Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 134 - Chương 2526: Xin Hãy Chờ Đợi? (2)

Chương 2526: Xin hãy chờ đợi? (2)

Lúc này đã gần 8 giờ sáng.

An Lương tỉnh dậy với một nguồn năng lượng tràn đầy, bởi vì anh đang ở bên căn nhà cũ của khu dân cư Thiên Hồ. Sau khi An Lương tắm rửa vệ sinh xong, anh bước ra đường ăn mì cay Lưu Ngũ.

“Chú Lưu, cho cháu hai vắt mì nhỏ.” An Lương hô lên.

“Là An Lương đấy à, hôm nay chỉ có một mình sao?” Lưu Ngũ trêu chọc.

An Lương trả lời một cách thản nhiên: “Vâng, đúng lúc đang ở bên này.”

Trong lúc đợi mì cay, An Lương kiểm tra tin nhắn do Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán gửi trên phần mềm liên lạc bí mật của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa.

Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán kể lại cuộc xâm lược vào Cục điều tra tình báo Nhật Bản, biểu thị rằng nhiệm vụ không thành công viên mãn, hơn nữa cũng giải thích những hành động tiếp theo.

Sau khi đọc tin nhắn do Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán gửi đến, An Lương mở Weibo ra kiểm tra các chủ đề hot trước. Quả nhiên có một bài viết về chuyện trang web chính thức của Cục điều tra tình báo Nhật Bản đã bị xâm nhập, hơn nữa còn tải hình ảnh thông tin của kẻ xâm nhập giả mạo vào trang web chính thức của Cục điều tra tình báo Nhật Bản lên mạng.

Vào đầu giờ sáng ngày hôm qua, nhóm hacker của tổ chức Đông Minh Thánh Vương từng tuyên bố công khai trên mạng rằng sẽ nhắm vào chính phủ Nhật Bản, đã trắng trợn phát động một chiến dịch xâm nhập Cục điều tra tình báo Nhật Bản.

Theo một nguồn tin giấu tên, Cục điều tra tình báo Nhật Bản cuối cùng đã chọn cách để mạng nội bộ vật lý ngoại tuyến, tránh nguy cơ bị xâm nhập thành công.

Theo thông tin được tiết lộ bởi một người nặc danh, nếu Cục điều tra tình báo Nhật Bản không rút dây mạng, e rằng thông tin bí mật của bọn họ sẽ bị tổ chức Đông Minh Thánh Vương đánh cắp.

Từ góc độ này mà nói, tổ chức Đông Minh Thánh Vương này hơi tàn nhẫn!

Tổ chức Đông Minh Thánh Vương cũng tuyên bố trên mạng rằng bọn họ sẽ tiếp tục nhắm vào chính phủ Nhật Bản, và không chỉ nhắm vào bộ phận chính phủ Nhật Bản mà còn có thể nhắm vào các bộ phận công cộng.

Tôi đột nhiên bắt đầu lo lắng, nếu tổ chức Đông Minh Thánh Vương lại tấn công hệ thống đường sắt thêm một lần nữa thì sao?

Suy cho cùng, tổ chức Đông Minh Thánh Vương cũng đã tấn công hệ thống đường sắt một lần rồi. Mặc dù cuối cùng đột nhiên bộc phát lòng từ bi, không gây ra bất cứ thương vong nào, nhưng liệu tổ chức Đông Minh Thánh Vương có còn tử tế trong đợt tấn công tiếp theo hay không?

m thầm chờ đợi!

Nhật Bản.

Sau một đêm bận rộn, Cục điều tra tình báo Nhật Bản đã khôi phục lại trật tự bình thường, tường lửa an ninh mạng cũng đã được khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn được điều chỉnh tối ưu hóa và bổ sung thêm một số lớp tường lửa.

Trong văn phòng của Giám đốc An ninh mạng Nagai Shota, Takaya Narunin, trưởng bộ phận kỹ thuật hàng đầu, đang báo cáo thông tin.

“Thưa giám đốc Nagai, sau khi chúng tôi điều tra, nhóm hacker xâm nhập vào cục điều tra của chúng ta lần này chắc chắn không phải là tổ chức Đông Minh Thánh Vương!” Takaya Narunin nói ra kết quả trước.

“Nói chính xác hơn, cuộc xâm nhập này chắc chắn không chỉ mỗi tổ chức Đông Minh Thánh Vương.” Takaya Narunin nói thêm.

“Chúng tôi đã điều tra về tổ chức Đông Minh Thánh Vương, nhóm hacker này mới thành lập khoảng hai tháng và hoạt động chủ yếu ở Hàn Quốc.” Takaya Narunin giới thiệu tình hình của tổ chức Đông Minh Thánh Vương, “Chúng tôi nghi ngờ tổ chức Đông Minh Thánh Vương có quan hệ sâu sắc với chính phủ Hàn Quốc, bởi vì tổ chức Đông Minh Thánh Vương từng có rất nhiều hành động xóa bỏ những tin tức xấu liên quan đến chính phủ Hàn Quốc.”

“Thứ hai, sức mạnh của tổ chức Đông Minh Thánh Vương không thể nào đột nhập một cách độc lập vào hệ thống an ninh mạng của chúng ta. Ngoài ra, chúng tôi còn tìm được bốn luồng dữ liệu chính trong dấu vết xâm nhập, chúng tôi nghi ngờ có bốn nhóm hacker đã tham gia vào hoạt động lần này.” Takaya Narunin nói thêm.

Nagai Shota khẽ gật đầu: “Có manh mối gì về ba nhóm hacker kia không?”

“Xin lỗi giám đốc Nagai, đối phương đã xóa sạch mọi dấu vết.” Takaya Narunin cúi đầu đáp lại.

“Còn những tình báo khác thì sao?” Nagai Shota hỏi lại.

“Còn có một tình báo quan trọng khác.” Takaya Narunin nói nhanh, “Tường lửa an ninh mạng của chúng ta đã bị xâm nhập với tốc độ nhanh, trong trường hợp bình thường, không thể nào xảy ra chuyện như vậy được.”

Nagai Shota là giám đốc của Cục an ninh mạng, đương nhiên là ông ta không thể nào hiểu hết về công nghệ, vì thế mà Nagai Shota đã phỏng đoán: “Đối phương sử dụng siêu máy tính sao?”

“Đúng vậy!” Takaya Narunin nói với giọng khẳng định, “Đối phương đã sử dụng siêu máy tính Nhật Bản!”

Takaya Narunin nói thêm: “Nếu không có siêu máy tính Nhật Bản, đối phương sẽ không thể nào phá vỡ tường lửa an ninh mạng một cách nhanh chóng như vậy được.”

“Đã điều tra ra được là siêu máy tính nào chưa?” Nagai Shota hỏi ngược lại.

“Sáng sớm chúng tôi đã tới đây, đoán chừng có siêu máy tính tham chiến nên lập tức gửi tin nhắn tới Cục sở hữu siêu máy tính trong nước, yêu cầu bọn họ kiểm tra kỹ lưỡng, cuối cùng phát hiện ra đó là siêu máy tính Aterui II của Đài thiên văn chính phủ Nhật Bản.” Takaya Narunin giải thích.

Chương 2527: Nghi ngờ? Thấy trước mưu kế của kẻ địch?

Nagai Shota thở dài: “Thì ra là siêu máy tính Aterui II, chẳng trách chúng ta bị xâm nhập một cách nhanh chóng như vậy!”

“Hiện tại, Đài thiên văn chính phủ Nhật Bản đã phong tỏa hoàn toàn các dự án bên ngoài của siêu máy tính Aterui II để tránh bị có người lại lợi dụng đến nó.” Takaya Narunin cho biết thêm, “Ngoài ra, nhân viên túc trực của siêu máy tính Aterui II đang kiểm tra toàn diện hệ thống nội bộ của nó, phòng trường hợp có người để lại chương trình cửa sau.”

“Chuyện này quả thực là một vấn đề lớn!” Nagai Shota thận trọng gật đầu, “Anh có phát hiện ra manh mối gì trong siêu máy tính Aterui II không?”

“Đối phương dường như biết rằng chúng ta nhất định sẽ phát hiện ra siêu máy tính Aterui II, cho nên không phát hiện được bất cứ thứ gì có trong siêu máy tính Aterui II.” Takaya Narunin nói với vẻ tiếc nuối.

Trong lúc điều tra hành động xâm nhập, Takaya Narunin cảm thấy mọi bước điều tra của bọn họ hoàn toàn đều bị đối phương đoán trúng, điều này khiến cho bọn họ trắng tay.

“Chúng ta tổn thất bao nhiêu?” Nagai Shota hỏi lại.

Takaya Narunin xem thông tin trên điện thoại, sau đó báo cáo: “Thiệt hại kinh tế của chúng ta là khoảng 3000 vạn yên, chủ yếu là do sự chậm trễ trong việc liên lạc giữa các bộ phận khác với chúng ta, điều này đã tạo ra một tổn thất.”

“Vì chúng tôi đã nhanh chóng cắt đứt liên kết mạng vật lý cho nên không có tổn hại nào về thông tin bí mật. Chúng tôi chỉ cần sửa chữa thiết bị đã cắt đứt liên kết mạng vật lý, ước tính sẽ không vượt quá 10 vạn yên.” Takaya Narunin thêm tổn thất nhỏ.

“Nhưng chúng tôi đang phải chịu áp lực rất lớn từ dư luận, tạm thời không thể ước tính được những thiệt hại vô hình của dư luận và chính quyền trong thời điểm hiện tại.” Takaya Narunin nói thêm.

Tổn thất vô hình này quả thực rất khó ước tính.

Hệ thống an ninh mạng của Cục điều tra tình báo Nhật Bản gặp tình trạng xâm nhập, Cục điều tra tình báo Nhật Bản buộc phải đưa hệ thống nội bộ vào chế độ ngoại tuyến, trông thì như thể đã tránh được tổn thất, nhưng một khi gặp tình huống khẩn cấp thì sẽ phát sinh ra những vấn đề rất nghiêm trọng.

Ví dụ như một nhân viên hoạt động bên ngoài của Cục điều tra tình báo Nhật Bản cần xác minh danh tính, vào thời điểm quan trọng này lại không thể kết nối được với mạng của Cục điều tra tình báo Nhật Bản, vậy thì làm sao có thể tiến hành việc xác minh danh tính được chứ?

Lỡ như việc xác minh danh tính này quyết định sự sống chết của người đó thì sao?

“Takaya, bây giờ các anh hãy dốc toàn lực theo sát tung tích của các thành viên trong tổ chức Đông Minh Thánh Vương, nhân tiện hãy treo thưởng bọn họ trên Deep Web, cố gắng tìm ra bọn họ trong thế giới thực!” Nagai Shota ra lệnh.

Những nhóm hacker mạnh gần như toàn năng trong thế giới mạng, bọn họ như thể những vị thần trong thế giới mạng!

Tuy nhiên, nếu danh tính thật của bọn họ bị bại lộ, vậy thì trong thế giới thực, bọn họ có khả năng sẽ là một chàng trai thích ru rú trong nhà hoặc là một thằng nhóc nghiện net, vì thế mà một khi danh tính thật bị lộ ra ngoài, điều này sẽ rất nguy hiểm cho hacker.

Nagai Shota đang chuẩn bị làm một mẻ, điều gì sẽ xảy ra nếu ông ta phát hiện ra danh tính thực sự của các thành viên trong tổ chức Đông Minh Thánh Vương?

Sau khi Nagai Shota ra lệnh cho Takaya Narunin điều tra danh tính thực sự của các thành viên trong tổ chức Đông Minh Thánh Vương, ông ta rời văn phòng của mình và đến văn phòng Bộ trưởng Bộ Tình báo để báo cáo.

“Rầm, rầm, rầm!” Nagai Shota gõ cửa văn phòng Bộ trưởng Bộ Tình báo Kazama Yuuki.

“Vào đi.” Giọng nói nghiêm nghị của Kazama Yuuki vang lên.

Nagai Shota mở cửa bước vào, trong văn phòng Bộ trưởng Bộ Tình báo, ngoài Bộ trưởng Bộ Tình báo Kazama Yuuki, còn có giám đốc Cục Hải ngoại - Takeda Akimura.

“Có kết quả chưa?” Khi Kazama Yuuki nhìn thấy Nagai Shota, ông ta đã hỏi trước.

Nagai Shota báo cáo những thông tin liên quan, sau đó nói thêm: “Bây giờ chúng ta đang trong trại thái bị động và chỉ biết phòng ngự một cách bị động, tạm thời không còn cách nào khác.”

Dù là bất kỳ cơ cấu chính phủ của quốc gia nào, đều cũng phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như vậy, kẻ thù của bọn họ đều ẩn mình ở phía sau hậu trường ngay trước khi hành động.

Cả tổ chức Đông Minh Thánh Vương cũng vậy!

Mặc dù tổ chức Đông Minh Thánh Vương đã bị lộ nhưng tổ chức Đông Minh Thánh Vương là nhóm hacker, chỉ lộ tên thì có ích gì?

“Thưa anh Takeda, bên phía Hàn Quốc có tin gì không?” Nagai Shota hỏi.

Takeda Akimura phụ trách Cục Hải ngoại, bọn họ cũng đang điều tra về tổ chức Đông Minh Thánh Vương và còn điều tra từ chính phía Hàn Quốc.

“Hiện tại vẫn chưa tìm thấy thông tin gì về tổ chức Đông Minh Thánh Vương. Chúng tôi đã điều tra các thành viên của Hội đồng Hàn Quốc về những hoạt động liên quan đến tổ chức Đông Minh Thánh Vương, nhưng chúng tôi cũng không thu được tin gì.” Takeda Akimura đáp lại.

Nagai Shota thở dài: “Trong trường hợp này, Cơ quan An ninh mạng của chúng ta sẽ rơi vào tình trạng khẩn cấp, phải hủy bỏ tất cả các ngày nghỉ lễ, bố trí thêm nhân viên túc trực và duy trì trạng thái liên lạc 24/24.”

Lần này, Cục điều tra tình báo Nhật Bản dễ dàng bị tổ chức Đông Minh Thánh Vương và ba nhóm hacker khác đánh bại, nguyên nhân chính là do Cục điều tra tình báo Nhật Bản có quá ít nhân viên an ninh túc trực cho nên không có hiệu quả trong việc kháng cự.

Chương 2528: Ôi trời! Vừa mở miệng đã nghe mùi gián điệp!

Nếu có nhiều nhân viên an ninh hơn, ngay cả khi số lượng nhân viên an ninh tăng lên 20 hoặc 30 người, bọn họ ít nhiều cũng có thể chống cự lâu hơn, kéo dài thời gian cho đến khi những người khác quay trở lại vị trí và cùng nhau đối đầu với những kẻ xâm nhập.

Bộ trưởng Bộ Tình báo Kazama Yuuki tán thành: “Vậy thì đặt Cơ quan An ninh mạng vào tình trạng khẩn cấp, hủy bỏ tất cả ngày nghỉ của các nhân viên của Cơ quan An ninh mạng.”

“Vâng!” Nagai Shota trả lời với giọng khẳng định.

Kazama Yuuki lại nhìn Takeda Akimura: “Anh Takeda, anh cũng nên tăng tốc các hoạt động điều tra của anh đi. Tôi sẽ phê duyệt thêm quỹ cho anh, hãy huy động thêm nhân viên hiện trường. Tôi hi vọng anh sẽ tăng cường sức mạnh điều tra của mình.”

“Vâng!” Takeda Akimura cũng trả lời với giọng khẳng định.

Sau khi Nagai Shota và Takeda Akimura rời đi, Kazama Yuuki kiểm tra lại bản thảo của cuộc họp báo sẽ được Cục điều tra tình báo Nhật Bản phát hành.

Kazama Yuuki đọc lại bản thảo thêm lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ông ta nhấc điện thoại gọi cho trợ lý Toukai Motokyo, ra lệnh cho trợ lý tổ chức họp báo.

Kazama Yuuki đích thân tham gia buổi họp báo trong phòng họp của Cục điều tra tình báo Nhật Bản.

Khi người dẫn chương trình hoàn thành những bước cơ bản, Kazama Yuuki đứng trước bục phát biểu, ông ta trịnh trọng tuyên bố trước.

“Nhật Bản chúng tôi sẽ không bao giờ cúi đầu trước các thế lực khủng bố!” Kazama Yuuki nói lớn.

“Đối với sự đe dọa của một nhóm hacker nào đó, Nhật Bản của chúng tôi cực lực lên án hành vi phạm pháp của đối phương, chúng tôi cũng đã mở một cuộc điều tra.” Kazama Yuuki lại tỏ thái độ thêm lần nữa, tuy nhiên ông ta không nói ra cái tên của tổ chức Đông Minh Thánh Vương.

Bởi vì nếu ông ta nói ra tên của tổ chức Đông Minh Thánh Vương, vậy thì sẽ càng tạo vinh dự cho đối phương.

Sau bài phát biểu của Kazama Yuuki, cuộc họp báo bắt đầu tiến vào khoảng thời gian tự do ngôn luận.

Phóng viên của tờ báo Asahi Shimbun đặt câu hỏi trước: “Thưa ông Kazama, ông đã phải chịu tổn thất bao nhiêu trong cuộc tấn công của nhóm hacker lần này?”

Kazama Yuuki bình tĩnh trả lời: “Gần như cũng chẳng tổn thất mấy, nếu nhất định phải ước tính tổn thất, chắc khoảng 10 vạn yên.”

Đương nhiên, Kazama Yuuki không thể tiết lộ con số tổn thất thực sự, làm thế chẳng phải tự tát vào mặt sao?

Câu hỏi thứ hai đến từ phóng viên của tờ báo Yomiuri Shimbun: “Xin hỏi ông Kazama, nếu chúng ta tiếp tục bị tổ chức Đông Minh Thánh Vương tấn công, liệu chính phủ có xem xét hủy bỏ kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân không?”

Kazama Yuuki trực tiếp phủ nhận: “Tôi đã nói ngay từ đầu rằng chúng tôi sẽ không cúi đầu trước bất kỳ lực lượng khủng bố nào, càng không cần phải thỏa hiệp với các cuộc tấn công khủng bố, chúng tôi sẽ sử dụng các biện pháp hợp pháp để bảo vệ sự an toàn của người dân!”

Phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK cũng đặt câu hỏi: “Thưa ông Kazama, ông nghĩ gì về kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân? Suy cho cùng, chuyện này thực sự là lỗi của Nhật Bản chúng ta.”

Ôi trời!

Đài truyền hình NHK này xứng đáng là đài truyền hình gián điệp tiêu chuẩn!

Ngay khi mở miệng, người này đã nhận định kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân là một hành vi sai trái.

