Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 143 - Chương 2708: Đưa Tiền Cũng Được, Nhưng Có Điều Kiện!

Chương 2708: Đưa tiền cũng được, nhưng có điều kiện!

VIPTruyenGG.com

Mua Truyện Inb Zalo: VIPTruyenGG.com

--------------------------

Lần này, tổng doanh thu của Công ty đầu tư An Tâm là 1446,5 ức đô la Mỹ. Trong đó, tất cả các chi phí, bao gồm mua lại cổ phiếu, thu xếp nhân lực, nguy tạo mỏ vàng, v.v., tất cả cộng lại không vượt quá 650 vạn đô la Mỹ. Lợi nhuận tổng của Công ty đầu tư An Tâm vượt hơn 1440 ức đô la Mỹ, hơn nữa số tiền này An Lương không định chuyển vào Hạ Quốc, anh định chuyển toàn bộ vào thiên đường tránh thuế.

Điều đó có nghĩa là giảm 20% chi phí thuế thu nhập, tương đương với việc giảm 288 ức đô la Mỹ. Tính theo tỷ giá hối đoái 1:6,4 giữa đô la Mỹ và Hạ Quốc tệ, vậy thì giảm được khoản thuế là 1843,2 ức Hạ Quốc tệ.

Khoản thuế này rất lớn!

Ngoài sự hỗ trợ của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia và các trang bị mà bọn họ cung cấp, lý do lớn nhất khiến An Lương sẵn sàng chia sẻ lợi ích cho Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia là thuế.

Mặc dù không nhất thiết phải nộp thuế ở thiên đường tránh thuế, nhưng An Lương biết những ưu và khuyết điểm.

“Tôi có thể cho các anh 2000 ức.” An Lương trực tiếp làm cho Hoàng Quốc Tường kinh ngạc.

Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại: “Cậu có yêu cầu gì sao?”

“Làm sao anh biết tôi có yêu cầu?” An Lương hỏi.

“Chắc chắn là cậu có yêu cầu gì đó!” Hoàng Quốc Tường hừ hừ nói.

“Tôi còn không hiểu cậu nữa sao” Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói thêm, “Nếu cậu có yêu cầu gì thì hãy nói trước ra đi, để tôi xem xét.”

An Lương nói với giọng bình thản: “Không biết anh còn nhớ hay không, tôi đã từng nói với anh về điều kiện tương lai nếu được phép, tôi mong mình có thể kiểm soát được một số khu vực.”

“Cậu mong muốn có sự hỗ trợ của chúng tôi?” Hoàng Quốc Tường do dự.

“Tất nhiên!” An Lương trả lời với giọng khẳng định, “Chúng tôi chắc chắn cần sự hỗ trợ của các anh. Suy cho cùng, hành động của chúng tôi cũng giống như là mở rộng lãnh thổ vậy, đúng không?”

An Lương tiếp tục nói thêm: “Nếu trong tương lai, chúng ta có thể thực hiện được điều đó, chúng ta có thể bảo đảm rằng những khu vực này tương tự như nội bộ quốc gia của chúng ta vậy.”

“Chuyện này không phải rất tốt à?” An Lương mỉm cười trả lời.

“Chuyện này là phạm pháp!” Hoàng Quốc Tường trả lời.

“Nếu sử dụng thủ đoạn phi pháp thì hiển nhiên sẽ tồn tại một vấn đề rất lớn, nhưng nếu sử dùng thủ đoạn hợp pháp vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề.” An Lương bình tĩnh nói.

“Cậu có chắc là cậu muốn làm những điều này không?” Hoàng Quốc Tường hỏi với giọng nghiêm nghị.

“Chuyện tương lai, ai có thể nói rõ ràng được?” An Lương mỉm cười trả lời.

Hoàng Quốc Tường đột nhiên hiểu ra: “Cho nên cậu đã chuyển tiền của mình đến thiên đường tránh thuế với quy mô lớn. Cậu là đang nhắm vào thiên đường tránh thuế sao?”

Khi An Lương tiết lộ suy nghĩ về tầm nhìn xa của mình, Hoàng Quốc Tường chợt hào hứng, dường như anh ta đã hiểu tại sao An Lương lại chuyển một số tiền lớn đến thiên đường tránh thuế.

Thiên đường thuế là thế giới của tư bản, Hoàng Quốc Tường nghĩ, nếu An Lương ở bên đó thì chắc là như cá gặp nước vậy.

Trước sự truy vấn của Hoàng Quốc Tường, An Lương không hề giấu giếm, anh trả lời: “Cũng có suy nghĩ đó.”

An Lương tiếp tục nói thêm: “Tôi không hề thích những khu vực lạc hậu. Điều kiện ở thiên đường tránh thuế rất tốt, hơn nữa đó là khu vực phát triển, ngôn ngữ của đất nước chúng ta cũng là ngôn ngữ chính thức ở bên đó, văn hóa cũng tương đồng với nhau, tôi rất thích.”

“Ở đó không dễ kiểm soát!” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở.

“Từng bước từng bước mà làm, công ty của bọn họ đã mở thị trường năng lượng, công ty của chúng tôi tình cờ có thể trở thành nhà cung cấp năng lượng. Tôi dự định đầu tư năng lượng ở đó, để nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ổn định ở thiên đường tránh thuế, hủy diệt thị trường năng lượng điện của công ty bọn họ!” An Lương nói rõ kế hoạch.

“Công nghệ điện hạt nhân thế hệ thứ tư vẫn chưa được chính thức xác minh.” Hoàng Quốc Tường nhắc nhở.

An Lương hỏi ngược lại: “Chính phủ trung ương không phải đã được quy hoạch ở khu vực Phong Ninh rồi sao?”

“Mất ít nhất hai năm.” Hoàng Quốc Tường cũng không che giấu.

“Việc sắp xếp của tôi ở thiên đường tránh thuế cũng cần nhiều thời gian.” An Lương đáp, “Trước mắt, tư bản của chúng tôi tại thiên đường tránh thuế vẫn đang thu mua nhà bán lẻ điện.”

“Một khi công nghệ nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư được xác minh, chúng tôi sẽ xây dựng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư ở đó, sau đó tác động đến hệ thống năng lượng điện của đối phương, như vậy sẽ hoàn toàn trở thành bá chủ của năng lượng điện!” An Lương nói thêm.

Hệ thống điện ở thiên đường tránh thuế Singapore thuộc loại tiên tiến nhất thế giới, gần như không xảy ra tình trạng mất điện, điện lưới dự phòng rất cao nhưng hệ quả mang lại là chi phí điện đắt đỏ.

Đối với một gia đình bình thường với nhân khẩu là ba người, chi phí điện trung bình hàng tháng là khoảng 150 đô la Singapore. Tỷ giá hối đoái giữa đô la Singapore và Hạ Quốc tệ hiện là 1:4,8. Sau khi quy đổi, hóa đơn tiền điện một tháng sẽ là 720 Hạ Quốc tệ. Đây chỉ là một gia đình bình thường với nhân khẩu là ba người và sử dụng lượng điện bình thường!

Mặc dù thiên đường tránh thuế đã áp dụng cơ chế cạnh tranh thị trường vào năm 2019 và mở rộng từ một đơn vị bán lẻ điện duy nhất trong cả nước lên mười hai đơn vị bán lẻ điện, nhưng việc giảm chi phí điện rất hạn chế, xác suất giảm chỉ khoảng 20%.

Suy cho cùng, diện tích đất của thiên đường tránh thuế quá nhỏ, hầu hết các tài nguyên đều cần phải nhập khẩu, cho nên phí điện đắt cũng là điều bình thường?

Chương 2709: Mặc sức tưởng tượng về bá chủ năng lượng!

Đúng lúc nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư có thể cung cấp nhiều năng lượng rẻ và thân thiện với môi trường. Mặc dù chi phí của nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư không bằng một phần trăm của nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ ba về chi phí tổng thể, nhưng thực tế cũng chẳng kém hơn quá nhiều.

Trong hoàn cảnh như vậy, An Lương hoàn toàn có thể càn quét ngành năng lượng điện của thiên đường tránh thuế bằng nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư, và cuối cùng làm chủ lĩnh vực năng lượng điện của thiên đường tránh thuế.

An Lương cũng có thể sử dụng điện giá rẻ từ các nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư để can thiệp vào thị trường cung cấp nước của thiên đường tránh thuế.

Thiên đường thuế từng được xếp hạng thứ hai trên thế giới về độ khan hiếm nước, thuộc quốc gia khan hiếm nước nghiêm trọng và chỉ có thể mua được từ quốc gia láng giềng là Philippines.

Thậm chí kể cả là bây giờ, trữ lượng tài nguyên nước của thiên đường tránh thuế vẫn đang ở ngưỡng cảnh báo. Nếu nhà máy điện hạt nhân thế hệ thứ tư được xây dựng xong, An Lương có thể sử dụng rất nhiều nguồn năng lượng điện để tiến hành lọc nước biển, tác động thêm đến thị trường cung cấp nước của thiên đường tránh thuế.

Một khi An Lương kiểm soát được nguồn cung cấp điện và nước, vậy thì khả năng kiểm soát của An Lương đối với thiên đường tránh thuế sẽ được cải thiện đáng kể!

An Lương chỉ muốn âm thầm kiểm soát một khu vực, chứ không phải cải cách, cho nên anh có rất nhiều thủ đoạn để lựa chọn.

Kiểm soát việc cung cấp điện và cung cấp nước chính là một trong những con đường đó!

“Tham vọng của cậu quá lớn!” Hoàng Quốc Tường thở dài nói.

“Đúng lúc có nhu cầu, đúng lúc có tài nguyên, đúng lúc có khả năng, đúng lúc có cơ hội. Nếu đổi lại là anh, anh sẽ lựa chọn như vậy không?” An Lương bình tĩnh hỏi.

Hoàng Quốc Tường gật đầu không do dự: “Tôi cũng sẽ chọn cách này!”

“Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không trái lương tâm mà nói không nữa cơ đấy!” An Lương trêu ghẹo.

“Tôi không phải loại người đó!” Hoàng Quốc Tường trả lời.

Thật ra, bản thân Hoàng Quốc Tường cũng biết, nếu anh ta có nói không thì cũng sẽ không thay đổi được suy nghĩ của An Lương. Cho nên hà tất gì phải khiến người ta chán ghét thêm?”

“Các anh sẽ hỗ trợ cho tôi chứ?” An Lương quay lại chủ đề.

“Tất nhiên!” Hoàng Quốc Tường trả lời với giọng khẳng định, “Sự hợp tác của chúng ta vẫn luôn vô cùng dễ chịu. Nếu thật sự có ngày đó, chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu trong âm thầm.”

Sự hợp tác giữa Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia và An Lương thực sự rất dễ chịu. Ví dụ như ở Thái Lan, cũng như các khu vực của Đông Nam Á, những nhân viên thực địa của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia đã nhận được rất nhiều sự hỗ trợ của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa trong quá trình làm nhiệm vụ.

Ban đầu, khi thực hiện nhiệm vụ ở những khu vực này, có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng giờ đây với sự hỗ trợ của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nó thậm chí còn trở thành một chuyến tham quan được tài trợ công khai.

Suy cho cùng, phần lớn thời gian đều là bay qua bay lại, sau đó liên hệ với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa cùng nhau phối hợp, cuối cùng là hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Toàn bộ quá trình đều được hỗ trợ bởi những thế lực nguy hiểm, hoàn toàn không gặp bất kỳ khó khăn nào cả, được chứ?

Đặc biệt là bọn họ từng thực hiện một nhiệm vụ truy bắt rất khó khăn, bởi vì bọn họ không có quyền lực thực thi pháp luật vào thời điểm đó, bọn họ chỉ có thể hợp tác với sở cảnh sát địa phương, nhưng kết quả thường không tốt lắm.

Bây giờ với sự hợp tác của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, nhiệm vụ truy bắt khó nhất lại trở thành dễ nhất. Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa thường có hiệu suất làm việc rất cao trong vấn đề bắt sẵn mục tiêu, sau khi bắt được, chỉ cần bảo nhân viên thực địa của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia qua đó lấy là xong.

Hoàng Quốc Tường biết tất cả những điều này, vì vậy Hoàng Quốc Tường đều dung túng cho An Lương hết lần này đến lần khác, anh ta luôn đứng cùng chiến tuyến với An Lương vào những thời điểm quan trọng.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Hoàng Quốc Tường, An Lương mỉm cười nói: “Vậy thì tốt!”

Hoàng Quốc Tường hỏi: “Vậy thì khi nào tiền của chúng tôi mới tới?”

“Anh là kiểu có chết cũng phải đòi tiền cho được à!” An Lương phàn nàn!

“Chẳng lẽ cậu không cần tiền?” Hoàng Quốc Tường không quan tâm đến lời phàn nàn của An Lương, dù sao nếu đòi tiền mà không đòi một cách tích cực, vậy thì não nhất định có vấn đề!

Đòi tiền thì có vấn đề gì không?

Tất nhiên là không có vấn đề gì!

An Lương suy nghĩ một hồi, sau đó trả lời với Hoàng Quốc Tường bằng giọng khẳng định: “Lần này đưa tiền vào tài khoản riêng của các anh hay là tài khoản của Bộ tài chính?”

Đối mặt với lời hỏi thăm dò của An Lương, Hoàng Quốc Tường bắt đầu cảm thấy do dự.

Đầu tiên, Hoàng Quốc Tường không biết liệu An Lương sẽ đưa 2000 ức Hạ Quốc tệ hay 1000 ức Hạ Quốc tệ; Thứ hai, hai lựa chọn mà An Lương đưa ra thực sự rất khác nhau.

Nếu tiền nằm trong tài khoản riêng của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, vậy thì Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia có quyền tự chủ trong việc sử dụng, điều đó cũng thuận tiện trong các thủ tục cần dùng đến tiền.

Nếu giao tiền cho Bộ tài chính, mặc dù Cục An ninh điều tra Quốc gia có nộp đơn xin sử dụng và nhận được phê chuẩn đi nữa thì cũng phải chờ đợi quy trình và thời gian. Cuối cùng, số tiền đó cũng không tiện để mà bỏ vào tài khoản riêng của Cục An ninh điều tra Quốc gia.

Nhưng mà Hoàng Quốc Tường cũng hiểu ý của An Lương, An Lương như đang đổi phương thức khác, chi trả một chút tiền thuế đáng lẽ phải nộp.

Cho nên theo lý thuyết mà nói, khoản tiền này nên giao cho Bộ tài chính.

Chương 2710: Chiêu trò truy kích đánh đuổi thuế vụ?

“Chờ một chút, tôi hỏi tình hình.” Hoàng Quốc Tường trả lời và cúp máy, sau đó liên lạc với Tôn Chí Kiên, Bộ trưởng của Bộ tài chính.

Khi điện thoại vừa được kết nối, Hoàng Quốc Tường lên tiếng trước: “Anh Tôn, tôi có một chuyện cần thương lượng với anh.”

“Không thể thương lượng!” Tôn Chí Kiên trực tiếp từ chối, “Bộ tài chính của chúng ta không có tiền.”

Tôn Chí Kiên tiếp tục trả lời: “Ngân sách của Bộ tài chính của chúng ta đã vượt quá tiêu chuẩn, hơn nữa tài chính của năm nay xuất hiện sự thâm hụt, cho nên cậu đừng nói gì đến việc xin tài trợ, tôi sẽ không đồng ý.”

“Lần này không phải xin tài trợ!” Hoàng Quốc Tường đáp lại.

“Vậy cậu nói xem là chuyện gì?” Thái độ của Tôn Chí Kiên rất thực tế, nếu không phải đòi tiền vậy thì có thể thương lượng.

“Gần đây, câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh có một hoạt động, chắc anh cũng biết phải không?” Hoàng Quốc Tường dò hỏi.

Tôn Chí Kiên trả lời với giọng khẳng định: “Tôn Nham của nhà tôi cũng là thành viên của câu lạc bộ đó. Tôi có biết chuyện của bọn họ.”

“Nghe nói lần này tên An Lương đó lại định trốn thuế nữa, anh không lo lắng sao?” Hoàng Quốc Tường dẫn dắt chủ đề.

Tôn Chí Kiên khẽ hừ một tiếng, sau đó mới trả lời: “Tiểu Hoàng, chúng ta có gì nói đó, cậu bớt bày trò chút đi được không?”

Trước khi Hoàng Quốc Tường trả lời, Tôn Chí Kiên tiếp tục nói: “Tôi biết về mỏ vàng ở phía Bắc của hẻm núi Sunset. Nếu muốn nói một cách nghiêm túc thì Công ty đầu tư An Tâm hoàn toàn không tham gia vào, người thật sự tham gia vào chính là nhà tài trợ bên phía Singapore.”

Tôn Chí Kiên nói thêm: “Về phương diện pháp lý, nhà tài trợ bên phía Singapore không liên quan gì đến Công ty đầu tư An Tâm. Chuyện này từ đầu đến cuối tương đương với việc một công ty ở Singapore đã kiếm tiền trên thị trường chứng khoán Hoa Kỳ. Đối phương hoàn toàn chưa bao giờ bước vào khu vực thuế của Hạ Quốc.”

Nếu nói từ quan điểm pháp lý, hành động lần này của An Lương thật sự đã qua mặt được khu vực thuế của Hạ Quốc.

Hoàng Quốc Tường vẫn tiếp tục bày trò: “Mặc dù anh nói đúng, nhưng chúng ta đều biết bản chất trong đó. Chuyện này về bản chất mà nói, chính là do Công ty đầu tư An Tâm đã đứng sau hậu trường và thao túng tất cả.”

Tôn Chí Kiên không phủ nhận: “Cho nên?”

“Tiểu Hoàng, rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Tôn Chí Kiên hỏi.

Hoàng Quốc Tường cười ha ha: “Tôi có thể giúp anh truy nộp tiền thuế, nếu như tôi thật sự truy nộp được tiền thuế, số tiền tương ứng đó có thể chuyển vào tài khoản của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia của chúng tôi được không?”

Tôn Chí Kiên do dự: “Không ngờ cậu lại muốn truy nộp tiền thuế?”

“Tôi có suy nghĩ như vậy.” Hoàng Quốc Tường nói như thể khó khăn, “Vừa rồi anh cũng đã nói, nếu tính từ góc độ pháp lý, đối phương thực sự đã qua mặt chúng ta trong chuyện này, cho nên việc truy nộp tiền thuế không hề dễ dàng chút nào.”

Tôn Chí Kiên không phủ nhận, bởi trước đây Công ty đầu tư An Tâm có tiền sử trốn thuế. Lần này, Công ty đầu tư An Tâm vẫn chọn thiên đường tránh thuế, điều này cho thấy đối phương chỉ muốn trốn thuế.

