Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 154 - Chương 2924: Sáng Mắt Chưa!

Chương 2924: Sáng mắt chưa!

Trước sự đáp lại thành khẩn của An Lương, cộng với cả ánh mắt chân thành của anh, khuôn mặt Lưu Linh đỏ bừng, bà ấy cúi đầu không nói gì. Bởi vì bà ấy không biết nên trả lời như thế nào, đối với Lưu Linh mà nói, những gì An Lương vừa nói thật quá sức hấp dẫn!

Động lực mạnh mẽ bộc lộ trong lời nói hời hợt khơi dậy ý chí trong lòng Lưu Linh.

“Dì, ngày mai dì đi làm, cháu qua đó ký hợp đồng.” An Lương trực tiếp quyết định vấn đề này, vốn không cho Lưu Linh cơ hội phản bác.

An Lương hiểu rõ lòng người, anh biết đứng ở góc độ của Lưu Linh, bà ấy chỉ có thể từ chối chuyện này, nếu không sẽ lộ vẻ tham lam tiền bạc.

Vì vậy An Lương quyết định trước, không cho Lưu Linh có cơ hội cân nhắc, càng không để Lưu Linh rơi vào tình thế khó xử.

Điều này đã đánh vào sự cảm động trong lòng Lưu Linh.

An Lương nói xong, nhìn vào chiếc Patek Philippe Ref.1518 trên cổ tay trái của mình, gần đây anh rất thích chiếc đồng hồ đeo tay có tám mươi năm lịch sử này.

“Không còn sớm nữa, dì, dì nghỉ ngơi sớm, mai gặp lại.”

Bây giờ đã gần chín giờ, vì Lưu Linh đã bày tỏ tình huống của mình qua nước đường đỏ nóng nên tự nhiên An Lương không vội.

Bởi vì bản thân Lưu Linh đã bị bại lộ rồi nhỉ? An Lương cảm thấy chiến thắng đã ở trong tầm tay!

Rời khỏi nhà của Lý Tịch Nhan, An Lương gửi một tin nhắn cho tiểu hồ ly tinh.

‘An Lương: Em đang ở đâu vậy?’

‘Dương Mậu Di: Lâm Sơn.’

Trước đây An Lương đã tậu một căn biệt thự trị giá hơn một ức ở Lãm Cảnh Nguyên cho Dương Mậu Di, diện tích gần một ngàn mét vuông nhưng Dương Mậu Di thường không thích sống ở đó.

Tiểu hồ ly tinh này thích sống ở Lâm Sơn, cô ấy đã mua căn nhà rồi trang trí lại khiến nó trở nên thoải mái hơn.

‘Dương Mậu Di: Đại vương muốn tới à?’

‘An Lương: Anh vừa mới làm xong việc.’

‘An Lương: Công ty của anh muốn phát triển một dự án mới, thương lượng được một khoản vay.’

‘Dương Mậu Di: Đại vương, chỗ em có tiền nè!’

‘Dương Mậu Di: Nhờ Hồ Tiên Mĩ Thực Review, phóng sự ẩm thực ngon chúng ta sản xuất trở nên rất nổi tiếng. Dù là trên web hay trên Youtube, các phóng sự ẩm thực ngon của chúng ta đều đạt được thành công lớn.’

‘Dương Mậu Di: Hiện tại trong tay en có khoảng sáu mươi triệu!’

‘An Lương: Tuyệt vời, tiểu hồ ly của anh.’

‘An Lương: Gia đình chúng ta có tiền, nhưng vì một số lí do quan hệ hợp tác, cho nên phải đi vay nợ.’

‘Dương Mậu Di: Ồ ồ!’

‘Dương Mậu Di: Đại Vương, có muốn ăn khuya không?’

‘Dương Mậu Di: Gần đây, tỉnh Tây Quang đã gửi rất nhiều bún ốc để chúng ta hãy đánh giá. Nếu đại vương muốn ăn khuya, em làm bún ốc cho đại vương nhé.’

‘Dương Mậu Di: Em nấu bún ốc rất ngon đó!’

‘An Lương: ...’

‘An Lương: Nhìn bằng nửa con mắt. jpg’

‘An Lương: Trong lòng anh thật sự rất muốn từ chối!’

Bún ốc?

Eo ôi! No (không)!

Chưa đến nửa tiếng sau, An Lương đã đến Lâm Sơn, đợi Dương Mậu Di mở cửa, An Lương đã vội ôm tiểu hồ ly vào lòng.

“Bún ốc hả?” An Lương ậm ừ.

Dương Mậu Di nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt cô ấy lóe một vệt sáng nhìn An Lương.

“Đại Vương, tha mạng, em sai rồi!”

An Lương lẩm bẩm hỏi: “Lần sau còn dám nữa không?”

“Lần sau vẫn dám!” Dương Mậu Di lém lỉnh đáp lại.

“Này!”

An Lương lập tức bế cô ấy đi vào phòng tắm.

Ăn khuya?

Tất nhiên là ăn tiểu hồ ly tinh rồi.

An Lương: Sáng mắt chưa?

Đã gần nửa đêm.

Trận chiến đấu lần thứ ba An đạo sĩ chính đạo và tiểu hồ ly tinh đã kết thúc, hiện tại tạm thời An đạo sĩ đã trấn áp được tiểu hồ ly tinh, để cho tiểu hồ ly tinh ôm ngả vào vòng tay của anh.

An Lương xoa xoa cái đầu nhỏ của Dương Mậu Di, thuận miệng hỏi: “Gần đây Hồ Tiên Mĩ Thực Review thế nào rồi?”

Dương Mậu Di lắng nghe nhịp tim của An Lương, đáp lại: “Đang phát triển nhanh chóng. Em đã thương lượng với chị Nhã Nam, mua lại Studio chụp hình Nam Nhã.”

“Ngoài ra, em cũng mời chị Nhã Nam làm tổng giám đốc của Hồ Tiên Mĩ Thực Review, để chị ấy chịu trách nhiệm mở rộng đội nhiếp ảnh, còn em sẽ chuẩn bị mở rộng đội đánh giá.” Tiểu hồ ly tinh giải thích.

“Nhưng bây giờ có một vấn đề.” Tiểu hồ ly tinh khổ tâm nói.

“Vấn đề gì?” An Lương hỏi.

“Có quá nhiều nhà hàng mời em đến đánh giá.”

Tiểu hồ ly tinh thở dài: “Nguyên nhân sâu xa của vấn đề này là cơ chế đánh giá của chúng ta.”

Hồ Tiên Mĩ Thực Review là cơ chế đánh giá phi lợi nhuận trung lập, bọn họ không tính phí đánh giá cũng như phí quảng cáo, thậm chí chi phí bữa ăn cho một lần đánh giá cũng tự thanh toán.

Trừ khi nhà hàng muốn sử dụng đánh giá của Hồ Tiên Mĩ Thực Review thì mới thanh toán chi phí thương hiệu cho Hồ Tiên Mĩ Thực Review.

Cơ chế đánh giá miễn phí như vậy khiến một số lượng lớn các nhà hàng mời Hồ Tiên Mĩ Thực Review, tất nhiên chất lượng của những nhà hàng này tốt xấu lẫn lộn, tồn tại nhiều trường hợp thừa nước đục thả câu.

Dù sao trong lúc Hồ Tiên Mĩ Thực Review đánh giá, cho dù đánh giá là một bữa ăn cũng phải trả tiền cho bữa ăn đó, mời đánh giá để chèo kéo khách thì đâu có được?

“Đại Vương, trước đây chúng ta từng đánh giá tốt một số khách sạn, tuy nhiên hiện tại chất lượng của bọn họ đi xuống rồi, thật lãng phí thời gian của chúng ta.” Dương Mậu Di phàn nàn.

Nếu chỉ là tiêu tiền, Dương Mậu Di không có nhiều phản cảm, nhưng lãng phí thời gian thì không hay chút nào.

Bây giờ công việc đánh giá chính của Hồ Tiên Mĩ Thực Review do Dương Mậu Di đảm nhiệm, tốc độ đánh giá rất chậm. Nếu lại còn lãng phí thời gian nữa, nhất định sẽ khiến Dương Mậu Di không hài lòng.

Chương 2925: Hồ Tiên Mĩ Thực Review gặp phải rắc rối!

An Lương nghĩ bụng khó khăn mà Dương Mậu Di gặp phải, đúng như cô ấy nói, là do cơ chế đánh giá của Hồ Tiên Mĩ Thực Review, các phương pháp thông thường không thể giải quyết được vấn đề.

Ví dụ, mất phí để được đánh giá rất dễ gặp phải chỉ trích và uy tín sẽ bị đặt dấu hỏi.

Dương Mậu Di tiếp tục nói: “Nhiều khi nghĩ lại em cũng thấy tức giận! Em ước gì có thể vạch mặt đám nhà hàng rác rưởi đó!”

Theo mức độ phổ biến của Dương Mậu Di và Hồ Tiên Mĩ Thực Review, việc bóc phốt như vậy rất có thể khiến một số nhà hàng phải đóng cửa.

Nhưng cũng có những vấn đề khác!

Như người ta thường nói, cắt đứt đường làm ăn của người ta giống như giết cha mẹ của bọn họ vậy.

Nếu sự bóc phốt của Dương Mậu Di khiến nhà hàng của người khác phải đóng cửa cô ấy rất có thể phải gánh chịu sự trả thù của bên kia.

Cho dù An Lương có khả năng cảm nhận được nguy hiểm, bố trí nhân viên an ninh của Công ty Nhân nghĩa đến bên cạnh Dương Mậu Di. Đúng là chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc nhỉ?

Để tránh tình huống như vậy, An Lương nói: “Chúng ta có thể có thêm các cơ chế sàng lọc.”

“Làm thế nào để lọc?” Dương Mậu Di khó hiểu.

“Làm theo Xu Đoàn, cả Tiểu Chúng Điểm Bình nữa, Hồ Tiên Mĩ Thực Review cũng mở phần đánh giá của người dùng, nhưng các bài đánh giá của người dùng chúng ta phải chi tiết xác thực hơn.” An Lương giải thích.

Dù là Xu Đoàn, hay Tiểu Chúng Điểm Bình thì bình luận của hai công ty này đều có những vấn đề nhất định. Ví dụ như bọn họ ngăn chặn những đánh giá xấu 0 sao.

Dù sao hai công ty cũng cần kiếm cơm, vì phí quảng cáo và phí lưu lượng, cả hai công ty đã lựa chọn cơ chế sàng lọc bình luận để chặn một số bình luận mà họ cho là không phù hợp.

Vậy bình luận nào được coi là bình luận không phù hợp, tất nhiên cuối cùng vẫn do Xu Đoàn và Tiểu Chúng Điểm Bình quyết định. Nhưng nhìn chung, những đánh giá không tốt cho nhà hàng, về cơ bản là những đánh giá không phù hợp.

Chính vì lý do đó mà dù là Xu Đoàn hay Tiểu Chúng Điểm Bình rất ít đánh giá tiêu cực trong các đánh giá.

“Nếu mở đánh giá của người dùng, nhỡ đâu có những đánh giá tiêu cực với ác ý thì sao?” Dương Mậu Di đặt câu hỏi.

“Đánh giá tiêu cực ác ý là một vấn đề nhỏ.”

An Lương vuốt mái tóc mượt mà của Dương Mậu Di: “Nhận được đánh giá tốt mới là một vấn đề lớn!”

“Đại vương có biện pháp gì giải quyết không?” Dương Mậu Di hỏi.

An Lương gật đầu: “Chúng ta chỉ cho phép những người dùng thực sự đánh giá, nếu người dùng muốn gửi đánh giá, họ phải gửi biên lai đồ ăn thức uống, cũng như hóa đơn thanh toán, phải cung cấp bằng chứng hình ảnh rõ ràng.”

“Chỉ những khách hàng đã thực sự đến đó mới được phép đánh giá.” An Lương nói thêm.

“Ngoài việc hạn chế các đánh giá tiêu cực ác ý hoặc các đánh giá tích cực, chúng ta chỉ cho phép một đánh giá có cùng biên nhận và hóa đơn thanh toán khi ăn uống. Ngoài ra tài khoản đăng ký trên điện thoại di động trong cùng một nhà hàng chỉ có thể được đánh giá một lần trong vòng ba mươi ngày.” An Lương tiếp tục tinh chỉnh quy tắc.

Dương Mậu Di ngập ngừng hỏi: “Chỉ được phép đánh giá một lần trong vòng ba mươi ngày, có vẻ không ổn lắm thì phải?”

“Tại sao không ổn?” An Lương hỏi ngược lại.

“Ví dụ như em thích một nhà hàng nào đấy, em đến đó ba lần trong một tháng, chẳng lẽ chỉ có thể đánh giá một lần?” Dương Mậu Di đưa ra một ví dụ cụ thể.

Vấn đề được đưa ra bởi Dương Mậu Di cũng có tồn tại, dù sao thì một số nhà hàng thực sự rất ngon, một bộ phận nhỏ khách hàng đến đó vài lần trong một tháng.

An Lương cười đáp: “Theo như suy nghĩ của em, nếu em thấy đó là một nhà hàng ngon, em đến đó vài lần trong tháng thì em có nỡ cho nhà hàng này một đánh giá không tốt không?”

Dương Mậu Di phủ nhận: “Sẽ không đâu.”

“Vì vậy, để tránh tình trạng quá nhiều đánh giá tốt, chúng ta đặc biệt giới hạn trong vòng ba mươi ngày, cùng một tài khoản, cùng một nhà hàng, chỉ cho phép một lần đánh giá.” An Lương giải thích.

“Anh đề nghị xếp hạng của người dùng cũng tham khảo tiêu chuẩn của anh, để người dùng giúp em trải nghiệm trước đã, để tìm ra những nhà hàng thật giả lẫn lộn.” An Lương nói thêm.

Dương Mậu Di nghe An Lương góp ý, cô ấy cân nhắc một lúc, rồi đáp: “Đại Vương, đề xuất của anh rất hay, nhưng làm cách nào để chúng ta thu hút người dùng đánh giá các nhà hàng khác nhau?”

An Lương bật cười: “Bình thường em hay đi ăn không sử dụng Xu Đoàn hay Tiểu Chúng Điểm Bình đúng không?”

Dương Mậu Di khẳng định: “Vâng, em không thường sử dụng Xu Đoàn hay Tiểu Chúng Điểm Bình, em thường tự mình tìm địa điểm.”

Dương Mậu Di từng là chủ trì cho loại hình tìm kiếm nhà hàng có món ăn ngon, tất nhiên cô ấy sẽ tự mình tìm một nhà hàng ngon.

“Trên thực tế, nhiều người sử dụng Xu Đoàn và Tiểu Chúng Điểm Bình để chọn nhà hàng, đặc biệt là khi đi du lịch nước ngoài, hoặc khi khó lựa chọn. Ngay cả khi sống ở địa phương, nếu họ muốn ăn một loại món nào đó, nhưng họ không biết đường đi, như vậy tự nhiên cần có ứng dụng sàng lọc giúp họ.” An Lương giải thích.

Dương Mậu Di gật đầu: “Nhưng vấn đề là, kể cả Xu Đoàn hay Tiểu Chúng Điểm Bình, người dùng của họ đều có sự thiên vị nhất định, việc sàng lọc các đánh giá tương đối mạnh mẽ, nhiều thông tin đánh giá tích cực cũng có thể làm giả.” An Lương giải thích.

Chương 2926: Một bài đánh giá tệ!

“Nếu Hồ Tiên Mĩ Thực Review của chúng ta có cơ chế đánh giá người dùng thì điểm thu hút lớn nhất chính là những đánh giá xác thực, chúng ta cho phép người dùng đánh giá thực sự tình hình của một nhà hàng. Trừ khi đánh giá của người dùng thực sự không phù hợp, chẳng hạn như xuất hiện công kích cá nhân và những đánh giá không phù hợp pháp luật quy định thì chúng ta mới chặn.” An Lương giải thích.

“Ngoài ra, chúng ta cũng có thể chọn các bài đánh giá của người dùng có đánh giá nghiêm túc, xếp loại bài đánh giá này là bài đánh giá ưu tú, trao phần thưởng điểm nhất định, khi điểm đạt đến một mức nhất định, có thể được đổi thành quà tặng.” An Lương nói thêm.

Dương Mậu Di nhanh chóng suy nghĩ kế hoạch mà An Lương đề cập, cô ấy cảm thấy kế hoạch này rất đáng tin cậy, chuyển mâu thuẫn lớn nhất cho khách hàng bình thường.

Nếu nhà hàng yêu cầu đánh giá bị Dương Mậu Di chủ động bóc phốt đồ ăn không ngon, chắc chắn nhà hàng này sẽ không hài lòng với Dương Mậu Di và Hồ Tiên Mĩ Thực Review.

Tuy nhiên nếu được đánh giá bởi những khách hàng bình thường, vậy chẳng phải mũi nhọn sẽ quay về phía những khách hàng bình thường đó à? Nhà hàng còn không biết là ai đang đánh giá!

Một số nội dung nhạy cảm đã bị chặn An Lương đã gửi tin nhắn đến số Thiên Cơ Thần Toán số 4, đồng thời gửi tất cả các chức năng của Hồ Tiên Mĩ Thực Review, còn có yêu cầu đều gửi hết để anh ta dẫn đội giải quyết vấn đề.

Vấn đề này hoàn toàn đơn giản đối với Thiên Cơ Thần Toán số 4!

Ngày hôm sau, thứ bảy.

Bảy giờ sáng, cả Dương Mậu Di và An Lương đều đang ngủ...

Tuy nhiên trang web Hồ Tiên Mĩ Thực Review mới toanh đã ra mắt, đồng thời ra mắt ứng dụng kép dành cho Android và Apple, rất tiện lợi cho người dùng.

Đại học Sư phạm Thiên Phủ.

Ký túc xá nữ, tòa nhà thứ ba, phòng 303, Hạ Như Ý và Hạ Hòa Tâm không ở trong phòng. Hôm qua tan học họ đã về nhà, trong phòng chỉ có Từ Nặc và Khang Ngọc Giai.

Từ Nặc dậy sớm, cô ấy là người duy nhất hơi mập trong ký túc xá, nhất định phải ăn sáng, dù sao cô ấy có thể thức dậy vào buổi sáng được cũng là nhờ đói bụng.

Từ Nặc là một fan hâm mộ của Hồ Tiên Mĩ Thực Review, là một tín đồ ăn uống thì xem xem đánh giá thức ăn ngon có vấn đề gì không?

Trên đường đến nhà ăn của trường, Từ Nặc mở trang web Hồ Tiên Mĩ Thực Review, cô ấy thấy trang web Hồ Tiên Mĩ Thực Review đã được cập nhật, có ứng dụng di động, còn có hướng dẫn cập nhật.

Từ Nặc xem hướng dẫn cập nhật trước tiên, chủ yếu là do hướng dẫn cập nhật được đặt trên trang chủ của trang web, không muốn xem cũng không được. Trong vòng chưa đầy ba phút, Từ Nặc đã đọc xong hướng dẫn cập nhật của Hồ Tiên Mĩ Thực Review, không thể không phấn khích, giống như An Lương đã phân tích, người dùng cần một nền tảng để có tiếng nói riêng.