Kazama Yuuki đính chính lại câu nói của phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK trước: “Không có vấn đề gì về việc xả nước thải ô nhiễm hạt nhân. Sau khi nước thải ô nhiễm hạt nhân trải qua quá trình xử lý, nó hoàn toàn vô hại, thậm chí còn đủ tiêu chuẩn để có thể uống trực tiếp. Chính vì vậy mà không có bất kỳ vấn đề phạm pháp nào đối với kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân!”

Câu trả lời này rất công thức và đầy hương vị chiếu lệ.

Là một kẻ phản bội truyền thông nổi tiếng, làm sao phóng viên của đài truyền hình NHK lại có thể dễ dàng từ bỏ cơ hội gây khó dễ cho Cục điều tra tình báo Nhật Bản?

Cục điều tra tình báo Nhật Bản, phòng họp báo.

Khi phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK có biểu hiện làm khó dễ với với Bộ trưởng Bộ Tình báo Kazama Yuuki, các phóng viên báo đài khác đã chọn ngồi xem kịch.

Phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK quả thực có biệt danh là đài truyền hình gián điệp, nhưng đối với các phóng viên báo đài khác mà nói, đó chẳng phải càng tốt hơn sao?

Bởi vì bọn họ có thể “ngư ông đắc lợi!”

Bọn họ chỉ cần đợi phóng viên của đài truyền hình NHK giải quyết là có thể nhận được tin nóng hổi.

Dù sao thì chính phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK cũng là kẻ xấu, còn bọn họ chỉ ké tin nóng hổi mà thôi, có gì không tốt chứ?

Cho nên sau khi phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK đặt câu hỏi, các phóng viên khác đều im lặng, chờ phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK tiếp tục làm trò.

Phóng viên thời sự của đài truyền hình NHK cũng không phụ lòng mong đợi, người đó lại đưa ra một câu hỏi gay gắt hơn.

“Có sự mâu thuẫn trong lời tuyên bố của ông Kazama. Nếu nước thải ô nhiễm hạt nhân đã qua xử lý đạt tiêu chuẩn làm nước uống, vậy tại sao không trực tiếp đưa nó qua nhà máy nước uống để xử lý thêm lần nữa, sau đó cung cấp nó như nước uống?” Phóng viên của đài truyền hình NHK đưa ra một câu hỏi.

Câu hỏi này rất sắc bén!

Tuy nhiên câu hỏi này cũng có rất nhiều người đã biết, An Lương cũng đã từng phân tích. Câu hỏi này thuộc dạng câu hỏi phải suy nghĩ thật sâu xa mới có thể hiểu rõ được.

Chương 2529: Làm khó dễ!

Người hiểu chuyện trên thế giới này nhiều vô kể, nhưng hầu hết những người hiểu chuyện đều giấu đi điều đó và giả vờ ngơ ngác mơ hồ. Đặc biệt là những người hiểu chuyện của đất nước Nhật Bản, làm thế nào để bọn họ có thể khám phá ra bí ẩn này?

Vậy mà phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK đã phá vỡ điều bí ẩn này, hơn nữa còn đưa ra câu hỏi sắc bén nhất.

Kazama Yuuki khẽ cau mày.

Phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK tiếp tục đặt câu hỏi: “Năm ngoái, Thủ tướng Suga Yoshihide đã thị sát Nhà máy điện hạt nhân Fukushima. Vào thời điểm đó, nhóm dự án xử lý hậu quả của Nhà máy điện hạt nhân Fukushima đã bàn giao nước thải ô nhiễm hạt nhân đã được tinh lọc cho Thủ tướng Suga Yoshihide, để Thủ tướng Suga Yoshihide nếm thử nước siêu nặng, đặc sản của Fukushima, tuy nhiên Thủ tướng Suga Yoshihide trực tiếp từ chối, đúng không?”

“Ngay cả Thủ tướng Suga Yoshihide cũng cho rằng nước siêu nặng không an toàn. Nếu ông Kazama bảo rằng nước siêu nặng an toàn, vậy xin hỏi ông Kazama có dám nếm thử không?” Phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK đã tung một đòn chí mạng.

Con dao này gần như đâm thẳng vào trái tim của Kazama Yuuki!

Phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK chỉ ra thiếu sót trong câu nói của Kazama Yuuki trước, sau đó lôi Thủ tướng đương nhiệm ra để đánh tâm lý, cuối cùng sử dụng phương pháp nói khích để nhắm vào Kazama Yuuki.

Nếu Kazama Yuuki thật sự dám uống nước siêu nặng thì phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK chỉ có nước thua thôi.

Kazama Yuuki là một người tàn nhẫn.

Nếu Kazama Yuuki không dám uống nước siêu nặng, vậy còn nói những lời vô nghĩa để lừa dối mọi người làm gì? Lần này, phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK đã tạo ra một tin tức lớn!

Phóng viên của các hãng thông tấn khác cũng ghi chép lại một cách hào hứng, bọn họ thán phục phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK, suy cho cùng có ai lại không biết chuyện mà phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK nói đến chứ?

Tất cả bọn họ đều biết.

Chỉ là bọn họ không nói mà thôi!

Bởi vì một khi nói ra chuyện này, chẳng phải là đang khiến người ta càng thù hận hơn sao?

Trước cú đánh chí mạng của phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK, Kazama Yuuki rơi vào tình thế khó xử.

Dù thừa nhận có vấn đề với kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân hay chấp nhận lời nói khích uống nước siêu nặng, đó đều không phải là kết quả mà Kazama Yuuki sẵn sàng lựa chọn.

Đặc biệt là uống nước siêu nặng, điều đó hoàn toàn không thể nào!

Kazama Yuuki là Bộ trưởng Bộ Tình báo, ông ta biết chính xác mức độ nguy hại của nước siêu nặng đối với cơ thể con người lớn cỡ bao nhiêu.

Người chủ trì cuộc họp báo nhìn thấy ​​Kazama Yuuki rơi vào rắc rối, anh ta đứng dậy và tuyên bố: “Buổi họp báo hôm nay đến đây là kết thúc.”

Kazama Yuuki cũng nhân cơ hội đó và rời đi.

Các phương tiện truyền thông tại hiện trường đã dồn dập chụp những bức ảnh về cảnh rời đi của Kazama Yuuki, đây quả là một tin tức nóng hổi!

“Anh Manabe, anh thật tàn nhẫn!” Phóng viên Yomiuri Shimbun đưa ngón tay cái lên khen ngợi.

Phóng viên của Asahi Shimbun cũng khen ngợi: “Anh Manabe quả nhiên là vua tân binh của đài truyền hình NHK!”

Manabe Akari nhìn hai đồng nghiệp của mình, anh ta cười nhạt: “Tôi đang đóng góp cho Nhật Bản, nhưng hai người cũng đã nhìn thấy tin tức nóng hổi rồi đấy, thật đáng buồn thay!”

Nói xong Manabe Akari trực tiếp rời đi.

Phóng viên của các phương tiện truyền thông khác cũng không quan tâm, dù sao bọn họ cũng đã có tin tức nóng hổi rồi, vậy còn bất mãn gì nữa?

Bên trong Cục điều tra tình báo Nhật Bản, Bộ trưởng Bộ tình báo Kazama Yuuki lạnh lùng nói: “Phóng viên tin tức của đài truyền hình NHK vừa rồi là ai vậy?”

Toukai Motokyo, trợ lý Bộ trưởng Bộ Tình báo, trả lời: “Anh ta tên là Manabe Akari, là vua tân binh của đài truyền hình NHK, anh ta từng báo cáo rất nhiều tin tức nóng hổi.”

“Hãy kêu người điều tra chi tiết về người này, tôi nghi ngờ anh ta có liên quan với thế lực ở nước ngoài, cố gắng bôi nhọ hình ảnh của chính phủ Nhật Bản chúng ta.” Kazama Yuuki ra lệnh.

“Vâng!” Toukai Motokyo đáp lại.

Đối mặt với mệnh lệnh của Kazama Yuuki, Toukai Motokyo không có chút ngạc nhiên nào, dù sao anh ta cũng biết Kazama Yuuki không phải là một người có tấm lòng rộng lượng.

Thậm chí, anh ta còn đoán rằng nếu phóng viên của đài truyền hình NHK từng có tiền án, tiền sự hay là có vấn đề gì đó bất thường, Kazama Yuuki chắc chắn sẽ chơi một phát chí mạng!

Trò hề về cuộc họp báo của Cục điều tra tình báo Nhật Bản nhanh chóng được lan truyền trên mạng xã hội của Hạ Quốc, náo nhiệt vô cùng, rất nhiều kẻ hóng chuyện góp mặt tham gia thảo luận.

An Lương đương nhiên cũng nhìn thấy những bài thảo luận liên quan đến vấn đề này, anh nở một nụ cười nơi khóe miệng, mới đầu anh đã nói với Lý Tịch Nhan về lý luận này.

Nếu Nhật Bản đã nói rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân trải qua quá trình xử lý đã đủ tiêu chuẩn để uống, vậy thì người dân Nhật Bản vẫn phải uống nước thải ô nhiễm hạt nhân đúng không?

Ngay cả nước thải ô nhiễm hạt nhân còn không dám uống, vậy có còn là người Nhật Bản không?

Vào lúc này, mạng xã hội Nhật Bản chắc đang tuyên truyền câu nói: không uống nước siêu nặng, không phải là người Nhật Bản!

Hiện Manabe Akari đã công khai thúc giục Bộ trưởng Bộ Tình báo Kazama Yuuki và yêu cầu Kazama Yuuki nếm thử loại nước siêu nặng đặc sản mới của tỉnh Fukushima. Mặc dù cuộc họp báo bị tạm dừng đột ngột, nhưng tình huống Kazama Yuuki quay người bỏ đi được hình dung là đang chạy trốn, điều này càng công khai tuyên bố nước thải ô nhiễm hạt nhân có vấn đề.

Chương 2530: Em cũng muốn tạo ra tin tức lớn?

Trước tình hình đó, An Lương quyết định thêm dầu vào lửa, anh đã tung tin với thế giới rằng nước thải ô nhiễm hạt nhân đang có vấn đề, cố tình phóng đại tác hại của nước thải nhiễm hạt nhân, từ đó gây thêm rắc rối cho chính phủ Nhật Bản.

Kế hoạch này không cần An Lương phải đích thân xử lý, anh chỉ cần dặn dò Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán để anh ta đi xử lý là được.

Các vấn đề chuyên gia nên giao cho những người chuyên nghiệp xử lý, đây mới là sự lựa chọn đúng đắn.

An Lương giao lại việc thêm dầu vào lửa cho Số 4 – Thiên Cơ Thần Toán, sau đó anh gửi tin nhắn cho Trọng Hồng Lâm hỏi về chuyện giao hàng.

Hôm nay, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình sẽ rời Thịnh Khánh, An Lương đã chuẩn bị 5 kg đào Thập Lý Loan chia cho mỗi người bọn họ.

Không phải do An Lương không muốn gửi nhiều hơn, mà vì công ty hàng không có quy định, số lượng tối đa của một loại trái cây là 5 kg.

‘An Lương: Bên anh đã giao hàng đến chưa?!’

‘Trọng Hồng Lâm: Vừa mới đến, tôi đã gửi ba phần đến Phồn Hoa Nguyên, gói hai phần 5 kg gửi sân bay và gói một phần 10 kg trong túi bảo quản bằng khí giữ tươi nitơ.

Trọng Hồng Lâm thực sự biết làm việc! Không hề sót phần của Lý Tịch Nhan.

‘Trọng Hồng Lâm: Tôi cũng đã gửi hàng hóa cho câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Thu xếp vận chuyển hàng không bằng hình thức vận chuyển thủ công, không thông qua công ty chuyển phát nhanh để đảm bảo tính kịp thời nhất có thể.

Mặc dù ngành chuyển phát nhanh hiện nay đã phát triển rất nhanh nhưng tốc độ vận chuyển thủ công chắc chắn còn nhanh hơn.

Lấy vận tải hàng không làm ví dụ, nếu là SF Express, công ty bọn họ cần tập hợp nhiều kiện hàng lại với nhau, sau đó mới gửi đi trong đêm.

Dù gửi lúc 8 giờ hay 9 giờ sáng, trừ trường hợp có khu vực kinh doanh nhận hàng ngay trong ngày, các khu vực khác vẫn phải đợi đến nửa đêm mới được gửi đi.

Vận chuyển thủ công thì khác, trực tiếp thông qua ký gửi, nhân viên vận chuyển sẽ ngồi máy bay từ Thịnh Khánh đến Đế Đô.

Bây giờ còn chưa đến 9 giờ, tức là lô đào Thập Lý Loan này có thể sẽ đến Đế Đô trước 1 giờ trưa, sau đó các nhân viên vận chuyển sẽ vận chuyển đến các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

‘An Lương: Làm tốt lắm!’

‘Trọng Hồng Lâm: Cảm ông tổng giám đốc An đã khen.’

An Lương gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.

‘An Lương: Bảo bối, em dậy chưa?’

‘Lý Tịch Nhan: Em dậy từ lâu rồi, bây giờ đang ăn sáng, cũng sắp ăn xong rồi. Lát nữa mẹ em sẽ đưa Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đến sân bay.’

‘Lý Tịch Nhan: Anh muốn qua đây à?’

‘Lý Tịch Nhan: [Hình ảnh]’

‘Lý Tịch Nhan: Cấp dưới của anh đã gửi ba thùng đào đến rồi.’

‘An Lương: Anh cũng định đi ăn sáng, lát nữa để anh qua đó đưa mọi người ra sân bay. Hôm nay mẹ em phải đi làm mà.’

‘Lý Tịch Nhan: Ừ, vậy để em nói với mẹ một tiếng.’

Phồn Hoa Nguyên.

Tại nhà của Lý Tịch Nhan, cô ấy lập tức giải thích tình hình cho Lưu Linh.

Diêu Kỳ tán thành: “Nếu An Lương muốn tới tiễn bọn cháu, vậy thì không cần làm phiền tới dì nữa, tránh lỡ thời gian làm việc của dì.”

Quách Vũ Tình gật đầu khẳng định: “Vâng, cháu cảm ơn dì, lát nữa bọn cháu sẽ bảo An Lương tiễn.”

“Nếu cậu ấy muốn tiễn vậy thì dì đi làm đây, có việc gì thì bảo Lý Tịch Nhan gọi điện thoại.” Lưu Linh cũng không khách sáo nữa.

Lý Tịch Nhan trả lời: “Con biết rồi!”

An Lương nhanh chóng ăn xong mì cay Lưu Vũ bên ngoài khu dân cư Thiên Hồ, sau đó lái xe đến Phồn Hoa Nguyên, tiếp theo là đón Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình, những người đã chuẩn bị xong xuôi từ lâu, đến sân bay quốc tế Thịnh Khánh.

Lý Tịch Nhan hiển nhiên cũng đi theo, cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ, đang gửi tin nhắn cho Lưu Linh, cho biết rằng An Lương đã tới đón bọn họ.

Khi đi trên đường, Lý Tịch Nhan đang trò chuyện với Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình, cô ấy đột nhiên nói chuyện với An Lương: “An Lương, em muốn đến Ma Đô cùng với Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình.”

“Cái gì?” An Lương khó hiểu, “Chuyện gì vậy?”

“Cái tên mập mạp ngốc nghếch kia đã cung cấp manh mối, quả nhiên có nông dân trồng hoa quả đã lạm dụng chất làm nở và chất tăng trưởng ngay trong cơ sở trồng trọt dưa hấu ở bên Nam Hối, Ma Đô. Bọn em định quá đó phỏng vấn điều tra bí mật, đây là một tin tức lớn!” Hai mắt Lý Tịch Nhan sáng lên.

Vậy ra cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này cũng muốn tạo ra tin tức lớn sao?

“…” An Lương không nói nên lời.

Đây quả thực là một tin tức lớn, nhưng cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này không hề suy nghĩ đến việc có nguy hiểm rình rập sao?

Quách Vũ Tình ngồi ở sau, tiếp lời: “Để tránh nguy hiểm, Mã Anh Tuấn, Ngưu Tử nho, còn có hai bạn học nam khác cũng sẽ tham gia. Chúng tôi sẽ giả làm sinh viên đại học đến chơi, sử dụng phương thức điều tra ngầm, bí mật quay những tình huống liên quan đến chuyện này.”

Khi Quách Vũ Tình trả lời, An Lương đã sử dụng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, anh phát hiện Lý Tịch Nhan không gặp nguy hiểm, sau đó anh hỏi: “Dì có biết không?”

Lý Tịch Nhan lắc đầu: “Không biết, nếu mẹ em biết, mẹ em chắc chắn sẽ không đồng ý!”

“Thật ra anh cũng không muốn đồng ý!” An Lương đáp lại.

Lý Tịch Nhan ngay lập tức nhõng nhẽo: “Em muốn đi!”

An Lương cũng không từ chối nữa, anh trả lời: “Em muốn đi cũng được, nhưng mọi người phải thực hiện ba điều quy ước!”

“Được, được, được!” Lý Tịch Nhan đồng ý mà không cần hỏi.

Chương 2531: Cầu xin hai người đừng đút cơm chó nữa!

Dù đã xác định trước rằng Lý Tịch Nhan sẽ không gặp nguy hiểm thông qua năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” của mình, nhưng An Lương vẫn phải quy ước ba điều với Lý Tịch Nhan để tránh những tình huống bất ngờ xảy ra với cô gái ngốc nghếch này.

Quách Vũ Tình tò mò hỏi: “Ba điều quy ước của tổng giám đốc An là gì?”

“Đầu tiên, mọi người chỉ có thể điều tra ngầm bằng cách sử dụng camera ẩn.” An Lương giải thích.

Điều tra ngầm và sử dụng camera ẩn có thể đảm bảo an toàn tối đa, tránh những người nông dân trồng dưa tức giận lạm dụng chất làm nở và chất tăng trưởng ngay tại chỗ.

Quách Vũ Tình gật đầu khẳng định, cô nói: “Ừ, đó cũng là kế hoạch ban đầu của chúng tôi.”

“Thứ hai, mọi người chỉ đi để chụp ảnh tình hình, cùng lắm thì mua một vài quả dưa hấu mang về thử nghiệm, nhưng đừng phỏng vấn nông dân trồng dưa địa phương.” An Lương cho biết hạn chế thứ hai.

“Ừ, được, bọn em đồng ý!” Lý Tịch Nhan đáp lại.

Diêu Kỳ trả lời: “Còn cái cuối cùng thì sao?”

