VIPTruyenGG.com
Mua Truyện Inb Zalo: VIPTruyenGG.com
--------------------------
Dù sao, chỉ cần không phải là bằng chứng trực diện nhất, Cục điều tra tình báo nước Mỹ vẫn có thể miễn cưỡng ngụy biện.
Các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo nước Mỹ rời khỏi đền thờ Fushimi Inari Taisha với một loài thực vật nghi là Hoàng Kỳ ngàn năm, các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo Nhật Bản bắt đầu đuổi theo và phục kích.
Chỉ có điều, các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo Nhật Bản đã chú ý hơn đến sự an toàn của bản thân lúc truy đuổi. Với thái độ tiếc tính mạng của Cục điều tra tình báo Nhật Bản, e là sẽ không thể nào đuổi kịp nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo nước Mỹ, tuy nhiên bọn họ bắt đầu hành động truy kích, nhằm có thể tránh được sự chỉ trích của cấp trên.
Trong những trường hợp bình thường, việc giả vờ truy đuổi thế này không thể nào tạo ra được bất kỳ hiệu quả gì. Nhưng hiện tại không phải là trường hợp bình thường!
Bởi vì còn có Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đứng ở phía sau...
Cục điều tra tình báo nước Mỹ và Cục điều tra tình báo Nhật Bản đã chiến đấu xung quanh đền thờ Fushimi Inari Taisha đến mức muốn văng cả não, Cục điều tra tình báo nước Mỹ cuối cùng cũng cao tay hơn, cướp được Hoàng Kỳ ngàn năm.
Cục điều tra tình báo Nhật Bản vẫn không bỏ cuộc, bọn họ đang cố gắng ngăn chặn Cục điều tra tình báo nước Mỹ, phòng hờ các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo nước Mỹ trốn thoát.
Suy cho cùng, đây chính là thuộc địa của Nhật Bản!
Các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo Nhật Bản biết rất rõ bọn họ chỉ cần trì hoãn thêm một thời gian, để trụ sở Cục điều tra tình báo Nhật Bản và lực lượng phòng vệ địa phương đến tiếp viện.
Các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo nước Mỹ hiển nhiên hiểu rõ điều này, vì vậy Cục điều tra tình báo nước Mỹ không hề có ý định dây dưa gì cả, một lòng chỉ muốn bỏ chạy.
Chỉ cần bọn họ chạy đủ nhanh, quân tiếp viện của Nhật Bản cũng không thể giữ được bọn họ, có thể nói rằng bọn họ đã học được cốt cách của Yasuo.
Nếu chỉ có một cuộc đối đầu giữa Cục điều tra tình báo nước Mỹ và Cục điều tra tình báo Nhật Bản, khả năng các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo nước Mỹ suôn sẻ bỏ chạy sẽ rất cao.
Bởi vì Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã chuẩn bị đầy đủ!
Tuy nhiên, cuộc chiến giữa Cục điều tra tình báo Nhật Bản với Cục điều tra tình báo nước Mỹ này là do An Lương đứng phía sau, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa làm sao có thể không tham gia vào?
Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa mói chính là com chim vàng đứng sau rình mồi!
Để tránh bị Cục điều tra tình báo Nhật Bản và Cục điều tra tình báo nước Mỹ tính sổ, An Lương đã trực tiếp lôi kéo Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, còn có nhân vật đóng vai chim hoàng anh - Kohlberg của nước Nga.
Khi các nhân viên thực địa của Cục điều tra tình báo nước Mỹ thoát khỏi sự theo dõi của Cục điều tra tình báo Nhật Bản thông qua một chiếc mô tô mã lực cao được bố trí trước, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, Cục Điều tra An ninh Quốc gia và Kohlberg của nước Nga cùng phối hợp ngăn cản Cục điều tra tình báo nước Mỹ.
Người chịu trách nhiệm cho chiến dịch cướp Hoàng Kỳ ngàn năm lần này của Cục điều tra tình báo nước Mỹ là đội trưởng của đội Shadow, Clarence King.
Khi bọn họ bị Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, Cục Điều tra An ninh Quốc gia Kohlberg của nước Nga chặn lại, Clarence đã chủ động hỏi: "Các người là ai2"
Nagahiro Ki, người đứng đầu chi nhánh Nhật Bản của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, đang đội mũ bảo hiểm bảo vệ, trả lời: "Chúng tôi là Kohlberg, mau giao ra Hoàng Kỳ ngàn năm ra đây, chúng tôi sẽ thả anh đi, nếu không anh sẽ tự gánh hậu quả!"
Người chịu trách nhiệm điều hành Kohlberg là Shelfer Lazarev, anh ta nghe thấy Nagahiro Ki giả danh thân phận của Kohlberg, nhưng anh ta cũng không bác bỏ, vì đây là một trong những điều kiện hợp tác giữa hai bên.
Danh tính công khai của hoạt động lần này là Kohlberg.
Clarence King nghe tiếng Anh có hơi không chuẩn của Nagahiro Ki, trong lòng anh ta không tin tưởng, càng không tin anh ta chính là nhân viên thực địa của Kohlberg.
"Hoàng Kỳ ngàn năm gì chứ, chúng tôi không có..." Clarence chưa kịp nói xong thì bị Nagahiro Ki cắt ngang.
"Chúng tôi không có thời gian để trò chuyện với anh, và anh cũng không có thời gian để trì hoãn với chúng tôi. Mặc dù hiện tại anh không còn bị theo dõi bởi Cục tình báo Nhật Bản, nhưng bọn họ sẽ sớm có thể xác định được nơi ở của anh bằng cách phân tíchd ữ liệu lớn" Nagahiro Ki giải thích.
Clarence không phản bác, bởi vì anh ta biết đối phương nói đúng.
Chỉ cần Cục tình báo Nhật Bản có chút thời gian, bọn họ có thể sử dụng dữ liệu lớn để phân tích tung tích của anh ta.
Với tình hình như thế, sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, Clarence trực tiếp trả lời: "Chúng ta hợp tác với nhau?"
"Phân chia lợi ích trước." Nagahiro Ki trực tiếp nói rằng anh ta muốn mượn gió bẻ măng... không!
Nên nói là kẻ xấu chơi kẻ xấu?
Bởi vì Hoàng Kỳ ngàn năm này được phát hiện trong lãnh thổ Nhật Bản, nếu mà thảo luận vậy thì nó nên thuộc về Nhật Bản, chỉ là nó đã bị Cục điều tra tình báo nước Mỹ cướp đi mà thôi.
"Chia một nửa?" Clarence tỏ ra sẵn sàng phân chia công bằng.
Tuy nhiên, làm thế nào mà Nagahiro Ki có thể đồng ý?
Về phía Nagahiro Ki có tới ba liên minh, nếu chia 5 - 5, vậy chẳng phải đã thiệt thòi lớn hay sao?
"Chúng tôi đề xuất chia Hoàng Kỳ ngàn năm thành bốn phần, anh nhận được một phần, và chúng tôi nhận được ba phần"
Nagahiro Ki nói không chút nao núng.
Đối mặt với đề nghị của Nagahiro Ki, trong lòng Clarence lập tức hiểu rằng đối phương là do ba thế lực hợp nhất, và anh ta cũng đã đoán được thân phận của đối phương.
Chương 3687: Nói đúng lắm, nhưng chúng tôi không chấp nhậnđiều đó!
Trong thời điểm thế này, nhưng người liên kết hợp tác với nhau chỉ có thể là Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa của Hạ Quốc, Cục Điều tra An ninh Quốc gia Hạ Quốc, và Kohlberg của nước Nga.
Người ta đồn rằng Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa một chân đạp hai thuyền, không chỉ có mối quan hệ rất tốt với Cục Điều tra An ninh Quốc gia Hạ Quốc mà còn có mối quan hệ rất tốt với Kohlberg của nước Nga.
Sau khi Clarence đã hiểu rõ chân tướng, anh ta biết rằng hôm nay anh ta không thể bỏ mặt làm ngơ được, nhưng anh ta cũng cần phải tranh giành điều kiện tốt cho bản thân, vì vậy anh ta từ chối Nagahiro Ki không chút do dự.
"Không thể nào!" Clarence đã đưa ra một tuyên bố mạnh mẽ: "Để xuất của anh thật phi lý!"
"Hoàng Kỳ ngàn năm là do chúng tôi phát hiện, cũng là do chúng tôi mang nó ra ngoài. Chúng tôi còn bị Cục điều tra tình báo Nhật Bản tuy đuổi. Theo nguyên tắc phân chia theo công lao, chúng tôi nên là người được nhiều hơn." Clarence nói thêm.
Nagahiro Ki cười nhạt nói: "Lời của anh nói rất có lý, nhưng chúng tôi không chấp nhận nguyên tắc phân chia theo công lao!"
Những điều Clarence nói quả thật rất có lý, ngay cả khi Cục điều tra tình báo nước Mỹ không có công lao thì cũng có khổ lao.
Suy cho cùng nói nhiều cũng vô ích, Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã giành được Hoàng Kỳ ngàn năm! Tuy nhiên, Nagahiro Ki không có ý định giảng đạo lý.
Chủ yếu là anh ta cũng không có cách nào để giảng đạo lý, Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa đã chọn hành độc bạo lực và ép buộc, anh ta còn có thể giảng đạo lý như thế nào nữa đây?
Trước câu trả lời vô lý của Nagahiro Ki, Clarence đưa ra yêu cầu thực sự: "Chúng tôi muốn một phần tư của phần giữa!"
Nagahiro Ki mỉm cười như không: "Các anh cũng đã nghiên cứu rõ rồi sao?"
Trước đây khi Hoàng Kỳ ngàn năm được phân phối ở Shilabang, Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã bị lừa một lần, giờ đây hiển nhiên bọn họ biết Hoàng Kỳ ngàn năm cần phải chặt đầu bỏ đuôi.
Clarence nghe Nagahiro Ki hỏi, trong lòng thầm cười nhạo, bởi vì đây cũng là sự thăm dò của Clarence.
Nếu đối phương đã biết Hoàng Kỳ ngàn năm cần "chặt đầu bỏ đuôi", cộng thêm việc ba thế lực hợp tác của dối phương chắc hẳn là Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia Hạ Quốc và cả Kohlberg của nước Nga.
"Nếu anh không đồng ý với điều này, chúng tôi sẽ không đồng ý với bất kỳ yêu cầu nào của anh!" Clarence đáp lại một cách cứng rắn.
Shelfer Lazarev của Kohlberg trêu chọc: "Vì vậy, lựa chọn của các anh là chiến đấu trực diện với chúng tôi và kết thúc bằng cách chiếm dụng Cục điều tra tình báo Nhật Bản?"
Trước khi Clarenee trả lời, Shelfer tiếp tục nói thêm: "Vừa rồi anh nói đúng một chuyện. Hoàng Kỳ ngàn năm do các anh cướp được, cho nên kể cả chúng tôi không lấy Hoàng Kỳ ngàn năm đi nữa nhưng chúng tôi cũng có thể ngăn cản các anh có được Hoàng Kỳ ngàn năm"
Clarence cảm thấy buồn nôn.
Dù gì Shelfer cũng nói đúng, Cục điều tra tình báo nước Mỹ của bọn họ đã tóm được Hoàng Kỳ ngàn năm, và nếu bọn họ mất Hoàng Kỳ ngàn năm thì sẽ rất đau đớn.
"Nếu chúng tôi có thể lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm, đó là một bất ngờ; Nếu chúng tôi không có được Hoàng Kỳ ngàn năm, nhưng chúng tôi ngăn cản các anh có được Hoàng Kỳ ngàn năm, chúng tôi cũng rất vui mừng" Shelfer bày tỏ ý nghĩa "Tôi không có thì các anh cũng đừng hòng"
Nagahiro Ki đã nhân cơ hội để nói thêm: "Sau khi chúng tôi chặt đầu và đuôi của Hoàng Kỳ ngàn năm, chúng tôi sẽ chia nó thành bốn phần. Vì để chiếu cố cho việc các anh đã giành lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm, chúng tôi sẵn lòng thưởng cho các anh phần đầu và phần đuôi đã bị bỏ đi đó"
"Fuc..." Clarence suy chtu1 nữa đã chửi thể.
"Những người bạn của Cục điều tra tình báo nước Mỹ, thời gian của các anh sắp hết. Cục điều tra tình báo Nhật Bản có thể tìm ra tung tích của anh bất cứ lúc nào. Anh muốn đưa ra lựa chọn nào đây?" Nagahiro Ki nhắc nhở.
Một bên không được gì, bên còn lại được một phần tư. Khi đứng trước sự lựa chọn bẽ bàng và khó khăn như vậy, Clarence đương nhiên không thể tự mình đưa ra quyết định.
"Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ báo cáo về trụ sở chính" Clarence trả lời.
Nagahiro Ki nhắc lại: "Thời gian của các anh không còn nhiều!
Clarence nhanh chóng liên lạc với trụ sở của Cục điều tra tình báo nước Mỹ.
"Gọi cho trụ sở chính, đây là đền Inari, chúng tôi đang gặp rắc rối" Clarence không gọi tên nhóm của mình, nhưng sử dụng vị trí làm tên mã.
Clarence nhanh chóng giải thích tình hình hiện tại, các nhân viên liên lạc tại trụ sở của Cục điều tra tình báo nước Mỹ chìm vào im lặng. Không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này?
Thật là vô lý!
Trong vòng chưa đầy mười giây, người phụ trách có liên quan của trụ sở Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã đưa ra quyết định.
Trong tình huống lợi ích bằng 0 và lợi ích 25%, người phụ trách Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã quyết định nén giận.
Suy cho cùng, lợi ích 25% cũng tốt. Không thể nào bận rộn cả một ngày trời, cuối cùng lại không có bất kỳ lợi ích nào? Còn việc bị giành lấy 75% lợi ích thì sao?
Không phải bị lấy đi toàn bội!
Trong tình huống hiện tại, chỉ có thể lựa chọn từ bỏ 75% lợi ích, và cuối cùng gặt hái 25% lợi ích. Trụ sở chính của Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã đưa ra một lựa chọn rất quyết đoán, và Clarence không do dự. Hai bên... bốn bên lập tức bắt đầu giao dịch Hoàng Kỳ ngàn năm.
Ban đầu, Clarence lo lắng đối phương sẽ làm trò gì đó trong lúc phân chia Hoàng Kỳ ngàn năm, nhưng không ngờ đối phương còn mang theo một cân điện tử có độ chính xác cao bên mình.
Chương 3688: Nước Mỹ thua lỗ!Cân điện tử độ chính xác cao tuy không phải là sản phẩm công nghệ cao, được ứng dụng nhiều trong lĩnh vực nấu nướng, nhưng việc mang theo bên mình một chiếc cân điện tử độ chính xác cao loại nhỏ là điều quá hiển nhiên phải không nào?
Đối phương đã định sẵn chủ ý cưỡng ép?
Clarence nhớ lại lần đầu tiên khi Johnson xâm nhập vào hệ thống giám sát an ninh xung quanh đền thờ Fushimi Inari Taisha, anh ta nói rằng hệ thống giám sát an ninh đã bị xâm nhập và anh ta nêu ra khả năng có một bên thứ ba.
Bây giờ xem ra thực sự có một bên thứ ba!
Những "bên thứ ba" đáng ghét này đã biến Cục điều tra tình báo nước Mỹ của bọn họ trở thành một kẻ đánh thuê, đã vậy còn cướp nhiều lợi ích hơn so với bọn họ.
Phải nói rằng, những người này thực sự kinh tởm!
Việc cắt Hoàng Kỳ ngàn năm diễn ra rất suôn sẻ, trong quá trình lựa chọn, bọn họ đã sử dụng phương thức kéo búa bao để xác định thứ tự của bọn họ. Cục điều tra tình báo nước Mỹ may mắn được xếp ở vị trí thứ hai, chỉ xếp sau Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, tóm lại thì cũng coi như có chút an ủi.
Nhưng nhìn chung, Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã phải chịu một tổn thất không ít!
Cục điều tra tình báo nước Mỹ "may mắn" có được manh mối của kế hoạch tìm kiếm, và dày công tóm gọn Hoàng Kỳ ngàn năm, kết quả là bị cướp giữa chừng, và trực tiếp bị cướp 75% lợi ích.
Phải nói rằng Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã bị tổn thất lớn!
Quan trọng hơn, Cục điều tra tình báo nước Mỹ bị thua lỗ, vì Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã bị cưỡng ép riêng, Cục điều tra tình báo Nhật Bản không biết rằng Cục điều tra tình báo nước Mỹ đã bị cướp.
Theo quan điểm của Cục điều tra tình báo Nhật Bản, Hoàng Kỳ ngàn năm ở đền thờ Fushimi Inari Taisha đã bị Cục điều tra tình báo nước Mỹ đánh cắp. Ngay cả khi Cục điều tra tình báo nước Mỹ giải thích đi nữa, đó cũng chỉ là đang ngụy biện.
Do đó, Cục điều tra tình báo nước Mỹ mới là người chịu tổn thất lớn! Bọn họ không chỉ mất đi 75% lợi ích của Hoàng Kỳ ngàn năm mà còn phải gánh cái tội lỗi này.
Nếu không phải vì lo lắng mất đi tất cả, Cục điều tra tình báo nước Mỹ thật sự không muốn phải gánh chịu cơn tức thế này!
Đế Đô, Hạ Quốc, gần 8 giờ 30 phút tối theo giờ địa phương.
An Lương nhận được một cuộc liên lạc bằng giọng nói từ Hoàng Quốc Tường thông qua phần mềm liên lạc bí mật của Cơ quan An ninh điều tra Quốc gia, anh vuốt màn hình trả lời.
"Có chuyện gì vậy?" An Lương hỏi thẳng vào vấn đề.
Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại: "Kế hoạch đánh chặn thành công, cậu không nhận được tin nhắn sao?"
"Tôi thấy rồi, vậy thì sao?" An Lương hỏi lại.
"Không phải chứ! Cậu không cảm thấy kích động dù chỉ một chút hay sao?" Hoàng Quốc Tường phàn nàn.
"Có gì phải kích động?" An Lương bình tĩnh nói: "Chẳng qua chỉ là hơn 20 lát Hoàng Kỳ ngàn năm mà thôi, cộng thêm việc chơi khăm được Cục điều tra tình báo nước Mỹ. Những chuyện này hoàn toàn đều nằm trong dự đoán, giống như một kịch bản được viết thật hoàn hảo, tại sao anh phải kích động làm gì?"
