“Cuối cùng, chúng tôi chúc mọi người có thể quên đi cơn ác mộng này, hoặc là hiểu được điều đẹp đẽ của cuộc sống thông qua cơ ác mộng này. Tạm biệt và không bao giờ gặp lại.” Giọng nói từ bộ trộn âm thanh điện tử nói lời vĩnh biệt.
Khoảnh khắc tiếp theo, tiếng đếm ngược mười giây vang lên.
Khi đếm ngược kết thúc, Sakita Goro lập tức cố gắng kéo cần phanh để giảm tốc độ của chuyến tàu M1043.
Nếu là trước đó, cho dù anh ta kéo cần phanh như thế nào cũng không có tác dụng gì.
Bây giờ khi anh ta kéo cần phanh, anh ta cảm thấy rõ ràng sự hiện diện của giảm xóc, và bảng điều khiển cho thấy tốc độ của chuyến tàu đã giảm dần, vậy là tên hacker xâm nhập vào chuyến tàu của bọn họ đã thực sự trả quyền kiểm soát?
Sau màn thể hiện lòng trắc ẩn trên hệ thống phát thanh của chuyến tàu M1043, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán đã thực sự giải phóng quyền điều khiển chuyến tàu M1043 và chuyến tàu M1114 theo đúng mệnh lệnh của An Lương.
Thông qua hệ thống camera giám sát của chuyến tàu M1043, Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán không chỉ xác định được thông tin hành khách đi chuyến tàu M1043 mà còn xác định được trong lúc anh ta đang thể hiện lòng trắc ẩn trên hệ thống phát thanh, có hành khách trẻ còn sử dụng điện thoại để quay video lại.
Đoạn video này sẽ mang đến cho chính phủ Nhật Bản một sự ngạc nhiên nhỉ?
Trên chuyến tàu M1043, Sakita Goro đã phát tin thông qua hệ thống phát thanh: “Những hành khách kính mến, chào buổi tối. Chúng tôi đã khắc phục thành công sự cố chuyến tàu, chúng tôi sẽ dừng lại tại ga Shinjuku trong khoảng 2 phút nữa. Ga cuối của chuyến tàu này cũng là ở ga Shinjuku. Chúng tôi sẽ bố trí các chuyến tàu khác tiếp tục thực hiện nhiệm vụ vận chuyển hành khách, cảm ơn đã hợp tác.”
Lời biện giải của Sakita Goro có hơi khiên cưỡng, bởi vì tổ chức Đông Minh Thánh Vương đã công khai thừa nhận chuyến tàu này đã bị hacker điều khiển, nhưng Sakita Goro vẫn kiên quyết bày tỏ rằng đó là sự cố chuyến tàu.
Đây chắc là vì anh ta là người Nhật Bản?
Sau khi thông báo cho các hành khách, Sakita Goro đã nhanh chóng liên lạc với Chichi Aikawa để giải thích về tình huống tương ứng.
Aikawa Chisato trả lời: “Chúng tôi cũng đã khôi phục được hệ thống điều phối, chúng tôi đã tìm thấy chuyến tàu của anh trên hệ thống điều phối. Cách xử lý của anh rất tốt, chúng tôi sẽ bố trí các chuyến tàu khác để vận chuyển hành khách tại ga Shinjuku.”
Thực ra, trung tâm điều phối của Tuyến đường sắt Nhật Bản thủ đô Tokyo còn làm được nhiều chuyện hơn thế, bao gồm việc dừng tất cả các chuyến tàu điện hệ M, tránh lại bị hacker xâm nhập từ xa.
Đồng thời còn liên hệ với bộ phận an ninh mạng của chính phủ Nhật Bản để làm công tác bảo vệ an ninh cho hệ thống quản lý của trung tâm điều phối.
“Anh Aikawa, chính xác thì những hacker này muốn làm gì?” Sakita Goro hỏi.
Aikawa Chisato không trả lời câu hỏi này, anh ta nhắc nhở: “Nếu anh Sakita không có chuyện gì liên quan đến công việc vậy thì tôi cúp máy trước đây, bên tôi vẫn còn rất nhiều việc khác cần phải xử lý.”
Lúc này Sakita Goro nhận ra, câu hỏi vừa rồi của anh ta hơi vượt quá bổn phận.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Aikawa Chisato cũng đang suy nghĩ đến câu hỏi vừa rồi mà Sakita Goro hỏi, chính xác thì tổ chức Đông Minh Thánh Vương này muốn làm gì?
