Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 116 - Chương 2187: Tẩm Bổ Dưỡng Khí Mạnh: Long Thể An Khang!

Chương 2187: Tẩm bổ dưỡng khí mạnh: Long thể an khang!

Biên Tiểu Cương thở phào nhẹ nhõm, ông ấy vẫn đang suy nghĩ nên giải thích với An Lương như thế nào để An Lương hiểu được!

Biên Tiểu Cương bắt đầu giải thích chi tiết.

Tình huống cụ thể là sau khi một trong những trợ lý nghiên cứu sinh của ông ấy ăn hai miếng kẹo đào, buổi tối anh ta chơi ba ván trò chơi liên minh với bạn gái, thắt lưng của anh ta không bị đau, chân không bị đau, và ngày hôm sau anh ta vẫn còn tinh thần tăng ca đến 9 giờ tối.

Sau khi Biên Tiểu Cương hiểu rõ tình hình, ông ấy đoán rằng nhựa đào có tác dụng phục hồi năng lượng.

An Lương nghe Biên Tiểu Cương mô tả, anh nhướng mày. Hiệu quả này chính là tẩm bổ dưỡng khí mà hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã chú thích, nhưng An Lương thích gọi nó là “Long thể an khang”.

Nếu nói Đông Thanh Tử là “Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây” phiên bản trồng cây, thì nhựa đào chính là “Long Thể An Khang” phiên bản trồng cây. Sau khi kết hợp hai thứ này lại thì sẽ có được hiệu ứng buff tạm thời “Song thiên phú” bản trồng cây!

Hoá ra là như vậy!

Hoá ra nhựa đào lại có tác dụng như vậy!

“Tổng giám đốc Tiểu An, tôi vẫn muốn nghiên cứu sâu về nhựa đào, nhưng mẫu vật hiện tại không còn đủ nữa.” Biên Tiểu Cương thăm dò.

“Lúc trước không phải tôi đã cho giáo sư 3kg rồi sao, giáo sư xài nhanh đến thế cơ à?” An Lương phàn nàn.

Biên Tiểu Cương lúng túng nói: “Tiêu hao hơi nhiều, chưa kể tôi đã ăn một ít, cho nên…”

“Tôi chỉ có thể cho giáo sư nhiều nhất là 0,5 kg, hơn nữa thời gian nghiên cứu tối đa là một tháng.” An Lương nói.

Biên Tiểu Cương thở dài: “Ít quá, nhiều chút nữa đi!”

“Chỉ là thử nghiệm và nghiên cứu thôi, tôi tin nhiêu đó là đủ. Giáo sư Biên, ông không muốn người khác tham gia vào nghiên cứu, đúng không?” An Lương nửa nhắc nhở nửa đe dọa.

“Được rồi, tôi sẽ tiết kiệm.” Biên Tiểu Cương nói một cách chua xót.

Rõ ràng báo cáo tin tốt, hơn nữa còn là một tin siêu tuyệt vời. Kết quả là bị giảm thời gian nghiên cứu xuống còn một tháng, và chỉ được 0,5 kg. Chuyện này thật là vô lý!

Biên Tiểu Cương không thể phàn nàn gì được.

An Lương kết thúc cuộc gọi với Biên Tiểu Cương, anh lập tức gửi tin nhắn cho Trọng Hồng Lâm, dặn dò Trọng Hồng Lâm chăm sóc rừng đào và chăm sóc tốt cho nhựa đào đã thu hoạch được.

Nhựa đào khác với Đông Thanh Tử, Đông Thanh Tử chín vào mùa đông. Mặc dù nhựa đào có nhiều nhất vào mùa hè, nhưng nhựa đào được sản xuất quanh năm, vì vậy Trọng Hồng Lâm cần phải sắp xếp hợp lý.

Sau khi An Lương dặn dò Trọng Hồng Lâm, anh gửi tin nhắn trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.

‘An Lương: @Mọi người: Các cậu đã ngủ chưa vậy?’

‘Vân Hải Dương: Gian lận để qua môn mà còn thức khuya để ôn bài trong trường, cậu tin được không?’

‘Lý Tồn Viễn: Ma ya hi, mi ya hee!’

‘Lý Tồn Viễn: Mọi người đang ở trong quán bar và chèn chén say sưa!’

‘Tiền Tiểu Cương: [Thông tin vị trí: Thôn Vân Pha, trấn Sơn Liệt Hoả]’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi đang ở trên núi, An Lương, cô bạn gái nhỏ của cậu có lẽ sắp phát tài, giá trị của khu rừng táo chua này lớn hơn cả tưởng tượng.’

‘An Lương: Tình hình là thế nào?’

‘An Lương: Lẽ nào phải sinh trưởng trên núi cao mới tốt, giống như gì mà gỗ huỳnh đàn hay gỗ trinh nam?’

‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng tò mò!’

‘Vân Hải Dương: Chẳng lẽ lại có hiệu quả giống như Đông Thanh Tử?’

‘Tiền Tiểu Cương: @Vân Hải Dương: Chịu cậu đấy, Hải Dương.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nhớ chú của Hải Dương hình như bị cao huyết áp đúng không?”

‘Vân Hải Dương: Đúng rồi.’

Chú của Vân Hải Dương là trụ cột của dòng họ Vân, là thứ trưởng, năm nay ông ấy đã 58 tuổi, không tránh khỏi bệnh cao huyết áp.

‘Tiền Tiểu Cương: Hạt táo chua thông thường có tác dụng làm giảm cao huyết áp. Trước mắt, chúng tôi phát hiện hạt táo chua sinh trưởng ở vùng núi cao có tác dụng rất nhiều trong việc giảm cao huyết áp. Giáo sư Tằng vẫn đang tiến hành nghiên cứu chuyên sâu, đợi khi nào bên chúng tôi có kết quả, tôi sẽ mang về cho cậu một ít.’

‘Lý Tồn Viễn: Tôi cũng muốn một ít, chú ba của em họ tôi cũng bị cao huyết áp.’

‘Tiền Tiểu Cương: …’

‘An Lương: Chú ba của em bọn tôi, được đấy!’

‘Vân Hải Dương: Quan hệ họ hàng trong gia đình của Tồn Viễn tốt thế.’

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu đã bảo vệ khu rừng táo chua ở chỗ nhà bạn gái nhỏ của cậu chưa?’

‘An Lương: Phí lời!’

‘Tiền Tiểu Cương: Vậy thì được, tôi sẽ đi cảnh báo với một số người.’

‘An Lương: Ừ, cảm ơn!’

‘Tiền Tiểu Cương: Anh em trong nhà, không cần khách sáo.’

‘Lý Tồn Viễn: An Lương, cậu kiếm chúng tôi có chuyện gì không?’

‘An Lương: Tôi muốn hỏi thăm về cuộc sống khi nghỉ hè của các cậu, xem ra Vân Hải Dương là người thê thảm nhất.’

‘Lý Tồn Viễn: Xin hãy bỏ cái từ xem ra đó đi, Vân Hải Dương quả thực là người thê thảm nhất. Bây giờ cậu ta đang thi bù, lẽ nào không thê thảm à?’

‘Tiền Tiểu Cương: Trường học của cậu ta thật dã man, quá nghiêm khắc!’

‘An Lương: Ngoài việc quan tâm đến cuộc sống trong kỳ nghỉ hè của mọi người, tôi còn một việc nữa.’

‘An Lương: Tôi đã phát hiện ra một thứ tuyệt vời ở Thập Lý Loan.’

‘Lý Tồn Viễn: Một cây Đông Thanh Tử mới?’

‘Tiền Tiểu Cương: Hay một cây Đông Thanh Tử bị đột biến?”

‘Vân Hải Dương: Lần này nhất định phải giữ bí mật, giữ bí mật, giữ bí mật. Chỉ chia sẻ nội bộ bốn người chúng ta là được rồi, tuyệt đối đừng tiết lộ tin tức ra ngoài!’

‘Lý Tồn Viễn: Đồng ý!’

‘Tiền Tiểu Cương: Hải Dương nói đúng!’

Trong lòng của ba người bọn họ hơi đen tối, nguyên nhân là do tác dụng của Đông Thanh Tử quá tốt, bọn họ đều đã uống nước Đông Thanh Tử, đương nhiên biết được tác dụng của nước Đông Thanh Tử.

Chương 2188: Ăn một mình? Tôi không có!

Nếu bọn họ tìm thấy Đông Thanh Tử mới, bọn họ quả thực muốn độc chiếm một mình.

Hơn nữa thứ này nếu độc chiếm một mình thì cứ độc chiếm thôi, cho dù sau này bị phát hiện, cuối cùng cũng chỉ là một chuyện tế nhị, chứ không phải độc chiếm ăn những thứ có liên quan đến lợi ích kinh tế, khiến công chúng phẫn nộ.

Trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô” trên Wechat.

Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương đang ảo tưởng đến chuyện độc chiếm.

‘An Lương: Các cậu nằm mơ đi!’

‘An Lương: Nếu tôi tìm thấy Đông Thanh Tử đột biến mới, tôi sẽ nói cho các cậu chắc?’

‘Lý Tồn Viễn: …’

‘Vân Hải Dương: …’

‘Tiền Tiểu Cương: …’

‘Lý Tồn Viễn: Không phải đã nói anh em trong nhà sao?’

‘Vân Hải Dương: Cuối cùng vẫn là anh em keo nhựa?’

‘Tiền Tiểu Cương: Mọi người đừng hoảng, tôi biết Đông Thanh Tử. Khi Hải Dương hoàn thành bài thi bù, chúng ta sẽ trực tiếp đến Thập Lý Loan để kiểm tra tại chỗ.’

‘Lý Tồn Viễn: Ý kiến ​​hay!’

‘Vân Hải Dương: Không thành vấn đề!’

Thực ra bọn họ chỉ đang nói đùa, vì bọn họ tin vào An Lương.

‘An Lương: Chào mừng các cậu đến quê nhà họ An ở Thập Lý Loan, tôi mời mọi người ăn đào.’

‘Lý Tồn Viễn: Trái đào này có mùi rắm phải không?’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi nghi ngờ An Lương đang đánh tâm lý của chúng ta.’

‘Vân Hải Dương: Tán thành.’

‘An Lương: [Hình ảnh của rừng đào lông]’

‘An Lương: [Hình ảnh nhựa đào]’

‘An Lương: [Biểu đồ kiểm tra thành phần nhựa đào]’

‘An Lương: Rừng đào lông này có vấn đề, nhựa đào mà khu rừng này sản xuất ra có một tác dụng rất đặc biệt, không phải tác dụng giống Đông Thanh Tử, mà là một tác dụng khác.’

‘Lý Tồn Viễn: Không có tác dụng của Đông Thanh Tử, vậy thì chán phèo!’

‘Vân Hải Dương: Không phải có tác dụng làm đẹp và trắng da chứ? Theo như trên mạng nói, nhựa đào có tác dụng làm đẹp và trắng da’

‘Tiền Tiểu Cương: Nhựa đào không có tác dụng làm đẹp và trắng da, đó hoàn toàn là sự tuyên truyền sai sự thật của những kẻ trục lợi trên mạng.’

‘Tiền Tiểu Cương: Theo đánh giá từ báo cáo thử nghiệm cho thấy, những nhựa đào này có vấn đề. Chúng sở hữu tiểu phân tử polysaccharide, có nghĩa là chúng có thể ăn trực tiếp, tôi đã thấy một số thành phần có lợi cho cơ thể con người.’

Mặc dù bề ngoài Tiền Tiểu Cương trông như một tên ngáo đá, dù là đầu nhím hay là phong cách ăn mặc, trông cậu ta chẳng đáng tin cậy một chút nào.

Nhưng trên thực tế, Tiền Tiểu Cương là sinh viên đứng đầu của Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô, trong bốn người, Tiền Tiểu Cương là người có thành tích học tập tốt nhất.

Chưa kể, môn tự chọn của Tiền Tiểu Cương là kỹ thuật sinh học, cậu ta ít nhiều cũng hiểu được thông tin trên biểu đồ thí nghiệm thành phần của nhựa đào.

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, nhựa đào này chắc là có hiệu quả tẩm bổ phải không?’

‘An Lương: Chính xác!’

‘An Lương: Nếu hạt Đông Thanh Tử là những viên thuốc nhỏ màu xanh biển, vậy thì nhựa đào chính là thực phẩm dinh dưỡng.’

‘An Lương: Đông Thanh Tử có hiệu quả trong việc chiến đấu trong thời gian dài, nhựa đào có thể phục hồi năng lượng một cách nhanh chóng, cả hai thứ này tương trợ lẫn nhau.’

‘An Lương: Các cậu có muốn một ít không?’

‘Tiền Tiểu Cương: Muốn, muốn, muốn. Má nó, phải muốn!’

‘Tiền Tiểu Cương: Thành thật mà nói, tôi thấy hiệu quả của nhựa đào tốt hơn hiệu quả của Đông Thanh Tử.’

‘Lý Tồn Viễn: Có bao nhiêu nhựa đào?’

‘Vân Hải Dương: Bốn người chúng ta độc chiếm hả?’

‘Lý Tồn Viễn: Tôi đề nghị độc chiếm!’

‘Tiền Tiểu Cương: Sản lượng của nhựa đào rất ít, tôi cũng đề nghị độc chiếm.’

‘An Lương: Hiện tại có 85kg, đã để lại 5kg cho nghiên cứu khoa học, còn lại 80kg. Bố tôi muốn một phần tư, bốn chúng ta một phần hai, còn một phần tư còn lại thì tôi đề nghị các cậu nên chia cho người lớn trong gia đình.’

‘Lý Tồn Viễn: Không thành vấn đề.’

‘Tiền Tiểu Cương: Được!’

‘Vân Hải Dương: Tôi cảm thấy không xong đâu, chúng ta chừa lại cho những người lớn trong gia đình, những người lớn trong gia đình chắc chắn sẽ không giữ bí mật thông tin này, sau đó thì những người bên câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh sẽ nhảy ra đòi.’

‘Lý Tồn Viễn: Nhảy ra đòi thì cứ để bọn họ làm thế đi, tóm lại chỉ cần nói một từ: tôi không có!’

‘Tiền Tiểu Cương: Đó là ba từ.’

‘Lý Tồn Viễn: Không quan trọng! Tóm lại của tôi là của tôi, tôi lấy được rồi thì tôi sẽ âm thầm cất giữ nó. Người khác mà hỏi thì tôi cứ nói là không có, bọn họ có thể làm được gì tôi?’

‘Tiền Tiểu Cương: Ý kiến ​​hay!’

‘Vân Hải Dương: Tôi cũng sẽ làm như vậy, chúng ta thống nhất một lời, tóm lại là không có.’

‘An Lương: Thực ra tôi lo lắng các cậu sẽ bán đứng tôi.’

‘Lý Tồn Viễn: Không tồn tại. An Lương, chúng ta bảo vệ bí mật của nhau.’

‘Vân Hải Dương: Quyết định vậy đi!’

‘Tiền Tiểu Cương: Quyết định vậy đi!’

‘Tiền Tiểu Cương: Lương ca, liều lượng hiệu quả tối thiểu của nhựa đào này là bao nhiêu?’

‘An Lương: Một lạng.’

‘An Lương: Tôi định uỷ thác cho một công ty Đông y, bảo bọn họ chế tạo nhựa đào thành sản phẩm đóng hộp như nước yến, sau đó khử trùng, chúng ta chỉ cần mở nắp ra là có thể dùng ngay, mọi người thấy sao?’

‘Lý Tồn Viễn: Không được!’

‘Vân Hải Dương: Đừng, đừng, đừng. Lần trước, khi chúng ta giao Đông Khánh Tử cho công ty Đông y sản xuất, điều đó đã gây ra tổn thất rất lớn.’

‘Tiền Tiểu Cương: Chúng ta mua luôn một công ty Đông y đi!’

An Lương suy nghĩ một lúc, anh cảm thấy đề nghị này rất tốt.

‘An Lương: Không thành vấn đề!’

‘An Lương: Tôi sẽ mua một công ty Đông y ở Thịnh Khánh.’

‘Lý Tồn Viễn: Ngày mai tôi sẽ đi Thịnh Khánh.’

‘Vân Hải Dương: @Lý Tồn Viễn: Chờ tôi với, Tồn Viễn, đừng bỏ rơi tôi. Tôi nhất định sẽ vượt qua kỳ thi bù cuối cùng vào ngày mai.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi cũng về trước, từ núi Đại Lượng đi đến Thịnh Khánh.’

‘Tiền Tiểu Cương: Chúng ta sẽ tập trung ở Thịnh Khánh vào ngày mốt chứ?’

‘An Lương: Được, tôi sẽ đặt khách sạn cho chúng ta.’

‘An Lương: Nhân tiện, tôi cũng sẽ mang chiếc Lamborghini Urus đến cho các cậu sử dụng.’

‘Lý Tồn Viễn: Cảm ơn Lương ca, khi nào chúng tôi tới thì đi thẳng đến Thập Lý Loan.’

‘Vân Hải Dương: Tôi yêu Thập Lý Loan!’

‘Tiền Tiểu Cương: Thật mong chờ!’

Chương 2189: Tinh Tụy ưu tú!

Sau khi trò chuyện với nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”, An Lương gửi tin nhắn cho các cô gái khác, anh đã quá quen thuộc với việc trò chuyện nhiều người cùng một lúc, hơn nữa chưa bao giờ gặp phải vấn đề gì cả.

Ngày hôm sau.

Mới 8 giờ sáng, An Lương vừa ăn xong bữa sáng, anh liên lạc với Ngô Chính Phong của Công ty bất động sản Thành Viễn.

Sau khi cuộc gọi được kết nối, An Lương lên tiếng trước: “Chào buổi sáng, chú Ngô.”

“Chào buổi sáng, An Lương.” Ngô Chính Phong khách sáo đáp lại.

Ngô Chính Phong là thành viên duy nhất không thuộc Đế Đô trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, ông ấy đã kiếm được rất nhiều tiền khi đi với câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, cho nên ông ấy hiển nhiên phải khách sáo với An Lương.

Sau khi hai bên chào hỏi nhau, An Lương chủ động giải thích: “Cháu muốn mua một công ty dược phẩm, giống như Công ty dược phẩm Chính Hữu trước đây. Bạn bè của chú Ngô có ai có làm về dược phẩm không?”