An Lương nói thêm: "Vừa mới bắt đầu đã định sẵn kết cục, tôi biết đáp án từ lâu rồi."
Hoàng Quốc Tường phàn nàn: "Cậu còn giả vờ!"
"Đó là sự thật!" An Lương bình tĩnh đáp lại.
"Còn một chuyện nữa, cậu không liên quan gì đến vụ tai nạn xe hơi của Thân vương Nijikoshi, đúng không?" Hoàng Quốc Tường hỏi.
Câu trả lời đầy mỉa mai của An Lương: "Câu trả lời cho câu hỏi này thực ra không phải là cách tôi trả lời mà là cách anh nghĩ về nó. Dù tôi có trả lời như thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không tin"
"Tôi đã nói rằng chúng tôi không biết về chuyện của Thân vương Nijikoshi, nhưng chắc chắn anh sẽ không tin đâu. Suy cho cùng, chính anh cũng biết trước đó Thân vương Nijikoshi đã hợp tác với nhà toán học để nhắm vào tôi" An Lương chủ động tiết lộ một số bí mật.
Tất nhiên, những bí mật này là những điều mà Hoàng Quốc Tưởng biết.
"Vì vậy, tôi không trả lời câu hỏi này, câu hỏi này không có ý nghĩa. Nếu như anh nghi ngờ tôi, vậy thì anh hãy đưa bằng chứng ra đây." An Lương bình tĩnh nói thêm.
Hoàng Quốc Tường nhắc nhở: "Nếu như cậu thật sự ra tay, tôi chỉ có thể chúc ngươi tốt nhất đừng để lại manh mối, bởi vì bên phía Nhật Bản nhất định sẽ điều tra rõ ràng, bọn họ sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết nào, chỉ cần có manh mối, cậu sẽ gặp phải sự trả thù từ bọn họ."
"Tôi cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng chuyện này không liên quan gì đến tôi. Tôi không làm chuyện này, làm sao có thể điều tra ra nó có liên quan đến tôi chứ?" An Lương trực tiếp phủ nhận.
Thừa nhận ư?
Đó là điều không thể!
Kẻ nhắm vào Thân vương Nijikoshi là hệ thống trí tuệ nhân tạo Thiên Cơ, An Lương không hề động vào lực lượng của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, cũng không bố trí những điều bất thường xung quanh Thân vương Nijikoshi. Chẳng hạn như xâm nhập vào hệ thống camera an ninh, hoặc chỉnh sửa phương tiện của đối phương v.v..
Trong hoàn cảnh như vậy, làm sao Nhật Bản có thể điều tra ra vụ tai nạn giao thông của Thân vương Nijikoshi có liên quan đến An Lương?
Lễ nào cứ phải vu oan giá họa?
An Lương không phải là người dễ dây vào, nếu như vu oan giáo họa, An Lương chắc chắn sẽ không ngó lơ!
"Về cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, chúng tôi đã thương lượng xong xuôi với nhóm của Lý Tồn Viễn rồi, bên cậu có vấn đề gì không?" Hoàng Quốc Tường nhắc lại chuyện cũ.
An Lương trả lời một cách bông đùa: "Anh nợ tôi một ân tình!"
Hoàng Quốc Tường hiểu ý của An Lương, ý của An Lương chính là nhóm của Lý Tồn Viễn đồng ý với Hoàng Quốc Tường bởi vì có An Lương đứng ở giữa.
Chương 3689: Không thừa nhận?"Được!" Hoàng Quốc Tường trực tiếp đồng ý.
"Vui thế sao?" An Lương hỏi ngược lại.
Hoàng Quốc Tường bình tĩnh trả lời: "Nợ cậu một ân tình thì nợ thôi, dù sao khi nào cậu cần tôi trả ân tình này, tôi cũng sẽ không vi phạm nguyên tắc."
"Quả nhiên là anh!" An Lương bật cười.
"Chuyện đó tiến hành thế nào rồi?" Hoàng Quốc Tường hỏi với thái độ úp úp mở mở.
An Lương cố ý nói đùa: "Chuyện nào chứ?"
"Cậu biết mà" Hoàng Quốc Tường có chút lo lắng.
"Ô! An Lương giả vờ đột nhiên nhận ra: "Là chuyện anh hùng cứu mỹ nhân đó à?"
"Chúng tôi đang thu xếp, bên anh đã chuẩn bị xong chưa?" An Lương hỏi ngược lại.
"Tôi đang lo lắng với sự sắp xếp của bên cậu, rốt cuộc bên cậu định giải quyết như thế nào?" Cuối cùng thì Hoàng Quốc Tường cũng không nhịn được, anh hỏi tình hình cụ thể.
An Lương nói đùa: "Có vẻ như anh không quan tâm lắm đến Tiểu Đào?"
"ý cậu là gì?" Hoàng Quốc Tường hỏi ngược lại.
An Lương nhắc nhở: "Có phải Tiểu Đào sống ở trong làng đô thị hay không?"
Trong Nhị Đạo của Đế Đô có một vài ngôi làng đô thị được tạo nên bởi những con ngõ cũ, vì để tiết kiệm thời gian đi làm, Đào Yến Ni đã thuê một căn nhà trong làng đô thị.
Hoàng Quốc Tường do dự: "Là sao?"
"Tôi nghe nói môi trường an ninh gần khu vực mà Tiểu Đào ở hơi tệ, hai ngày qua thường xuyên xảy ra tình trạng đột nhập trộm cắp, tôi khuyên anh có thời gian thì đi đưa đón Tiểu Đào đi" An Lương ra ám chỉ.
Trong lòng của Hoàng Quốc Tường đột nhiên trở nên rõ ràng:
"Được, tôi hiểu rồi!"
An Lương ngắt liên lạc bằng giọng nói của Hoàng Quốc Tường, anh nhận được một tin nhắn khác từ Dmitry, Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga, từ Dark Web.
'DMT: Người anh em, lần sau có chuyện gì tốt thì nhớ liên lạc với tôi!
Khi An Lương nhìn thấy tin nhắn do Dmitry gửi, anh biết rằng Dmitry đang nói về việc ngăn chặn Cục điều tra tình báo nước Mỹ lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm.
'AAA: Người anh em, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.
Kohlberg của anh nói rằng anh và bọn họ là một gia đình. Bọn họ đã đầu tư rất nhiều nhân lực vào Nhật Bản, nên không muốn làm phiền đến các anh:
'DMT: Cái tên Vitesse đót An Lương biết Vitesse là người phụ trách của Kohlberg, thông tin này cũng không phải là thông tin mật.
'DMT: Người anh em, mặc dù chúng tôi và Kohlberg là một gia đình, nhưng gia đình cũng có những vấn đề về phân chia lợi ích nội bộ.
'AAA: Các anh không nhận được một chút lợi ích nào sao?"
"DMT: Một lát cũng không có 'DMT: Dù là Kohlberg hhay những người ở tầng lớp trên, bọn họ đều nói rằng Hạm đội Thái Bình Dương của chúng tôi có mối quan hệ rất tốt với các cậu, chắc chắn chúng tôi sẽ có cơ hội tiếp tục hợp tác trong tương lai:
'DMT: Vì vậy lần này bọn họ không chia lợi ích cho chúng tôi:
'AAA:...
'AAA: Không phải các anh có cung cấp một kênh đào tẩu hay sao?"
'AAA: Như vậy mà lại không phân chia ư?"
An Lương suýt nữa cười thành tiếng, Dmitry bị bắt nạt thê thảm thế này sao?
"DMT: Quả thật không được chia một chút lợi ích nào cả, cậu có thể hỏi người bên phía Kohlberg. Các cậu cũng có mối liên hệ với Kohlberg, bọn họ chắc chắn sẽ không lừa dối các cậu.
'AAA: Tôi tin tưởng anh.
'AAA: Đúng lúc có một chuyện muốn nhờ vả các anh 'DMT: Có chuyện gì vậy?
'DMT: Chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý giúp các cậu.
Dmitry trực tiếp nói rằng anh ta muốn giúp An Lương giải quyết vấn đề, hoàn toàn không lo lắng đến việc đó là chuyện khó khăn Ta Sao.
Thật ra Dmitry rất mong muốn đó là một chuyện khó nhằn! Bởi vì chuyện càng khó nhằn đồng nghĩa với việc lợi ích càng lớn.
'AAA: Tôi nghe nói các anh có một Trung tâm hậu cần hải quân ở Sudan, và các anh được phép đóng quân bất kỳ loại tàu nào, đúng không?
"DMT: Đúng thế:
"DMT: Nước Nga chúng tôi và Sudan đã ký một thỏa thuận. Cậu muốn chúng tôi sắp xếp một con tàu để giúp bạn giải quyết rắc rối?
'AAA: Đúng vậy.
'AAA: Vẫn là vấn đề liên quan đến cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài. Chúng tôi mong rằng các anh sẽ bố trí tàu tuần tra để đảm bảo an toàn cho tuyến đường biển và cả đất liền. Giá cả sẽ vẫn được thực hiện theo các quy tắc của các anh:
'DMT: Cần quy mô tuần tra như thế nào, cần dịch vụ bảo vệ an ninh bao lâu? !
'AAA: Quy tắc cũ, ít nhất một tàu khu trục và hai tàu bảo vệ nhỏ để tạo thành một đội tuần tra. Ít nhất bốn chuyến tuần tra, bắt đầu từ Trung tâm hậu cần hải quân của anh ở Sudan, đi về phía Bắc từ Biển Đỏ và đi vào Địa Trung Hải, đi vòng quanh đất liền của Châu Phi vào Đại Tây Dương và quay trở lại Trung tâm hậu cần hải quân ở Sudan.
'DMT: Vòng quanh châu Phi?"
'AAA: Đúng vậy, câu lạc bộ của chúng tôi đã đưa hầu hết các quốc gia dọc theo bờ biển Châu Phi vào phạm vi cơ sở trồng trọt nông nghiệp.
'AAA: Các anh tính thử xem cần bao nhiêu thời gian?"
"DMT: Chờ một chút, tôi sẽ hỏi trước."
DMT ngay lập tức tổ chức một cuộc họp tại văn phòng riêng của mình và nhanh chóng thảo luận về thời gian sắp xếp đội tàu đi vòng quanh lục địa châu Phi và cả những khoản phí bổ sung có thể xảy ra v.v.
Thuyền trưởng Kolov, thuyền trưởng tàu khu trục USS Scheberg, người từng tham gia trục vớt kho báu dưới biển, phát biểu trước:
"Tôi ước tính đơn giản một chút, suất phát từ Trung tâm hậu cần hải quân ở Sudan, đi vòng quanh châu Phi rồi trở về Trung tâm hậu cần hải quân, hải trình là khoảng 13,000 hải lý, tức là khoảng 25,000 km tính theo km."
"Tàu khu trục của chúng ta có thể đi được khoảng 30 hải lý ⁄ giờ, tức là khoảng 55 km / h, nhưng khả năng tiết kiệm nhiên liệu ở tốc độ tối đa quá thấp và tốc độ tiết kiệm nhiên liệu tốt nhất là 18 hải lý ⁄ giờ, tức là khoảng 30 km / giờ. Nếu chúng ta phải đi 10 giờ mỗi ngày, tức là 300 km và mất tổng cộng 84 ngày để hoàn thành chuyến tham quan vùng đất châu Phi" Kolov tính toán dữ liệu.
Chương 3690: Kế hoạch bảo vệ: Một món quà lớn?"Ngoài ra, từ căn cứ của Hạm đội Thái Bình Dương đến Trung tâm hậu cần hải quân ở Sudan cần khoảng 12,000 km, ở đây lại mất thêm thời gian là 40 ngày." Kolov nói thêm.
"Chúng ta cũng cần tính toán thời gian cho chuyến trở về này."
Kolov nói thêm.
Dmitry tính toán nhanh: "Vậy là 164 ngày. Chi phí cho mỗi cuộc tuần tra được tính là 250 vạn Hạ Quốc tệ mỗi ngày, và chi phí cho 164 ngày là 4,1 ức Hạ Quốc tệ. Chúng ta có thể giảm giá một chút, theo thói quen của Hạ Quốc, bằng cách xóa số lẻ đi, cuối cùng tổng chi phí của bốn chuyến tuần tra là 16 ức Hạ Quốc tệ, đúng không?"
Kolov đồng tình: "Đúng!"
Sergey, thuyền trưởng của tàu khu trục Hulls, người cũng tham gia vào chiến dịch trục vớt kho báu bị chìm, nói với giọng hơi lo lắng: "Giá này có phải đắt quá không?"
Sergey nói thêm: "Hoạt động lần này do đối phương dàn xếp, ngoài việc thúc đẩy lực lượng an ninh và bảo vệ các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của bọn họ ở châu Phi, thật ra điều này cũng có thể chứng minh lực thực hải quân nước Nga của chúng ta, chúng ta cũng sẽ nhận được lợi ích rất lớn"
Dmitry đáp lại bằng một nụ cười: "Sergey, anh không hiểu ông chủ đó đâu!"
Dmitry tiếp tục nói: "Tôi dám khẳng định đây là món quà lớn mà đối phương tặng cho chúng ta. Bởi vì lần này chúng ta không tham gia hoạt động ở Nhật Bản, cho nên đối phương mới tặng quả cho chúng ta"
"Anh cho rằng đối phương không biết, hành động lần này đối với chúng ta mà nói, cũng là một chuyện rất tốt hay sao. Chúng ta không hci3 có thể lợi dụng lần này để tập huấn quân đội của chúng ta, mà còn có thể thể hiện một chút thực lực của chúng ta. Lần này đối với chúng ta quả là một chuyện tốt." Dmitry nói thêm.
"Bây giờ tôi đang suy nghĩ về việc rốt cuộc chúng ta nên yêu cầu đối phương trả tiền hay là nên yêu cầu đối phương trả cho chúng ta Hoàng Kỳ ngàn năm." Dmitry trầm ngâm nói.
Do chi phí bảo vệ an ninh khá cao, Dmitry đã bắt đầu cân nhắc liệu có nên thay thế một phần chi phí an ninh bằng những lát Hoàng Kỳ ngàn năm hay không?
Mặc dù tiền là một thứ rất tốt, nhưng Hoàng Kỳ ngàn năm lại là một thứ tốt mà tiền khó có thể mua được!
Tại văn phòng của Dmitry, Dema Aralhe, thuyền trưởng tàu khu trục USS Scheberg, người đã tham gia vào cuộc sơ tán đảo Yuzhno-Kurilsk, đã chủ động phát biểu: "BOSS, ngoài chi phí bảo mật thông thường, chúng ta cũng cần một số phần thưởng cho việc đẩy lùi kẻ thù?"
Ruslan Gamma, thuyền trưởng của USS Scheberg, cũng đồng ý:
"Đúng, đúng, nếu chúng ta đẩy lùi được kẻ thù, hẳn sẽ có phần thưởng, đúng không?"
Dmitry gật đầu khẳng định: "Yên tâm! Mọi người đều đã tiếp xúc với ông chủ đó, cậu ta không phải là một người keo kiệt, chắc chắn sẽ sắp xếp phần thưởng cho mọi người."
Dima cười: "Đúng vậy! Ông chủ đó rất hào phóng!"
Ruslan tán thành: "Tôi thích ông chủ đó!"
Kolov, thuyền trưởng của tàu khu trục USS Sheborg, đã hỏi câu hỏi trọng điểm: "Lần này đối phương cần 4 tàu khu trục và 8 tàu bảo vệ nhỏ. Chúng ta nên phân chia vị trí tương ứng thế nào đây?"
Hạm đội Thái Bình Dương có 10 tàu khu trục và 60 tàu bảo vệ, nhưng An Lương chỉ cần 4 tàu khu trục và 8 tàu bảo vệ để tạo thành đội tuần tra an ninh, nên việc lựa chọn thành viên như thế nào đã trở thành một vấn đề lớn.
Theo thông lệ trước đây, lần này những người được thuê để cung cấp dịch vụ bảo vệ an ninh sẽ nhận được lợi ích rất lớn.
Cho nên sẽ không có ai chủ động nhún nhường, thậm chí sẽ tranh nhau đến đỏ mặt khàn giọng chỉ vì một vị trí!
Trước câu hỏi mấu chốt do Kolov đặt ra, mọi thuyền trưởng tàu khu trục đều quay sang Dmitry, và tất cả đều hy vọng rằng Dmitry sẽ chọn bọn họ.
Dmitry nhìn xung quanh, nhìn biểu cảm của tất cả các thuyền trưởng tàu khu trục trong mắt mình, rồi chủ động nói: "Chúng ta cần thay đổi các quy tắc về chi phí bảo mật của hoạt động bảo mật này.
Các thuyền trưởng tàu khu trục nhìn Dmitry trong im lặng.
Dmitry giải thích: "Các hoạt động trước đây của chúng ta đều là các dịch vụ bảo mật ngắn hạn trong phạm vi ngắn và các dịch vụ bảo mật như vậy có thể được thực hiện vì bất kỳ lý do gì"
"Nhưng lần này dịch vụ an ninh không chỉ cần thời gian gần nửa năm, mà còn là hải trình dài hơn 20,000 hải lý. Về phương diện hỗ trợ vật chất hậu cần, thậm chí có khả năng sẽ không thể cung cấp miễn phí nữa." Dmitry nói thêm.
"Cho dù tôi có thể đồng ý để căn cứ bổ sung miễn phí, nhưng cấp trên cũng sẽ có người không đồng ý." Dmitry chỉ ra điểm quan trọng: "Chi phí bổ sung của các dịch vụ bổ sung mà chúng ta cung cấp, hiển nhiên cần chúng ta phải tự bỏ ra"
Kolov tán thành: "Tôi đồng ý Dima cũng tán thành: "Đúng là thời gian và hành trình của dịch vụ bảo vệ lần này quá xa. Nếu cứ để căn cứ cung cấp các dịch vụ hậu cần liên quan, e là chúng ta sẽ bị điều tra"
Ruslan nói thêm: "Nếu chúng ta tự mình cung cấp chi phí vật tư hậu cần, cấp trên nhất định sẽ nhắm mắt làm ngơ"
Dịch vụ an ninh lần này cũng rất tốt cho nước Nga. Như mọi người đã thảo luận trước đó, dịch vụ bảo vệ lần này có thể chứng tỏ sức mạnh của nước Nga. Nó cũng có thể huấn luyện hạm đội hải quân của nước Nga và kiếm được rất nhiều tiền chi phí bảo mật. Quả thật là một phương pháp lấy một được nhiều.