Đối phương đã giải quyết được vấn đề trốn thuế một cách hợp pháp thì vẫn có thể chủ động để bù thuế?

“Anh Tôn à, chuyện này đối với Bộ tài chính của anh mà nói chỉ có lợi chứ không có hại.” Hoàng Quốc Tường nói thêm.

“Nếu chúng tôi thực sự truy nộp được số tiền thuế nhất định và đưa số tiền này vào tài khoản của riêng chúng tôi, bên anh cũng có thể sắp xếp kiểm tra tài khoản. Sau này nếu chúng tôi có xin tài trợ thì có thể tự rút tiền từ chính tài khoản của chúng tôi.”

Tất nhiên, Tôn Chí Kiên hiểu ý của Hoàng Quốc Tường. Nếu như số tiền này nằm vào tài khoản của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, vấn đề xin tài trợ vốn dĩ có vài sự tranh chấp sẽ không còn nữa, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia có thể tự phê chuẩn cho chính bọn họ.

Vấn đề thứ hai là phê duyệt bao nhiêu tiền. Nếu Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia xin tài trợ 1000 vạn, Bộ tài chính chỉ có thể cho được 500 vạn. Tuy nhiên, nếu số tiền nằm ở khoản riêng của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, vậy thì Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia có thể tự phê duyệt 1000 vạn cho chính bọn họ.

Chuyện này đối với Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia mà nói, quả thực vô cùng tốt!

Nhưng điều kiện tiên quyết chính là Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia có thể truy nộp lại số tiền thuế rõ ràng có thể tránh thuế một cách hợp pháp.

Tôn Chí Kiên suy nghĩ một hồi, cuối cùng đồng ý: “Bộ tài chính tạm thời đồng ý với lời đề nghị của cậu, nhưng chúng tôi sẽ không đưa hết toàn bộ số tiền truy nộp vào Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.”

Tôn Chí Kiên dừng lại thêm hai giây, sau đó mới nói thêm: “Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia của cậu có thể giữ lại 50% khoản tiền truy nộp thuế.”

Hoàng Quốc Tường không mặc cả, bởi vì nếu anh ta tiếp tục mặc cả chắc chắn sẽ khơi dậy cảnh giác của Tôn Chí Kiên. Suy cho cùng, chỉ nên mặc cả khi thật sự có lợi ích!

“Được!” Hoàng Quốc Tường đồng ý, “Tôi sẽ liên lạc với thằng nhóc An Lương đó, thăm dò tình hình của cậu ta xem thế nào.”

Phải nói Hoàng Quốc Tường nên đi làm vua điện ảnh, rõ ràng đã xác định kết quả với An Lương rồi, nhưng vẫn giả vờ như thể rất khó khăn.

Chỉ có thể nói, Hoàng Quốc Tường cũng là một tên cáo già!

Chương 2711: Làm tỷ phú thì có gì thú vị?

Tại trụ sở Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, Hoàng Quốc Tường ngồi trong văn phòng, anh ta cười lớn. Anh ta đã thành công gài bẫy được Tôn Chí Kiên của Bộ tài chính.

Dù lần này An Lương đưa cho Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia 1000 ức hay 2000 ức thì bọn họ vẫn có thể giữ lại 50% trong số đó.

Năm ngoái, tổng chi tiêu quốc phòng của Hạ Quốc là 1,19 vạn ức Hạ Quốc tệ, trong đó tổng ngân sách của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia là 213 ức Hạ Quốc tệ và chi thực tế là 242 ức Hạ Quốc tệ.

Ngay cả khi An Lương chỉ đưa 1000 ức, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia chỉ giữ lại 50% trong số đó, thì điều đó cũng tương tự như Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia lấy được tiền ngân sách của hai năm trong một lần.

Tình huống này chỉ nghĩ thôi cũng thấy vô cùng thoải mái!

Hoàng Quốc Tường hít một hơi thật sâu, sau đó mới liên lạc với An Lương thông qua phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia.

Sau khi An Lương bắt máy, Hoàng Quốc Tường đã lên tiếng trước: “Chúng tôi đã thương lượng xong với Bộ tài chính, đối bên đồng ý chia tiền ra làm nửa phần.”

“Không ngờ lại là chia làm nửa?” An Lương có chút kinh ngạc, anh còn tưởng rằng Bộ tài chính sẽ giếm hết một mình! Tuy nhiên, An Lương đã đoán được câu trả lời chỉ trong chốc lát!

“Anh Hoàng, anh gài bẫy ông Tôn già đúng không?” An Lương hỏi thăm dò.

“Ông Tôn già” là tên của Tôn Chí Kiến trong giới Đế Đô. Cho dù Tôn Chí Kiến là Bộ trưởng Bộ tài chính, nhưng giới trẻ trong Đế Đô thích gọi ông ta là “Ông Tôn già”.

Hoàng Quốc Tường cười ha ha: “Quả nhiên không giấu được cậu!”

“Ông Tôn già này thật đúng là…” An Lương cũng không nói những lời gì quá đáng, bởi vì danh tiếng của Tôn Chí Kiến rất tốt, dù tính cách có chết cũng muốn tiền thì cũng là hình thành bởi đứng ở vị trí Bộ trưởng Bộ tài chính.

“Thằng nhóc cậu khi nào đưa cho chúng tôi tiền đây?” Hoàng Quốc Tường hỏi lại.

An Lương trả lời: “Hôm nay tôi sẽ thu xếp. Vì lượng tiền khá là lớn, Ngân hàng công thương Đế Đô cần một khoảng thời gian để giải quyết.”

An Lương nói thêm: “Lần này kiếm được nhiều tiền, cho nên tôi sẽ cho anh 2000 ức. Trong đó, 1000 ức sẽ chia cho Bộ tài chính, tôi sẽ nhờ Ngân hàng công thương Đế Đô chuyển đổi thành Hạ Quốc tệ. Tuy nhiên, 1000 ức tôi cho các anh thì tôi sẽ đưa 100 ức đô la Mỹ và 360 ức Hạ Quốc tệ, không thành vấn đề chứ?”

Trước khi Hoàng Quốc Tường trả lời, An Lương nói thêm: “Dù sao đi nữa, các anh hành động ở nước ngoài khá là nhiều, cho các anh đô la Mỹ cũng là chuyện tốt!”

Hoàng Quốc Tường lập từ phủ định: “Chúng tôi chẳng làm gì ở nước ngoài cả, cậu đừng có vu khống chúng tôi!”

“Rồi, rồi, rồi!” An Lương phì cười.

Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói thêm: “Không thì chúng tôi sẽ bỏ 100 ức đô la Mỹ đó vào trong Công ty đầu tư An Tâm để tránh thuế, cậu sẽ cho chúng tôi lợi tức là 5%, thấy sao?”

“Dẹp, dẹp, dẹp!” An Lương từ chối không chút do dự.

Mặc dù lợi ức hàng năm của Công ty đầu tư An Tâm có thể đạt tới 20% với sự trợ giúp của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, nhưng giới hạn quỹ của Công ty đầu tư An Tâm là 3000 ức Hạ Quốc tệ.

Một khi vượt quá 3000 ức Hạ Quốc tệ, lợi ức hàng năm sẽ giảm xuống 8%.

An Lương từng một thời không có nhiều tiền như vậy, nhưng giờ đây thông qua kế hoạch lừa đảo mỏ vàng, anh đã lấy được hơn 1400 đô la Mỹ. Cho dù có chia cho Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia 2000 ức, và chia cho Công ty vận chuyển Vowpitas 1000 ức Hạ Quốc tệ, thì số tiền cuối cùng vẫn hơn 6000 ức Hạ Quốc tệ.

Lần này, kế hoạch khai thác vàng giả đã trực tiếp làm bùng nổ dòng tiền của An Lương gần gấp 3 lần, nếu muốn công bố sự giàu có của mình và gây chú ý một cách triệt để thì An Lương có thể dễ dàng trở thành tỷ phú.

Nhưng An Lương hoàn toàn không có ý định như vậy! Đứng dưới ánh đèn sân khấu?

Cái gì thế?

Tỷ phú Bill Gates từng đứng dưới ánh đèn sân khấu, sau đó Bill Gates đã giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, rút lui về ở ẩn, dần dần khuất bóng.

Tuy nhiên tài sản của Bill Gates có giảm không?

Nhìn bề ngoài thì có vẻ là có, nhưng trên thực tế thì không.

Bây giờ thử nói đại một chuyện khủng khiếp, quỹ từ thiện do Bill Gates sở hữu có toàn quyền kiểm soát các tài liệu giáo dục dành cho học sinh tiểu học và trung học ở các khu vực của Bạch Đầu Ưng Quốc.

Điều đó có nghĩa là Bill Gates có thể quyết định bọn trẻ học những sách giáo khoa nào!

Nếu Bill Gates đứng dưới ánh đèn sân khấu, liệu Bill Gates có dám làm những điều này không?

Tình hình hiện tại của An Lương cũng tương tự như vậy. Nhìn bề ngoài, tuy Công ty đầu tư An Tâm rất hùng mạnh nhưng cũng chỉ là một công ty đầu tư khoảng 1000 ức, chỉ có rất ít người biết được tình hình thực sự của Công ty đầu tư An Tâm.

An Lương cũng không định công bố tình hình này. Bởi vì An Lương thích làm người đứng sau hậu trường hơn!

Đối mặt với sự từ chối của An Lương, Hoàng Quốc Tường tiếp tục hỏi thăm dò: “Hay là giảm đi một chút?”

Số tiền càng lớn thì thực ra càng có nhu cầu mong ổn định hơn, chứ không phải càng đòi lợi ích cao hơn nữa. Dù thu nhập một năm chỉ khoảng 4 con số, nhưng Hoàng Quốc Tường vẫn có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, An Lương không chấp nhận!

Mặc dù vẫn có thể kiếm tiền, nhưng An Lương vẫn từ chối.

“Không!” An Lương từ chối.

“Vậy thì chúng ta thông đồng với nhau, sửa tổng lợi nhuận thành 1360 ức?” Hoàng Quốc Tường hỏi thăm dò.

Theo thỏa thuận giữa Hoàng Quốc Tường và Tôn Chí Kiên, tiền thuế thu lại đều sẽ được chia đều. Hoàng Quốc tường đề nghị sửa đổi lại tổng lợi nhuận là 1,360 ức Hạ Quốc tệ, vậy tức là Hoàng Quốc tường muốn chiếm nhiều tiền hơn.

Chẳng hạn, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia và Bộ tài chính đều được chia 680 ức Hạ Quốc tệ, rồi Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia lại giấu 100 ức đô la Mỹ ở nước ngoài?

An Lương nói đùa: “Anh thật là tham lam!”

Chương 2712: Nhiệm vụ giai đoạn hai của hư không lượng tử đã hoàn thành!

Đương nhiên An Lương không đồng ý với lời đề nghị tham lam của Hoàng Quốc Tường. An Lương đâu phải là kẻ ngốc. Nếu như anh đồng ý với chuyện này, vậy thì ngoài việc đắc tội với Bộ tài chính và ông Tôn già kia ra, anh còn có lợi ích thực tế nào nữa?

Làm sao An Lương lại không hiểu đạo lý “Không công bằng, không đồng đều”?

Hoàng Quốc Tường cũng biết An Lương không thể đồng ý, anh ta chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, lỡ như An Lương đồng ý thì sao?

Khoảng 10 phút sau, An Lương và Hoàng Quốc Tường đã thảo luận xong về vấn đề truy nộp thuế, Hoàng Quốc Tường bổ sung thêm một câu: “Những lát Hoàng Kỳ ngàn năm có tác dụng rất tốt, tố chất thể lực của những chuyên gia đã nhận được những lát Hoàng Kỳ ngàn năm đó đều cải thiện lên rất nhiều.”

An Lương không nói gì.

“Cảm ơn cậu về chuyện này!” Hoàng Quốc Tường nói một cách nghiêm túc.

An Lương cũng trả lời thành thật: “Tôi rất ngưỡng mộ những vị chuyên gia đó, tôi rất biết ơn những vị chuyên gia đó vì những đóng góp của bọn họ cho đất nước và cho nhân dân, cho nên tôi cũng rất sẵn lòng đóng góp trong khả năng của mình.”

“Cảm ơn cậu một lần nữa.” Hoàng Quốc Tường thầm cảm thán.

An Lương luôn đưa ra những lựa chọn rất chính xác khi đứng trước quan niệm đúng sai, làm cho người khác không thể nào bắt bẻ được.

Chính vì vậy, ngay cả khi An Lương làm việc không đủ tốt trong một số lĩnh vực nhỏ và có một vài sai sót nhất định, anh luôn nhận được sự tha thứ, thậm chí còn nhận thêm sự giúp đỡ.

Ví dụ, Hoàng Quốc Tường đã nhiều lần dung túng cho An Lương làm những việc nhỏ nhặt vô thưởng vô phạt.

“Vẫn còn một chuyện nữa.” Hoàng Quốc Tường nói thêm.

“Hả?” An Lương khó hiểu.

“Cựu Thủ tướng Nhật Bản Abe Shinzo đã âm thầm liên lạc với chính phủ, bảo rằng ông ta sẽ đến thăm Đế Đô vào ngày lễ Quốc khánh của Hạ Quốc chúng ta, đồng thời cũng tham gia hoạt động mừng ngày lễ Quốc khánh của Hạ Quốc chúng ta, để kéo gần mối quan hệ giữa Hạ Quốc và Nhật Bản.” Hoàng Quốc Tường dùng cách nói nghiêm trang.

An Lương trêu chọc: “Anh đang sợ có vấn đề phải không?”

“Cậu chắc cũng biết tình hình của ông ta rồi. Ông ta muốn những lát Hoàng Kỳ ngàn năm, nhưng chúng ta đã ngăn cản được nhân viên tình báo do ông ta sắp xếp. Khi thủ đoạn trong bóng tối này không thể nào phát huy được tác dụng, ông ta chỉ có thể đến đây một cách quan minh chính đại.” Hoàng Quốc Tường giải thích tình hình.

Hoàng Quốc Tường nói thêm: “Các nhân viên thực địa của chúng tôi với Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa của cậu đã phải đấu trí dữ dội, luyện tập năng lực nghiệp vụ thực địa. Chính vì thế mà chúng ta mới có thể dễ dàng ngăn cản được nhân viên tình báo do đối phương sắp xếp qua.”

An Lương phàn nàn: “Anh đang khen chúng tôi hay là đang chê bai chúng tôi vậy?”

“Đương nhiên là tôi đang khen cậu!” Hoàng Quốc Tường trả lời với giọng khẳng định.

“Tôi tin anh chắc!” An Lương hừ hừ hai tiếng, sau đó nói thêm, “Tôi xin thanh minh trước. Cho dù cựu Thủ tướng Abe Shinzo có qua đây để tham gia hoạt động Quốc khánh, tôi cũng sẽ không tặng cho ông ta một lát Hoàng Kỳ ngàn năm nào cả.”

An Lương còn nói thêm một câu: “Những người khác cũng có Hoàng Kỳ ngàn năm đấy.”

Hoàng Quốc Tường phàn nàn: “Những người khác chỉ có một hai lát. Quan trọng là thứ này dùng để cứu mạng, ai cũng sẽ không đưa ra đâu.”

“Không nói nữa, tôi muốn liên lạc với Công ty vận chuyển Vowpitas. Chuyện này bên tôi sẽ không đồng ý.” An Lương bày tỏ ý định tạm dừng cuộc trò chuyện.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, An Lương nói với giọng nghiêm nghị: “Tôi sẵn sàng tặng những lát Hoàng Kỳ ngàn năm cho các giáo sư chuyên gia đó là bởi vì bọn họ đã có những đóng góp rất lớn cho đất nước chúng ta, còn cựu Thủ tướng Nhật Bản thì là cái loại cá thúi tôm nát gì chứ?”

An Lương châm biếm cựu Thủ tướng Nhật Bản một hồi rồi trực tiếp cúp điện thoại, ngưng trò chuyện với Hoàng Quốc Tường. Sau đó, anh liên lạc với Công ty vận chuyển Vowpitas.

Mối quan hệ giữa Công ty vận chuyển Vowpitas Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai rất khăng khít, và An Lương đã trực tiếp liên hệ với Chu Nghị, người phụ trách Công ty vận chuyển Vowpitas.

An Lương đã từng gặp qua Chu Nghị, ông ta là một ngươi đàn ông trung niêm trầm tính ít nói, nhưng hiệu suất làm việc vô cùng cao.

Sau khi An Lương và Chu Nghị liên lạc, bọn họ đã hoàn thành thương vụ lớn 1000 ức Hạ Quốc tệ chỉ trong khoảng 2 phút. Chu Nghị hoàn toàn không làm mấy chiêu trò giống như Hoàng Quốc Tường.

Sau cuộc trao đổi với Chu Nghị, cuối cùng An Lương cũng có thời gian để kiểm tra lợi nhuận cuối cùng của chính mình.

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã không đưa ra phần thưởng chiến thắng cho kế hoạch khai thác vàng giả lần này. Tính từ đầu khi tạo ra vụ lừa đảo này cho tới khi thu hoạch được những công ty đầu tư của Bạch Đầu Ưng Quốc, toàn bộ mọi chuyện đều là do An Lương đứng sau hậu trường và kiểm soát.

Tất nhiên, năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” đã mang lại cho anh sự hỗ trợ lớn nhất!

Nếu không có năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, vậy thì kế hoạch khai thác vàng giả đó hoàn toàn sẽ trở thành câu chuyện cười. Tuy nhiên, An Lương có năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm”, hơn nữa khi áp dụng vào đều thuận buồm xuôi gió, cho nên An Lương mới có thể thúc đẩy và thực hiện được kế hoạch khai thác vàng giả này một cách hoàn mỹ.

Chương 2713: Lỡ như em yêu anh!

Kế hoạch khai thác vàng giả cũng mang lại cho An Lương những món lợi khổng lồ. Cho dù sau cùng An Lương có chia đi 3000 ức Hạ Quốc tệ, An Lương vẫn nhận được số tiền là 6216 Hạ Quốc tệ, tính ra cũng gần bằng 1000 ức đô la Mỹ.

Ngoài ra, ban đầu An Lương còn dự trữ số tiền hơn 2000 ức Hạ Quốc tệ, điều này đã khiến cho tổng số vốn của An Lương bức phá hơn con số 1000 ức đô la Mỹ.

Với số vốn như thế này, nếu đặt vào thị trường chứng khoán Hoa Kỳ cũng được coi như ở bậc những ông lớn trong ngành tài chính!

Bởi vì số vốn của Berkshire Hathaway “chỉ có hơn 2000 ức đô la Mỹ mà thôi”!