Một số công ty cung cấp dịch vụ ăn uống lừa dối khách hàng, nhưng khách hàng không thể cất tiếng nói trong Xu Đoàn và Tiểu Chúng Điểm Bình. Vì vậy ngay sau khi Hồ Tiên Mĩ Thực Review cho phép người dùng đưa ra đánh giá thực tế, nó ngay lập tức thu hút một lượng lớn người dùng.

Từ Nặc nhanh chóng tải xuống app Hồ Tiên Mĩ Thực Review dành cho di động, rồi đăng ký tài khoản, tìm kiếm ‘Buffet thịt nướng Thiện Hỉ’, cô ấy đã bị nhà hàng này lừa nên chuẩn bị bóc phốt nhà hàng này.

“Quả nhiên có này!”

Từ Nặc phát hiện ‘Buffet thịt nướng Thiện Hỉ’ thực sự nằm trong danh sách đăng ký đánh giá Hồ Tiên Mĩ Thực Review, cô ấy ngay lập tức mở trang của Buffet thịt nướng Thiện Hỉ ra, muốn đánh giá tệ!

Suy nghĩ của Từ Nặc rất đơn giản, cô ấy từng bị Buffet thịt nướng Thiện Hỉ lừa một lần, tất nhiên cô muốn đánh giá Buffet thịt nướng Thiện Hỉ tệ rồi.

Nhưng khi mở bảng đánh giá, Từ Nặc nhận ra rằng cô ấy cần xác thực biên nhận và hóa đơn thanh toán đồ ăn thức uống để xác định rằng đó là đánh giá thực của khách hàng chứ không phải đánh giá tiêu cực ác ý.

Những trở ngại như vậy không những không khiến Từ Nặc không hài lòng mà còn rất hài lòng, vì chỉ những khách hàng thực sự sử dụng mới được đánh giá sẽ cho đánh giá thật hơn.

Dù gì khách hàng cũng phải bỏ tiền nên chắc chắn đánh giá sẽ rất chân thật hơn, Từ Nặc quyết định buổi trưa lại đi ăn Buffet thịt nướng Thiện Hỉ. Mặc dù biết Buffet thịt nướng Thiện Hỉ lừa bịp nhưng để được đăng bình luận trên Hồ Tiên Mĩ Thực Review, Từ Nặc quyết định đi ăn một lần nữa.

Ngoài Từ Nặc, trên phạm vi cả nước, còn rất nhiều trường hợp tương tự như Từ Nặc.

Trước đây, dựa vào Xu Đoàn và Tiểu Chúng Điểm Bình gợi ý mà có trải nghiệm không mấy vui vẻ, bọn họ chỉ có thể phàn nàn thôi. Bởi vì Xu Đoàn và Tiểu Chúng Điểm Bình không duyệt bình luận chê bai.

Nhưng bây giờ Hồ Tiên Mĩ Thực Review cho phép đánh giá thực tế, tất nhiên phần đông người dùng nghiêm túc muốn dạy cho những nhà hàng đó một bài học.

Gần mười một giờ trưa.

An Lương và Dương Mậu Di cùng nhau thức dậy, An Lương đi tắm rửa trước, Dương Mậu Di uể oải nằm ở trên giường, cầm điện thoại kiểm tra.

Đỗ Nhã Nam, người sáng lập Studio chụp hình Nam Nhã đã gửi rất nhiều tin nhắn cho cô ấy.

‘Đỗ Nhã Nam: Chủ tịch Dương, trang web Hồ Tiên Mĩ Thực Review đã được sửa lại rồi à?’

‘Đỗ Nhã Nam: App Hồ Tiên Mĩ Thực Review rất hữu ích! Kể cả phiên bản Android hay phiên bản Apple, chúng tôi đều đã thử nghiệm nó.’

‘Đỗ Nhã Nam: Chủ tịch Dương, chúng ta có nên nhận quảng cáo trên app Hồ Tiên Mĩ Thực Review không?’

‘Đỗ Nhã Nam: Tôi đã nhận được thông tin từ một số công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, họ tỏ ý muốn quảng cáo.’

‘Đỗ Nhã Nam: Chủ tịch Dương, có bao nhiêu người dùng đã đăng ký trên app Hồ Tiên Mĩ Thực Review vậy?’

‘Đỗ Nhã Nam: Chủ tịch Dương vẫn chưa dậy à?’

Chương 2927: Bá cháy!

Dương Mậu Di đọc tin nhắn của Đỗ Nhã Nam, đặc biệt là tin nhắn cuối cùng, hơi đỏ mặt.

‘Dương Mậu Di: Chúng ta không chấp nhận quảng cáo, chúng ta chỉ đánh giá, đó phải là đánh giá phi lợi nhuận và có tâm.’

‘Dương Mậu Di: Bạn trai của tôi đã trở lại.’

‘Đỗ Nhã Nam: Đã hiểu!’

‘Đỗ Nhã Nam: Lần này thay đổi như vậy có đột ngột quá không?’

‘Dương Mậu Di: Bạn trai tôi đã sắp xếp, quyết định vào lúc gần một giờ sáng tối hôm qua, tôi không ngờ nhân viên của anh ấy lại sửa xong chỉ trong một đêm, nên không có thời gian nói với chị.’

Đỗ Nhã Nam được Dương Mậu Di bổ nhiệm làm tổng giám đốc của Hồ Tiên Mĩ Thực Review, chịu trách nhiệm về các vấn đề lớn nhỏ, nói đúng ra việc sửa đổi trang web này nên thảo luận với Đỗ Nhã Nam trước.

Tuy nhiên, giống như lời nhắn của Dương Mậu Di, cô ấy không ngờ rằng người bên phía An Lương lại hoàn thành việc sửa đổi trang web Hồ Tiên Mĩ Thực Review chỉ trong vòng một đêm, thậm chí còn làm ra cả app di động nữa.

‘Dương Mậu Di: Chờ một chút, để tôi hỏi bạn trai của tôi xem có bao nhiêu người dùng đăng ký rồi.’

‘Đỗ Nhã Nam: Vâng.’

Dương Mậu Di đặt điện thoại xuống, cô ấy nói to với An Lương đang trong phòng tắm.

“Đại Vương, anh hỏi xem có bao nhiêu người dùng đăng ký Hồ Tiên Mĩ Thực Review rồi vậy.”

An Lương vừa mới súc miệng xong, bước ra khỏi phòng tắm, đáp: “Để anh hỏi thử, em tranh thủ đi tắm rửa, rồi nghĩ xem trưa nay chúng ta ăn gì.”

“Vâng!”

Dương Mậu Di ngoan ngoãn đứng dậy.

An Lương cầm điện thoại di động trên bàn đầu giường lên, anh kiểm tra tin nhắn, Thiên Cơ Thần Toán số 4 đã gửi thông tin tới.

‘Số 4: Việc nâng cấp trang web đã hoàn tất!’

Tin nhắn đầu tiên được gửi chỉ sau hai giờ sáng.

‘Số 4: Sau khi app di động được xử lý, phiên bản Android sẽ trực tiếp đăng tải, phiên bản Apple sẽ đăng tải sau khi có chữ ký của công ty.’

Tin nhắn được gửi vào khoảng năm giờ sáng.

‘Số 4: App dành cho di động đã được đăng tải trong sáu giờ, số lượng đăng ký trên hai nền tảng đã vượt quá 293 vạn lượt.’

‘Số 4: BOSS, triển vọng phát triển của app này không tệ, chúng ta xử lý mặt vận hành của nó chứ?’

An Lương ngay lập tức nhắn lại.

‘Số 0: Việc vận hành và bảo trì đều do mọi người đảm nhiệm, sẽ sắp xếp một nhóm riêng, tôi sẽ cung cấp thông tin liên hệ của nhóm này cho người khác.’

‘Số 4: Rõ.’

Vài phút sau, Thiên Cơ Thần Toán số 4 gửi thông tin liên lạc cho An Lương, bao gồm số điện thoại liên lạc, phần mềm nhắn tin nhanh... An Lương gửi thông tin liên hệ này cho Dương Mậu Di.

Dương Mậu Di trong phòng tắm gọi An Lương: “Đại Vương, anh đã có câu trả lời chưa?”

An Lương khẳng định: “Hỏi rồi, mới ra mắt được sáu tiếng mà số lượng đăng ký đã vượt quá 293 vạn, bá cháy!”

“Tuyệt quá!” Dương Mậu Di vui vẻ reo lên.

Chưa đến mười phút sau, Dương Mậu Di trang điểm nhẹ nhàng, cầm điện thoại di động lên, nhắn tin cho Đỗ Nhã Nam về số lượng đăng ký.

An Lương ở bên cạnh nói: “Về phần vận hành và bảo trì phần mềm app Hồ Tiên Mĩ Thực Review, anh sẽ giao lại cho người khác, gửi thông tin liên hệ cho em rồi đó, nếu gặp vấn đề gì, em có thể liên hệ trực tiếp với bọn họ.”

Dương Mậu Di ngoan ngoãn: “Dạ!”

“Em đã quyết định chúng ta nên đi ăn trưa ở đâu chưa?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di nở một nụ cười: “Đại Vương, em có ý này!”

Lâm Sơn.

Dương Mậu Di chủ động nói ra suy nghĩ của mình, cô ấy bổ sung thêm: “Đại vương, buổi trưa chúng ta đi ăn thử một nhà hàng đăng kí đánh giá xem sao?”

“Nhà hàng nào?” An Lương hỏi ngược lại.

“Nhà hàng tư nhân phong cách Thịnh Khánh, tên là Thổ Hỏa, nằm ở quận Bắc Ngọc.” Dương Mậu Di đáp.

Cô ấy nói thêm: “Nhà hàng tư nhân này có phòng ăn riêng, được mở trong một khu dân cư, em đã đọc phần giới thiệu họ.”

“Tên là Hỏa Thổ cũng được! Vậy mình đi thử xem.” An Lương đáp.

Thổ Hỏa là tiếng địa phương ở Thịnh Khánh, hình như là cổ hủ, còn có nghĩa là ngu ngốc.

“Vâng!” Dương Mậu Di vui vẻ gật đầu.

Hai người ra ngoài, đi thang máy xuống nhà để xe dưới tầng hầm, Dương Mậu Di chủ động nói: “Đại vương, em lái xe nhé!”

“Được thôi.” An Lương đồng ý.

Tất nhiên Dương Mậu Di chọn Porsche 718 Boxster GTS thay vì Mercedes Benz GLC AMG63 rồi, cô thích lái Porsche 718 ở Thịnh Khánh, vì chiếc xe này linh hoạt, thích ứng với điều kiện đường xá phức tạp tắc nghẽn của Thịnh Khánh.

Chưa đến nửa giờ sau, Dương Mậu Di lái xe đến khu dân cư cũ, cô ấy lái xe một vòng, cuối cùng chỉ có thể đậu xe ở bên đường.

An Lương nói đùa: “Theo điều kiện đỗ xe như vậy thì giao thông chỉ được sáu điểm hay bảy điểm thôi nhỉ?”

Trước sự chế giễu của An Lương, Dương Mậu Di cứng rắn đáp trả: “Thực ra giao thông khá thuận tiện, nhưng chỗ đậu xe không thuận tiện lắm, miễn cưỡng cho sáu phẩy năm điểm.”

An Lương gật đầu lia lịa, cầm tay Dương Mậu Di, ra hiệu cho tiểu hồ ly tinh dẫn đường.

Dương Mậu Di đi phía trước, cô ấy nhìn bảng hiệu trên lầu của những người dân xung quanh, nói: “Bên này.”

Gần ba phút sau, Dương Mậu Di dẫn An Lương đến tầng dưới của một tòa nhà dân cư, trên cửa tầng một, cuối cùng cũng nhìn thấy tấm biển Thổ Hỏa.

Cả hai bước vào Bếp nhà Thổ Hỏa, ở đây một tầng có ba phòng, trong mỗi căn phòng lại có ba bàn. Các phòng đều mở rộng cửa, chỉ có hai phòng để một bàn dài, phòng còn lại là phòng chứa đồ.

Chương 2928: Hơi đắt?

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi chủ động chào hỏi: “Xin chào, hoan nghênh quý khách, quý khách có đặt chỗ trước không?”

An Lương hỏi: “Chưa đặt thì có thể ăn không?”

Người đàn ông trung niên gãi đầu: “Nếu là năm năm trước thì không được, nhưng hiện tại thì không sao.”

“Năm năm trước?” An Lương ngạc nhiên.

Người đàn ông trung niên thẳng thắn nói: “Trước đây, chúng tôi chủ yếu phục vụ cho triều đình, sau này triều đình không cho phép nữa, phương diện làm ăn cũng yếu hơn một chút.”

Thì ra là vậy!

“Ở đây có món gì đặc biệt không?”

An Lương nhìn một vòng, trên tường không có thực đơn, trên bàn cũng không có thực đơn.

Người đàn ông trung trả lời: “Chúng tôi không có thực đơn, chúng tôi chủ yếu làm món tùy theo nguyên liệu và cách nấu, hôm nay chúng tôi có lươn đồng, ếch đồng, cá diếc và một số loại rau theo mùa.”

Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Ở bếp nhà chúng tôi, tất cả các món mặn là hai trăm tệ một món, tất cả các món ăn chay là năm mươi tệ mỗi món, các món như canh trứng tính là món chay.”

An Lương nhướng mày, hơi đắt nhỉ!

Không phải An Lương cho rằng giá đắt, cái giá “chỉ” 200 tệ một món không là gì với An Lương, nhưng thực ra giá của món ăn hơi đắt đối với hầu hết những người sành ăn hay ăn nhiều.

Dương Mậu Di đứng bên cạnh hỏi: “Ếch hoang dã có vẻ không ổn lắm nhỉ?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không phải hoang dã, lươn, ếch và cá diếc đều được nuôi tại thôn của chúng tôi nhưng chúng đều được nuôi trong môi trường hoang dã nên hương vị ngon hơn.”

Nghe được lời giải thích này, Dương Mậu Di khẽ gật đầu.

An Lương hỏi thêm: “Có lựa chọn nào về phương pháp chế biến không?”

“Thông thường có thể nấu theo yêu cầu của khách, ví dụ như ếch, chúng tôi có thể làm nướng, có thể luộc cay, dùng ớt cay.” Người đàn ông trung niên đáp.

“Phòng một bàn có cần đặt trước không?” An Lương hỏi.

“Còn lại một phòng, nhưng giá thấp nhất là một ngàn tệ.”

Người đàn ông trung niên tính tình thẳng thắn, kể cả giá mà ông ta đã nói trước đó, rõ ràng ít cảm xúc hơn.

“Không thành vấn đề.” An Lương đáp.

Người đàn ông trung niên mỉm cười: “Phòng bên trái không có người, các vị muốn ăn gì?”

An Lương nhìn Dương Mậu Di: “Em muốn ăn gì?”

Dương Mậu Di hỏi nhiều câu hỏi chuyên môn hơn: “Khối lượng tịnh của lươn, ếch, cá diếc của nhà hàng này là bao nhiêu?”

Cái gọi là khối lượng tịnh đề cập đến lượng thành phần còn lại sau khi chế biến.

Lấy ếch làm ví dụ, sau khi cân xong ếch ở trạng thái tươi sống, cần phải lột da, vứt đầu, mổ bụng bỏ nội tạng, khối lượng khi sơ chế xong chính là khối lượng tịnh.

Dương Mậu Di là người có kinh nghiệm, tất nhiên cô ấy biết những thứ này, vì vậy cô ấy hỏi để xem mình và An Lương nên gọi bao nhiêu thứ.

Người đàn ông trung niên thành thật nói: “Lươn của chúng tôi sau khi sơ chế, lọc hết xương đi thì một cân chỉ có thể cho ra khoảng bốn lạng năm.”

“Ếch cũng không khác mấy, một cân lấy được tầm nửa cân.”

Người đàn ông trung niên tiếp tục nói: “Cá diếc được nhiều hơn một chút, một cân có thể cho ra hơn bảy lạng.”

Dương Mậu Di tính toán nhanh, nhìn An Lương hỏi: “Đại vương, ba món mặn, mỗi món gọi hai cân, rồi thêm hai món chay, anh thấy thế nào?”

Theo ý của Dương Mậu Di, hai cân lươn sau khi xử lý còn chưa đến một cân, hai cân ếch sau khi xử lý chỉ còn một cân, nhưng ếch vẫn còn xương, chỉ cá diếc là nhiều hơn một chút, nhưng cá còn đầu, xương...

Nói chung, ít hơn ba cân thịt.

“Không sao!” An Lương gật đầu.

Người đàn ông trung niên đứng bên cạnh hỏi: “Còn về hương vị thì sao?”

Dương Mậu Di hỏi ngược lại: “Ông chủ có gợi ý gì không?”

Người đàn ông trung niên suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Cá diếc của chúng tôi đều là cá diếc đồng, mỗi con tương đối nhỏ, hai cân thì được khoảng sáu bảy con. Tôi gợi ý món cá diếc nhúng dầu ớt.”

Dương Mậu Di gật đầu.

“Ếch xào khô, lươn xào ớt, quý khách có muốn thử không?” Người đàn ông trung niên hỏi.

An Lương trả lời: “Không thành vấn đề.”

Dương Mậu Di nói thêm: “Món rau cũng trồng ở đây ạ?”

“Đúng rồi!”

Người đàn ông trung niên đáp: “Tất cả các loại rau ở làng quê của chúng tôi đều được cung cấp cho chúng tôi.”

“Có cà chua không vậy?” Dương Mậu Di hỏi.

“Có.” Người đàn ông trung niên trả lời.

“Vậy thì thêm một sa lát cà chua.” Dương Mậu Di chọn.

“Có trứng muối không?”

“Có, chúng tôi có trứng muối làm từ trứng gà, còn có cả trứng cút muối, đều là do quê của chúng tôi làm, không phải mua từ bên ngoài.” Người đàn ông trung niên giải thích.

“Vậy cho một trứng muối tiêu, chọn trứng cút.” Dương Mậu Di nói thêm.

“Được.” Người đàn ông trung niên đáp.

“Trứng muối của chúng tôi tính giá món chay.”

An Lương không nói gì, trứng muối xem như món chay nghe khá lương tâm, nhưng nếu giá món chay là năm mươi tệ, thì còn lương tâm gì nữa?

An Lương và Dương Mậu Di đến phòng ăn bên trái, phòng được sửa lại từ một gian phòng bình thường.

Không!

Chẳng sửa sang gì cả!

Tường quét vôi trắng, nền xi măng, thậm chí còn không lát gạch, chiếc bàn cũng là một chiếc bàn gỗ hình vuông, trông rất bình thường.

An Lương thấp giọng giễu cợt: “Ăn ở một nơi thế này, em đánh giá bao nhiêu điểm?”

Dương Mậu Di đã xem xét xung quanh, cô ấy cũng hạ thấp giọng nói: “Chỉ có thể cho sáu điểm, vừa đủ.”

“Dịch vụ thì sao?” An Lương hỏi Dương Mậu Di.

Họ có phục vụ hả? Không có người phục vụ trong Bếp nhà Thổ Hỏa! Ít nhất An Lương và Dương Mậu Di không nhìn thấy.

