Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 156 - Chương 2963: Chủ Động?

Chương 2963: Chủ động?

Gần mười hai giờ đêm, khu Lâm Sơn.

Dương Mậu Di dựa vào cánh tay của An Lương, hít thở sâu, nhẹ giọng nói: “Đại vương, hôm nay em rất vui, cảm ơn Đại vương!”

An Lương dùng ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay của Dương Mậu Di, anh cười nói: “Em còn cảm ơn anh?”

“Đương nhiên!” Dương Mậu Di khiêu khích.

Tiểu hồ ly này không phải mèo lớn ở Đế Đô hay là Thiếu nữ băng sơn, hai người đó có cấp bậc chiến đấu rất thấp, tiểu hồ ly thì không phải!

Ngày hôm sau.

Gần chín giờ sáng, An Lương tỉnh dậy, Dương Mậu Di còn dậy sớm hơn An Lương, cô ấy đang cầm điện thoại gửi tin nhắn.

“Chào buổi sáng, Đại vương.”

Dương Mậu Di chủ động chào, An Lương tùy ý đáp: “Chào buổi sáng, em đang bận gì vậy?”

“Em đang gửi tin nhắn cho chị Nhã Nam, bảo chị ấy sắp xếp nhóm nhiếp ảnh ngày hai mươi hôm nay, bọn em phải quay hai bộ phim tài liệu, đồng thời quyết định lộ trình của mấy ngày sau.” Dương Mậu Di giải thích.

“Chỉ nghỉ ngơi có một ngày thôi à?” An Lương ngạc nhiên.

“Vâng.”

Dương Mậu Di có chút ngại ngùng đáp: “Xin lỗi, Đại vương, Hồ Tiên Mĩ Thực Review bọn em chồng chất quá nhiều hạng mục đánh giá.”

“Sau này bọn em chuẩn bị sắp xếp thế nào?” An Lương hỏi.

“Ngày ba và ngày bốn chuẩn bị đi Thiên Phủ, trước khi Đại vương sửa đổi trang web Hồ Tiên Mĩ Thực Review, bọn em sẽ chọn ra bốn nhà hàng ở bên Thiên Phủ, đúng lúc ngày mai và ngày kia qua đó review một chút.” Dương Mậu Di giải thích.

“Ngày năm đến ngày bảy đi Đế Đô, tối ngày bảy thì quay về.” Dương Mậu Di bổ sung.

An Lương thở dài: “Xem ra Hồ Tiên Mĩ Thực Review giao quá nhiều công việc cho em.”

Dương Mậu Di hiểu ý của An Lương, cô ngượng ngùng đáp: “Đại vương, em thích Hồ Tiên Mĩ Thực Review, em hy vọng đưa Hồ Tiên Mĩ Thực Review trở thành Mĩ Thực Review tiêu chuẩn giống như Michelin.”

An Lương nhéo khuôn mặt trắng nõn của Dương Mậu Di một chút: “Yên tâm, anh sẽ hỗ trợ em, có điều em cũng nên chú ý nghỉ ngơi, không nên quá mệt nhọc.”

“Em biết rồi”. Dương Mậu Di vui vẻ đáp.

“Em và Đỗ Nhã Nam hẹn nhau khi nào?” An Lương hỏi.

Dương Mậu Di vội vàng xin tha nói: “Không được rồi, Đại vương, em và chị Nhã Nam hẹn nhau nửa tiếng sau bên ngoài ngoại ô, thời gian không kịp nữa rồi.”

Dương Mậu Di rất biết thực lực của An Lương, thời gian chơi một ván game hàng đôi không thể nào dưới nửa tiếng được, vậy nên Dương Mậu Di vội vàng xin tha.

“Đại vương, ngày mai em mới đi Thiên Phủ, buổi tối em sẽ cố gắng trở về sớm.”

Dương Mậu Di xinh đẹp nhìn An Lương.

An Lang lại nhéo khuôn mặt trắng nõn của cô ấy: “Được rồi! Tạm thời tha cho em!”

Gần nửa tiếng sau, An Lương và Dương Mậu Di cùng nhau đi ra khu Lâm Sơn, quả nhiên Đỗ Nhã Nam đã đứng đợi sẵn ở đường nhánh bên ngoài khu Lâm Sơn, đội bảo vệ mà An Lương đã sắp xếp cho Dương Mậu Di cũng đang đợi.

An Lương chủ động chào Đỗ Nhã Nam: “Chào Tổng giám đốc Đỗ.”

Đỗ Nhã Nam khách khí đáp: “Chào Tổng giám đốc An.”

Đợi hai người chào hỏi nhau xong, Dương Mậu Di ở bên này chào tạm biệt An Lương: “Đại vương, em đi công việc trước đây, đợi em về nhé.”

An Lương khẽ gật đầu: “Chú ý an toàn.”

Đỗ Nhã Nam im lặng, kẻ độc thân như cô không chịu đựng được.

Đợi Dương Mậu Di và Đỗ Nhã Nam rời đi, An Lương suy nghĩ một lát, anh liền gửi một tin nhắn cho Vân Hi Nguyệt.

‘An Lương: Chị Vân Hi, mọi người đang ở Thịnh Khánh à?’

Nền móng của nhà họ Vân ở Đế Đô, cho nên An Lương cũng không chắc Vân Hi Nguyệt ở Thịnh Khánh hay là đi Đế Đô.

‘Vân Hi Nguyệt: Bọn tôi đang ở Thịnh Khánh, cậu đã về rồi à?’

‘An Lương: Ừ, tôi về rồi.’

‘An Lương: Lâu rồi chưa gặp Hinh Hinh, buổi trưa chúng ta tụ họp đi?’

‘Vân Hi Nguyệt: Buổi trưa sao?’

‘Vân Hi Nguyệt: Cậu muốn ăn gì?’

‘An Lương: Mọi người quyết là được rồi, tôi không kén chọn.’

Vân Hi Nguyệt thấy An Lương trả lời, cô ấy do dự một chút, cuối cùng trả lời lại.

‘Vân Hi Nguyệt: Không thì ăn một bữa cơm ở nhà tôi được không?’

‘Vân Hi Nguyệt: Gần đây ngồi điều hòa bị cảm lạnh, nếu có thể không ra ngoài, tôi cảm thấy không ra ngoài càng tốt hơn.’

‘An Lương: Không thành vấn đề.’

‘An Lương: Mọi người không chuyển nhà chứ?’

‘Vân Hi Nguyệt: Không có.’

‘An Lương: Vậy được, chút nữa tôi sẽ đến.’

‘Vân Hi Nguyệt: Được.’

‘Vân Hi Nguyệt: Vậy tôi đi chuẩn bị nấu cơm.’

Thấy Vân Hi Nguyệt bày tỏ muốn nấu cơm, An Lương nhún vai, bỗng nhiên anh nhớ đến món ăn hắc ám, thế là nhanh chóng trả lời tin nhắn.

‘An Lương: Sẽ không phải là món ăn hắc ám chứ?’

‘Vân Hi Nguyệt: Cậu đến đây thì biết.’

Thế mà Vân Hi Nguyệt lại tự tin như vậy ư? Vậy chắc là không phải món ăn hắc ám đó rồi!

Sau khi An Lương và Vân Hi Nguyệt trò chuyện xong, anh vừa lái xe, vừa gọi điện thoại cho An Thịnh Vũ, đợi máy thông, An Lương mở miệng trước:

“Bố, hôm nay bố lái xe nào ra ngoài vậy?”

“Ngoài chiếc xe Panamera phiên bản thể thao ra, bố còn có thể lái chiếc xe nào khác?” An Thịnh Vũ trào phúng.

An Lương cố ý trêu trọc: “Chẳng phải con để 911 Turbo S ở nhà à?”

“Mẹ con không cho!” An Thịnh Vũ bất đắc dĩ.

“Ha ha ha!” An Lương cười lớn.

“Vậy thì con không khách khí nữa!”

“Thằng nhóc con muốn về nhà à?” An Thịnh Vũ ngạc nhiên hỏi lại.

???

Nghe ý này của An Thịnh Vũ, là An Lương không thể về nhà? Con ruột cũng không thể về nhà hả?

Đối mặt với câu hỏi đầy ngạc nhiên của An Thịnh Vũ, An Lương trào phúng đáp: “Đương nhiên con muốn về nhà, hay là hai người không muốn con về nhà?”

“Không muốn!” An Thịnh Vũ không chút do dự nói.

“Mẹ con cũng không muốn, sau khi con về nhà, bà ấy lại phải bận rộn nấu cơm, con nghĩ bà ấy có muốn hay không?”

An Lương cạn lời.

Chương 2964: Mẹ hiền vợ tốt

“Bố mẹ yên tâm, lần này về, con sẽ thể hiện tài năng, con sẽ nấu cơm cho hai người xem!” An Lương nói.

“Thật sao?”

An Thịnh Vũ bày tỏ thái độ nghi ngờ:

“Là con tự làm?”

“Con được thừa hưởng di truyền tài nấu nướng của mẹ, hai người đợi đấy!” An Lương khẳng định đáp.

“Được! Chúng ta sẽ chống mắt lên xem!” An Thịnh Vũ nói.

“Đúng rồi, bố, tình hình phía bên Trung tâm thương nghiệp đại hình tổng hợp như thế nào rồi ạ?”

An Lương quan tâm một chút về tình hình doanh nghiệp của gia tộc mình.

“Mọi chuyện đều rất thuận lợi.” An Thịnh Vũ đáp.

“Bây giờ điều phiền phức nhất là hạng mục Thập Lý Loan, trước mắt phương án kế hoạch đều tạm được.”

“Hạng mục Thập Lý Loan không cần lo lắng, từ từ làm cũng được.” An Lương đáp.

“Đi đi đi, thằng nhóc con nói thật dễ nghe, từ từ làm chẳng khác nào muốn bố anh đi xử lý, con không thể tự giải quyết mấy chuyện này được hả?” An Thịnh Vũ oán giận.

An lương cười hì hì: “Bố, bố có thể để hai vị chuyên gia Tôn Thế Trung và Biên Tiểu Cương xử lý mấy chuyện này, chắc chắn Trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống trong tương lai sẽ lấy chuyên gia Tôn Thế Trung làm nòng cốt, ông ta là người chuyên nghiệp, khẳng định có những ý kiến chuyên nghiệp.”

“Vô ích!”

An Thịnh Vũ hừ một tiếng: “Nếu không có chuyên gia Tôn, bố anh đã quẳng gánh nặng từ lâu rồi.”

Vấn đề chuyên môn giao cho những người chuyên môn xử lý, đây chính là điều An Thịnh Vũ dạy cho An Lương, sao ông lại không biết chứ?

“Đúng rồi, bố cũng có một chuyện muốn nói với con.” An Thịnh Vũ bổ sung.

Đúng rồi, câu thần chú này cũng là An Thịnh Vũ truyền cho An Lương, có những lúc An Lương cần bổ sung giải thích sự việc thì sẽ nói câu thần chú này.

“Chuyện gì vậy bố?” An Lương thuận tiện hỏi.

“Trước đây bố đi Thập Lý Loan khảo sát, phát hiện sản lượng của đông thanh tử của năm nay tăng lên, khẩu phần năm nay con chuẩn bị bố trí như thế nào rồi?” An Thịnh Vũ dò hỏi vấn đề mấu chốt.

“Bố, con phát hiện bố hơi bất thường, con phải nói với mẹ!”

An Lương không chút do dự tỏ vẻ muốn nói chuyện xấu. Người đàn ông nhàn rỗi như An Thịnh Vũ cần nhiều đông thanh tử như vậy để làm gì?

“Khụ khụ!”

An Thịnh Vũ ho khan hai tiếng: “Chủ yếu là các bạn của bố đang cần!”

“Đổ lỗi cho bạn bè?” An Lương trào phúng.

“Chú Lưu con, chú Ngô con, còn có còn có rất nhiều các chú các bác nhà An Thịnh chúng ta, những người này đều là mối quan hệ lâu năm, ít nhiều đều phải chiếu cố một chút.” An Thịnh Vũ giải thích.

An Lương cười ha ha: “Nếu đã như vậy thì hoàn toàn không có vấn đề, nhưng con sẽ sắp xếp người đưa thẳng đông thanh tử cho bọn họ.”

An Thịnh Vũ bất đắc dĩ: “Không thương lượng được à?”

“Không cần!” An Lương từ chối đáp.

“Được rồi được rồi, sau này bố sẽ đưa phương án khẩu phần cho con.” An Thịnh Vũ bất đắc dĩ.

Sau khi hai bố con kết thúc cuộc trò chuyện, An Lương lái xe quay lại cảng Thiên Không của núi Mộc Linh, Tần Thiên Tường đã dừng ở bãi đỗ xe đứng đợi An Lương ở Cảnh Thiên Không.

An Lương vào nhà cầm chìa khóa xe Porsche 911 TurboS, sau đó quay lại bãi đỗ xe, xách túi giấy dai đặt vào vị trí phó lái của xe Tần Thiên Tường.

Trong túi giấy dai là hộp quà đóng gói nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan, lúc An Lương và Vân Hi Nguyệt nói chuyện, Vân Hi Nguyệt có nói quỷ nhỏ Vân Hinh bị ốm, cho nên An Lương chuẩn bị tặng nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan.

Nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan có ba tác dụng, trong đó điều trị thanh nhiệt ho là tác dụng cơ bản nhất, làm giảm áp lực là tác dụng thông thường, tác dụng hiệu quả nhất là bổ dưỡng ích khí.

Tác dụng này tương đương với phiên bản đơn giản hóa, nó có thể nâng cao tố chất cơ thể và năng lực miễn dịch đề kháng, tự nhiên sẽ giải quyết được vấn đề cảm cúm.

Tương tự như loại bệnh cảm cúm này, thật ra là loại bệnh không có loại thuốc trị liệu được.

Không sai!

Cảm cúm chính là “bệnh không trị được.”

Công dụng chủ yếu của thuốc cảm cúm là làm giảm tình trạng bệnh, cũng chính là khiến cho người bệnh cảm giác dễ chịu một chút, nhưng đồng thời không thể rút ngắn được quá trình bị bệnh.

Người có công trong trị liệu cảm cúm chính là hệ thống miễn dịch của cơ thể.

Hệ thống miễn dịch của cơ thể đang phải chiến đấu với vấn đề sống chết từng giây từng phút, giúp bảo vệ cơ thể tránh bị virus xâm hại. Nếu nâng cao năng lực miễn dịch cho cơ thể, tự nhiên sẽ giải quyết được vấn đề virus cảm cúm.

Vậy nên nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan chính là thuốc cảm cúm tốt nhất, hiệu quả bổ dưỡng ích khí của nó có thể có lợi cho việc nâng cao tố chất cơ thể, từ đó tăng thêm năng lực miễn dịch cho cơ thể.

Khoảng mười hai giờ bốn mươi phút trưa, An Lương lái xe đến ngã tư Sơn Trung của khu Trung Ngọc.

Nơi đây là biệt thự của các cao tầng chính phủ ở Thịnh Khánh, thông thường không có giấy thông hành thì không được vào.

Nhưng biển số xe Porsche 911 là ‘Thịnh A·AL888’, đây là biển số xe vô cùng nổi tiếng, đồng thời An Lương cũng thường xuyên đến nhà Vân Hi Nguyệt cho nên một đường thông suốt không có cản trở, lái thẳng xe đến cổng nhà Vân Hi Nguyệt.

An Lương dừng xe ở cổng nhà Vân Hi Nguyệt, trong đây đã là đường nội bộ, đương nhiên sẽ không tồn tại mấy chuyện giao thông bất hợp pháp.

‘Ting tong!’

An Lương bấm chuông cửa.

Một lát sau, Vân Hi Nguyệt mở cửa, cô ấy đeo tạp dề trắng, tay trái còn cầm một cái thìa gỗ, tạo hình như vậy có một loại cảm giác mẹ hiền vợ tốt...

Chương 2965: Quý giá không?

“Mời vào.”

Sau khi Vân Hi Nguyệt mở cửa, cô chủ động mời An Lương vào, sau đó gọi: “Hinh Hinh, anh An của con đến rồi!”

“Oa!”

Quỷ con hoan hô một tiếng, theo sau chạy chậm lại kéo tay trái An Lương: “Anh An!”

An Lương nhìn thoáng qua đứa trẻ nghịch ngợm, cánh mũi của quỷ nhỏ hơi đỏ, có lẽ là chảy nước mũi, rồi lau nước mũi, do đó dẫn đến làn da mũi bị đỏ.

An Lương xách túi giấy dai bên tay phải đưa cho quỷ nhỏ: “Hinh Hinh, đây là quà của em.”

“A! Có quà!”

Quỷ nhỏ vui vẻ chạy đến nhận, cô bé vội vàng hỏi: “Anh An tặng cái gì vậy?”

An Lương bước vào cửa, Vân Hi Nguyệt đã chuẩn bị dép xong, cô ấy nhanh chóng nói: “Là dép mới, cậu yên tâm.”

An Lương hơi gật đầu.

“Em đoán xem là quà gì?” An Lương trả lởi quỷ nhỏ.

An Lương đi theo Vân Hinh xuyên qua sảnh, đi vào phòng khách, sau đó phát hiện Vân Cẩm cũng ở trong nhà, vị này là người đứng thứ hai trong triều đình Thịnh Khánh.

“Chú Vân, ngày lễ vui vẻ.” An Lương chủ động chào hỏi.

Vân Cẩm nhiệt tình đáp: “Là An Lương à, hoan nghênh hoan nghênh, Hải Dương không đi cùng cháu đến đây hả? Chú còn cho rằng Hải Dương sẽ cùng cháu đến thăm chị họ và cháu gái nó.”

An Lương hơi sửng sốt một chút, cười đáp: “Anh Hải Dương đang ở Đế Đô, lần này không đến chơi được.”

“À, chú còn tưởng rằng nó cũng đến.” Vân Cẩm thuận miệng nói.

Hai người nhìn thì có vẻ nói chuyện đơn giản, thật ra đã giấu diếm huyền cơ.

Vân Cẩm cố ý nhắc đến Vân Hải Dương, chính là đang nhắc nhở Vân Hi Nguyệt, An Lương và Hải Dương là người bạn vô cùng tốt, để Vân Hi Nguyệt nên hiểu rõ tình hình của chính mình.

An Lương cũng nghe hiểu dụng ý của Vân Cẩm, cho nên anh mới hơi sửng sốt một chút.

Vân Hi Nguyệt đồng thời cũng là người thông minh, cô ấy nghe hiểu dụng ý của ba mình nói, cô ấy một bên đón tiếp: “An Lương đến thăm Hinh Hinh, còn chuẩn bị quà cho Hinh Hinh nữa.”

Vân Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Con đi vào nhà bếp nấu ăn với mẹ đây.”

“Đi đi!”