"Mọi người hãy tính toán chi phí hậu cần, và chúng ta sẽ thảo luận về việc phân chia lợi ích" Dmitry đặt vấn đề phân bổ lợi ích.
Không ai trong số các thuyền trưởng tàu khu trục có mặt ở đây là một kẻ ngốc, bọn họ vừa liên lạc với cấp dưới để nhờ tính toán giúp, vừa tự mình tính toán.
Chương 3691: Lôi kéo lợi ích!Sau khoảng 5 phút, các thuyền trưởng khu trục lần lượt tính toán ra kết quả.
Tính theo cách một tàu khu trục và hai tàu bảo vệ sẽ tạo thành một đội tuần tra, sau đó dựa trên hành trình 25,000 hải lý, chi phí an ninh là 4 ức Hạ Quốc tệ, chi phí hậu cần đường biển toàn diện là 1,3 ức Hạ Quốc tệ.
Nó tương đương với lợi nhuận 2/7 ức Hạ Quốc tệ.
Bốn chuyến tuần tra gộp lại với nhau, tổng lợi nhuận vượt quá 10 ức Hạ Quốc tệ, chính xác là 10,8 ức Hạ Quốc tệ.
Trước những khoản lợi nhuận khổng lồ đó, mọi thuyền trưởng tàu khu trục đều không hề nhường nhịn, không ai bằng lòng từ bỏ cơ hội kiếm tiền này.
Đối mặt với tình hình như vậy, Dmitry phải suy nghĩ cẩn thận.
Mặc dù Dmitry chưa bao giờ nghe qua câu "Không lo không có phần, chỉ lo chia không đều", nhưng Dmitry rất ý thức về những mâu thuẫn có thể nảy sinh từ việc phân chia lợi ích lần này.
Để tránh tình trạng mâu thuẫn ngày càng mở rộng, Dmitry đã nghĩ ra một cách hay.
"Trước khi xác nhận những người tham gia, hãy để tôi giải thích việc phân chia quyền lợi lần này" Dmitry vỗ tay, thu hút ánh mắt của tất cả các thuyền trưởng tàu khu trục.
"Chúng ta đều là anh em sống chết trên một chiến trường, chúng ta nên cùng tiến cùng lui" Dmitry thiết lập những điều cơ bản trước.
Các thuyền trưởng tàu khu trục đương nhiên không thể bác bỏ.
"Trong hoạt động bảo vệ an ninh lần này, dù tham gia hay không tham gia, đều có thể nhận được lợi ích!" Dmitry nói thêm.
"Theo tính toán của mọi người, lợi nhuận của mỗi đội an ninh là khoảng 2,7 ức Hạ Quốc tệ. Chúng tôi giả định rằng đó là 270 Hạ Quốc tệ. Phần lợi nhuận này được chia thành ba phần bằng nhau, một phần sẽ chia cho đội tàu, một phần sẽ chia cho đội tàu hành động và phần còn lại cuối cùng sẽ chia cho những tàu không tham gia vào hoạt động" Dmitry phân phối lợi ích.
Một kế hoạch phân bổ như vậy tương đương với việc nhường một phần sáu quyền lợi của Hạm đội Thái Bình Dương và các tàu tác chiến cho các tàu không tham gia.
Kế hoạch phân phối lợi ích do Dmitry đặt ra là quan tâm đến tất cả mọi người.
Đối với Hạm đội Thái Bình Dương, tuy thu nhập của bọn họ bị giảm đi một phần sáu nhưng tình hình nội bộ vẫn được ổn định, từ đó tránh được nguy cơ nội chiến.
Đối với các thuyền trưởng khu trục không tham gia hoạt động an ninh, bọn họ nhận được một phần ba quyền lợi, đương nhiên không có gì để nói.
Đối với các con tàu thi hành nhiệm vụ, tuy đã chia một phần ba quyền lợi nhưng dù sao thì quyền lợi của bọn họ cũng nhiều hơn một chút.
Bởi vì có bốn tàu hoạt động và sáu tàu không không hoạt động.
Ngoài ra, Dmitry có một kế hoạch để xoa dịu nhóm hoạt động con tàu!
"Trong hoạt động bảo vệ an ninh lần này, phần thưởng dành cho tàu nhiệm vụ đẩy lùi được kẻ địch là tất cả các thành viên trên con tàu đó sẽ được thưởng. Ví dụ, Kolov dẫn đầu con tàu hiệu Sheberg và giành được phần thưởng 2,000 vạn Hạ Quốc tệ, vậy thì phần thưởng này sẽ chỉ thuộc về đội bảo vệ an ninh do Kolov dẫn dắt, và cũng sẽ do bọn họ tự phân chia theo quy tắc" Dmitry nói ra phương án bồi thường.
Phương án bồi thường này là một chuyện tốt đối với những người vận hành con tàu, một khi xảy ra chuyện mà có thể đẩy lùi được kẻ thù, vậy thì bọn họ sẽ lại được một khoản tiền lớn.
Bên cạnh đó, ngay cả khi không đẩy lùi được kẻ thù, thuyền trưởng của tàu khu trục điều hành tham gia hoạt động an ninh cũng có thể nhận được khoảng 900 vạn Hạ Quốc tệ sau hoạt động lần này, lẽ nào không tốt?
"Mọi người có ý kiến gì về kế hoạch phân phối như vậy không?"
Dmitry hỏi.
Kolov là người đầu tiên đồng ý: "Tôi không có ý kiến"
Dima cũng tán thành: "Hoàn toàn không có ý kiến gì! Các anh em, việc nặng nhọc này cứ giao cho tôi, mọi người uống rượu, ca hát ở nhà cũng có thể kiếm được một khoản tiền!"
Ruslan phàn nàn: "Tôi cũng muốn làm việc chăm chỉ! Dù sao số mệnh của tôi cũng đã vất vả rồi!"
Mikhaylov, thuyền trưởng của tàu khu trục Jarilo, trả lời với giọng lo lắng: "Các thuyền trưởng tàu khu trục của chúng tôi chắc chắn không có ý kiến gì. Dù sao các thuyền trưởng tàu khu trục tham gia hoạt động đến cuối có thể được chia 900 vạn Hạ Quốc tệ, các thuyền trưởng tàu khu trục không tham gia cũng có thể được chia 600 vạn Hạ Quốc tệ."
"Nhưng mà, thuyền trưởng của mấy con tàu ngầm và cả bốn con tàu tuần tra kia có ý kiến gì không?" Mikhailov đưa ra những câu hỏi có thể xảy ra.
Các thuyền trưởng tàu khu trục đều nhìn Dmitry.
Dmitry cười: "Mọi người tưởng rằng nhóm tàu nhận được một phần ba đều làm không công à? Số tiền này phải được chia ra hết, trên dưới đều rất hài lòng, mọi người có thể phát tài cùng với nhau!"
"Thật ra tôi đã đề xuất tàu tuần dương cho ông chủ đó, nhưng ông chủ đó thì muốn khiêm tốn hơn một chút, không muốn tàu tuần dương" Dmitry nói thêm.
An Lương thực sự không muốn thuê một chiếc tàu tuần dương, bởi vì chiếc tuần dương này quá phô trương.
"Tất cả mọi người hãy rời khỏi văn phòng trước đi, lát nữa tôi sẽ sử dụng mười tờ giấy A4 để in ra bốn tờ "tham gia" và sáu tờ "không tham gia" Sau đó tôi sẽ gấp lại, tiếp theo mọi người bước đến và rút thăm, ai rút trúng tham gia thì phải tham gia vào hoạt động bảo vệ an ninh lần này, còn ai rút trúng phiếu không tham gia thì sẽ không thể nào tham gia. Tất cả đều dựa trên may mắn"
Dmitry giải thích chi tiết.
Mười thuyền trưởng tàu khu trục đứng dậy và rời đi không do dự.
Sau một lúc, Dmitry giải quyết xong mười tờ giấy in A4, anh ta gọi mười thuyền trưởng tàu khu trục vào lại, rồi đưa tờ giấy in A4 đã gấp.
Chương 3692: Học hỏi cách thức của câu lạc bộ Thiên ThượngBạch Ngọc Kinh?
"Tôi đã tự tay gấp từng tờ giấy in lại và đặt vào trong lòng bàn tay của tôi, từ số 1 đến số 10, mọi người không thể tự tay lựa chọn, chỉ có thể nói mã số, đồng thời tất cả mọi người chọn xong rồi thì mới được mở ra" Dmitry giải thích các quy tắc.
Kolov hỏi: "Trong chúng ta, ai chọn trước, ai chọn sau?"
"Tôi đã học được một mẹo nhỏ từ ông chủ, nếu gặp phải chuyển không thể quyết định thì hãy ném xúc xắc. Hai người một đội ném xúc xắc với nhau, ai thắng sẽ được xếp ở trước số 5, còn ai thua thì sẽ xếp sau số 5. Sau đó người thắng và người thua sẽ tự quyết định thứ tự trong nhóm." Dmitry đã lựa chọn phương án quyết sách của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh.
Câu lạc bộ Bạch Ngọc Thiên Hạ đều thích... à không!
Các thành viên của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh hoàn toàn không thích ném xúc xắc. Suy cho cùng, nếu như bọn họ ném xúc xắc trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, vậy thì chẳng khác nào cho Hồ Tiểu Ngư ăn hết!
Mười thuyền trưởng tàu khu trục của Hạm đội Thái Bình Dương bắt đầu tung xúc xắc và nhanh chóng quyết định thứ tự bốc thăm. Dima là người rút thăm đầu tiên, anh ta suy nghĩ một hồi sau đó nói với giọng khẳng định"..."Tôi sẽ lấy tờ giấy thứ ba từ trên xuống"
Dmitry chỉ vào tờ giấy in trống và cây bút máy trên bàn hội nghị:
"Dima, viết ra quyết định của cậu và ký tên, tránh lát nữa không rõ ràng"
"Được" Dima không từ chối.
Vài phút sau, rút thăm kết thúc, tất cả những người quen của An Lương đều tham gia hoạt động bảo vệ an ninh, bao gồm cả tàu khu trục Sheberg và Hulls - hai con tàu đã tham gia chiến dịch trục vớt kho báu bị chìm. Ngoài ra còn có Stryberg và Svalrog, những con tàu đã tham gia vào cuộc rút quân của đảo Yuzhno-Kurilsk.
Còn việc lựa chọn tám con tàu bảo vệ thì sẽ được giao lại cho thuyền trưởng của bốn chiếc tàu khu trục.
Sau khi Dmitry xác nhận tình hình liên quan, anh ta đã lập tức liên hệ với An Lương, anh ta chuẩn bị tiếp tục dịch vụ bảo vệ an ninh cho An Lương!
Một kênh liên lạc được mã hóa do Deep Web xây dựng, Dmitry đã gửi tin nhắn trực tiếp đến An Lương.
'DMT: [Thông tin chi phí bảo vệ an ninh] 'DMT: Chúng tôi còn có một tàu tuần dương có thể cung cấp dịch vụ an ninh, cậu xem thử co cần hay không?
'DMT: Ngoài tàu tuần dương, chúng tôi còn có tàu ngầm, cho dù là tàu ngầm thông thường, tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân hay tàu ngầm tấn công hạt nhân, tất cả đều có thể được bố Z3 tr.
'AAA:...
'AAA: Đại ca, tôi chỉ muốn các anh đi du lịch khắp nơi để chứng tỏ cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của chúng tôi có điều kiện an ninh, chứ không phải phát động chiến tranh"
'AAA: Còn tàu ngầm tấn công hạt nhân nữa cơ chứ! 'AAA: Nếu hôm nay tôi dám sắp xếp, ngày mai tôi phải đi uống trà đấy, anh có tin hay không?"
'DMT: Đừng lo lắng, tàu ngầm tấn công hạt nhân của chúng tôi hoạt động rất bí mật, không ai biết chuyện đó đâu.
'AAA: Đừng nói nữa, tôi không muốn những thứ này, tôi chỉ muốn bốn tàu khu trục, mỗi tàu kèm thêm hai con tàu bảo vệ.
'AAA: [Thông tin chi phí bảo vệ an ninh [mà các anh làm không có vấn đề gì. Tôi đồng ý với chi phí bảo vệ an ninh này, các anh xem nên đưa khoản tiền này cho các anh như thế nào?"
'DMT: Cậu có thể chuyển những khoản tiền này vào ngân hàng nội địa của chúng tôi không?"
'AAA: Hoàn toàn không thành vấn đề.
'AAA: Anh biết đấy, chúng tôi là một tổ chức tài chính chuyên nghiệp, bất kể anh chọn khu vực và đơn vị tiền tệ nào, chúng tôi đều có thể sắp xếp cho anh"
'DMT: Chúng tôi muốn Hạ Quốc tệ của cậu, chuyển tiền đến Ngân hàng phát triển ngoại thương của đất nước chúng tôi.
'AAA: Được thôi.
'AAA: Các anh mong muốn bao lâu thì tổng kết một lần?"
'DMT: Chu kỳ bảy ngày, được chứ?"
'AAA: Một tuần kết toán một lần, đương nhiên không thành vấn đề, các anh muốn kết toán mỗi ngày cũng được:
"DMT: Cảm ơn 'DMT: Cậu thật sự không cần tàu tuần dương hay là tàu ngầm hay sao?"
'AAA: Không cần "AAA: Này, các anh không bán dịch vụ bảo vệ an ninh cho tôi, đây là đang muốn tiễn tôi!
'DMT: Theo như địa vị của cậu ở bên đó, tôi tin rằng cậu có thể giải quyết.
'AAA: Có thể giải quyết, không cần.
Đối với An Lương mà nói, những chuyện đó quả thực không phải là phiền phức không thể giải quyết, nhưng có cần thiết không?
Lần này, dịch vụ an ninh đúng như Dmitry đã đoán, An Lương đặc biệt lôi kéo mối quan hệ với Hạm đội Thái Bình Dương, sau cùng chỉ là một chuyến du lịch vòng quanh châu Phi kéo dài một tuần, không đóng quân ở một vị trí cố định, năng lực cung cấp an ninh có hạn, Lực lượng phòng thủ của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài phụ thuộc nhiều hơn vào việc thiết lập các hệ thống phòng không địa phương và hệ thống phòng thủ ven biển, cũng như việc hình thành các đội an ninh tương ứng.
'AAA: Khi nào thì các anh mới có thể sắp xếp đội bảo vệ đầu tiên?
'DMT: Nếu cậu cần, chúng tôi có thể sắp xếp khởi hành sớm nhất trong vòng ba ngày.
'AAA: Vậy thì hãy sắp xếp việc khởi hành càng sớm càng tốt. Suy cho cùng, hành trình từ căn cứ Hạm đội Thái Bình Dương của các anh đến đất châu Phi vẫn còn hơn một tháng. Dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của chúng tôi chắc chắn sẽ khởi động trong vòng một tháng:
"DMT: Đã nhận!
Dmitry đồng ý rất ngắn gọn mà không nhắc An Lương trả tiền đặt cọc hay bất cứ thứ gì.
Tuy nhiên, An Lương đã tự giác trả lời thông tin này, bày tỏ rằng anh sẽ trả tiền theo đúng như quy định, nhằm trấn an Hạm đội Thái Bình Dương.
Chương 3698: Tiết lộ bí mật?'AAA: Anh gửi tài khoản ngân hàng của mình đi, chúng tôi sẽ trả cho anh 20% tiền đặt cọc trước. Sau đó các anh cứ yên tâm hành động, chúng tôi sẽ không bỏ rơi các anh:
'DMT: Cảm ơn ông chủ!
"DMT: [Thông tin tài khoản Ngân hàng phát triển ngoại thương] 'DMT: Tôi sẽ thu xếp lập tức. Chậm nhất trong vòng ba ngày, đội an ninh đầu tiên sẽ được xuất phát.
'ÀAAA: Được rồi.
'AAA: Nhân tiện, trong chuyến tham quan bảo vệ an ninh này, nếu anh gặp vấn đề cần giải quyết, chúng tôi sẽ hoàn trả cho anh toàn bộ lượng đạn tiêu thụ của anh và cung cấp phần thưởng tương ứng"
"DMT: Vậy thì tốt quá!
'DMT: Các chàng trai bên chúng tôi vẫn rất nhớ tấm lòng bao dung của ông chủ.
'AAA: Tôi đề nghị các anh nên đi qua eo biển Malacca, nếu như gặp phải gì đó... các anh hiểu mà!
'DMT: Tôi hiểu rồi!
'DMT: Tôi nghĩ những kẻ đó sẽ bỏ chạy khi nhìn thấy chúng tôi:
Theo phong cách của nước Nga, nếu một tên cướp biển nhìn thấy các tàu chiến của nước Nga, khả năng cao là chúng sẽ bỏ chạy. Bởi vì nước Nga thường bắt nạt hải tặc bằng cách tọc mạch, hoặc bắt nạt hải tặc bằng súng thật. Làm sao đám người hải tặc đó chịu nỗi?
'AAA: Lõ như có kẻ không sợ thì sao?"
'DMT: Vậy thì càng tốt!
'AAA: Nhân tiện, các anh cũng đang thành lập một cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở Sudan sao?"
'DMT: Đúng vậy.
'DMT: Nói chính xác, tất cả các gia đình và nhóm quyền lực ở đất nước chúng tôi đang đổ vào Sudan.
'DMT: Mọi người đều lạc quan về triển vọng phát triển của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài. Dù sao thì cậu cũng phải cung cấp công nghệ và kênh bán hàng. Chỉ cần cậu chiếm được đất và trồng trọt, cậu có thể gặt hái lợi nhuận thật ổn định, có ai lại không ghen tị cơ chứ?"
'AAA: Các anh không sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"
"DMT: Chuyện ngoài ý muốn nào chứ?"
'DMT: Chúng tôi có một Trung tâm hậu cần hải quân ở Sudan!