Chương 2929: Hạn mức tối thiểu cực thấp

Chừng nửa tiếng sau, một người phụ nữ trung niên bưng một tô sứ trắng bước vào, chủ động giới thiệu: “Đây là cá diếc nhúng dầu ớt, hai người dùng tự nhiên, nếu cần gì cứ kêu một tiếng.”

Vậy người phụ nữ trung niên này là phục vụ hay bà chủ?

“Vâng, xin cám ơn.” An Lương đáp lại.

Khi người phụ nữ trung niên rời khỏi phòng, An Lương và Dương Mậu Di nhìn vẻ ngoài của món cá diếc nhúng ớt trước, tổng thể có vẻ rất ngon. Nước dùng trong nồi sứ trắng trong láng, ớt đỏ tươi, hoa tiêu tươi ngon.

Mùi vị cũng rất tươi, không có cảm giác ngấy, rõ ràng không phải dùng dầu đã qua sử dụng để nấu.

“Xét về vẻ ngoài thì là bao nhiêu?” An Lương thuận miệng hỏi.

Dương Mậu Di nói: “Ít nhất phải 8 điểm!”

“Ăn rất thoải mái, khá ngon miệng, không hề cho thêm phụ gia.” Dương Mậu Di bổ sung.

An Lương ra hiệu: “Thử mùi vị đi.”

“Vâng!”

Dương Mậu Di gắp một con cá diếc nhỏ đặt lên đĩa, đầu tiên cô ấy quan sát con cá diếc nguyên vẹn này.

Đặt cả con cá lên đĩa mới thấy con cá được sơ chế rất tuyệt, ngoại trừ vết dao rạch rõ ràng trên sống lưng, về cơ bản không có vết nào khác.

Nhìn vào thì thấy rất ổn!

Dương Mậu Di gắp một miếng bụng cá, vị của bụng cá hơi giống thịt mỡ, nếu xử lý không kỹ có thể sẽ để lại mùi tanh.

Nhưng Dương Mậu Di không thấy có mùi tanh, rõ ràng là kỹ thuật nấu nướng của Bếp nhà Thổ Hỏa rất tài tình.

Dương Mậu Di nếm thử phần thịt ở sống lưng và phi lê, dù nằm ở khúc nào đều được nấu chín vừa phải, không có cảm giác chín quá, cũng không chỗ nào chưa chín.

Dương Mậu Di nhanh chóng nếm thử các bộ phận khác, bao gồm cả phần thịt mềm gần đuôi cá, mùi tanh của bộ phận này không dễ xử lý, nhưng ăn vào không hề ngửi thấy mùi tanh.

Chưa đầy hai phút sau, Dương Mậu Di đã ăn xong một con cá diếc nhỏ, đầu tiên cô lau sạch vết dầu trên môi, sau đó mới bình luận.

“Ngon tuyệt!”

“Dù là mùi vị của cá, hay vị của nước dùng, đặc biệt là mùi thơm của ớt trong dầu đỏ, còn có vị tê tê do hạt tiêu mang lại, tất cả đều rất vừa miệng.” Dương Mậu Di hết lời khen ngợi.

Kỳ thật không cần Dương Mậu Di khen ngợi, An Lương cũng phải khẳng định về vị ngon của món cá diếc nhúng dầu ớt này, bởi vì Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã trao giải thưởng món ăn ngon.

‘Tinh!’

‘Xin chúc mừng ký chủ đã nếm thử món cá diếc nhúng dầu ớt khó quên, trúng gói quà bốc thăm may mắn ngẫu nhiên.’

An Lương bình tĩnh ra lệnh mở gói quà bốc thăm ngẫu nhiên.

Gói quà ngẫu nhiên có giới hạn tối đa rất cao, nhưng giới hạn tối thiểu cũng rất khủng khiếp.

‘Chúc mừng ký chủ đã mở gói quà bốc thăm ngẫu nhiên, nhận được hộp ba gói trải nghiệm 001.’

Quả nhiên giới hạn tối thiểu thấp thật!

May mắn thay, An Lương không quan tâm đến phần thưởng của các gói quà bốc thăm ngẫu nhiên mấy.

Trải nghiệm 001 thì trải nghiệm 001, đến khi đi học về, sẽ ném nó cho lũ chó mà thôi, cũng may là có ba gói, mỗi con một gói, có khi chỉ có chúng mới có thể sử dụng nó.

Vân vân…

Có vẻ như Mã Long độc thân đang nước mắt đầm đìa nhỉ?

Bếp nhà Thổ Hỏa.

Khi An Lương và Dương Mậu Di đang thưởng thức món cá diếc nhúng dầu ớt, món thứ hai, lươn xào ớt được dọn lên.

Ớt ngâm trong món ăn này không phải là ớt chuông ngâm dùng trong nhà hàng thông thường mà là ớt ngâm kiểu gia đình, luôn sẵn lòng sử dụng nguyên liệu, dù là ớt ngâm, gừng ngâm hay dầu, tất cả đều rất đầy đủ.

An Lương đã nếm thử nó trước, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lại đưa ra lời nhắc, là gói quà bốc thăm ngẫu nhiên cho món ăn ngon, An Lương tiện tay bấm mở.

‘Chúc mừng ký chủ đã nhận được thẻ hoàn tiền tiêu dùng cao cấp.’

‘Thẻ hoàn tiền tiêu dùng cao cấp: hạn mức tiêu dùng một lần: 500 vạn.’

‘Hệ số hoàn tiền tiêu dùng: ngẫu nhiên từ 1 đến 9 lần hoàn tiền tiêu dùng: 1 lần.’

Giới hạn giải thưởng món ngon lần này rất cao, theo sự may mắn của An Lương thì chắc hẳn nhân chính lần cũng không có vấn đề gì nhỉ? Dù sao thì An Lương cũng có chúc phúc Hòa Bích, còn tiểu hồ ly tinh thì tích đức hành thiện để An Lương tích phúc, trong trường hợp này, chẳng phải anh sẽ nhận được chín lần à?

Vậy là nửa mục tiêu nhỏ đã nằm trong tầm tay!

Mặc dù với thân phận hiện tại của An Lương, lại được một nửa bàn thắng nhỏ nhoi chẳng là gì nhưng An Lương cảm thấy rất vui.

“Em thấy món lươn ngâm ớt thế nào?” An Lương hỏi Dương Mậu Di.

Dương Mậu Di khẳng khái: “Cực kì tuyệt vời! Quả nhiên là lươn được chế biến rất kỹ, không còn xương, trước khi xào cũng được làm sạch cẩn thận, rửa sạch hết máu của lươn, từ đó loại bỏ được mùi tanh.”

Rất nhiều nhà hàng không rửa được sạch hết máu của lươn.

“Phương pháp chế biến cũng rất đặc biệt.”

Dương Mậu Di nói thêm: “Bình thường khi xào lươn, để tạo cảm giác mềm bóng khi ăn, đầu bếp thường hay giảm thời gian xào, nhưng việc giảm thời gian xào và không rửa sạch máu rất dễ dẫn đến vấn đề nhiễm ký sinh trùng.”

Đây cũng là vấn đề lớn nhất của món lươn!

“Tuy nhiên, độ lửa món lươn xào ở đây vừa đủ, hương vị thật không tồi, mặc dù không có cảm giác mềm bóng đặc biệt, nhưng không có bất kì cảm giác quá cứng nào.” Dương Mậu Di nói thêm.

An Lương nhắc nhở: “Anh nghĩ bí quyết là lớp bột rất mỏng trên bề mặt lươn và mức độ dầu.”

Dương Mậu Di đồng ý: “Em cũng nghĩ vậy. “

“Hẳn bọn họ đã sử dụng bột khoai lang hoặc bột mỳ, cộng với lửa lớn và nhiều dầu chiên qua chiên lại, từ đó mới tạo ra được hương vị này.”

“Em có thể cho món lươn xào ớt này chín điểm về hương vị!” Dương Mậu Di nói thêm.

Đây là số điểm rất cao.

Chương 2930: Học vấn ở khắp mọi nơi!

Khi cả hai đánh giá, món ăn thứ ba, ếch xào khô được đem lên.

Rốt cuộc, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra phản hồi hoàn toàn dựa trên phán đoán của An Lương.

Tuy nhiên, phần thưởng của gói quà xổ số ngẫu nhiên thứ ba lại là ba lại là gói trải nghiệm 001, chẳng lẽ còn phải dạy Lương ca làm việc nữa hả?

Xin lỗi nhé!

Bạn gái của anh Lương có sử dụng Yasmin được chưa?

(Yámin: Tên một loại thuốc tránh thai.)

(Yámin: Tên một loại thuốc tránh thai.)

Khoảng một tiếng sau, bữa ăn của An Lương và Dương Mậu Di tại Bếp nhà Thổ Hỏa kết thúc, hai người tiêu một ngàn ba trăm tệ cho một bữa ăn, không có phí chỗ ngồi, không phí khăn giấy, không phí dịch vụ, thậm chí cơm còn miễn phí, chỉ tính phí thức ăn.

Hai người không có nán lại Bếp nhà Thổ Hỏa, họ vội trở lại chiếc Porsche 718, Dương Mậu Di chủ động hỏi: “Đại Vương thấy tiệm ăn này thế nào?”

“Ngoại trừ việc giá hơi chát, còn lại không thành vấn đề.” An Lương thản nhiên đáp.

Dương Mậu Di tán thành: “Quả thực giá cả hơi đắt, giao thông khó khăn về chỗ đậu xe, dịch vụ thì hầu như không có, nhưng xét về khẩu vị cốt lõi thì tổng thể rất ổn, ba món hôm nay đều hợp khẩu vị, có thể cho chín điểm.”

“Chà, đúng vậy, cả ba món ăn chính của họ đều rất ngon.” An Lương đồng ý.

“Lát nữa em sẽ gọi cho ông chủ ở đó, hỏi họ có được phép quay ở bếp sau hay không, nếu được phép, chúng ta sẽ chọn họ để quay một phóng sự ẩm thực. Dương Mậu Di nói.

“Vậy là họ đã được chọn để lên Hồ Tiên Mĩ Thực Review à?” An Lương cười nói.

“Vâng!” Dương Mậu Di gật đầu.

“Tiệm của họ cũng có một vấn đề.”

“Ồ?” An Lương hỏi.

“Họ sử dụng quá nhiều dầu để nấu ăn, cho dù là cá diếc nhúng dầu ớt, đến lươn xào ớt ngâm, hay thậm chí là ếch xào khô, tất cả đều sử dụng rất nhiều dầu.” Dương Mậu Di giải thích.

“Em đoán làm vậy để đảm bảo thức ăn không bị nguội khi mang lên phục vụ.” Dương Mậu Di phỏng đoán.

An Lương chợt nhận ra, có vẻ đúng là như vậy!

Thứ tự phục vụ các món ăn tại Bếp nhà Thổ Hỏa hơi bí ẩn, món cá diếc nhúng dầu ớt với nhiều nước dùng nhất là món đầu tiên được dọn ra. Cho dù trong phòng điều hòa nhưng bề mặt có một lớp dầu nén lại, nên nhiệt độ của cá diếc nhúng dầu ớt giảm rất chậm.

Món thứ hai là món lươn xào ớt với lượng nước cốt tương đối ít, món cuối cùng là món ếch xào khô với ít nước cốt nhất.

Thứ tự phục vụ theo các món ăn dễ nguội, món ăn dễ nguội nhất được dọn lúc bắt đầu, đảm bảo các món được dọn lên không nguội lạnh khó ăn.

Quả thật, học vấn ở khắp mọi nơi!

“Em có lo lắng rằng nhà họ dùng dầu ăn chiên đi chiên lại nhiều lần không?” An Lương hỏi.

Trong ngành công nghiệp cung cấp thực phẩm, việc xử lý dầu dùng đi dùng lại nhiều lần thực sự là một vấn đề lớn.

Một phóng viên của đài truyền hình chính phủ vì để điều tra bí mật của ngành công nghiệp dầu sử dụng nhiều lần đã tự mình tham gia vào ngành công nghiệp xử lý dầu dùng nhiều lần, cuối cùng hoạt động nội gián bị bại lộ, rồi bị ám sát.

Điều này cho thấy lợi ích của ngành công nghiệp dầu thứ cấp lớn như thế nào!

Dương Mậu Di phủ nhận: “Theo giá cả và hương vị của tiệm ăn đó, chỉ cần quảng bá tốt, nhất định sẽ không thiếu khách hàng, họ sẽ không tham dùng loại dầu thứ cấp.”

“Anh cho rằng quán của họ quá lãng phí.”

Dương Mậu Di thở dài: “Đại vương, em có kế hoạch thông qua Quỹ từ thiện Thư sinh và Hồ ly tổ chức một hoạt động từ thiện Bữa trưa tình thương ở Thịnh Khánh này, anh thấy thế nào?”

“Hoạt động từ thiện Bữa trưa tình thương hướng đến nhóm người nào?” An Lương hỏi ngược lại.

Dương Mậu Di đã làm được nhiều việc trong lĩnh vực tình thương từ thiện, đặc biệt là chuyến đi từ thiện vào kỳ nghỉ hè trước đó, cô ấy đã giúp đỡ mười một trường học, xây dựng ba nhà phúc lợi cho người già, chín nhà phúc lợi cho trẻ em và thành lập hai mười hai phòng khám sức khỏe ở nông thôn.

“Bước đầu tiên chủ yếu nhắm vào các nhà phúc lợi trẻ em ở khu vực Thịnh Khánh. Em đã kiểm tra các nhà phúc lợi cho trẻ em của chúng ta ở Thịnh Khánh. Mặc dù cũng không đến mức khốn khổ nhưng cũng không quá tốt, em dự định sẽ tổ chức bữa trưa tình thương trong các cơ sở phúc lợi của trẻ em, để giúp đỡ những đứa trẻ đó một phần nhỏ.” Dương Mậu Di giải thích.

Nói xong Dương Mậu Di thở dài.

Những đứa trẻ đó thực sự rất đáng thương.

“Ồ, không vấn đề gì.” An Lương đồng ý.

“Em định đầu tư bao nhiêu vốn? Tiếp tục hoạt động lâu dài như thế nào?”

“Bước đầu tiên là đầu tư năm triệu, không nhận quyên góp từ xã hội để tránh một số rắc rối. Sau này, nếu Hồ Tiên Mĩ Thực Review được công nhận rộng rãi, chúng ta có thể yêu cầu các nhà hàng đã được Hồ Tiên Mĩ Thực Review đánh giá cung cấp một số hỗ trợ.” Dương Mậu Di giải thích.

An Lương phủ nhận kế hoạch của Dương Mậu Di: “Vậy thật không ổn!”

“Nếu như một số nhà hàng có tiếng được Hồ Tiên Mĩ Thực Review đánh giá, như vậy có trở thành miễn cưỡng ép buộc họ không?” An Lương hỏi ngược lại.

“Và những người ngồi lê đôi mách sẽ đặt câu hỏi về tính công bằng của Hồ Tiên Mĩ Thực Review.” An Lương nói thêm.

“Vì sự kiện từ thiện này đang tổ chức ở Thịnh Khánh, anh sẽ đã quyên góp 500 vạn cho em dưới danh nghĩa Công ty Kiến trúc Thịnh Khánh, sẽ ủng hộ 500 vạn mỗi năm trong tương lai nhưng anh cần theo dõi chi tiết tài chính của hoạt động.”

“Không vấn đề gì chứ.” An Lương thản nhiên hỏi.

Dương Mậu Di cảm động: “Đại vương, em… xin lỗi, khiến đại vương phải tốn kém rồi nhỉ?”

An Lương mỉm cười ôm Dương Mậu Di vào lòng: “Đồ ngốc này, chúng ta làm việc thiện, sao có thể gọi là tốn kém chứ?”

“Bên cạnh đó, sự kiện này có thể xây dựng hình ảnh xã hội tốt cho Công ty Kiến trúc Thịnh Khánh!” An Lương nói thêm.

Chương 2931: Hiệu quả thật tốt!

Một năm chỉ có 500 vạn? Xin lỗi!

Với thẻ hoàn tiền tiêu dùng cao cấp, An Lương có thể kiếm được trong chín năm.

“Tiểu hồ ly, lúc làm việc này, phải chú ý xem xét kỹ càng thông tin kế toán, dù sao cũng phải đề phòng người khác, kẻo bị quản lý nhà phúc lợi nhi đồng tham ô.” An Lương nhắc nhở.

Dương Mậu Di khẳng định: “Vâng, bọn en sẽ xử lý cẩn thận, hàng tuần tổ chức tình nguyện viên đến nhà phúc lợi cho trẻ em.”

“Ồ?” An Lương ngạc nhiên.

Dương Mậu Di cười nói: “Bởi vì phát sóng trực tiếp từ thiện trong kỳ nghỉ hè, chúng ta tổ chức một liên minh những tình nguyện viên, chủ yếu là để thực hiện một số hoạt động tình nguyện theo thời gian.”

Tiểu hồ ly tinh này thực sự đã làm nhiều như vậy à?

“Đại vương, chiều nay có bận việc gì không?” Dương Mậu Di chợt hỏi.

An Lương hỏi ngược lại cô: “Em có chuyện gì à?”

Dương Mậu Di khẳng định: “Em đã hẹn chị Nhã Nam quay phim vào buổi chiều, khoảng chín giờ tối sẽ kết thúc, nếu đại vương có chuyện gì thì anh tự đi giải quyết đi.”

“Này, rõ ràng là việc của em, sao lại đẩy sang cho tôi thế?” An Lương vui vẻ.

Có phải cuối cùng những người phụ nữ của An Lương đã học được cách đẩy việc cho người khác rồi không?

Dương Mậu Di ậm ừ: “Em đang nghĩ cho đại vương mà!”

“Chắc anh tin tưởng em, tiểu hồ ly tinh!” An Lương nói đùa.

“Được rồi, anh tình cờ có chuyện cần đi Thập Lý Loan, chúng ta về nhà một chuyến.”

Trở về nhà sau chuyến đi, mất hơn một giờ đồng hồ sau, An Lương và Dương Mậu Di mới có thể xuất phát. Khoảng ba rưỡi chiều, An Lương đến Trung tâm nghiên cứu khoa học và công nghệ sự sống tạm thời ở Thập Lý Loan.

An Lương hỏi Tôn Thế Trung trước tiên: “Tình hình kiểm tra ngày hôm qua như thế nào?”

Ngày hôm qua, Tôn Thế Trung đã cho Hạ Ngạn Vĩ của Cục điều tra An ninh Quốc gia dùng Hoàng kim Thái Tuế. Theo Tôn Thế Trung, đáng lẽ ra kết quả phải được công bố vào sáng nay nhưng đến buổi trưa, An Lương và Dương Mậu Di vẫn đang ngủ, không thể đến Thập Lý Loan hỏi kết quả được.

Vì lý do bảo mật, Tôn Thế Trung cũng không gửi kết quả cho An Lương qua mạng, phải nói rằng ý thức bảo mật của Tôn Thế Trung là rất tốt!

