan trọng sao?

An Lương đương nhiên không thể tiết lộ vấn đề quan trọng như thế này, anh cũng hỏi lại y vậy: “Công ty Merrill Lynch của các ông cần bao nhiêu cổ phiếu công ty Apple?”

Lúc hỏi thăm, An Lương ra dấu động tác tay cho Lý Cương, để Lý Cương phân tích thông qua dữ liệu giao dịch.

Lý Cương lập tức phân tích số liệu giao dịch trước đó, từ phân tích quy mô vị thế bán, từ đó đánh giá sơ bộ quy mô bán khống của Công ty Merrill Lynch.

Nếu quy mô bán khống của công ty Merrill Lynch rất lớn, vậy có nghĩa là mức chênh lệch giá mà công ty Merrill Lynch có thể tiếp nhận càng cao, An Lương sẽ có thể thu hoạch được càng nhiều lợi ích.

Andy Meyer hiển nhiên cũng không thể trả lời vấn đề của An Lương, loại chuyện chủ động lộ ra con át chủ bài này, ai chịu nói ra đâu? Hai bên đều đang bẫy đối phương mà thôi.

Chương 1980: Cân bằng tinh tế

An Lương và Andy Meyer dò xét nội tình của đối phương, cả hai bên đều không có ý muốn ngả bài.

Lý Cương kiểm tra số liệu giao dịch, sau đó thông qua một đợt phân tích thì anh ta mới ra dấu cho An Lương, Lý Cương cầm điện thoại di động lên nhập tin tức vào, sau đó đưa điện thoại bày ra cho An Lương xem xét.

Bên trên điện thoại của Lý Cương, văn bản tin nhắn hiển thị: “Từ 3 tới 4 ức, không thể nào xác định chính xác, số liệu quá mơ hồ.”

An Lương gật nhẹ đầu, sau đó tiếp tục bàn bạc với Andy Meyer, anh lập tức đi thẳng vào vấn đề:

“Ông Meyer à, các ông bán khống cổ phiếu của công ty Apple, bây giờ còn muốn ép buộc thanh lý để cắt lỗ sao? Quy mô bán khống các ông làm chắc là phải tương đối lớn!”

Andy Meyer im lặng, ông ta không hề nghi ngờ công ty đầu tư An Tâm sẽ phân tích ra được đáp án, nhưng ông ta không ngờ công ty đầu tư An Tâm lại phân tích ra đáp án nhanh tới như vậy.

“Bây giờ giá cổ phiếu của công ty Apple là 115,96 đô la Mỹ, chúng tôi để lại cho các ngài 118 đô la cho mỗi cổ phiếu, ngài cảm thấy thế nào?” Andy Myer trực tiếp báo giá.

“Kiểu báo giá này không hề có thành ý.” An Lương giễu cợt nói.

“Chênh lệch chỉ có 1,7%, ông Meyer à, các ông thật sự thiếu thành ý quá rồi đó.”

Sau khi nói xong, An Lương lập tức cúp điện thoại.

Andy Meyer hơi sững sờ, không phải An Lương nên mặc cả sao?

Lúc đầu Andy Meyer chỉ báo mức giá thấp một chút để tiện cho việc mặc cả, nhưng kết quả An Lương lại cúp điện thoại luôn rồi còn đâu.

Đối mặt với tình huống như vậy, Andy Meyer chỉ có thể kiên trì tiếp tục gọi điện thoại tới, người làm về tài chính thì còn cần gì mặt mũi nữa?

Kiếm tiền mới là quan trọng nhất!

An Lương nhìn cuộc gọi tới của Andy Meyer, anh không hề thấy ngoài ý muốn chút nào, bởi vì anh biết đối phương sẽ gọi điện thoại tới.

“Ông Meyer à, nếu như ông còn nói tiếp là 118 đô la hay là 120 đô la gì đó thì chúng ta căn bản sẽ không có chuyện gì để thương lượng nữa.” An Lương trả lời lại.

“Ngài An cho rằng giá cả hợp lý là bao nhiêu?”

“Ít nhất cũng là 150 đô la!” An Lương trả lời.

“Vậy không thể nào.” Andy Meyer trả lời.

“Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai đã có tiền án, ngài An à, ngài cũng phải biết rõ điện thoại của công ty công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ không bán ra bên ngoài chứ?”

Trước khi An Lương trả lời, Andy Meyer lại nói tiếp:

“Dựa theo phân tích của chúng tôi, sản phẩm sử dụng pin Graphene của công ty Apple cũng sẽ không bán ra thị trường bên ngoài nước Hạ.”

“Ngài An à, kết luận này không chỉ là công ty Merrill Lynch của chúng tôi phân tích, hơn nữa theo tất cả phân tích ở bên Phố Wall này, cho dù ở trên mạng thì phần lớn người tiêu dùng cũng đều lo lắng như thế.”

Andy Meyer quả quyết nói ra.

“Cho nên trừ phi tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai cho phép công ty Apple bán ra sản phẩm có pin Graphene trên phạm vi toàn cầu, nếu không giá cổ phiếu của công ty Apple thật sự không thể nào đạt tới 150 đô la.” Andy Meyer thêm vào.

An Lương cũng không hề dây dưa thêm vấn đề này, cái vấn đề này đã quá rõ ràng, tranh cãi nữa cũng không có ý nghĩa.

“Kiểu sách lược như này tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai có thể bị hạn chế sản lượng không?”

An Lương trả lời một cách bỡn cợt.

Andy Meyer không tin điều đó.

Quản lý cấp cao công ty Apple là Ysera từng công khai trên mạng năng suất sản lượng của tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai.

“Ngài An à, vậy 125 đô la thì thế nào?”

Andy Meyer tiếp tục báo giá.

An Lương trả lời lại: “Bây giờ giá cổ phiếu là 116,45 đô la, nếu tăng thêm thì cũng chỉ 50 cent, tôi thật sự xem trọng tương lai của công ty Apple quá rồi.”

Trước khi Andy Meyer trả lời lại thì An Lương nói tiếp: “Dựa theo giá cả cổ phiếu trước mắt thì có lên nữa cũng chỉ khoảng 20% thôi.”

Andy Meyer lại nhanh chóng tính toán một hồi, vẫn đưa ra câu trả lời từ chối như cũ:

“Quá cao rồi, nhiều nhất thì chúng tôi chỉ chấp nhận giá cả là 127 đô la, nếu như các ngài không thể chấp nhận nó thì chúng tôi chỉ có thể mua trên thị trường.”

“Có lẽ khi chúng tôi mua trên thị trường còn rẻ hơn nữa đấy!”

Andy Meyer nói thêm vào.

An Lương giễu cợt nói: “Theo lý thuyết mà nói thì quả thực khi mua trên thị trường thì các ông càng chiếm được hời nhiều hơn, nhưng lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, mọi người chúng ta đều là dân trong nghề, vì sao ông lại nghĩ có thể lừa gạt được tôi?”

“Dựa theo suy đoán của chúng tôi thì các ông phải thu mua ít nhất là 3 ức cổ phiếu của công ty Apple thì mới có thể bù lại vốn lỗ. Tuy nhiên, chỉ cần các người thu mua cổ phiếu công ty Apple trên thị trường với quy mô lớn thì giá cổ phiếu công ty Apple chắc chắn sẽ còn tăng lên nữa.”

An Lương lại nói thêm: “Còn một tình huống tồi tệ hơn nữa. Nếu như các ông công khai mua thì những công ty tài chính khác sẽ không làm theo sao?”

An Lương cười trêu chọc: “Những công ty tài chính khác sẽ buông tha cho các ông à?”

Các tổ chức tài chính chưa bao giờ là chỗ dựa của các công ty tài chính cả!

Nếu như công ty Merrill Lynch thu mua cổ phiếu để đóng giao dịch vị thế mua, vậy tất nhiên sẽ kéo giá cổ phiếu tăng lên, vậy các công ty tài chính khác nên làm cái gì với công ty Apple kia chứ?

Chẳng lẽ phải chấp nhận với mức giá cao hơn phiên tiếp theo sao?

Đó là điều không thể nào!

Vì để tránh cho phe mình bị ngăn chặn khi lên mức càng cao thì chỉ cần công ty Merrill Lynch dám có hành động nào thì những tổ chức tài chính khác chắc chắn cũng sẽ có hành động, bây giờ chỉ cần mọi người có suy nghĩ thỏa đáng mà thôi.

Bởi vì mọi người đều biết, nếu như phá vỡ thế cân bằng này, giá cổ phiếu sẽ lại tăng vọt trong trường hợp nhiều bên tranh giành cơ hội đóng giao dịch vị thế mua, cho nên tất cả mọi người đều sẽ ra tay thật tinh tế.

Andy Meyer rơi vào im lặng, An Lương nói không sai, tất cả mọi người đều là người trong nghề, ai có thể lừa dối ai đây? Nhưng Meyer nhận ra có lẽ An Lương đã đoán sai một việc.

Chương 1981: Thu lời vượt quá 100%

“Ngài An, anh có thể nói giá một cách chân thành được không!” Tư tưởng Andy Meyer có chút rã rời, nói.

An Lương suy nghĩ một lát, rồi mới đáp lại: “130 USD, đây là giá cuối cùng rồi. Nếu ông chấp nhận, chúng tôi sẽ giao dịch trực tiếp ngoài thị trường. Nếu như các ông không chấp nhận, chúng tôi sẽ không chấp nhận giá của ông nữa.”

“Xin chờ một chút, ngài An, chúng tôi cần thảo luận với công ty một chút.” Andy Meyer trả lời.

“Được.” An Lương đáp.

Andy Meyer cúp máy, ngay lập tức anh ta thảo luận với quản lý cấp cao công ty Merrill Lynch về lời đề nghị của An Lương.

Bảng báo giá của An Lương rất chính xác, giá 130 USD không hề cao, cũng không hề thấp, dù sao đi nữa theo quan điểm hiện tại, giá cổ phiếu của Apple khó có thể tăng lên 130 USD, trừ khi họ tiến hành giao dịch thúc đẩy giá cổ phiếu trong giới.

Về việc sau khi niêm yết giá ra thị trường bị thổi phồng đến mức nào thì cũng chỉ có thể đợi sau khi các sản phẩm pin Lithium của Apple được đưa ra thị trường thì mới biết được, nhưng nhiều tổ chức tài chính đã phân tích rằng ngay cả khi các sản phẩm pin graphene của Apple sẽ bị hạn chế bán ở nước Hạ thì nó cũng khiến giá cổ phiếu của Apple tăng lên.

Cuối cùng, điện thoại Huawei phiên bản pin Graphene cũng bị hạn chế, chỉ được bán ở nước Hạ nhưng lại không hạn chế việc các cá nhân khác mang nó ra khỏi nước Hạ.

Gần nửa tiếng sau, cuối cùng Merrill Lynch đã đưa ra quyết định, để đưa ra quyết định này bọn họ cũng không phải ngồi với nhau phân tích gì mà là trong nửa tiếng đó giá cổ phiếu của Apple tiếp tục tăng lên 118,62 USD.

Theo mức tăng như vậy, Merrill Lynch lo lắng An Lương sẽ lại tăng giá nên muốn hành động trước. Cuối cùng, phân tích của công ty Đầu tư An Tâm cũng đã phát hiện ra sai lầm của Merrill Lynch. Công ty của Merrill Lynch có khoảng ba đến bốn ức tiền rảnh rỗi, bọn họ chỉ cần bán khống gần một ức cổ phiếu đi là được.

Nếu Công ty đầu tư An Tâm muốn bán tất cả cổ phiếu Apple trong tay, bọn họ vẫn có thể kiếm được một khoản hời lớn.

Đó là lý do Merrill Lynch chủ động liên hệ với Công ty Đầu tư An Tâm, điều này có nghĩa là không làm sớm thì chẳng có lời to!

Andy Meyer chủ động gọi lại cho An Lương, chờ cuộc gọi kết nối, ông ta lập tức nói: “Ngài An, tôi đã nỗ lực rất nhiều và giờ công ty chúng tôi chấp nhận lời đề nghị của anh rồi.”

An Lương đã tự loại bỏ thuyết pháp tranh công của Andy Meyer, cái gì mà nỗ lực của anh ta chứ, toàn nói nhăng nói cuội. Đối với các tổ chức tài chính này thì chỉ có lãi mới là mục tiêu duy nhất của bọn họ.

Nỗ lực của Andy Meyer à?

Xùy!

“Ngài An, ngài có bao nhiêu cổ phiếu của Apple vậy?” Andy Meyer tiếp tục hỏi.

An Lương có tính thấy lời là xun xoe lại sao? Tuy Andy Meyer nói rằng Merrill Lynch đã đồng ý kế hoạch hợp tác với anh rồi nhưng vẫn chưa hợp tác đấy thôi, dựa vào đâu mà bọn họ vẫn chưa lật con át chủ bài của mình?

“Các ông muốn mua bao nhiêu?” An Lương hỏi ngược lại.

“Ngài muốn bán bao nhiêu chúng tôi mua bấy nhiêu!” Andy Meyer nói rất dõng dạc.

An Lương cũng phải phì cười đáp lại: “Vậy thì chúng tôi muốn giao dịch với các ông một ức cổ phiếu thì sao?”

“Được!” Andy Meyer cũng hiểu suy nghĩ của An Lương.

Hai bên đã thống nhất giao dịch ngoài giờ với mức giá 130 USD/cổ phiếu, một ức cổ phiếu tương đương 130 ức USD. Một khoản giao dịch chỉ tốn gần nửa tiếng đã hoàn thành.

“Ngài An, bây giờ ngài đã tin chúng tôi chưa?” Andy Meyer hỏi thêm lần nữa.

“Vậy giao dịch thêm một ức nữa thì sao?” An Lương đáp lại.

“Không thành vấn đề.” Andy Meyer vẫn đồng ý.

Sau lần giao dịch này, An Lương chủ động mở miệng: “Chúng tôi vẫn còn 131.825.000 cổ phiếu nữa. Các người vẫn còn muốn mua nữa à?”

“Đương nhiên rồi!” Andy Meyer trả lời không chút do dự.

Đến gần 3 giờ sáng, giao dịch giữa Công ty đầu tư An Tâm và công ty Merrill Lynch đã hoàn tất, sau khi hoàn tất giao dịch giữa hai bên, giá cổ phiếu của Apple đã trực tiếp nâng lên mức cao nhất là 131,86 USD.

Nhân tiện, khi Merrill Lynch đang giao dịch bên ngoài thị trường, các lệnh bán khác của Apple đã được rửa sạch, giá cổ phiếu được nâng lên một cách suôn sẻ.

Tình huống này khiến các tổ chức tài chính khác hiểu rằng ai đó đã thực hiện một giao dịch ngoài giờ nữa rồi!

Tuy nhiên, chuyện một số người giao dịch ngoài giờ là không thể tránh khỏi, và không có quy định nào cấm việc giao dịch ngoài giờ cả.

