Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học (Bản Dịch)

Chương 158 - Chương 3001: Cơ Hội Và Chuyện Ngoài Ý Muốn?

Chương 3001: Cơ hội và chuyện ngoài ý muốn?

"Cây lô hội phát sáng còn lại..." An Lương định trực tiếp nói cho Lý Tịch Nhan câu trả lời.

Lý Tịch Nhan ngăn cản: "Đừng tiết lộ, lát nữa bọn em sẽ tự đi tim.

Lý Tịch Nhan nói thêm: "An Lương, anh đưa mẹ em về nhà trước nhé?"

Trước khi An Lương trả lời, Lý Tịch Nhan lại nhìn về phía Lưu Linh: "Mẹ, bọn con muốn ở đây chơi thêm một lát, An Lương sẽ đưa mẹ về trước, có được không?"

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình không nói gì, bọn họ cũng muốn ở lại tiếp tục chơi thêm một lúc. Khung cảnh trong khu rừng đom đóm có hơi mộng mơ, quan trọng hơn là bọn họ còn phát hiện ra cây nha đam phát sáng huyền ảo.

An Lương thầm cười trong lòng, vừa nãy anh đã đưa ra lời đề nghị đưa Lưu Linh về nhà trước, Lưu Linh vẫn chưa quyết định, kết quả Lý Tịch Nhan cũng đã đưa ra lời đề nghị như vậy.

Chỉ có thể nói, Lý Tịch Nhan không hổ danh là đồng đội phụ trợ cho An Lương, ngay cả suy nghĩ cũng nhất quán khiến người khác kinh ngạc!

Đối mặt với đề nghị của Lý Tịch Nhan, An Lương đương nhiên không từ chối, anh trả lời: "Được, vậy anh sẽ đưa dì về trước, sau đó lại đến đón mọi người."

"Ừ!" Lý Tịch Nhan nhanh chóng gật đầu: "Bọn em đi tìm cây lô hội phát sáng còn lại trước đây, anh lái xe chậm một chút, đi đường chú ý an toàn"

"Được rồi" An Lương đáp lại.

Sau khi An Lương trả lời, nhóm của Lý Tịch Nhan lập tức bắt đầu tìm cây lô hội phát sáng còn lại. An Lương và Lưu Linh bước ra khỏi khu vườn nhà kính và đến khu vực đậu xe tạm thời.

Khi lên xe, Lưu Linh theo thói quen ngồi ở vị trí ghế lái phụ. An Lương trực tiếp cho xe khởi hành.

Trong lúc lái xe, An Lương thầm quan sát Lưu Linh. Nữ phù thủy xinh đẹp quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như không có ý định giao tiếp với An Lương.

An Lương chủ động nói: "Dì thấy khu rừng đom đóm đẹp không?"

"Rất đẹp, nhưng chắc tốn nhiều tiền lắm nhỉ?" Lưu Linh hỏi.

"Vừa nãy Diêu Kỳ cũng đã hồi chuyện này." An Lương mỉm cười trả lời.

Lưu Linh nói một câu ẩn ý: "Con bé Diêu Kỳ thật đẹp."

"Quả thật rất đẹp." An Lương không né tránh chủ đề này: "Điều kiện của gia đình cô ấy rất tốt. Gia đình làm nghề vận chuyển đường biển, doanh nghiệp gia đình có giá trị thị trường hơn 100 ức.

An Lương nói thêm: "Vậy nên cô ấy mới hỏi chi phí để thiết lập một khu rừng đom đóm là bao nhiêu, chắc là cô ấy cũng muốn thiết lập một khu rừng đom đóm"

"Vậy rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tiền?" Lưu Linh cũng tò mò.

"Khoảng 800 vạn tệ." An Lương nói với giọng bình thản: "Chủ yếu là vì đom đóm hơi đắt"

"Lô hội phát sáng đó bao nhiêu tiền?" Lưu Linh hỏi lại.

An Lương trả lời với giọng phủ định: "Cháu được tặng kèm khi mua đom đóm. 250,000 con đom đóm, tổng giá trị là khoảng 550 vạn tệ.

"Đắt vậy sao?" Lưu Linh ngạc nhiên.

An Lương cười mà không trả lời, anh chuyển chủ đề: "Thẩm định thành tích nghiệp vụ của dì đã thông qua chưa?"

Lưu Linh khẽ khịt mũi, đây chẳng phải là biết mà vẫn cố ý hỏi sao?

"Đương nhiên!" Lưu Linh đáp lại.

An Lương thản nhiên hỏi: "Cháu nghe giám đốc Đào nói, phó giám đốc Thẩm của chi nhánh của dì hình như gặp rắc rối?"

Thẩm Mộc Dương, phó giám đốc Ngân hàng Công Thương chi nhánh Bắc Ngọc, từng là giám đốc bộ phận tín dụng, ông ta là sếp cũ của Lưu Linh.

Lưu Linh không giấu giếm: "Một vài khoản vay mà phó giám đốc Thẩm đảm nhiệm đã xảy ra vấn đề, tỷ lệ nợ xấu khá cao. Trụ sở không hài lòng với năng lực làm việc của phó giám đốc Thẩm"

"Vậy là cơ hội của dì đã đến, phải không?" An Lương mỉm cười hỏi.

Lưu Linh không trả lời, nhưng An Lương nói đúng, cơ hội của bà ấy quả thật đã đến!

Bởi vì có sự hỗ trợ của An Lương, thành tích nghiệp vụ của Lưu Linh rất tốt, cũng không có vấn đề rủi ro gì. Cho nên về mặt thành tích nghiệp vụ, Lưu Linh vượt xa Thẩm Mộc Dương.

Thật ra, Lưu Linh cũng đã nghe được một số tin đồn, nếu thành tích nghiệp vụ của bà ấy tốt hơn, bà ấy có thể thay thế Thẩm Mộc Dương làm phó giám đốc chi nhánh Bắc Ngọc.

Tuy nhiên, thành tích của Lưu Linh phụ thuộc rất nhiều vào sự giúp đỡ của An Lương, trong lòng bà ấy vô cùng đắn đo có nên tiếp nhận sự giúp đỡ của An Lương không?

Lỡ như... vậy thì phải làm sao?

"Thật ra chẳng có cơ hội gì cả" Lưu Linh đáp lại bằng một tiếng thở dài, bà ấy âm thầm đưa ra sự lựa chọn của riêng mình.

"Dì không muốn tranh giành một chút sao?" An Lương thản nhiên hỏi.

Lưu Linh im lặng, bà ấy có chút đấu tranh. Bà ấy luôn làm trong hệ thống ngân hàng, bà ấy cũng thích làm việc trong hệ thống ngân hàng. Nếu có thể trở thành phó giám đốc chi nhánh Bắc Ngọc, chắc chắn Lưu Linh sẽ không cam lòng mà từ bỏ.

Nhưng trong chuyện này ẩn chứa quá nhiều thứ phức tạp, Lưu Linh lo sợ bản thân mình sẽ bị lún sâu vào. Trước sự im lặng của Lưu Linh, An Lương cũng không hỏi thêm, có vài chuyện hăng quá hóa dở.

Sau khoảng hơn 40 phút, An Lương đã lái xe về lại Phồn Hoa Nguyên.

Trong nhà để xe dưới tầng hầm, An Lương nhắc nhở: "Dì ơi, đã tới nhà rồi, chắc không cần cháu đưa dì lên đâu nhỉ?"

Lưu Linh đột nhiên hơi hoảng sợ, bà ấy trả lời: "Không cần, không cần"

Sau khi đáp lại, Lưu Linh mở cửa ghế lái phụ và bước xuống xe.

Nhưng vì trong lòng quá hoảng loạn, thêm việc đang mang giày cao gót, nên lúc xuống xe Lưu Linh đã bất cần trẹo chân.

"A!" Lưu Linh đau đớn kêu lên.

Trong nháy mắt, An Lương nhìn ra được Lưu Linh đã trẹo chân, anh cũng không hỏi những câu phí lời như là "có sao không", anh trực tiếp mở cửa xe và bước xuống. Sau đó đi tới bên chỗ ghế lái phụ và ngồi khom xuống. Anh dùng đèn pin của điện thoại di động kiểm tra mắt cá chân phải bị trẹo của Lưu Linh.

Chương 3002: Sự bất lợi của hệ thống nhà thông minh!

An Lương dùng đèn pin điện thoại di động kiểm tra trước một hồi, không phát hiện ra chấn thương bên ngoài, sau đó anh trực tiếp đưa tay ra, dùng tay trái của mình nắn nhẹ mắt cá chân của Lưu Linh. Chân của Lưu Linh rất mảnh mai, dạng cẳng chân chim tiêu chuẩn.

An Lương dùng tay phải của mình nắn nhẹ vị trí mắt cá chân, đồng thời hỏi: "Dì có đau không?"

Lưu Linh lắc đầu với khuôn mặt đỏ bừng: "Chỉ bị trẹo chút thôi, không sao đâu."

An Lương thở dài: "Vừa rồi mới nói không cần cháu đưa dì lên nhà, bây giờ vẫn nên để cháu đưa dì lên nhà!"

Lần này Lưu Linh không từ chối, chủ yếu là vì bà ấy biết, nếu bà ấy có từ chối đi nữa, An Lương cũng sẽ không đồng ý.

"Cảm ơn" Lưu Linh cố gắng hết sức để bày tỏ lòng biết ơn một cách bình tĩnh, tránh để lộ sự hoảng loạn trong lòng.

An Lương vươn tay ra hiệu Lưu Linh níu lấy anh xuống xe, đồng thời nhắc nhở: "cẩn thận"

Trong nhà để xe dưới tầng hầm của Phồn Hoa Nguyên, Lưu Linh đã vô tình bị trẹo chân khi bà ấy bước xuống xe, chuyện này thật sự quá là bất cẩn! Với tình trạng Lưu Linh bị trẹo chân như thế này, An Lương đành phải lựa chọn đưa Lưu Linh lên trên lâu.

Trên vị trí ghế lái phụ của chiếc Audi A8L, Lưu Linh nắm tay An Lương và cẩn thận xuống xe. Sau khi xuống xe, chân phải của Lưu Linh chạm xuống mặt đất, nhưng chỉ hơi đau một chút, cho thấy đã bị trẹo một ít, nhưng không bị thương.

"An Lương, để dì tự đi lên, cháu quay lại đón Lý Tịch Nhan đi"

Lưu Linh nói.

An Lương từ chối: "Cháu vẫn nên đưa dì lên lầu, tránh lát nữa lại trẹo chân"

Lưu Linh không từ chối nữa, quả nhiên đúng như bà ấy đoán. An Lương hoàn toàn không cho bà ấy cơ hội từ chối. An Lương đỡ Lưu Linh vào thang máy, đúng lúc thang máy đang ở tầng hầm để xe, An Lương dìu Lưu Linh bước vào trong thang máy một cách nghiêm túc.

Tốc độ của thang máy tốc độ cao rất nhanh, nhưng Lưu Linh lại cảm thấy mỗi giây đều giống như một năm, cánh tay phải nhỏ nhắn của bà ấy có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm từ lòng bàn tay của An Lương truyền tới.

Lưu Linh đột nhiên nhớ đến chuyện An Lương và Lý Tịch Nhan trở về nhà vào đêm khuya...

May mắn thay, thang máy tốc độ cao nhanh chóng dừng lại ở tầng 30. An Lương đỡ Lưu Linh bước ra khỏi thang máy.

Khi vừa tới cửa, Lưu Linh lại nhắc nhở: "Cháu quay lại đón Lý Tịch Nhan trước đi!"

An Lương lại từ chối: "Đã tới cửa rồi, để cháu đưa dì vào trong"

Lưu Linh im lặng nhìn An Lương, bà ấy do dự một chút rồi lại từ chối: "Tịch Nhan vẫn đang đợi cháu ở khu rừng đom đóm"

Đối mặt lý do thoái thác của Lưu Linh, An Lương đột nhiên bật cười. Bởi vì anh nghe hiểu ý của Lưu Linh, đây không chỉ là nhắc nhở An Lương, mà còn có một ý khác nằm trong câu nói này.

An Lương nhìn chằm chằm Lưu Linh, Lưu Linh đỏ mặt cúi đầu.

An Lương vươn tay vén tóc mai của Lưu Linh rồi áp vào sau tai Lưu Linh, hành động dụ dỗ này khiến mặt Lưu Linh càng đỏ hơn.

"Dính một ít lá cây, dì thật là không cẩn thận gì cả" An Lương mỉm cười nói.

Lưu Linh vẫn không trả lời.

An Lương lại nói: "Trông dì thật sự rất trẻ, nếu nhưng trong trường hợp không biết gì, cháu còn tưởng dì với Tịch Nhan là hai chị em sinh đôi đấy!"

"Thời gian không còn sớm nữa, dì nghỉ ngơi sớm đi." An Lương không tiến xa hơn, anh vẫy tay với Lưu Linh.

Nhìn thấy An Lương đi vào thang máy, Lưu Linh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút hụt hãng khó tả.

Trong hầm để xe, An Lương vừa lên xe thì nhận được tin nhắn của Lưu Linh.

"Lưu Linh: Chân của dì không sao, cháu không cần phải nói với Lý Tịch Nhan, khéo con bé lại lo lắng"

'An Lương: Dì quên hệ thống nhà thông minh rồi à:

'An Lương: Thời gian chúng ta vào bãi đậu xe dưới tầng hầm, thời gian mở cửa phòng và thời gian cháu rời đi, toàn bộ đều có thể nhìn thấy từ hệ thống nhà thông minh:

'Lưu Linh:... ' Lần đầu tiên Lưu Linh cảm thấy hệ thống nhà thông minh có độc!

'Lưu Linh: Vậy thì phải làm sao đây?

'An Lương: ? !

'An Lương: Chúng ta cũng đâu có làm gì, đì lo lắng gì chứ?

Lưu Linh nhìn tin nhắn đầy giễu cợt của An Lương, bà ấy biết mình lại bị An Lương chơi trò, nhưng bà ấy vẫn gửi tin nhắn hỏi lại.

'Lưu Linh: Nếu Tịch Nhan nhìn thấy những thông tin về điểm thời gian này, con bé biết được khoảng thời gian mà cháu ở lại đây, chúng ta nên nói thế nào đây?

'An Lương: Lát nữa cháu sẽ gửi tin nhắn cho cô ấy, bảo rằng dì bị trẹo chân, cháu đưa dì lên lầu mà thôi Lưu Linh suy nghĩ một hồi, xem ra chỉ có thể nói thật.

'Lưu Linh: Ừ:

Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa. An Lương nổ máy, sau đó liên lạc với Lý Tịch Nhan qua điện thoại trên xe. Khi Lý Tịch Nhan bắt máy, An Lương vừa mới rời khỏi hầm đậu xe của Phồn Hoa Nguyên.

"Anh đã đến chưa?" Lý Tịch Nhan hỏi trước.

"Anh đang trên đường tới." An Lương đáp lại.

"Vừa nãy khi bước xuống xe, dì không may bị trẹo chân, lát nữa em về nhớ quan tâm một chút" An Lương chủ động nói, nhưng không giải thích quá nhiều, chỉ giải thích mỗi chuyện này.

Nếu giải thích quá nhiều, vậy chẳng phải đang giấu đầu lòi đuôi hay sao?

"Mẹ có sao không?" Lý Tịch Nhan hỏi ngay.

"Nhìn thì có vẻ không sao." An Lương đáp lại và đổi chủ đề: "Em đã tìm ra được cây lô hội phát sáng còn lại chưa?"

"Đang tìm" Lý Tịch Nhan đáp.

"Vậy để anh nói cho em biết đáp án nhé?" An Lương thản nhiên nói.

"Không được tiết lộ, anh quay lại đây ít nhất cũng phải tới nửa tiếng. Nếu như anh quay lại mà bọn em vẫn chưa tìm được thì anh hãy nói cho bọn em sau." Lý Tịch Nhan đáp lại.

"Được, gặp lại sau." An Lương đồng ý.

Chương 3003: Giá thành đắt đỏ và chủ động đề xuất.

Thịnh Khánh vào ban đêm không còn kẹt xe, tầm khoảng nửa tiếng sau, An Lương quay lại công viên thực vật một cách thuận lợi. Khi An Lương quay lại, nhóm của Lý Tịch Nhan đã tìm thấy cây lô hội phát sáng còn lại.

Lý Tịch Nhan hỏi lại An Lương: "Mẹ có sao không?"

An Lương trả lời không chắc chắn: "Chắc không sao đâu."

"Vừa nãy em gửi tin nhắn cho mẹ, mẹ cũng không trả lời em" Lý Tịch Nhan khịt mũi.

"Có thể dì ngủ rồi chăng?" An Lương nói với giọng suy đoán.

Lý Tịch Nhan đổi chủ đề: "Vừa nãy bọn em đã quan sát thật kỹ, tại sao hai cây lô hội phát sáng đó lại đều sinh trưởng trong nước?"

Diêu Kỳ ở bên cạnh nói thêm: "Mình thì tò mò về giá của cây lô hội này hơn, nếu giá cả hợp lý, mình muốn mua một cây về tự trồng"

Quách Vũ Tình tán thành: "Mình cũng muốn mua! Chúng thật sự rất đẹp!"

Đối mặt với thắc mắc của ba người, An Lương trả lời câu hỏi của Lý Tịch Nhan trước.

"Bảo bối, vừa nãy anh nói rồi, những cây lô hội phát sáng này là những cây nhân tạo được biến đổi gen, chúng không sinh trưởng trong nước mà là phát triển trong một dung dịch dinh dưỡng đặc biệt" An Lương giải thích.

"Môi trường nước xung quanh chúng được thiết kế để cung cấp cho đom đóm môi trường sinh sản con cái" An Lương nói thêm.

"ÔP Lý Tịch Nhan gật đâu bày tỏ mình đã hiểu.

An Lương trả lời tiếp câu hỏi của Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình: "Hai cây lô hội phát sáng này là được tặng khi mua đom đóm. Công ty sinh học nuôi đom đóm đã từ bỏ dự án này vì chi phí quá cao. Giá của mỗi cây lô hội nghe nói cũng hơn 20 vạn, hơn nữ thời gian phát sáng chỉ có trong vòng ba đến bảy ngày."

"Nếu sử dụng thực vật sinh học để mô phỏng huỳnh quang thông qua các hạt đèn LED, chi phí có thể sẽ giảm xuống 110,000, cho nên đối phương đã từ bỏ dự án này, và gửi tặng những mẫu đã thành công cho tôi" An Lương nói thêm.

Nghe An Lương nói xong, Diêu Kỳ cảm thấy có chút tiếc nuối.