Mặc dù Tôn Thế Trung cũng biết đến sự tồn tại của Thiên cơ thần toán 04 nhưng anh ta lại lấy được rất nhiều thông tin mật trên mạng. Trước tình hình này, Tôn Thế Trung sẽ không trao đổi thông tin trọng yếu trên mạng!

Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng bị các hacker phát hiện?

Trước câu hỏi của An Lương, Tôn Thế Trung đáp lại bằng một nụ cười: “Hiệu quả rất tốt!”

Thập Lý Loan, Trung tâm nghiên cứu khoa học và công nghệ sự sống tạm thời.

Tôn Thế Trung đưa cho An Lương một tập tài liệu trên khổ giấy A4, ra hiệu cho An Lương xem nó: “Đây là báo cáo thử nghiệm có liên quan.”

An Lương nhận lấy tài liệu, thản nhiên nói: “Anh tóm tắt tình hình đi.”

Dù sao thì An Lương cũng không phải là người trong nghề, chắc chắn anh không thể hiểu hết được nội dung của báo cáo kiểm tra.

Tôn Thế Trung đương nhiên không có gì giấu diếm, giới thiệu tình hình cho An Lương: “Tổng giám đốc An, để tôi giới thiệu với anh thông tin cơ bản trước. Hôm qua chúng tôi đã dùng một gam Hoàng Kim Thái Tuế, sau đó đã ghi lại nhiều lần thông tin quan trọng của Hạ Ngạn Vĩ.”

“Chúng tôi đã kiểm tra số liệu đặc trưng sinh mệnh của Hạ Ngạn Vĩ lần cuối vào lúc mười hai giờ hôm nay, nhận thấy rằng nhiều cơ quan suy kiệt lúc trước, hiện tại đã được có chuyển biến và đang tiếp tục phục hồi.” Tôn Thế Trung nói tiếp.

“Theo kết quả phân tích toàn diện dữ liệu của Hoàng Kỳ nghìn năm mà chúng tôi đã ghi lại, chúng tôi tin rằng hiệu quả của một gam Hoàng Kim Thái Tuế vượt xa so với một miếng Hoàng Kỳ nghìn năm. Từ số liệu đó phân tích, hiệu quả tăng cường khoảng mười phần trăm đến ba mươi phần trăm.” Anh ta giải thích.

“Vì thiếu các thí nghiệm thực tế, chúng tôi không thể xác nhận dữ liệu cụ thể, nhưng chúng tôi có thể chắc chắn rằng hiệu quả của Hoàng Kim Thái Tuế vượt xa hiệu quả của Hoàng Kỳ nghìn năm.” Tôn Thế Trung khẳng định.

Không có gì phải nghi ngờ!

An Lương đã có được câu trả lời từ Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng.

Một miếng Hoàng Kỳ nghìn năm tiêu chuẩn có thể kéo dài tuổi thọ thêm ba mươi ngày, mười gam Hoàng Kim Thái Tuế kéo dài tuổi thọ thêm một năm, vậy một gam Hoàng Kim Thái Tuế kéo dài tuổi thọ thêm ba mươi sáu ngày rưỡi. Theo quan điểm kéo dài tuổi thọ, dược hiệu một gam Hoàng Kim Thái Tuế mạnh hơn một miếng Hoàng Kỳ nghìn năm khoảng 21,67%.

Vì vậy, phân tích lý thuyết của Tôn Thế Trung không có vấn đề gì, nhưng sai số hơi lớn.

An Lương hiểu rõ câu trả lời, nhưng lại không thể nói rõ ràng, anh hỏi: “Nếu sử dụng Hoàng Kỳ nghìn năm cho Hạ Ngạn Vĩ, các anh có thể có được dữ liệu chi tiết hơn không?”

Tôn Thế Trung trả lời: “Không thể, bởi vì Hạ Ngạn Vĩ thời điểm này không còn là Hạ Ngạn Vĩ như trước đây nữa, Hoàng Kim Thái Tuế đã khắc phục được tình trạng thể chất kém của Hạ Ngạn Vĩ, nếu sử dụng Hoàng Kỳ nghìn năm, chắc chắn sẽ thu được kết quả tốt hơn.”

“Tổng giám đốc An, thật ra anh không cần phải vật lộn với những dữ liệu quá chi tiết, bởi vì chúng tôi đã đưa ra kết luận tốt nhất. Quả thực Hoàng kim Thái tuế có hiệu quả chữa bệnh tuyệt vời, hơn nữa hiệu quả chữa bệnh còn có những chuyển biến tốt đẹp.”

Tôn Thế Trung thuyết phục An Lương nhằm ngăn cản anh sử dụng Hoàng Kỳ nghìn năm cho Hạ Ngạn Vĩ.

Chương 2932: Phát triển!

An Lương gật đầu: “Anh nói đúng, vậy chỉ cần một gam Hoàng Kim Thái Tuế đã có thể giải quyết người kia đó…”

“Vấn đề?” Tôn Thế Trung do dự một lúc rồi lắc đầu.

“Chắc hẳn không thể. Theo kết quả kiểm tra của chúng tôi, mặc dù vấn đề suy kiệt cơ quan của Hạ Ngạn Vĩ đã thuyên giảm, anh ta đang dần hồi phục nhưng tốc độ quá chậm.”

Vừa nói xong, Tôn Thế Trung do dự một lúc, hạ giọng nói tiếp: “Tổng giám đốc An, Hoàng Kim Thái Tuế còn quý hơn cả Hoàng Kỳ nghìn năm, chúng tôi đã kiểm chứng hiệu quả, chắc chắn Hoàng Kim Thái Tuế không chứa chất gây hại cho cơ thể con người.”

An Lương hiểu ý của Tôn Thế Trung, trên các trang web ngầm, giá đấu giá cao nhất của một miếng Hoàng Kỳ nghìn năm đã lên tới 3,99 ức tệ Hạ Quốc.

Giờ đây, tác dụng của một gam Hoàng Kim Thái Tuế vượt quá tác dụng của một miếng Hoàng Kỳ nghìn năm tiêu chuẩn.

“Hoàng Kim Thái Tuế nặng bao nhiêu?” An Lương hỏi.

“Trọng lượng của Hoàng Kim Thái Tuế là khoảng một 1980 gram, chúng tôi chỉ ước tính trọng lượng, để tránh bất kỳ tác động nào đến Hoàng Kim Thái Tuế.” Tôn Thế Trung đáp.

“Hoàng Kim Thái Tuế là loại hạn chế tiếp xúc với không khí và ánh sáng nên chúng tôi đã bảo quản trong phòng tối, khi cần quan sát thì dùng đèn chiếu tia hồng ngoại.” Tôn Thế Trung nói thêm.

Nói xong, Tôn Thế Trung thận trọng nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai ở đó, anh ta mới tiếp tục nói: “Tổng giám đốc An, có một phát hiện quan trọng khác về Hoàng Kim Thái Tuế.”

“Phát hiện gì?” An Lương hỏi ngược.

Tôn Thế Trung khẽ nói: “Hoàng Kim Thái Tuế đang phát triển!”

“Cái gì cơ?” An Lương giả vờ ngạc nhiên.

Chẳng qua, thật ra An Lương đã biết chuyện này rồi, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã giải thích cho anh về thuộc tính của Hoàng Kim Thái Tuế, khoảng ba năm thì tăng 100 gram, thậm chí nó có thể tăng trưởng đến 1067300 gram!

Tất nhiên, tiền đề này không phải là để ép thu hoạch Hoàng Kim Thái Tuế.

Hiện tại, mỗi năm chỉ có thể thu thập được 100 gram Hoàng Kim Thái Tuế, sau ba năm có thể thu được 200 gram, sau sáu năm có thể thu được 300 gram, loại phát triển này đã rất xuất sắc.

Tôn Thế Trung nói liên tục: “Hoàng Kim Thái Tuế đang phát triển, theo tìm hiểu của tôi, từ khi đào được Hoàng Kim Thái Tuế đến nay, nó đã phát triển khoảng một đến hai phần trăm khối lượng.”

“Nhiều vậy à?” An Lương vẫn còn diễn vẻ kinh ngạc.

“Hiện tại tạm thời không thể chắc chắn một trăm phần trăm, vì trước đây không đặc biệt chú ý đến sự phát triển của nó. Hiện tôi đã xây dựng mô hình ba chiều của Hoàng Kim Thái Tuế bằng cách quét laser, có thể phát hiện ra những thay đổi của nó ngay lập tức, hy vọng An tổng cho tôi một thời gian để nghiên cứu nó.” Tôn Thế Trung giải thích.

“Không thành vấn đề, nhưng phải cẩn thận kẻo bị hư hại!” An Lương nhắc nhở.

Tôn Thế Trung gật đầu: “Xin hãy yên tâm, tôi sẽ đặc biệt cẩn thận!”

Tôn Thế Trung biết rất rõ, mạng sống của Hoàng kim Thái Tuế quý giá hơn mạng sống của anh ta rất nhiều!

“Bây giờ Hạ Ngạn Vĩ đang ở đâu?” An Lương hỏi.

“Trong phòng phục hồi chức năng.” Tôn Thế Trung đáp.

“Ban đầu, hầu như anh ta không thể vận động thể dục do cơ quan suy kiệt, điều này đã gây ra một loạt các vấn đề bao gồm teo cơ, bệnh về da... Bây giờ tình hình đã được cải thiện, tôi đã sắp xếp một liệu trình phục hồi vận động nhẹ.”

“Nếu muốn hoàn toàn trị liệu cho anh ta, anh dự toán cần thêm bao nhiêu Hoàng Kim Thái Tuế?” An Lương hỏi.

Tôn Thế Trung nhẩm tính, sau khoảng một phút, Tôn Thế Trung thận trọng đưa ra ý kiến ​​cá nhân của mình: “Theo tình trạng của anh ta, để mà bảo đảm hơn, tôi ước tính ít nhất anh ta cần phải dùng hai lần Hoàng Kim Thái Tuế.”

“Vậy thì tiếp tục đi, tôi muốn xem kết quả.” An Lương nói.

“Hạ Ngạn Vĩ đã có những đóng góp to lớn cho đất nước chúng ta, hơn nữa Hoàng Kim Thái Tuế vẫn đang phát triển, vì vậy tôi hy vọng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh ta, hãy theo dõi tình hình xem Hoàng Kim Thái Tuế thời gian dài như vậy có di chứng gì không.”

“Anh Tôn, anh nói rõ cho anh ta biết, sau khi khỏi bệnh, anh ta sẽ phải ở lại Thập Lý Loan ít nhất ba tháng để kiểm tra.” An Lương nói thêm.

“Ngoài ra, dù sau ba tháng, tôi hy vọng các anh sẽ tiếp tục theo dõi tình hình của anh ta, ít nhất là ba năm tiếp theo. Nói rõ với bên kia rằng, đây là điều kiện của chúng ta để điều trị cho anh ta.” An Lương nói thêm.

“Được.” Tôn Thế Trung đáp lại.

“Chúng ta đến phòng phục hồi chức năng xem thử.” An Lương yêu cầu.

Tôn Thế Trung dẫn đường.

Một lúc sau, cả hai đến phòng phục hồi chức năng, Hạ Ngạn Vĩ chống gậy đi lại. An Lương bước vào, Tôn Thạch Trung chủ động giới thiệu: “Anh Hạ”

Hạ Ngạn Vĩ nghe vậy nhìn qua, tiến lại gần An Lương, lịch sự chào hỏi: “Tổng giám đốc An, buổi chiều tốt lành!”

“Buổi chiều tốt lành!” An Lương đáp,

“Hiện tại anh cảm thấy thế nào?”

“Rất tuyệt!”

Hạ Ngạn Vĩ nở một nụ cười chân thành trên khuôn mặt: “Trước khi điều trị, tôi thậm chí không thể thở được, phổi của tôi như bị đốt cháy theo từng nhịp thở.”

Anh ta hít một hơi thật sâu: “Hiện tại hô hấp rất dễ dàng, tuy rằng có hơi đau, nhưng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.”

“An tổng, thuốc của các anh thật thần kì!” Hạ Ngạn Vĩ khen ngợi.

An Lương đáp: “Tất nhiên là thần kì rồi! Giá cao nhất của loại thuốc tương tự trên web ngầm là ba trăm chín mươi chín triệu tệ Hạ Quốc đấy.”

“Hả?”

Hạ Ngạn Vĩ sửng sốt, thì ra là có loại thuốc thần kỳ đến vậy à, nhưng giá vậy thì hơi đắt nhỉ? Hạ Ngạn Vĩ bối rối nói: “Tổng giám đốc An, tôi không có tiền.”

Chương 2933: Thông tin tuyệt mật!

“Đừng lo lắng, tôi biết anh không có tiền”

“Thỏa thuận chung của chúng ta là để anh thử nghiệm thuốc.”

An Lương bình tĩnh hỏi: “Anh có tình nguyện tiếp tục thử thuốc không?”

Trước khi Hạ Ngạn Vĩ trả lời, An Lương đã tiếp tục nói: “Chúng tôi đã xác minh hiệu quả của loại thuốc này, nhưng tôi hy vọng sẽ thấy tác dụng cuối cùng của nó. Nếu anh sẵn sàng tiếp tục thử nghiệm thuốc, tôi nghĩ khả năng anh hoàn toàn khỏi bệnh rất cao!”

Khi nghe khả năng hồi phục, đôi mắt của Hạ Ngạn Vĩ sáng lên: “Thật sự có thể chữa khỏi?”

“Tất nhiên!” An Lương gật đầu khẳng định.

“Đối với các câu hỏi chuyên môn, anh có thể hỏi chuyên gia Tôn.”

Tôn Thế Trung ở bên cạnh tiếp lời: “Anh Hạ, anh nên cảm ơn tổng giám đốc An, vì tổng giám đốc an đã đặc biệt cho anh cơ hội này. Trên thực tế, chúng tôi đã hoàn thành việc thử nghiệm loại thuốc mới. Loại thuốc mới hoạt động rất tốt trong cơ thể anh, không có bất kỳ tác dụng phụ nào, hiệu quả phục hồi rất tuyệt vời.”

Tôn Thế Trung tiếp tục: “Nếu anh muốn tiếp tục được thử nghiệm các loại thuốc mới, chúng tôi có một số điều kiện nhất định, khi anh bình phục, chúng tôi cần anh ở lại đây ít nhất chín mươi ngày để chúng tôi tiến hành nghiên cứu về anh.”

“Còn có điều kiện thứ hai, cho dù anh rời khỏi Thịnh Khánh trở về Đế Đô, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục theo dõi nghiên cứu thể trạng của anh, nếu không có gì ngoài ý muốn, chúng tôi sẽ khám sức khỏe hàng tháng cho anh.”

Tôn Thế Trung nói tiếp: “... Và cuối cùng mong anh giữ bí mật!”

Anh ta bổ sung thêm: “Nếu anh có thể chấp nhận những điều kiện này, chúng tôi sẽ sắp xếp một quy trình thử nghiệm thuốc mới tiếp theo cho anh.”

Hạ Ngạn Vĩ đáp lại với một nụ cười gượng gạo: “Không có vấn đề gì với hai điều kiện đầu, tôi có thể hợp tác với nghiên cứu, nhưng cái thứ ba thì có chút vấn đề, bởi vì tôi không thể giữ bí mật, rất nhiều người trong văn phòng của chúng tôi biết về việc này.”

An Lương ở bên cạnh nói: “Về vấn đề bảo mật thì người trong cục các anh biết thì sẽ biết, người nên biết thì sẽ biết, chúng tôi chỉ đề nghị các anh không được chủ động tiết lộ thông tin ra bên ngoài.”

Hạ Ngạn Vĩ thở phào nhẹ nhõm: “Cái đó thì không thành vấn đề.”

“Cảm ơn tổng giám đốc An đã cho tôi cơ hội!” Hạ Ngạn Vĩ biết ơn.

An Lương xua tay: “Cảm ơn bản thân anh ấy, nếu không có đóng góp to lớn cho đất nước, tôi đã không chọn anh.”

Hạ Ngạn Vĩ khẽ thở dài: “Vẫn nên cảm ơn tổng giám đốc An!”

“Không cần cám ơn, anh Tôn, anh dẫn anh ta đi kiểm tra,sau này như thế nào thì thu xếp người theo dõi, anh cũng nên lập kế hoạch, tôi liên hệ với Cục của bọn họ trước đã.” An Lương ra lệnh.

Tôn Thế Trung gật đầu đáp: “Vâng.”

Sau khi Tôn Thế Trung và Hạ Ngạn Vĩ rời đi, An Lương lấy điện thoại di động ra để liên lạc với Hoàng Quốc Tường, nhưng Hoàng Quốc Tường đã liên lạc với anh trước.

An Lương nhíu mày, ông Hoàng này có lắp đặt thiết bị công nghệ cao nào trên Hạ Ngạn Vĩ không? Nếu không thì trùng hợp quá nhỉ?

Tại Thập Lý Loan, trong phòng phục hồi chức năng của Trung tâm nghiên cứu khoa học và công nghệ sự sống tạm thời, An Lương vừa định liên lạc với Hoàng Quốc Tường thì Hoàng Quốc Tường đã liên lạc với anh trước.

An Lương nhận điện thoại, mở miệng hỏi trước: “Anh Hoàng, anh có lắp máy nghe lén cho Hạ Ngạn Vĩ không?”

“Ý gì đây?” Hoàng Quốc Tường cảm thấy khó hiểu.

“Tôi vừa nói định gọi điện thoại cho anh, nhưng anh lại gọi đến, anh nói xem nói tôi có nên nghi ngờ không?” An Lương giễu cợt.

Hoàng Quốc Tường phàn nàn: “Tôi đang gọi cho anh, do có chuyện quan trọng cần nói với anh.”

“Có gì quan trọng?” An Lương hỏi.

“Phóng viên Shimizu Makoto của đài truyền hình Nhật Bản TBS trú tại Đế Đô, chắc anh biết nhỉ?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

“Tôi biết, anh ta là tay trong của Cựu Thủ tướng Amber Jinshan Nhật Bản.” An Lương nói thẳng, bởi vì An Lương biết rất rõ chắc chắn Hoàng Quốc Tường biết được thân phận của Shimizu Makoto.

Quả nhiên!

Khi An Lương nói ra thân phận thật của Shimizu Makoto, Hoàng Quốc Tường không có bất kỳ phản ứng ngạc nhiên nào.

“Shimizu Makoto này vừa mới rời khỏi Đế Đô. Anh ta đáp chuyến bay từ Đế Đô đến Thịnh Khánh, anh vẫn còn ở Thịnh Khánh đúng không?” Hoàng Quốc Tường hỏi.

Shimizu Makoto sắp đến Thịnh Khánh?

“Tôi vẫn đang ở Thịnh Khánh.” An Lương đáp lại.

“Tôi đoán anh ta đến đây có liên quan đến Hoàng Kỳ nghìn năm, một trong những người mua trước đó đến từ Nhật Bản, sau khi phân tích, chúng tôi nghĩ đó là cựu Thủ tướng Nhật Bản.”

“Tốt thôi! Tôi còn tưởng rằng anh ta nhằm vào anh.” Hoàng Quốc Tường thở phào nhẹ nhõm.

“Người này không hề đơn giản đâu.” Hoàng Quốc Tường tiếp tục nói thêm.