“Cảm ơn ngài An đã hợp tác, sau này có cơ hội, công ty Merrill Lynch chúng tôi hy vọng sẽ tiếp tục hợp tác với ngài An.” Andy Meyer lịch sự nói, anh ta cảm thấy Công ty đầu tư An Tâm có vẻ rất uy tín, bởi vì cho dù Công ty đầu tư An Tâm đầu tư quy mô lớn đến đâu cũng chưa từng thất bại lấy một lần.

“Có cơ hội sẽ hợp tác tiếp!” An Lương không từ chối đáp lại anh ta.

Việc có thêm một người bạn trong các hiệp hội tài chính ở Quốc gia Bạch Đầu Ưng không hẳn là một điều tốt.

Sau khi hai bên kết thúc cuộc gọi, An Lương lập tức kiểm tra tổng lợi nhuận từ Apple lần này: “Trong đợt đầu tư thứ hai, các công ty tài chính khác đã giúp đỡ An Lương rất nhiều, khiến giá cổ phiếu của Apple sụt giảm rất nghiêm trọng. Giá trung bình của hơn 3 ức cổ phiếu Apple mà Công ty đầu tư An Tâm mua chỉ là 82,8 USD/ một cổ phiếu.”

Hơn 3 ức cổ phiếu Apple này hiện được bán với giá 130 USD và lợi nhuận trên mỗi cổ phiếu là gần 50 USD. Nếu tính trên cơ sở hơn 3 ức cổ phiếu, lợi nhuận này không phải quá mức điên rồ rồi sao?

Trên thực tế, lợi nhuận này thực sự quá điên rồ rồi!

Nếu theo sự xoay vần của kịch bản, người môi giới của bên An Lương ước tính phải có 80% lợi nhuận.

Tuy nhiên, để các hiệp hội tài chính của Quốc gia Bạch Đầu Ưng phá vỡ kịch bản của An Lương này là điều không tưởng với anh, bởi vì các hiệp hội tài chính của Quốc gia Bạch Đầu Ưng không phải là mối quan hệ bền chắc như thép cho nên lần này các hành động của Công ty đầu tư An Tâm đã đạt được lợi nhuận cao hơn so với dự định.

Theo thống kê của Công ty đầu tư An Tâm, lần này tỷ suất lợi nhuận cuối cùng đã vượt quá 100%!

Chương 1982: Không có ai lỗ vốn đúng không?

. . .

Thiên Phủ.

Mặc dù đã hơn 3 giờ sáng nhưng không khí tại công ty đầu tư An Tâm vẫn náo nhiệt như cũ.

Vì kế hoạch đầu tư vào công ty Apple của công ty đầu tư An Tâm đã thành công, tổng số tiền 1300 ức NDT được đầu tư vào, cuối cùng đã thu hồi lại được 2821,6 ức NDT.

Khoản tiền này đã loại bỏ gần ba ngàn vạn NDT bao gồm các chi phí cần thiết như phí thủ tục và phí chuyển đổi tỷ giá hối đoái, ngoài ra còn có khoản lỗ hơn một ức NDT từ việc buộc phải thanh lý để làm trống đơn.

Mặc dù có một khoản lỗ nhất định, nhưng tổng lợi nhuận đã đạt mức cao nhất là 1521,6 ức NDT. An Lương đã cân nhắc về việc nên làm thế nào để phân chia và công khai các tài khoản.

Sau một hồi cân nhắc, An Lương quyết định chia 1521,6 ức NDT này thành hai phần.

Phần đầu tiên là 1430 ức NDT, và phần thứ hai là 91,6 ức NDT.

Trong đó thì phần 91,6 ức NDT được giữ lại cho công ty đầu tư An Tâm để làm tiền hoa hồng cho công ty đầu tư An Tâm.

Mặc dù khoản tiền hoa hồng đại lý này nhìn có vẻ hơi đắt nhưng thực tế chỉ là 6% mà thôi, tỷ lệ này là vô cùng vô cùng thấp, chỉ cần hiểu biết một chút về đầu tư tài chính thì bạn sẽ có thể hiểu được.

Số tiền 1430 ức NDT còn lại sẽ được chia thành 130 phần, được tính dựa trên quy tắc cứ mỗi 10 ức được đầu tư thì sẽ được hoàn vốn 11 ức, tỷ lệ hoàn vốn đã lên tới con số khủng khiếp là 110%!

Trong kế hoạch đầu tư cho công ty Apple lần này, khoản đầu tư cơ bản của Câu lạc bộ Thiên Thượng Ngọc Kinh là 10 ức, vậy nên việc tính toán lợi nhuận dựa trên hạn ngạch 10 ức là một chuyện rất đơn giản và dễ hiểu.

Tuy nhiên, các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Ngọc Kinh không thể nào lấy được khoản lãi ròng 11 ức NDT, vì công ty đầu tư An Tâm sẽ chủ động kê khai thuế cho bọn họ.

Cùng với sự trưởng thành, tầm nhìn của An Lương cũng ngày càng cao, nước Hạ đã dành cho công ty đầu tư An Tâm nhiều chính sách ưu đãi, trong đó có đặc quyền xây dựng các tòa nhà cao tầng trong khu vực số 2 của Đế Đô. Đương nhiên An Lương sẽ không trốn thuế, mà ngược lại sẽ chủ động kê khai thuế.

Sau khi trong lòng An Lương đã tiến hành xong việc phân chia lợi nhuận, anh nhìn về phía Lý Cương: “Lần hành động này có bao nhiêu người tham gia?”

Lý Cương nhanh chóng trả lời lại: “Ngoài chúng ta ra còn có 50 người trong nhóm kinh doanh chứng khoán Mỹ, 5 người trong nhóm kiểm soát rủi ro và 5 người trong nhóm hậu cần.”

Cái được gọi là nhóm hậu cần là những người cung cấp dịch vụ hậu cần cho các nhân viên giao dịch trong nhóm kinh doanh chứng khoán Mỹ, đại khái là để đặt hàng bên ngoài về, xử lý đồ dùng văn phòng và dọn dẹp khu vực văn phòng, cũng như các công việc khác.

An Lương cân nhắc một hồi rồi mới nói rõ: “Lão Lý, lão Phạm, hãy đến văn phòng một chuyến.”

Phạm Bình và Lý Cương đi theo An Lương vào văn phòng với một chút phấn khích, lần hành động này bọn họ đã kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ bọn họ sẽ nhận được một khoản tiền thưởng hậu hĩnh.

Trong văn phòng của mình, An Lương nhìn hai người họ rồi nói: “Lần hành động này hai người đã vất vả rồi, mỗi người được thưởng 2000 vạn, về phần làm thế nào để lấy được, hai người phải hành động trên thị trường chứng khoán, nhưng phải làm cho đẹp mắt một chút, hiểu không?”

Ý của An Lương chính là cho phép hai người họ trốn thuế một cách hợp lý.

“Hiểu rồi!” Phạm Bình và Lý Cương đã cùng nhau trả lời.

“Hai người nghĩ tiền thưởng cho các nhân viên giao dịch, nhóm kiểm soát rủi ro và nhóm hậu cần nên được phát như thế nào?” An Lương hỏi.

“Tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của Tổng giám đốc An!” Phạm Bình trả lời.

Lý Cương cũng tán thành.

Chuyện sắp xếp tiền thưởng này, cho dù An Lương có yêu cầu bọn họ nói, bọn họ cũng không thể nào nói được, chỉ có những người có EQ thấp mới chen tay vào cản trở công việc của sếp.

An Lương nhếch miệng lên: “Nhân viên giao dịch mỗi người được thưởng 200 vạn, trong nhóm kiểm soát rủi ro mỗi người được 100 vạn, và mỗi người trong nhóm hậu cần được 10 vạn, toàn bộ đều được trả cùng với tiền lương, công ty sẽ trừ thuế.”

Chỉ có lãnh đạo mới có tư cách để tránh thuế hợp lý. Những nhân viên bình thường tránh thuế hợp lý làm gì chứ?

“À đúng rồi, những người khác trong công ty, tiền thưởng tháng này là được một tháng lương. Mức thưởng này phải được bảo mật, đi giao việc cho những người khác đi.” An Lương dặn dò.

“Tôi biết rồi, tổng giám đốc An, một lát nữa tôi sẽ dặn dò bọn họ.” Phạm Bình trả lời lại.

An Lương gật đầu, anh vẫy vẫy tay: “Các anh đi thông báo cho họ chuyện tiền thưởng đi!”

Phạm Bình nhắc nhở: “Hay là đích thân tổng giám đốc An đi?”

An Lương cân nhắc một hồi rồi mới gật đầu, sau đó trở lại sàn giao dịch của nhóm kinh doanh chứng khoán Mỹ.

“E hèm!” An Lương vỗ tay, cố ý ho khan vài tiếng, những nhân viên giao dịch trong nhóm kinh doanh chứng khoán Mỹ đều quay đầu nhìn sang, trong lòng họ thầm hưng phấn.

“Chuyện lần này mọi người đều làm rất tốt, mỗi người sẽ được thưởng 200 vạn, tình hình cụ thể thì mọi người hỏi giám đốc Phạm nhé.” An Lương thông báo về quy mô tiền thưởng.

“Ồ!”

“Tổng giám đốc An muôn năm!”

“Ha ha ha!”

“Cảm ơn tổng giám đốc An!”

“Giàu to rồi!”

“Yên lặng một chút! Mọi người phải nhỏ tiếng một chút, có hiểu không?” An Lương nhắc nhở.

Chương 1983: Huyền thoại An Tâm

Mọi người đều lần lượt nói nhỏ tiếng lại, trong công ty đầu tư An Tâm, nhóm kinh doanh chứng khoán Mỹ nhận được nhiều tiền thưởng nhất, tiền thưởng của các nhóm kinh doanh khác đều thấp hơn nhóm kinh doanh chứng khoán Mỹ.

Nếu như việc này làm khơi dậy sự ghen tị của các nhóm kinh doanh khác, lỡ như phải thay đổi vị trí với nhóm kinh doanh khác thì sao, thực ra công việc của các nhóm kinh doanh đều không khác gì nhau, đều làm về ngoại hối, làm về thị trường vàng bạc London, làm chứng khoán Mỹ cũng vậy, không hề có bất cứ khó khăn gì cả.

Vậy nên, sau khi An Lương ra lệnh im lặng, tất cả mọi người cũng bắt đầu im lặng.

“Lão Phạm, những chuyện còn lại tôi giao cho anh xử lý, nhóm kiểm soát rủi ro và nhóm hậu cần cũng giao cho anh đi thông báo đấy.” An Lương vỗ vỗ cánh tay Phạm Bình.

Sau khi An Lương rời đi, Phạm Bình nói với Lý Cương: “Lão Lý, tôi đi thông báo cho nhóm kiểm soát rủi ro. Anh nói với nhóm kinh doanh chứng khoán Mỹ về việc đánh thuế tiền thưởng được không?”

“Được thôi.” Lý Cương trả lời.

An Lương quay lại văn phòng, kiểm tra thời gian, đã sắp đến 4 giờ sáng, thị trường chứng khoán Mỹ chuẩn bị đóng cửa rồi, giá cổ phiếu của công ty Apple đã lao lên mức cao là 132,11 USD.

Đối mặt với mức giá này, An Lương cảm thấy mình đã có lãi, công ty Merrill Lynch cũng cảm thấy mình đã có lãi, vậy thì không có ai lỗ vốn cả, đúng không?

Trước khi thị trường chứng khoán Mỹ đóng cửa vào thứ năm, giá cổ phiếu của công ty Apple đã đạt mức cao lên tới 132,11 USD.

Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi!

Công ty Đầu tư An Tâm đã bán hơn 3 ức cổ phiếu của công ty Apple với giá 130 USD một cổ phiếu, tránh được tất cả các rủi ro một lần và kiếm được rất nhiều tiền.

Nếu An Lương bán cổ phiếu của công ty Apple trên thị trường chứng khoán Mỹ thì sẽ vượt qua hơn 3,3 ức cổ phiếu của Apple được bán trên thị trường, điều này thực sự có thể làm giảm giá cổ phiếu của công ty Apple xuống.

Cũng giống như các tổ chức tài chính của quốc gia Bạch Đầu Ưng muốn làm ổn định các vị thế trống, nếu họ cưỡng ép vô ích thì có thể gây ra giá cổ phiếu tăng. Bây giờ An Lương lấy giá cổ phiếu tương đối cao, thanh lý tất cả cổ phiếu trong một lần nên chắc chắn sẽ kiếm được tiền rồi.

Mặc dù công ty Merrill Lynch đã mua cổ phiếu của công ty Apple trong tay công ty Đầu tư An Tâm với giá 130 đô la một lần, nhìn qua có vẻ như hơi thua thiệt một chút nhưng với giá cổ phiếu hiện tại của công ty Apple thì nó hoàn toàn không có vấn đề gì.

Công ty Apple và Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai đã đạt được thỏa thuận hợp tác, các sản phẩm của Apple sắp tới sẽ sử dụng sản phẩm pin Graphene, tin tức siêu tốt này thúc đẩy giá cổ phiếu tăng lên thì có vấn đề gì không? Cho nên An Lương cảm thấy mình kiếm được, công ty Merrill Lynch cũng cảm thấy mình kiếm được, vốn dĩ không có ai là người thua lỗ cả.

An Lương nhìn tình hình thị trường chứng khoán Mỹ, sau đó rút khỏi thị trường chứng khoán Mỹ, kế hoạch giữa công ty đầu tư An Tâm đối với Apple đã kết thúc, anh mang theo hơn 100% lợi nhuận thành công rút lui.

Lần hoạt động này đã kiếm được hơn 1500 ức nhân dân tệ, bán một ít sản phẩm pin Graphene cho công ty Apple thì có liên quan gì?

Bán pin chỉ là phụ, kiếm tiền trên thị trường chứng khoán Mỹ mới là chính.

Lợi nhuận hơn 1500 ức nhân dân tệ, nếu muốn bán pin kiếm được nhiều tiền như vậy thì phải bán đến khi nào?

Trong việc hợp tác giữa Tập đoàn Công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai và công ty Apple, họ đã cung cấp cho công ty Apple 5 ngàn vạn pin điện thoại iPhone mỗi năm.

Mặc dù toàn bộ tính toán đều dựa trên 900 nhân dân tệ thì giá cả cũng mới có 45 ức nhân dân tệ.

Cộng với các đơn đặt hàng khác của công ty Apple, tổng lợi nhuận một năm sợ rằng có lẽ cũng không đến 150 ức, mà dưới tình huống không mở rộng nguồn cung thì sau 10 năm nữa cũng sẽ không thể kiếm được 1500 ức đô la.

Đó là lý do tại sao ngày càng có nhiều người tham gia vào ngành công nghiệp tài chính!