Rõ ràng tuyên bố trên mạng rằng sẽ nhắm vào Nhật Bản vô thời hạn, nhưng lại dừng tay vào thời khắc quan trọng?
Lẽ nào bọn họ không biết như thế cũng tương đương với việc bộc lộ bản chất từ bi của bọn họ, nếu như lại gặp cuộc tấn công khủng bố của bọn họ, có thể sẽ không lo ngại gì sao?
Chỉ có thể nói tầm nhìn của Aikawa Chisato khá nhỏ!
Khi chuyến tàu M1043 thành công dừng lại tại ga Shinjuku, tổng cộng 173 hành khách đã xuống tàu an toàn. Sau khi hành khách xuống tàu, ngoại trừ Sakita Goro ra, 5 nhân viên phục vụ cũng đã xuống tàu.
Sakita Goro còn việc cuối cùng là anh ta phải lái chuyến tàu M1043 đến lối rẽ để chờ chuyên gia kiểm tra.
May mắn thay, mọi thứ vẫn bình thường, Sakita Goro cũng đã xuống xe thành công.
Tại ga Shinjuku, một số người Nhật Bản trẻ tuổi đã đăng video vừa ghi lại trên chuyến tàu M1043 lên mạng, hơn nữa còn mô tả sinh động cuộc chạm trán với chuyến tàu M1043 trên mạng.
Trải nghiệm ly kỳ này khiến hành khách trên chuyến tàu M1043 cảm thấy đầy phấn khích, thậm chí có người còn cảm thấy như vừa sống sót sau tai nạn.
Giống hệt như An Lương đoán, một số hành khách sống sót sau tai nạn bắt đầu công khai tuyên bố quyết định nhân từ cuối cùng của tổ chức Đông Minh Thánh Vương trên mạng, và chỉ trích việc không hành động của chính phủ Nhật Bản.
Rõ ràng chính phủ Nhật Bản nên bảo vệ người dân Nhật Bản, nhưng bây giờ chính phủ Nhật Bản lại thu hút sự nguy hiểm và không thể cung cấp sự bảo vệ cho người dân.
Nếu không phải nhờ kẻ thù thương xót mà hạ dao đồ tể, e rằng toàn bộ người trên chuyến tàu M1043 đều chết, phải không?
Những nhận xét như vậy đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người trên mạng, đặc biệt là những người trẻ tuổi, còn có những người trong chuỗi ngành liên quan như ngư dân và những người hành nghề trong lĩnh vực ăn uống, đa phần đều ủng hộ cho những thông tin mà hành khánh trên chuyến tàu M1043 đã đăng trên mạng.
Rất nhiều người dân Nhật Bản cũng âm thầm ủng hộ tổ chức Đông Minh Thánh Vương. Bởi vì trong đoạn video được đăng tải trên mạng, tổ chức Đông Minh Thánh Vương vào phút cuối cùng đã lựa chọn từ bi, hạ đao xuống.
Chỉ riêng điều này đã giành được sự ủng hộ của công chúng!
Giống như một số tác phẩm văn học hay các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, nhân vật chính thường làm việc tốt sẽ bị chỉ trích về mọi mặt nếu làm một việc gì đó không tốt, nhưng nhân vật phản diện sẽ được khen ngợi khi làm việc tốt.
Tình huống hiện tại chính là như vậy!
Chương 2507: Nghịch một chút?Ngay cả khi cuộc xâm nhập tấn công này được lên kế hoạch bởi tổ chức Đông Minh Thánh Vương, nhưng khi tổ chức Đông Minh Thánh Vương đặt con dao xuống và thể hiện lòng trắc ẩn, rất nhiều kẻ hóng chuyện đều lựa chọn quên đi cuộc tấn công khủng bố bởi tổ chức Đông Minh Thánh Vương gây ra lần này.
An Lương đã lợi dụng lòng người và bản tính của những người này, anh chọn cách “tiên lễ hậu binh”, để Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán từ bỏ việc tấn công khủng bố, chuyển biến nó thành áp lực dư luận.
Trước mắt, áp lực dư luận chỉ bùng nổ ở Nhật Bản, khi sự cố chuyến tàu M1043 và đoạn video tương ứng được lan truyền ra nước ngoài, nó sẽ tạo ra áp lực dư luận càng nghiêm trọng hơn đối với chính phủ Nhật Bản, thậm chí có thể khơi dậy các cuộc tấn công bởi các nhóm hacker toàn cầu!