Sau khi An Lương kiểm tra dữ liệu do Công ty đầu tư An Tâm cung cấp, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra thông báo nhắc nhở.

‘Ting!’

‘[Nhiệm vụ giai đoạn hai của hư không lượng tử: Khát vọng hạnh phúc thế gian] đã hoàn thành!’

An Lương nhướng mày, phần thưởng cho nhiệm vụ lần này hình như là…

Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra lời nhắc rằng An Lương đã hoàn thành [Nhiệm vụ giai đoạn hai của hư không lượng tử: Khát vọng hạnh phúc thế gian]. An Lương lập tức kiểm tra phần thưởng của nhiệm vụ này.

‘Ting!’

‘Xin chúc mừng ký chủ có giá trị tài sản ròng đột phát hơn 10,000 ức Hạ Quốc tệ!’

‘Chúc mừng giá trị tài sản ròng của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đột phá hơn 10,000 ức Hạ Quốc tệ!”

‘Xin chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn hai của hư không lượng tử và nhận được phần thưởng đặc biệt [Sự lựa chọn của vận mệnh: Hư không lượng tử]’.

‘Đặc biệt nhắc nhở: Phần thưởng tương ứng sẽ được tự động kích hoạt vào đúng thời điểm, vì vậy ký chủ không cần phải cố gắng theo đuổi sự sắp đặt của số mệnh.’

Sau khi An Lương đọc lời nhắc của hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, trong đầu anh nghĩ đến một khả năng, lẽ nào hệ thống đã tìm ra được phương án giải quyết thích ứng?

Nhưng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cũng nói An Lương nên kiên nhẫn chờ đợi.

An Lương đặt chuyện này qua một bên, anh cần trở lại trường học một chuyến. Học viện kinh tế Thiên Phủ đã khai giảng. An Lương nhận được thông tin từ hiệu trưởng và các cố vấn. Bọn họ hy vọng An Lương có thể phát biểu trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên để có thể khuyến khích các sinh viên mới.

Có lẽ vì An Lương mà năm nay số lượng tân sinh viên của Học viện kinh tế Thiên Phủ đã tăng lên khoảng 6%, tình hình này khiến ban lãnh đạo của Học viện kinh tế Thiên Phủ rất vui mừng.

An Lương cũng không từ chối lời mời phát biểu trong buổi tiệc chào đón tân sinh viên. Vì buổi tiệc chào đón tân sinh viên diễn ra vào ngày mai nên An Lương định trở về Thiên Phủ chậm nhất là ngày mai.

Khoảng 4 giờ chiều, An Lương nhận được điện thoại của Triệu Uyển Hề, anh thuận tiện nghe máy và hỏi trước: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện thì không thể tìm anh sao?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.

An Lương trêu chọc: “Anh thấy nếu giữa chúng ta không có chuyện gì thì tốt hơn là nên ít liên lạc đi. Bởi vì lỡ đâu em yêu anh mà anh lại không chấp nhận thì đó sẽ là một kết quả rất tồi tệ!”

“Tự tin đến vậy sao?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.

An Lương hừ hừ nói: “Không phải em nói rồi sao, tất cả những người khác chỉ làm nền?”

Người xưa có nói, so sánh sẽ tạo ra khoảng cách.

An Lương tuy không hoàn hảo nhưng so với những người khác thì anh tốt hơn rất nhiều.

“Tại sao anh không chấp nhận?” Triệu Uyển Hề thẳng thừng hỏi.

An Lương cũng thẳng thừng trả lời: “Anh thích ăn cherry của Hạ Quốc nhưng anh cũng sẽ không từ chối cherry nước ngoài, anh thích ăn kiwi đỏ, thế nhưng kiwi vàng cũng được, màu xanh lá cũng chẳng thành vấn đề. Bởi vì anh đã thực hiện được sự tự do trong hoa quả.”

An Lương tiếp tục nói thêm: “Người như anh có một thói quen không tốt, trái cây mà anh từng ăn qua thì chỉ có một mình anh mới có thể ăn. Nếu người khác dám động vào, vậy thì anh sẽ vô cùng tức giận!”

“Theo như năng lực mà trước mắt anh đang sở hữu, nếu như anh tức giận rồi thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.” An Lương vừa bình tĩnh vừa tự tin.

Triệu Uyển Hề hiểu ý của An Lương, cô hỏi ngược lại: “Anh chỉ muốn ăn một mình?”

“Không, không, không. Ý của anh chính là, thứ gì nằm trong bát của anh thì chắc chắn là của anh, người khác không thể động vào.” An Lương mạnh miệng trả lời.

“Anh thật độc đoán!” Triệu Uyển Hề khịt mũi.

“Đây là ngày đầu tiên em quen biết anh à?” An Lương hỏi ngược lại.

Triệu Uyển Hề im lặng vài giây, sau đó mới hỏi ngược lại: “Anh có loại trái cây nào mà anh thích ăn nhất không?”

Trước khi An Lương trả lời, Triệu Uyển Hề tiếp tục nói thêm: “Loại trái cây nào có địa vị cao nhất trong lòng anh?”

An Lương cũng hiểu ý của Triệu Uyển Hề, kiểu hỏi thăm dò này quá rõ ràng!

“Không có loại trái cây yêu thích nhất, anh đều thích hết. Không thể vì cherry của Hạ Quốc mà bỏ cherry nước ngoài, cũng không thể vì kiwi đỏ mà vứt kiwi vàng hay kiwi xanh.” An Lương giải thích.

“Anh đoán xem em có tin không?” Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.

An Lương suy nghĩ một hồi liền đoán được ý của Triệu Uyển Hề, Triệu Uyển Hề biết rất rõ tình hình của An Lương, càng rõ tình hình của những cô bạn gái của An Lương.

Lấy Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương làm ví dụ, địa vị của con mèo lớn Đế Đô cao hơn địa vị của cô gái lạnh lùng một chút. Còn về Tống Thiến?

Địa vị của cô ấy thấp hơn một chút!

Chương 2714: Lỡ như em yêu anh! (2)

Nhưng khoảng cách địa vị như vậy không phải do An Lương tạo ra, đó là vấn đề nội bộ do bọn họ quyết định, An Lương sẽ không tham gia vào chuyện đó. Bọn họ tự có ước định riêng, đó là ước định nội bộ của bọn họ, An Lương tham gia vào chỉ có khả năng tạo ra mâu thuẫn mà thôi.

“Anh nói rồi, dù là kiwi đỏ hay là kiwi vàng và kiwi xanh, anh đều thích. Nhưng ba loại kiwi này, ai ngọt hơn thì do chính quyết định của bọn chúng.” An Lương đáp.

Thực ra An Lương đã lỡ miệng, bởi vì An Lương dùng từ nhân hóa “ai” để hình dung kiwi.

An Lương nói thêm: “Ba loại quả kiwi này đều được trồng ở cùng một vườn ánh sáng mặt trời, đều nhận được ánh sáng mặt trời giống nhau, không có sự khác biệt nào cả.”

Triệu Uyển Hề không hỏi chuyện này nữa, quan hệ giữa cô và An Lương quả thực rất phức tạp. Triệu Uyển Hề hy vọng An Lương có thể một lòng một dạ xử với cô, nhưng cô biết rằng điều đó là không thể.

“Chắc anh cũng sắp quay lại trường rồi phải không?” Triệu Uyển Hề chuyển chủ đề.

“Ừ, chậm nhất là chiều ngày mai sẽ về, buổi tối còn phải tham gia tiệc chào mừng tân sinh viên của trường.” An Lương thẳng thắn nói.

Triệu Uyển Hề đưa ra lời mời: “Vì câu lạc bộ đã kiếm được một khoản tiền lớn từ dự án mỏ vàng ở phía Bắc, bọn họ đã sắp xếp một buổi tiệc vào tối nay, anh có đến chung không?”

“Ở đâu?” An Lương hỏi.

Các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đều đã được hưởng lợi từ kế hoạch làm vàng giả này, chỉ có điều ít hay nhiều mà thôi.

Nếu đã có huyền thoại về cá Koi may mắn Hồ Tiểu Ngư, kiếm được hơn 100 ức chỉ trong một lần, thì cũng có Lưu Năng, người xui xẻo chỉ mua được 1,100 cổ phiếu, tổng thu nhập chỉ hơn 1,000 vạn.

Mặc dù chênh lệch thu nhập giữa các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh rất lớn, nhưng hoạt động lần này là độc lập, kiếm được bao nhiêu thì do bản lĩnh của bản thân, sao có thể oán trách ai được?

Nhưng dù có là tình huống giống Lưu Năng thì cũng là một khoản tiền có thêm, tất cả các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh khá vui vẻ.

“Bên phía chùa Bạch Phát, chúng tôi đã liên hệ với đội tuần tra Đế Đô thông qua quỹ từ thiện của câu lạc bộ. Quỹ từ thiện của chúng ta đã quyên góp 1000 vạn tệ cho Bộ giao thông vận tải để chữa trị cho những người gặp khó khăn trong tai nạn giao thông. Đội tuần tra Đế Đô đã chặn đường núi bên phía chùa Bạch Phát vì chúng ta.” Triệu Uyển Hề giải thích.

“Cho nên muốn chạy đường núi à?” An Lương hỏi ngược lại.

“Ừ!” Triệu Uyển Hề trả lời với giọng khẳng định, “Hầu hết thành viên câu lạc bộ đã qua đó rồi. Trước đó anh luôn gọi điện thoại, em đoán chắc anh đang phân chia lợi ích, cho nên bây giờ em mới liên lạc với anh.”

Triệu Uyển Hề này thật thông minh!

An Lương đổi chủ đề: “Nhóm của Hải Dương qua đó rồi sao?”

“Em biết anh đang lo lắng về điều gì, nhưng anh cứ yên tâm. Tất cả nhân viên của chúng ta đều phủ quyết tư cách chạy đường núi của Hải Dương. Hải Dương sẽ là đóng vai quần chúng hoặc là ngồi ở ghế lái phụ.” Triệu Uyển Hề giải thích.

An Lương không nhịn được cười: “Không ngờ mọi người lại đối xử như vậy với Hải Dương, anh thấy cậu ta thê thảm quá!”

Trong lòng của An Lương lại nghĩ tới việc có phải vận may của Vân Hải Dương đã bị Hồ Tiểu Ngư hút hết rồi không, thế nhưng điểm số thể chất thuần khiết của Hồ Tiểu Ngư vẫn ở mức 100, vậy cũng đâu phải do Vân Hải Dương bạc tình bội nghĩa nhỉ?

Ơ?

An Lương đột nhiên phát hiện điểm mù!

Vân Hải Dương và Hồ Tiểu Ngư vẫn chưa có gì cả mà Vân Hải Dương đã xui xẻo như vậy. Nếu cậu ta thật sự bạc tình bội nghĩa… chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng khiếp.

“Vẫn còn có một chuyện cần làm phiền tới anh.” Triệu Uyển Hề nói thêm.

“Em nói đi.” An Lương đáp lại.

“Em vẫn còn một biệt viện nhỏ, lát nữa khi anh qua đó, sẵn tiện lại đón em.” Triệu Uyển Hề giải thích.

An Lương phàn nàn: “Thật ra không tiện chúng nào hết!”

“Biệt thự đó nằm gần bên Học viện âm nhạc Quốc gia!” Triệu Uyển Hề để đáp lại, “Dù gì anh cũng phải đi qua Học viện âm nhạc Quốc gia để đón Trần Tư Vũ và Tống Thiến, Ninh Nhược Sương chắc cũng sẽ qua đó đợi anh. Anh đón bọn họ xong sẵn qua đón em, có vấn đề gì không?”

“…” An Lương có chút không nói nên lời, “Triệu Uyển Hề, anh thấy em đang muốn làm trò gì đó, hơn nữa anh cũng đã nắm được chứng cứ.”

“Em đi tắm trước đây, lát nữa trước khi qua, nhớ gọi điện cho em.” Triệu Uyển Hề nói với giọng có chút nhõng nhẽo, cô cũng không đợi An Lương trả lời lại, trực tiếp cúp điện thoại.

An Lương thầm nghĩ, rốt cuộc cô gái này muốn làm cái gì. Anh biết rằng Triệu Uyển Hề đã bày bố từ trước, hơn nữa cũng dùng đủ mọi cách để lôi kéo đồng minh. Triệu Uyển Hề đã trở thành bạn của Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến, bọn họ thường xuyên đi chơi với nhau.

Trước đây, An Lương đã nhiều lần nhìn thấy những bức ảnh mua sắm của bọn họ trên dòng thời gian của Trần Tư Vũ, Ninh Nhược Sương và Tống Thiến, trông hoàn toàn như kiểu những cô bạn thân.

Quan trọng hơn, mỗi khi bọn họ đi mua sắm, Triệu Uyển Hề đều ở vị trí trung tâm!

Vào khoảng 5 giờ chiều, An Lương lái chiếc Rolls-Royce Ghost đến Học viện âm nhạc Quốc gia, vẫn là phiên bản Rolls-Royce Ghost Black Badge trước kia. An Lương không có ý định đổi thành chiếc Rolls-Royce Phantom.

Chương 2715: Triệu Uyển Hề cố ý làm trò?

Trong bãi đậu xe ngoài trời của Học viện âm nhạc Quốc gia, An Lương đậu xe bên cạnh chiếc BMW M8C do Trần Tư Vũ lái. Anh đi bộ đến phòng piano số 9. Anh và Trần Tư Vũ đã nói trước với nhau, sau khi tan học, cô ấy sẽ đến phòng piano số 9.

Ở lối vào phòng piano số 9, An Lương thấy Mộc Tâm Mỹ đang chơi piano, Trần Tư Vũ đang ngồi tán thưởng. Khi Tôn Mẫn Chi nhìn thấy An Lương, cô bất giác cau mày.

An Lương chủ động nói trước: “Cô giáo Tôn, em đến là đến xin lỗi cô. Trước đây, bọn em có hẹn sẽ đi ăn tối cùng với cô giáo Tôn, nhưng ngày mai em có việc quan trọng cần phải quay lại trường học, cho nên em muốn nói lời xin lỗi với cô giáo Tôn trước một tiếng.”

Khi Tôn Mẫn Chi nghe tin An Lương sẽ đi học trở lại, cô thầm thở phào nhẹ nhõm: “Không thành vấn đề, An Lương biết đặt việc học lên hàng đầu.”

An Lương nói thêm: “Nhân tiện, cô giáo Tôn, hôm nay cô có thể cho Trần Tư Vũ nghỉ một ngày được không? Ngày mai em phải đi, nên hôm nay em muốn đưa cô ấy đi ăn tối.”

Tôn Mẫn Chi lộ ra vẻ bất lực, cuối cùng cũng gật đầu: “Được rồi! Nhưng ngày mai đừng đến muộn.”

Nửa sau câu nói của Tôn Mẫn Chi chính là nói với Trần Tư Vũ.

Trần Tư Vũ đã trả lời với giọng khẳng định: “Vâng! Cô giáo Tôn yên tâm, ngày mai em sẽ không đến muộn đâu.”

Tôn Mẫn Chi xua tay, tỏ ý rằng Trần Tư Vũ có thể đi theo An Lương rời khỏi phòng piano.

Bên ngoài phòng piano số 9, tay trái An Lương nắm tay phải của Trần Tư Vũ, còn tay phải của anh thì cầm điện thoại di động gửi tin nhắn hỏi Tống Thiến đã ra khỏi ký túc xá chưa.

Trần Tư Vũ thì trực tiếp hơn, cô ấy gọi thẳng cho Tống Thiến. Đợi khi cuộc gọi được kết nối, Trần Tư Vũ hỏi: “Thiến Thiến, cậu ra ngoài chưa, bọn mình đợi cậu ở bãi đậu xe.”

Tống Thiến trả lời: “Mình ra ngoài rồi, sắp đến chỗ bãi đậu xe. Mình cũng đã hỏi Sương Sương, cô ấy cũng sắp tới. Hai người cũng nhanh lên một chút.”

“Ừ, bọn mình sắp tới rồi, lát nữa gặp nhau tại bãi đậu xe nhé.” Trần Tư Vũ đáp lại.

Sau khi Trần Tư Vũ gọi điện xong, cô kéo An Lương tăng tốc đến bãi đậu xe ngoài trời của Học viện âm nhạc Quốc gia. Khi đang đi trên đường, Trần Tư Vũ thản nhiên hỏi: “Hôm nay chúng ta đi đâu?”

An Lương giải thích ngắn gọn tình hình, bao gồm cả việc chạy đến chùa Bạch Phát. Khi nghe tới điều đó, đôi mắt của Trần Tư Vũ đã sáng lên.

“Chồng, em cũng muốn chạy đường núi!” Trần Tư Vũ nhõng nhẽo khoác tay của An Lương.

An Lương sử dụng năng lực “Dự Đoán Nguy Hiểm” để cảm nhận, nhưng không đồng ý ngay lập tức, anh nói: “Xem biểu hiện của em thế nào đã!”

Khuôn mặt của Trần Tư Vũ đột nhiên đỏ bừng, xem ra cô ấy lại nghĩ lệch lạc?

“Chồng à, đợi tối nay trở về, em sẽ biểu diễn cho anh.” Trần Tư Vũ thì thào.

An Lương cười ha ha.

“Chồng ơi, em có thể chạy đường núi được không?” Trần Tư Vũ hỏi với giọng bất an.

“Nhớ chú ý an toàn!” An Lương nhắc nhở.

Trần Tư Vũ hân hoan: “Ừ, em sẽ chú ý mà!”

Tại bãi đậu xe ngoài trời của Học viện âm nhạc Quốc gia, lúc An Lương và Trần Tư Vũ đến thì Tống Thiến đã đến từ trước, bên cạnh Tống Thiến còn có Ninh Nhược Sương. Bởi vì lái ở đường núi, cho nên Trần Tư Vũ sẽ lái chiếc BMW M8C.

Trần Tư Vũ ném An Lương cho Ninh Nhược Sương và Tống Thiến, cô nóng lòng đi trước một bước, cho thấy đã chuẩn bị để chạy đường núi.

“Hừ! Đúng là con gái! Đây chính là tình nghĩa chị em keo nhựa!” An Lương cố ý nói đùa.

Tống Thiến trả lời với giọng vui vẻ: “Đại sư An, anh đừng có đâm chọt nữa, tình cảm của bọn em rất tốt!”

“Vậy sao?” An Lương hỏi.

“Tất nhiên!” Tống Thiến trả lời với giọng khẳng định.

“Lên xe, chúng ta cũng đi thôi, sẵn tiện đó luôn cả Triệu Uyển Hề.” An Lương nhắc nhở phòng thân trước.

Ninh Nhược Sương lắc điện thoại của cô ấy, đồng thời nói: “Chị Uyển Hề đang hỏi, khi nào chúng ta đi đón chị ấy.”