Bởi vì ngành tài chính kiếm tiền nhanh quá dễ dàng.

Rạng sáng 4 giờ 5 phút.

An Lương gửi tin nhắn trên nhóm WeChat của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

‘An Lương: @All: Có ai còn chưa ngủ không?’

‘Lý Tồn Viễn: Mới vừa xem cổ phiếu xong, còn chưa ngủ.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng vậy.’

‘Vân Hải Dương: Thêm cả tôi nữa.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Tên khốn Lâm Nghị Lực: Buổi tối thì thức đêm, đi làm thì lơ mơ.’

‘Diệp Tường Vũ: Không ngủ được, đang xem tình hình của cổ phiếu Mỹ.’

‘Chu Vinh Hoa: Tôi cũng chưa ngủ.’

‘Lý Minh Phi: Lén lút nổi bọt.’

‘Tôn Nham: Lớn tuổi rồi, ngủ cũng ít hơn’

‘Từ Triết Khải: Video’

‘Từ Triết Khải: Tôi đang đánh một đoạn trống, hàng xóm bên cạnh suýt chút nữa đến gọi cửa, tôi có làm sai không?’

‘An Lương: ???’

‘Lý Tồn Viễn: ???’

‘Hồ Tiểu Ngư: ???’

Mọi người sôi nổi gửi dấu chấm hỏi. Trời mới chuẩn bị bình minh mà đã đánh trống ư? Từ Triết Khải có vấn đề rồi!

‘Lưu Năng: Đang chạy đường núi ở núi Chu, các đại gia, bên này không tệ đâu, hoan nghênh các đại gia đến đây chạy hai vòng.’

‘Tiền Tiểu Cương: @Lưu Năng: Gửi địa chỉ vào cuộc trò chuyện riêng tư đi.’

‘Triệu Uyển Hề: @An Lương: Hành động đã kết thúc rồi à?’

‘An Lương: Sao cô chưa ngủ?’

‘Triệu Uyển Hề: Tôi cũng quan tâm đến thị trường chứng khoán Mỹ, tất cả giao dịch ngoài thị trường trước đó đều do các anh làm à?’

Triệu Uyển Hề này quả thật quá thông minh!

Mấu chốt là Triệu Uyển Hề này luôn có thể phân tích đúng đắn, khó trách cô ta lại tự tin như thế.

Chương 1984: Bị ức hiếp

‘An Lương: Đúng vậy.’

‘Triệu Uyển Hề: Vậy lần này chúng ta kiếm được rất nhiều tiền đúng không?’

‘An Lương: Ừ, kiếm được không ít, tôi đã chủ động trình báo thuế cho cô rồi, tốt nhất là báo cáo hồ sơ giao dịch chi tiết, có thể tạo điều kiện thuận lợi cho mỗi người tiếp nhận điều tra của các cơ quan có liên quan hơn.’

‘An Lương: Đầu tiên nói tổng lợi nhuận là 1521,6 ức nhân dân tệ, đại diện hoa hồng của công ty đầu tư An Tâm chúng ta là 91,6 ức nhân dân tệ, còn lại 1430 ức nhân dân tệ sẽ lấy ra phân phối lợi nhuận theo đầu tư.’

‘Triệu Uyển Hề: Tôi có thể nhận được 110!’

‘An Lương: ?’

‘An Lương: Không phải tôi vừa mới nói tôi khai thuế cho các người rồi sao?’

‘An Lương: Cô chỉ có thể nhận được 88 ức, công ty đầu tư An Tâm chúng tôi giúp tất cả các người nộp thay 20% thuế, các người đừng mơ mộng quá nhiều.’

‘Vân Hải Dương: Đau lòng!’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng đau lòng.’

‘Lý Tồn Viễn: Không có cách nào trốn thuế sao?’

‘An Lương: Không, công ty đầu tư An Tâm chúng tôi sẽ chủ động kê khai thuế.’

‘Lý Tồn Viễn: Phải trừ thuế khiến tôi thấy đau lòng!’

‘Lâm Nghị Lực: Tôi cũng cảm thấy đau lòng.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Anh Lương, tôi có thể thu được 26,4 ức lợi nhuận không?’

Hồ Tiểu Ngư ở câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có một phần đầu tư, An Lương cũng cho thêm một phần đầu tư, hơn nữa Hồ Tiểu Ngư may mắn lại rút trúng một phần đầu tư nữa, tổng cộng đầu tư 30 ức vốn.

‘An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Đúng vậy, vốn gốc 30 ức, lợi nhuận 26,4 ức, dự kiến sẽ gọi cho cô trước 6 giờ chiều chủ nhật.’

‘An Lương: Bởi vì có báo cáo đầu tư tương ứng, thời gian này mọi người sẽ không thể giấu tiền cá nhân được đâu.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Tôi không giấu, gia đình tôi nói số lẻ cho tôi, 4 ngàn vạn chính là số lẻ đấy!’

Mọi người rối rít tính toán lợi nhuận của mình, bọn họ kinh ngạc phát hiện công ty đầu tư An Tâm không hổ là huyền thoại của giới Đế Đô, bởi vì khoản đầu tư này đã kiếm được lợi nhuận mà rất nhiều người bọn họ cả đời cũng không dám mơ tưởng đến.

Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh náo nhiệt ồn ào thảo luận, An Lương nhận được một tin nhắn Triệu Uyển Hề gửi tới nói chuyện riêng, anh nhìn xong lập tức nhíu mày.

Triệu Uyển Hề này muốn chủ động làm việc ư?

An Lương vừa ở trong nhóm wechat câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh tuyên bố nhắm vào tình hình lợi nhuận kế hoạch đầu tư của công ty Apple đã nhận được tin nhắn riêng của Triệu Uyển Hề.

‘Triệu Uyển Hề: Quặng sắt nước Đại Úc lại tăng giá, anh thấy thế nào?’

‘An Lương: Nước Đại Úc đang nhằm vào chúng ta?’

‘Triệu Uyển Hề: Hẳn là như vậy, nước Đại Úc là nguồn nhập khẩu quặng sắt quan trọng nhất của chúng ta.’

‘An Lương: Chờ một lát, tôi tra tình huống một chút.’

‘Triệu Uyển Hề: Được.’

An Lương vừa phân phó Thần Toán Thiên Cơ số bốn của công ty Nhân Nghĩa An Toàn thu thập thông tin liên quan, vừa tự mình tìm tin tức trên mạng internet.

Sau một lát, An Lương tra được tư liệu trên mạng, tình huống đại khái chính là nước Đại Úc muốn kiếm nhiều hơn một chút, vì thế ỷ vào thân phận là thị trường cung ứng nguyên vật liệu lớn nhất ép buộc tăng giá quặng sắt.

Chuyện như vậy trước đây cũng đã từng xảy ra!

Lúc nước Hạ và nước Đại Úc tiến hành đàm phán về quặng sắt, bởi vì đoàn đội nước Hạ xuất hiện mật thám nên cuối cùng nước Hạ đã mất hết 7000 ức nhân dân tệ để mua quặng sắt nước Đại Úc.

Đúng vậy!

Tròn 7000 ức nhân dân tệ!

Lúc trước Đại Úc đã nếm được ngon ngọt, hiện tại lại chuẩn bị đâm một đao nữa vào nước Hạ, An Lương xem xong tin tức, anh lập tức gửi tin nhắn cho Triệu Uyển Hề.

‘An Lương: Ý của cô là giá cả sắt thép của thị trường hàng hóa có kỳ hạn sắp tăng giá, chúng ta có thể ở trong thị trường có kỳ hạn làm nhiều hơn?’

‘Triệu Uyển Hề: [icon trợn tròn mắt] Mặc dù quy mô của thị trường sắt thép có kỳ hạn cũng không nhỏ, nhưng khả năng kiếm hơn một ngàn ức từ trong thị trường sắt thép có kỳ hạn có thể được xem là vô cùng nhỏ.’

‘Triệu Uyển Hề: Đổi một góc độ khác để nhìn vấn đề, anh cảm thấy nhắm vào nước Đại Úc thì thế nào?’

An Lương mơ hồ hiểu được ý của Triệu Uyển Hề.

‘An Lương: Có lợi sao?’

‘Triệu Uyển Hề: [icon hừ lạnh]: Chính anh là người rõ ràng nhất!’

Đương nhiên An Lương hiểu được có lợi ích gì, mặc dù từ bên ngoài nhìn vào thì không có lợi ích gì, nhưng có một số lợi ích cần phải tự mình suy xét, giống như sự hợp tác giữa An Lương và Hoàng Quốc Tường vậy.

‘An Lương: Độ khó khá cao!’

‘An Lương: Nước Đại Úc có ưu thế về thiên nhiên.’

Nước Hạ quả thật rất cần quặng sắt của nước Đại Úc, nước Hạ là nước nhập khẩu quặng sắt lớn, nước Đại Úc nắm bắt điểm này vô cùng chuẩn xác.

‘An Lương: Nếu nhất định muốn giáo huấn nước Đại Úc một chút, chắc hẳn sẽ có tổn thất không nhỏ.’

‘Triệu Uyển Hề: Anh có kế hoạch gì?’

‘An Lương: Tôi vạch kế hoạch trước đã.’

‘Triệu Uyển Hề: Được, thời gian không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm một chút.’

‘An Lương: Cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút.’

Sau khi An Lương và Triệu Uyển Hề kết thúc trao đổi, cũng không có tiến thêm một bước suy xét việc làm thế nào để nhằm vào nước Đại Úc, anh ngáp một cái, lựa chọn khách sạn Nyna gần đó nghỉ ngơi.

Dù sao giờ về kí túc xá trường cũng không thích hợp! Ngày mai là thứ sáu.

Chương 1985: Bị từ chối

Tới gần 12 giờ trưa, An Lương mới tỉnh lại, anh gọi cơm ngay tại khách sạn Nyna, đồng thời xem tư liệu được Thần Toán Thiên Cơ số bốn gửi đến.

Con đường nhập khẩu quặng sắt chủ yếu của Nước Hạ chính là nước Đại Úc, nước Đại Úc cũng là nước cung ứng quặng sắt lớn nhất toàn cầu, trong năm 2019, nước Hạ đã nhập khẩu 665 ngàn vạn tấn quặng sắt của Đại Úc, đồng giá 120 USD một tấn, quy mô thị trường cả năm tiếp cận 800 ức đô la, tương đương hơn 5200 ức nhân dân tệ, năm 2019 nước Hạ đã chiếm hết 67% định mức nhập khẩu quặng sắt.

Trong tình huống như vậy, nước Đại Úc muốn tăng giá quặng sắt, quả thật chính là cố ý muốn kiếm thêm càng nhiều tiền hơn mà thôi. Trong tư liệu mà Thần Toán Thiên Cơ số bốn thu thập được, An Lương xem xét tình hình phân bố số lượng quặng sắt dự trữ toàn cầu, nước Hạ vậy mà cũng là quốc gia có trữ lượng quặng sắt lớn!

Trữ lượng quặng sắt toàn cầu phân bố ở bốn cường quốc lớn phân biệt như sau: trữ lượng quặng sắt của nước Hạ là 21 ngàn vạn tấn; trữ lượng quặng sắt của Ba Bính là 23 ngàn vạn tấn; trữ lượng quặng sắt của nước Nga đạt tới 25 ngàn vạn tấn; cuối cùng chính là nước Đại Úc hung mãnh, trữ lượng quặng sắt của nước này đứng đầu toàn cầu, khoảng 5 ức tấn, đây là tin tức số liệu của ba năm trước.

Nước Bạch Đầu Ưng chỉ có 2900 vạn tấn, quả thực có chút ít ỏi.

Mặc dù từ trữ lượng dự trữ quặng sắt mà nói, nước Hạ là một trong bốn nước có trữ lượng quặng sắt lớn, nhưng mà quặng sắt còn có hàm lượng nguyên tố sắt.

Hàm lượng nguyên tố sắt trong quặng sắt của Nước Hạ khoảng 34%, hàm lượng nguyên tố sắt trong quặng sắt nước Đại Úc đạt tới 48%, cùng một quặng sắt nặng như nhau, quặng sắt nước Đại Úc hàm lượng nguyên tố sắt cao hơn nhiều.

Hàm lượng nguyên tố sắt trong quặng sắt Ba Bích rất cao, ước chừng đạt tới 52%, cao nhất là quặng sắt của nước Nga, hàm lượng nguyên tố sắt trong quặng cao đến 56%.

Nhưng mà quặng sắt ngoài hàm lượng nguyên tố sắt có trong quặng ra, còn có vấn đề khai thác khó khăn.

Trong bốn quốc gia có trữ lượng quặng sắt lớn, khai thác quặng sắt nước Nga là khó nhất, bởi vì mùa đông ở Nga băng tuyết ngập trời, đối với việc khai thác mỏ vô cùng bất lợi.

Dù sao mùa đông giá rét, đất đai vì lạnh giá mà đóng băng khiến chúng trở nên vô cùng cứng rắn, dưới tình huống như thế, cho dù Nga có trữ lượng quặng sắt khá nhiều, hàm lượng nguyên tố trong quặng cũng vô cùng cao, nhưng không thể mở rộng quy mô.

Kế tiếp là nước Hạ, quặng sắt của nước Hạ không chỉ khó khai thác mà hàm lượng nguyên tố trong quặng cũng tương đối thấp, thuộc loại gân gà nhạt nhẽo vô vị.

Nếu mạnh mẽ khai thác quặng sắt của đất nước mình, chi phí khai thác và chi phí luyện thép tổng hợp lại, ở phương diện chi phí thậm chí lớn hơn nhiều so với việc nhập khẩu quặng sắt của nước ngoài, cho nên nước Hạ càng muốn nhập khẩu quặng sắt hơn.

Đúng là bởi vì nguyên nhân như thế này, ở trên hạng mục hợp tác thu mua quặng sắt, nước Đại Úc mới bắt chẹt nước Hạ được vô cùng đúng chỗ!

Nước Đại Úc khai thác quặng sắt thuận lợi, hàm lượng nguyên tố sắt trong quặng tương đối cao, số lượng dự trữ phong phú, lại thêm ưu thế vận chuyển đường thủy thuận lợi khiến cho nước Đại Úc không chút kiêng kỵ gì coi nước Hạ như rau hẹ mà thu hoạch.

An Lương đọc hết tài liệu mà Thần Toán Thiên Cơ Số Bốn thu thập, trong lòng anh im lặng thở dài, nước Đại Úc này thật phách lối!

Quả thật, trên hạng mục quặng sắt nước Hạ phụ thuộc rất nhiều vào nước Đại Úc, nhưng trên hạng mục quặng sắt nước Đại Úc cũng giống như vậy phụ thuộc rất nhiều vào nước Hạ. Nếu như nước Hạ đơn độc rút lui, vậy thì nước Đại Úc dự định sẽ bán quặng sắt cho ai bây giờ?

