Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 108 - Chương 2034: Bán Đứng Bạn Thân?

Chương 2034: Bán đứng bạn thân?

Gần 10 giờ đêm giờ Vienna.

An Lương đánh đàn piano trong phòng khách của dãy phòng điều hành khách sạn Cung Điện Hoàng Gia, để tiện cho Trần Tư Vũ luyện đàn, khách sạn An Lương lựa chọn đương nhiên là có piano.

Trần Tư Vũ tắm rửa đi ra, cô ấy đi đến bên cạnh An Lương, buột miệng hỏi: “Chừng nào anh đi Tây Ban Nha?”

An Lương ngừng đánh đàn, anh đổi một vị trí, ra hiệu Trần Tư Vũ cũng ngồi trên ghế đàn piano, sau đó ôm Trần Tư Vũ.

“Em dự thi vào ngày 4, ngày mai anh đi qua đó, hôm sau trở về, đúng lúc xem em thi.” An Lương nói.

“Lần này đi qua chủ yếu là đàm phán chuyện nhập khẩu rượu nho. Nếu không có gì ngoài ý muốn, lượng hợp tác lần này sẽ khoảng từ 20 ức đến 30 ức, lợi nhuận có khả năng đạt khoảng 15%.” An Lương bổ sung.

An Lương tiếp tục nói về dáng vẻ kiêu ngạo hung hăng của nước Úc và con đường nhập khẩu rượu vang đỏ độc quyền từ nước Úc, hơn nữa chuyện bỏ nhập khẩu rượu vang đỏ từ nước Úc.

Trần Tư Vũ hừ một tiếng: “Em chỉ muốn hỏi một chút thôi, em không có ý gì khác.”

“Vâng vâng vâng, em hỏi một chút thôi.” An Lương cười ha ha.

Trần Tư Vũ hừ một tiếng lần nữa.

An Lương bế Trần Tư Vũ lên về phòng ngủ, mèo lớn Đế Đô này có hơi thích ăn đòn, An Lương chuẩn bị xử cô ấy một chút.

Hơn nửa tiếng sau, Trần Tư Vũ rúc vào ngực An Lương, cô dùng năm ngón tay phải nhẹ nhàng gõ gõ lên giữa ngực An Lương, An Lương nhận ra được Trần Tư Vũ là đang đàn bản “Our Love”.

An Lương kéo Trần Tư Vũ lên, hai người lần nữa trở lại phòng khách, sau đó cùng nhau bốn tay đàn khúc nhạc đó.

Khúc này là bài tủ của An Lương, anh phát huy không tệ lắm.

Trần Tư Vũ khích lệ: “Nếu như chỉ xem khúc này, anh cũng xem như ở mức khá trong trường học của bọn em.”

Thế nhưng sở trường của An Lương chỉ có khúc này.

Hai người cùng nhau đàn xong, An Lương hôn một cái lên mặt Trần Tư Vũ, Trần Tư Vũ lập tức ghét bỏ đẩy An Lương: “Em tiếp tục luyện đàn, anh đi tìm ấy ấy đi, hôm nay em muốn luyện đàn nhiều một chút.”

“Được!” An Lương bất đắc dĩ đáp lại.

Các mặt của Trần Tư Vũ đều rất hoàn mỹ, không chỉ có chỉ số nhan sắc cao, vóc dáng đẹp, khí chất đánh đàn piano cũng rất ưu nhã, vấn đề duy nhất là sức chiến đấu không đủ, mỗi lần bị An Lương đánh bại sẽ lập tức lại bán đứng bạn thân.

Ninh Nhược Sương và Hồ Tiểu Ngư ở phòng sát vách, còn có Tống Thiến bọn họ cùng nhau chơi trò chơi, cô cũng ở phòng bên này, phòng bên này là hai phòng ngủ một phòng khách, nhưng lúc này chỉ ở bên đó chơi trò chơi.

An Lương đi tới phòng sát vách, Hồ Tiểu Ngư bọn họ đang ôm điện thoại chơi trò chơi, An Lương liếc một cái, thế mà không phải “Vương Giả Vinh Diệu” mà là “PUBG”.

Ninh Nhược Sương cũng gia nhập trong đó, An Lương ngồi bên cạnh Ninh Nhược Sương, nhưng anh lại không ngờ trình độ chơi game của Ninh Nhược Sương còn rất cao, là chủ lực tuyệt đối của nhóm.

Nhưng nghĩ kỹ cũng bình thường, dù sao Ninh Nhược Sương là khiêu vũ, tính cân đối của cơ thể rất tốt, rất có thiên phú với trò bắn súng hình như cũng không có vấn đề?

Khoảng 10 phút sau, Ninh Nhược Sương cuối cùng lấy một chọi một chiến thắng hai đối thủ, thành công thắng ván PUBG.

Hồ Tiểu Ngư reo hò một tiếng, sau đó chủ động nói: “Thời gian không còn sớm, tôi về phòng trước, ngày mai chúng ta tới vườn bách thú Pam Hagen, thuận tiện ngắm Tân Hồ một chút, thế nào?”

Chu Lâm Lâm tán thành nói: “Được, tôi tra được trên mạng, có rất nhiều động vật ở đó họ đều thả rông, chúng ta có thể ném thức ăn cho chúng ăn.”

La Mạn Điệp cũng tán thành: “Ừ, tôi cảm thấy được đó.”

Ôn Tĩnh Thù bổ sung: “Hôm sau chúng ta có thể tới khu bảo tồn Thiên nhiên Paktor Dorf Heide trên dãy Alps, đi dạo một phen rồi cùng ăn cơm dã ngoại.”

Đám người còn lại tới tấp tán thành.

An Lương ở một bên nhắc nhở: “Chú ý an toàn, tôi sẽ phái người đi cùng các cô, nhưng các cô không được đi lung tung.”

Hồ Tiểu Ngư gật đầu: “Được, cảm ơn Lương ca.”

An Lương đưa Ninh Nhược Sương về phòng mình. Sắc mặt Ninh Nhược Sương hơi đỏ, dù đã ở cùng An Lương một quãng thời gian, nhưng Ninh Nhược Sương vẫn dễ xấu hổ, đặc biệt là vừa mới bị An Lương kéo đi trước mặt đám chị em, càng khiến Ninh Nhược Sương ngại ngùng.

An Lương thật sự thích tính cách e thẹn như vậy của Ninh Nhược Sương, có lẽ là một loại kích thích khác?

Gần đêm khuya đến rạng sáng. An Lương ôm Ninh Nhược Sương tới phòng Trần Tư Vũ bên này, Trần Tư Vũ đang nằm chơi điện thoại, An Lương khóa điện thoại của cô lại rồi để xuống và nhắc nhở:

“Sắp sáng rồi, tính cả thời gian chênh lệch, chúng ta đã không ngủ gần hai mươi tiếng, nhanh nghỉ ngơi đi.”

Trần Tư Vũ vốn buồn ngủ, chỉ là cô đang đợi An Lương mà thôi, cô chủ động rúc vào ngực An Lương, một lát sau đã tiến vào mộng đẹp.

Màn đêm trôi nhanh.

Gần 9 giờ sáng hôm sau An Lương mới tỉnh lại. Trần Tư Vũ còn đang ngủ, Ninh Nhược Sương cũng chưa tỉnh, dù sao bởi vì nguyên nhân chênh lệch múi giờ, mọi người đều đã hai mươi tiếng chưa ngủ cả, ngủ thêm một lát cũng là chuyện bình thường.

An Lương ngáp một cái, anh rời giường trước một bước, anh kiểm tra lại email trả lời của hoàng hậu Lydia. Xét thấy Leonard còn vị thành niên, An Lương đương nhiên không thể trực tiếp liên lạc với Leonard, cho nên liên lạc với hoàng hậu Lydia, nói rõ đơn giản việc hợp tác nhập khẩu rượu nho cùng chuyện anh tự mình đến Tây Ban Nha.

Hoàng hậu Lydia hoan nghênh nhiệt liệt các cô cậu trên email, hơn nữa bà ấy bày tỏ sẽ tổ chức tiệc tối chào đón An Lương, còn có số điện thoại liên lạc liên quan, từ đó thuận tiện để An Lương liên lạc.

Nhìn tin nhắn trả lời của hoàng hậu Lydia, An Lương nở nụ cười.

Chương 2035: Đã lâu không gặp, công chúa điện hạ!

2 giờ chiều, ngày 2 tháng 7.

Máy bay Vũ Sương Hào từ thủ đô Vienna bay đến Madrid, thủ đô của Tây Ban Nha cách đó 1800km. Đối với máy bay Vũ Sương Hào thì lộ trình bay 1800km này chưa mất đến 2 tiếng đồng hồ. Lúc gần 4 giờ, An Lương đã đáp xuống sân bay quốc tế Madrid.

Công ty Nhân Nghĩa An Toàn đã sắp xếp ổn thỏa việc đón tiếp với ba chiếc xe Chevrolet Suburban phiên bản chống đạn để hộ tống An Lương đến nơi ở của hoàng gia Tây Ban Nha, tức cung điện Zarzuela tọa lạc tại khu ngoại ô phía tây bắc Madrid.

Gần 2 giờ sau, An Lương đến nơi ở của hoàng gia Tây Ban Nha.

Hoàng gia Tây Ban Nha đã chuẩn bị kỹ càng việc nghênh đón An Lương. Bao gồm cả quốc vương Felipe VI cùng với hoàng hậu Lydia đều đích thân nghênh đón An Lương.

Quốc vương Tây Ban Nha Felipe VI là một người đẹp lão, chỉ tiếc là ông có chút dấu hiệu của vết hói hình chữ M. Đây chắc là vấn đề mà người trung niên nào cũng chắc chắn gặp phải nhỉ?

“Ngài An, chào mừng cậu đến Tây Ban Nha!” Hoàng hậu Lydia chào hỏi bằng tiếng nước Hạ và bắt tay An Lương.

Felipe VI cũng chào mừng: “Hoan nghênh đến với Tây Ban Nha, vô cùng cảm ơn những giúp đỡ của cậu đã dành cho Leonard.”

An Lương bắt tay Felipe VI, khách sáo đáp: “Quốc vương điện hạ quá lời rồi, tôi chỉ là hành hiệp trượng nghĩa thôi.”

Trình độ tiếng nước Hạ của Felipe VI không tốt lắm, đoán là ông không hiểu câu thành ngữ mà An Lương nói.

Đôi bên hỏi han nhau vài câu, Lydia bèn đổi sang tiếng Tây Ban Nha.

“Ngài An, chúng tôi đã chuẩn bị xong những món ngon đặc sắc của Tây Ban Nha. Xin mời đi lối này.”

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã thưởng cho An Lương tiếng Tây Ban Nha bậc sơ cấp, đối với những giao tiếp thông thường thì không thành vấn đề gì với anh. Anh khách sáo đáp lời: “Vậy thì tốt quá. Lần trước tại tòa sứ quán, tôi đã thưởng thức những món ngon của Tây Ban Nha. Tôi thấy vô cùng ngon miệng.”

Felipe VI tiếp lời: “Ẩm thực Tây Ban Nha của chúng tôi vô cùng tuyệt vời đấy!”

Trên đường đến phòng yến tiệc, đôi bên đều trò chuyện với nhau với vẻ gượng gạo. Nói cho cùng thì đôi bên tiếp xúc với nhau không nhiều, ngoài việc ngượng ngùng bàn về ẩm thực hoặc tâng bốc về nền thương nghiệp của nhau thì còn có thể làm gì nữa chứ?

Trong lúc chờ đến phòng yến tiệc, An Lương nhìn thấy Leonard, người kia cũng nhìn thấy anh. Cô nàng nháy mắt với anh, sau đó dắt cô em gái Sofia bước qua.

Lúc Leonard bước đến, An Lương chủ động mở lời chào: “Đã lâu không gặp, công chúa điện hạ.”

“Đã lâu không gặp.” Leonard đáp.

An Lương cũng chào hỏi công chúa Sofia một câu rồi mới tiếp tục nói: “Leonard, vô cùng cảm ơn rượu nho mà lúc trước em đã tặng cho anh. Lần này, anh cũng mang đến cho em một món quà.”

Leonard vui mừng hỏi: “Quà gì thế?”

An Lương nhìn Felipe VI và hoàng hậu Lydia rồi nói rõ một mạch về chuyện chiếc mô tô bay.

Sau cùng anh nói thêm: “Tôi mang đến hai chiếc mô tô bay làm quà.”

Leonard nghe thấy mà mắt sáng rỡ: “Chúng ở đâu thế?”

An Lương không trả lời Leonard, mà anh hỏi: “Thưa Felipe điện hạ, món quà này liệu có thích hợp không?”

Filipe VI gật đầu: “Ta cảm thấy thích hợp đấy!”

Thân sẽ là nữ hoàng tương lai của Tây Ban Nha, Leonard thậm chí phải học lái cả thuyền buồm. Đối với việc lái mô tô bay mà nói thì lái thuyền buồm còn khó hơn nhiều đúng không?

Nghe được Felipe VI không cảm thấy mô tô bay có gì không thích hợp, hoàng hậu Lydia cũng không hề từ chối.

“Được, vậy tôi sẽ lập tức thu xếp cho người mang qua.” An Lương đáp.

“Xin thất lễ!” An Lương lấy điện thoại ra gọi, đợi đường dây được kết nối, anh lập tức dặn dò: “Hãy mang quà gửi qua đây.”

Khi An Lương ngắt máy, Filipe VI mời An Lương vào nhập tiệc. Nhằm thể hiện sự xem trọng của mình đối với An Lương, Felipe VI thậm chí còn ngồi cùng với anh.

Hoàng gia thời hiện đại và thời xưa khác nhau một trời một vực. Lấy hoàng gia Tây Ban Nha mà nói, họ có quyền lợi khác xa thời xưa. Hoàng gia thời hiện đại giống như một biểu tượng tinh thần vậy.

Vẫn là lấy hoàng gia Tây Ban Nha mà nói, cho dù họ là đại diện của hoàng gia Europa điển hình, thế nhưng sự kêu gọi bãi bỏ hoàng gia trong đất nước Tây Ban Nha là chưa bao giờ ngừng lại.

Ngoài ra, hoàng gia Tây Ban Nha là hoàng gia nghèo nàn nhất trong tất cả Europa.

Lương bổng hàng năm của Felipe VI vỏn vẹn 24 vạn Euro. Học phí hàng năm của Leonard và Sofia đều lên đến 1,4 vạn Euro. Áp lực của Felipe VI có thể nói là không hề nhỏ.

Buổi dạ tiệc diễn ra được nửa giờ, thì An Lương chủ động nhắc đến việc nhập khẩu rượu vang.

“Felipe điện hạ, người nghĩ thế nào về thị trường rượu vang của nước tôi?” An Lương thuận miệng nói.

Tuy An Lương hỏi có phần ngẫu hứng, nhưng Felipe VI lại trả lời rất mực nghiêm túc.

“Nước Hạ của các cậu là một quốc gia lớn mạnh. Trong lĩnh vực rượu nho, tốc độ phát triển cực kì nhanh. Bất kể là diện tích trồng của vườn nho, hay là quy mô sản xuất rượu nho thì đều có tốc độ phát triển rất nhanh.”

Felipe VI tiếp tục nói: “Đặc biệt là công nghệ sản xuất rượu nho, rượu nho của nước Hạ các cậu càng ngày càng chất lượng. Ít nhất là tại Tây Ban Nha của chúng tôi, nếu là mười năm về trước, chuyện đặt trước rượu nho của nước Hạ các cậu thì đại đa số những xưởng rượu nho đều sẽ không đồng ý, nhưng nay thì rượu nho của nước Hạ các cậu đã nhận được những lời khen ngợi từ các xưởng rượu nho Tây Ban Nha của chúng tôi.”

“Tôi đã từng uống rượu nho của nước Hạ các cậu, cảm thấy rất tuyệt vời!” Felipe VI nói thêm.

Nghe câu trả lời của Felipe VI, An Lương chỉ có thể thầm cảm thán trong lòng, rằng làm đức vua ở nước ngoài cũng chẳng dễ dàng gì cả!

Chương 2036: Dám khen thật?

Tây Ban Nha là một trong ba cường quốc luôn đi đầu trong ngành sản xuất rượu vang.

Trong số đó, đứng đầu là Ý với sản lượng hàng năm là 4 tỷ lít. Vị trí thứ hai là Pháp, sản lượng hàng năm gần 3,7 tỷ lít.

Vị trí thứ ba là Tây Ban Nha, sản lượng hàng năm là 3,4 tỷ lít.

Còn với nước Hạ thì sao?

Nước Hạ đứng thứ bảy với sản lượng hàng năm là 1,2 tỷ lít.

Đứng thứ sáu là Argentina và thứ năm là nước Úc, lần lượt đạt 1,25 tỷ lít và 1,3 tỷ lít mỗi năm. Chênh lệch giữa họ và nước Hạ là rất nhỏ, nhưng khoảng cách với top ba truyền thống lại rất lớn.

Sản lượng của top ba truyền thống gần như gấp ba lần sản lượng của họ.

Đứng thứ tư là Quốc gia Bạch Đầu Ưng, sản lượng rượu hàng năm là 2,3 tỷ lít, dù vượt xa các quốc gia xếp thứ năm, sáu, bảy, nhưng vẫn có khoảng cách rất lớn với top ba truyền thống.

Tây Ban Nha là một trong ba nước luôn đi đầu trong ngành sản xuất rượu vang, nhưng Quốc vương của nó, vua Felipe VI lại hết lời ca ngợi rượu của nước Hạ. An Lương chỉ có thể nói rằng làm vua ở nước ngoài cũng thật là khó!

Trước sự khen ngợi của Felipe VI, tất nhiên An Lương không thể làm hỏng chuyện được.

“Felipe điện hạ đúng là có con mắt tinh tường!” An Lương cũng khen lại.

“Rượu vang của nước Hạ chúng tôi đúng là rất tốt, hiện đang phát triển tương đối mạnh.”

“Quả thực là vậy!” Felipe VI khẳng định.

“Dựa theo sự phát triển của nước Hạ trong lĩnh vực rượu vang, cộng với lãnh thổ rộng lớn và điều kiện địa lý vô cùng thuận lợi, trong tương lai, sản lượng rượu của nước Hạ sẽ vượt qua Italy, chất lượng sẽ hơn cả của Pháp. Có thể nói là không có vấn đề gì cả.”

“Ha ha, tôi cũng nghĩ vậy!” An Lương tiếp lời mà không chút ngượng miệng.

Hoàng hậu Lydia ở bên cạnh thầm cảm thán, hai người này, một người dám khen, một người dám nhận, không biết xấu hổ sao?

“Về thị trường rượu vang của nước Hạ chúng tôi, Felipe điện hạ thấy thế nào?” An Lương dò hỏi.

Trong lòng Felipe VI biết rõ An Lương đang muốn thăm dò mình, ông ta bèn gạt thái độ đùa cợt sang một bên, nghiêm túc trả lời: “Thị trường rượu vang của nước Hạ các cậu vẫn còn chỗ trống sao?”