???

An Lương cảm thấy bản thân có rất nhiều câu hỏi!

Rốt cuộc Triệu Uyển Hề muốn làm cái gì vậy?

Trong lòng An Lương cảm thấy nghi ngờ. Khi lên xe, anh đặc biệt chú ý đến chỗ ngồi của Ninh Nhược Sương và Tống Thiến. Theo lý mà nói, Trần Tư Vũ là người đi trước, lát nữa còn phải đi đón Triệu Uyển Hề. Vậy thì Ninh Nhược Sương sẽ ngồi ở vị trí ghế lái phụ, để Tống Thiến ngồi ở phía sau và còn phải chừa một chỗ ở hàng ghế sau cho Triệu Uyển Hề.

Nhưng tình hình thực tế là Ninh Nhược Sương và Tống Thiến đều chọn ngồi ở hàng ghế sau!

Nếu là nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa lái xe, vậy thì Ninh Nhược Sương và Tống Thiến có ngồi ở phía hàng ghế sau cũng sẽ không có vấn đề gì, nhưng bây giờ là An Lương đích thân lái xe, và còn nói trước rằng lát nữa bọn họ sẽ cùng đi đón Triệu Uyển Hề, vậy mà hai cô gái này lại dành vị trí trung tâm cho Triệu Uyển Hề?

Đây là chiêu trò gì thế này?

An Lương cảm thấy mình có rất nhiều dấu chấm hỏi, nhưng An Lương không hỏi, coi như anh không phát hiện ra điểm này, trực tiếp khởi động xe xuất phát, đi từ Học viện âm nhạc Quốc gia đến khu biệt viện.

Khoảng cách giữa hai bên quả thực rất gần, trên đường đi An Lương thản nhiên nói: “Sương Sương, em hãy liên lạc với Triệu Uyển Hề, bảo rằng chúng ta sẽ đến đó trong vòng 5 phút nữa.”

“Ừ!” Ninh Nhược Sương trả lời, “Đại sư An, em đã nói với chị Uyển Hề rồi, chị ấy bảo đang đợi chúng ta ở bên ngoài khu biệt viện.”

“Được.” An Lương đáp lại.

Chương 2716: Tin xấu: Chuyện tồi tệ hơn nữa?

Không đến 4 phút sau, An Lương đã lái xe đến lối ra vào của biệt viện. Triệu Uyển Hề đã đợi sẵn ở bên đường. Sau khi An Lương dừng lại, Triệu Uyển Hề mở cửa vào bước vào ghế lái phụ ngồi một cách tự nhiên.

Tuy rằng An Lương đã đoán trước được kết quả, nhưng khi xảy ra chuyện như vậy, An Lương vẫn vô cùng tò mò. Rốt cuộc Triệu Uyển Hề đã làm gì khiến Ninh Nhược Sương và Tống Thiến chủ động nhượng bộ?

Triệu Uyển Hề đang ngồi ở ghế lái phụ, cô ấy lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Đại sư An, chúng ta xuất phát chứ?”

An Lương trố mắt nhìn Triệu Uyển Hề trước, sau đó phàn nàn: “Ai trong bọn em đã dạy cô ấy?”

Tống Thiến nhanh chóng phủ nhận: “Tóm lại không phải em!”

Ninh Nhược Sương cũng phủ nhận: “Cũng không phải em!”

“Vậy thì là Trần Tư Vũ?” An Lương khẽ khịt mũi.

Ninh Nhược Sương nói thêm: “Không phải.”

Triệu Uyển Hề ngồi bên cạnh tiếp lời: “Tự em học, không được à?”

“Thật ra biệt danh đại sư An này cũng hay đấy, suy cho cùng anh là đại sư mà!” Triệu Uyển Hề trêu chọc.

An Lương không biết phải nói gì.

“Đại sư” trong “Đại sư An” ý nói An Lương có một tính cách rất chướng khí, có thể gọi là đại sư ở cấp bậc cao thủ, cho nên mới gọi là đại sư An.

Trên đường đến chùa Bạch Phát, Triệu Uyển Hề đã chủ động dẫn dắt chủ đề.

“Đại sư An, em có một tin thú vị muốn nói cho anh nghe.” Triệu Uyển Hề nói.

“Hả?” An Lương cũng phối hợp tỏ vẻ khó hiểu.

“Cuộc thi chạy đua ở đường núi do câu lạc bộ tổ chức tại chùa Bạch Phát đã được các thành viên trong câu lạc bộ thảo luận, giải thưởng cho cuộc thi chạy đua ở đường núi lần này rất thú vị.” Triệu Uyển Hề không trực tiếp nói rõ.

“Giải nhất là một suất đi thẳng vào vòng chung kết của sự kiện đấu giá bí mật tiếp theo trong nội bộ câu lạc bộ.” Triệu Uyển Hề nói thêm.

An Lương đáp: “Giải thưởng này thật thú vị, la ai đã đưa ra đề xuất này vậy?”

“Vân Hải Dương, Lâm Nghị Lực, Diệp Tường Tự, ba người bọn họ đã đưa ra ý kiến này.” Triệu Uyển Hề trả lời.

“Thì ra là ba tên xui xẻo này!” An Lương không nhịn được cười.

Mặc dù nói về mặt toán học, câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã áp dụng phương án lựa chọn ngẫu nhiên cho những cuộc đấu giá bí mật, nhưng thực tế vẫn có cách nói huyền học, chính là sự may mắn, đặc biệt là khi nói đến Vân Hải Dương, vận may của cậu ta cực kỳ tệ.

“Vẫn còn có chuyện tồi tệ hơn!” Triệu Uyển Hề nở một nụ cười rạng rỡ.

Trên đường đến chùa Bạch Phát, Triệu Uyển Hề đang nói về tình hình ở bên phía chùa Bạch Phát.

“Sau khi các thành viên trong câu lạc bộ thảo luận xong, mặc dù mọi người đều đồng ý với giải thưởng này, nhưng Hồ Tiểu Ngư và Vân Hải Dương đã bị loại tư cách tham gia.”

“Cái quái gì thế?” An Lương hơi kinh ngạc, “Giải thưởng do Hải Dương đề xuất, kết quả là bị loại khỏi cuộc thi?”

“Đúng vậy.” Triệu Uyển Hề trả lời với giọng khẳng định, “Anh biết lý do mà!”

“Ừ!” An Lương không nhịn được cười.

Ninh Nhược Sương và Tống Thiến cũng cười.

Tống Thiến thậm chí còn nói: “Có phải vì anh Hải Dương hay xảy ra tai nạn xe cộ không?”

Triệu Uyển Hề trả lời với giọng khẳng định: “Đúng thế, là vì cậu ta luôn tạo ra tai nạn xe cộ cho người khác.”

Ninh Nhược Sương tò mò hỏi: “Còn Tiểu Ngư, tại sao em ấy bị cấm tham gia?”

An Lương trả lời thay cho Triệu Uyển Hề: “Vận may của em ấy quá tốt. Nếu em ấy thi đấu, không ai dám đảm bảo rằng bản thân bọn họ sẽ thắng giải. Thêm nữa, em ấy cũng không cần giải thưởng đó, bởi vì vận may của em ấy đã tốt lắm rồi, thuộc kiểu trong từ may mắn chính là may mắn.”

Triệu Uyển Hề đồng ý: “Đúng vậy, vận may của Tiểu Ngư quá tốt, em ấy cũng không quan tâm đến giải thưởng, cho nên mới dứt khoát cấm luôn em ấy tham gia.”

“Anh thì sao?” An Lương hỏi.

“Kỹ năng của anh thì ai cũng đều biết, anh vẫn luôn duy trì thành tích đứng đầu của mình trong câu lạc bộ ở đường đua quốc tế Golden Port. Mọi người không lo lắng khi anh tham gia sao?”

Triệu Uyển Hề nhìn An Lương ngây người: “Anh cũng tham gia sao?”

An Lương lắc đầu: “Thôi bỏ đi, anh không tham gia nữa, để bọn họ tự chơi với nhau.”

Trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, hầu hết những buổi đấu giá bí mật đều là phúc lợi do An Lương cung cấp, An Lương còn cần giải thưởng này nữa sao?

Đùa à!

“Trần Tư Vũ của nhà anh đã tham gia.” Triệu Uyển Hề trả lời và nói thêm, “Đây là quy định bổ sung cho cuộc thi chạy đua trên núi, vì không phải tất cả các thành viên của câu lạc bộ đều thích đua xe, cho nên các thành viên của câu lạc bộ được phép sắp xếp một người tham gia thi đua.”

An Lương nói nửa đùa nửa thật: “Không phải là bởi vì có người mời tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia sao?”

Theo như quyền lợi của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, nếu trúng thưởng một vòng đấu giá bí mật, vậy thì sẽ nhận được lợi ích rất lớn. Chính vì thế, có bố trí các tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia vào cũng là chuyện bình thường mà, phải không?

Suy cho cùng, những lợi ích mà câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh mang lại cũng đủ khiến lòng người phấn chấn!

Triệu Uyển Hề giải thích: “Cũng có hạn chế. Cuộc đua trên núi là cuộc đua thời gian. Nếu như tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia, mọi người sẽ tăng thời gian phạt. Ví dụ, đối với những tuyển thủ chuyện nghiệp tham gia vào cuộc đua, ít nhất phải chịu phạt 60 giây.”

“Kể cả là tuyển thủ nửa chuyên nghiệp, cũng sẽ có thời gian phạt.” Triệu Uyển Hề nói thêm.

“Trần Tư Vũ của nhà anh bị phạt thêm thời gian là bao nhiêu?” An Lương thuận miệng hỏi.

Triệu Uyển Hề im lặng vài giây, sau đó mới trả lời: “Cô ấy không có thời gian phạt.”

Vậy tức nói Trần Tư Vũ “gà mờ” sao?

Chương 2717: Tặng quán quân?

Ninh Nhược Sương hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, cô ấy tiếp lời: “Kỹ năng lái xe của Tư Vũ hình như rất đỉnh.”

“Em có thể tự tin hơn một chút.” An Lương đáp lại, “Kỷ lục vòng đua của cô ấy tại đường đua quốc tế Golden Port rất sát sao với anh. Cô ấy rất tài năng trong việc lái xe. Anh nghi ngờ giải quán quân của cuộc đua trên núi này có thể là cô ấy.”

An Lương sau khi nói xong liền nghĩ đến một khả năng, đó chính là mọi người đã cho anh thể diện, cho nên mới không thiết lập thời gian phạt cho Trần Tư Vũ.

Suy cho cùng, đến phút cuối nếu Trần Tư Vũ thắng thì sao chứ? Đâu phải là An Lương thắng đâu.

Cứ cho là An Lương thắng thì cũng không có nghĩa lý gì, cho nên tại sao phải thiết lập thời gian phạt cho Trần Tư Vũ? Không thể không nói, đám người trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đều là những kẻ rất tinh ranh!

Khi nhóm của An Lương đến nơi, cuộc đua trên núi do câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh tổ chức đã kết thúc. Đúng y như An Lương đoán, Trần Tư Vũ đã giành chiến thắng.

Trần Tư Vũ hân hoan đến bên cạnh của An Lương, cô nói với giọng vui vẻ: “Đại sư An, em thắng rồi!”

Con mèo lớn Đế Đô này trước đó vì muốn tham gia vào cuộc đua trên núi, nên đã gọi anh là “Chồng”, bây giờ khi giành giải quán quân, lại gọi anh là đại sư An?

An Lương ôm Trần Tư Vũ đang vui vẻ, anh mỉm cười trả lời: “Nếu thắng thì tốt! Nhưng phần thưởng vẫn nên trao cho người khác đi.”

“Ừ!” Trần Tư Vũ nói với giọng không quan tâm.

An Lương tò mò hỏi: “Nếu em bỏ phần thưởng này, vậy thì ai sẽ thắng?”

“Em không biết. Trước đó, chị Uyển Hề đã nói với em, nhưng em không nhớ.” Trần Tư Vũ đáp lại.

Triệu Uyển Hề trả lời: “Chắc là Tôn Nham.”

“Con của ông Tôn già?” An Lương hỏi.

“Ừ.” Triệu Uyển Hề gật đầu, “Có phải anh và chú Hoàng đã hợp tác với nhau để chơi khăm Bộ tài chính?”

“Không phải, không có, em đừng nói linh tinh!” An Lương trực tiếp phủ nhận, “Đó là chuyện mà anh Hoàng đã làm, anh không biết gì cả. Đợi đến khi anh biết rồi thì anh Hoàng với ông Tôn già đã đạt được thỏa thuận.”

Triệu Uyển Hề cũng không hỏi nhiều nữa. Trong khi bọn họ đang nói chuyện với nhau, Lý Tồn Viễn bước tới và chào hỏi: “An Lương, lát nữa có cuộc thi uống bia, cậu tham gia không?”

“Cuộc thi uống bia?” An Lương nói với giọng tự tin, “Vậy chẳng phải là tặng giải quán quân cho tôi à?”

Theo lý mà nói, chỉ dựa vào uy thế tài năng kép, trước đó An Lương đã có thể treo được ba người Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương.

Hoàng Tuấn Phong là người bia giả cạn ly không say, còn An Lương thì là người mạnh mẽ, bia thật cạn ly không say! Căn cứ theo tửu lượng của An Lương, anh cảm thấy cuộc thi uống bia này chính là đang tặng giải quán quân cho anh.

Tuy nhiên, An Lương đã nghĩ quá nhiều!

Cũng giống như cuộc đua trên núi có giới hạn luật phạt thời gian, cuộc thi uống bia cũng có giới hạn luật phạt tương ứng.

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi, An Lương. Cuộc thi uống bia lần này chỉ có một ván, quy định chính là người nào uống nhiều bia nhất trong vòng 30 giây chính là người chiến thắng, hơn nữa không được phép làm đổ bia.” Vân Hải Dương giải thích quy tắc cụ thể cho An Lương.

Có rất nhiều nhân tài trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh đã kiểm tra tửu lượng, tửu lượng của những người này đều rất tốt. Nếu không có thời gian giới hạn, có quỷ mới biết cuộc thi uống bia này kéo dài tới bao lâu?

Cho nên mới thiết lập thời gian giới hạn, tránh cuộc thi uống bia này kéo dài vô thời hạn.

Mặc dù An Lương lái xe hơi đến đây, nhưng Ninh Nhược Sương, Tống Thiến và Triệu Uyển Hề đều biết lái xe, cho nên An Lương sẽ tham gia vào cuộc thi uống bia này.

Tuy nhiên, An Lương chỉ mới uống hơn ba chai, chưa uống hết chai thứ tư thì đã đến thời gian giới hạn.

Theo như quy định giới hạn thời gian trong 30 giây, thành tích của An Lương chỉ là tạm ổn. Có rất nhiều người đã uống hơn bốn chai, còn có người uống hơn năm chai.

Người chiến thắng cuối cùng là Bàng Chính Phong, anh chàng này nhờ lợi thế thể hình nên đã uống hết sáu chai bia trong 30 giây, dù quy cách là 330 ml đi nữa, cũng đã thuộc trình độ không phải người bình thường, được chứ?

Phần thưởng cho cuộc thi uống bia cũng là đặc quyền tham gia vào vòng cuối của buổi đấu giá bí mật lần sau. Vòng cuối không có nghĩa là trực tiếp giành được thắng lợi!

Đó là lý do tại sao các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh sẵn sàng trao đặc quyền bước vào vòng cuối cùng làm phần thưởng. Nếu không, tuyệt đối sẽ không thể nào đồng ý với phẩn thưởng như vậy.

Bữa tiệc của câu lạc bộ trên Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh kéo dài đến gần 10 giờ tối, vì An Lương đã uống bia nên Ninh Nhược Sương là người lái xe, cô phụ trách lái chiếc Rolls-Royce Ghost Black Badge đưa Triệu Uyển Hề và Tống Thiến trở về.

An Lương thì theo Trần Tư Vũ về nhà trước.

Ngày mai, An Lương sẽ trở lại Thiên Phủ, anh muốn tranh thủ thời gian để hàng yêu phục ma. Dù gì trước đó Trần Tư Vũ cũng đã nói, đợi tối nay sau khi trở về, cô sẽ biểu hiện thật tốt?

Nhưng kẻ yếu thế chính là kẻ yếu thế!

Dù biểu hiện có tốt cũng không thay đổi được sự thật cô vẫn là người yếu thế.

Trần Tư Vũ lại bị đánh bại, Ninh Nhược Sương cũng vậy, hai người bọn họ hợp sức bán đứng bạn thân mình, bảo rằng có thể kéo Tống Thiến vào đội. Tuy nhiên, An Lương cảm thấy thời gian vẫn chưa đủ chín mùi.

Mặc dù Tống Thiến đã khôi phục lại trạng thái của trước đây, nhưng An Lương cảm thấy vẫn còn thiếu một chút gì đó.

Chương 2718: Trở về Thiên Phủ.

Hôm sau, thứ sáu.

Vào lúc 7 giờ sáng, chuông điện thoại của Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cùng vang lên, An Lương bị đánh thức, anh ngáp một cái và gọi Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương vẫn còn đang ngái ngủ.

Đồng hồ báo thức của hai người bọn họ đều vang lên, thế mà vẫn không có phản ứng gì sao?

“Đại sư An, hôm nay anh phải về sao?” Trần Tư Vũ vừa thức dậy vừa hỏi An Lương.

An Lương trả lời với giọng khẳng định: “Ừ, hôm nay anh phải quay về, tối nay còn phải tham gia diễn thuyết cho buổi chào đón tân sinh viên.”

Trần Tư Vũ hỏi với giọng không nỡ: “Khi nào anh mới quay trở lại?”

“Có thời gian anh sẽ qua. Vẫn còn rất nhiều việc ở bên phía Đế Đô, đặc biệt là Công ty kỹ thuật Ám Tâm. Trước mắt đã kiểm chứng kỹ thuật và kiểm chứng sản xuất xong rồi, bước tiếp theo chính là mở rộng quy mô, hơn nữa còn phải khám phá công nghệ tiên tiến hơn nữa.” An Lương nói với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương về công việc.

Công ty kỹ thuật Ám Tâm là sản nghiệp duy nhất mà An Lương không quảng bá. Lúc đầu, An Lương hy vọng bạn bè trong giới Đế Đô sẽ tham gia, nhưng mọi người không mấy lạc quan về ngành công nghiệp chip.

Giờ đây, An Lương đã kiếm được rất nhiều tiền nhờ kế hoạch khai thác vàng giả. Anh đã sẵn sàng gây tiếng vang lớn trong ngành công nghiệp chip. Ví dụ, anh học hỏi từ Công ty Samsung của Hàn Quốc, nắm vững chuỗi công nghiệp thượng nguồn và hạ nguồn tích hợp của ngành công nghiệp chip.