"DMT: Bởi vì dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của cậu, ngân sách cho Trung tâm hậu cần hải quân của chúng tôi ở Sudan đã tăng lên rất nhiều. Dự kiến, một siêu tàu khu trục mới sẽ được đóng ở Sudan trong tương lai.
'AAA: Không hổ danh là nước Ngaf 'DMT: Trong tương lai, Trung tâm hậu cần hải quân của Sudan sẽ được hoàn thiện. Nếu cậu muốn thuê dịch vụ an ninh, giá cả sẽ rẻ hơn một chút.
"DMT: Tôi tiết lộ thêm một thông tin bí mật cho cậu.
Dmitry nói rằng anh ta có thể tiết lộ một thông tin mật cho An Lương!
Trước tin nhắn của Dmitry, An Lương từ chối không chút ngần ngại.
'AAA: Đừng, đừng, đừng!
'AAA: Đại ca, đừng hại tôi!
'AAA: Chúng ta chỉ là mối quan hệ hợp tác kinh doanh đơn giản, tôi đưa tiền, các anh làm việc cho tôi. Chúng ta không có bất kỳ mối quan hệ nào khác, tôi cũng không muốn biêt một chút gì về bí mật của các anh:
An Lương thực sự không hề tò mò một chút gì về thông tin bí mật của bọn họ.
Bởi vì biết thông tin bí mật đôi khi không phải là một điều tốt!
'DMT: Yên tâm đi, không phải là bí mật cấp cao gì đâu. Theo như mối quan hệ của chúng ta, tôi có thể nói cho cậu biết:
'AAA:...
An Lương bất lực than thở, Dmitry chắc không phải là đang muốn làm trò gì đâu nhỉ?
"DMT: Một số ông lớn bên phía chúng tôi có kế hoạch giải quyết vấn đề Sudan, và để hiện thực hóa kế hoạch đó, các nhân vật lớn của nước Nga thậm chí còn muốn gửi tàu sân bay đến Sudan' 'AAA: Hàng không mẫu hạm của các anh cũng có thể di chuyện được hay sao?"
'DMT: Cậu không thể di chuyển mà không có tiền, cậu có thể di chuyển nếu cậu có tiền:
'DMT: Nếu vấn đề của Sudan được giải quyết, điều đó đồng nghĩa với lợi ích to lớn, và tàu sân bay chắc chắn sẽ có thể di chuyển"
'AAA: Được rồi!
'AAA: Anh cứ nói chuyện của anh, tôi xem như không thấy gì:
'AAA: Nhớ thu xếp để đội bảo vệ càng sớm càng tốt.
'DMT: Đừng lo lắng, ông chủ, chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để thu xếp.
'AAA: Muộn rồi, tôi té trước đây.
'DMT: Ông chủ đi vui vẻ"
An Lương và Dmitry kết thúc cuộc trao đổi, anh lập tức liên hệ với Phạm Bình của Công ty đầu tư An Tâm, và yêu cầu Phạm Bình chuyển 3,2 ức Hạ Quốc tệ vào tài khoản [Ngân hàng phát triển ngoại thương] do Dmitry cung cấp.
An Lương rất ý thức được chân lý có tiền thì dễ làm việc, cho nên đã không ngần ngại đồng ý chi phí an ninh do Dmitry liệt kê.
'Phạm Bình: Tổng giám đốc An, chúng tôi đã chuyển tiền, vì dùng Hạ Quốc tệ để thanh toán, chúng tôi đã bỏ qua hệ thống thanh toán quỹ quốc tế SWIFT của nước Mỹ và thông qua hệ thống thanh toán xuyên biên giới CIPS Hạ Quốc tệ của Hạ Quốc.
'Phạm Bình: Tài khoản của đối phương sẽ nhận được tiền của chúng tôi trong vòng một phút.
"An Lương: Được.
Nước Nga, trạm của Hạm đội Thái Bình Dương.
Sau khi Dmitry và An Lương liên lạc xong, anh ta lập tức ra lệnh cho nhân viên hậu cần đẩy nhanh công tác chuẩn bị tham gia chiến dịch an ninh. Mọi việc phải hoàn thành trong vòng ba ngày, và đội an ninh đầu tiên phải được khởi hành.
Sau khi thu xếp xong, Dmitry kiểm tra thông báo thông tin trên điện thoại di động của mình, hóa ra đó là một tin nhắn ngắn từ Ngân hàng phát triển ngoại thương, thông báo rằng Dmitry đã nhận được khoản tiền 3,2 ức Hạ Quốc tệ.
Dmitry nhìn thông báo, sau đó mỉm cười, anh ta cảm thán: "Quả nhiên là ông chủ! Làm việc luôn hoàn mỹ không chê vào đầu được, khiến người ta vô cùng có thiện cảm"
Ngày hôm sau, thứ ba, 7 giờ 30 phút sáng.
An Lương bị con mèo lớn Đế Đô kéo dậy. Hôm nay, con mèo lớn Đế Đô vẫn cần phải đi học, con mèo lớn Đế Đô rất có tính kỷ luật, mỗi ngày đều học luyện đàn với tâm trạng rất phấn khối.
Ninh Nhược Sương cũng cần phải đến trường, Uyển Hề sẽ đến trường với Ninh Nhược Sương, Uyển Hề sẽ tập nhảy với Ninh Nhược Sương.
Tuy nhiên, An Lương rất thất vọng với việc tập nhảy. Bởi vì sau khi luyện tập nhảy rồi, chẳng phải sức chiến đấu chỉ còn cỡ 5 thôi sao?
Chương 3694: Chủ động mời.Lúc 8 giờ 5 phút sáng, trong bãi đậu xe ngoài trời của Học viện âm nhạc Quốc gia, An Lương gọi điện cho Lam Tín, người phát ngôn của Sư đoàn thủy quân Đông Hải.
Chờ kết nối cuộc gọi, Lam Tín khách sáo chào hỏi trước: "Tổng giám đốc An, chào buổi sáng"
"Không có quấy rầy tổng giám đốc Lam nghỉ ngơi chứ?" An Lương nói đùa.
"Tổng giám đốc An nói đùa, buổi sáng chúng tôi có thói quen chạy bộ" Lam Tín đáp lại.
An Lương suýt nữa cười thành tiếng!
Nếu không phải Lam Tín có dáng vẻ béo phệ, An Lương đã tin lời Lan Tín nói.
"Tổng giám đốc An bị sao vậy?" Lan Tín hỏi, anh ta biết rõ An Lương có việc nên mới gọi điện thoại cho mình. An Lương chủ động liên hệ với anh ta, nhất định là có chuyện.
Suy cho cùng, giữa hai người không có giao dịch riêng tư gì.
An Lương mỉm cười đưa ra lời mời: "Nếu như tổng giám đốc Lam có thời gian, chúng ta cùng nhau đi uống trà."
"Tổng giám đốc An mời, tôi chắc chắn có thời gian, Tổng giám đốc An chọn được địa điểm chứ?" Lam Tín hỏi.
"Phòng trà Không Sơn ở bên đường Cảnh Sơn, 10 giờ sáng, tổng giám đốc Lam thấy thế nào?" An Lương đề nghị.
Phòng trà Không Sơn là tài sản của Uyển Hề. Uyển Hề đã đặc biệt bố trí cảng đậu cho mô tô bay. Ngoài ra, phòng trà Không Sơn nằm ở Cảnh Sơn. Dù là môi trường hay phong cảnh, đây gần như là phòng trà hàng đầu của Ngũ Đạo, Đế Đô.
"Được rồi, đến lúc đó gặp" Lam Tín đáp lại.
"Gặp anh sau." An Lương cũng đáp lại.
Sau khi Lan Tín cúp điện thoại, anh ta lập tức liên lạc với Lâm Ngị Lực. Gia đình Đại Lâm có mối quan hệ rất tốt với Sư đoàn thủy quân Đông Hải.
"Tiểu Lâm, cậu nói xem tổng giám đốc An tìm tôi là có chuyện gì?" Lam Tín hỏi.
Lâm Nghị Lực suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời: "Tôi không biết tình hình cụ thể. Anh Lương không nói về chuyện này trong câu lạc bộ. Tuy nhiên, tôi nghĩ việc Anh Lương liên lạc với anh chắc chắn không phải là chuyện xấu."
Lâm Nghị Lực nói thêm: "Nếu là chuyện xấu, cậu nghĩ An Lương sẽ liên lạc với anh sao?"
Lam Tín tán thành: "Có lý!"
"Tiểu Lâm, nếu có thời gian hay chúng ta đi chung với nhau đi?"
Lam Tín ngập ngừng đưa ra lời mời.
Lâm Nghị Lực mỉm cười và từ chối: "Không, không. Tôi còn phải đi làm"
Lam Tín cũng không dây dưa thêm.
9 giờ 15 phút sáng.
Lam Tín sử dụng hệ thống tự động lái của mô tô bay để đến phòng trà Không Sơn, chưa đầy 10 phút, Lam Tín đã đến phòng trà Không Sơn, An Lương đã đến trước một bước.
Khi Lam Tín đến, An Lương đích thân ra đón Lam Tín.
"Đã lâu không gặp, phong thái của tổng giám đốc Lam vẫn vậy!"
An Lương cười chào.
"Cảm ơn cậu đã khen, tổng giám đốc An." Lam Tín đi theo An Lương vào phòng trà Không Sơn.
Sau khi nghệ nhân pha trà của phòng trà pha xong trà nóng, An Lương vẫy tay ra hiệu cho đối phương rời đi. Nghệ nhân pha trà biết ý rời đi, làm sao Lam Tín lại không hiểu An Lương muốn nói chuyện quan trọng?
"Tổng giám đốc Lam, anh nghĩ sao về cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài?" An Lương thản nhiên hỏi.
Phòng trà Không Sơn.
Trong căn phòng cạnh cửa sổ, An Lương hỏi quan điểm của Lam Tín về dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Trước câu hỏi của An Lương, Lam Tín suy nghĩ vài giây, sau đó trả lời: "Cơ sở trồng nông nghiệp ở nước ngoài thật sự rất tuyệt!
Trước hết, thông qua dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, có thể thu được một lượng lớn đất canh tác nông nghiệp, từ đó thu được rất nhiều nông sản"
"Thứ hai, các sản phẩm nông nghiệp này sẽ giải tỏa hiệu quả áp lực của nước ta đối với thị trường nhập khẩu nông sản, đặc biệt là các mối đe dọa tiềm tàng đối với nước ta từ bốn công ty ngũ cốc lớn cũng sẽ được giảm bớt đáng kể" Lam Tín giải thích thêm.
"Cuối cùng, còn có một điểm mấu chốt nhất, còn có thể thu được một số tài nguyên địa phương thông qua dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài." Lan Tín nói với vẻ không chắc chắn.
Cái gọi là "tài nguyên địa phương" thật ra chính là mục đích cốt lõi của dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Ví dụ, nhóm của Tồn Viễn hiện đang có kế hoạch thành lập một khu thương mại đặc biệt xung quanh cơ sở trồng trọt nông nghiệp, đồng thời thành lập ủy ban quản lý khu thương mại đặc biệt, thậm chí còn muốn có được quyền quản lý độc lập.
Chuyện này...
An Lương cảm thấy bọn họ hình như hơi tàn nhẫn?
Ban đầu, theo kế hoạch của An Lương, chỉ là xâm nhập mọi khía cạnh của địa phương thông qua các phương tiện kinh tế, từ đó trở thành vị vua không có quyền lực của địa phương và bí mật kiểm soát mọi thứ trong khu vực địa phương.
Kết quả, Lý Tồn Viễn và nhóm của cậu ta đã chiếm đoạt thành quả của người khác một cách quang minh chính đại. Quan trọng hơn là bọn họ đã thành công!
Ai có thể chịu đựng được điều này?
"Tổng giám đốc Lâm thật là có tâm!" An Lương giễu cợt.
Vì Lam Tín chỉ nói đến lợi thế của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài, và không đề cập đến rủi ro tiềm ẩn của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài.
Rủi ro lớn nhất của các cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài thật ra đã được nêu ra từ cái tên của nó rồi, chính là "nước ngoài".
Hạ Quốc là một trong những quốc gia có môi trường an ninh công cộng tốt nhất trên thế giới. Nếu xét về môi trường an ninh công cộng, Hạ Quốc đứng ở cấp bậc cao trong phạm vi toàn quốc.
Tuy nhiên, môi trường an ninh ở Châu Phi hơi tệ.
Lấy Algeria được An Lương chọn làm ví dụ, môi trường an ninh công cộng ở Algeria thực sự rất tệ.
Chương 3695: Sẽ không quên người của mình!Mặc dù Algeria cấm sử dụng súng giống như Hạ Quốc, nhưng vấn đề của môi trường an ninh công cộng không phải cứ cấm sử dụng súng là có thể giải quyết được. Môi trường an ninh công cộng của Algeria quả thật rất to, gần bằng với Hạ Quốc.
Do các vấn đề của môi trường an ninh công cộng, việc thành lập một cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở Algeria có thể gặp phải một loạt rắc rối, bao gồm cơ sở trồng trọt nông nghiệp bị đánh, đập phá và cướp bóc, nhân viên của cơ sở trồng trọt nông nghiệp còn gặp phải những mối đe dọa cá nhân v.v.
Ví dụ, Lý Tồn Viễn và nhóm của cậu ta đã chọn Libya, bọn họ phải đối mặt với những vấn đề còn lớn hơn.
Vì đất nước Libya đang rối ren nên dù một cuộc nội chiến quy mô lớn chưa nổ ra nhưng mối nghi ngờ về chiến tranh đã lan rộng và có thể nổ ra bất cứ lúc nào.
Chính vì điều này mà Lý Tồn Viễn và nhóm của cậu ta có thể làm được những chuyện đó thành công ở Libya.
Suy cho cùng, một khi cuộc nội chiến ở Libya bắt đầu, Lý Tồn Viễn và những người khác phải bảo vệ tài sản của bọn họ, vì vậy việc thiết lập một hệ thống phòng thủ an ninh ở Libya thì đâu có vấn đề gì, phải không?
Lan Tín hiểu được lời chế giễu của An Lương, anh ta không xấu hổ chút nào mà đáp lại bằng một nụ cười: "Tổng giám đốc An, Sư đoàn thủy quân Đông Hải chúng tôi cũng hy vọng sẽ được tham gia, chúng tôi cũng mong tổng giám đốc An chiếu cố nhiều hơn."
"Không thành vấn để!" An Lương mỉm cười đồng ý: "Hiện tại có một việc cần tổng giám đốc Lam giúp đỡ."
"Ô?" Lan Tín giả vờ nghi ngờ nhìn An Lương.
Sư đoàn thủy quân Đông Hải hiện đang có mối liên hệ sâu sắc với dự án cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Mọi cơ sở trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài đều cần sự trợ giúp của Sư đoàn thủy quân Đông Hải để thiết lập hệ thống phòng không và hệ thống phòng thủ bờ biển.
"Tôi đã thực hiện một thỏa thuận an ninh với Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga vào ngày hôm qua" An Lương nói lại những điều có liên quan, rồi hỏi: "Tổng giám đốc Lam, anh có thể sắp xếp một chuyến an ninh vòng quanh Châu Phi được không?"
Lam Tín nghĩ ngợi một lúc rồi đồng ý: "Đương nhiên không có vấn đề gì! Tổng giám đốc An, chúng tôi cũng có cơ sở tiếp tế ở Châu Phi"
"Õ căn cứ thuộc eo biển Malacca?" An Lương mỉm cười.
"Quả nhiên tổng giám đốc An đã điều tra rồi." Lam Tín đáp lại một cách không ngạc nhiên.
Đây là căn cứ tiếp liệu hải quân đầu tiên của Hạ Quốc ở châu Phi, căn cứ tiếp liệu hải quân này từ lâu đã bị nước Mỹ tấn công vô số lần, nước Mỹ thậm chí còn nói rằng quy cách của bến tàu thủy này có thể cập bến tàu sân bay.
Về việc liệu nó có thể được...
Dù sao thì, nước Mỹ đã nói như vậy!
"Tổng giám đốc An, cậu cần chuyến an ninh với khuôn mẫu như thế nào?" Lam Tín hỏi.
"Tham khảo khuôn mẫu sắp xếp của Hạm đội Thái Bình Dương của nước Nga, tôi hy vọng anh ít nhất có thể sắp xếp khuôn mẫu giống như vậy hoặc là có thể vượt hơn cả khuôn mẫu như thế"
An Lương giải thích.
"Đương nhiên, về khoản chi phí liên quan, chúng tôi sẽ chịu toàn bộ!" An Lương nói thêm.
Lam Tín đột nhiên cười: "Vậy thì chúng tôi sẽ điều động năm đội tuần tra, mỗi đội tuần tra sẽ được tàu khu trực Type 052D dẫn dắt, kèm theo đó là hai con tàu bảo vệ Type 054A, bọn chúng sẽ du ngoạn một vòng quanh Châu Phi rộng lớn, thế nào?"
"Hoàn toàn không có vấn đề gì!" An Lương đồng ý với thái độ chắc chắn.
tàu khu trực Type 052D là tàu khu trục tiên tiến nhất của Hạ Quốc, nó cũng có thể được xếp vào top 3 thế giới, khả năng chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ. An Lương còn có gì không hài lòng nữa chứ?
An Lương và Lam Tín nhanh chóng thảo luận về chi phí an ninh, sau đó vui vẻ đạt được thỏa thuận bằng lời nói. Suy cho cùng, không thể nào ký giấy thỏa thuận cho những chuyện như thế này được, đúng không?
Dù là An Lương hay Lan Tín, đôi bên đều không thể thất hứa. Cái giá của việc thất hứa sẽ rất cao!
"Tổng giám đốc An, cùng nhau ăn trưa đi?" Lam Tín đưa ra lời mời.
An Lương từ chối: "Thật ngại quá, tổng giám đốc Lam. Trưa hôm nay tôi có việc, lần sau nhất định"
"Không thành vấn đề" Lam Tín mỉm cười gật đầu.
An Lương đã đưa Lam Tín đến cảng hàng không của phòng trà Không Sơn. Sau khi Lam Tín rời đi, An Lương đã gửi một tin nhắn cho điễn viên nhỏ Lương Tuyết.
"An Lương: Hôm nay quay phim à?"