Vân Cẩm nói, thuận tiện nhìn Vân Hinh: “An Lương, cháu không nên quá nuông chiều nhóc quỷ nhỏ này, cả ngày ở nhà vô cùng nghịch ngợm!”

Vân Hinh trực tiếp lơ đi lời Vân Cẩm nói, cô bé đang lấy hộp quà nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan từ trong túi giấy.

Sau khi quỷ nhỏ lôi hộp quà ra, tùy ý mở hộp quà.

Trong hộp quà là mười hai lọ nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan, được chia thành hai hàng sắp xếp gọn gàng, một sự ngăn nắp và đẹp mắt.

Vân Hinh nhìn nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan, khó hiểu hỏi: “Anh An, đây là trái cây đồ hộp sao?”

Tất nhiên Vân Cẩm biết nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan, trong quan hệ mạng lưới của An Thịnh Vũ có Vân Cẩm cũng nhúng tay, trước kia Vân Cẩm nhận được nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan do An Thịnh Vũ tặng.

Tuy nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan là đặc sản ba không, không có nhãn hiệu sản phẩm chính thức, cũng không được thông qua kiểm tra an toàn thuốc, thậm chí còn không có giấy phép kinh doanh vân vân, nhưng Vân Cẩm biết giá trị không hề nhỏ của nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan.

Vân Cẩm còn biết trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, giá đổi phiếu của nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan là một trăm điểm cống hiến một bình, hơn nữa mỗi thành viên chính thức, mỗi một tháng nhiều nhất là đổi năm bình mà thôi.

Thế nhưng đa số các thành viên chính thức để không đủ điểm cống hiến để tiến hành đổi phiếu.

“Đúng vậy, chúng đều là trái cây đồ hộp, nhóc con có muốn nếm thử không?”

An Lương vừa nói, vừa lấy ra một lọ nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan từ trong hộp quà, trực tiếp mở lọ ra đưa cho quỷ nhỏ.

Nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan chỉ có một lọ rất nhỏ, giống như nước uống Yakult, chỉ có 100ml mà thôi.

Quỷ nhỏ Vân Hinh này uống vài hớp là hết một lọ, cô bé vui vẻ cười: “Thật ngon, anh An, cái này rất ngon, em muốn uống tiếp!”

“Được!”

An Lương gật đầu, tiện tay lại mở một lọ đưa cho quỷ nhỏ uống. Vân Cẩm ở một bên nhìn nhíu lông mày, bởi vì Vân Cẩm rất rõ giá trị của nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan, hơn nữa biết sản lượng của nó vô cùng ít, đồng thời còn biết hiệu quả của một lọ hoàn toàn đủ rồi.

Cuối cùng bản thân Vân Cẩn cũng từng uống rồi!

Vân Cẩm vô cùng hài lòng với hiệu quả của nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan, chỉ đáng tiếc chỉ tiêu của ông quá ít, ông ấy cũng không thể đến tìm An Thịnh Vũ lấy.

Tuy nhiên nhựa đào thiên nhiên Thập Lý Loan quý giá như vậy, lại có thể bị quỷ nhỏ Vân Hinh chớp mắt một cái uống hết hai lọ, như thế có nguy không?

“Anh An, em muốn uống nữa!”

Vân Hinh uống xong lọ thứ hai, rõ ràng cô bé vẫn cảm thấy không đủ.

Trước khi An Lương trả lời, Vân Cẩm đã nhắc nhở: “Tiểu Hinh Hinh, lát nữa còn phải ăn cơm trưa.”

An Lương hiểu ý của Vân Cẩm, anh cười nói: “Hôm nay không thể uống tiếp nữa, chẳng phải em bị ốm à, hôm nay em đã uống hết hai lọ rồi, ngày mai bệnh của em sẽ khỏi thôi.”

“Thật vậy ư?” Vân Hinh vui vẻ hỏi.

“Ốm một tí cũng không tốt, hít thở không thoải mái, em không thích bị ốm.”

“Nhất định ngày mai sẽ khỏi!” An Lương khẳng định.

“Nếu ngày mai không khỏi, ngày mai chúng ta sẽ uống ba lọ!”

Vân Hinh gật đầu lia lịa: “Vậy chúng ta móc tay nhé!”

An Lương không từ chối, anh mỉm cười móc tay với Vân Hinh. Lời hứa móc tay này, thế mà quỷ nhỏ lại tin?

Rốt cuộc An Lương chưa nói ra chuyện ngoéo tay lần trước à?

Chương 2966: Anh Hải Dương cũng được gọi đến rồi?

Trong phòng khách của nhà họ Vân, Vân Hinh đang lấy mười lọ nhựa đào được tuyển chọn từ thiên nhiên của Thập Lý Loan ra, cố gắng mở nắp.

May mắn thay, nhựa đào tuyển chọn từ thiên nhiên của Thập Lý Loan áp dụng công nghệ bảo quản chứa đầy nitơ, do có áp suất bên trong nên trẻ em không thể mở nắp chai một cách dễ dàng.

Vân Cẩm ở bên cạnh thấy vậy hơi khó chịu, ông ấy nói: “Hinh Hinh à, xuống bếp hỏi bà nội và mẹ con còn bao lâu mới được ăn cơm.”

“Dạ!”

Vân Hinh đồng ý, mặc kệ những lọ nhựa đào được tuyển chọn từ thiên nhiên của Thập Lý Loan, đặt chúng xuống dưới sàn nhà của phòng khách rồi chạy vào bếp.

Vân Cẩm liếc nhìn những lọ nhựa đào Thập Lý Loan bị tùy tiện ném xuống đất, trong lòng cảm thấy hơi mệt.

An Lương chủ động tặng nhựa đào thiên nhiên được tuyển chọn của Thập Lý Loan, anh thản nhiên hỏi: “Chú Vân có biết về công ty y dược Tinh Tụy không?”

Vân Cẩm gật đầu: “Một công ty dược phẩm mà cậu đầu tư trước đây, công ty y dược chủ yếu chế những dòng thuốc đông y cao cấp đúng không?”

“Đúng.” An Lương khẳng định.

“Hiện tại, Công ty y dược Tinh Tụy gần như đã độc quyền kinh doanh chế biến chiết xuất dược liệu từ trung cấp đến cao cấp của Thịnh Khánh, trong đó công nghệ nghiền siêu mịn đứng đầu cả nước.”

“Công ty y dược Tinh Tụy sử dụng công nghệ xử lý hạt siêu mịn để chế biến nhựa đào, giúp giảm tiêu thụ nguyên liệu thô của nhựa đào một phần năm lần.” An Lương nói thêm.

“Giáo sư Biên Tiểu Cương từ Đại học Thịnh Khánh cũng đã thực hiện quản lý tối ưu hóa nhất định cho vườn đào ở Thập Lý Loan, điều này đã tăng sản lượng nhựa đào hàng năm lên khoảng hai mươi phần trăm.” Anh bổ sung.

“Việc gia tăng sản xuất nhựa đào và sự cải tiến trong công nghệ chế biến đã làm giảm tiêu thụ nguyên liệu thô, dẫn đến sản lượng nhựa đào chọn lọc tự nhiên của Thập Lý Loan tăng hàng năm, hiện tại sản lượng dự kiến ​​vượt 6000 chai.” An Lương tiết lộ thông tin chung.

Trên thực tế, sản lượng hàng năm hoàn toàn có thể đạt khoảng 7500 chai.

Vân Cẩm thở dài: “Uống một lúc hai chai nhựa đào chắc hơi phí nhỉ?”

An Lương cười đáp: “Không thành vấn đề, coi như bảo hiểm nhân đôi, tốt hơn cho sức khỏe!”

“Cảm ơn cháu.” Vân Cẩm nói.

“Cháu nên cảm ơn chú Vân vì đã chăm sóc ba cháu mới đúng.” An Lương cười đáp.

“Đó là bởi vì bản lĩnh của An Thịnh Vũ!” Vân Cẩm khước từ, không hề có ý định lấy công lao.

“Chú nghe nói Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh của cháu có thể trao đổi nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan à?” Vân Cẩm đổi chủ đề.

An Lương nói thẳng, bởi vì anh hiểu chắc chắn Vân Cẩm đã biết câu trả lời.

An Lương không yêu cầu các thành viên của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh phải bảo mật thông tin này, thật ra rất nhiều người trong Đế Đô đều biết danh sách trao đổi đóng góp của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

An Lương giới thiệu ngắn gọn: “Giá quy đổi của nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan rất rẻ, chỉ cần một trăm điểm đóng góp là có thể đổi được một lọ. Nếu là thành viên bình thường thì giới hạn đổi năm chai mỗi tháng, còn vòng ngoài thì được đổi một chai, giá sẽ tăng thêm hai mươi phần trăm.”

Sau khi giới thiệu, An Lương đã gặp phải một trường hợp ngoại lệ: “Tuy nhiên, anh Hải Dương là thành viên sáng lập của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh của bọn cháu, anh ấy có thể đổi mười lăm chai mỗi tháng.”

“Hải Dương có bao nhiêu điểm cống hiến?” Vân Cẩm hỏi.

“Nhiều lắm, gần 200 vạn điểm, dùng không hết!” An Lương đáp.

Sau khi An Lương trả lời, Vân Cẩm và An Lương nhìn nhau, cả hai đều hiểu ý của đối phương.

Vân Cẩm muốn nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan nhưng ông ấy không thể hỏi thẳng An Lương. An Lương đưa ra giải pháp cho ông ấy, đó là nhờ Vân Hải Dương đi đổi, dù sao Vân Hải Dương cũng đã đóng góp rất nhiều mà nhỉ?

“Chú Vân, cháu đi vệ sinh trước đã.” An Lương đứng dậy nói.

Vân Cẩm gật đầu: “Được, chú dọn bàn trước.”

Khi An Lương vào phòng tắm, Vân Cẩm đã thu dọn nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan đang vứt lung tung trên mặt đất và cho vào tủ lạnh, sau đó gửi một tin nhắn cho Vân Hải Dương.

‘Vân Cẩm: Hải Dương, cháu có đang ở Đế Đô không?’

‘Vân Hải Dương: Có ạ, chú hai, có chuyện gì vậy?’

‘Vân Cẩm: Chú vừa trò chuyện với bạn của cháu, An Lương, nghe nói cháu có gần 200 vạn điểm cống hiến cho câu lạc bộ của mình à?’

Vân Hải Dương nhìn thông tin Vân Cẩm gửi đến, cậu ta bối rối một hồi, Vân Cẩm và An Lương đang nói chuyện gì à? Sự kết hợp kỳ diệu này là gì?

Hơn nữa, tại sao Vân Cẩm lại hỏi cậu ta về điểm cống hiến?

Vân Hải Dương dần dà có dự cảm không tốt, lẽ nào mình bị anh em phản bội sau lưng ư?

‘Vân Hải Dương: Vâng, chú hai, cháu vẫn còn hơn một triệu điểm đóng góp trong câu lạc bộ.’

‘Vân Cẩm: Thời tiết ở Thịnh Khánh gần đây tương đối nóng và Hinh Hinh bị cảm lạnh do điều hòa nhiệt độ. Hôm nay bạn cháu đã gửi tặng một ít nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan.’

‘Vân Cẩm: Chú nghe nói hình như câu lạc bộ của cháu có thể đổi được bằng điểm cống hiến phải không?’

Sao Vân Hải Dương lại không hiểu được thói quen của Vân Cẩm cơ chứ?

Vân Hải Dương định trả lời Vân Cẩm rằng số lượng nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan có thể đổi được có hạn, nhưng kết quả là cậu ta nhận được một tin nhắn khác từ Vân Cẩm.

‘Vân Cẩm: Chú nghe nói cháu là thành viên sáng lập của câu lạc bộ, giới hạn trao đổi cao tới mười lăm chai mỗi tháng?’

‘Vân Cẩm: Gần đây thời tiết thay đổi, sức khỏe của Hinh Hinh không được tốt lắm. Cháu là cậu của con bé, nên chú ý đến Hinh Hinh nhiều hơn.’

Vân Hải Dương bất lực.

Làm sao để bác bỏ lý do này đây?

Chương 2967: Trò truyền thống của gấu con?

‘Vân Hải Dương: Được rồi, chú hai, sau khi cháu đổi được nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan mỗi tháng sẽ chia hai mươi phần trăm cổ phần cho Hinh Hinh.’

‘Vân Cẩm: Chà, chú thay Hinh Hinh cảm ơn cậu của con bé.’

‘Vân Cẩm: Khi nào rảnh nhớ đến Thịnh Khánh thăm Hinh Hinh nhé.’

‘Vân Hải Dương: Dạ, chú hai, ngày mai cháu qua!’

Vân Hải Dương thật sự dự định ngày mai sẽ đi Thịnh Khánh, cậu ta muốn tính sổ với An Lương, tên này đào hố người khác cũng được quá nhỉ?

Vân Hải Dương thật sự quá khó khăn!

Theo quy định của Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, các thành viên sáng lập có thể đổi lấy mười lăm chai nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan mỗi tháng, chẳng qua Vân Hải Dương còn phải lấy một ít cho gia đình!

Ban đầu Vân Hải Dương tặng cho nhà sáu chai, cậu ta giữ lại chín chai, giờ phải phân phát ba chai, thật sự rất khó khăn. Sau khi Vân Hải Dương và Vân Cẩm kết thúc trao đổi, cậu ta lập tức nhắn tin trong nhóm bạn thân ở Đế Đô.

‘Vân Hải Dương: @An Lương, Lương ca, cậu thật độc ác!’

‘Vân Hải Dương: An Lương, tôi cầu xin cậu làm người giùm!’

‘Lý Tồn Viễn: ?’

‘Tiền Tiểu Cương: Lót dép hóng chuyện!’

‘An Lương: ?’

‘Vân Hải Dương: Ảnh chụp màn hình ghi lại cuộc trò chuyện Vân Hải Dương: Chú hai Vân Cẩm của tôi vừa tìm tôi, An Lương, đừng nói là cậu không biết’

‘An Lương: Ồ, về chuyện này, tôi nói bừa ấy mà.’

‘Vân Hải Dương: Không thoải mái!’

‘Vân Hải Dương: An Lương, vì cậu đang ở Thịnh Khánh nên ngày mai tôi sẽ bay qua chơi với cậu.’

‘An Lương: Cậu làm gì ở đây?’

‘Vân Hải Dương: chuẩn bị một bữa ăn, tôi sẽ ăn hết.’

‘Vân Hải Dương: An Lương, khi chúng tôi đến chơi, mỗi ngày mở một chai nhựa đào tự nhiên tuyển chọn của Thập Lý Loan có phải là quá đáng không?’

‘Lý Tồn Viễn: nhất trí!’

‘Tiền Tiểu Cương: đồng ý!’

‘An Lương: …’

‘An Lương: Tôi sẽ tuyên bố trước là cậu có thể đến chơi, nhưng tôi không có thời gian chơi với cậu.’

‘An Lương: Mọi người nên biết điều đó!’

‘Lý Tồn Viễn: Chúng tôi biết, sinh nhật người bạn gái yêu đầu tiên của cậu, phải không?’

‘Vân Hải Dương: Không! Tôi nhớ rằng cô streamer đó cũng được sinh vào tháng mười?’

‘Tiền Tiểu Cương: An Lương, cậu có muốn chúng tôi giúp không?’

‘Tiền Tiểu Cương: Vì lợi ích của anh em chúng ta, chúng ta có thể kề dao vào cả hai phía.’

‘An Lương: Đi, đi, sinh nhật của Dương Mậu Di là ngày hôm qua, tôi đã làm xong rồi, sau đây tôi đang chuẩn bị gần hết cho sinh nhật của Lý Tịch Nhan, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

‘Lý Tồn Viễn: Sau đó chúng tôi sẽ đến Thịnh Khánh để thư giãn.’

‘Tiền Tiểu Cương: Thần Long của Thịnh Khánh rẻ hơn rất nhiều so với Đế Đô, tôi đang bắt đầu nhớ Thịnh Khánh, chúng ta đi tiếp đến đó đi.’

‘Vân Hải Dương: Chỉ cần thử máy bay của Tồn Viễn. Tồn Viễn, máy bay riêng của cậu đã đến chưa?’

‘Lý Tồn Viễn: Vừa đến.’

‘Lý Tồn Viễn: Hải Dương, Cương Tử, hai người là chó thật, sao không mua đi?’

‘Tiền Tiểu Cương: Không phải chúng ta đã chốt Gulfstream G700 với Lương ca sao?’

‘Tiền Tiểu Cương: Chỉ cần đợi Gulfstream xuất xưởng.’

‘Vân Hải Dương: Đúng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Người ta ước tính rằng sẽ mất hai hoặc ba năm.’

‘An Lương: Tồn Viễn đã mua máy bay tư nhân rồi ư?

‘Lý Tồn Viễn: Tôi đã chốt một chiếc Gulfstream G550 giá 4,1 ức. Nó về đến Đế Đô cách đây vài ngày và sẽ dừng ở sân bay quốc tế Đế Đô. Giá thực sự đắt, 1500 vạn một năm!’

‘An Lương: ở Thiên Phủ đắt hơn. G650ER của tôi có giá 1800 vạn một năm ở đó.’

‘Lý Tồn Viễn: Sẽ tốt hơn khi sân bay mới ở Thiên Phủ được đưa vào sử dụng, sân bay bên kia quả thực nhỏ hơn một chút, giá cao hơn là chuyện bình thường.’

‘Lý Tồn Viễn: An Lương, vậy ngày mai chúng tôi sẽ đến đó!’

‘An Lương: lẳng lặng mà đến.’

‘Lý Tồn Viễn: Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không nói với Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương.’

Thực tế, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cũng không có thời gian.

Bởi vì Trần Tư Vũ còn phải luyện đàn, Ninh Nhược Sương tham gia biểu diễn trong ngày lễ quốc khánh, cộng thêm hai người bọn họ đã biết chuyện, sẽ không xảy ra tình huống mà An Lương không muốn nhìn thấy.

Còn đối với Triệu Uyển Hề?

Người này thì lợi hại hơn!

Triệu Uyển Hề đang liên tục phá bỏ liên minh của An Lương, để An Lương bất lực trước cô ấy.

‘An Lương: Được rồi! Hẹn gặp vào ngày mai!’

‘Vân Hải Dương: An Lương ngày mai cậu có đi bar không?’

‘An Lương: Tôi không đi!’

‘An Lương: Tự mình đi chơi đi, dù sao cũng quen rồi mà.’

Ba tiếng bíp này rất quen thuộc ở Thịnh Khánh!

‘An Lương: Không nói chuyện nữa, tôi đi ăn cơm trước, ngày mai gặp lại.’