“Theo điều tra của chúng tôi, Shimizu Makoto từng tham gia khóa huấn luyện hoạt động đặc biệt của Nhật Bản. Anh ta là một nhân viên bên ngoài ưu tú của Nhật Bản.”

“Lúc trước khi ở Đế Đô, chúng tôi đã bố trí đi theo Shimizu Makoto, nhưng đều bị anh ta bỏ lại phía sau.” Hoàng Quốc Tường nói thêm,

“Vậy anh phải cẩn thận, người này không dễ đối phó đâu!”

An Lương cười thầm, Shimizu Makoto không dễ đối phó á? À!

Xin lỗi!

An Lương có khả năng cảm nhận được nguy hiểm, cùng với rất nhiều nhân viên an ninh của Công ty bảo an Nhân nghĩa an toàn được sắp xếp xung quanh anh. Trong tình huống như vậy, Shimizu Makoto có gì mà không dễ đối phó cơ chứ?

Hơn nữa, Shimizu Makoto vốn không tới để gây rắc rối gì cả.

Chương 2934: Kết trái rồi!

Sau khi nhắc nhở An Lương, Hoàng Quốc Tường còn hỏi thêm: “Anh vừa nói về Hạ Ngạn Vĩ à, tình hình hiện tại của anh ta thế nào rồi?”

An Lương không nói về tình cảnh hiện tại của Hạ Ngạn Vĩ.

“Chúng tôi không hạn chế các liên hệ với bên ngoài của Hạ Ngạn Vĩ, anh có thể liên hệ với Hạ Ngạn Vĩ để hỏi về tình hình.”

“Vậy là cuộc thử nghiệm thuốc mới thành công đúng không?” Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.

An Lương không giấu giếm: “Đúng vậy.”

“Chính xác thì loại thuốc mới của anh là gì?” Hoàng Quốc Tường tò mò.

“Anh có nhớ dự án của gia đình chúng tôi tại Căn cứ sản xuất động lực Phong Phàm không?” An Lương hỏi ngược lại.

Hoàng Quốc Tường trả lời: “Có chút ấn tượng, hình như là một dự án trung tâm thương mại tích hợp quy mô của gia đình anh thì phải?”

“Đúng rồi.” An Lương đáp lại.

“Lúc trước khi đào móng, đội xây dựng của chúng tôi đã đào được một gốc Hoàng Kim Thái Tuế, anh có biết chuyện này không?”

“Ừm, tôi có nghe nói.”

Hoàng Quốc Tường chợt nhận ra: “Vậy Hoàng Kim Thái Tuế kia là thuốc mới của anh hả?”

“Có một câu nói trong Bão Phác Tử thế này, ăn Thái Tuế không gây chết người. Tôi tưởng nó là giả, nhưng sau khi chuyên gia nghiên cứu, dược hiệu của loại Thái Tuế này rất tốt, thậm chí tác dụng chữa bệnh của nó còn vượt qua Hoàng Kỳ nghìn năm!”

“Cái gì cơ?” Hoàng Quốc Tường bất ngờ,

“Anh không đùa đấy chứ?”

“Tất nhiên không phải nói đùa rồi.” An Lương bình tĩnh nói.

“Tạm thời ngừng lại đã, tôi có chút chuyện!”

Hoàng Quốc Tường đột ngột cúp điện thoại?

Đột nhiên An Lương có chút bồn chồn không biết Hoàng Quốc Tường muốn nói gì.

“Chẳng lẽ là tên này đi tìm Thái Tuế à?”

An Lương cười thầm. Thực ra anh đã đoán đúng rồi!

Sau khi Hoàng Quốc Tường biết được cây Hoàng Kim Thái Tuế nhà An Lương đào lên có hiệu quả chữa bệnh lớn, anh ta lập tức nghĩ đến việc tự mình đi thu thập Thái Tuế.

Mặc dù số lượng Thái Tuế rất ít, nhưng nó không phải hiếm lạ trong toàn bộ phạm vi Hạ Quốc. Ví dụ, có những bản tin nói rằng Thái tuế cũng được tìm thấy trong một cái giếng.

Mặc dù sau đó người ta đã làm rõ rằng đó không phải là Thái tuế, mà chỉ là một loại sản phẩm silicone nào đó, nhưng đối với Hoàng Quốc Tường, độ khó để anh ta tìm thấy Thái Tuế là rất thấp, ít nhất là thấp hơn Hoàng Kỳ nghìn năm nhiều.

Dù sao Hoàng Quốc Tường đã tìm kiếm Hoàng Kỳ nghìn năm đã lâu nhưng anh ta chưa từng nhìn thấy một miếng Hoàng Kỳ nghìn năm nào, bây giờ tìm Thái Tuế cũng không khó đến mức ấy nhỉ?

Tại Đế Đô, trong một phòng họp bí mật của Cục Điều tra An ninh Quốc gia, Hoàng Quốc Tường đang tổ chức một cuộc họp. Giám đốc điều hành Lục Dược Văn, Giám đốc Tình báo Kim Kha, Giám đốc An ninh Thông tin Đới Chính Bác, cũng như hai nhà chuyên gia tâm lý học Chu Thế Văn và Nghiêm Khải cũng có mặt.

Trước tiên Hoàng Quốc Tường nói qua về cuộc nói chuyện giữa anh ta và An Lương trước đó, sau đó bổ sung thêm: “Đối với vấn đề Thái tuế, mọi người có ý kiến gì không?”

Trong phòng họp, tất cả mọi người đều im lặng.

Đối mặt với bầu không khí im lặng, Hoàng Quốc Tường gọi thẳng tên: “Anh Chu, anh nghĩ sao về chuyện này?”

Chu Thế Văn là một chuyên gia tâm lý học và tội phạm học của Cục Điều tra An ninh Quốc gia, anh ta luôn ít nói, anh đã nhiều lần tiến hành phân tích tâm lý của An Lương.

Cho nên lần này Hoàng Quốc Tường hỏi Chu Thế Văn trước, anh ta muốn nghe ý kiến ​​của Chu Thế Văn.

“Theo tình huống của An Lương, tôi không nghĩ anh ấy nói dối, nhưng tôi đã tìm được một thông tin thú vị về Thái tuế.” Chu Thế Văn giải thích.

Chu Thế Văn giảng giải thông tin anh ta tìm được: “Thái Tuế là một hợp thể nấm nhầy lớn không phải là thực vật cũng không phải động vật.”

“Tuy nhiên, có sự khác biệt lớn giữa các cá thể của hợp thể nấm nhầy này, giữa những cá thể khác nhau cũng có những sự khác nhau.” Chu Thế Văn nói.

Hoàng Quốc Tường nhíu mày: “Ý của anh là, có thể Thái Tuế do nhà An Lương đào lên có tác dụng thần kỳ, nhưng Thái Tuế mà chúng ta tìm thấy không có tác dụng gì.”

Chu Thế Văn gật đầu.

“Ồ!”

“Mọi người có thể hỏi các chuyên gia liên quan, hỏi về hợp thể nấm nhầy.” Chu Thế Văn đáp.

Hoàng Quốc Tường thở dài: “Cho dù có tình huống như vậy, chúng ta cũng phải khám phá Thái tuế, nếu có bất kỳ tác dụng thần kỳ nào, nó rất quan trọng đối với chúng ta.”

Hoàng Quốc Tường nói thêm: “Mọi người đều nhớ Hạ Ngạn Vĩ chứ?”

Giám đốc điều hành Lục Dược Văn gật đầu: “Tôi nhớ Tiểu Hạ, anh ta đã... ừm!”

“Tình trạng của Tiểu Hạ hiện đã được cải thiện rất nhiều, có hy vọng phục hồi.” Hoàng Quốc Tường bình tĩnh nói.

“Cái gì?” Lục Dược Văn ngạc nhiên:

“Nhưng bệnh viện ở Đế Đô tôi đã đưa ra kết luận rằng các cơ quan nội tạng của Tiểu Hạ bị suy kiệt, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra lại, quả đúng như vậy.”

Hoàng Quốc Tường trả lời: “Đó là do tác dụng của Thái tuế!”

Lục Dược Văn nhíu mày: “Thì ra là thế!”

Giám đốc tình báo Kim Kha tiếp lời: “Vì vai trò của Thái Tuế là rất lớn, chúng tôi thực sự nên tìm kiếm nó, nếu Thái Tuế mà chúng tôi tìm thấy cũng có tác dụng như vậy, chúng tôi sẽ ít lo lắng hơn về các nhiệm vụ bên ngoài trong tương lai.”

Hoàng Quốc Tường đồng ý: “Tôi cũng nghĩ vậy.”

Chương 2935: Khác biệt to lớn!

“Chính Bác, về vấn đề này, bộ phận bảo mật thông tin của anh sẽ dốc sức hơn nữa, các anh tạo ra những tranh luận trên mạng, để những người hay hóng chuyện trên mạng giúp chúng ta tìm ra Thái tuế, rồi chúng ta sẽ bước vào điều tra.” Hoàng Quốc Tường ra lệnh.

Đới Chính Bác đáp lại bằng một nụ cười: “Yên tâm, đây là sở trường của chúng tôi!”

Thông qua những bàn luận trên mạng, đối với bộ phận bảo mật thông tin của họ, không phải điều này dễ dàng thú vị lắm à?

Tại Thịnh Khánh.

An Lương đang kiểm tra Trung tâm nghiên cứu Đông thanh tử, mặc dù kế hoạch nhân giống Đông thanh tử đã thất bại hoàn toàn nhưng quá trình nghiên cứu Đông thanh tử vẫn đang tiếp tục.

Ví dụ, tại sao đông thanh tử không thể được nhân giống bằng cách giâm cành?

“Giáo sư Biên, nghiên cứu gần đây thế nào rồi?” An Lương hỏi Biên Tiểu Cương.

Biên Tiểu Cương đưa máy tính bảng cho An Lương xem: “Tổng giám đốc An, anh đến đây vừa đúng lúc, tôi định liên lạc với anh để báo tin về Đông thanh Tử.”

“Ồ?”

An Lương nhìn thông tin hiển thị trên máy tính bảng, tất cả đều là thông tin liên quan đến sinh học, bao gồm cả cấu trúc của chuỗi gen, sao An Lương có thể hiểu được?

Biên Tiểu Cương giải thích: “Đây là thông tin di truyền của cây Đông thanh tử mẹ, chúng tôi đã phân tích hoàn toàn thông tin di truyền của của cây mẹ, sau đó so sánh thông tin di truyền của cây con, từ đó tìm ra vấn đề!”

“Trong trường hợp bình thường, thông qua nhân giống giâm cành, gen của cây con và cây mẹ hoàn toàn giống nhau nhưng cũng có những yếu tố như đột biến gen của cây con, biến dị nhiễm sắc thể, thay đổi điều kiện môi trường sinh trưởng, vân vân… gây ra các tình huống khác nhau.” Biên Tiểu Cương tiếp tục nói.

“Tuy nhiên, đột biến gen và đột biến nhiễm sắc thể đều là những trường hợp có xác suất nhỏ, cũng không có sự thay đổi về môi trường. Chẳng qua tất cả các cây con mà chúng tôi nhân giống bằng cách giâm cành cây mẹ đều xuất hiện đột biến gen, đây là một trường hợp rất đặc biệt. Chúng tôi nghiên cứu cây mẹ xuất hiện đột biến gen, các cây con không thừa hưởng đột biến gen này, cuối cùng dẫn đến trường hợp các cây con biến đổi gen.” Biên Tiểu Cương giải thích lý do.

“Thì ra là thế!”

Mặc dù An Lương không hiểu, nhưng cảm thấy có vẻ khá tuyệt vời.

“Vậy là kế hoạch nhân giống Đông thanh tử thất bại hoàn toàn à?” An Lương tiếc nuối hỏi.

“Vâng, tổng giám đốc An, tôi rất xin lỗi, quả thực dự án này đã thất bại hoàn toàn.” Biên Tiểu Cương đáp lại.

An Lương thở dài: “Thất bại thì thất bại thôi!”

Gánh nặng của Biên Tiểu Cương như trút được phần nào, anh ta tiếp tục nói: “Tổng giám đốc An, chúng tôi cũng có một tin tốt, chúng tôi phát hiện ra sản lượng của ba cây có sự tăng trưởng nhất định.”

“Chắc chắn chứ?” An Lương ngạc nhiên hỏi, dù anh đã biết trước kết quả này rồi.

“Chắc chắn!” Biên Tiểu Cương khẳng định.

“Chúng tôi đã kiểm tra tình hình kết trái của Đông thanh tử trước đó, cơ bản xác định rằng sản lượng đông thanh tử có tăng lên, mức tăng có thể vượt quá mười phần trăm.”

An Lương có một câu trả lời chính xác, mức tăng sản lượng là hai mươi phần trăm!

Bây giờ đã là tháng chín, Đông thanh tử sẽ chín liên tục từ tháng mười một, tháng mười hai sẽ cho một lượng trái chín lớn.

“Thế thì tuyệt quá rồi!”

An Lương cười nhắc nhở: “Hãy chú ý phòng bị các loại chim và các loại động vật khác trộm quả.”

Năm nay Đông thanh tử đã bị rất nhiều người nhớ kỹ từ lâu.

Đông thanh tử cũng là một nguồn lực quan trọng để An Lương nâng cao giá trị đóng góp của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, vì vậy An Lương cần phải nắm giữ nó trong tay mình.

Nhà tổ nhà họ An.

Cùng với Tiểu Cương và Trọng Hồng Lâm, An Lương đã kiểm tra tình hình của ba hạt Đông thanh tử. Dường như số lượng kết quả của ba hạt Đông thanh tử rất lớn, nhưng nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì không thể biết được số lượng cụ thể.

“Đội trưởng Trọng, các người nên chú ý đề phòng chim bay, rắn rết và côn trùng.” An Lương nhắc nhở lần nữa.

Khi Đông thanh tử được phát hiện lần đầu tiên vào năm ngoái, đã có những con rắn định ăn Đông thanh tử, vì vậy An Lương lo lắng rằng Đông thanh tử sẽ lại bị rắn, côn trùng và chim ăn một lần nữa.

Trọng Hồng Lâm đáp lại một cách khẳng định: “Tổng giám đốc An cứ yên tâm, chúng tôi đã lắp đặt máy đuổi chim và lưới bảo vệ xung quanh, đồng thời cũng đã lắp lưới điện vi cảm trên mặt đất, dù là chim đang bay trên trời hay rắn rết, côn trùng dưới đất đều có thể ngăn chặn hiệu quả. “

An Lương khẽ gật đầu.

“Giáo sư Biên, hướng nghiên cứu chính tiếp theo của anh là các thành phần có công dụng trong Đông thanh tử, đồng thời thử nghiệm hiệu quả của Đông thanh tử nhân tạo.” An Lương dặn dò.

Biên Tiểu Cương gật đầu đáp: “Được, Tổng giám đốc An, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

An Lương lại đi đến vườn đào, kiểm tra tình trạng của những quả đào lông đó. Trong lúc đang kiểm tra vườn đào, An Lương nhận được tin nhắn từ Shimizu Makoto.

‘QQQ: Có đó không?’

‘QQQ: “Chi tiết giao hàng”.’

Shimizu Makoto gửi cho An Lương thông tin giao hàng mà lúc trước Thiên Cơ Thần Toán số 4 gửi lên web ngầm, từ đó cho thấy thân phận của mình.

‘QQQ: Tôi đã đến Thịnh Khánh, các người sắp xếp quá trình giao hàng chưa?’

‘AAA: Anh ở đâu tại Thịnh Khánh?’

‘QQQ: Tôi đang ở Sân bay quốc tế Thịnh Khánh.’

‘AAA: Anh nên biết rằng, chúng tôi chỉ chịu trách nhiệm giao hàng đến tay anh một cách an toàn. Chúng tôi không chịu trách nhiệm về bất kỳ vụ tai nạn nào xảy ra sau khi anh nhận hàng.’

‘QQQ: Cám ơn đã quan tâm, tôi biết rồi.’

‘AAA: Nếu đã vậy, tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh.’

‘AAA: Thông tin vị trí: khách sạn đỉnh núi Mộc Linh.’

‘AAA: Lát nữa gặp.’

‘QQQ: Đã nhận.’

Chương 2936: Danh tiếng tốt!

Sau khi cuộc trao đổi giữa An Lương và Shimizu Makoto kết thúc, anh dặn dò: “Đội trưởng Trọng, anh phụ trách tìm một vị trí tương đối an toàn ở Thập Lý Loan. Tôi sẽ xây dựng một bãi đỗ máy bay, tiện cho việc đậu xe moto bay.”

Tình trạng giao thông ở Thịnh Khánh hơi tệ, ý định ban đầu của An Lương khi phát triển mô tô bay là để giải quyết vấn đề tắc nghẽn giao thông trong thành phố, chỉ có điều cảng đỗ hàng không vẫn chưa được hoàn thiện.

Thật ra các công tác liên quan đã được thúc đẩy, kể cả ở Thiên Phủ hay Thịnh Khánh, cũng như Đế Đô hay Ma Đô, An Lương đều xây dựng cảng hàng không.

Gần một giờ sau, tại khu vực nghỉ ngơi trong sảnh chờ của khách sạn đỉnh núi Mộc Linh, An Lương đã gặp được Shimizu Makoto. Đối phương đang ngồi ở khu vực nghỉ ngơi đọc tạp chí, giống như một vị khách du lịch bình thường.

An Lương bước tới, ngồi xuống đối diện với Shimizu Makoto, sử dụng tiếng Nhật hỏi: “Chỉ có mình anh?”

Shimizu Makoto trả lời lại bằng ngôn ngữ của Hạ Quốc: “Đúng vậy, anh An, chỉ có mình tôi.”

“Không lo lắng an toàn à?” An Lương hỏi ngược lại.

Shimizu Makoto mỉm cười đáp: “Thịnh Khánh là địa bàn của anh An. Tôi tin rằng sẽ không xảy ra vấn đề an ninh nào ở Thịnh Khánh.”

Tên này thật thông minh!

An Lương bán đấu giá “Hoàng Kỳ ngàn năm” trên dark web, đương nhiên không thể để “Hoàng Kỳ ngàn năm” xảy ra sự cố bất ngờ trong phạm vi Thịnh Khánh rồi, nếu không chẳng khác gì đang tự tát vào mặt mình?

Dù gì nếu ở trong phạm vi Thịnh Khánh mà xảy ra sự cố, vậy có quỷ mới biết được có phải là nội bộ giở trò bất chính hay không?

Tuy trước đây cuộc đấu giá “Hoàng Kỳ ngàn năm” chỉ là cuộc đấu giá ẩn danh, nhưng mọi người đều biết là An Lương chủ trì đấu giá nên mọi người rất yên tâm về lần giao dịch này.

Nguyên nhân là do danh tiếng của An Lương vô cùng tốt!

Dù ở trong thế giới ngầm hay thế giới bên ngoài, An Lương đều có danh tiếng rất tốt, cũng rất có danh dự và giữ chữ tín. Đây chính là thế mạnh của An Lương, anh không định phá hủy hình tượng của mình…

“Khá lắm, anh rất dũng cảm!” An Lương cười đáp.