Không đến nửa phút, An Lương đã nhận được tin nhắn trả lời của Lương Tuyết.
"Lương Tuyết: Hôm nay em không quay phim, em đang học kịch bản.
"An Lương: Đọc thuộc lòng kịch bản? !
"An Lương: Vậy thì đúng lúc quá, anh sẽ thảo luận kịch bản cùng với em.
'Lương Tuyết: [Đỏ mặt] 'Lương Tuyết: Em đang ở nhà.
Lúc trước khi Lương Tuyết đến Đế Đô, cô đã thuê một căn nhà hai phòng ngủ và một phòng khách ở khu dân cư Ôn Noãn Hoa Khai, Tây Tứ Đạo. Hiện tại, cô đã mua lại căn nhà này bằng chính tiền lương của mình.
Dù chỉ là căn nhà hai phòng ngủ, một phòng khách nhưng Lương Tuyết vẫn rất hài lòng.
"An Lương: Được, anh qua ngay.
"Lương Tuyết: Được.
Khu dân cư Ôn Noãn Hoa Khai, Tây Tứ Đạo, Đế Đô.
Lương Tuyết để điện thoại xuống, vẻ mặt vui mừng. Cô bước nhanh vào phòng bếp và mở tủ lạnh, lấy trong tủ lạnh ra một ít nguyên liệu, sau đó bận rộn vào bếp.
Trước đây tài nấu nướng của Lương Tuyết Tuyết chỉ có thể dùng để làm mì gói, nhưng cô ấy đã chăm chỉ học nấu ăn cho An Lương, hiện tại tay nghề nấu ăn của Lương Tuyết không thể nói là đặc biệt tốt, nhưng chắc chắn là ở mức khá.
Chương 3696: Thay đổi!Khoảng một tiếng đồng hồ sau, An Lương đến khu dân cư Ôn Noãn Hoa Khai trên một chiếc Audi A6L nhỏ gọn. Lương Tuyết giờ đã nổi tiếng, An Lương đương nhiên sẽ không lái mô tô bay để tránh thu hút sự chú ý. Khi tới trước cửa nhà Lương Tuyết, An Lương trực tiếp mở cửa theo mật khẩu do Lương Tuyết gửi, vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng máy hút mùi phát ra từ phòng bếp, An Lương hơi sửng sốt, cô diễn viên nhỏ này đang nấu ăn sao?
An Lương nhẹ nhàng bước tới cửa phòng bếp, nhìn thấy cô diễn viên nhỏ đang bận rộn nấu nướng bên trong, lòng anh hơi cảm động.
An Lương rất hiểu tài nấu nướng trước đây của diễn viên nhỏ này, nhưng bây giờ xem ra động tác nấu nướng của cô đã khá quen thuộc rồi, xem ra đã học hành và luyện tập rất nhiều.
"g?" Khi Lương Tuyết quay đầu lại, cô nhìn thấy An Lương, cô ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi nói: "Sao anh đến đây mà không có tiếng động gì thế?"
"Nhìn thấy em đang bận nên anh không gọi em." An Lương đáp, rồi hỏi: "Em học khi nào thế?"
Lương Tuyết biết rằng An Lương đang hỏi cô ấy về việc nấu ăn, cô ấy trả lời với vẻ ngượng ngùng: "Mỗi ngày sau khi quay phim xong em tự nấu ăn ở nhà, gần đây em đã nhận một bộ phim mới, khi học kịch bản ở nhà, em cũng tự nấu ăn"
An Lương khẽ thở dài, anh ôm Lương Tuyết vào lòng: "Cảm ơn em!"
Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của Lương Tuyết, sau đó cô ấy lại thốt lên: "Tiêu rồi, đồ trong nồi sắp nhão ra rồi!"
An Lương lập tức buông Lương Tuyết ra, để Lương Tuyết xử lý đồ ăn trong nồi.
"Đây là món gì?" An Lương hỏi.
Lương Tuyết vừa đáp vừa lật các món ăn trong nồi bằng thìa:
"Đây là món tôm hùm với hành lá. Em đã học trong sách Thụy Điển, lát nữa anh nếm thử xem sao."
"Được" An Lương gật đầu, sau đó nói thêm: "Mùi rất thơm, trông có vẻ ngon đấy.
Nụ cười trên mặt Lương Tuyết càng rạng rỡ.
Trong khi An Lương và Lương Tuyết đang thưởng thức bữa trưa ấm áp, Nijikoshi Chisu, người đang ở Nhật Bản xa xôi, đang rất buồn bã.
Dinh thự của Thân vương Nijikoshi.
Nijikoshi Chisu, con trai của Thân vương Nijikoshi, không khỏi cau mày khi kiểm tra báo cáo điều tra do Sở cảnh sát thủ đô Kyoto gửi đến.
Con trai của Misumi Yoshihito là Misumi Yuusei, giám sát an ninh Chiba Kotaro, và giám đốc tình báo Asatsuna Nobita quỳ đối diện với Nijikoshi Chisu.
Trong vụ tai nạn xe hơi của Thân vương Nijikoshi, quản gia Misumi Yoshihito và phó trưởng phòng an ninh Katori Shingo, cả hai đã cùng Thân vương Nijikoshi chìm vào giấc ngủ dài.
"Yuusei, anh đã đọc báo cáo điều tra do Sở cảnh sát thủ đô Kyoto gửi chưa?" Nijikoshi Chisu hỏi.
Misumi Yuusei trả lời với giọng khẳng định: "Điện hạ, tôi đã đọc bản báo cáo có liên quan."
"Anh có suy nghĩ gì không?" Nijikoshi Chisu hỏi.
Misumi Yuusei do dự vài giây, sau đó mới trả lời: "Tôi cho rằng kết quả điều tra của Sở cảnh sát thủ đô Kyoto có gì đó không ổn. Có quá nhiều điểm đáng ngờ trong biên bản điều tra này, đặc biệt là xe chở xăng dầu gặp tai nạn giao thông 3 lần liên tiếp nên phải thay đổi tuyến đường vận chuyển, điều này thật sự quá trùng hợp!" Thật ra Misumi Yuusei không muốn nhắc lại điều này, nhưng Misumi Yuusei biết Nijikoshi Chisu chắc chắn cũng nhìn ra được, cho nên anh ta chỉ có thể thể đưa ra nghi ngờ thế này thôi.
Giám sát an ninh Chiba Kotaro cũng kiên quyết đồng ý: "Sự nghi ngờ của Yuusei cũng là sự nghi ngờ của tôi. Tôi không tán thành báo cáo điều tra này!"
Asatsuna Nobita cúi đầu, ánh mắt anh ta thay đổi bất định.
Nijikoshi Chisu hiển nhiên phát hiện ra sự khác thường của Asatsuna Nobita, lập tức hỏi: "Nobita, có chuyện gì sao?"
Trước câu hỏi của Nijikoshi Chisu, Asatsuna Nobita ngập ngừng một lúc, sau đó mới giải thích: "Về vụ tai nạn giao thông của Thân vương Nijikoshi, tôi có một phỏng đoán"
"Phỏng đoán gì?" Nijikoshi Chisu lập tức hỏi.
"Tôi nghi ngờ đó không phải là một vụ tai nạn giao thông!"
Asazuna Nobita là người đầu tiên bày tỏ lập trường của mình.
Nijikoshi Chisu nhìn Asatsuna Nobita, sau đó hỏi thêm: "Nobita, anh có bất kỳ bằng chứng hoặc manh mối nào để hỗ trợ cho sự nghi ngờ đó không?"
Asatsuna Nobita là giám đốc tình báo, và Nijikoshi Chisu đoán rằng đối phương biết một số điều bí mật mà mình không biết.
"Chisu điện hạ, người đã nghe qua cái tên "An Lương" hay chưa?"
Asatsuna Nobita hỏi.
Nijikoshi Chisu suy nghĩ một hồi, sau đó lắc đầu phủ nhận:
"Không nhớ nỗi, có lẽ nghe qua rồi nhưng không nhớ, người này rất quan trọng sao?"
Chiba Kotaro phối hợp hỏi thêm: "Là An Lương đó sao?"
Misumi Yuusei cũng hợp tác theo: "Nobita, có nghĩa là tai nạn xảy ra với điện hạ lần này là do An Lương đó gây ra, phải không?"
Nijikoshi Chisu lập tức hỏi: "Vậy sao? Tai nạn của bố tôi là do tên đó gây ra? Nobita, tôi mong được nghe sự thật!"
Asazuna Nobita im lặng.
Nijikoshi Chisu nhìn Asatsuna Nobita chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nobita, tôi hy vọng anh nói sự thật, tôi muốn báo thù cho bố tôi!"
"Cái tên "An Lương" đó rốt cuộc là ai?" Nijikoshi Chisu lạnh lùng hỏi.
Asazuna Nobita vẫn không cố ý nói.
Nijikoshi Chisu nhìn Chiba Kotaro: "Kotaro, anh có biết người tên là An Lương không?"
Chiba Kotaro cũng im lặng.
Nijikoshi Chisu giận dữ hỏi: "Có định nói hay không?"
"Chisu điện hạ, tôi biết anh ta là ai, tôi cũng biết tại sao anh ta lại nhắm vào Thân vương điện hạ" Misumi Yuusei trả lời, dù sao đây cũng là kế hoạch mà ba người họ đã thương lượng, thông qua kết quả chất vấn điều tra, sự tồn tại của An Lương đã được phơi bày.
"Nói mau!" Nijikoshi Chisu lập tức hỏi.
"Nobita, Kotaro, chuyện này không thể che giấu được, hay là chúng ta nói ra đi?" Misumi Yuusei giả vờ hỏi ý kiến của hai người kia.
Chiba Kotaro thở dài: "Tôi chỉ chịu trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của Chisu điện hạ."
Asuna Nobita cũng thở dài: "Vậy thì nói ra thôi! Để ngăn Chisu điện hạ làm những điều ngu ngốc, kẻo đối phương lại chú ý đến Chisu điện hạ"
Chương 3697: Gặp phải trả thù, đúng không?Trong lòng của Nijikoshi Chisu cứng đờ, ý của Asatsuna Nobita là người tên An Lương kia, còn có thể nhắm tới mình hay sao?
"Vuusei, anh đang nói gì vậy?" Nijikoshi Chisu lo lắng hỏi.
Misumi Yuusei giải thích: "Chisu điện hạ, trước tiên hãy để tôi giải thích "An Lương" rốt cuộc là người như thế nào."
"An Lương đó đến từ Hạ Quốc. Anh ta sở hữu rất nhiều sản nghiệp ở Hạ Quốc, bao gồm Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, Tập đoàn năng lượng Ước Mơ Tương Lai, Công ty đầu tư An Tâm, Ngân hàng An Tâm, Công ty kỹ thuật Ám Tâm, Công ty truyền thông An Tâm, v.v., và quan trọng nhất chính là Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa." Misumi Yuusei giới thiệu.
"Các công ty của đối phương đều là công ty chưa niêm yết và không được công khai, chúng tôi suy đoán rằng tài sản của đối phương có thể vượt quá 20 vạn ức yên Nhật, và dữ liệu này chỉ là phỏng đoán của chúng tôi, có lẽ tài sản của đối phương còn vượt xa cả quy mô này." Misumi Yuusei nói thêm.
"Theo điều tra của chúng tôi, công ty của đối phương đã thu hút các nhóm lợi ích mạnh mẽ của nội bộ Hạ Quốc, và thậm chí còn thành lập một câu lạc bộ tư nhân cấp cao nhất" Misumi Yuusei phân tích thêm.
"Tuy nhiên, con át chủ bài trong tay đối phương là Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa, một công ty bảo mật không hề tồn tại bên ngoài.
Nó tiến hành các hoạt động bí mật ở nhiều quốc gia và khu vực trên thế giới. Người ta đồn rằng bọn họ cũng có một chi nhánh của Công ty bảo vệ Nhân Nghĩa ở nước chúng ta. Công ty này đã nhiều lần chống lại cục điều tra tình báo của nước ta, và lần nào cục điều tra tình báo của nước ta cũng bị đối phương đánh bại"
Misumi Yuusei tiết lộ thông tin mật.
Thông tin này đương nhiên là do Misumi Yoshihito cung cấp cho anh ta, bởi vì Misumi Yoshihito Haicheng muốn đào tạo Misumi Yuusei thành một người quản lý để hỗ trợ Nijikoshi Chisu.
Theo mô tả của Misumi Yuusei, một hình ảnh mạnh mẽ từ từ hiện ra trong tâm trí Nijikoshi Chisu. Sự tồn tại hùng mạnh này không chỉ sở hữu sức mạnh kinh tế mạnh mẽ, mà còn tiềm ẩn sức mạnh chiến đấu chống lại các cơ quan tình báo quốc tế, và thu hút mối quan hệ bền chặt giữa các cá nhân.
Nói một cách hợp lý, sự tồn tại mạnh mẽ như thế này thì phải nên kết giao mới đúng! s Dù gì gia đình bọn họ cũng là một sự tồn tại rất mạnh ở Nhật Bản, tại sao lại phải va chạm với nhau?
Nijikoshi Chisu ngập ngừng hỏi: "Tại sao tên An Lương này lại nhắm vào bố tôi?"
Trước câu hỏi của Nijikoshi Chisu, cho dù đó là Misumi Yuusei, Chiba Kotaro, và Asazuna Nobita, tất cả đều nở một nụ cười gượng gạo.
"Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra?" Nijikoshi Chisu hỏi lại.
"Asazuna Nobita?" Misumi Yuusei nhìn và Asazuna Nobita, ý bảo và Asazuna Nobita sẽ tiếp tục giải thích.
Asatsuna Nobita không từ chối, cậu khẽ gật đầu giải thích:
"Tranh chấp giữa Thân vương điện hạ và An Lương thật ra đã có từ lâu. Về tình hình cụ thể, nếu Chisu điện hạ muốn biết, tôi sẽ chuẩn bị thông tin chi tiết"
"Lý do An Lương nhắm vào Thân vương lần này có lẽ là bởi vì lần trước Thân vương đã sắp xếp sát thủ nhắm vào đối phương, đồng thời còn có ý định ra tay ám sát người nhà của đối phương"
Asazuna Nobita giải thích.
"„." Nijikoshi Chisu không nói nên lời.
Tuy Nijikoshi Chisu có chút nghịch ngợm, nhưng Nijikoshi Chisu cũng biết quy tắc trong giới, đó là không được dùng những thủ đoạn nằm ngoài quy tắc.
Theo Asatsuna Nobita, điều đó có nghĩa là Thân vương Nijikoshi đã làm những việc nằm ngoài quy tắc, và sau đó đã vấp phải sự trả thù của đối phương, đúng không?
Nijikoshi Chisu quả thật là một tay ăn chơi, trước đó anh ta giết Aso Kumiko, để Misumi Yuusei nhận tội, đồng thời tiết lộ kế hoạch vận chuyển của Hoàng Kỳ ngàn năm, khiến Misumi Yuusei suýt chút nữa phải làm vật tế thần.
Tuy nhiên, ngay cả Nijikoshi Chisu như vậy cũng biết rằng có một số quy tắc không thể bị phá vỡ.
Thế nhưng, Nijikoshi Chisu không biết lý do nguyên nhân gốc rễ tại sao Thân vương Nijikoshi lại nhắm vào An Lương, hay vì anh ta làm rò rỉ kế hoạch vận chuyển của Hoàng Kỳ ngàn năm, dẫn đến việc Thân vương Nijikoshi không lấy được Hoàng Kỳ ngàn năm, và hai bên nảy sinh bất bình lớn.
Vì vậy, dù là Misumi Yuusei, Asazuna Nobita hay Chiba Kotaro, tất cả đều do dự về vấn đề này, và cuối cùng Asatsuna Nobita đã nói với Nijikoshi Chisu phiên bản rút gọn của "sự thật"
Sau khi Nijikoshi Chisu nghe phiên bản rút gọn của "sự thật; anh ta nghĩ ngợi một hồi rồi mới hỏi: "Nếu chúng ta biết rằng An Lương đã lên kế hoạch nhắm vào bố tôi, chúng ta có thể giao manh mối này cho Sở Cảnh sát thủ đô Tokyo và Cục điều tra tình báo để điều tra thêm không?"
Nhóm người của Misumi Yuusei nghe lời đề nghị của Nijikoshi Chisu, cả ba đều lắc đầu từ chối.
"Mọi người không đồng ý?" Nijikoshi Chisu hỏi.
Misumi Yuusei phủ nhận: "Không phải chúng tôi không đồng ý, Chisu điện hạ, điện hạ hãy suy nghĩ kỹ một chút, manh mối mà chúng ta nắm giữ được có thích hợp để công bố ra hay không?"
Chiba Kotaro tán thành: "Những manh mối mà chúng ta có được thật ra chỉ toàn là phỏng đoán của chúng tôi, hơn nữa phỏng đoán này còn dựa trên..."
Chiba Kotaro không nói rõ, không thể nào lại bắt Chiba Kotaro nói là do Thân vương Nijikoshi phạm sai lầm trước, đúng không?
"Thực ra, tôi nghi ngờ manh mối mà chúng ta có..." Asatsuna Nobita ngập ngừng không nói hết câu.
Suy cho cùng, Nijikoshi Chisu không phải là kẻ ngốc, anh ta trả lời: "Ý của Nobita là Sở Cảnh sát thủ đô Tokyo cũng biết manh mối giống như vậy sao?"
Asazuna Nobita giải thích: "Cho dù Sở Cảnh sát thủ đô Tokyo không biết, Cục điều tra tình báo nhất định sẽ biết. Lúc đầu, Thân vương Nijikoshi và người tên An Lương đó đã có một cuộc cãi vãi rất khó chịu, đặc biệt là khi kế hoạch của Thân vương bị đối phương phát hiện ra, Cục điều tra tình báo cũng đặc biệt sắp xếp nhân viên để bảo vệ Thân vương Nijikoshi"
Chương 3698: Thật là một đứa con hiếu thảo!"Cục điều tra tình báo rất lo lắng người tên An Lương kia sẽ trả thù Thân vương Nijikoshi" Asatsuna Nobita nói thêm.