“Chờ một chút, để chú hỏi tình hình với bạn bè trước đã.” Ngô Chính Phong trả lời, ông ấy không hỏi An Lương về mục đích mua lại công ty dược phẩm.

Hành động này thực sự rất chính trực.

Sau khi Ngô Chính Phong trả lời, ông ấy cúp điện thoại. Tiếp đó, ông ấy bắt đầu hỏi thăm bạn bè, người đầu tiên ông ấy hỏi là Công ty dược phẩm Chính Hữu.

Mã Vĩnh Thuần của Công ty dược phẩm Chính Hữu đã từ chối lời đề nghị của Ngô Chính Phong, tuy nhiên anh ta tiết lộ một thông tin cho Ngô Chính Phong, có một công ty dược phẩm khác sắp bán.

Sau khi Ngô Chính Phong hiểu rõ tình hình, ông ấy lập tức liên lạc với An Lương.

“Chú đã dò hỏi và tìm được một công ty thuốc quy mô nhỏ đang muốn bán. Công ty dược phẩm quy mô nhỏ này có tên là Công ty dược phẩm Tinh Tụy. Đây là một công ty mới thành lập, kế hoạch của bọn họ là mong muốn Công ty dược phẩm Tinh Tụy trở thành công ty cao cấp, nhưng lại không được thị trường công nhận. Trước mắt đang trong tình trang thua lỗ liên tục, vốn của người thành lập đã không còn đủ sức để duy trì, cho nên bọn họ đang định sang nhượng.” Ngô Chính Phong giải thích.

An Lương hỏi: “Bên kia có dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh không?”

“Đương nhiên là có, nhưng quy mô tương đối nhỏ, không thể sản xuất hàng loạt.” Ngô Chính Phong trả lời.

“Điều này không phải là vấn đề.” An Lương đáp lại.

An Lương không thực sự tham gia vào ngành thuốc Đông y, anh chỉ muốn mua lại một công ty dược để sản xuất nước uống Đông Thanh Tử và nước nhựa đào.

Thêm nữa là hạt táo chua ở làng Vân Pha.

Với tình huống như thế này, Công ty dược phẩm Tinh Tụy rất có thể phù hợp với yêu cầu của An Lương. Quy mô nhỏ, hàng cao cấp, chẳng phải là những thứ An Lương cần sao?

“Công ty dược phẩm Tinh Tụy này ở đâu, khi nào có thể tới kiểm tra?” An Lương hỏi.

“Công ty này rất gần nhà cháu, ở Công viên ươm tạo doanh nghiệp núi Mộc Linh. Có tổng cộng sáu công ty mới thành lập, vì vấn đề nợ lương, trước mắt chỉ còn lại người thành lập Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa, đối tác của người thành lập. Cháu có thể tới kiểm tra bất cứ lúc nào.” Ngô Chính Phong giải thích, sau đó nói cho An Lương biết địa chỉ chi tiết.

An Lương trả lời: “Cảm ơn chú Ngô, lát nữa cháu sẽ qua xem thử.”

“Khụ khụ!” Ngô Chính Phong ho hai lần, ông ấy tiếp tục nói: “An Lương, Đông Thanh Tử năm nay đã trưởng thành rồi, đừng quên chú Ngô của cháu nhé!”

An Lương mỉm cười trả lời: “Chú Ngô, đừng lo lắng, năm nay nhất định sẽ có phần của chú!”

An Lương nói thêm: “Cháu mua lại công ty dược phẩm thực chất là để sản xuất thuốc uống Đông Thanh Tử. Được rồi, chú Ngô, cháu cúp máy trước đây, cháu phải qua xem Công ty dược phẩm Tinh Tụy này một lát.”

“Ừ.” Ngô Chính Phong đáp lại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, An Lương dẫn Tần Thiên Tường của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đến Công ty dược phẩm Tinh Tụy. Thiên Không Cảnh nằm ở núi Mộc Linh, từ Thiên Không Cảnh đi đến Công viên ươm tạo doanh nghiệp núi Mộc Linh chỉ tốn khoảng 10 phút mà thôi.

An Lương lái chiếc Lamborghini Urus, còn Tần Thiên Tường lái chiếc Mercedes-Benz S450L đi theo sau, ngoài Tần Thiên Tường còn có hai nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng đi chung.

Vì các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa từng bị lộ bởi kế hoạch kéo dài sinh mệnh, giờ đây toàn bộ đều được chuyển sang phe sáng, An Lương có ba nhân viên an ninh thuộc phe sáng từ lâu.

Xung quanh An Thịnh Vũ và Tôn Hà cũng có các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Thực ra, xung quanh các nhân viên liên quan đến An Lương đều có nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, bao gồm cả Bạch Nguyệt. Các nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thường trú tại làng Vân Pha, danh tính của bọn họ là người đánh giá kỹ thuật mua sắm của Vũ Nguyệt.

An Lương thuận lợi tìm thấy Công ty dược phẩm Tinh Tụy tại Công viên ươm tạo doanh nghiệp núi Mộc Linh.

Công ty dược phẩm này chiếm một toà nhà nhỏ hai tầng ở rìa công viên ươm tạo doanh nghiệp, khi An Lương đến thì có một chàng trai trẻ râu ria xồm xoàm đang chuẩn bị rời đi.

An Lương có tài liệu do Ngô Chính Phong gửi đến, anh biết chàng trai trẻ râu ria xồm xoàm này là Vương An Phong, người sáng lập Công ty dược phẩm Tinh Tụy, năm nay mới 28 tuổi.

Vương An Phong không phải thế hệ thứ hai giàu có như An Lương, anh ta làm việc chăm chỉ trong ngành dược phẩm nhiều năm. Sau khi hoàn thành việc tích lũy ban đầu, anh ta “giật đầu cá, vá đầu tôm” để mượn một số tiền, sau đó thế chấp nhà và xe cho ngân hàng, rồi mới thành lập được Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Theo tầm nhìn của Vương An Phong, Công ty dược phẩm Tinh Tụy sẽ nổi tiếng chỉ trong một đêm!

Chương 2190: Chất lưu siêu tới hạn.

(Chú thích: Chất lưu siêu tới hạn là một dạng vật chất tồn tại trong điều kiện áp suất và nhiệt độ cao hơn điểm tới hạn. Trong điều kiện này, vật chất có trạng thái đặc biệt, vừa lỏng vừa khí, ví dụ như vừa có thể khuếch tán trong không trung như chất khí, vừa có thể thấm qua vật chất như chất lỏng.)

(Chú thích: Chất lưu siêu tới hạn là một dạng vật chất tồn tại trong điều kiện áp suất và nhiệt độ cao hơn điểm tới hạn. Trong điều kiện này, vật chất có trạng thái đặc biệt, vừa lỏng vừa khí, ví dụ như vừa có thể khuếch tán trong không trung như chất khí, vừa có thể thấm qua vật chất như chất lỏng.)

Bởi vì Vương An Phong đã làm trong ngành dược phẩm nhiều năm, anh ta có rất nhiều mối liên hệ, cớ gì anh ta lại không làm được? Tuy nhiên, ý tưởng thì đẹp, còn thực tế thì phũ phàng.

Khi Vương An Phong thực sự thành lập Công ty dược phẩm Tinh Tụy, các mối liên hệ, các mạng lưới quan hệ mà anh ta từng có, toàn bộ đều đã thay đổi. Cho dù trước đây đồng ý này đồng ý kia thì bây giờ cũng thay đổi hết.

Vì lý do đó, Công ty dược phẩm Tinh Tụy do Vương An Phong thành lập đã rơi vào vũng lầy, anh ta dần rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Vốn đăng ký của Công ty dược phẩm Tinh Tụy là 5000 vạn, nhưng tài sản thực tế chỉ bằng một nửa. Vốn đăng ký của công ty càng lớn thì lợi ích càng lớn nếu vốn đăng ký càng nhỏ thì lợi ích càng nhỏ.

Vốn đăng ký nhỏ có nghĩa là công ty sẽ chịu ít trách nhiệm hơn sau khi phá sản, ngoài ra còn có một số lợi thế về thuế.

Nhưng ưu điểm của vốn đăng ký nhỏ cũng là nhược điểm của nó.

Nếu vốn đăng ký nhỏ hơn thì trách nhiệm khi công ty phá sản cũng ít hơn, điều đó có nghĩa là người thành lập không đủ niềm tin vào công ty?

Trong trường hợp bình thường, đối tác và khách hàng cũng có những lo lắng nhất định về công ty có số vốn đăng ký nhỏ. Dù sao thì ai biết được công ty có số vốn đăng ký nhỏ này liệu có phải là công ty giả mạo hay không?

Chính vì điều này mà mới có những công ty có vốn đăng ký lớn.

Đặc biệt là đối với một số công ty cần thiện chí và tín dụng, vốn đăng ký lớn thường dễ dàng khiến mọi người tin tưởng, hơn nữa mọi người còn cảm thấy công ty đó giàu có và quyền lực.

Trường hợp của Công ty dược phẩm Tinh Tụy chính là như vậy, đối với các công ty trong lĩnh vực dược phẩm, nếu số vốn đăng ký là 100 vạn thì hoàn toàn không cần phải đoán gì cả, với số vốn đăng ký như vậy, vừa nhìn là cảm thấy thuộc dạng lừa đảo, được chứ?

Cho nên Công ty dược phẩm Tinh Tụy muốn tăng vốn đăng ký lên 5000 vạn tệ, làm như vậy có thể đạt được nhiều sự tín nhiệm.

Trong tỉ lệ góp vốn của Công ty dược phẩm Tinh Tụy, Vương An Phong tự mình bỏ ra 600 vạn tệ, đối tác của anh ta bỏ ra 500 vạn tệ, Vương An Phong vay thêm 600 vạn tệ từ bạn bè cùng với 800 vạn tệ vay được từ ngân hàng, thu được tổng cộng 2500 vạn tệ. Sau đó góp thêm 2500 vạn tệ nữa để hoàn thành số vốn đăng ký là 5000 vạn.

Nếu mọi việc suôn sẻ, hành động của Vương An Phong sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng mọi thứ lại không được suôn sẻ!

Công ty dược phẩm Tinh Tụy đã kinh doanh được nửa năm nhưng hoàn toàn không nhận được đơn hàng nào. Một công ty mới thành lập từng có 6 người, giờ chỉ còn lại bản thân Vương An Phong và đối tác của anh ta, Vũ Dũng Hoa.

Nếu như không có đơn hàng thì cũng không sao, nhưng vì anh ta đang nợ ngân hàng và thêm áp lực từ việc hối thúc trả nợ, điều này gần như khiến Vương An Phong ngã ngục.

Khi An Lương đến, Vương An Phong đang chuẩn bị đi chào hàng. Vương An Phong nhìn thấy một chiếc Lamborghini Urus màu vàng rực rỡ và một chiếc Mercedes-Benz S450L màu đen lái xe chạy tới, trong lòng Vương An Phong chợt sững lại.

An Lương nhìn Vương An Phong râu ria xồm xoàm, anh chủ động chào hỏi: “Xin chào, anh Vương, tôi tên là An Lương, tôi đến từ Công ty kiến trúc An Thịnh.”

Vương An Phong hiển nhiên đã nghe qua Công ty kiến trúc An Thịnh, hơn nữa anh ta cũng nghe tới An Lương: “Hóa ra cậu là thiếu gia của An Thịnh.”

Thiếu gia An Thịnh?

An Lương bất lực không biết phải nói gì, rốt cuộc thì ai đã đặt cho anh cái biệt danh này vậy?

Nếu là 20 năm trước, biệt danh thiếu gia nghe còn có vẻ oai phong lẫm liệt, nhưng ở thời đại hôm nay thì cái biệt danh thiếu gia đó nghe như thiểu năng!

Khả năng quan sát sắc thái của Vương An Phong khá cao, anh ta phát hiện An Lương không thích bị gọi là thiếu gia, anh ta lập tức đổi cách xưng hô: “Tổng giám đốc An, cậu có chuyện gì không?”

An Lương trả lời: “Tôi nghe nói anh muốn bán Công ty dược phẩm Tinh Tụy phải không?”

Vương An Phong do dự một lúc rồi mới gật đầu đáp lại: “Đúng vậy.”

Thực ra, Vương An Phong không muốn bán. Tuy nhiên, áp lực vay vốn ngân hàng và vấn đề đòi nợ đã khiến Vương An Phong không còn lựa chọn nào khác.

“Anh hãy nói giá đi, nếu phù hợp thì tôi sẽ mua!” An Lương thẳng thắn nói.

Vương An Phong không trực tiếp đưa ra giá, anh ta trả lời: “Tổng giám đốc An, để tôi dẫn cậu đi xem tình hình nội bộ của Công ty dược phẩm Tinh Tụy trước.”

An Lương không từ chối, anh đi theo Vương An Phong vào Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Ở tầng một của Công ty dược phẩm Tinh Tụy, An Lương nhìn thấy thiết bị hoàn chỉnh bằng thép không gỉ, thiết bị còn rất mới, không có một hạt bụi nào trên bề mặt, rõ ràng đã được bảo dưỡng cẩn thận.

Vương An Phong giới thiệu An Lương: “Tổng giám đốc An, đây là thiết bị chiết chất lưu siêu tới hạn, nó có thể chiết xuất thành phần hữu hiệu trong dược phẩm, bằng cách này những dược phẩm vốn bị chỉ trích sẽ được ban cho một cuộc sống mới.”

“Có vẻ không tổn thất lắm?” An Lương nhướng mày.

“Đúng vậy!” Vương An Phong khẳng định.

Trước đây, khi Công ty dược phẩm Chính Hữu sản xuất nước uống Đông Thanh Tử, An Lương đầu tư 11 kg Đông Thanh Tử. Theo như lý thuyết mà nói, có thể sản xuất ra được 550 chai, nhưng trên thực tế thì chỉ sản xuất được 510 chai.

Chương 2191: Chặt chẽ cẩn thận!

Mặc dù tổn thất này cũng có phần là do những hạt Đông Thanh Tử bị hư hoại, nhưng tổn thất lại không nhiều, An Lương ước tính thiệt hại đối với thiết bị này có thể vượt quá 5%.

Đây là một tổn thất khá lớn!

Bởi vì số lượng gia công quá ít nên đã tạo ra tổn thất lớn, dẫu vậy An Lương cũng không chấp nhận.

“Anh có biết Đông Thanh Tử không?” An Lương hỏi.

Vương An Phong gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là biết! Bổ gan thận, thanh nhiệt giải độc, cải thiện thị lực đúng không?”

“Nếu cho hạt Đông Thanh Tử vào thiết bị chiết chất lưu siêu tới hạn này, chế biến chúng thành nước uống chứa 20 gram hạt Đông Thanh Tử, vậy thì tổn thất là bao nhiêu?” An Lương hỏi.

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Vương An Phong không trực tiếp trả lời xác suất tổn thất chính xác, anh ta đề nghị: “Chúng tôi có thể kiểm tra thực tế tình hình cụ thể.”

Vương An Phong tiếp tục nói: “Chúng tôi mua 50 kg hạt Đông Thanh Tử, mỗi lần sản xuất sẽ tiêu hao 5 kg, liên tục sản xuất mười lần, cuối cùng xem thử xác suất tổn thất cho mỗi lần là bao nhiêu, tổng giám đốc An thấy vậy được không?”

An Lương đồng ý.

Như người ta đã nói, kiến thức thực tế từ thực tiễn, kết luận từ thực tiễn mạnh hơn lời hùng biện rất nhiều!

Hơn 11 giờ sáng.

Ở Công ty dược phẩm Tinh Tụy, 50 kg hạt Đông Thanh Tử đã được đưa đến, Vương An Phong đang giới thiệu với An Lương.

“Tổng giám đốc An, đây là máy làm sạch bằng sóng siêu âm. Với máy làm sạch bằng sóng siêu âm, chúng tôi có thể làm sạch dược phẩm mà không phải chịu tổn thất gì cả, đặc biệt là tránh được vấn đề mất tác dụng khi rửa một số dược phẩm bằng nước.” Vương An Phong giới thiệu.

Trước đây, khi Công ty dược phẩm Chính Hữu chế tạo nước uống Đông Thanh Tử, Công ty dược phẩm Chính Hữu đã sử dụng phương pháp rửa bằng nước thay vì làm sạch bằng sóng siêu âm.

Vương An Phong tiếp tục giải thích: “Nếu sử dụng quá trình làm sạch bằng sóng siêu âm cho những hạt cứng như hạt Đông Thanh Tử, tỉ lệ tổn thất sẽ dưới 0,001%. Nói một cách đơn giản, có thể được coi là không đáng kể.”

An Lương khen: “Rất tốt!”

Sau khi Vương An Phong giới thiệu xong, lô hạt Đông Thanh Tử 5 kg đầu tiên được cân trước, làm vậy có thể xác định chính xác trọng lượng.

Khi cân đo, Vương An Phong đặc biệt sử dụng ba bao muối ăn để tiến hành cân.

Khối lượng của bao muối ăn thứ nhất là 502 gram, bao thứ hai là 503 gram và bao thứ ba là 501 gram.

Khâu này chính là đang tự chứng minh cân điện tử đang cân không có vấn đề gì. Thái độ và phong cách làm việc chặt chẽ cẩn thận này khiến An Lương khá hài lòng.

Tổng trọng lượng của lô hạt Đông Thanh Tử đầu tiên là 5,002 kg, có 2 gram bị dư, không có dữ liệu đặc biệt nào cho 5 kg.

“Tổng giám đốc An, dây chuyền sản xuất của chúng tôi là hoàn toàn tự động, đích thân cậu có thể đưa những hạt Đông Thanh Tử này vào khâu đầu tiên.” Vương An Phong giải thích.

“Ừ.” An Lương đáp lại, sau đó dưới sự hướng dẫn của Vương An Phong, anh đổ hạt Đông Thanh Tử đầu tiên vào khâu đầu tiên.

Vương An Phong kích hoạt máy làm sạch bằng sóng siêu âm, một tiếng rung trầm của máy vang lên, Vương An Phong nhắc nhở: “Máy làm sạch bằng sóng siêu âm đang hoạt động. Đối với những hạt cứng giống như hạt Đông Thanh Tử, chúng tôi sẽ xử lý hai lần, cần phải tốn khoảng thời gian là 20 phút.”