Quách Vũ Tình phàn nàn: "Quả thật quá đắt! Thời gian phát sáng nhiều nhất là một tuần, thế mà giá thành lại hơn 20 vạn, e là giá bán chính thức sẽ hơn 50 vạn mất?"

An Lương mỉm cười không nói lời nào.

Vừa qua 12 giờ đêm, nhóm của Lý Tịch Nhan rốt cuộc cũng chuẩn bị đi về, nhưng bọn họ lại hẹn ngày mai muốn đến nữa. An Lương hiển nhiên không có ý kiến.

Gần 1 giờ sáng, An Lương đưa ba người bọn họ trở về lại Phồn Hoa Nguyên.

Vì có sự tồn tại của Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình, lần này An Lương không dẫn Lý Tịch Nhan vào trong cuộc chiến mơ hồ, anh trực tiếp quay về Thiên Không Cảnh.

An Thịnh Vũ và Tôn Hà đã ngủ, An Lương tắm rửa trong căn phòng của mình. Thay vì đi ngủ ngay, anh gửi tin nhắn cho Dmitry, người liên lạc của Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga.

'An Lương: Gần đây anh có rảnh không? !

'An Lương: Chúng tôi cần sự giúp đỡ của bên anh"

'Dmitry: Tất nhiên là không thành vấn đề!

'Dmitry: Cậu cần sự giúp đỡ với quy mô lớn bao nhiêu?"

'Dmitry: Chúng tôi luôn có thể cung cấp một lực lượng an ninh đủ mạnh cho cậu.

'An Lương: Quy tắc cũ, hai khu trục hạm, bốn tàu hộ tống, sắp xếp thời gian trước là bay ngày.

"An Lương: Tài khoản của anh vẫn không thay đổi, đúng không? !

'Dmitry: Tất nhiên là không 'Dmitry: Chúng tôi cũng áp dụng quy tắc cũ, xin hỏi trước nhiệm vụ bảo vệ lần này là như thế nào?"

An Lương không che giấu sự thật, anh giải thích cặn kẽ tình hình.

'Dmitry: Nhiệm vụ đơn giản 'Dmitry: Xin hãy yên tâm, chúng tôi chắc chắn có thể giải quyết:

'Dmitry: Nếu cậu lo lắng về sự an toàn của mình, chỉ cần đưa thêm 2,000 vạn Hạ Quốc tệ nữa, chúng tôi sẽ sắp xếp thêm tàu ngầm âm thầm đi theo.

"An Lương: Chúng tôi dự định giao dịch một cách uy tín, không phải làm những hành động phạm tội!

"An Lương: Đối phương cũng sẽ không chủ động gây chuyện.

'Dmitry: Được rồi!

'Dmitry: Đám người Nhật Bản đó là những tên hèn nhát!

Người Nga chế giễu người Nhật là tên hèn nhát?

Vậy thì An Lương không còn gì để nói!

Bởi vì Nước Nga hàng ngày đều bắt nạt Nhật Bản, ngoài việc chịu đựng sự bắt nạt ra, Nhật Bản hoàn toàn không có đủ sức mạnh để chống lại, nên người Nga cho rằng người Nhật Bản là những tên hèn nhát cũng đâu có vấn đề gì đâu?

'An Lương: Thời gian hành động cụ thể thì hãy đợi thông báo, khi nào bên tôi trò chuyện xong xuôi, tôi sẽ liên lạc lại với bên anh.

'Dmitry: Đã nhận.

'An Lương: Tôi ngủ trước đây, bên tôi đã muộn lắm rồi.

'Dmitry: Được rồi.

Sau khi hai người kết thúc cuộc trao đổi, An Lương để lại một tin nhắn cho Tần Thiên Tường và yêu cầu Tần Thiên Tường sắp xếp các chi tiết của cuộc giao dịch lần này.

An Lương phụ trách chỉ đạo chung, còn chuyện chi tiết thì sẽ giao cho Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa giải quyết. Đặc biệt là đội Chu Tước, đội này là nhân viên an ninh cá nhân của An Lương, thường xuyên phụ trách giải quyết một số chuyện chi tiết.

Sau khi thu xếp giao dịch hạt táo chua trên núi cao, An Lương gửi tin nhắn cho nhóm "Bạn bè ở Đế Đô"

'An Lương: @Mọi người: Chuyến thám hiểm của các cậu kết thúc chưa?"

'Lý Tồn Viễn: Vừa mới kết thúc.

'Lý Tồn Viễn: Chúng tôi định trở về khách sạn.

"Tiền Tiểu Cương: Chúng tôi trở về khách sạn trong tâm thái vô cùng hài lòng, nhưng tiếc là Vân Hải Dương lại gặp bi kịch nữa rồi!

'An Lương: ? !

"Tiền Tiểu Cương: [Video] An Lương đã nhấp vào video do Tiền Tiểu Cương gửi. Video được quay trong một quán bar, Vân Hải Dương lại đang nghịch điện thoại nên cậu ta không có cơ hội thám hiểm.

Vân Hải Dương như thế này mà còn có niềm vui đi thám hiểm nữa sao? Chắc là nhạt nhẽo mất rồi!

Chương 3004: Thể hiện bằng hành động!

'An Lương: Đáng đời 'An Lương: @Vân Hải Dương: Vẫn chưa kết thúc?"

'Lý Tồn Viễn: E là vẫn còn đang gọi video."

'Lý Tồn Viễn: Vân Hải Dương thân cô thế cô tự đi về:

'An Lương: Đêm khuya suýt cười ra tiếng lợn kêu!

'An Lương: Tôi ngủ trước đây, các cậu cũng ngủ sớm chút đi.

Ngày mai nhớ qua nhà tôi ăn cơm.

'Lý Tồn Viễn: Đã nhận:

"Tiền Tiểu Cương: Tôi nhớ rồi:

"Tiền Tiểu Cương: Ngày mai tôi sẽ gọi Vân Hải Dương:

An Lương nhìn tin nhắn của Tiền Tiểu Cương, anh mỉm cười lắc đầu, Tiền Tiểu Cương này thật không tỉnh ý chút nào. Nếu Vân Hải Dương đi về một mình, vậy thì ngày mai Vân Hải Dương chắc chắn sẽ dậy sớm hơn, được chứ?

"An Lương: Ngày mai gặp.

Ngày hôm sau.

Gần 10 giờ sáng, An Lương tỉnh dậy, phát hiện trên điện thoại di động có tin nhắn của Tôn Hà.

"Tôn Hà: Trong tủ lạnh có bánh bao nhân thập cẩm, đã chín rồi, con có thể tự làm nóng bằng lò vi sóng.

"Tôn Hà: Bố và mẹ ra ngoài mua đồ ăn trước.

An Lương trả lời tin nhắn.

'An Lương: Con vừa mới dậy, không ngờ lại có bánh bao nhân thập cẩm, cảm động quá!"

Bánh bao nhân thập cẩm của Tôn Hà không phải là những loại nhân óc chó, nhân đậu phộng, nhân mè, nhân ô liu và nhân hạt dưa truyền thống, mà là các loại rau củ nhân thịt với năm nhân như tôm, gà, heo, bò, thậm chí còn có cả trứng cua, đây là sự tổ hợp sang xịn.

An Lương không chọn cách làm nóng bằng lò vi sóng, anh lấy bánh bao nhân thập cẩm ra và cho vào nồi hấp điện, rồi để nồi hấp điện hấp lại, làm như vậy có thể khôi phục cảm giác mềm mịn của bánh bao.

Suy cho cùng, nếu sử dụng lò vi sóng để hấp, cảm giác khi ăn sẽ tệ hơn một chút.

Khi nồi hấp điện đang hâm nóng bánh bao nhân thập cẩm, An Lương quay trở lại phòng tắm để tắm rửa. Tắm rửa và hấp bánh diễn ra đồng thời, như vậy có thể tận dụng hết thời gian.

Cách làm này được gọi là kỹ thuật đồng thời, có nghĩa là nhiều thứ được thực hiện cùng một lúc để nâng cao hiệu quả, tương tự như việc xử lý đa luồng nhiều tác vụ trong máy tính.

An Lương tắm rửa rất nhanh, con trai tắm rửa thì có phức tạp mấy đâu?

Chưa đến 5 phút sau, An Lương đã tắm rửa xong. Anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách và gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan.

'An Lương: Bảo bối, em dậy chưa?"

Lý Tịch Nhan không trả lời tin nhắn, cho thấy còn chưa dậy. Cô gái ngốc nghếch này hơi thích ngủ nướng, An Lương cũng không tiếp tục gửi tin nhắn nữa.

An Lương liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại, bánh bao nhân thập cẩm đã hấp được 6 phút, anh đoán phải hấp trong 8 phút, đây là kinh nghiệm mà Tôn Hà đã dạy cho anh.

Trong phòng bếp, An Lương đổ sữa vào trong ly thuỷ tinh, cho sữa vào lò vi sóng hâm nóng trong 1 phút. Nếu không, ly sữa đá kết hợp với bánh bao hấp chẳng khác nào là một bữa ăn dưới cõi âm.

Vài phút sau, khi An Lương đang ăn sáng trong phòng ăn, anh nhận được tin nhắn của Tần Thiên Tường.

'Chu Tước 6: BOSS, Công ty dược phẩm Tinh Tụy đã chế biến xong bột hạt táo chua trên núi cao, tổng số lượng là 19,900 phần, hư hại gần 60 phần:

"An Lương: Anh chịu trách nhiệm vận chuyển bột hạt táo chua trên núi cao này đến Ma Đô, tôi sẽ liên lạc với liên minh vận tải biển phối hợp hành động với anh "Chu Tước 6: Đã nhận.

'An Lương: Chúng ta sẽ tối ưu hóa lại quy trình giao dịch:

'An Lương: Khi các anh gặp mặt các nhân viên giao dịch của đối phương trên khu vực hải phận quốc tế, anh hãy sử dụng mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản công nghiệp, để đối phương sắp xếp ít nhất ba người kiểm tra hàng hóa qua, kiểm tra tùy ý bột hạt táo chua trên núi cao.

'An Lương: Sau khi vượt qua cuộc kiểm tra ngẫu nhiên và xác nhận rằng không có vấn đề gì với bột hạt táo chua trên núi cao, anh phải yêu cầu đối phương thanh toán 50% và sử dụng mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản công nghiệp đưa những bột hạt táo chua trên núi cao này qua chỗ đối phương, sau đó lập tức yêu cầu đối phương thanh toán khoản tiền còn lại.

"Chu Tước 6: Được.

'An Lương: Tôi sẽ thông báo cho đối phương về kế hoạch giao dịch tương tự. Nếu có bất kỳ vấn đề bất thường nào tại hiện trường, hãy hành động ngay tại chỗ, đồng thời cũng nên đảm bảo an toàn cho bản thân.

'Chu Tước 6: Xin BOSS yên tâm, chúng tôi sẽ chú ý đến sự an toàn.

An Lương giao lại việc cho Tần Thiên Tường và đồng thời cũng giải quyết xong bữa sáng, thế nhưng Lý Tịch Nhan vẫn chưa trả lời tin nhắn, xem ra cô gái ngốc nghếch này vẫn còn đang ngủ nướng?

An Lương suy nghĩ một hồi, sau đó gửi tin nhắn cho Lưu Linh.

'An Lương: Dì ơi, chân phải của gì sao rồi?"

"Lưu Linh: Không sao cả, tối qua nghỉ ngơi một đêm, sáng nay đậy là đã ổn cả rồi.

'An Lương: Vậy thì tốt"

'An Lương: À mà, hôm nay dì đi làm à?"

'Lưu Linh: Ừ. Hôm nay dì trực ca, sao vậy?

'An Lương: Cháu vừa gửi tin nhắn cho Lý Tịch Nhan, nhưng cô ấy vẫn chưa trả lời, cháu đoán chắc vẫn còn đang ngủ nướng:

'Lưu Linh: Chắc vậy, con bé rất thích ngủ nướng trong ngày lễ.

'An Lương: Cháu còn một chuyện cần gì giúp đỡ một chút. Công ty kiến trúc An Thịnh của cháu dự định xây một sân bay nhỏ ở Thập Lý Loan. Đây là một khoản đầu tư vượt ngoài mong đợi, hơi quá ngân sách của khu công nghiệp nghiên cứu và phát triển toàn diện quy mô lớn của Thập Lý Loan.

'An Lương: Vì vậy, cháu hi vọng có thể xin thêm một khoản vay của chi nhánh Bắc Ngọc.

'An Lương: Nhưng khoản vay này còn có một yêu cầu nho nhỏ.

Chương 3005: Thể hiện bằng hành động! (2)

Khi Lưu Linh nhìn tin nhắn của An Lương, bà ấy im lặng, bởi vì chỉ nhìn thoáng qua cũng đã đoán ra được, An Lương đang tặng thành tích nghiệp vụ cho bà ấy.

Cho dù hôm qua bà ấy đã từ chối An Lương, nói rằng bà ấy không muốn tranh chức phó giám đốc, nhưng An Lương hoàn toàn không nghe lời bà ấy, trực tiếp thể hiện bằng hành động.

Đối mặt với tình huống như vậy, Lưu Linh lâm vào tình thế khó xử.

Một mặt, Lưu Linh hiểu rất rõ tâm tư của An Lương, nhưng bà ấy không phải là cô gái ngốc nghếch và si tình như Lý Tịch Nhan, bà ấy nhìn ra chân tướng đằng sau lớp sương mù mờ đó.

Nhưng mặt khác, Lưu Linh lại không thể nào từ bỏ đấu tranh một cách cam tâm tình nguyện.

Mặc dù ngày hôm qua Lưu Linh đã từ chối một lần, nhưng bây giờ An Lương lại trực tiếp thể hiện bằng thành động, Lưu Linh có thể làm gì nữa đây?

Thật ra, đây cũng chính là chỗ tài giỏi của An Lương!

An Lương rất giỏi trong việc điều khiển lòng người, cũng rất hiểu nội tâm của Lưu Linh, nên anh hoàn toàn không cần phải dùng miệng bốc phét, trực tiếp thể hiện thái độ bằng hành động là được rồi, hà tất gì cứ khua môi múa mép?

Có một vài chuyện không cần hỏi, hỏi ra tức là không có thành ý.

An Lương trực tiếp thể hiện thái độ bằng hành động, giao quyền quyết định cho Lưu Linh. Lưu Linh chưa kịp trả lời thì An Lương đã tiếp tục gửi tin nhắn.

'An Lương: Dì ơi, cháu định bảo lãnh khoản vay này thông qua Công ty đầu tư An Tâm, điều kiện nhỏ này chắc không có vấn đề gì, phải không?"

"Điều kiện nhỏ" này là một miếng mồi khác do An Lương ném ra!

Ý của An Lương là khoản vay lần này sẽ là khoản vay tín dụng thông qua Công ty đầu tư An Tâm, nghĩa là không có tài sản thế chấp.

Trong khoản vay trước, An Lương đã gửi 1,1 ức vào chi nhánh Bắc Ngọc làm tài sản thế chấp, để khoản vay không có bất cứ rủi ro nào.

Về mặt lý thuyết, khoản vay tín dụng này có rủi ro nên cần sự giúp đỡ của Lưu Linh, nhưng Công ty đầu tư An Tâm cung cấp bảo lãnh thì có rủi ro gì chứ?

Nhìn tin nhắn An Lương gửi đến, vẻ mặt Lưu Linh thay đổi, bà ấy chợt nghĩ đến lời An Lương nói với bà ấy ở trước cửa nhà vào tối hôm qua...

"Lưu Linh: Cháu định vay bao nhiêu?"

'An Lương: 3 ức đến 5 ức 'An Lương: Về chuyện sân bay nhỏ ở Thập Lý Loan, bọn cháu vẫn đang lên kế hoạch, chỉ là cháu muốn sắp xếp chuyện khoản vay trước.

"Lưu Linh: Sân bay nhỏ của cháu có mở cửa kinh doanh bên ngoài không?"

'An Lương: Không có.

'An Lương: Sân bay nhỏ của cháu sẽ không mở cửa cho bên ngoài, trừ khi đó là nhiệm vụ cứu hộ như hạ cánh khẩn cấp.

'An Lương: Khoản vay này được Công ty đầu tư An Tâm bảo lãnh trách nhiệm vô hạn, nếu như dự án Thập Lý Loan không thể hoàn trả, Công ty đầu tư An Tâm sẽ bồi thường toàn bộ.

An Lương trực tiếp đưa ra một lời hứa tuyệt đối.

Đối với Công ty đầu tư An Tâm mà nói, đây chỉ là một dự án "chỉ cớ" 3 đến 5 ức mà thôi, vậy thì có vấn đề gì đâu?

Thật ra, giao dịch độc quyền hạt táo chua trên núi cao lần này, cho dù chỉ chia đều cho bốn người, mỗi người đều có thể nhận được lợi ích là hơn 10 ức Hạ Quốc tệ.

Giờ đây, xu hướng chung đã đạt được, sự giàu có chỉ đơn giản là trong tầm tay với An Lương.

Suy cho cùng, An Lương nắm trong tay quá nhiều tài nguyên, bất kể là kinh tế hay cá nhân, An Lương đều có nhiều át chủ bài để tung ra.

"Lưu Linh: Khi nào thì cháu muốn khoản vay này?"

'An Lương: Dì hãy chuẩn bị phương án vay nợ trước đi.

'An Lương: Dì nghĩ khoản vay lần này thích hợp cho bao nhiêu năm?

Lưu Linh trực tiếp trả lời An Lương, bà ấy không chần chừ nữa, bởi vì bà ấy đã đưa ra lựa chọn rồi, hiển nhiên sẽ không chần chừ thêm nữa.

"Lưu Linh: Lãi suất cho vay của Ngân hàng Công Thương bắt đầu từ một năm đến năm năm, mức lãi sẽ là 4/75% mỗi năm.

"Lưu Linh: Cho nên dù là một năm hay năm năm, đều không thành vấn đề.

'An Lương: Vậy trước tiên ký hợp đồng cho vay một năm:

'An Lương: Công ty kiến trúc An Thịnh dự định xây dựng một khu công nghiệp nghiên cứu và phát triển toàn diện quy mô lớn ở Thập Lý Loan, trong tương lai, khoản đầu tư này vẫn sẽ tiếp tục không ngừng. Cháu hy vọng sẽ được hợp tác nhiều hơn với dì:

An Lương không lựa chọn hợp đồng cho vay năm năm, anh rất hiểu đạo lý hăng qua hóa dở. Sau khi đưa ra lựa chọn thời gian tối thiểu, An Lương tiết lộ rằng trong tương lai vẫn còn cơ hội hợp tác, cách làm này rất là thông minh.