“Cái cuối cùng sao, đương nhiên là tôi sẽ phái nhân viên an ninh đến bảo vệ mọi người. Gồm bốn nhân viên an ninh, hai nam hai nữ, sau này bọn họ sẽ thường xuyên bảo vệ Tịch Nhan.” An Lương giải thích.

Lý Tịch Nhan tò mò hỏi: “Ý anh là sau này bọn họ sẽ luôn theo sát bên cạnh em sao?”

Diêu Kỳ nói đùa: “Cậu tưởng rằng trước đây bọn họ chưa từng theo sát bên cạnh cậu à?”

Lý Tương sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía An Lương: “Tên khốn kiếp này, anh đã luôn phái người theo bảo vệ em?”

“Đương nhiên rồi!” An Lương trả lời với giọng khẳng định.

“Em không phải trẻ con!” Lý Tịch Nhan khịt mũi, sau đó hỏi, “Tại sao em không phát hiện ra bọn họ nhỉ?”

“Bọn họ là những nhân viên an ninh hàng đầu, nếu bị em phát hiện ra, vậy cũng được sao?” An Lương mỉm cười trả lời.

Sự quan tâm của cô gái ngốc nghếch này cũng ngộ nhỉ?

Tuy nhiên, cô không quan tâm đến việc An Lương sắp xếp nhân viên an ninh ở bên cạnh cô, thậm chí chưa bao giờ thắc mắc An Lương có sắp xếp người theo dõi cô hay không.

“Có nhân viên an ninh cũng tốt, như vậy có thể tránh những chuyện ngoài ý muốn. Cái tên mập mạp ngốc nghếch kia chạy trước rồi, em cảm thấy hắn là một tên nhát gan!” Lý Tịch Nhan lại ném một con dao.

Mã Anh Tuấn tội nghiệp đã bị đâm một nhát.

An Lương hỏi ngược lại: “Em nói em muốn đi Ma Đô, vậy em đã mua vé chưa?”

“Chưa!” Lý Tịch Nhan trả lời, “Em định lát nữa rồi hẳn mua vé, nếu như chuyến bay này không được thì đợi chuyến sau.”

“…” An Lương không nói nên lời.

Không hổ danh là cô gái ngốc nghếch nhỉ?

“Để anh giải quyết cho!” An Lương gọi cho Lý Dương bằng tai nghe Bluetooth, bảo Lý Dương sắp xếp chuyện này.

Một lúc sau, Lý Dương trả lời.

“Tổng giám đốc An, tôi đã giải quyết xong vé máy bay của cô Lý, vẫn còn chỗ trống ở khoang hạng nhất. Có cần chuyển chỗ của cô Diêu và cô Quách lên khoang hạng nhất không?” Lý Dương hỏi.

“Vậy thì xếp cùng nhau luôn đi.” An Lương trả lời.

“Được.” Lý Dương đáp.

Vài phút sau, Lý Dương báo lại thông tin thêm lần nữa, cho biết khoang của Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đã được nâng cấp lên hạng nhất.

Thực ra Diêu Kỳ có thể tự mua khoang hạng nhất, nhưng Quách Vũ Tình sẽ chịu nhiều áp lực hơn khi phải mua khoang hạng nhất, cho nên Diêu Kỳ đã chọn khoang phổ thông để ngồi chung với Quách Vũ Tình, điều này cho thấy Diêu Kỳ có tính cách rất tốt.

Nếu là tình nghĩa chị em giả tạo, vào lúc này ắt tự mình ngồi khoang hạng nhất thôi nhỉ?

Sau khi An Lương cúp điện thoại, anh thản nhiên nói: “Quách nữ hiệp, Diêu Kỳ. Trợ lý của tôi đã nâng cấp vị trí của hai người lên khoang hạng nhất. Hai người nợ tôi một ân huệ, khi nào tôi đi Ma Đô, hai người hãy mời tôi một bữa nhé.”

Quách Vũ Tình cố ý khoa trương: “Hả? Không phải chứ! Tổng giám đốc An muốn chúng tôi mời cậu một bữa sao?”

“Hai người cũng nên cố gắng chiều theo ý địa chủ đi nhỉ?” An Lương hỏi ngược lại.

Diêu Kỳ thì đồng ý một cách hào phóng: “Không thành vấn đề, đợi lần sau tổng giám đốc An tới, chúng tôi sẽ mời tổng giám đốc An ăn mì cá lù đù vàng, đặc sản của Ma Đô, để tổng giám đốc An thử một chút hương vị khác với mì cay Thịnh Khánh.”

Quách Vũ Tình lập tức tán thành: “Mì cá lù đù vàng rất ngon!”

An Lương giả vờ ghét bỏ: “Hai người cũng được quá đấy!”

Diêu Kỳ trả lời: “Mì cá lù đù vàng quả thực là đặc trưng của Ma Đô. Sau này, khi chính phủ Nhật Bản xả nước thải hạt nhân ra biển, có muốn ăn mì cá lù đù vàng cũng không có cửa đâu, được chứ?”

“Rồi, rồi, rồi. Mì cá lù đù vàng rất ngon.” An Lương vẫn cố ý dùng giọng điệu ghét bỏ.

Bây giờ là 9 giờ sáng.

An Lương lái xe đến sân bay quốc tế Thịnh Khánh, sau đó nhóm của Lý Tịch Nhan phát hiện có điều gì đó không ổn, bởi vì An Lương cũng đã sắp xếp vé máy bay cho chính mình!

“Anh cũng muốn đi?” Lý Tịch Nhan kinh ngạc nhìn An Lương.

“Lẽ nào anh không thể đi?” An Lương hỏi, “Anh vẫn lo lắng cho sự an toàn của em, cho nên anh muốn đi cùng em.”

“Vậy chuyện ở Thịnh Khánh của anh thì sao?” Lý Tịch Nhan hỏi.

“Gần như đã giải quyết xong xuôi. Khi nào em đến Ma Đô và hoàn thành việc điều tra ngầm về dưa hấu, chúng ta sẽ về lại Thịnh Khánh, rồi em sẽ báo cáo buổi lễ khởi công của cơ sở sản xuất Phong Phàm Power.” An Lương mô tả hành trình của Lý Tịch Nhan.

“Ừ, ừ!” Lý Tịch Nhan vui vẻ khoác tay An Lương.

Quách Vũ Tình che miệng bằng tay phải: “Đừng cho ăn nữa, cầu xin hai người đừng cho tôi ăn nữa, tôi thực sự no lắm rồi!”

Diêu Kỳ tán thành: “Quả thực ăn no lắm rồi!”

“Hai người có thể suy nghĩ một chút về quý tộc độc thân chúng tôi không?” Quách Vũ Tình than phiền.

An Lương bình tĩnh đáp: “Không!”

Lý Tịch Nhan mỉm cười tán thành: “Không!”

Chương 2532: Bốn vận may lớn: Gặp người quen tại nơi đất khách!

Đã gần 12 giờ trưa.

An Lương và nhóm của Lý Tịch Nhan đã đến sân bay quốc tế Ma Đô một cách an toàn. Đối với An Lương, người có khả năng nhìn thấy trước nguy hiểm, đó chỉ là một sự cố hàng không với xác suất cực nhỏ, hoàn toàn không thể nào khiến An Lương va phải. Tất nhiên, trừ khi An Lương cố tình.

Gần cổng ra của sân bay, một tiếng hét vang lên: “An Lương?”

An Lương quay người theo hướng âm thanh phát đến, hóa ra là Tiền Tiểu Cương!

“Tiểu Cương!” An Lương đáp lại và vẫy tay.

Tiền Tiểu Cương nhanh chóng bước tới, trên đường đi tới, cậu ta hiển nhiên cũng nhìn thấy Lý Tịch Nhan đang ôm cánh tay của An Lương, còn có Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình.

“Chào chị dâu!” Tiền Tiểu Cương chủ động chào Lý Tịch Nhan. Lý Tịch Nhan biết Tiền Tiểu Cương, cô ấy cũng gật đầu đáp lại.

Tiền Tiểu Cương nói đùa: “An Lương, hai cô gái xinh đẹp đây lẽ nào là chị dâu nhỏ?”

An Lương vừa cười vừa chửi: “Cút, cút, cút. Cái tên hại bạn này, vừa gặp là muốn hãm hại tôi!”

Sau khi An Lương phàn nàn, anh giới thiệu bọn họ với nhau.

“Mà này, tại sao cậu lại ở Ma Đô?” An Lương tò mò hỏi, “Chẳng phải cậu nên ở Đế Đô để nghiên cứu hạt táo chua trên núi cao sao?”

Tiền Tiểu Cương nói với vẻ mặt đau khổ: “Nói ra thì cũng khổ! Sau khi giáo sư Tằng quyết định sẽ nhắm tới giải Nobel, khối lượng công việc bắt đầu tăng lên, đồng thời yêu cầu các quy trình nghiên cứu và ghi chép dữ liệu cần phải làm thật nghiêm ngặt. Thời gian làm việc của tôi hơn 10 tiếng, đã thế còn phải làm liên tục trong vài ngày, tôi thực sự không thể nào chịu đựng nỗi!”

“Giáo sư Tằng bán mạng thế cơ à?” An Lương ngạc nhiên.

“Dù gì cũng là Nobel mà!” Tiền Tiểu Cương đáp lại.

“Lần này tôi đến đây là theo lời mời của một người bạn, đang có hoạt động bên phía đường đua Ma Đô, câu lạc bộ Lamborghini LCF Đế Đô của chúng tôi đều qua đây cả rồi, An Lương có muốn đi chung không?”

“Khi nào?” An Lương hỏi ngược lại.

“Chiều hôm nay tại đường đua Ma Đô, tôi đã mang theo ba chiếc xe qua đây, Lamborghini SVJ, Porsche 911 GT2 RS, còn có Ferrari 488 Pista, An Lương thích chiếc nào thì chọn chiếc đó!” Tiền Tiểu Cương nói một cách hào phóng.

An Lương không trả lời Tiền Tiểu Cương lập tức, anh hỏi Lý Tịch Nhan: “Bảo bối, khi nào thì em mới đi điều tra ngầm?”

“Bọn em đã hẹn sẽ đi vào sáng ngày mai.” Lý Tịch Nhan đáp lại.

An Lương hỏi lại: “Vậy em có muốn đến đường đua chơi không?”

Hai mắt Lý Tịch Nhan sáng lên, cô nói: “Muốn, muốn, muốn! Nhưng mà em không có bằng lái xe, thực sự có thể vào đường đua sao?”

Nếu đường đua đóng cửa, vẫn có thể lái xe một cách hợp pháp ngay cả khi không có bằng lái xe. Nhưng kỹ năng lái xe của Lý Tịch Nhan…

Thôi quên đi! Bởi vì kỹ năng lái xe của Lý Tịch Nhan còn vô lý hơn cả Vân Hải Dương.

“Đương nhiên có thể chứ!” Tiền Tiểu Cương đáp lại, “Chị dâu, đừng lo lắng, đường đua là một môi trường khép kín, không thuộc [đường bộ] về ý nghĩa pháp lý, vì vậy luật giao thông không áp dụng cho đường đua khép kín.”

Lý Tịch Nhan vui vẻ đáp lại: “Vậy thì tôi muốn thử!”

“An Lương, để em thử được không?” Lý Tịch Nhan hỏi An Lương.

An Lương nhìn Tiền Tiểu Cương thương cảm: “Không thành vấn đề, dù gì Tiền Tiểu Cương cũng đã mang ba chiếc xe tới, chiều nay chúng ta chơi hết mình đi.”

Tiền Tiểu Cương đột nhiên có một dự cảm xấu.

“Chờ đã, An Lương, chị dâu không có bằng lái xe sao?” Tiền Tiểu Cương nhận ra điểm mù.

Lý Tịch Nhan trả lời thay cho An Lương: “Tôi chưa có bằng lái xe, nhưng tôi đã thi đậu đề thi môn số 3.”

Tiền Tiểu Cương thở phào nhẹ nhõm, đề thi môn số rất đơn giản, những thí sinh có bằng lái xe của môn số 3 đã có thể được coi là những tay lái triển vọng.

Nhưng điều đó cho thấy Tiền Tiểu Cương rõ ràng không biết kỹ năng lái xe của Lý Tịch Nhan “xuất chúng” đến mức nào!

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cũng nhìn Tiền Tiểu Cương một cách thông cảm, nếu để Lý Tịch Nhan lái xe, e là xe của Tiền Tiểu Cương sẽ gặp bi kịch.

“Mà này, Tiểu Cương, trưa nay cậu có muốn đi ăn cơm chung không?” An Lương mời.

Tiền Tiểu Cương lộ ra vẻ mặt do dự, cậu ta nói với một chút thái độ lúng túng: “Câu lạc bộ LCF của chúng tôi đã hẹn ăn trưa với nhau rồi, còn có một số bạn bè người Ma Đô cũng đến tham dự, số lượng người hơi nhiều, tôi lo mọi người sẽ cảm thấy hơi ngượng ngùng nếu tụ tập ăn cơm cùng với nhau.”

Tiền Tiểu Cương vừa nói vừa nháy mắt với An Lương. An Lương hiểu ra trong vài giây!

Những con quạ già bẩn thỉu này chắc không chỉ đơn giản là ăn cơm đâu nhỉ?

An Lương đi cùng với ba cô gái, thật sự không thích hợp tham gia vào một bữa tiệc như vậy, anh đáp: “Nhiều người quá vậy thì thôi, chúng tôi sẽ tự đi ăn với nhau. Đúng lúc bạn thân của Lý Tịch Nhan cũng muốn mời tôi ăn một bữa cơm.”

Nói xong, An Lương nhìn Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình: “Những lời mà hai người nói trước đó vẫn còn tính chứ?”

Diêu Kỳ gật đầu: “Tất nhiên!”

“Không thành vấn đề!” Quách Vũ Tình cũng đồng ý.

“Được rồi, An Lương. Tôi sẽ gửi vị trí cho cậu, 2 giờ chiều chúng tôi sẽ xuất phát, nhóm cậu cứ đến bất cứ lúc nào.” Tiền Tiểu Cương lấy điện thoại di động ra lắc, biểu thị hãy liên lạc qua điện thoại.

An Lương xua tay: “Không thành vấn đề!”

Sau khi Tiền Tiểu Cương rời đi, An Lương nói với Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình.

“Vậy chúng ta đi ăn mì cá lù đù vàng ở đâu?” An Lương vừa hỏi vừa dẫn ba người bọn họ hướng đến bãi giữ xe dưới tầng hầm.

Chương 2533: Sự ngốc nghếch của Lý Tịch Nhan.

Tần Thiên Tường của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã chuẩn bị một nhóm người đến đưa đón, bọn họ cũng đang đợi ở dưới tầng hầm.

“Thực sự đi ăn mì cá lù đù vàng sao?” Diêu Kỳ hỏi ngược lại.

“Tại sao không?” An Lương hỏi ngược lại.

Lý Tịch Nhan trả lời: “Bọn mình đã từng ăn mì cá lù đù vàng rồi, bọn mình cảm thấy rất ngon.”

“Nếu hai người đã từng ăn mì cá lù đù vàng, hơn nữa còn cảm thấy ngon, vậy thì mình sẽ dẫn hai người đi ăn tiệm mì cá lù đù vàng mà mình ăn từ khi còn nhỏ.” Quách Vũ Tình giải thích.

Hai mắt của Lý Tịch Nhan sáng lên: “Cậu nói ăn từ khi còn nhỏ, vậy chẳng phải nó đã có lịch sử hơn mười mấy năm rồi sao?”

Quách Vũ Tình đáp lại với một nụ cười: “Lát nữa hai người có thể tự hỏi câu này với chủ tiệm.”

12 giờ trưa vừa trôi qua.

Ba chiếc Mercedes-Benz S450L màu đen đến bên ngoài một con hẻm cổ kính. Nhóm của An Lương xuống xe, tám nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng xuống xe, ba nhân viên an ninh đóng vai tài xế thì lái xe rời đi để kiếm chỗ đậu xe.

Quách Vũ Tình đi trước dẫn đường, sau đó chỉ vào một tấm bảng gỗ và nói: “Chính là tiệm này.”

An Lương nhìn tấm bảng gỗ. Chất liệu của tấm bảng gỗ này rất bình thường, chỉ là gỗ tạp bình thường. Trên tấm bảng gỗ có ghi bảng hiệu tiệm là “Mì cá lù đù vàng Phẩm Thành”. Nét chữ trên bảng hiệu của tiệm này cũng rất bình thường, không phải dạng thầy viết thư pháp, mà là bút pháp thông thường, kỹ thuật viết cũng không khéo.

Đặc điểm duy nhất của tấm bảng gỗ này là nó mang theo một cảm giác của niên đại.

Quách Vũ Tình đi trước, cô ấy chào: “Ông Trần à, còn mì cá lù đù vàng không ạ?”

Một ông già với mái tóc hoa râm và bộ quần áo đầu bếp màu trắng đang nấu mì, ông là Trần Toàn, đầu bếp hiện tại của món mì cá lù đù vàng Phẩm Thành.

Trần Toàn liếc nhìn Quách Vũ Tình trước, sau đó mới trả lời: “Còn chứ, đã lâu rồi cháu không ghé qua đây.”

Quách Vũ Tình trả lời: “Nhà cháu đã dọn đi mấy năm rồi, ông quên rồi sao?”

“Cháu muốn mấy bát mì cá lù đù vàng?” Trần Toàn chuyển đề tài.

Quách Vũ Tình nhìn An Lương.

“Ngoài mì cá lù đù vàng ra, tiệm còn có món gì nữa không ạ?” An Lương hỏi, bởi vì An Lương không tìm thấy thực đơn, dù là trên tường hay trên bàn, An Lương hoàn toàn không nhìn thấy thực đơn.

Trần Toàn nghe thấy An Lương nói tiếng phổ thông nên chuyển sang tiếng phổ thông để trả lời lại: “Chỉ có mì cá lù đù vàng thôi, một suất mì là 58 tệ, cho thêm cá lù đù vàng là 10 tệ, miễn phí một phần mì.”

An Lương trả lời: “Cho cháu 12 bát, toàn bộ đều cho thêm một phần cá lù đù vàng.”

“Được, mấy đứa ngồi trước đi.” Trần Toàn trả lời.

Sau khi nghe An Lương bảo rằng muốn 12 bát mì cá lù đù vàng, người đang ông trung niên dẫn theo một chàng trai trẻ bắt đầu chia mì, thủ pháp của người đàn ông trung niên rất thành thạo, tùy tiện bốc mì mà số lượng của chúng gần như nhau.