An Lương tắt điện thoại đi ra khỏi phòng tắm, Vân Cẩm đang dọn món ăn, An Lương nhanh chóng theo ông ta vào bếp dọn món, Vân Cẩm và Tống Linh không khách sáo, họ cũng biết An Lương và nhà họ Vân đã có một mối quan hệ rất tốt.

Trên bàn ăn, Vân Hinh, đứa trẻ kiêu ngạo này lại chuẩn bị biểu diễn trò truyền thống, cô bé kén cá chọn canh, nhưng hôm nay An Lương lại ở đây!

An Lương cố ý trầm giọng nói: “Đứa nhỏ không ăn, nhất định phải bị đánh!”

Vân Cẩm, Tống Linh và Vân Hi Nguyệt không thể nhịn được cười, họ thực sự không đánh được Vân Hinh, điều này khiến Vân Hinh khá nghịch ngợm, nhưng An Lương thì có!

Vì vậy Vân Hinh rất nghe lời!

An Lương nói cô bé ăn cái gì, cô sẽ ăn cái đó, quên mất trò truyền thống.

Vân Hi Nguyệt nhìn sự tương tác giữa An Lương và Vân Hinh, ánh mắt khao khát lóe lên, sau đó chủ động hỏi: “An Lương, hôm nay không phải món ăn tệ phải không?”

An Lương đã trả lời: “Tôi đoán người nấu chính trong bếp là thím Tống!”

Tống Linh đã chủ động giải đáp: “Không hẳn! Ngoại trừ canh sườn heo củ sen, mọi thứ khác đều do Hi Nguyệt làm, bao gồm cả món thịt heo nấu hai lần kiểu Thịnh Khánh này.”

An Lương hơi kinh ngạc, món thịt lợn nấu hai lần này rất ngon, cho dù là kỹ năng dùng dao hay mùi vị, tất cả đều có trình độ, tài nấu nướng của Vân Hi Nguyệt lại tốt như vậy ư?

Chương 2968: Thường xuyên về nhà!

Đã gần ba giờ chiều.

Đến cửa nhà của Vân Hi Nguyệt, An Lương định rời đi, nhưng Vân Hinh miễn cưỡng nắm tay phải của An Lương.

“Anh An, lần sau khi nào anh đến?”

Vân Hinh hỏi.

An Lương vỗ nhẹ lên đầu của Vân Hinh nói: “Khi nào có thời gian thì đến. Nhân tiện, ngày mai cậu Dương của em tới, cũng mang trái cây đóng hộp cho em.”

Vân Hi Nguyệt nghe An Lương nói, nở nụ cười, cô không phải Vân Hinh, cô biết giá trị của Nhựa đào tự nhiên của Thập Lý Loan chọn lọc, Vân Hải Dương lại bị An Lương gài bẫy, đúng không?

“Thế thì tuyệt quá!”

Vân Hinh vui vẻ nói: “Em thích trái cây đóng hộp đó. Em muốn nhắn tin cho cậu, nói cậu mang nhiều một chút.”

“Đúng, đúng rồi để cho cậu Hải Dương của em mang nhiều thêm một chút.”

An Lương ở bên cạnh hả hê.

Vân Hinh đã hành động ngay lập tức,

“Mẹ, đưa di động cho con. Con muốn gửi tin nhắn cho cậu Dương.”

Vân Hi Nguyệt mở khóa điện thoại di động của mình đưa cho Vân Hinh. Sau khi Vân Hinh lấy điện thoại di động gửi cho Vân Hải Dương 20 tin nhắn, cô ấy nhìn An Lương và nói: “Cảm ơn.”

“Chị Hi Nguyệt khách sáo quá, em về trước đây, khi nào rảnh sẽ đến gặp Hinh Hinh.” An Lương đáp lại.

“Đi đường cẩn thận nhé.” Vân Hi Nguyệt nhắc.

“Được.” An Lương gật đầu.

Trả lời xong An Lương bước ra khỏi sân nhà của Vân Hi Nguyệt, rồi lái chiếc Porsche 911 Turbo S.

Vân Hi Nguyệt nhìn An Lương lái xe đi, cô ấy khẽ thở dài cho đến khi không còn thấy bóng dáng xe nữa. Tống Linh không biết đã đến bên cạnh Vân Hi Nguyệt từ lúc nào, bà ta nhẹ nhàng nói: “Quan tâm làm gì?”

Vân Hi Nguyệt không trả lời.

Tống Linh tiếp tục: “Con biết đấy, cậu ấy có rất nhiều lựa chọn và...”

Sau khi nói điều này, Tống Linh do dự một lúc: “Nguyệt Nguyệt, mẹ đã hỏi thăm về cậu ấy. Cậu ấy... có bạn gái ở Thịnh Khánh và cả ở Đế Đô nữa. Tại sao con lại quan tâm làm gì?”

Tống Linh khuyên nhủ.

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá, con không có...”

Câu nói của Vân Hi Nguyệt được nửa chừng thì Tống Linh ngắt lời cô ấy:

“Suy nghĩ của con được viết trên khuôn mặt của con đó!”

Tống Linh thở dài: “Không ai hiểu con bằng mẹ.”

Vân Hi Nguyệt im lặng.

Tống Linh tiếp tục: “Cậu ấy quá tốt, con không có cơ hội.”

“Cho dù cậu ấy là người thường, chúng ta cũng sẽ không ngăn cản con, nhưng cậu ấy không phải như vậy, cậu ấy có quan hệ rất tốt với nhà họ Vân, nhà họ Vân của chúng ta và cậu ấy là đối tác chí cốt, cộng thêm vốn liếng và sức lực, cùng những người con gái xung quanh cậu ấy, con có lợi thế gì?”

Tống Linh nói một điều quan trọng: “Em họ của con còn là bạn tốt của cậu ấy, nếu...”

Tống Linh nói: “Con nghĩ cậu ấy và em họ con qua lại với nhau thế nào?”

Vân Hi Nguyệt cảm thấy buồn trong lòng.

Vấn đề này không chỉ là lần đầu tiên thảo luận, mà mỗi lần thảo luận, Vân Hi Nguyệt đều rất buồn. Đối với người bình thường, Vân Hi Nguyệt có nhân duyên rất tốt, nhưng khi đối mặt với An Lương, cô ấy dường như chỗ nào cũng có khuyết điểm!

Thứ nhất là cô ấy hơn An Lương bảy tuổi, thứ hai là cô ấy đã có con, ngay cả xuất thân gia thế cũng không có ưu thế gì trước An Lương mà ngược lại trở thành một kẻ lôi thôi.

“Mẹ, mẹ cũng nghĩ nhiều rồi, con và cậu ấy chỉ là bạn bè.”

Vân Hi Nguyệt đáp lại bằng một sự bâng quơ, Tống Linh không nói nhiều, bà ta chỉ vỗ nhẹ vào cánh tay của Vân Hi Nguyệt hai lần.

Gần năm giờ chiều, An Lương gửi tin nhắn cho Dương Mậu Di.

‘An Lương: Việc quay phim vẫn diễn ra tốt chứ?’

‘Dương Mậu Di: Có một vấn đề nhỏ, xin lỗi Đại vương, em đoán chừng chín giờ tối em mới về.

‘An Lương: Không sao, phải chú ý cơm tối, biết không?’

‘Dương Mậu Di: ừm, đừng lo lắng, đại vương, em đang quay một bộ phim về ẩm thực. Sau khi quay xong, tụi em có thể nếm thử!’

‘Dương Mậu Di: Đại vương, buổi tối muốn ăn cái gì, có muốn em giới thiệu cho anh không?”

‘An Lương: Buổi tối anh sẽ về nhà ăn cơm với ba mẹ, anh sẽ tự nấu.’

‘Dương Mậu Di: ???’

‘Dương Mậu Di: Kỹ năng nấu ăn của đại vương…’

‘An Lương: Kỹ năng nấu ăn của anh thì làm sao?’

‘Dương Mậu Di: Thời tiết hôm nay thật tốt!’

‘An Lương: Anh nghĩ em cần xem lại!’

‘An Lương: Anh chỉ khoe khoang vậy thôi. Anh không biết nấu ăn. Anh sẽ đem bộ đồ nấu ăn từ nhà đến cửa hàng và để cửa hàng giúp nấu!’

‘Dương Mậu Di: Nhưng không có mùi khói lửa trong nhà bếp.’

‘An Lương: Anh vẫn có thể nấu món ăn phụ!’

An Lương và Dương Mậu Di tán gẫu một lúc, sau đó lái xe trở về trời sắp xếp bữa tối. Tần Thiên Tường phụ trách dọn bữa tối, An Lương gửi tin nhắn trong nhóm gia đình.

‘An Lương: @An Thịnh Vũ: @Tôn Hà: Bố, mẹ, con đang nấu ăn, khi nào bố mẹ về?”

‘An Thịnh Vũ: ?’

‘Tôn Hà: Chỉ mình con ư?’

‘An Lương: Lúc trước con đã nói với bố là buổi tối sẽ nấu cơm cho mọi người, kẻo mẹ luôn phàn nàn không cho con về.’

‘Tôn Hà: Mẹ không nói con đừng trở về, mẹ đã nói là con đừng thường xuyên trở về!’

‘Tôn Hà: Nhìn Lưu Khải xem, trừ kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, còn lại thì không về.’

‘An Lương: Lưu Khải đang học ở Lan Châu, nơi cách Thịnh Khánh của chúng ta một nghìn kilomet. Đương nhiên nó không thường xuyên về rồi.’

‘An Lương: Con đang ở Thiên Phủ. Thiên Phủ và Thịnh Khánh của chúng ta là thành phố anh em, cách nhau chỉ có hơn hai trăm kilomet. Đi đường sắt cao tốc mất hơn một giờ, tất nhiên, con sẽ trở lại thường xuyên về để gặp mọi người.’

‘An Lương: Như lời xưa nói, thường xuyên về nhà, con không phải là thường xuyên trở về đó ư?’

‘Tôn Hà: Ông An, nhìn con ngoan của ông đi!’

Chương 2969: Pháp luật không hỗ trợ!

Quan hệ gia đình của An Lương rất hòa thuận, thuộc loại hiếu thuận cha con chuẩn mực, các thành viên trong gia đình không quá khách sáo, hay đùa giỡn với nhau.

Trong thế giới người lớn, lễ độ thường biểu thị cho sự xa cách.

‘An Thịnh Vũ: @An Lương: Trước tiên hãy nói cho bố biết, buổi tối con đã nấu món gì?’

‘An Thịnh Vũ: Để xem chúng ta có nên trở về ăn cơm không.’

‘Tôn Hà: Đúng vậy!’

‘Tôn Hà: Con sẽ nấu gì?’

‘Tôn Hà: Mẹ nghĩ đó món cũ!’

‘An Lương: Chà, con nói thẳng luôn, con nhận đồ ăn mang về và dùng bộ đồ ăn ở nhà để đóng gói.’

‘An Lương: Có món cá mè hấp’

‘An Lương: Một thịt kho’

‘An Lương: còn có canh gà Matsutake’

‘AnLương: Đồ ăn kèm, con tự nấu, mọi người muốn ăn gì?’

‘Tôn Hà: Quên đi! Đừng làm gì, con chuẩn bị xong món ăn, mẹ về nấu.’

‘An Thịnh Vũ: Ừ, đúng rồi, để mẹ con về nấu rau. Rau con nấu ngon chết mất!’

Trước những lời phàn nàn của bố mẹ, An Lương lắc đầu bất lực, chỉ có thể nói rằng anh là con của họ.

‘An Lương: Được rồi, được rồi, con rửa rau xong sẽ xử lí chuyện gừng tỏi, đợi mẹ trở về, được không?’

‘An Thịnh Vũ: Không thành vấn đề’

‘Tôn Hà: Mẹ thu dọn đồ đạc tan làm đây.’

Mới bảy giờ tối, nhà An Lương đang ăn bữa tối.

Tôn Hà nhận xét: “Món canh gà này ngon, con đặt ở đâu vậy?”

An Lương thản nhiên đáp: “Tiệm Một nồi canh ở phía bắc núi Mộc Linh, nhà họ chuyên nấu canh.”

“Quả thật có chút trình độ.”

Tôn Hà nói thêm: “Trong nồi canh gà này, ngoại trừ gừng và hành lá để khử mùi tanh thì không có gia vị gà. Tất cả vị đều đến từ nấm thông và thịt gà.”

“Con đã để lại thông tin liên lạc của gia đình họ, lát nữa con sẽ gửi thông tin đó cho mẹ trên WeChat. Mẹ muốn uống món canh nào sau này, hãy gửi tin nhắn cho gia đình họ trực tiếp trên WeChat.” An Lương giải thích.

“Chà, nấu canh mất thời gian quá. Bây giờ đã là tháng mười, thời tiết lạnh dần, đến mùa canh.” Tôn Hà đáp.

An Thịnh Vũ đáp lời: “Món thịt kho này cũng ngon, con mua ở “Thịt kho” ở Thịnh Khánh hả?”

An Lương phủ nhận: “Không phải, là mua ở phố cổ. Chỉ có phố cổ mới có loại thit kho truyền thống này.”

“Thịt kho” là thịt lợn hấp với mận và rau, nhưng nó thường được gọi là “Thịt kho” ở Thịnh Khánh.

“Con cũng bảo lưu thông tin liên lạc, bố, khi nào muốn ăn thịt kho có thể gọi điện thoại trước, yêu cầu bên kia giữ một bàn.” An Lương nói thêm.

An Thịnh Vũ hỏi ngược lại: “Tiệm nhà ngói cũ?”

“Đúng.” An Lương trả lời.

“Bố vừa nói hương vị có chút quen thuộc, thật sự là nhà bọn họ.” An Thịnh Vũ gật đầu.

“Cá hấp cũng là của họ?” An Thịnh Vũ hỏi.

An Lương phủ nhận: “Không phải, cái này cũng là của phương bắc. Tên cửa hàng là ‘cá hấp’. Cửa hàng mới khai trương. Theo giới thiệu thì chuyên về món cá hấp kiểu Thịnh Khánh. Cảm giác rất ngon!”

Tôn Hà đồng ý: “Thật là tốt. Cửa hàng này xử lý mùi đất của cá mú rất tốt. Về cơ bản không có mùi tanh. Cảm giác như cá mú nuôi theo kiểu sinh thái chứ không phải kiểu nuôi hồ chứa.”

“Cái này ăn được không?” An Lương than thở.

Tôn Hà đáp lại một cách khẳng định: “Tất nhiên! Cá mú được nuôi tập trung trong hồ chứa có thịt nát hơn và không dai.”

Tôn Hà nói thêm: “Nếu được nuôi theo phương thức sinh thái và cá mú có đủ chỗ để di chuyển, thịt sẽ săn chắc và ngon hơn”.

An Thịnh Vũ cảm thán: “Khi con còn trẻ, câu cá ở sông Gia Thịnh vẫn chưa bị cấm. Khi đó, cá mú ở sông Gia Thịnh rất ngon!”

“... Thật đáng tiếc, bây giờ đánh cá bị cấm, bố không được ăn!” An Thịnh Vũ thở dài.

An Lương nói đùa: “Bố, mọi người câu cá nhiều mà, không có chỗ tốt sao?”

“Có thì có. Ví dụ như hồ Trường Sinh, nhưng hồ Trường Sinh câu cá quá khó. Về cơ bản, bố đã đi lính không quân.” An Thịnh Vũ hơi xấu hổ.

“Hơn nữa khoảng cách hơi xa, gần đây bố cũng bận rộn công việc, đã gần một năm không đến hồ Trường Sinh rồi!” Tôn Hà tiếp lời.

“Bố con đã đi một hoặc hai lần một tháng trước.” An Lương than thở.

“Mọi người hòa hảo.”

“Khụ khụ!” An Thịnh Vũ ho hai lần.

“Rõ ràng như vậy à?”

Tôn Hà nói một cách tự tin và mạnh dạn,

“Có gì sai khi tiếp quản sau khi con tốt nghiệp?”

“Khi con tiếp quản, bố và mẹ sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới.”

Tôn Hà đã lên kế hoạch nghỉ hưu, cuộc sống và đi du lịch vòng quanh thế giới. Thật tuyệt!

Tuy nhiên, An Lương bình tĩnh nói: “Con mới là sinh viên năm hai, còn sớm!”

“Hơn nữa con mới năm hai, học như này khổ lắm, học năm ba bốn chuẩn bị thi tuyển sinh sau đại học, phấn đấu học hành lên một tầm cao mới.” An Lương nói thêm.

Tham gia học trong một doanh nghiệp gia đình? Đó là điều không thể!

An Thịnh Vũ chỉ ở độ tuổi bốn mươi và chưa đầy năm mươi, vì vậy ông ta thực sự muốn nghỉ hưu? Luật pháp quốc gia không hỗ trợ đâu!

Khoảng tám giờ tối, An Lương và An Thịnh Vũ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách xem TV, Tôn Hà đang dọn dẹp đống bừa bộn trong bếp, An Lương muốn tham gia, nhưng Tôn Hà đẩy anh ra.

An Thịnh Vũ đang xem tin tức quốc tế trên kênh Triều đình, ông ta thản nhiên nói,

“Con còn giữ Hoàng Kỳ nghìn năm mà con đã mang về nhà không?”

An Lương đáp lại một cách khẳng định: “Có thì có, bố à, có người ở bên bố cần cứu hả?”

An Thịnh Vũ phủ nhận: “Không ai nhờ vả.”

“Con còn nhớ chú Lạc không?” An Thịnh Vũ hỏi.

“À, tất nhiên rồi, chú Lạc hiện đang ở mỏ vàng Linh Khúc, đúng không?” An Lương hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, ông Lạc làm việc tại mỏ vàng Linh Khúc, ông ấy đã ở đó gần một năm.” An Thịnh Vũ thở dài.

Chương 2970: Bậc thầy tiền bạc!

An Lương theo dõi chủ đề của An Thịnh Vũ hỏi: “Chú Lạc đã xảy ra chuyện gì?”

“Con có nhớ Lạc Nghĩa Bân không?” An Thịnh Vũ hỏi lại.

“À, con vẫn nhớ anh Nghĩa Bân. Chúng con đã chơi với nhau trong kỳ nghỉ hè đầu năm. Anh Nghĩa Bân rất nghĩa khí.” An Lương đáp lại.

An Lương nói thêm: “Tính ra, anh Nghĩa Bân năm nay hai mươi hai tuổi, nên tốt nghiệp rồi đúng không?”

“Chú Lạc định sắp xếp anh Nghĩa Bân đến đây làm việc?”

Câu hỏi thăm dò của An Lương. Đây là truyền thống lâu đời của kiến ​​trúc An Thịnh!

kiến ​​trúc An Thịnh không hề né tránh mối quan hệ họ hàng này, trên thực tế, trong số những công nhân xây dựng kiến ​​trúc An Thịnh, có rất nhiều mối quan hệ họ hàng như vậy.