Suy cho cùng, lần này tổ chức Đông Minh Thánh Vương đã nổi tiếng, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của một vài nhóm hacker nào đó, nếu bọn họ cũng muốn nổi tiếng, vậy chẳng phải đúng lúc có hình mẫu rồi sao?
Nhật Bản, gần nửa đêm.
Cuộc tấn công xâm lược bởi hacker đã đến trong âm thầm và cũng biến mất trong âm thầm, tựa như một cơn ác mộng vào nửa đêm, khi tỉnh lại không chút dấu vết.
Nhưng nó không phải là một cơn ác mộng, nó là một cuộc tấn công khủng bố thực sự của hacker!
Tuyến đường sắt Nhật Bản ga Tokyo đã bố trí điều tra viên, Cơ quan An ninh mạng của Cục điều tra tình báo Nhật Bản cũng bố trí điều tra viên, Cơ quan gián điệp mà người bình thường không biết cũng tham gia điều tra.
An Lương hoàn toàn không quan tâm đến quá trình chi tiết của sự việc, anh chỉ quan tâm đến kết quả.
An Lương lướt xem thông tin trên mạng của Nhật Bản, anh nở một nụ cười. Đánh giá đại khái từ những nhận xét trên mạng Nhật Bản, chiến lược của anh lại thành công thêm lần nữa.
Vậy là An Lương lại thắng một trận?
Trong mạng xã hội của Hạ Quốc, nhiều ứng dụng video ngắn khác nhau đã chia sẻ video về màn thể hiện lòng trắc ẩn trên chuyến tàu M1043. An Lương cũng đã xem màn thể hiện lòng trắc ẩn trong Peer Video, ứng dụng của công ty anh, và nhìn thấy một bình luận rất đỉnh.
…
Báu Vật Yamamoto: Dân tộc Nhật Bản xứng đáng là dân tộc tốt nhất trên thế giới, ngay cả khi đang xảy ra cuộc tấn công khủng bố, đám người đó cũng buông bỏ đao xuống.
Về điểm này, ngoài dân tộc Nhật Bản ra, không một dân tộc nào khác có thể làm được điều này, phải không? Cảm thấy tự hào về người dân Nhật Bản!
…
Số lượng giẫm đạp trong bình luận này rất nhiều, Peer Video không chỉ có thể bấm thích mà còn có thể giẫm đạp, để thể hiện thái độ bất bình. Cho dù đó là thích hay là giẫm đạp, tất cả đều vì sự nổi tiếng.
An Lương xem câu trả lời hot nhất dưới bình luận đỉnh này.
…
Mẹ Kiếp Xã Hội: Phần tử Nhật Bản không có văn hóa à? Có phải mày muốn khiến bố đây cười ngất không!
Tao cầu xin mày hãy đi kiểm tra xem tổ chức Đông Minh Thánh Vương là nhóm hacker ở đâu, được không? Người Hàn Quốc đệ nhất vũ trụ cười ngất trong phòng vệ sinh!
…
Câu trả lời hot nhất nhận được rất nhiều lượt thích. Báu Vật Yamamoto, phần tử Nhật Bản có chút khiếm khuyết ở não, tưởng rằng tổ chức Đông Minh Thánh Vương là nhóm hacker của Nhật Bản.
Đây không phải là khiếm khuyết ở não thì là gì?
An Lương nhân tiện lướt xem Weibo, trên Weibo cũng có rất nhiều cuộc bàn luận về tổ chức Đông Minh Thánh Vương, hầu hết những kẻ hóng chuyện đều nghiêng về tổ chức Đông Minh Thánh Vương.
Khóe miệng An Lương nhếch lên, anh cũng không có ý định sử dụng tài khoản Weibo chính thức Graphene Ước Mơ Tương Lai để tham gia thảo luận, chỉ xem là được rồi, mấy chuyện này không thích hợp để tham gia công khai.
Bởi vì đây là cuộc tấn công khủng bố, trừ khi là những kẻ mất não như Báu Vật Yamamoto, bằng không sao có thể ủng hộ một cách trắng trợn được chứ?
An Lương tắt Weibo, anh gửi tin nhắn cho Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán.
‘Số 0: Tình hình trên Deep Web thế nào rồi, có ai tuyên bố tham chiến không?’