Suy cho cùng, mỗi lần hợp tác đều là một phần ưu ái, đúng không?

"Lưu Linh: Không thành vấn đề, bên dì sẽ giải quyết thỏa thuận hợp đồng cho vay trước.

'An Lương: Vâng, sau khi dì sắp xếp xong thì thông báo với cháu một tiếng, cháu sẽ sắp xếp cho Công ty đầu tư An Tâm và Công ty kiến trúc An Thịnh ký hợp đồng:

"Lưu Linh: Được.

Gần 11 giờ 30 phút sáng, Lý Tịch Nhan mới trả lời An Lương.

'Lý Tịch Nhan: Em vừa mới dậy.

'Lý Tịch Nhan: Buổi trưa anh có muốn qua đây không?"

'An Lương: Trưa nay anh sẽ không qua đó, mẹ anh ra ngoài mua đồ rồi, lát nữa mẹ về, anh sẽ giúp mẹ anh xử lý nguyên liệu.

'Lý Tịch Nhan: Vậy thì... bọn em cũng qua đó giúp đỡ?"

An Lương nhướng mày, cô gái ngốc nghếch này cũng rất là hiểu chuyện!

'An Lương: Được thì cũng được, lát nữa rồi quyết định.

'An Lương: Anh đã đặt trước một phòng ở nhà hàng Cá Hấp Thật, em với mọi người qua đó ăn trưa trước đi, nếu cần mọi người giúp đỡ thì anh lại nói với em sau.

'Lý Tịch Nhan: Ừ, được. Vậy thì bọn em qua bên nhà hàng Cá Hấp Thật ăn trước đây.

'An Lương: Không thành vấn đề, anh cũng đã sắp xếp tài xế đưa mọi người qua bên nhà hàng Cá Hấp Thật 'Lý Tịch Nhan: Vậy em sẽ bảo Kỳ Kỳ với Vũ Tình đi tắm trước.

'An Lương: Ừ!

Chương 3006: Vậy nên tình yêu sẽ biến mất, phải không?

An Lương vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với Lý Tịch Nhan xong thì nghe thấy tiếng gọi của Tôn Hà.

"An Lương!"

An Lương đi về phía sảnh vào, Tôn Hà đặt hai túi nguyên liệu lớn trên sàn của sảnh vào: "Con khiêng đống này xuống bếp đi, nặng quá An Thịnh Vũ mang thao hai túi nguyên liệu trong rất nặng, ông ấy thuận miệng nói: "Bố tưởng con đã ra ngoài rồi."

An Lương lấy lòng: "Hôm nay vất vả cho mẹ rồi, con đương nhiên phải ở nhà giúp đỡ mẹ xử lý nguyên liệu chứ"

Tôn Hà đứng bên cạnh khịt mũi: "Thằng nhóc này lời ngon tiếng ngọt, vừa nhìn là biết không phải kiểu người gì tốt đẹp."

"..." An Lương cứng họng.

Quả nhiên là mẹ ruột!

"Trưa nay chúng ta ăn gì thế?" An Lương đổi chủ đề.

An Thịnh Vũ ngạc nhiên nói: "Bố để lại sáu cái bánh bao nhân thập cẩm trong tủ lạnh, con chưa ăn nữa sao?"

"Con ăn rồi, đó là bữa sáng mà?" An Lương cũng rất ngạc nhiên.

Tôn Hà phàn nàn: "Buổi sáng gần 11 giờ, con còn muốn ăn trưa, bộ con là thùng cơm hay gì?"

An Thịnh Vũ nói thêm: "Bố với mẹ đã ăn cơm đậu phụ ở bên ngoài, nếu như con muốn ăn, con tự ra ngoài mua đi"

"Ôi! Thái độ như thế này của hai người... vậy ra tình yêu đã mất rồi, đúng không?" An Lương thở dài.

Từng là tiểu hoàng tử trong gia đình, giờ đây sự đãi ngộ sao lại thành ra thế này rồi?

Thiên Không Cảnh, gia đình họ An.

Trong phòng bếp, An Thịnh Vũ và An Lương đang chế biến nguyên liệu trên bản.

An Thịnh Vũ phụ trách xử lý tôm hùm biển sâu Nam Cực, An Lương thì xử lý cua hoàng đế, Tôn Hà không định dùng chúng để làm một đĩa sashimi, mà sẽ làm tôm hùm cay và cua cay kiểu Thịnh Khánh.

Cái gọi là nguyên liệu cao cấp, thường là phong cách sử dụng ớt cay?

Tôn Hà không phải Lưu Linh. Kỹ năng nấu ăn của Tôn Hà tốt hơn Lưu Linh hơn 100 lần. Đương nhiên, bà ấy không cần những kiểu đơn giản như giữ nguyên nước, nguyên vị.

Gần 4 giờ chiều.

Với sự giúp đỡ của An Thịnh Vũ và An Lương, các nguyên liệu cho bữa tiệc gia đình gần như đã được xử lý xong. Tiếp theo là lúc xem màn biểu diễn của Tôn Hà.

Thật ra, Tôn Hà đã hoàn thành xong một số món ăn, chẳng hạn như gà rừng hầm nấm, thịt heo kho dưa, cá hun khói, còn có sườn heo chua ngọt, tất cả đều được chuẩn bị trước.

Trong phòng khách, An Lương đang gửi tin nhắn trong nhóm "Bạn bè ở Đế Đô", An Thịnh Vũ thì đang tiến hành hội nghị video trong phòng sách.

'An Lương: @Mọi người: Các anh em, mọi người đã dậy hết chưa?"

'Lý Tồn Viễn: Tất nhiên!"

"Vân Hải Dương: Tôi là người đầu tiên thức dậy.

"Tiền Tiểu Cương: Tên Hải Dương này có độc, sau khi cậu ta tỉnh dậy, cậu ta còn gọi cả tôi và Tôn Viễn thức dậy. Cậu ta đúng thật là có vấn đề.

"Tiền Tiểu Cương: Tôi nghi ngờ cậu ta cố ý làm xáo trộn thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng tôi, để chúng tôi không thể nào thám hiểm:

'Lý Tồn Viễn: Cậu hãy tự tin hơn một chút "Vân Hải Dương: Anh em với nhau mà, có khổ cùng chịu?

'Vân Hải Dương: Tôi đi thám hiểm mà không hề thấy có bất cứ sự vui vẻ nào, các anh em không cùng gánh vác với tôi à?"

Tên Vân Hải Dương này quả thật là một người tàn nhẫn!

"An Lương: Các anh em, nhớ đừng mang theo quà cáp gì cả.

'Lý Tồn Viễn: Được rồi, An Lương, chúng tôi sẽ mang theo một ít trái cây và sữa, cái này thì không sao phải không? !

'An Lương: Không sao.

"Tiền Tiểu Cương: Chú có hút thuốc và uống rượu không? !

'An Lương: Bố tôi không có địa vị trong gia đình.

'An Lương: Tôi cũng không có địa vị trong gia đình.

'An Lương: Hầy!

"Vân Hải Dương: ?

"Vân Hải Dương: Cảm giác có chuyện gì đó?"

'An Lương: Đừng nhắc nữa, địa vị trong gia đình đã tuột rồi, đau lòng quá!

'An Lương: Tôi sẽ đi đón Lý Tịch Nhan trước, sau đó sẵn tiện ghé qua khách sạn rồi các cậu đi chung cùng lúc:

'Lý Tồn Viễn: Được:

"Vân Hải Dương: Đã nhận.

"Tiền Tiểu Cương: Không thành vấn đề.

An Lương gửi một tin nhắn khác cho Lý Tịch Nhan, vốn dĩ cô gái ngốc nghếch này muốn qua đây để giúp đỡ xử lý nguyên liệu, nhưng vì cảm thấy ngại ngùng, đặc biệt là Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình cũng muốn đi qua đây cùng với nhau, chuyện này quả thật có hơi ngại ngùng.

Ngoài ra, khi chế biến nguyên liệu, An Lương, An Thịnh Vũ và Tôn Hà đều đang hưởng thụ khoảng thời gian gia đình quây quần, cho nên An Lương cũng không để Lý Tịch Nhan qua đây.

'An Lương: Bảo bối, mọi người có ở nhà không?"

'Iý Tịch Nhan: Có!

'Lý Tịch Nhan: Bây giờ bọn em qua đó sao?"

'An Lương: Anh sắp tới đón em và mọi người.

'Lý Tịch Nhan: Em thấy hơi căng thẳng"

'Lý Tịch Nhan: Lát nữa tới nhà anh, em phải làm sao đây?"

'An Lương: Cái gì mà làm sao?"

'Lý Tịch Nhan: Lỡ như mẹ và bố anh không thích em, em phải làm gì đây?

"An Lương: Đâu phải chưa từng gặp mặt, làm gì có chuyện không thích?

"An Lương: Lúc trước mẹ anh còn hỏi anh, có phải anh đã dùng mưu kế gì lừa gạt em không, nếu không tại sao một cô gái xinh đẹp như em lại nhìn trúng anh?"

'Lý Tịch Nhan: [Cười lớn] "Lý Tịch Nhan: Thế anh trả lời như thế nào?"

'An Lương: Anh nói thẳng, chàng trai đẹp trai như anh đây còn cần phải đi lừa gạt nữa sao? !

'Lý Tịch Nhan: Bảnh chọe!"

An Lương: Anh không đẹp trai sao?

'Lý Tịch Nhan: Đẹp trai! Đẹp trai! Đẹp trai 'Lý Tịch Nhan: [Ảnh váy dài] [Ảnh hoodie] [Ảnh quần áo thể thao!

'Lý Tịch Nhan: Anh xem, em nên chọn bộ nào thì phù hợp?"

'An Lương: Anh chọn quần áo thể thao, trông giống như học sinh cấp ba, mẹ anh chắc chắn sẽ thích:

'Lý Tịch Nhan: Ừ, vậy thì quần áo thể thao.

"An Lương: Anh qua trước, lát nữa gặp.

Chương 3007: Tiêu chuẩn đánh giá của trai thắng?

Từ Thiên Không Cảnh đi qua Phồn Hoa Nguyên rất gần, hơn nữa không có kẹt xe, chỉ cần 10 phút là đã qua tới nơi. An Lương cũng không đi lên lầu, trực tiếp gọi điện thoại cho Lý Tịch Nhan bảo bọn họ xuống hầm để xe.

Hôm nay An Lương vẫn lái chiếc Audi A8L, Lý Tịch Nhan trực tiếp chọn vị trí ghế lái phụ, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đương nhiên ngồi ở hàng sau.

Sau khi Lý Tịch Nhan lên xe, cô ấy hỏi: "Nhìn có đẹp không?"

Lý Tịch Nhan của ngày hôm nay mặc một quần áo thể thao màu trắng, hơn nữa còn là thương hiệu nội địa của Hạ Quốc, trông vô cùng có cảm giác trẻ trung rạng ngời.

An Lương mỉm cười gật đầu: "Đẹp!"

Quách Vũ Tình ngồi phía sau tiếp lời: "Tổng giám đốc An, cậu nhìn chúng tôi xem, chúng tôi cũng có cùng phong cách với Lý Tịch Nhan.

An Lương phàn nàn: "Các cậu không thích hợp, phong cách thể thao của Lý Tịch Nhan nhà tôi là trẻ trung xinh đẹp, còn phong cách thể thao của các cậu là giả bộ ra vẻ trẻ trung, hiểu chứ?"

"Chà!" Quách Vũ Tình hừ hừ: "Tịch Nhan, cậu xem cậu ta kìa, cũng hơi quá đáng rồi đó?"

Diêu Kỳ tân thành: "Cậu thử sờ vào lương tâm xem, chúng tôi không xinh đẹp?"

An Lương biến thành một người đàn ông thẳng thắn: "Các cậu có biết con trai phân biệt đẹp xấu như thế nào không?"

"Phân biệt như thế nào?" Diêu Kỳ tò mò.

An Lương bình tĩnh nói: "Chỉ có đủ điểm và không điểm, chơi trò chơi với nhau thì là đủ điểm, không chơi trò chơi với nhau chính là không điểm"

Tiêu chuẩn chấm điểm kiểu này có vấn đề gì không?

Đối mặt với tiêu chuẩn chấm điểm do An Lương đề xuất, Lý Tịch Nhan đột nhiên nhận ra rằng mặc dù Lý Tịch Nhan chưa lấy được bằng lái xe, nhưng cô không còn là tay lái xe gà mờ nữa. Lý Tịch Nhan trợn mắt nhìn An Lương.

"Cái tên này đang ám chỉ hai cậu đấy" Lý Tịch Nhan nhắc nhở.

Quách Vũ Tình lập tức lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, quả nhiên đã tìm ra lời giải thích mà An Lương ám chỉ, sắc mặt cô ấy có hơi hồng hào: "Tịch Nhan, cậu lo mà quản cậu ta đi Diêu Kỳ nhìn vào điện thoại di động của Quách Vũ Tình, cô ấy đồng ý: "Tịch Nhan, tư tưởng của bạn trai thần tiên nhà cậu rất nguy hiểm, cậu nên chú ý một chút"

Lý Tịch Nhan đáp lại bằng một nụ cười khúc khích: "Mình không thèm quan tâm anh ấy, tóm lại anh ấy cũng đâu thiệt thòi, người thiệt thòi là các cậu!"

Câu trả lời này quá khủng khiếp!

Quách Vũ Tình và Diêu Kỳ không nói nên lời.

An Lương chủ động chuyển chủ đề: "Bảo bối, chúng ta đi qua tụ họp với nhóm của Lý Tồn Viễn đã"

Khi nói đến đây, An Lương đã chủ động nói với Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình về tình hình nhóm của Lý Tôn Viễn.

Lý Tịch Nhan trả lời: "Em đã nói với Kỳ Kỷ và Vũ Tình về nhóm của Lý Tồn Viễn rồi."

"Vậy thì được, lát nữa tôi sẽ giới thiệu các cậu với nhau, những người anh em đó của tôi đều là những chàng trai vô cùng ưu tú!"

An Lương dành thêm lời khen cho các anh em của mình.

Lý Tịch Nhan trực tiếp chỉ điểm lời nói dối: "Em cũng nói với Kỳ Kỳ và Vũ Tình rằng ba người bọn họ là những kẻ cặn bã, bọn họ đặc biệt thích đến quán bar để tán gái."

"..." An Lương cứng họng.

"Ha ha ha!" Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều cười.

Một lúc sau, An Lương lái xe đến núi Mộc Linh! Tại khách sạn Đỉnh Phong, anh không khởi hành ngay mà đưa nhóm của Lý Tịch Nhan vào khu vực chờ dành cho khách của khách sạn.

Nhóm của Lý Tồn Viễn đang đợi ở khu vực chờ dành cho khách.

An Lương giới thiệu hai bên trước, sau một hồi giới thiệu với nhau, An Lương chủ động nói: "Các anh em, nói cho các cậu một tin tức không may. Lý Tịch Nhan nhà tôi đã lỡ miệng kể chuyện các cậu là những tên cặn bã, Diêu Kỳ và Quách nữ hiệp đều biết cả rồi"

Cả Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương đều bất lực, không biết làm sao phản bác.

Vân Hải Dương thì vặn lại: "Tôi không có, tôi không hề, xin đừng vu oan cho người tốt. Lúc tôi đi quán bar, tôi đang gọi video với bạn gái mà, tôi chỉ uống chút rượu mà thôi"

Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình ngạc nhiên nhìn Vân Hải Dương, đi bar và gọi video với bạn gái? Còn có kiểu này nữa sao?

"Được rồi, mọi người biết nhau, chúng ta xuất phát trước đã." An Lương bảo mọi người lên đường.

Khách sạn Đỉnh Phong rất gần với Thiên Không Cảnh, cho dù bây giờ đã hơn 5 giờ chiều, nhưng bọn họ đã tới Thiên Không Cảnh chỉ trong vòng chưa đầy 10 phút.

Trong hầm để xe, nhóm của Lý Tồn Viễn mang theo trái cây và sữa, trong khi nhóm của Lý Tịch Nhan thì mang theo mỹ phẩm, toàn bộ không ai đi tay không đến nhà.

Đến cửa nhà An Lương, Lý Tịch Nhan hít một hơi thật sâu, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, rõ ràng là đang khá căng thẳng. An Lương cũng không bấm chuông cửa, trực tiếp dùng vân tay mở khóa cửa, sau đó bảo mọi người đi vào.

Những đôi dép mới tinh đã được chuẩn bị sẵn ở lối vào nhà. Sau khi thay dép, mọi người vòng qua lối vào nhà và đi tới phòng khách. An Thịnh Vũ đang xem TV trong phòng khách, ông ấy chủ động chào: "Hoan nghênh mấy đứa tới làm khách, chú là bố của An Lương"

Tôn Hà cũng tranh thủ đi ra khỏi bếp.

An Lương giới thiệu nhanh, trọng điểm hiển nhiên là giới thiệu Lý Tịch Nhan.

Lý Tịch Nhan chào hỏi một cách ngại ngùng: "Chú An, dì Tôn, chào mọi người ạ"

An Thịnh Vũ mỉm cười gật đầu.

Tôn Hà ân cần đáp lại: "Mấy đứa ngồi trước đi, dì vào phòng bếp nấu ăn"

An Lương chủ động nói: "Bố, con dẫn mọi người đi tham quan một lát"

"..." An Thịnh Vũ gật đầu.

Chương 3008: Bằng chứng thép của gã đàn ông tôi tệ!

An Lương đưa mọi người đi thăm nhà mình, ngoại trừ dãy phòng của An Thịnh Vũ và Tôn Hà, và phòng làm việc của An Thịnh Vũ, tất cả các phòng khác đều tham quan qua một lượt.

"Nhà của cậu thật lớn!" Quách Vũ Tình thở dài.

Ngôi nhà của An Lương ở Thiên Không Cảnh có diện tích gần 500 mét vuông nhưng chỉ có 4 phòng ngủ. Các phòng khác bao gồm phòng sách của chủ nhà, phòng tập thể dục, phòng bảo mẫu, nhà hàng độc lập, phòng sinh hoạt và học tập cho trẻ em, V. V, "Nhà của tôi có khu vườn trên sân thường, mọi người lên đi dạo một vòng không?" An Lương đề nghị.

"Được" Lý Tịch Nhan đồng ý.

Mọi người đi theo An Lương đến khu vườn trên sân thượng, khu vườn trên sân thượng của gia đình An Lương tuy lớn hơn nhưng lại không được tinh tế bằng khu vườn trên sân thượng của gia đình Lý Tịch Nhan.

Tôn Hà thích chơi mạt chược hơn, bà ấy không thích chăm sóc hoa và cây cối.