An Lương khẽ gật đầu.

Felipe VI tiếp tục: “Rượu vang của nước Hạ đang tăng trưởng nhanh chóng qua mỗi năm. Đặc biệt là trong mười năm gần đây, sức tiêu thụ rượu đã tăng lên đáng kể.”

Điều này là do thế hệ trẻ thích rượu vang hơn.

Đặc biệt là người tiêu dùng nữ, mức độ yêu thích của họ với rượu vang cao hơn. Ngày càng có nhiều người tiêu dùng nữ thích đến thưởng thức các loại rượu vang nồng độ thấp. Các bài báo tâng bốc rượu vang cũng nhan nhản khắp nơi, phân tích rượu vang tốt như thế nào, thậm chí còn có thể làm đẹp và dưỡng nhan,v.v.

Còn về rượu trắng?

Mặc dù thần thoại về rượu trắng vẫn luôn được ca tụng.

Nhưng giống như người họ hàng thân thiết của nó là Patek Philippe, hầu hết mọi người không thực sự sở hữu một chai rượu trắng cao cấp nào, mà chỉ quay đi quay lại giữa biếu và nhận mà thôi.

Về phần khi nào củ hẹ này sẽ đâm chồi, An Lương cũng không biết, dù sao anh cũng sẽ không đụng vào.

“Mặc dù quy mô sản xuất rượu vang và diện tích trồng nho của nước Hạ đang tăng dần qua từng năm, nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ tiêu thụ trong nước. Vì vậy mà hàng năm, nước nước Hạ các cậu phải nhập khẩu một lượng lớn rượu vang từ nước ngoài.” Felipe VI nói rõ.

“Theo số liệu chúng tôi thu thập được, năm 2019, tổng quy mô nhập khẩu rượu của nước Hạ đạt 120 ức nhân dân tệ. Đồng thời, nhiều quốc gia trên thế giới đã được hưởng lợi từ thị trường này.” Felipe VI tiếp tục.

“Lấy Tây Ban Nha của chúng tôi làm ví dụ. Chúng tôi là nhà cung cấp rượu lớn thứ tư của nước Hạ các cậu. Năm 2019, sản lượng cung cấp là 3800 vạn lít, với tổng giá trị là gần 5 ức nhân dân tệ.” Felipe VI bổ sung thêm.

Đối với tổng sản lượng của Tây Ban Nha thì sản lượng xuất khẩu này là không đáng nhắc đến!

Vì sản lượng năm ngoái của Tây Ban Nha là 3,4 tỷ lít rượu, nên lượng nhập khẩu của nước Hạ cùng lắm cũng chỉ có thể vượt qua 1% tổng sản lượng rượu của họ. Quả thật là không đáng nhắc đến.

“Thực ra vẫn còn một vấn đề nữa!” An Lương tiếp lời.

Felipe VI hỏi: “Vấn đề gì?”

“Trong số mười quốc gia đứng đầu mà nước Hạ nhập khẩu rượu, Tây Ban Nha các ngài có đơn giá rượu thấp nhất.” An Lương đáp lại.

Tây Ban Nha là một trong những quốc gia sản xuất rượu vang lâu đời. Việc phân cấp rượu vang của nó dựa theo phương án của Pháp, có thể được chia thành năm cấp độ.

Năm cấp độ từ trên xuống là: Rượu vang chất lượng cao từ các khu vực sản xuất tiêu chuẩn, rượu vang từ các khu vực sản xuất tiêu chuẩn, rượu vang hảo hạng của vùng, rượu vang hàng ngày chất lượng cao và rượu vang hàng ngày.

Tuy nhiên, vẫn có một điểm đặc biệt trong cách phân loại rượu ở Tây Ban Nha, đó là trong cấp rượu vang từ các khu vực sản xuất hợp pháp lại được chia thành bốn cấp nhỏ.

Đó là rượu vô cùng quý, rượu quý, rượu lâu năm và rượu mới.

Cách phân loại phức tạp này làm cho độ phổ biến của phân loại rượu Tây Ban Nha kém đi đôi chút.

Phân loại rượu vang Pháp đơn giản hơn nhiều, được chia thành bốn cấp độ từ trên xuống dưới: rượu vang được sản xuất theo tiêu chuẩn, rượu vang hảo hạng của vùng, rượu vang vùng và rượu vang hàng ngày.

Sự phân loại này đơn giản và rõ ràng hơn, chi phí học tập của người ngoài nghề thấp hơn, nhờ đó mà dễ dàng phổ biến hơn.

Vì các cấp phân loại khá nhiều, nên các công ty thương mại xuất nhập khẩu ở nước Hạ đã bắt đầu sử dụng mánh lới. Họ thường nhập các loại rượu cấp thấp hơn vào nước Hạ, sau đó làm thành hàng giả hàng nhái để tiêu thụ.

Đặc biệt là rượu mới được nhập khẩu từ các vùng sản xuất hợp pháp giả làm rượu cao cấp. Việc làm này mang đến những nguy hại vô cùng lớn.

Chương 2037: Gian thương!

Đại đa số người tiêu dùng rượu vang ở nước Hạ, kỳ thật đều không hiểu biết nhiều về loại rượu này.

Họ có hai tiêu chí để phân biệt chất lượng rượu vang. Đầu tiên là về nguồn gốc, tiếp theo chính là giá cả.

Về nguồn gốc, tất nhiên rượu phải được sản xuất và phân biệt trong khu vực sản xuất hợp pháp. Giá cả đơn giản chính là việc trao đổi và nhận được những gì tương xứng với nó.

Tuy nhiên, người tiêu dùng đã quên mất việc đánh giá lương tâm của những kẻ làm thương nhân ấy. Đối với người tiêu dùng bình thường, họ đâu hề biết về sự khác biệt trong xếp hạng xuất xứ?

Ví dụ nhé, thế nào là “rượu khu vực sản xuất hợp pháp”.

Nếu là “rượu khu vực sản xuất hợp pháp” của Pháp, thì đó chính là chứng nhận rượu vang chất lượng cao. Tuy nhiên, 62% vườn nho tại Tây Ban Nha đều đạt được chứng nhận “rượu khu vực sản xuất hợp pháp”, có nghĩa là điều này đang về vấn đề cấp cao thứ hai tại Tây Ban Nha, dùng để đánh giá xếp hạng của rượu. Đặc biệt là loại rượu mới.

Chính vì vậy, trong danh mục “rượu khu vực sản xuất hợp pháp” của Tây Ban Nha, các nhà sản xuất rượu được chia làm bốn cấp bậc. Từ đó chọn ra những nhà sản xuất rượu vang chất lượng cao nhất.

Trước thực trạng này, một số kẻ đầu cơ trục lợi đã trộn lẫn rượu vang Pháp và Tây Ban Nha, đem các loại rượu mới không tốt tại khu vực sản xuất hợp pháp Tây Ban Nha quảng bá cùng với rượu vang chất lượng cao của Pháp.

Phương thức bán hàng như vậy đã làm tổn hại nghiêm trọng đến sự uy tín của thương hiệu rượu vang Tây Ban Nha.

Nói khó nghe hơn chính là, dùng loại rượu “dỏm” đi so sánh với rượu vang chất lượng cao. Hơn nữa, đồ “dỏm” còn được bán ra với cái giá khá cao, tuy không bằng rượu vang của Pháp, nhưng ít nhất cũng phải bằng nửa giá!

Với cái giá như vậy, nhưng những loại rượu mới từ khu vực sản xuất hợp pháp ở Tây Ban Nha lại không có chất lượng tuyệt vời như trong quảng cáo. Loại rượu đó căn bản không có khả năng được xếp ngang hàng với rượu vang chất lượng cao của Pháp.

Dưới hoàn cảnh như vậy, rượu Tây Ban Nha còn có thể lấy lòng khách hàng ở nước Hạ sao?

Cũng chỉ vì thủ đoạn dơ bẩn của đám gian thương này mà đã làm cho danh tiếng rượu Tây Ban Nha ở nước Hạ càng ngày càng giảm. Bọn chúng không hề quan tâm đến lợi ích chung của quốc gia, chỉ biết dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để kiếm được nhiều lợi nhuận nhất cho bản thân.

Ngay cả Bạch Kim cũng bị bọn chúng thao túng.

Bạch Kim từng là một loại kim loại có giá trị đắt đỏ. Thậm chí một số lượng lớn các thương hiệu trang sức, đồng hồ đều đã quy định giá trị của Bạch Kim thậm chí còn đắt hơn cả vàng.

Tuy nhiên, trên thị trường đầu tư hiện nay, giá Bạch Kim lại thấp hơn nhiều so với vàng. Mặc dù vậy, trong lĩnh vực thương mại thì giá Bạch Kim vẫn đắt hơn vàng. Nhưng mà mấy tên gian thương lại cố tình lan truyền thông tin, trên thị trường đầu tư, giá của Bạch Kim đã rẻ hơn rất nhiều so với vàng.

Người bình thường căn bản sẽ không suy nghĩ vấn đề đó, còn kiên định cho rằng bạch kim càng quý trọng hơn. Bởi vậy chỉ có thể nói lương tâm của đám gian thương này đã sớm bị chó gặm!

An Lương thuật lại tình hình cơ bản của rượu vang Tây Ban Nha tại nước Hạ. Felipe VI và Lydia nghe xong chỉ biết trợn to mắt, há hốc mồm. Còn có chuyện như vậy sao? Trộn lẫn loại rượu mới của Tây Ban Nha và rượu chất lượng cao của Pháp, rồi cùng đem ra thị trường bán?

Thật sự là…

Quá tham lam!

Felipe VI thở dài.

“Haizz! Mỗi năm thị trường tiêu thụ rượu vang tại nước Hạ đều tăng lên một lượng đáng kể. Nhưng trái ngược với đó, rượu vang xuất khẩu sang nước Hạ của chúng tôi lại suy giảm rất nhiều… Cũng không đáng ngạc nhiên khi rượu của Tây Ban Nha lại có khả năng cạnh tranh thấp hơn.” Lydia cũng thở dài.

"Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về điều này."

An Lương thuận miệng hỏi: “Các doanh nghiệp rượu vang tại đất nước ngài không cảm thấy có vấn đề gì sao?”

Câu hỏi này có chút khắc nghiệt!

Kỳ thật là An Lương cố ý hỏi.

Doanh nghiệp rượu Tây Ban Nha chắc chắn phải biết những việc làm của bọn gian thương tại nước Hạ, nhưng thế thì sao?

Trong bảng xếp hạng rượu vang Tây Ban Nha, theo luật định về rượu vang chất lượng cao thì chỉ có hai khu vực đạt mức cao nhất: Rioja và Priorato. Rượu của họ hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề thị trường… Nhưng tại sao họ lại phải xuất khẩu xuyên qua đại dương?

Những doanh nghiệp nhận được đơn đặt hàng từ nước Hạ, dù biết rõ là gian thương giở trò, nhưng không phải bọn họ vẫn được chia hoa hồng sao?

Gian thương chỉ nói lợi ích! Thiệt hại cho ngành công nghiệp rượu vang Tây Ban Nha có là gì? Trước mắt lợi ích, những cái khác đều không quan trọng.

“Felipe điện hạ, ngài nghĩ gì về rượu vang của Úc?” An Lương hỏi.

Không đợi câu trả lời của Felipe VI, An Lương tiếp tục: “Rượu vang Úc đang phát triển rất nhanh ở nước tôi, với mức tăng trung bình hàng năm là hơn 30%, kể từ năm 2016."

“Năm ngoái, nước Hạ đã nhập khẩu 6200 vạn lít rượu vang từ Úc. Tổng giá hơn 25,6 ức tệ. Mặc dù tổng lượng tăng ít hơn hai lần, nhưng tổng giá lại gấp năm lần so với nước ngài.” An Lương bổ sung.

Felipe VI thở dài: “Chất lượng rượu vang của Úc thực sự tốt! Môi trường của họ là quá tốt, khí hậu tương đối ổn định. Không hề có vấn đề về khí hậu như của chúng tôi, đó thực sự là một lợi thế tự nhiên."

Rượu vang Europa được làm theo mùa. Bởi vậy chất lượng rượu tại thời điểm mùa mưa và mùa khô có sự khác biệt rất lớn. Tuy nhiên, ở Úc lại khác, khí hậu của họ tương đối ổn định, vì vậy chất lượng rượu vang cũng ổn định. Do đó mà theo ngành công nghiệp rượu vang tại Úc phát triển vô cùng nhanh chóng.

An Lương mỉm cười: “Felipe điện hạ có nghĩ rượu vang Tây Ban Nha của các ngài có lợi thế gì so với rượu vang của Úc không?”

Chương 2038: Nhiều lần nhổ lông dê

Trong nhà ăn hoàng thất Tây Ban Nha, đối mặt với vấn đề của An Lương, Felipe VI lâm vào trầm tư. Rượu vang của Tây Ban Nha có ưu thế gì so với rượu vang của nước Đại Úc?

Vấn đề này có vấn đề!

Ở trong mắt Felipe VI, rượu vang của Tây Ban Nha bọn họ so với rượu vang của nước Úc mà nói, căn bản không có bất luận ưu thế gì.

Đúng vậy. Không có bất luận ưu thế gì!

Lấy nước Hạ nhập khẩu rượu vang làm ví dụ, Tây Ban Nha xuất khẩu rượu vang đến nước Hạ giá trung bình khoảng không đến 14 Nhân dân tệ một lít, nhưng nước Úc xuất khẩu rượu vang đến nước Hạ giá trung bình vượt qua 41 Nhân dân tệ một lít.

Hai cái giá cả chênh gần gấp ba lần!

Giống như những lời mà Quốc vương Felipe VI nói lúc nãy, khí hậu của nước Úc ổn định, điều kiện thiên nhiên quá xuất sắc, rượu vang do bọn họ sản xuất chất lượng vô cùng ổn định, đây là ưu thế chủ yếu của nước Úc.

Tiếp theo là về vấn đề lộ trình vận chuyển, khoảng cách vận chuyển đường bộ hơn 10000km, khoảng cách vận chuyển đường biển hơn 15000km, chi phí vận chuyển không dùng tiền sao?

Nước Úc và nước Hạ vận chuyển thì đơn giản hơn nhiều, lộ trình vận chuyển đường biển không vượt qua 5000km, đây là một ưu thế rất lớn.

Dù sao thì Quốc vương Felipe VI nghĩ không ra Tây Ban Nha bọn họ có ưu thế gì so với nước Úc. Hoàng hậu Lydia cũng đang tự hỏi vấn đề này.

Bà hy vọng đạt thành thỏa thuận hợp tác với An Lương, giành được một đơn đặt hàng xuất khẩu rượu vang khả quan, nhờ đó làm cho hình tượng hoàng thất tăng lên.

Trước mắt hình tượng của hoàng thất Tây Ban Nha vì vấn đề tham ô nhận hối lộ của quốc vương đời trước mà đang lọt vào sự chỉ trích gay gắt của người dân Tây Ban Nha, để cứu vãn cục diện không ổn như vậy, Hoàng hậu Lydia đã nỗ lực làm nhiều việc.

Nếu lúc này đây có thể hợp tác thành công với An Lương, hình tượng hoàng thất của bọn họ cũng sẽ được cải thiện. Trong lúc Quốc vương Felipe VI và Hoàng hậu Lydia im lặng suy nghĩ, Leonard chen vào nói:

“Rượu vang của Tây Ban Nha chúng tôi so với nước Úc càng có sự lắng đọng của lịch sử.” Leonard sử dụng tiếng nước Hạ nói.

“Anh An, lúc trước em tặng cho anh chai rượu vang đỏ Vega-Sicillia Unico, anh cảm thấy như thế nào?” Leonard tiếp tục nói.

Cô ấy bổ sung: “Chai rượu vang đỏ Vega-Sicillia Unico kia là do em mua bằng tiền học bổng, không phải do ba mẹ giúp em mua.”

An Lương có chút kinh ngạc, anh vốn dĩ nghĩ rằng là do Hoàng hậu Lydia đưa tặng, cho nên duy trì sự liên hệ của hai bên.

“Cảm ơn!”

An Lương trước hết biểu đạt lòng biết ơn, sau đó bổ sung:

“Chai rượu vang kia đúng là không tồi!”

Trên thực tế chai rượu vang kia bị An Lương pha thêm Sprite.

“Đương nhiên, thật đúng là không tồi.”

“Đó là sản phẩm của cửa hàng rượu Vega-Sicillia Unico tốt nhất ở nước em, nếu xuất khẩu đến nước Hạ, anh cảm thấy sẽ bán chạy chứ?” Leonard hỏi tiếp.

An Lương tự hỏi một chút, mới đáp lại: “Hẳn là có khả năng, nhưng trước mắt rượu vang Vega-Sicillia Unico ở nước Hạ rất ít, mức độ nổi tiếng cũng vô cùng thấp, giai đoạn đầu cần phải đòi hỏi vốn đầu tư rất lớn.”

Leonard đáp lại: “Anh vừa mới nói, có một bộ phận thương gia lẫn lộn phân loại cấp bậc rượu vang giữa Tây Ban Nha và Pháp, chúng em có thể ở nước Hạ tuyên truyền phân loại rượu vang của Tây Ban Nha chúng em, hơn nữa khi xuất khẩu rượu vang sẽ ghi chú rõ ràng về cấp bậc rượu vang, và tặng thêm một phần tư liệu về phân loại cấp bậc của rượu vang.”

An Lương khẽ gật đầu: “Chủ ý này khá hay.”

“Vấn đề duy nhất là chúng em cách nước Hạ hơi xa một chút, nhưng hai bên chúng ta có đường sắt nối liền lục địa, về phương diện vận chuyển hẳn là cũng sẽ không quá khó khăn.” Leonard bổ sung.

An Lương tiếp tục gật đầu: “Đúng vậy, nếu thông qua đường sắt của nước Hạ và Europa để tiến vào nước Hạ, việc vận chuyển sẽ tương đối thuận tiện.”

Kỳ thật cho dù là như vậy, chi phí vận chuyển cũng sẽ nhiều hơn nước Úc một chút… Quốc vương Felipe VI và Hoàng hậu Lydia đều biết tình trạng này.

“Anh An, anh có thể giúp chúng em tuyên truyền rượu vang ở nước Hạ được không?” Leonard lại lần nữa dò hỏi.

“Em hy vọng anh giúp em sao?” An Lương hỏi lại.

'Tinh!'

'Nhiệm Vụ Tùy Cơ: rượu vang Tây Ban Nha phục hưng.'

'Nội dung nhiệm vụ: Để đối kháng với nước Úc, mời kí chủ trợ giúp rượu vang Tây Ban Nha phục hưng ở nước Hạ.'

'Khen thưởng nhiệm vụ: Căn cứ mức độ hoàn thành của kí chủ, để tổng hợp thanh toán.'

Lại có nhiệm vụ?