Quách Vũ Tình ngồi một bên, cô giới thiệu: “Đó là con trai và cháu trai của ông nội Trần. Mì cá lù đù vàng của bọn họ được truyền từ đời này sang đời khác.”

An Lương tò mò hỏi: “Ông ơi, tiệm mì của ông mở bao nhiêu năm rồi?”

Trần Toàn vừa làm gia vị, vừa trả lời: “Bắt đầu từ năm 1902, vẫn luôn nối truyền cho đến nay, cháu thử tính xem là bao nhiêu năm?”

Kể từ năm 1902?

An Lương tỏ ra ngạc nhiên!

Bây giờ là năm 2020, nếu bắt đầu từ năm 1902, thì tiệm mì cá lù đù vàng này đã có lịch sử hơn 100 năm!

Quách Vũ Tình ngồi ở một bên mỉm cười: “Lần đầu tiên khi biết được, tôi cũng đã vô cùng ngạc nhiên!”

Lý Tịch Nhan cảm thán: “Không ngờ lại mà một cửa tiệm cũ có lịch sử 100 năm. Mình không biết nó có ngon hay không, nếu như không ngon vậy thì không xứng với lịch sử 100 năm rồi!”

Dù là An Lương, hay là Diêu Kỳ, kể cả là những người khác, bọn họ đều không biết phải nói gì. Quách Vũ Tình nhìn An Lương một cách bất lực.

Trần Toàn, người đang làm gia vị cũng dừng lại đôi chút, ông ấy không có ý định trả lời lại, có vẻ như ông ấy đã sẵn sàng để chứng minh danh tiếng của tiệm mì 100 năm này bằng hương vị, phải không?

Lý Tịch Nhan tựa như chẳng có chuyện gì xảy ra, cô ấy nhìn Trần Toàn đang làm gia vị, thuận miệng hỏi: “Tại sao ông lại không chuẩn bị trước gia vị?”

Trong các quán mì ở Thịnh Khánh, hầu hết bọn họ đều chuẩn bị trước gia vị để nâng cao hiệu suất.

Trần Toàn đáp: “Nếu chuẩn bị trước gia vị, mùi vị sẽ khác rồi.”

An Lương lại phát hiện ra một chi tiết nhỏ. Trần Toàn chỉ chuẩn bị ba bát gia vị, nhưng vừa nãy anh đã gọi 12 bát, cho nên An Lương đã hỏi chuyện này.

Trần Toàn trả lời: “Mỗi lần chúng tôi làm được nhiều nhất là ba bát mì, nếu như nấu mì hết trong một lần, nhiệt độ của nước sẽ bị ảnh hưởng, thời gian nấu cũng sẽ kéo dài hơn, điều này tác động lên cảm nhận của sợi mì.”

Không ngờ lại đặc biệt đến vậy?

Chỉ với những chi tiết như thế này, An Lương đã thấy rằng mùi vị của “Mì cá lù đù vàng Phẩm Thành” sẽ không tệ! Chỉ có điều, tại sao ngoài bọn họ ra, không còn vị khách nào khác vậy?

Lý Tịch Nhan cũng phát hiện ra điều này, cô ấy hỏi thẳng: “Công việc kinh doanh của tiệm mì này hơi kém, có phải…”

“Khụ, khụ!” An Lương ho vài tiếng, ngắt lời của Lý Tịch Nhan.

Nếu như để Lý Tịch Nhan nói tiếp nữa, có quỷ mới biết Lý Tịch Nhan sẽ nói ra những lời ngu ngốc đến cỡ nào?

Chương 2534: Phần thưởng to nhất trong lịch sử!

Quách Vũ Tình giúp Trần Toàn giải vây, cô giải thích: “Vị trí ở đây quá xa, xung quanh không có chỗ đậu xe nên rất ít khách từ bên ngoài đến.”

Trần Toàn tự nói thêm: “Mì cá lù đù vàng của chúng tôi có giá cao hơn một chút so với mì cá lù đù vàng thông thường, khả năng chi tiêu của những người dân địa phương xung quanh cũng khá hạn chế, vì vậy công việc kinh doanh của chúng tôi không được tốt cho lắm.”

Đây là lý do tại sao ngay khi vừa bước vào cửa quán, Quách Vũ Tình đã hỏi còn mì cá lù đù vàng hay không, bởi vì số lượng mì cá lù đù mỗi ngày mà tiệm của bọn họ chuẩn bị có hạn.

“Hóa ra là như vậy!” An Lương đáp lại.

Thực ra vừa nãy khi Trần Toàn bảo một suất mì cá lù đù vàng có giá 58 tệ, An Lương đã đoán rằng đây có lẽ là lý do, là vấn đề chung trong ngành cung cấp dịch vụ ăn uống.

Một lát sau, ba bát mì cá lù đù vàng đầu tiên đã được nấu chín. Đương nhiên An Lương sẽ phát huy phong độ của một quý ông lịch lãm, anh nhường cho ba cô gái ăn trước.

Lý Tịch Nhan cũng hiển nhiên gấp một miếng thịt cá lù đù vàng đút cho An Lương ăn, cô ấy thích đút cho An Lương ăn đồ ăn, đó là suy nghĩ tự nhiên chứ không phải thái độ cố ý.

An Lương không từ chối, anh ăn miếng cá lù đù vàng mà Lý Tịch Nhan đã đút cho mình. Không ngờ nó không hề có xương lại đầy hương vị của cá, hơn nữa bọn họ cũng xử lý vấn đề mùi tanh rất tốt!

Không hổ danh là tiệm có tuổi đời 100 năm, những chi tiết mà anh trải nghiệm không hề tầm thường chút nào!

‘Ting!’

Khi An Lương nuốt miếng cá lù đù vàng, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra một lời nhắc nhở.

‘Ting!’

‘Ký chủ đã nếm được món mì cá lù đù vàng nấu bằng cả tấm lòng và có lịch sử lâu đời, trải nghiệm được thú vui của người sành ăn, ký chủ giành được một gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên!’

Đối với An Lương, việc đánh giá xem nó có ngon hay không rất đơn giản.

Nếu hương vị có thể khiến An Lương cảm thấy kinh ngạc, vậy thì sẽ nhận được phần thưởng ẩm thực của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

Nếu không thể đạt được phần thưởng ẩm thực của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, cho dù đó là thức ăn ngon của nhà hàng 3 sao Michelin, nó cũng không hợp với khẩu vị của An Lương.

Bởi vì tất cả các tiêu chí đánh giá của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đều dựa trên An Lương.

“Mùi vị thế nào?” Quách Vũ Tình hỏi với thái độ mong chờ.

Lý Tịch Nhan nhận xét trước: “Tốt lắm, mình cảm thấy nó ngon hơn so với mì cá lù đù vàng mà mình ăn trước đây.”

Diêu Kỳ khẳng định: “Mì cá lù đù vàng này ngon thật!”

Quách Vũ Tình lại nhìn An Lương.

An Lương bình tĩnh trả lời: “Tôi chỉ mới ăn có một miếng thịt cá lù đù vàng, cậu muốn tôi phải nhận xét như thế nào?”

Vài phút sau, ba tô mì cá lù đù vàng nữa được bưng lên, lần này An Lương đã có một phần, anh nếm một cách cẩn thận.

Từ miếng thịt cá lù đù vàng cho đến nước dùng được ninh từ xương cá lù đù vàng, đến độ chắc của sợi mì, An Lương đều nếm thật kỹ.

An Lương chỉ có thể nói rằng mùi vị này xứng đáng nhận được phần thưởng của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Sau khi nếm toàn bộ mọi thứ, An Lương không thể không khen tiệm mì với lịch sử 100 năm này.

Thịt cá lù đù vàng rất chắc, không có xương cá, nước lèo thơm ngon, hoàn toàn là mùi vị được ninh từ xương của cá lù đù vàng, không phải mùi vị của bột ngọt hay tinh bột, điều quan trọng hơn chính là độ chắc của sợi mì, An Lương nghĩ rằng đây chắc là do tay nghề thủ công riêng của quán bọn họ nhỉ?

Trong khi nếm thử món mì cá lù đù vàng, An Lương đã hướng dẫn hệ thống Nhân Sinh Người Thắng mở gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên của phần thưởng ẩm thực.

‘Ting!’

‘Chúc mừng ký chủ đã nhận được một kho báu đắm tàu.’

Kho báu đắm tàu: Nằm ở khu vực biển khơi cách vùng biển phía Đông nước Hạ 100 hải lý, dưới độ sâu 120 mét có một kho báu đắm tàu.

Kho báu đắm tàu ​​gồm những bảo vật sau:

1. Tượng đầu thú bằng đồng của 12 con giáp: rắn

2. 20 tấn vàng

3. Thời đại Càn Long, Ung Chính, Khang Hy tổng cộng có hơn 100,000 mảnh sành sứ, không quá 110,000 mảnh.

4. Một viên kim cương hồng loại 5 cao cấp 52 carat, hơn 200,000 xu bạc và không quá 210,000 xu

An Lương kiểm tra lời nhắc của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Đây có phải là giải đặc biệt từ gói rút thăm may mắn ngẫu nhiên không? Bảo vật Đông Hải Long Vương đến từ mì cá lù đù vàng của vùng biển phía Đông?

Giá trị của kho báu đắm tàu ​​này rất cao!

Trước hết, chỉ nói về giá trị của 20 tấn vàng, điều này cũng đã khiến người khác kinh ngạc.

Theo giá vàng hiện tại là 420 tệ một gram, 20 tấn vàng là 2000 vạn gram, tổng giá trị sẽ là 84 ức Hạ Quốc tệ.

Cho dù chất lượng không đủ, hàm lượng vàng tương đối thấp, nhưng ít nhất cũng phải 80 ức Hạ Quốc tệ, đúng không?

Giá trị của viên kim cương hồng cao cấp 52 carat cũng rất cao và rất hiếm, ngẫu nhiên thôi cũng có thể có giá hơn 1 ức Hạ Quốc tệ.

Cùng với giá trị của hơn 100,000 đồ gốm tinh xảo trong ba thời đại chính của triều đại nhà Thanh, chẳng phải trực tiếp cất cánh luôn sao?

Quan trọng hơn là có đầu rắn của tượng đầu thú bằng đồng của 12 con giáp, đây là quốc bảo của Hạ Quốc. Đầu rắn đã mất tích, nếu An Lương có thể lấy lại đầu rắn và hiến tặng cho đất nước, đó sẽ là một chuyện tốt.

Cuối cùng là thêm 200,000 xu bạc, điều này chẳng khác gì thêu hoa trên gấm!

Chương 2535: Phần thưởng to nhất trong lịch sử! (2)

Phần thưởng ẩm thực lần này chắc chắn là phần thưởng có giá trị nhất trong số những phần thưởng ẩm thực mà An Lương đã nhận được, mặc dù An Lương đã có trong tay rất nhiều tài sản và tiền nhưng An Lương cũng không khỏi xúc động khi đối mặt với kho báu đắm tàu ​​này.

“Không tồi, không tồi. Món mì cá lù đù vàng này thực sự rất tuyệt vời!” An cảm thán.

Quách Vũ Tình mỉm cười: “Tổng giám đốc An thích là được!”

“Tôi tất nhiên rất thích!” An Lương đáp lại.

Sau khi trả lời, An Lương nghĩ cách làm thế nào để lấy lại kho báu bị đánh chìm.

Lời nhắc nhở của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cho thấy rất rõ rằng kho báu đắm tàu ​​này nằm ở vùng biển khơi. Theo thông lệ quốc tế, nếu ai phát hiện ra và kéo được con tàu bị đắm ở vùng biển khơi, vậy thì nó sẽ thuộc về người đó.

Mặc dù có nhiều quốc gia không tuân thủ luật lệ, thậm chí nếu phát hiện thấy con tàu bị đắm ở vùng biển khơi, bọn họ cần phải biểu tình và đấu tranh cho quyền định đoạt của chúng, nhưng những cuộc biểu tình như vậy hoàn toàn không có tính đe dọa.

Đặc biệt là đối với người cứu hộ tàu đắm có thực lực như An Lương đây, những cuộc biểu tình chẳng khác gì không ốm mà rên! May mắn thay, An Lương là người cứu hộ tàu đắm có thực lực.

Hên là kho báu đắm tàu ​​này nằm trên biển cả, nếu trên thuộc địa của Hạ Quốc, theo quy định pháp luật của Hạ Quốc, cho dù đó là kho báu đắm tàu dưới nước, hay là kho báu được chôn dưới đất hoặc mạch nước ngầm, toàn bộ đều sẽ thuộc sở hữu của Hạ Quốc.

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng xử lý rất tốt vấn đề này, trực tiếp giải quyết các tranh chấp pháp lý từ đầu nguồn, tránh mang đến những rắc rối pháp lý cho An Lương.

Câu hỏi duy nhất lúc này là An Lương sẽ lấy lại kho báu bị đánh chìm bằng cách nào đây?

Kho báu bị đánh chìm ​​nằm cách xa 100 hải lý trên biển khơi và ở độ sâu 120 m dưới đáy biển, cộng với số lượng bảo vật khổng lồ trong kho báu đắm tàu, những tàu cứu hộ quy mô nhỏ thông thường sẽ không thể nào vớt được.

Nếu điều động tàu cứu hộ quy mô lớn, chắc chắn sẽ khơi dậy sự chú ý của các quốc gia xung quanh, chẳng hạn như Nhật Bản và Hàn Quốc, bọn họ sẽ thừa nước đục thả câu.

Vậy nếu xuất hiện hải tặc ở vùng biển khơi hẳn sẽ hợp lý nhỉ?

Trong mắt của những người Hạ Quốc bình thường, năm 2020 sẽ là thời kỳ hòa bình và thịnh vượng.

Tuy nhiên, có một câu nói rất hay: Không có năm tháng nào là yên bình, chỉ vì có người đã thay bạn gánh trọng trách phía trước mà thôi.

Hạ Quốc là một trong những quốc gia an toàn nhất thế giới, chính vì thế mà hầu hết người Hạ Quốc đều cảm thấy thế giới rất an toàn, nhưng thực tế không phải vậy.

Trong ngành vận tải biển toàn cầu, ngay cả khi đang là thời đại 2020, cướp biển trên biển cả vẫn xuất hiện không ngừng, các quốc gia khác đều có tàu chiến hộ tống, công ty hộ tống an ninh biển, v.v.

Nếu An Lương thực sự dám sắp xếp tàu cứu hộ ra biển khơi để trục vớt con tàu bị chìm, những kẻ có động cơ ở xung quanh cũng sẽ dám qua xem rốt cuộc An Lương muốn trục vớt cái gì.

Nếu phá hiện ra kho báu đắm tàu, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay với An Lương.

Chính vì vậy An Lương sẽ không dại gì mà trục vớt kho báu đắm tàu một mình! Kho báu đắm tàu mặc dù rất tốt, nhưng cũng đừng nên quá tham lam.

Khoảng gần nửa tiếng sau, sau khi ăn xong bữa mì cá lù đù vàng, trong lòng An Lương gần như đã có kế hoạch sơ bộ về việc trục vớt kho báu đắm tàu. Còn về kế hoạch tiếp theo, An Lương cần tìm thời gian thích hợp để đi Đế Đô và hoàn thiện bước tiếp theo.

An Lương ăn xong mì cá lù đù vàng, anh đặt đũa xuống, nhìn Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình vẫn chưa ăn xong, anh chủ động hỏi: “Quách nữ hiệp, Diêu Kỳ, chiều nay ai người về nhà hay là đi qua đường đua chơi cùng với chúng tôi?”

Diêu Kỳ liếc Lý Tịch Nhan, cô ấy biết tình trạng lái xe của Lý Tịch Nhan như thế nào, cô gái có thể khiến cho huấn luyện viên tê tái cả da đầu này sẽ lái xe trên đường đua?

Vậy ắt hẳn sẽ có trò vui xem rồi!

An Lương cũng nhìn thấy ánh mắt của Diêu Kỳ.

“Có tiện không nếu chúng tôi đi đường đua chơi?” Diêu Kỳ hỏi.

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Không thành vấn đề”

“Vậy thì chúng tôi cũng muốn đi qua đường đua xem xem.” Diêu Kỳ đáp lại.

Quách Vũ Tình đồng tình: “Chúng tôi sẽ đi chung với tổng giám đốc An xem một cuộc đua xe kích thích. Tổng giám đốc An, cậu có tham gia đua xe không?”

“Tất nhiên!” An Lương gật đầu.

Kỹ năng lái xe của An Lương ở cấp độ chuyên nghiệp. Trước đây, khi còn ở đường đua quốc tế Golden Port của thành phố Đế Đô, tốc độ vòng đua của An Lương có thể đạt đến trình độ của một tuyển thủ chuyên nghiệp.

Trong số các tay đua nghiệp dư, An Lương chính là kẻ nghiền nát.

“Rất mong chờ sự thể hiện của tổng giám đốc An!” Quách Vũ Tình mỉm cười đáp lại.

Nhưng An Lương biết hàm ý thực sự của Quách Vũ Tình, cô gái này cũng rất mong chờ Lý Tịch Nhan bước lên đường đua, đúng không? Nghiêm túc mà nói, An Lương cũng rất mong chờ điều đó.

Anh muốn xem trình độ của Lý Tịch Nhan tốt đến mức nào mà có thể khiến huấn luyện viên tê tái cả da đầu.

Lại 15 phút nữa trôi qua, ba cô gái cuối cùng cũng đã ăn xong món mì cá lù đù vàng, An Lương không thanh toán trước, anh đưa cơ hội thanh toán cho Diêu Kỳ.

Nhưng Quách Vũ Tình đã chủ động thanh toán, sau khi thanh toán xong, cô bày tỏ thái độ đau khổ của mình rất chân thật: “Đắt quá!”

An Lương cười ha ha: “Cảm ơn sự chiêu đãi của Quách nữ hiệp!”

Quách Vũ Tình hừ hừ nói: “Lần sau đừng để tôi phải nắm bắt cơ hội nữa, bằng không tôi nhất định sẽ tàn sát cậu một trận!”

“Vậy thì phải xem cậu có nắm bắt được cơ hội hay không!” An Lương trêu ghẹo.

Chương 2536: Giới thiệu nhân vật nổi tiếng?

Tổng cộng có 12 bát mì cá lù đù vàng, mỗi bát đều thêm một phần cá lù đù vàng, giá cuối cùng là 816 tệ. Mức giá như vậy quả thực hơi cao, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận của Quách Vũ Tình.

Thực ra cũng chẳng có vấn đề gì nếu bữa ăn này do An Lương mời, hay là giao cho Diêu Kỳ thanh toán, nhưng Quách Vũ Tình vẫn lựa chọn để mình thanh toán, điều này khiến An Lương đánh giá cao cô ấy hơn.