Sau cuộc tấn công phách lối vào Tuyến đường sắt Nhật Bản của tổ chức Đông Minh Thánh Vương, An Lương muốn biết có nhóm hacker nào khác bày tỏ ý định tham gia vào cuộc chiến hay không?
Nếu tổ chức Đông Minh Thánh Vương chống lại chính phủ Nhật Bản một cách độc lập, cho dù có sự hậu thuẫn của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thì đó vẫn là chuyện không thực tế, chắc chắn sẽ bị chính phủ Nhật Bản đánh cho tơi tả.
‘Số 4: Hiện tại thì không.’
‘Số 4: Nhưng đã có nhóm hacker đang quan sát tình hình.’
‘Số 4: BOSS, nếu chúng ta có thể tung treo thưởng cho việc nhắm vào chính phủ Nhật Bản trên Deep Web, cho dù phần thưởng có thấp hơn một chút, chắc cũng sẽ có rất nhiều các nhóm hacker tham gia tấn công.’
An Lương đã từ chối lời đề nghị của Số 4 mà không hề nghĩ ngợi gì, lời đề nghị này có độc!
Mặc dù những chuyện vô pháp vô thiên trên Deep Web nhiều vô kể, nhưng nếu thực sự phải đưa ra phần thưởng cho việc chống đối lại chính phủ Nhật Bản, cho dù dùng ngón chân cái cũng có thể nghĩ ra được, trong Deep Web chắc chắn có quân cờ của chính phủ Nhật Bản, và chính phủ Nhật Bản có thể sử dụng con cờ đó để điều tra ngược lại bên phát thưởng.
An Lương không vênh váo đến mức nghĩ rằng anh có thế chống lại được chính phủ Nhật Bản. Nhật Bản là nền kinh tế lớn thứ ba trên thế giới!
Chương 2508: Gặp lại đứa trẻ tinh nghịch!‘Số 0: Đề xuất của anh thật khủng khiếp!’
Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán là một nhà kỹ thuật, về mặt kỹ thuật thì chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng về các khía cạnh khác thì hơi thiếu sót.
‘Số 0: Tạm thời án binh bất động, chúng ta yên lặng quan sát sự thay đổi.’
‘Số 0: Các anh cũng đừng hành động, tránh bị lộ thân phận.’
‘Số 0: Tổ chức Đông Minh Thánh Vương cũng phải án binh bất động.’
‘Số 4: Tôi hiểu rồi.’
‘Số 0: Anh hãy tiếp tục chọn ra các mục tiêu có thể bị tấn công, nhưng chỉ chọn, không được phát động các cuộc tấn công thực sự.’
‘Số 4: Đã nhận.’
Sau khi An Lương hạ lệnh cho Số 4, anh thầm nghĩ, rốt cuộc nên đối phó với chính phủ Nhật Bản như thế nào. Đối đầu trực diện là cách không nên, cách tốt nhất chính là kích động các nhóm hacker khác tiến hành bao vây và tấn công chính phủ Nhật Bản.
Nhưng làm thế nào để kích động các nhóm hacker khác là một vấn đề lớn.
An Lương suy nghĩ một hồi lâu nhưng vẫn không có cách nào ổn thỏa, anh dừng lại việc lãng phí tế bào não và chuẩn bị đi ngủ.
Bây giờ đã là gần nửa đêm tính theo giờ của Hạ Quốc, sáng hôm sau An Lương còn có việc quan trọng phải tự mình giải quyết, cho nên không thể nào thức khuya được.
Ngày hôm sau, vừa qua 7 giờ sáng.
An Lương dậy sớm, sau khi An Lương tắm rửa xong thì phát hiện ra Tôn Hà đang làm cơm ở phòng bếp. Đây là một chuyện hiếm thấy!
“Ôi trời, con đang bị ảo giác sao?” An Lương trêu chọc không chút do dự.
Tôn Hà cũng đả kích lại không chút do dự: “Con không ăn đúng không?”
“Vậy là tình yêu sẽ biết mất, phải không?” An Lương nói một cách đau khổ nhưng có phần nghịch ngợm, “Kể từ khi vào đại học, con đã bắt đầu tự hỏi liệu mình có phải là con ruột của mẹ không!”
Tại nhà của An Lương.