Trong lòng An Lương âm thầm kinh ngạc, lần này đến Tây Ban Nha trao đổi về việc nhập khẩu rượu vang, kỳ thật nguyên nhân là do Nhiệm vụ đặc thù: Tranh phong số mệnh! , tiện thể đưa tặng một cơ hội thuận nước đẩy thuyền, theo đó kéo gần quan hệ với hoàng thất Tây Ban Nha.

An Lương vẫn rất thích cô gái nhỏ Leonard này, vì vậy sẵn lòng đem cơ hội thuận nước đẩy thuyền này đưa cho Tây Ban Nha. Nếu không có nhiều quốc gia sản xuất rượu vang như vậy, sao chỉ lựa chọn Tây Ban Nha?

Kết quả hiện tại còn kích phát ra nhiệm vụ mới, An Lương đột nhiên cảm thấy chính mình kiếm lời, đây quả thực là nhiều lần nhổ lông dê nhỉ?

Đã có thể đẩy mạnh tiến độ của Nhiệm vụ đặc thù: Tranh phong số mệnh! , lại có thể bồi dưỡng độ thiện cảm của Leonard, thuận tiện còn có thể hoàn thành nhiệm vụ mới.

Loại chuyện tốt này, An Lương đã rất lâu không có gặp được. Chỉ tiếc tạm thời không biết phần khen thưởng!

Khen thưởng nhiệm vụ của Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng đại đa số đều căn cứ đánh giá để thanh toán, cho dù trước kia An Lương dò hỏi, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng cũng không để ý đến An Lương.

Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng cái gì cũng tốt, chỉ có vấn đề duy nhất là giống người câm!

Chương 2039: Kế hoạch được thiết kế riêng?

Tại phòng yến tiệc của Hoàng thất Tây Ban Nha.

Sau khi An Lương hỏi lại, Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra một nhắc nhở về nhiệm vụ, đối với những việc mang lại nhiều lợi ích như vậy, dĩ nhiên An Lương sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Leonard đồng ý trả lời: “Em hy vọng nhận được sự giúp đỡ từ anh An.”

Nghe thấy sự thẳng thắn của Leonard, An Lương mỉm cười: “Không vấn đề gì!”

Cả Felipe VI và Hoàng hậu Lydia đều ngây người trong giây lát, An Lương đồng ý một cách dễ dàng như vậy sao? Điều này... có vẻ hơi lạ?

“Cảm ơn!” Leonard vui vẻ đáp lại.

Hoàng hậu Lydia thuận theo chủ đề nói chuyện của An Lương mà hỏi rằng: “Cậu An, cậu dự định nhập khẩu bao nhiêu rượu vang?”

An Lương không trả lời một cách trực tiếp, mà đổi đề tài nói chuyện không chút do dự.

“Trong thời gian gần đây, giữa nước Hạ chúng tôi và nước Đại Úc đã nảy sinh một số chuyện không vui, làm ảnh hưởng đến trao đổi thương mại giữa hai nước. Đặc biệt là việc Đại Úc đơn phương tăng giá bán quặng sắt cho chúng tôi, điều này là một việc không thể chấp nhận được.” An Lương giải thích.

Felipe VI tiếp tục cuộc nói chuyện: “Tôi biết về việc này, Đại Úc quả thực là đang làm rất tệ.”

Felipe VI tiếp tục: “Quặng sắt của đất nước Tây Ban Nha chúng tôi cũng rất phong phú, mặc dù không thể so sánh được với Đại Úc, nhưng chúng tôi cũng là một trong những nhà cung ứng quặng sắt của nước Hạ, chúng tôi có thể gia tăng thị phần của các sản phẩm từ quặng sắt, còn cung ứng thêm quặng đồng và kẽm."

An Lương thầm thở phào trong bụng, ông Felipe VI này quá là thấu tình đạt lý!

An Lương chỉ mới ám chỉ về vấn đề quặng sắt, mà Felipe VI bày tỏ sẵn sàng tăng thị phần cung ứng, thật sự là quá chu đáo rồi đúng không?

“Cảm ơn, Felipe điện hạ.” An Lương lễ phép đáp lại, sau đó tiếp tục giải thích: “Do việc tăng giá quặng sắt ở Đại Úc, nước Hạ của chúng tôi chắc cũng sẽ ngừng nhập khẩu rượu vang từ Đại Úc, thị phần trống trong thị trường này, cũng chính là mục đích của tôi trong chuyến đi lần này.”

Khi An Lương hạ giọng xuống, cho dù đó là Felipe VI hay là Nữ hoàng Lydia, hơi thở của hai người họ đều bắt đầu trở nên nặng nhọc.

Thị phần của Đại Úc là bao nhiêu?

Năm ngoái, nước Hạ đã nhập khẩu 6200 vạn lít rượu từ Đại Úc, và tổng lượng nhập khẩu đạt 25,6 ức đồng nước Hạ, nếu giao thị phần này cho Tây Ban Nha thì sẽ giúp cho hoàng tộc Tây Ban Nha thông qua lần hợp tác thương mại này, sẽ giành được uy tín rất lớn tại Tây Ban Nha!

Nữ hoàng Lydia liếc mắt nhìn Leonard trước, trong lòng thầm thở dài, cũng may là ngay từ đầu không ngăn cản chuyện trao đổi email giữa Leonard và An Lương, nên mới có được thành quả ngày hôm nay đúng không?

“Thật đáng tiếc quá!” Nữ hoàng Lydia trong lòng thầm thở dài.

An Lương cái gì cũng giỏi, đáp ứng hoàn hảo các điều kiện của hoàng gia, chỉ có một vấn đề duy nhất anh là người của nước Hạ.

Nữ hoàng Lydia lại thầm thở dài trong lòng.

Nếu như An Lương là người Tây Ban Nha, bà ấy cảm thấy rằng An lương và Leonard đính hôn với nhau là thích hợp nhất, đợi sau khi Leonard đến tuổi trưởng thành và hoàn thành việc học, thì có thể kết hôn ngay lập tức.

Điều đáng ngại là An Lương lại là người nước Hạ.

“Đúng rồi, Felipe điện hạ, Tây Ban Nha các ngài có thể xuất khẩu rượu chất lượng cao từ khu vực được cho phép sản xuất hợp pháp không?” An Lương hỏi.

An Lương tiếp tục nói thêm: “Các loại rượu vang mà Đại Úc cung cấp cho nước Hạ bao gồm tất cả các loại rượu có chất lượng từ thấp tới cao, nếu như giao dịch buôn bán rượu của Đại Úc được chuyển giao cho nước Tây Ban Nha các ngài, chúng tôi chắc chắn cũng sẽ nhận mua đầy đủ các loại rượu từ cao cấp, đến trung bình và thấp, để đáp ứng đầy đủ nhu cầu của các tầng lớp khác nhau trong nội bộ nước Hạ, Felipe VI không ngần ngại mà đồng ý trả lời: “Đương nhiên là được rồi!”

Trên thực tế, thì lợi nhuận kiếm được từ rượu vang cao cấp mới nhiều hơn!

“Thế thì tốt quá rồi!” An Lương đáp lại.

“Felipe điện hạ, tôi có một đề nghị. Xét thấy sự hợp tác giữa hai bên trong lĩnh vực rượu vang còn tương đối mới mẻ, nên tôi đề nghị cả hai chúng ta cùng tổ chức một hội nghị giao lưu giám định rượu.”

An Lương nói tiếp: “Về phía Tây Ban Nha các ngài sẽ do hoàng tộc các ngài tự tổ chức, còn về phía nước Hạ tôi sẽ nhờ một doanh nghiệp nhập khẩu sắp xếp, cả hai bên sẽ cùng nhau tham gia vào hội nghị giám định rượu, và đơn đặt hàng sẽ được xác nhận ngay tại hiện trường của hội nghị này.”

“Các vị thấy thế nào?” An Lương hỏi ngược lại.

Một đề nghị như vậy đối với hoàng gia Tây Ban Nha mà nói chỉ đơn giản là đáp ứng một yêu cầu bình thường.

Hoàng gia Tây Ban Nha muốn có được uy tín, thì hội nghị giám định rượu lần này chính là cơ hội ngàn năm có một, quan trọng hơn là có thể gia tăng sản lượng xuất khẩu rượu vang của Tây Ban Nha lên gấp mấy lần.

Sau khi hoàn thành, hoàng gia Tây Ban Nha sẽ giành được vị thế có sức ảnh hưởng lớn trong ngành công nghiệp rượu vang!

Trong lòng hoàng hậu Lydia càng đánh giá cao An Lương hơn, bà ấy không tin lời đề nghị của An Lương là tùy tiện nói ra, đây chắc hẳn là kế hoạch đã được An Lương ấp ủ và tính toán kỹ lưỡng trước rồi?

Nếu không phải như vậy, thì lời đề nghị này làm sao có thể đúng lúc đánh trúng điểm mấu chốt của hoàng thất bọn họ như vậy chứ? Cho nên, đề xuất này thực sự được dành riêng cho hoàng gia Tây Ban Nha, phải không?

Felipe VI cũng hiểu được ý nghĩa trong lời đề nghị của An Lương, rượu vang mà Đại Úc xuất khẩu cho nước Hạ có giá trị vượt xa Tây Ban Nha, nếu như hoàng gia Tây Ban Nha có thể giành được thị phần của Đại Úc, thì đối với Tây Ban Nha mà nói là rất quan trọng!

“Cậu An, đề nghị của cậu rất hay!” Felipe VI khẳng định nói: “Xin hỏi, khi nào chúng ta bắt đầu hội nghị giám định rượu này?”

Chương 2040: Đâm sau lưng?

Liên quan tới chuyện hội nghị giám định rượu vang, thật ra Felipe VI hy vọng chuyện này được bắt đầu càng nhanh càng tốt, tốt nhất là lập tức xác định được, bao gồm số lượng xuất khẩu của rượu vang cũng nhanh chóng xác định.

Bởi vì ảnh hưởng vụ án lão quốc vương tham ô nhận hối lộ, áp lực của hoàng thất Tây Ban Nha xác thực khá lớn, nếu như có thể thúc đẩy xuất khẩu lượng rượu vang gia tăng, đối với vương thất Tây Ban Nha mà nói quả thật là như có thêm một mạng sống.

An Lương cũng biết tình huống vương thất Tây Ban Nha, anh đáp lại: “Nếu như có thể mà nói, vậy thì càng nhanh càng tốt, bên này chúng tôi đã chuẩn bị thỏa đáng, lúc nào cũng có thể sắp xếp người tới.”

An Lương bổ sung: “Felipe điện hạ, công ty thương mại xuất nhập cảng dưới trướng chúng tôi độc quyền cho phép nhập khẩu rượu vang nước Đại Úc.”

Felipe VI sửng sốt một chút. Là ý công thương mại xuất nhập cảng dưới cơ An Lương độc quyền cho phép xuất nhập cảng rượu vang nước Đại Úc đó trong suy nghĩa của ông ta sao?

“Ý của anh là…” Felipe VI hít sâu một hơi, mới tiếp tục hỏi: “Các anh đã quyết định chuyện nhập khẩu rượu vang nước Đại Úc rồi sao?”

An Lương không hề khách khí gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi đã quyết định.”

“Sau khi đôi bên chúng ta hợp tác, chúng tôi sẽ cắt đứt giao dịch buôn bán rượu vang với nước Đại Úc, vào tháng 6, chúng tôi đã nhập khẩu gần hơn 700 vạn chai rượu vang từ nước Đại Úc, tôi hy vọng vào tháng 8 số lượng này sẽ hạ xuống 0!” An Lương bình tĩnh nói ra chuyện khiến Felipe VI không thể nào bình tĩnh.

Hoàn toàn cắt đứt giao dịch buôn bán rượu vang với nước Đại Úc? Vậy có nghĩa Tây Ban Nha bọn họ quả thực giành chiến thắng!

“Tôi cũng cảm thấy chuyện hội nghị giám định rượu càng nhanh càng tốt, anh cảm thấy hai ngày sau bắt đầu, thế nào?.”

“??”

Felipe VI chọn thời gian là thứ bảy ngày 4 tháng 7.

Nhưng ngày này là Trần Tư Vũ biểu diễn ở cuộc thi piano quốc tế, An Lương còn phải đi Vienna, đương nhiên không thể ở lại Tây Ban Nha. Thế là An Lương bèn trả lời: “Ngày này không ổn cho lắm!”

“Hả?” Felipe VI hoài nghi.

“Ở nước Hạ chúng tôi ý nghĩa của ngày 4 tháng 7 là "đi chết", đại biểu cho hàm nghĩa không tốt, cho nên chúng ta nên tránh đi vào ngày này, tôi cảm thấy chủ nhật cũng được.” An Lương nói.

Felipe VI thở dài một hơi, An Lương chỉ yêu cầu trì hoãn thời gian một ngày, điều này hoàn toàn không thành vấn đề.

“Được, vậy cứ dựa theo đề nghị của cậu An, chúng ta sẽ tổ chức hội nghị giám định rượu vang vào ngày 5 tháng 7.” Felipe VI nói.

An Lương cũng vô cùng tích cực đáp lại: “Lát nữa tôi sẽ lập tức gửi tin nhắn cho nước Hạ bên kia, xét thấy vấn đề chênh lệch múi giờ của hai bên chúng ta, có lẽ đối phương sẽ trả lời tin nhắn vào ban ngày ở nước Hạ, tôi sẽ truyền đạt tin nhắn tương ứng lại cho các ngài.”

“Được, cảm ơn cậu An.” Felipe VI trả lời.

“Felipe điện hạ khách khí quá rồi.” An Lương vừa nói vừa giơ ly rượu lên.

Leonard ở một bên cũng nâng ly, cô ấy uống chính là nước chanh, sử dụng tiếng nước Hạ nói: “Cạn ly!”

Sau đó cô ấy giải thích thêm: “Cha, cạn ly tiếng nước Hạ có nghĩa là uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, từ đó chứng tỏ sự tôn trọng với khách.”

Gương mặt Felipe VI trở nên đen thui, ly rượu trong tay ông ta khá lớn, hơn nữa có gần một phần ba rượu vang trong ly, nếu như uống một hơi cạn sạch, hình như có hơi khó?

An Lương mỉm cười liếc nhìn Leonard, đầu tiên anh uống cạn rượu vang của mình, trong mắt Felipe VI tràn ngập bất đắc dĩ, ai có thể ngờ đến người đâm sau lưng này lại là con gái chứ? Vẫn là uống đi!

Tửu lượng của Felipe VI cũng không tính là rất tốt, may mắn rượu vang có tác dụng khá chậm, phản ứng mới uống vào cũng không quá rõ ràng, nếu không Felipe VI phải tự bế ngay tại chỗ. Mấy phút sau, điện thoại của An Lương reo lên, An Lương thể hiện sự áy náy trước, sau đó rời bàn nghe điện thoại. Chờ An Lương rời khỏi, Felipe VI lập tức nhìn về phía Leonard: “Leonard, tửu lượng của cha, con biết mà!”

Leonard đáp lại: “Con biết, nhưng con cũng biết anh ấy thật sự thích uống rượu, hai người còn chưa xác định số lượng xuất nhập khẩu rượu vang cụ thể, con cho rằng nếu như cha và anh ấy uống nhiều một chút, có lẽ đàm phán sau đó càng dễ dàng hơn.”

Hoàng hậu Lydia ở một bên bổ sung: “Căn cứ tình báo thu thập của chúng ta, cậu An quả thật thích uống rượu, hơn nữa tửu lượng xem như không tệ.”

Felipe VI thở dài một hơi, xem ra chỉ có ông ta hy sinh bản thân?

“Cha cố lên!” Leonard sử dụng tiếng nước Hạ cổ vũ Felipe VI cố lên.

Felipe VI cũng cổ vũ bản thân cố lên, làm quốc vương cũng quá khó, lương một năm chỉ có 24 vạn Euro thì thôi, quan trọng là tầng tầng lớp lớp đủ các loại áp lực.

Cho dù đến từ tiếng hét của dân chúng cấm chỉ vương thất, hay là đến từ áp lực công việc của sự nghiệp xã hội công cộng, những áp lực này khiến Felipe VI đẹp trai ngày xưa đã biến thành người trung niên già cỗi bây giờ.

Năm tháng không bỏ qua bất kì người nào!

Chưa đầy hai phút, An Lương lần nữa ngồi xuống, anh chủ động mở miệng: “Công chúa điện hạ Leonard, quà anh tặng em đã tới, đang nhận kiểm tra, chờ lát nữa em có thể xem thử.”

Ánh mắt Leonard sáng lên: “Vậy thì quá tốt!”

Hoàng hậu Lydia ở một bên hỏi thăm: “Mô tô bay này có nguy hiểm không?”

Chương 2041: Món quà dành tặng công chúa điện hạ!

Tính an toàn của mô tô bay ngày xưa vô cùng kém, ngay cả ống thông gió cũng không có, khả năng bảo vệ người lái kém giống như phong cách nước Nga.

Tính an toàn thí nghiệm mô tô bay đời thứ nhất cũng khá kém, dù đã tăng cường phương án thiết kế ống thông gió, đề cao khả năng bảo vệ người lái, nhưng không có kỹ thuật điều khiển hỗ trợ an toàn, đối với người mới mà nói cũng tương đối thiếu an toàn.

Mô tô bay An Lương tặng cho Leonard chính là mô tô bay thực nghiệm đời thứ hai, thế hệ mô tô bay này tối ưu hóa phương án thiết kế ống thông gió, khiến mô tô bay càng thêm phù hợp với cơ thể người, còn gia tăng số lượng lớn thiết bị phụ trợ.

Ví dụ như tia laze đo khoảng cách ra đa, máy quay cảm biến độ sâu, ra đa thăm dò sonar, con quay hồi chuyển cân bằng hệ thống, hệ thống hỗ trợ lái tự động và vân vân, những phân phối này tổng hợp lại cùng nhau, khiến tính an toàn thực nghiệm mô tô bay đời thứ hai đề cao rất lớn.

“Tính nguy hiểm vô cùng nhỏ.” An Lương khẳng định. “Đối với mô tô bay này mà nói, chúng tôi cho rằng tính nguy hiểm của nó thấp hơn ô tô.”

Felipe VI tò mò hỏi thăm: “Tính an toàn cao như thế sao?”

An Lương nói ra sự phân trí an toàn thực nghiêm của mô tô bay đời thứ hai ra: “Hai chiếc mô tô bay này lắp đặt pin Graphene, bởi vì phương diện cung cấp lượng điện vô cùng đầy đủ, cho nên có thể phối hợp đủ loại phối trí an toàn.”

Nghe thấy mô tô bay lắp đặt pin Graphene, ánh mắt hoàng hậu Lydia lộ ra vẻ kinh ngạc.

An Lương tiếp tục nói: “Pin Graphene chọn dùng của hai chiếc mô tô bay này có thiết kế không thể thay thế, nếu như bắt buộc tháo gỡ thì sẽ khiến pin Graphene tự động chảy lõi.”