“Nghĩa Bân thực sự tốt nghiệp trong năm nay.”

An Thịnh Vũ thở dài: “Nhưng tình huống của Nghĩa Bân hơi đặc biệt, cậu ấy… ôi!”

“Chuyện gì đã xảy ra với anh Nghĩa Bân vậy?” An Lương tò mò hỏi.

“Không lẽ xảy ra chuyện gì rồi?”

“Khi con học năm thứ ba trung học, Nghĩa Bân được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu, cậu ấy đã không nói với con vào thời điểm đó.” An Thịnh Vũ giải thích.

“Sau đó Nghĩa Bân được ghép tủy. Tình trạng ban đầu đã ổn định, nhưng gần đây cậu ấy lại tái phát các triệu chứng. Bây giờ bệnh đã phát triển đến giai đoạn nặng, kháng thuốc. Tình trạng thể chất của cậu ấy cũng rất tệ, bác sĩ cho biết… ài!” An Thịnh Vũ thở dài.

“Con nên biết chú Lạc là cấp dưới cũ của bố. Tính ra, chú ấy đã ở bên bố hai mươi tám năm. Lúc trước khó khăn nhất, còn không có trả một đồng lương.”

An Thịnh Vũ chua chát nói.

“Bố nghe nói Hoàng Kỳ nghìn năm có tác dụng chữa bệnh rất tốt. Nếu có thể, bố hi vọng Nghĩa Bân có thể thử xem.”

An Thịnh Vũ nói xong thì nhìn về phía An Lương.

An Lương lập tức không đồng ý, nói: “Bố, trước đây đã có một cuộc đấu giá kín Hoàng Kỳ nghìn năm. Giá các lát Hoàng Kỳ nghìn năm đã được thổi phồng lên mức 4 ức tiền Hạ Quốc.”

An Thịnh Vũ im lặng, sau khoảng nửa phút, An Thịnh Vũ tiếp tục nói: “Trong cuộc đời mỗi người, ngoài tiền bạc còn có rất nhiều điều ý nghĩa.”

“Nếu lúc đó không có Lạc Nhân Hoành, ước chừng chúng ta sẽ không có An Thịnh.” An Thịnh Vũ nói nhỏ.

“Tương lai của An Thịnh nhất định sẽ giao cho con. Bố hy vọng con có thể kế thừa An Thịnh.” An Thịnh Vũ nói thêm.

An Lương bật cười:

“Bố, con chỉ nói với bố rằng giá trị của Hoàng Kỳ nghìn năm rất cao, con không miễn cưỡng từ bỏ nó. Con sẽ cho bố quyền lựa chọn. Nếu bố nghĩ chú Lạc xứng đáng, con sẽ ngay lập tức sắp xếp để ai đó đưa Hoàng Kỳ nghìn năm đến trong đêm.”

“Được!”

An Thịnh Vũ vỗ vai An Lương: “Đứa con không làm bố thất vọng!”

“Bố, con không phải loại người ham tiền đến chết.” An Lương cười đáp.

Nếu An Lương yêu tiền, làm sao anh ta có thể hợp tác với Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương? Lại càng không thể thành lập Câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh ở Đế Đô!

An Lương từ nhỏ đã được An Thịnh Vũ giáo dục rất tốt, đối với tiền bạc, anh không phải nô lệ của đồng tiền, mà là chủ nhân của đồng tiền!

“Chờ một chút, bố, con sẽ cho mang Hoàng Kỳ nghìn năm đến!”

An Lương hỏi: “Nhân tiện, anh Nghĩa Bân ở bệnh viện nào vậy?”

“Bệnh viện số 3 Thịnh Khánh.” An Thịnh Vũ đáp lại.

An Lương gửi một tin nhắn cho Tần Thiên Tường, yêu cầu Tần Thiên Tường đưa một miếng Hoàng Kỳ nghìn năm được chế biến bằng cách tạo hạt siêu mịn, để tạo điều kiện cho Lạc Nghĩa Bân hấp thụ nó.

Sau một thời gian, An Lương thông báo về Hoàng Kỳ nghìn năm: “Xong rồi!”

“Bố, về Hoàng Kỳ nghìn năm, con nghĩ tốt nhất không nên nói với chú Lạc, kẻo chú Lạc có áp lực tâm lý.” An Lương nói thêm.

An Thịnh Vũ cảm thấy nhẹ nhõm, ông ta đáp lại một cách khẳng định: “Bố cũng nghĩ vậy.”

“Ngày mai hai người đến cùng nhau thì sao?” An Thịnh Vũ đề xuất.

An Lương không từ chối, ngày mai Dương Mậu Di sẽ đi Thiên Phủ, buổi chiều Lý Tịch Nhan sẽ trở lại, buổi sáng không có việc gì làm.

“Không có vấn đề gì!” An Lương đồng ý.

An Lương vừa đồng ý thì Tôn Hà bước ra khỏi bếp, thản nhiên hỏi: “Hai người đang nói thầm cái gì vậy, tôi ở trong phòng bếp không nghe thấy.”

Trước sự truy hỏi của Tôn Hà, An Lương không ngần ngại nói: “Mẹ, để con nói cho mẹ biết, ba con đã bí mật xin thêm Đông thanh tử, con tin rằng chắc chắn có gì đó không ổn với nó!”

“…”

An Thịnh Vũ nhìn An Lương không nói nên lời.

Bị đâm sau lưng?

Còn gì là vương pháp nữa chứ?

Tôn Hà liếc nhìn An Thịnh Vũ với nụ cười nửa miệng, rồi nói với An Lương: “Con đừng đưa cho bố!”

“Vâng!”

An Lương đồng ý: “Con chắc chắn là sẽ không đưa. Con sẽ nói với các nhân viên bảo vệ ở Thập Lý Loan sau, để họ đề phòng, kẻo bố lại làm gì.”

Tám giờ ba mươi tối.

An Lương nhìn điện thoại, chủ động nói: “Bố, mẹ, con đi ăn tối với bạn bè, buổi tối sẽ không về. Mẹ nên nghỉ ngơi sớm.”

“Chà, hãy nhớ những gì đã xảy ra vào sáng mai.” An Thịnh Vũ nhắc nhở.

“Vâng.” An Lương đồng ý.

“Bố, ngày mai bố có đi Tây Thành không?”

Mua Truyện nhắn tin dịch giả ở ᴢᴀʟo: 0704 730588,hoặc fb.com/Damphuocmanh

“Bố sẽ đến Tây Thành trước, sau đó đến bệnh viện số 3. Bố nên đến trước mười giờ.” An Thịnh đáp lại.

Tôn Hà ở bên cạnh nói: “Con có định gặp Nghĩa Bân không?”

An Lương trả lời: “Vâng. Mẹ, mẹ có muốn đi cùng con không?”

“Ừm, mẹ cũng đi xem thử một chút.” Tôn Hà đáp.

An Thịnh ở bên vui vẻ nói: “Vợ à, ngày mai chúng ta đến đó đi, tôi lái xe cho bà.”

An Lương trước đó đã mua một chiếc Porsche 911-Targa 4s cho Tôn Hà, đây là một chiếc màu đỏ tiêu chuẩn.

Lần này Tôn Hà cũng sẽ đến thăm Lạc Nghĩa Bân, An Thịnh tình cờ có thể lái xe của Tôn Hà công khai.

Chương 2971: Sắp xếp ổn thỏa

Tôn Hà lo lắng hỏi: “Được rồi! Con đường trên công trường của ông đã được sửa chữa chưa?”

“Đừng lo lắng, đã có một con đường cứng ở đó.” An Thịnh Vũ đáp lại.

An Lương xua tay: “Vậy con đi trước, ngày mai gặp ở bệnh viện số 3.”

“Được!” An Thịnh Vũ gật đầu.

Tôn Hà nhắc: “Chú ý an toàn!”

An Lương bình tĩnh đáp: “Con biết rồi!”

Sau khi ra khỏi nhà, An Lương bấm thang máy, sau đó gửi cho Dương Mậu Di một tin nhắn.

‘An Lương: Tiểu Hồ Ly, em đã về chưa?’

‘Dương Mậu Di: Tụi em đã quay phim ở đây rồi, đang thu dọn đồ đạc, và sẽ quay lại sớm.’

‘An Lương: Được, vậy anh về trước chờ em.’

‘Dương Mậu Di: Vâng đại vương, hẹn gặp lại sau.’

‘An Lương: Được rồi, gặp lại sau.’

Hơn mười giờ tối.

An Lương và Dương Mậu Di bắt đầu trò ngọt ngào. An Lương thường chọn vị trí xạ thủ để xuất trận, tất nhiên, Dương Mậu Di là vị trí phụ trợ. Sự hợp tác giữa hai người vốn đã rất thân mật.

Khi cả hai đang tiến hành, Tần Thiên Tường mang một miếng Hoàng kì nghìn năm đến Công ty y dược Tinh tụy.

Ngày hôm sau.

Đã gần tám giờ sáng.

An Lương tỉnh lại trước, tiểu hồ ly tinh Dương Mậu Di còn đang ngủ, tối hôm qua chỉ chơi một ít, xem ra là do quay phim về ẩm thực cũng mệt lắm rồi?

An Lương đã gửi một tin nhắn cho Đỗ Nhược Nam trên WeChat.

‘An Lương: Giám đốc Đỗ, khi nào cô tới Thiên Phủ?’

‘Đỗ Nhược Nam: Chúng tôi khởi hành lúc tám rưỡi, chúng tôi dự kiến ​​sẽ đến điểm đến trong vòng ba giờ. Vào buổi trưa, trước tiên chúng tôi sẽ đánh giá mức độ an toàn của nhà hàng đầu tiên.’

‘An Lương: Được’

‘Đỗ Nhược Nam: OK’

Sau khi An Lương và Đỗ Nhược Nam kết thúc cuộc trao đổi, anh đẩy đẩy Dương Mậu Di.

Kết quả, tiểu hồ ly không có ý tỉnh lại, một tay một chân đè lại An Lương.

An Lương không khỏi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, lớn tiếng hỏi: “Dậy đi, đã gần tám giờ, em không đi Thiên Phủ à?”

Dương Mậu Di rốt cục tỉnh lại, cô ấy sững sờ vài giây, hỏi ngay: “Đại vương, mấy giờ rồi?”

“Bây giờ là tám giờ. An Lương nhắc nhở.

Khi giọng nói của An Lương cất lên, điện thoại di động của Dương Mậu Di vang lên âm báo thức, tình cờ là đồng hồ báo thức được đặt lúc bảy giờ năm mươi lăm. Dương Mậu Di đã đặt mười đồng hồ báo thức, bắt đầu từ bảy giờ năm mươi lăm, với một báo thức mỗi phút, cứ như vậy không thể ngủ tiếp được.

“Hey, Siri, xóa tất cả báo thức.”

Sau khi Dương Mậu Di tắt báo thức, thông qua khẩu lệnh.

Nếu tự xóa đồng hồ báo thức, cần phải xóa từng cái một, khá phiền phức.

Nhưng để hỗ trợ giọng nói xóa đi, chỉ cần ra lệnh bằng giọng nói, sau đó xác nhận trả lời bằng giọng nói, có thể xóa chín đồng hồ báo thức còn lại, rất tiện lợi.

“Đại vương, giúp em gói bộ sạc, hôm qua em quên bộ sạc.”

Giọng của Dương Mậu Di phát ra từ phòng tắm.

Trên thực tế, Dương Mậu Di không quên đóng gói bộ sạc, nhưng cô ấy không có thời gian chút nào ngày hôm qua.

“Ừ.”

An Lương lại hỏi: “Còn cần đóng gói gì nữa không?”

“Cả máy tính xách tay của em nữa.” Dương Mậu Di đáp lại.

“Thôi, để em.” An Lương đặt bộ sạc điện thoại di động của Dương Mậu Di, cũng như máy tính xách tay, bộ sạc tương ứng và bản viết cô để trên bàn vào ba lô Dior.

Khi Dương Mậu Di đi rửa mặt, An Lương nói: “Những thứ được đóng gói, bộ sạc điện thoại, máy tính xách tay và bộ sạc, và bản viết của em.”

“Vâng cám ơn Đại Vương, cũng đã muộn, em phải đi trước, đại vương, chúng ta vài ngày nữa gặp lại.” Dương Mậu Di và An Lương chào tạm biệt.

“Ừm.” An Lương đồng ý.

“Nhân tiện, khi đến Đế Đô, anh đã sắp xếp hành trình cho em. Anh có máy bay riêng ở Thiên Phủ, em có thể bay thẳng tới đó. Anh đã sắp xếp một chiếc xe công tác cho em ở đó.” An Lương giải thích.

“Làm việc ở Đế Đô xong thì đáp máy bay trở về. Anh sẽ thu xếp người đưa xe trở về Thiên Phủ.” An Lương nói thêm.

Dương Mậu Di không từ chối ý tốt của An Lương, nếu không từ Thiên Phủ đến Đế Đô phải lái xe một quãng đường dài, thật lãng phí thời gian.

“Cám ơn đại vương!” Dương Mậu Di nhào vào vòng tay của An Lương.

Khu Lâm Sơn.

Trước cửa sảnh, Dương Mậu Di cảm động trước sự sắp xếp chu đáo của An Lương, cô ấy nhào vào trong vòng tay của An Lương. An Lương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô ấy.

“Được rồi được rồi, gần tám giờ rưỡi rồi. Em mau ra ngoài đi. Anh cũng định ra ngoài đây, hôm nay phải đến bệnh viện cùng bố anh.”

“Sức khỏe chú không tốt à?” Dương Mậu Di quan tâm hỏi.

An Lương phủ nhận: “Không phải, một thành viên trong gia đình của một giám đốc điều hành của công ty bọn anh bị ốm, bọn anh qua đó xem thử.”

“Ồ ồ!”

Dương Mậu Di đáp lại, cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, tiểu hồ ly này rất thông minh, cô ấy biết nếu bản thân còn quan tâm nữa thì sẽ có chút cảm giác quá giới hạn, dường như xem mình thành bà chủ rồi.

“Đại vương, em đi trước đây, em sẽ gửi tin nhắn kết quả đánh giá cho anh.”

Sau khi Dương Mậu Di nói xong, cô ấy chủ động hôn An Lương một cái.

An Lương mỉm cười đáp: “Chủ động khiêu khích à?”

Dương Mậu Di nũng nịu: “Đại vương, em không sợ anh đâu, chỉ là thời gian sắp hết rồi, tạm biệt.”

An Lương vẫy tay, sau khi Dương Mậu Di rời đi thì anh bắt đầu đi tắm rửa, sau đó gửi cho An Thịnh Vũ một cái tin nhắn.

‘An Lương: Bố, bố xuất phát chưa?’

‘An Thịnh Vũ: Bố đang lái xe.’

An Lương vừa nhìn thấy tin nhắn thì biết là Tôn Hà, trong lòng thầm mừng cho An Thịnh Vũ, điện thoại di động của An Thịnh Vũ có thể bị Tôn Hà kiểm tra bất cứ lúc nào, chỉ có thể nói đồng chí lão An rất thoải mái!

Chương 2972: Hợp tác mới?

‘An Thịnh Vũ: Khi nào thì con xuất phát?’

‘An Lương: Con còn chưa ăn sáng, con đi ăn trước, sau đó sẽ đến công ty y dược Tinh Tụy lấy một số thứ rồi mới đến bệnh viện số 3.’

‘An Thịnh Vũ: Ừm, vậy lát nữa gặp ở bệnh viện số 3.’

An Lương cất điện thoại di động đi ra ngoài, bên ngoài khu Lâm Sơn, An Lương vẫn chọn món phở gà.

Chủ tiệm phở gà hiển nhiên nhớ ra An Lương, bà ấy chủ động lên tiếng chào hỏi: “Hôm nay bạn gái không tới cùng à?”

Trước đây Dương Mậu Di giới thiệu cho An Lương quán phở gà này, chủ quán họ Cung, Dương Mậu Di thường gọi bà ấy là bà Cung.

Họ “Cung” này có một ý nghĩa riêng khi ở Thịnh Khánh này. Trong tiếng phổ thông, 'Cung' được phát âm là 'qonq', nhưng trong phương ngữ Thịnh Khánh, nó được phát âm là “jion” .

An Lương mỉm cười đáp lại bà Cung: “Cô ấy đi công tác rồi, cháu đến đây một mình.”

“Chờ một chút, sẽ xong ngay.” Bà Cung không hỏi thêm nữa.

An Lương gật đầu, cũng không tiếp tục trò chuyện.

Thật ra, An Lương khá thích cảm giác không khí phố chợ này, bởi vì nó tràn ngập cảm xúc của con người.

Khoảng hai mươi phút sau, An Lương ăn xong phở gà, quét mã QR thanh toán xong, chào hỏi một tiếng rồi mới rời đi, anh định đi xem tình hình công ty y dược Tinh Tụy.

Trên đường đi, An Lương liên lạc với Tần Thiên Tường thông qua phần mềm hỗ trợ liên lạc bằng giọng nói, đang chờ kết nối, An Lương lên tiếng trước: “Hoàng Kỳ nghìn năm đã xử lý xong chưa?”

“Đã xử lý xong từ đêm qua rồi, đồng thời đã tham khảo kế hoạch chế biến nhựa đào chọn lọc tự nhiên của Thập Lý Loan, sau khi thông qua gia công hạt mịn, mới tiến hành đóng hộp.” Tần Thiên Tường báo cáo lại tình hình.

“Được, các người đợi tôi ở Tinh Tụy, tôi lập tức qua ngay.” An Lương đáp lại.

“Được.” Tần Thiên Tường đáp lại.

Các nhân viên bảo vệ xung quanh An Lương có một mạng lưới phòng thủ ba tầng, tầng trong cùng đương nhiên là các thành viên bị lộ trong kế hoạch kéo dài sự sống, bao gồm Tần Thiên Tường và Lý Dương và các thành viên ưu tú khác của đội Chu Tước.

Tầng thứ hai là nhân viên bị công ty bảo an Nhân Nghĩa nghi ngờ lộ diện, lớp ngoài cùng là nhân viên cơ mật của Công ty bảo an Nhân Nghĩa, ngoài ra Thiên Cơ Thần Toán số bốn đang sàng lọc trình tự trong mạng internet, cùng nhau hợp thành lớp bảo vệ cho An Lương.

Cho dù Tần Thiên Tường không ở bên cạnh An Lương, bất cứ lúc nào Lý Dương cũng có mặt ở gần đó chờ lệnh, sẽ không xuất hiện tình trạng bên cạnh An Lương không có nhân viên bảo an…

Không đến nửa canh giờ, An Lương đã đến công ty y dược Tinh Tụy.

Vương An Phong và Võ Dũng Hoa đã đợi An Lương ở cửa, sau khi An Lương xuống xe, hai người đều nhiệt tình chào đón.