Tổng số tiền của bữa ăn này đối với An Lương không nhiều, nhưng đối với Quách Vũ Tình thì không hề rẻ chút nào, tuy nhiên vẫn nằm trong mức có thể chấp nhận được. Quách Vũ tình sẵn lòng thanh toán không chỉ phản ánh EQ, biết xem xét thời thế, mà còn cho thấy cô ấy không phải là kiểu người chỉ biết lợi dụng.

Những phẩm chất này rất tốt!

Nếu như Quách Vũ Tình thanh toán một bữa ăn giá 800 tệ với thái độ phồng má chê bai, An Lương sẽ xem thường cô ấy. Không phải vì thanh toán quá nhiều, mà bởi vì An Lương sẽ nhìn người đó với một con mắt khác.

Những kiểu người có thái độ phồng má chê bai chỉ toàn là những kẻ ngốc nghếch không có đầu óc trong mắt của An Lương!

Khoảng nửa tiếng sau, nhóm của An Lương đã đến đường đua quốc tế Ma Đô. Theo như trong tin nhắn mà Tiền Tiểu Cương gửi đến, phía trước chắc là khu vực đậu xe dành cho khách VIP.

Trong khu vực đậu xe VIP, nhóm của An Lương vừa đến khu vực đậu xe thì có một chiếc xe Ferrari màu đỏ chạy tới trước mặt của bọn họ. Khi chiếc xe dừng lại, có một chàng trai bước ra từ trong chiếc xe Ferrari màu đỏ. Chàng trai đó nhìn về phía của Diêu Kỳ, sau đó chủ động chào hỏi: “Kỳ Kỳ!”

Diêu Kỳ cũng nhìn thấy đối phương, cô ấy khẽ cau mày và đáp lại một cách bất cần: “Vạn Phong, chúng ta không thân thiết với nhau, xin cậu đừng có gọi cả họ tên của tôi ra!”

Vạn Phong cười ha ha, anh ta đang đánh giá An Lương và chiếc Mercedes-Benz S450L bên cạnh An Lương.

Đối với những người bình thường, Mercedes-Benz S450L là một chiếc xe hạng sang tiền triệu, thuộc dòng xe hạng sang bậc nhất.

Nhưng đối với một chàng trai lái chiếc Ferrari, Mercedes-Benz S450L chỉ là một chiếc xe bán rau bình thường.

Vạn Phong liếc nhìn An Lương, tuy rằng cảm thấy có chút quen thuộc nhưng cũng không suy ngẫm thật kỹ. Dù sao cũng chỉ là một chàng trai trẻ lái chiếc Mercedes-Benz S450L, trong đầu anh ta còn cho rằng An Lương đã lái xe của phụ huynh qua đây.

“Kỳ Kỳ, dù sao chúng ta cũng là bạn học thời cấp hai, cậu đừng có tỏ vẻ xa lạ như vậy được không?” Vạn Phong vẫn dùng thái độ thân mật để trả lời, bám dính như kẹo dẻo.

Diêu Kỳ ậm ừ cho qua, không quan tâm đến ý đồ của đối phương.

Vạn Phong tiếp tục nói: “Hôm nay cậu cũng tới đây để xem trò chơi đua xe đỉnh cao à?”

Mặc dù Diêu Kỳ phớt lờ đối phương, nhưng Vạn Phong vẫn tiếp tục nói: “Tôi biết người tổ chức trò chơi đua xe đỉnh cao này, cũng biết luôn cả những nhân vật nổi tiếng đến từ Đế Đô, lát nữa tôi sẽ giới thiệu bọn họ với cậu.”

“Kỳ Kỳ, để tôi nói cho cậu nghe. Hôm nay có một nhân vật thuộc hàng đỉnh cao đến từ Đế Đô, đối phương là nhân vật nổi tiếng có thân phận cao quý trong giới Đế Đô, sẽ thật tốt cho cậu nếu như cậu làm quen với người đó.” Vạn Phong nói thêm.

Vạn Phong là thành viên của giới Ma Đô, anh ta chủ yếu trà trộn vào giới của những người đua xe. Gia đình của anh ta làm nghiệp vụ vận chuyển hàng hải, bố mẹ anh ta và bố mẹ của Diêu Kỳ quen biết nhau, vì vậy anh ta cũng biết Diêu Kỳ.

Vạn Phong không hẳn ái mộ Diêu Kỳ, mà chỉ là thèm khát vẻ đẹp của Diêu Kỳ mà thôi. Chính vì thế mà anh ta chưa từng tìm hiểu về Diêu Kỳ, cho nên sự thể hiện của anh ta chẳng khác gì một thằng hề.

Diêu Kỳ thậm chí không thèm quan tâm đến những lời nói của Vạn Phong. Biểu cảm của Quách Vũ Tình thì như thể đang xem kịch hay, cô còn liếc nhìn An Lương.

Lúc này, Lý Tịch Nhan đang đứng bên cạnh, cô đánh đòn tâm lý với đối phương, cô lớn tiếng nói: “Cậu thật là buồn cười!”

Đương nhiên Vạn Phong nghe được những lời nói của Lý Tịch Nhan, sắc mặt của anh ta tối sầm lại, suýt chút là không giữ được bình tĩnh. Sau đó anh liếc nhìn Lý Tịch Nhan và bị cô làm cho bất ngờ.

Vừa rồi sự chú ý của Vạn Phong đều đổ dồn vào Diêu Kỳ, anh vẫn chưa nhìn kỹ Lý Tịch Nhan, bây giờ khi nhìn kỹ rồi thì lại có một cảm giác khiến người khác ngỡ ngàng.

Mặc dù Lý Tịch Nhan đang nắm tay An Lương, nhưng vừa rồi Vạn Phong đã nhìn thấy chiếc xe mà An Lương lái đến, nó chỉ là Mercedes-Benz S450L, chiếc xe bán rau mà thôi.

Vạn Phong cảm thấy mình có thể cướp người, dù nói như thế nào thì Ferrari cũng vẫn hơn Mercedes-Benz mà nhỉ?

“Xin chào, người đẹp. Tôi tên là Vạn Phong, Vạn trong vạn sự như ý, Phong trong phong phú đa tài. Xin hỏi người đẹp tên gì thế?” Vạn Phong mặt dày hỏi chuyện, anh ta hoàn toàn không quan tâm đến việc Diêu Kỳ đang ở đây, càng không thèm để tâm đến An Lương.

Nhìn thấy cách bắt chuyện của Vạn Phong, An Lương khẽ nhướng mày, tên này cũng được đấy!

Lý Tịch Nhan lại tung ra đòn tâm lý khác: “Cậu ta đang hỏi tôi đấy à?”

Diêu Kỳ phối hợp, nói: “Đúng vậy.”

Lý Tịch Nhan trả lời: “Tôi họ Lý, Lý trong Mộc Tử Lý, tên là Đại Nghiệp, Đại Nghiệp của đại nghiệp hùng vĩ.”

“Lý Đại Nghiệp?” Vạn Phong hơi nghi ngờ.

Cái tên này hơi trung tính, hoàn toàn phù hợp với vẻ đẹp của Lý Tịch Nhan.

“Đúng thế, tôi là Lý Đại Nghiệp.” Lý Tịch Nhan mỉm cười trả lời.

Quách Vũ Tình không thể nhịn được cười, cô bật cười thành tiếng, bởi vì cô nghe hiểu được ý của Lý Tịch Nhan.

Diêu Kỳ cũng cười.

Chương 2537: Quả nhiên là nhân vật nổi tiếng!

An Lương mỉm cười, cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này cũng biết học hành đấy nhỉ?

Tên này chính là cái tên mà An Lương dùng để mua sắm trực tuyến, bây giờ bị Lý Tịch Nhan đem ra trêu chọc.

Khuôn mặt của Vạn Phong tối sầm lại, cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý nghĩa của từ Lý Đại Nghiệp, nó là cách chơi chữ của câu “ông nội của bạn”.

“Cô!” Vạn Phong hừ lạnh, “Đâu ra…”

Vạn Phong còn chưa nói xong thì có hai chàng trai bước tới, Vạn Phong lập tức dừng lại, anh ta nhiệt tình bước đến và chủ động chào hỏi: “Anh Tần! Anh Dương!”

Hai người được chào hỏi đã sửng sốt trong giây lát, một trong số bọn họ đáp lại: “cậu là… ai ấy nhỉ…”

Vạn Phong lập tức trả lời: “Tôi là Vạn Phong từ Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình, bố tôi là Vạn Bình. Trong bữa tiệc họp nhóm lần trước, tôi đã nhìn thấy anh Tần và anh Dương, sau đó chúng ta đã đua xe với nhau trên đường đua.”

Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình có giá trị thị trường hơn 10 ức, tổng giá trị thị trường đạt 12 ức. Đây cũng coi như là một tập đoàn vận chuyển lớn mạnh ở Ma Đô.

Sau khi Vạn Phong giới thiệu bản thân, Tần Phong và Dương Tiêu cùng chào hỏi.

“Anh Tần, anh Dương, hai anh…” Vạn Phong không biết nói gì nên kiếm chuyện hỏi tại sao hai người bọn họ lại đến khu vực đậu xe VIP.

Dương Tiêu thuận miệng nói: “Chúng tôi qua đây để đợi người.”

Đôi mắt của Vạn Phong sáng lên: “Là nhân vật nổi tiếng đến từ Đế Đô đó sao?”

Dương Tiêu khẽ gật đầu.

Vạn Phong kích động, anh ta đi theo Tần Phong cùng Dương Tiêu, hiển nhiên là muốn đi theo bọn họ nghênh đón nhân vật nổi tiếng đến từ Đế Đô.

Quách Vũ Tình nhìn nhóm của Tần Phong đang đi về phía lối vào của bãi đậu xe, kết hợp với những gì mà Vạn Phong đã nói trước đó, cô tò mò hỏi: “Tổng giám đốc An, nhân vật nổi tiếng đến từ Đế Đô mà tên vừa rồi đã nói đến lẽ nào là cậu?”

An Lương lắc đầu: “Tôi là người Thịnh Khánh.”

Diêu Kỳ trợn mắt nhìn An Lương. Mặc dù An Lương là người Thịnh Khánh, nhưng Diêu Kỳ biết An Lương có địa vị rất cao trong giới Đế Đô.

Lối vào khu đậu xe VIP.

Ngay khi Tần Phong, Dương Tiêu và Vạn Phong vừa đi tới, một đoàn xe đã đến khu vực đậu xe VIP và dừng lại.

Tiền Tiểu Cương bước xuống từ chiếc xe đầu tiên, cậu ta chủ động chào hỏi: “Anh Tần, anh Dương, hai anh cũng khách sáo quá rồi đó?”

Tần Phong trả lời: “Tiểu Cương đã dẫn các anh em trong câu lạc bộ LCF qua đây để giúp tôi nở mày nở mặt, tôi nhất định phải nghênh đón Tiểu Cương một cách long trọng chứ!”

“Vậy cuộc nghênh đón long trọng đâu?” Tiền Tiểu Cương cười ha ha, “Tại sao không có thảm đỏ, không có người đẹp mặc sườn xám đến nghênh đón tôi?”

Tần Phong mỉm cười trả lời: “Lát nữa khi thắng cuộc đua, không chỉ có thảm đỏ mà còn có bục nhận thưởng và sâm banh, tối nữa thì chúng tôi sẽ sắp xếp người đẹp đến hoan nghênh cậu!”

Dương Tiêu đồng tình: “Tiểu Cương, trạng thái ngày hôm nay thế nào, rốt cuộc có thể thắng không?”

Tiền Tiểu Cương cười híp mắt, nói: “Tôi đã mời một cao thủ chân chính tới đây, cho dù tôi không thể thắng, vị cao thủ đó cũng có thể giành thắng lợi một cách dễ dàng!”

Sau khi Tiền Tiểu Cương nói xong, cậu ta liếc nhìn Vạn Phong, sau đó hỏi: “Người anh em này là…?”

Vạn Phong lập tức tự giới thiệu, sau đó đưa hai tay ra muốn bắt tay để bày tỏ thái độ trịnh trọng.

Như câu nói, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, đối mặt với sự nhiệt tình của Vạn Phong, Tiền Tiểu Cương cũng đưa tay ra bắt tay.

Tần Phong đứng bên cạnh nói: “Chúng ta vào trước đi, chạy mấy vòng làm nóng cơ thể. Đợi lát nữa cùng nhau cố gắng trong cuộc đua tốc độ!”

Tiền Tiểu Cương gật đầu.

Khi nhóm của Tần Phong đang trò chuyện với Tiền Tiểu Cương, nhóm của An Lương cũng nhìn thấy.

Quách Vũ Tình có biểu hiện rất kỳ quái, cô cố nén cười, nói: “Vậy ra nhân vật nổi tiếng ở Đế Đô mà Vạn Phong muốn giới thiệu với chúng ta là bạn của tổng giám đốc An sao?”

Lúc trước khi ở sân bay, các cô gái đã có cảm giác rất rõ ràng, bọn họ thấy rõ An Lương chiếm vị trí ưu thế hơn trong lúc An Lương và Tiền Tiểu Cương trò chuyện với nhau.

Vậy nhân vật nổi tiếng trong mắt của Vạn Phong hóa ra là người có địa vị còn thấp hơn cả An Lương?

Tuy nhiên, An Lương hoàn toàn không thèm quan tâm đến biểu hiện lên mặt nạt người vừa nãy mà Vạn Phong dành cho mình!

Lối vào khu đậu xe VIP tại đường đua quốc tế Ma Đô.

Tần Phong và Dương Tiêu đón tiếp Tiền Tiểu Cương, Vạn Phong cũng hòa nhập vào bọn họ như một gương mặt quen thuộc.

Khi Tiền Tiểu Cương và nhóm của cậu ta bước vào khu vực đậu xe VIP, Tiền Tiểu Cương nhìn thấy nhóm của An Lương, cậu ta lập tức vẫy tay chào.

“Anh An Lương!” Tiền Tiểu Cương vẫy tay.

Tần Phong và Dương Tiêu cùng nhìn về phía An Lương.

Vạn Phong hơi sửng sốt, sau đó trán anh ta bắt đầu đổ mồ hôi. Không ngờ nhân vật nổi tiếng trong mắt anh ta lại gọi cái tên mà vừa nãy anh ta không thèm để trong mắt là “anh”?

An Lương xua tay.

Tiền Tiểu Cương bước tới và giải thích với những người đứng cạnh mình: “Anh Tần, Anh Dương, đi đi đi, tôi sẽ giới thiệu với các anh một ông trùm, đó là ông trùm chính thống của giới Đế Đô chúng ta!”

Ông trùm chính thống?

“…” Vạn Phong cảm thấy rất khó chịu, anh ta lùi lại nửa bước, suy nghĩ xem có nên chuồn đi không.

Hai mắt của Tần Phong sáng lên, anh ta nhanh chóng trả lời: “Ông trùm của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh?”

Dương Tiêu đồng tình: “Người đó quả thực là ông trùng chính thống!”

Vạn Phong càng không nói nên lời!

Chương 2538: Đây là anh An Lương!

Trong mắt của Vạn Phong, cho dù là Tần Phong hay Dương Tiêu, bọn họ đều là nhân vật nổi tiếng ở Ma Đô, Tiền Tiểu Cương thì là nhân vật nổi tiếng ở Đế Đô, vậy mà An Lương lại là ông trùm chính thống trong mắt của những nhân vật nổi tiếng này ư?

Vậy… chạy là thượng sách, đúng không?

Vạn Phong suy nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng chạy khỏi hòa thượng cũng không chạy khỏi chùa chiền. Cuối cùng, anh ta gạt bỏ ý định chạy trốn, định tự mình đứng ra xin lỗi An Lương.

Đại trượng phu mà, biết co biết duỗi là bản lĩnh trời sinh!

Tiền Tiểu Cương và nhóm của cậu ta bước đến trước mặt An Lương, cậu ta chủ động chào hỏi: “Xin lỗi An Lương, trên đường đi bị kẹt xe nên tôi đã đến trễ một chút.”

An Lương xua tay: “Anh em trong nhà, sao cứ phải khách sáo như vậy?”

Tiền Tiểu Cương cười khúc khích hai lần, sau đó giới thiệu thân phận của từng người trong nhóm mình cho An Lương. Bắt đầu từ Tần Phong, rồi đến các thành viên trong câu lạc bộ Lamborghini LCF, cuối cùng khi giới thiệu tới Tần Phong đã xảy ra một vấn đề nhỏ.

Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan lại chơi trò đánh tâm lý thêm lần nữa: “Tôi biết người này!”

Tiền Tiểu Cương tò mò: “Cậu ta là bạn của chị dâu?”

Lý Tịch Nhan phủ nhận: “Không, đầu óc của người này có vấn đề!”

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Vạn Phong.

Vạn Phong toát mồ hôi lạnh, anh ta nhanh chóng cúi người hơn chín mươi độ như người Nhật Bản: “Xin lỗi! Anh An Lương, chị dâu, xin hãy tha lỗi cho sự vô lý vừa rồi của tôi!”

Theo như lời xin lỗi của Vạn Phong, mọi người đều biết vừa rồi Vạn Phong có thể đã đắc tội với An Lương. Cả Tần Phong và Dương Tiêu đều nhìn Vạn Phong với vẻ thương hại.

Tiền Tiểu Cương thậm chí còn trực tiếp hỏi: “An Lương. Tên này vừa làm chuyện gì vậy?”

An Lương mỉm cười trả lời: “Thực ra chỉ là chuyện nhỏ.”

Lý Tịch Nhan đứng một bên kể lại ngắn gọn, sau đó cô ấy nói thêm: “Tên Lý Đại Nghiệp này là tên mua sắm trực tuyến của An Lương!”

“Vậy nên em đã học theo?” An Lương xoa mái tóc của Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan khịt mũi, năng lực học hành của cô ấy quả thực rất tốt!

Đợi khi cuộc tương tác giữa An Lương và Lý Tịch Nhan kết thúc, Tần Phong mới chen lời vào: “An Lương, cậu xem chuyện này nên giải quyết như thế nào đây?”

“Tiểu Vạn đã xin lỗi rồi, tôi nổi tiếng là rộng lượng khoan dung nên cứ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp thôi!” An Lương mỉm cười trả lời.

Vạn Phong lập tức cảm kích: “Cảm ơn anh An Lương!”

Tuy nhiên, An Lương lại nhướng mày khi nghe lời xin lỗi của Vạn Phong, bởi vì năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” đã phát ra lời nhắc nhở, biểu thị rằng Lý Tịch Nhan sắp gặp nguy hiểm.