Trong khi thiết bị làm sạch bằng sóng siêu âm đang hoạt động, Vương An Phong đã đưa An Lương đi kiểm tra dây chuyền sản xuất tiếp theo.

“Tổng giám đốc An, thiết bị này là máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại, có thể phân biệt sản phẩm hư hỏng trong dược phẩm. Lấy hạt Đông Thanh Tử làm ví dụ, có thể phân biệt chính xác những hạt bị hư của Đông Thanh Tử.” Vương An Phong giải thích.

Vương An Phong tiếp tục nói thêm: “Tổn thất trong khâu này phụ thuộc hoàn toàn vào nguyên liệu. Nếu nguyên liệu chất lượng cao thì tổn thất trong khâu này cũng rất nhỏ.”

“Lát nữa chúng ta có thể theo dõi quá trình phân loại này, sẵn tiện theo dõi luôn độ chính xác của quá trình phân loại.” Vương An Phong nói thêm.

Chưa tới 20 phút sau, máy làm sạch bằng sóng siêu âm đã xử lý xong hạt Đông Thanh Tử, chỉ trong 1 phút, máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại đã xử lý xong hạt Đông Thanh Tử.

Trước đó, khi đang đợi máy làm sạch bằng sóng siêu âm xử lý, Vương An Phong đã giới thiệu quy trình thứ ba cho An Lương.

Quy trình thứ ba là nghiền siêu mịn, qua quá trình nghiền siêu mịn, hạt Đông Thanh Tử được nghiền thành các hạt rất mịn để chuẩn bị cho lần chiết xuất tiếp theo.

Tại Công ty dược phẩm Chính Hữu, bọn họ chỉ có thể thực hiện công đoạn nghiền chứ không thể nghiền siêu mịn.

Sau khi được sàng lọc bằng máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại, Vương An Phong đã mở kho chứa chất thải trên máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại và lấy hạt Đông Thanh Tử đã được sàng lọc ra ngoài.

Vương An Phong cân hạt Đông Thanh Tử đã được sàng lọc trước, tổng trọng lượng chỉ là 23 gram, tỉ lệ phế phẩm chỉ có 0,46%, đây là một mức độ hoàn toàn có thể đạt tiêu chuẩn.

Sau khi cân hạt Đông Thanh Tử được sàng lọc bằng máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại, Vương An Phong giao chúng cho An Lương.

“Tổng giám đốc An, cậu hãy nhìn những hạt Đông Thanh Tử này, xem thử có bị sàng lọc nhầm hay không.” Vương An Phong ra hiệu cho An Lương kiểm tra.

An Lương kiểm tra và phát hiện ra những hạt Đông Thanh Tử được sàng lọc bằng máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại đều có vấn đề, hoặc là bị khô, hoặc là có dấu vết của côn trùng, hoặc là bề mặt có tình trạng hư hỏng.

Không ngờ thiết bị này không sàng lọc sai một hạt nào cả!

An Lương ngạc nhiên nói: “Độ chính xác trong việc sàng lọc của anh lại cao như vậy sao?”

Chương 2192: Tổn thất cực thấp!

Vương An Phong mỉm cười nói: “Bởi vì máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại của chúng tôi rất đắt, thuộc loại máy sàng lọc dược phẩm tiêu chuẩn được đặc biệt thiết kế riêng, giá rất cao, tận 1200 vạn!”

“Đắt như vậy sao?” An Lương cảm thán.

Vương An Phong khẳng định: “Đúng vậy, quả thực rất đắt. Cả khu vực nội địa Hạ Quốc, ngoài các phòng thí nghiệm hàng đầu, các công ty dược phẩm hàng đầu và các công ty mỹ phẩm hàng đầu, chỉ có chúng tôi có loại máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại này.”

Vương An Phong tiếp tục nói thêm: “Toàn bộ trong nước, có không tới 20 máy phân loại tốc độ cao quang phổ cận hồng ngoại này, ở Thịnh Khánh chỉ có mỗi máy của chúng tôi.”

An Lương khẽ gật đầu: “Còn giá của thiết bị làm sạch bằng sóng siêu âm trước đó thì sao?”

“Giá khá rẻ, chỉ cần 60 vạn tệ, nhưng cũng rất tân tiến. Trong những công ty xử lý và chế biến dược phẩm thông thường cũng không có.” Vương An Phong đáp lại.

“Vậy còn thiết bị nghiền siêu mịn này thì sao?” An Lương hỏi lại.

Công ty dược phẩm Chính Hữu cũng không có thiết bị nghiền siêu mịn, An Lương cảm giác thiết bị này không hề rẻ.

Dù gì quy mô của Công ty dược phẩm Chính Hữu cũng không nhỏ, ít nhất cũng lớn hơn Công ty dược phẩm Tinh Tụy, nếu giá cả không đắt thì đáng lẽ ra Công ty dược phẩm Chính Hữu phải mua rồi đúng không?

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Vương An Phong đáp lại: “Giá thiết bị nghiền siêu mịn của chúng tôi thực ra không đặc biệt đắt, chỉ tốn 600 vạn tệ”.

Vương An Phong tiếp tục giải thích lý do: “Chúng tôi là một công ty mới thành lập. Xét về khối lượng kinh doanh ban đầu thì không lớn lắm, thiết bị nghiền siêu mịn của chúng tôi tương đối nhỏ và có thể nghiền nhiều nhất là 20 kg cho một lần.”

“Nhưng quy cách nghiền rất cao, nó có thể nghiền dược phẩm đến đường kính 2 micron, tương đương với một phần ba mươi đường kính của sợi tóc.” Vương An Phong nói thêm.

An Lương khẽ gật đầu, mức độ nghiền này rất tốt, suýt soát với mức độ của nano.

Khi Vương An Phong giới thiệu cho An Lương, thiết bị nghiền siêu mịn đã xử lý xong hạt Đông Thanh Tử.

Vương An Phong tiếp tục giới thiệu: “Trong thiết bị nghiền siêu mịn, chúng tôi có rất nhiều cách để thu thập sản phẩm nghiền. Đối với những dược phẩm quý, chúng tôi sẽ sử dụng chất lỏng carbon dioxide nhiệt độ thấp để thu thập, làm vậy sẽ thu thập gần như 100% sản phẩm nghiền.”

“Chất lỏng carbon dioxide ở nhiệt độ thấp có thể thu thập các hạt nghiền siêu mịn trong một vật chứa cụ thể, sau đó chất lỏng carbon dioxide ở nhiệt độ thấp bay hơi, chỉ chừa lại các hạt dược phẩm tinh khiết, đảm bảo 100% độ tinh khiết của dược phẩm quý và không hề có chất phụ gia.” Vương An Phong nói thêm.

“Carbon dioxide là một loại khí khá trơ và khí không dễ cháy, ngoài ra nó không mùi, không màu, không độc hại nên rất an toàn.” Vương An Phong nói thêm.

Đây là nguyên nhân khiến giá thiết bị nghiền siêu mịn đắt tới 600 vạn tệ! Thiết bị mài thông thường không có chức năng mạnh mẽ như vậy.

“Chiết chất lưu siêu tới hạn là bước cuối cùng của quy trình, chúng tôi cũng sẽ sử dụng carbon dioxide để chiết chất lưu siêu tới hạn…” Vương An Phong lại nói.

Khi nói đến đây, Vương An Phong nhìn An Lương: “Nhân tiện, tổng giám đốc An, chúng ta cần chiết xuất hoạt chất gì từ Hạt Đông Thanh Tử?”

Chiết chất lưu siêu tới hạn có thể chiết xuất các thành phần hữu hiệu trong dược phẩm, hơn nữa khi chiết xuất hoàn toàn không gây ô nhiễm, đây chính là tác dụng quan trọng nhất.

An Lương lắc đầu: “Hiện tại, chúng tôi không cần đến bước cuối cùng. Anh cứ thu thập sản phẩm trong quy trình nghiền siêu mịn ra và đem đi cân đo một chút.”

Rốt cuộc trong Đông Thanh Tử có thành phần gì mà lại phát huy được hiệu quả “Đàn Ông Đích Thực Chắc Chắn Không Chỉ Có 5 Giây”? Vấn đề này tạm thời vẫn chưa được nghiên cứu.

Cho dù đó là Tằng Bá Điếu hay Biên Tiểu Cương, cả hai người đó đều muốn nghiên cứu về hạt Đông Thanh Tử, nhưng hạt Đông Thanh Tử đã được sử dụng hết và không còn mẫu nào để nghiên cứu.

“Không thành vấn đề!” Vương An Phong đồng ý với yêu cầu của An Lương.

Khoảng 10 phút sau, Vương An Phong lấy bột của hạt Đông Thanh Tử được xử lý bởi thiết bị nghiền siêu mịn ra và đựng vào trong hai cốc becher lớn. Khối lượng của hai cốc được cân trước đó là 27 gram và 28 gram.”

An Lương quan sát bột trong cốc becher lớn trước, bột trông rất mịn, ít nhất là mịn hơn bột mì.

Tuy nhiên, An Lương không đưa tay ra xoa bột, bởi vì vẫn chưa tiến hành cân trọng lượng.

Vương An Phong đặt hai cốc becher lớn chứa bột hạt Đông Thanh Tử lên cân điện tử, kết quả cuối cùng là 5,535 kg. Nếu trừ đi trọng lượng của hai cốc becher lớn vậy thì còn 4,976 kg.

Tổng khối lượng hạt Đông Thanh Tử cho vào ban đầu là 5,002 kg, loại ra 23 gram phế phẩm, còn lại 4,979 kg thì cho vào thiết bị nghiền siêu mịn.

Tính theo trọng lượng cuối cùng là 4,976 kg, vậy tức có 3 gram bị tổn thất trong quá trình nghiền siêu mịn, tỉ lệ tổn thất chỉ có 0,06%.

Tỉ lệ phần trăm này rất thấp, chắc chỉ bằng 1% của Công ty dược phẩm Chính Hữu?

Tỉ lệ tổn thất chung ban đầu của Công ty dược phẩm Chính Hữu là 7,27%.

Nguyên nhân chính là do khi Công ty dược phẩm Chính Hữu sản xuất nước uống Đông Thanh Tử, bọn họ không đo lường chính xác từng mắt xích nên chỉ có thể thu được số liệu thô.

Tuy nhiên, bất kể phép đo chính xác như thế nào, An Lương đã rất hài lòng với dữ liệu thử nghiệm thu được từ Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

“Tổng giám đốc Vương, buổi trưa chúng ta đi ăn cơm với nhau đi, sẵn tiện bàn về chuyện của công ty anh.” An Lương đưa ra gợi ý rằng anh có thể mua lại Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Vương An Phong liên tục gật đầu: “Được!”

“Tổng giám đốc An, tôi có thể gọi điện thoại cho đối tác của mình được không?” Vương An Phong ngập ngừng nói.

An Lương khẳng định: “Không thành vấn đề.”

Chương 2193: Đề xuất mới!

Khoảng gần 1 giờ, An Lương, Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa đến Nông Gia Yến ở núi Mộc Linh.

Mặc dù nếu không đặt trước thì sẽ không được thưởng thức bữa tiệc thịt lợn, nhưng chất lượng của Nông Gia Yến rất cao, An Lương cực kỳ thích đồ ăn ở Nông Gia Yến.

Trong phòng ăn của Nông Gia Yến, An Lương ăn cơm trước. Sau khi lấp một ít đồ ăn vào bao tử, An Lương mới mở miệng nói: “Tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vũ, hai người định bán Công ty dược phẩm Tinh Tụy với giá bao nhiêu?”

Trước câu hỏi thẳng thắn của An Lương, Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa nhìn nhau, sau đó Vũ Dũng Hoa ra hiệu Vương An Phong sẽ là người làm chủ cho cuộc đàm phán.

Vương An Phong suy nghĩ một sau đó mới trả lời: “Tổng vốn đầu tư của Công ty dược phẩm Tinh Tụy là 2500 vạn tệ, bao gồm tiền thuê mặt bằng, mua sắm trang thiết bị và chi phí vận hành văn phòng”.

Vương An Phong không nói lung tung, anh ta vừa mở miệng là đã thú nhận, dù sao những chuyện này cũng không thể nào nói dối được, anh ta biết An Lương sẽ kiểm tra cho nên anh ta không nhất thiết phải nói dối.

“Hiện tại trong tài khoản của chúng tôi vẫn còn một ít tiền mặt là 74 vạn. Về lý thuyết, chúng tôi vẫn có thể cầm cự được trong ba tháng. Chúng tôi cũng không biết nên bán công ty với giá như thế nào, chi bằng tổng giám đốc An báo giá đi?” Vương An Phong thẳng thắn nói.

Trong phòng ăn của Nông Gia Yến, Vương An Phong thẳng thắn nói về tình hình của Công ty dược phẩm Tinh Tụy, anh ta mong muốn An Lương sẽ báo giá thẩm định của Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Đối mặt với tình huống như vậy, An Lương không trực tiếp đưa ra báo giá, anh đưa ra một đề nghị mới.

“Anh có chấp nhận đầu tư không?” An Lương hỏi, “Hay nên nói là, anh có sẵn sàng bán một phần cổ phần không?”

An Lương nói thêm: “Cơ cấu cổ phần hiện tại của công ty anh là gì?”

Trong lòng Vương An Phong cảm động, nếu như có thể không bán Công ty dược phẩm Tinh Tụy, dù chỉ giữ lại một phần nhỏ vốn chủ sở hữu, Vương An Phong cũng có thể chấp nhận.

Công ty dược phẩm Tinh Tụy là tâm huyết của Vương An Phong, ngay cả khi nó không phát triển, Vương An Phong vẫn hi vọng có thể cho Công ty dược phẩm Tinh Tụy một cơ hội khác.

Nếu bán một phần lớn vốn cổ phần của Công ty dược phẩm Tinh Tụy cho An Lương, điều đó không chỉ giúp giảm bớt áp lực vay ngân hàng và vay mượn bạn bè, mà anh ta còn có thể ở lại Công ty dược phẩm Tinh Tụy để tiếp tục điều hành công ty.

Quan trọng hơn, sau khi leo lên cành cao của An Lương, Công ty dược phẩm Tinh Tụy chắc chắn sẽ có tương lai tiền đồ rộng mở.

“Chúng tôi sẵn sàng bán một phần vốn cổ phần, tổng giám đốc An cần bao nhiêu?” Vương An Phong hỏi.

An Lương hỏi: “Anh có thể bán ra bao nhiêu?”

Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa lại nhìn nhau, hai người im lặng cân nhắc việc sắp tới. Gần 1 phút sau, Vương An Phong giải thích tình hình trước.

“Cấu trúc vốn của Công ty dược phẩm Tinh Tụy của chúng tôi là như thế này. Tôi đầu tư 2000 vạn tệ, còn tổng giám đốc Vũ đầu tư 500 vạn tệ. Tôi sở hữu 80% vốn cổ phần, tổng giám đốc Vũ sở hữu 20% vốn cổ phần.” Vương An Phong tiết lộ cơ cấu vốn đầu tư của Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

“Trong số tiền 2000 vạn tệ tôi đầu tư, bản thân tôi chỉ có 600 vạn tệ. Tôi vay bạn bè 600 vạn tệ rồi vay ngân hàng 800 vạn tệ, cuối cùng số tiền này tổng cộng là 2000 vạn tệ.” Vương An Phong đã kể về tình hình đầu tư của chính mình.

Điều này tương đương với việc phơi bày điểm yếu của bản thân trước mặt An Lương!

“Hiện tại, tôi đang bị áp lực bởi việc vay ngân hàng và vay bạn bè. Tôi dự định sẽ tổn thất 600 vạn tệ của mình để tổng giám đốc Vũ có thể rời đi an toàn, sau đó từ từ trả nợ cho ngân hàng với bạn bè.” Vương An Phong giải thích.

Nếu theo như lời của Vương An Phong, An Lương chỉ cần câu kéo thời gian chút nữa, đợi Công ty dược phẩm Tinh Tụy lâm vào tình thế càng tuyệt vọng, anh hẳn có thể giành được quyền sở hữu Công ty dược phẩm Tinh Tụy với giá thấp hơn.

Nhưng An Lương đã qua cái thời tìm kiếm lợi nhuận ban đầu, bây giờ An Lương quan tâm đến danh tiếng hơn!

Tổng số vốn đầu tư của Công ty dược phẩm Tinh Tụy chỉ có 2500 vạn tệ, dù có chèn ép biểu tình thì vẫn chỉ có lợi nhuận 2500 vạn tệ mà thôi, An Lương có hứng để mắt tới sao?

Nếu không có trường hợp rủi ro, An Lương chắc chắn sẽ để mắt tới.

Tuy nhiên, nếu An Lương ép giá quá mạnh, anh chắc chắn sẽ đánh mất danh tiếng.

Hoàn toàn không cần Vương An Phong rêu rao, ngay cả người khác cũng cho rằng An Lương tham lợi nhỏ. Hình tượng tham lợi nhỏ thật là khủng khiếp!

An Lương chưa bao giờ là người tham lợi nhỏ, đối mặt với sự thẳng thắn của Vương An Phong, An Lương rất ngưỡng mộ đối phương.

“Tôi cần vốn cổ phần trên 66,7%, hai người hãy thương lượng với nhau, hai người sẵn sàng cho tôi bao nhiêu?” An Lương nói ra giới hạn của mình, sau đó chờ đợi câu trả lời của bọn họ.

Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa cân nhắc một hồi, vẫn là Vương An Phong mở miệng nói: “Tôi có thể bán cho cậu 70% vốn cổ phần.”

Vũ Dũng Hoa tiếp lời: “Nếu cậu cần thêm, tôi cũng có thể bán cho cậu 15% vốn cổ phần.”

“Vậy là 85% vốn cổ phần sao?” An Lương mỉm cười, hỏi.

“Đúng.”

“Đúng!”

Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa cùng trả lời.

“Vậy thì tính theo định giá 2500 vạn tệ, tôi sẽ chuyển tiền mặt trực tiếp cho hai người, nhưng tôi có một yêu cầu.” An Lương giải thích.

“Cậu có yêu cầu gì?” Vương An Phong hỏi ngược lại.