Sản phẩm công nghiệp duy nhất của quặng sắt ở hạ nguồn chính là luyện thép, ngoài luyện thép ra thì còn có thể làm gì nữa đây?

Những năm gần đây, nước Hạ hăng hái xây dựng, cho nên lượng nhu cầu về sắt thép quả thật rất lớn, chẳng lẽ nước Đại Úc lại không sợ nước Hạ tìm được nhà cung ứng khác thay thế hay sao?

Thật ra nước Hạ vẫn luôn mắt đi mày lại với Ba Tê, bởi vì Ba Tê ở một mức độ nào đó có thể thay thế cho nước Đại Úc tiến hành cung ứng quặng sắt.

Lượng quặng sắt mà Ba Tê lưu trữ rất phong phú, hàm lượng nguyên tố trong quặng sắt của Ba Tê rất cao, độ khó trong việc khai thác quặng sắt của Ba Tê cũng rất thấp.

Vấn đề duy nhất chính là đường hàng không!

Lộ trình giữa nước Đại Úc và nước Hạ ở vào khoảng 4500 km, lộ trình giữa Ba Tê và nước Hạ hơn 1,8 vạn km, chênh lệch giữa đôi bên gấp bốn lần trở lên. Lộ trình càng xa đồng nghĩa với việc chi phí vận chuyển hàng hóa càng đắt đỏ, chi phí thời gian chờ đợi nhiều hơn, kèm theo mạo hiểm không xác định được.

Nguyên nhân lộ trình khiến cho nước Đại Úc chiến thắng Ba Tê, trở thành nhà cung ứng quặng sắt lớn nhất cho nước Hạ.

Sự hợp tác giữa nước Hạ và Ba Tê bởi vì nguyên nhân lộ trình khiến cho Ba Tê vỏn vẹn chỉ là một cái lốp xe dự phòng mà thôi, sự tồn tại của nó chính là để gây áp lực cho nước Đại Úc, để cho nước Đại Úc không thể tùy tiện tăng giá.

Dù sao nếu như nước Đại Úc cứ không ngừng tăng giá, nước Hạ vẫn còn có một cái lốp xe dự phòng để lựa chọn.

Chương 1986: An Lương hào phóng ư

An Lương hướng mắt nhìn về phía nước Nga, Ba Tê tương đối xa xôi, hơn nữa còn luôn muốn hãm hại nước Đại Úc và nước Hạ. Nước Nga có ưu thế riêng của nó, nó rất gần với nước Hạ, hơn nữa còn là lục địa giáp biên giới, đôi bên còn có tuyến đường sắt trực tiếp nối liền, giá chi phí vận chuyển thậm chí còn thấp hơn vận chuyển qua đường biển lớn. Vấn đề duy nhất chính là nan đề khai thác quặng sắt của nước Nga.

Nhưng mà những nan đề này đối với nền khó khăn kinh tế của nước Nga mà nói liệu có gọi là nan đề hay không?

Bây giờ đã là thời đại năm 2020 rồi, mùa đông khai thác mỏ đơn giản chỉ là chi phí cao lên mà thôi, cũng không phải là không thể khai thác.

Mùa đông ở Silla quả thật rất lạnh giá, nhưng lại ngăn không được nhiệt huyết kiếm tiền, không phải sao? Trong lòng An Lương thầm lên kế hoạch, sau đó gửi tin tới cho cô em Aphrora.

‘An Lương: Aphrora, cô còn ở Đế Đô không?’

‘Aphrora: Thông tin vị trí, Đại học quốc tế Đế Đô.’

‘Aphrora: ?’

‘Aphrora: Nếu như anh An muốn hỏi ý kiến về chuyện lợi ích nhập khẩu dầu thô, tôi chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối. Cha của tôi đã cố gắng rồi, quốc gia của chúng tôi từ chối đề nghị của anh.’

‘An Lương: ?’

Đầu An Lương đầy dấu chấm hỏi, nước Nga bán dầu thô ở thị trường Europa, đây chính là không tiếc phát động chiến tranh, kết quả vậy mà lại không muốn bán cho anh sao?

‘An Lương: Vì sao?’

'Aphrola: Thật xin lỗi anh An, tôi cũng không biết nguyên nhân.’

An Lương âm thầm tự hỏi, rốt cuộc nước Nga đang giở trò quỷ gì vậy?

Xuất khẩu dầu thô là quốc sách hàng đầu của nước Nga, liệu có phải đám ông trùm ở nước Nga cho rằng anh đang lừa gạt bọn họ hay không?

Được thôi!

Nước Nga không bán dầu thô thì không bán dầu thô, lần này An Lương cũng không muốn hỏi thăm chuyện liên quan tới dầu thô, dù sao nhiệm vụ trước đó đã hoàn thành rồi, sự ủng hộ của nước Nga có cũng được mà không có cũng không sao.

‘An Lương: Các người có bán quặng sắt không?’

‘Aphrora: Chắc chắn không bán!’

‘An Lương: Ý của tôi là… các người khai thác, chúng tôi mua quặng sắt.’

‘An Lương: Gần đây nước Đại Úc lại bắt đầu nhảy dựng lên, chắc cô cũng đã xem qua tin tức rồi, cho nên chúng tôi mới muốn mở rộng kênh mua sắm đa dạng.’

Aphrora đọc tin nhắn phản hồi của An Lương, cô ấy im lặng thở dài một hơi. Bởi vì lý do thoái thác của An Lương cho thấy giữa anh và chính quyền nước Hạ có quan hệ rất mật thiết.

“Ài…” Aphrora âm thầm thở dài.

‘Aphrora: Nếu như chỉ là mua quặng sắt, tôi có thể giúp anh hỏi một chút, nhưng anh có biết giá cả quặng sắt của chúng tôi hơi đắt không?’

‘An Lương: Cô hỏi trước một chút, chuyện giá cả dễ thương lượng mà. Hàm lượng nguyên tố trong quặng sắt ở nước Nga rất cao, hàm lượng nguyên tố sắt có chứa trong quặng của nước Đại Úc là 48%, hàm lượng sắt có chứa trong quặng sắt của nước Nga là 56%, tương đương với hàm lượng sắt cơ bản cao hơn 16,67%.’

Điều này có nghĩa là giá cả có cao hơn trong vòng 16,67% cũng thuộc về phạm vi hợp lý.

Ví dụ như nói 100kg quặng sắt của nước Đại Úc, dưới tình huống không có bất kỳ hao tổn gì có thể luyện ra được 48kg sắt thép, quặng sắt ở nước Nga có thể luyện ra 56kg sắt thép. Vậy giá cả của cái sau còn không phải là đắt hơn hay sao?

Phẩm chất cao hơn, giá cả đắt hơn, thật ra hoàn toàn không có vấn đề gì cả. An Lương nghĩ lần này chắc là nước Nga sẽ không từ chối anh đâu đúng không?

Dù sao ở trên giao dịch quặng sắt nước Hạ và nước Nga cũng có lịch sử lâu dài, từ năm 2003, nước Đại Úc đã bắt đầu kiếm chuyện nhằm vào nước Hạ, lúc đó nước Hạ cũng đã liên hệ với nước Nga.

Sau đó nước Đại Úc lập tức hiểu chuyện bắt đầu ra vẻ khiêm tốn lại, không tiếp tục gây chuyện với nước Hạ nữa. Nhưng chẳng biết vì sao thời đại đổi thay, của cải của nước Nga không có cách nào đuổi kịp tốc độ phát triển của thời đại.

Hết thảy đều là do sự thay đổi đen tối của thời đại!

Lượng nhu cầu về quặng sắt của nước Hạ quá lớn, lấy năm 2019 làm ví dụ, quặng sắt mà nước Hạ nhập khẩu cả năm suýt chút nữa đã đạt tới 10 ngàn vạn tấn.

Quặng sắt đến từ nước Đại Úc khoảng 67%, quặng sắt đến từ Ba Tê khoảng 19%, còn có số lượng 3% của Nam Phi và Malaysia, Peru chiếm 2%, còn lại một số nơi sản sinh ra quặng sắt lớn nhỏ tổng cộng được 7%.

Nước Nga cũng nằm ở trong nguồn 7% còn lại này, mỗi năm được gần 2000 vạn tấn, chỉ có xấp xỉ số lượng 0,2%, thuộc loại nhà cung cấp cực kỳ nhỏ.

Nhưng nước Nga rõ ràng là một trong bốn nước lớn dự trữ số lượng quặng sắt lớn nhất toàn cầu cơ mà! Gần 2 giờ chiều, An Lương cuối cùng cũng nhận được thông tin phản hồi từ Aphrora.

‘Aphrora: Anh muốn bao nhiêu quặng sắt?’

‘Aphrora: Còn có giá cả thế nào?’

‘An Lương: Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu!’

‘An Lương: Về phần vấn đề giá cả, chúng ta có thể trao đổi kỹ hơn, ví dụ như là lượng cung ứng cơ bản, hàm lượng nguyên tố xác định trong quặng sắt.’

‘Aphrora: Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu à?’

‘An Lương: Sản lượng hằng năm của các người rất ít, trong thời gian 20 năm trước chỉ tiếp cận 290 tấn, sản lượng hàng năm của các người gần như không có tăng lên, có đúng như vậy không?’

Aphrora không phản bác, bù lại cô ấy có rất nhiều hiểu biết về quặng sắt, đương nhiên biết rõ tình huống của nước Nga bọn họ.

‘Aphrora: Thời hạn cung ứng ra sao?’

‘An Lương: Các người có đề nghị lẫn ý tưởng gì hay không?’

‘Aphrora: Anh có biết tình huống khoáng sản của chúng tôi ở bên này ra sao không?’

Chương 1987: Vị khách bất ngờ

Đối mặt với câu hỏi vặn lại của Aphrora, An Lương cho ra một câu trả lời chắc chắn.

‘An Lương: Ừm, quặng sắt của bên các người chủ yếu ở tại Silla và Urao, dù sao hai chỗ này đều cực kỳ lạnh giá, rất không tiện cho việc khai thác, mỗi năm thời hạn ngừng việc tương đối dài, đúng không?’

‘Aphrora: Đúng vậy.’

‘Aphrora: Khí hậu địa lý là nguyên nhân khiến cho sản lượng khai thác của chúng tôi tương đối ít.’

‘An Lương: Bởi vì sản lượng khai thác ít, tình hình thu vào không tốt, cho nên không thể mua sắm thiết bị mới. Hơn nữa điều kiện đầu tư của các người tương đối nghèo nàn, các người rất khó hợp tác khai thác với đầu tư bên ngoài, cho nên luẩn quẩn trong cái vòng lặp này mà không có lối ra.’

‘Aphrora: Đúng vậy, cho nên mặc dù hai bên chúng ta hợp tác, thật ra cũng rất khó tiến vào quỹ đạo.’

An Lương đọc tin nhắn phản hồi của Aphrora, anh lại tiếp tục im lặng.

Tình huống nước Nga này dường như đã tiến vào vòng lặp không có thời hạn, khó trách lượng quặng sắt khai thác hơn 10 năm không hề tăng trưởng.

‘An Lương: Nếu như tôi cho các người vay tiền mở rộng trước thì sao?’

‘Aphrora: ?’

‘Aphrora: Nếu thế thì cần phải có rất nhiều tiền!’

‘Aphrora: Đầu tư ở giai đoạn đầu có thể lên tới mấy chục ức.’

‘Aphrora: Dựa theo vị trí địa lý mà nói, chắc là chúng ta nên chọn Silla, nhưng mà thời tiết lạnh giá của Siberia quá khắc nghiệt, đầu tư mấy chục ức cũng chỉ là ước đoán tiêu chuẩn, vốn đầu tư cuối cùng có khả năng vượt qua cả trăm ức.’

‘Aphrora: Những khoản đầu tư này có rủi ro rất lớn, tôi nghĩ anh chắc là hiểu được.’

‘An Lương: Nhưng mà tôi sẽ đồng ý thử một chút.’

‘An Lương: Đây là một lần cơ hội hợp tác cùng có lợi, cô giúp đẩy mạnh một chút thử xem?’

‘An Lương: Chúng tôi đầu tư 100 ức nhân dân tệ của nước Hạ, chiếm giữ 49% cổ phần công ty, trong đó có 5% cho cô, còn 51% còn lại cho chính phủ nước Nga, hai bên chúng ta cùng nhau hợp tác khai thác quặng sắt.’

‘An Lương: Chờ sau khi khai thác quặng sắt xong, tôi sẽ phụ trách vấn đề tiêu thụ của quặng sắt, đồng thời ở phương diện giá cả chắn chắn công bằng.’

Aphrora có vẻ chần chừ, An Lương trực tiếp đầu tư 100 ức nhân dân tệ nước Hạ mà chỉ chiếm giữ 49% cổ phần, hơn nữa còn đồng ý cho cô 5% cổ phần. Vậy chẳng phải tương đương với việc cô lấy không cổ phần giá trị 1 ngàn vạn nhân dân tệ nước Hạ à?

‘Aphrora: Tôi cần phải trả cái giá gì?’

‘An Lương: Đẩy mạnh hợp tác lần này, bảo đảm lần hợp tác này tiến hành thuận lợi, đặc biệt là triển khai hoạt động hằng ngày của quặng sắt, những việc này đều cần cô tới hỗ trợ xử lý.’

An Lương đã tra ra được bối cảnh của Aphrora, cha của cô ấy là Aphrora Vasilevichy Kobel, là bộ trưởng Bộ tài nguyên và sinh thái của nước Nga. Nếu như muốn hợp tác khai thác mỏ ở nước Nga vậy thì tất nhiên cần phải có sự phê duyệt của cha Aphrora.

Lúc trước khi điều tra tới bối cảnh của Aphrora, An Lương đã suy nghĩ phải làm sao mới lợi dụng được mối quan hệ này, bây giờ xem ra tuyến đường này cuối cùng cũng sử dụng tới.

‘Aphrora: Tôi có thể cam đoan hợp tác tiến hành thuận lợi, nhưng chuyện vận tác hằng ngày, tôi thấy anh có thể liên hệ với Alek, bảo Alek hỗ trợ xử lý.’

‘Aphrora: Nhà họ rất giỏi xử lý những chuyện như vậy.’

“Aphrora: Còn nữa, nếu như anh muốn có tiền lời của quặng sắt, tôi đoán chừng vốn đầu tư của anh không đủ, anh hiểu chứ?”

‘An Lương: Tôi hiểu rồi.’

An Lương cũng đã điều tra ra được tình huống trong gia đình Alek, nhà Alek có bối cảnh trong quân đội nước Nga, để cho Alek giúp đỡ duy trì công tác vận hành hằng ngày kia đúng là rất không tệ.

‘An Lương: Tôi sẽ liên hệ Alek, cô đi thăm dò tình huống hợp tác trước đi, phải làm sao mới có thể hợp tác, sau đó chúng ta lại tiếp tục bàn bạc phương thức hợp tác cụ thể.’