“Hoan nghênh anh An đến thị sát chỉ đạo công việc.” Vương An Phong khách sáo nói.

Võ Dũng Hoa cũng hùa theo.

An Lương mỉm cười đáp: “Mọi người kinh doanh Tinh Tụy rất tốt, tôi rất hài lòng.”

Vương An Phong và Võ Dũng Hoa đều có cổ phần trong công ty y dược Tinh Tụy, Vương An Phong sở hữu mười phần trăm và Võ Dũng Hoa sở hữu năm phần trăm, hai người đương nhiên là dốc toàn tâm toàn lực vào công việc kinh doanh của công ty rồi.

“Tổng giám đốc An, dựa trên công nghệ xử lý hạt siêu mịn, chúng tôi đã giảm được hai mươi phần trăm nguyên liệu nhựa đào đầu vào, anh có muốn xem tài liệu kỹ thuật chi tiết không?” Vương An Phong giới thiệu.

An Lương xua tay: “Các người mới là chuyên gia, tôi chỉ cần biết kết quả, có thời gian các người cứ nghiên cứu thêm công nghệ đi.”

“Được.” Vương An Phong đáp lại.

Võ Dũng Hoa ở bên cạnh nói thêm: “Đúng rồi, cậu An, hôm qua chúng tôi nhận được đơn xin hợp tác, vốn dĩ chúng tôi muốn gửi email cho cậu, nhưng hôm nay cậu An đến kiểm tra công việc, nên chúng tôi không gửi email.

“Lời mời hợp tác nào?” An Lương hỏi ngược lại.

“Đại học Khoa học và Công nghệ Đế Đô gửi tới, đối phương muốn chúng tôi giúp chế biến hạt siêu mịn hạt táo chua Cao Sơn.”

Võ Dũng Hoa giải thích.

Thời gian chín của táo chua là từ tháng chín đến tháng mười, hiện nay đang là mùa chín của táo chua.

“Giáo sư Tằng từ Đại học Khoa học và Công nghệ Đế Đô đúng không?” An Lương hỏi ngược lại.

“Đúng vậy.” Võ Dũng Hoa gật đầu.

“Tôi sẽ hỏi tình hình trước, xem thử giáo sư Tằng có ý kiến gì.” An Lương đáp lại.

An Lương không liên lạc ngay với giáo sư Tằng mà gửi tin nhắn cho Bạch Nguyệt.

‘An Lương: Bạn học Bạch Nguyệt, táo chua Cao Sơn nhà các cậu chín chưa?’

Bạch Nguyệt trả lời trực tiếp tin nhắn trong vài giây.

‘Bạch Nguyệt: Đúng vậy, bạn học An, mấy quả táo chua Cao Sơn kia đã chín rồi, gia đình mình hợp tác với Giáo sư Tằng. Giáo sư Tằng tiêu thụ nhân táo chua, nhà mình chiếm 85% cổ phần, còn Giáo sư Tằng chiếm 15% cổ phần.’

‘An Lương: Tỷ lệ phân phối này cũng tốt.’

‘Bạch Nguyệt: Ban đầu, Giáo sư Tằng đề xuất 90% cổ phần cho gia đình mình, họ chỉ cần 10% cổ phần, mình đã chủ động đề nghị chia thêm 5%.’

‘Bạch Nguyệt: Mình cũng đã đưa ra yêu cầu bổ sung rằng những quả táo chua đó cần phải được đặt ở làng Vân Pha để chế biến thô, bao gồm giai đoạn thủ công loại bỏ thịt táo bên ngoài đến việc lấy phần nhân táo bên trong.

‘An Lương: Làm tốt lắm!’

Bạch Nguyệt đã làm rất tốt việc này. Cô ấy không quên cội nguồn của mình, đóng góp cho làng Vân Pha địa phương.

‘An Lương: Cậu trở về rồi chứ?’

‘Bạch Nguyệt: Thông tin vị trí: Làng Vân Pha, Thị trấn Liệt Hỏa, Đại Lượng Sơn, thành phố Xương Tây!’

‘Bạch Nguyệt: Mình về thăm mẹ.’

‘An Lương: Mẹ cậu ở nhà khỏe chứ?’

‘Bạch Nguyệt: Mẹ mình rất vui, mẹ hy vọng sẽ giáo dục được nhiều sinh viên đại học hơn, giúp họ có thể bước ra khỏi vùng núi cao này.’

‘An Lương: Tuyệt vời!’

‘An Lương: Bạn học Bạch Nguyệt, chúc cậu có một kỳ nghỉ vui vẻ, mình sẽ liên lạc với giáo sư Tằng để hỏi thăm tình hình một chút.’

‘Bạch Nguyệt: Chúc bạn học An có một kỳ nghỉ vui vẻ.’

Chương 2973: Làm sao bắt chước An Lương?

Bạch Nguyệt trả lời tin nhắn, trong lòng thầm mừng rỡ, tuy biết không có kết quả nhưng Bạch Nguyệt rất vui vì có thể ở bên cạnh An Lương.

Đối với Bạch Nguyệt, đây đã là điều hạnh phúc nhất rồi.

Sau khi biết được tình hình cơ bản từ phía Bạch Nguyệt, An Lương đã gọi đến số liên lạc của Giáo sư Tằng Bá Điếu. Chờ cuộc gọi được kết nối, An Lương lên tiếng trước: “Giáo sư Tằng, tôi là An Lương.”

“Chào tổng giám đốc An.” Tằng Bá Điếu lịch sự đáp lại.

“Tổng giám đốc An muốn hỏi tình hình hạt táo chua Cao Sơn?”

“Đúng vậy.” An Lương đáp lại một cách khẳng định,

“Không phải các người đang chuẩn bị cho giải Nobel sao? Lại có kế hoạch thương mại hóa nó ngay bây giờ à?”

Tằng Bá Điếu trả lời: “Không không, tổng giám đốc An, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không định tham gia vào các hoạt động thương mại, mà để đi đường tắt và lấy trước dữ liệu lâm sàng.”

“Các người chưa xin được giấy phép kinh doanh dược phẩm phải không?” An Lương hỏi ngược lại.

“Táo chua Cao Sơn không phải là thuốc. Chúng tôi đang định học hỏi từ sếp An, định nghĩa táo chua Cao Sơn là một sản phẩm chức năng.” Tằng Bá Điếu mỉm cười đáp lại.

Thật ra cái gọi là thực phẩm chức năng chính là…

“Thực phẩm chức năng thực phẩm tiêu thụ thì dễ bán hơn nhiều!”

“Chúng tôi không có kế hoạch bán hàng công khai, chỉ giới thiệu bán hàng trong vòng kết nối bạn bè và hạn chế bán hàng ở Đế Đô, từ đó có thể sắp xếp cho các sinh viên của Đại học Khoa học và Công nghệ Đế Đô thu thập dữ liệu.”

Tằng Bá Điếu nói thêm.

An Lương thầm cười, Tằng Bá Điếu này có chút thú vị, vậy mà cũng bắt chước kế hoạch quảng bá nhựa đào thiên nhiên của Thập Lý Loan, bỏ qua các loại hạn chế.

“Tôi có chút tò mò muốn hỏi, giáo sư Tằng định giá như thế nào?”

An Lương thản nhiên hỏi.

Tằng Bá Điếu không trả lời trực tiếp, mà ông ta giới thiệu chi tiết.

“Sau khi nghiên cứu gần đây của chúng tôi, chúng tôi đã xác định rằng liều lượng hiệu quả tối thiểu của hạt táo chua Cao Sơn là mười gram, vì vậy chúng tôi dự định bán nó theo đơn vị của liều lượng này.”

“Theo nghiên cứu của chúng tôi, hạt táo chua Cao Sơn từ làng Vân Pha rất hiệu quả trong việc điều trị bệnh tăng huyết áp, chỉ cần dùng sáu phần liên tục là đã có tác dụng rõ rệt.”

Tằng Bá Điếu bổ sung thêm.

“Lấy chứng cao huyết áp độ 1 với huyết áp 140/90 đến 160/100 làm ví dụ, chỉ cần uống một liệu trình hạt táo chua Cao Sơn là có thể giải quyết được vấn đề.”

Tằng Bá Điếu đưa ra ví dụ.

“Ngay cả với huyết áp cao, chỉ cần tối đa bốn liệu trình là có thể hạ huyết áp.”

Tằng Bá Điếu nói thêm.

An Lương hỏi lại: “Là chữa khỏi hoàn toàn, hay giải quyết tạm thời?”

“Chữa khỏi hoàn toàn!”

Tằng Bá Điếu hào hứng nói: “Tuy nhiên, nếu chế độ ăn uống không đều đặn và bị rối loạn sinh hoạt thì vẫn có khả năng bị bệnh trở lại.”

“Vậy ông định giá nó như thế nào?” An Lương hỏi lại.

Tằng Bá Điếu ho khan: “Cho rằng hạt táo chua Cao Sơn có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cao huyết áp, thay vì phải sử dụng lâu dài như các loại thuốc khác hiện nay, nên giá của chúng tôi hơi đắt hơn một chút.”

“Giá mỗi phần là 288 tệ, giá một liệu trình gồm sáu phần là 1688 tệ, giá hai liệu trình là 3366 tệ, chiết khấu cho bốn liệu trình còn lớn hơn nữa, chỉ có 6.695.788 tệ.”

Tằng Bá Điếu nhanh chóng nói giá cả.

Giá này...

Giảm giá thực sự lớn quá nhỉ!

Tính nhẩm An Lương có thể tính ra kết quả. Giá gốc của một liệu trình sáu phần là 1728 tệ, tương đương với mức giảm giá rất lớn là 40 tệ; hai liệu trình điều trị được giảm giá 90 tệ; ba liệu trình điều trị được giảm giá 224 tệ.

Một ưu đãi quả thực rất lớn?

An Lương đã kiểm tra thông tin kỷ lục của Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng. Rừng táo chua Cao Sơn ở làng Vân Pha có diện tích hai mẫu và tổng sản lượng hạt táo là khoảng bốn trăm đến năm trăm cân.

Nếu loại trừ trước các tổn thất khác nhau, thì tổng sản lượng được xác định là bốn trăm cân, tức là hai trăm kilôgam, và nếu mười gam được tính cho một phần thì hai trăm nghìn gam, tổng số là hai mươi nghìn phần có thể được sản xuất.

Tính sơ sơ, hình như chỉ hơn 500 vạn mà thôi?

Như vậy giá hạt táo chua Cao Sơn của giáo sư Tằng có hơi rẻ quá rồi chăng? Ít ra thì An Lương cũng cảm thấy rằng nó rẻ!

Sau khi Tằng Bá Điếu nói giá táo chua Cao Sơn, ông ta chủ động hỏi: “Sếp An, cậu nghĩ thế nào về giá cả này?”

“Quả thật rất phải chăng.” An Lương thành thật trả lời.

Giá cả này quả thực rất phải chăng, mặc dù nó có một chút không thỏa đáng về điều kiện giảm giá nhiều lần? Nhưng nhìn chung giá này rất hợp túi tiền vì hạt táo chua Cao Sơn có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cao huyết áp chứ không phải loại thuốc dùng liên tục hàng năm hàng tháng.

“Các người định khi nào thì phát hành?” An Lương hỏi.

“Dự kiến ​​sẽ ra mắt trong dịp lễ quốc khánh. Lô hai mươi ký táo chua đầu tiên đã được sơ chế xong, chúng tôi dự định sẽ giao cho công ty y dược Tinh Tụy của sếp An thực hiện quá trình chế biến thành hạt siêu mịn, đồng thời tiến hành đóng gói, sau đó vận chuyển đến Đế Đô để bán.” Tằng Bá Điếu đáp lại.

Số lượng hai mươi ký khoảng hai nghìn phần hạt táo chua Cao Sơn.

An Lương suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: “Tôi dự định đặt một nghìn phần, tính toán dựa trên giá thị trường.”

“Được, không có vấn đề gì.” Giáo sư Tằng đồng ý mà không chút do dự.

“Về phần phí gia công, tôi sẽ bảo Tinh Tụy giảm giá cho ông.” An Lương mỉm cười nói thêm.

“Vậy thì cảm ơn sếp An!” Tằng Bá Điếu không từ chối ý tốt của An Lương.

Hai người kết thúc cuộc gọi, An Lương căn dặn Vương An Phong: “Sếp Vương, anh hãy giảm giá hai mươi phần trăm cho đơn hàng này của giáo sư Tằng.”

“Không thành vấn đề.” Vương An Phong đương nhiên đồng ý.

Chương 2974: Có muốn đợi đến ngày đó không?

An Lương không còn thị sát ở công ty y dược Tinh Tụy, anh lấy Hoàng Kỳ nghìn năm đã được gia công đóng hộp rồi lái xe trực tiếp đến bệnh viện số 3.

Gần mười giờ sáng.

Khi An Lương đến bệnh viện số ba Thịnh Khánh, trực tiếp đến khoa điều trị nội trú, trước đó An Thịnh Vũ đã đưa số phòng bệnh của Lạc Nghĩa Bân cho An Lương.

Vài phút sau, An Lương đi thang máy đến phòng bệnh 1106, tầng mười một của khoa nội trú, cửa phòng bệnh mở toang, đây là phòng bệnh đơn, trong phòng chỉ có Lạc Nghĩa Bân, anh ta đang nằm trên giường bệnh chơi điện thoại, sau đó chuyển hướng sự chú ý.

An Lương gõ cửa, Lạc Nghĩa Bân nhìn sang, An Lương chủ động lên tiếng chào hỏi: “Nghĩa Bân.”

Lạc Nghĩa Bân có hơi do dự: “An Lương?”

An Lương mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, anh Nghĩa Bân, em là An Lương, đã lâu không gặp.”

Lạc Nghĩa Bân chật vật ngồi dậy: “Đã lâu không gặp, ngồi đi.”

An Lương đi tới bên giường bệnh, ngồi ở băng ghế bên cạnh: “Ở một mình à?”

“Có mẹ anh nữa, bà ấy vừa ra ngoài mua đồ, trước lúc trưa sẽ trở về.” Lạc Nghĩa Bân đáp lại.

“Nghỉ lễ Quốc Khánh cậu về chơi à?”

“Ừm, em đang học ở Thiên Phủ, tuyển đợt hai, có hơi thảm.”

An Lương giải thích ngắn gọn tình hình của mình.

“Với hoàn cảnh gia đình cậu, cậu được tuyển đợt hai, hay đợt đầu thì cũng không có gì khác biệt nhiều.”

Lạc Nghĩa Bân đáp lại một cách bông đùa.

An Lương cũng không phản bác, như Lạc Nghĩa Bân đã nói, theo như hoàn cảnh gia đình của An Lương, tuyển đợt hai thì đã sao?

Bên cạnh đó, An Lương còn có Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!

“Tình trạng của anh thế nào rồi?” An Lương hỏi ngược lại.

Lạc Nghĩa Bân thở dài: “Chắc phải lập tài khoản lại.”

“Nghiêm trọng thế sao?” An Lương nhíu mày.

“Ừm, hơi nghiêm trọng, điều trị bệnh bạch cầu thất bại, cách đây một thời gian đã phát triển đến giai đoạn cuối rồi, giờ anh đau khắp người, không ngủ được, thậm chí hơi thở cũng khó chịu, nếu không phải chỗ này không cho phép tự động xóa tài khoản, thì anh đã muốn xóa tài khoản để luyện lại rồi.” Lạc Nghĩa Bân lạc quan nói.

“Không còn cách nào khác ư?” An Lương hỏi.

“Cơ bản thì không, cấy ghép tủy đã làm rồi, trị liệu bằng thuốc cũng không có hiệu quả, bây giờ anh đã ở giai đoạn cuối, cơ thể đã sản sinh tính kháng với các loại thuốc rồi.” Lạc Nghĩa Bân trả lời.

“Tài khoản này hơi xui xẻo. Rõ ràng là một nhân tài ưu tú mới bắt đầu chơi, nào ngờ thời gian chỉ có hai mươi hai năm.” Lạc Nghĩa Bân thở dài.

Lạc Nghĩa Bân là học sinh giỏi, trước đây anh ta theo học chuyên ngành kỹ sư xây dựng dân dụng tại Đại học Thịnh Khánh. Chuyên ngành này tại Đại học Thịnh Khánh thậm chí còn vượt qua cả Đại học Đế Đô và Đại học Ngũ Đạo Khẩu, và là chuyên ngành hàng đầu ở nước Hạ.

“Quả thực có chút xui xẻo.” An Lương đồng tình nói.

“Thôi bỏ đi, kỳ thực anh cũng nghĩ thông rồi, xóa tài khoản luyện lại cũng được, nói không chừng tài khoản sau còn trở thành một mẫu giống như cậu, chẳng phải phát tài rồi à?” Lạc Nghĩa Bân tự an ủi nói.

An Lương mỉm cười đáp: “Hình như cũng có lý, nhưng mà, thật sự không muốn kiên trì đấu tranh một chút sao?”

“Người anh em, anh đã cố gắng rồi, phản ứng đào thải sau ghép tủy thật sự quá khó, anh bị dày vò đủ rồi. Lúc trước khi phối hợp điều trị, thuốc thang các loại như cơm bữa, anh cũng cố gắng lắm rồi, bây giờ đã thật sự hết cách, nhưng miễn là có được một chút biện pháp nào đó, anh cũng không muốn xóa.” Lạc Nghĩa Bân cười khổ.

“Lão đệ, anh là sinh viên thủ khoa chuyên ngành xây dựng dân dụng của trường đại học Thịnh Khánh. Lúc trước khi anh tốt nghiệp đã được nhận vào tập đoàn xây dựng số một cả nước, tương lai tươi sáng!” Lạc Nghĩa Bân nói một cách khái quát.

An Lương cười: “Trước đây bố em còn nói, sau khi anh tốt nghiệp sẽ đến công ty nhà em!”

“Chú An cũng không có lừa em, tuy có giấy báo nhận vào tập đoàn xây dựng số một quốc gia nhưng anh vẫn mong được vào An Thịnh, đây là nơi bố anh đã làm việc gần ba mươi năm, bố em rất tốt với nhân viên, với học thức của anh vào An Thịnh, tương lai có thể trở thành giám đốc cấp cao của công ty, rồi đón mấy cô em xinh đẹp giàu có, đi đến đỉnh cao của cuộc sống.” Lạc Nghĩa Bân tưởng tượng về tương lai.

“Đáng tiếc, anh không đợi được đến lúc em tiếp nhận An Thịnh, trước đây anh còn nghĩ, nếu em tiếp nhận An Thịnh, thế thì anh cũng không dễ chịu gì rồi?” Lạc Nghĩa Bân nói đùa.

An Lương gạt đi những suy nghĩ đùa cợt của mình: “Vậy anh có muốn đợi đến ngày đó không?”