Mặc dù Vương An Phong rất hài lòng với việc An Lương bằng lòng tính theo mức định giá 2500 vạn tệ của Công ty dược phẩm Tinh Tụy, đồng thời trong lòng anh ta cũng rất cảm động, nhưng anh ta vẫn phải chờ nghe lời yêu cầu của An Lương.

Nếu yêu cầu của An Lương quá đáng thì sao?

Chương 2194: Đề xuất mới (2)

“Tôi cần hai người tiếp tục điều hành Công ty dược phẩm Tinh Tụy. Đó chính là tâm huyết của hai người, tôi không có thời gian để điều hành, hai người cảm thấy thế nào?” An Lương hỏi.

Sau khi hỏi, An Lương nói thêm: “Tất nhiên hai người có thể nhận lương, tham khảo đãi ngộ của các đồng nghiệp, hơn nữa điều chỉnh thành 20%, được chứ?”

Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa cùng nhau đứng dậy, bọn họ cùng nhau nâng chén và lịch sự nói: “Cảm ơn tổng giám đốc An, điều kiện của cậu quá tốt, chúng tôi đều chấp nhận.”

An Lương mỉm cười trả lời: “Chính sự thẳng thắn của hai người đã khiến tôi cảm động trước.”

Vương An Phong cười khổ, hành vi thẳng thắn của anh ta nên được coi là hành vi ngớ ngẩn trong lĩnh vực kinh doanh.

“Cảm ơn tổng giám đốc An đã khen. May mà gặp được tổng giám đốc An, bằng không chắc bây giờ chúng tôi đã thua lỗ, phải không?” Vương An Phong đáp lại.

An Lương không trả lời câu này, anh thuận miệng hỏi: “Dây chuyền sản xuất của hai người có thể chế biến nhựa đào không?”

Vương An Phong hỏi: “Tổng giám đốc An định xử lý nhựa đào như thế nào?”

“Tôi hi vọng có thể chế biến nhựa đào thành một thứ gì đó giống như nước yến sào uống liền, chỉ cần mở nắp ra là có thể uống ngay, hai người có thể làm được không?” An Lương hỏi.

“Không cần phải chiết xuất thành phần nào đó trong nhựa đào, mà trực tiếp chế biến nhựa đào thành một thứ giống như nước yến sào uống liền sao?” Vương An Phong đặt câu hỏi rất chi tiết.

Trước khi An Lương trả lời, Vương An Phong nói tiếp: “Công nghệ chiết chất lưu siêu tới hạn của chúng tôi rất tiên tiến. Nó có thể chiết xuất nhựa đào một cách hoàn chỉnh và loại bỏ các thành phần vô dụng.”

Đối mặt với đề nghị của Vương An Phong, An Lương bắt đầu suy nghĩ.

Trước mắt vẫn chưa kiểm tra ra chính xác các thành phần hữu hiệu trong hạt Đông Thanh Tử, nhưng các thành phần hữu hiệu trong nhựa đào gần như đã được xác định.

Nếu các thành phần hữu hiệu trong nhựa đào được chiết xuất thông qua công nghệ chiết chất lưu siêu tới hạn thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.

Nếu các thành phần hữu hiệu trong nhựa đào thực sự được chiết xuất, tổng số lượng thành phẩm có thể được nén lại hoàn toàn.

Liều lượng hiệu quả tối thiểu của nhựa đào là 50 gram. Nếu các thành phần hữu hiệu trong 50 gram nhựa đào được chiết xuất bằng công nghệ chiết chất lưu siêu tới hạn, thì các thành phần hữu hiệu được chiết xuất có thể được sản xuất thành một liều lượng nhỏ hơn.

Giống như nước uống Đông Thanh Tử, mang theo bên người rất thuận tiện.

Về tính di động mà nói, công nghệ chiết chất lưu siêu tới hạn thực sự có thể đóng góp rất tốt trong việc này.

Tuy nhiên, An Lương một mực từ chối: “Chúng ta không cần phải chiết xuất nhựa đào bằng phương pháp chiết chất lưu siêu tới hạn.”

“Ừ.” Mặc dù Vương An Phong đồng ý, nhưng trên mặt anh ta đầy vẻ hoài nghi.

An Lương giải thích: “Công nghệ chiết chất lưu siêu tới hạn thực sự rất tốt. Nó có thể chiết xuất các thành phần hữu hiệu được chỉ định trong nhựa đào, nhưng bên anh đã bỏ qua một vấn đề quan trọng.”

An Lương trực tiếp đổi chủ đề: “Nước yến sào có giá trị dinh dưỡng cao không?”

Vương An Phong lắc đầu: “Không.”

Vương An Phong đã làm trong ngành dược phẩm nhiều năm, làm sao có thể không biết vấn đề của nước yến sào? Nước yến sào là chiêu trò thổi phồng của dân buôn!

Vương An Phong phải chịu trách nhiệm về câu nói này.

Protein trong nước yến sào chỉ chiếm khoảng một nửa, carbohydrate thì chiếm một phần ba, một phần sáu còn lại là nước và các loại khoáng chất khác nhau. Nếu xét riêng về góc độ protein, nó thậm chí không thể so sánh với một miếng đậu hũ.

Đối với yếu tố tăng trưởng biểu bì EGF hoặc yếu tố kích thích khuẩn lạc CSF, tuy hai thứ này toàn được thổi phồng nhưng bọn chúng lại có tác dụng của thổi phồng.

Vấn đề tới rồi đây!

Hai thứ này dù ăn bằng cách nào đi nữa, chỉ cần ăn vào nhất định sẽ bị dạ dày và ruột phân hủy thành các đoạn axit amin, mất đi hoạt tính sinh học nên mất luôn tác dụng.

Vì vậy yến sào hay gì đó thực chất là nước đường cao cấp, nếu muốn dùng yến sào để bổ sung dinh dưỡng thì nên ăn kèm một số sản phẩm chế biến từ đậu nành để có kết quả tốt hơn.

An Lương mỉm cười trả lời: “Rõ ràng không có nước yến sào nào có giá trị dinh dưỡng cao, thế sao lại có giá cao như vậy?”

Vương An Phong sững sờ trong chốc lát.

An Lương nói tiếp: “Tôi đã phát hiện ra một loại nhựa đào đặc biệt. Loại nhựa đào này có tác dụng tẩm bổ, dưỡng khí. Chúng ta hoàn toàn có thể chế biến nhựa đào này thành sản phẩm cao cấp như nước yến sào sử dụng liền.”

“Nếu chúng ta chiết xuất các thành phần hữu hiệu trong nhựa đào đặc biệt này vào các sản phẩm khác, vậy chẳng phải đã khiến nó mất đi sự cao cấp tương ứng và thiếu đi vốn kể chuyện sao?” An Lương nói thêm.

Vương An Phong ngập ngừng nói: “Tổng giám đốc An định dùng nhựa đào…”

Vương An Phong không nói hết, ý của anh ta chỉ dừng lại một nửa. Có phải An Lương định dùng nhựa đào để gạt người? Nhựa đào thực ra cũng là một thứ lừa gạt!

Nói gì mà, nhựa đào làm đẹp và làm trắng da hay các tác dụng khác, tất cả đều là lừa đảo.

Đương nhiên Vương An Phong cũng biết tình hình của nhựa đào, nhưng Vương An Phong không hỏi thẳng, anh ta lo rằng An Lương sẽ tức giận, khiến An Lương từ chối mua Công ty dược phẩm Tinh Tụy của bọn họ.

An Lương cười cười, anh đương nhiên hiểu ý của Vương An Phong.

Chương 2195: Không gạt người thì không sao cả!

“Tổng giám đốc Vương lo sợ tôi lừa đảo sao?” An Lương mỉm cười, hỏi ngược lại.

Vương An Phong cười một cách lúng túng.

“Giá trị y học của nhựa đào cũng là lừa đảo, phải không?” An Lương chủ động hỏi.

Vương An Phong do dự hai giây, sau đó gật đầu.

“Đúng vậy, giá trị y học của nhựa đào gần như bằng không, nó được sử dụng nhiều như một chất làm đặc và phụ gia tự nhiên, v.v.”

“Bởi vì thành phần của nó là đại phân tử polysaccharide, phải không?” An Lương hỏi ngược lại.

Vương An Phong khẳng định: “Đúng vậy, cơ thể chúng ta không thể hấp thụ đại phân tử polysaccharide.”

“Nếu nó là một tiểu phân tử polysaccharide thì sao?” An Lương hỏi ngược lại.

“Các đại phân tử polysaccharide của nhựa đào sau khi trải qua các quá trình xử lý, chúng thực sự có thể chế tạo thành tiểu phân tử polysaccharide, nhưng chúng vẫn không có nhiều giá trị dinh dưỡng.” Vương An Phong giải thích.

An Lương bật cười: “Vậy nếu nhựa đào tự nhiên là một tiểu phân tử polysaccharide thì sao?”

Trước khi Vương An Phong trả lời, An Lương đã nói tiếp: “Anh đã nghe nói về giáo sư Biên Tiểu Cương của Đại học Thịnh Khánh chưa?”

“Giáo sư Biên?” Vương An Phong lại sững người, sau đó gật đầu khẳng định, “Tôi biết giáo sư Biên, trước đây tôi từng tham gia hội nghị chuyên đề của giáo sư Biên.”

“Thật là trùng hợp!” An Lương giải thích, “Nhựa đào đặc biệt đó là do giáo sư Biên phát hiện ra, hơn nữa giáo sư Biên đã đích thân ăn nó, giáo sư còn xác định tác dụng đặc biệt của nhựa đào.”

An Lương nói thêm: “Giáo sư Biên cũng phát hiện ra thành phần hữu hiệu đặc biệt trong nhựa đào!”

“Hoá ra giáo sư Biên bên đó phát hiện ra sao?” Vương An Phong thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng.” An Lương khẳng định, “Ngoài ra, chúng ta cũng chỉ sản xuất loại nhựa đào này, chúng ta sẽ không bán nó ra bên ngoài, sản lượng của nó rất ít.”

“Kể cả trong quá trình sản xuất, tôi yêu cầu bên anh kiểm soát chặt chẽ việc thất thoát, hơn nữa tôi sẽ cử người đến giám sát riêng.” An Lương nói thêm.

“Giá trị của nó vượt xa tưởng tượng của anh.” An Lương nói thêm, “Mục đích của việc tôi mua lại công ty dược phẩm là để sản xuất các sản phẩm thích hợp của tôi.”

“Tôi sẽ không can thiệp vào hoạt động của công ty. Các anh là chuyên gia, tôi tin tưởng giao các vấn đề chuyên môn cho các chuyên gia xử lý. Cho nên kể cả khi tôi đăng ký vốn rồi thì bên anh vẫn là người quản lý thực tế của Công ty dược phẩm Tinh Tụy.” An Lương mỉm cười nói.

Vương An Phong thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không lừa đảo là được.

Càng tốt hơn nữa là, An Lương không can thiệp vào hoạt động của Công ty dược phẩm Tinh Tụy!

An Lương không thể nào tham gia vào việc điều hành Công ty dược phẩm Tinh Tụy.

Chỉ là một Công ty dược phẩm Tinh Tụy, tổng vốn đầu tư vẻn vẹn 2500 vạn tệ, vậy mà còn mong chờ An Lương sẽ đích thân điều hành ư? An Lương thậm chí không muốn tham gia vào việc điều hành của doanh nghiệp gia đình mình - Công ty kiến trúc An Thịnh!

“Cảm ơn tổng giám đốc An!” Vương An Phong cảm kích nói.

An Lương xua tay: “Hai người hãy điều chỉnh lại dây chuyền sản xuất. Khi dây chuyền sản xuất được điều chỉnh xong, tôi sẽ gửi nhựa đào đặc biệt cho công ty hai người gia công. Hai người có thể chế biến nhựa đào thành sản phẩm ăn liền được không?”

“Được, nhưng có một chút vấn đề.” Vương An Phong trả lời, “Chúng tôi chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực chiết chất lưu siêu tới hạn các loại dược phẩm. Việc sản xuất thành phẩm còn thiếu một chút, nếu cậu muốn làm nhựa đào ăn liền, cậu cần thêm một thiết bị chiết rót vô trùng.”

“Các tạp chất trong nhựa đào có thể được tách ra bằng công nghệ chiết chất lưu siêu tới hạn, để giữ lại chất nhựa đào ở mức độ lớn nhất.” Vương An Phong giải thích.

“Cần phải đầu tư bao nhiêu cho thiết bị chiết rót vô trùng?” An Lương hỏi.

Vương An Phong trả lời: “Thiết bị chiết rót vô trùng có tốt cũng có xấu, tôi đề xuất nên sử dụng thiết bị chiết rót vô trùng loại tốt, và trang bị đầy đủ thiết bị làm đầy khí nitơ, để đảm bảo chất lượng của nhựa đào ăn liền.”

Vương An Phong giải thích các đặc điểm của công nghệ giữ tươi bằng khí nitơ. Trong lĩnh vực thực phẩm, công nghệ giữ tươi bằng khí nitơ có thể đảm bảo độ tươi của thực phẩm cũng như chống ăn mòn, chống nấm mốc và chống oxy hóa.

Nitơ là một loại khí khá trơ, công nghệ chiết rót khí nitơ đã được sử dụng trong nhiều lĩnh vực, bao gồm thực phẩm, hoa tươi, hóa chất, dược liệu quý, thư pháp và hội họa có giá trị, linh kiện điện tử, v.v. tất cả có thể sử dụng công nghệ chiết rót khí nitơ.

Vương An Phong tiếp tục nói: “Nếu sử dụng công nghệ giữ tươi bằng khí nitơ, kết hợp với quá trình vô trùng toàn bộ, dù chúng ta không thêm bất kỳ chất bảo quản nào vào nhựa đào ăn liền, ít nhất cũng có thể có hạn sử dụng trong ba tháng!”

“Thiết bị chiết rót vô trùng và thiết bị nạp khí nitơ giá bao nhiêu?” An Lương hỏi.

Vương An Phong trả lời: “Cần khoảng 500 vạn tệ. Nếu hạ tiêu chuẩn xuống một chút thì chỉ cần giảm một nửa giá.”

“Hãy xử lý theo tiêu chuẩn cao!” An Lương đáp lại.

An Lương không định bán nhựa đào ăn liền ra ngoài thị trường, tất cả nhựa đào đều phân chia cho người của mình.

Tác dụng của nhựa đào ăn liền rất mạnh, nếu bán ra bên ngoài quả thực có thể bán được giá cao. Tuy nhiên, ngay cả khi nó có giá 10 vạn một chai thì cũng không có ý nghĩa gì đối với An Lương.

Trước đây, khi nâng cấp hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, tỉ suất lợi nhuận hàng năm của Công ty đầu tư An Tâm đã tăng lên mức 20% và tỉ suất lợi nhuận hàng năm của Ngân hàng An Tâm sắp được thành lập cũng là 15%.

Dựa theo tốc độ kiếm tiền của Công ty đầu tư An Tâm và Ngân hàng An Tâm, ngay cả khi An Lương không làm gì, thu nhập hàng năm của anh vẫn ở mức 100 ức, cho nên dựa vào cái gì mà anh phải đem bán nhựa đào ăn liền?

Chương 2196: Giới hạn 3 ngày!

Chính vì nhựa đào ăn liền là đồ ăn dành cho bản thân nên mọi thứ phải được xử lý theo tiêu chuẩn cao nhất.

Vương An Phong trả lời: “Được, vậy chúng tôi sẽ vay ngân hàng 500 vạn tệ nữa để mua các thiết bị liên quan.”

An Lương phủ định: “Tôi sẽ trực tiếp đầu tư vào 500 vạn tệ!”

Vương An Phong nhanh chóng tính toán: “Nếu tổng giám đốc An bỏ vốn thêm 500 vạn tệ nữa thì tổng mức định giá của chúng ta sẽ tăng lên 3000 vạn. Sau lần điều chỉnh vốn chủ sở hữu trước, tôi nắm 10% vốn chủ sở hữu, bây giờ vốn chủ sở hữu đã bớt đi còn 8,33%. Vốn chủ sở hữu của tổng giám đốc Vũ giảm từ 5% xuống 4,16%.”

Đối mặt với tính toán chính xác của Vương An Phong, và tình huống sử dụng làm tròn lên xuống, An Lương bật cười.

“Vốn chủ sở hữu của hai người không cần giảm bớt. Dù sao trong kế hoạch phát triển ban đầu, hai người không có kế hoạch sản xuất nhựa đào ăn liền, cho nên chi phí mua thiết bị này coi như là phúc lợi.” An Lương mỉm cười trả lời.

An Lương nói tiếp: “Giống như khi chúng ta đi ăn, một mình tôi gọi một món đắt tiền, nhưng đó không phải là món hai người thích, nên không thể nào miễn cưỡng ép hai người phải bỏ tiền thêm.”

Ngay khi Vương An Phong định nói, An Lương đã nói tiếp: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Vũ, Công ty dược phẩm Tinh Tụy sẽ do hai người điều hành. Tôi hi vọng Công ty dược phẩm Tinh Tụy có thể phát triển thuận lợi. Hai người có tự tin không?”

“Trước đây thì không, bây giờ chúng tôi tin. Dù sao cũng có sự trợ giúp từ danh tiếng của tổng giám đốc An, chúng tôi chắc chắn có nhiều cơ hội hơn nữa.” Vương An Phong chân thành nói.

An Lương cười ha ha: “Được rồi! Tôi sẽ đi chào hỏi, nếu như có cơ hội hợp tác, tôi tin bạn bè của tôi sẽ cho hai người cơ hội.”

Sau bữa trưa, An Lương, Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa quay trở lại Công ty dược phẩm Tinh Tụy. Bọn họ nhanh chóng ký hợp đồng đầu tư vào Công ty dược phẩm Tinh Tụy, đồng thời sắp xếp để Vương An Phong nhanh chóng mua thiết bị chiết rót vô trùng và thiết bị nạp khí nitơ.

“Tổng giám đốc Vương, tôi sẽ cho hai người thời gian là ba ngày, hai người hãy chuẩn bị tất cả các khâu liên quan đến việc sản xuất nhựa đào, có vấn đề gì không?” An Lương hỏi.