‘Aphrora: Được, để tôi đi hỏi ý một chút.’

‘An Lương: Có gì thay đổi thì lập tức liên hệ.’

‘Aphrora: Tôi đi hỏi thăm tình huống trước, sau khi tìm hiểu rõ ràng sẽ liên hệ với anh.’

‘An Lương: Đi đi!’

An Lương vừa mới kết thúc trao đổi với Aphrora thì nhận được một tin tức ngoài ý muốn, sao người này lại tới Thiên Phủ rồi?

An Lương vừa thảo luận chuyện vận mệnh quốc gia với Aphrora xong thì nhận được tin tức do Diêu Kỳ gửi đến.

‘Diêu Kỳ: [Vị trí: Sân bay Quốc tế Thiên Phủ]’

‘Diêu Kỳ: Anh ở Thiên Phủ đúng không?’

‘Diêu Kỳ: Tôi nghe Tịch Nhan nói anh nói với cô ấy anh đang ở Thiên Phủ.’

‘An Lương: Sao cô lại ở Thiên Phủ?’

Diêu Kỳ đến đây làm gì?

An Lương vẫn luôn giữ khoảng cách với Diêu Kỳ, vì theo phân tích của anh tính cách cô ấy khá hiếu thắng, sau khi gia đình sa sút, Diêu Kỳ đã cố chịu đựng tham gia vào buổi triển lãm trang sức và quần áo cổ phong để kiếm tiền chứ không hề cam chịu. Điều này chứng tỏ một phần tính cách kiên quyết của cô ấy.

Dựa vào hoàn cảnh gia đình và tính cách, dù giá trị nhan sắc của Diêu Kỳ lên tới 96 điểm đồng thời độ thiện cảm cũng đạt 89 điểm thì An Lương vẫn không dám động đến.

Nếu động vào chỉ sợ cô ấy sẽ ồn ào với Lý Tịch Nhan mà thôi?

‘Diêu Kỳ: Triển lãm trang sức và quần áo cổ phong ngàn năm mới có một ở Thiên Phủ.’

‘Diêu Kỳ: Ngày mai bắt đầu nên tôi đã đến trước một ngày.’

‘Diêu Kỳ: Anh tham gia cùng tôi được không?’

‘An Lương: Không được’

Diêu Kỳ này đúng là phiền phức! Đúng lúc An Lương lại sợ phải gặp phiền phức.

An Lương thích tình hình hiện tại hơn, anh cũng bằng lòng bảo vệ cho Lý Tịch Nhan ngốc nghếch ngọt ngào, vậy cần gì phải tự tìm thêm rắc rối cho mình chứ?

‘Diêu Kỳ: Tôi không nói cho Tịch Nhan biết đâu.’

‘An Lương: Ha ha.’

Anh không tin!

Miệng lưỡi phụ nữ, là quỷ ăn thịt người đấy!

Chương 1988: Chủ động nói thật

‘Diêu Kỳ: Tôi nói thật, tôi sẽ không nói Tịch Nhan biết, tôi chỉ muốn anh đi xem triển lãm cùng tôi thôi.’

‘An Lương: Thứ bảy cuối tuần nào tôi cũng phải ôn tập.’

‘An Lương: Cuối tuần chúng tôi cũng bắt đầu thi cuối kỳ rồi, tức là ba ngày từ 22 đến 24, đến thứ bảy cuối tuần tôi sẽ bận một chút.’

‘Diêu Kỳ: Anh cẩn thận thật đấy, tôi sẽ không chụp màn hình gửi Tịch Nhan đâu.’

Đệt?

An Lương hoảng sợ!

Sao lại có thể hành động lẳng lơ như vậy? Gửi ảnh màn hình cho Lý Tịch Nhan sao?

May mà An Lương vẫn chưa nói lời nào không bình thường.

‘Diêu Kỳ: Anh đang ở trường hả?’

‘Diêu Kỳ: Tôi lên taxi rồi, đang đi đến trước học viện kinh tế Thiên Phủ này.’

‘An Lương: Cô đến trường của tôi làm gì?’

‘Diêu Kỳ: Tôi…’

‘Diêu Kỳ: Vất vả lắm mới đến được thành phố anh đang ở, tôi muốn được đi qua con đường anh từng đi, ngắm nhìn phong cảnh anh từng thấy, cả bầu không khí quen thuộc nơi anh học, có lẽ chúng vẫn còn sót lại hơi thở của anh.’

‘An Lương:... Cô gái thanh niên văn nghệ này!’

‘An Lương: Cô không hợp đâu!’

‘An Lương: Lại kế hoạch gì nữa đây?’

‘Diêu Kỳ: Thật sự không có kế hoạch nào hết, chỉ là tôi thấy mỗi ngày Tịch Nhan đều rất vui, mỗi ngày đều tràn ngập dáng vẻ hạnh phúc nên tôi ngưỡng mộ cô ấy thôi.’

‘Diêu Kỳ: Rõ ràng không phải ngày nào anh cũng ở cạnh Tịch Nhan, vậy mà cô ấy vẫn hạnh phúc, tôi thật sự rất ngưỡng mộ’

‘Diêu Kỳ: Anh biết không, nếu không phải anh đột ngột xông vào thế giới của tôi thì có lẽ nó đã đầy u ám rồi.'

‘An Lương: Được rồi, công ty của nhà cô và mấy cái thuyền đặt mua kia nữa. Mặc dù bán hết cũng không thể trở nên giàu có nhưng vẫn tốt hơn người bình thường mà, cô nói gì mà đầy u ám chứ?’

‘An Lương: Tôi thật sự muốn học!’

‘Diêu Kỳ: Anh đang học ở thư viện hả, vậy để tôi đến học cùng anh.’

‘Diêu Kỳ: Nếu có gì không hiểu chắc tôi có thể hướng dẫn anh đấy’

‘An Lương: ...’

Diêu kỳ đang đùa anh à?

Nếu để cô ấy đến trường sợ rằng sau đó sẽ được nhận điện thoại của Hạ Như Ý hay Hạ Hòa Tâm ấy chứ?

‘An Lương: Rốt cuộc cô muốn làm gì?’

‘Diêu Kỳ: Lúc đầu tôi đã nói rồi, tôi đến tham gia triển lãm cổ phong hiếm lắm mới có, tôi muốn anh đi dạo với tôi.’

‘An Lương: Không còn chuyện gì khác đúng chứ?’

‘Diêu Kỳ: Ừm.’

‘An Lương: Cô đoán xem tôi có tin không?’

‘Diêu Kỳ: Tôi đoán là anh tin.’

‘An Lương: Được rồi, tôi phục cô rồi, tôi đang ở công ty đầu tư An Tâm.’

‘An Lương: [Thông tin vị trí: Tầng một trung tâm thương mại Quốc Kim đường Xuân Tây, Thiên Phủ]’

‘An Lương: Đặt trước khách sạn chưa?’

‘Diêu Kỳ: Chưa, tôi không biết chọn chỗ nào mới tốt.’

‘An Lương: Vậy để tôi sắp xếp cho cô!’

Đương nhiên anh sẽ chọn khách sạn Nyna, vì khách sạn này nằm ngay cạnh công ty đầu tư An Tâm nên An Lương sẽ có nhiều cách để tùy cơ ứng biến.

‘Diêu Kỳ: Được.’

‘An Lương: Cô đến đó trước đi, chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp, tôi đợi cô ở đại sảnh khách sạn đấy.’

‘Diêu Kỳ: Phải sau một tiếng nữa, giờ hơi kẹt xe chút.’

‘An Lương: Được rồi, khi nào sắp đến thì gọi cho tôi.’

Sau khi hai bên trao đổi xong, An Lương xoa xoa huyệt thái dương, Diêu Kỳ này đúng là rắc rối!

An Lương nghĩ một lúc, trong tình huống kết hợp với khả năng cảm nhận nguy hiểm, anh đã đưa ra một lựa chọn tối ưu. Anh sẽ gửi tin cho Lý Tịch Nhan.

‘An Lương: Cục cưng, đang làm gì vậy?’

‘Lý Tịch Nhan: [Hình ảnh]’

‘Lý Tịch Nhan: Đang làm văn án cho tin phỏng vấn.’

‘Lý Tịch Nhan: Cuối tuần anh phải kiểm tra đúng không?’

‘An Lương: Ừm, thứ hai tuần sau bắt đầu, kiểm tra xong anh sẽ tới tìm em.’

‘Lý Tịch Nhan: Anh lại đến làm gì, em còn phải kiểm tra cuối kỳ nữa.’

‘An Lương: Đương nhiên là nhớ cục cưng của anh rồi!’

‘An Lương: Anh nhớ giữa tháng sau mới là cuối kỳ của tụi em mà?’

‘Lý Tịch Nhan: Vâng, ngày 15 đến ngày 17 tháng 7 sẽ kiểm tra cuối kỳ.’

‘An Lương: Trường bọn em tàn nhẫn nhỉ!’

‘An Lương: Đúng rồi, Diêu Kỳ vừa gửi tin cho anh, cô ấy đến Thiên Phủ rồi, tình huống gì đây?’

An Lương chủ động chọn nói thật, dựa vào tin tức phản hồi từ khả năng cảm nhận nguy hiểm, nước cờ này không có vấn đề gì hết.

‘Lý Tịch Nhan: Kỳ Kỳ liên lạc với anh rồi à?’

‘Lý Tịch Nhan: Cuối tuần này có buổi triển lãm cổ phong ở Thiên Phủ, Kỳ Kỳ thích cổ phong nên cô ấy muốn đến xem.’

‘Lý Tịch Nhan: Lúc trước em có nói để cô ấy liên lạc với anh nhưng cô ấy đã từ chối.’

‘Lý Tịch Nhan: An Lương, Kỳ Kỳ thân là con gái ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, anh nhớ quan tâm cô ấy một chút.’

???

Lý Tịch Nhan yên tâm với anh vậy sao?

‘An Lương: Được!’

‘An Lương: Đúng rồi, ngày 24 anh đến nhé.’

‘Lý Tịch Nhan: Biết rồi.’

‘Lý Tịch Nhan: Anh ở lại bao lâu?’

‘Lý Tịch Nhan: Tháng sau em phải thi rồi, em không thể trượt môn được, em là ủy viên học tập đấy nếu để trượt môn thì thảm hại lắm.’

‘An Lương: Cuối tháng anh đi, Đế Đô bên kia còn có chuyện phải xử lý nữa.’

‘Lý Tịch Nhan: Đừng đến một tuần nhé?’

‘Lý Tịch Nhan: Lâu lắm!’

‘Lý Tịch Nhan: Thời gian của em không đủ, hay là ba ngày nghỉ Tết Đoan Ngọ đi, ngày 24 anh qua đây rồi chúng ta cùng nhau đón tết Đoan Ngọ, ngày 27 anh phải đi Đế Đô, ngày 28 đúng lúc giải quyết công việc luôn.’

‘Lý Tịch Nhan: Em kiểm tra rồi, tuy ngày 28 là chủ nhật, nhưng ngày 28 vẫn làm việc bình thường.’

‘An Lương: ...’

‘An Lương: Được được được, nghe lời em!’

Quả nhiên là Lý Tịch Nhan.

Chương 1989: Phượng quan hà bí

‘Lý Tịch Nhan: Đúng rồi, tính cách Kỳ Kỳ có lúc hơi hiếu thắng, anh cố gắng nhịn chút nhé.'

'An Lương: Anh lười quan tâm cô ấy, nếu tính tình không tốt thì anh sẽ lập tức bỏ đi!’

‘Lý Tịch Nhan: Ôm một cái

‘Lý Tịch Nhan: Đừng vậy mà, thật ra con người của Kỳ Kỳ tốt lắm.’

‘An Lương: Được rồi, một lát nữa anh sẽ dẫn cô ấy đi ăn thử món ngon của Thiên Phủ, vậy được chưa?’

‘Lý Tịch Nhan: Chắc cô ấy không ăn cay được đâu.’

‘An Lương: Anh thì nghĩ có thể đấy, Thiên Phủ làm gì có món nào không cay.’

An Lương nói chuyện với Lý Tịch Nhan khoảng 15 phút, sau đó cô ấy tỏ vẻ muốn đi học bài hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện. Gần 4 giờ chiều An Lương nhận được cuộc gọi của Diêu Kỳ, anh bắt máy giành trước một bước hỏi: “Cô tới chưa?”

“Tới ngay đây, khoảng 10 phút nữa.” Diêu Kỳ trả lời, sau đó mở miệng mắng: “Bên này đang kẹt xe lắm, còn chưa đến Văn Cao Phong mà đã kẹt xe vậy rồi, Maison cũng đâu có kẹt xe như vậy!”

An Lương đùa lại: “Tôi nghi cô đang mở bản đồ pháo rồi!”

Diêu Kỳ hừ nhẹ, mang theo chút ý làm nũng: “Vốn cũng kẹt xe mà.”

An Lương không trả lời, anh đổi một chủ đề khác: “Tôi đến đại sảnh khách sạn Nyna đợi cô trước nhé.”

“Vâng.” Diêu Kỳ đáp lại.

Hai người kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương căn dặn công ty đầu tư An Tâm chuẩn bị xe, anh không cho phép mình lái xe ra ngoài với Diêu Kỳ. Trong chiếc Lamborghini Urus có mùi hương của Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm, nếu bị Diêu Kỳ phát hiện e rằng sẽ xảy ra rắc rối mất.

Chiếc Ferrari 488 Pista cũng không thích hợp, tuy Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm gần như chưa dùng Ferrari 488 Pista, nhưng nó khá cao cấp nên rất dễ gây chú ý.

Chiếc Ferrari 488 Pista đi đến đâu cũng rất dễ trở thành tiêu điểm, An Lương không muốn thành tiêu điểm nên anh sử dụng chiếc Audi A8L của công ty đầu tư An Tâm, hơn nữa còn để tài xế của công ty cầm lái.

Dù bị người khác nhận ra hay thậm chí ảnh chụp có xuất hiện trên tường của trường thì An Lương vẫn có thể ung dung đổ vì chuyện công việc.

Đúng lúc lắm!

Nhà của Diêu Kỳ là ngành vận tải biển, vì vậy anh có thể tham khảo chuyện vận chuyển quặng sắt đi Ba Tê thông qua nhà cô ấy, đây không phải là kéo mọi chuyện về lại rồi sao?

À?

Khoan đã!

Hình như cái cớ này có thể thành sự thật đấy!

Mỗi năm nước Hạ nhập khẩu từ Ba Tê 19 ngàn vạn tấn quặng sắt, lượng quặng sắt này đều thông qua con đường vận tải biển, nếu Đại Úc muốn tăng giá, chi bằng lấy phần dự đoán tăng giá đó thêm vào phí vận tải biển.

Trong lòng An Lương tự hỏi một phen, anh âm thầm quyết định đợi lát nữa gặp Diêu Kỳ sẽ bàn về tính khả thi của chuyện này.