Sau khi An Lương cảm nhận một hồi, anh phát hiện nguy hiểm của Lý Tịch Nhan đến từ Vạn Phong!

“Cũng thú vị đấy!” An Lương cười nhạt trong lòng.

Vốn dĩ An Lương thật sự không quan tâm đến cái tên vâng vâng dạ dạ Vạn Phong này, dù sao trong mắt An Lương, Vạn Phong hoàn toàn không làm được chuyện gì to tát, kết quả Vạn Phong lại là kiểu người thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều?

Nếu năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” đã đưa ra thông báo nhắc nhở, hiển nhiên An Lương sẽ không dễ dàng buông tha cho Vạn Phong, nhưng ngoài mặt thì vẫn nên biểu tỏ đàng hoàng.

Sau khi An Lương thể hiện thái độ rộng lượng chuyện lớn hóa nhỏ để giải quyết tranh chấp, mọi người tiến vào bên trong đường đua quốc tế Ma Đô từ khu đậu xe VIP, khu đậu xe bên trong chật ních các loại siêu xe thể thao.

Tiền Tiểu Cương đi bên cạnh An Lương, hai người vừa ngắm nhìn các loại siêu xe vừa trò chuyện.

“An Lương, cậu có cần tôi giúp cậu giải quyết chuyện vừa rồi không?” Tiền Tiểu Cương hỏi, sau đó nói thêm, “Tôi có quan hệ rất tốt với Tần Phong và Dương Tiêu. Thông qua bọn họ, chúng ta có thể tạo rắc rối cho Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình đứng sau Vạn Phong.”

An Lương vừa cười vừa mắng: “Tôi là kiểu người lòng dạ hẹp hòi vậy sao?”

“Dĩ nhiên là không!” Tiền Tiểu Cương nói với giọng khẳng định.

“Nhưng tôi đã nhờ anh Tần và anh Dương nghe ngóng chuyện của tên Vạn Phong đó rồi, tên đó chẳng ra làm sao, làm đủ chuyện xấu, tôi lo lắng tên đó sẽ kiếm chuyện!”

“Ồ?” An Lương nghi ngờ, “Tên đó đã làm gì?”

Tiền Tiểu Cương trả lời: “Chỉ mỗi chuyện chơi thuốc là đã hơn 10 lần, mỗi lần đều giải quyết bên ngoài tòa án, thậm chí còn làm càn tới mức khiến người khác phải nhảy lầu. Có điều những chuyện này cuối cùng đều đã bị dìm xuống.”

“Vậy cũng được nữa sao?” An Lương ngạc nhiên.

“An Lương, cậu có gì đó không đúng, chuyện này sao lại không được chứ?” Tiền Tiểu Cương không biết làm gì.

“Tôi đã kiểm tra tình hình của Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình. Đây là một công ty đã niêm yết. Ban đầu nó được thành lập bởi gia đình Vạn Thị, nhưng bọn họ gần như mất quyền kiểm soát Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình. Theo lý mà nói, gia tộc Vạn Thị chắc cũng không có thế lực lớn mạnh như vậy đâu nhỉ?” An Lương thản nhiên nói.

Gia tộc Vạn Thị chỉ có tài nguyên trong lĩnh vực thương mại và đang gặp khó khăn. Trong hoàn cảnh như vậy, An Lương cảm thấy đối phương không có đủ thực lực để giải quyết vấn đề.

Chương 2539: Câu cá?

An Lương biết rõ luật chơi trên thế giới, cũng như sức mạnh của nguồn lực kinh doanh và tiền bạc. Cả nguồn lực kinh doanh và tiền bạc đều chứa sức mạnh rất to lớn!

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải xây dựng trên các nguồn lực thương mại khổng lồ và với số tiền khổng lồ.

An Lương lệnh cho Công ty đầu tư An Tâm điều tra Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình. Theo thông tin, gia tộc Vạn Thị và các cổ đông khác của tập đoàn này xảy ra tranh giành quyền quản lý, gia tộc Vạn Thị không thể kiểm soát 100% Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình.

Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn có thể dìm một số chuyện lắng xuống, nhưng e là chỉ có thể dìm xuống tạm thời, giống như hành động lấp bom mà thôi.

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Tiền Tiểu Cương lắc đầu: “Chuyện này tôi cũng không rõ, thời gian quá ngắn, không điều tra được nhiều thông tin.”

“Tôi sẽ sắp xếp người kiếm chuyện với tên đó trước, lật tung tất cả những chuyện trong quá khứ.” Tiền Tiểu Cương nói thêm.

Suy nghĩ của cậu ta với An Lương giống nhau, những chuyện từng bị dìm xuống đều chất chứa các nhân tố bất ổn. Bây giờ chính là lúc đào những nhân tố quan trọng mà bất ổn đó ra.

An Lương khẽ gật đầu: “Được!”

Nếu có thể giải quyết chuyện của Vạn Phong một cách quang minh chính đại thông qua các thủ đoạn thông thường hoặc thông qua các phương tiện pháp lý, thì An Lương đương nhiên không muốn sử dụng các thủ đoạn bất thường.

Trước mắt có thể thấy, tên Vạn Phong này là một quả trứng gà có vết nứt, ắt hẳn sẽ có ruồi.

Bên ngoài đường đua quốc tế Ma Đô, Vạn Phong lái chiếc Ferrari 458 rời đi. Mặc dù vừa xin lỗi và được An Lương rộng lượng tha thứ nhưng trong lòng Vạn Phong vẫn tràn đầy sự uất hận.

Vạn Phong đang oán hận An Lương, rõ ràng là nhân vật nổi tiếng, vậy tại sao ngay từ đầu không tự báo danh tính?

Nếu An Lương biết được suy nghĩ của Vạn Phong, anh nhất định sẽ cười thành tiếng, không ngờ lại có kiểu suy nghĩ như vậy?

Sau khi Vạn Phong rời khỏi đường đua quốc tế Ma Đô, hình dáng xinh đẹp của Lý Tịch Nhan lại hiện lên trong tâm trí anh ta, anh ta cảm thấy cho dù An Lương có là nhân vật nổi tiếng thì có làm sao, anh ta cũng chẳng phải loại dễ dây vào!

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Vạn Phong chuẩn bị điều tra về tình hình của Lý Tịch Nhan.

Tuy nhiên, Vạn Phong không nhận ra rằng sau khi anh ta rời đi, sau lưng anh ta có một cái đuôi đang bám theo.

Các nhân viên hoạt động bên ngoài của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã bắt đầu thu thập thông tin của Vạn Phong theo sự dặn dò của An Lương. Nếu trong tình huống bắt buộc, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cũng không ngại sử dụng những thủ đoạn bất thường để giải quyết Vạn Phong.

Trước giờ An Lương chưa bao giờ nương tay!

An Lương của trước đây giết người rất quyết đoán, An Lương của bây giờ càng không thể nhân từ.

Dù gì năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” cũng đã nhắc nhở có nguy hiểm, chuyện mà An Lương thích làm nhất là bóp nghẹt nguy hiểm trong nôi, không cho nguy hiểm có cơ hội phát triển.

Đây cũng chính là điểm mạnh của năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”!

Đường đua quốc tế Ma Đô.

Cuộc đua do Tần Phong và Dương Tiêu tổ chức vẫn tiếp tục được tiến hành, An Lương đang kiểm tra kết quả vòng đua trên khán đài, vẻ mặt anh rất thoải mái, bởi vì những thi sinh tham gia hiện tại toàn là kiểu gà ngồi mổ nhau.

Thực tế thì kết quả cuối cùng cũng chính là như vậy.

Cho dù có hai đối thủ sánh ngang tuyển thủ chuyên nghiệp thì An Lương vẫn dễ dàng cắt đuôi, dù sao thì kỹ năng lái xe của An Lương cũng đã đạt đến trình độ của tuyển thủ chuyên nghiệp.

Trong bữa tiệc ăn mừng buổi tối, An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đến tham dự. Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cũng đi theo cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan, hóa thân thành những người sành ăn. Cô dẫn Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ đi nếm thử các món ngon, An Lương và Tiền Tiểu Cương thì ngồi trong góc xì xầm to nhỏ với nhau, nhưng ánh mắt của An Lương vẫn hướng về phía Lý Tịch Nhan.

“Tiểu Cương, cậu hiểu rõ gia đình của Đại Lâm không?” An Lương thuận miệng hỏi.

“Anh Nghị Lực đó sao…” Tiền Tiểu Cương suy nghĩ một lúc, “Anh ta có quan hệ rất tốt với Tồn Viễn.”

“Thế mạnh thủy quân của gia đình Đại Lâm như thế nào?” An Lương hỏi.

“Rất mạnh!” Tiền Tiểu Cương trả lời với giọng khẳng định, “An Lương muốn trợ giúp thủy quân à?”

“Tôi muốn ra biển câu cá!” An Lương thản nhiên nói.

???

Mặt của Tiền Tiểu Cương đầy dấu chấm hỏi, lẽ nào muốn sử dụng thủy quân đi ra biển câu cá?

“Không nhưng mà An Lương này, cậu muốn câu cá gì vậy?” Tiền Tiểu Cương phàn nàn, “Lẽ nào cậu muốn bắt cá voi?”

An Lương mỉm cười trả lời: “Tôi định đi câu cá ở hải phận quốc tế.”

“Hải phận quốc tế?” Tiền Tiểu Cương thậm chí còn cảm thấy khó hiểu hơn.

Ngay cả khi Tiền Tiểu Cương không phải người hay câu cá, nhưng Tiền Tiểu Cương cũng biết câu cá ở hải phận quốc tế không bao giờ là chuyện tốt đẹp gì.

“Ừ, tôi định đi câu cá ở hải phận quốc tế. Nếu bảo gia đình Đại Lâm sắp xếp, bọn họ có thể làm được không?” An Lương hỏi.

Tiền Tiểu Cương nói với giọng khẳng định trước: “Họ phải có khả năng làm được điều đó! Chẳng qua chỉ là điều động ít tàu tuần tra trên hải phận quốc tế, sẵn tiện câu cá tí thôi.”

“Tuy nhiên, tôi khuyên cậu không nên giao cho gia đình Đại Lâm xử lý!” Tiền Tiểu Cương đáp lại.

“Ồ?” An Lương ra hiệu cho Tiền Tiểu Cương nói tiếp.

Tiền Tiểu Cương trả lời: “Nếu để gia đình Đại Lâm xử lý, chắc chắn sẽ phải bỏ ra điểm đóng góp, nhưng nếu để Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai xử lý, chuyện này càng dễ dàng hơn nhiều!”

Đối tác lớn nhất của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai chính là quân đội, rất nhiều pin Graphene được cung cấp cho quân đội với giá cực rẻ, điều đó đã mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ cho quân đội.

Chương 2540: Bắt giữ tại trận!

Trong hoàn cảnh như vậy, nếu sử dụng Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai giải quyết chuyện câu cá ở hải phận quốc tế, quả thực chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, thậm chí chỉ cần một câu là xong!

Sự cân nhắc của Tiền Tiểu Cương khiến An Lương cảm thấy rất thoải mái trong lòng!

Bởi vì Tiền Tiểu Cương đang cân nhắc giữa được và mất của điểm đóng góp, điều này đã chứng tỏ sự thành công của chế độ đóng góp, ngay cả những thành viên sáng lập như Tiền Tiểu Cương cũng rất quan tâm đến việc đóng góp.

Nhưng An Lương đã từ chối lời đề nghị của Tiền Tiểu Cương: “Tạm thời, chúng ta sẽ ưu tiên nhờ gia đình Đại Lâm giải quyết vấn đề.”

Tiền Tiểu Cương cũng không hỏi tại sao, cậu ta cảm thán: “Tôi thật ngưỡng mộ anh Nghị Lực, anh ta lại gom được một mớ điểm đóng góp!”

An Lương vừa cười vừa mắng: “Cút, cút, cút. Nói cứ như thể điểm đóng góp của cậu ít lắm vậy!”

“Rất ít!” Tiền Tiểu Cương nói một cách đau khổ.

Tiền Tiểu Cương từng có hơn 1000 vạn điểm đóng góp, nhưng sau khi quy đổi hai miếng Hoàng Kỳ ngàn năm, điểm đóng góp của Tiền Tiểu Cương chỉ còn hơn 100 vạn.

Cho nên Tiền Tiểu Cương mới ghen tị với Lâm Nghị Lực, anh ta lại có cơ hội kiếm thêm được một ít điểm đóng góp.

Lúc này đã gần 10 giờ tối.

An Lương đưa Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình rời đi. Trong khi đó, Tiền Tiểu Cương ở lại, các anh em ở Ma Đô đã sắp xếp những cô gái xinh đẹp mặc sườn xám đến phục vụ cho cậu ta.

“Diêu Kỳ, Quách nữ hiệp, tôi sẽ không đích thân đưa hai người về nhà. Nhân viên an ninh của Tịch Nhan nhà tôi sẽ đưa hai người về nhà.” An Lương giải thích.

Quách Vũ Tình cười nham hiểm: “Rồi, rồi, rồi. Chúng tôi không làm phiền hai người nữa, hôm nay hai người lại đi Aman Winning phải không?”

An Lương gật đầu không che giấu: “Tịch Nhan nhà tôi thích môi trường ở Aman Winning.”

“Làm phiền rồi, hai người rải cơm chó cũng rất có bài đấy!” Quách Vũ Tình nói một cách bất lực.

Quách Vũ Tình nhắc nhở: “Tịch Nhan, 9 giờ sáng mai tập trung, sau đó chúng ta cùng nhau xuất phát đi Nam Hối, cậu dậy nổi không đấy?”

Quách Vũ Tình vừa nháy mắt vừa hỏi, hiển nhiên là có ý trong lời nói.

Mặt của Lý Tịch Nhan đỏ bừng, cô hừ hừ nói: “Yên tâm, mình chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”

Sau khi hai bên tách ra, Tần Thiên Tường lái xe đưa An Lương và Lý Tịch Nhan đến khách sạn Aman Winning. Khi đã đến khách sạn Aman Winning, vì cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan ăn quá nhiều nên không thích hợp để tham gia trò chơi Hạp Cốc, An Lương cũng không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ bỏ.

Thế nhưng ngày hôm sau, cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này đã dậy từ lúc 7 giờ sáng, hơn nữa còn dùng ngọn tóc của mình ghẹo An Lương tỉnh dậy.

Kết quả, trò chơi Hạp Cốc đêm qua không thể tiến hành được đã biến thành cuộc ghép đôi vào buổi sáng, hơn nữa còn tiến hành liên tục hai hiệp.

Nhìn thấy thời gian đã gần 8 giờ 30 phút, Lý Tịch Nhan mới bước ra ngoài cửa với điệu bộ hốt hoảng vội vã.

Nhân viên an ninh do An Lương sắp xếp cho Lý Tịch Nhan lái xe đưa Lý Tịch Nhan đến chỗ hẹn. An Lương không có ý định đi chung, hôm nay anh có chuyện riêng, chẳng hạn như là nhắm vào Vạn Phong?

Trải qua thời gian một đêm, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã điều tra rõ ràng thông tin của Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình, bao gồm tất cả các quả bom mà Vạn Phong đã từng chôn dưới đất.

An Lương đọc qua hết những quả bom mà Vạn Phong từng chôn dưới đất, sau đó anh gửi thông tin cho Tiền Tiểu Cương, đồng thời gửi tin nhắn.

‘An Lương: Tiểu Cương, chuyện này giao cho cậu giải quyết nhé?’

‘Tiền Tiểu Cương: Không thành vấn đề!’

‘Tiền Tiểu Cương: Những thông tin này đủ để tiễn tên kia đi rồi, cho dù không phải tù chung thân thì ít nhất cũng phải 20 năm.’

‘Tiền Tiểu Cương: Dưới sự điều hành của chúng tôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ có chuyện giảm án. Sau 20 năm được thả ra tù, tên đó cũng phế thải luôn rồi!’

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu cảm thấy thế nào?’

‘An Lương: Hơi tàn nhẫn!!’

‘An Lương: Có điều tôi thích lắm!’

‘Tiền Tiểu Cương: Vậy thì tôi đi thu xếp một chút.’

Tại Ma Đô, trong sân của một ngôi nhà Châu u kiểu cũ, Vạn Phong cuối cùng cũng tìm được thông tin về Lý Tịch Nhan. Trong mắt anh ta lóe lên một sự sắc nhẹm, sau đó âm thầm tính kế hoạch.

“Sinh viên Đại học Phúc Đán, ha ha!” Trong lòng Vạn Phong tràn đầy sự thích thú.

Đại học Phúc Đán ở Ma Đô, anh ta cũng ở Ma Đô, An Lương thì lại là nhân vật nổi tiếng ở Đế Đô, chẳng phải anh ta đang gần quan được ăn lộc hay sao?

“Cái tên tai to mặt bự kia cũng không thể nào cứ túc trực ở Ma Đô được, càng không thể nào luôn ở bên cạnh cô, tôi vẫn muốn xem thử tên tai to mặt bự kia rốt cuộc có thể vì cô mà làm tới mức nào!” Vạn Phong nghĩ thầm.

Không thể không nói, Vạn Phong lại nhìn từ một khía cạnh mà đánh giá tổng thể. Anh ta đã phân tích An Lương dựa theo tính cách của mình, cho rằng một người nổi tiếng như An Lương chắc sẽ không quan tâm đến một Lý Tịch Nhan nhỏ bé?

Chỉ có thể nói rằng Vạn Phong đã sai trầm trọng, An Lương rất quan tâm đến Lý Tịch Nhan!

Trong số các bạn gái của An Lương, Lý Tịch Nhan là người duy nhất được nuông chiều, cho dù An Lương không cho Lý Tịch Nhan nhiều thứ về mặt vật chất, nhưng An Lương nhất định là người chăm sóc Lý Tịch Nhan nhiều nhất.

Bởi vì theo An Lương, Lý Tịch Nhan chính là cô gái ngốc nghếch, thế nên càng cần được quan tâm và chăm sóc hơn.

Khi Vạn Phong đang âm thầm lên kế hoạch đối phó với Lý Tịch Nhan, một đội tuần tra đã đến khu vườn nơi Vạn Phong đang ở, trực tiếp phá cửa đột nhập vào.

“Đừng nhúc nhích!” Một người tuần tra nhìn chằm chằm vào Vạn Phong.

Vạn Phong có chút bối rối, anh ta còn không biết tại sao người tuần tra lại đến.

Chương 2541: Công lý cho tất cả!

“Các anh muốn làm gì?” Vạn Phong hỏi ngược lại.

“Vạn Phong?” Người đứng đầu đội tuần tra hỏi.