Misumi Yuusei thở dài: "Mới đầu, người tên An Lương không có động tĩnh gì về trả thù, chúng tôi còn tưởng rằng cậu ta đã buông bỏ ý định trả thù. Suy cho cùng, sự bố trí lúc đầu của Thân vương điện dạ vô cùng vi diệu, đối phương cũng không thể nào tóm được cái đuôi, chỉ đoán được rằng do Thân vương điện hạ đã đứng phía sau thao túng, hiển nhiên không thể nào báo thù một cách rầm rộ được"
"Xem ra đối phương đang cẩn thận lên kế hoạch báo thù nên mới có thể tạo ra một vụ án không để lại dấu vết hay bất kỳ manh mối nào, khiến chúng ta dù đoán rõ được là đối phương, nhưng không thể tìm được chứng cứ" Misumi Yuusei vẫn thở dài.
Khi nói đến đây, Misumi Yuusei gập người và cúi đầu, anh ta cung kính nói: "Chisu điện hạ, chúng ta hãy giả vờ bối rối về vấn đề này!"
Misumi Yuusei tiếp tục nói: "Nếu chúng ta tiếp tục điều tra, lð như chọc giận đối phương, đối phương sẽ bố trí bẫy xung quanh Chisu điện hạ, e là hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!"
Nobita Chaozuna cũng gập người và cúi đầu: "Chisu điện hạ, tôi đồng ý với đề nghị của Yuusei. Tài nguyên mà chúng ta nắm giữ được hoàn toàn không thể nào so sánh với tài nguyên mà đối phương đang có."
"Nếu đối phương muốn nhắm vào chúng ta, e rằng..." Asazuna Nobita không nói hết hậu quả, nhưng ý mà anh ta muốn biểu đạt đã được thể hiện rất rõ ràng.
Chiba Kotaro cũng gập người và cúi đầu: "Bất kể Chisu điện hạ chọn cái gì, tôi cũng sẽ bảo vệ Chisu điện hạ, cho dù phải trả giá bằng mạng sống của mình!"
Nijikoshi Chisu thở dài, anh ta trả lời: "Tâm trạng hiện giờ của tối rất hỗn loạn, các anh lui xuống trước đi, tôi muốn yên tĩnh ở một mình"
"Vâng!" Nhóm của Misumi Yuusei đồng thanh đáp lại, rồi cùng nhau rút lui.
Khi ba người họ rời đi, nét mặt của Nijikoshi Chisu có chút suy sụp, anh ta thầm than thở: "Bố à, rốt cuộc bố đã làm chuyện ngu ngốc gì thế, tại sao lại phá vỡ quy tắc của trò chơi?"
Nếu đem Thân vương Nijikoshi và Nijikoshi Chisu ra so sánh, có thể nói mối quan hệ của bọn họ đúng nghĩa là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.
Nhưng Nijikoshi Chisu thực sự không có nhiều tham vọng và hoài bão, anh ta chỉ muốn ăn, uống cho vui, sau đó sống sung sướng một đời.
Nijikoshi Chisu không muốn tham gia vào những cuộc tranh giành quyền lực đó.
Ban đầu, Nijikoshi Chisu nghĩ rằng Thân vương Nijikoshi đã bị giết bởi một kẻ thù chính trị nào đó, nhưng ai biết rằng Thân vương Nijikoshi đã khiêu khích các lực lượng ở nước ngoài và chính Thân vương Nijikoshi đã phá vỡ quy tắc trước.
Đối mặt với tình huống như vậy, Nijikoshi Chisu thực sự không biết phải làm thế nào!
Quan trọng hơn, kẻ thù mà bố anh ta khiêu khích quá mạnh, kể cả kẻ thù đó nhắm vào anh ta một lần nữa, anh ta cũng có thể chết một cách không thể giải thích được.
"Xin lỗi bố, kẻ thù quả thật quá mạnh, con trai không thể nào báo thù cho bố" Nijikoshi Chisu thì thầm một mình.
"Để tránh bị chính bố mình liên lụy, mình quyết định sẽ hủy bỏ tất cả các cuộc điều tra, và tiếp tục sống một cuộc đời vui vẻ, quên hoàn toàn chuyện của bố" Nijikoshi Chisu nói thêm.
"Con tin rằng bố sẽ không trách con, đúng không?" Nijikoshi Chisu lại nói với chính mình: "Suy cho cùng, với một kẻ thủ ở tầng lớp như thế, nếu như con muốn báo thù, vậy thì chỉ đang tự lao vào chỗ chết. Con vẫn không thể chết, con vẫn chưa hưởng thụ hết những thứ đẹp đẽ ở nhân gian này!"
Không thể không nói, Nijikoshi Chisu quả thật là một người con hiếu thảo nhỉ?
Nijikoshi Chisu nhận thức rất rõ khoảng cách giữa mình và bố mình, khi đối mặt với kẻ thù hùng mạnh như An Lương, Nijikoshi Chisu đã chọn cách từ bỏ trả thù mà không do dự.
Bởi vì Nijikoshi Chisu hiểu rất rõ, nếu anh ta tìm cách trả thù An Lương, anh ta nhất định sẽ chết một cách khó hiểu giống như bố mình.
Vì vậy khi Nijikoshi Chisu nói mình cần yên tĩnh một chút, thật ra chỉ là đang muốn ngó lơ chuyện này thôi.
Đáng tiếc là Nijikoshi Chisu không đủ thông minh, nếu Nijikoshi Chisu đủ thông minh, anh ta có thể nhìn ra được, dù là Misumi Yuusei, Asazuna Nobita hay Chiba Kotaro, bọn họ cũng không muốn tiếp tục dây dưa với An Lương.
Tai nạn giao thông xảy ra với Thân vương Nijikoshi lần này khiến cả ba người đều kinh hãi, An Lương có thể nhắm vào Thân vương Nijikoshi, vậy thì nhắm vào bọn họ có khác gì bóp chết một con kiến?
Hơn 6 giờ tối theo giờ Hạ Quốc.
Trong phòng 8806 của chung cư quốc tế Vân Cảnh, Trần Tư Vũ đang tập đàn, An Lương đang giám sát Ninh Nhược Sương và Triệu Uyển Hề tập yoga. Tính kiên trì của Triệu Uyển Hề khá tốt, hôm nay cô ấy đã cùng Ninh Nhược Sương tập luyện một ngày.
Sau một hồi quan sát, An Lương nhận ra không có cơ hội nên ngồi trên sô pha, kiểm tra báo cáo do Công ty kỹ thuật Ám Tâm gửi đến.
Hiện tại, Công ty kỹ thuật Ám Tâm chịu trách nhiệm chính cho việc nghiên cứu và phát triển công nghệ chip dựa trên carbon, công việc nghiên cứu và phát triển liên quan của máy tính hệ tam phân cũng được đặt trong công ty Công ty kỹ thuật Ám Tâm.
Xét thấy nước Mỹ đang phong tỏa kỹ thuật, An Lương đặt cược tương lai vào công nghệ chip dựa trên carbon và công nghệ máy tính hệ tam phân.
Tuy nhiên cho đến nay, cả hai công nghệ này đều không mang lại kết quả nào.
Báo cáo được gửi bởi Công ty kỹ thuật Ám Tâm là báo cáo chi phí cần trả về hai nghiên cứu.
An Lương nhanh chóng đọc bản báo cáo được gửi bởi Công ty kỹ thuật Ám Tâm, anh suy nghĩ một hồi rồi nói với Triệu Uyển Hẻ, người đang tập yoga: "Triệu Uyển Hề, Công ty kỹ thuật Ám Tâm vừa gửi báo cáo mới nhất. Khoản lỗ bên đó hơi lớn, anh định sẽ tổ chức buổi họp đại hội cổ đông để giải thích về tình hình thua lỗ"
Chương 3699: Đại hội cổ đông lên sóng: Thất bại!Triệu Uyển Hề đáp lại một cách không ngạc nhiên: "Dù gì cũng đang nghiên cứu về công nghệ chip, chuyện thua lỗ cũng là chuyện bình thường, em tin mọi người đều có thể thấu hiểu"
"Hiểu thì hiểu, nhưng anh vẫn nên giải thích tình hình một chút"
An Lương đáp lại.
"Có muốn em tha gia không?" Triệu Uyển Hề hỏi ngược lại.
"Không cần, anh nói trên mạng là được rồi" An Lương lắc đầu phủ định.
"Vậy thì em sẽ tiếp tục tập yoga với Sương Sương" Triệu Uyển Hề trả lời.
An Lương mỉm cười: "Hai người cố lên!"
Nhóm cổ đông bí mật của Công ty kỹ thuật Ám Tâm.
Các cổ đông của Công ty kỹ thuật Ám Tâm đã tiếp nhận thêm Aphrora của Nước Nga, cho nên bọn họ có một nhóm bí mật độc lập.
'An Lương: @Mọi người: Cuộc họp cổ đông trực tuyến đầu tiên của Công ty kỹ thuật Ám Tâm sẽ được tổ chức sau 10 phút nữa.
Mọi người thông báo với nhau một chút.
'An Lương: @Aphrora: Cô có ở đó không?"
'Aphrora: Cót 'An Lương: Lát nữa chú ý chuyện đại hội cổ đông:
'Aphrora: Đã nhận.
'An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Tiểu Ngư, em chịu trách nhiệm về điểm danh"
"Hồ Tiểu Ngư: Đã nhận.
10 phút sau, An Lương lại tiếp tục gửi tin nhắn cho tập thể.
'An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Có ai chưa đến không?"
'Hồ Tiểu Ngư: Mọi người đều ở đây.
'An Lương: @Mọi người: Đại hội cổ đông trực tuyến sẽ được tổ chức vào ngày hôm nay, và tôi sẽ chỉ nói một điều.
'An Lương: [Báo cáo tiền quỹ cho nghiên cứu của Công ty kỹ thuật Ám Tâm] ' 'An Lương: Mọi người hãy đọc báo cáo trước.
Trong lúc mọi người đang xem báo cáo, An Lương tiếp tục gửi tin nhắn.
'An Lương: Năm 2020, tổng vốn đầu tư vào Công ty kỹ thuật Ám Tâm là 447,21 ức Hạ Quốc tệ:
'An Lương: Về mua sắm thiết bị, 28 máy in litô DUV đã được mua từ ASML, bao gồm 12 máytwinscannxt: 2000 và 16 máy TWINSCANNXT: 1980Di, tổng chỉ là 27,9 ức đô la Mỹ, và tổng giá là 178,56 ức Hạ Quốc tệ theo tỷ giá hối đoái lúc bấy giờ.
'An Lương: Tổng đầu tư vào nghiên cứu và phát triển là 247,82 ức Hạ Quốc tệ, nhân lực và chi phí hoạt động là 20,83 ức Hạ Quốc tệ.
'An Lương: Trong số đó, khoản tiền hơn 200 ức đầu tư vào nghiên cứu và phát triển gần như không thu được nhiều kết quả.
'Lâm Nghị Lực:... ' 'Lâm Nghị Lực: Không hổ danh là ngành công nghiệp chip!
'Diệp Tường Tự: An Lương, tôi nói thật là nếu không phải chính cậu là dẫn đầu Công ty kỹ thuật Ám Tâm, bây giờ chúng tôi sẽ nghi ngờ liệu Công ty kỹ thuật Ám Tâm có phải là một công ty lừa đảo hay không!
'Lý Tồn Viễn: Đúng vậy.
'Lý Tồn Viễn: Chiêu trò thua lỗ trong Công ty kỹ thuật Ám Tâm hoàn toàn giống với các công ty chip trước đây. Rất nhiều tiền đã được đầu tư vào nghiên cứu và phát triển, nhưng không có kết quả nghiên cứu nào được đưa ra.
"Tiền Tiểu Cương: Lĩnh vực chip quả thực có độc "Tiền Tiểu Cương: Quan trọng hơn, Công ty kỹ thuật Ám Tâm Z4+ 193 muốn tạo ra một lĩnh vực chip mới.
"Hồ Tiểu Ngư: Không sao, khoản lỗ chưa tới 250 ức mà.
"Chu Vinh Hoa:...
'Chu Vinh Hoa: Tiểu Ngư giàu quá!
'Bàng Chính Phong: Run rẩy sợ hãi, không dám nói gì:
'An Lương: Tiểu Cương nói đúng, Công ty kỹ thuật Ám Tâm sẽ tạo ra một lĩnh vực chip mới, nên tiến độ nghiên cứu và phát triển khá chậm"
"An Lương: Công nghệ chip dựa trên carbon tương đương với công nghệ pin nhôm-ion. Một khi chip dựa trên carbon được phát triển thành công, nó sẽ trực tiếp phá hủy trường chip dựa trên silicon giống như pin nhôm-ion làm lật đổ pin lithium-ion.
'An Lương: Vì vậy, cho dù Công ty kỹ thuật Ám Tâm có thua lỗ bao nhiêu, tôi vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ nó.
'An Lương: Hôm nay tôi mở cuộc họp cổ đông trực tuyến là muốn hỏi mọi người một câu, có ai không muốn đi tiếp hay không. Nếu như có người không muốn đi tiếp, chúng tôi sẽ mua lại cổ phiếu và theo mức giá là 3 vạn ức Hạ Quốc tệ.
Đối mặt với tin nhắn mà An Lương gửi đến, mọi người lần lượt trả lời.
'Lý Tồn Viễn: Tôi ủng hộ An Lương!"
"Vân Hải Dương: Thêm một người ủng hộ!
"Tiền Tiểu Cương: Tóm lại, tôi cũng vẫn là người ủng hộ An Lương.
Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương và Tiền Tiểu Cương là những người ủng hộ cốt lõi của An Lương. Dù gì bọn họ cũng đã duy trì mối quan hệ hợp tác tốt đẹp với An Lương kể từ khi An Lương bắt đầu phát tài, sau này trở thành đối tác chiến lược cốt lõi.
'Lâm Nghị Lực: Mặc dù Công ty kỹ thuật Ám Tâm thua lỗ hơi nhiều, nhưng tôi có niềm tin vào An Lương!
"Diệp Tường Tự: Tôi cũng có lòng tin với An Lương 'Bàng Chính Phong: Cắt ngang một chút, nếu ai đó sẵn sàng rút cổ phần của họ, tôi sẵn sàng trả thêm 10% lợi ích để mua lại.
"Chu Vinh Hoa: 20% lợi ích!
"Ngô Chính Phong: Người mờ nhạt như tôi sẵn lòng trả 30% lợi ích, xin mọi người hãy chiếu cố nhiều hơn"
Ngô Chính Phong quả thật là một người rất mờ nhật trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Anh ta là thành viên duy nhất không thuộc giới Đế Đô của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh. Anh ta tương đối lớn tuổi nên gần như không trò chuyện trong câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, và hiếm khi tham gia các hoạt động ăn uống tụ tập của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, anh ta chỉ tham gia vào những hoạt động quan trọng.
'An Lương: Công ty kỹ thuật Ám Tâm không phải là một công ty niêm yết, cần phải thận trọng với các giao dịch cổ phần!
'Lâm Nghị Lực: Âm thầm đe dọa?"
"Diệp Tường Tự: Đây rõ ràng là đang đe dọa một cách trực diện!
"Bàng Chính Phong: Sợ hãi, ý của An Lương là không cho phép giao dịch riêng? !
'An Lương: Ý tôi là nếu có ai muốn giao dịch riêng tư, cần phải thông qua xét duyệt của đại hội cổ đông:
'An Lương: Vốn chủ sở hữu của Công ty kỹ thuật Ám Tâm của chúng ta nghiêm cấm giao dịch bên ngoài, chỉ có phép giao dịch nội bộ.
'Aphrora: Nếu tôi muốn mua thêm vốn chủ sở hữu thì sao? !
Chương 3700: Ngân sách hàng năm siêu cao!'An Lương: Đầu tiên, cô phải tìm người bán, sau khi cô và người bán thương lượng xong các chi tiết của giao dịch thì bạn gửi đơn xin giao dịch lên đại hội đồng cổ đông, đại hội đồng cổ đông sẽ xem xét.
'An Lương: Nếu đại hội cổ đông không xét duyệt, vậy thì sẽ không được phép giao dịch.
'An Lương: Nếu người bán nhất quyết bán, đại diện cổ đông sẽ chọn ra người đại diện để mua lại:
'"Aphrora: Nghe có vẻ hơi phức tạp, có cách nào đơn giản hơn không?"
'An Lương: Phức tạp sao?"
'"Aphrora: Không phức tạp à?"
'An Lương: Xem ra tiếng Hạ Quốc của cô vẫn chưa tốt, cô cần phải chăm chỉ học hơn"
'An Lương: Về việc rút hay chuyển nhượng cổ phần thì mọi người sẽ bàn bạc riêng, nếu ai thực sự muốn rút hay chuyển nhượng cổ phần thì thông báo trước cho Tiểu Ngư:
'An Lương: @Hồ Tiểu Ngư: Tiểu Ngư, em giải quyết trước đi, sau đó gửi một lần cho anh"
"Hồ Tiểu Ngư: Đã nhận!
"Hồ Tiểu Ngư: An Lương, nếu như có ai đó muốn rút lui hoặc chuyển nhượng cổ phần, em sẽ không khách sao đâu nhé!
"An Lương:...
'Lý Tồn Viễn: Nếu Tiểu Ngư muốn mua, vậy thì tôi nghĩ sẽ không có ai muốn bán!
"Vân Hải Dương: Bây giờ nên gọi người bị hại ra mặt "Tiền Tiểu Cương: @Từ Triết Khải: Nạn nhân đây rồi "Từ Triết Khải:...
'Hồ Tiểu Ngư: Mọi người làm người đi! Anh ngốc sắp khóc rồi!
"Từ Triết Khải: Anh... không phải... đồ ngốc..."
'Lâm Nghị Lực: Cậu không phải đồ ngốc sao?"
'Diệp Tường Tự: Triết Khải, cậu có muốn bán cổ phần của mình hay không, tôi sẽ ra giá cao hơn Tiểu Ngư một chút!
'Lý Minh Phi: Tôi cũng đưa ra giá cao!
"Từ Triết Khải: Mọi người thật quá đáng!
"Từ Triết Khải: Không bán, không bán, không bán!
"Từ Triết Khải: Tâm trạng của tôi sắp tan vỡ rồi!
'Hồ Tiểu Ngư: Ha ha ha ha! 'Hồ Tiểu Ngư: Lần này, @Vân Hải Dương, @Tiển Tiểu Cương phải gánh tội!