"Thật là lãng phí cho một khu vườn trên sân thượng đẹp như vậy!" Quách Vũ Tình thở dài.

An Lương châm chọc đáp lại: "Thật ra, để chăm sóc tốt cho khu vườn trên sân thượng này sẽ rất mất thời gian, nếu như thuê người tới dọn dẹp, giá cả cũng không hề rẻ"

Quách Vũ Tình gật đầu: "Quả thật rất có lý."

Suy cho cùng, khu vườn trên sân thượng rộng gần 500 mét vuông, nếu muốn giải quyết tốt thì quả thật cần rất nhiều sức lực.

Mọi người ngắm nhìn khu vườn trên sân thượng một hồi, An Lương nhận được điện thoại của An Thịnh Vũ kêu An Lương dẫn mọi người xuống nhà ăn cơm.

An Lương hô lên: "Đi thôi, bố mẹ tôi gọi chúng ta xuống ăn cơm, chúng ta xuống trước đi"

Diêu Kỳ tiếp lời: "Đột nhiên tôi nhịn không được rất muốn hỏi, kỹ năng nấu nướng của dì có giống với kỹ năng nấu nướng của mẹ Lý Tịch Nhan không?"

Quách Vũ Tình cũng nhanh chóng hỏi: "Khi này tôi ngại không dám hỏi, bây giờ cũng rất muốn hỏi tình hình"

Lý Tịch Nhan trả lời thay cho An Lương: "Anh ấy khen tài nấu ăn của mẹ anh ấy hơn một trăm lần rồi, các cậu yên tâm đi!"

Thiên Không Cảnh, trong phòng ăn của gia đình An Lương, Lý Tịch Nhan đang giúp An Lương bày bát đũa.

Đợi sau khi bày bát đũa xong, An Lương bảo mọi người ngồi vào chỗ, anh dẫn Lý Tịch Nhan đi vào phòng bếp để hỗ trợ dọn đồ ăn lên.

An Lương và Lý Tịch Nhan cùng nhau chạy đôn chạy đáo vài lần, đưa các món ăn lên bàn.

Tôn Hà rất hài lòng với hành động dọn đồ ăn của Lý Tịch Nhan, ít nhất theo quan điểm của Tôn Hà, Lý Tịch Nhan không hề tỏ ra nuông chiều hay mắc bệnh công chúa.

Trong phòng ăn, sau khi Tôn Hà ngồi vào chỗ, An Thịnh Vũ chủ động nói: "Rất hoan nghênh các cháu đến thăm, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm gia đình, mọi người hãy ăn vui vẻ."

Tôn Hà tán thành: "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chỉ ăn một bữa cơm gia đình, mọi người không cần khách sáo đâu"

An Lương trả lời với giọng khẳng định: "Mọi người đều là người trong nhà, không cần khách sáo, cứ thản nhiên"

"Cảm ơn sự chiêu đãi của dì và chú, dì vất vả rồi, vậy thì bọn cháu không khách sáo nữa nhé?" Lý Tồn Viễn đã trả lời.

Tiền Tiểu Cương nói đùa: "Chú An, trong nhà chú còn rượu đào Thập Lý Loan không. Tổng giám đốc An là một người rất sang chảnh"

Tên Tiểu Cương này cũng đã học được một câu phương ngữ Thịnh Khánh.

An Thịnh Vũ đáp lại bằng một nụ cười: "Chắc chắn có, đợi một lát, chú đi lấy hai chai qua đây"

An Lương vừa cười vừa mắng: "Tiểu Cương, tửu lượng của bố tôi rất tốt, cậu đang tự tìm đường chết đấy!"

Tửu lượng của An Thịnh Vũ quả thực rất tốt, theo ước tính của An Lương, nếu Tiền Tiểu Cương và An Thịnh Vũ đối đầu với nhau, Tiền Tiểu Cương chắc chắn sẽ thua. Cho dù có thêm Vân Hải Dương, cũng chẳng có trò vui nào đâu.

Nguyên nhân chính là Vân Hải Dương là một tay lão luyện nổi tiếng trên bàn rượu, bày hết trò này tới trò khác, kỹ năng tránh rượu vô cùng chuyên nghiệp.

Vẫn chỉ có tửu lượng của Lý Tồn Viễn là tốt.

Tuy nhiên, kể cả có tính thêm Lý Tồn Viễn, An Lương đoán ba người bọn họ cũng chỉ sàn sàn với An Thịnh Vũ mà thôi?

Trong vòng chưa đầy 3 phút, An Thịnh Vũ đã quay trở lại. Ông ấy mang theo hai bình rượu đào Thập Lý Loan. Đây không phải 1 cân, mà là một bình nặng 5 cân.

An Thịnh Vũ vừa mở rượu vừa nhắc nhở: "Chú đề nghị mấy cô gái nên uống các loại đồ uống khác"

An Lương tán thành: "Con thấy ổn đấy!"

Lý Tồn Viễn mím môi, cậu ta thở dài: "Lúc trước, An Lương có đưa cho cháu một ít rượu đào Thập Lý Loan, kết quả cháu đã giao nộp toàn bộ cho bố cháu, cháu chỉ uống được hai ly. Chú An à, hôm nay cháu không khách sáo đâu nhé!"

Tiền Tiểu Cương cũng gật đầu: "Có qua có lại, cháu cũng sẽ không khách sáo nữa, chú An chuẩn bị đau lòng đi!"

Vân Hải Dương phàn nàn: "Cháu đã nghe mùi, hôm nay nhất định phải uống nhiều hơn một chút"

An Thịnh Vũ mỉm cười trả lời: "Vậy chúng ta không say sẽ không về nhà!"

An Thịnh Vũ mở vò rượu, đổ rượu đào Thập Lý Loan vào cốc đong chia vạch. An Lương có nhiệm vụ cốc đong chia vạch đổ rượu chia ra cho mọi người. Lý Tịch Nhan thì chia nước cam ép cho các cô gái. Điều này lại khiến Tôn Hà rất hài lòng.

Gần hai tiếng đồng hồ sau, tiệc gia đình ở nhà An Lương sắp kết thúc, Tiền Tiểu Cương và Vân Hải Dương đã say, Lý Tồn Viễn cũng đang run rẩy. Trạng thái của An Thịnh Vũ cũng không tốt lắm, ông ấy đã say bảy tám phần.

Người duy nhất rất tỉnh táo là An Lương, bởi vì An Thịnh Vũ và ba anh chàng Đế Đô đấu rượu với nhau. An Thịnh Vũ rất hào phóng, ông ấy muốn một đấu ba, An Lương hiển nhiên chỉ dựa tường quan sát.

Chương 3009: Tiệc gia đình và sự hài lòng!

Nhìn thấy An Thịnh Vũ say bảy tám phần, Tôn Hà phàn nàn: "Cái ông An này, thật không có ý tứ gì cả!"

An Lương mỉm cười nói: "Mẹ, do bố cũng đang vui thôi mà"

"Rồi, rồi, rồi." Tôn Hà lười nói, bà ấy bước đến bên cạnh An Thịnh Vũ và đỡ An Thịnh Vũ dậy: "Mẹ dìu bố đi nghỉ ngơi, con cũng đưa bạn bè của con vào phòng nghỉ ngơi đi"

An Lương từ chối: "Con đã sắp xếp người đưa bọn họ về khách sạn:

"Cũng được!" Tôn Hà trả lời.

An Lương lập tức gửi tin nhắn cho Tần Thiên Tường và yêu cầu nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đưa nhóm của Lý Tồn Viễn trở lại khách sạn Đỉnh Phong trên núi Mộc Linh.

Theo tình trạng của ba người bọn họ hôm nay thì chắc cũng sẽ không đi thám hiểm nữa đâu phải không?

Sau khi tiễn ba anh chàng ở Đế Đô, An Lương quay trở lại và nhìn thấy Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đều đang giúp Tôn Hà thu dọn đống tàn cuộc.

An Lương vốn dĩ muốn tham gia, nhưng trong bếp đã có bốn người, vì vậy anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách để nghỉ ngơi. Đúng lúc nói với bố của Diêu Kỳ về chuyện vận chuyển bột hạt táo chua trên núi cao.

'An Lương: Chú Diêu, chú nghỉ ngơi chưa?"

"Diêu Vĩ: Chú đang xem ti-vi, có chuyện gì không?"

An Lương nhanh chóng gửi tin nhắn, giải thích đôi điều về việc giao dịch ở hải phận quốc tế.

Diêu Vĩ nhìn tin nhắn An Lương gửi tới, ông ấy lập tức cảm thấy hơi lo lắng nên đã nhắn tin giải thích lại.

"Diêu Vĩ: Nếu cháu muốn giao dịch trên hải phận quốc tế, hơn nữa còn là kiểu giao dịch một tay trao tiền một tay trao hàng.

Nếu giá trị vật phẩm giao dịch cao, chú lo lắng đám người Nhật Bản đó sẽ chơi bẩn! "An Lương: Yên tâm, bọn họ sẽ không làm vậy đâu.

'An Lương: Chú Diêu không cần phải lo lắng, địa điểm giao dịch của chúng ta sẽ ở hải phận quốc tế bên chỗ Kamui Misaki. Trong quá trình giao dịch, hai tàu khu trục và bốn tàu hộ tống của Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ tính an toàn của cuộc giao dịch Nhìn tin nhắn An Lương gửi tới, trên mặt Diêu Vĩ lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì không ngờ nước Nga lại bố trí tàu khu trục để bảo vệ, điều này quả thật khiến người khác bất ngờ!

'Diêu Vĩ: Nếu đã có an ninh bảo vệ, vậy thì không có vấn đề gì.

'Diêu Vĩ: Bên chú lúc nào cũng sẽ chờ đợi sự sắp xếp của cháu.

'An Lương: Được, khi nào tiếp tục hành động, cháu sẽ thông báo với chú Diêu.

'Diêu Vĩ: Bên chú cũng có một chuyện cần phải nói một chút.

"An Lương: Có chuyện gì vậy chú?"

'Diêu Vĩ: Gần đây cháu có nghe nói tình hình bên phía Bảo Tỉnh không?"

Trước sự dò hỏi của Diêu Vĩ, An Lương gửi tin nhắn hỏi lại.

'An Lương: Tình hình gần đây của Bảo Tỉnh thế nào ạ? ' 'Diêu Vĩ: Tình gần đây của Bảo Tỉnh hơi tệ:

'Diêu Vĩ: Nền kinh tế của Bảo Tỉnh đang sụp đổ:

"Diêu Vĩ: Hiện tại, Bảo Tỉnh đã trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng. Chính phủ của chúng ta đang bí mật nhắm vào bọn họ. Liên minh vận chuyển của chúng ta đã nói rõ rằng bọn họ sẽ nỗ lực phong tỏa bọn họ. Các chính phủ nước ngoài đã lợi dụng thừa nước đục thả câu. Cùng với sự mất cân đối của cung và cầu trên thị trưởng địa phương, nền kinh tế của Bảo Tỉnh hiện nay bước gần tới sự sụp đổ:

'An Lương: Nghiêm trọng vậy sao?"

"Diêu Vĩ: Quả thật vô cùng nghiêm trọng.

'Diêu Vĩ: Lấy nông nghiệp của Bảo Tỉnh làm ví dụ, vị trí địa lý được trời ưu đãi của Bảo Tỉnh đã khiến nền nông nghiệp của Bảo Tỉnh rất phát triển, đặc biệt là ngành trái cây.

'Diêu Vĩ: Nhưng bây giờ Bảo Tỉnh đang bị phong tỏa từ nhiều phía. Trái cây sản xuất ở Bảo Tỉnh hoàn toàn không thể vận chuyển ra ngoài, thị trường địa phương lại không thể tiêu hóa được. Rất nhiều nông dân trồng hoa quả ở Bảo Tỉnh đã bị thua lỗ nặng.

'Diêu Vĩ: Đây chỉ là một phần trong sự sụp đổ kinh tế ở Bảo Tỉnh.

'Diêu Vĩ: Giá cả ở Bảo Tỉnh đã hoàn toàn sụp đổ:

'Diêu Vĩ: Giá các mặt hàng mà Bảo Tỉnh không thể sản xuất và cần nhập khẩu nói chung hiện tại đã tăng hơn 200%:

'An Lương: Hơi dã man!"

'Diêu Vĩ: Điều tàn nhẫn hơn là gia đình họ Đỗ. Gia đình bọn họ đi đầu trong việc tăng giá bao cao su ở Bảo Tỉnh. Ố bên phía của chú, bốn bao cao su là 10 tệ, còn bên phía Bảo Tỉnh thì đã được tăng lên thành 120 tệ một bao!

"Diêu Vĩ: Hơn nữa, mức giá này vẫn đang trong quá trình tăng lên, không biết đến khi nào mới dừng.

'An Lương: ? ? ? !

'An Lương: Quản lý bên kia yếu như vậy sao?"

"Diêu Vĩ: Có một thị trường tự do ở bên đó, sức quản lý khá là giới hạn.

'An Lương: Những người trẻ tuổi bên đó làm sao chịu đựng được? !

'An Lương: Giá bao cao su đã tăng lên rồi, giá của thuốc tránh thai chắc cũng đã tăng theo phải không? !

'Diêu Vĩ: Đúng vậy, giá của thuốc tránh thai còn mắc hơn:

'Diêu Vĩ: Bảo Tỉnh không thể sản xuất cao su của riêng mình, thêm việc chuỗi công nghiệp cao su thượng nguồn đang nhắm vào Bảo Tỉnh, khiến ngành sản phẩm cao su ở Bảo Tỉnh không thể mua nguyên liệu cao su, vì vậy gia đình họ Đỗ đã nhẫn tâm tăng giá.

"Diêu Vĩ: Ngoài việc tăng giá của những mặt hàng không thiết yếu này, các sản phẩm phục vụ sinh kế của người dân ở Bảo Tỉnh cũng bắt đầu tăng vọt:

'Diêu Vĩ: Theo những gì chú biết, gia vị nấu ăn ở Bảo Tỉnh đã bắt đầu tăng vọt.

'Diêu Vĩ: Chỉ trong thời gian gần một tuần, giá của dầu tương và dầu thực vật đã tăng gấp đôi, hơn nữa vẫn còn đang tiếp tục tăng lên 'Diêu Vĩ: Õ Bảo Tỉnh, giá thịt cũng đang tăng nhanh chóng, cho đủ là thịt bò, thịt heo hay thịt gà, cũng như các sản phẩm từ thịt, giá đều tăng.

'An Lương: Cháu nhớ hầu hết thịt bò ở Bảo Tỉnh đều đến từ Bạch Đầu Ưng Quốc, đúng không? !

Chương 3010: Kinh tế đang sụp đổ!

Theo lý mà nói, Bạch Đầu Ưng Quốc là đồng minh lớn nhất của Bảo Tỉnh. Chính phủ địa phương tại Bảo Tỉnh dám đối đầu với chính phủ trung ương, chỗ dựa lớn nhất chính là sự ủng hộ từ Bạch Đầu Ưng Quốc.

Nhưng bây giờ Bạch Đầu Ưng Quốc dường như cũng đang thừa nước đục thả câu?

An Lương phổ cập kiến thức một chút, sản lượng thịt heo của Bạch Đầu Ưng Quốc đứng nhất thế giới! Điều này không sai!

Đám người Bạch Đầu Ưng Quốc không thích ăn thịt heo, nhưng Bạch Đầu Ưng Quốc lại sản xuất ra lượng thịt heo lớn nhất thế giới, nên được xuất khẩu ra toàn thế giới.

An Lương chỉ đành thở dài, câu nói xưa nói rất hay: Không có bạn bè vĩnh cửu, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh cửu.

Bạch Đầu Ưng Quốc đúng là đồng minh của Bảo Tỉnh, nước này hỗ trợ Bảo Tỉnh về nhiều mặt, thậm chí còn bán cả máy bay chiến đấu "tối tân nhất" cho Bảo Tỉnh, nhưng khi đứng trước quyền lợi, Bạch Đầu Ưng Quốc không ngần ngại ra tay với Bảo Tỉnh.

'Diêu Vĩ: Đồng minh là đồng minh, nhưng ra tay cũng tàn nhẫn nhất.

"Diêu Vĩ: Liên minh vận chuyển của chúng tôi đang phong tỏa Bảo Tỉnh, các công ty vận chuyển ở Bạch Đầu Ưng Quốc đã điên cuồng tăng giá.

'Diêu Vĩ: Thuyền viên của công ty chú có người thân ở Bảo Tỉnh, theo như trải nghiệm từ chính bản thân người thân của các thuyền viên, giá cả hàng hóa tại Bảo Tỉnh hiện nay đã ảnh hưởng đến lương thực và quần áo cơ bản.

"Diêu Vĩ: Nếu chúng ta tiếp tục phong tỏa Bảo Tỉnh và gia tăng các hạn chế hơn nữa, chú lo rằng Bảo Tỉnh sẽ xảy ra biến động.

"An Lương: Không sao cả, tiếp tục tăng cường.

"An Lương: Như cháu đã nói trước đây, chúng ta cũng chỉ là con tốt thí mà thôi.

"Diêu Vĩ: Đã nhận.

'An Lương: Nhân tiện, chú Diêu, cháu còn một việc cần chú giúp.

"Diêu Vĩ: Có chuyện gì vậy?"

'An Lương: Cháu muốn nhắm vào cảng Singapore, đặc biệt là áp chế nghiệp vụ của đối phương:

'Diêu Vĩ: Nếu muốn nhắm đến cảng Singapore, thực hiện một cách độc lập sẽ rất khó. Chúng ta phải hợp tác với cảng Nam Dương của Ma Đô. Cảng Nam Dương vốn dĩ là đối thủ cạnh tranh của cảng Singapore, cho nên cảng Nam Dương chắc sẽ bằng lòng giúp chúng ta áp chế cảng Singapore:

'An Lương: Chú Diêu cứ thử tìm hiểu trước, nhân tiện xây dựng một mối quan hệ tốt, và hãy giới thiệu khi đến thời điểm thích hợp. Chúng ta sẽ cùng nhau nhắm đến thành phố Singapore.

An Lương có rất nhiều kế hoạch nhắm vào Singapore, nhưng Singapore có nền kinh tế phát triển và trình độ phát triển rất cao, để nhắm vào Singapore không phải là điều dễ dàng.

Cách hiệu quả nhất là nhắm vào cảng của Singapore, từ đó phá hủy nền kinh tế của Singapore. Chỉ sau khi nền kinh tế của Singapore suy thoái thì An Lương mới có cơ hội nhắm đến Singapore.