Vương An Phong nghĩ ngợi một lát, anh ta tính toán thời gian mua thiết bị, thời gian lắp đặt thiết bị và điều chỉnh sử dụng, thêm cả thời gian thuê nhân viên, tính toán mọi thứ trong một lần.

Cuối cùng, anh ta mới nói một cách khẳng định: “Không thành vấn đề! Ba ngày nữa, chúng tôi nhất định có thể hoàn thành!”

Vũ Dũng Hoa bổ sung thêm: “Đúng vậy, tổng giám đốc An. Trong ba ngày nữa, chúng tôi nhất định sẽ giải quyết xong mọi vấn đề.”

“Tốt!” An Lương gật đầu, “Giới hạn trong ba ngày, ngày thứ tư tôi sẽ lại đến!”

Sau khi An Lương, Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa ước hẹn ngày xong xuôi, An Lương rời khỏi Công ty dược phẩm Tinh Tụy. Vấn đề chuyên môn nên được xử lý bởi các chuyên gia.

An Lương không biết nhiều về ngành dược nên giao cho hai chuyên gia Vương An Phong và Vũ Dũng Hoa, anh chỉ cần kết quả cuối cùng là được.

Rời khỏi Công ty dược phẩm Tinh Tụy, An Lương đích thân lái xe đến ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc. Trên đường đi, An Lương liên lạc với An Thịnh Vũ trước.

“Bố, bố đang ở bên chỗ kế hoạch phát triển Tây Thành phải không?” An Lương hỏi qua điện thoại được cài trên xe.

An Thịnh Vũ khẳng định: “Ừ, đang ở bên đấy, có chuyện gì vậy?”

“Chiều nay bố có rảnh không?” An Lương hỏi, “Việc mua lại Phong Phàm Power đã hoàn tất, Công ty kiến trúc An Thịnh có thể tiếp quản nó ngay hôm nay.”

An Thịnh Vũ thản nhiên trả lời: “Con tự xử lý đi, bên bố còn có việc.”

“Được thôi!” An Lương trả lời, “Vậy thì con sẽ sắp xếp chú Đào qua đấy.”

“Chú Đào” mà An Lương nói tên là Đào Sĩ Trung, người đã đi theo An Thịnh Vũ 22 năm.

Sau khi Chu Lệ Kiều, cựu giám đốc tài chính bị bãi nhiệm, Đào Sĩ Trung trở thành giám đốc tài chính của Công ty kiến trúc An Thịnh. Tuy nhiên, Đào Sĩ Trung không phải là một nhân viên tài chính chuyên nghiệp, cho nên phải sắp xếp thêm Lư Tư Lập, một nhân viên trợ lý về mảng tài chính.

Lư Tư Lập là nhân viên tài chính chuyên nghiệp, còn Đào Sĩ Trung chỉ chịu trách nhiệm về các vấn đề chỉ đạo chung.

“Ừ.” An Thịnh Vũ đáp lại.

Sau khi An Lương và An Thịnh Vũ kết thúc cuộc gọi, anh lại liên lạc với Lưu Linh, anh chủ động thông báo tình hình cho Lưu Linh.

“Dì à, dì hãy chuẩn bị mọi thông tin về việc mua lại Phong Phàm Power. Hôm nay, Công ty kiến trúc An Thịnh của cháu sẽ tiếp quản.” An Lương giải thích.

Lưu Linh trả lời: “Không thành vấn đề!”

“Còn một tin vui nữa dì muốn nói với cháu.” Lưu Linh nói thêm.

“Ồ?” An Lương nghi ngờ.

Lưu Linh giải thích: “Dì đã liên hệ với Lương Hữu Hâm của Phong Phàm Power, cuối cùng quyết định mua các tài sản còn lại của Phong Phàm Power và tất cả các khoản nợ với giá 1 tệ.”

Hiện tại, tài sản còn lại của Phong Phàm Power có khoảng 4.000 vạn tệ, bao gồm hai dây chuyền sản xuất xe mô tô, kho kỹ thuật liên quan đến xe mô tô và các bằng sáng chế liên quan.

An Lương đã xác nhận trước rằng Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ gánh khoản nợ của Phong Phàm Power, với tiền đề nhắc trước như vậy, Lưu Linh đã dùng 1 tệ để mua tài sản còn lại của Phong Phàm Power, đây quả thực là một tin tốt.

Đó cũng là một tin tốt cho Lương Hữu Hâm!

Chương 2197: Đã ăn trong bát lại còn trông trong nồi!

Vốn dĩ Lương Hữu Hâm, người đang nợ nần chồng chất, lại bán hết tài sản và nợ nần của Phong Phàm Power chỉ với giá 1 tệ, ít nhất thì anh ta sẽ không trở thành một tên quỵt nợ và càng sẽ không bị ghi vào danh sách đen.

Nếu anh ta nằm trong danh sách đen, anh ta sẽ không thể nào ngồi được trên đường sắt cao tốc hay là máy bay, được chứ?

Quan trọng hơn, anh ta có thể giữ vững một số tài sản riêng, bao gồm xe hơi và bất động sản.

An Lương không định truy cùng giết tận, chỉ là một căn nhà và chiếc xe hơi, có thể đáng giá được bao nhiêu chứ?

“Đó thực sự là một tin tốt!” An Lương mỉm cười trả lời, “Dì ơi, dì hãy chuẩn bị tài liệu cần chuẩn bị, lát nữa chúng ta gặp nhau.”

“Được.” Lưu Linh đáp lại.

Khoảng 15 phút sau, An Lương đến ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, Tống Nghị đích thân đón tiếp An Lương ở phòng VIP, Lưu Linh và nhân viên pháp lý đang giải quyết các tài liệu và hợp đồng liên quan.

Lần hợp tác này, ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc có thể thu được lợi nhuận hàng nghìn vạn, đương nhiên Tống Nghị rất ân cần với An Lương trong phòng VIP, Tống Nghị đang trò chuyện với An Lương.

“Tổng giám đốc An, Công ty kiến trúc An Thịnh của cậu đã giành được quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power, cậu định thay đổi tính chất của đất phải không?” Tống Nghị hỏi một cách thăm dò.

An Lương mỉm cười gật đầu: “Đúng.”

Đây là một câu trả lời quá rõ ràng, không cần phải che giấu gì cả.

Tống Nghị hạ giọng nói: “Mạo phạm một chút, tổng giám đốc An, kế hoạch cho bước tiếp theo của cậu là gì? Cậu có cần tiền không?”

Trước khi An Lương trả lời, Tống Nghị đã nói tiếp: “Chi nhánh Bắc Ngọc của chúng tôi có nền tảng tốt để hợp tác với Công ty kiến trúc An Thịnh của cậu. Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh của cậu cần hỗ trợ tài chính, chi nhánh Bắc Ngọc của chúng tôi sẵn sàng cung cấp các khoản tiền tương ứng.”

An Lương mỉm cười, Tống Nghị này thật xứng đáng là người đứng đầu chi nhánh Bắc Ngọc, đã ăn trong bát lại còn trông trong nồi. Chi nhánh Bắc Ngọc của bọn họ vừa hoàn thành việc hợp tác với Công ty kiến trúc An Thịnh trong việc mua lại Phong Phàm Power. Không ngờ thế mà đã nhăm nhe bước tiếp theo về sự phát triển cơ sở sản xuất Phong Phàm Power.

Nhưng điều này mới phù hợp với thân phận của đối phương!

“Chủ tịch Tống đã nghe nói về Công ty đầu tư An Tâm chưa?” An Lương thản nhiên hỏi.

“Đương nhiên nghe qua!” Tống Nghị gật đầu khẳng định và nói một cách thản nhiên.

“Trong ngành ngân hàng chúng tôi, có ai lại không hay không biết đến cái tên Công ty đầu tư An Tâm cơ chứ, tổng giám đốc An quả là tuyệt vời!” Tống Nghị tiếp tục nói.

“Công ty đầu tư An Tâm quả thực có đủ vốn, nhưng Công ty kiến trúc An Thịnh là một doanh nghiệp trong lĩnh vực bất động sản. Làm sao các công ty trong lĩnh vực bất động sản có thể hoạt động mà không cần vay vốn ngân hàng?” Tống Nghị nói thêm.

“Nguồn vốn của Công ty đầu tư An Tâm chắc chắn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn dưới sự vận hành của Công ty đầu tư An Tâm. Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh chiếm dụng nguồn vốn của Công ty đầu tư An Tâm, đó không phải là lỗ rồi sao?” Tống Nghị nói thêm.

“Ví dụ như số tiền Công ty kiến trúc An Thịnh cần là 10 ức, cho dù là vay trong 5 năm, nếu tính theo tiêu chuẩn lãi suất hằng năm của ngân hàng Quốc gia là 4,75%. Tỉ suất lợi nhuận hàng năm của Công ty đầu tư An Tâm chắc chắn vượt quá con số này. Vì vậy nên dùng tiền của ngân hàng chúng tôi, bảo đảm sẽ tốt hơn so với việc dùng tiền của Công ty đầu tư An Tâm!”

“Ha ha ha ha!” An Lương không nhịn được cười, “Chủ tịch Tống, anh thật sự rất biết thuyết phục!”

Trong phòng VIP của ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, An Lương không nhịn được cười khi nghe những lời hùng biện của Tống Nghị. Tống Nghị thật sự rất có năng lực thuyết phục!

Giống như Tống Nghị đã nói, các công ty bất động sản có những quy định đối với các công ty bất động sản. Ví dụ, khi các công ty bất động sản cần vốn, bọn họ đương nhiên sẽ tìm ngân hàng để vay tiền đầu tiên.

Mấu chốt là Tống Nghị đã đúng, bỏ tiền vào Công ty đầu tư An Tâm sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn nữa!

Hiện tại, tỉ suất lợi nhuận hàng năm của Công ty đầu tư An Tâm cao tới 20%, khoản vay 5 năm mà Tống Nghị hứa hẹn có lãi suất hàng năm chỉ 4,75%, việc phải chọn như thế nào thì không cần phải nói nữa, đúng không?

Nếu tính dựa trên cơ sở là 10 ức, Công ty đầu tư An Tâm có thể kiếm được 2 ức tệ 1 năm, lãi suất hàng năm của chi nhánh Bắc Ngọc chỉ là 4,75 vạn tệ 1 năm, khoảng cách giữa hai bên rất lớn!

Hơn nữa, đầu tư một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn chỉ với kinh phí là 10 ức thì làm sao đủ?

Đối mặt với An Lương, người đang cười lớn, Tống Nghị tiếp tục nói: “Thế tổng giám đốc An có cân nhắc vay tiền từ chi nhánh Bắc Ngọc của chúng tôi để phát triển cơ sở sản xuất Phong Phàm Power không?”

An Lương thuận miệng hỏi: “Bên anh có thể cho vay bao nhiêu tiền?”

“Nếu tổng giám đốc An tham gia, chúng tôi không có giới hạn về chỉ tiêu.” Tống Nghị trả lời trước.

“Chủ tịch Tống thực sự quá biết cách nói chuyện!” An Lương cảm thán.

Chương 2198: EQ cao!

Tống Nghị này EQ cao thật đấy!

Kêu An Lương tham gia vào thực chất là một sự đảm bảo cho Công ty đầu tư An Tâm.

Nếu trực tiếp nói để Công ty đầu tư An Tâm đóng vai trò đảm bảo thì cho thấy có vẻ giống con buôn, vì vậy sử dụng câu nói An Lương tham gia vào chỉ là một cách nói thay thế.

Tống Nghị nói với một sắc mặt như thường: “Nếu chỉ có Công ty kiến trúc An Thịnh tham gia, vậy thì phải xem Công ty kiến trúc An Thịnh sử dụng cơ sở sản xuất Phong Phàm Power như thế nào.”

Đối mặt với sự thăm dò của Tống Nghị, An Lương bình tĩnh nói: “Công ty kiến trúc An Thịnh chúng tôi đang chuẩn bị chuyển quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power sang đất thương mại.”

Tống Nghị không tránh khỏi thất vọng trong lòng, nếu là đất thổ cư thì rủi ro cho ngân hàng sẽ thấp hơn.

An Lương nói tiếp: “Công ty kiến trúc An Thịnh chúng tôi có kế hoạch xây dựng một trung tâm thương mại tích hợp quy mô lớn và xây dựng một tòa nhà văn phòng kiểu 5.0, trụ sở chính của Công ty kiến trúc An Thịnh trong tương lai, hơn nữa sẽ cho bên ngoài thuê các tầng còn dư.”

Cái gọi là tòa nhà văn phòng kiểu 5.0 không phải là tòa nhà văn phòng 5.0 thường thấy, mà là một văn phòng mô hình mới tích hợp 5 yếu tố: Oxy, văn phòng cây xanh, không gian mở và tự do, sở hữu riêng, cơ hội phát triển. Văn phòng như vậy có thể thay thế cho tòa văn phòng kiểu 5.A đã từng. (1)

(1 Tòa nhà văn phòng 5.A tức là dạng văn phòng thông minh, bao gồm OA: hệ thống tự động hóa văn phòng; CA: hệ thống tự động hóa thông tin liên lạc; FA: hệ thống tự động hóa chữa cháy; SA: hệ thống tự động hóa an ninh; BA: hệ thống điều khiển tự động tòa nhà.)

(1 Tòa nhà văn phòng 5.A tức là dạng văn phòng thông minh, bao gồm OA: hệ thống tự động hóa văn phòng; CA: hệ thống tự động hóa thông tin liên lạc; FA: hệ thống tự động hóa chữa cháy; SA: hệ thống tự động hóa an ninh; BA: hệ thống điều khiển tự động tòa nhà.)

“Số vốn phát triển mà chúng tôi dự tính là từ 20 ức đến 30 ức. Chúng tôi sẽ mời thêm các đối tác đến, bao gồm Công ty bất động sản Thành Viễn, Công ty bất động sản Minh Đức v.v.. Bọn họ đều là đối tác thân thiết của Công ty kiến trúc An Thịnh.” An Lương nói thêm.

Tống Nghị nhanh chóng giải thích: “Nếu chỉ là khoản tiền từ 20 ức đến 30 ức, chi nhánh Bắc Ngọc của chúng tôi có thể cung cấp một cách độc lập, lãi suất hàng năm sẽ giảm xuống 4%.”

An Lương không đồng ý cũng không từ chối, anh nói tiếp: “Về vấn đề hợp tác, tôi vẫn cần thảo luận với bố tôi trước khi đưa ra quyết định. Chủ tịch Tống, hôm nay tôi chỉ đến để giải quyết vụ mua lại Phong Phàm Power.”

Sau khi An Lương nói xong, Đào Sĩ Trung, giám đốc tài chính mới của Công ty kiến trúc An Thịnh, đưa Lư Tư Lập và hai nhân viên pháp lý vào phòng VIP.

Đào Sĩ Trung chủ động chào: “Tổng giám đốc Tiểu An, chúng tôi đến rồi.”

Lư Tư Lập và hai nhân viên pháp lý cũng thân thiện chào hỏi: “Xin chào tổng giám đốc Tiểu An.”

Trong Công ty kiến trúc An Thịnh, hầu hết mọi người đều gọi An Lương là “Tổng giám đốc Tiểu An”, bởi vì An Thịnh Vũ mới là “Tổng giám đốc An”, ai bảo An Lương là con trai của An Thịnh Vũ?

“Chú Đào, chú ngồi trước đi.” An Lương chào hỏi lại.

Sau khi Tống Nghị và Đào Sĩ Trung chào hỏi nhau, Tống Nghị chủ động nói: “Tôi sẽ xem các giấy tờ liên quan và hợp đồng đã chuẩn bị xong chưa, tổng giám đốc An, vui lòng đợi một lát.”

“Ừ!” An Lương gật đầu.

Khi Tống Nghị rời khỏi phòng VIP, An Lương thản nhiên hỏi: “Bố cháu đang bận gì vậy chú?”

Đào Sĩ Trung đáp lại: “Bố cháu đang kiểm tra vấn đề an toàn. Kế hoạch phát triển Tây Thành không chỉ có mỗi Công ty kiến trúc An Thịnh của chúng ta, mà còn có các công ty xây dựng khác, vì vậy vấn đề an toàn càng phức tạp hơn.”

An Lương gật đầu.

Công ty kiến trúc An Thịnh rất coi trọng vấn đề an toàn, cho nên Công ty kiến trúc An Thịnh từ khi thành lập đến nay chưa có bất kỳ tai nạn an toàn nào, điều này quả thực là không thể nào tin nổi.

Chưa đầy 5 phút sau, Tống Nghị đưa Lưu Linh và hai nhân viên pháp lý vào phòng VIP, trong tay anh ta có năm túi tài liệu, anh ta đặt những túi tài liệu này lên bàn rồi đẩy về phía An Lương.

“Tổng giám đốc An, đây là những tài liệu hợp đồng có liên quan, bao gồm hợp đồng thế chấp của ba ngân hàng chúng tôi, hợp đồng mua bán của Phong Phàm Power, và xác nhận của nhà cung cấp.” Tống Nghị giải thích.

Lư Tư Lập và hai nhân viên pháp lý lập tức bắt tay vào kiểm tra, tất cả hợp đồng và văn bản đều rất rõ ràng, rành mạch, không có bẫy văn bản, không có điều khoản mập mờ.

Sau hơn nửa tiếng kiểm tra, nhân viên pháp lý của Công ty kiến trúc An Thịnh và Lư Tư Lập đã khẳng định không có vấn đề gì với hợp đồng.

An Lương đại diện cho Công ty kiến trúc An Thịnh và Tống Nghị đại diện cho ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, hai bên đã ký kết hợp đồng cuối cùng.

Công ty kiến trúc An Thịnh cuối cùng đã mua lại toàn bộ tài sản và các khoản nợ của Phong Phàm Power với mức giá 2 ức 6900 vạn tệ, đồng thời có được hợp đồng thế chấp từ ba ngân hàng.

Ngoài ra còn có thêm 1 tệ, là báo giá cho tài sản 4.000 vạn còn lại của Phong Phàm Power.

Sau khi hai bên ký xong hợp đồng, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lập tức đưa ra lời nhắc nhở.

‘Tinh!’

Tuy nhiên, An Lương đã không kiểm tra lời nhắc của hệ thống, anh đang sắp xếp chuyện đưa Đào Sĩ Trung tiếp quản Phong Phàm Power, bên Phong Phàm Power vẫn còn một đống chuyện cần phải giải quyết.