Bệnh viện Thịnh Khánh số 3, trong phòng bệnh số 1106.

Lạc Nghĩa Bân nói những sự tưởng tượng, chờ đợi tốt đẹp của chính mình đối với tương lai, bao gồm cưới vợ gia cảnh tốt, đi lên đỉnh cao cuộc đời. Thế nhưng Lạc Nghĩa Bân mới tồn tại được trên cõi đời này hai mươi năm mà thôi!

“Người anh em, cậu có ý gì?”

Đối mặt với câu hỏi của An Lương, Lạc Nghĩa Bân mơ hồ dâng lên một chút kỳ vọng, nhưng anh ta lại sợ thất vọng.

An Lương không trả lời trực tiếp, anh lại dò hỏi: “Anh Nghĩa Bân, anh còn có chuyện tiếc nuối gì không?”

“Tiếc nuối à.”

Lạc Nghĩa Bân lâm vào trong hồi ức, gần một phút đồng hồ sau, mới mở miệng nói.

“Lương một năm của bố anh bây giờ đã đến 100 vạn rồi có phải không?”

“Đúng vậy.”

An Lương trả lời rõ ràng, đề nghị lương một năm 100 vạn, chính là An Lương nói ra trước.

“Ngoại trừ lương một năm không tính, hẳn còn có một số tiền thưởng lớn, anh đoán chừng chí ít cũng hơn 50 vạn.” An Lương bổ sung nói.

Chương 2975: Còn có tiếc nuối!

Lạc Nghĩa Bân thở dài một hơi: “Vậy nên mới nói thật là xui xẻo!”

“Anh tốt nghiệp ngành tốt nhất của trường đại học có danh tiếng, lương một năm của bố anh là 100 vạn, vốn dĩ anh phải rất hạnh phúc.” Lạc Nghĩa Bân bất đắc dĩ nói.

“Dựa theo thu nhập của bố anh, bố mẹ anh không cần anh lo lắng, tiếc nuối duy nhất của anh chính là từ chối cô ấy.” Lạc Nghĩa Bân tràn ngập tiếc nuối.

An Lương tò mò hỏi: “Cô ấy là ai?”

“Bạn học anh, tên là Dương Thiến.” Lạc Nghĩa Bân nói.

“Có ảnh chụp không?” An Lương tiếp tục nhiều chuyện.

Lạc Nghĩa Bân ấn mở khóa điện thoại di động của mình, sau đó đưa cho An Lương xem.

“Đây là ảnh tốt nghiệp, hàng thứ hai, đứng thứ sáu từ trái sang phải.” An Lương phóng to lên xem, khen ngợi.

“Thoạt nhìn cũng dễ thương hoạt bát, không phải cũng khá tốt à, vì sao anh lại từ chối.”

An Lương không hỏi hết, bởi vì đáp án đã rất rõ ràng, thời gian tồn tại trên cuộc đời này của Lạc Nghĩa Bân đã gần kết thúc, cần gì phải hại người chứ?

“Anh Nghĩa Bân, sau khi em nghe nói anh sinh bệnh, em đã đi xin một phương thuốc cho anh.”

An Lương lấy lọ đựng Hoàng Kỳ nghìn năm chế thành viên siêu nhỏ ra, sau đó đưa cho Lạc Nghĩa Bân.

Lạc Nghĩa Bân nhận lấy xem thử, loại đồ không có ngày sản xuất, không có nhãn mác sản phẩm, thậm chí không có tên sản phẩm như này, thoạt nhìn tràn đầy cảm giác không đáng tin cậy.

Nhưng Lạc Nghĩa Bân cũng không hỏi nhiều, anh ta cật lực mở nắp bình ra, sau đó uống ngay.

“Không hỏi xem là cái gì à?” An Lương chủ động hỏi.

“Không hỏi, dù sao cũng là một mảnh tâm ý.”

Lạc Nghĩa Bân rộng lượng đáp lại: “Người anh em, cảm ơn cậu.”

“Không có gì!” An Lương cười trả lời.

Tên Lạc Nghĩa Bân này có chút thú vị, tuy rằng anh ta biểu hiện rộng lượng như vậy, có lẽ là bởi vì gần kết thúc vòng đời trên nhân thế, cho nên gắng sức biểu lộ tính cách độ lượng của anh ta.

Nếu không thì dù nhiều hay ít cũng phải hỏi một câu chứ?

“Được rồi, anh Nghĩa Bân, tình trạng vị bạn học nữ kia của anh bây giờ ra sao rồi?” An Lương nói sang chuyện khác.

Lạc Nghĩa Bân lắc đầu: “Anh không hỏi.”

Lạc Nghĩa Bân bổ sung: “Tình trạng của anh không thích hợp để quá quan tâm cô ấy.”

“Hình như cũng có lý.” An Lương khẽ gật đầu.

Khi mà An Lương và Lạc Nghĩa Bân đang tán gẫu, An Thịnh Vũ và Tôn Hà đi đến, Lạc Nghĩa Bân chủ động chào hỏi: “Chào chú An, dì Tôn.”

“Cảm giác hôm nay như thế nào?” An Thịnh Vũ thuận miệng hỏi.

Lạc Nghĩa Bân đáp lại chắc chắn: “Cảm giác cũng không tệ lắm.”

Đây chính là lời nói xạo mẫu mực!

Vừa nãy Lạc Nghĩa Bân còn thẳng thắn than thở với An Lương, anh ta mới nói là bây giờ ngay cả hô hấp còn khó chịu. Nói cảm giác cũng không tệ lắm gì đấy, thật ra là trấn an người khác đúng không?

“Mẹ cháu đâu?” Tôn Hà thuận miệng hỏi.

“Mẹ của cháu đi mua đồ, chú An, dì Tôn, hai người cứ ngồi đi, cháu gửi tin nhắn cho mẹ cháu, bảo bà ấy trở về nhanh một chút.” Lạc Nghĩa Bân hiểu chuyện nói.

An Thịnh Vũ nhìn về phía An Lương, ánh mắt của ông ta lộ ra vẻ mặt hỏi thăm, ý là An Lương cắt miếng Hoàng Kỳ nghìn năm cho Lạc Nghĩa Bân chưa?

An Lương khẽ gật đầu, anh trực tiếp mở miệng trả lời: “Bố, con xin thuốc cho anh Nghĩa Bân, vừa nãy đã cho anh Nghĩa Bân uống, bố không cần lo lắng.”

Lạc Nghĩa Bân tán thành: “Đúng vậy, chú An, vừa rồi An Lương cho cháu uống thuốc mà em ấy xin được, cháu cảm thấy rất có hiệu quả, hiện tại thư thái hơn rất nhiều.”

An Lương cười đáp lại: “Em cảm thấy được đó không phải là cảm giác!”

“Hả?”

Lạc Nghĩa Bân sửng sốt một chút, anh ta là người thông minh, trước đó An Lương đang hỏi anh ta có muốn đợi đến ngày đó hay không, Lạc Nghĩa Bân đã có suy đoán.

“Anh Nghĩa Bân, nhờ anh một chuyện, nếu như bác sĩ còn có hỏi, anh hãy nói không biết, chuyện này nhớ phải giữ bí mật, được không?” An Lương nhắc nhở.

An Thịnh Vũ ở bên cạnh tán thành: “Nghĩa Bân, thuốc mà An Lương xin cho cháu vô cùng quý hiếm, hiện nay vẫn còn trong giai đoạn bảo mật, nếu như lộ ra thì có khả năng có một chút phiền phức.”

Lạc Nghĩa Bân hiểu ngầm trong lòng đáp lại: “Chú An yên tâm, cháu chắc chắn sẽ không nói lung tung.”

Bởi vì biểu hiện của An Lương và An Thịnh Vũ, trong lòng Lạc Nghĩa Bân một lần nữa dâng lên sự hy vọng, chẳng lẽ bệnh bạch cầu giai đoạn cuối cũng có hy vọng chữa khỏi ư?

“Anh Nghĩa Bân, nhớ kỹ lời nói của anh, loại người giỏi giang như anh nhất định phải vào Anh Thịnh của chúng em mới được!”

An Lương đùa giỡn di dời trọng tâm câu chuyện đang nghiêm túc.

Lạc Nghĩa Bân lại thề son sắt nói: “Nếu có cơ hội, anh nhất định sẽ vào An Thịnh!”

“Chú đại diện cho An Thịnh hoan nghênh sự gia nhập của Nghĩa Bân!” An Thịnh Vũ cười đáp lại.

“Đó là vinh hạnh của cháu!” Lạc Nghĩa Bân rất nghiêm túc trả lời.

Sau khi Lạc Nghĩa Bân trả lời, Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đột nhiên phát ra thông báo.

‘Ting!’

‘Nhiệm vụ đặc biệt: Lương thiện là một loại lựa chọn!’

‘Thưởng đặc biệt: Trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao.’

‘Trang bị hỗ trợ bộ xương ngoài độ chính xác cao: Một trong những chi nhánh của công nghệ bộ xương ngoài, ứng dụng chủ yếu ở lĩnh vực ở chữa bệnh. Thông qua công nghệ này, sẽ có thể chế tạo tay chân giả bằng máy móc cho người tàn tật.’

‘Ghi chú đặc biệt: Kẻ cung cấp công nghệ là giáo sư Hách Chí Bằng tới từ tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.’

An Lương trợ giúp Lạc Nghĩa Bân lại có thể đạt được phần thưởng đặc biệt? Quả nhiên là người tốt được thứ hay nhỉ!

Chương 2976: Khen thưởng đặc biệt!

An Lương yên lặng tra xét trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao, nhưng anh chỉ xem mấy lần đã ngừng lại, bởi vì anh không phải kẻ chuyên nghiệp, cũng xem không hiểu tham số tương quan.

Lúc này đây Kẻ cung cấp công nghệ đã ở trong tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, xem ra không cần An Lương làm thêm động tác phiền phức gì.

Bên này Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vừa ban bố tin được đại khái nửa giờ, bên kia Triệu Uyển Hề đã gửi tin nhắn cho An Lương.

‘Triệu Uyển Hề: Anh đang ở Thịnh Khánh à?’

‘An Lương: Biết rõ còn cố hỏi!’

‘An Lương: Anh Viễn và anh Hải Dương, còn anh Cương Tử nữa, ngày hôm nay bọn họ đã tới Thịnh Khánh, tôi không tin em không biết.’

‘Triệu Uyển Hề: Nói một chuyện nghiêm túc.’

‘An Lương: ?’

‘Triệu Uyển Hề: Chuyện về tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.’

‘An Lương: Chuyện gì?’

‘Triệu Uyển Hề: Tài liệu về trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao’

‘Triệu Uyển Hề: Anh xem một phần tư liệu này trước đã.’

An Lương nhìn tư liệu mà Triệu Uyển Hề gửi tới, trong lòng của anh âm thầm cảm thán Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng lợi hại, sau đó trả lời tin nhắn.

‘An Lương: Anh đâu có đọc hiểu tài liệu kỹ thuật?’

‘An Lương: Đây là tài liệu quân đội cho chúng ta, để chúng ta phối hợp chế tác xương vỏ ngoài bọc thép đấy à?’

‘Triệu Uyển Hề: …’

‘Triệu Uyển Hề: Xin tên ác quỷ nhà anh ấn mở tư liệu xem một chút!’

An Lương ấn mở tư liệu kiểm tra sơ qua, khoảng chừng một phút đồng hồ sau, An Lương trả lời tin nhắn.

‘An Lương: Thoạt nhìn cái hạng mục này rất tốt, nếu như kết hợp với hạng mục Hải Đăng, anh cảm thấy có thể làm ra hiệu quả tốt hơn nữa.’

‘Triệu Uyển Hề: Anh hùng có suy nghĩ giống nhau đến bốn mươi phần trăm.’

‘Triệu Uyển Hề: Hạng mục Hải Đăng của chúng ta thắng được danh dự tốt đẹp, nếu như lại kết hợp với trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao, vậy thì đó chính là tin mừng của người tàn tật.’

Kỳ thực hạng mục Hải Đăng chỉ thắng được danh tiếng tốt đẹp ở trong nước, danh tiếng ở khu hải ngoại có chút khen chê không đồng nhất.

Nhưng tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã sớm đăng thông báo, biểu thị phương án tiêu thụ Hải Đăng ở khu vực hải ngoại là do công ty Amgen lên kế hoạch, do đó họa thủy đông dẫn, dẫn bêu danh đến cho công ty Amgen.

‘An Lương: Tên Hách Chí Bằng này là chuyện như thế nào?’

‘Triệu Uyển Hề: Trước đây tiến sĩ Hách là giáo sư của học viện khoa học kỹ thuật thuộc đại học Đế Đô, sau này lại tham gia vào tập đoàn Công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai của chúng ta.’

‘Triệu Uyển Hề: Trước đây sau khi tập đoàn chúng ta công bố hạng mục Hải Đăng, giáo sư Hách đích thân tự đề cử mình xin gia nhập tập đoàn của chúng ta.’

‘Triệu Uyển Hề: Giáo sư Hách là chuyên gia trong lĩnh vực cơ giới, đồng thời là chuyên gia đứng đầu ở phương diện công nghệ cơ thể nhân tạo.’

‘Triệu Uyển Hề: Con trai sinh đôi của giáo sư Hách bị tàn tật bẩm sinh, vì vậy giáo sư Hách đầu tư vào mặt này vô số sức lực để tiến hành nghiên cứu, hiện tại rốt cục lấy được thành công.’

‘An Lương: Đã làm ra được nguyên mẫu chưa?’

‘Triệu Uyển Hề: Rồi!’

‘Triệu Uyển Hề: Đã làm được nguyên mẫu, hiện nay đang trao đổi với hạng mục Hải Đăng.’

‘Triệu Uyển Hề: Bộ trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao này của giáo sư Hách trực tiếp kết nối với hệ thần kinh của con người, do đó tiết kiệm được chi phí trên phạm vi lớn, cùng với độ khó của việc nghiên cứu phát minh.’

‘Triệu Uyển Hề: Cho nên trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao này cần dung hợp chặt chẽ với hạng mục Hải Đăng, từ đó mượn hình vẽ kỹ thuật của hạng mục Hải Đăng để lần lượt phối hợp với trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao để hoàn thành thao tác bình thường.’

‘An Lương: Những thứ này là chuyện về mặt kỹ thuật, chúng ta giao cho người chuyên nghiệp xử lý.’

‘An Lương: Để cho giáo sư Hách thành lập tổ hạng mục trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao, tên là “Người bảo vệ”, để hạng mục này mau chóng hoàn thành, tôi có dự cảm, cái hạng mục này cũng có thể kiếm nhiều tiền!’

‘An Lương: Phương án tiêu thụ của hạng mục này cũng tham khảo hạng mục Hải Đăng.’

‘Triệu Uyển Hề: À, coi như anh có lương tâm!’

‘An Lương: Anh có bao giờ không có lương tâm?’

‘Triệu Uyển Hề: Anh có ư?’

‘An Lương: Anh không có à?’

‘Triệu Uyển Hề: Em cảm thấy rằng anh không có.’

‘An Lương: Ảo giác mà thôi!’

‘Triệu Uyển Hề: Vậy em nhớ kỹ rồi, chính anh nói, anh có lương tâm, mong là anh không lừa gạt em.’

‘An Lương: …’

‘An Lương: Em cũng thật nhiều trò.’

‘An Lương: Giao hạng mục trang bị hỗ trợ công nghệ bộ xương ngoài độ chính xác cao cho em phụ trách, không thành vấn đề chứ?’

‘Triệu Uyển Hề: Anh nói, chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyên nghiệp xử lý, còn em thì phụ trách ký cái tên, còn có thể có vấn đề gì?’

‘An Lương: Được rồi, em đã từng nghe về hạt cây táo chua núi cao chưa?’

‘Triệu Uyển Hề: ?’

‘Triệu Uyển Hề: Tiền Tiểu Cương đã sớm tuyên truyền ở trong câu lạc bộ, làm sao tôi lại không biết?’

‘Triệu Uyển Hề: Anh nói chuyện này làm gì?’

‘An Lương: Giáo sư Tằng định bán ra thành phẩm của hạt cây táo tàu núi cao này ở Đế Đô, nếu như đám bạn bè của em có nhu cầu thì anh đề cử em mua, thứ này không có vấn đề gì.’

‘Triệu Uyển Hề: Ừ.’

‘Triệu Uyển Hề: Bao giờ thì anh đến Đế Đô?’

‘An Lương: Ở đó có việc à?’

‘Triệu Uyển Hề: Em hơi muốn gặp anh rồi.’

Triệu Uyển Hề này… Lại đang bẫy anh đấy à?

Chương 2977: Thật keo kiệt!

Chiêu trò của Triệu Uyển Hề càng ngày càng nhiều, có lúc An Lương cảm thấy mình như đang lún vào, nhưng lại không biết nên phản kháng như thế nào.

Có lần An Lương thử chủ động đẩy Triệu Uyển Hề ra, kết quả hiển nhiên là thất bại. Cho nên bây giờ anh lựa chọn thuận theo tự nhiên, anh cũng lờ mờ thấy rằng thái độ của Triệu Uyển Hề cũng đang thay đổi.

Lỡ như Triệu Uyển Hề lựa chọn thỏa hiệp thì sao?

Mặc dù theo tính cách và hoàn cảnh gia đình của Triệu Uyển Hề, khả năng cô ấy thỏa hiệp là rất thấp, nhưng lỡ như thì sao? Cho nên An Lương mới lựa chọn thái độ thuận theo tự nhiên.

Gần trưa.

An Lương đi theo An Thịnh Vũ đến khu vực Kế hoạch phát triển Tây Thành, định dùng bữa ở căng tin công trường, còn Tôn Hà thì về nhà chơi mạt chược.

Ngay cả trong ngày lễ kỷ niệm Quốc khánh, công trường lớn của Kế hoạch phát triển Tây Thành cũng không có ngày nghỉ, hầu hết thời gian nghỉ của ngành xây dựng đều là ngước mặt lên trời.

Chỉ khi trời mưa mới dừng làm việc.

Mặt khác, nhóm của Lý Tồn Viễn đã đến Thịnh Khánh trước bằng máy bay tư nhân. Theo kế hoạch ban đầu, ba người bọn họ định sẽ đến vào buổi tối, sau đó trực tiếp đi thám hiểm không ngừng nghỉ.

Tuy nhiên, trước đó An Lương đã cố ý gây ra tai họa, Vân Hải Dương phải đến nhà của Vân Hi Nguyệt một chuyến, Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương cũng định qua đó ăn ké bữa cơm.

11 giờ 50 phút trưa.

Ba người bọn họ đã đến sân số 2, đường Sơn Trung. Gia đình của Vân Hải Dương đã ra nghênh đó trước cửa, Vân Hinh chào họ một cách rôm rả: “Cậu Hải Dương!”