Bằng không thì làm cách nào nhắm vào Singapore được chứ? Suy cho cùng, Singapore đã phát triển đến mức này!

'Diêu Vĩ: Được rồi, chú sẽ cố gắng xây dựng mối quan hệ tốt đẹp, khi đến thời điểm thích hợp, chú sẽ liên hệ với ban quản lý của cảng Nam Dương, sau đó sẽ tìm cách nhắm đến Singapore.

'An Lương: Vậy thì cháu giao việc này lại cho chú Diêu đấy!

Sau khi cuộc trao đổi giữa An Lương và Diêu Vĩ kết thúc, An Lương gửi tin nhắn cho Tần Thiên Tường, dặn dò Tần Thiên Tường ngày mai chuẩn bị đến Ma Đô cùng anh giải quyết giao dịch bột hạt táo chua trên núi cao.

Lý Tịch Nhan từ phòng bếp đi ra phòng khách, bưng một cốc nước đến bên cạnh An Lương, cô nói với giọng quan tâm: "Anh uống chút nước đi, vừa nãy anh uống không ít rượu, uống nhiều nước một chút để giải tỏa."

An Lương cầm lấy cốc nước uống vài ngụm rồi mới trầm giọng nói: "Em thấy thế nào?"

Khuôn mặt của Lý Tịch Nhan hơi đỏ lên: "Cảm thấy thế nào là sao?"

"Mẹ và bố anh rất hợp nhau, đúng không?" An Lương hỏi.

Khuôn mặt của Lý Tịch Nhan càng đỏ hơn, nhưng cô ấy gật đầu khẳng định: "Chú An và dì Tôn rất tốt, vừa nãy ở trong phòng bếp, dì Tôn còn bảo muốn dạy em nấu ăn"

"Này, hai người đã thảo luận đủ xa rồi đấy!" An Lương nói đùa, "Vậy hai người có thảo luận về tên của những đứa con trai và con gái của chúng ta trong tương lai sẽ là gì chưa?"

Lý Tịch Nhan đánh An Lương: "Cái tên khốn kiếp này!"

An Lương đặt cốc nước xuống, anh vươn tay kéo tay phải của Lý Tịch Nhan: "Lát nữa em vẫn muốn đi khu rừng đom đóm chứ?"

Lý Tịch Nhan gật đầu không do dự: "Ừ! Lúc nãy Kỳ Kỳ và Vũ Tình còn hỏi thầm em là bây giờ đã 9 giờ rồi, khi nào thì chúng ta đi qua khu rừng đom đóm."

"Vậy thì đi ngay!" An Lương quyết định.

Bởi vì An Lương đã uống rượu, hiển nhiên không thể lái xe, cho nên Lý Dương từ trong đội Chu Tước sẽ là người lái xe. An Lương ngồi ở vị trí ghế lái phụ, còn nhóm của Lý Tịch Nhan thì ngồi ở hàng ghế phía sau.

Hơn nửa tiếng sau, nhóm của An Lương đến khu rừng đom đóm.

Nơi này vẫn đẹp lung linh như vậy, nhưng An Lương vẫn tỉnh ý nhận ra rằng số lượng đom đóm đã giảm dần.

Lý Tịch Nhan và những người khác cũng nhận thấy điều này, một số con đom đóm đã chết. Vì thế mà ba người bọn họ càng tận dụng thời gian chụp ảnh để kỷ niệm, An Lương cũng bị lôi vào làm nền cho ba người bọn họ.

Phía Nhật Bản xa xôi.

Cựu Thủ tướng Abe Shinzo đang gây quỹ.

Bởi vì tổng giá bột hạt táo chua trên núi cao lên tới 966,28 ức yên Nhật, cựu Thủ tướng Nhật Bản không có nhiều vốn tư nhân nên cần huy động vốn.

Chương 3011: Ưu thế của người trung gian Nhật Bản?

"Kenta, tiền của chúng ta còn thiếu bao nhiêu?" Cựu Thủ tướng Nhật Bản hỏi trợ lý Takeda Kenta.

"Hiện tại, chúng ta đã huy động được hơn 800 ức yên Nhật, và số phần còn lại đã được đàm phán xong xuôi, này mai là có thể nhận được khoản tiền đó." Takeda Kenta báo tin vui.

"Thưa ngài, chúng ta thật sự sẽ giao dịch với bọn họ sao?" Takeda Kenta ngập ngừng nói.

Trước khi cựu Thủ tướng Nhật Bản trả lời, Takeda Kenta tiếp tục nói thêm: "Thưa ngài, giá của "Bột hạt táo chua trên núi cao"

ở Hạ Quốc rõ ràng chỉ có 288 Hạ Quốc tệ một phần, chưa tới 4,900 yên Nhật cho một phần. Bây giờ chúng ta lại phải mua với giá gần 490 vạn yên Nhật cho một phần, thật sự không lỗ sao?"

Trước sự nghi ngờ của Takeda Kenta, Abe Shinzo không những không tức giận mà còn nói với giọng khoan dung: "Kenta, tôi đã không nói cho anh biết chi tiết về bột hạt táo chua trên núi cao."

Cựu Thủ tướng Nhật Bản tiếp tục nói: "Điều tra của anh không sai. Giá bột hạt táo chua trên núi cao của Hạ Quốc quả thật là 288 Hạ Quốc tệ, nhưng giá bán này cũng có điều kiện hạn chế"

"Thứ nhất là bột hạt táo chua trên núi cao không được bày bán công khai" Cựu Thủ tướng Nhật Bản giải thích.

"Makoto Shimizu đã điều tra được thông tin chi tiết hơn. Ví dụ, bột hạt táo chua trên núi cao chỉ được bán với một số lượng cố định trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh ở Đế Đô của Hạ Quốc" Abe Shinzo giải thích tình hình điều tra của Makoto Shimizu.

"Thứ hai, tác dụng chữa bệnh của bột hạt táo chua trên núi cao là có thật. Một số gia đình tài phiệt của Hạ Quốc đã từng sử dụng bột hạt táo chua trên núi cao, và nó không có vấn đề gì cả."

Cựu Thủ tướng Nhật Bản nói thêm.

"Cuối cùng và quan trọng nhất là bột hạt táo chua trên núi cao có nhiều ưu điểm với Nhật Bản của chúng ta hơn là Hạ Quốc"

Abe Shinzo không khỏi mỉm cười.

Takeda Kenta cũng phối hợp hỏi lại: "Xin hỏi có ưu điểm gì?"

"Cao huyết áp là một bệnh tuổi già rất phổ biến. Dân số Nhật Bản của chúng ta đang già đi rất nghiêm trọng, nhưng trong kim tự tháp kinh tế Nhật Bản của chúng ta, người cao tuổi đang ở trên đỉnh tháp. Theo như hiệu quả của bột hạt táo chua trên núi cao, cộng với thị trường đặc biệt của Nhật Bản, chúng ta hoàn toàn có lợi!" Cựu Thủ Nhật Bản nói với giọng cảm thán.

Nếu An Lương nghe được những gì Abe Shinzo nói, anh nhất định sẽ cười thành tiếng!

Rõ ràng đó là một chuyện rất tôi tệ, tại sao Abe Shinzo lại có chút tự hào?

Nhưng cũng phải nói, Abe Shinzo không hổ danh là cựu Thủ tướng Nhật Bản, có đầu óc kinh tế rất giỏi và kiểm soát thị trường rất chính xác.

Theo như tác dụng của bột hạt táo chua trên núi cao, kết hợp với tình hình đặc biệt của thị trường, ông ta quả thực có thể thu được lợi ích rất tốt.

Đừng nói là gấp đôi, lợi nhuận hơn 20% cũng đã không có vấn đề gì rồi, đúng không?

Đối với câu hỏi rốt cuộc giá bột hạt táo chua trên núi cao cao ngất trời như vậy có đáng không, thật ra cùng một vấn đề, mỗi người có cách nhìn nhận đánh giá khác nhau.

Dù sao, đối với những người cao tuổi giàu có và quyền lực ở Nhật Bản, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cao huyết áp, tốn một chút tiền thì có sao?

Đối với người nghèo, tiền là điều quan trọng nhất.

Đối với người giàu, sức khỏe mới là điều quan trọng nhất!

Khuya, đã gần 12 giờ đêm.

Lý Dương của đội Chu Tước đã lái xe đưa nhóm của Lý Tịch Nhan về nhà trước, sau đó đưa An Lương về lại Thiên Không Cảnh.

An Thịnh Vũ và Tôn Hà đã nghỉ ngơi, An Thịnh Vũ say rượu và Tôn Hà bận rộn cả ngày, hiển nhiên cả hai người đều ngủ sớm.

An Lương trở về phòng tắm rửa sạch sẽ. Trong phòng tắm của mình, An Lương vừa định đi tắm thì hệ thống Nhân Sinh Người Thắng vang lên tiếng bíp.

"Ting!

"Sự kiện ngẫu nhiên [Tiệc gia đình] đã thuận lợi hoàn thành:

"Đang thống kê mức độ hài lòng của người tham gia... `

'Mức độ hài lòng của Lý Tịch Nhan: 100%)

'Mức độ hài lòng của Diêu Kỳ: 96%"

'Mức độ hài lòng của Quách Vũ Tình: 99%)

'Mức độ hài lòng của Lý Tồn Viễn: 100% 'Mức độ hài lòng của Vân Hải Dương: 100%?

'Mức độ hài lòng của Tiền Tiểu Cương: 100%)

"Vì tỷ lệ hài lòng tổng hợp vượt hơn 95%, chúc mừng ký chủ đã nhận được phần thưởng ngẫu nhiên [Một Bất Ngờ]:

'Đặc biệt nhắc nhở: Hãy kiên nhẫn đợi [Một Bất Ngờ] xảy ra' Hóa ra là một phần thưởng [Một Bất Ngờ] khác?

Phần thưởng này trông có vẻ chẳng có gì đặc biệt, nhưng thật ra đó rất vi diệu!

Phần thưởng [Một Bất Ngờ] lần trước đã khiến chính phủ Nhật Bản mất mặt, đồng thời ngăn chặn kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân do chính phủ Nhật Bản lập ra, nhờ đó cứu được môi trường biển toàn cầu.

Nếu không có phần thưởng [Một bất ngờ], cho dù là An Lương hay những chính phủ khác, bọn họ hoàn toàn không thể nào ngăn cản được kế hoạch xả nước thải ô nhiễm hạt nhân của chính phủ Nhật Bản.

May mắn thay có phần thưởng [Một Bất Ngờ] !

Bây giờ An Lương lại nhận được phần thưởng [Một Bất Ngờ], anh rất mong chờ, chính xác thì phần thưởng này sẽ làm gì?

Không có lời nhắc chi tiết nào trong hệ thống Nhân Sinh Người Thắng!

An Lương cũng không cố hỏi hệ thống Nhân Sinh Người Thắng, bởi vì An Lương biết rằng hệ thống Nhân Sinh Người Thắng là một kẻ câm. Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng cái gì cũng tốt, nhưng tiếc là bị câm!

Còn chuyện mức độ hài lòng của Diêu Kỳ là thấp nhất, thật ra An Lương biết rất rõ điều đó.

Suy cho cùng, Diêu Kỳ có ấn tượng tốt với An Lương, An Lương đưa Lý Tịch Nhan về nhà, độ hài lòng của Diêu Kỳ không giảm xuống 90%, như vậy đã là tạ trời tạ đất rồi, đúng không?

Chương 3012: Lại là "Một chuyện ngoài ý muốn" khác?

Ngày hôm sau.

Vào ngày cuối cùng của lễ Quốc khánh, Lý Tịch Nhan phải quay lại Ma Đô, An Lương dự định cũng sẽ đi chung.

Ở Phồn Hoa Nguyên, Lưu Linh cũng đang chuẩn bị một bữa tiệc gia đình, để tránh việc mọi người phải ở lại Thịnh Khánh bởi vì những món ăn hắc ám của Lưu Linh, An Lương đặc biệt gọi đồ ăn mang về.

Sự thật đã chứng minh sự đúng đắn của An Lương, bởi vì Lưu Linh lại làm hỏng nữa rồi!

Rõ ràng đó là món thịt heo băm xào ớt xanh rất đơn giản, cho dù An Lương tự mình ra tay, anh vẫn có thể làm được giống như vậy, tuy nhiên Lưu Linh lại biến món thịt heo băm với ớt xanh thành thứ gì đó dai tới mức cắt không ra.

Cho dù là Diêu Kỳ hay Quách Vũ Tình, cả hai đều ngượng ngùng và lịch sự nếm thử món thịt heo băm xào ớt xanh do Lưu Linh xào bằng đũa. An Lương và Lý Tịch Nhan thì thành thật hơn, cả hai người bọn họ từ chối nếm thử món ăn hắc ám.

Lý Tịch Nhan thậm chí còn trực tiếp phàn nàn: "Me, con rất khâm phục tài nấu nướng của mẹ!"

Lưu Linh chỉ biết lắc đầu bất lực.

An Lương đổi chủ đề: "Dì ơi, hôm nay bọn cháu phải đi học lại rồi. Về chuyện khoản vay mà chúng ta nói trước đó, cháu đành nhờ gì giúp đỡ nhiều hơn."

Lý Tịch Nhan tò mò hỏi: "Khoản vay gì vậy?"

"Là dự án ở Thập Lý Loan, anh dự định xây một sân bay nhỏ ở đó.

Để tránh bị chiếm dụng vốn, anh sẽ vay tiền từ Ngân hàng Công Thương thông qua dì" An Lương giải thích.

Lý Tịch Nhan gật đầu tỏ vẻ hiểu biết.

Lưu Linh đáp lại với giọng khẳng định: "Được rồi, dì sẽ giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt."

"Vậy thì phiền dì!" An Lương mỉm cười cảm ơn.

"Không có chỉ" Lưu Linh đáp lại.

Gần 2 giờ chiều, nhóm của An Lương đến sân bay quốc tế Thịnh Khánh, chiếc máy bay tư nhân Gulfstream G65OER của An Lương đã đợi sẵn, nó chỉ đợi bọn họ lên máy bay là cất cánh.

Ba chàng trai Đế Đô kia vẫn phải ở lại Thịnh Khánh một ngày, chủ yếu là do Vân Hải Dương có chút không muốn, cậu ta đến Thịnh Khánh để thám hiểm, cuối cùng lại cùng bạn gái...

Chắc là bạn gái không?

Dù sao, chuyến thám hiểm ở Thịnh Khánh lần này của Vân Hải Dương đã thất bại! Cho nên Vân Hải Dương hy vọng có thể ở thêm một ngày, cậu ta đã lập xong kế hoạch, điện thoại của cậu ta sẽ bị mất, như vậy sẽ có thời gian tự do cho một đêm.

Sân bay quốc tế Thịnh Khánh.

An Lương đưa nhóm của Lý Tịch Nhan lên chiếc máy bay Gulfstream G650ER. Trong khoang sang trọng, Quách Vũ Tình thở dài nói: "Máy bay này thật tuyệt, chắc không rẻ đâu nhỉ?"

"Nó không hề rẻ." An Lương khẽ gật đầu.

"Nghe nói máy bay tư nhân loại lớn có giá hàng vài ức, máy bay loại nhỏ như thế này chắc giá trên dưới cũng 1 ức?" Quách Vũ Tình đoán.

Diêu Kỳ phủ nhận giùm An Lương: "Vũ Tình, cậu đã đánh giá thấp giá cả của nó. Chiếc máy bay này là máy bay phản lực kinh doanh cấp cao nhất do Gulfstream sản xuất, giá cả của nó ít nhất cũng phải 4 đến 5 ức, đúng chứ?"

"Đắt vậy?" Lý Tịch Nhan ngạc nhiên.

"Chuyện này..." Quách Vũ Tình bị sốc.

An Lương không giấu giếm: "Giá lăn bánh là 4,6 ức tệ, chi phí đậu hàng năm là 180 vạn tệ. Nếu bay thường xuyên hơn một chút, dễ dàng tiêu hết hơn nghìn vạn mỗi năm"

"Quá xa xỉ!" Quách Vũ Tình thở dài.

Diêu Kỳ mỉm cười mà không nói một lời.

Lý Tịch Nhan không phản ứng thái quá, cô ấy không nhạy cảm với tiền bạc.

"An Lương, lần này anh đi Ma Đô mấy ngày?" Lý Tịch Nhan đổi chủ đề.

An Lương suy nghĩ một chút rồi đáp: "Còn tùy! Nếu mọi việc suôn sẻ thì chỉ cần vài ngày là xong, nếu không thì có thể lâu hơn"

An Lương nói thêm: "Bảo bối, nếu như em không có thời gian, em cứ chuyên tâm lên lớp đi, công việc bên anh cũng khá bận"

Quách Vũ Tình đáp lại: "Yên tâm đi, tổng giám đốc An, chúng tôi sẽ giành nhiều thời gian cho Lý Tịch Nhan hơn!"

An Lương trêu chọc: "Vậy thì cảm ơn Quách nữ hiệp!"

Gần 6 giờ tối, Bến Thượng Hải - Ma Đô.

An Lương dẫn Lý Tịch Nhan đi dạo dọc sông Hoàng Phố. Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình không còn làm bóng đèn nữa, bọn họ để An Lương và Lý Tịch Nhan tận hưởng khoảng thời gian bên nhau.

"Bảo bối, em muốn ăn cái gì?" An Lương thuận miệng hỏi.

Lý Tịch Nhan suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời: "Chúng ta đi ăn mì cá lù đù vàng, được không?"

An Lương đương nhiên đồng ý.

Mì cá là đù vàng ở Ma Đô chính là món ăn đặc sắc, nhưng do quy trình sản xuất phức tạp, tốn nhiều thời gian và công sức nên số lượng quán mì cá lù đù vàng ngày càng ít.

"Vẫn là chỗ cũ sao?" An Lương hỏi ngược lại.

Trước đây, khi An Lương và Lý Tịch Nhan đi chơi, cả hai đã tìm thấy một quán mì cá lù đù vàng rất ngon, nơi đó đã trở thành sự lựa chọn của bọn họ cho mỗi lần đến.

"Ừ!" Lý Tịch Nhan đáp lại như một con mèo tham ăn: "Mì cá lù đù vàng của bọn họ rất ngon"

Giao thông ở Ma Đô vào giờ cao điểm buổi tối cũng khá tệ, đoạn đường vốn dĩ chỉ cần nửa tiếng đồng hồ, nay đã bị kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.

Với môi trường giao thông như thế này, lợi thế của mô tô bay thế hệ thứ ba được thể hiện rất rõ ràng, nhưng vì tránh sự hứng thú của Lý Tịch Nhan đối với mô tô bay thế hệ thứ ba, An Lương đã không sử dụng mô tô bay thế hệ thứ ba.