Làm tan chảy lõi pin Graphene là phương án bảo vệ pin Graphene, cả trong điện thoại Huawei cũng có thiết kế như vậy, trong trường hợp tháo rời trái phép, pin Graphene sẽ thiêu cháy điện tâm bên trong theo phương án thiết kế sẵn có, từ đó khiến pin Graphene mất hiệu lực.

Hoàng hậu Lydia hiểu ý của An Lương, ý của An Lương là đưa mô tô bay phiên bản Graphene cho Leonard, hy vọng bọn họ đừng tự mình tháo gỡ, hơn nữa sớm nói hậu quả nếu tự mình tháo gỡ.

“Được, cậu An, chúng tôi sẽ không tháo gỡ.” Hoàng hậu Lydia nói.

Felipe VI ở một bên nói: “Lát nữa tôi có thể thử mô tô bay một chút không?”

“Đương nhiên có thể.” An Lương đáp lại một cách khẳng định.

Gần nửa tiếng sau, nhân viên bảo vệ hoàng tộc Tây Ban Nha thông qua công việc kiểm tra hai chiếc mô tô bay, hai chiếc mô tô bay được đưa đến sân sau.

Đúng lúc tiệc tối cũng chuẩn bị kết thúc, hoàng hậu Lydia đề nghị chuyện đến sân sau thử nghiệm mô tô bay trước, Leonard là người đầu tiên đồng ý.

Nhưng mà thử nghiệm mô tô bay lần đầu cũng không phải là Leonard, mà là nhân viên bảo vệ Carlsen của hoàng tộc Tây Ban Nha.

Carlsen là trưởng nhóm bảo vệ hoàng tộc Tây Ban Nha, anh ta vô sự tự thông điều khiển mô tô bay cất cánh, sau đó dễ dàng bay khoảng vài vòng ở sân sau.

Carlsen báo lại tình huống với Felipe VI và hoàng hậu Lydia: “Loại mô tô bay này điều khiển vô cùng đơn giản, còn đơn giản hơn xe Dune Buggy một chút, mặc khác nó trang bị số lượng lớn khoa học kỹ thuật, tôi vừa định cố điều khiến nó đã gặp trở ngại, nhưng hệ thống an toàn của nó đã sửa chữa thao tác sai lầm, vốn sẽ không gặp trở ngại trên đường bay.”

Carlsen nói tiếp: “Tôi vừa nãy còn muốn điều khiển nó đáp xuống, nhưng hệ thống an toàn của nó cũng đã sửa chữa tình huống.”

An Lương ở một bên nói: “Đây là hệ thống lái tự động của mô tô bay, kết hợp phát hiện ra đa và sóng siêu âm bằng tia laze, phối hợp cùng máy quay cảm biến độ sâu, từ đó phán đoán vị trí mô tô bay trong không gian chân thực, tránh các thao tác sai lầm xảy ra.”

“Đương nhiên đối với kẻ yêu thích muốn chơi vận động cực hạn, hệ thống này có thể đóng lại, nhưng đóng lại vô cùng phức tạp, không chỉ cần được phép tiến vào công trình, còn cần chúng tôi cung cấp phần cứng mở khóa tương ứng, mỗi một phần cứng mở khóa chỉ có thể kết hợp với mô tô bay số hiệu tương ứng.” An Lương nói.

“Hai chiếc mô tô bay này là tặng cho Leonard, cho nên chúng tôi không phải mở khóa hình thức cực hạn, cũng tương tự không cung cấp thiết bị phần cứng mở khóa hình thức cực hạn, hoặc là nói chúng tôi còn chưa sản xuất ra thiết bị phần cứng mở khóa tương ứng.” An Lương nói.

Hoàng hậu Lydia thở dài một hơi.

Leonard ở một bên kích động nói: “Mẹ, con có thể thử nó một chút chứ?”

Lydia hơi suy nghĩ một chút rồi đồng ý trả lời: “Cẩn thận một chút.”

Mô tô bay là quà An Lương tặng Leonard, nếu như không cho Leonard sử dụng, hoàng hậu Lydia lo lắng An Lương nảy sinh hiểu lầm, cho nên mới đồng ý cho Leonard sử dụng.

An Lương ở một bên nhắc nhở: “Xin đừng lo, mô tô bay có hệ thống lái tự động, khi máy thăm dò kiểm tra được người điều khiển gặp nguy hiểm thì sẽ điều chỉnh phương án điều khiển của người lái.”

Leonard biết cưỡi ngựa, cái gì mà lái mô tô đương nhiên không khó, cô leo lên mô tô bay, dựa theo chỉ dẫn thắt dây an toàn, nghe Carlsen giải thích hoạt động, khởi động mô tô tay, và sau đó bay dễ dàng ở sân sau như Carlsen.

Cách hoạt động của mô tô bay quả nhiên rất đơn giản!

“Felipe điện hạ, tôi có một chuyện cần giúp đỡ.” Lúc An Lương thấy Leonard dễ dàng điều khiển mô tô bay, anh nhìn về phía Felipe VI nói.

Hoàng hậu Lydia ở một bên âm thầm tự suy toán: “Quả nhiên còn có chuyện khác!”

Chương 2042: Làm quảng cáo!

Leonard lái mô tô bay ở sân sau chơi vui vẻ, Sofia nhìn chị gái mình đầy ghen tị, trong mắt đã thể hiện rõ suy nghĩ mình cũng muốn đi mô tô bay.

“Mẹ ơi, con có thể đi thử một chút không ạ?” Sofia hỏi.

Hoàng hậu Lydia gật đầu: “Đi đi, cẩn thận nhé.”

Sofia ngay lập tức vui vẻ đáp: “Vâng, thưa mẹ, con sẽ cẩn thận.”

Khi Sofia đã cho mô tô bay tiến vào không trung được một lúc, Felipe VI nói: “Cậu An cần được trợ giúp gì đây?”

“Về chuyện mô tô bay, chúng tôi chuẩn bị phát triển mô tô bay ở nước Hạ, cho nên cần hình ảnh quảng cáo.” An Lương trình bày.

Felipe VI yên lặng. Chụp quảng cáo sao?

Đó là chuyện không thể xảy ra được!

Felipe VI tốt xấu gì cũng là quốc vương Tây Ban Nha, sao lại có thể đi chụp quảng cáo cơ chứ?

Hoàng hậu Lydia đáp lại hơi lúng túng: “Ngại quá, cậu An, thân phận của chúng tôi không phù hợp để quay chụp quảng cáo, tôi nghĩ chắc cậu cũng biết.”

“Tôi đương nhiên là biết rồi.” An Lương đáp.

“Tuy nhiên chúng ta có thể thay đổi để thích nghi với tình huống.” An Lương tiếp tục nói.

“Ví dụ như hoàng hậu Lydia, người thường xuyên mặc áo quần Zara, vậy món đồ đó sẽ trở thành hàng bán siêu chạy ở Zara, có phải không ạ?” Lydia mỉm cười.

An Lương lại nói: “Kính râm Felipe điện hạ đeo khi tham dự hoạt động cũng đã trở thành mặt hàng bán chạy, tuy rằng không phải quảng cáo, nhưng lại vô tình trở thành quảng cáo, đây chính là phương án mà tôi đã nói đến.”

An Lương bổ sung thêm: “Chúng tôi chỉ cần bệ hạ Felipe công khai sử dụng mô tô bay một chút, nếu có phóng viên phỏng vấn thì nói rằng đây là mô tô bay của công ty TNHH tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai nước Hạ.”

Felipe VI không từ chối, nhưng cũng không đồng ý.

An Lương cũng đã nói, chuyện làm quảng cáo có thể thay đổi được, nhưng nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện đúng không? Thế nhưng Felipe VI lại lo lắng nếu mình không đồng ý với An Lương, An Lương cũng có thể hủy bỏ việc hợp tác về rượu vang.

An Lương cứ như đánh hơi được sự lo lắng của Felipe VI, anh lại nói: “Chúng tôi sẽ vận dụng tài nguyên của công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai để tuyên truyền cho rượu vang của Tây Ban Nha, những chuyện như đẳng cấp của rượu vang Tây Ban Nha, và chuyện mấy gian thương hãm hại khi trước.”

“Phải rồi, công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai rất nổi tiếng ở trên mạng, nếu được tuyên truyền bởi công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai thì sẽ là một cơ hội vô cùng tốt đối với rượu vang của Tây Ban Nha.” An Lương nói thêm.

Để chứng minh cho những gì mình nói, An Lương lấy điện thoại mở weibo cho Felipe VI xem số liệu của công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai.

“Weibo ở nước chúng tôi cũng giống như Facebook, Twitter của các ngài.”

“Weibo của công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai có lượng thích bài viết trên trăm vạn, bình luận dưới bài viết cũng vượt quá hai mươi vạn.” An Lương giới thiệu với Felipe VI.

Hoàng hậu Lydia cảm thán: “Quả nhiên là công ty đầu tư An Tâm các cậu có liên hệ với công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai.”

An Lương cười nói: “Không phải những chuyện này mọi người đã biết từ lâu rồi sao?”

Đúng vậy!

Chuyện này đã bị dân mạng đưa ra ánh sáng từ lâu.

Dù sao khi trước công ty đầu tư An Tâm đối phó với Tesla, công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai cũng quay ra đối phó với Tesla, lẽ nào không ai thấy được quan hệ giữa công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai và công ty đầu tư An Tâm?

Sau này khi công ty đầu tư An Tâm thao túng công ty Apple, công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai lại đứng ra tiên phong, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều biết được công ty TNHH Tập đoàn Kĩ thuật Graphene Ước Mơ Tương Lai và công ty đầu tư An Tâm có liên quan đến nhau?

Cho nên An Lương căn bản cũng không hề giấu diếm gì quan hệ đó.

An Lương tiếp tục nói: “Chúng tôi còn có thể hỗ trợ hoạt động trên mạng, trong thời gian đẩy mạnh rượu vang Tây Ban Nha của ngài, chúng tôi cũng quảng bá mô tô bay, lúc chúng tôi công bố đẳng cấp rượu vang của các ngài, chúng tôi cũng sẽ bình luận, chuyển tiếp, thích, với mô tô bay thì cũng làm ba bước tương tự như vậy.”

Hoàng hậu Lydia hỏi: “Mô tô bay của các cậu, định bán với giá bao nhiêu?”

...

“Giá bán ở nước Hạ vào khoảng 63 vạn Euro, nhưng nếu tiến vào thị trường châu u thì do các loại thuế và chi phí vận chuyển, lợi nhuận của đại lý nên giá sẽ cao hơn một chút.” An Lương giải thích.

Vốn dĩ Felipe VI còn đang khó xử sau khi nghe thấy giá bán của mô tô bay là 63 vạn đồng Euro, ông ta cảm thấy bản thân sắp nghèo rồi!

Bởi vì tiền lương một năm của Felipe VI chỉ có 24 vạn Euro, hai chiếc mô tô bay đã lên đến 126 vạn Euro, nhiều hơn cả thu nhập năm năm của Felipe VI.

“Felipe, em nghĩ đề nghị của cậu An đây cũng được lắm, chúng ta cũng đồng thời có thể cống hiến vì rượu vang nước mình.” Hoàng hậu Lydia nói, bà đã vô cùng ân cần đưa cho Felipe một nấc thang xuống nước.

An Lương tiếp tục nói: “Để cảm tạ Felipe điện hạ, sau khi chính thức được bán trên thị trường, chúng tôi sẽ tặng điện hạ hai chiếc mô tô bay.”

Felipe đáp: “Cảm ơn cậu An, Lydia nói đúng, tôi cũng có thể cống hiến cho ngành rượu vang của nước mình!”

An Lương cười thầm trong lòng, có nấc thang mang tên cống hiến này, chuyện mặt mũi cũng chỉ còn là chuyện nhỏ mà thôi.

Chương 2043: Chuyến tham quan ban đêm với công chúa điện hạ!

Sau khi An Lương và Felipe VI thảo luận về vấn đề quảng cáo mô tô bay xong, cuộc trò chuyện giữa hai bên trở nên thoải mái hơn, Felipe VI thậm chí còn đề xuất một chuyến thăm quan ban đêm tại Madrid.

“Về đêm, thủ đô Madrid của Tây Ban Nha chúng tôi cũng rất sôi động. Còn có một khu chợ đêm của nước Hạ các cậu, cậu An có muốn đi xem không?” Felipe VI chủ động mời.

“Chợ đêm của nước chúng tôi?” An Lương sửng sốt.

“Đúng vậy, chợ đêm đó tên là Yatai Market, nghe nói là của nước Hạ.”

“Là phiên âm của từ Á -Thái (Châu Á – Thái Bình Dương), phải không?” Felipe nói pha lẫn tiếng Hạ.

Yatai Market có vẻ đúng là phiên âm latinh của từ “Á - Thái” thật.

“Chắc là vậy.” An Lương đáp.

“Nó nằm ở đâu?”

“Vị trí trung tâm của thành phố Madrid.” Felipe VI chỉ rõ.

“Nó nằm ở phía bắc của Cổng Mặt Trời nổi tiếng, mất khoảng năm phút đi bộ, chúng ta có thể tới xem.”

“Được!” An Lương thích thú đáp lại.

Hoàng hậu Lydia có ý muốn ngăn cản, nhưng Felipe VI đã nói rồi, làm sao bà có thể ngăn được đây? Quan trọng hơn là An Lương cũng đã đồng ý!

Hoàng hậu Lydia thầm thở dài trong lòng, đúng là rượu vào thì hỏng việc. Tửu lượng của Felipe VI rất bình thường, rượu vang khi nãy đã bắt đầu ngấm dần, nên giờ đầu ông có hơi nóng.

Dù đối với Tây Ban Nha mà nói, hoàng gia chỉ là biểu tượng tinh thần, nhưng khi đi ra ngoài cũng cần được sắp xếp an ninh cẩn thận. Nếu bây giờ đột nhiên đi tới chợ đêm, không phải sẽ rất phiền phức sao?

Thế nhưng Felipe VI vẫn cất tiếng gọi: “Leonard, Sofia, mau trở lại đây, chúng ta sẽ tới Yatai Market thăm chợ đêm.”

Cho dù là Leonard hay Sofia, cho dù được giáo dục những lễ nghi hoàng gia nghiêm khắc, thì về bản chất, họ cũng chỉ là những thiếu nữ mới lớn, cũng có những suy nghĩ ham chơi mà lứa tuổi này nên có.

Lúc này, nghe thấy Felipe gọi, cả Leonard và Sofia đều lái mô tô bay quay trở lại. Leonard hoan hô hưởng ứng.

“Được ạ, con đi thay thường phục ngay đây cha.” Sofia cũng phụ họa theo.

Nhìn dáng vẻ phấn khích của hai cô con gái, Hoàng hậu Lydia chỉ có thể bất lực sai Carlson đi chuẩn bị chuyện an ninh.

May mắn là hoàng tộc Tây Ban Nha rất gần gũi với người dân và thường có các hoạt động ở bên ngoài. Leonard và Sofia cũng tham gia các lớp học ở trường như bao người khác. Dù là hoàng tộc, nhưng trong trường hợp bình thường, họ cũng sẽ không thu hút đám đông, áp lực về an ninh là tương đối nhỏ.

Trong khi Hoàng hậu Lydia đang thu xếp, An Lương cũng dặn dò Công ty Nhân Nghĩa An Toàn kiểm soát tình hình.

Nói thật là An Lương cảm thấy nhu cầu an ninh của mình vượt xa cả hoàng gia Tây Ban Nha, đặc biệt là khi ở nước ngoài. Bởi vấn đề súng ống đầy rẫy khắp nơi. Dù quốc gia sở tại cấm dùng súng thì cũng khó giải quyết được vấn đề.

Xét cho cùng, không phải quốc gia nào cũng có khả năng kiểm soát tình hình ổn định và một môi trường an ninh lâu dài như nước Hạ.

Các nhà xã hội học ở Tây Ban Nha đã từng đến khảo sát nước Hạ. Đối với các nhà xã hội học của Tây Ban Nha, môi trường an toàn của nước Hạ thật sự quá khó tin. Dù cho có đi dạo trên phố vào đêm khuya thì mọi người cũng rất yên tâm.

Vì vậy, khi An Lương ở trong lãnh thổ nước Hạ, biện pháp an ninh của anh thực chất chỉ là bảo vệ an toàn cơ bản, cùng với năng lực dự đoán nguy hiểm, An Lương dường như chẳng có bất kỳ mối lo nào.

Nhưng ở nước ngoài thì khác.

Có quỷ mới biết kẻ nào đang giấu súng trong người?

Do tình hình an ninh phức tạp, nên mỗi khi ở nước ngoài, An Lương đều bố trí xe chống đạn. Đồng thời, nhân viên an ninh của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn cũng sẽ kiểm soát hiện trường trong suốt chuyến đi để tránh xảy ra sự cố.

Khoảng 8 giờ tối theo giờ Tây Ban Nha, An Lương cùng gia đình hoàng gia Tây Ban Nha đã đến Yatai Market.

Đây đúng là một khu chợ đêm kiểu Á. Không chỉ có rất nhiều món ăn vặt ở chợ đêm như của nước Hạ mà còn có các nhà hàng sushi và đồ chiên phong cách Nhật Bản, cùng với mì lạnh và bánh gạo cay của Hàn Quốc.

Thậm chí An Lương còn nhìn thấy cả cửa hàng bán bánh roti Ấn Độ. Nhưng anh nhìn thế nào cũng cảm thấy chủ nhân của cửa hàng bánh roti này là người nước Hạ, chứ không phải người Ấn.

Vậy là người Hạ đã thành công trong việc cướp nghề của người Ấn rồi sao?

An Lương và Felipe VI sánh vai nhau, Felipe VI tự hào nói: “Cậu An cảm thấy khu chợ đêm này thế nào?”

“Vô cùng tốt!” An Lương thừa nhận.

An Lương chưa bao giờ nghĩ rằng ở Tây Ban Nha lại có một khu phố ẩm thực nước Hạ. Ở chợ Yatai Market này, An Lương không chỉ tìm thấy các nhà hàng lẩu xiên que mà còn có nhiều nhà hàng thịt nướng và vịt quay nữa.

Tuy nhiên, giá cả cũng rất “phải chăng”!

Lấy nhà hàng vịt quay làm ví dụ. Ở nước Hạ, vịt quay rẻ nhất có thể là 20 hoặc 30 tệ một con, nhưng giá vịt quay ở đây lại lên đến gần 400 tệ một con.

Cái giá này...

An Lương không biết nên bình phẩm thế nào nữa.

Quan trọng hơn là vịt ở đây được quay bằng lò nướng, làm mất đi hoàn toàn cái tinh túy của vịt quay bằng than. An Lương ngẫm nghĩ, chắc những quán ăn nhanh nước Hạ này hầu hết là dành cho người Tây Ban Nha?

Dù sao thì An Lương cũng sẽ không bao giờ ăn loại vịt quay mất chất này!

“Anh An, anh xem kia có phải là món canh lòng của Đế Đô các anh không?”

Leonard chỉ vào một cửa hàng nhỏ trong chợ đêm nước Hạ.