“Về giao dịch lần này của chúng ta, tôi có thể đảm bảo anh sẽ an toàn ở Thịnh Khánh, anh định rời Thịnh Khánh như thế nào?”

“Tôi nghĩ anh nên ngồi máy bay bay thẳng về Nhật Bản. Hệ thống quản lý hàng không ở Hạ Quốc bọn tôi rất đảm bảo. Anh đi máy bay từ Thịnh Khánh về Nhật Bản, nhất định sẽ đáp xuống Nhật Bản an toàn, chắc chắn bất cứ ai muốn chặn đường anh sẽ phải ra tay ở trên chính mảnh đất Nhật Bản của các anh.” An Lương nhắc nhở.

Shimizu Makoto tán thành: “Vậy cảm ơn lòng tốt của Tổng giám đốc An. Tôi sẽ ngồi máy bay từ Thịnh Khánh về thẳng về Nhật Bản.”

An Lương búng ngón tay, Tần Thiên Tường đặt một chiếc vali màu trắng bạc lên bàn trà. Chiếc vali màu trắng bạc này rất đặc biệt, nó có hai ổ khóa, một ổ là khóa số xoay truyền thống, nhưng không phải là loại có ba vòng số mà đến tận năm vòng?

Tổ hợp mật mã của loại khóa ba vòng số chỉ có một ngàn loại, nhưng tổ hợp của năm vòng số lại lên đến một trăm ngàn, độ khó khi phá giải mật mã tăng lên rất nhiều.

Ngoài khóa số xoay truyền thống, vẫn còn một ổ khóa điện tử.

An Lương giới thiệu với Shimizu Makoto: “Chiếc vali này có hai bộ thiết bị mật khẩu, trong đó mật mã điện tử chưa được tiết lộ, chờ khi anh an toàn trở về thì hãy liên lạc với tôi để lấy mật mã.”

“Ngoài ra, chiếc vali còn có chức năng định vị và kết nối mạng, cũng có chức năng tự hủy. Nếu anh thực sự làm mất vali, các anh có thể liên hệ với bọn tôi để tiêu hủy nó từ xa”. An Lương nhắc nhở.

Đây là biện pháp bảo hiểm cuối cùng, trong trường hợp thật sự xảy ra tai nạn, ít nhất toàn bộ đều đã bị tiêu hủy.

Khu vực nghỉ ngơi của khách sạn trên đỉnh núi Mộc Linh.

An Lương và Shimizu Makoto đang trao đổi miếng “Hoàng Kỳ ngàn năm”. Rõ ràng là một loại thuốc quý có giá trị khổng lồ, nhưng địa điểm giao hàng mà An Lương chọn lại rất ngẫu nhiên.

Chủ yếu như Shimizu Makoto đã nói, Thịnh Khánh là địa bàn của An Lương, Công ty bảo an Nhân Nghĩa có quyền kiểm soát rất mạnh ở Thịnh Khánh, An Lương không lo lắng sẽ xảy ra sự cố.

An Lương vừa giải thích chi tiết cụ thể về chiếc vali cho Shimizu Makoto, vừa nhanh nhẹn mở khóa số, sau đó nhập mật khẩu điện tử gồm tám chữ số, cuối cùng chiếc vali màu trắng bạc được mở ra.

Trong chiếc vali màu trắng bạc ấy, một miếng Hoàng Kỳ ngàn năm được đóng gói hút chân không, đặt trong một lọ thủy tinh hữu cơ trong suốt cũng được hút chân không.

“Có cần kiểm hàng không?” An Lương hỏi.

Shimizu Makoto từ chối: “Bọn tôi tin tưởng vào Tổng giám đốc An.”

Tuy rằng hai bên vẫn trong mối quan hệ đối địch, nhưng cựu Thủ tướng Amber Jinshan của Nhật Bản đứng đằng sau Shimizu Makoto, vẫn sẵn sàng tin tưởng vào An Lương, dù sao thì danh tiếng của An Lương thật sự quá tốt.

An Lương khóa chiếc vali màu trắng bạc lại rồi xáo trộn trật tự của vòng số, sau đó đưa chiếc vali đó cho Shimizu Makoto.

“Anh về Nhật Bản ngay bây giờ đúng không?”

“Đúng vậy.” Shimizu Makoto đáp.

“Tôi sẽ sắp xếp người đưa anh ra sân bay, cũng như tiễn anh lên máy bay.” An Lương nói thêm.

Shimizu Makoto đồng ý: “Chúng tôi đã sắp xếp máy bay tư nhân.”

“Vậy thì càng tốt!” An Lương cười đáp.

“Thiên Tường, anh sắp xếp chuyện này nhé.”

An Lương ra hiệu cho Tần Thiên Tường sắp xếp việc hộ tống Shimizu Makoto

“Đã rõ.” Tần Thiên Tường đáp.

Chương 2937: Người quen cũ?

Shimizu Makoto cùng bốn vệ sĩ của Công ty bảo an Nhân Nghĩa rời khỏi nơi này. Toàn bộ quá trình giao dịch diễn ra chưa đầy năm phút, hơn nữa còn vô cùng thuận lợi.

Khi Shimizu Makoto rời đi, An Lương nhận được một tin nhắn từ Thiên Cơ Thần Toán số 4.

‘Số 4: Sếp, Phoenix đã gửi tin nhắn, nói rằng đã đến Thịnh Khánh theo yêu cầu của chúng ta, bọn họ muốn hỏi chúng ta thông tin giao hàng cụ thể.’

‘Số 0: Đối phương là người của Công ty Fipzer phải không?’

‘Số 4: Đúng vậy.’

‘Số 4: Chúng tôi đã đối chiếu dữ liệu thông qua chương trình nhận dạng đặc điểm khuôn mặt người, xác nhận thân phận của đối phương, đối phương còn là người quen cũ của sếp.’

‘Số 0: ???’

‘Số 4: Ban đầu Fipzer cho người đến quê của sếp, sếp có nhớ không?’

‘Số 0: Lại là những kẻ trước đây à?’

‘Số 4:Ảnh: Lawrence Clary, Ảnh: Ngải Bằng.’

‘Số 4: Sếp, chúng ta sắp xếp giao hàng như thế nào?’

‘Số 0: Nếu bên kia đã dùng quy tắc của dark web, vậy chúng ta cũng chấp hành theo quy tắc của dark web, lát nữa tôi sẽ đưa địa chỉ và thời gian giao hàng cho anh.’

‘Số 0: Anh tiếp tục theo dõi bọn họ, đến khi nào đối phương rời khỏi nội cảnh Hạ Quốc hãy để lộ thông tin.’

‘Số 4: Rõ.’

An Lương không thích Fipzer!

Không chỉ vì Fipzer đến từ Nga, mà còn vì Fipzer rất mạnh.

Trong bãi đậu xe sân bay quốc tế Thịnh Khánh, Fipzer đã cho mười hai người đến nhận hàng, ngoài chuyên gia kiểm thuốc Lawrence và trợ lý Ngải Bằng ra, còn có mười nhân viên bảo an mà Fipzer mời đến.

“Eric, bên trung gian có thông tin chưa?” Chuyên gia kiểm thuốc Lawrence hỏi.

Ngải Bằng, tên tiếng Anh là Eric, người gốc Hạ Quốc, đang kiểm tra thông tin trên điện thoại di động.

“Bên trung gian vẫn chưa trả lời tin nhắn, có phải bên bán sau khi nhận được tiền đã chuẩn bị bỏ trốn...”

Ngải Bằng còn chưa nói xong thì đã nhận được tin nhắn từ Thiên Cơ Thần Toán số 4 gửi đến.

‘Kẻ Tham Lam: Thông tin địa chỉ giao hàng!’

‘Kẻ Tham Lam: Thời gian giao hàng, trong vòng ba mươi phút.’

‘Kẻ Tham Lam: Nhắc nhở thân thiện: Các anh cần đến địa điểm đã gửi trong vòng ba mươi phút, bên bán sẽ không tiếp xúc với các anh, các anh cứ chờ ở địa điểm đó.’

‘Phoenix: Đã nhận.’

“Bên trung gian đã gửi tin nhắn, cho chúng ta địa chỉ, bảo chúng ta phải đến đó trong vòng ba mươi phút.” Ngải Bằng nói thêm,

“Tôi đã tra địa chỉ, chỉ cách chúng ta năm kilomet, khoảng mười phút để đến nơi.”

“Xuất phát!” Lawrence lập tức ra lệnh.

Ba chiếc Volkswagen Touaregs màu đen khởi hành từ bãi đậu xe của sân bay quốc tế Thịnh Khánh, tiến về phía địa điểm đã định trước, thuận lợi đi một mạch đến đích.

Đích đến là một nhà kho, từ cửa nhìn vào, bên trong nhà kho có rất nhiều thùng carton.

Đội bảo vệ mà công ty Fipzer mời đến ngăn cản Lawrence tiến vào bên trong, đội trưởng Nathan nhắc nhở: “Tiến sĩ Lawrence, chúng tôi cần kiểm tra tình hình nhà kho trước.”

Tất nhiên Lawrence đồng ý: “Không thành vấn đề.”

Nathan đã cho các thành viên của đội an ninh dùng máy dò bức xạ nhiệt hồng ngoại dò quét tình hình bên trong kho, nhận thấy rằng bên trong kho không có dấu vết của bất cứ người nào ẩn nấp.

Chờ bọn họ bận rộn xong, đột nhiên trong kho vang lên một hồi tiếng chuông điện thoại, nhạc chuông được chọn là bản nhạc chuông kinh điển nhất của Nokia hai mươi năm về trước.

Lawrence nhìn Ngải Bằng, Ngải Bằng vội vã bước vào nhà kho để tìm điện thoại.

Điện thoại được đặt ở một nơi rất dễ nhìn thấy, Ngải Bằng cầm điện thoại lên, chạy nhanh đến cửa sau đó mới bắt máy, mở loa ngoài.

Một giọng nói trầm thấp đã qua máy đổi giọng vang lên từ loa điện thoại: “Không có ai trong nhà kho.”

Nhà kho không có người!

Nghe xong câu này, Nathan lập tức cẩn thận quan sát xung quanh, khi phát hiện trong kho có camera, hắn lập tức hiểu được hành động của bọn họ hoàn toàn nằm trong tầm giám sát của camera.

“Gửi cho bọn tôi mật hiệu giao dịch đã được định trước.”

Giọng nói trầm thấp ấy lại vang lên. Ngải Bằng lập tức lấy điện thoại di động gửi tin nhắn.

‘Phoenix: Hero will rise!’

‘Kẻ Tham Lam: Tôi đã chuyển nó cho bên bán.’

Giây tiếp theo, điện thoại di động đang trong cuộc gọi mà Ngải Bằng đang cầm trên tay phát ra lời nhắc: “Hàng giao dịch ở phía bên trái, hàng thứ ba từ trên xuống dưới, hộp thứ tư từ trái qua phải.”

Nathan lập tức làm theo hướng dẫn lấy xuống một thùng carton, sau đó mở thùng carton ra, quả nhiên có một vali màu trắng xám nằm bên trong đó.

Vali này chỉ có một khóa số, và cũng chỉ có ba vòng khóa số.

“Mật khẩu là 888, các người có thể kiểm hàng.”

Loa ngoài điện thoại vang lên lời nhắc.

Lawrence tự mình vặn khóa số, xoay ba vòng khóa đến vị trí 888, sau đó mở chiếc vali màu trắng bạc ra.

Bên trong vali vẫn như cũ là lọ thủy tinh đựng một mảnh Hoàng Kỳ ngàn năm được đóng gói hút chân không.

Lawrence thận trọng chai thủy tinh ra, rồi lại xé bao bì hút chân không, cuối cùng dùng dao xếp đa năng cắt một miếng nhỏ Hoàng Kỳ ngàn năm cho vào miệng.

Lawrence là một chuyên gia kiểm thuốc, mặc dù hắn chủ yếu nghiên cứu về các loại thuốc dành cho nam giới, nhưng hắn cũng hiểu rất rõ về các loại thuốc khác.

Chưa đầy một phút, Lawrence khẳng định rằng Hoàng Kỳ ngàn năm này không có vấn đề gì, bởi vì cơ thể đã cho ra phản ứng chắc chắn. Anh ta lấy bao chống tĩnh điện ra, bỏ Hoàng Kỳ ngàn năm vào trong đó, rồi chủ động nói: “Xin chào, chúng tôi đã nhận được hàng.”

Thiên Cơ Thần Toán số 4 trả lời: “Được!”

“Theo thỏa thuận giao dịch, hiện tại giao dịch đã hoàn thành, chúng tôi không chịu trách nhiệm về bất cứ vấn đề nào sau giao dịch, chúc các người may mắn.”

Thiên Cơ Thần Toán số 4 nhắc nhở một tiếng rồi cúp máy.

Chương 2938: Bán đứng thông tin!

“Lập tức trở lại sân bay!” Lawrence ra lệnh.

Trên đường đi, Lawrence ngập tràn lo lắng, sợ sẽ xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Nhưng Hạ Quốc không phải là Nga, Hạ Quốc là nước kiểm soát việc sử dụng súng rất nghiêm ngặt, bị chặn giữa đường rồi xảy ra ẩu đả súng ống là chuyện không thể nào.

Nhóm người Lawrence suôn sẻ trở về sân bay quốc tế Thịnh Khánh, trên đường đi không xảy ra bất cứ chuyện gì, thuận lợi đến mức Lawrence cũng bắt đầu nghi ngờ, có khi nào Hoàng Kỳ ngàn năm của bọn họ đã bị đánh tráo rồi không?

Nhưng chính anh ta đã lấy Hoàng Kỳ ngàn năm ra rồi bọc vào túi chống tĩnh điện cầm khư khư trên tay, sao có thể bị đánh tráo được?

“Chúng ta đến nơi an toàn chưa?” Lawrence hỏi Ngải Bằng.

Ngải Bằng đáp: “Vâng, thưa anh Lawrence, trật tự an ninh ở Hạ Quốc rất tốt, tình hình hiện tại của chúng ta hoàn toàn bình thường thường.”

Ở Hạ Quốc, an toàn suốt dọc đường mới là quy luật.

“Đơn xin cất cánh của chúng ta đã được duyệt chưa?” Lawrence hỏi.

Nathan đáp lời: “Tháp chỉ huy Thịnh Khánh thông cho biết rằng chúng ta cần phải đợi hai mươi bảy phút, chúng ta không có quyền được ưu tiên bay trước, bảo chúng ta xếp hạng đợi.”

“Haiz!” Lawrence cười khổ.

Trong trường hợp bình thường, máy bay tư nhân có quyền ưu tiên cất cánh. Ví dụ như máy bay tư nhân của An Lương ở sân bay quốc tế Thịnh Khánh được ưu tiên bay trước, bởi vì tính cơ động của máy bay tư nhân tốt hơn, lúc cất cánh tiện hơn, cho nên thông thường đều có quyền ưu tiên cất cánh.

Đặc biệt là lúc ở cảng dừng, ưu tiên cất cánh không phải là thao tác cơ bản à?

Ví dụ, Gulfstream G650ER của An Lương chọn sân bay quốc tế Thịnh Khánh làm bãi đổ sân bay, thường đậu ngay tại sân bay quốc tế Thịnh Khánh, phí “nằm sân” phải chi trả mỗi năm lên đến gần hai triệu tệ, đương nhiên sẽ có ưu đãi nhất định nào đó.

Lần này máy bay tư nhân của công ty Fipzer không được ưu đãi đương nhiên là vì An Lương đã ngầm gây khó dễ. Anh muốn kéo dài thời gian của Fipzer, tạo ra thêm nhiều thời gian chuẩn bị cho đám người đang nhắm đến Fipzer.

Gần đến ba mươi phút, có thể sẽ là thời gian mấu chốt!

Hai mươi bảy phút sau, tháp chỉ thị sân bay quốc tế thông báo máy bay tư nhân của công ty Fipzer chuẩn bị cất cánh, lần này không còn gì cản trở nữa, máy bay tư nhân của Fipzer thuận lợi cất cánh.

Thế nhưng sau khi bọn người Lawrence cất cánh thành công, trong một kênh chat tạm thời ở dark web, Thiên Cơ Thần Toán số 4 đang gửi tin nhắn.

‘TTL: Đã chuẩn bị tiền xong chưa?’

‘King: Tiền không thành vấn đề, tin tức có đúng không?’

‘TTL: Nếu anh đã chọn tôi, vậy nên tin tưởng tôi, nếu không giao dịch sẽ bị hủy bỏ.’

‘TTL: Địa chỉ ví điện tử.’

‘TTL: Thanh toán qua tài khoản tương ứng, tôi sẽ cho anh biết thông tin ngay lập tức.’

‘King: Đã thanh toán!’

‘King: Thông tin đâu?’

‘TTL: Mã máy bay N1849PR, thời gian cất cánh, 19 giờ 48 phút theo giờ Hạ Quốc, máy bay hiệu Dassault 900, từ Thịnh Khánh bay thẳng đến New York.’

‘King: Đã nhận!’

‘King: Hóa ra là máy bay của Fipzer, cảm ơn, nếu như hành động lần này thành công, tôi sẽ thưởng thêm.’

‘TTL: Không cần, địa chỉ ví tiền của tôi đã được gạch bỏ, chúng tôi chỉ đang giao dịch.’

‘King: Tôi rất thích sự chuyên nghiệp của anh!’

‘TTL: Tạm biệt.’

‘TTL’ cũng là ID khác của Thiên Cơ Thần Toán số 4. Tên đầy đủ của nó là “The Thief Lord” đại diện cho thần trộm trên mạng, cũng là cái tên nổi tiếng trên dark web.

Còn King đã tiết lộ danh tính của Fipzer, thực ra chính số đăng ký máy bay của Fipzer đã tiết lộ danh tính của ông ta.

Theo quy định của ICAO, tổ chức hàng không quốc tế, máy bay có số đăng ký riêng, lấy ví dụ như Hoa Kỳ, số đăng ký của chúng bắt đầu bằng chữ N.

Số đăng ký máy bay N1849PR thể hiện rằng chiếc máy bay đến từ Hoa Kỳ, trong đó năm 1849 là thời điểm thành lập Fipzer, và PR là tên viết tắt của tên Fipzer.

Vì vậy King đã trực tiếp phá vỡ danh tính của bên kia.

Màn đêm buông xuống, An Lương trở về Lâm Sơn Cư trước, Dương Mậu Di còn đang bận quay phim, cô gửi tin nhắn cho An Lương, bảo rằng chắc khoảng mười giờ tối mới về.

Thiên Cơ Thần Toán số 4 đang báo cáo tin tức cho An Lương, báo cáo hết một lượt toàn bộ tình hình có liên quan đến Fipzer.

‘Số 0: Đối phương là người thế nào?’

‘Số 4: Tôi đoán King chắc là thủ lĩnh trước kia của gia tộc sức mạnh của Hoa Kỳ.’

‘Số 4: Chắc là thủ hạ của đại thống lĩnh gia tộc Khắc Lâm.’

‘Số 4: Nghe nói tình hình của thủ lĩnh tiền nhiệm Khắc Lâm có hơi tệ, có vẻ như lúc trẻ lạc thú quá độ, hiện giờ tình trạng cơ thể rất xấu.’