'Lý Tồn Viễn: @Từ Triết Khải: Triết Khải à, hai người bọn họ không hiểu chuyện, tối nay tôi sẽ sắp xếp một buổi, chúng ta đi quẩy thôi "Từ Triết Khải: Tôi cũng muốn đi!
"Từ Triết Khải: Nhưng câu lạc bộ của chúng ta có Cảo Tử, tôi mà đi thì anh Cảo Tử sẽ gửi tin nhắn cho em tôi, vậy thì tôi tiêu rồi!
'Lâm Nghị Lực: Tôi cũng là nạn nhân của Cảo Tử!
"Diệp Tường Tự: Thêm một người nữa!
'Bàng Chính Phong: Tôi cũng là thành viên của liên minh bị hại!
Những người này đều có em gái trong nhóm bí mật của câu lạc bộ Thiên Thượng Bạch Ngọc Kinh, một khi bọn họ đi ra ngoài chơi, sẽ luôn có người thông báo.
Đương nhiên là những chuyện này thật ra chỉ là đùa giỡn và làm bầu không khí trông sôi nổi hơn thôi, chứ không thật sự muốn làm trò xấu.
"An Lương: @Mọi người: Chúng ta nói chuyện chính trước đi:
An Lương nhìn thấy càng ngày chủ đề càng đi lệch, anh nhanh chóng lôi kéo chủ đề chính lại, tránh những người này lát nữa sẽ bắt đầu bàn tán xem tối nay nên đi hộp đêm nào và hộp đêm nào có những cô gái trong nhóm bầu không khí trông xinh đẹp.
'An Lương: Hãy nhìn báo cáo ngân sách của Công ty kỹ thuật Ám Tâm vào năm 2021 'An Lương: Nếu mọi người không có ý kiến, ngân sách của Công ty kỹ thuật Ám Tâm vào năm 2021 sẽ được thực hiện theo báo cao.
'Lâm Nghị Lực: Tôi thấy ngân sách dành cho Công ty kỹ thuật Ám Tâm vào năm 2021 cao tới 820 ức, vậy thì số tiền đã đốt mỗi ngày là trên 2 ức?"
'Diệp Tường Tự: Làm thế nào mà họ lại đốt nhiều tiền như vậy?"
"Từ Triết Khải: Tôi cũng tò mò!"
"Từ Triết Khải: Kể cả có thật sự đốt tiền đi nữa, nhưng mỗi ngày đốt hơn 2 ức, hình như cũng đốt đâu có hết đâu nhỉ?"
Công ty kỹ thuật Ám Tâm đã nộp ngân sách 820 ức trong báo cáo ngân sách hàng năm năm 2021, ngân sách này quả thực là hơi caot Năm 2021 là một năm bình thường, có 365 ngày trong năm.
Tính theo ngân sách hàng năm là 820 ức, Công ty kỹ thuật Ám Tâm tiêu tốn hơn 2 ức 2465,7 vạn tiền quỹ cho mỗi ngày.
Tốc độ đốt tiền này thực sự quá nhanh!
'An Lương: Theo báo cáo của Công ty kỹ thuật Ám Tâm, việc nghiên cứu chip dựa trên carbon chủ yếu quá đắt, một khi hướng nghiên cứu sai, nó sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền:
'An Lương: Hiện tại, trên sổ sách Công ty kỹ thuật Ám Tâm vẫn còn hơn 500 ức tiền mặt. Trong nửa cuối năm, chúng ta chắc chắn sẽ cần đầu tư thêm tiền mặt"
'An Lương: Hơn nữa, quan điểm cá nhân của tôi là trong tương lai gần Công ty kỹ thuật Ám Tâm cần đầu tư dài hạn"
'An Lương: Người có liên quan phụ trách Công ty kỹ thuật Ám Tâm cũng nói rằng trong lĩnh vực chip carbon, có khả năng sẽ phải tiếp tục đập thêm số tiền hơn vạn ức mới có thể nhận được kết quả.
'An Lương: Ngay cả khi đầu tư vào số tiền hơn vạn ức, nhưng cũng chỉ có khả năng là có kết quả chứ không nhất định sẽ có kết quả, càng không phải cứ đập số tiền hơn vạn ức vào là chác chắn sẽ nghiên cứu ra được chip làm từ carbon có hiệu suất vượt quá hiệu suất của chip làm từ silicon"
'An Lương: Đó là lý do tại sao tôi hỏi có ai muốn từ bỏ Công ty kỹ thuật Ám Tâm tối không:
'An Lương: Dù sao tôi vẫn kiên định ý kiến của mình trên con đường làm chip carbon, dù cho đường đi có tối, tôi cũng sẽ đi qua bóng tối để nhìn thấy bình minh:
'An Lương: Mọi người cứ suy nghĩ thêm đi, bây giờ không cần phải đưa ra quyết định. Sau khi suy nghĩ xong rồi thì liên lạc với Tiểu Ngư:
An Lương nói xong liền tuyên bố kết thúc cuộc họp cổ đông trực tuyến của Công ty kỹ thuật Ám Tâm.
Triệu Uyển Hề, người đang tập yoga, nhìn An Lương đặt điện thoại xuống, cô thuận miệng hỏi: "Cuộc họp cổ đông trực tuyến diễn ra như thế nào?"
"Cũng ổn, anh đã giải thích về sự phát triển của Công ty kỹ thuật Ám Tâm và bày tỏ sự ủng hộ của anh đối với Công ty kỹ thuật Ám Tâm, nhưng tổn thất hiện tại của Công ty kỹ thuật Ám Tâm hơi lớn" An Lương thở dài.
Chương 3701: Thọc gậy bánh xe?Triệu Uyển Hề tò mò hỏi: "Vậy đã tổn thất bao nhiêu?"
Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Sương cũng tò mò nhìn An Lương.
"Năm ngoái, khoản lỗ đã vượt quá 400 ức. Năm nay, Công ty kỹ thuật Ám Tâm trực tiếp giao nộp thêm ngân sách 820 ức, anh cảm thấy toàn bộ số tiền 820 ức này cũng sẽ lỗ sạch" An Lương than thở.
Trần Tư Vũ mỉm cười.
"Nhiều vậy?" Trần Tư Vũ ngạc nhiên dừng chơi piano. Ninh Nhược Sương cũng lè lưỡi, bày tỏ sự kinh ngạc.
"May mắn thay, Công ty kỹ thuật Ám Tâm chính là công ty chip mà nhóm anh đã thành lập. Nếu không, Công ty kỹ thuật Ám Tâm bây giờ đã toi rồi, đám người đó chắc chắn sẽ gây rối cho Công ty kỹ thuật Ám Tâm" Triệu Uyển Hề giải thích.
An Lương đáp lại một cách khẳng định: "Đúng vậy, dù sao thì trước đây bọn họ cũng bị ngành công nghiệp chip lừa gạt!"
"Nói ra thì chỉ toàn nước mắt!" Triệu Uyển Hề trêu chọc.
Giới Đế Đô bị ngành công nghiệp chip lừa không phải một hai lần, lần nào cũng bị lừa rất nặng, cho nên có thể nói giới Đế Đô đã giữ khoảng cách với ngành công nghiệp chip.
Công ty kỹ thuật Ám Tâm là công ty chip do An Lương thành lập, nếu không các thành viên của giới Đế Đô tham gia vào Công ty kỹ thuật Ám Tâm đã giết chết Công ty kỹ thuật Ám Tâm từ lâu rồi!
Lỗ hơn 400 ức một năm, và lỗ hơn 1 ức một ngày, đây chính là ngành công nghiệp chip đó sao? Nhưng thật ra chi phí nghiên cứu và phát triển của Công ty kỹ thuật Ám Tâm thực sự không ngoat Lấy Công ty Huawei, đối tác của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai làm ví dụ. Năm 2018, công ty này đã đầu tư hơn 1,000 ức Hạ Quốc tệ vào nghiên cứu và phát triển; Năm 2019, chi phí nghiên cứu và phát triển của nó trực tiếp vượt quá 1,300 ức Hạ Quốc tệ; Năm 2020, chi phí nghiên cứu và phát triển của điện thoại Huawei đã vượt quá 1,400 ức Hạ Quốc tệ.
Ngược lại, nếu Công ty kỹ thuật Ám Tâm muốn tạo ra một lĩnh vực chip mới, thì việc đầu tư 820 ức Hạ Quốc tệ vào nghiên cứu và phát triển cho một năm có thực sự quá nhiều không?
Bên cạnh đó, hiện giờ ngoài việc nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực chip dựa trên carbon, Công ty kỹ thuật Ám Tâm cũng đầu tư nguồn lực vào lĩnh vực máy tính hệ tam phân.
Tuy nhiên, việc đầu tư nghiên cứu và phát triển Công ty kỹ thuật Ám Tâm trong lĩnh vực chip, đặc biệt là so với các đối thủ trong lĩnh vực chip dựa trên silicon, thực tế đã đạt mức kịch trần.
Lấy ví dụ như Intet, công ty hàng đầu trong lĩnh vực chip, khoản đầu tư cho nghiên cứu và phát triển của Intet vào năm 2020 là 129 ức đô la Mỹ, tính theo tỷ giá hối đoái, chỉ tiêu cho nghiên cứu và phát triển hàng năm của Intet là 821 ức Hạ Quốc tệ.
Công ty Samsung xếp thứ hai đã đầu tư 56 ức đô la Mỹ, tương đương hơn 356 ức Hạ Quốc tệ, thấp hơn nhiều so với mức đầu tư cho nghiên cứu và phát triển của Công ty kỹ thuật Ám Tâm vào năm 2020, tương đương với việc mức đầu tư cho nghiên cứu và phát triển của Công ty kỹ thuật Ám Tâm vào năm 2020 bước vào vị trí thứ hai trong lĩnh vực chip.
Công ty kỹ thuật Ám Tâm dự kiến sẽ đầu tư 820 ức vào chi phí nghiên cứu và phát triển vào năm 2021. Ngay cả khi số tiền này còn chia bớt vào một số nghiên cứu và phát triển cho công nghệ máy tính hệ tam phân, nó vẫn lọt vào mức trần đầu tư nghiên cứu và phát triển trong lĩnh vực chip, gần như ngang bằng với người đứng đầu - Công Intet.
Tuy nhiên, Công ty kỹ thuật Ám Tâm phát triển trong lĩnh vực chip carbon, và lĩnh vực chip carbon hiện là một ẩn số, vì vậy việc nghiên cứu và phát triển Công ty kỹ thuật Ám Tâm có thể chỉ ngốn tiền mà thôi.
Khoảng 9 giờ tối, con mèo lớn ở Đế Đô vẫn đang đánh đàn, Trần Tư Vũ và Ninh Nhược Tuyên đã ở trong vòng tay của An Lương.
Triệu Uyển Hề nhẹ giọng hỏi: "Gần đây em đang liên hệ với nhóm nghiên cứu và phát triển chip dựa trên carbon của Đại học Đế Đô. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ chắc sẽ gia nhập với chúng ta!"
An Lương cười trêu: "Em đang kêu gọi nhân lực đấy à! Đại học Đế Đô bên đó chịu thả người hay sao?"
Trước sự chế giễu của An Lương, Triệu Uyển Hề hờn dỗi: "Chẳng phải em đang vì anh hay sao?"
"Đúng, đúng, đúng, Uyển Hề của anh thật tốt!" An Lương khen ngợi: "Nhưng nói thật, Đại học Đế Đô sẽ không bằng lòng thả người đi đâu, phải không?"
Triệu Uyển Hề giải thích: "Đại học Đế Đô không muốn thả người đi cũng không được, bởi vì số tiền mà Đại học Đế Đô cung cấp cho nhóm nghiên cứu và phát triển mỗi năm rất ít, hoàn toàn không thể nào ủng hộ đủ cho nghiên cứu của bọn họ."
Triệu Uyển Hề nói xong liền đưa điện thoại di động cho An Lương kiểm tra: "Đây, nhóm Trương Chí Hiếu này đã nghiên cứu về chip làm từ carbon từ năm 2000. Năm 2007, bọn họ chế tạo ống nano carbon và bắt đầu bước vào lĩnh vực nghiên cứu thực tế. Năm 2017, bọn họ đưa ra thông số kỹ thuật 5 nanomet của ống nano carbon.
"Thật tiếc khi Đại học Đế Đô không thể cung cấp thêm quỹ nghiên cứu và phát triển. Hiện nhóm của bọn họ đang kêu gọi đầu tư khắp nơi, nhưng bọn họ không thể đưa ra kế hoạch báo cáo chính xác, cho nên nhóm của bọn họ đều bị chặn ở mọi nơi."
Triệu Uyển Hề nói thêm.
Chip làm từ carbon thực sự không phải là công nghệ mới!
Ngay từ năm 1998, nhóm Watson của IBM đã hợp tác với Đại học công nghệ Delft ở Hà Lan để sản xuất bóng bán dẫn đầu tiên dựa trên carbon.
Thật tiếc khi những ngày đó vật liệu làm từ carbon bị giới hạn bởi mức trần kỹ thuật, ngoài ra IBM còn là một công ty niêm yết và các cổ đông muốn đòi hỏi lợi ích cao hơn nữa, hiển nhiên không thể nào cứ tiếp tục đầu tư vào nghiên cứu của chip cardbon một cách vô độ như vậy được.
Chương 3702: Chung quy là không có tiền!Quá trình nghiên cứu chip carbon của Hạ Quốc bắt đầu từ rất sớm, khi thiên niên kỷ mới bước vào, Hạ Quốc đã có một nhóm nghiên cứu về lĩnh vực chip carbon để tiến hành nghiên cứu, chẳng hạn như nhóm của Trương Chí Hiếu.
Thật đáng tiếc khi nhóm nghiên cứu như vậy không có hỗ trợ tài chính, tiến độ nghiên cứu và phát triển rất chậm, từ lý thuyết đến các bước điều chế ống nano carbon phải mất trọn bảy năm.
Hiện tại, chỉ mất một năm để Công ty kỹ thuật Ám Tâm chuyển từ lý thuyết sang thực hành với sự giúp đỡ của Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai, và tiến hành công việc thử nghiệm nghiên cứu và phát triển thực tế.
Ninh Nhược Sương tò mò: "Nhóm của Đại học Đế Đô đó tốn bao nhiêu chi phí nghiên cứu cho một năm?"
Thật ra, An Lương cũng có chút tò mò, tiến độ nghiên cứu và phát triển của đội Trương Chí Hiếu quá chậm, quỹ nghiên cứu và phát triển của họ ít đến mức nào để có thể tiến độ chậm như vậy?
Triệu Uyển Hề trả lời: "Chi phí nghiên cứu và phát triển năm ngoái là 2,000 vạn, em nghe nói năm trước chỉ có 1,000 vạn, trước đây còn ít hơn."
.... An Lương cứng họng.
"Ít vậy?" Ninh Nhược Sương rất ngạc nhiên, bởi vì vừa nãy khi An Lương trò chuyện với Triệu Uyển Hề, An Lương đã nói rằng tổn thất của Công ty kỹ thuật Ám Tâm vào năm 2020 sẽ vượt quá 400 ức.
Vậy chi phí nghiên cứu và phát triển trong một năm của nhóm Trương Chí Hiếu tại Đại học Đế Đô bằng 1⁄200 của Công ty kỹ thuật Ám Tâm? Hơn nữa trong quá khứ, chi phí này còn ít hơn như thế?
Thảo nào mà tiến độ nghiên cứu và phát triển của nhóm Trương Chí Hiếu lại chậm đến vậy!
An Lương hít sâu một hơi thở dài nói: "Bọn họ đã kiên trì sống sót thế nào trong khoảng năm 2000 chứ?"
Triệu Uyển Hề trả lời: "Môi trường học, anh hiểu mà"
"Anh không hiểu!" An Lương lắc đầu không chút do dự.
Làm sao anh có thể hiểu chuyện này được chứ?
Triệu Uyển Hề trợn mắt nhìn An Lương: "Em đã sắp xếp một người liên hệ với nhóm của Trương Chí Hiếu. Bên em sẽ cung cấp cho bọn họ ngân sách nghiên cứu và phát triển cùng với mức lương cao, em tin rằng bọn họ sẽ đồng ý"
"Đại học Đế Đô sẽ không có ý kei6nl1 gì đâu phải không?" An Lương bày tỏ sự tôn trọng dành cho Đại học Đế Đô.
Triệu Uyển Hề trả lời: "Nếu nhóm của Trương Chí Hiếu đồng ý với chúng ta, em dự định quyên góp 2 ức cho Đại học Đế Đô dưới danh nghĩa Công ty kỹ thuật Ám Tâm"
"Được đấy" An Lương gật đầu: "Nếu như vậy thì Đại học Đế Đô sẽ không nói gì nữa!"
"Lý do cơ bản là Đại học Đế Đô không thể chỉ trả cho chi phí nghiên cứu và phát triển cao của chip làm từ carbon." Triệu Uyển Hề đã chỉ ra nguyên nhân sâu xa.
Đúng là Đại học Đế Đô không thể chỉ trả chi phí nghiên cứu và phát triển chip làm từ carbon.
Suy cho cùng chỉ cần động vào là phải đầu tư hàng trăm ức cho nghiên cứu, Đại học Đế Đô làm gì có nhiều tiền đến thế?
Chi phí nghiên cứu và phát triển của các trường đại học rất nhỏ, không thể chỉ nhiều tiền như vậy chỉ cho một dự án duy nhất.
Còn đối với các dự án nghiên cứu có vốn đầu tư cao, việc hợp tác nghiên cứu phát triển giữa trường đại học và doanh nghiệp chắc chắn sẽ là lựa chọn tốt nhất.
Chỉ là nhiều khi sự tài trợ của công ty quá hạn chế và đội ngũ nghiên cứu và phát triển của trường đại học suy nghĩ quá nhiều, dẫn đến mất lòng tin lẫn nhau, từ đó hình thành một vòng luấn quẩn.
Ví dụ, lần này Triệu Uyển Hề đã chọn đội của Trương Chí Hiếu, suy nghĩ đầu tiên của cô là trực tiếp lôi kéo bọn họ, chứ không liên hệ với Đại học Đế Đô thông qua Công ty kỹ thuật Ám Tâm để tài trợ cho đội của Trương Chí Hiếu.