An Lương đang định trả lời thì bỗng cảm thấy có chút nguy hiểm. Năng lực dự đoán nguy hiểm đã phát huy tác dụng rồi!

Chương 2044: Ngơ ngác nhìn nhau!

Thủ đô Tây Ban Nha, trung tâm của thành phố Madre Yatai Market.

Khi Leonard ở bên cạnh An Lương và chỉ vào một cửa hàng nhỏ ở chợ đêm nước Hạ để hỏi, thì An Lương đã cảm ứng được chút nguy hiểm lờ mờ.

Thông qua khả năng dự cảm nguy hiểm, An Lương phát hiện nguy hiểm lần này không phải là nhằm vào anh, mà là nhằm vào Leonard hay còn có thể nói là hoàng thất Tây Ban Nha, cho nên mới nói không hổ là hoàng thất sao?

Trong lòng An Lương xẹt qua một tình tiết câu chuyện trong phim truyền hình, lẽ nào có phần tử phạm pháp nào đó muốn uy hiếp thành viên hoàng thất, nếu như thật sự có phần tử phạm pháp như vậy...

Khóe miệng An Lương hơi nhếch lên, vậy anh phải làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi, bởi vì Công ty Nhân Nghĩa An Toàn đã mua một lô trang thiết bị tiên tiến từ nước Nga, phần tử phạm pháp bình thường căn bản không phải đối thủ của nhân viên bảo an Công ty Nhân Nghĩa An Toàn.

Việc hợp tác giữa công ty đầu tư An Tâm và nước Nga đã nhiều lần không thành công, nhưng việc hợp tác giữa Công ty Nhân Nghĩa An Toàn và nước Nga lại diễn ra suôn sẻ, nước Nga thích hợp tác với Công ty Nhân Nghĩa An Toàn hơn, hai bên tiền trao cháo múc, tiền và hàng thanh toán xong, mọi người đều yên tâm.

Còn về việc hợp tác với công ty đầu tư An Tâm thì sao?

Nước Nga luôn cảm thấy công ty đầu tư An Tâm bất ổn thiếu chân thật, thực ra là do công ty đầu tư An Tâm luôn dùng thủ đoạn kiếm tiền, cứ hễ là mục tiêu bị công ty đầu tư An Tâm nhắm tới thì sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp, cho nên nước Nga mới thích hợp tác với Công ty Nhân Nghĩa An Toàn hơn.

“Đó chính xác là tiệm canh hầm.” An Lương đáp.

“Em muốn ăn thử.” Leonard nói. An Lương từ chối: “Mẹ của em không cho phép.”

Leonard lộ ra vẻ mặt bất lực, là thành viên của hoàng tộc Tây Ban Nha, Leonard bị cấm ăn đồ ăn bên ngoài vì vấn đề an toàn, tránh vấn đề trong thức ăn có độc.

Dù sao thì hoàng tộc cũng là biểu tượng tinh thần của Tây Ban Nha!

Nhìn Leonard thất vọng, An Lương bổ sung: “Nếu như em muốn ăn thử, anh có thể giúp em.”

“Hử?” Leonard nghi hoặc.

An Lương trực tiếp đi thẳng đến tiệm canh hầm, Felipe VI và hoàng hậu Lydia đã nhìn thấy hành động của An Lương, nhưng họ liếc nhìn Leonard, để chắc chắn rằng Leonard không đi theo qua đó, họ cũng không có bất cứ biểu hiện gì.

Tại trước cửa tiệm canh hầm, An Lương dùng giọng phổ thông của Đế Đô để gọi món canh hầm, thế nhưng chủ tiệm lại là người Đế Đô chính gốc!

“Người anh em không phải người Đế Đô đúng không?”

Ông chủ tiệm canh hầm trông khoảng trên dưới 30 tuổi. An Lương gật đầu: “Ừ, tôi là người Thịnh Khánh, nhưng ở Đế Đô cũng lâu rồi.”

“Đế Đô thật ra cũng không tốt lắm, áp lực quá lớn, đặc biệt là áp lực mua nhà.”

Ông chủ tiệm canh hầm phàn nàn nói :”Tôi thực sự cảm thấy áp lực ở Đế Đô quá lớn, cho nên tôi mới phải từ Đế Đô đến Madrid.”

An Lương thuận miệng tiếp lời: “Hoàn cảnh ở bên này thế nào?”

“Ngoại trừ việc trị an hơi kém một chút, những vấn đề khác không quá đáng ngại, tôi cũng không có có dự định lập gia đình ở bên này, đợi đến khi ở bên này kiếm đủ tiền rồi mới quay về Đế Đô.”

Ông chủ tiệm canh hầm giải thích, An Lương tò mò: “Ở bên này dễ kiếm tiền không?”

“Đối với người bản địa mà nói, thì vẫn còn khá khó khăn, nhưng đối với người nước ngoài chúng tôi mà nói, thì thực ra lại khá dễ dàng, ví dụ như canh hầm, canh hầm bên Đế Đô thường từ khoảng 25 đến 40 tệ, nhưng ở bên này thì 30 euro một phần.” Ông chủ tiệm canh hầm giải thích. Một phần canh hầm 30 đồng euro... Sau khi tỷ giá hối đoái cân đổi, đã vượt qua 230 tệ. Cái giá này cũng thật hấp dẫn!

Phải biết là thu nhập bình quân đầu người hàng năm của người Madrid không vượt quá 2 vạn euro, thu nhập trung bình còn bị thu nhập cao kéo cao lên, nếu thu nhập ở giữa e là sẽ càng thấp hơn nữa.

Trong tình cảnh thu nhập như thế này, vậy mà bán 30 euro một phần, An Lương nghi ngờ có thể bán được sao? An Lương đem theo nghi ngờ hỏi.

Ông chủ tiệm canh hầm cũng thoải mái đáp lại. “Khách hàng chủ yếu của chúng tôi là khách du lịch nước Hạ ở Madrid, tiếp theo là khách du lịch của các quốc gia khác, khách bản địa Tây Ban Nha thì khá ít.”

Thì ra là vậy!

An Lương đã hiểu ý của đối phương.

Một lát sau, một phần canh hầm đã làm xong, An Lương trả 30 euro, đối phương không hề vì là đồng bào với An Lương, hơn nữa trò chuyện rất vui vẻ mà giảm giá cho.

Dù sao thì An Lương cũng là nhóm người tiêu dùng chính của đối phương, dựa vào cái gì phải giảm giá chứ?

An Lương bưng canh hầm đi về phía Leonard, anh vừa đi vừa ăn thử, điều đáng an ủi duy nhất là món canh hầm này rất chính thống, thực sự đúng là hương vị của Đế Đô.

Bất luận là ruột già hay phổi lợn, tất cả đều được chế biến vừa đủ thích hợp, không có bất cứ mùi vị lạ nào, hơn nữa canh hầm lại rất vừa miệng.

Điều này ít nhiều cũng tính là một chút an ủi đúng không?

An Lương bưng canh hầm trở về, Leonard trông mong nhìn An Lương chăm chăm, Lydia và Felipe VI cũng có chút kinh ngạc nhìn An Lương, bởi vì bọn họ cực kỳ hiểu rõ tình hình của An Lương, đối phương ở nước Hạ có địa vị rất cao, hơn nữa nắm giữ cả một khối tài sản khổng lồ.

Dưới tình huống như vậy, lại có thể buông lỏng đối với an toàn của bản thân như vậy?

Hoàng hậu Lydia thậm chí còn nghĩ, lẽ nào An Lương không sợ có người hạ độc trong canh hầm sao?

Nếu An Lương biết được ý nghĩ này, anh chỉ có thể nói, đó là chuyện không thể nào xảy ra. Khả năng dự cảm nguy hiểm hiểu rõ mà?

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lydia và Felipe VI, An Lương trực tiếp gắp một miếng ruột già lên đút cho Leonard. Điều quan trọng hơn là Leonard không hề từ chối!

Theo giáo dục lễ nghi cung đình của hoàng thất Tây Ban Nha, Leonard nên từ chối thức ăn bên ngoài, càng không nói đến thức ăn do một người đàn ông đút cho.

Đó là điều hoàn toàn trái ngược với giáo dục lễ nghi cung đình.

Thế mà Leonard lại không hề từ chối!

Tình huống như vậy khiến hoàng hậu Lydia và Felipe VI ngơ ngác nhìn nhau.

Chương 2045: Thảm quá luôn nhỉ!

An Lương đút món canh hầm cho Leonard, cô lại không hề từ chối. Cảnh tượng này khiến bầu không khí bỗng dấy lên sự ngượng ngùng.

Nếu như giữa An Lương và Felipe VI không có thỏa thuận từ trước về buổi ra mắt rượu nho và không tiết lộ chuyện chuẩn bị chuyển giao thị phần của nước Úc cho Tây Ban Nha, thì e rằng Felipe VI sẽ lật mặt ngay tại đây.

Dù sao thì tình cảnh như thế này xem ra thật giống với cảnh con gái cưng nhà mình bị thằng khác ve vãn?

Sau khi An Lương đút cho Leonard, anh bèn chủ động mở lời bày tỏ sự áy náy:

“Thật ngại quá, Felipe điện hạ. Tôi chợt nhớ đến chuyện đã từng đi du lịch ở Đế Đô cùng với công chúa điện hạ, thế nên tôi đã không kiềm lòng nổi mà mạo phạm.”

Felipe VI hít sâu vào một hơi: “Cậu An, thân phận của chúng tôi có phần đặc biệt, chúng tôi không thể ăn uống ở bên ngoài được.”

An Lương gật đầu: “Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ điều này.”

Ngay vào lúc này, người quản lý bảo vệ Carlsen bước đến bên Felipe VI và trầm giọng nói: “Thưa điện hạ, một bộ phận dân chúng phản đối hoàng gia đã biết chúng ta đang ở đây. Bọn họ đang tập hợp lại.”

Một bộ phận người dân Tây Ban Nha không hề có bất cứ thiện cảm nào với hoàng gia cho rằng hoàng gia là những con ma cà rồng phung phí tiền thuế của những người đóng thuế, đồng thời cho rằng hoàng gia chẳng có một lợi ích chính đáng nào cả.

Thế nên bị những người này phát hiện ra hành tung của hoàng gia là một chuyện vô cùng phiền phức.

“Carlsen, cậu chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ lập tức quay về.” Felipe VI nói rõ.

Khi Carlsen đi chuẩn bị đường về, Felipe VI chủ động mở lời với An Lương: “Xin lỗi, cậu An. Chỗ chúng tôi xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, thế nên phải quay về sớm hơn dự kiến.” Felipe VL tiếp tục nói: “Chúng tôi đã thu xếp cho cậu An một khách sạn hoàng gia, cũng hy vọng cậu sẽ không chê.”

An Lương gật đầu: “Vâng, cảm ơn sự sắp xếp của Felipe điện hạ.”

An Lương lựa chọn theo sự sắp xếp của Felipe VI. Bởi năng lực dự đoán nguy hiểm vẫn cảm nhận được mối nguy hại, chứng tỏ rằng mối nguy của Leonard vẫn còn hiện diện.

Trong thời gian chưa đầy năm phút, An Lương cùng một đoàn người hoàng gia Tây Ban Nha bước đến cổng vào của Yatai Market. Carlsen đã sắp xếp hai chiếc xe đến.

Lúc gần đến cổng vào Yatai Market, An Lương cảm nhận được dự cảm nguy hiểm trong lòng mỗi lúc một mãnh liệt, anh chau mày: “Felipe điện hạ, xin chờ một chút.”

An Lương chủ động mở lời, Felipe VI dừng bước, ông nhìn An Lương bằng ánh mắt nghi hoặc.

“Xin hãy nán lại một chút, để tôi hỏi bảo vệ của tôi. Tôi cảm thấy không được ổn cho lắm. Tôi rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của tôi.” An Lương nói rõ.

Nếu như đổi lại là một ai khác thì Felipe VI nhất định sẽ không tin, nhưng An Lương hiện trong tay đang nắm giữ đơn hàng vô cùng có lợi của bọn họ. Cho dù Felipe VI chẳng hề lấy làm tin nhưng ông ta cũng đành chọn cách tin.

“Được thôi, cậu An.” Felipe VI trả lời.

“Nhưng mà phải nhanh một chút, hành tung của chúng tôi bị người dân phản đối hoàng gia phát hiện rồi. Nếu như đợi bọn họ tụ họp lại, sau này việc xử lý khá là phiền phức.”

Lydia tán đồng: “Những người dân phản đối hoàng gia đó vô cùng cố chấp và cực đoan. Chắc chắn là rất khó cho chúng tôi xử lý.”

“Vâng.” An Lương đáp, sau đó anh đeo vào một chiếc tai nghe không dây và bắt đầu cất tiếng dặn dò: “Hãy kiểm tra tình hình xung quanh, đặc biệt là các điểm quan sát tầm cao. Không chỉ phải rà soát bằng máy bay không người lái, mà còn phải cử người đích thân đi kiểm tra đấy.”

“Ngoài ra hãy kiểm tra những chiếc xe ở ngoài kia.” An Lương bổ sung.

“Đã nhận lệnh.” Nhân viên bảo vệ của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn đáp.

Leonard nghe được tiếng nước Hạ thì chủ động hỏi: “Anh lo rằng sẽ có người đánh úp à?”

“Dù sao thì môi trường an toàn ở nước ngoài khá rối ren, cộng thêm việc thân phận của mấy người các em đặc biệt.” An Lương trả lời không hề lấp liếm.

Chưa đầy 3 phút sau, nhân viên bảo vệ của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn hồi đáp lại An Lương: “Thưa sếp, tình hình có phần không ổn. Một lượng lớn người dân ở đây đang dí sát ở khu vực lân cận, nghe nói là quần chúng phản đối hoàng gia, nhưng số lượng của họ quá đông, chúng tôi không thể kiểm tra được.”

“Những điểm quan sát tầm cao không có vấn đề gì.” Nhân viên của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn nói thêm.

“Quá trình kiểm tra một chiếc xe tương đối chậm, nhưng xe cộ trong phạm vi một kilomet không có vấn đề gì.” Nhân viên bảo vệ của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn bổ sung.

Dự cảm nguy hiểm trong lòng An Lương ngày càng mạnh mẽ, kết hợp với quá trình điều tra của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn, An Lương nhận thấy e rằng mối nguy đang tiềm ẩn trong những người dân phản đối hoàng gia.

“Felipe điện hạ, nhân viên bảo vệ của tôi đã xác định tình hình. Xe của chúng ta có chống đạn không?” An Lương hỏi.

Felipe lắc đầu phủ nhận. Sự thật bọn họ là hoàng gia Tây Ban Nha, nhưng là hoàng gia nghèo nàn nhất trong liên minh Europa. Chi phí chi tiêu năm trước của hoàng gia chỉ có 800 vạn Euro.

Bởi vì đây là loại xe cao cấp, hoàn toàn có thể đạt đến tiêu chuẩn của quân đội. Trang bị khả năng phòng ngự súng trường 12,7mm đột kích ở khoảng cách 200 mét, mỗi lần An Lương trang bị cho ba chiếc, mất đến 360 vạn Euro.

Đối với chi tiêu một năm dự trù 800 vạn Euro như hoàng gia Tây Ban Nha mà nói, đấy là thứ đồ mà hoàng gia nghèo nhất không thể đụng đến.

Bình thường đều là Felipe VI đưa rước Leonard và Sofia đến trường, hơn nữa chỉ lái xe Audi bình thường mà thôi, thế nào mà mua xe chống đạn chứ?

Nhìn thấy Felipe VI lắc đầu phủ nhận, An Lương thầm than vãn, hoàng gia như thế này thì cũng thảm quá!

Chương 2046: Chặn đường?

Đến ngay cả một chiếc xe chống đạn cũng không có sao?

Hoàn cảnh của hoàng tộc Tây Ban Nha quả thực hơi thê thảm!

“Felipe điện hạ, rất lấy làm xin lỗi vì lời đề nghị này, đợi một lát nữa khi chúng tôi rời đi, mời các ngài hãy ngồi vào chiếc xe chống đạn mà chúng tôi đã chuẩn bị.” An Lương nói một cách chân thành, cũng là vì muốn bảo toàn thể diện ở mức cao nhất cho Felipe VI.

Felipe VI do dự: “Sự việc nghiêm trọng đến vậy sao?”

“Nước Hạ của chúng tôi có một câu ngạn ngữ, gọi là “Quân tử không đứng dưới bức tường nguy hiểm.” An Lương nhân tiện giải thích ý nghĩa.

Đề phòng kẻ trước mặt chứ không đề phòng nổi kẻ sau lưng, biết thận trọng trong hành động, quân tử chớ đứng dưới bức tường nguy hiểm, xem nhẹ kẻ gian.

Leonard đứng cạnh bên tán thành: “Con đã từng học câu này rồi. Cha, chúng ta nên xem trọng vấn đề an toàn.”

Felipe VI thở dài: “Được rồi, cảm ơn ý tốt của cậu An.”

Một lúc sau, An Lương và nhóm người hoàng gia Tây Ban Nha đến cổng Yatai Market, một bộ phận quần chúng nhân dân phản đối hoàng gia đã tụ tập lại, may mà đội tuần tra địa phương của Madrid đã được điều động đến, nếu không hiện trường sẽ rất hỗn loạn.

An Lương và các thành viên hoàng gia Tây Ban nha đã vào trong chiếc xe chống đạn Saboban. Chiếc Saboban này áp dụng cách bố trí chỗ ngồi 2 + 3 + 3010, chiều dài xe là 5,7m và khoảng cách trục động cơ là 3,302m, khiến việc bố trí chỗ ngồi của chiếc Saboban tương đối rộng rãi.

Các nhân viên an ninh của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn hộ tống hai chiếc xe chống đạn Saboban ở phía trước và phía sau, ba chiếc xe của hoàng gia Tây Ban Nha thì được phân bố ở phía trước và phía sau, và một đoàn xe gồm sáu chiếc xe đang tiến lên phía trước.

Đoàn xe rời Yatai Market mà không xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Trong chiếc Saboban của An Lương, Felipe VI và An Lương ngồi ở hàng ghế thứ hai, hoàng hậu Lydia, Leonard và Sophia ngồi ở hàng ghế thứ ba.

Felipe VI thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may là không có chuyện gì xảy ra!”

An Lương không nghĩ như vậy! Vì khả năng cảm nhận nguy hiểm vẫn còn cảm giác thấy nguy hiểm.

Nhưng bề ngoài, anh tán thành nói: “Đúng rồi, thật may là không có vấn đề gì xảy ra.”

Từ trung tâm Madrid đến cung điện Sazuela ở vùng ngoại ô Tây Bắc mất hơn nửa giờ đồng hồ, sau khi rời thành phố Madre, tâm trạng của Felipe VI trở nên thoải mái hơn.

“Cậu An, ngày mai cậu có thời gian không? 5 giờ chiều mai tôi sẽ tan sở, nếu cậu có thời gian, chúng ta có thể lái thuyền buồm đi câu cá.” Felipe VI đã chủ động mời.