Trước đây, An Lương có lòng như không có lực, bây giờ An Lương có thể trực tiếp tiêu tiền!

Dù sao Bạch Đầu Ưng Quốc càng ngày càng nhắm vào Hạ Quốc, rất nhiều dự luật phong tỏa kỹ thuật lần lượt xuất hiện. Trước mắt đã bắt đầu phong tỏa Công ty Huawei của Hạ Quốc từ lĩnh vực chip, có quỷ mới biết bước tiếp theo sẽ tiến hành đến mức độ nào?

Trước tình hình đó, An Lương phải phát triển mạnh mẽ ngành công nghiệp chip, tránh trong tương lai, việc sản nghiệp dưới trướng của anh cũng sẽ bị nhắm vào…

Chưa đầy 15 phút sau, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đều đã tắm rửa sạch sẽ. Tuy hai người bọn họ vẫn chưa trang điểm, nhưng làn da của bọn họ rất đẹp, cảm giác như thể trời sinh diễm lệ khó bỏ.

An Lương cười nham hiểm: “Anh sắp đi rồi, hai người có phải cũng nên biểu hiện một chút không?”

Khuôn mặt của Trần Tư Vũ đỏ bừng, cô ấy đã phản bội người bạn thân nhất của mình mà không chút do dự: “Em không thể, em đã đồng ý với cô giáo Tôn sẽ không đến trễ. Sương Sương có thể đến trễ đó.”

“…” Ninh Nhược Sương liếc nhìn Trần Tư Vũ, cô không nói nên lời, cô ấy nói với An Lương, “Chồng ơi, em có thể giúp anh bắt Trần Tư Vũ lại!”

An Lương bật cười, đây chẳng phải là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao?

Tuy nhiên, cuối cùng An Lương cũng đã buông tha cho hai người bọn họ. Giống như câu nói, nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau?

Sau khi Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương đến trường, An Lương cũng sẵn sàng lên đường trở về Thiên Phủ. Đúng lúc anh có thể trở về xem chiếc Mansory Audi RS Q8 mà Vân Hải Dương đã “tặng” cho anh.

Trước đây khi ở Thịnh Khánh, Vân Hải Dương đã phá chiếc Lamborghini Urus của An Lương, cậu ta nói rằng cậu ta sẽ tặng An Lương một chiếc Mansory Audi RS Q8.

Xét về giá trị thì cả hai gần như tương đương nhau. Về phương diện tính năng thì Mansory Audi RS Q8 mạnh hơn một chút, từ 0 lên 100 km chỉ trong vòng 3,3 giây, càn quét sạch một đống siêu xe khác.

Vân Hải Dương đã gửi chiếc xe đến hầm để xe của Trung tâm Quốc Kim ở Thiên Phủ, giao cho Công ty đầu tư An Tâm bảo quản. Lần này An Lương trở về, anh có thể nhận nó.

Gần 9 giờ sáng, An Lương đến sân bay quốc tế Đế Đô. Lý Dương lái chiếc Audi A8L đến đường băng sân đỗ nội bộ của sân bay, chiếc Vũ Sương đã chuẩn bị cất cánh.

Sau khi An Lương xuống xe và lên máy bay, chiếc Vũ Sương đã liên lạc với tòa tháp của sân bay quốc tế Đế Đô, trực tiếp nhận được quyền hạn cất cánh. An Lương không lãng phí một phút giây nào ở sân bay.

Sự thuận tiện này chính là lợi ích của máy bay tư nhân!

Để được thuận tiện như vậy, An Lương đã đặt thêm hai chiếc máy bay tư nhân.

Đúng!

An Lương đã đặt hai chiếc máy bay tư nhân cùng một lúc.

Một trong số đó là máy bay tư nhân dòng G700 mới nhất của Công ty Gulfstream. Máy bay tư nhân này hiện đang trong giai đoạn xác minh bay thử, nhưng nó đã được khách hàng đặt trước, An Lương đương nhiên cũng muốn đặt một chiếc.

Chiếc máy tay tư nhân thứ hai cũng là sản phẩm của Gulfstream, là dòng G650 chủ lực của thế hệ trước, An Lương đã chọn mẫu G650ER.

G650ER là phiên bản hạng sang của G650, nó có giá cao hơn một chút. Nếu lấy giá đó quy đổi thành Hạ Quốc tệ thì sẽ rơi vào khoảng 4,6 ức Hạ Quốc tệ, hơn nữa thuế cũng là do bên mua chịu trách nhiệm.

Theo thuế suất của Hạ Quốc, sau khi chiếc Gulfstream G650ER này nhập vào Hạ Quốc, An Lương cần phải nộp tiền thuế là 8580 vạn Hạ Quốc tệ, với tổng chi phí hơn 5,45 ức Hạ Quốc tệ.

Mẫu máy bay Gulfstream G700 mới nhất hiện chưa có báo giá cụ thể, trước mắt chỉ đang ở trạng thái đặt trước. Sau khi hoàn tất quá trình kiểm tra bay thử, An Lương sẽ liên lạc với Công ty Gulfstream để đặt hàng riêng.

Tóm lại, mức giá cuối cùng chắc chắn sẽ hơn cả chiếc G650ER, đây là thông tin đã được xác nhận hoàn toàn. Suy cho cùng, chiến lược định giá sản phẩm của Công ty Gulfstream là như vậy.

Trên bầu trời, chiếc Vũ Sương đang bay rất ổn định, bởi vì được trang bị mạng dữ liệu vệ tinh ATG nên An Lương vẫn có thể lướt Internet, anh đang gửi tin nhắn trong nhóm ký túc xá 307.

Chương 2719: Một lần mua hai chiếc máy bay tư nhân!

‘An Lương: Các con trai của ta, bố của các con sắp về rồi đây!”

‘Lữ Văn Sơn: ?’

‘Lữ Văn Sơn: Người đã mất tích, không ngờ lại xuất hiện?’

‘Lữ Văn Sơn: Tôi còn tưởng cậu bán được nhiều vàng quá nên người cũng không còn nữa!’

‘An Lương: Làm lại màu à?’

‘Mã Long: Thằng chó đó hay làm màu trong thời gian nghỉ hè lắm, dạo này ngày nao cũng khoe khoang với bọn tôi!’

‘Trầm Thế Trung: Đúng vậy, An Lương, cậu mau về dọn dẹp thằng chó này đi!’

‘An Lương: Ra tay với cả nữ sinh trung học sao?’

‘Lữ Văn Sơn: Chắc là nữ sinh trưởng thành đã tốt nghiệp trung học!’

‘Lữ Văn Sơn: An Lương, chúng ta thân thì thân nhưng nếu cậu vu oan cho tôi, tôi sẽ phỉ báng cậu.’

‘An Lương: Được!’

‘An Lương: Không ngờ lại mạnh miệng như vậy!’

‘Lữ Văn Sơn: Tôi đã có bạn gái, đương nhiên phải mạnh miệng!’

‘Lữ Văn Sơn: @Mã Long: @Trầm Thế Trung: Tôi thấy các cậu hình như vẫn chưa có người yêu thì phải?’

‘Mã Long: …’

‘Trầm Thế Trung: …’

An Lương bất lực lắc đầu, cái tên khoe khoang Lữ Văn Sơn này đã hai tháng không gặp, tính khí vẫn giống như trước, không hề thay đổi một chút nào!

‘Trầm Thế Trung: Coi như tôi bội phục Lữ Văn Sơn!’

‘Mã Long: Tôi bắt đầu hiểu ý nghĩa của câu không ai có thể địch lại mấy kẻ hạ tiện được viết trên mạng.’

‘Lữ Văn Sơn: Cảm ơn lời khen của mọi người!’

‘Lữ Văn Sơn: An Lương, tôi có tin xấu dành cho cậu.’

‘An Lương: ?’

‘Lữ Văn Sơn: Sau vài ngày quan sát trong thời gian khai giảng, và cả đi tìm hiểu, những bó bắp cải của đợt này hoàn toàn không thích hợp để làm thức ăn cho heo.’

‘An Lương: ???’

‘An Lương: Lại đang ám chỉ tôi sao?’

‘Lữ Văn Sơn: Khụ, khụ!’

‘Lữ Văn Sơn: Ý của tôi là, các em gái đợt này trong trường của chúng ta không ổn!’

‘Trầm Thế Trung: Tôi đồng ý với Văn Sơn về điều này.’

‘Trầm Thế Trung: Tôi đã uổng phí ba ngày làm tình nguyện viên tân sinh viên.’

‘Mã Long: Nữ sinh đợt này quả thực có vị hơi tệ.’

‘Lữ Văn Sơn: Vị hải sản à?’

‘Mã Long; …’

‘Lữ Văn Sơn: Còn có một tin xấu nữa!’

‘Lữ Văn Sơn: An Lương, ruộng đất của riêng cậu cũng toàn là những trái có hình dạng xấu xí.’

‘An Lương: Cái gì mà ruộng đất của riêng tôi?’

‘Lữ Văn Sơn: Đối diện học viện của chúng ta lẽ nào không phải là ruộng đất của riêng cậu?’

Đối diện với Học viện kinh tế Thiên Phủ là Học viện sư phạm Thiên Phủ. Bạn gái công khai của An Lương ở Thiên Phủ là Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý… chờ đã!

An Lương chỉ có một người bạn gái là Hạ Hòa Tâm, điều này phù hợp với luật trật tự công cộng và phong tục lành mạnh.

‘Lữ Văn Sơn: Chúng tôi từng đi qua đó xem.’

‘Trầm Thế Trung: Chúng tôi đã thành lập một liên minh trao đổi với một số người từ trường đại học đối diện, mọi người trao đổi tài nguyên với nhau.’

‘An Lương: Không hổ danh là các cậu!’

‘Trầm Thế Trung: Dù gì tôi cũng đâu có bạn gái.’

Trầm Thế Trung học cách làm người đàn ông tốt của An Lương, nhưng đã bị thất bại. Ngay cả khi An Lương đã tận tay dạy cậu ta, nhưng cậu ta cũng thất bại, chỉ có thể nói là do kỹ năng cả cậu ta quá tệ?

Không tới hai tiếng đồng hồ sau, chiếc Vũ Sương đã hạ cánh xuống sân bay quốc tế Thiên Phủ một cách thuận lợi. Sau khi An Lương xuống máy bay, nó sẽ được lái về lại Đế Đô, bởi vì An Lương đã ủy thác nó cho sân bay quốc tế Đế Đô.

Phí đậu hằng năm lên tới 360 vạn! Chú ý!

Đây chỉ là phí đậu mà thôi, vẫn chưa bao gồm bất kỳ phí dịch vụ nào khác, các phí khác như phí kiểm tra tu sửa và bảo dưỡng v.v. thì cần phải thêm tiền.

Nếu chiếc Vũ Sương đậu tại sân bay quốc tế Thiên Phủ, chi phí cho mỗi lần đậu trong vòng 24 giờ đồng hồ có khả năng sẽ lên tới 10,000 vạn tệ. Chính vì thế mà chiếc Vũ Sương mới trực tiếp quay về lại sân bay quốc tế Đế Đô.

“Ông chủ, bây giờ chúng ta đi đâu trước?” Lý Dương hỏi An Lương.

Khi nghe câu hỏi của Lý Dương, An Lương không trả lời ngay lập tức, anh gửi tin nhắn cho Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

‘An Lương: [Thông tin vị trí: Sân bay quốc tế Thiên Phủ]’

‘An Lương: @Hạ Như Ý @Hạ Hòa Tâm: Hai người đang ở trường sao?’

‘Hạ Như Ý: Đang ở trường, anh rể về rồi sao?’

‘Hạ Hòa Tâm: Em đang lên kế hoạch học tập cho học kỳ này.’

‘An Lương: Buổi trưa đi ăn chung với nhau không?’

‘Hạ Như Ý: Được đó, được đó!’

‘Hạ Hòa Tâm: Được.’

‘An Lương: Buổi trưa hai người muốn ăn gì?’

‘Hạ Như Ý: Căng tin trường bọn em, anh thấy sao?’

‘Hạ Hòa Tâm: Chiều nay em phải tham gia họp lớp, em thấy ăn ở căng tin cũng tốt.’

An Lương nhìn sự lựa chọn của Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý, anh cũng không quan tâm lắm, dù gì đâu phải anh chưa từng đi qua bên căng tin Học viện sư phạm Thiên Phủ ăn cơm?

Công bằng mà nói, căng tin của Học viện kinh tế Thiên Phủ và Học viện sư phạm Thiên Phủ đều là kiểu kẻ tám lạng người nửa cân, trình độ bình thường. Suy cho cùng nó chỉ là căng tin trong trường mà thôi, giá thành và giá bán cũng giới hạn, sao có thể lòe loẹt được chứ?

‘An Lương: Được!’

‘An Lương: Hai người ở trường đợi anh, anh lập tức qua đó.’

‘Hạ Hòa Tâm: Ừ!’

‘Hạ Như Ý: Được, anh rể. Bọn em đợi anh tới.’

Tầm khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Lý Dương lái xe đến Học viện sư phạm Thiên Phủ. An Lương quét mặt một cách thuận lợi, sau đó tiến vào tòa ký túc xá nữ Số 3 của Học viện sư phạm Thiên Phủ.

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không bắt An Lương phải đợi lâu. An Lương vừa đến, bọn họ cũng chỉ cách khoảng 2 phút là đã xuống tới lầu. An Lương hiển nhiên nắm tay cả hai người bọn họ và đi tới căng tin Số 1.

Chương 2720: Hồi nhỏ, anh từng bị bài tập ngữ văn hành hạ sao?

Khi ba người đang đi trên đường, có một số tân sinh viên kinh ngạc nhìn về phía bọn họ. Còn những sinh viên năm hai thì đã quá quen thuộc với chuyện này. Năm ngoái bọn họ đã kinh ngạc rồi, năm nay có thấy cũng chẳng lạ.

Trong số đó, có một sinh viên năm hai đang giải thích tình hình cho các sinh viên khác: “Người đó chính là đại lão của học viện kinh tế ở phía đối diện, nghe đồn tài sản doanh nghiệp gia đình ở cấp bậc mấy trăm ức, thuộc tầng lớp “phú nhị đại” cao cấp.”

Những sinh viên nam đồng hương vừa ghen tị vừa đố kỵ, bọn họ nói: “Bọn họ như thế này mà trường không có ý kiến gì à?”

“Ý kiến cái gì chứ?” Sinh viên năm hai hỏi, “Quan hệ của bọn họ rất tốt, nắm tay thì có vấn đề gì đâu?”

Hình như quả thật không có vấn đề gì cả!

Cho dù trên pháp luật có quy định tội không tuân thủ chế độ hôn nhân một vợ một chồng, nhưng trong thời gian đang kết hôn mà có ngoại tình thì cũng chỉ là vấn đề về đạo đức, không phải vấn đề của pháp luật.

Huống hồ chi đây chỉ là đang yêu đương thôi mà?

Trong căng tin Số 1 của Học viện sư phạm Thiên Phủ, An Lương gọi ba món mặn, hai món chay và một món canh. Lượng thức ăn trong căng tin tương đối ít, cho nên An Lương đã gọi thêm một món mặn và một món chay.

“Hòa Tâm, Như Ý, khi hai người rời đi, tiến độ sửa đường đã đến đâu rồi?” An Lương hỏi tình hình trên núi.

Hạ Như Ý trả lời trước: “Khi bọn em rời đi, bên đó đã bắt đầu thi công, thời gian thi công dự kiến là hai tháng.”

Hạ Hòa Tâm nói thêm: “Em đã xem qua sách quy hoạch. Đoạn đường từ thành thị đến làng An Nhạc sẽ được chia thành mười gian đoạn thi công cùng lúc, nhằm rút ngắn thời gian xây dựng và giảm thiểu ảnh hưởng đến dân làng.”

An Lương gật đầu: “Cũng được!”

“Lúc hai người rời đi, bọn trẻ có luyến tiếc không?” An Lương tò mò hỏi.

An Lương đoán rằng những đứa trẻ đó chắc rất luyến tiếc nhỉ?

Hạ Hòa Tâm liếc An Lương trước, sau đó mới nói: “Sau khi anh rời đi, Như Ý nói với bọn trẻ rằng trước khi bọn em kết thúc giai đoạn hỗ trợ giáo dục, bọn trẻ phải hoàn thành ít nhất một nửa số quà mà anh đã tặng cho bọn trẻ. Anh đoán xem, bọn trẻ có luyến tiếc bọn em không?”

An Lương kinh ngạc nhìn Hạ Như Ý.

Hạ Như Ý cười tủm tỉm nói: “Nếu anh rể đã tặng quà cho bọn trẻ, vậy thì em đương nhiên phải giám sát bọn trẻ chăm chỉ học tập.”

“Em là quỷ à?” An Lương phàn nàn.

Hạ Hòa Tâm tiếp lời: “Em ấy là quỷ! Khi bọn em rời đi, những đứa trẻ đó rất vui, chúng nghĩ rằng bọn em rời đi rồi thì bọn chúng không cần phải làm bài tập nữa.”

Hạ Như Ý tự bổ sung: “Trước khi đi, em đã liên lạc với các giáo viên ở Trường tiểu học làng An Nhạc và giải thích qua một lần về tình hình của đống tài liệu phụ đạo ngoại khóa. Kể cả khi bọn em có rời đi rồi, những bài tập đó cũng sẽ không được vứt đi.”

An Lương nhìn Hạ Như Ý không nói nên lời.

Hạ Như Ý tiếp tục nói: “Em cũng nói với bọn trẻ rằng mặc dù bọn em đã rời đi, tình cô trò của bọn em sẽ không bị gián đoạn. Bọn em sẽ gửi tài liệu phụ đạo ngoại khóa cho bọn trẻ qua đường bưu điện vào mỗi học kỳ.”

Hạ Như Ý bổ sung: “Dù sao đến lúc đó đường núi cũng đã được sửa xong, gửi đồ vào cũng rất dễ dàng.”

An Lương đã tưởng tượng được những khuôn mặt đau đớn của bọn trẻ!

“Như Ý, anh cảm thấy em có vấn đề!” An Lương nhìn Hạ Như Ý.

Hạ Như Ý mỉm cười: “Em chỉ hy vọng bọn trẻ có một tương lai tươi sáng!”

An Lương giơ ngón tay cái cho Hạ Như Ý.

“Còn em, Hòa Tâm, em có thủ đoạn gì không?” An Lương nhìn Hạ Hòa Tâm.

Hạ Hòa Tâm lắc đầu phủ định: “Em không phải em ấy, em làm gì có mấy chủ ý lệch lạc như vậy được chứ?”