Tôn Hà hoàn toàn không chấp nhận hành động nghịch ngợm của An Lương, bà ấy phàn nàn lại: “Đã bao nhiêu tuổi rồi, sắp 20 tuổi rồi, còn cần bố mẹ lo lắng sao?”
“…” An Lương không thể phản bác.
Đúng lúc An Thịnh Vũ vừa bước ra, ông ấy nhìn An Lương một cách hả hê.
An Lương nhìn An Thịnh Vũ, anh trong lòng thở dài: “Bố, bố vất vả quá!”
An Thịnh Vũ, người đang cười trên nỗi đau của người khác, lập tức đau khổ.
Sau bữa sáng, An Thịnh Vũ và Tôn Hà cùng nhau đi ra ngoài, An Lương dọn dẹp bát đũa. May mà có máy rửa bát, thứ này là vật dụng tốt để nâng cao hạnh phúc gia đình.
Sau khi cho vào máy rửa bát, An Lương để máy rửa bát tự rửa bát đũa, anh gửi tin nhắn cho Vân Hi Nguyệt.
‘An Lương: Chị Hi Nguyệt, chị có đang ở Thịnh Khánh không?’
Vân Hi Nguyệt trả lời tin nhắn gần như trong vài giây.
‘Vân Hi Nguyệt: Có, có chuyện gì sao?’
‘An Lương: Tôi đã quay lại Thịnh Khánh rồi. Hôm qua tôi có về quê hái một ít đào bên đó, lát nữa tôi sẽ gửi tặng cho chị.’
‘An Lương: Những trái đào này khá ngon, chúng có hàm lượng vitamin rất cao.’
‘Vân Hi Nguyệt: Vậy thì cảm ơn nhé, chúng tôi đang ở quận Trung Ngọc, cậu biết đường chứ?’
‘An Lương: Tôi biết.’
‘An Lương: Hinh Hinh cũng ở đó phải không?’
‘Vân Hi Nguyệt: Con bé cũng đang ở đây.’
‘An Lương: Được, lát nữa gặp.’
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Vân Hi Nguyệt đặt điện thoại xuống, cô ấy khẽ lắc đầu rồi lại khẽ thở dài. Bây giờ An Lương càng ngày càng lên cao, cô cảm thấy khoảng cách giữa mình và An Lương càng ngày càng xa.
Chàng trai nhanh nhẹn một thời đã hoàn toàn hòa nhập vào giới Đế Đô, nơi mà cô đã từng ở, và bước lên vị trí cao chỉ trong hơn một năm.
Tình cảnh này khiến Vân Hi Nguyệt ngoài thở dài cũng chỉ có thể thở dài.
Vân Hi Nguyệt biết tình hình trong giới Đế Đô, cô ấy cũng đã nghe nói về những tin đồn giữa An Lương và Triệu Uyển Hề. Ngay cả Triệu Uyển Hề mà cô ấy cũng không thể sánh bằng, huống hồ là bây giờ chứ?
“Người tầm thường tự chuốc lấy phiền phức!” Vân Hi Nguyệt tự giễu cợt chính mình, cô cảm thấy mình chính là người tầm thường tự chuốc lấy phiền phức.
Sau khi Vân Hi Nguyệt hít một hơi thật sâu, kìm nén những cảm xúc phức tạp xuống, cô lại cầm điện thoại lên và bước đến phòng trẻ em của Vân Hinh, cô định gọi Vân Hinh dậy.
“Hinh Hinh, mau dậy thôi nào.” Vân Hi Nguyệt gọi.
Vân Hinh trả lời trong mơ màng: “Mẹ, con muốn ngủ thêm một lát.”
“Anh An của con sắp đến đây rồi, con vẫn còn muốn ngủ sao?” Vân Hi Nguyệt nhắc nhở.
Vân Hinh, người vốn dĩ đang muốn ngủ, lập tức mở mắt ra: “Anh An thực sự sẽ qua đây sao mẹ?”
“Đúng vậy!” Vân Hi Nguyệt trả lời với giọng khẳng định.
“AAAAAA!” Vân Hinh hô lên một tiếng.
“Con muốn dậy, mẹ ơi, mau kéo con dậy đi!” Đứa trẻ nghịch ngợm này rất thích An Lương, cho dù An Lương rất nghiêm khắc với Vân Hinh nhưng Vân Hinh lại chỉ thích An Lương, có lẽ đây chính là tình phụ tử mà những gia đình đơn thân thiếu thốn?