Vạn Phong gật đầu: “Tôi là Vạn Phong, các anh là ai mà lại đến nhà tôi?”

“Cậu đã phạm tội, bây giờ hãy đi về đồn tiếp nhận điều tra với chúng tôi.” Người đứng đầu đội tuần tra trực tiếp giải thích mục đích.

Bọn họ đến đây để bắt Vạn Phong!

Vạn Phong hiểu rất rõ ý của đội tuần tra, đối phương nói tiếp nhận điều tra thực ra chính là bắt người.

Nghĩ đến đây, tim của Vạn Phong đập chậm lại nửa nhịp, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại: “Anh tuần tra này, tôi thật sự không hiểu ý của anh. Các anh muốn dẫn tôi về đồn tiếp nhận tuần tra, vậy tôi có thể xem lệnh bắt giữ được không?”

Đội trưởng đội tuần tra trực tiếp rút ra lệnh bắt giữ và đưa cho Vạn Phong.

Sau khi Vạn Phong kiểm tra kỹ càng, anh ta phát hiện tờ giấy này thực sự là lệnh bắt mình, nhưng gần đây dường như anh ta đâu phạm phải tội gì đâu… chờ đã!

Vạn Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện xảy ra ở khu đậu xe VIP của đường đua quốc tế Ma Đô ngày hôm qua. Khi đó, An Lương đã bày tỏ thái độ rộng lượng, chuyện nhỏ hóa không, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy.

“Chờ một chút, tôi muốn gọi cho luật sư của tôi.” Vạn Phong cố gắng hết sức để nói chuyện một cách bình tĩnh.

Người đứng đầu đội tuần tra cũng không ngăn cản, thậm chí anh ta còn nhỏ giọng nói: “Thiếu gia Vạn à, những chuyện xấu xa mà trước đây anh đã làm, toàn bộ đều bị kẻ nào đó đào bới ra hết rồi, lần này cậu khó mà thoát được kiếp nạn này!”

Vẻ mặt của Vạn Phong thay đổi, đương nhiên anh ta biết những chuyện trước đây của mình, nếu tất cả đều bị đào lên và đồng thời được dùng để làm bằng chứng nhắm vào anh ta, vậy thì quả thực là một tin xấu.

Vạn Phong hít một hơi thật sâu, anh bấm số liên lạc của luật sư, rồi nói nhanh: “Tôi cần giúp đỡ!”

Tuy nhiên, luật sư của Vạn Phong đã trực tiếp trả lời: “Xin lỗi, anh Vạn, tôi hiểu rất rõ chuyện lần này, chúng ta hàn toàn không có khả năng thắng kiện.”

“Anh…” Vạn Phong cảm thấy ớn lạnh, đối phương còn xử lý cả luật sư của hắn sao?

“Xin lỗi, anh Vạn, tôi còn có chuyện cần giải quyết, tạm biệt.” Luật sư của Vạn Phong trực tiếp cúp điện thoại, thậm chí còn không đời Vạn Phong trả lời, có thể nói khá là thất lễ.

Tuy nhiên, thái độ này lại tiết lộ một thông điệp khác, đối phương cho rằng Vạn Phong không có khả năng bật lại ván cờ nên đối phương mới không giữ thái độ phép tắc.

Người đứng đầu đội tuần tra nhìn Vạn Phong đặt điện thoại di động xuống, anh ta hỏi một cách ân cần: “Cậu Vạn, cậu còn cần gọi những cuộc gọi khác không?”

Nghe thấy lời hỏi thăm có vẻ ân cần từ người đối phương, trái tim Vạn Phong chùng xuống. Đối phương hoàn toàn không sợ Vạn Phong gọi điện kêu cứu!

Vạn Phong đã gọi điện trực tiếp cho cha mình là Vạn Bình, sau khi cuộc gọi được kết nối, Vạn Phong nhanh chóng giải thích: “Bố, chỗ con xảy ra chuyện rồi. Đội tuần tra đã mang lệnh bắt giữ đến trước nhà yêu cầu con phối hợp điều tra.”

“Con đã đắc tội với ai?” Vạn Bình hỏi thẳng.

Vạn Bình cũng biết những chuyện xấu xa của Vạn Phong, phản ứng đầu tiên của ông ấy là Vạn Phong đã đắc tội với ai đó, bằng không thì những chuyện xấu xa đó đã lật sang trang, không thể lại có người nhắc lại lần nữa.

Đối mặt với câu hỏi bố mình, Vạn Phong không dám che giấu. Anh ta giải thích rõ ràng đầu đuôi câu chuyện, cuối cùng hỏi thêm: “Bố, bây giờ con nên làm gì đây?”

Vạn Bình im lặng một lúc, sau đó mới nói: “Con cứ đi với đội tuần tra trở về tiếp nhận điều tra, nhớ phối hợp thật tốt, bố sẽ tìm cách giải quyết.”

Vạn Phong thở phào nhẹ nhõm, bây giờ bố anh ta nói sẽ nghĩ cách, hẳn là không sao phải không?

Sau khi cúp điện thoại, Vạn Phong trả lời với người đứng đầu đội tuần tra: “Cảm ơn sự khoan dung của anh, tôi sẵn sàng đi với các anh tiếp nhận điều tra.”

Tuy nhiên, người đứng đầu đội tuần tra lại phì cười: “Không phải chúng tôi đang khoan dung với anh, chúng tôi chỉ muốn cho anh biết rằng lần này anh chết chắc rồi!”

“Anh…” Vạn Phong cau mày, sau đó dường như nhớ ra điều gì đó, “Anh là Tôn Chí Kính!”

“Xem ra cậu vẫn chưa quên tôi, vậy cậu có còn nhớ cô gái đã bị cậu ép nhảy xuống lầu hay không?” Tôn Chí Kính cười nhạt.

“Gia đình anh đã bỏ ra 300 vạn để bảo bố mẹ đối phương đổi trắng thay đen và loại hoàn toàn anh ra khỏi vụ án. Anh cho rằng mình đã thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?” Tôn Chí Kính khịt mũi lạnh lùng.

“Tôi vẫn luôn chờ đợi cơ hội, tôi nhất định sẽ tự mình bắt anh. Bây giờ cơ hội đến rồi, anh cho rằng anh còn có hi vọng sao?” Tôn Chí Kính hỏi với giọng chế nhạo.

Vạn Phong không trả lời Tôn Chí Kính, anh ta đang chờ tin vui từ bố mình!

Khi Vạn Phong được Tôn Chí Kính đưa đến phòng tuần tra, Vạn Bình đang cố gắng tìm cách giải cứu Vạn Phong, nhưng Vạn Bình đã vấp phải sự phản đối trước giờ chưa từng có. Từng người bạn của ông ấy đều tránh né như tránh rắn rết, không những không sẵn sàng giúp đỡ mà còn biểu hiện thái độ xa lánh.

Tình huống này khiến Vạn Bình nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Sau khi nghe ngóng, vẻ mặt của Vạn Bình vô cùng ảm đạm, bởi vì bây giờ không chỉ mỗi chuyện giải cứu Vạn Phong, Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình của bọn họ cũng đã bị tấn công.

Đây chính là bắn một phát đôi!

Chương 2542: Lại muốn tính kế với tôi?

Trên thị trường vốn, có người tung tin Vạn Phong, con trai chủ tịch Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình bị bắt bỏ tù, thậm chí còn liệt kê một số việc xấu mà Vạn Phong đã từng làm trong quá khứ.

Những tin tức này đã lan ra bên ngoài, lan truyền từ giới thị trường vốn cho đến Weibo, sau đó dấy lên những cuộc thảo luận sôi nổi của những kẻ hóng chuyện, rất nhiều cư dân mạng đã yêu cầu phải điều tra nghiêm khắc đối với Vạn Phong.

Trên thị trường thực tế, liên minh vận chuyển do Công ty vận tải Trí Viễn Diêu Thị đứng đầu đang siết chặt hoạt động kinh doanh của Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình một cách mập mờ, đồng thời cũng gây áp lực lên Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình, thậm chí còn có tin đồn rằng Công ty vận tải Trí Viễn Diêu Thị đang tích cực mua lại của Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình.

Những tin tức tồi tệ này đã khiến cho Vạn Bình miên man bất định!

Vạn Bình thận trọng đoán xem liệu vụ bắt giữ Vạn Phong này rốt cuộc là nhằm vào Vạn Phong hay Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình?

Trước sức ép kép trên thị trường vốn và thị trường thực tế lên Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình, cùng với áp lực dư luận về chuyện của Vạn Phong trên mạng xã hội, Vạn Bình không thể không cân nhắc đến mục đích của người đứng sau hậu trường rốt cuộc là gì.

Chỉ đơn giản là nhắm vào Vạn Phong?

Nhưng động thái này có phải hơi khoa trương quá không?

Tuy nhiên, Vạn Bình hoàn toàn không ngờ rằng mục đích của An Lương thực ra chỉ là để đối phó với Vạn Phong mà thôi, nhưng An Lương thích làm cho mọi việc thật hoàn hảo một chút, đe dọa và bóp nghẹt sự nguy hiểm trong nôi.

Bởi vì nếu An Lương giải quyết Vạn Phong, chẳng lẽ bố của Vạn Phong không sinh hận với anh?

Vậy nên để tránh đánh nhỏ thì lớn tới, An Lương quyết định giải quyết tất cả vấn đề chỉ trong một lần. Không chỉ xử lý Vạn Phong, mà còn đối phó với Vạn Bình, nhân tiện bảo luôn Công ty vận tải Trí Viễn Diêu Thị tạo ảnh hưởng lên Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình.

Đó là lý do tại sao Vạn Bình lại nhận nhiều sự từ chối đến vậy!

Ma Đô, Bến Thượng Hải.

An Lương và Tiền Tiểu Cương, Tần Phong và Dương Tiêu đang uống trà cùng nhau.

Tiền Tiểu Cương liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại và thản nhiên nói: “Tuần tra Tôn Chí Kính đó đã bắt được Vạn Phong, anh ta hiện đang đưa Vạn Phong về phòng tuần tra để tiếp nhận điều tra.”

Tần Phong ngồi một bên, tiếp lời: “Chúng tôi đã sắp xếp những báo cáo ở Ma Đô, chúng tôi sẽ báo cáo tất cả những việc mà Vạn Phong đã từng làm trước đây.”

Dương Tiêu thở dài: “Vạn Phong này đúng là không biết tốt xấu gì! Rõ ràng An Lương đã độ lượng hóa chuyện nhỏ thành không, vậy mà anh ta vẫn muốn làm chuyện xấu sau lưng.”

Tiền Tiểu Cương chế nhạo: “Không ngờ lại dám lén lút điều tra thông tin của chị dâu, đúng là có chết cũng không đền hết tội!”

An Lương nói với giọng bình tĩnh: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn, nhưng sau khi đưa ra lựa chọn rồi thì phải có trách nhiệm với hậu quả mà lựa chọn mang lại!”

“Như có câu nói, người không có ý hại hổ nhưng hổ lại có lòng hại người, đây cũng chính là tình huống hiện giờ nhỉ?” An Lương thở dài.

Tuy nhiên, hiện tại rõ ràng là An Lương muốn đuổi cùng giết tận Vạn Phong, nhưng An Lương lại dễ dàng tạo ra hình ảnh mình là nạn nhân, khiến cho kế hoạch đuổi cùng giết tận Vạn Phong trở nên vô cùng hợp lý.

Thực ra, An Lương đã từng làm trò như vậy khi ở Đế Đô.

Khi đối phó với Giả Đức Văn, An Lương đã biến mình thành nạn nhân. Sau này khi đối phó vơi gia đình ông Vương, An Lương vẫn sử dụng hình tượng nạn nhân.

Hình tượng như vậy rất tốt cho An Lương, bởi vì nó có thể cho thấy An Lương là người vô hại, trừ khi người khác ra tay với An Lương trước, An Lương mới phản công một cách bị động mà thôi.

An Lương và nhóm của Tiền Tiểu Cương vừa uống trà và trò chuyện, vừa kiểm tra tin nhắn do Diêu Vĩ, bố của Diêu Kỳ gửi đến.

‘Diêu Vĩ: Tổng giám đốc An, liên minh vận chuyển của chú đã đạt được thỏa thuận với Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình, rất nhiều cổ đông của đối phương đã đoàn kết để khai trừ Vạn Bình!’

‘Diêu Vĩ: Nhóm của chú chấp nhận đưa Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình tham gia liên minh vận chuyển.’

‘Diêu Vĩ: Cháu có cần nhắm thêm bước nữa không?’

‘An Lương: Khai trừ Vạn Bình ra đã là kết quả tốt lắm rồi!’

‘An Lương: Cháu cảm ơn chú Diêu!’

‘Diêu Vĩ: Không có chi!’

An Lương và Diêu Vĩ trao đổi thêm vài câu, sau đó An Lương mới đặt điện thoại xuống và nói: “Vạn Bình sắp bị loại khỏi Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình!”

Ánh mắt Tần Phong hiện lên vẻ kinh ngạc.

Tiền Tiểu Cương nói đùa: “An Lương, cậu có vấn đề, cậu còn dám nói cô Diêu Kỳ đó không phải là chị dâu nhỏ của cậu?”

An Lương không biết phải nói gì.

Tiền Tiểu Cương tiếp tục nói: “An Lương yên tâm đi, tôi sẽ không bán đứng cậu!”

“Cút, cút, cút. Cái tên hại bạn như cậu, nếu có một ngày tôi bị bổ một nhát dao, nhất định có phần công lao của cậu trong đó!” An Lương trêu đùa.

Lý Tịch Nhan là cô gái duy nhất trong số các bạn gái của An Lương chưa biết rằng An Lương có nhiều bạn gái.

Dù đó là con mèo lớn Đế Đô – Trần Tư Vũ, hay là cô gái lạnh lùng – Ninh Nhược Sương, hoặc Hồ Ly Tinh nhỏ và hai chị em nhà họ Hạ, hay thậm chí là Lương Tuyết, bọn họ ít nhiều đều biết về điều đó, nhưng bọn họ chỉ nhìn thấy chứ không nói ra mà thôi.

Chương 2543: Lại muốn tính kế với tôi? (2)

Chỉ có Lý Tịch Nhan là khác, cô được An Lương che chở rất tốt, không bao giờ tiếp xúc với những tệ nạn của xã hội, cho nên cô gái ngốc nghếch này rất tin tưởng vào An Lương, hoàn toàn không nghĩ đến những vấn đề này.

Ngoài ra, quan điểm về tình yêu của Lý Tịch Nhan cũng rất đơn giản, cô cảm thấy gặp được mối tình đẹp nhất trong những năm tháng đẹp nhất đã là điều tuyệt vời nhất.

Cho nên Lý Tịch Nhan hoàn toàn không nghĩ nhiều.

An Lương rất nuông chiều Lý Tịch Nhan, anh bảo vệ Lý Tịch Nhan và duy trì tình yêu ngọt ngào mà Lý Tịch Nhan mong đợi, chính vì thế An Lương rất thận trọng với Diêu Kỳ.

Không chỉ vì tính cách dứt khoát, mềm mỏng bên ngoài nhưng bên trong mạnh mẽ của Diêu Kỳ, mà còn bởi vì Lý Tịch Nhan. Nên An Lương cần phải thận trọng cực kỳ, anh sợ rằng nếu mình chấp nhận Diêu Kỳ, điều đó sẽ khiến Lý Tịch Nhan thất vọng.

Chỉ từ điểm này cũng có thể thấy được, sự thương yêu mà An Lương dành cho Lý Tịch Nhan tuyệt đối hơn cả những người khác.

Miệng thì bảo phải xử lý mọi việc công bằng, nhưng tình yêu không phải là tiền bạc, không thể định lượng và chia nhỏ được, An Lương chỉ có thể đối xử với tất cả những người bạn gái của mình hết sức có thể và cố gắng hết sức để đạt được giới hạn mà mình có thể làm được.

Còn về việc xử lý mọi việc công bằng, An Lương đành cười khổ.

Gần đến trưa, Tần Phong và Dương Tiêu đã sắp xếp một bữa ăn trưa.

Trong bữa tiệc, Tiền Tiểu Cương thản nhiên hỏi: “Tiếp theo An Lương định trở về Đế Đô hay là quay lại Thịnh Khánh?”

“Trở về Thịnh Khánh trước, Lý Tịch Nhan nhà tôi cần phải quay lại, bên đó còn có việc cần phải xử lý.” An Lương giải thích

“Vậy tôi cũng đi du lịch ở Thịnh Khánh, An Lương có hoan nghênh tôi không?” Tiền Tiểu Cương cười hê hê.

An Lương vừa cười vừa chửi: “Cái tên khoe khoang này, cậu lại muốn tính kế với tôi?”

Khi Tiền Tiểu Cương nói rằng cậu ta sẽ đến Thịnh Khánh để đi du lịch, An Lương đã hiểu ý của Tiền Tiểu Cương.

Tiền Tiểu Cương trả lời với vẻ nghiêm túc: “Chỉ là tôi vô cùng yêu thích Thịnh Khánh!”

“Chắc tôi tin?” An Lương phàn nàn.

“Xin hãy tin tưởng anh em của mình!” Tiền Tiểu Cương nói với giọng khẳng định.

“Có quỷ mới tin!” Làm sao An Lương có thể tin được?

Sau khi phàn nàn, An Lương lấy hai chai nhựa đào Thập Lý Loan trong túi messenger của mình và đặt chúng lên bàn: “Tôi rất cảm ơn anh Tần và anh Dương vì chuyện lần này của Vạn Phong, đây là đặc sản của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, hi vọng hai người đừng chê bai.”

Hai mắt Tần Phong sáng lên: “Nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan?”

Dương Tiêu cảm thán: “Nghe danh đã lâu! Cảm ơn An Lương!”

Tiền Tiểu Cương nhìn An Lương đầy mong đợi: “An Lương, An Lương, có phải cậu quên tôi rồi không?”

“…” An Lương nhìn Tiền Tiểu Cương không nói nên lời, cuối cùng lại lấy ra một chai khác, “Tiểu Cương, cậu thật sự có độc!”

“Dù gì để kiếm được điểm đóng góp cũng không dễ dàng. Tuy rằng một chai nhựa đào chỉ cần 100 điểm đóng góp, nhưng có thể tiết kiệm được nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Tiền Tiểu Cương vừa nói vừa cầm lấy chai nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan.

Cả Tần Phong và Dương Tiêu đều nhìn Tiền Tiểu Cương với ánh mắt mong đợi.

Tiền Tiểu Cương lập tức phàn nàn: “Hai anh là chó sao?”