Felipe VI rất thích thuyền buồm, ông mời An Lương lái thuyền buồm, chứng tỏ ông rất quý trọng An Lương.

An Lương cười gật đầu: “Đương nhiên là được rồi!”

Tuy nhiên, sau khi An Lương đồng ý, thì bộ đàm treo trên bảng điều khiển lại phát ra âm thanh tiếng Tây Ban Nha. “Có tình huống xảy ra!”

Carlson trên ghế phụ hỏi ngay lập tức: “Tình huống gì?”

Felipe VI nghe thấy đó là giọng nói của nhân viên bảo vệ Morari của mình.

“Có ba chiếc ô tô đậu giữa đường trên đoạn đường trước mặt, hình như có một vụ tai nạn ô tô và họ đã chặn đường lại.” Morari đáp lại.

An Lương xen vào: “Dừng tất cả các xe lại!”

Carlson tán thành đáp lại: “Dừng tất cả các xe lại.”

Ba chiếc xe của Hoàng gia Tây Ban Nha và ba chiếc xe của An Lương đều dừng lại, đoàn xe sáu chiếc cách nơi xảy ra tai nạn khoảng ba trăm mét.

Đây là một khoảng cách tương đối an toàn. An Lương nhấc máy bộ đàm ở hàng thứ hai lên và ra lệnh: “Hãy để máy bay không người lái đi và xem chuyện gì đang xảy ra.”

“Nhận.” Các nhân viên an ninh của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn trả lời.

Ở trước chiếc Saboban chống đạn, một máy bay không người lái đã được nâng lên và sau đó bay đến nơi nghi ngờ vụ tai nạn. Trong lớp Saboban nơi An Lương ngồi, thiết bị đa phương tiện ở hàng thứ hai hiển thị các cảnh quay được thực hiện bởi máy bay không người lái.

An Lương giới thiệu: “Chúng tôi chú ý nhiều hơn đến vấn đề an toàn, vì vậy những người ngồi trong Saboban này hãy thực hiện một chút sửa đổi để nâng cao khả năng bảo vệ an toàn nhiều nhất có thể.”

Máy bay không người lái bay đến nơi nghi ngờ tai nạn trong bầu trời đêm, camera bức xạ nhiệt hồng ngoại được bật lên, tình huống trong bóng tối lập tức rõ ràng, ngoại trừ ba người bên ngoài xe, trong mỗi xe còn có bốn người ẩn nấp. Có vẻ có gì đó sai!

Tổng cộng có mười hai người ngồi trong xe, nhưng bên ngoài chỉ có ba người, tuy rằng có vẻ đang tranh cãi, nhưng kết hợp với người ngồi trong xe, tình huống này càng thêm khả nghi. Rốt cuộc, nếu có tai nạn xe cộ, chẳng phải những người cùng xe đều xuống xe sao? Quan trọng hơn, cả ba chiếc xe đều ngồi được bốn người? Có phải là một chút trùng hợp ngẫu nhiên? Quá nhiều sự trùng hợp, thường như vậy sẽ có vấn đề! “Tôi nghĩ họ có vấn đề!” An Lương giải thích.

Felipe VI tán thành: “Tổng cộng có mười lăm người, tôi nghĩ cũng có vấn đề.” Sau khi nói điều đó, Philip VI đã ra lệnh: “Carlson, cậu đưa người tới giải tán bọn họ.”

An Lương ngăn cản: “Tôi cảm thấy chủ ý này không được ổn!” An Lương nói tiếp: “Felipe điện hạ, chúng ta không rõ tình hình của bên kia, là trùng hợp hay có ác ý, vì vậy trước tiên chúng ta cố gắng giải tán bọn họ từ xa.”

Felipe VI trả lời: “Cậu định giải quyết như thế nào?”

“Chúng tôi sẽ đóng giả là một nhân viên của CNI thuộc Trung tâm Tình báo Quốc gia ở nửa phía Tây của đất nước và cảnh báo bên kia hãy dọn đường cho máy bay không người lái. Nếu bên kia không cho phép, điều đó có nghĩa là có vấn đề.” An Lương nói rõ.

Felipe VI im lặng nhìn An Lương: “Được rồi!”

An Lương lập tức dùng máy bộ đàm hướng dẫn ra lệnh, thật ra An Lương cũng đã biết được đáp án, đám người chặn đường này nhất định có vấn đề!

Chương 2047: Đội ngũ an ninh thuê bên ngoài?

An Lương đã biết nhóm nhân viên cản đường này tuyệt đối có vấn đề!

Không chỉ bởi vì năng lực linh cảm nguy hiểm, cũng bởi vì An Lương đã nghe tin tức mới truyền đến trong tai nghe, con đường sau lưng họ thế mà cũng bị phong tỏa, treo lên bảng hiệu sửa đường.

Trong bầu trời đêm, máy bay không người lái tới gần hiện trường nghi ngờ tai nạn giao thông, máy bay không người lái lắp đặt loa phóng thanh phát ra tin tức nhắc nhở: “Chúng tôi là nhân viên công tác trung tâm tình báo quốc gia, chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ của nhà nước, các anh lập tức di chuyển chiếc xe sang bên đường.”

Mà trong camera của máy bay không người lái, ba gã nhân viên ở bên ngoài dường như cũng không nghe thấy, camera bức xạ nhiệt tia hồng ngoại thậm chí phát hiện những nhân viên đang trốn trong xe kia dường như đang chuẩn bị vũ khí.

Carlsen mở miệng trước một bước: “Điện hạ, những người đó có vũ khí.”

An Lương tán thành: “Tôi cũng hoài nghi bọn họ có vũ khí, Felipe điện hạ, nhân viên bảo vệ của ngài có vũ khí không?”

Carlsen thay Felipe VI đáp lại: “Chúng tôi chỉ có súng ngắn, cậu An, nhân viên bảo vệ của các anh đâu?”

“Luật pháp Tây Ban Nha các người cấm súng ống, cho nên nhân viên bảo vệ của chúng tôi không có vũ khí súng ống.” An Lương đáp lại.

“…” Carlsen im lặng.

Felipe VI cũng hơi cạn lời. An Lương vậy mà tuân thủ luật pháp như thế sao?

Máy bay không người lái lần nữa phát ra tin tức nhắc nhở, ba người đang tranh cãi tại hiện trường tình nghi là tai nạn giao thông bất ngờ rút súng ngắn tấn công máy bay không người lái, nhưng bị máy bay không người lái dễ dàng né tránh.

“Thật phiền phức!” Carlsen đáp lại.

“Tất cả xe lùi lại.” Chuyện chuyên nghiệp giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý, Carlsen mới là đội trưởng an ninh chuyên nghiệp, lúc này đương nhiên do Carlsen phụ trách chỉ huy, Felipe VI không xen vào.

An Lương cầm bộ đàm nói: “Liên lạc đội ngũ an ninh thuê bên ngoài của chúng ta một chút, bảo bọn họ chạy tới xử lý vấn đề.”

Tiếng nước Hạ của Felipe VI khá dở, tiếng nước Hạ của hoàng hậu Lydia thì tốt hơn, bà ấy nghe hiểu ý của An Lương.

Hoàng hậu Lydia chủ động hỏi thăm, hơn nữa sử dụng tiếng Tây Ban Nha, từ đó thuận tiện cho Felipe nghe hiểu được: “Cậu An, các cậu còn có đội ngũ an ninh thuê bên ngoài sao?”

An Lương đáp lại một cách khẳng định: “Đúng vậy, người nước Hạ chúng tôi coi trọng nhập gia tùy tục, pháp luật các ngài cấm súng, chúng tôi sẽ không chuẩn bị vũ khí, nhưng chúng tôi liên hệ đội ngũ an ninh chuyên nghiệp thuê bên ngoài, bọn họ sẽ bảo vệ chúng tôi an toàn.”

Lúc sáu chiếc xe rút lui, ba chiếc xe vốn bị tình nghi tai nạn giao thông đuổi theo, bọn họ đã lộ ra vẻ ác ý.

Nhìn tình huống như vậy, An Lương nói thêm: “Đội trưởng Carlsen, để xe của các anh đi giữa, để hai chiếc xe khác của chúng tôi đi đầu và cuối, xe của chúng tôi đều là loại chống đạn B7+ và vũ khí của bọn họ có lẽ không thể tạo thành uy hiếp với chúng tôi.”

Xe chống đạn cấp B7+ là xe chống đạn đẳng cấp của nước Đức, từ thấp đến cao chia thành B4 đến B7, trong đó B7+ có mức độ phòng thủ vượt qua B7, nhưng không có dữ liệu chính thức.

Cấp độ chống đạn B7 đã có thể chống lại lựu đạn và tất cả các loại súng trường, bao gồm cả AK47 nổi tiếng và M16 với lực xuyên thấu cực mạnh.

Trên thực tế B6 có thể chống lại AK47 và M16, B7 càng nhiều hơn chính là đối kháng bom và B7 + đã có thể chống lại súng bắn tỉa chống vật chất đường kính 12,7 mm, thuộc quân sự tiêu chuẩn.

Sau khi An Lương dặn dò, đội xe có sự thay đổi, một chiếc Saboban tụt lại sau cùng, một chiếc Saboban khác tiến về phía trước.

Ba chiếc xe phía sau nhanh chóng đuổi kịp, nhưng An Lương bên này duy trì khoảng cách an toàn.

Trước sau truy kích gần 5 phút, trong tai nghe vô tuyến của An Lưng truyền đến tin nhắn trả lời: “Thưa sếp, chúng tôi sắp đến rồi, ba mươi giây sau sẽ gặp nhau, máy bay không người lái cũng đã bố trí xong.”

“Đã nghe.” An Lương đáp lại một tiếng, sau đó giống như giải thích: “Đội ngũ an ninh thuê bên ngoài đã đến, bọn họ đang ở phía trước, người phía sau giao cho bọn họ.”

30 giây sau, bốn chiếc xe việt dã xuất hiện ở phía trước, đối phương ấn còi, tiết tấu một dài hai ngắn, Saboban dẫn đầu cũng một dài hai ngắn, đôi bên chạy xen kẽ qua nhau.

Khi đối phương vượt qua đội xe bên này của An Lương thì lập tức ngừng ngang xe giữa đường chặn đường ba chiếc xe phía sau, ba chiếc xe phía sau đuổi theo đội xe An Lương cũng phát hiện tình huống kỳ lạ, bọn họ ngừng lại trực tiếp nổ súng công kích.

Nhưng công kích của họ không hề có tác dụng, bởi vì trang bị “đội ngũ an ninh thuê bên ngoài” quá tiên tiến, bọn họ sử dụng vũ khí đời mới nhất của nước Nga hoàn toàn nghiền ép đối phương.

Trước sau chưa đầy 1 phút, trong Sabobon vị trí của An Lương thậm chí ngay cả tiếng súng cũng không nghe thấy, cuộc chiến sau đó đã lập tức kết thúc.

“Thưa sếp, vấn đề đã được giải quyết.” Nhân viên “đội ngũ an ninh thuê bên ngoài” báo cáo.

Cái gọi là “đội ngũ an ninh thuê bên ngoài” này thật ra chính là Công ty Nhân Nghĩa An Toàn ở công ty chi nhánh Europa bên này, nói một cách hoa mỹ đội ngũ an ninh thuê bên ngoài đó là đội ngũ ẩn phía sau màn của An Lương.

Cũng không thể ngỏ ý cho Felipe VI, anh có một đội nhân viên bảo vệ vũ trang hùng hậu ở Tây Ban Nha chứ? Đây không phải là vả mặt đối phương à?

Huống chi còn sẽ khiến đối phương suy đoán điên cuồng và kiên kị? An Lương sẽ không làm chuyện buôn bán lỗ vốn đó.

Mặt khác, trong ba chiếc Saboban chống đạn bên này của An Lương thật ra cũng giấu vũ khí, vẫn là nguyên nhân kể trên, chẳng qua An Lương không ra lệnh sử dụng mà thôi.

“Felipe điện hạ, đội ngũ an ninh thuê bên ngoài của chúng tôi đã giải quyết xong vấn đề.” An Lương nói.

Felipe VI sửng sốt một chút, nhanh như vậy đã giải quyết xong phiền phức rồi? Cái gọi là đội ngũ an ninh thuê bên ngoài này rốt cuộc lớn mạnh cỡ nào chứ?

Chương 2048: Cho nên lại là cục diện có lợi?

Bởi vì rắc rối đã được giải quyết, Felipe VI vẫn quyết định trở về cung điện Zarzuela.

Khi đi ngang qua nơi giao đấu trước đó, thành viên của đội bảo an hoàng thất Tây Ban Nha - Molari đã bị giữ lại để xử lý chuyện này.

Sau khi trở về cung điện Zarzuela, hoàng hậu Lydia liền lập tức đưa hai công chúa Leonard và Sofia rời khỏi, hôm nay đối với hai công chúa mà nói có chút kích động.

Nhưng mà toàn bộ hành trình không trực tiếp tham chiến, càng không nhìn thấy hình ảnh đẫm máu, cho nên đối với hai công chúa Leonard và Sofia cũng không có chấn động gì quá lớn.

An Lương đã trở về ở khách sạn hoàng thất Tây Ban Nha, anh đang kiểm tra thông tin do Công ty Nhân Nghĩa An Toàn báo cáo, ví dụ như là thân phận của những kẻ tập kích này.

Mặc dù thông qua khả năng dự cảm nguy hiểm để phán đoán, những kẻ tập kích này dự là nhằm vào hoàng thất Tây Ban Nha, nhưng An Lương vẫn cảm thấy không yên tâm.

Cung điện Zarzuela.

Trong phòng làm việc của Felipe VI, Carlsen đang báo cáo tình hình.

“Điện hạ, bên Molari đã xử lý xong rồi, vụ án đã chuyển giao cho tuần bổ Madrid tiếp quản, đoàn đội bảo an bên ngoài của anh An cực kỳ hùng mạnh, Molari xác nhận rằng bọn họ đang sử dụng thiết bị mới nhất của nước Nga.” Carlsen giải thích.

“Nước Nga?” Felipe nghi hoặc.

Carlsen đáp lại một cách chắc chắn. “Đúng vậy, Molari đã tận mắt nhìn thấy, đối phương không để tâm đến việc bị Molari phát hiện, hơn nữa bọn họ không phải người nước Hạ.”

“Lẽ nào thực sự là đoàn đội bảo an thuê bên ngoài?” Felipe VI như đang nói chuyện với chính mình.

Carlsen trả lời. “Tôi nghe nói quan hệ giữa cậu An này với nước Nga rất tốt, có khả năng là công ty bảo an bên nước Nga đang giúp đỡ.”

“Bọn họ giờ đang ở đâu?” Felipe VI hỏi.

Carlsen lắc đầu: “Không biết, sau khi đối phương và Molari giao tiếp xong thì lập tức rời đi, theo đường tình báo của chúng ta, sau khi đối phương tiến vào Madrid đã âm thầm biến mất không dấu vết.”

Carlsen tiếp tục nói: “Đây là đoàn đội chuyên nghiệp, bọn họ giết chết tất cả kẻ thù, toàn bộ quá trình diễn ra chưa đầy một phút và bọn họ không có ai bị thương vong.”

Felipe im lặng một lúc, ông suy nghĩ một hồi rồi chủ động gọi điện thoại cho An Lương, chờ đến khi An Lương bắt máy Felipe VI mở lời trước: “Chào buổi tối, cậu An, cậu ở trong khách sạn hoàng thất có quen không?”

Felipe VI hỏi.

An Lương khẳng định đáp lời: “Rất tốt.”

“Tôi có một chuyện cần hỏi cậu An một chút, liên quan đến việc đoàn đội bảo an thuê bên ngoài, xin hỏi chúng tôi có thể liên hệ với họ để xử lý chút chuyện này không?” Felipe VI hỏi.

An Lương khéo léo trả lời: “E là hơi khó.”

“Hử?”

Felipe VI hỏi ngược lại: “Có khó khăn gì sao?”

An Lương ho khan một tiếng: “Họ là công ty bảo an tư nhân, chi phí bảo an mỗi ngày là 2 vạn USD, chỉ cần có việc để hành động thì sẽ tăng ngoài thêm 1 vạn tệ, và tương tự như loại hoạt động vừa rồi, họ đã giải quyết được 15 kẻ thù, tức là chi phí 30 vạn USD.”

Felipe VI nhanh chóng tính toán, theo thông tin An Lương cung cấp, cuộc tập kích vừa rồi chẳng phải là 60 vạn sao? Báo giá như vậy...

Chẳng trách An Lương tỏ vẻ có chút khó, hoàng thất Tây ban Nha bọn họ căn bản không có tiền chi trả cho đoàn đội bảo an kiểu này. Không có tiền cũng quá khó rồi?

“Đúng rồi, Felipe điện hạ, thân phận của những người này các ngài đã điều tra ra chưa?” An Lương hỏi.

Felipe VI hỏi ngược lại: “Các cậu điều tra ra rồi sao?”

An Lương cũng không giấu giếm: “Công ty cố vấn Đệ Tam Phương mà chúng tôi ủy thác đã điều tra ra được thông tin, bọn chúng hình như là những phần tử tích cực phân tách của Tây Ban Nha, tư liệu liên quan, tôi sẽ gửi cho hoàng hậu Lydia được chứ?”

“Trực tiếp gửi tới hòm thư của tôi đi!”

Felipe đọc địa chỉ e-mail của mình cho An Lương biết.

“Được.” An Lương đáp lại.

Lần này Felipe VI không hỏi tiếp về chuyện công ty cố vấn Đệ Tam Phương nữa, ông suy đoán có lẽ lại là công ty tư nhân, báo giá điều tra chi phí có lẽ cũng cao tương đương nhau...

Cho dù Felipe hỏi, An Lương cũng đã chuẩn bị xong câu trả lời, hỏi thì trả lời là công ty cố vấn Đệ Tam Phương do Thần Toán Thiên Cơ Số 4 của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn giả mạo, phí thẩm vấn tổng hợp lại là 10 vạn USD.

Chi phí như vậy không phải là cái giá mà hầu hết hoàng thất của liên minh Europa có thể chi trả được.

Dù sao thì hoàng hậu Lydia của hoàng thất Tây Ban Nha hàng ngày đều mặc quần áo Zara đúng chứ?

Trong một số trường hợp quan trọng, nếu cần sử dụng vương miện, hoàng hậu Lydia còn cần tìm hoàng hậu cũ để mượn vương miện.

Ví dụ như 16 năm trước, khi Lydia và Felipe VI kết hôn, vương miện của bà chính là được hoàng hậu cũ cho mượn.

“Không thể không nói hoàng thất Tây Ban Nha thật sự cũng quá thảm rồi!”

‘Chúc mừng kí chủ hóa thân thành dũng sĩ, thánh công bảo vệ công chúa!'

‘Chúc mừng kí chủ nhà giành được khen thưởng đặc biệt : quầng sáng tiêu thụ rượu vang Tây Ban Nha.'