Thịnh Khánh của buổi sáng cũng kẹt xe, mất khoảng một tiếng đồng hồ An Lương mới đến nhà của gia đình họ Vân.
Đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh đã trông mòn con mắt, cô bé hỏi Vân Hi Nguyệt không dưới mười lần là tại sao An Lương vẫn chưa đến.
“Binh boong.” An Lương bấm chuông cửa.
“Anh An, em tới mở cửa đây!” Đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh vừa la lên vừa chạy về hướng cửa lớn.
Khi đến cửa, cô bé hỏi qua cánh cửa: “Có phải là anh An không?”
An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Đúng rồi, có phải là Vân Hinh không?”
“Đúng rồi ạ, đúng rồi ạ!” Vân Hinh vui vẻ mở cửa, rồi chào hỏi, “Anh An, cuối cùng anh cũng đến rồi!”
Chương 2509: Gặp lại đứa trẻ tinh nghịch! (2)Vân Hi Nguyệt đứng ở phía sau Vân Hinh, cô dùng một ánh mắt phức tạp nhìn An Lương, đối phương vẫn tao nhã như trước. Cô ấy chủ động chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
An Lương mỉm cười trả lời: “Thực ra cũng không hẳn đã lâu, phải không?”
Ánh mắt của Vân Hinh đang nhắm vào hai giỏ đào mà An Lương mang theo bên người, những trái đào này có màu đỏ rất đẹp, hương thơm của trái đào lan tỏa tứ phía, có thể nói là sắc hương vẹn toàn.
“Anh An, em muốn ăn đào.” Vân Hinh nói thẳng.
An Lương nói với giọng khẳng định: “Không thành vấn đề, nhưng em phải để cho anh vào nhà trước đi chứ.”
An Lương vẫn đang bị đứa trẻ nghịch ngợm này chặn trước cửa!
Vân Hinh để An Lương vào, cô bé đóng cửa lại, sau đó chuẩn bị đưa tay ra lấy trái đào.
An Lương ngăn cản lại: “Đứa trẻ nghịch ngợm này thực sự không biết sợ là gì, em có thấy những sợi lông tơ trên vỏ của trái đào không?”
Vân Hinh nghi ngờ: “Những thứ đó là gì thế ạ?”
An Lương kiên nhẫn giải thích: “Những trái đào này được hái từ trên cây vào hôm qua, nó vẫn chưa được làm sạch nên trên bề mặt của nó có một lớp lông tơ, nếu chạm trực tiếp vào những sợi lông tơ này có thể sẽ bị ngứa ngáy, khó chịu.”
An Lương vừa nói vừa đặt hai giỏ trái cây lên bên cạnh bàn trong phòng khách, anh tiếp tục nói: “Chúng ta có thể cầm nó sau khi đã bọc bằng giấy ăn, sau đó dùng nước để rửa sạch rồi mới gọt vỏ.”
“Ồ, Hinh Hinh đã hiểu rồi!” Vân Hinh nhanh chóng đáp lại, sau đó lấy khăn ăn bọc trái đào rồi cầm lên và bước vào phòng tắm.
An Lương đi theo sau, anh biết trong phòng tắm của gia đình họ Vân có lắp một bậc gỗ để cho đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh thuận tiện sử dụng bồn rửa tay.
Trong phòng tắm, Vân Hinh đặt trái đào vào bồn rửa, An Lương đã ngăn cản hành động tiếp theo của cô bé.
“Tiếp theo đây để anh làm cho, em đứng bên cạnh xem và học hỏi, biết chưa?” An Lương nhắc nhở.
Vân Hinh gật đầu: “Vâng ạ!”
Nhìn thấy Vân Hinh ngoan ngoãn, An Lương mỉm cười. Chỉ cần Vân Hinh không làm mấy chuyện nghịch ngợm, cô bé vẫn là một đứa trẻ đáng yêu.
Trong phòng rửa tay của gia đình bọn họ Vân, An Lương không để Vân Hinh tự mình rửa sạch trái đào, bởi vì bản chất của những trái đào này vẫn là trái đào có lông, trên bề mặt có một lớp lông tơ mịn.
Trước khi rửa, An Lương thuận tay rút một tờ khăn giấy vải không dệt, anh giới thiệu với Vân Hinh.