Vân Hải Dương lộ ra vẻ vui mừng: “Nhóc con, có nhớ cậu không?”

“Nhớ ạ!” Vân Hinh nhanh chóng trả lời, và sau đó hỏi, “Cậu, cậu có mang theo trái cây đóng hộp không ạ?”

Vân Hi Nguyệt đứng bên cạnh dạy bảo Vân Hinh: “Hinh Hinh, con hãy chào trước đã. Đây là chú Tồn Viễn, kia là chú Tiểu Cương.”

Vân Hinh gọi tên Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương.

Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương cũng không đến đây bằng tay không, Lý Tồn Viễn mang đến hai thùng sữa, còn Tiền Tiểu Cương mang theo hai túi trái cây lớn.

Vân Cẩm giải thích cho Vân Hải Dương: “Hải Dương, trước đây An Lương có tặng cho con bé nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan, nó gọi đó là trái cây đóng hộp.”

“Ồ ồ!” Vân Hải Dương như bừng tỉnh ngộ, sau đó lập tức đưa túi xách trên tay cho Vân Hinh.

Vân Hinh đón lấy túi xách, cô bé cầm không nổi, bởi vì túi xách này hơi nặng.

“Nặng quá!” Vân Hinh đặt túi xách để trên đất.

Vân Hi Nguyệt giúp cô bé xách lên, rồi mời mọi người vào trong.

Trong phòng khách, nhóm của Vân Hải Dương đang ngồi trên ghế sô pha, Vân Hi Nguyệt và Tống Linh thì vào bếp nấu ăn, Vân Cẩm ngồi nói chuyện với mọi người trong phòng khách, còn đứa trẻ nghịch ngợm Vân Hinh hiển nhiên bắt đầu mở túi ra.

Dáng vẻ bên ngoài của chiếc túi do Vân Hải Dương mang tới trông rất cao cấp, chiếc túi có màu vàng đậm, trông vô cùng có cảm giác.

Bên trong túi là ba hộp gỗ, mỗi hộp đều được làm bằng gỗ nguyên khối nên hơi nặng, vì thế mà Vân Hinh mới không thể mang nổi.

Vân Hinh đặt ba hộp gỗ xuống đất, sau đó mở ra, thấy trong mỗi hộp gỗ chỉ có một lọ nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan, cô bé lập tức nhìn Vân Hải Dương và nói: “Cậu Dương, cậu chất chơi thật!”

Hầu hết thời gian Vân Hinh đều sống ở Thịnh Khánh, vì vậy cô bé cũng học một số phương ngữ Thịnh Khánh, chẳng hạn như chất chơi thật ra có nghĩa là keo kiệt.

Vân Hải Dương cũng hiểu phương ngữ Thịnh Khánh, cậu ho khan một tiếng: “Hinh Hinh, sao cậu lại keo kiệt chứ?”

“Hôm qua, anh An Lương qua nhà, anh ấy đã tặng mười hai chai, còn cậu Dương chỉ có ba chai mà thôi, cậu Dương quá chất chơi!” Vân Hinh hừ hừ nói.

“…” Vân Hải Dương không nói nên lời.

Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương thì đã bật cười.

Vân Hinh lấy một lọ nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan trong số đó ra và đưa cho Vân Hải Dương, nói: “Cậu ơi, cậu mở giúp cháu đi.”

Vân Hải Dương nhìn Vân Cẩm, ý hỏi Vân Cẩm có nên mở ra không.

Vân Cẩm khẽ gật đầu: “Mở một cái đi! Vừa hay bệnh cảm của con bé mới khỏe lại, cho con bé uống để giúp con bé bổ sung hiệu quả.”

Vân Hải Dương mở lọ nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan cho Vân Hinh, đứa trẻ nghịch ngợm nhận lấy lọ nhựa đào rồi uống hết chỉ trong vài ngụm. Sau đó, cô bé lại đưa cho Vân Hải Dương một lọ khác, bảo Vân Hải Dương giúp cô bé mở ra.

Vân Cẩm trực tiếp từ chối: “Tiểu Hinh Hinh, lát nữa chúng ta phải ăn tối!”

Vân Hinh nhõng nhẽo: “Ông ơi, cháu muốn uống hai lọ. Hôm qua cháu uống hai lộ, hôm nay cháu cũng muốn uống hai lọ.”

“…” Vân Hải Dương lại câm nín thêm lần nữa, cậu ta đột nhiên cảm thấy Vân Hinh quả nhiên là đứa trẻ nghịch ngợm.

Lý Tồn Viễn thở dài nói: “Đãi ngộ của chúng ta còn không bằng Tiểu Hinh Hinh!”

Tiền Tiểu Cương đồng tình: “Đúng, đúng. Tôi thật ghen tị với Tiểu Hinh Hinh.”

Cuối cùng, đứa trẻ nghịch ngợm này vẫn không thể nào được như ước nguyện. Vân Cẩm đã cất hai lọ nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan còn lại vào trong tủ lạnh.

Vân Hải Dương đứng ở xa liếc nhìn vào tủ lạnh, anh phát hiện nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan trong tủ lạnh e là không dưới 20 chai!

Mặc dù trong lòng đầy nghi ngờ, nhưng Vân Hải Dương cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Sau bữa trưa, nhóm của Vân Hải Dương không ở lại lâu, bọn họ cùng nhau rời khỏi nhà của Vân Hi Nguyệt.

Chương 2978: Độc quyền?

Trên chiếc Audi A8L, Vân Hải Dương ngồi ở vị trí ghế lái phụ, cậu ta nói: “Tồn Viễn, Tiểu Cương, chúng ta đi gặp An Lương trước không?”

Lý Tồn Viễn đồng ý: “Tôi thấy được đấy!’

Tiền Tiểu Cương cũng đồng ý và nói: “Chúng ta hãy đi lấy nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan trước đã. Trong tay không có hàng, trong lòng rất hoảng hốt. Tôi không dám thám hiểm.”

Vân Hải Dương đề nghị: “Hôm nay là ngày 3. Tôi đề nghị chúng ta nên quay lại vào sáng ngày 8 và ở lại Thịnh Khánh trong năm ngày. Nếu chúng ta có một cuộc thám hiểm cường độ cao trong năm ngày liên tiếp, tôi đề nghị một ngày phải hai lọ nhựa đào!”

“Tán thành!” Lý Tồn Viễn đồng tình.

Tiền Tiểu Cương vừa lái xe vừa trả lời: “Không thể đồng ý hơn được nữa!”

Tại công trường lớn của Kế hoạch phát triển Tây Thành.

An Thịnh Vũ dẫn An Lương đi thị sát và giới thiệu cho An Lương những thay đổi của Công ty kiến trúc An Thịnh, chủ yếu là những thay đổi về mặt mở rộng nhân sự của Công ty kiến trúc An Thịnh.

Trước đây Công ty kiến trúc An Thịnh chỉ có hơn 400 người, nhưng nay đã mở rộng lên 798 người, tăng gần gấp đôi.

Lý do chính của việc mở rộng Công ty kiến trúc An Thịnh là do nhu cầu phát triển. Trước đây, Công ty kiến trúc An Thịnh chỉ có một dự án là “Kế hoạch phát triển Tây Thành”, nay Công ty kiến trúc An Thịnh đã mua lại cơ sở sản xuất Phong Phàm Power và chuẩn bị xây dựng một trung tâm thương mại tổng hợp quy mô lớn.

Ngoài ra, Công ty kiến trúc An Thịnh còn có kế hoạch phát triển Thập Lý Loan, xây dựng Thập Lý Loan thành một khu công nghiệp nghiên cứu và phát triển toàn diện với quy mô lớn, đồng thời còn thành lập trung tâm nghiên cứu khoa học đời sống với tiêu chuẩn tiên tiến thế giới.

Để thực hiện song song những dự án này, đương nhiên Công ty kiến trúc An Thịnh cần phải mở rộng phát triển.

Khi đang thị sát công trường, An Lương nhận được cuộc gọi từ Vân Hải Dương, anh nói với An Thịnh Vũ trước: “Bố, con đi nghe điện thoại chút.”

“Ừ.” An Thịnh Vũ đáp lại, “Chúng ta trở lại văn phòng thôi.”

An Lương đeo tai nghe không dây để trả lời cuộc gọi.

Vân Hải Dương nói trước: “An Lương, cậu thật độc ác!”

“Chuyện gì vậy?” An Lương hỏi ngược lại.

Vân Hải Dương giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra ở nhà Vân Hi Nguyệt, cuối cùng nới với giọng oan ức: “Tinh thần của tôi đã bị tổn hại rất nhiều, tôi không thể khá hơn nếu không có hai lọ nhựa đào mỗi ngày!”

An Lương cười: “Rồi, rồi, rồi! Bây giờ các cậu đang đi đâu?”

“Tới khách sạn Đỉnh Phong ở núi Mộc Linh!” Vân Hải thành thật trả lời, “An Lương, cậu qua đây không?”

“Tôi vẫn đang ở Tây Thành, lát nữa qua.” An Lương đáp.

“An Lương, nhớ mang theo nhựa đào!” Vân Hải Dương ra lệnh.

Giọng của Tiền Tiểu Cương cũng truyền đến: “Đúng vậy, An Lương, tuyệt đối đừng quên nhựa đào, đó là thứ nhất định phải có cho chuyến thám hiểm của chúng tôi!”

“Không thành vấn đề, lát nữa gặp.” An Lương trả lời, sau đó cúp điện thoại.

An Thịnh Vũ đợi An Lương cúp máy rồi mới hỏi: “Lát nữa con có việc à?”

An Lương gật đầu: “Bạn bè ở Đế Đô của con qua chơi, lát nữa con qua đó xem tình hình.”

“Tối con có về không?” An Thịnh Vũ hỏi.

“Không chắc.” An Lương thành thật.

“Nhớ chú ý an toàn.” An Thịnh Vũ trêu chọc.

“Bố, đừng lo lắng, con biết rồi.” An Lương trả lời.

An Thịnh Vũ thở dài: “Nói ra thì, ông đây có đôi khi rất ghen tị với con đấy.”

“Ha, ha, ha. Bố, bố không có cơ hội.” An Lương cười nham hiểm

An Thịnh Vũ cảm khái lắc đầu, không phải ông ấy không còn cơ hội, mà là lựa chọn từ bỏ. Có mới nới cũ chính là bản năng, nhưng ông ấy đã lựa chọn trái với bản năng.

Khoảng gần một tiếng đồng hồ sau, Lý Dương lái chiếc Audi A8L đưa An Lương đến khách sạn Đỉnh Phong ở núi Mộc Linh, chiếc Porsche 911 Turbo được để lại cho An Thịnh Vũ.

Trước đó, xe mà An Thịnh Vũ lái là xe của Tôn Hà, nhưng Tôn Hà đã quay về chơi mạt chược trước, vì vậy An Lương đã để xe lại cho An Thịnh Vũ, đúng lúc có thể khiến cho An Thịnh Vũ vui vẻ.

Trong phòng điều hành trên tầng 38 của khách sạn Đỉnh Phong ở núi Mộc Linh, nhóm của Lý Tồn Viễn đang đợi An Lương. Khi An Lương bước vào cửa, Vân Hải Dương là người đầu tiên hỏi: “Hàng đâu?”

An Lương đặt túi giấy kraft lên bàn, anh nói đùa: “Bây giờ tôi có nên hỏi câu “tiền đâu” không?”

Vân Hải Dương vội vã lấy những lọ nhựa đào tự nhiên được chắt lọc ở Thập Lý Loan nằm trong túi giấy kraft ra, tổng cộng chỉ có 12 chai.

An Lương giải thích trước: “Số lượng có hạn. Hôm qua tôi mới gửi 12 chai cho đứa trẻ nghịch ngợm của gia đình cậu, đợi hai ngày nữa sản lượng ổn định rồi nói sau.”

Vân Hải Dương đáp lại bằng một nụ cười; “Được rồi, được rồi, dù sao chúng tôi cũng sẽ ở Thịnh Khánh tới năm ngày.”

Tiền Tiểu Cương cười nham hiểm: “Tối nay có cuộc săn bắt vui vẻ lắm đây!”

“Đó là lời thoại của chó!” Lý Tồn Viễn phàn nàn.

Vân Hải Dương nháy mắt và nói: “Tiểu Cương hình như là kẻ bám đuôi đúng không?”

Tiền Tiểu Cương phàn nàn: “Đám người các cậu lại trêu ghẹo tôi!”

“An Lương, tôi nghe nói giáo sư Tằng định đưa hạt táo chua ở núi cao ra thị trường?” Tiền Tiểu Cương bàn lại chuyện chính.

“Ừ!” An Lương đáp lại với giọng khẳng định, “Giáo sư Tằng định làm trò. Ông ấy dự định bán nó với số lượng nhỏ dưới dạng các sản phẩm sức khỏe. Mọi người có ý kiến ​​gì không?”

Tiền Tiểu Cương gật đầu khẳng định: “Tất nhiên! Những hạt táo chua trên núi cao này thực sự rất hiệu quả. Trước đây tôi đã làm rất nhiều thử nghiệm liên quan đến nó trong phòng thí nghiệm của trường, tôi biết rất rõ tất cả các loại dữ liệu.”

“An Lương, nếu chúng ta dứt khoát độc quyền nó thì sao?” Tiền Tiểu Cương đề nghị.

Độc quyền thường có nghĩa là lợi nhuận siêu cao!

Chương 2979: Có hơi đen!

Vân Hải Dương đồng tình: “Chúng tôi đã nghe Tiểu Cương nói về chuyện hạt táo chua trên núi cao. Theo như tác dụng của hạt táo chua trên núi cao, nếu chúng ta độc quyền nó, chúng ta nhất định sẽ gặt hái được rất nhiều lợi ích.”

Lý Tồn Viễn nói thêm: “Chúng ta độc quyền có giới hạn, hơn nữa chúng ta chỉ bán ở thị trường của nước ngoài. An Lương, cậu biết tổng sản lượn của hạt táo chua trên núi cao là bao nhiêu không?”

“Chắc khoảng gần 500 cân. Trước đây tôi đã thảo luận với giáo sư Tằng, tổng sản lượng chắc khoảng hơn 20,000.” An Lương giải thích, đồng thời cũng giải thích giá cả từng cái một.

“Hê, hê, hê. Số lượng ít như vậy, chúng ta càng dễ độc quyền hơn!” Tiền Tiểu Cương nói, “An Lương, chúng ta kiếm chút tiền tiêu vặt thì sao?”

Tại khách sạn Đỉnh Phong trên núi Mộc Linh, trong căn phòng cao cấp số 3808.

Trước lời đề nghị của nhóm Tiền Tiểu Cương, An Lương đã cười và trêu chọc: “Có đáng với một số tiền nhỏ như vậy không?”

Lý Tồn Viễn đáp lại: “Nếu chúng ta tăng giá một chút thì sao?”

Tiền Tiểu Cương đồng ý: “Suy cho cùng, chúng ta cũng đã độc quyền hạt táo chua trên núi cao, nếu chúng ta có tăng giá thêm một chút cũng có làm sao đâu nhỉ?”

Vân Hải Dương đồng ý: “Dù sao chúng ta cũng định bán ra nước ngoài, kiếm thêm một chút tiền cũng không thành vấn đề.”

“Vậy các cậu định tăng giá bao nhiêu?” An Lương tò mò hỏi.

“Gấp 100 lần?” Lý Tồn Viễn nói với giọng thăm dò.

“Đen tối vậy sao?” An Lương mỉm cười, “Khó trách các cậu định bán ra nước ngoài. Dù sao với giá này, nếu bán trong nước, e rằng sẽ bị hớ.”

Tiền Tiểu Cương nói tiếp: “Đây chính là phương pháp bán hàng mà tôi học được trong dự án hải đăng.”

An Lương cười: “Cậu đang ám chỉ tôi đó à?”

“Đầu tiên tôi xin nói rõ, giá bán ra ngoài thị trường và trọng nước của dự án hải đăng quả thật không giống nhau, nhưng giá bán ở các khu vực ở nước ngoài là do Công ty Amgen quy định, hơn nữa giá chênh lệch cũng đâu lớn đến vậy?” An Lương nói một cách đường hoàng.

Vân Hải Dương vừa tính toán, vừa nói: “Nếu theo như tính toán, giá mua của chúng ta là 1,688 tệ. Dựa theo mức tăng 100 lần, thật ra chỉ là 1,688 vạn tệ. Hình như cũng rẻ mà nhỉ?”

Tiền Tiểu Cương đồng ý: “Theo điều kiện y tế hiện nay, bệnh cao huyết áp vẫn là một vấn đề khó chữa. Căn cứ theo nghiên cứu của giáo sư Tằng, ông ấy đã xác định hạt táo chua trên núi cao kia có thể chữa được bệnh cao huyết áp, vì vậy tôi thấy giá 1,688 vạn tệ quả thật rất rẻ.”

Lý Tồn Viễn trả lời: “Xem ra chúng ta có hơi bảo thủ, tiếp tục tăng giá nữa!”

An Lương khẽ lắc đầu: “Các cậu hãy thảo luận về giá cả trước, tôi sẽ gửi tin nhắn cho giáo sư Tằng, bảo rằng chúng ta sẽ mua hạt táo chua trên núi cao.”

Nhóm của Lý Tồn Viễn bắt đầu thảo luận về giá cả của hạt táo chua trên núi cao, An Lương lập tức gửi tin nhắn cho giáo sư Tằng.

‘An Lương: Giáo sư Tằng có thời gian không?’

‘Tằng Bá Điếu: Tôi có thời gian, tổng giám đốc An có chuyện gì không?’

Tằng Bá Điếu rất hiểu chuyện!

Bởi vì câu đầu tiên mà Tằng Bá Điếu nói là có thời gian, sau đó ông ấy mới hỏi An Lương la có chuyện gì không. Cách trả lời như vậy cho thấy rất thành thật. Nếu như hỏi An Lương có chuyện gì không, vậy thì không thành thật chút nào.

Nó giống như những câu hỏi xã giao giữa bạn bè với nhau: Có đó không. Nếu không nói trước có chuyện gì, làm sao biết có hay không có ở đó.

‘An Lương: Tổng sản lượng của hạt táo chua trên núi cao năm nay là bao nhiêu?’

‘Tằng Bá Điếu: Theo ước tính của chúng tôi, tổng sản lượng năm nay có thể đạt gần 500 cân.’

‘Tằng Bá Điếu: Tổng giám đốc An, chúng tôi đã gửi 50 kg hạt táo chua đi Thịnh Khánh, làm phiền tổng giám đốc An hãy nói một tiếng với Công ty dược phẩm Tinh Tụy, bảo bọn họ nhanh chóng hoàn thành việc gia công.’

‘An Lương: Được.’