“Anh cảm thấy có thể có!” An Lương nói với giọng nghiêm túc, “Em có thể phụ đạo cho bọn trẻ làm bài tập ngữ văn, tốt nhất là bài tập một tuần 600 từ, em thấy sao?”

Hạ Hòa Tâm nhìn An Lương một cách bất lực: “Lúc nhỏ anh đã từng bị bài tập ngữ văn hành hạ à?”

Từ nhỏ An Lương thật sự đã bị những bài tập làm văn này dày vò!

Trải nghiệm kiểu này lẽ nào không phải là hình thức dày vò đau khổ thường thấy vào cuối tuần dành cho học sinh tiểu học sao?

Cả ba người vừa trò chuyện, vừa ăn đồ ăn trong căng tin Số 1 của Học viện sư phạm Thiên Phủ. Về hương vị thì tất nhiên vẫn ổn như mọi khi, không có gì khó ăn những cũng không hẳn là ngon.

Trong căng tin Số 1, tân sinh viên nghe được tiếng cười nói vui vẻ của hai chị em nhà họ Hạ và An Lương. Trong lòng bọn họ có rất nhiều dấu chấm hỏi, đồng thời cũng cảm thấy ghen tị với An Lương.

Những sinh viên cũ của Học viện sư phạm Thiên Phủ thì đã quen với chuyện này, thật sự còn có người không biết đến mối quan hệ giữa An Lương và hai chị em nhà họ Hạ sao?

“Anh rể, anh đi báo danh chưa?” Hạ Như Ý hỏi.

An Lương gật đầu: “Tạm thời vẫn chưa. Trước đó, anh luôn bận rộn công việc ở Đế Đô, cho nên vẫn chưa qua trường báo danh nữa.”

An Lương tiếp tục nói thêm: “Tuy rằng anh không đến trường báo danh, nhưng trường học của anh đã xử lý những việc này cho anh rồi.”

“Hừ!” Hạ Như Ý hừ một tiếng, “Cứ thích khoe khoang!”

“Đây mà cũng tính là khoe khoang sao?” An Lương mỉm cười trả lời.

“Trong buổi tiệc chào mừng tân sinh viên hôm nay của trường anh, anh sẽ đảm nhiệm đại diện sinh viên lên sân khấu phát biểu.” An Lương nói thêm, “Đây mới là khoe khoang, hiểu không?”

“Thật là!” Hạ Như Ý trợn mắt nhìn An Lương, sau đó cười tủm tỉm đáp lại, “Bọn em quên nói với anh, bọn em cũng là sinh viên đại diện đấy.”

Hạ Hòa Tâm nói thêm: “Nhà trường đã biết chuyện hỗ trợ sửa đường làng trên núi Đại Lượng của bọn em, cho nên đã chọn bọn em đảm nhiệm đại diện sinh viên, chia sẻ chuyện hỗ trợ giảng dạy ở làng An Nhạc.”

Chương 2721: Cứ khoe khoang!

“Vậy thì quá tốt!” An Lương gật đầu, trong lòng anh cũng đã đoán được ý định thật sự của Học viện sư phạm Thiên Phủ, đây chẳng qua là muốn thể hiện ý tốt với anh thông qua Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, nhóm của An Lương đã ăn xong bữa trưa tại căng tin Số 1. An Lương thuận miệng hỏi: “Hòa Tâm, chiều nay khi nào thì em họp lớp?”

“Bắt đầu từ 3 giờ.” Hạ Hòa Tâm đáp lại.

Hạ Như Ý trả lời: “Em ghét họp lớp. Rõ ràng chỉ là một nhóm học sinh, thế mà cứ học theo chính phủ, chuyện gì cũng phải họp.”

An Lương rất hiểu vấn đề này, có một vài nhóm học sinh còn tưởng rằng bản thân có quyền lực rất lớn!

“Nếu không thích thì không cần tham gia.” An Lương mỉm cười nói.

Hạ Như Ý hừ hừ nói: “Quá tốt, em không tham gia!”

Hạ Hòa Tâm lắc đầu bất lực: “Chúng ta không đi thì không ổn. Lần họp lớp này chủ yếu là chia sẻ việc hỗ trợ giảng dạy của chúng ta.”

An Lương thầm cười trong lòng, chiêu trò của Học viện Sư phạm Thiên Phủ quả thật đê tiện, nhưng An Lương phải thừa nhận rằng Học viện Sư phạm Thiên Phủ rất ưu ái cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý.

An Lương đương nhiên rất cảm kích.

“Hai người đi dạo Trung tâm Quốc Kim với anh một vòng đi.” An Lương lên tiếng, trực tiếp dẫn hai người bọn họ đi đến bãi đậu xe ngoài trời.

Hạ Như Ý thì hạnh phúc vui vẻ, còn Hạ Hòa Tâm thì bất lực.

“An Lương, 3 giờ chiều nay bọn em thật sự có cuộc họp.” Hạ Hòa Tâm liên tục giải thích tình hình.

“Không cần quan tâm, anh sẽ giải quyết.” An Lương thản nhiên đáp, “Anh sẽ gửi cho cố vấn của hai người một tin nhắn xin nghỉ phép, anh chắc chắn rằng cô ấy sẽ đồng ý.”

“Em thấy được đó!” Hạ Như Ý đồng ý.

Hạ Hòa Tâm lắc đầu: “Bọn em tự gửi tin nhắn là được.”

Thang Tú Lang, cố vấn của Lớp 6 - Khoa giáo dục của Học viện sư phạm Thiên Phủ, đã nhận được tin nhắn xin nghỉ từ Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm. Cô ấy lộ ra vẻ bất lực. Nhân vật chính của buổi họp lớp này là hai chị em nhà họ Hạ, kết quả hai nhân vật chính lại xin nghỉ. Thế thì họp lớp cái gì nữa?

Với tình hình như vậy, Thang Tú Lang chỉ đành phải gửi thông báo trong nhóm ban cán sự rằng hủy bỏ buổi họp lớp chiều nay. Hai chị em nhà họ Hạ đã nhận được thông báo hủy họp lớp trong nhóm ban cán sự.

Hạ Như Ý đưa tin nhắn cho An Lương xem: “Anh rể quá khiếp!”

“Chuyện nhỏ!” An Lương giả bộ kiêu ngạo.

Chưa đến nửa tiếng đồng hồ sau, nhóm của An Lương đã đến Trung tâm Quốc Kim. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm hiển nhiên muốn gọi Tuyết Trà uống.

Trên đường đi đến quán Tuyết Trà, An Lương thuận miệng hỏi: “Lát nữa anh sẽ đến công ty xem tình hình. Hai người có muốn đi chung với anh không, hay là hai người tự đi dạo một lát?”

An Lương tiếp tục nói thêm: “Anh cần đại khái khoảng nửa tiếng đồng hồ để giải quyết công việc. Trong khoảng thời gian này, anh đề nghị hai người nên đi dạo trung tâm thương mại trước, nhân tiện mua cho anh vài bộ quần áo.”

An Lương vừa nói vừa lấy ra hai thẻ ngân hàng, hai thẻ ngân hàng này là đều là loại thẻ vàng tùy chỉnh do Ngân hàng Công Thương cung cấp, chỉ dành cho những khách hàng cao cấp.

“Này, đây là quà. Mỗi thẻ đều có 100 vạn, hai người xem giúp và mua cho anh vài bộ đồ, hai người cũng tự chọn cho mình vài bộ đi.” An Lương nói thêm.

Hạ Như Ý liếc nhìn bộ đồ mùa hè của Louis Vuitton trên người An Lương, cô nói: “Sao anh lại muốn mua quần áo nữa rồi?”

“Bởi vì vừa ra mẫu mới.. Tóm lại cũng tiêu có bao nhiêu đâu, hai người cứ xem rồi mua là được.” An Lương xoa xoa mái tóc dài của Hạ Như Ý.

“Được rồi.” Hạ Như Ý đồng ý.

An Lương đưa thẻ ngân hàng cho bọn họ và nói thêm: “Mật khẩu là hai chữ số cuối cùng trong năm sinh của hai người, cộng thêm ngày và tháng sinh của hai người.”

“Biết rồi!” Hạ Như Ý trả lời.

An Lương và hai chị em nhà họ Hạ tách nhau ra tại trung tâm thương mại. An Lương đến Công ty đầu tư An Tâm để thông báo về vấn đề tiền thưởng. Đây là truyền thống của Công ty đầu tư An Tâm, số tiền thưởng sẽ do An Lương tuyên bố.

Kế hoạch mỏ vàng giả ở phía Bắc của hẻm núi Sunset lần này đã giúp Công ty đầu tư An Tâm kiếm được bộn tiền. Nhân viên của Công ty đầu tư An Tâm đều mong đợi sẽ nhận được tiền thưởng hậu hĩnh.

An lương không có tính cách keo kiệt, dù là đối với đối tác làm ăn hay là nhân viên dưới trướng.

Dù có hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đảm bảo lợi nhuận cho Công ty đầu tư An Tâm, An Lương vẫn không có ý định đối xử phân biệt với nhân viên của mình.

Đây chắc có lẽ là một trong những nguyên nhân giúp An Lương thành công?

Tòa nhà số 1 tại trung tâm Quốc Kim, tầng 88.

Toàn bộ tầng lầu này thuộc sở hữu của Công ty đầu tư An Tâm, diện tích 4,000 mét vuông, thuộc quyền sở hữu tài sản riêng của Công ty đầu tư An Tâm.

Hiện tại, quy mô của Công ty đầu tư An Tâm đã được mở rộng hơn. Nếu không tính An Lương vào trình tự của Công ty đầu tư An Tâm thì tổng số nhân viên của Công ty đầu tư An Tâm đã lên tới 365 người.

Trong đó, bộ phận đầu tư đã mở rộng lên 26 nhóm, mỗi nhóm 10 người, bộ phận kiểm soát rủi ro cũng tăng lên 52 người, và bộ phận pháp chế tiếp tục mở rộng lên 12 người.

Số lượng nhân viên trong bộ phận hậu cần cũng tăng lên, tổng số đã lên đến 26 người.

Thậm chí, số lượng người làm việc tại quầy lễ tân cũng đã lên tới 12 người, bọn họ áp dụng hệ thống luân phiên làm việc 24/24 để đảm bảo Công ty đầu tư An Tâm sẽ luôn tiếp nhận trong vòng 24/24.

Chương 2722: Chỉ muốn kiếm tiền!

“Chào tổng giám đốc An!” Khi An Lương đến, Diệp Tử Huyên đang ở quầy lễ tân lập tức chào hỏi.

An Lương khẽ gật đầu: “Nhóm người của tổng giám đốc Phạm có ở đây không?”

“Có, tổng giám đốc Phạm, tổng giám đốc Lý, còn có tổng giám đốc Lâm cũng đều có mặt.” Diệp Tử Huyên đáp lại.

“Tổng giám đốc Lâm” mà Diệp Tử Huyên nói chính là Lâm Bân, anh ta là đàn em của Phạm Bình. Phạm Bình đã lôi kéo anh ta qua đây, năng lực của anh ta rất xuất sắc. Hiện tại anh ta đang quản lý bộ phận kiểm soát rủi ro, đảm nhiệm vị trí giám đốc kiểm soát rủi ro.

An Lương ra lệnh: “Thông báo cho bọn họ, lập tức đến văn phòng của tôi để tham gia cuộc họp.”

“Vâng.” Diệp Tử Huyên đáp lại.

An Lương đến văn phòng của mình. Tuy rằng An Lương rất ít khi đến Công ty đầu tư An Tâm, nhưng văn phòng của An Lương luôn sạch sẽ không tì vết, hiển nhiên là có người quét dọn mỗi ngày.

Trong vòng chưa đầy 5 phút, Phạm Bình, Lý Cương và Lâm Bân, tất cả đều đã đến văn phòng của An Lương.

Sau khi chào hỏi bọn họ, An Lương hỏi: “Anh Phạm, anh đã thực hiện xong phương án tiền thưởng mà tôi yêu cầu anh làm chưa?”

Phạm Bình gật đầu trước, sau đó trả lời: “Gần như đã xong, nhưng vẫn còn cần quyết định cuối cùng của tổng giám đốc An.”

Anh ta vừa nói vừa đưa cho An Lương một sấp tài liệu.

An Lương nhận lấy và kiểm tra. Tài liệu này liệt kê các đề xuất thưởng cho các bộ phận của Công ty đầu tư An Tâm. Bộ phận đầu tư vẫn là bộ phận chiếm nhiều nhất, tiếp theo là bộ phận kiểm soát rủi ro, bộ phận hậu cần và bộ phận pháp chế thì ở hạng ba, những bộ phận khác ở hạng thứ tư.

Trong phần tiền thưởng của bộ phận đầu tư ở hạng nhất cũng có sự chênh lệch rất lớn, một số nhóm nhỏ có công lao sẽ nhận được nhiều tiền thưởng hơn, thậm chí ngay cả trong nhóm nhỏ cũng có sự chênh lệch về tiền thưởng.

Mức thưởng trung bình của bộ phận đầu tư là 200 vạn, cao nhất là 1500 vạn, thấp nhất chỉ 100 vạn, tiền thưởng bình quân là 225 vạn. Đây là tình huống số bình quân vượt qua số trung vị điển hình.

Bộ phận kiểm soát rủi ro thì bị hạ một bậc, nhưng tiền thưởng tương đối trung bình, hầu hết đều hơn 100 vạn. Bộ phận hậu cần và bộ phận pháp chế thống nhất là 100 vạn, các bộ phận khác thống nhất 50 vạn.

An Lương đã xem xét tổng quy mô tiền thưởng, lên tới 6,28 ức Hạ Quốc tệ, đó là chưa bao gồm tiền thưởng của Phạm Bình, Lý Cương và Lâm Bân.

Tiền thưởng cho ba người bọn họ phải do An Lương trực tiếp quyết định.

An Lương đưa tài liệu cho Lý Cương: “Anh Lý, anh xem qua tình hình đi.”

Lý Cương cầm lấy hồ sơ, nhanh chóng kiểm tra, cuối cùng chủ động nói: “Tôi cảm thấy không thành vấn đề đối với việc sắp xếp tiền thưởng lần này.”

An Lương ra hiệu cho Lâm Bân kiểm tra lại.

Lâm Bân cũng không bới móc, bởi vì sự sắp xếp của Phạm Bình quả thực khá phù hợp.

Ví dụ như Dương Khải, người nhận được tiền thưởng cao nhất trong bộ phận đầu tư. Anh ta đã mua 1000 vạn cổ phiếu của Công ty khai thác Gold Garden, hơn nữa với giá cực kỳ thấp, cho nên mới nhận được số tiền thưởng cao ngất trời như vậy.

“Vì tất cả mọi người đều không có ý kiến, vậy thì hãy sử dụng phương án phát thưởng này.” An Lương đã xét duyệt phương án phát thưởng do Phạm Bình đề ra.

“Về phần tiền thưởng dành cho ba người các anh, tôi phải suy nghĩ một lát đã.” An Lương không trực tiếp công bố đáp án.

“Còn một chuyện nữa, chúng ta có thể sử dụng phương án tránh thuế cho số tiền thưởng lần này.” An Lương nói thêm.

“Tất cả mọi người?” Phạm Bình hỏi ngược lại.

An Lương gật đầu khẳng định: “Đúng. Còn về khoản thuế, tôi đã nộp thuế cho các bên khác, cho nên lần này có thể lựa chọn phương án tránh thuế.”

Trước đó, An Lương đã đưa 1000 ức Hạ Quốc tệ cho Cục Điều tra An ninh Quốc gia và Bộ trưởng Bộ tài chính, cũng như Công ty vận chuyển Vowpitas. Bọn họ đều đã nộp các khoản thuế khác nhau. Vì vậy lần này, An Lương cũng muốn phát phúc lợi cho nhân viên của Công ty đầu tư An Tâm.

“Hiểu rồi.” Phạm Bình gật đầu.

“Mọi người lui ra đi, lát nữa tôi sẽ thông báo chuyện tiền thưởng trong nhóm công ty.” An Lương ra lệnh.

Phạm Bình và hai người còn lại rời khỏi văn phòng của An Lương. Sau khi bọn họ trở lại văn phòng của mình, An Lương đã gửi cho bọn họ tin nhắn riêng thông báo tiền thưởng cho ba người bọn họ.

Trong số đó, tiền thưởng của Phạm Bình cao tới 5000 vạn, Lý Cương nhận được 4000 vạn, thậm chí ngay cả Lâm Bân mới vào nghề cũng được thưởng 2000 vạn, tất cả đều sử dụng phương án trốn thuế.

Mức thưởng này khiến Phạm Bình và hai người còn lại rất hài lòng. Tuy rằng bọn họ không có quyền chọn trong Công ty đầu tư An Tâm, nhưng An Lương thực sự rất hào phóng, cho dù không có quyền chọn cũng không thành vấn đề. (1)

(1) Quyền chọn là một dạng hợp đồng chứng khoán phái sinh cho phép người nắm giữ nó có quyền mua hoặc bán một khối lượng hàng hóa cơ sở nhất định với một mức giá xác định vào một thời điểm đã định trước.

(1) Quyền chọn là một dạng hợp đồng chứng khoán phái sinh cho phép người nắm giữ nó có quyền mua hoặc bán một khối lượng hàng hóa cơ sở nhất định với một mức giá xác định vào một thời điểm đã định trước.

Nhóm liên lạc bí mật của Công ty đầu tư An Tâm.

‘An Lương: @Mọi người: Cảm ơn tất cả các đồng nghiệp của tôi vì những đóng góp mà mọi người đã bỏ ra cho công ty!’

‘An Lương: Tôi sẽ không nói những lời cảm ơn vô nghĩa nữa. Dù sao thì mọi người cũng không muốn nghe, mọi người chỉ muốn biết tiền thưởng là bao nhiêu mà thôi.’

Chương 2723: Chỉ muốn kiếm tiền! (2)

Sau khi An Lương gửi tin nhắn này, nhóm công ty đột nhiên trở thành một vùng trời vui vẻ.

Bầu không khí của Công ty đầu tư An Tâm rất tốt, An Lương không vẽ cho nhân viên một cái bánh lớn, bàn chuyện tương lai, nói về cảm xúc, nhân viên cũng không cần những thứ đó, nhân viên chỉ muốn kiếm tiền.

Nếu không phải vì kiếm tiền, vậy thì dựa vào cái gì phải làm việc?

Cho nên nếu doanh nghiệm giảng giải cảm xúc với nhân viên, vậy chẳng phải muốn giở trò lưu manh à?

An Lương không thích công ty giảng giải cảm xúc và bàn chuyện tương lai cho nhân viên. Công ty có tương lai, nhưng nhân viên có tương lai gì chứ?