“Giấy ăn thông thường trở nên mềm khi tiếp xúc với nước, và sẽ rách ra khi chà nhẹ, vì vậy chúng ta cần phải sử dụng loại khăn giấy vải không dệt này để rửa sạch trái đào.”
An Lương vừa nói vừa quấn trái đào bằng khăn giấy vải không dệt, sau khi rửa sạch trái đào, anh lại dùng khăn giấy vải không dệt chưa thấm nước để lau khô bề mặt trái đào.
Sau khi rửa sạch đào lông, An Lương dẫn Vân Hinh quay trở lại phòng khách, đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh đang tìm con dao gọt hoa quả.
“Mẹ ơi, con dao đâu?” Trong khi Vân Hinh đang tìm kiếm, cô bé đã hỏi Vân Hi Nguyệt.
An Lương nhắc nhở: “Em không được dùng dao, biết không?”
“Chà, em không có dùng, em đang tìm dao cho anh An.” Vân Hinh ngoan ngoãn nói, như thể cô bé là một đưa trẻ ngoan, nhưng thực tế lại là đứa trẻ nghịch ngợm.
Vân Hi Nguyệt lấy dao gọt hoa quả từ phòng bếp ra, sau đó đưa cho An Lương.
An Lương bắt đầu gọt vỏ, động tác của anh rất thành thạo. Khi còn học tiểu học và trung học cơ sở, An Lương thường giúp Tôn Hà và An Thịnh Vũ gọt vỏ trái cây. Không phải do An Lương thích gọt vỏ trái cây mà vì gọt vỏ trái cây có thể sẽ nhận được tiền tiêu vặt.
Một lúc sau, An Lương đưa những trái đào đã được gọt vỏ cho Vân Hinh: “Em nếm thử xem có ngon không?”
Vân Hinh không đưa tay ra nhận ngay, cô bé chủ động nói: “Anh An, anh chia số đào đi, một cho em, một cho mẹ, và một cho anh.”
Nghe Vân Hinh trả lời, An Lương hơi ngạc nhiên, đứa trẻ nghịch ngợm này khá đấy, còn biết chia sẻ.
Vân Hi Nguyệt đứng bên cạnh nói với giọng khẳng định: “Cậu chia ra đi, chúng ta cùng nếm thử.”
An Lương hiểu ý của Vân Hi Nguyệt, Vân Hi Nguyệt đang giáo dục Vân Hinh để từ nhỏ Vân Hinh phải biết chia sẻ, đặc biệt là chia sẻ về tình cảm gia đình.
Về điểm này, rất nhiều bậc phụ huynh có vấn đề trong chuyện giáo dục của con cái. Chẳng hạn như có món gì ngon đều chừa lại cho con cái, khi con cái chủ động chia sẻ, các bậc phụ huynh không nhận lấy mà cứ một mực chừa lại cho con cái ăn.
Tuy nhiên, bọn họ không biết rằng những hành vi thiếu tế nhị đó rất dễ khiến trẻ nảy sinh tư tưởng tự cao tự đại, càng dễ khiến trẻ lớn lên thành người vong ân phụ nghĩa.
Bởi vì từ nhỏ đã hình thành thói quen cái gì tốt đều là của riêng mình, không có thói quen chia sẻ. Khi lớn lên, khả năng cao sẽ hình thành thói quen như vậy, dể vấp phải những cảnh giập đầu chảy máu trên xã hội, thậm chí còn không biết rốt cuộc bản thân sai như thế nào, điều này không đáng buồn sao?
Chính vì vậy mà Vân Hi Nguyệt đã dạy Vân Hinh biết cách chia sẻ từ khi còn nhỏ, đặc biệt là sự chia sẻ trong môi trường gia đình và tình thân.
An Lương chia đào lông thành ba phần, mỗi phần đều là phần thịt không hạt, anh đặt phần thịt của trái đào vào đĩa sứ trắng rồi cắm một cây tăm vào, sau đó đưa một miếng cho Vân Hinh và một miếng cho Vân Hi Nguyệt.
Vân Hinh lập tức cảm ơn với giọng nói ngọt ngào: “Cảm ơn anh An!”
An Lương gật đầu: “Chị nếm thử thế nào.”
Vân Hi Nguyệt cũng nhận lấy, mùi thơm của đào nồng nặc phả vào mặt cô, trong mùi thơm đào có chút ngọt ngào, Vân Hi Nguyệt không kìm được đầu lưỡi, cô cắn một miếng.