'Quầng sáng tiêu thụ rượu vang Tây Ban Nha : Thông qua quầng sáng tiêu thụ rượu vang Tây Ban Nha, khách hàng nguyện ý hiểu biết nhiều hơn về rượu vang Tây Ban Nha và cũng có nhiều mục đích mua hàng hơn.'

Giới thiệu khen thưởng rất đơn giản, nhưng hiệu quả lại cực kỳ tốt!

An Lương trước đây vẫn lo lắng về vấn đề tiêu thụ rượu vang Tây Ban Nha, cho dù có con đường mà ba công ty buôn bán xuất nhập khẩu lớn lưu lại, và cả sự trợ giúp của công ty đầu tư An Tâm cùng Tập đoàn công nghệ pin Graphene Ước Mơ Tương Lai, nhưng có quỷ mới biết được người tiêu thụ có chấp nhận hay không?

Bây giờ sau khi có quầng sáng tiêu thụ rượu vang Tây Ban Nha, An Lương cảm thấy không còn vấn đề gì lớn nữa! Cho nên lại là cục diện có lợi?

Không hổ là Hệ Thống Nhân Sinh Người Thắng!

Chương 2049: Lực lượng trong bóng tối!

Cung điện Zarzuela, nơi ở của hoàng tộc Tây Ban Nha.

Leonard và công chúa Sofia ngồi bên trong phòng, hai chị em đang khe khẽ nói chuyện.

“Chị thích anh An kia, có đúng không?” Sofia hỏi.

Leonard không phủ nhận: “Trước đây chị và mẹ gặp nguy hiểm ở Đế Đô của nước Hạ, anh An đã cứu chị, theo cách nói của nước Hạ, như thế là anh hùng cứu mỹ nhân, hẳn là thành ngữ này nhỉ?”

Sofia nói tiếp: “Anh ấy rất ưu tú nữa!”

Sofia nói tiếp: “Nhưng chị à, chị quên mất một việc rồi.”

“Chị là nữ hoàng tương lai của Tây Ban Nha!”

Sofia nhắc nhở, Leonard là người thừa kế hoàng vị đệ nhất, Sofia là người thừa kế đệ nhị, cô ấy cũng cần phải học kiến thức về chừng mực, vì thế, để phòng ngừa trường hợp Leonard xảy ra điều gì bất trắc thì cô ấy có thể thay thế.

Nếu tất cả theo như bình thường, Leonard sẽ trở thành vị nữ hoàng đầu tiên trong lịch sử của Tây Ban Nha.

Nếu đã là nữ hoàng tương lai của Tây Ban Nha, chồng của Leonard đương nhiên không thể nào là người của nước Hạ được, cho dù không phải là người Tây Ban Nha, thì ít nhất cũng phải trong phạm vi tìm kiếm của Europa.

Dù hoàng thất trong thời đại hiện nay đã nới rộng về phạm vi kén vợ kén chồng, đã từng mở rộng quan hệ thông gia của quý tộc đến mức cho phép cưới xin với dân thường, thế nhưng giới hạn ngầm vẫn phải nằm trong phạm vi Europa.

Leonard khẽ thở dài, cô ấy đứng dậy, đi về phía phòng của mình.

“Ngủ ngon nhé, Sofia.”

Nhìn bóng lưng của Leonard, Sofia cũng chỉ có thể thương tiếc thay cho chị gái mình.

... Ngày hôm sau.

7 giờ rưỡi sáng.

An Lương được mời đến cùng ăn sáng với hoàng tộc Tây Ban Nha tại cung điện Zarzuela. Felipe VI chủ động hỏi: “Hôm qua ngủ có ngon không?”

An Lương gật đầu đáp lại: “Vẫn rất tốt.”

Hai bên tán gẫu trong chốc lát, Felipe VI đi vào vấn đề chính.

“Có một việc, tôi muốn ngỏ lời xin lỗi với cậu An.”

“Hả?” An Lương lộ ra vẻ ngờ vực.

“Ngày hôm qua chúng ta đã hẹn lái thuyền buồm ra khơi để câu cá, nhưng hôm nay e là phải hủy bỏ rồi, bởi vấn đề an toàn ngày hôm qua, hôm nay tôi cần phải xử lý rất nhiều chuyện.” Felipe VI giải thích.

“Không sao cả, hôm nay tôi cũng có việc cần phải phản hồi lại cho Duy Nam Nhất.” An Lương đáp.

“Chuyện mà chúng ta hẹn lần sau giăng buồm ra khơi, cũng đúng lúc tôi đang muốn vậy.”

“Vậy chủ nhật chúng ta gặp lại nhau nhé?” Felipe VI thăm dò.

Chủ nhật là việc hai bên đã hẹn sẽ giám định về rượu vang, Felipe VI lo rằng sẽ xảy ra bất trắc, vậy nên lại dò xét An Lương một chút.

An Lương không trả lời về chuyện hẹn gặp hôm chủ nhật.

“Bên phía nước Hạ đã hồi âm tin tức, bọn họ sẽ phái đoàn trao đổi đến đây vào ngày mai, sau đó tôi sẽ gửi tin tức liên quan về đoàn trao đổi đến hòm thư của Felipe điện hạ.”

“Được, tôi sẽ phái nhân viên đến sân bay quốc tế Madrid để đón bọn họ.” Felipe VI lập tức trả lời.

“Vậy thì phiền ngài rồi!”

An Lương không hề khách sáo mà đáp lời. Leonard và Sofia ở bên cạnh lặng lẽ ăn bữa sáng, nhân tiện nghe An Lương trao đổi với Felipe VI, Leonard thỉnh thoảng lại lén nhìn An Lương, trong mắt cô ấy tràn ngập sự vui vẻ.

Sau khi Felipe VI thỏa thuận với An Lương xong, thì nhìn về phía hai con gái.

“Leonard, Sofia, hai con ăn mau lên, sắp trễ học đến nơi rồi!”

“Vâng, cha.” Leonard trả lời.

“Con biết rồi!” Sofia cũng đáp.

An Lương ở bên cạnh nói tiếp: “Felipe điện hạ, tôi cũng có một việc muốn ngỏ lời xin lỗi với điện hạ.”

“Chuyện gì vậy?” Felipe VI hỏi lại.

An Lương dùng giọng điệu áy náy nói: “Tối hôm qua, khi nhân viên an ninh của tôi rời đi, không cẩn thận đụng phải xe dùng thường ngày của điện hạ, cho nên...”

Trước khi Felipe VI trả lời, An Lương nói tiếp.

“Để bày tỏ sự áy náy của tôi, tôi sẽ để lại một chiếc Suburban phiên bản chống đạn để bồi thường, hi vọng điện hạ có thể thứ lỗi cho sơ suất của nhân viên an ninh bên tôi.”

Felipe VI im lặng, ông ta biết rõ ý của An Lương, An Lương tặng một chiếc Suburban phiên bản chống đạn cho bọn họ, e rằng nguyên nhân lớn nhất là để bảo vệ sự an toàn của Leonard đi?

Về phần nói đến việc nhân viên an ninh đụng phải xe gì đó, hoàn toàn là nói hươu nói vượn!

Nếu thực sự có chuyện như vậy, tối hôm qua nhân viên an ninh của Felipe VI sẽ báo cáo lại.

“Cảm ơn sự hào phóng của cậu An.” Felipe VI đồng ý.

Nếu như là lúc trước, Felipe VI sẽ không nhận, thế nhưng chuyện xảy ra tối hôm qua, đã khiến cho Felipe VI có phần lo lắng và sợ hãi, cho nên có một chiếc xe chống đạn cũng rất tốt.

“Cảm ơn điện hạ đã khoan dung.” An Lương cũng khách sáo, nói.

Sau bữa sáng, An Lương rời khỏi cung điện Zarzuela, anh hỏi dò: “Chuyện khác làm đến đâu rồi?”

Tần Thiên Tường đáp: “Tất cả đang tiến hành suôn sẻ.”

“Không có ai biết chứ?” An Lương hỏi lại.

Tần Thiên Tường im lặng một lúc, mới trả lời: “Không thể nào khẳng định được.”

“Hửm?” An Lương ngờ vực.

Tần Thiên Tường bổ sung: “Có một lực lượng ẩn núp trong bóng tối đang điều tra chúng ta, đối phương vô cùng cẩn thận, cho dù không có tin tức gì thì cũng không thử tiếp xúc với chúng ta.”

Tần Thiên Tường nói tiếp: “Thấy tình hình như vậy, chúng tôi mới không thể xác định được có ai biết hành động của chúng ta hay không.”

“Ẩn núp trong bóng tối sao?” An Lương dường như đang độc thoại: “Thú vị đấy!”

Chương 2050: Bài kiểm tra sức chịu đựng?

Madrid và Vienna đều trễ hơn bảy giờ so với Đế Đô, Madrid 3 giờ chiều, thì Đế Đô 8 giờ sáng.

An Lương và công ty đầu tư An Tâm trao đổi một hồi với công ty Thương mại Xuất nhập khẩu Vương Quan, rồi giao những việc liên quan cho Tôn Triết của công ty Thương mại Xuất nhập khẩu Vương Quan đảm nhận. Hôm nay bọn họ sẽ lên máy bay xuất phát, ngày mai sẽ đáp xuống Madrid, ngày kia sẽ mở buổi ra mắt rượu nho.

Khi đã sắp xếp xong chuyện của công ty Thương mại xuất nhập khẩu Vương Quan, An Lương gửi tất cả những thông tin liên quan cho Felipe VI, bao gồm cả thông tin về thành viên của đội ngũ giao lưu.

Felipe VI nhìn thông tin mà An Lương gửi qua, ông ta thở phào một hơi nhẹ nhõm. Sau đó ông cùng lúc tiến hành mở một cuộc họp báo và công bố những chuyện tương ứng, tháo bớt một phần áp lực của hoàng gia.

Áp lực của hoàng gia Tây Ban Nha tương đối lớn, đặc biệt là sau khi những sự cố an toàn hôm qua đã xảy ra, áp lực của hoàng gia càng thêm nặng nề.

Sau khi thông tin về cuộc ra mắt rượu nho được công bố, một lượng đông đảo các xưởng và xí nghiệp rượu nho đều bắt đầu xôn xao ca tụng Felipe VI, cùng lúc đó họ bắt đầu tụ họp về Madrid.

Địa điểm ra mắt rượu nho lần này được tổ chức tại bảo tàng rượu nho Madrid. Felipe VI còn tung ra thông tin qua livestream. Nếu như buổi ra mắt rượu nho lần này được diễn ra thuận lợi thì khối lượng giao dịch của hai bên có khả năng sẽ vượt qua tổng số lượng rượu nho hiện giờ Tây Ban Nha xuất khẩu sang nước Hạ.

Thông tin được công bố qua livestream này đã trực tiếp làm bùng nổ giới rượu nho. Vượt qua tổng lượng rượu nho Tây Ban Nha xuất khẩu sang nước Hạ ư? Thế mức xuất khẩu là bao nhiêu?

Không giống như sự hồ hởi của các xưởng rượu nho, các nhà máy và cửa hàng rượu nho ở Tây Ban Nha, tại cục điều tra an ninh quốc gia Đế Đô, bầu không khí giờ đang có phần hơi ngột ngạt.

Hoàng Quốc Tường đặt nghi vấn: “Cậu nói cậu ta có hành động bí mật khác ở Tây Ban Nha à?”

Kỹ thuật viên ưu tú của ban an toàn thông tin, Thạch Phong đáp: “Đúng vậy!”

“Cậu chắc chứ?” Hoàng Quốc Tường truy hỏi.

“Tôi có thể chắc chắn!” Thạch Phong khẳng định thêm lần nữa.

“Nhìn từ bề mặt thì anh An đến Tây Ban Nha là để thăm công chúa Leonard, nhưng chúng tôi điều tra được nhiều thông tin hơn thế. Anh An đang khuếch tán sức mạnh của Europa đến Tây Ban Nha.”

“Tuy bảo vệ của anh An ở bên đấy rất nghiêm ngặt, nhưng chúng tôi bằng một phương thức đặc biệt đã có được thông tin rằng anh An còn có một mục đích khác tại Tây Ban Nha, mục tiêu cụ thể là gì thì tạm thời vẫn chưa rõ. Có điều chúng tôi phát hiện rằng số vốn đầu tư của anh ta ở Tây Ban Nha đã vượt qua con số 20 ức USD, cùng với toàn bộ vốn đầu tư được điều động từ nước ngoài.” Thạch Phong giải thích.

Hoàng Quốc Tường day day chân mày thì Thạch Phong tiếp tục báo cáo: “Đặc nhiệm của trưởng ban Lý lúc trước cũng đã báo cáo một chuyện rằng sức mạnh mà An Lương thao túng ở Vienna cũng đã vượt ra ngoài dự tính của chúng ta rất nhiều.”

“Số lượng nhân viên thời vụ ngoại quốc tại Vienna của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn, triều đình và phòng tuần bộ địa phương, tất cả đều đã được Công ty Nhân Nghĩa An Toàn thâm nhập triệt để. Theo điều tra của chúng tôi, sức mạnh mà công ty Nhân Nghĩa An Toàn nắm giữ tại Vienna e rằng đã vượt qua trình độ tại Đế Đô.” Thạch Phong tiếp tục báo cáo.

“Sức mạnh của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn ở Đế Đô vô cùng khoa trương. Lúc đầu, khi Công ty Nhân Nghĩa An Toàn lo liệu vụ án của Giả Đức Văn, bọn họ đã thực hiện trót lọt đến nỗi không có lấy một kẽ hở.”

“Cậu chắc chứ?” Hoàng Quốc Tường lại hỏi.

Thạch Phong vẫn gật đầu: “Tôi chắc mà.”

“Lí do?” Hoàng Quốc Tường hỏi vặn lại.

“Tôi lợi dụng dark web bên đó để đăng tải một phi vụ tấn công phi kỹ thuật. Dùng điện thoại công cộng tại đó để nói rõ về vụ đột kích nhắm vào Trần Tư Vũ, từ đó thông qua hệ thống giám sát an ninh tại đó mà rà soát tình hình.” Thạch Phong cho biết.

“Kiểm tra sức chịu đựng ư?” Hoàng Quốc Tường chau mày.

“Đúng vậy một bài kiểm tra sức chịu đựng. Bằng cách thức như thế này, ta có thể kiểm tra được năng lực kiểm soát tình huống của đối phương. Trên thực tế thì anh An đã không làm tôi thất vọng. Từ lúc bài kiểm tra sức chịu đựng này được bắt đầu, thì chỉ vỏn vẹn trong 7 phút đồng hồ, các nhân viên tham gia vào cuộc kiểm tra này đều biến mất một cách bí ẩn. Tài khoản đăng tải phi vụ của tôi trên deep web cũng dính phải sự truy vết, cùng với đó tất cả mọi dấu vết của tôi đã từng có trên deep web đều đã bị điều tra.” Thạch Phong nói rõ.

“Cậu không bị phát hiện chứ?” Hoàng Quốc Tường lập tức hỏi.

“Đương nhiên là không rồi!” Thạch Phong đáp: “Nếu đã là bài kiểm tra sức chịu đựng thì tôi đương nhiên đã thực hiện ổn thỏa phương pháp phòng bị.”

“Thế thì tốt.” Hoàng Quốc Tường thở phào.

“Chuyện này cậu đã từng nói cho ai biết chưa?”

“Tính đến nay thì tôi chỉ mới nói cho anh biết thôi.” Thạch Phong nói rõ.

“Thế thì tôi đã quên chuyện này đi rồi đấy nhé.” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

“Được thôi.” Thạch Phong đáp.

Chương 2051: Mưu đồ không đơn giản!

“Vẫn còn một chuyện nữa. Chúng tôi tra ra được thông tin của Aphrora Vasilevichy Kobel, cha của đối phương là Vasilevichy Konev Kobel, ông ta là bộ trưởng bộ Tài nguyên và Sinh thái.”

“Anh An đã dựng nên mối quan hệ thông qua Aphrora và nước Nga để có được một lượng lớn trang bị tân tiến từ Nga. Hiện nay, thực lực của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn đang lớn mạnh với tốc độ chóng mặt. Bao gồm ở Đông Nam Á, Europa, châu Phi, và cả châu Nam Mỹ, trừ Bắc Mỹ có nước Bạch Đầu Ưng ra thì đều có dấu vết hoạt động của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn.” Thạch Phong bổ sung.

“Lần này, Công ty Nhân Nghĩa An Toàn tại Vienna cũng đã phơi bày ra năng lực kiểm soát tình huống, khiến tôi muốn sáng tỏ ra một điều rằng Công ty Nhân Nghĩa An Toàn đang thu nạp nhân viên bảo vệ tại nơi đó với quy mô lớn, nhằm thực hiện mục tiêu đẩy nhanh tốc độ lớn mạnh.” Thạch Phong bổ sung.

“Cậu muốn nói gì cơ?” Hoàng Quốc Tường nhìn Thạch Phong.

Bộ tổng cục điều tra an ninh quốc gia.

Thạch Phong đang báo cáo riêng cho Hoàng Quốc Tường nghe về hình hình của An Lương. Hoàng Quốc Tường không rời mắt khỏi Thạch Phong, anh ta đặt nghi vấn về mục đích của đối phương.

“Vẫn còn một chuyện nữa, tôi cảm thấy nên nói cho anh biết.”

Thạch Phong trả lời không không liên quan đến những gì được hỏi rồi lấy ra một chiếc USB đưa cho Hoàng Quốc Tường. Hoàng Quốc Tường cắm vào ổ USB của máy tính, nhưng không gõ được vào ô nhập mật khẩu.

“Mật mã là viết tắt phiên âm của nước Hạ vạn tuế, rồi thêm số 1001 và còn ba dấu chấm than nữa.” Thạch Phong nói ra mật mã.

Hoàng Quốc Tường gõ mật khẩu vào và nội dung của tập tài liệu lập tức hiện lên.

Lúc Hoàng Quốc Tường đang xem xét, Thạch Phong tiếp tục nói: “Tôi điều tra được một chuyện thuần chất ngẫu nhiên nữa. Chuyện là tôi quen được một người bạn trên deep web, đối phương là người Hàn Quốc. Cậu ta cảm thán về sự mờ ám của Hàn Quốc. Rõ ràng báo đài Hàn Quốc đã có thể tự do đưa tin, rõ ràng xem ra mọi thứ đều rất tự do. Thế nhưng, trên thực tế thì mọi chuyện đã bị bọn tài phiệt khống chế.”

Hoàng Quốc Tường xem xét tài liệu mà Thạch Phong đưa cho. Những thông tin mà tài liệu này phơi bày khiến sắc mặt Hoàng Quốc Tường thay đổi liên tục.

“Những tài liệu này là thật ư?” Hoàng Quốc Tường lại hoài nghi tài liệu này có vấn đề. Bởi vì...

Nếu như những tài liệu này là thật, thế câu trả lời chắc chắn của Thạch Phong...