Lấy Internet làm ví dụ, tương lai của nhân viên có phải là sẽ bị sai thải khi hơn 30 tuổi không? Đây chẳng phải là cách nói hoa mỹ của văn hóa chó sói à?

Nhưng bản chất thì chính là tỏ vẻ côn đồ!

Suy cho cùng, nếu muốn nhân viên học hỏi văn hóa chó sói mà lại không cho nhân viên ăn thịt thì thật là làm khó người ta mà!

An Thịnh Vũ đã lấy mình làm gương, giáo dục cho An Lương rất tốt. Mô hình Công ty kiến trúc An Thịnh cũng vô cùng tốt, cho nên An Lương rất phản cảm với những công ty thích giải bày cảm xúc.

Bất kể là Công ty đầu tư An Tâm hay Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, những công ty dưới trướng của An Lương đều không giải bày cảm xúc gì cả, có công thì thưởng, có tội thì phạt.

Hệ thống quản lý này trông khá là lạnh lùng vô tình, nhưng trái lại, nó nhận được rất nhiều sự hoan nghênh.

Mẹo: Trưởng nhóm bật chế độ cấm phát ngôn và chỉ quản trị viên mới được gửi tin nhắn.

‘An Lương: Tin nhắn của mọi người nhiều quá, tôi sẽ cấm phát ngôn một lát, khi nào tôi nói xong thì lại mở ra.’

‘An Lương: Trước hết là vấn đề tiền thưởng. Tôi đã thảo luận với tổng giám đốc Phạm, tổng giám đốc Lý và tổng giám đốc Lâm, phương án phát tiền thưởng đã chính thức được duyệt.’

‘An Lương: Mức trần của đợt thưởng lần này là 1500 vạn, và mức sàn là 50 vạn. Công ty chúng tôi không cấm thảo luận về vấn đề tiền thưởng, mọi người muốn trao đổi thì cứ trao đổi.’

‘An Lương: Nếu mọi người cảm thấy không công bằng, cảm thấy có vấn đề nội bộ, vậy thì tôi rất hoan nghênh mọi người báo cáo, e-mail của tôi nằm trong trang tài liệu.’

‘An Lương: Tuy nhiên, tôi mong rằng khi mọi người làm báo cáo, mọi người phải có bằng chứng xác thực. Bởi vì bầu không khí đoàn kết của công ty chúng ta rất quan trọng, và thời gian của tôi cũng rất quý giá.’

‘An Lương: Nếu có bằng chứng xác thực, tôi sẽ xử lý và thưởng cho người cung cấp thông tin.’

‘An Lương: Nếu chỉ là những phán đoán đuổi hình bắt bóng, không có mà nói có… tôi tin mọi người sẽ không làm ra những chuyện như vậy.’

‘An Lương: Cuối cùng, tôi muốn nói một tin tốt tuyệt vời với mọi người.’

‘An Lương: Khoản tiền thưởng lần này, dù là mức trần hay mức sàn, công ty đều đã cung cấp phương án tránh thuế, cho nên mọi người cần phải khiêm tốn, hiểu chứ?’

‘An Lương: Trước đây, khi công ty phát tiền thưởng, mọi người đều thích thú đến mức la hét. Tuy nhiên, lần này cần phải thật khiêm tốn.’

‘An Lương: Tôi sẽ bỏ lệnh cấm phát ngôn, mọi người hiểu rồi thì gõ số 1.’

Sau khi An Lương bỏ lệnh cấm phát ngôn, rất nhiều con số 1 được hiện trên màn hình, hơn nữa còn lẫn cả những tin nhắn “Sếp vạn tuế”, “Tổng giám đốc An vạn tuế”.

Còn việc những người khác nhận được tiền thưởng là bao nhiêu, thực ra nhân viên của Công ty đầu tư An Tâm không mấy quan tâm đến, bọn họ chỉ càng muốn so sánh với những công ty khác mà thôi.

Ví dụ, tiền thưởng cho vị trí lễ tân ở mức sàn, chỉ 50 vạn, thuộc tầng thấp nhất của Công ty đầu tư An Tâm. Thế nhưng ở các công ty khác, ở vị trí lễ tân này, đừng nói tới việc lấy tiền thưởng, cho dù chỉ là tiền thưởng thêm cuối năm là hai tháng lương, bọn họ cũng đã vui vẻ rất lâu rồi, được chứ?

Sau khi An Lương công bố phương án phát thưởng trong nhóm Công ty đầu tư An Tâm, anh lấy chìa khóa của chiếc Mansory Audi RS Q8 rời đi. Trong lúc đi thang máy, An Lương đã gọi điện thoại cho Hạ Hòa Tâm.

Khi cuộc gọi được bắt máy, An Lương hỏi: “Hai người đang ở đâu thế?”

“Ở cửa hàng Louis Vuitton, anh đã xử lý xong công việc rồi sao?” Hạ Hòa Tâm hỏi.

“Vừa xong, anh qua đó ngay.” An Lương đáp.

“Ừ, bọn em đã chọn hai bộ quần áo cho anh, tạm thời vẫn chưa chọn ra được nhiều. Lát nữa anh đến tự mình xem đi nhé.” Hạ Hòa Tâm nói thêm.

“Ừ.” An Lương đáp lại.

Một lúc sau, An Lương đến cửa hàng của Louis Vuitton, anh đã đụng phải một “Người quen”.

An Lương chủ động chào hỏi: “Chị họ.”

“Người quen” này hóa ra lại là Dương Oánh Oánh, chị họ của hai chị em nhà họ Hạ.

Theo sau Dương Oánh Oánh là một người trung niên sành điệu. Theo như thông tin thu được từ hệ thống “Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp”, đối phương là Lý Anh Minh. Năm nay 39 tuổi, ăn mặc rất hợp thời trang, thắt bím tóc nhỏ và có hình xăm trên hai cánh tay.

Khi Lý Anh Minh nghe thấy An Lương chào hỏi Dương Oánh Oánh, anh ta chủ động nhìn An Lương.

Sắc mặt của Dương Oánh Oánh có chút không tự nhiên. Cô ta thực sự không muốn gặp nhau An Lương, càng không muốn nhìn thấy Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm. Cô ta đã bị đánh bại hoàn toàn trong cuộc chiến giữa cô ta với hai chị em nhà họ Hạ, bây giờ cũng không muốn tranh chấp gì với bọn họ.

Bởi vì Dương Oánh Oánh cũng biết An Lương đã giúp mẹ của hai chị em nhà họ Hạ mở quán bếp riêng, nghe nói tiền lãi hàng tháng lên đến hàng chục vận, điều này đã đảo ngược hoàn toàn tình hình kinh tế của nhà họ Hạ.

Chính vì thế mà Dương Oánh Oánh không muốn có bất cứ sự tiếp xúc nào với hai chị em nhà họ Hạ.

“Oánh Oánh, em họ của em à?” Lý Anh Minh hỏi.

Chương 2724: “Người quen”!

Hôm nay An Lương mặc một bộ đồ mùa hè của Louis Vuitton, với đôi giày thể thao Gucci dưới chân và đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe Ref.1518 trên cổ tay trái. Chiếc đồng hồ này trông rất bình thường, tựa như chỉ là một chiếc đồng hồ thuộc kiểu lịch vạn niên.

Tuy nhiên, thật ra chiếc đồng hồ này ra đời từ năm 1941, được sản xuất với số lượng giới hạn là 261 chiếc. Loại mà An Lương đeo là loại được kết hợp giữa ốc vặn màu đỏ vàng hiếm có với mặt đồng hồ màu vàng hồng, được bán với giá lên tới 2300 vạn.

Giá của chiếc này thậm chí còn vượt hơn cả chiếc Patek Philippe 6002G-010 – vua của các đồng hồ, mặc dù chiếc đồng hồ đó An Lương cũng có.

Lý Anh Minh không rành về đồng hồ, nhưng anh ta cảm thấy chiếc đồng hồ mà An Lương đeo bên tay trái rất có giá trị. Ngoài ra, An Lương gọi Dương Oánh Oánh là chị họ, anh ta muốn thông qua mối quan hệ này, làm quen với An Lương, để có thể mở rộng mạng lưới của mình.

Tuy nhiên, Lý Anh Minh không phát hiện ra vẻ mặt không tự nhiên của Dương Oánh Oánh!

Trung tâm Quốc Kim ở Thiên Phủ, gần cửa ra vào của cửa hàng Louis Vuitton.

Dương Oánh Oánh dường như không nghe thấy câu hỏi của Lý Anh Minh, nhưng An Lương đã chủ động trả lời.

“Xin chào.” An Lương chào hỏi.

Lý Anh Minh đáp lại một cách lịch sự: “Xin chào, tôi tên là Lý Anh Minh, Lý ( ) trong sự kết hợp giữa chữ Mộc ( ) và chữ Tử ( ), Anh Minh là trong Anh Minh Thần Vũ.”

Anh Minh Thần Vũ? Cái tên này tự luyến đến vậy sao?

Theo lý mà nói, chỉ dựa vào việc đối phương ở cùng với Dương Oánh Oánh, An Lương đã cảm thấy ngay đối phương là một kẻ ngốc.

“An Lương.” An Lương nói tên mình ra một cách hững hờ.

An Lương thản nhiên hỏi: “Chị họ đang đi mua sắm à?”

Dương Oánh Oánh ăn nói ậm ờ: “Ừ.”

An Lương tiếp tục nói thêm: “Như Ý và Hòa Tâm đang ở trong cửa hàng, chị họ vào đi dạo không?”

Dương Oánh Oánh từ chối một cách hơi lúng túng: “Không, không, tôi với Anh Minh còn có việc.”

Lý Anh Minh cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, anh ta đè nén nghi ngờ trong lòng, anh ta phối hợp cùng Dương Oánh Oánh, nói: “Thật ngại quá, em họ. Tôi với chị họ của cậu vẫn còn có việc, lần sau có thời gian thì chúng tôi hẹn mọi người đi ăn cơm.”

“Được.” An Lương mỉm cười đồng ý.

Dương Oánh Oánh nghe thấy lời đồng ý của An Lương, cô ta vội vàng kéo Lý Anh Minh rời đi.

Suy cho cùng, An Lương biết được nội tình của cô ta, nếu như An Lương “Không cẩn thận và lỡ miệng nói ra” thì sao?

Sau khi tạm biệt Dương Oánh Oánh và Lý Anh Minh, An Lương bước vào cửa hàng Louis Vuitton. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều đang ở khu vực nghỉ ngơi, còn nhân viên Tiểu Đường thì đang bận rộn bên cạnh Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm.

Khi An Lương đi tới, Tiểu Đường liền chào hỏi: “Anh An, chào mừng đến với Louis Vuitton.”

An Lương khẽ gật đầu, anh nói với hai chị em nhà họ Hạ: “Vừa nãy anh vừa gặp chị họ của hai người ở bên ngoài.”

Hạ Như Ý nhướng mày: “Dương Oánh Oánh?”

“Ừ!” An Lương gật đầu, “Lại đổi thêm một người bị hại khác nữa.”

Hạ Như Ý khẽ khịt mũi: “Đáng đời!”

Hạ Hòa Tâm kéo Hạ Như Ý, chớp mắt nhìn Hạ Như Ý, ra hiệu cho Hạ Như Ý bớt nói vài câu. Suy cho cùng, Dương Oánh Oánh dù nói ra sao thì cũng là chị họ của hai chị em nhà bọn họ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, sau này còn nhiều thời gian để xem trò vui mà!

Hạ Như Ý hiểu ý của Hạ Hòa Tâm, cô bảo: “Anh rể, anh thử quần áo trước đi. Bọn em đã chọn cho anh đó, anh thấy phù hợp không?”

An Lương thích quần áo của cửa hàng Louis Vuitton. Gucci có xu hướng dễ thương và chất liệu vải kém hơn so với Louis Vuitton. Chính vì thế mà An Lương thích quần áo nam của Louis Vuitton hơn.

“Quần áo thường ngày thôi mà, không cần quá quan tâm, chọn đại cái nào hợp kích cỡ thôi.” An Lương còn không thử quần áo, chỉ lệnh cho nhân viên Tiểu Đường gói mười bộ quần áo cho anh.

Đường Tinh đột nhiên nở nụ cười ngọt ngào, cô thích khách hàng như An Lương, không dày vò lại mua nhiều, cũng không cần số điện thoại và WeChat.

Tất nhiên, nếu An Lương muốn có số điện thoại và WeChat, Đường Tinh cảm thấy bản thân thiếu điều muốn dâng tận răng.

“Hai người không mua chút gì đó sao?” An Lương hỏi.

“Bọn em vẫn còn.” Hạ Như Ý đáp.

Hạ Hòa Tâm tán thành: “Bọn em không mua nữa, sắp vào thu rồi. Bây giờ mà mua cũng lãng phí.”

Lãng phí?

E là bọn họ không biết An Lương rốt cuộc có bao nhiêu tiền thì đúng hơn?

Vừa rồi, trong Công ty đầu tư An Tâm, An Lương đã thưởng 7,38 ức Hạ Quốc tệ chỉ trong một lần. Dù gì cũng nên tùy tiện mua vài cái không được sao?

Mặc dù Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm từ chối bằng nhiều cách khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn bị An Lương dẫn đi mua.

“Anh rể, đừng mua nữa, nhiều quá rồi!” Hạ Như Ý chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cô ấy hét lên đừng mua nữa.

Hạ Hòa Tâm đồng ý: “An Lương, thật sự đừng có mua nữa. Chúng ta đã mua hơn mười bộ rồi, lát nữa sao mà cầm cho hết?”

“Không phải vẫn còn Khang Ngọc Giai với Từ Nặc sao?” An Lương hỏi.

“Nhưng đã có hơn mười bộ rồi. Mỗi ngày bọn em đổi một bộ, ít nhất cũng phải nửa tháng mới đổi xong một lượt.” Hạ Hòa Tâm giải thích.

Hạ Như Ý tán thành: “Đúng vậy, thật sự quá nhiều. Đợi trời lạnh rồi, chúng ta lại mua, có được không?”

“Được!” An Lương thở dài, anh dùng giọng điệu khoe khoang nói, “Khi hai người đi dạo mua sắm, mặc dù đã tiêu tốn hơn 60 vạn tệ, nhưng cũng trong khoảng thời gian đó, công ty của anh đã kiếm lại được số tiền ấy.”

Hạ Như Ý liếc An Lương: “Anh khoe khoang hơi lố rồi đó!”

“Đi, đi, đi. Anh dẫn hai người đi xem một món bảo bối lớn.” An Lương cười nham hiểm.

Chương 2725: Nhìn thấy bảo bối lớn?

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm đều đỏ mặt, cho thấy bọn họ đã suy nghĩ lệch lạc. Tuy nhiên, bọn họ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, bởi vì An Lương không đưa bọn họ đến khách sạn Nina bên cạnh, mà là đi đến hầm để xe.

Trong hầm để xe, tại khu vực đậu xe tư nhân của Công ty đầu tư An Tâm, một chiếc Audi SUV màu đen, có góc cạnh sắc nhọn đang đậu trong khu vực đậu xe tư nhân của Công ty đầu tư An Tâm.

Ở bên phải trục giữa của mui xe, một đường màu cam hồng kéo dài khắp cả toàn bộ chiếc xe, khiến chiếc Audi SUV này trở nên dữ dằn hơn.

Chỉ với hình dạng này, có thể cho thấy rằng nó không phải là một chiếc Audi bình thường!

An Lương chỉ vào chiếc Audi SUV trông dữ tợn này và giới thiệu về nó: “Mansory Audi RS Q8, công suất 780 mã lực, mô-men xoắn 1000 Nm, thời gian từ 0 km lên 100 km chỉ trong vòng 3,3 giây, tốc độ tối đa 320 km. Hai người thấy bảo bối lớn này như thế nào?”

An Lương cảm thán: “Tính năng của nó thực sự xuất sắc, những chiếc siêu xe bình thường không phải là đối thủ của nó!”

Mansory Audi RS Q8 này quả thực là một bảo bối lớn với tính năng vượt trội!

Tại hầm đậu xe của Trung tâm Quốc Kim, khu vực đậu xe tư nhân của Công ty đầu tư An Tâm. Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm nhìn nhau, sau đó cùng nhìn An Lương.

“Anh rể, anh cố ý!” Hạ Như Ý hừ hừ nói.

Hạ Hòa Tâm cũng liếc xéo An Lương: “Đây là bảo bối lớn ư?”

An Lương giả vờ khó hiểu: “Lẽ nào hai người không cảm thấy nó là bảo bối lớn?”

“Không!” Hạ Như Ý đáp lại không do dự.

Hạ Hòa Tâm cũng có thái độ tương tự: “Không!”

An Lương hừ hừ, ôm hai người vào lòng, nói: “Thôi bỏ đi, hai người không hiểu, anh không trách hai người.”

“Hai người bảo với nhân viên cửa hàng một tiếng, bảo bọn họ mang đồ xuống đây, chúng ta sẽ tự lái xe về.” An Lương mở cốp chiếc Mansory Audi RS Q8, cốp sau của chiếc xe đủ để đựng những thứ họ vừa mua.

Suy cho cùng, quần áo mùa hè cũng không chiếm diện tích, một túi hai bộ cũng không thành vấn đề.

Trong vòng chưa đầy 5 phút, Louis Vuitton và Dior, cũng như các nhân viên cửa hàng Gucci, đã gửi những món đồ mà nhóm của An Lương đã mua, và đặt chúng vào cốp của chiếc Mansory Audi RS Q8.

Đường Tinh, nhân viên cửa hàng Louis Vuitton, cũng nhận ra chiếc Mansory Audi RS Q8 này, cô bất giác cảm thán: “Mansory Audi RS Q8 quả là tuyệt đẹp!”

An Lương cười trêu chọc hai chị em nhà họ Hạ: “Thấy sao? Quả nhiên có người nhận ra nó! Anh nói rồi mà, chiếc xe này chính là bảo bối!”

Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cùng nhau liếc An Lương.

Đến gần 5 giờ chiều, An Lương lái chiếc Mansory Audi RS Q8 đưa Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm trở lại Học viện sư phạm Thiên Phủ.

Ở dưới lầu của tòa ký túc xá nữ số 3, các sinh vien6n am dừng lại để xem chiếc Audi khác biệt này. Một số sinh viên nam khá hiểu biết đã bắt đầu tìm hiểu về sức mạnh của chiếc Audi khác biệt này.

Vài tân sinh viên ngơ ngác nhìn An Lương lần lượt lấy ra mấy cái túi hàng hiệu xa xỉ từ trong cốp xe. Lúc này, nhóm tân sinh viên vốn thuộc kiểu người thấy ghen tị đã bắt đầu hiểu ra đáp án.

Hóa ra An Lương không chỉ đẹp trai mà còn có siêu năng lực! Batman không lừa dối mọi người, sức mạnh đồng tiền chính là siêu năng lực!