10 phút sau, An Lương gặp Diêu Kỳ ở đại sảnh khách sạn Nyna, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt, vẫn giống lúc trước vừa cao gầy lại thon thả, mang một loại khí chất dịu dàng uyển chuyển...

“Đã lâu không gặp.” An Lương chủ động mở miệng.

Diêu Kỳ dịu dàng trả lời: “Đã lâu không gặp.”

Diêu Kỳ theo đuổi con đường của một người dẫn chương trình chuyên nghiệp trong lĩnh vực phát thanh và truyền hình, giọng phát thanh của cô ấy làm người ta rất thích.

An Lương liếc nhìn hai chiếc vali lớn, anh bèn mở miệng trêu chọc: “A, đúng là phụ nữ, hành lý nhiều như vậy?”

“Thật ra chỉ có hai bộ quần áo thôi, anh tin không?” Diêu Kỳ đáp lại.

“Hả?” An Lương hơi sửng sốt.

Diêu Kỳ đưa hai vali cho An Lương, An Lương nhận lấy thử đẩy một chút thì phát hiện chúng vô cùng nhẹ, đương nhiên là không chứa nhiều đồ lắm.

Diêu Kỳ tiếp tục nói: “Tôi mang theo hai bộ trang phục cổ phong đến tham gia triển lãm, hai vali này là để bảo vệ chúng thôi.”

“Người chơi hệ cổ phong các cô đúng là phiền phức!” An Lương lên tiếng mắng.

“Đúng là rất phiền phức.” Diêu Kỳ gật đầu thừa nhận.

Quần áo và trang sức cổ phong, hàng cao cấp thì đắt đỏ, còn hàng sơ cấp thì cảm giác rất tệ, vì vậy đã xuất hiện rất nhiều vĩ nhân tốt bụng, nói chung thế giới này cũng có nhiều người tốt mà!

“Tôi đón cô vào trước.” An Lương tiếp đón, anh vừa chuẩn bị mang hành lý giúp Diêu Kỳ nhưng đã bị cô ấy từ chối: “Để tôi tự làm.”

Cũng không phải cô ấy khách sáo gì, mà vì lo động tác của An Lương không cẩn thận sẽ làm trang sức trong vali hư hỏng.

An Lương không để ý lắm, hai chiếc vali rất nhẹ nên Diêu Kỳ tự làm cũng không có vấn đề gì. Chưa đến năm phút, anh đã giúp cô ấy dọn vào xong, là phòng 16 ở lầu 66.

Hai người cùng đi tới phòng 6616, Diêu Kỳ lấy hai bộ trang phục và trang sức cổ phong ra trước.

Trong đó có một bộ phượng quan hà bí, áo lót lớn màu đỏ thẫm và hà bí màu xanh ngọc được thắt vào cái bí trụy bằng vàng ròng, điếu quyển cũng được làm bằng vàng ròng kết hợp cùng phượng quan 12 rồng 9 phượng được khảm hoa. Trâm cài tóc hình phụng bằng tơ vàng và vàng ròng, thoạt nhìn vô cùng cao quý, còn có một loại cảm giác phượng nghi thiên hạ.

“Bộ phượng quan hà bí này có hơi lố quá không?”

An Lương thuận miệng nói.

Phượng quan hà bí, vô cùng “Xứng”.

Chương 1990: Thay đồ cho anh xem

Thời cổ đại của nước Hạ, Phượng Quan Hà Bí có số cấp bậc cụ thể, cùng 20 long cửu phụng quán mà Diêu Kỳ mang theo qua làm ví dụ, đặt vào thời cổ đại, tất nhiên chỉ có hoàng hậu phụng nghi thiên hạ mới có thể mặc.

Cho nên An Lương mới nói bộ Phượng Quan Hà Bí này tồn tại sự vượt quyền.

Diêu Kỳ trợn mắt với An Lương: “Đại nhân, bây giờ là năm 2020 rồi!”

“Lần trước ở Thượng Hải, anh còn mặc thử Hoàng Bào đó!” Diêu Kỳ tiếp tục nói.

An Lương nghĩ thầm trong lòng, Diêu Kỳ này đang ám thị cái gì?

Lúc đầu ở Thượng Hải, An Lương thực sự có mặc qua hoàng bào, Phượng Quan Hà Bí và Hoàng Bào lại là trời sinh một cặp.

An Lương đổi chủ đề, anh tiện miệng hỏi: ”Bộ này đắt lắm nhỉ?”

“Anh đoán xem?” Diêu Kỳ hỏi ngược lại.

An Lương lắc đầu: “Tôi không hiểu về tình hình giới cổ phong mấy người, không đoán được giá.”

Những trang phục cổ phong này, xem ra có thể rất rẻ, thực ra giá đắt đến tê cả da đầu, triển lãm cổ phong vào lần trước ở Ma Đô, An Lương đã có thể lĩnh hội được tất cả.

Diêu Kỳ giới thiệu cho An Lương: ”Phượng Quan này có giá là 240 vạn.”

???

An Lương tỏ ra bản thân rất kinh ngạc!

Tuy là An Lương mới kiếm được số tiền lớn 88 ức NDT từ công ty Apple, nhưng An Lương vẫn cảm thấy một bộ Phượng Quan giá 240 vạn thì có chút quá đáng.

“Đắt như vậy sao?” An Lương nghi hoặc.

“Thực sự là hơi đắt, nhưng công nghệ của nó vô cùng phức tạp, trước mắt trên toàn quốc chỉ có hai thợ thủ công có thể làm ra, công nghệ chế tạo đối ứng vẫn được giữ vững khuôn mẫu cha truyền con nối, con truyền cháu nối.” Diêu Kỳ nói rõ.

Diêu Kỳ tiếp tục bổ sung: ”Tổ tiên của hai thợ thủ công, nghe nói là chế tạo mũ mão cho hoàng gia, cho nên giá đắt thì có đắt chút, nhưng vẫn còn trong phạm vi có thể chấp nhận được.”

“Phượng Trâm thì có rẻ hơn chút, chỉ cần 20 vạn; kim trâm còn rẻ hơn, chỉ có ba vạn.” Diêu Kỳ nói rõ hơn.

An Lương nhìn thật kỹ áo dài màu đỏ, màu sắc của bộ áo dài màu đỏ này vô cùng tươi sáng, không có cảm giác trầm lặng khô khan, cảm giác được chất liệu nhuộm vô cùng cao cấp, đồng thời chất liệu vải cũng rất cao cấp.

Nếu như chất liệu vải bị hỏng, chất liệu nhuộm thấp kém, màu sắc được tạo ra cũng sẽ rất chán.

Đặc biệt là màu đỏ, đối với yêu cầu của chất lượng vải và chất lượng nhuộm vô cùng cao, bất kì một cái nào tệ hơn một chút, sẽ xuất hiện tình huống làm cho thị giác cảm thấy khó chịu.

Nhưng áo dài màu đỏ sáng mà Diêu Kỳ mang đến không có cảm giác này, nó rất tươi đẹp đầy sức sống, dường như tự mang theo sự xinh đẹp vậy.

“Bộ áo dài này cũng không rẻ nhỉ?” An Lương tiện miệng hỏi.

“Ừm, nó cũng không rẻ, do thợ thủ công hàng dệt kim của Giang Ninh vào thời cổ đại và hàng dệt kim Giang Ninh được mở ra vào sau này tạo ra, quy cách chế tạo giống như hoàng gia thời cổ đại, nhưng hạ thấp một số tiêu chuẩn, cho dù là như vậy, giá cả của nó cũng cần 15 vạn.” Diêu Kỳ nói rõ.

Cái giá này đặt ở xã hội hiện đại cũng rất đắt!

Đương nhiên, vào thời cổ đại trong quá khứ, mấy bộ đồ này cũng không phải là người bình thường có thể mặc được, dù cho là một số quý tộc nhỏ cũng không thể mặc được.

“Hà Bí thì sao?” An Lương nhìn Hà Bí màu xanh lam bảo, nhìn thôi cũng thấy không rẻ!

“Vẫn là hàng dệt kim Giang Ninh làm ra đấy, sử dụng dây sợi vải ganh để làm, giá đắt hơn áo dài một chút, kết hợp với Phí bằng vàng thuần, cùng với Vòng cổ vàng thuần, tổng giá là 25 vạn.” Diêu Kỳ nói.

An Lương thầm tính toán trong lòng, cho nên tổng giá của bộ Phượng Quan Hà Bí này là 303 vạn? Mấy người trong giới cổ phong quá giàu rồi đấy?

“Muốn xem thử bộ khác không?” Diêu Kỳ chủ động hỏi.

An Tương tiện miệng hỏi: “Bộ khác cũng là Phượng Quan Hà Bí hả?”

Diêu Kỳ lắc đầu phủ định: “Không phải, tôi mở cho anh xem.”

Giây sau đó, Diêu Kỳ mở một vali khác ra: “Bộ này mang phong cách của Đôn Hoàng Phi Thiên thời Thịnh Đường, linh cảm thiết kế đến từ Tôn Hoàng Bích Họa, trước mắt trong giới cổ phong, nhiệt độ của phong cách Đôn Hoàng Phi Thiên thời Thịnh Đường vô cùng cao.”

“Trước đây cô từng mặc qua phong cách giống vậy, còn quay clip ngắn, đúng không?” An Lương hỏi.

Diêu Kỳ hỏi ngược lại: “Anh không thích sao?”

An Lương không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

“Anh đợi tôi một chút.” Diêu Kỳ kéo chiếc vali đựng Phượng Quan Hà Bí vào trong phòng ngủ. An Lương bắt đầu ngồi đợi ở phòng khách, anh đoán là Diêu Kỳ muốn thay đồ cho anh xem thử?

An Lương vốn muốn từ chối, ngắm nhìn bạn thân của bạn gái là một việc có ý nghĩa như thế nào?

Thôi thì bộ Phượng Quan Hà Bí đắt quá rồi, An Lương muốn xem thử xem bộ Phượng Quan Hà Bí với giá trên trời đó mặc lên người sẽ như thế nào, vốn không có ý gì khác, An Lương tuyệt đối không phải người như vậy!

Mọi người đều biết, An Lương là người đàn ông tốt, điểm này chắc không phản bác được rồi nhỉ?

Tại phòng thay đồ trong phòng ngủ, Diêu Kỳ đang thay đồ, cô vừa thay bộ Phượng Quan Hà Bí, vừa nở nụ cười, cô thật sự thích triển lãm cổ phong, nhưng nếu An Lương không ở Thiên Phủ, cô cũng sẽ không đích thân đến đây.

Dù sao thì mỗi năm Ma Đô đều có đến mấy buổi triển lãm cổ phong, cô hoàn toàn không cần phải phiền phức như vậy.

“Mẹ từng nói, hạnh phúc phải do chính bản thân mình giành lấy, gặp được người thích hợp thì không nên bỏ cuộc dễ dàng!” Diêu Kỳ lặng lẽ cổ vũ cho chính mình.

Cô cảm thấy An Lương rất thích hợp!

Không chỉ là bởi vì An Lương có tiền, cũng không phải bởi vì An Lương từng giúp gia đình mình thoát khỏi cảnh khó khăn, mà là do thái độ của An Lương dành cho cô.

Chương 1991: Đúng thật là lý giải cấp chiến lược

Diêu Kỳ biết bản thân rất xinh đẹp, lúc đầu gia đình cô rơi vào cảnh khó khăn đã có người hoặc rõ ràng hoặc ẩn dụ bày tỏ, chỉ cần Diêu Kỳ đồng ý thì bọn họ có thể giúp đỡ gia đình cô, nhưng Diêu Kỳ đều từ chối hết tất cả những “sự giúp đỡ” đó.

Sau khi An Lương giúp đỡ gia đình cô, không chỉ không đưa ra bất kỳ điều kiện nào, ngược lại còn chủ động tránh xa cô, điều này làm Diêu Kỳ cảm thấy hứng thú vô cùng, cho nên cô phải giành lấy!

Dù cho hi vọng nhỏ nhoi, Diêu Kỳ cũng không muốn bỏ cuộc.

Phòng 6616 khách sạn Nyna.

Trong phòng ngủ, Diêu Kỳ tự mình mặc Phượng Quan Hà Bí có một độ khó nhất định, đã tốn hết hơn 20 phút mới mặc xong cả bộ, kéo rèm cửa sổ ra nhìn hình ảnh của mình từ trong cửa kính, cô lộ ra thần sắc mãn nguyện.

“Cố lên!” Diêu Kỳ lên tiếng cổ vũ bản thân.

Trong phòng khách, An Lương đang xem tin nhắn trên nhóm wechat của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, công ty đầu tư An Tâm đã gửi tất cả tiền đầu tư vào tài khoản của mỗi một người đầu tư.

Những người trong giới Đế Đô đang thảo luận chuyện mua máy bay tư nhân.

Thành viên câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh trong giới Đế Đô đều bị An Lương kích thích, một chiếc máy bay cá nhân được cải tạo hào hoa quá xa xỉ, bảo mọi người đừng nghĩ xa xôi nữa.

Lúc Diêu Kỳ đi ra, An Lương buông điện thoại xuống, Diêu Kỳ mặc trên mình bộ áo dài màu đỏ sáng, phối với Phượng Quan Hà Bí, An Lương có một cảm giác bị làm cho kinh diễm.

Diêu Kỳ đi về phía An Lương, bước đi của cô rất vững, giống như người ở thời cổ đại đi vào cung vậy, cô cũng phát hiện ra ánh mắt thất thần của An Lương, trong lòng cô xẹt qua một chút ý cười.

Diêu Kỳ không hỏi An Lương cô mặc Phượng Quan Hà Bí có đẹp không, loại câu hỏi này cần hỏi sao?

Chỉ thấy Diêu Kỳ đoan trang đi đến trước mặt An Lương, dùng giọng phát thanh để mở miệng nói: “Thần thiếp bái kiến bệ hạ.”

“Hửm?” An Lương nhếch mày.

Diêu Kỳ này lại đang làm chuyện gì đây!

“Bệ hạ có nghi hoặc chi?” Diêu Kỳ hỏi lại.

An Lương cảm thán nói: “Bộ Phượng Quan Hà Bí này rất hợp với cô!”

“Bệ hạ thích không?” Diêu Kỳ to gan hỏi lại.

An Lương không biết liệu có thể đổi một chủ đề khác không: “Thiên Phủ này có triển lãm cổ phong gì đó, cô có qua tham gia biểu diễn không?”

“Triển lãm cổ phong Không Cốc Ưu Lan.” Diêu Kỳ nói rõ ra tên của triển lãm cổ phong trước, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi chỉ qua xem thử mà thôi.”

Diêu Kỳ lại tiếp tục nói: “Anh muốn xem bộ còn lại không?”

Trước khi An Lương trả lời, Diêu Kỳ đã nói tiếp: “Anh đợi một chút.”