“Là sự thật, tôi đã nhiều lần kiểm chứng tính chân thật của những tài liệu đó. Tình hình ở Hàn Quốc khá đặc biệt. Tình hình bên đó đã đến mức dù cho có đưa tin một cách công khai thì cũng vô ích.”

Hoàng Quốc Tường im bặt một hồi mới trả lời: “Cậu đừng nói cho bất kì ai, kể cả đồng nghiệp của chúng ta đấy.”

“Tôi hiểu.” Thạch Phong đáp.

Hoàng Quốc Tường phất tay, bày tỏ ý bảo đối phương rời đi. Đợi Thạch Phong đã đi khỏi, Hoàng Quốc Tường kéo ngăn tủ ra và mở ngăn kéo của ngăn tủ, rồi anh ấn vào nút bấm trong ngăn kéo, đồng thời lấy ra một chiếc điện thoại vệ tinh.

Hoàng Quốc Tường lấy ra số điện thoại vệ tinh, anh do dự một hồi rồi mới bấm số điện thoại vệ tinh của máy bay số hiệu Vũ Sương Hào.

Máy bay Vũ Sương Hào đang trong quá trình bay, An Lương bắt cuộc điện thoại của Hoàng Quốc Tường. Sau khi hai bên hỏi han nhau, thì An Lương mở lời trước: “Lão Hoàng này, tôi vẫn đang ở trên không, anh tìm tôi có chuyện gì?”

Hoàng Quốc Tường hỏi lại: “Cậu đang làm gì ở Tây Ban Nha?”

“Thì anh cũng biết đó, Trần Tư Vũ nhà chúng tôi cũng tham gia cuộc thi piano quốc tế ở Vienna, dù sao thì cũng đã đến Europa rồi nên đương nhiên phải đi Tây Ban Nha thăm công chúa Leonard một chút chứ, đúng không nào?” An Lương thuận miệng đáp.

Trong lòng Hoàng Quốc Tường dấy lên sự nặng nề.

An Lương không nói thật! Không đúng!

An Lương chỉ nói ra một nửa sự thật thôi, anh ta thực sự đã đi thăm Leonard, nhưng vẫn còn một mục đích khác anh ta không nói ra mà thôi.

Tình huống thế này không phải là nói dối, cho dù là máy phát hiện nói dối cũng vô hiệu. Bởi An Lương chẳng hề nói dối, anh ta chỉ đang nói một nửa sự thật mà thôi.

...

“Chỉ có một mục đích thôi sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.

An Lương cười đáp: “Chúng tôi ở bên này còn tưởng là ai đang âm thầm điều tra cơ, kết cục là lão Hoàng các anh à!”

An Lương tiếp tục nói: “Anh nói sớm đi chứ, nếu các anh muốn biết thì tôi nói cho các anh biết là được thôi!”

“Thế giờ cậu nói cho tôi biết, cậu làm gì ở Tây Ban Nha?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.

“Có hai việc.” An Lương nói rõ.

“Việc thứ nhất vừa mới nói xong, tôi chỉ là qua đây thăm Leonard mà thôi.” An Lương nói rõ.

“Việc thứ hai thì sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi vặn lại.

“Đầu tư!” An Lương đáp.

“Dự án cụ thể là gì?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.

“Nguồn năng lượng và an ninh.” An Lương vẫn trả lời mà không hề lấp liếm. Hoàng Quốc Tường im lặng một hồi.

“Cậu có mục đích gì vậy?”

“Mục đích đầu tư, tất nhiên là vì kiếm tiền rồi!” An Lương đáp.

“Nhưng mà...” Hoàng Quốc Tường bỗng không biết nên trả lời như thế nào, chứng tỏ là An Lương đã kiếm được rất nhiều tiền sao?

“Thôi nào thôi nào, lão Hoàng à, anh lại đa nghi rồi. Tôi cũng chẳng có làm ra chuyện rối ren gì cả đâu, ngược lại còn lợi dụng nơi đây để nhắm vào nước Úc. Tôi đã sắp xếp chuyện công ty Thương mại Xuất nhập khẩu Vương Quan giao thiệp với Tây Ban Nha rồi. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, chúng ta có thể cắt đứt công việc nhập khẩu rượu nho của Đại Úc.” An Lương nói rõ.

Hoàng Quốc Tường hỏi lại: “Cậu đột nhiên đổi rượu nho của Đại Úc thành rượu nho của Tây Ban Nha như vậy, lẽ nào không sợ sẽ không bán ra được rồi lỗ vốn hay sao?”

“Sao phải sợ chứ?” An Lương hỏi vặn lại.

Chương 2052: Phòng vệ Tử Quang!

“Cậu chắc chắn rằng những loại rượu đó nhất định sẽ bán được không?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại tiếp.

“Ngốc thế, tôi đương nhiên là không chắc chắn rồi.” An Lương cười đáp.

“Nhưng mà!” An Lương chuyển ý.

“Đây là thời đại truyền thông số hóa, chỉ cần ở giai đoạn trước đó chúng ta không tiếc mà đầu tư vào quảng bá rượu nho Tây Ban Nha với quy mô lớn, đồng thời giảm giá thành thì ai sẽ nhớ đến rượu nho của nước Úc nữa chứ.”

“Người dùng rất nhạy cảm với giá cả, chứ không phải là thông tin sản xuất của sản phẩm.” An Lương nói thêm.

“Hơn nữa, cho dù là lỗ sạch vốn, thực sự cũng chỉ có hơn 20 ức thôi, đúng không nào?” An Lương điềm đạm nói, giống như chỉ lỗ 20 tệ không bằng.

“Xem ra chuyện cậu làm ở Tây Ban Nha không hề đơn giản.” Hoàng Quốc Tường đáp.

“Xin mời điều tra.” An Lương trả lời.

“Thế chuyện cậu và nước Nga thì sao?” Hoàng Quốc Tường đổi chủ đề.

An Lương bình tĩnh đáp: “Chuyện giữa tôi và nước Nga khá là nhiều, anh muốn hỏi chuyện nào?”

“Mà thôi, để tôi đoán xem. Anh muốn hỏi về chuyện nước Nga bán cho tôi rất nhiều thiết bị tiên tiến, đúng không nào?” An Lương hỏi vặn lại.

Hoàng Quốc Tường trả lời thẳng thừng: “Đúng vậy.”

“Chúng tôi là công ty bảo vệ chính quy, chúng tôi thực thi rất nhiều nhiệm vụ đứng về phe chính nghĩa ở rất nhiều khu vực. Danh tiếng của chúng tôi trên quốc tế cũng lẫy lừng, thế nên đối phương làm sao có thể từ chối chúng tôi cho được chứ?” An Lương hỏi vặn lại…

Trên độ cao vạn mét, máy bay Vũ Sương Hào đang bay rất ổn định.

An Lương và Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói chuyện.

Hoàng Quốc Tường vừa nghe An Lương trả lời, vừa nhìn thông tin hiển thị trên màn hình máy tính, đó là thông tin mà Thạch Phong vừa đưa cho anh, trong đó có ghi lại một số thông tin cơ mật.

“Câu hỏi cuối cùng, cậu đã từng nghe nói về [XDSS] chưa?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

An Lương thản nhiên đáp: “XDSS? Lại là thuật ngữ thông dụng trên Weibo phải không?”

“Đồ bơi?” An Lương thử giải thích: “Hay là thử một chút?”

“Haizz!”

An Lương thản nhiên đáp: “Các anh toàn là đàn ông trung niên, sao vẫn còn theo đuổi trào lưu hot trend trên Weibo chứ?”

“Cậu thật sự không biết sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.

“Tôi có nên biết không?” An Lương hỏi ngược lại.

“XDSS là tên viết tắt của Xia Dyosystem Secret Security, còn muốn tôi nói tiếp không?” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở.

“Cục an ninh cơ mật nước Hạ?” An Lương nghi ngờ.

“Tôi nhớ tên viết tắt của Cục Điều tra An ninh Quốc gia nước các anh không phải là NSIB sao, nó trở thành XDSS khi nào vậy?” An Lương nói tiếp. “Hay một cơ quan mật mà tôi không biết?”

“Ha ha!” Hoàng Quốc Tường cười nhẹ: “An Lương, thành thật mà nói, bây giờ tôi đột nhiên không phân biệt được rốt cuộc là cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết nữa.”

“Tôi đương nhiên là không biết.” An Lương bình thản đáp lại: “Cục an ninh bí mật nước Hạ này rốt cuộc là thế nào? Tôi xin tuyên bố trước rằng chúng tôi không hề đánh cắp bất kỳ thông tin nào từ nơi này.”

“XDSS không phải là Cục an ninh bí mật của nước Hạ, cũng không phải là bất kỳ tổ chức nhà nước nào của nước Hạ, nói một cách chính xác, tên đầy đủ của nó có lẽ là: viết tắt của X-rav Defend Special Security, cậu hãy nói cho tôi biết, nó được dịch sang tiếng nước Hạ như thế nào?” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

“Tôi có nên biết không?” An Lương khó hiểu.

“Tôi nghĩ rằng cậu nên biết.” Hoàng Quốc Tường khẳng định,

“Cục an ninh phòng thủ đặc biệt tuyến X?” An Lương thuận miệng nói.

“Công ty an ninh phòng vệ Tử Quang.” Hoàng Quốc Tường nói một câu ra được đáp án.

“Còn cần tôi tiếp tục không?”

"Công ty an ninh?” An Lương do dự.

“Đối thủ cạnh tranh với Công ty Nhân Nghĩa An Toàn của chúng tôi hả?” An Lương hỏi.

“Lão Hoàng, liên quan đến công ty bảo vệ này, anh đã điều tra đến đâu rồi?”

“Tất cả mọi thứ!” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

An Lương khẽ nhíu mày.

May mà hai người liên lạc qua điện thoại, Hoàng Quốc Tường không thể nhìn thấy được biểu cảm của An Lương, nếu không chỉ cần một cái nhíu mày cũng sẽ hoàn toàn vạch trần được An Lương.

“Bây giờ tôi đã điều tra tất cả mọi thứ, tôi khá là tò mò, XDSS này rốt cuộc là cái quái gì, để các anh hết lần này đến lần khác thăm dò tôi.” An Lương lật bài nói.

Hoàng Quốc Tường cứ thăm dò hết lần này đến lần khác, nếu An Lương không lật bài ngửa, trái lại sẽ rất kỳ cục.

“Cậu thật sự không biết sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.

“Đó là lý do tại sao tôi muốn anh nói một chút về tình hình.” An Lương đáp lại. “Công ty an ninh phòng vệ Tử Quang này là một công ty an ninh của Hàn Quốc, nhìn bề ngoài, thì có vẻ nó chỉ là một công ty an ninh bình thường. Tuy nhiên, công ty này đột ngột nổi lên cách đây 3 tháng mà không có bất cứ biểu hiện gì hoặc thậm chí không hề tồn tại danh tiếng.” Hoàng Quốc Tường giải thích.

“Chỉ trong ba thời điểm, công ty an ninh này đã từ không thành có, đứng đầu trong lĩnh vực an ninh của Hàn Quốc.” Hoàng Quốc Tường tiếp tục giải thích.

“Nếu đúng như anh nghĩ, thì vấn đề của công ty an ninh này xuất hiện rồi. Họ có một đội ngũ hùng hậu ngay từ những ngày đầu thành lập, cứ như thể những nhân viên an ninh được đào tạo bài bản bất ngờ xuất hiện, và họ có đầy đủ tài vật, có vô số khu vực tình báo và mạng lưới khác trong bóng tối, cho phép họ mua những trang thiết bị mà họ mong muốn, cũng như các nguồn tài nguyên khác nhau.” Hoàng Quốc Tường giải thích.

Chương 2053: Bại lộ!

“Trong tình hình này, công ty an ninh phòng vệ Tử Quang này chẳng phải là áo may ô của các công ty sản xuất khác hay sao?” Hoàng Quốc Tường đưa ra suy đoán của mình.

“Theo thông tin chúng tôi có được, hiện tại công ty an ninh phòng vệ Tử Quang không rõ ràng này đang nhúng tay sâu vào hoàng gia Hàn Quốc, hơn nữa có dữ liệu cho thấy công ty an ninh này thậm chí còn đang thao túng tình hình tổng tuyển cử của Hàn Quốc, An Lương, cậu nói xem công ty này có khả năng thành công không?” Hoàng Quốc Tường dò hỏi.

“Vì công ty an ninh phòng vệ Tử Quang này có dính líu sâu đến hoàng gia Hàn Quốc, căn cứ theo tình hình của Hàn Quốc, thì quá đơn giản, tôi không cần dùng tới đầu óc cũng đoán được rằng công ty an ninh phòng vệ Tử Quang này là một trong năm nhà tài phiệt lớn của Hàn Quốc, nếu như không phải, thì cũng phải mở rộng đến mười nhà tài phiệt hàng đầu.” An Lương giải thích.

“Chính xác mà nói, phải là 9 nhà tài phiệt hàng đầu mới đúng. Hyundai Motor và Hyundai Heavy Industries là một!” An Lương cười nói.

“Ở quốc gia Hàn Quốc, một âm mưu như thế này, tôi nghĩ chắc hẳn là do giới tài phiệt làm ra, rốt cuộc tình hình ở Hàn Quốc, lão Hoàng, anh không rõ sao?” An Lương giải thích.

Hoàng Quốc Tường rơi vào im lặng, bởi vì An Lương nói rất có lý.

An Lương nói tiếp: “Khoan đã, lão Hoàng, anh đã dò thám nhiều lần rồi, chẳng lẽ cho rằng XDSS này là công ty con của Công ty Nhân Nghĩa An Toàn chúng tôi sao?”

“Lẽ nào không phải sao?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.

Đứng trước câu hỏi của Hoàng Quốc Tường, An Lương trả lời không chút do dự: “Tôi xin anh đó, anh động não chút đi, có được không!”

An Lương tiếp tục kêu ca: “Cho dù chúng tôi thật sự muốn làm chuyện như vậy, thì chọn đại một quốc gia Đông Nam Á không phải tốt hơn sao?”

“Ví dụ như Singapore chẳng hạn, có phải tiện hơn nhiều không?” An Lương thuận miệng đưa ra một ví dụ.

“Malaysia, Ấn Độ, không phải đều có thể trở thành mục tiêu sao?” An Lương nói tiếp.

“Còn Thái Lan thì sao?”

“Anh nên biết rằng Thái Lan là khu vực trung tâm của chúng tôi. Chúng tôi có quyền lực như thế nào ở Thái Lan, tôi tin rằng anh còn hiểu rõ hơn cả tôi ấy chứ.” An Lương bổ sung.

“Vậy tại sao lại phải đến Hàn Quốc?”

An Lương nhăn nhó: “Chín tài phiệt lớn ở đó không dễ động vào đâu.” An Lương nói tiếp.

“Mặc dù trong lĩnh vực kinh doanh và tài chính, tôi có thể đánh cho họ răng rơi đầy đất, nhưng tới Hàn Quốc để chống lại họ?”

“Lão Hoàng, rốt cuộc là anh điên hay là tôi điên đây?” An Lương kêu lên.

Hoàng Quốc Tường ngẫm nghĩ, nếu thực sự đúng như lời An Lương nói, thì việc đối đấu với chín tài phiệt ở Hàn Quốc chắc chắn không phải là một lựa chọn tốt.

“Tại sao anh lại nghi ngờ tôi?” An Lương hỏi ngược lại.

Hoàng Quốc Tường thẳng thắn nói: “Chúng tôi vô tình lấy được một tập tin ở trên web chìm. Tất cả thông tin liên quan về XDSS đều hướng đến Công ty Đầu tư An Tâm và Công ty Nhân Nghĩa An Toàn các cậu.”

“Anh cảm thấy có thể sao?” An Lương hỏi ngược lại.

Hoàng Quốc Tường đáp: “Tôi nghĩ là có thể, hơn nữa khả năng còn rất cao là đằng khác. Quyền lực mà cậu nắm trong tay đang mở rộng quá nhanh. Từ chuyến đi tới Vienna lần này, có thể thấy rằng, Công ty Nhân Nghĩa An Toàn của các cậu có khả năng kiểm soát rất mạnh ở Vienna. Cậu đã thâm nhập vào bộ máy chính quyền của họ phải không?”

An Lương không phủ nhận, nếu phủ nhận vào lúc này thì hoàn toàn coi đối phương như một kẻ ngốc.

“Cậu còn thâm nhập vào nơi nào nữa?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

An Lương thẳng thắn trả lời: “Praha, Budapest.”

Câu trả lời này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Hoàng Quốc Tường, vì Praha và Budapest cũng là hai thành phố đăng cai tổ chức cuộc thi piano quốc tế. Vienna đã bị Công ty Nhân Nghĩa An Toàn thâm nhập, thì liệu hai thành phố còn lại có thể trốn thoát được ư?

“Cậu thâm nhập vào đó như thế nào?” Hoàng Quốc Tường tò mò hỏi.

“Anh nghĩ vấn đề quá phức tạp. Công ty Nhân Nghĩa An Toàn của chúng tôi là một công ty có tiếng. Chúng tôi không giống như những công ty an ninh bẩn thỉu ở quốc gia Bạch Đầu Ưng. Tất cả chúng tôi đều là những người xuất sắc cả.” An Lương giải thích.

“Lấy Vienna làm ví dụ. Chúng tôi trực tiếp bày tỏ mong muốn cải thiện môi trường an ninh và mức độ an toàn của thành phố, đồng thời đề nghị phía bên kia bắt tay hợp tác. Nếu trả đủ lợi ích cho các nhân viên liên quan, thì tội gì họ lại không hợp tác cơ chứ?” An Lương hỏi ngược lại.

“Ví dụ, tôi nói với anh rằng tôi muốn cải thiện mức độ an ninh của sân bay quốc tế Đế Đô. Công ty Nhân Nghĩa An Toàn của chúng tôi sẽ tham gia vào việc đó, đồng thời cũng yêu cầu các anh sắp xếp cảnh vệ tham gia cùng, hơn nữa còn lập một kế hoạch hoàn chỉnh. Sau đó, tôi sẽ trả tiền cho anh và các cảnh vệ. Chẳng lẽ anh lại không đồng ý sao?” An Lương đưa ra một ví dụ.

Hoàng Quốc Tường chợt bừng tỉnh, hóa ra lại đơn giản như vậy! Đúng thế!

An Lương không phải đến phá hoại, mà chỉ để nâng cao môi trường an ninh mà thôi. Chuyện này cũng là một chuyện tốt cho những nhân viên liên quan.

Đặc biệt là trong thời gian tổ chức cuộc thi piano quốc tế, việc cải thiện môi trường an ninh không phải càng tốt hay sao?

Lỡ không may xảy ra tai nạn cho những người tham gia cuộc thi piano quốc tế, đó sẽ là một đòn giáng nghiêm trọng vào hình ảnh của thành phố địa phương, dẫn đến những tổn thất về du lịch. Chính quyền địa phương và lực lượng cảnh vệ sẽ không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Thế nên đề nghị của An Lương không phải là quá hợp lý rồi sao?

Bình Luận (0)
Comment