Bao gồm việc trả tiền nợ lương nhân viên, con số cụ thể là 598 vạn, gần 600 vạn. Đồng thời, cũng phải giải quyết các khoản nợ của nhà cung cấp, dọn sạch hàng tồn kho và chiết khấu các linh kiện còn lại cho các nhà cung cấp.

Còn phải giải quyết 66.000 chiếc xe mô tô tồn kho không đạt tiêu chuẩn khí thải của luật bảo vệ môi trường Hạ Quốc, An Lương định đưa những chiếc xe mô tô này đến Thái Lan, sẵn tiện đưa luôn hai dây chuyền sản xuất xe mô tô qua đó.

Chương 2199: Sao em lại mặc đồ của Lưu Linh?

Trong kế hoạch của An Lương, chỉ được phép tối đa một tuần để giải quyết các vấn đề còn sót lại của Phong Phàm Power, xử lý triệt để số tiền còn nợ của Phong Phàm Power, đồng thời trong một tuần đó phải hoàn thành xong việc thay đổi bản chất đất đai của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power.

Bước tiếp theo là phát triển trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn!

Kế hoạch của An Lương là hoàn thành dự án này trong hai năm, lý do chính là Công ty kiến trúc An Thịnh hiện đang bị dự án “Kế hoạch phát triển Tây Thành” kìm hãm, nếu không thì thời gian phát triển chắc đã nhanh hơn một chút.

“Hoặc có lẽ nên bảo bố mở rộng quy mô của Công ty kiến trúc An Thịnh?” An Lương nghĩ trong lòng.

Nếu mở rộng quy mô của Công ty kiến trúc An Thịnh thì có thể đẩy nhanh tiến độ phát triển các trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn, phải không?

“Chú Đào, hôm nay chú sẽ giải quyết vấn đề tiền lương của nhân viên do Phong Phàm Power gây ra trước tiên. Chủ tịch Tống sẽ hợp tác với chúng ta để giải quyết vấn đề này. Tất cả tiền lương còn thiếu của nhân viên sẽ được giải quyết hoàn toàn trong ngày hôm nay và các vấn đề tiếp theo sẽ được xử lý phù hợp với hợp đồng lao động.” An Lương dặn dò.

Đào Sĩ Trung trả lời: “Được!”

“Nhân tiện, chú nhớ đem bản hợp đồng này về lại trụ sở chính.” An Lương dặn dò thêm.

“Không thành vấn đề.” Đào Sĩ Trung đồng ý.

Sau khi Đào Sĩ Trung rời đi, An Lương cũng đứng dậy: “Chủ tịch Tống, tôi về trước đây!”

Tống Nghị đáp lại một cách nhanh chóng và lịch sự: “Được, tổng giám đốc An đi từ từ.”

An Lương lại nhìn Lưu Linh: “Dì à, cháu đi đón Tịch Nhan trước, lát nữa sau khi dì tan làm thì chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Ừ.” Lưu Linh đáp lại.

An Lương rời khỏi ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc và lái xe đến Phồn Hoa Nguyên, anh định đi tìm Lý Tịch Nhan.

Khi nhìn chiếc Lamborghini Urus màu vàng rực rỡ rời đi, Tống Nghị cảm thán trong lòng, An Lương là người chiến thắng trong cuộc sống, đúng không?

Nhiều tiền lại đẹp trai, đây quả thực là tất cả những gì mà người chiến thắng trong cuộc sống nên có!

“Giám đốc Lưu, cô có thời gian không, chúng ta hãy nói về việc Công ty kiến trúc An Thịnh phát triển cơ sở sản xuất Phong Phàm Power.” Tống Nghị nói.

Lưu Linh đương nhiên không từ chối.

Tại văn phòng của Tống Nghị, anh ta nhanh chóng giải thích tình hình cụ thể, cuối cùng còn nói thêm: “Giám đốc Lưu, theo như mối quan hệ của cô với tổng giám đốc An, tôi cảm thấy cô có thể hái được khoản tiền này!”

Tống Nghị tiếp tục nói: “Tôi vừa nói chuyện với tổng giám đốc An, tôi nghĩ cơ hội giành được rất lớn.”

Khi nói đến đây, Tống Nghị hạ giọng: “Trước đây, giám đốc Thẩm được đề bạt làm phó chủ tịch. Bây giờ lại có những thay đổi mới. Giám đốc Thẩm không còn phù hợp với vị trí mới và không có bất kỳ đóng góp nào cho vị trí mới. Trái lại, còn xuất hiện hai lỗi lầm nghiêm trọng.”

Lưu Linh thản nhiên nói: “Chuyện của Công ty xây dựng Thiên Công phải không?”

“Ừ!” Tống Nghị thở dài, “Bất động sản mới xây bên Công ty xây dựng Thiên Công có vấn đề, hơn nữa còn phát sinh thêm sự cố của Công ty xây dựng Trọng Đại, chưa kể thiết kế không hợp lý, bản vẽ thiết kế trước khi bán và tình hình thực tế hoàn toàn khác nhau. Khoản vay của bọn họ có thể quá hạn, thậm chí có khả năng xảy ra tình huống xấu hơn.”

“Nếu xảy ra tình huống xấu hơn, giám đốc Thẩm nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm!” Tống Nghị chỉ nói đến đây.

Trước Thẩm Mộc Dương là giám đốc bộ phận tín dụng, sau này được thăng chức lên làm phó chủ tịch. Kết quả, mới được thăng chức đã xảy ra vấn đề nghiêm trọng.

Lưu Linh hiểu hàm ý của Tống Nghị, ý của anh ta là nếu bà ấy giải quyết xong khoản vay từ Công ty kiến trúc An Thịnh, còn Thẩm Mộc Dương bên kia thì lại không thể giải quyết xong vấn đề, e là Thẩm Mộc Dương sẽ gặp xui xẻo, còn Lưu Linh thì có cơ hội bước vào hàng ngũ của các lãnh đạo cấp cao trong chi nhánh Bắc Ngọc.

Lưu Linh đương nhiên thấy rất vui!

Phồn Hoa Nguyên.

An Lương đến trước cửa nhà Lý Tịch Nhan, Lý Tịch Nhan đang chăm chỉ luyện tập trong phòng yoga, cô ấy mở cửa cho An Lương qua tính năng hệ thống nhà thông minh. Sau khi An Lương bước vào, anh hướng đến phòng yoga.

Trong phòng tập yoga, An Lương phát hiện một chuyện khiến anh có chút nhịn không được. Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này đang mặc quần áo tập yoga của Lưu Linh!

Chuyện này…

Tại sao cô ấy lại mặc đồ tập yoga của Lưu Linh?

Đối mặt với tình huống như vậy, An Lương biểu thị anh không kìm chế nỗi.

“An Lương, anh tự chơi trước đi, em tập luyện yoga một lát.” Lý Tịch Nhan thản nhiên nói, cô ấy vừa tập yoga vừa xem video dạy yoga.

An Lương lại nhìn Lý Tịch Nhan, người đang mặc quần áo tập yoga của Lưu Linh, sau đó nhìn thời gian, bây giờ đã gần 5 giờ 30 phút, Lưu Linh chắc cũng đã tan làm, An Lương quyết định tạm thời buông tha cho Lý Tịch Nhan.

“Ừ, anh qua phòng khách ngồi một lát.” An Lương đến phòng khách, anh kiểm tra lời nhắc trước đó của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng trên ghế sô pha.

‘Ting!’

‘Ký chủ phú quý nhân nghĩa, lòng đầy từ bi, nhận được sự cảm kích của vạn người!’

‘Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng đặc biệt [Thái Tuế Không Chết]!’

An Lương kiểm tra lời nhắc của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

Phú quý nhân nghĩa?

Lòng đầy từ bi?

Không có vấn đề gì cả, đây quả thực là An Lương!

“Phần thưởng đặc biệt?” An Lương tiếp tục kiểm tra chi tiết của phần thưởng đặc biệt.

Chương 2200: Thái tuế không chết!

Thái tuế không chết: Thần dược trường sinh bất tử trong truyền thuyết cổ xưa – Thái Tuế Hoàng Kim!

Tác dụng: Sử dụng 5 kg Thái Tuế Hoàng Kim sẽ nhận được tuổi thọ là 1 năm.

Giới hạn: Theo sự khác biệt về di truyền cá nhân ở con người, tuổi thọ kéo dài lâu nhất sẽ căn cứ theo số liệu giới hạn Hayflick. (1)

(1 Giới hạn Hayflick, hay hiện tượng Hayflick, là số lần một quần thể tế bào người bình thường sẽ phân chia trước khi quá trình phân chia tế bào dừng lại.)

(1 Giới hạn Hayflick, hay hiện tượng Hayflick, là số lần một quần thể tế bào người bình thường sẽ phân chia trước khi quá trình phân chia tế bào dừng lại.)

Sản lượng hàng năm: 50 kg.

Tăng trưởng hàng năm: Nếu thu hoạch Thái Tuế Hoàng Kim mà không có tính hư hao, sản lượng sẽ tăng 50 kg cho mỗi 3 năm, cho đến khi tăng trưởng đến 500 kg mỗi năm.

Môi trường sinh trưởng: Kỵ khí, kỵ nắng, dinh dưỡng cao, môi trường nước, khoáng chất cao.

An Lương kiểm tra chi tiết phần thưởng đặc biệt “Thái Tuế Không Chết”, anh sửng sốt một chút, hóa ra là phần thưởng về tuổi thọ sao?

An Lương đã từng nhận được phần thưởng về tuổi thọ, tổng cộng cho anh 226 tháng, phần thưởng tương ứng là 226 viên Hoàng Kì Ngàn Năm. Sau khi sử dụng xong một viên là có thể kéo dài tuổi thọ thêm một tháng.

Phần thưởng một lần này không ngờ lại là phần thưởng kéo dài 1 năm?

Điều quan trọng hơn là sản lượng mỗi năm là 50 kg, mỗi lần sử dụng 5 kg là có thể kéo dài tuổi thọ trong 1 năm, điều đó có nghĩa An Lương có thể sống mãi mãi?

Mặc dù có giải thích về “giới hạn” trong thông tin được đưa ra bởi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương không phải là một sinh viên sinh học. Làm sao anh biết ý nghĩa của giới hạn Hayflick?

An Lương ngay lập tức hỏi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, liệu có thể đạt được sự bất tử hay không. Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng trực tiếp đả kích vào An Lương!

Dựa theo phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương đã hiểu được ý nghĩa của giới hạn Hayflick. Trong lĩnh vực sinh học, nó đề cập đến giới hạn số lần phân chia của tế bào động vật có xương sống bình thường.

Giới hạn Hayflick của con người, căn cứ theo sự khác biệt về gen của từng cá nhân, số lần phân chia tế bào là khoảng 40 đến 60 lần, và mỗi lần là khoảng 2 năm.

Vì có sự tồn tại của giới hạn Hayflick, trước mắt, kỷ lục Guinness thế giới cho người già nhất là 134 tuổi. Vậy là giấc mơ bất tử của An Lương đã trực tiếp tan tành!

Đối mặt với tình huống như vậy, An Lương tiếp tục hỏi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, liệu anh có thể biết trước giới hạn Hayflick của chính mình và thời gian cụ thể của từng giới hạn Hayflick hay không.

Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng biểu thị An Lương chưa gần hết tuổi thọ, hệ thống không thể thu được thông tin liên quan. An Lương vừa thở phào nhẹ nhõm vừa cảm thấy tiếc nuối khi nghe câu trả lời này.

Thấy hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lần này không làm người câm, An Lương hỏi lại lần nữa về việc tại sao Thái Tuế Hoàng Kim lại có tác dụng kéo dài tuổi thọ.

Khoa học hiện đại đã chứng minh rằng Thái Tuế và tổ yến là cùng một loại thuế IQ. (2)

(2 Thuế IQ: Ngôn ngữ mạng, còn gọi là thuế IQ thấp, đề cập đến vấn đề mua hàng thiếu phán đoán, tức là mua hàng một cách lãng phí tiền bạc.)

(2 Thuế IQ: Ngôn ngữ mạng, còn gọi là thuế IQ thấp, đề cập đến vấn đề mua hàng thiếu phán đoán, tức là mua hàng một cách lãng phí tiền bạc.)

Khoa học hiện đại cho rằng Thái Tuế là một phức hợp của nấm nhầy loại lớn, giá trị y học của nó vẫn còn là một bí ẩn, dù sao trong việc nghiên cứu có hạn chế, người ta vẫn chưa tìm thấy Thái Tuế có tác dụng thần kỳ nào.

Ngoài ra, xét về sự khác biệt riêng của nấm nhầy phức hợp, người ta cũng không khuyến khích sử dụng Thái Tuế, vì có quỷ mới biết Thái Tuế có phải là một loại nấm độc hay không.

Khoa học hiện đại khuyến khích nên thu thập và nghiên cứu về Thái Tuế, chứ không phải cứ đơn giản ăn Thái Tuế.

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã trả lời bằng những lời lẽ cận trọng như vàng, chỉ ra rằng có một chất NAD-Plus đặc biệt trong Thái Tuế Hoàng Kim.

Chất NAD-Plus là một chất đặc biệt được nhà hóa học đoạt giải Nobel phát hiện ra vào năm 1904. Nó có hiệu quả chống lão hóa và được tìm thấy trong nhiều loại rau củ quả.

Ví dụ như đậu nành, bông cải xanh, cây cam chanh, bơ, cà chua, v.v.

Tuy nhiên, các loại rau củ quả này chứa quá ít NAD-Plus, nếu muốn bổ sung NAD-Plus bằng đậu nành, một người trưởng thành cần ít nhất 32 kg mỗi ngày, hoặc ăn 54 kg bông cải xanh.

An Lương lại hỏi thêm một câu hỏi khác, nếu như ăn nhiều Thái Tuế Hoàng Kim, chẳng hạn như một năm ăn hai phần, hay thậm chí là hơn nữa thì sao?

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra câu trả lời mà không keo kiệt. Ngay cả khi ăn hai phần thì vẫn chỉ có tác dụng của một phần, tức là có thể kéo dài tuổi thọ trong 1 năm. Do là sau khi chất NAD-Plus đạt đủ nồng độ, nó sẽ không phát huy tác dụng tốt hơn nữa.

Vậy nên ăn một phần là đủ, ăn hai phần sẽ trở thành lãng phí!

An Lương tính toán thử, mỗi năm mười phần, hình như không đủ cho lắm? Bản thân An Lương chắc chắn phải lấy một phần!

An Thịnh Vũ và Tôn Hà chắc cũng sẽ muốn lấy một phần, vậy thì coi như đã tổn thất hết ba phần, còn lại bảy phần.

Lý Tịch Nhan, Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương, hai chị em nhà họ Hạ, Hồ Ly Tinh nhỏ, nhiêu đây đã sáu người rồi, vẫn còn rất nhiều người còn lại cần phải sắp xếp.

Ví dụ như là Lưu Linh?

Lưu Linh, phù thủy sắc đẹp, đây mới chính là người cần đến Thái Tuế Hoàng Kim, đúng không?

Hay là Lương Tuyết, mặc dù cô ấy có địa vị thấp nhất trong số những người phụ nữ của An Lương, nhưng dù sao cô ấy cũng là người phụ nữ của An Lương, không thể nào lại không có được.

Tính thêm cả nhân viên dự bị, như là Tống Thiến?

Lỡ như Triệu Uyển Hề chấp nhận sự đào hoa của An Lương thì sao? Còn cả Diêu Kỳ nữa?

Với lại…

Nếu chỉ tính những người phụ nữ của An Lương thôi thì đã không đủ để phân phát rồi, chưa kể mở rộng tới bậc cha mẹ của những người phụ nữ đó, còn cả những nhóm lợi ích bên phía của An Lương.

Số lượng Thái Tuế Hoàng Kim còn lâu mới đủ!

Chương 2201: Nếu là dì, vậy thì có thể phá vỡ nguyên tắc!

Số lượng Thái Tuế Hoàng Kim quá ít!

Cho dù như thế nào cũng không đủ để phân phát, nếu tăng sản lượng 50 kg cho mỗi 3 năm, cuối cùng là cố định sản lượng 500 kg, e là vẫn không đủ, phải không?

An Lương lại hỏi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng liệu sản lượng của Thái Tuế Hoàng Kim có thể tiếp tục tăng lên hay không.

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vừa rồi còn “biết mà không nói, nói thì nói không hết” đột nhiên lại trở thành người câm như trước đây.

Đối mặt với sự im lặng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương chỉ đành phải hỏi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng câu hỏi khác, anh hỏi hệ thống cách cụ thể để nhận được Thái Tuế Hoàng Kim.

‘Ting!’

‘Khi công tác phát triển của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power bắt đầu, các công nhân của Công ty kiến trúc An Thịnh sẽ đào được Thái Tuế Hoàng Kim.’

‘Đặc biệt nhắc nhở: Thái Tuế Hoàng Kim là loài kỵ khí, kỵ nắng, dinh dưỡng cao, môi trường nước, khoáng chất cao. Nếu dinh dưỡng không đủ, sản lượng hàng năm của Thái Tuế Hoàng Kim có thể sẽ không đạt 50 kg.’

‘Các yêu cầu về chất dinh dưỡng và yêu cầu về khoáng chất cụ thể như sau: [Danh sách yêu cầu về chất dinh dưỡng], [Danh sách yêu cầu khoáng chất]’

An Lương kiểm tra lời nhắc của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, trong lòng anh thầm đưa ra quyết định, anh sẽ chờ đợi công tác phát triển của cơ sở Sản xuất Phong Phàm Power, anh đặc biệt bố trí một số nhân viên giám sát an ninh từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Nếu không, một khi phát hiện ra Thái Tuế Hoàng Kim, nhưng không có sự chú trọng vào nó thì phải làm sao?

Tuy nhiên, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã ngay lập tức đưa ra một lời nhắc nhở mới, hệ thống nói rằng sau khi phát hiện ra Thái Tuế Hoàng Kim, công nhân xây dựng nhất định sẽ thông báo cho An Thịnh Vũ, và An Thịnh Vũ cũng sẽ thông báo cho An Lương.