Nếu như làm như thế sẽ có rất nhiều vấn đề xảy ra!
Ví dụ, nhóm của Trương Chí Hiếu đã thực sự phát triển ra một con chip dựa trên carbon dưới sự tài trợ của Công ty kỹ thuật Ám Tâm. Vậy thì bằng sáng chế công nghệ nên tính như thế nào đây?
Là của Trương Chí Hiếu hay là của Công ty kỹ thuật Ám Tâm, thậm chí là Đại học Đế Đô?
Mấy kiểu tranh chấp bằng sáng chế công nghệ như thế này đã xảy ra quá nhiều, cho nên Triệu Uyển Hề hoàn toàn không muốn tài trợ vào vấn đề nghiên cứu, cô trực tiếp lôi kéo bọn họ về phía mình.
Nếu như bảo An Lương làm, với tính cách thích chia sẻ của An Lương, anh cũng sẽ lựa chọn giống như Triệu Uyển Hề. An Lương bằng lòng chia sẻ, đó chính là lựa chọn của bản thân An Lương.
Nói một cách đơn giản, An Lương cho bạn những gì thì bạn mới có thể lấy; An Lương không cho bạn những gì thì bạn không thể chia tay ra lấy!
Nửa đêm gần sáng.
Chiến binh tài ba lại giành được chiến thắng, dù là con mèo lớn Đế Đô, cô gái lạnh lùng hay Triệu Uyển Hề, toàn bộ đều không chịu được một chiêu.
Con mèo lớn Đế Đô ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay của An Lương, cô thích trở thành con mèo trong vòng tay của An Lương như mọi khi. An Lương ngáp một cái, ôm con mèo lớn Đế Đô trong tay, sau đó cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, 8 giờ sáng thứ tư, Học viện âm nhạc Quốc gia, phòng Piano số 9.
An Lương đưa Trần Tư Vũ đến cửa, cô giáo Tôn bất lực nhìn An Lương.
"Học sinh An, ngày mai nhớ tới sớm một chút" Tôn Mẫn Chi nhắc nhở.
An Lương đáp lại một cách khẳng định: "Cô giáo Tôn, đừng lo lắng, hôm nay xảy ra tai nạn, trên đường hơi kẹt xe"
Chắc là Tôn Mẫn Chỉ tin đấy!
Tôn Mẫn Chỉ biết rằng Trần Tư Vũ có một chiếc mô tô bay, mà mô tô bay thì làm sao kẹt xe được? Chẳng phải đang đùa đây sao?
"An Lương, sắp đến cuối kỳ rồi, em không quay về thi cử à?" Tôn Mẫn Chỉ quan tâm hỏi, cô thấy kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi, lẽ nào An Lương không về?
Tuy nhiên, Tôn Mẫn Chi đã tính toán sai!
Chương 3703: Tài trợ?"Chuyện đó... cô giáo Tôn, trường của em đã nghỉ hè rồi!" An Lương đáp lại.
"Gì?" Tôn Mẫn Chỉ có chút không nói nên lời,"Sớm quá vậy?"
"Trường học của bọn em chính thức nghỉ vào ngày 15" An Lương đáp lại.
Học viện kinh tế Thiên Phủ nghỉ thì sớm và khai giảng thì muộn, đó là đặc điểm của Học viện kinh tế Thiên Phủ.
Tôn Mẫn Chỉ hỏi thêm: "Khi nào thì các em mới bắt đầu học lại?"
Theo ý của Tôn Mẫn Chi, nếu nghỉ sớm như vậy thì thời gian nhập học chắc cũng sẽ sớm, phải không?
"Ngày 5 đến ngày 7 tháng ba." An Lương giải thích, sau đó nói thêm: "Gần đây em đang giải quyết một số việc ở Đế Đô."
Thật ra, An Lương đã xử lý gần hết chuyện ở Đế Đô, dù sao dự án cơ số trồng trọt nông nghiệp ở nước ngoài cũng đã được dặn dò cho cấp dưới, kế hoạch trả quà cuảng đã xong, thậm chí không còn chuyện gì quá quan trọng.
Nguyên nhân chủ yếu là những chuyện khác đều do người có chuyên môn xử lý, hoặc là Triệu Uyển Hề giúp xử lý, An Lương có ở lại Đế Đô hay không cũng không có gì khác biệt.
Tôn Mẫn Chỉ đáp lại một cách bất lực: "Ngày mai nhớ đừng đến muộn"
"Vâng, cô giáo Tôn yên tâm." An Lương hứa hẹn, sau đó hỏi: "Cô giáo Tôn, khi nào thì trường bên cô mới cho nghỉ hè?"
Tôn Mẫn Chỉ liếc nhìn Trần Tư Vũ: "Em không nói cho cậu ấy à?"
"Tư Vũ nhà em nói rằng trường của cô cũng phải luyện đàn vào kỳ nghỉ, phải không?" An Lương hỏi ngược lại.
Tôn Mẫn Chỉ trả lời khẳng định: "Đúng vậy, ngoại trừ ba ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, những thời gian còn lại đều cần phải luyện đàn. Suy cho cùng, chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi.
An Lương cũng hiểu đạo lý này phải không?"
"Vâng, vâng, vâng, em hiểu." An Lương gật đầu khẳng định: "Nghe nói cuối học kỳ, trường của cô có một buổi biểu diễn văn nghệ, cho nên em định vào xem."
Trước thái độ mặt dày của An Lương, Tôn Mẫn Chỉ thật sự không biết phải làm sao, đành chỉ có thể nói: "Trường này sẽ không có kỳ nghỉ cho đến cuối tháng. Các kỳ thi chuyên môn sẽ được tổ chức vào ngày 28 và 29, đêm 30 thì tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ."
"Tư Vũ nhà em lên sân khấu biểu diễn sao?" An Lương hỏi.
"Em ấy và Mộc Tâm Mỹ đều sẽ phải lên sân khấu độc tấu piano."
Tôn Mẫn Chi không giấu giếm.
An Lương lập tức hỏi: "Buổi biểu diễn nghệ thuật bên trường cô có nhận tài trợ không?"
Tôn Mẫn Chỉ bối rối: "Cái gì?"
"Em muốn tài trợ cho buổi văn nghệ của trường cô" An Lương lặp lại lần nữa.
Tôn Mẫn Chỉ có chút bối rối, cái này mà cũng có thể tài trợ được sao?
Tôn Mẫn Chỉ nhìn Trần Tư Vũ với ánh mắt dò hỏi. Trần Tư Vũ biểu thị rằng cô không hiểu ý của Tôn Mẫn Chỉ.
An Lương nói thêm: "Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ tài trợ 500 vạn cho Học viện âm nhạc Quốc gia để thay thế nhạc cụ giảng dạy, và thêm 200 vạn sẽ được dùng làm phần thưởng cho buổi văn nghệ"
Đây là một chuyện tốt!
Tôn Mẫn Chỉ rất vui, cô trả lời: "Về chuyện tài trợ, cô không thể quyết định được, cô cần phải liên hệ với phó viện trưởng Hồ, trưởng khoa của trường cô, hỏi xem suy nghĩ của thầy ấy như thế nào"
An Lương khẽ gật đầu: "Vâng, cô giáo Tôn cứ hỏi trước đi"
Tôn Mẫn Chinói với Trần Tư Vũ và Mộc Tâm Mỹ: "Hai em tiếp tục luyện đàn đi, cô và An Lương đi ra ngoài một lát"
Ổ hành lang bên ngoài phòng piano số 9, Tôn Mẫn Chi đang liên lạc với phó viện trưởng Hồ Văn Nhiên, người phụ trách khoa piano, cô đang đợi điện thoại kết nối. Tôn Mẫn Chi nhanh chóng giải thích tình hình, sau đó hỏi thêm: "Phó viện trưởng Hồ, thầy có muốn nhận phần tài trợ này không?"
Hồ Văn Nhiên quen An Lương, ban đầu An Lương tặng 30 cây đàn piano Yamaha UI cho phòng piano của Học viện âm nhạc Quốc gia, Hồ Văn Nhiên có ấn tượng rất tốt về An Lương.
"Sinh viên An có đưa ra bất kỳ điều kiện liên quan nào về chuyện tài trợ không?" Hồ Văn Nhiên hỏi.
Tôn Mẫn Chỉ lắc đầu: "Chúng tôi vẫn chưa thảo luận chi tiết vấn đề"
"Vậy đưa điện thoại của cô cho học sinh An Lương, tôi sẽ nói chuyện tình hình với cậu ấy một chút." Hồ Văn Nhiên đáp lại.
"Được" Sau khi Tôn Mẫn Chỉ trả lời, cô ấy đưa điện thoại di động của mình cho An Lương: "An Lương, viện trưởng Hồ muốn trò chuyện với em."
An Lương lấy điện thoại của Tôn Mẫn Chi và đặt vào bên tai:
"Chào thấy, em là An Lương"
"Xin chào học sinh An Lương, thầy là Hồ Văn Nhiên đến từ Học viện âm nhạc Quốc gia" Hồ Văn Nhiên giới thiệu bản thân một cách lịch sự.
"Xin chào, viện trưởng Hồ, không biết viện trưởng Hồ có chuyện gì không ạ?" An Lương hỏi.
Khi nghe câu hỏi của An Lương, Hồ Văn Nhiên trả lời: "Trước hết, thầy rất biết ơn An Lương đã công nhận học viện này. Các thầy cô cảm thấy rất vinh dự"
"Về việc em muốn tài trợ cho buổi văn nghệ của trường, thầy muốn hỏi em có suy nghĩ gì không?" Hồ Văn Nhiên hỏi.
An Lương thầm cười trong lòng, Hồ Văn Nhiên thật thú vị. Lời nói nghe rất uyển chuyển nhưng ông ấy đang hỏi xem An Lương có đưa ra điều kiện gì cho việc tài trợ buổi văn nghệ hay không.
"Về chuyện tài trợ lần này, em chỉ có một thỉnh cầu duy nhất, em đại diện cho Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai.
Em hy vọng trong buổi văn nghệ, trường sẽ treo băng rôn biểu thị rằng Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai đã tài trợ." An Lương giải thích.
Hồ Văn Nhiên lập tức hỏi ngược lại: "Về chuyện băng rôn, có cần phải truyền miệng không?"
Cái gọi là truyền miệng là khi người dẫn chương trình cảm ơn các nhà tài trợ.
Chương 3704: Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Gói quà tặng tài chính bí ẩn!An Lương mỉm cười phủ nhận: "Đây là buổi biểu diễn của học viện, việc truyền miệng gì đó không thích hợp lắm, em chỉ cần một tấm băng rôn là được, nhưng băng rôn đó phải được đặt ở vị trí nổi bật"
Hồ Văn Nhiên hỏi ngược lại: "500 vạn tài trợ học viện, 200 vạn tài trợ buổi văn nghệ?"
"Đúng vậy." An Lương trả lời với giọng khẳng định.
"Tuy nhiên, về số tiền 500 vạn tài trợ cho học viện, em cần trưởng phải công khai phạm vi sử dụng."
"Không thành vấn để!" Hồ Văn Nhiên đồng ý mà không do dự, "Trước đây, sau khi An Lương quyên tặng một lô đàn piano, chúng tôi đã lên kế hoạch thay thế các dụng cụ dạy học khác, nhưng vẫn chưa nhận được phê duyệt ngân sách"
"Bây giờ có 500 vạn do An Lương tài trợ, áp lực của chúng tôi không còn lớn nữa!" Hồ Văn Nhiên nói thêm.
An Lương hiểu ẩn ý của Hồ Văn Nhiên, cái gọi là áp lực ít hơn, nghĩa là vẫn còn áp lực, Hồ Văn Nhiên muốn được tài trợ nhiều hơn, nhưng An Lương hoàn toàn không tiếp nhận.
Suy nghĩ của An Lương rất đơn giản, anh có thể cho, nhưng người khác không thể đòi..
Hồ Văn Nhiên thấy An Lương không trả lời, đương nhiên anh ta hiểu ý của An Lương, nên chuyển chủ đề: "An Lương, em có suy nghĩ gì về xếp hạng và tiền thưởng trong buổi văn nghệ không?"
"Về phần thưởng, các thầy cô cứ quyết định, nhưng về thứ hạng, em chỉ có một yêu cầu, đó là sự công bằng, cởi mở và không thiên vị!" An Lương giải thích.
"Em sẽ tạo ra một hệ thống bình chọn cho thấy cô. Vào thời điểm đó, mọi khán giả tại có mặt tại hiện trường đều có thể tham gia bỏ phiếu ẩn danh, sau đó thứ hạng sẽ được xác định tùy theo biểu quyết. Điều này có vấn đề gì không?" An Lương nói thêm.
Suy cho cùng có liên quan đến tiền thưởng, An Lương lo lắng sẽ có ai đó nhúng tay vào.
"Không thành vấn đề, yêu cầu của An Lương rất hợp lý" Hồ Văn Nhiên đồng ý.
"Cảm ơn viện trưởng Hồ đã hiểu" An Lương đáp lại.
Hai bên trao đổi thêm và trao đổi thông tin liên lạc trước khi kết thúc cuộc gọi.
An Lương đưa điện thoại di động cho Tôn Mẫn Chi, anh chủ động giải thích: "Cô giáo Tôn, viện trưởng Hồ và em đã thảo luận xong rồi. Tập đoàn công nghệ Graphene Ước Mơ Tương Lai sẽ tài trợ số tiền 500 vạn cho học viện, số tiền này sẽ dùng để đồi mới các dụng cụ âm nhạc, ngoài ra còn tài trợ thêm 200 vạn để làm phần thưởng cho buổi văn nghệ"
Tôn Mẫn Chỉ nói một cách biết ơn: "Cảm ơn An Lương"
"Không có gì" An Lương thực sự khá ngưỡng mộ Tôn Mẫn Chỉ.
Bởi vì Tôn Mẫn Chỉ đã hy sinh thời gian nghỉ ngơi của mình cho Trần Tư Vũ và Mộc Tâm Mỹ, và quan trọng hơn, Tôn Mẫn Chi không mượn cô hội để thu thêm tiền, cô ấy gần như là lao động tình nguyện.
Chỉ vậy thôi cũng đáng khâm phục rồi!
"An Lương à, cô phải đi giám sát việc học đàn của Trần Tư Vũ và Mộc Tâm Mỹ trước, gặp lại em sau" Tôn Mẫn Chỉ giải thích.
"Vâng, cô giáo Tôn." An Lương đáp lại.
Khi Tôn Mẫn Chi bước vào phòng piano số 9, hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đã đưa ra thông báo nhắc nhở.
"Ting!
"Sự kiện ngẫu nhiên: Chủ nhân tài trợ thành công cho buổi văn nghệ của Học viện âm nhạc Quốc gia.
"Nhiệm vụ ngẫu nhiên: Xin ký chủ vui lòng tài trợ hợp lý cho 100 trường học.
'Phần thưởng nhiệm vụ: [Gói quà tặng tài chính bí ẩn] 'Lưu ý đặc biệt: Có mối tương quan thuận giữa phần thưởng nhiệm vụ và tính hợp lý của việc tài trợ.
An Lương đã rất ngạc nhiên, không ngờ lại có phần thưởng cho mục này nữa sao?
Về phần thông tin đặc biệt, An Lương cũng không quan tâm lắm, vì An Lương cũng không thể nào tài trợ một cách vô bổ được. Ví dụ, đối với sự tài trợ của Học viện âm nhạc Quốc gia, lý do lớn nhất là Trần Tư Vũ đang theo học tại Học viện âm nhạc Quốc gia, An Lương cũng đặt ra các điều kiện quy định đối với nguồn tài trợ.
Tài trợ như vậy thì không có gì sai.
Trong bãi đậu xe ngoài trời của Học viện âm nhạc Quốc gia, An Lương lái chiếc mô tô bay phiên bản nhiều chỗ ngồi đến Học viện múa Quốc gia, thái độ của anh đối với liên minh hậu cung rất bình đẳng.
Nếu đã muốn sống bình yên, vậy bây giờ An Lương đã tài trợ cho học viện của Trần Tư Vũ, làm sao anh có thể quên được học viện của Ninh Nhược Sương?
Còn về Đại học Đế Đô, nơi Triệu Uyển Hề đang theo học, đó vốn dĩ là mục tiêu cần phải tài trợ, được chứ? Bởi vì Triệu Uyển Hề đang chuẩn bị lôi kéo người bên phía Đại học Đế Đô!
Học viện múa Quốc gia, phòng tập Múa số 7.
An Lương đứng ngoài cửa nhìn qua ô cửa sổ tròn nhỏ, anh thấy Ninh Nhược Sương đang tập khiêu vũ. Vốn dĩ anh muốn đẩy cửa đi vào, nhưng lại phát hiện cửa đã khóa nên anh gõ cửa.
Ninh Nhược Sương nhìn về phía cửa, chỉ sau khi nhận ra đó là An Lương, cô mới ra mở cửa.
"Đại sư An, sao anh lại ở đây?" Ninh Nhược Sương tò mò hỏi, bởi vì bình thường, An Lương thích đến Học viện âm nhạc Quốc gia hơn.
Dù gì lúc trước, An Lương đã giả làm sinh viên Học viện âm nhạc Quốc gia!
Học viện múa Quốc gia, phòng tập Múa số 7.
Lúc An Lương bước vào, anh phát hiện ra vấn đề. Trong phòng tập nhảy không có sưởi, vì vậy An Lương lập tức cởi áo khoác của mình ra và khoác lên người Ninh Nhược Lương, tránh cho Ninh Nhược Sương cảm lạnh vì cô chỉ đang mặc đồng phục tập nhảy.
"Sương Sương, phòng tập nhảy của trường em không có lò sưởi sao?" An Lương than thở.
Ninh Nhược Sương trả lời: "Ban đầu thì có. Trường học của em là đơn vị cung cấp ưu tiên cho hệ thống sưởi trung tâm, nhưng thiết bị sưởi trong trường của em đang bị hỏng, cho nên không có hệ thống sưởi trong phòng tập nhảy"
An Lương nói với giọng hơi đau lòng: "Đồ ngốc này, nếu như phòng tập nhảy trong trường không có lò sưởi, vậy thì em đi qua bên "Ngày Mai Tương Sáng" để luyện tập đi!"