‘An Lương: Giáo sư Tằng, chúng ta thảo luận một chút về chuyện bán hạt táo chua trên núi cao đi.’

‘Tằng Bá Điếu: Tổng giám đốc An có đề nghị gì sao?’

Tằng Bá Điếu hiểu rất rõ mối quan hệ giữa An Lương và Bạch Nguyệt, vì vậy Tằng Bá Điếu sẵn sàng làm theo lời khuyên của An Lương. Nếu không, ông ấy đoán An Lương có thể sẽ ảnh hưởng đến Bạch Nguyệt, rồi sẽ bảo bọn họ cút đi.

Thực tế cũng chính là như vậy!

‘An Lương: Tôi và Tiền Tiểu Cương, còn có Lý Tồn Viễn và Vân Hải Dương, chúng tôi định sẽ nuốt một ít sản phẩm của hạt táo chua trên núi cao năm nay.’

‘Tằng Bá Điếu: Tổng giám đốc An muốn tất cả sao?’

‘An Lương: Không!’

‘An Lương: Chúng tôi chỉ cần 20,000 phần, còn phần còn lại thì ông hãy bán ở Đế Đô.’

Tằng Bá Điếu thở phào nhẹ nhõm. Đối với Tằng Bá Điếu mà nói, lý do lớn nhất để bán những hạt táo chua trên núi cao này là để thu thập dữ liệu lâm sàng, không phải để tạo ra giá trị kinh tế, cho nên chỉ cần An Lương không hốt hết một lần thì không có vấn đề gì lớn lao cả.

‘Tằng Bá Điếu: Được rồi, không thành đề gì.’

‘Tằng Bá Điếu: Tổng giám đốc An, chúng tôi dự kiến ngày mai có thể giải quyết xong nhiều hạt táo chua trên núi cao, phần ít ỏi còn lại sẽ để nghiên cứu.’

‘An Lương: Được!’

‘An Lương: Chúng tôi sẽ giúp ông quảng bá những hạt táo chua trên núi cao còn lại ở Đế Đô, hơn nữa cũng sẽ có điều kiện thu mua nghiêm ngặt và hạn chế.’

‘An Lương: Ví dụ, chỉ những bệnh nhân cao huyết áp mới có thể mua được, và cần phải được kiểm tra huyết áp ở bệnh viện được chỉ định.’

‘Tằng Bá Điếu: Vậy thì cảm ơn!’

‘An Lương: Đôi bên cùng có lợi!’

Sau khi hai bên trao đổi xong, An Lương nói với nhóm của Lý Tồn Viễn kết quả của cuộc trao đổi.

Chương 2980: Mô tả chính xác?

An Lương: “Mọi người, chuyện độc quyền đã được giải quyết xong rồi, mọi người quyết định bán với mức giá bao nhiêu chưa?”

Lý Tồn Viễn trả lời: “Chúng tôi cũng bàn xong xuôi rồi. An Lương, chúng tôi dự tính sẽ bán với mức giá gấp 1000 lần, cậu cảm thấy thế nào?”

“Đắt vậy?” An Lương có chút kinh ngạc, ba cái tên này có phải hơi đen tối quá không?

Lý Tồn Viễn phân tích nghiêm túc: “Mức giá này được xem xét từ ba yếu tố, bao gồm hiệu quả điều trị, sản lượng của hạt táo chua trên núi cao và kết quả của việc xem xét toàn diện của nhóm đối tượng.

Tiền Tiểu Cương đồng ý: “Đặc biệt là về hiệu quả điều trị, thuốc tăng huyết áp và thuốc hạ huyết áp thông thường đều phải uống cả đời. Mặc dù giá thuốc không đắt, nhưng tích tiểu thành đại, tổng giá trị vẫn rất cao.”

“Còn hạt táo chua trên núi cao thực sự có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cao huyết áp, cho nên đắt hơn một chút cũng không thành vấn đề, đúng không?” Tiền Tiểu Cương nói với giọng đắc ý.

An Lương và ba người bạn ở Đế Đô đang thảo luận về sự độc quyền của hạt táo chua trên núi cao trong phòng cao cấp của khách sạn Đỉnh Phong trên núi Mộc Linh.

Lý Tồn Viễn lặp lại lý do của Tiền Tiểu Cương: “Tác dụng chữa bệnh hạt táo chua trên núi cao được đảm bảo tốt nhất, vì vậy giá cao hơn một chút quả thật cũng không thành vấn đề.”

Lý Tồn Viễn tiếp tục nói: “Bước tiếp theo của chúng ta là phát huy tác dụng quan trọng của câu lạc bộ. Chúng ta có quyền độc quyền có giới hạn số lượng lớn các hạt táo chua trên núi cao, chúng ta có thể rãi vào trong câu lạc bố số ít các hạt táo chua trên núi cao còn lại, để có thể tạo danh tiếng cho hạt táo chua trên núi cao.”

“Chỉ khi danh tiếng của hạt táo chua trên núi cao lan rộng, chúng ta mới có thể bán được giá cao ở các khu vực nước ngoài!” Suy nghĩ của Lý Tồn Viễn rất rõ ràng.

Nếu hạt táo chua trên núi cao không có tiếng tăm thì làm sao bán được giá cao?

Cũng giống như sản phẩm của các thương hiệu cao cấp, luôn có người nói rằng nguyên liệu may túi của các thương hiệu cao cấp rất rẻ, nhưng chẳng phải giá trị thương hiệu của các cửa hàng đó rất có giá sao?

Tại sao các thương hiệu cao cấp lại có thể bán những thứ đó với giá cao với cùng một chi phí? Câu hỏi này rất đáng để suy nghĩ!

An Lương trả lời: “Giáo sư Tằng sẽ phối hợp với chúng ta về chuyện này. Với tác dụng tuyệt vời của hạt táo chua trên núi cao, chúng ta có thể sử dụng hạt táo chua trên núi cao như một lợi ích của câu lạc bộ và bán nó trực tiếp trong câu lạc bộ.”

Vân Hải Dương hỏi: “Các thành viên bên ngoài có được phép mua không?”

“Trước tiên hãy xem ý định của các thành viên chính thức là như thế nào đã.” An Lương đáp lại, “Giáo sư Tằng có thể sẽ hoàn thành việc thu hoạch hạt táo chua trên núi cao vào ngày mai, đến lúc đó sản lượng sẽ được tính toán chính xác, tiếp theo sẽ phân bổ doanh số cụ thể.”

“Ừ!” Lý Tồn Viễn gật đầu.

Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương cũng đồng ý.

“Về việc phân chia lợi ích lần này, tôi đề nghị bốn anh em chúng ta nên chia đều cho nhau, mọi người cảm thấy thế nào?” An Lương đề nghị.

“Tôi không có ý kiến.” Lý Tồn Viễn là người đầu tiên trả lời.

“Tôi cũng không có ý kiến.” Vân Hải Dương đồng tình.

Tiền Tiểu Cương đồng ý: “Sau khi đã suy nghĩ kỹ về việc kiếm tiền, tôi nên mua cái gì, lần này là tiền riêng của chúng ta, tôi sẽ không giao cho người nhà của tôi.”

Vân Hải Dương mỉm cười: “Tôi cũng vậy!”

Lý Tồn Viễn gật đầu: “Nếu không phải vì tiền riêng, tôi sẽ không nghĩ ra giải pháp này.”

Hóa ra là vậy!

Chẳng trách ba cái tên này lại tích cực lên kế hoạch như vậy, hóa ra là kiếm tiền riêng cho mình, hình như giấu tiền riêng là bản năng của đàn ông thì phải?

Bốn người bọn họ đã thảo luận xong về chuyện độc quyền hạt táo chua trên núi cao, Tiền Tiểu Cương lại lôi chuyện cũ ra nói: “An Lương, tối nay cùng nhau đi chơi không?”

Vân Hải Dương nói thêm: “Chúng tôi đã liên lạc với Tiểu Tôn, Tiểu Tôn nói rằng có rất nhiều loại trà mới vào ngày lễ Quốc Khánh. An Lương, cậu không đi nếm thử sao?”

An Lương xua tay: “Không đi, Lý Tịch Nhan nhà tôi sắp về rồi, tôi làm gì có thời gian mà đi?”

Tiền Tiểu Cương nêu ý tưởng đưa chị dâu đi: “Dắt chị dâu đi theo luôn đi!”

Lý Tồn Viễn đồng ý: “Trước đây, chị dâu cũng từng đến quán bar mà. An Lương, đi chơi chung đi?”

Vân Hải Dương trả lời: “An Lương, cậu yên tâm đi, khi chị dâu ở đây, chúng tôi nhất định sẽ không quá thân thiết với mấy cô gái trong nhóm bầu không khí đâu.”

“Vậy thì tôi sẽ hỏi cô ấy xem cô ấy có muốn đi bar không.” An Lương không trực tiếp từ chối, anh gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.

‘An Lương: Bảo bối, em ra sân bay chưa?’

‘Lý Tịch Nhan: Em đang ở phòng chờ, ở đây có rất nhiều người, đột nhiên em thấy hối hận.’

Trước đó, An Lương định sắp xếp máy bay riêng để đón Lý Tịch Nhan, nhưng Lý Tịch Nhan cảm thấy quá lãng phí nên đã từ chối lòng tốt của An Lương. Cô ấy tự ngồi máy bay đi về.

‘An Lương: Đợi em quay lại trường học, chúng ta sẽ đi máy bay riêng.’

‘Lý Tịch Nhan: Chúng ta?’

‘Lý Tịch Nhan: Anh lại đi Ma Đô sao?’

‘Lý Tịch Nhan: Anh đi Ma Đô làm gì vậy?’

‘An Lương: Đương nhiên là về công việc.’

‘Lý Tịch Nhan: Em không tin đâu!’

‘Lý Tịch Nhan: Sau kỳ nghỉ hè, trường học của chúng ta có rất nhiều việc phải làm, nhất định sẽ rất bận rộn. Anh có đi thì em cũng không có thời gian đi với anh.’

‘An Lương: Anh thật sự có việc mà!’

An Lương dự đinh sẽ chú ý hơn về chuyện của Bảo Tỉnh. Hiện tại, liên minh vận tải biển đang ngày càng nỗ lực nhắm vào Bảo Tỉnh, An Lương chuẩn bị xem cách đối phó với Bảo Tỉnh trong những bước tiếp theo.

Không!

Chính xác mà nói, An Lương sẽ xem làm thế nào để phong tỏa Bạch Đầu Ưng Quốc.

Chương 2981: Mô tả chính xác? (2)

‘An Lương: Bảo bối, em còn nhớ nhóm của Lý Tồn Viễn không?’

‘Lý Tịch Nhan: Bọn họ cũng tới sao?’

‘An Lương: Ừ, buổi tối bọn họ đi bar, em có muốn đi chơi không?’

‘Lý Tịch Nhan: Vẫn là quán Surprise à?’

‘An Lương: Đúng vậy.’

‘Lý Tịch Nhan: Em không muốn đi lắm, hôm nay hơi mệt, anh muốn đi sao?’

‘An Lương: Anh cũng không muốn đi, đám chó này, em cũng hiểu mà!’

‘Lý Tịch Nhan: Hừ hừ, em biết ngay mà!’

‘Lý Tịch Nhan: Anh không được học theo bọn họ đâu đấy.’

‘An Lương: Anh là loại người như vậy sao?’

‘Lý Tịch Nhan: Trông khá giống.’

‘An Lương: Ô hay, anh thấy em thiếu đòn rồi!’

‘An Lương: Lát nữa anh sẽ ra sân bay đón em.’

‘Lý Tịch Nhan: Ừ, ừ, lát nữa gặp.’

‘An Lương: Hẹn gặp lại.’

An Lương và Lý Tịch Nhan kết thúc cuộc trao đổi, anh làm động tác bó tay về phía của Lý Tồn Viễn: “Lý Tịch Nhan nhà tôi không muốn đi, các cậu tự đi đi, lát nữa tôi đi đón cô ấy về nhà.”

“Ừ, không thành vấn đề.’ Lý Tồn Viễn đáp.

Tiền Tiểu Cương thở dài: “Nếu là trước đây, tôi nhất định sẽ nói An Lương thật thê thảm. Nhưng bây giờ đã biết chiêu trò của An Lương, chỉ có thể nói nếu như tôi có một cô bạn gái giống như An Lương, tôi cũng sẽ không đi bar!”

Vân Hải nhắc nhở: “Tiểu Cương, cậu nên hình dung chính xác hơn một chút, phải nói là “các cô bạn gái” của An Lương, đây mới chính là mô tả chính xác nhất!”

Trước sự chế giễu của Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương, An Lương phàn nàn: “Hai cậu lại muốn bôi nhọ tôi?”

“Hải Dương, cậu với Tiểu Ngư và Lý Thiến rốt cuộc là sao vậy?” An Lương phát động phản công.

Nhìn thấy ngọn lửa chiến tranh sắp truyền sang mình, Vân Hải Dương thận trọng chuyển chủ đề: “An Lương, chúng ta có nên nhắc nhở thành viên câu lạc bộ kiểm soát giá cả của hạt táo chua trên núi cao không?”

Tiền Tiểu Cương phàn nàn: “Trình độ chuyển chủ đề của cậu hơi kém, câu lạc bộ của chúng ta có kẻ ngốc sao. Làm sao bọn họ lại không biết vấn đề giá cả của hạt táo chua trên núi cao?”

Lý Tồn Viễn tán thành: “Nguyên nhân chính là thành viên câu lạc bộ của chúng ta không thiếu tiền, nếu không bọn họ sẽ tăng giá gấp 1000 lần như chúng ta, như vậy thì biết bao nhiêu lợi ích?”

Vân Hải Dương lúng túng gãi đầu: “Các anh em à, tôi chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, tránh để An Lương tiếp tục chém vào tôi.”

An Lương nói đùa: “Có vẻ như cậu vẫn chưa giải quyết ổn thỏa chuyện giữa Tiểu Ngư và Lý Thiến.”

“Làm sao có thể dễ dàng như vậy?” Vân Hải Dương thở dài.

Lý Tồn Viễn tán thành: “Quả thật không dễ dàng chút nào.”

Tiền Tiểu Cương phàn nàn: “Tiểu Ngư và Lý Thiến đều là người trong giới. Hơn nữa, gia đình Tiểu Ngư rất có thế lực, có khả năng sẽ tiến lên tầng lớp thứ nhất. Vân Hải Dương đúng kiểu tự chuốc lấy khổ.”

An Lương đồng ý: “Vân Hải Dương, thành tích trong tiết bồi dưỡng thành người đàn ông tốt của cậu khá kém, chúng ta cần phải lựa chọn mục tiêu thật chuẩn xác!”

Vân Hải Dương giơ tay: “Tôi đầu hàng, các anh em à, đừng giết nữa, giết nữa không còn xác đâu!”

Trước sự đầu hàng của Vân Hải Dương, cuối cùng An Lương cũng không tiếp tục gây thêm đau khổ nữa.

“Tôi sẽ nói trước với câu lạc bộ về chuyện hạt táo chua trên núi cao. Bây giờ các cậu định chuẩn bị đi thám hiểm sao?” An Lương đổi chủ đề.

Lý Tồn Viễn lắc đầu: “Vẫn còn sớm, lát nữa chúng tôi mới đi.”

Tiền Tiểu Cương tiếp lời: “Tôi sẽ liên lạc với Tiểu Tôn, bảo Tiểu Tôn sắp xếp ổn thỏa.”

Vân Hải Dương không nói chuyện, cậu ta đang gửi tin nhắn trong khi cầm điện thoại di động của mình.

An Lương cũng lấy điện thoại di động ra, sau đó gửi tin nhắn vào trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.

‘An Lương: @Mọi người: Các anh chị em, chúng tôi có một tin tốt muốn chia sẻ với mọi người, xin hãy thông báo với nhau một tiếng.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Luôn luôn trực tuyến.’

‘Lâm Nghị Lực: Tôi cũng luôn luôn trực tuyến. Những anh chàng đẹp trai và những cô nàng đẹp gái trong nhóm của chúng ta nói chuyện rất thú vị. Tôi rất thích câu lạc bộ của chúng ta.’

‘Diệp Tường Tự: Đang tăng ca, nhưng vẫn duy trì được thái độ theo dõi thông tin của nhóm.’

‘Lý Minh Phi: m thầm canh giữ nhóm.’

‘Chu Vinh Hoa: Tôi đã mở thông báo nhắc nhở, nếu trong nhóm có thông tin, tôi sẽ nhận được ngay.’

‘Triệu Uyển Hề: ?’

‘Diệp Chi Di: Chào chị Uyển Hề!’

‘Lâm Vân Tư: Chào buổi chiều, chị Uyển Hề.’

‘Hồ Tiểu Ngư: Chị Uyển Hề cũng có mặt, xem ra là có chuyện tốt!’

‘Lý Tồn Viễn: @Hồ Tiểu Ngư: Hải Dương không nói với em à?’

‘Tiền Tiểu Cương: @Lý Thiến: Hải Dương không tiết lộ tin tức sao?’

‘Vân Hải Dương: …’

An Lương nhìn tin nhắn của Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương, anh không khỏi bật cười. Vân Hải Dương thật là khổ sở, bởi vì hai đối tượng mập mờ này lại ở cùng một giới và cùng một nhóm trò chuyện, đó chẳng phải là tự tìm lấy rắc rối sao?

‘An Lương: [Thông tin về hạt táo chua trên núi cao]’

‘An Lương: Mọi người xem tài liệu trước đã, lát nữa tôi sẽ nói tiếp tình hình.’

Sau khoảng 3 phút, An Lương tiếp tục gửi tin nhắn.

‘An Lương: Lô hạt táo chua trên núi cao đầu tiên sẽ sớm được bán ra thị trường. Đại khái sẽ có số lượng khoảng 10.000 phần, giá của mỗi phần là 288 tệ. Còn về liệu trình và hiệu quả trị liệu, mọi thứ đều có trong tài liệu.’

‘An Lương: Có ai cần hạt táo chua trên núi cao không?’

‘Hồ Tiểu Ngư: An Lương, đây là món đồ tốt. Em đề nghị câu lạc bộ chúng ta nên độc quyền nó, sau đó tăng giá bán lên. Em cảm thấy tăng lên 100 lần cũng không thành vấn đề!’

‘Lâm Nghị Lực: Tán thành!’

‘Lâm Nghị Lực: Thuốc chữa khỏi hoàn toàn bệnh cao huyết áp, đây quả là một phép màu. Giá đôn lên 100 lần cũng không sao cả.’

‘Chu Vinh Hoa: Tôi cảm thấy đôn giá lên mắc một chút cũng không sao.’

‘Lý Tồn Viễn: Về chuyện độc quyền, thật ra chúng tôi đã làm xong rồi, nhưng đó chỉ là độc quyền tương đối.’

Bình Luận (0)
Comment