Trước những lời nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, An Lương phải nói rằng nó thực sự là một khuôn mẫu cho người chiến thắng trong cuộc sống, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã ngăn chặn tất cả các vấn đề có thể xảy ra!

“Lạch cạch!” Một tiếng động nhẹ truyền tới, cửa phòng khách mở ra, Lưu Linh đã tan làm và về nhà.

An Lương chủ động chào hỏi: “Dì về rồi.”

Lưu Linh nhìn về phía An Lương, bà ấy thuận miệng hỏi: “Tịch Nhan đâu cháu?”

An Lương đáp: “Trong phòng tập yoga ạ.”

Lưu Linh mỉm cười, bà ấy vừa bước đến ghế sô pha trong phòng vừa nói: “Dạo này con bé quả thực có hơi mập ra một chút.”

Trước câu trả lời của Lưu Linh, An Lương nhịn không được đành sử dụng hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp” để xem cân nặng của Lưu Linh. Lưu Linh cao 1 mét 66, thấp hơn Lý Tịch Nhan 2 cm nhưng cân nặng của bà ấy chỉ có 46 kg, còn cân nặng của Lý Tịch Nhan lại tới 46,6 kg. Vì thế mà Lưu Linh mới nói Lý Tịch Nhan quả thực đã hơi mập ra một chút.

An Lương nhìn dáng người mảnh khảnh của Lưu Linh, trong đầu anh đột nhiên nghĩ tới cảnh Lý Tịch Nhan mặc đồ tập yoga của Lưu Linh trước đó, anh cảm thấy bản thân sắp không nhịn được.

Do đó An Lương “sẵn tiện” liếc nhìn độ thiện cảm của Lưu Linh, mặc dù vẫn chỉ ở mức 79 điểm nhưng độ kiên nhẫn của An Lương rất tốt, chắc chắn sẽ có cách giải quyết 1 điểm thiện cảm cuối cùng.

Lưu Linh nhìn thấy An Lương đang nhìn mình, sắc mặt bà ấy hơi đỏ bừng, chủ động nói: “An Lương, dì đề xuất chúng ta nên ăn đại salad trái cây và bánh mì nướng vào buổi tối, cháu thấy thế nào?”

Trước khi An Lương trả lời, Lưu Linh đã nói tiếp: “Tịch Nhan vẫn cần giảm cân. Nếu cháu dẫn dì và con bé đi ra ngoài ăn, e là con bé lại muốn ăn uống linh tinh.”

An Lương cân nhắc một hồi sau đó mới gật đầu trả lời: “Không sao.”

Lưu Linh nói tiếp: “Dù sao khi cháu trở về, cháu cũng có thể ăn đêm thêm một chút.”

An Lương không nhịn được cười, Phồn Hoa Nguyên nằm ở Hồ Điệp Lĩnh, cơ sở vật chất xung quanh khá kém, hoàn toàn không có chỗ để ăn tối, nếu muốn ăn tối thì phải lái xe ra ngoài.

Tuy nhiên, Lý Tịch Nhan không có bằng lái xe!

Quá trình Lý Tịch Nhan học lái xe quả thực rất vòng vo và kỳ lạ, An Lương thậm chí cảm giác Lý Tịch Nhan sẽ không thể cầm được bằng lái xe trong bốn năm đại học.

Còn việc gọi đồ ăn về cũng không dễ dàng gì, trước tiên không kể đến việc Lưu Linh đang ở nhà, chỉ mỗi môi trường xung quanh Phồn Hoa Nguyên thôi đã thấy tồi tệ rồi, anh gần như không có lựa chọn nào khác.

“An Lương, Công ty kiến trúc An Thịnh của cháu sẽ khai phá cơ sở sản xuất Phong Phàm Power. Cháu định giải quyết chuyện tiền vốn liên quan như thế nào đây?” Lưu Linh đặt câu hỏi một cách cởi mở.

An Lương hỏi: “Chủ tịch Tống hỏi sao?”

Lưu Linh không giấu giếm: “Đúng vậy.”

“Lời hùng biện của chủ tịch Tống rất có sức thuyết phục. Về nguyên tắc mà nói, cháu sẵn sàng đồng ý với anh ta.” An Lương đáp lại.

Lưu Linh nói đùa: “Trong trường họp bình thường, dựa trên nguyên tắc mà nói không có chuyện gì tức là có vấn đề đúng không?”

An Lương mỉm cười gật đầu: “Quả thực là như vậy. Nhưng mà, nếu dì cần thì cháu có thể phá vỡ nguyên tắc.”

Mặt của Lưu Linh lại đỏ bừng.

An Lương tựa như không nhìn thấy điều đó, anh tiếp tục nói: “Công ty kiến trúc An Thịnh của cháu đã ước tính sơ bộ, nếu muốn phát triển một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn thì cần số vốn ít nhất là 30 ức.”

“Với khoản tiền này, Công ty kiến trúc An Thịnh của cháu chuẩn bị vốn huy động. Trước mắt có Công ty bất động sản Thành Viễn và Công ty bất động sản Minh Đức chắc chắn sẽ gia nhập với công ty của cháu. Nếu như mở rộng phạm vi hợp tác, vấn đề tiền bạc của cháu sẽ được giải quyết dễ như trở bàn tay.” An Lương giải thích.

“Dì chắc cũng hiểu, vốn huy động bên ngoài của cháu thực ra không chỉ là vốn huy động mà còn là nguồn lực của các đối tác.” An Lương nói thêm.

Lưu Linh gật đầu khẳng định.

Chương 2202: Khuynh hướng!

Công ty bất động sản Thành Viễn rất nổi tiếng ở Thịnh Khánh, bọn họ đã phát triển rất nhiều dự án cao cấp, nếu kéo được Công ty bất động sản Thành Viễn phát triển trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn thì quả thực là một lựa chọn tốt cho Công ty kiến trúc An Thịnh.

“Dì ơi, bao tử của chủ tịch Tống bên dì lớn cỡ nào?” An Lương thản nhiên hỏi.

Vì Lưu Linh đã mở miệng rồi, An Lương chắc chắn sẽ cắt một miếng bánh ra.

Trong phòng khách nhà Lý Tịch Nhan.

An Lương đang ngồi trên ghế sô pha, Lưu Linh thì ngồi bên cạnh trên ghế sô pha, hai người đang thảo luận về khoản vay để khai phá cơ sở sản xuất Phong Phàm Power của Công ty kiến trúc An Thịnh.

Trước câu hỏi của An Lương, Lưu Linh do dự lắc đầu: “Chủ tịch Tống không quy định bất kỳ hạn mức vay nào.”

An Lương nở nụ cười, Tống Nghị quả thật là người đặc biệt!

Nếu Tống Nghị quy định hạn mức vay cho Lưu Linh, vậy rốt cuộc đó là quy định nhiều hơn một chút hay là quy định ít hơn một chút?

Nếu quy định nhiều hơn một chút, lỡ khiến An Lương không vui, vậy chẳng phải không còn cơ hội để hợp tác nữa? Nhưng nếu quy định ít hơn một chút, quyền lợi của bọn họ cũng sẽ giảm xuống.

Cho nên cứ dứt khoát không quy định hạn mức cho vay, để Lưu Linh tự mình thương lượng với An Lương. Theo ý muốn của An Lương, anh sẵn sàng đưa cho Lưu Linh lợi thế, lựa chọn như vậy chính là lựa chọn tối đa hóa lợi ích.

Lưu Linh cũng đoán được suy nghĩ của Tống Nghị, bà ấy nhắc nhở: “An Lương, cháu không cần nghĩ đến vấn đề của dì, mọi thứ sẽ được triển khai theo đúng kế hoạch của Công ty kiến trúc An Thịnh.”

An Lương khẽ gật đầu: “Lãi suất hàng năm là 4%, phải không dì?”

“Đúng vậy.” Lưu Linh đáp lại.

“Chờ một chút, con liên lạc với bố.” An Lương không đưa ra quyết định ngay lập tức, anh định hỏi tình hình bên An Thịnh Vũ trước.

An Lương đeo tai nghe không dây vào, gọi cho An Thịnh Vũ. Sau khi cuộc gọi được kết nối, An Lương hỏi thẳng: “Bố, bố tan làm về nhà chưa?”

Bây giờ đã gần 6 giờ, An Lương đoán An Thịnh Vũ chắc cũng đã tan làm.

An Thịnh Vũ phủ định: “Bố vẫn đang ở công trường, có chuyện gì vậy?”

“Vẫn là liên quan đến sự phát triển của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power. Thái độ của Thành Nguyên và Minh Đức như thế nào vậy bố?” An Lương hỏi.

“Bố chưa liên hệ với bọn họ. Theo như mối quan hệ của bố với ông Ngô và ông Lưu, nếu như bố mở miệng, bọn họ ít nhiều cũng muốn đầu tư vào một ít. Tuy nhiên, việc phát triển một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn rất rủi ro. Bố thấy chúng ta có thể đi vay ngân hàng, con thì sao?” An Thịnh Vũ giải thích.

Trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn chưa chắc đã có thể phát triển được, các tòa nhà thương mại càng không chắc có thể phát triển được.

Trước những rủi ro như vậy, An Thịnh Vũ không muốn kéo bạn bè của ông ấy vào, tránh tổn thất vì lợi nhuận, khiến cho mối quan hệ của mọi người càng xa cách.

“Chuyện đó cũng không thành vấn đề!” An Lương khẳng định nói, “Dựa theo mối quan hệ của chúng ta với ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, chúng ta có thể nhận được khoản vay với lãi suất thấp hơn lãi suất tiêu chuẩn.”

An Thịnh Vũ khẳng định: “Cho nên bố thấy dùng tiền ngân hàng sẽ thích hợp hơn. Nếu như thực sự thua lỗ, cho dù là ông Ngô hay ông Lưu đều sẽ không để tâm, có điều bố sẽ hơi mất mặt.”

“Vậy thì không thành vấn đề, con sẽ xử lý chuyện vay tiền.” An Lương trả lời.

“Ừ, con hãy liên lạc với mẹ của bạn gái con, sẵn giúp tăng độ thiện cảm với người ta.” An Thịnh Vũ nói đùa.

“Bố, bố đã nghe tin mới từ Thập Lý Vạn chưa?” An Lương thản nhiên hỏi.

“Có tin gì mới?” An Thịnh Vũ nghi ngờ.

“Thế thì con khuyên bố nên đi tìm hiểu một chút, bố nhất định thấy hứng thú.” An Lương nói xong thì cúp điện thoại.

Trên công trường của “Kế hoạch phát triển Tây Thành”, khi An Lương vừa cúp điện thoại, An Thịnh Vũ đã lập tức gọi cho Hoàng Tống. Đợi sau khi kết nối, An Thịnh Vũ hỏi trước: “Hoàng Lão Nhị, có chuyện gì ở Thập Lý Vạn vậy?”

Hoàng Tống sững sờ một lúc, sau đó hỏi: “Tổng giám đốc An không biết sao?”

“Đừng nói chuyện vô nghĩa!” An Thịnh Vũ hừ hừ.

Hoàng Tống ngay lập tức giải thích vấn đề nhựa đào.

Khi Hoàng Tống nói xong, An Thịnh Vũ khó hiểu: “Nhựa đào có tác dụng gì?”

Hoàng Tống nhanh chóng giải thích: “Giáo sư Biên vẫn đang nghiên cứu, tôi cũng không rõ tình hình cụ thể là như thế nào, nghe nói có hiệu quả trong việc nâng cao tinh thần. Trước đây giáo sư Biên hay thức khuya dậy sớm, nhưng tinh thần của ông ấy vẫn rất tốt.”

An Thịnh Vũ không hỏi Hoàng Tống nữa, ông ấy biết Hoàng Tống hiện đang lười biếng. An Thịnh Vũ trực tiếp liên lạc với Biên Tiểu Cương, ông ấy đương nhiên có thông tin liên lạc của Biên Tiểu Cương.

Khi An Thịnh Vũ và Biên Tiểu Cương đang thảo luận về tác dụng của nhựa đào, An Lương thì đang chia bánh cho Lưu Linh tại nhà của Lý Tịch Nhan.

An Thịnh Vũ rất hi vọng có thể khai phá cơ sở sản xuất Phong Phàm Power từ ngân hàng, chứ không phải lôi kéo đối tác, thực ra là vì sự tin tưởng của ông dành cho trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn không đủ.

Đó là điều rất bình thường khi có những lo lắng như vậy.

Xét cho cùng, Thịnh Khánh có rất nhiều trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn chưa được phát triển, An Thịnh Vũ đương nhiên lo lắng về việc liệu trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn được phát triển tại cơ sở sản xuất Phong Phàm Power có đủ sức để mở rộng hay không.

Lưu Linh nhìn thấy An Lương tháo tai nghe không dây xuống. Khi An Lương gọi điện thoại, anh không né tránh Lưu Linh, Lưu Linh tuy không nghe thấy An Thịnh Vũ nói gì, nhưng nghe những gì An Lương nói, bà ấy cũng đoán được An Thịnh Vũ muốn vay mượn từ ngân hàng.

Tình huống này khiến Lưu Linh thở phào nhẹ nhõm.

Chương 2203: Không thể nào

An Lương chủ động nói: “Dì à, cháu có tin vui. Bố cháu rất muốn vay mượn từ ngân hàng chi nhánh Bắc Ngọc bên dì.”

Lưu Linh mỉm cười, An Lương hơi sững sờ.

“Vậy hai người cần vay bao nhiêu?” Lưu Linh hỏi.

Nghe câu hỏi của Lưu Linh, An Lương hỏi ngược lại: “Dì à, có thể phê duyệt cho khoản vay là bao nhiêu với thẩm quyền lớn nhất?”

Trước khi Lưu Linh trả lời, giọng nói của Lý Tịch Nhan đã vang lên: “Mẹ, tối nay chúng ta sẽ ăn gì?”

Lưu Linh trả lời Lý Tịch Nhan trước: “Salad trái cây và bánh mì nướng, mẹ có mua thêm một ít tôm bạc đất, tối nay có thể ăn tôm luộc.”

“Cái gì?” Lý Tịch Nhan nhìn An Lương với vẻ mặt đáng thương.

An Lương bật cười: “Cháu thấy vậy cũng tốt đấy!”

Lý Tịch Nhan oan ức nói: “Chúng ta không đi ra ngoài ăn cơm sao?”

Trong phòng khách nhà Lý Tịch Nhan, An Lương và Lưu Linh đang thảo luận về vấn đề hạn mức cho vay, Lý Tịch Nhan thì bước ra để hỏi về bữa tối.

Trước câu trả lời của Lưu Linh về món salad trái cây, bánh mì nướng và tôm luộc, Lý Tịch Nhan tỏ ra oan ức.

An Lương nhìn Lý Tịch Nhan oan ức như một cô vợ nhỏ, anh không nhịn được mỉm cười: “Em muốn ăn gì?”

Lý Tịch Nhan liếc nhìn Lưu Linh, sau đó cô lại thở dài: “Thôi bỏ đi, tối nay em ăn tôm luộc, em đi luyện tập yoga tiếp đây.”

“Cố lên!” An Lương cổ vũ cho Lý Tịch Nhan.

Lưu Linh cũng lên tiếng động viên.

Yoga cần phải kiên trì, nếu tiếp tục kiên trì thì sẽ có hiệu quả tốt trong việc giúp cơ thể săn chắc lại. An Lương nhìn Lưu Linh, bà ấy chắc rất kiên trì trong việc luyện tập yoga nhỉ?

“Vâng!” Lý Tịch Nhan quay người và đi về phía phòng tập yoga.

Sau khi Lý Tịch Nhan rời đi, An Lương và Lưu Linh tiếp tục chủ đề cho vay trước đó của bọn họ.

Lưu Linh chủ động nói: “Chi nhánh Bắc Ngọc bên dì hỗ trợ sẽ hỗ trợ hết mình cho Công ty kiến trúc An Thịnh. Ngay cả khi Công ty đầu tư An Tâm không tham gia vào dự án này, chỉ có Công ty kiến trúc An Thịnh tham gia, hạn ngạch cho vay mà bên dì phê chuẩn cũng rất đáng kể.”

An Lương mỉm cười trả lời: “Nếu là 30 ức thì sao?”

An Lương tiếp tục giải thích: “Công ty kiến trúc An Thịnh bên cháu ước tính sẽ đầu tư 30 ức vào kết hoạch khai phá phát triển cơ sở sản xuất Phong Phàm Power. Còn tình hình cụ thể thì cần phải xem xét thực tế, như vậy mới có thể đưa ra một con số chính xác, nhưng sẽ không có biến động quá lớn đâu.”

“Nếu chi nhánh Bắc Ngọc bên dì có thể cho bên cháu vay số tiền này, bên cháu sẽ ghi tiền của chi nhánh Bắc Ngọc và tính với lãi suất 4% hàng năm trong 5 năm.” An Lương giải thích thêm.

Lãi suất 4% hàng năm thấp hơn lãi suất chuẩn 4,75% trong thời hạn 5 năm do ngân hàng Quốc gia quy định, đây đương nhiên là phương án ưu đãi do chi nhánh Bắc Ngọc đưa ra.

“Sự tín dụng của Công ty kiến trúc An Thịnh rất tốt, hai bên chúng ta có nền tảng tốt để hợp tác trong Kế hoạch phát triển Tây Thành.” Lưu Linh giải thích trước.

“Tuy nhiên, tài sản hữu hình của Công ty kiến trúc An Thịnh quá ít, số lượng tiền mặt dự trữ cũng rất nhỏ.” Lưu Linh nói thêm

Tốc độ phát triển của Công ty kiến trúc An Thịnh quá nhanh. Mặc dù định giá thị trường của Công ty kiến trúc An Thịnh được ước tính hơn cả 10 ức. Tuy nhiên, trên thực tế, hầu hết tài sản của Công ty kiến trúc An Thịnh là tài sản vô hình, hơn nữa trong định giá thị trường, giá trị của Công ty kiến trúc An Thịnh đều đến từ quan hệ mạng lưới.

Công ty kiến trúc An Thịnh từng có tổng tài sản dưới hàng nghìn vạn trước khi tham gia “Kế hoạch phát triển Tây Thành”. Sau khi tham gia “Kế hoạch phát triển Tây Thành”, định giá thị trường của Công ty kiến trúc An Thịnh đã mở rộng đáng kể.