Kỹ năng lái xe của Lý Tịch Nhan không thể nói hết trong một lời!

Nếu kỹ năng lái xe của Lý Tịch Nhan lây lan sang kỹ năng bay, thế chẳng phải càng tệ hơn sao? Chuyện chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba bị rơi chỉ là chuyện nhỏ, nếu Lý Tịch Nhan bị thương thì sao?

Chương 3013: Surprise?

Trong quán mì cá lù đù vàng Minh Trình, An Lương và Lý Tịch Nhan gọi hai phần mì cá lù đù vàng, chả giò cá lù đù vàng và cá lù đù nhỏ chiên vàng. Hai người bọn họ nhỏ giọng trao đổi với nhau.

"Trường của em đã trả lời về chuyện nuôi trồng theo hình thức tắm rửa của Ngũ Hồ chưa?" An Lương hỏi.

Trước lễ Quốc Khánh, Lý Tịch Nhan, Diêu Kỳ và Quách Vũ Tình đã đến Cô Tô khảo sát tình hình Ngũ Hồ, sau đó phát hiện vấn đề tắm cá, tắm cua.

Lý Tịch Nhan nhỏ giọng đáp lại: "Trước đó, bọn em đã gửi e-mail cho hiệu trưởng Cao của Trường báo chí và truyền thông, hiệu trưởng Cao đã trả lời tin nhắn và yêu cầu gặp mặt nói chuyện trực tiếp với bọn em sau khi trở lại trường"

SỨ. vậy thì ngày mai em hãy đi gặp mặt nói chuyện một lát, có chuyện gì thì cứ liên hệ với anh." An Lương đáp lại.

"Được." Lý Tịch Nhan đáp lại.

Sau khi mì cá lù đù vàng được bưng lên bàn, An Lương nhận được tin nhắn từ con mèo lớn Đế Đô.

"Trần Tư Vũ: Đại sư An, anh có muốn xem trò vui không?"

An Lương vừa trả lời tin nhắn vừa ăn mì.

'An Lương: Có gì vui?"

"Trần Tư Vũ: Tiểu Ngư và Lý Thiến đã đi Thịnh Khánh.

'An Lương: ?? ? ' "Trần Tư Vũ: Bọn họ muốn tạo một bất ngờ cho Vân Hải Dương!

An Lương muốn nôn, đây là bất ngờ sao? E là bị sốc thì có!

'An Lương: Vân Hải Dương biết không?"

"Trần Tư Vũ: Đã là bất ngờ thì đương nhiên không biết "Trần Tư Vũ: Em vừa liên lạc với Tiểu Ngư, bọn họ đã đến Thịnh Khánh?

'An Lương: Vậy thì chúc phúc cho Hải Dương "Trần Tư Vũ: Em đi xem trò vui đây, lát nữa nói sau.

"An Lương: Được.

An Lương bình tĩnh cất điện thoại và chủ động nói chuyện với Lý Tịch Nhan: "Bảo bối, nói cho em biết một tin vui"

"Hả?" Lý Tịch Nhan khó hiểu.

"Vừa rồi có người gửi cho anh một tin nhắn bảo rằng bạn gái của Hải Dương đã từ Đế Đô đến Thịnh Khánh. Bọn họ định tạo cho Hải Dương một bất ngờ." An Lương cười nham hiểm.

Thật ra An Lương đã gói luôn cả tâm tư của mình vào câu nói đó, chẳng hạn như An Lương cố ý nói bạn gái của Vân Hải Dương là "Bọn họ", điều đó có nghĩa là Vân Hải Dương không chỉ có một cô bạn gái.

Cô gái ngốc nghếch Lý Tịch Nhan này dường như không hiểu được suy nghĩ của An Lương, cô lập tức vui vẻ nói: "Vậy thì Vân Hải Dương thảm rồi, đúng không?"

"Chắc là vậy!" An Lương nói với giọng khẳng định.

"Nhanh lên, chúng ta mau liên lạc với anh Hải Dương, xem tình hình của Hải Dương nào." Lý Tịch Nhan hiển nhiên cũng muốn xem cuộc vui.

An Lương mỉm cười gật đầu: "Chờ một chút, để anh gọi điện thoại cho cậu ta."

An Lương gọi vào số điện thoại của Vân Hải Dương.

"Xin lỗi, thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."

Không ngờ Vân Hải Dương đã tắt máy?

Chuyện này quá phản khoa học!

Bây giờ đã là năm 2020, có bao nhiêu điện thoại của những người trẻ tuổi lại tắt nguồn? An Lương lập tức gửi tin nhắn vào trong nhóm "Bạn bè ở Đế Đô".

'An Lương: @Vân Hải Dương: Hải Dương, có đó không?"

'Lý Tồn Viễn: Có, An Lương, chúng tôi đang thám hiểm. Điện thoại của Vân Hải Dương bị mất rồi, cậu ta vẫn chưa mua cái 7+ 3 TỚI.

"Tiền Tiểu Cương: Tôi nghi ngờ cái tên này cố tình làm mất điện thoại!

"Tiền Tiểu Cương: Chỉ cần điện thoại bị mất rồi, vậy thì không cần phải gọi video nữa, với lại đó còn là lý do chính đáng, đúng không?"

'An Lương: Nhắc nhở thân thiện, tôi vừa nghe tin đồn rằng Tiểu Ngư và Lý Thiến đã đến Thịnh Khánh, bọn họ định tạo một bất ngờ cho Vân Hải Dương!

'Lý Tồn Viễn: ? ? ?"

Tiền Tiểu Cương: ? ? ? !

"Tiền Tiểu Cương: Đù má!"

; ân Lương: ?"

"Tiền Tiểu Cương: Khó trách vừa nãy có vài người tìm chúng tôi để nghe ngóng chúng tôi đi thám hiểm ở đâu trong Thịnh Khánh, bọn họ còn hồi chúng tôi đang ở chỗ nào, hóa ra là Tiểu Ngư và Lý Thiến đã đến!

'Lý Tồn Viễn: Đây là bất ngờ ư?"

'An Lương: Ngạc nhiên không?

"Tiền Tiểu Cương: [Ảnh] "Tiền Tiểu Cương: Hải Dương đang kén cá chọn canh, tôi thấy cậu ta rất vui vẻ, chúng ta có nên nói với cậu ta không? !

'Lý Tồn Viễn: Tôi đột nhiên cảm thấy Hải Dương thật thê thảm!"

'An Lương: Chúng ta vẫn nên nhắc nhở Hải Dương đi:

Thịnh Khánh, trong quán bar Surprise.

Tiền Tiểu Cương lớn tiếng gọi Vân Hải Dương: "Hải Dương, cậu qua đây, An Lương có chuyện tìm cậu."

Vân Hải Dương đi đến bên cạnh Tiền Tiểu Cương không chút do dự, cậu ta cầm lấy điện thoại của Tiền Tiểu Cương, vừa định hỏi An Lương tìm cậu ta có chuyện gì thì nhìn thấy cuộc nói chuyện trong nhóm "Bạn bè ở Đế Đồ".

"Đù má?" Vân Hải Dương nhìn thấy tin tức Hồ Tiểu Ngư và Lý Thiến cùng nhau đến Thịnh Khánh.

"Tiền Tiểu Cương: An Lương, tôi là Vân Hải Dương đây, tin tức chính xác không?"

'An Lương: Chính xác 100% "Tiền Tiểu Cương: Tôi...

'An Lương: Xin chúc mừng, Hải Dương. Tôi ước tính rằng bọn họ có thể sẽ đến quán bar Surprise trong vòng 10 phút nữa.

Tin tức này đương nhiên lấy được từ hệ thống camera an ninh công cộng thông qua Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán.

'An Lương: Tôi đột nhiên cảm thấy quán bar này xứng với cái tên của nó.

'An Lương: Hải Dương, cậu bất ngờ không?"

Trong quán bar Surprise, Vân Hải Dương đã nắm được thông tin từ trước, vì vậy cậu ta đương nhiên không ngồi lựa tới lựa lui, mà chỉ thị cho Tiểu Tôn, giám đốc marketing của quán bar Surprise, giúp cậu di chuyển ghế sô pha đi, sau đó nhặt điện thoại của cậu ta lên từ dưới ghế sô pha.

"Tiểu Tôn, đi lấy cho tôi cục sạc dự phòng qua đây" Vân Hải Dương ra lệnh.

Cũng may là từ tối hôm qua Vân Hải Dương không sạc điện thoại di động, điện thoại di động của cậu ta thật sự không còn pin nữa.

Lát nữa Hổ Tiểu Ngư và Lý Thiến có qua đây, cậu ta cũng có một lý do chính đáng.

Tôn Kha Mộng nhanh chóng mang cục sạc dự phòng đưa cho Vân Hải Dương.

Chương 3014: Món quà bất ngờ.

Khi Vân Hải Dương đang sạc điện thoại, điện thoại của Lý Tồn Viễn phát ra tiếng chuông, người gọi đến là Hồ Tiểu Ngư.

Hồ Tiểu Ngư và Lý Thiến cũng rất biết chừng mực, ngay cả khi bọn họ tấn công bất ngờ, bọn họ vẫn sẽ liên lạc trước để cho Vân Hải Dương có thời gian phản ứng.

Lý Tồn Viễn đeo tai nghe chống ồn để nghe điện thoại, tranh môi trường ồn ào của quán bar khiến cậu ta không thể nghe được nội dung cuộc gọi.

"Tiểu Ngư, có chuyện không?" Lý Tồn Viễn lên tiếng trước.

"Anh Tồn Viễn, mọi người đang ở đâu?" Hồ Tiểu Ngư hỏi.

Lý Tồn Viễn nói mà không giấu giếm: "Bọn anh đang ở quán bar Surprise ở Thịnh Khánh, có chuyện gì vậy?"

"Anh Hải Dương cũng ở đó à?" Hồ Tiểu Ngư hỏi lại.

"Có, đang ngồi đối diện với anh" Lý Tồn Viễn đáp.

"Mọi người đang ở vị trí nào thế?" Hồ Tiểu Ngư hỏi.

Lý Tồn Viễn vẫn không giấu giếm: "Bên trong góc, có chuyện gì vậy?"

"Bọn em cũng đang ở Surprise, bọn em qua đó ngay" Hồ Tiểu Ngư đáp lại.

Lý Tồn Viễn đặt điện thoại xuống, cậu ta nhắc nhở: "Tiểu Ngư và Lý Thiến đang ở đây, Hải Dương, cậu vui mừng không?"

"Đù má, đây mà là vui mừng ư?" Vân Hải Dương phàn nàn.

Chưa đây 3 phút, Hồ Tiểu Ngư và Lý Thiến đã đến khu vực nơi nhóm Lý Tồn Viễn đang ở. Bọn họ quan sát tình hình trước, Vân Hải Dương ngồi một mình, bên cạnh một cục sạc được kết nối với điện thoại di động của cậu ta.

Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương đều đang trái ôm phải ấp các cô gái của nhóm tạo bầu không khí. Ngay cả khi Hồ Tiểu Ngư và Lý Thiến đi tới, cả Lý Tồn Viễn và Tiền Tiểu Cương vẫn bạo gan không e dè chút nào.

Vân Hải Dương nhìn Hồ Tiểu Ngư và Lý Thiến, cậu ta giả vờ ngạc nhiên và hỏi: "Tại sao hai người lại đến đây?"

Hồ Tiểu Ngư và Lý Thiến đi về phía Vân Hải Dương, Hồ Tiểu Ngư cầm điện thoại di động của Vân Hải Dương trên ghế sô pha lên, cô bấm vào nút nguồn của điện thoại di động, nhìn thấy pin điện thoại còn lại 3%.

"Trước đó em có gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời, em hơi lo lắng chút thôi." Hồ Tiểu Ngư thản nhiên nói.

Lý Thiến gật đầu đồng ý: "Đúng lúc bọn em cũng muốn đến Thịnh Khánh, cho nên mới qua đây."

Vân Hải Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta nói: "Hai người xem muốn uống cái gì thì cứ chọn tùy thích, uống thoải mái, hôm nay Tiểu Cương khao!"

Tiền Tiểu Cương lập tức trả lời: "Đợi đã! Vân Hải Dương, cậu cố ý đấy à! Lẽ nào tên Vân Hải Dương keo kiệt trước đây đã quay lại rồi sao?"

"Thôi, thôi, thôi. Hôm qua chẳng phải tôi đã mời rồi sao?" Vân Hải Dương phàn nàn.

Lý Tồn Viễn trả lời: "Ngày hôm kia."

Vậy nên hôm nay Tiền Tiểu Cương đãi khách cũng là chuyện hợp tình hợp lý, đúng không?

Hồ Tiểu Ngư đáp lại: "Anh Tiểu Cương, anh đừng keo kiệt nữa, em nghe nói các anh đã bán được hạt táo chua trên núi cao, lại kiếm được bộn tiền, đúng không?"

"Ai nói vậy?" Tiền Tiểu Cương phủ nhận: "Bọn anh chẳng kiếm được đồng nào!"

Hồ Tiểu Ngư hừ nhẹ: "Yên tâm, em biết đó là tiền riêng của các anh, nhưng các anh quả thật đã kiếm được bộn tiền, Tư Vũ đã nói cho em biết lâu rồi!"

Tiền Tiểu Cương còn đang băn khoăn không biết ai đã tiết lộ tin tức, bây giờ khi nghe nói là Trần Tư Vũ tiết lộ tin tức, vậy thì không sao cả. Dù gì Trần Tư Vũ có thể biết được tin tức từ bên phía An Lương, bọn họ đều biết Trần Tư Vũ rất được yêu thương.

Gần nửa đêm.

Trong khách sạn Aman Winning ở Ma Đô, Lý Tịch Nhan đã ngủ say. An Lương gửi tin nhắn cho nhóm "Bạn bè ở Đế Đố...

'An Lương: @Vân Hải Dương: Tình hình cuối cùng thế nào rồi?"

'Lý Tồn Viễn: Hải Dương cũng được đấy, không ngờ điện thoại cậu ta thật sự đã hết pin:

"Tiền Tiểu Cương: Tôi đã học được một mẹo khác "Tiền Tiểu Cương: Chờ đã"

"Tiền Tiểu Cương: Tôi hoàn toàn không cần phải dùng những chiêu trò màu mè này.

"Vân Hải Dương:... ' "Vân Hải Dương: Không sao, không sao, tôi đã vượt qua ải một cách thuận lợi.

"Vần Hải Dương: Cảm ơn An Lương đã mách nước.

'An Lương: Ngày mai khi nào các cậu đi?"

'Lý Tồn Viễn: Sáng mai chăng?"

'Lý Tồn Viễn: Buổi chiều đúng lúc phải đi đến trường một chuyến:

"Tiền Tiểu Cương: Buổi chiều tôi cũng phải đi lên trường:

"Vân Hải Dương: Cố gắng xuất phát trước 10 giờ.

'An Lương: Vậy thì các cậu dậy sớm một chút, bố tôi có chuẩn bị một phần quà dành cho các cậu.

'Lý Tồn Viễn: Chú An còn chuẩn bị quà nữa ư?"

"Vân Hải Dương: Không ngờ lại có quà?"

"Tiền Tiểu Cương: He he, thật mong chờ, rốt cuộc là đồ tốt gì đây?

'An Lương: Hai bình rượu đào Thập Lý Loan nặng 5 kg / người, cũng như một số đặc sản địa phương Thịnh Khánh của chúng tôi, bao gồm thịt xông khói và chân thịt xông khói:

'Lý Tồn Viễn: Chú An khách sáo quá!

'Vân Hải Dương: Quả thật rất khách sáo "Tiền Tiểu Cương: Nhận thì thấy hổ thẹn quá!

'An Lương: Tôi cũng cảm thấy khách sáo quá, tôi đã nhận giùm các cậu rồi. Đúng lúc, ông nội của Triệu Uyển Hề thích uống rượu đào, bên tôi lại chẳng còn bao nhiêu. Bố tôi lại không cho tôi, nhân dịp lần này nhận lấy, tôi sẽ gửi lại cho Triệu Uyển Hề.

'Lý Tổn Viễn: ? ? ?

"Vân Hải Dương: Tôi... cậu... xin cậu hãy làm con người đi!"

"Tiền Tiểu Cương: Đừng, đừng, đừng, An Lương. Chúng tôi khách sáo chút thôi, cậu đừng tưởng là thật!

Ngày 8 tháng 10, một ngày sau ngày lễ Quốc Khánh, những người lao động cần mẫn bắt đầu lại tiếp tục công việc.

An Lương đã lái xe đưa Lý Tịch Nhan đến trường từ sáng sớm, sau đó sắp xếp giao dịch bột hạt táo chua trên núi cao. Chiều hôm qua, bột hạt táo chua trên núi cao đã thuận lợi qua cửa kiểm tra nhờ vào sự sắp xếp của Hoàng Quốc Tường, sau đó được liên minh vận chuyển đường biển bố trí ra khơi, hiện tại đã gần đến điểm giao hẹn.

Chương 3015: Thuận lợi giao dịch và câu cá?

Lực lượng hộ tống của Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga đã nán lại vùng biển được thỏa thuận từ trước, bên mua của Nhật Bản cũng đã đến vùng biển được thỏa thuận, kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của An Lương.

Gần 10 giờ sáng, giọng nói của Tần Thiên Tường vang lên trong kênh liên lạc bí mật do Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán thiết lập.

"BOSS, chúng tôi đã đến vùng biển được thỏa thuận và đang liên hệ với người mua." Tân Thiên Tường báo cáo.

Ổ khu vực hải phận quốc tế bên ngoài Kamui Misaki, sáu con tàu chiến của nước Nga đang lênh đênh trên biển, một con tàu chở hàng của Hạ Quốc gửi thông tin vô tuyến cho con tàu chở hàng của Nhật Bản.

Sau khi hai bên trao đổi với nhau, một chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba đã cất cánh từ tàu chở hàng của Hạ Quốc, và sau đó hạ cánh trên tấm ván ép của tàu chở hàng Nhật Bản.

Takeda Kenta, trợ lý của cựu Thủ tướng Nhật Bản, đã đích thân đưa hai chuyên gia lên chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản công nghiệp, sau đó bọn họ được mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản công nghiệp đưa về lại tàu chỗ hàng của Hạ Quốc.

Trên tàu chở hàng Hạ Quốc, Tần Thiên Tường chủ động chào:

"Ông Takeda, chào mừng"

Takeda Kenta có thể hiểu tiếng Hạ Quốc, tiếng Hạ Quốc của ông ta rất tốt, chỉ có đều hơi ngọng một chút.