Nói xong, Diêu Kỳ lại đi vào phòng ngủ một lần nữa.

An Lương nhìn bóng lưng của Diêu Kỳ, có một chút cảm giác chưa đạt được thỏa thích, bộ áo dài màu đỏ sáng đó, phối hợp với Phượng Quan Hà Bí, cảm giác đã làm cho mị lực của Diêu Kỳ tăng lên một cấp bậc khác.

Đơn giản mà nói, nếu như Diêu Kỳ không mặc cổ trang, An Lương cảm thấy bản thân có thể cân nhắc lợi và hại một cách thoải mái, từ đó tránh xảy ra phiền phức.

Nhưng Diêu Kỳ mặc trang phục cổ phong lên, An Lương bắt đầu nghi ngờ năng lực tự khống chế của bản thân có được mạnh như vậy không? Trong lúc đợi Diêu Kỳ thay trang phục phong cách Đôn Hoàng Phi Thiên thời Thịnh Đường, An Lương nhận được tin nhắn wechat của Lý Tịch Nhan.

‘Lý Tịch Nhan: Anh và Kỳ Kỳ gặp nhau chưa?’

‘An Lương: [Hình ảnh]’

‘An Lương: Tâm thái nổ tung rồi!’

‘An Lương: Con gái các em thay đồ có phải cần đến một tiếng đồng hồ không?’

‘An Lương: Ông đây đã đợi được nửa tiếng rồi, tâm thái sắp nổ tung rồi!!’

‘Lý Tịch Nhan: Em không phải, anh biết mà.’

‘An Lương: ???’

‘An Lương: Em không phải?’

‘An Lương: Hơ! Phụ nữ!’

‘Lý Tịch Nhan: Lần nào mà em để anh đợi rất lâu?’

‘An Lương: Em nên nói, lần nào không phải anh lên tận nơi bắt người?’

‘Lý Tịch Nhan: Hứ?’

‘Lý Tịch Nhan: Anh cứ ráng đợi thêm đi nha!’

‘Lý Tịch Nhan: Kỳ Kỳ là bạn của em, anh ráng nhẫn nại một tí.’

‘Lý Tịch Nhan: Không nói nữa, em và Vũ Tình vẫn đang thảo luận về chuyện bản thảo.’

‘An Lương: Được!’

An Lương và Lý Tịch Nhan kết thúc cuộc trò chuyện, anh cảm nhận thật kỹ năng lực dự cảm nguy hiểm một cái, thông qua năng lực dự cảm nguy hiểm không phát hiện ra bất kỳ tình huống không thỏa đáng nào.

Xem cô nàng ngốc nghếch ngọt ngào Lý Tịch Nhan này căn bản chưa từng nghĩ qua An Lương và Diêu Kỳ sẽ xảy ra quan hệ gì?

Ở Ma Đô, trường đại học Phúc Đán.

Quách Vũ Tình đang đùa giỡn với Lý Tịch Nhan: “Tịch Nhan, tớ nghe nói Kỳ Kỳ đi Thiên Phủ rồi.”

Lý Tịch Nhan tiện miệng trả lời: “Ừm, trước đó tớ có nhờ An Lương chăm sóc Kỳ Kỳ rồi, anh ấy vừa nãy còn oán trách Kỳ Kỳ thay đồ quá lâu.”

Quách Vũ Tình im lặng một chút mới tò mò hỏi: “Cậu không lo lắng sao?”

Lý Tịch Nhan nghi hoặc: “Tớ lo lắng cái gì?”

“Kỳ Kỳ khá xinh đẹp đấy, lỡ như...”

“Tớ tin An Lương!” Nói đến đây, Lý Tịch Nhan tiếp tục nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, vậy cũng không phải là An Lương nhà tớ chịu thiệt!”

???

Không phải An Lương chịu thiệt cũng được?

Quách Vũ Tình tỏ ra mình kinh ngạc rồi, Lý Tịch Nhan này không đúng, hoàn toàn là lý giải cấp chiến lược!

“Được rồi, được rồi, Vũ Tình, không cần lo lắng nhiều như vậy, chúng ta làm bản thảo phỏng vấn trước, ngày mai phải đi phỏng vấn rồi, lần này cũng không thể lại ức hiếp bạn học Mã Anh Tuấn nữa đâu nhỉ?” Lý Tịch Nhan nói.

Quách Vũ Tình ho khan một tiếng, cô ấy phát hiện Mã Anh Tuấn đang ở sau lưng cách Lý Tịch Nhan không xa lắm, biểu cảm có chút bất lực, rõ rằng đã nghe thấy lời nói của Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan cũng phát hiện ra bất thường, cô quay đầu nhìn Mã Anh Tuấn một cái: “Bạn học Mã Anh Tuấn, tôi là đang giúp cậu đó!”

Mã Anh Tuấn bất lực, cậu ta nên cảm ơn Lý Tịch Nhan rồi, cậu ta cần Lý Tịch Nhan giúp sao? Không!

Mã Anh Tuấn nguyện làm chú chó theo đuôi của Quách Vũ Tình! Lý Tịch Nhan dựa vào đâu để giúp đỡ cậu ta?

Mã Anh Tuấn đã tự mình âm thầm ra quyết định, cậu ta phải bám đến khi nào Quách Vũ Tình cảm động mới thôi! Chó theo đuôi thì sao?

Chó thì chó, có đủ mọi thứ.

Chương 1992: Vì anh mà nhảy múa

An Lương đương nhiên không biết về lý giải cấp chiến lược của Lý Tịch Nhan, bởi vì Diêu Kỳ thay xong trang phục phong cách Đôn Hoàng Phi Thiên thời Thịnh Đường đi ra.

Nếu như nói Diêu Kỳ mặc trên người bộ đồ đỏ sáng, phối với Phượng Quan Hà Bí là hào hoa phú quý phụng nghi thiên hạ, vậy thì bây giờ Diêu Kỳ mặc một bộ khăn lông xung quanh, màu đỏ nhạt của hoa sen, hai cánh tay như bạch ngọc, cứ như là nàng tiên trong tranh vậy.

Diêu Kỳ này... quả nhiên thích hợp với cổ trang!

Nhìn Diêu Kỳ như nàng tiên bước ra từ trong tranh, An Lương cảm giác con tim mình đột nhiên đập thình thịch như rung động.

Diêu Kỳ thoáng nhìn ánh mắt của An Lương, cô mãn nguyện thầm trong lòng, thì ra cũng không phải An Lương không biết động lòng.

Lần này Diêu Kỳ vẫn không hỏi An Lương câu hỏi có đẹp không, cô đi đến trước mặt An Lương, sau đó bắt đầu nhảy múa.

Tuy là Diêu Kỳ học chuyên ngành phát thanh ở Đại học Phúc Đán Ma Đô, nhưng Diêu Kỳ cũng có thiên phú về vũ đạo, tư thế múa của Diêu Kỳ rất đẹp mắt, tràn đầy phong tình tây vực.

Vài phút sau, Diêu Kỳ ngừng múa, cô nhìn An Lương. An Lương cũng nhìn Diêu Kỳ.

Lúc này Diêu Kỳ mới bắt đầu hỏi: "Đẹp không?”

An Lương gật đầu: “Đẹp!”

“Thích không?” Diêu Kỳ to gan hỏi.

An Lương cũng thẳng thắn trả lời: “Thích, nhưng không hợp.”

Diêu Kỳ chau nhẹ mày.

An Lương tiếp tục nói: “Tình cảm của tôi và Tịch Nhan vô cùng tốt đẹp.”

Diêu Kỳ im lặng.

“Giá của bộ này thế nào?” An Lương đổi một chủ đề khác để nói.

Diêu Kỳ có chút không tập trung trả lời: “Bộ này rẻ hơn nhiều, chỉ có 12 vạn.”

Chủ yếu là trang phục cổ phong có phong cách Đôn Hoàng Phi Thiên thời Thịnh Đường không có trang phục phối cao quý đi kèm, cho nên giá cả mới giảm mạnh, nhưng giá như vậy vẫn không phải mức độ mà người bình thường có thể chấp nhận được.

“Cô thích bộ Phượng Quan Hà Bí, hay là bộ này?” An Lương hỏi.

“Tôi đều thích cả!” Diêu Kỳ trả lời.

“Hai bộ là hai phong cách khác nhau, tôi thích phong cách của Phượng Quan Hà Bí, cũng thích phong cách của Đôn Hoàng Phi Thiên thời Thịnh Đường.”

“Tôi cũng vậy!” An Lương trả lời.

Cá? Tôi cũng muốn.

Tay gấu? Tôi cũng khát khao!

Diêu Kỳ và Lý Tịch Nhan là hai loại phong cách, An Lương lại vừa hay thích cả hai phong cách.

Lý Tịch Nhan ngốc nghếch ngọt ngào trong yêu đương, là kiểu mù quáng chìm đắm vào tình yêu, khiến An Lương tận tình hưởng thụ sự đơn thuần của mối tình đầu.

Diêu Kỳ dám yêu dám hận dám giành lấy, lại có tính cách không chịu thua, đều là kiểu An Lương thích. Đối mặt với câu trả lời của An Lương, Diêu Kỳ nghe hiểu được ý nghĩa của câu.

An Lương dùng phong cách khác nhau của hai trang phục cổ trang để nói ra thái độ của mình.

“Đúng rồi, buổi tối cô muốn ăn gì?” An Lương hỏi.

Diêu Kỳ im lặng nhìn An Lương, cuối cùng cô gật đầu trả lời: ”Anh có đề xuất gì không?”

Trước khi Ăn Lương đề xuất, Diêu Kỳ tiếp tục bổ sung: “Tôi không muốn ăn lẩu, lúc ở Ma Đô, Tịch Nhan đã đưa chúng tôi đi ăn lẩu rất nhiều lần rồi.”

“Tôi cũng không muốn ăn súp cay.” Diêu Kỳ nũng nịu.

An Lương lộ ra ý cười: “Thiên Phủ dường như không có súp cay, bên này gọi là rau mao.”

“Vậy thì tôi không ăn rau mao.” Diêu Kỳ một câu nói mà mang hai ý nghĩa.

An Lương hiểu ý của Diêu Kỳ: “Vậy tôi đưa cô đi ăn cá nướng.”

“Cái này thì được.” Diêu Kỳ trả lời.

“Cô thay đồ nhanh đi, cũng không thể mặc bộ này nhỉ?” An Lương nhắc nhở.

Nếu như Diêu Kỳ mặc trang phục cổ phong cách Đôn Hoàng Phi Thiên thời Thịnh Đường đi ăn cá nướng?

E rằng hôm đó sẽ tin tức của giới truyền thông sẽ bùng nổ mất.

Giới truyền thông ở thời đại này đúng thật là chỗ nào cũng nhúng tay vào, dù cho có nhân viên bảo an của công ty bảo vệ Nhân Nghĩa xử lý vấn đề riêng tư, An Lương cũng không tình nguyện chịu đựng mạo hiểm.

Diêu Kỳ không phản bác, cô quay lại phòng ngủ lần nữa, thay váy dài màu trắng trước đó lại, không biết có phải chịu ảnh hưởng của trang phục cổ phong không, An Lương cảm thấy Diêu Kỳ mặc chiếc váy trắng hiện đại này cũng rất đẹp.

Đây chính là yêu chim yêu cả lồng nhỉ?

“Đi thôi?” Diêu Kỳ gọi An Lương.

“Ừm.” An Lương trả lời một tiếng, anh đưa Diêu Kỳ xuống bãi giữ xe.

Trên đường đi, An Lương đã gửi tin nhắn dặn dò tài xế của công ty đầu tư An Tâm đợi ở dưới bãi giữ xe của khách sạn Nyna này.

Lúc An Lương và Diêu Kỳ đến, một chiếc Audi A8L màu đen đã đang đợi ở đó, An Lương lịch sự mở cửa xe sau, tỏ ý bảo Diêu Kỳ lên xe trước.

Sau khi Diêu Kỳ lên xe thì nhích vào trong, từ đó để An Lương thuận tiện lên xe.

An Lương vốn chuẩn bị đi một vòng qua bên kia, nhưng Diêu Kỳ đã suy nghĩ đến chuyện này, sau khi lên xe liền nhích vào trong, An Lương tự nhiên không khách khí trực tiếp lên xe.

“Đến tiệm cá nướng Bên Hồ Nhỏ.”

An Lương vừa dặn dò, vừa phát hiện tài xế lại đã đổi thành Tần Thiên Tường. Tần Thiên Tường không nói chuyện, chỉ lái xe xuất phát.

Diêu Kỳ ở một bên tiện miệng hỏi: “Bên Hồ Nhỏ là tên tiệm hả?”

An Lương gật đầu khẳng định: “Ừm, Bên Hồ Nhỏ là tên tiệm, loại cá nướng bên tiệm của họ rất nhiều, từ cá nước ngọt đến cá biển tất cả đều có, lát nữa cô sẽ biết, mùi vị của tiệm bọn họ vô cùng tốt, đồng thời có loại không có vị cay.”

“Cảm ơn.” Diêu Kỳ cảm kích trả lời, cô vốn không thích ăn cay, ngoại trừ thói quen ăn uống ra, còn bởi vì phải bảo vệ thanh quản.

“Không cần khách sáo.” An Lương trả lời một tiếng.

Chương 1993: Chủ động tặng một ân tình lớn!

Gần chín giờ tối.

An Lương cùng Diêu Kỳ đi ra từ tiệm thịt nướng cạnh bờ sông, tiệm ăn này có hương vị không tệ, nhưng không được sự thừa nhận của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương không giành được khen thưởng thẻ thưởng thức đồ ngon.

“Lát nữa chúng ta đi chỗ nào?” Diêu Kỳ hỏi.

Trước khi An Lương trả lời, Diêu Kỳ đã tiếp tục hỏi: “Tôi nghe nói cảnh đêm ở Thiên Phủ rất đẹp, anh có thể dẫn tôi đi xem không?”

“Cô muốn đi chỗ nào?” An Lương hỏi.

Diêu Kỳ khẽ hừ một tiếng: “Làm sao tôi biết được?”

“Vậy chúng ta đi tháp truyền hình Tây Xuyên đi.” An Lương trả lời: “Nó giống như Minh Châu của Đế Đô các cô vậy, ở trên đó có thể nhìn thấy được toàn bộ cảnh đêm của Thiên Phủ.”

“Được.” Diêu Kỳ đáp ứng.

Thật ra còn có một nơi có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đêm của Thiên Phủ, đó chính là núi Long Tuyền, nhưng núi Long Tuyền cách Thiên Phủ gần 1 giờ đi xe. Hiện giờ đã gần chín giờ tối, về thời gian cũng không quá thích hợp. Gần nửa giờ sau, An Lương đưa Diêu Kỳ tới tháp truyền hình Tây Xuyên. An Lương mua vé vào cửa, đưa Diêu Kỳ tới đài ngắm cảnh có độ cao 300 mét.