Đặc biệt sau khi Công ty đầu tư An Tâm bắt đầu hỗ trợ Công ty kiến trúc An Thịnh, Công ty kiến trúc An Thịnh càng được chú ý nhiều hơn.

Nhưng ngay cả như vậy, định giá thị trường của Công ty kiến trúc An Thịnh cũng giống như giá cổ phiếu trên thị trường chứng khoán, chỉ là một trò chơi của những con số.

Nếu không có Công ty đầu tư An Tâm ra mặt thanh lý giá trị tài sản vật chất của Công ty kiến trúc An Thịnh, e rằng chỉ có thể thanh lý với giá không tới một nghìn vạn.

“Theo tình hình phân bổ tài sản Công ty kiến trúc An Thịnh, nếu muốn vay số tiền 30 ức, hoàn toàn không cần tài sản thế chấp nào cả. Ngay cả khi quyền sử dụng đất của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power được dùng làm tài sản thế chấp, thêm cả trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn trong tương lai, e là cũng không thể thông qua thẩm định giá trị tài sản của chi nhánh Bắc Ngọc.” Lưu Linh thẳng thắn giải thích.

Thực tế đúng là như vậy, nếu muốn vay vốn ngân hàng thì cần phải có tài sản thế chấp tương ứng và vượt qua sự thẩm định, xem xét của ngân hàng về giá trị.

Ít nhất cũng phải như Phong Phàm Power, sử dụng các thủ đoạn lừa đảo để vượt qua đánh giá và phân tích của ngân hàng, có được khoản vay tương ứng.

Tuy nhiên, Công ty kiến trúc An Thịnh không có tài sản thế chấp nào cả!

Dự án trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn khác với “Kế hoạch phát triển Tây Thành”.

Kế hoạch phát triển Tây Thành là một dự án không thua lỗ, nhưng trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn dựa trên cơ sở sản xuất Phong Phàm Power có khả năng sẽ thua lỗ.

Nếu trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn hoàn thành nhưng vẫn không phát triển, Công ty kiến trúc An Thịnh không có khả năng trả nợ, vậy chi nhánh Bắc Ngọc sẽ thu hồi trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn chăng?

Điều đó đương nhiên là không thể nào!

Chương 2204: Ánh mắt chạm nhau! Sao có thể nỡ làm khó dì chứ?

Thứ mà ngân hàng muốn là lợi nhuận, ngân hàng không phải là nhà phát triển bất động sản, càng không phải là nhà khai thác trung tâm thương mại. Tại sao bọn họ lại muốn có một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn?

Bên cạnh đó, chi phí xây dựng trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn là 30 ức, cho dù dùng làm tài sản thế chấp thì nhiều nhất cũng chỉ có thể vay 18 ức từ chi nhánh Bắc Ngọc.

Ngay cả khi Công ty kiến trúc An Thịnh có mối quan hệ rất tốt với ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, thì nhiều nhất cũng chỉ có thể vay được 24 ức mà thôi.

Vì vậy, bất luận là như thế nào, dựa theo tình hình của Công ty kiến trúc An Thịnh, chỉ cần Công ty đầu tư An Tâm không tham gia, Công ty kiến trúc An Thịnh không thể nào có được khoản vay 30 ức.

Lưu Linh hít một hơi thật sâu, sau đó nói thêm: “Dì sẽ cố gắng hết sức mình.”

Trong hoàn cảnh như vậy, Lưu Linh vẫn sẵn sàng cố gắng, điều này cho thấy Lưu Linh không chỉ vì thành tích công việc. Có điều, hiện tại đang là mùa hè, hành động hít một hơi thật sâu của Lưu Linh quả thực rất có mê lực.

An Lương không cầm lòng được, anh đặc biệt liếc mắt nhìn.

Lưu Liên tình cờ nhìn thấy ánh mắt của An Lương, hai người chạm mắt nhau, sắc mặt của Lưu Linh đột nhiên đỏ lên, An Lương trái lại rất bình tĩnh.

An Lương hiểu ra một chân lý, khi gặp chuyện đáng xấu hổ, chỉ cần bản thân giữ được bình tĩnh, có thái độ bình tĩnh không xấu hổ, vậy thì người khác nhất định sẽ thấy xấu hổ.

Ví dụ như bây giờ, An Lương bình tĩnh nhìn Lưu Linh, điều này khiến cho Lưu Linh phải tránh né ánh mắt của An Lương!

Đối diện với ánh mắt của An Lương, khuôn mặt Lưu Linh đỏ bừng, tim đập nhanh hơn, bà ấy không có dáng vẻ ngọt ngào ngốc nghếch của Lý Tịch Nhan, bà ấy biết tâm tư của An Lương.

An Lương nhìn Lưu Linh đang cúi đầu, anh tiếp tục nói: “Dì không cần lo lắng. Cháu biết tình hình Công ty kiến trúc An Thịnh. Với khoản vay này, Công ty đầu tư An Tâm bên cháu có thể cung cấp bảo đảm trách nhiệm vô hạn đối với Công ty kiến trúc An Thịnh. Nếu Công ty kiến trúc An Thịnh không trả được khoản vay này, Công ty đầu tư An Tâm có thể trả toàn bộ khoản vay.”

Lưu Linh đang cúi dầu, bỗng ngẩng đầu nhìn An Lương, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

An Lương trầm giọng nói: “Sao cháu có thể nỡ làm khó dì chứ?”

Trái tim của Lưu Linh khẽ run, bà ấy cảm thấy ngại ngùng, bất giác cúi đầu lần nữa.

An Lương vẫn trầm giọng nói: “Dì à, không biết cháu đã từng nói với dì chưa, dì với bảo bối của cháu thực sự rất giống nhau.”

Lưu Linh chỉ cúi đầu không dám đáp lại.

An Lương đứng lên.

Lưu Linh vẫn cúi đầu, bà ấy không biết phải làm thế nào.

Tuy nhiên, An Lương không đi thẳng về phía Lưu Linh mà lại rẽ sang phòng tập yoga.

Lưu Linh lén nhìn bóng lưng của An Lương, tâm trạng bà ấy có chút phức tạp, vừa vui mừng lại vừa thất vọng.

An Lương đi đến phòng tập yoga, Lý Tịch Nhan quả nhiên vẫn đang mặc bộ đồ yoga của Lưu Linh, cô ấy đang tập yoga An Lương bước tới kéo Lý Tịch Nhan đứng dậy sau đó ôm cô vào lòng.

Lý Tịch Nhan hơi sững sờ khi bị An Lương ôm vào trong lòng, cô thì thào nói: “Cái tên khốn kiếp này, anh làm gì vậy, mẹ vẫn còn ở đây đó!”

An Lương cười nham hiểm: “Dì ấy đang ở trong phòng bếp, không nghe thấy đâu.”

Nói xong, An Lương hôn Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan bị An Lương hôn, trong lòng cô vô cùng căng thẳng, lo sợ sẽ bị mẹ mình phát hiện, nhưng đồng thời lại cảm thấy rất kích thích, trong lòng có cảm giác khoái cảm mà thường ngày không có.

An Lương cũng chỉ hôn Lý Tịch Nhan mà thôi, hôn xong anh buông Lý Tịch Nhan ra. Lý Tịch Nhan liếc nhìn An Lương, bộ đồ mỏng manh của mùa hè đã khiến An Lương lộ ra “khuyết điểm”.

Nhìn thấy Lý Tịch Nhan đang liếc mình, anh hừ hừ nói: “Bảo bối, coi như em may mắn!”

Lý Tịch Nhan nhìn An Lương thách thức: “Mẹ đang ở nhà, anh có thể làm gì?”

Trong đầu An Lương bắt đầu tưởng tượng ra một số cảnh tượng không phù hợp với thực tế, “khuyết điểm” của anh càng lộ ra rõ ràng hơn.

Hầy!

Tưởng tượng là có tội!

Để che giấu “khuyết điểm”, An Lương ngồi dựa vào tường trong phòng tập yoga, Lý Tịch Nhan tiếp tục tự tập yoga, An Lương gửi tin nhắn cho An Thịnh Vũ trên điện thoại di động.

‘An Lương: Bố, con đã bàn xong chuyện khoản vay rồi.’

An Lương lại giải thích tình huống cụ thể thêm một lần nữa.

‘An Thịnh Vũ: Không thành vấn đề, lãi suất 4% hàng năm cực kì thấp.’

‘An Thịnh Vũ: Nhân tiện, bố đã xem qua chuyện liên quan đến nhựa đào bên phía giáo sư Biên rồi, chúng ta cần bàn bạc thật kỹ càng.’

‘An Lương: ?’

‘An Thịnh Vũ: Giả điên giả khùng?’

‘An Thịnh Vũ: Giáo sư Biên đã nói với bố tất cả mọi thứ!’

‘An Lương: Trước mắt thì bên đó đã thu hoạch xong nhựa đào, nguyên liệu tổng cộng có 85 kg. Con đã mua một công ty dược phẩm, đợi sau khi xử lý xong nhựa đào, bố sẽ có một phần tư, thấy thế nào?’

‘An Thịnh Vũ: Sao ít vậy?’

‘An Lương: Vậy là đã nhiều rồi, con phải chia cho rất nhiều người bên phía con.’

An Thịnh Vũ cũng biết đến bạn bè Đế Đô của An Lương và sự tồn tại của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

‘An Thịnh Vũ: Được thôi!’

‘An Thịnh Vũ: Một phần tư là khoảng 400 chai phải không?’

‘An Lương: Chắc là tầm đấy.’

‘An Lương: Con định chế biến lô nhựa đào này thành nhựa đào ăn liền giống tổ yến. Sau khi làm xong, con sẽ chia cho bố.’

‘An Lương: Bố, nhựa đào có tác dụng tẩm bổ dưỡng khí, bố và mẹ có thể ăn một ít.’

‘An Thịnh Vũ: Tối nay con có về nhà không?’

‘An Lương: Chắc chắn! Có điều phải trễ một tí, con đang ăn cơm bên nhà bạn gái.’

‘An Thịnh Vũ: Được!’

Chương 2205: Giải thưởng Nobel?

Sau khi An Lương trò chuyện xong với An Thịnh Vũ, anh gửi tin nhắn đến nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.

‘An Lương: @Mọi người: Các anh em, vấn đề về công ty dược phẩm đã được giải quyết. Ước tính ba ngày nữa dây chuyền sản xuất sẽ hoàn thành, có thể bắt đầu xử lý nhựa đào.’

‘Lý Tồn Viễn: Thèm muốn.’

‘Vân Hải Dương: [Trái tim]’

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, có chuyện này tôi muốn hỏi cậu.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi mang theo 5kg hạt táo chua, 0,5kg sẽ có giá là 10.000 tệ, cậu thấy thế nào?’

‘An Lương: Không thành vấn đề, Tiểu Cương làm tốt lắm, giá này không cao không thấp, không đến mức bị mắc tội oan.’

Theo phản hồi từ hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, hai mẫu rừng táo chua của gia đình Bạch Nguyệt có thể sản xuất khoảng 200kg hạt táo chua mỗi năm. Nếu tính theo mức giá 1 vạn tệ / 0,5 kg vậy tức là 400 vạn tệ.

Khoản tiền này không ít không nhiều, không đến mức bị mắc tội oan, cái gọi là không mắc tội oan nghĩa là không gây ra rắc rối, không nhất định là vấn đề an toàn của Bạch Nguyệt và mẹ cô ấy – Bạch Linh, mà còn có đủ loại các vấn đề khác nhau, như là sự thay đổi trong quan hệ giữa các cá nhân.

Làng Vân Pha vốn là một góc khuất bị thế giới lãng quên, nếu như giá hạt táo chua quá cao, liệu người ta có ghen ghét và đố kỵ không?

Người dân trong cùng một làng có lẽ vẫn sẽ đối đãi thật khôn ngoan nhưng những người dân trong làng dưới thì sao, biết đâu bọn họ trở thành những kẻ trộm cướp? Chưa kể đến việc, không biết chính quyền địa phương có làm mấy chuyện mập mờ gì đó không.

Việc chính quyền địa phương làm chuyện mập mờ ý không phải nói thu hồi đất đai gì đó, mà là đến tận nhà khóc lóc kể khổ, cầu xin quyên góp v.v. mấy chuyện này quả thực rất phiền phức.

Cho nên mức giá mà Tiền Tiểu Cương đưa ra rất phù hợp, không cao cũng không thấp, là một mức giá rất phù hợp!

Trong phòng tập yoga của nhà Lý Tịch Nhan, An Lương đang ngồi trên sàn, dựa lưng vào tường, anh đang gửi tin nhắn trong nhóm “Bạn bè ở Đế Đô”.

‘Lý Tồn Viễn: An Lương, ngày mốt chúng tôi sẽ qua đó.’

‘Vân Hải Dương: Cuối cùng thì tôi cũng được tự do rồi!’

‘An Lương: Được, Tồn Viền.’

‘An Lương: Hóa ra người học dở là Vân Hải Dương!’

‘Tiền Tiểu Cương: Hóa ra người học dở là Vân Hải Dương!’

‘Lý Tồn Viễn: Hóa ra người học dở đang ở bên cạnh tôi!’

Trong bốn người bọn họ, Vân Hải Dương quả thực là người học dở nhất, còn đầu nhím trẻ trâu kia lại là sinh viên xuất sắc.

‘Tiền Tiểu Cương: Hôm nay tôi sẽ ngồi chuyến bay đêm để trở về Đế Đô, giáo sư Tằng đã sắp xếp nhiệm vụ cho tôi, giáo sư bảo tôi mang hạt táo chua đến Học viện khoa học và công nghệ Đế Đô để thử nghiệm tổng hợp và phân tích.’

‘Tiền Tiểu Cương: Tôi thực sự ngán chết, hôm nay e là phải thức xuyên đêm mới có thể giải quyết xong vấn đề này.’

‘An Lương: Không phải chỉ cần để người khác đi là được rồi à?’

‘Lý Tồn Viễn: Tiểu Cương lại mắc bệnh rồi!’

‘Vân Hải Dương: An Lương, Tiểu Cương có bệnh, cậu ta thích nghiên cứu những chuyện linh tinh này.’

‘Tiền Tiểu Cương: Đây không phải là chuyện linh tinh, căn cứ theo nghiên cứu của giáo sư Tằng khi ở bên làng Vân Pha, những cây táo chua này đã đột phá độ cao giới hạn sinh trưởng, e là bọn chúng có sức sống bền bỉ hơn rất nhiều.’

‘Tiền Tiểu Cương: Bước đầu, giáo sư Tằng xác định những cây táo chua này có khả năng chịu lạnh tốt và khả năng chống thoát hơi nước tốt, hạt táo chua của nó cũng có hiệu quả tốt nữa.’

‘An Lương: Chúng tôi nghe không hiểu gì cả.’

‘Lý Tồn Viễn: Làm phiền rồi!’

‘Vân Hải Dương: Dừng lại đi, Tiểu Cương.’

‘Tiền Tiểu Cương: Hê! Lười nói với các cậu! Đợi khi tôi đoạt được giải Nobel, lúc đó các cậu đành phải ngưỡng mộ tôi thôi!’

‘An Lương: ???’

‘Lý Tồn Viễn: Giải Nobel?’

‘Vân Hải Dương: Mau tỉnh dậy đi, Tiểu Cương, mới 6 giờ, còn chưa đến giờ đi ngủ.’

‘Tiền Tiểu Cương: Do những người học dở như các cậu không hiểu mà thôi!’

‘Tiền Tiểu Cương: Hiện nay giải Nobel ngày càng nghiêng về lĩnh vực sinh học, ví dụ như giải Nobel hóa học đã được trao nhiều lần cho các thành tựu trong lĩnh vực sinh học.’

‘Tiền Tiểu Cương: Giải Nobel sinh lý học hoặc y học cũng thường được trao cho những thành tựu trong lĩnh vực sinh học.’

‘Tiền Tiểu Cương: Những cây táo chua ở làng Vân Pha rất đặc biệt. Trước đây giáo sư Tằng đã nói rằng, nếu những cây táo chua ở làng Vân Pha được nghiên cứu kỹ lưỡng, và nếu những cây táo chua đó có hiệu quả tốt, chúng tôi có khả năng sẽ nhận được giải Nobel.’

An Lương biết rất rõ điều này!

Nếu Tiền Tiểu Cương và Tằng Bá Điếu thực sự nghiên cứu kỹ về những hạt táo chua ở trên vùng núi cao, theo như tác dụng tuyệt vời trong việc chữa trị bệnh cao huyết áp của hạt táo chua, bọn họ thực sự có hi vọng giành được giải Nobel.

‘An Lương: Tiểu Cương, cậu đã bị rơi vào hoang tưởng!’

‘Lý Tồn Viễn: Cố lên, Tiểu Cương, hãy giành lấy vinh quang vì Đế Đô của chúng ta!’

‘Vân Hải Dương: Nếu Tiểu Cương thực sự đoạt giải Nobel, chúng ta sẽ là anh em tốt của người đoạt giải Nobel, đúng không?’

‘An Lương: Tôi thì đang nghĩ đến một vấn đề khác. Nếu Tiểu Cương đoạt giải Nobel, vậy thì Tiểu Cương sẽ rất nổi tiếng. Đoạt được giải Nobel Hạ Quốc khi chỉ mới hơn 20 tuổi, nghĩ tôi cũng thấy rất điên khùng, đúng không?’

‘An Lương: Lúc đó, Tiểu Cương đi bar hay là đi ghẹo gái, xin hỏi liệu các cô gái đó có nhận ra Tiểu Cương không?’

‘An Lương: Tiểu Cương có trực tiếp trở nên nổi tiếng trong mục tìm kiếm không?’

‘An Lương: [Sốc! Người đoạt giải Nobel trẻ tuổi nhất trong lịch sử, tổ chức tiệc ở hộp đêm!!]’

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu đúng là có vấn đề!’

‘Lý Tồn Viễn: Ha ha ha!’

‘Vân Hải Dương: Tôi có thể tưởng tượng ra được, Tiểu Cương đang trái ôm phải ấp, sau đó cậu ta đang hiện trên trang tìm kiếm tin tức nóng hổi.’

Bình Luận (0)
Comment