Khang Ngọc Giai và Từ Nặc xuống lầu giúp hai chị em nhà họ Hạ xách đồ, hai người bọn họ đều không nói nên lời. Không ngờ An Lương lại mua cho Hạ Hòa Tâm và Hạ Như Ý nhiều đồ như vậy, An Lương nuông chiều bọn họ quá đi?

“Đại lão, tôi cảm thấy tâm hồn mình đã chịu tổn thương!” Khang Ngọc Giai nói đùa.

Từ Nặc tán thành: “Tôi cũng vậy! Lại bị đại lão cho thấy tam quan mới, tôi cảm thấy khổ quá mà!”

An Lương mỉm cười nói: “Ngày mai tình cờ là cuối tuần, tôi mời hai người đi ăn tối, cảm ơn hai người đã chăm sóc cho Hòa Tâm và Như Ý trong kỳ nghỉ hè.”

“Cám ơn đại lão!” Khang Ngọc Giai nhanh chóng cảm ơn.

Từ Nặc cũng cảm ơn: “Cảm ơn đại lão.”

An Lương xua tay: “Anh về lại trường học trước đây, tối nay còn có buổi chào đón tân sinh viên. Tối rảnh rồi thì anh sẽ liên lạc qua điện thoại.”

“Được!” Hạ Như Ý vui vẻ gật đầu.

Hạ Hòa Tâm cũng trả lời với giọng khẳng định: “Ừ!”

Tại cổng Học viện kinh tế Thiên Phủ, An Lương lái chiếc Mansory Audi RS Q8 qua cửa kiểm soát, bởi vì chiếc Mansory Audi RS Q8 này kế thừa biển số của Lamborghini Urus [Dung A – 168AL] trước đó.

Biển số trước đó nằm trong hệ thống kiểm soát ra vào của Học viện kinh tế Thiên Phủ, cho nên An Lương đã dễ dàng lái chiếc Mansory Audi RS Q8 vào Học viện kinh tế Thiên Phủ.

An Lương đậu chiếc Mansory Audi RS Q8 ở bãi đậu xe ngoài trời và gửi tin nhắn cho giáo viên cố vấn Vạn Vân Phi.

‘An Lương: Thầy Vạn, em đã tới trường rồi, tối nay sắp xếp thế nào đây?’

Vạn Vân Phi nhận được tin nhắn của An Lương, anh ta thở phào nhẹ nhõm. Dù đã hỏi bạn cùng phòng của An Lương và biết rằng An Lương đã trở về Thiên Phủ, nhưng do không thấy An Lương có động thái gì, Vạn Vân Phi vẫn rất lo sợ An Lương sẽ cho leo cây.

Suy cho cùng, dựa theo cấp bậc của An Lương, nếu cho leo cây buổi tiệc chào đón tân sinh viên, thì chẳng phải đã cho leo cây rồi sao? Còn vấn đề gì khác nữa không?

‘Vạn Vân Phi: Bây giờ em có thời gian không?’

‘An Lương: Em vừa đến bãi đậu xe, đương nhiên là có thời gian rồi ạ.’

‘Vạn Vân Phi: Chúng ta cùng đến văn phòng của hiệu trưởng Tần.’

‘An Lương: Được!’

‘An Lương: Gặp trực tiếp ở văn phòng hiệu trưởng Tần?’

‘Vạn Vân Phi: Ừ.’

Chương 2726: An Lương luôn nhận được sự ưu đãi!

An Lương không xuống xe mà lái thẳng đến tòa giáo vụ. Mặc dù bên đó chỉ có giảng viên mới được phép đậu, nhưng An Lương lại được ưu ái ở Học viện kinh tế Thiên Phủ, đậu xe chút thì có làm sao?

Thật ra cũng bởi vì thời tiết quá nóng, mặc dù Thiên Phủ không phải là cái thành phố lò lửa như Thịnh Khánh, nhưng cũng không thể coi thường mùa hè ở Thiên Phủ. Rõ ràng đã là hơn 5 giờ chiều, nhưng nhiệt độ hiện tại vẫn trên 30 độ.

An Lương đậu chiếc Mansory Audi RS Q8 đối diện với lối ra vào của tòa giáo vụ, một nhân viên bảo vệ đang ở trong tòa giáo vụ lập tức đi ra.

Nhân viên bảo vệ mang theo hai ổ khóa, khóa trước khóa sau chiếc Mansory Audi RS Q8, đồng thời nói với An Lương một cách khách sáo: “Tôi sẽ trông chừng chiếc xe đắt tiền của em.”

An Lương mỉm cười gật đầu: “Cảm ơn, Đại Ngưu, bữa khác chúng ta đi ăn cơm với nhau đi.”

“Em khách sáo quá, đây là công việc của bọn anh mà.” Nhân viên bảo vệ có tên là Lưu Đại Dũng, biệt danh của anh ta là “Đại Ngưu”, anh ta cũng không xem lời mời đi ăn tối chung của An Lương là thật.

Trong thế giới người lớn, làm sao có thể tin vào cách nói “Bữa khác” được chứ?

Bên cạnh đó, cứ cách ba đến năm ngày là An Lương sẽ tặng thuốc lá, tặng nước cho bộ phận bảo vệ của Học viện kinh tế Thiên Phủ, những phúc lợi này vẫn đang diễn ra, hiển nhiên Lưu Đại Dũng phải lấy lòng An Lương rồi.

Còn về việc con buôn gì đó, Lưu Đại Dũng tuyệt tối sẽ không khịt mũi khinh bĩ. Suy cho cùng, người mà có thể nói ra những câu này thường chắc không phải đang sống trong thế giới của những câu chuyện cổ tích đâu nhỉ?

An Lương chào tạm biệt Lưu Đại Dũng, An Lương có thể hiểu được thái độ của Lưu Đại Dũng, chuyện này không phải rất bình thường sao?

Là người chiến thắng trong cuộc sống, An Lương luôn nhận được ưu đãi thì có vấn đề gì không?

Học viện kinh tế Thiên Phủ, tòa giáo vụ.

An Lương đi tới văn phòng của hiệu trưởng Tần Đạo Vinh. Trước đây anh đã từng đến văn phòng của hiệu trưởng Tần Đạo Vinh, hiển nhiên rất thuộc đường thuộc lối.

“Cộc, cộc, cộc.” An Lương gõ cửa phòng làm việc của hiệu trưởng Tần Đạo Vinh.

“Mời vào.” Tần Đạo Vinh nói vọng ra.

An Lương mở cửa bước vào liền nhìn thấy giáo viên cố vấn Vạn Vân Phi và chủ nhiệm khoa tài chính Đoạn Lập đang cùng Tần Đạo Vinh uống trà ở khu vực dành cho khách.

“Học sinh An.” Tần Đạo Vinh đứng dậy nhiệt liệt chào hỏi.

An Lương lễ phép đáp lại: “Xin chào hiệu trưởng Tần.”

“Nào, nào, nào. Qua bên này ngồi.” Tần Đạo Vinh bảo An Lương ngồi xuống, đồng thời rót cho An Lương một tách trà.

An Lương nhấp một ngụm, sau đó trực tiếp nói: “Em không biết nhiều về trà nên không biết ngon hay dở. Em chỉ thấy nó còn mùi rất thơm.”

“Ha ha, học sinh An rất hoạt ngôn và thật thà.” Tần Đạo Vinh mỉm cười nói.

Sau đó, tiếp tục nói thêm: “Học sinh An, chúng tôi có một chút chuyện cần thương lượng với em.”

“Vâng.” An Lương gật đầu chờ.

Tần Đạo Vinh giải thích: “Số lượng tân sinh viên năm nay của trường chúng ta đã tăng lên rất nhiều, điều này phải đặc biệt cảm ơn học sinh An.”

An Lương không chối từ, anh chỉ nghe và mỉm cười.

Tần Đạo Vinh tiếp tục nói: “Theo thống kê của chủ nhiệm Đoạn, trong số các tân sinh viên năm nay của chúng ta, có một số em sinh viên có hoàn cảnh gia đình rất khó khăn. Trong đó, số lượng sinh viên nghèo đăng ký khoản vay sinh viên của Hạ Quốc đã lên tới 119 người.”

Có thể tự hào nói, khoản vay sinh viên của Hạ Quốc là khoản vay nhân tính nhất trên thế giới. Không chỉ lãi suất thấp mà còn không quá giới hạn hồ sơ xin nộp, chỉ cần trúng tuyển vào trường là có thể nộp hồ sơ đăng ký khoản vay sinh viên.

Nếu Hạ Quốc không có khoản vay sinh viên, e rằng 119 sinh viên nghèo này không có cơ hội để mà bước chân vào khuôn viên đại học.

Đoạn Lập, chủ nhiệm khoa tài chính, bổ sung thêm: “Hiện tại, trường của chúng ta chỉ có thể cung cấp khoảng 30 lượt dành cho chương trình vừa học vừa làm, nhưng số lượng xin nộp chương trình vừa học vừa làm của tân sinh viên dự kiến đã lên tới 100 em.”

Đoạn Lập nhìn An Lương một cách khó xử: “Học sinh An, Vũ Nguyệt của em đã mở rộng ra bên ngoài rồi, em có thể giúp chúng tôi hỗ trợ một ít về chương trình vừa học vừa làm không?”

Hiện nay, Vũ Nguyệt đã phát triển chi nhánh, nhưng vấn đề là chi nhánh của Vũ Nguyệt được mở ở gần các học viện xung quanh. Trước tiên, không nói đến vấn đề khoảng cách khiến cho công việc không được thuận tiện, mấu chốt là Vũ Nguyệt được mở ở gần các học viện xung quanh, đây cũng là cơ hội cho sinh viên nghèo của các học viện khác đến làm việc kiếm tiền.

Không thể nào lại hủy bỏ danh sách của các học viện khác và trao lại cho Học viện kinh tế Thiên Phủ chứ? An Lương chắc chắn sẽ không thể nào phá bỏ bức tường ở phía Đông để xây bước tường ở phía Tây được.

Nhìn thấy An Lương im lặng, Đoạn Lập tiếp tục nói: “Học sinh An, chúng tôi không cần quá nhiều chỗ. Nếu em có thể cung cấp 50 chỗ vừa học vừa làm, như vậy đã có thể giúp học viện giải quyết một vấn đề lớn.”

Vạn Vân Phi ngồi bên cạnh không nói gì, anh ta biết tình hình của Vũ Nguyệt nên chọn cách đứng ở trung lập, không thuyết phục An Lương cũng không bày tỏ ý kiến ​​của mình.

An Lương từ chối: “Xin lỗi, hiệu trưởng Tần, chủ nhiệm Đoạn, e rằng mọi người vẫn chưa hiểu rõ về tình hình của chi nhánh Vũ Nguyệt.”

An Lương giải thích tình hình của nhánh Vũ Nguyệt một hồi, sau đó nói thêm: “Mặc dù vị trí vừa học vừa làm sẽ không cung cấp bởi Vũ Nguyệt, nhưng năm nay em dự định mở rộng Nhà bảo hộ động vật Tinh Nhân và Quỹ cứu hộ động vật Tinh Nhân.”

Chương 2727: Ngựa quen đường cũ?

“Em định sẽ đưa cả học viện Thiên Phủ này vào trong Quỹ cứu hộ động vật Tinh Nhân. Kế hoạch này đòi hỏi rất nhiều nhân lực, bao gồm cả thời gian ngoại khóa, cũng như thời gian của thứ bảy và chủ nhật.” An Lương giải thích.

“Ngoài ra, em quyết định sẽ bổ sung thêm khoản tài trợ, cứ làm giống như trước đây để bảo đảm vấn đề sinh hoạt cơ bản của các sinh viên.” An Lương đã thiết lập khoản tài trợ khi anh còn là sinh viên năm nhất, để tránh tình trạng của Bạch Nguyệt lại xảy ra một lần nữa.

Bạch Nguyệt khi ấy… thật khiến người ta phải xót xa!

“Khoản tài trợ dự kiến ban đầu ​​là 1000 vạn tệ và sẽ được quyên góp dưới danh nghĩa của Công ty đầu tư An Tâm.” An Lương quyên tặng thêm khoản tài trợ.

Cho dù là Tần Đạo Vinh, Đoạn Lập hay là Vạn Vân Phi, tất cả đều mỉm cười.

“Cảm ơn học sinh An Lương hào phóng rộng lượng!” Tần Đạo Vinh cảm tạ.

Đoạn Lập khen ngợi: “Học sinh An thật cao nghĩa!”

Vạn Vân Phi thì giơ ngón tay cái lên, tỏ ý khen ngợi.

An Lương trả lời với giọng bình thản: “Em cũng là một thành viên của học viện, và em rất vinh dự khi được đóng góp cho học viện.”

Sau khi xác nhận quyên góp khoản tài trợ, bầu không khí vô cùng hài hòa. An Lương ở trong phòng làm việc của Tần Đạo Vinh gần nửa tiếng đồng hồ rồi mới chủ động rời đi, anh muốn quay lại ký túc xá một chuyến.

Ký túc xá nam.

Khi An Lương trở về, Trầm Thế Trung và Lữ Văn Sơn đang ở trong phòng, còn Mã Long thì không thấy người đâu.

Lữ Văn Sơn nói trước: “Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, An Lương đã về rồi, nhiệt liệt hoan nghênh!”

An Lương nhìn Lữ Văn Sơn, anh phàn nàn: “Văn Sơn, có ai từng nói với cậu rằng cậu trời sinh đã có bản tính kỳ cục chưa?”

Trầm Thế Trung tán thành: “Tôi cũng thấy vậy, Văn Sơn là bậc thầy chướng khí, bản thân cậu ta luôn mang theo chướng khí!”

Lữ Văn Sơn trả lời với giọng bất lực: “Tôi chỉ cảm thán vì cuối cùng An Lương đã về thôi mà.”

“Cậu có thể câm miệng mà!” An Lương trừng mắt nhìn Lục Mặc Sơn.

Tuy rằng tính khí của Lữ Văn Sơn rất kỳ cục, nhưng trong lòng An Lương lại cảm thấy rất khoan khoái, ít nhất thì bạn cùng phòng của anh vẫn không có gì thay đổi.

“Mà này, anh chàng giải nhất đâu rồi?” An Lương hỏi.

Lữ Văn Sơn lộ ra nụ cười chán ngấy: “Mùa hè, thư viện. An Lương, cậu hiểu mà!”

Hóa ra anh chàng giải nhất này vẫn là ngựa quen đường cũ?

Khi còn là sinh viên năm nhất, Mã Long thích ôm cả thư viện, nhưng cậu ta không ôm thư viện vì học hành, mà là vì để truyền lại sự nghiệp vĩ đại của văn minh nhân loại, dù anh chàng giải nhất này đánh hoài vẫn thua.

Trầm Thế Trung nói thêm: “Anh chàng giải nhất lại nhắm trúng một sinh viên năm nhất, ngày nào cũng chạy đến thư viện để làm ra vẻ như tình cờ gặp gỡ. Tuy nhiên, thủ đoạn này lại vụng về kém cỏi không gì bằng. Tôi nghe thôi cũng đã thấy ngại tới mức chân quắp cả lại!”

“Anh chàng giải nhất đáng thương!” An Lương thở dài trong lòng.

Tại sao Lữ Văn Sơn, một tên chướng khí khốn kiếp thế này lại có bạn gái, nhưng cậu ta vừa cao vừa vạm vỡ lại vừa đẹp trai… thuộc tính cuối thì gạch bỏ đi. Cho dù anh chàng giải nhất không đẹp trai, nhưng ít nhiều cũng cao ráo và vạm vỡ, thế mà lại không tìm được bạn gái.

Đành phải nói rằng đây chính là cuộc sống! Hỉ nộ ái ố khắp nơi đều có nhỉ?

“An Lương, mong cậu hãy dẫn tôi đến buổi tiệc chào đón tân sinh viên hôm nay.” Trầm Thế Trung đổi chủ đề.

Lữ Văn Sơn lập tức nói theo: “Tôi cũng muốn đi, An Lương, dắt tôi theo đi!”

“Cậu có bạn gái rồi, cậu đi làm cái gì?” Trầm Thế Trung phàn nàn.

An Lương tán thành: “Cậu đê tiện như vậy, bạn gái cậu biết không?”

“Cô ấy biết!” Lữ Văn Sơn gật đầu.

“…” An Lương và Trầm Thế Trung đều không nói nên lời, Lữ Văn Sơn quá là đê tiện!

“Đợi một lát, tôi hỏi thử giáo viên cố vấn, xem có thể dẫn người qua đó không?” An Lương đáp lại.

Trầm Thế Trung giải thích: “Số lượng tân sinh viên năm nay tương đối lớn, thêm nữa là, An Lương đại diện sinh viên phát biểu chào mừng, cho nên trường đã thay đổi địa điểm chào đón tân sinh viên từ phòng đa chức năng thành thao trường.”

“Nếu ở thao trường lớn, các cậu tự đi cũng được mà!” An Lương khó hiểu.

Trầm Thế Trung trả lời: “Nếu chúng tôi tự đi, chúng tôi chỉ có thể ngồi ở ngoài. Chỉ có sinh viên năm nhất, giáo viên của trường và cả những vị khách được mời mới có thể ngồi ở phía trước.”

“Được rồi, tôi hỏi xem sao.” An Lương đáp lại, sau đó gửi tin nhắn cho Vạn Vân Phi để hỏi tình hình. Sau khi Vạn Vân Phi nhận được tin nhắn của An Lương, anh ta lập tức trả lời An Lương.

‘Vạn Vân Phi: Không sao, học sinh An, em muốn bao nhiêu vị trí dành cho khách mời?’

An Lương suy nghĩ một lát, anh gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt trước.

‘An Lương: Bạch Nguyệt, tối nay cậu có thời gian không?’

Bạch Nguyệt đang phân tích kế hoạch phát triển của Quỹ cứu hộ động vật Tinh Nhân trong phòng ngủ của cô ấy. Khi nhận được tin nhắn của An Lương, mặt cô ấy đỏ bừng lên, nhưng ngay giây phút sau, cô ấy biết rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Bởi vì Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm cũng đang ở Thiên Phủ, dù thế nào đi nữa cũng sẽ không phải là cô ấy đúng không?

‘Bạch Nguyệt: Mình có, có chuyện gì vậy?’

‘An Lương: Chuyện về buổi tiệc chào đón tân sinh viên, mình có thể giành được vị trí khách mời, cậu muốn đi xem buổi tiệc chào đón tân sinh viên không?’

‘An Lương: Đám bạn cùng phòng của mình đều muốn tham gia. Mình là người đại diện sinh viên cho bài phát biểu chào mừng.’

Bình Luận (0)
Comment