"Xin chào, ông Chu Tước, hàng của chúng tôi ở đâu?" Takeda Kenta đi thẳng vào vấn đề.

Hai bên ngay từ đầu đã không phải là bằng hữu, vậy tại sao lại lãng phí thời gian để kết thân?

Tần Thiên Tường vỗ tay, 16 nhân viên an ninh từ Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đẩy tám chiếc vali kim loại màu trắng bạc ra và đặt chúng nằm phẳng trên boong.

"Đây là bột hạt táo chua trên núi cao, tổng cộng là 19,900 phần, mỗi phần đều được đóng gói riêng, vì vậy bên ông có thể kiểm tra ngẫu nhiên." Tần Thiên Tường nhắc nhở.

Khi Tần Thiên Tường nhắc nhở, nhân viên an ninh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã mở tất cả tám chiếc vali kim loại màu trắng bạc ra.

Cũng may, bột hạt táo chua có màu nâu, nếu không thì cảnh giao dịch như vậy thật giống như đang giao dịch bột mì trắng? Takeda Kenta cũng không khách sáo nữa, ông ta sử dụng ngôn ngữ Nhật Bản để giao tiếp với hai chuyên gia y tế.

"Anh Kawamura, anh Komatsu, nhờ hai người." Takeda Kenta nói với giọng lịch sự.

Kawamura Taro vốn là bác sĩ riêng của cựu Thủ tướng Nhật Bản, lại là thân tín của bọn họ, cho nên ông ta đương nhiên sẽ kiểm tra kỹ càng.

Komatsu Taiki là một chuyên gia y tế nổi tiếng ở Nhật Bản, đặc biệt thông thạo lý thuyết về y học cổ truyền Trung Quốc ở Hạ Quốc.

Hai người lấy mẫu ngẫu nhiên, mỗi người lấy 15 phần bột hạt táo chua trên núi cao, sau đó sử dụng các phương pháp thử nghiệm như tự nếm, quan sát quang học và phân tích thành phần hóa học.

Quan trọng hơn, bọn họ còn gửi 10 phần bột hạt táo chua trên núi cao cho tàu chở hàng của Nhật Bản, để bệnh nhân cao huyết áp tự mình kiểm tra tác dụng.

Sau khi bận rộn cả nửa ngày, kết quả kiểm tra cuối cùng hoàn toàn không có vấn đề gì.

Takeda Kenta thanh toán ngay 50% số tiền, Tần Thiên Tường lập tức để mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản công nghiệp giao bột hạt táo chua trên núi cao qua bên đối phương. Khi vận chuyển đến thùng cuối cùng, Takeda Kenta đã lấy ra 48 phần.

"Ông Chu Tước, chúng tôi có một đề nghị nhỏ." Takeda Kenta chủ động nói.

"Đề nghị gì?" Tần Thiên Tường hỏi ngược lại, nhưng thật ra là đang hồi cho An Lương, bởi vì An Lương có thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai bên thông qua phần mềm liên lạc bí mật.

"Chúng tôi sẽ tặng 48 phần bột hạt táo chua trên núi cao cho nước Nga để cảm ơn bọn họ vì đã đóng góp sự an ninh bảo mật cho cuộc giao dịch này, vì vậy tôi hy vọng ông có thể đưa cho bọn họ." Takeda Kenta giải thích.

Takeda Kenta tiếp tục nói thêm: "Chúng tôi sẽ liên lạc với bọn họ qua điện thoại vô tuyến để giải thích ý định tốt của chúng tôi trong việc tặng quà, và hy vọng rằng ông Chu Tước có thể hoàn thành được điều đó."

Lệnh của An Lương truyền đến từ chiếc tai nghe không dây mà Tần Thiên Tường đang đeo.

"Đồng ý với ông ta!" An Lương ra lệnh.

Trong nháy mắt, An Lương đã nhìn thấu chiêu trò của người Nhật Bản!

Người Nhật Bản tặng 48 phần bột hạt táo chua trên núi cao cho nước Nga, đó không hẳn là để cảm ơn nước Nga về sự vất vả trong việc bảo vệ an ninh của Hạm đội Thái Bình Dương, mà là muốn câu cá.

Nhưng An Lương cũng không ngăn cản, bởi vì cho dù là người Nhật Bản với người Nga giao chiến với nhau như thế nào, An Lương vẫn ngư ông đắc lợi mà thôi.

Lý do rất đơn giản, trận chiến giữa người Nga và người Nhật Bản sẽ càng tạo nên uy danh của hạt táo chua trên núi cao, vậy nên tại sao phải ngăn cản làm gì?

Sau khi Tần Thiên Tường nhận được chỉ thị của An Lương, anh ta trả lời: "Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ thông báo cho nước Nga.

"Cảm ơn ngài Chu Tước, hợp tác vui vẻ!" Takeda Kenta đưa tay phải ra bắt tay.

Tần Thiên Tường bắt tay với Takeda Kenta: "Hợp tác vui vẻ."

Takeda Kenta lại quay trở lại tàu chở hàng của bọn họ trên chiếc mô tô bay thế hệ thứ ba phiên bản công nghiệp, sau đó liên lạc với tàu khu trục của nước Nga bằng radio và nhanh chóng rời đi sau khi nhận được trả lời.

Tần Thiên Tường cũng đã tặng 48 phần bột hạt táo chua trên núi cao cho người Nga như đã hứa. Lần hợp tác này trông rất thuận lợi!

Tuy nhiên, cựu Thủ tướng Nhật Bản vẫn có những suy nghĩ sâu xa ở phía sau...

Chương 3016: Hữu nghị láng giềng?

Cựu Thủ tướng Nhật Bản có suy nghĩ riêng của mình. Chẳng hạn, ông ta cố tình đưa 48 phần bột hạt táo chua trên núi cao cho Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga để câu cá. Ngoài suy nghĩ nhỏ nhặt này, cựu Thủ tướng Nhật Bản còn có những hành động càng đê tiện hơn.

Khi Takeda Kenta trở về Nhật Bản với bột hạt táo chua trên núi cao, Abe Shinzo ngay lập tức vận chuyển bột hạt táo chua trên núi cao tương ứng theo danh sách đã đặt trước, và sau đó bắt đầu làm trò trên Internet.

Trên Internet Nhật Bản, một bài viết tranh luận nhanh chóng nổi lên...

"Chinh phục bệnh cao huyết áp: Thuốc thần Hạ Quốc!"

Trước hết xin phổ cập một chút kiến thức cơ bản, trước đây cao huyết áp được coi là căn bệnh nan y khó chữa.

Nhưng hôm nay chúng tôi nhận được tin tức rằng, có một loại thuốc kỳ diệu từ Hạ Quốc có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh cao huyết áp! Đây vốn dĩ là một tin tốt đáng ngạc nhiên.

Bệnh nhân mắc bệnh cao huyết áp của Nhật Bản chúng ta có hơn 4,000 vạn người, nếu bệnh cao huyết áp có thể chữa khỏi hoàn toàn thì quả thực là một điều rất may mắn cho Nhật Bản chúng ta.

Tuy nhiên, có một vấn đề rất lớn tồn tại trong thuốc thần của Hạ Quốc, giá bán của nó có sự phân biệt chủng tộc và phân biệt vùng miền khá nghiêm trọng.

Theo như điều tra của chúng tôi, loại thuốc thần kỳ của Hạ Quốc có tên là "Hạt táo chua trên núi cao" được bán ở một khu vực nhổ ở Đế Đô, Hạ Quốc. Giá bán lẻ của nó chỉ có 288 Hạ Quốc tệ, tương đương 4,890 yên Nhật một phần.

Tuy nhiên, sau khi nhập cảnh vào Nhật Bản của chúng tôi, giá bán của nó đã tăng lên gấp 2,000 lần!

Mọi người không nhầm đâu, thông tin chúng tôi nhận được cũng không sai. Sau khi bột hạt táo chua trên núi cao nhập cảnh vào Nhật Bản của chúng ta, giá bán đã trực tiếp tăng gấp 2,000 lần so với giá ở Hạ Quốc.

Giá bán như thế này hoàn toàn phân biệt chủng tộc và phân biệt vùng miền!

Chúng tôi cực lực phản đối kế hoạch bán hạt táo chua trên núi cao ở Nhật Bản, chúng tôi cũng phản đối mạnh mẽ việc bán hàng có giá phân biệt đối xử như vậy. Là một người dân Nhật Bản bị mắc bệnh cao huyết áp nặng, tôi khẩn cầu chính phủ Hạ Quốc nghiêm túc điều tra cơ cấu bán hàng của bột hạt táo chua trên núi cao, từ đó loại trừ được những sách lược bán hàng phân biệt đối xử cực độ.

Nhật Bản và Hạ Quốc là hữu nghị láng giềng từ thời xa xưa, Nhật Bản hy vọng Hạ Quốc cũng có thể xem chúng tôi là hàng xóm láng giềng, không nên làm ra những chuyện tổn hại đến tình nghĩa láng giềng như thế này.

Cuối cùng, tôi xin chân thành cảm ơn chính phủ Hạ Quốc, là một chính phủ có trách nhiệm nhất trên thế giới, chúng tôi tin rằng chính phủ Hạ Quốc có thể giải quyết triệt để chuyện phân biệt kỳ thị này.

Khi bài viết "chinh phục bệnh cao huyết áp: Thuốc thần Hạ Quốc!" được đăng lên Internet Nhật Bản, Số 4 - Thiên Cơ Thần Toán đã gửi tin nhắn cho An Lương.

"Số 4: BOSS, chúng tôi có thể thử hack mạng của Nhật Bản và xóa bài đăng này trên quy mô lớn"

'Số 0: Chờ một chút, tôi sẽ xem xét tình hình trước.

An Lương nhanh chóng kiểm tra nội dung của bài đăng, anh vừa xem vừa cười, bài đăng này là một trò đùa đấy à?

Đầu tiên, An Lương dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, anh đoán bài đăng này nhất định là thứ ghê tởm do cựu Thủ tướng Nhật Bản đã vứt ra.

Cựu Thủ tướng Nhật Bản quả thực buộc phải chấp nhận giá hạt táo chua trên núi cao với giá cao ngất trời, trong lòng ông ta hẳn là rất khó chịu. Dù ông ta có kiếm được tiền, nhưng chắc chắn cũng cảm thấy vô cùng không thoải mái.

Cho nên mới cố ý làm người khác kinh tởm.

Sau khi làm trò kinh tởm này, liệu có cơ hội hợp tác lần thứ hai không?

Cựu Thủ tướng Nhật Bản không phải là kẻ ngốc, làm sao ông ta lại không đoán ra được ý đồ An Lương sẵn lòng để ông ta trở thành đại lý độc quyền ở Nhật Bản?

Không có gì khác hơn là bọn họ đã giúp An Lương ấp trứng thị trường Nhật Bản.

Năm nay, hạt táo chua trên núi cao đã tạo dựng được tên tuổi ở Nhật Bản thông qua các kênh của cựu Thủ tướng Nhật Bản, nhờ đó mà thị trường đã chín muôi, vào năm sau An Lương có thể dễ dàng hái đào.

Chính vì điều này mà cựu Thủ tướng Nhật Bản mới chọn làm ra những chuyện kinh tởm thể này. Thêm nữa, còn có nguyên nhân thứ hai.

Giá trong bài đăng "Chinh phục bệnh cao huyết áp: Thuốc thần Hạ Quốc'" là "2,000 lần" chứ không phải là "1,000 lần", rõ ràng là đang đẩy giá hạt táo chua trên núi cao lên.

Chỉ cần giá của hạt táo chua trên núi cao này được đẩy lên cao, sau đó tung ra chút ưu đãi rồi đến lúc bán chắc sẽ càng thuận tiện hơn chăng?

Còn việc An Lương có nhảy ra đâm sau lưng, vạch trần giá thật hay không, hoàn toàn không phải vấn để đáng quan tâm.

Bởi vì nếu An Lương nhảy ra, chẳng phải chính là đang thừa nhận anh phân biệt chủng tộc, phân biệt vùng miền khi định giá sao?

Thậm chí có thể sẽ bị chính phủ Nhật Bản truy tìm, và truy hỏi những vấn đề như những hạt táo chua trên núi cao này làm sao vào được Nhật Bản, tại sao không báo thuế v.v.

Cho nên cựu Thủ tướng Nhật Bản thật sự không lo lắng An Lương sẽ nhảy ra sau lưng đâm ông ta. Đối mặt với tình huống như vậy, An Lương gửi tin nhắn cho Hoàng Quốc Tường trước.

"An Lương: Anh Hoàng, [Liên kết: "Chinh phục bệnh cao huyết áp:

Thuốc thần Hạ Quốc!], anh đã xem bài này chưa?"

"Hoàng Quốc Tường: Tôi vừa thấy, có vẻ như sự hợp tác của đôi bên không được tốt:

'An Lương: Chỉ là lợi dụng lẫn nhau, hợp tác vui vẻ gì chứ?"

Ngay từ đầu đã không phải là đồng minh hay đối tác, làm sao mà hợp tác vui vẻ được?

"Hoàng Quốc Tưởng: Có chuyện gì chúng tôi giải quyết sao?"

'An Lương: Xóa hồ sơ kiểm tra bột hạt táo chua trên núi cao.

"Hoàng Quốc Tường: Xóa lâu rồi, được chứ?"

"Hoàng Quốc Tường: Về lý thuyết mà nói, không hề có bất cứ ghi chép gì về bột hạt táo chua trên núi cao của cậu cả.

'An Lương: Làm tốt lắm!

Chương 3017: Vậy cậu là con thiêu thân à?

Không ngờ đã xóa trước tất cả những ghi chép có liên quan?

Hoàng Quốc Tường quá trượng nghĩa, đúng không?

"Hoàng Quốc Tường: Cậu định bước tiếp theo sẽ giải quyết như thế nào? !

"Hoàng Quốc Tường: Nếu cần, tôi có thể liên hệ với Cục Quản lý Dược và yêu cầu Cục Quản lý Dược đưa ra thông báo của chính phủ, cho biết rằng không có đăng ký chính thức về các loại thuốc liên quan đến hạt táo chua trên núi cao:

"Hoàng Quốc Tường: Hạt táo chua trên núi cao là một loại thuốc y học, quả thật không cần phải tiến hành bất kỳ đăng ký nào cả.

'An Lương: Không cần, cứ để bọn họ náo loạn đi"

"An Lương: Tôi thậm chí có thể đoán được, bước tiếp theo là bọn họ sẽ lật lài tài khoản cũ, chẳng hạn như kéo cả Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai xuống nước, sau đó lại lôi chuyện dự án Hải Đăng ra nói lại:

"Hoàng Quốc Tường: Mục đích của bọn họ là gì?"

'An Lương: Chỉ đơn giản là khiến người khác ghê tởm mà thôi!

'An Lương: Có rất nhiều chuyện về việc làm tổn thương người khác mà cũng chẳng có lợi cho mình đó thây? !

'An Lương: Thêm nữa, bọn họ ít nhiều cũng có chút lợi ích, không chỉ có thể tạo dựng được điều kiện kinh doanh tốt, mà còn có thể kích động cảm xúc của người dân!"

"Hoàng Quốc Tường: Cậu không định đáp trả sao?"

"An Lương: Tại sao phải đáp trả?

'An Lương: Chúng tôi đã kiếm được tiền, hơn nữa còn lợi dụng được đối phương, nhờ đối phương nuôi dưỡng thị trường bên đó.

Năm sau, chúng tôi sẽ tự tay tiếp quản thị trường Nhật Bản, loại đối phương ra ngoài.

'An Lương: Nếu đổi lại là anh, có phải anh cũng hơi tức giận?"

Hoàng Quốc Tường đang ở Đế Đô xa xôi, anh ta nhìn thấy tin nhắn của An Lương, nếu đặt trường hợp là anh ta, nếu như anh ta gặp phải sự tính toán như thế này, e là anh ta còn có thể làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn so với cựu Thủ tướng Nhật Bản.

Suy cho cùng, cựu Thủ tướng Nhật Bản đã bị tính phải đi vào con đường chết. Ông ta không chỉ mua lại hạt táo chua trên núi cao với giá cao ngất trời, mà còn bị ép phải nuôi dưỡng thị trường của chính mình, đến năm sau thì bị đá ra ngoài.

Ai có thể chịu được điều này?

"Hoàng Quốc Tường: Lỡ như thật sự giống những gì cậu đã đoán, ngọn lửa này cháy lan sang Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, vậy cậu có đối sách nào không?"

'An Lương: Yên tâm!

'An Lương: Đừng nói Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai có thủ đoạn ứng phó, cho dù không có thủ đoạn ứng phó thì làm sao chứ?"

"An Lương: Dự án Hải Đăng sao có thể sập được chứ?"

'An Lương: Dự án Hải Đăng chỉ được bán ở Hạ Quốc và Bạch Đầu Ưng Quốc, hoàn toàn không bán ở Nhật Bản, làm sao có thể bay màu được?"

'Hoàng Quốc Tường: Tôi nghe nói có thủ đoạn công nghệ có thể phá vỡ phần mềm phong tỏa của cậu, từ đó sử dụng dự án Hải Đăng vào các khu vực khác.

'An Lương: Chuyện đó liên quan gì đến tôi?"

"Hoàng Quốc Tường: Cậu biết chừng mực là được.

"Hoàng Quốc Tường: Mà này, cậu còn có hạt táo chua trên núi cao không?"

'An Lương: ? ? ? !

'An Lương: Anh không bị cao huyết áp, chúng tôi đã điều tra rất rõ ràng"

'An Lương: Nếu những người bạn của anh muốn hạt táo chua trên núi cao, bọn họ cũng không cần anh giúp đỡ, tự bọn họ cũng có thể lấy được, cho nên anh đừng có chơi chiêu với tôi nữa, được chứ?"

"Hoàng Quốc Tường: Tôi chỉ hỏi mà thôi:

"Hoàng Quốc Tường: Rượu đào Thập Lý Loan thì lúc nào cũng có, đúng không?"

'An Lương: Không có.

'An Lương: Làm phiền rồi, tôi đi trước đây.

Tên Hoàng Quốc Tường này nhất định có vấn đề!

Có lẽ là bởi vì hai bên đã hợp tác quá lâu, Hoàng Quốc Tường hiện tại đang chủ động đòi quyền lợi. Mấu chốt là, An Lương biết quyền lợi mà anh ta đòi hỏi, hoàn toàn không hề ảnh hưởng gì đến anh.

Gần trưa, An Lương đến trường Đại học Phúc Đán, anh định sẽ ăn trưa tại căng tin của trưởng cùng với Lý Tịch Nhan.