Tần Phong nâng ly rượu lên, kéo mối quan hệ lại gần nhau: “Tiểu Cương, chúng ta quen nhau gần 10 năm rồi phải không?”

“Đợi đã!” Tiền Tiểu Cương phàn nàn, “Anh đang muốn nói rằng một ngày không gặp như cách ba thu?”

“Vậy thì chúng ta đã quen nhau hơn 1000 năm?” Tần Phong hỏi ngược lại.

“…” Tiền Tiểu Cương không nói nên lời.

Dương Tiêu chêm lời: “Như người xưa nói, đời người sẽ có bốn mối quan hệ thân thiết. Tiểu Cương, chúng tôi đều đã chiếm hai vị trí rồi, nên cũng là người của Tiểu Cương đúng không?”

“Đừng nói nữa, chiêu trò lắm quá đấy, chai này nhất định phải là của tôi.” Tiền Tiểu Cương trả lời, “Tuy nhiên, tôi có thể kéo hai anh vào nhóm nằm ngoài của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, các anh có thể tự kiếm điểm đóng góp.”

“An Lương, tôi đưa bọn họ vào nhóm nằm ngoài, cậu thấy được không?” Tiền Tiểu Cương hỏi An Lương.

An Lương mỉm cười gật đầu: “Tất nhiên không thành vấn đề.”

“Nếu Tiểu Cương đã muốn đưa anh Tần với anh Dương vào làm thành viên bên ngoài của câu lạc bộ chúng tôi, vậy thì tôi sẽ gửi nhiệm vụ giúp đỡ thông qua câu lạc bộ. Hi vọng các thành viên khác của câu lạc bộ sẽ giúp tôi giải quyết chuyện của Vạn Phong và giải quyết tất cả các vấn đề về sức mạnh của Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình của gia tộc Vạn Thị.” An Lương giải thích.

Tiền Tiểu Cương lập tức trả lời với giọng hứng thú: “An Lương tính cho bao nhiêu điểm đóng góp?”

“Trước đây Triệu Uyển Hề đã nói cho tôi nghe một cách để đo lường sự đóng góp, đó là định lượng thông qua ước tính giá trị. Vốn chủ sở hữu của gia tộc Vạn Thị trong Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình là 28% và giá trị thị trường của Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình là 12 ức. Vậy nên chúng ta có thể định lượng nó với giá trị 3,36 ức.” An Lương tính toán.

“Theo cách tính điểm đóng góp của câu lạc bộ chúng ta là 1/10.000, giá trị 3,36 ức ước tính có thể chuyển đổi thành 33,600 điểm đóng góp. Tôi sẽ thêm 1400 điểm đóng góp để làm tròn thành 35.000 điểm đóng góp.” An Lương nói thêm.

Tiền Tiểu Cương lập tức trả lời: “Tôi nhận nhiệm vụ này, An Lương, cậu đừng đưa nhiệm vụ này vào câu lạc bộ.”

Tần Phong nghe Tiền Tiểu Cương nói rằng một chai nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan chỉ cần 100 điểm đóng góp, cho nên anh ta sẽ không chịu từ bỏ 35.000 điểm đóng góp này.

Chương 2544: Điểm đóng góp có thể hiển thị!

“Tiểu Cương, tôi cũng có phần!” Tần Phong trả lời.

Dương Tiêu đương nhiên không muốn tụt lại phía sau: “Tôi cũng muốn một phần!”

Tiền Tiểu Cương nói với vẻ bất lực: “Chuyện này rất đơn giản, tự tôi cũng làm được, không cần phải làm phiền hai người anh em tốt của tôi đâu.”

“Nếu đã là anh em tốt, vậy thì nhất định phải giúp đỡ!” Tần Phong trả lời.

Dương Tiêu đồng tình: “Đúng, đúng, đúng. Vì mọi người đều là anh em tốt của nhau, chúng tôi nhất định sẽ giúp đỡ!”

Tiền Tiểu Cương nhìn An Lương, cậu ta đề nghị: “Hay là An Lương tăng điểm đóng góp cao thêm chút nữa đi?”

An Lương vừa cười vừa chửi: “Dẹp đi, có nghĩ cũng đừng nghĩ tới. Cậu cũng là thành viên sáng lập của câu lạc bộ, cậu biết rất rõ điểm đóng góp không thể nào xuất hiện từ trên không trung mà. Điểm đóng góp của tôi cũng là do tôi đóng góp mới có được, đâu phải tôi muốn bao nhiêu thì có bao nhiêu đâu.”

Câu này là muốn nói cho Tần Phong và Dương Tiêu nghe, bọn họ chỉ vừa mới gia nhập vào nhóm nằm ngoài của câu lạc bộ, hiển nhiên sẽ không hiểu về hệ thống đóng góp, cho nên An Lương mới nói ra câu nói có hàm ý trong đó, nhằm bày tỏ quy tắc của hệ thống đóng góp.

Tần Phong và Dương Tiêu nghe An Lương nói xong, trong lòng bọn họ càng chú trọng đến điểm đóng góp hơn, cho nên bọn họ nhất định phải tham gia vào nhiệm vụ lần này.

“Tiểu Cương, dẫn anh em theo với!” Tần Phong nói một cách trịnh trọng.

Dương Tiêu cũng tán thành: “Tiểu Cương, chúng ta quen biết nhau nhiều năm rồi, cậu dẫn anh em cùng ăn nên làm ra nào.”

Thực ra Tiền Tiểu Cương cũng không phải không muốn dẫn hai người bọn họ đi chung. Cậu ta là một người thông minh, cậu ta nhìn ra mục đích của An Lương, An Lương muốn thông qua hệ thống đóng góp này, bảo hai người bọn họ nhắm vào Vạn Phong, giải quyết tất cả mọi vấn đề chỉ trong một mẻ.

Đây là nỗi kinh hoàng đối với hệ thống đóng góp của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, sau khi An Lương đầu tư các sản phẩm hiếm vào để ổn định giá trị đóng góp, giá trị đóng góp lập tức tăng vọt và bước vào thời kỳ thu hoạch.

Ví dụ như tình huống hiện tại, An Lương thậm chí không cần làm gì, chỉ cần sử dụng điểm đóng góp cũng có thể khiến cho Vạn Phong và cả gia tộc Vạn Thị tiêu đời hoàn toàn.

Sức mạnh của điểm đóng góp bắt đầu hiển thị rõ ràng!

Bữa tiệc trưa sắp kết thúc.

Tiền Tiểu Cương, Tần Phong và Dương Tiêu đã thảo luận xong về kế hoạch phân chia điểm đóng góp. Tiền Tiểu Cương được 15.000 điểm đóng góp, Tần Phong và Dương Tiêu mỗi người được 10.000 điểm.

Khi ba người bọn họ hoàn thành việc phân chia điểm đóng góp, bọn họ ngay lập tức bắt đầu hành động.

Thực ra chuyện nhắm vào Vạn Phong và cả gia tộc Vạn Thị đã được hoàn thành từ trước, bây giờ chỉ là đậy nắp quan tài rồi định luận.

Đặc biệt là đối với sự việc của Vạn Phong, sau khi anh ta vào trạm tuần tra, càng phải đối mặt với nhiều tin tức xấu hơn, và tất cả những quả mìn được lấp hố đều bùng nổ, đẩy Vạn Phong từng bước từng bước rơi xuống vực sâu.

Vạn Bình cũng đang phải vật lộn với những rắc rối trong cuộc họp cổ đông của Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình, vì vốn chủ sở hữu của gia tộc Vạn Thị trong Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình của chỉ có 28%. Nếu có sự ủng hộ của các cổ đông khác thì không có vấn đề gì.

Nhưng hiện tại bởi vì có sự can thiệp của thế lực bên ngoài, thái độ của những cổ đông vốn ủng hộ Vạn Bình ban đầu đã thay đổi, bọn họ không còn ủng hộ Vạn Bình nữa, điều này khiến Vạn Bình không thể kiểm soát được tình hình.

Chỉ sau hơn một giờ họp đại hội cổ đông, Vạn Bình đã hoàn toàn mất vị thế trong Tập đoàn vận chuyển Vạn Sự Phong Bình! Gia tộc Vạn Thị từng hào nhoáng lộng lẫy, giờ đây lại xảy ra hiện tượng sụp đổ.

Gần 5 giờ chiều, Đại học Phúc Đán.

An Lương lái chiếc BMW X5 đến trường. Trước đây khi ở Ma Đô, An Lương đã mua một chiếc BMW X5 để làm phương tiện đi lại, bây giờ khi đi Đại học Phúc Đán, anh tự mình lái xe đến.

Ở bãi đậu xe ngoài trời của Đại học Phúc Đán, An Lương liên lạc với Lý Tịch Nhan.

“Bảo bối, em đang ở phòng hóa nghiệm sao?” An Lương hỏi.

Sáng nay, nhóm của Lý Tịch Nhan đã đến cơ sở trồng dưa hấu Nam Hối để âm thầm điều tra về chuyện sử dụng chất làm nở và chất tăng trưởng. Bọn họ đã mua hơn một chục quả dưa hấu về để kiểm tra, chứng minh chuyện chất làm nở và chất tăng trưởng.

Lý Tịch Nhan trả lời: “Ừ, bọn em vẫn đang trong phòng hóa nghiệm, em sẽ gửi vị trí định vị cho anh.”

“Được.” An Lương đáp lại.

Lý Tịch Nhan cúp điện thoại, sau đó gửi vị trí định vị trên Wechat. An Lương mất hơn 10 phút để đến nơi theo như hướng dẫn định vị.

Khi An Lương đến, nhóm của Lý Tịch Nhan đúng lúc vừa bước ra khỏi phòng hóa nghiệm.

An Lương tiến đến hỏi: “Đã kiểm tra ra được gì rồi sao?”

“Ừ.” Lý Tịch Nhan gật đầu, “Kết quả khá tệ. Bọn em chia thành ba nhóm và mỗi nhóm mua bốn quả dưa hấu từ ba người nông dân. Kết quả kiểm tra cuối cùng là tất cả mười hai quả dưa hấu đều có chất làm nở và chất tăng trưởng.”

“Toàn bộ đều bị?” An Lương ngạc nhiên.

“Đúng vậy, toàn bộ đều bị!” Quách Vũ Tình đứng bên cạnh tiếp lời, “Ban đầu chúng tôi tưởng rằng chỉ có một số người ở cơ sở trồng dưa hấu Nam Hối sử dụng chất làm nở và chất tăng trưởng, nhưng bây giờ xem ra không phải là như thế.”

Diêu Kỳ thở dài: “Lợi ích lung lay lòng người!”

Thế giới nhộn nhịp, lợi ích chia đôi!

Mã Anh Tuấn chủ động chào An Lương: “An Lương, đã lâu không gặp.”

An Lương mỉm cười gật đầu: “Đã lâu không gặp.”

An Lương và Mã Anh Tuấn cũng chỉ gật đầu chào hỏi nhau, không tiếp tục nói những chủ đề gượng gạo.

Chương 2545: Toàn bộ đều dính!

“Mọi người định giải quyết chuyện này như thế nào?” An Lương hỏi.

Lý Tịch Nhan suy nghĩ một lát, sau đó mở miệng nói: “Nếu bọn em báo cáo sự việc này, nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn đến những người nông dân trồng dưa ở Nam Hối, nhưng những quả dưa hấu này quả thực có vấn đề. Thân là người đưa tin, bọn em nên dũng cảm phơi bày chuyện này ra ánh sáng!”

Sự giác ngộ của cô gái ngốc nghếch này rất cao!

Quách Vũ Tình bày tỏ sự khó khăn: “Nếu chúng tôi báo cáo, cơ sở trồng dưa hấu ở Nam Hối có lẽ sẽ bị lỗ nặng. Tôi lo lắng hậu quả sau này, cho nên chúng tôi nhất định phải giải quyết một cách thận trọng.”

Diêu Kỳ đồng tình: “Những người nông dân trồng dưa đó có thể sẽ làm ra những chuyện cực đoan.”

Mã Anh Tuấn khẳng định: “Những người nông dân trồng dưa đó có thể sẽ trả thù chúng tôi!”

“Cái tên mập mạp ngốc nghếch này!” Lý Tịch Nhan hừ nhẹ.

Mã Anh Tuấn cười khổ, không phản bác.

Phóng viên thực sự rất dễ đối mặt với chuyện báo thù, trong lịch sử trước đây, thậm chí còn có phóng viên đã phải hi sinh tính mạng của mình vì vấp phải sự báo thù.

Những lo lắng của Mã Anh Tuấn không phải là không có lý.

“Tổng giám đốc An cảm thấy chúng tôi nên giải quyết thế nào đây?” Diêu Kỳ hỏi ý kiến ​​của An Lương.

Đối mặt với trái bóng mà Diêu Kỳ đá qua, An Lương trả lời với giọng bình thản: “Nếu Tịch Nhan nhà tôi có tấm lòng chính nghĩa, muốn vạch trần chuyện thiếu đạo đức của những người nông dân trồng dưa vô lương tâm đó, tôi chắc chắn sẽ ủng hộ Tịch Nhan nhà tôi.”

Lý Tịch Nhan lập tức lộ ra vẻ vui mừng, cô bước đến bên cạnh An Lương, khoác tay An Lương, cho thấy cô rất hài lòng với câu trả lời của An Lương.

Mã Anh Tuấn nói với giọng lo lắng: “Những người nông dân trồng dưa đó là một vấn đề lớn. Sự thiệt hại của những người nông dân trồng dưa lớn hơn chúng tôi tưởng. Nếu chúng tôi báo cáo thì có thể sẽ khiến Nam Hối thiệt hại hơn 1 ức. Trong hoàn cảnh như vậy, lỡ như bọn họ tức nước vỡ bờ…”

An Lương bình tĩnh nhìn Mã Anh Tuấn, anh đột nhiên cảm thấy Lý Tịch Nhan nói đúng, Mã Anh Tuấn quả thực hơi nhát gan.

Thảo nào Quách Vũ Tình không thích Mã Anh Tuấn, bởi vì anh chàng này thực sự không hề có điểm sáng nào! Vẻ thất vọng lóe lên trong mắt Quách Vũ Tình.

Cô và Mã Anh Tuấn là bạn học cấp ba, An Lương và Lý Tịch Nhan cũng là bạn học cấp ba, nhưng tại sao khoảng cách giữa hai bên lại lớn như vậy?

Diêu Kỳ đứng bên cạnh lắng nghe những lời đánh giá của Mã Anh Tuấn, cô ấy cũng vẽ một cây xiên cho Mã Anh Tuấn trong lòng của mình.

Những lo lắng của Mã Anh Tuấn quả thực không sai. Suy cho cùng, người bình thường có những lo lắng như vậy là điều bình thường, nhưng lỗi của Mã Anh Tuấn nằm ở chỗ chỉ lo lắng mà không nghĩ ra giải pháp!

Ngay cả những người bình thường khi đối mặt với tình trạng khó khăn hiện tại cũng sẽ nghĩ ra cách giải quyết!

Con người có bản năng tìm kiếm lợi thế và tránh bất lợi.

Mã Anh Tuấn lo lắng nguy hiểm là chuyện bình thường, nhưng chỉ lo nguy hiểm mà không lo tìm biện pháp giải quyết thì có hơi thiếu trách nhiệm.

Nếu để An Lương giải quyết rắc rối này và giải quyết nó như một người bình thường, thực ra rất đơn giản, năm 2020 là thời đại mạng xã hội.

Dù muốn vạch trần thông qua những bài văn dài trên Weibo, hay là vạch trần thông qua những ứng dụng video ngắn, gần như đều có thể đạt được kết quả hiệu ứng khá tốt.

Đặc biệt là khi các ứng dụng video ngắn có thể bỏ tiền ra để mua lượng truy cập, nếu muốn giải quyết vấn đề lượng truy cập, bạn chỉ cần trả một số tiền mà thôi.

Còn chuyện bảo mật danh tính cá nhân?

Đối với các doanh nghiệp mạng xã hội như Weibo hay các ứng dụng video ngắn, không phải bọn họ không nhân nhượng mà là bọn họ sẽ không nhân nhượng với nông dân trồng dưa.

Chỉ một vài người nông dân trồng dưa nhỏ bé làm sao có thể khiến cho doanh nghiệp mạng xã hội lại chịu thỏa hiệp?

Bằng cách sử dụng tài khoản phụ mới lập, nó sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân và cũng tránh được sự công kích từ phía các nông dân trồng dưa.

Cách làm rất đơn giản, hơn nữa cách giải quyết cũng rất đơn giản, thế nhưng Mã Anh Tuấn này chỉ suy nghĩ đến rủi ro mà không suy nghĩ đến giải pháp.

Mã Anh Tuấn coi như đã lấy đá đập chân mình trong chuyện điều tra cơ sở trồng dưa Nam Hối sử dụng chất làm nở và chất tăng trưởng lần này.

Vốn dĩ anh ta muốn tìm một tin tức nóng hổi để lấy lòng Quách Vũ Tình.

Nhưng tin tức này quá lớn, Mã Anh Tuấn nảy sinh tâm lý sợ hãi, điều đó đã vạch trần tính cách nhu nhược của mình, khiến hình ảnh của anh ta trong lòng Quách Vũ Tình càng thêm tệ hơn.

“Mọi người hãy tổng kết báo cáo xét nghiệm và viết bản thảo của bản tin này ra, chuyện này cứ để tôi giải quyết.” An Lương đưa ra quyết định.

Trước đó, khi đang giải quyết chuyện của Vạn Phong và gia tộc Vạn Thị, Tần Phong nói rằng có thể bảo phương tiện truyền thông tin tức địa phương Ma Đô báo cáo những việc làm xấu xa trước đây của Vạn Phong. Chính vì thế mà An Lương định sẽ tiếp tục để Tần Phong báo cáo chuyện của cơ sơ trồng dưa Nam Hối lần này.

Dù sao thì An Lương cũng kiểm soát hệ thống đóng góp của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. An Lương có thể dễ dàng giải quyết những chuyện cỏn con này thông qua hệ thống đóng góp.

“Được!” Lý Tịch Nhan vui vẻ đáp lại, “Bọn em sẽ hoàn thành bản thảo tin tức trong thời gian sớm nhất.”

Quách Vũ Tình đồng tình: “Vấn đề của dưa hấu Nam Hối rất nghiêm trọng, người tiêu dùng có quyền biết về vấn đề của dưa hấu Nam Hối.”

Sau khi mọi người thảo luận xong, thời gian cũng đã gần 6 giờ. An Lương tranh thủ thu xếp bữa tối, anh chọn nhà hàng ẩm thực địa phương Ma Đô, tuy nhiên chỉ có Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình tham gia.

Bình Luận (0)
Comment