Giống như An Lương nói, ở tháp truyền hình Tây Xuyên có thể nhìn xuống toàn bộ cảnh đêm ở Thiên Phủ, Diêu Kỳ ở trên đài ngắm cảnh xoay quanh 360 độ quan sát cảnh đêm.

Cô vừa cảm thán vừa nói: “Tôi cảm thấy cảnh đêm ở Thiên Phủ còn đẹp hơn so với Đế Đô!”

An Lương phủ định trả lời: “Xuân lan thu cúc, mỗi loại đều có đặc điểm riêng của nó.”

Hai người ở bên ngoài là đang thảo luận về cảnh đêm, nhưng trên thực tế trong lòng hai người biết rõ, Diêu Kỳ là lấy ví dụ cô ở Thiên Phủ, Lý Tịch Nhan ở Đế Đô, chơi chữ với An Lương, kiên trì biểu đạt ý tứ cả cá và tay gấu đều phải có. Là một người thắng nhân sinh, An Lương cảm thấy không phụ Như Lai không phụ nàng thì có vấn đề gì?

Diêu Kỳ âm thầm thở dài một hơi. Cô biết ý của An Lương, cô cũng không có trách An Lương, ngược lại cảm thấy chính bởi vì như vậy cô mới sẽ chọn An Lương.

Nếu như hiện giờ An Lương dễ dàng buông bỏ Lý Tịch Nhan, tương lai không phải cũng sẽ dễ dàng bỏ rơi cô sao?

“Đã không còn sớm nữa.” Diêu Kỳ mở miệng.

“Tôi đưa cô về.” An Lương đáp.

Tần Thiên Tường phụ trách lái xe, An Lương đưa Diêu Kỳ về khách sạn Nyna.

Trước cửa lối vào 6616 trong khách sạn Nyna, Diêu Kỳ hỏi: “Ngày mai anh đi xem triển lãm cổ phong không?”

An Lương nhíu mày.

Sau khi anh và Diêu Kỳ dùng những lời ngầm đối chọi gay gắt, Diêu Kỳ vẫn nguyện ý mời anh đi xem triển lãm cổ phong, vậy nói rõ là Diêu Kỳ đã nhượng bộ?

“Vậy thì đi xem xem.” An Lương trả lời.

“Thời gian cụ thể thì sao?”

“Chín giờ ngày mai chúng ta gặp nhau ở Tào tiệm, sau đó lại cùng nhau đến buổi triển lãm cổ phong, thế nào?” Diêu Kỳ hỏi.

“Được.” An Lương gật đầu.

“Ngày mai gặp.” Diêu Kỳ phất phất tay.

“Ngày mai gặp.” An Lương xoay người rời đi. Vào trong thang máy, An Lương gọi điện thoại cho Lý Tịch Nhan, hồi báo hành trình.

Mặc dù Lý Tịch Nhan không yêu cầu An Lương phải báo cáo lịch trình, nhưng An Lương vẫn muốn cho Lý Tịch Nhan an tâm. Trong thang máy, Lý Tịch Nhan tiếp điện thoại.

An Lương mở miệng trước: “Cục cưng, anh đã đưa Diêu Kỳ về khách sạn, em nợ anh một ân tình lớn, vài ngày nữa anh đến Đế Đô, em hiểu chứ?”

Lý Tịch Nhan hừ hừ đáp lại: “Sao em lại nợ anh một ân tình lớn rồi?”

“Hôm nay anh đưa bạn em đi ăn cơm, còn đưa cô ấy đi thưởng thức cảnh đêm của Thiên Phủ, hơn nữa còn đáp ứng ngày mai đưa cô ấy đi triển lãm cổ phong. Chẳng lẽ đây không phải là một cái ân tình lớn hay sao?” An Lương nói rõ ràng.

An Lương lại tiếp tục bổ sung: “Anh là đại lão một phút kiếm được khoảng mấy chục vạn, cho nên đây chính là một ân tình lớn đó có được không!”

“Xì! Ngụy biện!” Lý Tịch Nhan vẫn hừ nhẹ.

“Em đang kiểm tra lại tin tức phỏng vấn, anh giúp em chăm sóc Kỳ Kỳ một chút.”

“Vậy sau khi anh tới, em hiểu rồi chứ?” An Lương lại lần nữa điên cuồng ám chỉ.

“Quá đáng!” Sắc mặt Lý Tịch Nhan đỏ bừng, hình như cô nghĩ tới chuyện gì đó, sau đó mới trả lời: “Anh chính là đồ xấu xa bại hoại.”

“Anh đương nhiên là đồ xấu xa, cũng không phải là em không biết.”

Da mặt An Lương quả thực rất dày! Người làm tài chính mà, da mặt không dày sao mà làm được đây?

Lý Tịch Nhan vội vàng nói: “Em cúp máy trước đây, thật sự đang phải kiểm tra tin tức phỏng vấn, lần này tổ làm việc có em và Vũ Tình là chủ lực.”

Lúc Lý Tịch Nhan gọi điện thoại với An Lương, Quách Vũ Tình đang gửi tin nhắn với Diêu Kỳ.

‘Vũ Tình: Vị kia đi rồi?’

‘Diêu Kỳ: ?’

‘Quách Vũ Tình: Cậu không phải là nói…’

‘Diêu Kỳ: Anh ấy quả thực đi rồi!’

‘Quách Vũ Tình: Ha ha, không ngờ cậu cũng có ngày thất bại?’

...

‘Diêu Kỳ: Cậu im miệng đi!’

‘Diêu Kỳ: Trước kia tớ đã thất bại, giờ lại thất bại cũng có vấn đề gì đâu?’

‘Quách Vũ Tình: Nói thật, tớ cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù chúng ta là bạn thân, nhưng quan hệ của tớ và Tịch Nhan cũng rất tốt, kết quả như vậy khiến tớ thở phào nhẹ nhõm, tớ sợ mất đi người bạn như Tịch Nhan.’

Diêu Kỳ nhìn tin nhắn trả lời của Quách Vũ Tình, cô yên lặng xóa đi tin nhắn đang nhập. Cô vốn muốn nói cho Quách Vũ Tình, cô có tự tin có thể thành công, bởi vì lúc trước khi cô thay quần áo, rõ ràng An Lương đã có vẻ động tâm.

‘Diêu Kỳ: Tớ cũng rất thích Tịch Nhan, mặc dù nói như vậy không quá thích hợp, nhưng hạnh phúc thì phải tự mình tranh thủ.’

‘Diêu Kỳ: Được rồi, Vũ Tình, tớ đi tắm nghỉ ngơi trước đây, ngày mai còn phải đi tham gia triển lãm cổ phong nữa.’

‘Vũ Tình: Được.’

Chương 1994: Cậu có ước mơ không?

Quách Vũ Tình kết thúc trao đổi với Diêu Kỳ, cô giả bộ như cái gì cũng không biết mà thuận miệng hỏi: “Bạn trai nhà cậu gọi điện cho cậu sao?”

“Ừm ừm!” Lý Tịch Nhan gật đầu.

“Ai dô, quản thật là nghiêm khắc!” Quách Vũ Tình cười đùa nói.

Lý Tịch Nhan hừ nhẹ một tiếng: “Tớ cũng không có quản anh ấy, trước đó tớ đã nói rồi, bị thiệt cũng không phải anh ấy thiệt, tớ mới lười quản anh ấy!”

Được rồi...

Quách Vũ Tình bày tỏ mình thua rồi, năng lực lý giải của Lý Tịch Nhan này thật sự là vô địch!

Buổi tối gần 11 giờ đêm.

An Lương đi vào ký túc xá nam sinh, khi đi ngang qua kí túc xá của giáo viên ở tầng một, An Lương đi vào bỏ xuống một hộp thuốc lá: “Thầy Vu, em không hút thuốc, thầy giúp tôi xử lý chút đi.” An Lương thuận miệng nói.

“Đúng rồi, từ chỗ bạn lấy về, đã mở bao, đừng để ý nha!”

Trên khuôn mặt dãi gió dầm sương của thầy Vu lộ ra nụ cười: “Không ngại không ngại, cảm ơn nha anh bạn!”

“Đừng khách khí, em về ngủ trước đây, tạm biệt.” An Lương khoát tay.

Thầy Vu chờ cho An Lương rời đi mới cầm gói thuốc lá lên, anh ta mở bao thuốc ra, quả nhiên phát hiện bên trong bao thuốc có một tấm thẻ mua đồ, là thẻ mua đồ của siêu thị Huệ Vĩnh, trị giá 1000 tệ.

Cái giá này rất thích hợp, không nhiều cũng không ít, phù hợp với sinh hoạt và địa vị của một thầy giáo.

Thầy Vu nhìn thấy giá trị tấm thẻ xong liền nở nụ cười vui vẻ, trong lòng âm thầm cảm thán chỉ số EQ cao của An Lương, dựa theo địa vị kinh tế của An Lương ở Thiên Phủ, thật ra thì không cần bất kỳ lợi ích gì từ thầy Vu, thầy Vu cũng phải lấy lòng An Lương.

Nhưng cách một khoảng thời gian, An Lương sẽ luôn cho một vài ân huệ nhỏ, từ đó khiến thầy Vu phá lệ khách khí với An Lương.

Đây cũng là đạo xử thế của An Lương, anh sẽ không coi thường bất kỳ một người nào, từ đó tránh để những nhân vật nhỏ này gây ra phiền phức.

Phòng ngủ 307.

An Lương mở khoá vân tay rồi tiến vào phòng ngủ, anh phát hiện ba người Trầm Thế Trung cũng không có học tập, bọn họ đang thảo luận về Dream Car, cũng chính là cái gọi là “Chiếc xe ước mơ”.

“Hử?”

Trầm Thế Trung cười đùa nói: “Lương ca, vậy mà cậu đã trở về rồi sao?”

Lữ Văn Sơn đồng ý tiếp lời: “Chúng tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu lại không trở lại, dẫu sao hôm nay cũng là thứ sáu, cậu không qua đêm bên ngoài với hai chị em kia sao?”

“Các cậu đừng có nói lung tung, tôi với các cô ấy không có gì.” An Lương nghiêm trang đáp lại, Lữ Văn Sơn giơ ngón cái lên: “Không hổ là cậu!”

Lữ Văn Sơn tiếp tục cảm thán: “Rốt cuộc tôi cũng phát hiện, tại sao tôi không có cách nào thành công, thì ra là không làm được kiểu không biết xấu hổ như Lương ca.”

Mã Long ở bên cạnh khẳng định đồng ý: “Đúng đúng đúng, tôi cũng như thế.”

“Cút cút cút! Ba người các cậu đều là đám trai tồi, còn không biết xấu hổ hơn so với tôi!” An Lương nói.

“Đặc biệt là Quán Quân, cái tên mày rậm mắt to cậu, tính ngụy trang cực mạnh, nhưng mà trình độ không biết xấu hổ của cậu chính là đứng đầu trong bốn người chúng ta!”

Trầm Thế Trung phủ định: “Tôi cảm thấy Quán Quân không có vấn đề.”

Lữ Văn Sơn tán thành: “Tôi cũng cảm thấy Quán Quân không có vấn đề gì lớn.”

“Ba tên chí con các cậu kết thành đồng minh rồi sao?” An Lương hồ nghi nhìn ba người.

Trầm Thế Trung bác bỏ: “Ba người chúng tôi chỉ là đang nói chuyện Dream Car, ba người chúng tôi cũng nhất trí một Dream Car!”

“Hử?” An Lương nghi hoặc.

“Dream Car của các cậu là cái gì?”

“Thân sĩ, cậu đến nói đi.” Lữ Văn Sơn có chút ngượng ngùng nói.

Trầm Thế Trung khẳng định trả lời: “Được rồi, để tôi nói, Dream Car của ba người chúng tôi đều là Lexus LX570.”

“Không phải là siêu xe sao?” An Lương hơi cảm thán.

Mã Long tiếp tục nói: “Trước kia là siêu xe, nhưng mà sau khi xem qua Ferrari và Porsche của Lương ca, chúng tôi cảm thấy siêu xe chẳng qua cũng chỉ như vậy, vẫn là thích xe địa hình Lexus LX570 vừa sang trọng lại mạnh mẽ!”

Lữ Văn Sơn tán thành: “Đúng đúng đúng, loại xe này vừa có thể lấy cho người tôn quý hưởng thụ, lại có thể đưa người đi xa, quả thực là chiếc xe trong mơ, đáng tiếc duy nhất chính là giá cả quá đắt, hơn nữa còn muốn tăng giá.”

Trầm Thế Trung ở bên cạnh trêu chọc: “Dù sao cũng là Lexus, tăng giá thật là kinh khủng!”

An Lương cười nhạo nói: “Nếu đã thích, vậy thì phải cố gắng học tập, sau đó xuất phát tới ước mơ.”

“Nếu không các cậu sẽ phát hiện, Dream Car 100 200 vạn trong nội tâm các cậu, những người khác chỉ cần tiêu vài ngàn tệ là có thể mua được xe việt dã như thế rồi, lại còn có thể điên cuồng mà đạp chân ga, lúc đó mới thật sự là đau lòng!” An Lương cảm thán.

“Chờ chút!” Trầm Thế Trung nghe ra được tin tức khác.

Lữ Văn Sơn nghi hoặc nhìn về phía An Lương: “Lương ca, tôi cảm thấy cậu không đúng lắm!”

Mã Long đồng ý nói: “Chúng ta nói Dream Car, nhưng tôi cảm thấy Lương ca thì không phải thế.”

“Tôi cũng nói Dream Car, là đang khích lệ các cậu cố gắng, các cậu còn có thể nghĩ đi đâu?” An Lương nghiêm chỉnh đáp lại.

“Tôi đã nôn rồi!” Lữ Văn Sơn trêu chọc.

“Lương ca, cậu thật là có bệnh, tôi xem như phục rồi!” Trầm Thế Trung cũng hiểu ra ý của An Lương, anh ta cũng giơ ngón cái lên với An Lương, bày tỏ mình bội phục.

Mã Long là người cuối cùng hiểu ra, ánh mắt sáng lên nói: “Tôi cảm thấy Lương ca nói đúng, bằng không chúng ta thực hiện Dream Car trước thời hạn một chút?”

Lữ Văn Sơn cự tuyệt: “Tôi có bạn gái rồi, tôi còn là người đàn ông tốt!”

Trầm Thế Trung cũng cự tuyệt: “Tôi không phải loại người như vậy!”

An Lương nhìn về phía Mã Long: “Cậu cái tên mày rậm mắt to này quả nhiên là tên khốn tồi tệ nhất!”

Lữ Văn Sơn ở bên cạnh cũng cho Mã Long một đao: “Dẫu sao mắt to mày rậm thì có tâm tư xấu gì chứ?”

Bình Luận (0)
Comment