Tại căng tin của trường Đại học Phúc Đán, Lý Tịch Nhan ngồi đối diện với An Lương, cô vui vẻ nói: "Em có một tin tốt!"

"Nói anh nghe xem" An Lương đáp lại.

"Hiệu trưởng Cao của bọn em đã đồng ý cho bọn em tung tin về Ngũ Hồ, hơn nữa cũng đồng ý cho bọn em sử dụng tài nguyên của trường, bao gồm các nhân viên trong trường, và cả tài khoản chính thức của trường trên ứng dụng video ngắn." Lý Tịch Nhan giải thích.

An Lương mỉm cười gật đầu: "Quả thật là một tin tốt, nếu như em muốn vạch trần, anh sẽ hỗ trợ cho em"

Dưới sự hỗ trợ tiền bạc quy mô lớn, Tập đoàn truyền thông An Tâm - con cờ dưới tay của An Lương, bây giờ đã từng bước trở thành một gã khổng lồ trong ngành truyền thông, tuy còn khoảng cách với những gã khổng lồ truyền thống, nhưng cũng được coi như là một gã khổng lồ.

Nếu Lý Tịch Nhan muốn vạch trần chuyện ở Ngũ Hồ, Tập đoàn truyền thông An Tâm có thể biến vấn đề này trở nên ồn ào.

Còn về việc nó có cắt đường tiền bạc của một số người hay không? Đó là chuyện hiển nhiên rồi!

Thế nhưng, liệu An Lương có sợ không?

An Lương của hiện tại không còn là An Lương như ngày xưa nữa, anh đã phát triển thành một ngọn cây cao ngất ngưởng!

An Lương và Lý Tịch Nhan đã ăn trưa xong trong căng tin của Đại học Phúc Đán, bọn họ tay trong tay đi dạo trong khuôn viên trường. An Lương đã hòa nhập thành công vào môi trường của Đại học Phúc Đán.

An Lương cảm thấy mình không gặp rắc rối nào nếu muốn giả danh làm sinh viên của Đại học Phúc Đán nữa.

Chương 3018: Thật tàn nhẫn!

"Em vào lớp trước đây, 5 giờ chiều hôm nay sẽ tan học." Lý Tịch Nhan nói với giọng quyến luyến không nỡ.

An Lương ôm cô vào lòng: "Em lên lớp trước đi, chiều này anh phải giải quyết công việc. Đợi em tan học thì anh đến đón em."

"Ừ!" Lý Tịch Nhan vui vẻ đáp lại.

Sau khi Lý Tịch Nhan vào lớp, An Lương đã "gặp" Diêu Kỳ.

"Có chuyện gì sao?" An Lương chủ động hỏi.

Diêu Kỳ lắc đầu: "Tôi chỉ ghen tị với Tịch Nhan."

"Có gì để ghen tị?" An Lương hỏi ngược lại.

Diêu Kỳ liếc nhìn An Lương, cô do dự một lúc sau đó mới đưa ra lời mời: "Tôi muốn mời cậu đến nhà ăn tối, khi nào cậu có thời gian?"

"Bố mẹ cậu biết không?" An Lương hỏi ngược lại.

Diêu Kỳ lắc đầu: "Vẫn chưa biết"

"Vậy thì thôi!" An Lương từ chối không chút do dự: "Diêu Kỳ, tôi khuyên cậu hãy bình tĩnh một chút, tôi không tốt như cậu tưởng tượng đâu"

"Nhưng cậu giống như một ngọn lửa vậy." Diêu Kỳ đáp lại.

"Vậy cậu là con thiêu thân?" An Lương nói đùa.

Tại Đại học Phúc Đán, An Lương và Diêu Kỷ "tình cờ" gặp nhau.

Đối mặt với sự trêu chọc của An Lương, Diêu Kỳ im lặng vài giây, cuối cùng cũng nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, tôi là một con thiêu thân"

"Thiêu thân lao đầu vào lửa, tự chuốc lấy cái chết, cậu biết không?" An Lương cũng nghiêm túc đáp lại.

"Tôi mời cậu đến tiệc gia đình nhà tôi, thật ra là để nói cho cậu biết, địa vị của Lý Tịch Nhan trong lòng tôi không thay đổi, cậu hà tất gì chứ?" An Lương nói thêm.

Diêu kỳ lại im lặng.

"Tôi vẫn thích cậu như cũ, cậu kiên trì tự chủ, thay vì thỏa hiệp như bây giờ." An Lương nhìn Diêu Kỳ.

"Diêu Kỳ, tiệc gia đình của nhà cậu tôi không đi đâu, nhưng tôi với bố cậu là đối tác làm ăn, có thời gian thì họp mặt một chút"

An Lương thay đổi cách nói.

Diêu Kỳ nở một nụ cười: "Vậy thì tôi sẽ đợi!"

An Lương xua tay: "Mau lên lớp đi"

"Chiều nay tôi không có lớp" Diêu Kỳ trả lời: "Chiều nay cậu định đi đâu?"

An Lương thuận miệng nói: "Chắc là ở quán cà phê đối diện trường học của cậu. Đến đó giải quyết một chút công việc, thuận tiện đợi Lý Tịch Nhan tan học."

Diêu Kỳ tò mò hỏi: "Cậu không cản trở lại trường học sao?"

"Diêu Kỳ, cậu muốn đổi đường à" An Lương nói đùa: "Tôi đi học hay không cũng có khác nhau gì đâu?"

Diêu Kỳ đột nhiên nhận ra!

An Lương có đi học hay không, thật ra cũng không có gì khác biệt. Lẽ nào trường học của An Lương có thể đuổi An Lương sao?

Thật là một câu chuyện hài hước!

"Chương trình ở trường học của chúng tôi đã không thể mang lại cho tôi những kiến thức hữu ích, nhưng khi có thời gian, tôi cũng sẽ quay lại trường và lắng nghe những câu chuyện tài chính vĩ mô." An Lương mỉm cười nói thêm.

Đối với An Lương, nội dung bài học hình như quả thật có thể coi như là đang nghe kể chuyện.

"Tôi có thể mời cậu ly cà phê không?" Diêu Kỳ chủ động hỏi.

An Lương nhìn Diêu Kỳ dò xét, thấy vẻ mặt hơi e ngại của Diêu Kỳ, cuối cùng An Lương cũng gật đầu: "Cũng được."

Hai người cùng nhau đến quán cà phê Starbuck đối diện với Đại học Phúc Đán, An Lương chọn cà phê cho mình trước, sau đó đưa điện thoại cho Diêu Kỳ và nói: "Cậu tự coi rồi chọn đi"

Diêu Kỳ không khách sáo, mặc dù Diêu Kỳ nói rằng cô ấy mời An Lương uống cà phê, nhưng dù là Diêu Kỳ, hay là An Lương đi nữa, chỉ là một ly cà phê mà thôi, ai thanh toán cũng khác gì nhau đâu?

Sau khi gọi món, An Lương lấy cuốn sách "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ" từ trong giá sách xuống, sau đó đặt quyển sách lên bàn trà và nói: "Hồi trước, khi tôi đến đây, tôi luôn thích đọc quyển sách này, tôi cảm thấy rất thú vị, cậu muốn xem không?"

Diêu Kỳ không từ chối: "Vậy để tôi xem"

"Tôi giải quyết chuyện công việc một chút." An Lương lắc điện thoại ra hiệu.

An Lương trả lời tin nhắn của Dmitry.

"Dmitry: An thân mến, bên cậu còn bột táo chua không?"

"An Lương: Cái đó gọi là bột hạt táo chua trên núi cao, là bột sau khi mài hạt táo chua ra.

'Dmitry: Bột táo chua hay là bột hạt táo chua gì cũng được, các cậu còn không? !

'An Lương: Các anh cũng muốn? !

'Dmitry: Đúng vậy, chúng tôi nghe tin từ bên phía người Nhật Bản, bảo rằng bột hạt táo chua trên núi cao có thể chữa được bệnh cao huyết áp.

"An Lương: Đúng vậy.

'Dmitry: Cậu có bao nhiêu?

'Dmitry: Cho dù còn bao nhiêu, chúng tôi cũng sẽ mua toàn bộ theo giá thị trường:

Người dân nước Nga đặc biệt thích uống rượu, nhưng những người cao huyết áp lại không uống được, nếu bệnh cao huyết áp có thể chữa khỏi chắc chắn sẽ là một tin vui cho người dân nước Nga.

Chính vì điều cơ bản này, cựu Thủ tướng Nhật bản mới đưa 48 phần bột hạt táo chua trên núi cao tặng cho nước Nga, như là trước khi câu cá thì phải quăng mồi vậy đấy.

'An Lương: Bột hạt táo chua trên núi cao năm nay đều do Nhật Bản độc quyền.

'Dmitry: Tiếc thật!

'An Lương: Không đáng tiếc chút nào!

'An Lương: Chúng tôi đã bán nó cho Nhật Bản với giá cao ngất trời, có gì đáng tiếc? !

'Dmitry: Cậu thực sự chỉ bán với giá 288 Hạ Quốc tệ ở Hạ Quốc? !

"An Lương: Sao có thể vậy được?"

'An Lương: Về chuyện bột hạt táo chua trên núi cao, chúng tôi đâu có đặc biệt phong tỏa đâu, các anh có thể hỏi Aphrora.

'An Lương: Aphrora đang ở Ma Đô, cô ấy chắc chắn biết về chuyện bột hạt táo chua trên núi cao.

"An Lương: Bột hạt táo chua trên núi cao không được bán công khai, đó chỉ là phúc lợi của câu lạc bộ chúng tôi mà thôi.

'Dmitry: Tôi vẫn muốn 48 phần, tính theo giá thị trường:

'Dmitry: An, hãy giúp đỡ tôi!

'An Lương: Nếu chỉ có 48 phần, có thể trực tiếp mua từ phía Nhật Bản, chắc cũng không có vấn đề gì đâu. Lẽ nào bên phía Nhật Bản không đưa cho các anh?"

"Dmitry: Đám người Nhật Bản chết tiệt 'Dmitry: Đám người Nhật Bản còn muốn tăng giá thêm lần nữa.

'Dmitry: Các cậu chắc đã bán cho bọn họ với mức giá 1,000 lần, nhưng bọn họ lại bán ra ngoài với mức giá 2,000 lần. Bọn họ còn muốn tăng giá lên để bán cho nước Nga của chúng tôi.

'An Lương: Mức giá thế nào?"

'Dmitry: Nếu tính cả thuế vào, mức giá đó có khả năng sẽ gấp 2,400 lần.

'An Lương: Thực sự quá tàn nhẫn.

Cựu Thủ tướng của Nhật Bản quá tàn nhẫn, đúng không?

Chương 3019: Dự án Guardian: Sắp mở màn!

An Lương rõ ràng đã đánh giá thấp lòng tham của cựu Thủ tướng Nhật Bản.

Khó trách, Thủ tướng Nhật Bản lại có lòng tốt tặng 48 phần bột hạt táo chua trên núi cao cho nước Nga, hóa ra lại tham lam như vậy.

'Dmitry: Thực ra giá cả chỉ là một vấn đề nhỏ, nhưng chuyện này khiến mọi người rất tức giận.

'An Lương: Hiểu mà, chuyện này quả thật hơi quá đáng.

'An Lương: Nếu chỉ là 48 phần, tôi có thể điều tiết cho anh một ít, chắc sẽ dễ xử lý thôi:

Trong khu rừng hạt táo chua trên núi cao ở khu vực núi Đại Lương, vẫn còn hơn 10 kg được dành cho nghiên cứu khoa học.

Theo như cách tính 10 gram một phần, thì 48 phần cũng chưa tới nửa kg.

An Lương hoàn toàn có thể giải quyết thật nhẹ nhàng.

'Dmitry: Cảm ơn cậu!

'Dmitry: An Lương thân mến, thật sự rất cảm ơn, tôi sẽ lập tức kêu người gửi tiền cho cậu.

'An Lương: Không cần đâu, bạn của tôi, đây là quà của tôi.

'An Lương: Nhân tiện, chắc các anh cũng đã thảo luận xong dự án hợp tác nhà máy xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân của chúng ta rồi phải không?

'Dmitry: Cũng gần xong rồi, chỉ cần chờ quyết định cuối cùng của đại đế Push nữa thôi.

'An Lương: Hãy cho tôi biết ngay khi có tin tức:

'Dmitry: Được rồi.

An Lương và Dmitry nói sơ qua về việc hợp tác nhà máy xử lý nước thải ô nhiễm hạt nhân một hồi, sau đó hai bên mới kết thúc của trao đổi.

An Lương liên lạc với giáo sư Tằng Bá Điếu và nhờ giáo sư Tằng Bá Điếu chế biến thêm nửa kg hạt táo chua núi cao và gửi đến Công ty dược phẩm Tinh Tụy. Hiển nhiên giáo sư Tằng Bá Điếu không phản bác, ông ấy cũng không có tư cách để phản bác.

Giáo sư Tằng Bá Điếu cũng rất hiểu rõ về đợt bán bột hạt táo chua núi cao lần này, nhưng giáo sư Tằng Bá Điếu cũng là một người thông minh, ông ấy không hỏi nhiều về giá cả của bột hạt táo chua trên núi cao, ông ấy chỉ lấy phần mà ông ấy được phép lấy mà thôi.

Thêm nữa, trông ông ấy như đang rất quan tâm về lợi ích kinh tế lắm à?

Ông ấy chỉ muốn giành được giải Nobet Sinh lý học hoặc Y học thông qua hạt táo chua trên núi cao! Đó là mục tiêu cuối cùng của ông ấy!

Ngay sau khi cuộc trao đổi giữa An Lương và giáo sư Tằng Bá Điếu kết thúc, anh nhận được một tin nhắn từ Triệu Uyển Hẻ.

"Triệu Uyển Hề: Anh đang ở Ma Đô sao?"

'An Lương: Ừ, sao vậy?"

"Triệu Vạn Tây: Buổi trưa, ông của Vân Hải Dương mang một bình rượu qua đây để khoe khoang, ông em bảo em hỏi bên anh còn không?"

"An Lương:...

"An Lương: Vân Hải Dương có độc, cậu ta phản anh?"

"Triệu Uyển Hê: ? ' 'An Lương: Cái đó là do bố anh tặng cho Hải Dương.

An Lương giải thích ngắn gọn tình hình, chỉ ra rằng chính An Thịnh Vũ đã gửi rượu đào Thập Lý Loan cho ba người anh em ở Đế Đô.

'An Lương: Anh đã không còn rượu đào Thập Lý Loan nào nữa, bố anh chắc còn khoảng 10 bình?

"Triệu Uyển Hề: Nếu Tiền Tiểu Cương và Lý Tồn Viễn cũng có, vậy thì dễ nói rồi!

'An Lương: Ý của em là sao?"

"Triệu Uyển Hẻ: Ông của Tiểu Cương với ông của Tồn Viễn có mối quan hệ rất tốt với ông em, bọn họ đều có rượu đào Thập Lý Loan, ông em chỉ cần mang đồ ăn tới là được:

'An Lương: Bằng hữu tới cửa, dùng rượu thịt chào hỏi?"

"Triệu Uyển Hề: Đúng rồi!

"Triệu Uyển Hề: Còn một chuyện nữa em muốn nói với anh"

"Triệu Uyển Hề: Trên Internet có người đang nhắm vào dự án Hải Đăng, chủ yếu là tấn công về vấn đề giá cả, em nghi ngờ có người đã dẫn dắt "An Lương: Cựu Thủ tướng của Nhật Bản.

'An Lương: Bọn anh đã lừa bọn họ được một khoản tiền lớn thông qua hạt táo chua trên núi cao, anh nghĩ tâm trạng bọn họ không thoải mái, cho nên muốn tạo chút rắc rối cho anh"

"Triệu Uyển Hề: Có cần em bố trí người giải quyết không? !

"Triệu Uyển Hề: Dự án Hải Đăng là một chuyện tốt dành cho người dân, nếu bọn em nhúng tay vào giải quyết, vậy thì cũng không sao cả.

An Lương: Em cứ tùy ý! 'An Lương: Dự án Guardian của giáo sư Hách sắp được khởi động, chúng ta hoàn toàn không cần quan tâm đến chuyện bị bôi nhọ.

"Triệu Uyển Hề: Dự án Guardian sắp khởi động rồi sao, nhanh vậy?

'An Lương: Trình độ nghiên cứu và phát triển của giáo sư Hách rất tốt:

'An Lương: Sau khi bản mẫu được xét duyệt, thế hệ Guardian đầu tiên sẽ sớm ra mắt. Anh Ngô sẽ ủy thác cho Công ty điện ảnh và truyền hình Hoan Du quay đoạn video quảng cáo.

Video quảng cáo của dự án Hải Đăng "Chiếu sáng thế giới" đã đạt được danh tiếng rất tốt, và lần này dự án Guardian đương nhiên cũng sẽ quay một video quảng cáo.

Nếu có những dự án xuất sắc, việc khoe khoang và cho mọi người biết là điều đương nhiên, để tạo dựng hình ảnh xã hội tốt hơn. Không lẽ giấu giấu giếm giếm?

"Triệu Uyển Hề: Nếu anh đã có sự sắp xếp, vậy thì em không quan tâm đến những nhận xét về dự án Hải Đăng trên Internet nữa. Anh định khi nào thì công bố dự án Guardian?

"An Lương: Anh dự đoán hôm nay là có thể. Đoạn video quảng cáo của bọn anh gần như đã hoàn tất, lát nữa anh sẽ đi hỏi tình hình "Triệu Uyển Hề: Thật mong chờ!"

'An Lương: Anh đã xem trước tình hình của dự án Guardian, anh cảm thấy nó sẽ không làm mọi người thất vọng:

Dự án Guardian dựa trên sự hình thành của dự án Hải Đăng, đồng thời dự án Guardian đã phát sinh thêm nhiều dự án khác, tiềm năng của dự án Guardian rất lớn, An Lương đặt rất nhiều kỳ vọng vào dự án Guardian.

An Lương và Triệu Vạn Tây kết thúc cuộc trao đổi, anh đặt điện thoại lên bàn và nhấp một ngụm cà phê. Diêu Kỳ cũng đặt cuốn sách "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ" xuống, cô ấy thuận miệng hỏi:

"Làm xong rồi sao?"

"Đã giải quyết xong hai việc." An Lương đáp: "Sách thế nào?"

Diêu Kỳ lắc đầu: "Không phải là kiểu tôi thích"

An Lương mỉm cười trả lời: "Có lẽ chỉ có tôi với cuốn sách này giống nhau"

"Cậu không giống!" Diêu Kỳ trực tiếp bác bỏ.

Bình Luận (0)
Comment