‘Số 0: Theo dõi sát sao chuyện này, tôi không thích Fipzer.’

‘Số 4: Đã rõ.’

‘Số 0: Tiện thể hỏi Heart-Breaker, khi nào bọn họ đến lấy hàng?’

“Heartbreaker” là ID khác của Nữ hoàng Anh, hiện tại cựu Thủ tướng Nhật Bản và Fipzer đều đã đến nhận hàng, sao Nữ hoàng Anh vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?

‘Số 4: Chờ một lát, tôi sẽ gửi tin nhắn ngay.’

Một lúc sau, Thiên Cơ Thần Toán số 4 gửi ảnh chụp màn hình, An Lương nhìn xong thì nhướng mày, thế mà Nữ hoàng Anh lại định đích thân đến Hạ Quốc.

Còn vài ngày nữa là đến ngày lễ quốc khánh Hạ Quốc, Nữ vương Anh chuẩn bị tham gia hoạt động quốc khánh lần này, đối phương hi vọng địa điểm giao hàng sẽ ở Đế Đô.

An Lương ngẫm nghĩ, chắc Nữ hoàng Anh chắc định ăn luôn Hoàng Kỳ ngàn năm ngay tại chỗ luôn đây mà! Không thể không nói, Nữ Hoàng Anh rất cẩn thận.

Chiêu này ổn nhỉ!

Chương 2939: Ôm cây đợi thỏ!

Ăn Hoàng Kỳ ngàn năm ngay tại chỗ, tất nhiên sẽ không cần lo lắng bị chặn cướp giữa đường nữa.

‘Số 0: Nói cho đối phương, không thành vấn đề, chúng ta sẽ giao hàng ở Đế Đô.’

‘Số 4: Đã rõ.’

An Lương cũng không định giở trò gì, cho dù lừa gạt Fipzer, cũng chỉ là bán thông tin của đối phương cho kẻ khác, để kẻ đó giở trò thôi. Đối phương có thành công hay thất bại, thì cũng đâu liên quan gì đến An Lương?

Đêm khuya gần mười một giờ, cuối cùng Dương Mậu Di cuối cùng cũng về, cô ấy nhìn An Lương đầy áy náy.

“Xin lỗi, Đại vương, hôm nay việc khá nhiều nên em về muộn.”

“Hôm nay quay cái gì?” An Lương tò mò hỏi.

“Quá trình sản xuất nước dùng lẩu, hôm nay bọn em quay nước dùng của lẩu Thịnh Khánh được tạo ra như thế nào, quay lại từ đầu tới cuối, toàn bộ quá trình quay lại một lần.” Dương Mậu Di giải thích.

“Chọn nhà hàng lẩu nào thế?” An Lương tò mò.

“Không chọn cụ thể nhà hàng lẩu nào, mà là quay tại một bảo tàng lẩu, cũng không phải là công thức đặc biệt, chỉ là công thức bình thường thôi.” Dương Mậu Di nói thêm.

“Những nhà hàng lẩu có công thức độc quyền đều từ chối quay lại toàn bộ quá trình.” Dương Mậu Di tiếc nuối nói.

An Lương cười đáp: “Họ từ chối cũng đúng mà.”

Dẫu sao một số nhà hàng độc quyền còn phải cân nhắc nghiên cứu, một khi bị máy quay quay lại toàn bộ quá trình, cho dù có cố tình dùng sai nguyên liệu, công thức bí truyền cũng có thể bị lộ, từ đó đánh mất ưu thế về mùi vị.

“Được rồi, được rồi, cũng chỉ là quay lại quá trình pha chế nước dùng thôi mà, không có công thức bí truyền thì thôi.” An Lương an ủi nói.

Nghĩ đến việc Dương Mậu Di đi quay cả một ngày trời, chắc chắn cô ấy muốn đi tắm trước cái đã. An đạo trưởng chính đạo chỉ giáng ma phục yêu một lần, rồi lặng lẽ hành quân.

Ngày hôm sau.

Chủ nhật.

Gần tám giờ sáng, An Lương và Dương Mậu Di đều đang ngủ, nhưng nước Nga bên bờ biển đối diện thì không được yên ổn, bởi vì thông tin Fipzer có được Hoàng Kỳ ngàn năm đã bị lộ ra ngoài.

Ban đầu chỉ có mỗi King mua thông tin, nhưng trong lúc King sắp xếp hành động chặn đường, tay sai của anh ta lại để lộ thông tin, thế là những kẻ thạo tin ở Hoa Kỳ đều đã nhận được tin tức.

Vì thế một đám người chuẩn bị máy bay tư nhân chặn đường Fipzer, tranh giành Hoàng Kỳ ngàn năm.

Tình huống tồi tệ như vậy, ngay cả công ty y dược Fipzer cũng nhận được thông tin, cấp trên của công ty chỉ có đành gấp rút liên hệ với Lawrence thông qua vệ tinh.

“Ngài Oria, chào buổi tối.”

Lawrence nhận được cuộc gọi từ phó chủ tịch Fipzer, Oria Rice, bây giờ anh ta đang rất vui mừng, bởi vì đã sắp đến New York.

Oria vội vàng nói: “Các anh mau thay đổi đường bay ngay, tung tích của anh đã bị lộ, bây giờ có rất nhiều người biết các anh đang mang theo Hoàng Kỳ ngàn năm quay trở về NewYork.”

“Chuyện này...”

Lawrence rất ngạc nhiên: “Sao có thể?”

“Sách lược của chúng ta đã sai, không nên sử dụng máy bay tư nhân của công ty, có lẽ những người này đã phát hiện được máy bay tư nhân của công ty chúng ta rồi liên tưởng đến chuyện Hoàng Kỳ ngàn năm.” Oria phỏng đoán một cách hợp lý.

“Bọn tôi đã liên hệ với sân bay Newark cho các anh, chúng ta cũng đã cho rất nhiều lực lượng bảo an ở đó, cũng sắp xếp xe chống đạn, các anh cứ hạ cánh ở đó đi.” Oria nói thêm.

Lawrence thở phào nhẹ nhõm: “Được, ngài Oria, tôi sẽ thông báo cho cơ trưởng ngay.”

Tuy nhiên Fipzer đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Hoàng Kỳ ngàn năm!

Tuy rằng lần này hai miến Hoàng Kỳ ngàn năm xuất hiện ở Nhật Bản khiến cho Hoàng Kỳ ngàn năm trông có vẻ có rất nhiều, hơn nữa giá bán cao nhất “chỉ có” 3,99 ức tệ Hạ Quốc.

Nhưng nếu như An Lương không bán Hoàng Kỳ ngàn năm, vậy thì không còn con đường nào khác để có được Hoàng Kỳ ngàn năm nữa rồi, cho nên Hoàng Kỳ ngàn năm vô cùng quý giá!

Fipzer đã sai lầm khi đánh giá mức độ quý giá của Hoàng Kỳ ngàn năm, bọn họ tưởng rằng lánh khỏi New York thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, thế nhưng ở Newark vẫn có người đang thủ sẵn ở đấy, ôm cây đợi thỏ…

Newark có sân bay quốc tế, không có sân bay nội địa, chỉ là một sân bay tư nhân nhỏ, nhưng ngay cả những sân bay tư nhân cũng phải chờ đợi.

Vì New York và Newark rất gần!

Khoảng cách đường thẳng giữa sân bay tư nhân Newark và sân bay quốc tế Newark chỉ chưa đầy ba mươi cây số, khoảng cách gần như vậy, làm sao những tên thợ săn ẩn mình trong bóng tối lại không phát hiện ra động tĩnh của phi cơ riêng của công ty Fipzer?

Công ty Fipzer đã bố trí nhân viên bảo vệ tại sân bay riêng của Newark, có tổng cộng hai mươi tư người, còn có tám chiếc xe chống đạn Chevrolet Suburban.

Hoa Kỳ là một đất nước đầy súng đạn, tất cả các nhân viên an ninh do Công ty Fipzer bố trí đều mang súng và chuẩn bị súng dự phòng, bởi vì các nhân viên an ninh trở về từ Hạ Quốc không có súng.

Lúc tám giờ hai mươi lăm phút tối theo giờ địa phương tại Hoa Kỳ, máy bay riêng của Fipzer đã hạ cánh thành công xuống sân bay tư nhân ở Newark, Lawrence và Nghệ Bằng đi trong sự bảo vệ của đám nhân viên an ninh ngồi vào xe chống đạn Chevrolet Suburban

Mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ, như thể người thợ săn ẩn mình trong bóng tối đã bỏ cuộc. Nhưng tất cả chỉ là hiện trường giả!

Khi tám chiếc Suburban bắt đầu và cố gắng rời khỏi sân bay tư nhân, một chiếc xe tải lớn đã trực tiếp chặn lối ra của sân bay tư nhân, chặn tám chiếc Suburban trong sân bay tư nhân.

Chương 2940: Đột phá vòng vây!

Nathan nhắc nhở không chút do dự qua tai nghe không dây:

“Có biến! Chú ý an toàn!”

Vừa dứt lời, chiếc Suburban phía trước liền bị tấn công, có điều chiếc Suburban do Công ty Fipzer chuẩn bị đều là xe chống đạn, đợt tấn công thăm dò đầu tiên không có tác dụng gì.

“Phá vòng vây!” Nathan lại nhắc nhở thông qua tai nghe không dây.

Xe Suburban chống đạn đã lùi lại trước khi cố gắng chạy thoát bằng cách đâm xuyên qua hàng rào thép gai của sân bay tư nhân.

Có biến!

Kính chắn gió Suburban chống đạn phía trước đột nhiên vỡ toang, người lái xe chỉ kịp hét lên chết ngay lập tức, trên ngực xuất hiện một lỗ thủng lớn, nhân viên an ninh ở ghế sau kêu lên thảm thiết, bởi vì anh ta cũng bị trúng đạn.

“Có lính bắn tỉa!”

Những người sống sót trong chiếc xe Suburban chống đạn ở phía trước báo cáo: “Bên kia sử dụng súng bắn tỉa cỡ lớn!”

Xe Suburban chống đạn thực sự có khả năng chống đạn, nhưng chỉ chống lại các loại súng thông thường, chẳng hạn như súng lục, súng tiểu liên và một số súng trường tấn công.

Tương tự như súng bắn tỉa hay súng bắn tỉa cỡ nòng lớn, một chiếc xe chống đạn thông thường hoàn toàn không thể chống đỡ được!

“Kẻ bắn tỉa trong ngôi nhà phía Tây.”

Một nhân viên an ninh được Fipzer thuê báo cáo, khi anh ta chuẩn bị báo cáo lại thì bất ngờ có một âm thanh nhiễu đột ngột phát ra từ tai nghe không dây.

Trong xe Suburban chống đạn thứ tư, Nathan cũng lấy tai nghe không dây ra, vẻ mặt u ám: “Bên kia sử dụng nhiễu sóng vô tuyến!”

Cả Lawrence và Nghệ Băng ngay lập tức lấy điện thoại di động ra, phát hiện ra rằng tín hiệu điện thoại di động cũng bị nhiễu, đồng nghĩa với việc họ không thể liên lạc với bên ngoài.

Ở chiếc xe chống đạn Chevrolet Suburban thứ hai, tài xế đang cẩn thận điều khiển phương tiện đánh lái bất thường, tưởng chừng như không có quy tắc nhưng thực ra vẫn có quy tắc phải tuân theo, dù sao thì Chevrolet Suburban cũng là một chiếc xe địa hình cỡ lớn, không thể linh hoạt chuyển hướng.

“Á!”

Có tiếng kính vỡ, sau đó người lái chiếc xe Suburban chống đạn thứ hai bị giết, nhân viên an ninh ngồi ghế khôn khéo, không ngồi sau người lái xe, vì vậy đã tẩu thoát.

Nathan nhìn chiếc Suburban thứ hai đột nhiên mất kiểm soát, trong lòng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra nên lập tức ra lệnh,

“Bấm còi ra hiệu, để mọi người cùng nhau đột phá vòng vây!”

“Rõ!”

Người lái xe phản ứng ngay lập tức.

Nếu tiếp tục kẹt trong sân bay tư nhân, bọn họ nhất định sẽ bị tiêu diệt từng người một, hiện tại chỉ cần cố gắng đột phá vòng vây, bọn họ mới có cơ hội sống sót!

Khi Nathan đang thu xếp việc đột phá vòng vây, Lawrence bỗng nhớ về sự an toàn ở Hạ Quốc, lúc đó anh ta đầy lo lắng vì sợ bị chặn lại khi quay trở lại sân bay quốc tế Thịnh Khánh.

Theo quan điểm của Lawrence, anh ta ôm nhiều kho báu, nên bị chặn lại là điều đương nhiên? Kết quả là không có chuyện gì xảy ra ở Hạ Quốc.

Bây giờ trở lại Hoa Kỳ, quả nhiên bị đánh chặn, thậm chí còn xuất hiện súng bắn tỉa cỡ lớn.

“Về phương vệ bảo vệ trị an của nước ta… luôn loạn như vậy ư?” Lawrence cay đắng.

Ngải Bằng, người đang ngồi bên cạnh Lawrence tái mặt vì sợ hãi vào lúc này, anh ta đã gặp phải tình huống như vậy bao giờ đâu cơ chứ?

“Đội trưởng Nathan, bây giờ chúng ta có gặp nguy hiểm không?” Ngải Bằng sốt sắng hỏi.

Nathan, tay phải cầm một khẩu súng lục, đáp lại bằng sự tự tin đầy lạc quan: “Chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, trụ sở công ty đã mất liên lạc với chúng ta, chắc chắn sẽ liên lạc với NYPD sớm nhất có thể, chúng ta chỉ cần cầm cự một thời gian thôi.”

Ngải Bằng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù tình hình hiện tại có vẻ nguy hiểm, hơn nữa hai chiếc Suburban chống đạn cũng đã bị lính bắn tỉa làm tê liệt, nói chung là không có nguy hiểm gì đúng không?

Tuy nhiên, Ngải Bằng lại không thể lạc quan nổi…

Đội của Fipzer đã bị chặn lại bằng vũ lực tại sân bay tư nhân ở Newark.

Quyết định của đội trưởng an ninh Nathan thực ra rất đúng đắn, nhưng người phục kích đã sớm chuẩn bị đầy đủ, làm sao có thể cho đội ngũ của công ty Fipzer đột phá vòng vây mà rời đi một cách dễ dàng được cơ chứ?

Trước đây, việc máy bay tư nhân của công ty Fipzer hạ cánh an toàn thậm chí đưa Lawrence vào xe chống đạn an toàn, thực chất là chiến thuật của các người phục kích.

Những kẻ phục kích không có ý định giết người!

Mục đích thực sự của các phục kích là lấy được Hoàng Kỳ nghìn năm.

Để đạt được mục tiêu của mình, các người phục kích đương nhiên cần phải xác định Hoàng Kỳ nghìn năm đang ở đâu, họ nên hành động như thế nào để đảm bảo sự an toàn của Hoàng Kỳ nghìn năm?

Nếu chỉ là giết người, kẻ phục kích đã chỉ cần rút RPG và nã đạn vào tám chiếc xe Suburban chống đạn.

Nhưng kiểu tấn công đó có khả năng phá hủy Hoàng Kỳ nghìn năm!

Do đó, những kẻ phục kích đã chọn sử dụng súng bắn tỉa cỡ nòng lớn để xử lý hệ thống phòng thủ của xe chống đạn.

Khi Nathan quyết định phá vỡ vòng vây, ban đầu chỉ là những khẩu trường tham gia tấn công, nhưng hiện tại số lượng lớn phục kích đang sử dụng súng trường tấn công bánh xe chống đạn.

Ngay cả khi bánh xe của xe chống đạn sử dụng lốp khí nén, chúng cũng không thể chịu được sức tấn công dồn dập của súng trường tấn công. Kể cả xe Suburban chống đạn Lawrence ngồi cũng bị chặn lại!

Sự việc tồi tệ hơn, sau khi chiếc xe dừng lại vì sự cố lốp xe, ngay sau đó kính chắn gió bất ngờ bị nứt, tài xế bị tiêu diệt, Ngải Băng ngồi sau tài xế cũng bị mất cánh tay phải.

Chương 2941: Hoa Kỳ tự do!

“A! A! A!”

Ngải Bằng hét lên một tiếng đau đớn, cánh tay bị bắn gãy, dù là nhìn thấy hay cảm nhận thấy, Ngải Bằng đều hoảng sợ.

Lúc này trong đầu Ngải Bằng chỉ có một suy nghĩ, đó là: Chết chắc rồi!

Lawrence cũng sửng sốt trước tình cảnh bi đát của Ngải Bằng, vốn dĩ Lawrence chỉ nghĩ là bị cản lại bằng vũ lực, với lực lượng an ninh do công ty bố trí, bọn họ có thể dễ dàng đột phá vòng vây.

Nhưng Ngải Bằng ngồi bên cạnh Lawrence, một giây trước vẫn còn ổn, một giây sau đã suýt mất mạng, tình huống như vậy khiến trái tim của Lawrence như ngừng đập!

“Đội trưởng Nathan, bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục đột phá vòng vây chứ?”

Lawrence cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn, anh ta cố gắng bình tĩnh để không mắc sai lầm vì hoảng sợ.

Nathan liếc nhìn ghế lái, lắc đầu nói: “Tình hình hiện tại của chúng ta rất khó khăn. Súng bắn tỉa của đối phương là loại quang dụng, uy lực rất mạnh, ngay cả xe bọc thép cũng không ngăn cản được, cho nên chúng ta căn bản không thể dựa vào xe chống đạn để đột phá vòng vây.”

“...” Lawrence không nói nên lời.

Nathan tiếp tục: “Hiện tại chúng ta chỉ còn cách trì hoãn thời gian, đối phương chỉ có một tay bắn tỉa ở phía tây, chỉ cần trì hoãn vài phút là chúng ta có thể được giải cứu!”

Nathan vừa nói vừa lấy khẩu súng pháo sáng ra, hít một hơi thật sâu, mở cửa kính xe một khoảng trống nhỏ, rồi mở rộng khẩu súng bắn pháo sáng.

Khi Nathan bắn pháo sáng, những xe Suburban chống đạn khác vẫn có thể hành động, ngay lập tức đến hỗ trợ xung quanh xe Suburban của Lawrence.

Nhìn tình cảnh này, Lawrence thở phào nhẹ nhõm.

Cùng lúc đó, Nathan nhắc nhở: “Ngài Lawrence, chúng ta đang gặp rắc rối!”

“Cái gì?” Lawrence hỏi.

“Chúng ta đã đánh giá sai sức mạnh của đối thủ.”

Nathan vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ xe, trong đêm tối, những kẻ tấn công mặc đồng phục chiến đấu, đội mũ bảo hiểm kín đầu lần lượt xuất hiện.

Nhìn vào thiết bị tiên tiến của bên kia, nói rằng bên kia là đội hoạt động đặc biệt tinh nhuệ nhất ở Hoa Kỳ, Nathan không nghi ngờ gì nữa.

Đối mặt với một đội chiến đấu như vậy, trái tim của Nathan lạnh như băng, bọn họ căn bản không thể phản kháng!

Ban đầu, những kẻ phục kích không có ý định giết tất cả, miễn là chiếc xe nơi Lawrence còn thì sẽ ổn, nhưng Nathan đã bắn một quả pháo sáng báo hiệu đến cái chết của anh ta, vì vậy những người phục kích phải đưa ra quyết định nhanh chóng để tránh gặp rắc rối.

Trong tình huống như vậy, cách tốt nhất là thẳng tay xử lý!

“Ngài Lawrence, chúng ta tiêu rồi, tôi đề nghị ngài phá hủy mục tiêu ngay lập tức.” Nathan nhắc nhở.

Lawrence từ chối: “Mục tiêu của bên kia là Hoàng Kỳ nghìn năm, nếu chúng ta phá hủy nó, chắc chắn bên kia sẽ giết chúng ta. Hiện tại chúng ta có thể thương lượng với đối phương, bằng lòng giao Hoàng Kỳ nghìn năm cho bọn họ!”

Ngu xuẩn!

Một tia mỉa mai lóe lên trong mắt Nathan.

Nathan hiểu ý của Lawrence, tên này vẫn mong chờ cơ hội thương lượng để cứu mạng? Cơ hội thương lượng ở đâu cơ chứ?

Nathan nhanh chóng hủy mật khẩu trên điện thoại, để lại một dòng chữ cuối cùng trên điện thoại, anh ta biết không còn cơ hội sống nữa. Sự thật là như vậy!

Sau khi đội phục kích tiến vào, họ nhanh chóng tiêu diệt những nhân viên an ninh do Công ty Fipzer thuê, ngay cả khi những nhân viên an ninh trong xe Suburban chống đạn.

Bởi vì Suburban chống đạn không thể ngăn súng trường bắn nhiều lần ở cự ly gần!

Trận chiến nghiêng về một phía đang diễn ra tại sân bay tư nhân ở Newark.

Trong vòng chưa đầy ba phút, đội đặc nhiệm tác chiến đã tiêu diệt toàn bộ bao gồm Lawrence và Nathan, đồng thời lấy được Hoàng Kỳ nghìn năm thành công.

Những người này đến và đi rất vội vàng, sau khi tóm được Hoàng Kỳ nghìn năm, họ lập tức rời khỏi sân bay tư nhân, từ chặn đường đến bắn tỉa, toàn bộ quá trình chiến đấu không quá năm phút.

Trong vòng chưa đầy năm phút, họ đã loại bỏ tám chiếc Suburban chống đạn, ba mươi bốn nhân viên an ninh được thuê bởi Công ty Fipzer và Lawrence một chuyên gia y dược từ Công ty Fipzer.

Người duy nhất thoát khỏi thảm họa là Ngải Bằng!

Bởi vì cánh tay phải của Nghệ Bằng bị đứt đoạn do sát thương của súng bắn tỉa trước đó, cơn đau quá mức khiến não của Nghệ Bằng kích hoạt cơ chế tự bảo vệ, khiến Nghệ Bằng rơi vào trạng thái hôn mê.

Tình trạng hôn mê như vậy đã giúp cho Nghệ Bằng trốn thoát. Nhưng có thực sự may mắn như vậy không?

Khi nhóm nhân viên chiến đấu được trang bị tốt rời khỏi sân bay tư nhân, trong vòng chưa đầy ba mươi giây, một nhóm người đi xe máy, đội mũ bảo hiểm và mặc bộ quần áo trang bị, lái xe mô tô màu đen đã đến sân bay tư nhân.

Sau khi những người này đến sân bay tư nhân ở Newark, họ mang theo thùng phuy xăng đổ vào lớp Suburban chống đạn, thậm chí họ không bỏ qua xác của những nhân viên an ninh do Công ty Fipzer thuê đã rơi xuống bên ngoài xe xăng, sau đó dùng diêm đánh lửa.

Tiếng lửa bập bùng, cho dù là tám chiếc Suburban chống đạn đã thủng lỗ chỗ, hay những cái xác nằm bên ngoài, tất cả đều bốc cháy.

Những người trên xe máy nhanh chóng rời đi sau khi châm lửa, toàn bộ quá trình diễn ra nhanh gọn lẹ, gần như được khống chế trong vòng một phút.

Ngải Bằng đang hôn mê bị đánh thức bởi cơn đau thiêu đốt của ngọn lửa, nhưng anh ta tỉnh lại cũng vô ích. Bởi vì cơ thể anh ta dính đầy xăng, vì vậy anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài khóc lóc vật vã trong tình trạng đau đớn.

Bỏ chạy?

Còn đau hơn!

Chương 2942: Tránh được một kiếp

Sau gần năm phút, cuối cùng thì cảnh sát địa phương ở Newark cũng tới nơi, nhưng sau gần năm phút bị thiêu rụi, không cần biết là chiếc xe chống đạn Suburban, hay nhân viên an ninh do công ty Fipzer thuê, tất cả đã bị đốt cháy không thể nhận ra.

Trận hỏa hoạn này tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.

Bất kỳ sợi tóc sợi lông nào, hay các bằng chứng sinh học có thể xác minh khác, đều bị đốt cháy, manh mối duy nhất còn lại có lẽ là đầu viên đạn.

Nhưng những viên đạn để làm gì?

Chỉ là đạn thông thường!

Làm thế nào để điều tra đây?

Mặc dù vết bắn của mỗi khẩu súng đều có thể truy tìm được dấu vân tay, nhưng vết bắn của súng điều tra và dấu vân tay không giống nhau. Các khẩu súng có thể bị mất. vậy chúng ta nên tiếp tục bước tiếp theo như thế nào?

Hạ Quốc, Thịnh Khánh.

Chín giờ mười lăm phút sáng, Dương Mậu Di tỉnh lại, cô ấy cọ mũi trêu chọc An Lương, An Lương nhanh chóng bị Dương Mậu Di đánh thức, sau đó tất nhiên là trấn áp yêu ma quỷ quái rồi.

Sau khi làm xong, cộng với thời gian tắm rửa đã gần mười giờ rưỡi, Dương Mậu Di và An Lương chọn đi ra ngoài ăn sáng hay bữa trưa?

Trong khi ăn sáng, Dương Mậu Di đã liên hệ với Bếp nhà Thổ Hỏa thông qua Hồ Tiên Mĩ Thưc Review, hỏi đối phương liệu họ có chấp nhận toàn bộ quá trình quay phim hay không.

Khi Dương Mậu Di quay phim về đồ ăn, cô ấy phát hiện ra một điều thú vị, đó là phim về cách nấu ăn có nhiều lượt phát sóng, bình luận và lượt thích hơn.

Một số lượng lớn khán giả ở nước ngoài thích tìm hiểu các bộ phim về ẩm thực do Dương Mậu Di quay như các công thức nấu ăn của Hạ Quốc, đặc biệt là khi Dương Mậu Di từng công bố thử thách nấu món bột lòng đỏ trứng, các bộ phim về cách nấu món này sau đó có người bắt chước thử thách.

Vì vậy, bây giờ Dương Mậu Di thích nhận quay quá trình nấu ăn.

Dương Mậu Di về cơ bản đã ngừng lựa chọn các nhà hàng không nhận quay quá trình nấu ăn.

An Lương đang kiểm tra tin nhắn do Thiên Cơ Thần Toán số 4 gửi đến.

‘Số 4: Sếp, đội của Công ty Fipzer vận chuyển Hoàng Kỳ nghìn năm đã bị xóa sổ toàn bộ!’

‘Số 4: Sự sắp xếp của King quá mạnh!’

Thiên Cơ Thần Toán số 4 nói rõ về tình hình, từ việc bị đánh chặn lấy Hoàng Kỳ nghìn năm đến chuyện tiêu hủy chứng cứ. Việc này quá lợi hại, tất cả đều do King đứng đằng sau.

Dù Thiên Cơ Thần Toán số 4 có đứng ra cáo buộc cũng vô dụng!

Bởi vì độ tin cậy của thông tin trên mấy trang dark web quá thấp, rốt cuộc thì việc giả mạo hai tài khoản trên dark web khó đến mức nào? Không có khó khăn gì cả!

Vì vậy có thể nói chiến dịch lần này của King thành công mỹ mãn, không chỉ lấy được được Hoàng Kỳ nghìn năm, mà còn ẩn mình một cách hoàn hảo.

‘Số 0: Để ý đến King, xem rốt cuộc anh ta thuộc nhà nào.’

‘Số 0: Nếu nó thực sự thuộc về nhà họ Khắc Lâm, chúng ta có thể lợi dụng Hoàng Kỳ nghìn năm để biến đối phương thành tay chân cho chúng ta!’

Nếu An Lương hoạt động ở Hoa Kỳ, chẳng phải có King làm tay chân rất phù hợp đó à?

Thịnh Khánh.

An Lương và Dương Mậu Di đang ăn mì gà tại nhà hàng ăn sáng gần khu Lâm Sơn. Món mì gà này cũng do Dương Mậu Di giới thiệu. Mì do cửa hàng tự làm, nước dùng gà cũng được ninh bằng lửa nhỏ, không phải loại gói súp gà có sẵn.

“Đại Vương, Thổ Hỏa đồng ý cho quay quá trình nấu ăn!” Dương Mậu Di vui vẻ nói.

An Lương thản nhiên đáp: “Tưởng bên kia sẽ từ chối, theo tình hình của bọn họ, chỉ cần công khai một chút, chuyện kinh doanh nhất định sẽ phất lên. Nếu toàn bộ quá trình nấu ăn được công khai, họ không sợ bị lộ mất tay nghề hay à?”

Dương Mậu Di đáp: “Em cũng đã hỏi ông chủ Tống, đối phương tự tin nói rằng những món ăn này đều dựa trên kinh nghiệm, không thể chỉ học qua video.”

Đây là khó khăn lớn nhất khi học nấu ăn món Hạ Quốc!

Cùng một nguyên liệu, cùng một loại gia vị, cùng một nhà bếp, chỉ là các đầu bếp khác nhau, hương vị có thể rất khác nhau.

An Lương đã từng thảo luận vấn đề này với ba con chó trong ký túc xá, tại sao món ăn Hạ Quốc lại mất vị thế trong ngành phục vụ ăn uống, tại sao ngày càng có nhiều lẩu và malatang, và nhiều loại thực phẩm tiêu chuẩn khác nhau.

Nguyên nhân cơ bản là do quá khó để đào tạo ra những đầu bếp đủ tiêu chuẩn!

An Lương thở dài, có lẽ trong tương lai, ngành phục vụ ăn uống có thể có được những đầu bếp chuẩn chỉnh, thậm chí các nhà hàng cao cấp cũng sẽ có đầu bếp thực sự nấu ăn.

Còn đối với các nhà hàng cấp thấp hơn?

Tất cả các loại đồ ăn sẵn, tất cả các loại đồ ăn đóng hộp, tất cả món ăn có định lượng tiêu chuẩn? Ví dụ như nồi hấp Hoàng Kỳ là một ví dụ điển hình nhất.

Nồi hấp Hoàng Kỳ không tệ, nhưng dù là túi nấu sẵn hay túi nguyên liệu thì tất cả đều giống nhau, kể cả thời gian nấu bao nhiêu phút, nhiệt độ bao nhiêu cũng đều như nhau, không cần đầu bếp chuẩn chỉnh vẫn có thể nấu được, chỉ cần nhân viên phục vụ với thời gian đào tạo ngắn hạn có thể giải quyết vấn đề.

Loại hình nhà hàng này ngày càng nhiều trong ngành dịch vụ ăn uống

“Khi nào em sẽ quay?” An Lương thản nhiên hỏi.

Dương Mậu Di hơi ngượng ngùng đáp: “Buổi chiều em sẽ đi, Đại vương, thực xin lỗi, buổi chiều em không thể ở bên anh được.”

An Lương cười gật đầu: “Không sao, em lo việc của mình đi, buổi chiều anh cũng đi làm.”

“Dạ!”

Dương Mậu Di ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, sau đó mím môi cẩn thận hỏi: “Khi nào thì Đại vương rời đi?”

Chương 2943: Cũng chỉ là một tiểu hồ ly tinh thấp kém!

Bây giờ đã là cuối tháng chín, còn bốn ngày nữa là sinh nhật của Dương Mậu Di, Dương Mậu Di hy vọng An Lương có thể đi cùng cô ấy trong ngày sinh nhật của mình.

An Lương cười đáp: “Tất nhiên là sau sinh nhật em, anh mới mới đi!”

Hai mắt Dương Mậu Di sáng lên, trong lòng tràn đầy vui sướng, hóa ra An Lương còn nhớ tới sinh nhật của cô ấy, điều này khiến cô ấy rất vui.

Dương Mậu Di hài lòng, cô ấy biết rằng mình không thể giúp An Lương quá nhiều, vì vậy cô ấy chỉ có thể tiếp tục cải thiện bản thân, sợ vẫn không thể giúp được An Lương, những ít nhất không để bản thân cản trở An Lương, hay là sở hở nào hết.

“Cám ơn đại vương.” Dương Mậu Di vui vẻ nhìn An Lương.

An Lương không hỏi Dương Mậu Di muốn quà sinh nhật gì.

Vì là quà sinh nhật nên đương nhiên phải có bất ngờ, chính anh muốn tặng quà chứ không phải Dương Mậu Di đòi quà.

An Lương thật sự không hiểu tại sao luôn có mấy chàng trai hỏi thẳng các cô gái sinh nhật muốn quà gì? Điều đó không khiến cô gái rơi vào tình thế khó xử à?

Nếu thật sự không biết tặng quà gì thì đừng tặng đồ bằng pha lê, luôn chọn son hay nước hoa, không thì chọn tặng hoa cũng tặng son môi, tiêu tốn khoản tiền cho những việc lớn lao.

Hầu hết son môi của nhãn hiệu cao cấp đều không đắt, có thể tặng một thỏi son nhãn hiệu cao cấp với giá chỉ hai ba trăm đồng.

Nước hoa đắt hơn một chút, chuyện này nên cân nhắc trong khả năng của mỗi người.

Đối với việc tặng hoa, mặc dù nhiều người cho rằng tặng hoa là lãng phí và hoa sẽ héo tàn, nhưng tặng hoa là đáp án không bao giờ sai, vì phụ nữ vốn dễ xúc động, tặng hoa thì có gì sai?

Ngay cả khi miệng thì phàn nàn về việc tiêu tiền một cách bừa bãi nhưng trong lòng họ cũng rất thích. Tất nhiên đối với An Lương, những lựa chọn này đều không thích hợp.

Dù là son môi hay nước hoa đều không phù hợp với An Lương và Dương Mậu Di.

Không phải Dương Mậu Di xem thường son môi và nước hoa của những thương hiệu xa xỉ đó, thật ra thì Dương Mậu Di có sử dụng son môi và nước hoa của những thương hiệu đó, nhưng vấn đề là An Lương tặng những thứ đó sẽ thể hiện như đang tặng qua loa lấy lệ mà thôi.

Cũng giống như chàng trai lương tháng mấy vạn tệ, khi tặng quà sinh nhật cho bạn gái, tặng chocolate cũng thể hiện tâm ý, nhưng trong lòng các cô gái sẽ có chút thất vọng đúng chứ?

An Lương đối với tiểu hồ ly rất tốt, anh biết Dương Mậu Di luôn hết mình phục vụ anh, anh cũng biết anh nợ tiểu hồ ly rất nhiều, sao có thể qua loa lấy lệ như vậy được?

Thật ra, An Lương đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Dương Mậu Di rồi, đến sinh nhật của cô ấy, An Lương tự nhiên sẽ lấy ra.

Gần mười một rưỡi, hai người ăn xong mì gà, Dương Mậu Di miễn cưỡng rời đi, cô ấy đang định đưa cả đội đến Bếp nhà Thổ Hỏa để quay, An Lương đã gửi một tin nhắn cho Lưu Linh.

‘An Lương: Dì, dì đang ở chi nhánh à?’

An Lương và Lưu Linh đã đồng ý về khoản vay cho dự án Trung tâm Nghiên cứu Khoa học sự sống ở Thập Lý Loan, trên thực tế, An Lương chỉ muốn giúp Lưu Linh.

Nếu không khoản vay một ức có ích lợi gì?

Theo kế hoạch của An Lương, dự án trung tâm nghiên cứu khoa học sự sống tại Thập Lý Loan sẽ được xây dựng thành phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới trong lĩnh vực khoa học sự sống, An Lương đã trực tiếp nâng kinh phí đầu tư cho dự án này lên mức một trăm tỷ.

Ngân sách này giống như ngân sách của Công ty Công nghệ Ám Tâm, thuộc về quy mô một trăm tỷ, nhưng không có giới hạn trên, chỉ cần ở trong nghiên cứu phát triển, có thể tiếp tục đầu tư kinh phí.

Vì vậy, khoản vay một ức đơn thuần hoàn toàn không có ý nghĩa gì đối với nhu cầu vốn của toàn bộ dự án, giá trị duy nhất của nó là giúp Lưu Linh hoàn thành phần đánh giá KPI của Ngân hàng Công Thương.

‘Lưu Linh: Ừ, có muốn qua không?’

‘An Lương: Được, tôi đến ngay.’

‘Lưu Linh: Ăn trưa cùng nhau thì sao?’

‘An Lương: Không thành vấn đề’

Mặc dù An Lương và Dương Mậu Di vừa ăn mì gà, nhưng anh có thể cùng Lưu Linh đi ăn thêm.

‘Lưu Linh: Muốn ăn gì nào?’

‘An Lương: Dì có thích ăn cá không?’

An Lương cố ý hỏi.

Giống như Lý Tịch Nhan, Lưu Linh và Lý Tịch Nhan đều thích ăn cá, chắc là mẹ nào con nấy nhỉ?

‘Lưu Linh: Cá hấp thật hả?’

‘An Lương: Vâng!’

‘Lưu Linh: Vậy dì sẽ tự mình qua đó, chúng ta gặp nhau trong nhà hàng nhé.’

‘An Lương: Được.’

Đây là lần thứ hai Lưu Linh từ chối An Lương đến Ngân hàng Công Thương đón bà ấy. An Lương tinh ý phát hiện ra điều này, anh nhíu mày, bởi vì nó cũng cho thấy nội tâm của Lưu Linh.

Lưu Linh không muốn đồng nghiệp nhìn thấy bà tiếp xúc với An Lương, đây là để tránh sự nghi ngờ sao?

Thật ra Lưu Linh có lý do để tránh bị nghi ngờ, bởi vì bà ấy trông rất trẻ và xinh đẹp. Nếu Lưu Linh thay một bộ quần áo theo phong cách dễ thương của Lý Tịch Nhan, rồi tham gia một lớp học tại Đại học Phúc Đán, e rằng khó ai nhận ra.

Nếu như vậy, một mình Lưu Linh tiếp xúc với An Lương, ai biết được những tai tiếng sẽ lan rộng ra sao?

Bản chất con người vốn xấu xa, luôn có những kẻ thích đoán già đoán non về người khác.

Mặc dù suy đoán như vậy, có vẻ như cũng không có vấn đề gì nhỉ?

Bình Luận (0)
Comment